Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit Hoàn] Thần Khúc - Kiều Gia Tiểu Kiều

[Edit Hoàn] Thần Khúc - Kiều Gia Tiểu Kiều
Chương 189 - BA ĐỀ THI


Bên trong diễn võ trường, khán đài ồn ào náo nhiệt, mọi người đều ngóng chờ vị huấn luyện sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử từng khoác loác sẽ giúp Phúc Sương đứng trong ba thứ hạng đầu xuất hiện.

Các cuộc thi đấu cá nhân của Thí Luyện Cửu Quốc đã kết thúc từ lâu, chỉ còn hạng mục đồng đội vẫn luôn trì hoãn đến nay.

Lúc trước Thiên Phong xảy ra nhiễu loạn, học viện các nước đều tỏ vẻ thông cảm, an phận trụ lại trong biệt viện – chủ yếu vì Nguyên Hóa Nhất quốc sư đại nhân chu cấp toàn bộ điều kiện ăn ở thoải mái.

"Tốn kém nhiều lắm ạ, tài sản của con gần như bị vét sạch.

Nhưng Tiểu Muội ra ngoài phá án gặp rắc rối không thể quay về kịp, con đương nhiên phải giúp Tiểu Muội lo liệu.

Đây đều là chuyện con nên làm."

Nguyên Hóa Nhất ăn mặc đơn giản ngồi trên một chiếc thuyền bay hình trăng lưỡi liềm.

Chiếc thuyền trăng lơ lửng trong không trung cách trăm trượng bên trên diễn võ trường, sát bên đậu một chiếc thuyền hình mặt trời, chính là thuyền dành cho ba vị thiên nhân Tông Quyền.

Ngoài ra còn có hàng trăm thuyền bay với đủ hình dạng khác nhau nằm rải rác quanh đây.

Người có thể lên thuyền đều là đại lão có uy tín danh dự của chín nước.

Khúc Xuân Thu cười: "A Nguyên, xem ra kiếm tâm của con sắp thành rồi, sẽ khôi phục trí nhớ nhanh thôi."

Quân Chấp ngồi bên cạnh Khúc Xuân Thu nghe ra ý tứ cũng cười.

Nghe thấy Quân Chấp cười, Khúc Xuân Thu xoay qua, hai người nhìn nhau lại mỉm cười.

Cười cái rắm!

Nguyên Hóa Nhất ngồi phía sau Khúc Xuân Thu rủa thầm Quân Chấp.

Hắn trước nay luôn sánh vai ngang hàng với Quân Chấp nhưng vì bây giờ Khúc Xuân Thu gọi Quân Chấp một tiếng "tiền bối", hắn chẳng những phải ngồi sau, nói chuyện còn phải dùng kính ngữ!

"Cha!"

Khúc Duyệt khoác một tấm áo choàng đen che kín thân người, dẫn Trục Đông Lưu đi tới.

Khúc Xuân Thu thấy vẻ mặt nàng rầu rĩ, liếc mắt quan sát thần sắc hoảng sợ của Trục Đông Lưu, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hình như Đông Lưu đã chạm đến ngưỡng của tầng thứ hai rồi ạ.

Bây giờ ngoài thiếu một con mắt, còn không có khái niệm về thời gian..."

Khúc Duyệt thật sự không còn cách nào, trước khi thi đấu đưa Trục Đông Lưu đến đây, "Con không hiểu ra sao cả, thời gian chỉ là một loại khái niệm trừu tượng mà thôi..."

Khúc Xuân Thu đang định nói, Nguyên Hóa Nhất ngăn cản: "Phụ thân, việc này không nên, người đã nói sẽ không nhúng tay, để con và Tiểu Muội tỷ thí công bằng."

Khúc Xuân Thu bất đắc dĩ: "A Duyệt, cái này..."

Khúc Duyệt thật muốn đập Nguyên Hóa Nhất một trận: "Tam Ca, muội chỉ không hiểu ý nghĩa của chuyện mất đi khái niệm về thời gian, nó quá trừu tượng, muốn nhờ cha giải thích một chút thôi."

Nguyên Hóa Nhất thoáng liếc nàng: "Nếu phụ thân không ở đây, muội sẽ hỏi ai?"

"Muội sẽ hỏi Nhiếp Chính Vương Phúc Sương của bọn muội, không phải không được chứ?"

Khúc Duyệt không tranh cãi với hắn nữa, "Quân tiền bối, đi, tránh sang kia nói chuyện cơ mật của Phúc Sương chúng ta, đừng để Thiên Phong quốc sư xảo trá này nghe được."

Quân Chấp mỉm cười đứng dậy, theo nàng đi ra boong thuyền.Lúc ra đến cửa khoang thuyền, Khúc Duyệt quay mặt lại le lưỡi với Nguyên Hóa Nhất: "Quỷ hẹp hòi không có tự tin!"

Nguyên Hóa Nhất điềm tĩnh thản nhiên.

Thật ra lần này hắn rất oan uổng.

Từ khi Khúc Duyệt sinh ra hắn đã không còn ở nhà, chưa từng giống các huynh đệ khác chăm sóc muội muội, nên hắn muốn tặng nàng một lễ vật – bí mật ra tay giúp Phúc Sương dễ dàng chiếm vị trí thứ nhất, cho nàng vang danh huấn luyện sư khắp Cửu Quốc.

Hơn nữa, sau khi hòa giải với Quân Chấp, hắn đã chẳng còn địch ý với Phúc Sương.

Nhưng đang chuẩn bị, Khúc Xuân Thu dường như nhìn thấu tâm tư hắn, đã yêu cầu hắn từ bỏ ý định này.

Ông bảo hắn không những không thể làm, còn phải dốc toàn lực ứng phó, giở hết mọi thủ đoạn, có thể nghĩ được bao nhiêu ám chiêu gây hại đều mang ra dùng hết, nhằm vào Tiểu Muội càng nhiều càng tốt.

Đây mới là lễ vật người huynh trưởng nên tặng.

Nguyên Hóa Nhất chẳng hiểu ra làm sao, Khúc Xuân Thu giải thích rằng người trong nhà ra tay tàn nhẫn bao nhiêu, kỹ xảo người ngoài trước mặt nàng sẽ trở nên yếu nhược bấy nhiêu, nàng sẽ không bị hại.

"Phụ thân thật là dụng tâm lương khổ."

Nguyên Hóa Nhất nói.

"Nên như thế."

Nguyên Hóa Nhất vuốt ve thanh kiếm xương của mình: "Phụ thân giúp con tìm kiếm Thiên Hiền hẳn cũng vì để con ăn đủ đau khổ, sau này không kiêng kỵ gì."

Từ lúc biết về mười hai thanh kiếm hố người này, hắn đôi khi không nhịn được mà oán trách phụ thân.

"Chuyện này lại không phải."

Khúc Xuân Thu bưng chiếc cốc thủy tinh trong tầm tay lên, nhấp một ngụm, sau đó ủ chiếc cốc trong lòng bàn tay để sưởi ấm, "Vi phụ cảm thấy mười hai thanh thần kiếm rất thú vị, cuộc đời các kiếm chủ sóng gió thăng trầm, đủ đầy hương vị, trái tim luôn khát khao."

Nguyên Hóa Nhất nghe xong liền suy sụp.

Đủ đầy hương vị?

Thật đúng là đứng thẳng nói chuyện không đau lưng, rất muốn hỏi một câu: phụ thân có trái tim khát khao vậy sao không tự mình tu đi?

--- --- "Ngươi quá nóng vội."

Quân Chấp dùng Thiên Kiếp vòng quanh Thiên Khuyết kiểm tra hồi lâu, rồi đưa ra kết luận: "Kiếm Thiên Khuyết rất dễ dàng đi vào tầng thứ hai, nhưng không phải vì ngươi có khả năng lĩnh ngộ cao.

Tuy nhiên trước khi tiến vào tầng thứ hai, yêu cầu phải luyện được một thân thể đã qua trăm ngàn thử thách mới được.

Thân thể của ngươi chưa đủ, lại mạnh mẽ đột phá cho nên mới gây ra hỗn loạn."

Khúc Duyệt nghe Quân Chấp giải thích một loạt, mơ hồ hiểu ra ý tứ của chàng ta, kiếm Thiên Khuyết là một thanh kiếm có đồng hồ sinh học của riêng mình.

Mỗi lần chỉ thiếu một bộ phận, trong vài ngày hoặc hơn mười ngày, đây là đồng hồ sinh học của Thiên Khuyết.

"Thì ra đồng hồ sinh học hỗn loạn khiến ngươi cùng lúc thiếu hai thứ."

Khúc Duyệt suy nghĩ rồi nói.

"Tiên... tiên sinh, đồng hồ sinh học hỗn loạn là cái gì?"

Hai bên tóc mai của Trục Đông Lưu đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Quân Chấp an ủi: "Nếu không mù quáng vượt tầng tu luyện thì sẽ từ từ khôi phục thôi."

Trục Đông Lưu sắp khóc đến nơi: "Đến bao giờ?"

"Vậy thì không rõ lắm, mỗi thanh kiếm đều khác nhau."

Quân Chấp lắc đầu, tuy cảm thấy Trục Đông Lưu đã rất thảm, vẫn không nhịn được trêu chọc, "Với lại, ngươi bây giờ không có khái niệm thời gian, ta nói bao lâu ngươi có thể hiểu sao?"

Trục Đông Lưu thật sự rớt nước mắt.

Cứ nghĩ một nhân vật nhỏ bé không được coi trọng, luôn phải hạ mình xuống cát bụi như hắn cuối cùng đã gặp được tiên sinh, có cơ hội nổi bật, tương lai đáng mong chờ, một kết quả tốt đẹp, vậy mà vì cớ gì luẩn quẩn trong lòng đi chọn tu luyện Thiên Khuyết chứ?

Hả?

"Tiên sinh, lúc Ẩm tiền bối dò hỏi ta, đáng lẽ ta nên nghe lời ngài."

Trục Đông Lưu ủ rũ thở dài, biết vậy chẳng làm.

"Tin tưởng ta, so với mấy thần kiếm khác, Thiên Khuyết đã dễ dàng tu luyện nhất rồi đấy."

Khúc Duyệt đành dùng biện pháp so sánh để an ủi hắn.

"Nhưng trận đấu sắp tới phải làm sao?"

Trục Đông Lưu đã mất hết niềm tin.

Khúc Duyệt cũng đau đầu, chỉ cần thua một ván liền chẳng còn cơ hội tiến vào ba thứ hạng đầu.

Thật ra còn một người ở vị trí dự bị, nhưng lại là người của Tam Ca, nàng không thể dùng.

Huyễn Ba ló đầu ra khỏi khuyên tai bình hoa, bày mưu đặt kế: "Đơn giản lắm, ta có giày của Tiểu Trục, ta biến thành bộ dáng của Tiểu Trục đi thay hắn."

Trục Đông Lưu như được đại xá: "Được, được!"

Quân Chấp nhíu mày nhìn Khúc Duyệt: "Ta biết lần này tiên sinh thua thì sẽ mất hết mặt mũi..."

Khúc Duyệt lắc đầu, nàng không sợ bị vả mặt, chỉ là không muốn ngã xuống trước mặt Tông Quyền, sau này không thể thoải mái cười nhạo hắn nữa.

Quân Chấp: "Nhiếp Chính Vương ta tuy mặt mũi cũng chẳng quang minh chính đại nhưng chuyện gian lận này thực sự không thể làm."

Nếu đồng ý gian lận, Phúc Sương đã không liên tục xếp chót như vậy.

Huyễn Ba xua tay: "Đây không tính là gian lận.

Ba gia tuy lớn tuổi, cảnh giới cao thâm, nhưng trong hoàn cảnh không có nước, lúc đánh nhau ta chỉ hơn Trục Đông Lưu một tí xíu thôi, không tính là bắt nạt trẻ con đâu."

Giọng Quân Chấp ôn hòa nhưng kiên quyết: "Không được."

"Ôi chao ngươi cái người này, không ngờ còn có mặt cổ hủ như vậy."

Huyễn Ba chẳng có chút hứng thú nào với chuyện thi đấu này, hắn có lòng giúp đỡ mới chủ động đề nghị ra mặt, vậy mà lại bị cự tuyệt, "Ngươi tu luyện Thiên Kiếp, còn chưa ăn đủ khổ vì không chịu gian lận sao?"

Khúc Duyệt gãi gãi thái dương: "Không thể nói như vậy, người đã chịu đủ tổn thất rồi, nếu lại thay đổi nguyên tắc, những tổn thất trước đó chẳng phải đều vô ích sao?"

Quân Chấp trao Khúc Duyệt một ánh mắt "tri kỷ khó gặp": "Hơn nữa, ta thấy cứ để Trục Đông Lưu đi như vậy, khả năng thắng còn lớn hơn so với Huyễn Ba thay thế hắn, tiên sinh thấy thế nào?"

Khúc Duyệt gật đầu đồng ý.

Nàng không muốn thua, nếu có thể gian lận cũng chẳng sao, nàng không từ chối.

Nhưng Huyễn Ba không đáng tin, nàng sẽ không kiểm soát được tình hình.

"Có ý gì hả?"

Huyễn Ba sửng sốt, nghĩ một hồi liền bực bội hất nước lên tạt.

Quân Chấp ưu nhã phất tay áo chặn lại, mặt Trục Đông Lưu hứng trọn.

"Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú!"

Huyễn Ba từng muốn trộm giày của Quân Chấp và bị chàng đả thương nên vẫn ghi hận.

Sau lại biết những hi sinh của chàng cho ma chủng, Huyễn Ba kính chàng là hảo hán nên tha thứ, giờ lại thấy gia hỏa Quân Chấp này thực sự đáng ghét!"

Kệ ngươi đi, Ba gia ta không thèm lo nữa!"

Huyễn Ba thở phì phò vừa nhảy vào trong nước vừa mắng.

Kiếm tu thiên hạ nhiều ngàn vạnChỉ mình Quân Chấp vô liêm sỉ Bụng đầy ý nghĩ xấuNói năng tùy tiện Người lưỡng tính xứng với kiếm xui xẻo Đáng đời ngươi đi qua ngàn cánh buồm Cũng không lên được bờ...

Huyễn Ba nhảy ùm vào nước, hóa thành mỹ nhân ngư, đuôi cá ngũ sắc rực rỡ tóe lên một đám nước.

Trục Đông Lưu lại ướt hết cả mặt.

Quân Chấp buồn cười: "Ta thật vinh hạnh được Huyễn Ba làm thơ thóa mạ lần thứ hai."

Khúc Duyệt giơ ngón cái với chàng: "Không thể không nói ngài là người tốt tính nhất vãn bối từng gặp."

Quân Chấp khiêm tốn chắp tay: "Quá khen quá khen."

Khúc Duyệt đang rầu rĩ cũng bị chọc cười.

--- --- Cửa khoang không khép lại, Khúc Xuân Thu nhìn lên boong thuyền, nói với Nguyên Hóa Nhất: "Con nói xem, có phải thẩm mỹ của A Duyệt có vấn đề không.

Nếu như Tạ Vô Tình, Giang Thiện Duy quá trẻ con, Tông Quyền, Hình Ngạn mấy người Thiên Võ khiến người ta chán ghét, nhưng Quân Chấp tiền bối có sức hấp dẫn như vậy, nó thế nào lại không xem trọng vậy?"

Quân Chấp?

Có sức hấp dẫn?

Nguyên Hóa Nhất nói thầm thẩm mỹ của cha có vấn đề thì có: "Hắn khắc thê, may mắn Tiểu Muội không để mắt đến hắn."

"Hợp đạo xong, Thiên Kiếp sẽ rời khỏi thôi."

Khúc Xuân Thu vươn tay muốn lấy chung trà, mắt tràn đầy nghi hoặc, "Nhưng vấn đề không nằm ở Quân Chấp mà là A Duyệt cớ gì lại thích một tên ngốc?

Thật sự rất khó hiểu."

"Đúng vậy ạ, thật khó hiểu."

Nguyên Hóa Nhất liên tiếp gật đầu phụ họa, hai tay bưng chung trà lên đưa qua, lầm bầm trong bụng: Với đức hạnh của mấy người Khúc gia chúng ta, chỉ có tên ngốc mới dám đến làm con rể cha.

--- --- Mang theo thấp thỏm bất an Khúc Duyệt căng da đầu lên sân khấu.

Diễn võ trường lớn bằng mấy chục sân bóng đá hợp lại, có kết cấu vòng tròn, các khán đài bao quanh.

Khúc Duyệt vừa xuất hiện, đủ loại thần thức nóng bỏng của người đến xem hội tụ trên người nàng, tiếng bàn tán xôn xao.

Nghe nói huấn luyện sư của Phúc Sương có tu vi thấp nhưng nào ngờ người còn xinh đẹp duyên dáng đến chừng này.

"Khúc tiên sinh."

Một nam tu áo trắng hào hoa phong nhã mỉm cười với nàng ở phía đối diện.

"Phó tiền bối."

Khúc Duyệt chắp tay đáp lễ với Phó Thông, huấn luyện sư của Học Viện Vân Vụ, tu vi thất phẩm, năm trăm tuổi.

Hai người khách sáo chào hỏi xong, một nam tử trung niên hạ xuống từ trên cao, là trưởng lão do Liên minh Cửu Quốc phái ra chủ trì trận đấu này.

Ông ta phất tay áo, hai mươi quyển trục liền xuất hiện trước mặt.

Mỗi quyển trục là một đề thi được các đại lão khác nhau trong liên minh đặt ra.

Hôm nay bọn họ phải thực hiện ba đề thi, theo thông lệ thắng hai đề sẽ giành chiến thắng, nếu hòa sẽ phải đấu thêm.

Để lựa chọn đề thi và cho công bằng, hai huấn luyện sư luân phiên tung xúc xắc, làm ba lượt, tính tổng con số xúc xắc mà hai người gieo được sau mỗi lượt, dựa vào đó chọn lấy quyển trục theo thứ tự từ đông sang tây.

Sau khi chọn được ba quyển trục, trưởng lão cất đi những quyển trục thừa, nói: "Hiện giờ hai vị huấn luyện sư có thể dùng thần thức để xem ba đề thi.

Các vị có thời gian một nén nhang để suy ngẫm, sau đó an bài và chỉ dẫn cho các học sinh tham gia thí luyện của mình.

Nhưng hai vị cần nhớ, một khi thí luyện bắt đầu, các vị không được ra bất cứ chỉ thị nào cho học sinh nữa, đã rõ chưa?"

Phó Thông: "Vãn bối đã tham dự năm lần thí luyện, rất rõ."

Khúc Duyệt: "Đã rõ."

Vai trò của huấn luyện sư chỉ phát huy tác dụng trong vòng một nén nhang này.

Trong một nén nhang, căn bản không thể phá giải được một đề, nói chi đến ba cái.

Tuy nhiên khoảng thời gian này lại vô cùng quan trọng, nó khảo nghiệm trí tuệ của huấn luyện sư và trình độ học sinh, có thể tóm gọn bằng hai cụm từ: hành quân bày trận và tận dụng lợi thế.

"Bắt đầu!"

Trưởng lão theo thứ tự mở từng quyển trục đang lơ lửng trong không trung.

Khúc Duyệt đưa thần thức vào, xem sơ qua một lượt nàng quả thực muốn hộc máu.

Nếu không phải đích thân nàng tung xúc xắc, nàng thật sự hoài nghi phía sau có điều mờ ám.

Cả ba nhiệm vụ đều liên quan đến thời gian, Trục Đông Lưu gần như trở thành người vô dụng.

Mặt Khúc Duyệt không lộ cảm xúc ngẩng đầu thoáng nhìn lên thuyền mặt trăng, Quân Chấp đại gia, ngài thật độc quá đi!

--- --- Tác giả có lời muốn nói: Các bạn có xem ảnh lỗ đen vũ trụ vừa mới công bố chưa?

Khúc Duyệt: Rau Hẹ, chàng nhìn lỗ đen này.

Rau Hẹ: Đây là cái gì?

Khúc Duyệt: Lỗ đen, có thể hút mọi thứ, hút luôn não của chàng.

Rau Hẹ: ...

Lão tổ Kiếm Môn: Xem ra chuyện ta từng làm không giấu được nữa rồi.

Khúc Duyệt: ?

Lão tổ Kiếm Môn: Ta từng thử tạo một vũ trụ, mười hai thần kiếm là cột chống vũ trụ đó, nhưng lúc ta tạo ngân hà của vũ trụ thì thất bại, ngân hà sụp đổ và biến thành lỗ đen.

Sau đó ta đành phải từ bỏ, rút đi mười hai thần kiếm, không ngờ, vũ trụ ấy lại thành tinh hóa thành Rau Hẹ, mà lỗ đen trong vũ trụ đấy đương nhiên trở thành não của hắn...Rau Hẹ: Tào lao, Lục Nương nói lỗ đen có thể hút mọi thứ, tại sao não ta không hút được tiền?

Tác giả: Chuyện bên trên toàn vì ta rảnh rỗi.
 
[Edit Hoàn] Thần Khúc - Kiều Gia Tiểu Kiều
Chương 190 - NẤU TỪ TỪ


Dù Khúc Duyệt không nói gì nhưng Quân Chấp ngồi trên thuyền trăng nhìn ánh mắt "tuyệt vọng" của nàng đã hiểu hết thảy.

Đáng lẽ không nên đến đây.

Mãi đến giờ Quân Chấp mới nhớ, Phúc Sương nhiều lần xếp chót có lẽ cũng liên quan đến mình.

Vậy chàng trốn tránh Quân Thư là đúng rồi, chàng chiếm lấy khối thân thể này cũng đồng nghĩa phải gánh vác những mối quan hệ nhân duyên của nó.

Nguyên Hóa Nhất ngồi chếch phía sau, thoáng thấy sắc mặt chàng u ám, do dự một chút rồi truyền âm: "Phụ thân bảo ta gia tăng khó khăn cho Tiểu Muội, cho nên ta mới chỉ thị chọn mười đề thi có liên quan đến thời gian tráo đổi với mười trong hai mươi quyển trục ban đầu.

Khả năng Tiểu Muội bắt được đề thi liên quan đến thời gian đương nhiên sẽ tăng lên."

Quân Chấp giật mình: "Nói như vậy, trước kia ngươi cũng không ít lần ngáng chân Phúc Sương ta?"

Nguyên Hóa Nhất không trả lời chỉ nhướng mày: "Cho nên ngươi đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến vận đen của ngươi đâu."

Quân Chấp như trút được gánh nặng, mỉm cười nói: "Đa tạ."

Nhưng đã trải qua vạn kiếp, trong lòng Quân Chấp hiểu rất rõ, dù là nguyên nhân gì, hết thảy đều do chàng.--- --- Không có thời gian để ủ rũ, Khúc Duyệt lao mình vào ba đề thi.

Điều nàng có thể làm bây giờ là tận hết sức lực để hiểu thấu đáo ba đề thi và đưa ra giải pháp tốt nhất.

Người xem trên diễn võ trường không thể đưa thần thức vào quyển trục, chỉ có thể quan sát hai huấn luyện sư.

Đại đa số ánh mắt đều tập trung nhìn Khúc Duyệt.

Được nghe kể rất nhiều chuyện nàng từng làm nên họ không xem thường nàng.

Phó Thông nhắm mắt, sắc mặt thản nhiên, trong khi Khúc Duyệt nhíu mày càng lúc càng chặt, hơi thở cũng dồn dập, có thể thấy đang cực kỳ khẩn trương.

"Xem ra là nói quá lên rồi!"

"Chắc chắn có năng lực nhưng có lẽ vì nhỏ tuổi, khả năng chịu đựng kém."

"Đúng vậy.

Đây là lần thứ sáu Phó tiền bối dự thi, sao có thể so sánh được."

Một nén nhang trôi qua.

Trưởng lão chủ trì hô: "Ngừng!"

Phất tay đẩy thần thức của hai người ra khỏi mấy quyển trục, "Tiếp theo, hai vị có một khắc (15 phút) để hướng dẫn."

"Được!"

Phó Thông ung dung chắp tay, trong đầu vẫn đang tổng hợp lại những đề thi.

Y liếc mắt nhìn trạng thái mơ mơ hồ hồ của Khúc Duyệt, chuyện tốt, nhưng cũng có thể đây là đòn tâm lý, cố ý khiến y khinh nhờn.

Khúc Duyệt bây giờ nào còn sức đánh đòn tâm lý, nàng thật sự mơ hồ, là bởi nàng đang phân chia suy nghĩ của mình, liên tục phân tích và tổng hợp đề thi cùng năng lực của năm người Bì Bì để tìm giải pháp.Làm nhiều việc cùng lúc không phải chuyện khó đối với nàng.

Tuyết Lí Hồng dạy Cửu Hoang tập trung không bị phân tâm.

Nhưng những gì Khúc Xuân Thu dạy nàng hoàn toàn ngược lại.

Lúc Khúc Duyệt mới vài tuổi, bên trong Lưu Ly Tráo, ông vừa uống trà vừa chơi đàn và vừa kể chuyện cho Khúc Duyệt nghe.

Trẻ con nhà người khác khi còn nhỏ hay được kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ, mà Khúc Duyệt lại được nghe những chuyện trinh thám điều tra, còn kèm theo cả nhạc đệm riêng.

Cứ thế trong nhiều ngày, ở mỗi kết cục của các câu chuyện Khúc Duyệt được yêu cầu phải đoán ra chân tướng.

Nàng dần dần tập thành thói quen vừa nghe vừa sắp xếp thông tin.

Một ngày nọ, Khúc Xuân Thu kể chuyện xong lại hỏi: "Câu hỏi hôm nay là, từ lúc vi phụ bắt đầu kể chuyện, tiếng đàn đã thay đổi nhịp điệu mấy lần?"

Khúc Duyệt: ?

Bắt buộc Khúc Duyệt vừa tìm manh mối trong câu chuyện vừa phân tích tiếng đàn.

Ngày khác Khúc Xuân Thu lại hỏi: "Vừa rồi vi phụ đã uống trà mấy lần?"

Khúc Duyệt: ...

Qua mấy ngày, câu hỏi của Khúc Xuân Thu lại biến thành: "Vừa rồi Đại Ca con vừa đi qua cửa, tua ngọc bội nó đeo bên hông hôm nay có màu gì?"

Khúc Đường tuyệt đối không mặc một bộ quần áo hai ngày.

Ngọc bội là tín vật đính ước không thể đổi nhưng tua đính trên ngọc nhất định phải thay đổi màu sắc và kiểu dáng.

Thế nên để đối phó với đủ loại câu hỏi bất ngờ của Khúc Xuân Thu, Khúc Duyệt dần dần luyện thành kỹ năng đa nhiệm, mắt có thể nhìn sáu đường, tai có thể nghe tám hướng.

Tuy nhiên đề thi ngày hôm nay, trong tình hình Trục Đông Lưu trở thành vô dụng, ngay cả thần tiên cũng không làm được.

Ví dụ như đề thứ nhất, Khúc Duyệt nghĩ đến hai mắt tối sầm vẫn không tìm được cách có thể thắng không thua.

Bên trong quyển trục, các đại lão của chín nước dựng nên một vùng rừng ma núi quái dài một trăm dặm, rộng năm mươi dặm, không thể bay, ngoài chướng khí và đủ loại pháp trận, còn có rất nhiều Thiên Ma thú.

Đây không phải ảo cảnh Thần Tạo, là một không gian thật chân chính, mỗi Thiên Ma thú đều được bắt về từ Ma Thú Cốc.

Nhiệm vụ của người dự thi là săn giết những ma thú này.

Trong vòng hai mươi bốn canh giờ, đội nào giết được nhiều hơn sẽ giành chiến thắng.

Ko thể cướp đoạt, ai ra đòn trước ma thú sẽ thuộc về người đó.

Có thể quấy rối nhưng đó đồng nghĩa với tự làm mình mất thời gian.

Đây là cuộc thi đồng đội lấy "hợp tác" làm chủ đề, cho nên còn có một điều kiện giới hạn giúp làm nổi bật chủ đề và gia tăng độ khó.

Sau khi trận đấu bắt đầu, một người bất kỳ trong năm người của đội sẽ phải mang ấn ký "loại bỏ".

Ví dụ như Trục Đông Lưu, giữa mày hắn sẽ xuất hiện ấn ký "loại bỏ".

Hắn phải đi tìm đồng đội của mình ngay lập tức, đập tay với họ và ấn ký sẽ biến mất.

Nếu không đập tay trong vòng nửa canh giờ, Trục Đông Lưu sẽ bị đưa ra khỏi quyển trục và tất cả yêu thú đã giết được đều không tính vào thành tích toàn đội.

Hắn là người không có khái niệm thời gian, chẳng biết nôn nóng cùng không sốt ruột.

Phải làm thế nào đây?Dù cả năm người cùng nhau hành động, hoặc chọn một người đi kèm Trục Đông Lưu, cách nào hiển nhiên cũng sẽ thua.

Bởi vì yêu thú không khó giết, khó khăn chính là không gian rừng núi quá rộng lớn, nhiều ngõ ngách.

Trong hai mươi bốn canh giờ (một canh giờ = hai tiếng), suốt hai ngày, năm người cần thiết chia nhau ra.

"Tiên sinh?"

Bên trong kết giới ngăn cản thần thức, mấy người Bì Bì đang chờ Khúc Duyệt hướng dẫn.

Đặc biệt là Trục Đông Lưu.

Trên đai lưng đồng phục của hắn treo một cái đồng hồ cát, được Khúc Duyệt vạch vài đường bút đỏ trên bình thủy tinh chứa cát.

Nàng vốn định đưa cho hắn một cái đồng hồ hiện đại nhưng nó quá xa lạ với hắn, sẽ không tạo cảm giác gấp gáp.

Tuy nhiên đồng hồ cát cũng không mấy tác dụng, hắn nhìn cát màu lam chảy liên tục trong bình thủy tinh cũng không hiểu được chúng có nghĩa là bao lâu đã trôi qua và còn lại bao nhiêu thời gian.

Khúc Duyệt lấy lại tinh thần: "Bây giờ nghe ta..."

Bốn người một hạc đều nghiêm túc nghe.

Mới nói đến đề thứ nhất, Vân Kiếm Bình đã kinh ngạc xen mồm: "Vì sao..."

Khúc Duyệt ngắt lời: "Đừng hỏi tại sao, chỉ cần ghi nhớ lời ta nói là được."

--- --- Bên phía Vân Vụ quốc.

Phó Thông nói với năm đệ tử tham gia thí luyện: "Đề thứ nhất, Thiên Ma thú không mạnh, sau khi vào quyển trục cứ tản ra mà đánh."

Lại chỉ vào hai nam đệ tử tướng mạo giống hệt nhau, "Hai người cũng tản ra, nhưng đừng tách ra quá xa, một người đi theo Trục Đông Lưu..."

Bên trong quyển trục không thể sử dụng bất kỳ tín hiệu nào, truyền âm ngoài mười trượng không hiệu quả, nhưng hai người song sinh này có thể liên lạc với nhau bằng linh cảm.

Đệ đệ song sinh khó hiểu: "Đi theo Trục Đông Lưu để làm gì ạ?"

Phó Thông không giải thích, y nhận được tin tức Trục Đông Lưu không có khái niệm về thời gian: "Cứ vừa săn giết Thiên Ma thú vừa để ý Trục Đông Lưu, sau khi thấy giữa mày hắn xuất hiện ấn ký loại bỏ thì tiến lên cản chân hắn nửa canh giờ.

Nếu ngươi xuất hiện ấn ký trước, thì gọi ca ca của ngươi tới, đập tay với ngươi rồi tiếp tục đi theo để ý Trục Đông Lưu, thà giết ít Thiên Ma thú một chút nhưng vẫn đảm bảo để mắt tới hắn."

Đệ đệ bối rối hỏi: "Sư tôn, ta chưa chắc ngăn được Trục Đông Lưu đâu, nghe nói hắn có cơ duyên lấy được thần kiếm, trong lúc gấp gáp không chừng có thể đột phá.

Thế chẳng phải chúng ta không trộm được gà còn mất nắm gạo sao?"

Phó Thông: "Sẽ không đâu."

Không có khái niệm thời gian lấy gì mà gấp, chỉ cần loại bỏ Trục Đông Lưu, năm chọi bốn, nhất định sẽ thắng.

--- --- Trưởng lão hô: "Đã đến giờ!"

Mở ra quyển trục, "Đệ tử dự thi vào đi."

"Ta chỉ có thể hướng dẫn tổng thể, sau khi đi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các người có thể thương lượng với nhau, nếu có bất đồng, hãy lấy ý kiến của Bì Bì làm chuẩn."

Khúc Duyệt dặn dò xong rồi xua tay với bọn họ, "Vào đi thôi."

"Vâng tiên sinh!"

Bước vào quyển trục, họ bị ngăn bên ngoài một cánh cửa đồng cùng năm đệ tử Vân Vụ quốc.

Sau khi trưởng lão thông báo luật đấu lại lần nữa cho họ cùng khán giả trong diễn võ trường, cánh cửa đồng từ từ mở ra.

Trưởng lão ngân dài giọng: "Thi đấu bắt đầu----!"

Người xem đấu háo hức ngóng nhìn.

Cặp song sinh trộm liếc nhìn Trục Đông Lưu trong khi hắn trao đổi ánh mắt với những người khác trong đội.

Lúc những người khác của Vân Vụ quốc chuẩn bị bước qua cánh cửa đồng, Hạ Cô Nhận là người đầu tiên rút kiếm, lập tức tấn công một người!

Đệ tử đó là kiếm tu duy nhất trong năm người Vân Vụ quốc, hắn giật mình kinh hãi cũng rút kiếm chặn lại!

Khán giả xôn xao!

Quân Thư, Vân Kiếm Bình, Trục Đông Lưu đồng loạt rút kiếm, nhất thời kiếm quang chói lóa, kiếm khí đan xen vây quanh mấy người còn lại.

Người dẫn đầu Vân Vụ quốc nói: "Chớ dây dưa với bọn họ, xông ra đi!"

Ý đồ phá vây không nhanh bằng tốc độ Bì Bì, bị một cánh của Bì Bì quạt trở về, lần nữa lọt vào trong kiếm trận.

Tóm lại, Bì Bì phụ trách bịt kín chỗ rò rỉ, bảo đảm không cho ai trong năm người trốn thoát.

--- --- Cảnh tượng trong quyển trục được phóng chiếu giữa không trung.

Phó Thông thấy thế thì kinh ngạc nhìn Khúc Duyệt: "Khúc tiên sinh muốn khiến bọn ta kiệt sức trước sao?"

Khúc Duyệt lắc đầu.

Phó Thông cảm thấy buồn cười: "Thực lực của Phúc Sương các người tuy mạnh đấy nhưng mấy hài tử đó đều tu vi cấp ba, chênh nhau không quá lớn.

Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy có thể sẽ đánh mãi đến lúc kết thúc..."

Nói đến đây, nụ cười của y chợt tắt.

Quả nhiên, Khúc Duyệt ngại ngùng nói: "Vãn bối đúng là muốn họ đánh tới lúc kết thúc..."

Khi đó thành tích của hai bên đều là số không, tương đương với một trận hòa.

Khúc Duyệt đã tính đủ đường, không cách nào có xác suất thắng cuộc cao hơn phân nửa, cho nên hòa vẫn tốt hơn.

Quả thực giảo hoạt hệt như lời đồn.

Phó Thông lộ vẻ không vui, nhìn về phía trưởng lão chủ trì mở miệng định nói gì đó rồi lại nhịn xuống.

Bởi vì Phúc Sương không vi phạm bất kỳ qui tắc nào.

--- --- Không bước vào được cửa đồng, đánh hai ngày hai đêm, hai bên sức cùng lực kiệt, thành tích cuối cùng đều là số không.

Đề thứ nhất hòa nhau.

Không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp tiến vào quyển trục khác, bắt đầu trận đấu thứ hai.Hệt như lúc trước, luật thi đấu vừa tuyên bố xong, trưởng lão hô lên thi đấu bắt đầu, Phúc Sương liền động thủ không chút lưu tình.

Chung cuộc tiếp tục hòa.

Đến trận thứ ba, Phúc Sương lại như vậy.

Suốt năm ngày, khán giả trong diễn võ trường mệt mỏi nhìn hai đám người đánh nhau tối tăm mặt mũi, không ngừng nghỉ bên ngoài cánh cửa đồng.

Họ không biết tình hình của Trục Đông Lưu nên không hiểu vì sao Khúc Duyệt quyết phải thủ hòa.

Tuy nhiên họ hiểu được một việc, Phúc Sương quả không còn như trước kia.

Kiếm tu Phúc Sương trước kia là một đám đầu gỗ, nói đánh yêu thú thì cứ vậy đi đánh yêu thú, khinh thường dùng bất luận tâm cơ hay thủ đoạn gì, đặt khí phách của kiếm tu giả lên trên hết thảy.

Hiện tại, hiển nhiên ai cũng đặt chữ "thắng" lên đầu.

Kiếm tu giả mà "co được giãn được" thì thật đáng sợ.

Lúc trước mọi người đều mỉa mai khi nghe nói Phúc Sương lần này quyết chí tiến vào ba thứ hạng đầu, bây giờ cảm thấy chuyện này dường như không phải việc khó nữa.

--- --- Ba trận đều hòa, trưởng lão chủ trì đau đầu lợi hại.

Phúc Sương đang làm bừa nhưng lại không thể ngăn cản, bởi họ không phạm quy.

Khúc Duyệt: "Theo luật, ba trận thắng hai sẽ thắng, hòa phải đấu thêm.

Hai đội hiện đang hòa cho nên cần đấu thêm một ván nữa, một ván quyết định thắng bại."

Mục đích của Khúc Duyệt chính là chịu đựng để vượt qua ba đề thi có giới hạn thời gian và sau đó rút đề thi mới.

Nàng không tin lần rút tiếp theo sẽ lại liên quan đến thời gian.

Nhưng cho dù vậy, thì cứ tiếp tục lập lại kịch bản cũ, tiếp tục thủ hòa cho đến khi tìm được đề không liên quan đến thời gian mới thôi.

Nhân đây cũng giúp Khúc Duyệt ngộ ra một đạo lý, kiếp nạn là cháo, tâm thái là lửa, cứ nấu từ từ thôi.

Trưởng lão hết biết nói gì: "Được, lại rút một đề, các ngươi gieo xúc xắc lần nữa."

Khúc Duyệt đưa ra thỉnh cầu: "Vãn bối có thể nhờ người đại diện không?"

Thông thường đều là huấn luyện sư trực tiếp gieo, nhưng không có qui định không được dùng người đại diện, trưởng lão sảng khoái gật đầu, nhủ thầm chỉ cần ngươi đừng cứ tiếp tục thủ hòa, muốn thế nào cũng được.

Khúc Duyệt lật đật gọi Giang Thiện Duy ngồi trên khán đài xuống, gia hỏa này là con trai yêu của Thiên Đạo nha.

Giang Thiện Duy đi đến bên cạnh Khúc Duyệt, hưng phấn hỏi: "Sư tỷ, tỷ muốn ta giúp gieo xúc xắc à?"

Khúc Duyệt vừa định gật đầu, bỗng nhiên lắc: "Không được!"

Nàng bay lên boong thuyền mặt trăng gọi: "Cha, cha thay con gieo xúc xắc đi!"

Khúc Xuân Thu: "Con cho rằng vi phụ vượt xong tam kiếp thì vận may sẽ tăng lên sao?"

Khúc Duyệt: "Không, con muốn cha lấy độc trị độc."
 
[Edit Hoàn] Thần Khúc - Kiều Gia Tiểu Kiều
Chương 191 - ĐI BAO XA


Hồi lâu không nghe Khúc Xuân Thu trả lời, Khúc Duyệt nói tiếp: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vận may sợ vận rủi, vận rủi lại sợ không vận, chỉ cha có thể làm được."

Khúc Xuân Thu dở khóc dở cười bước ra khỏi khoang thuyền: "Aiz, chỉ có con dám nói với ta như vậy mà ta còn không dám nổi giận."

"Ai bảo cha rảnh rỗi bày ra phiền toái cho con?

Cho nên đừng trách tại sao con chạy đến làm phiền cha."

Khúc Duyệt tự tin nói.

Những quyển trục đó tám phần đã bị người động tay động chân.

Có lẽ chuyện Trục Đông Lưu mất khái niệm thời gian đã bị truyền ra.

Khả năng rất lớn là Tam Ca ra tay, hơn nữa, người bày mưu chính là phụ thân.

Phụ thân rất hay làm vậy, lần trước nàng vào ảo mộng của ông trảm tâm ma, tình thế nguy cấp đến thế nhưng ông vẫn biến thành một cơ hội để khảo nghiệm nàng.

Có đôi khi Khúc Duyệt thực sự không hiểu, phụ thân cực kỳ tin tưởng vào năng lực của nàng hay vì ông không rõ đâu là nặng nhẹ.

Không nghe ông trả lời, hừ, quả nhiên là thế rồi, Khúc Duyệt hơi nheo mắt.

Đương nhiên tất cả hai mươi quyển trục không thể đều liên quan đến thời gian được, khả năng chỉ có một nửa, nàng vậy mà rút một lần được ba đề, đúng là vận may quá tệ.

--- --- Khúc Xuân Thu khoác một kiện áo choàng che phủ tu vi và diện mạo, đi theo Khúc Duyệt vào giữa sân, Phó Thông gieo xong đến lượt ông.

Căn cứ vào tổng điểm xúc xắc, chọn ra một đề trong mười bảy quyển trục còn lại.

Khúc Duyệt thấp thỏm đưa thần thức đi vào, thở phào nhẹ nhõm, lấy độc trị độc có hiệu quả, không liên quan đến thời gian, là một đề tương đối bình thường.

Tương tự với đề số một, cũng là săn giết yêu thú.

Gần một ngôi làng có khu rừng rậm rạp mà phần lớn đã bị chiếm giữ bởi Thiên Ma thú cấp hai.

Giữa rừng có một cái giếng, trong giếng phong ấn một con Thiên Ma thú cấp năm.

Sau khi giết hết Thiên Ma thú cấp hai, phong ấn trong giếng sẽ tự động biến mất.

Khúc Duyệt nghĩ cái này hình như hơi giống với chơi game đánh quái, diệt đủ số lượng quái thì con boss sẽ xuất hiện, nhỉ?

Tuy nhiên Thiên Ma thú cấp năm vượt xa năng lực đệ tử cấp ba có thể xử lý.

Không thể nghi ngờ, mười người của cả hai đội hợp lực lại cũng không thể giết chết nó.

Khúc Duyệt tiếp tục xem đề, cuối cùng đề thi chỉ rõ hai việc.

Thứ nhất, dưới đáy giếng có mê cung ẩn chưa nhiều bẫy rập, lối thoát khỏi thế giới quyển trục giấu bên trong mê cung.

Thứ hai, sau khi một đội đi vào, họ sẽ nhận được một lá bùa loại trừ, dán vào ai, người đó sẽ bị đưa ra khỏi thế giới quyển trục.

"Làm thế nào phân thắng bại?"

Hạ Cô Nhận ôm kiếm nghe xong hồi lâu cũng không hiểu đề mục bảo làm gì.

Trục Đông Lưu trầm ngâm phân tích: "Trước tiên giết sạch tiểu Thiên Ma thú, giải trừ phong ấn, để Hạ sư huynh dẫn dụ Thiên Ma thú ra khỏi giếng, giữ chân nó, Bì Bì sẽ đưa chúng ta thoát khỏi mê cung?

Đội nào ra trước đội đó thắng?"

Quân Thư quan tâm đến lá bùa loại trừ kia: "Mọi người đoán mấy người Vân Vụ quốc sẽ dán bùa lên ai, Hạ sư đệ hay Bì Bì?"

"Mạnh nhất" và "Thông minh nhất", thiếu một đều không được.

Vân Kiếm Bình nói: "Chúng ta cũng phải bàn xem nên đưa ai trong số đội kia ra ngoài nữa.

Đưa cho đội trưởng đi, hắn lải nhải nhiều quá, rất phiền!"

Khúc Duyệt vẫn chưa lên tiếng.

Xem kỹ đề thi quả thật không nói rõ cách phân thắng bại, cho nên cái khó của đề nằm ở chỗ phỏng đoán được ý đồ của đại lão ra đề.

Sau khi liệt kê ra một loạt trong đầu, Khúc Duyệt dùng phương pháp loại trừ và để lại ba ý đồ có khả năng cao nhất.

Kế đó trong ba ý, nàng chọn ý "bất ngờ và hợp lý nhất".

Nghĩ thông suốt, Khúc Duyệt thu lại nét mặt nghiêm nghị.

Mọi người thấy nàng lộ ra tươi cười liền yên tâm thả lỏng, mấy cặp mắt đổ dồn về phía nàng, chờ nàng lên tiếng.

Khúc Duyệt thần bí nói: "Lá bùa loại trừ kia chính là mấu chốt, sử dụng cẩn thận."

Mọi người gật đầu đồng ý.

Khúc Duyệt: "Tốt."

Mọi người ngẩn ra: "Cái gì tốt ạ?"

Khúc Duyệt nói: "Nhớ kỹ lời ta nói là được, còn lại, sau khi đi vào mọi người tùy theo tình hình mà làm, tự mình quyết định nhé."

"Tiên sinh!!!"

Ai nấy lộ vẻ mặt hoảng sợ, hiện giờ một ván định thắng thua, thất bại liền xong đời đó!

"Đề này đơn giản, chỉ cần nhớ kỹ lời ta nhắc nhở, với bản lĩnh hiện tại, mọi người có thể thắng lợi."

Khúc Duyệt xua tay ý bảo mọi người bình tĩnh, Vân Vụ quốc cũng chưa từng vào ba hạng đầu, thực lực chỉ tầm trung, trước đó vì "vận rủi" bức bách mà nàng bất đắc dĩ giở thủ đoạn kia, "Nếu đề này mà vẫn cần ta cầm tay chỉ dẫn làm sao để qua cửa, vậy thì đến khi tỷ thí cùng đối thủ mạnh, mọi người nhất định sẽ bị dập tả tơi đấy."

Mọi người: ...

Nhìn thái độ bình tĩnh của Khúc Duyệt, phỏng chừng thật sự không khó nhưng trong lòng bọn họ vẫn thấp thỏm không yên.

Khúc Duyệt xoa xoa đầu nhỏ của Bì Bì: "Cố lên nhé!"

Bì Bì lăn trên mặt đất một vòng hóa thành hình người, vẻ mặt hơi túng quẫn.

Nó dẫu sao cũng chỉ là một con hạc nhỏ, chưa từng trải việc đời, dưới bao nhiêu con mắt, nó không thể không hoảng: "Tiên sinh, ngài nhắc nhở Bì Bì thêm chút đi."

Nó giơ bàn tay nhỏ: "Một chút, một chút thôi là được."

Khúc Duyệt cực kiên trì: "Không cần, ta đã nhắc nhở đủ nhiều rồi."

Bì Bì chu lên miệng nhỏ hồng hồng, khó nén thất vọng.

Khúc Duyệt cười: "Nếu thắng được ván này, ta thưởng cho ngươi một thư đề cử đến học tại Học Viện Dị Nhân của Hoa Hạ chúng ta, học phí cùng chi phí cần thiết sau này ta cũng sẽ bao hết."

Bì Bì nghe vậy trợn to hai mắt, sợ Khúc Duyệt đổi ý lập tức giơ lên ngón út: "Tiên sinh, một lời đã định nhé!"

Khúc Duyệt chốt hạ: "Một lời đã định!"

Các đệ tử tiến vào quyển trục, giống như trước đứng im trước cửa đồng.

Trưởng lão tuyên bố: "Thi đấu bắt đầu!"

Từ kinh nghiệm của ba lần trước, tựa như phản xạ có điều kiện, năm đệ tử Vân Vụ quốc lập tức vào thế phòng thủ.

Nhưng lại thấy mấy người Hạ Cô Nhận không để ý tới mà bước vào cửa đồng.

Bọn họ thở phào, đuổi theo nói: "Các vị sư huynh, chúng ta cùng thương lượng được không?"

"Nói đi!"

"Trận đấu này hẳn là so xem bên nào đi ra khỏi quyển trục trước.

Chúng ta đã đánh suốt năm ngày, ai nấy đều kiệt sức, không bằng thu xếp một chút..."

--- --- Khúc Duyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm hình ảnh giữa không trung.

Sau khi hai bên đi vào, năm đệ tử Vân Vụ kia thế mà lại thương lượng hợp tác với mấy người Bì Bì.

Bì Bì đồng ý.

Khúc Duyệt nhìn Phó Thông, cười nói: "Vãn bối cứ tưởng sư tôn sẽ bảo các đệ tử trốn đi, chờ đợi mấy đứa kiếm tu ngu xuẩn chúng ta diệt sạch tiểu ma thú."

Phó Thông cũng cười: "Vậy rất lãng phí thời gian, huống chi trừ ma vệ đạo vốn là chuyện chúng ta phải làm."

Nghe y nhắc "trừ ma vệ đạo", Khúc Duyệt âm thầm hiểu ra, không nói nữa, tiếp tục quan sát hình ảnh trên không trung.

Nàng nhìn thấy chín người và một con hạc phối hợp với nhau càn quét tất cả Thiên Ma thú cấp hai trong khu rừng.

Quào---!Tiếng gầm giận dữ từ sâu trong rừng truyền đến, phong ấn trên giếng đã giải trừ, Thiên Ma thú cấp năm thức tỉnh.

Phó Thông nghiêng đầu: "Khúc tiên sinh, thời điểm quyết định thắng bại chân chính đã tới rồi."

Khúc Duyệt: "Đúng vậy, nấu năm ngày rốt cuộc cũng xong."

--- --- Sau khi đến cạnh giếng, đệ tử hai đội lại tiếp tục thương lượng, vẫn là đệ tử Vân Vụ đưa ra đề nghị: "Trước mắt, chúng ta cần người dẫn dụ Thiên Ma thú rời đi để những người khác xuống giếng đi vào mê cung.

Để cho công bằng, mỗi đội để lại một người bên trên phụ trách dẫn dụ Thiên Ma thú, trong khi đó tám người còn lại đi xuống mê cung để xem ai sẽ tìm được cửa ra trước..."

Bì Bì hỏi: "Sau đó thế nào, các ngươi dùng bùa loại trừ để loại trừ đội trưởng ta đây à?"

Đội trưởng Vân Vụ: "Trong tay các người cũng có bùa loại trừ, cũng có thể loại trừ ta mà, vậy thì có sao?"

Bì Bì lúc lắc hai bím tóc đuôi ngựa của mình, cười ngọt ngào, réo rắt nói: "Vậy chúng ta cùng nhau xé bỏ bùa loại trừ và thi đấu nghiêm túc nhé?"

Đội trưởng Vân Vụ lắc đầu: "Không được, hai lá bùa này phải để lại cho người ở lại bên trên dẫn dụ ma thú."

Hai người mạnh nhất, Hạ Cô Nhận của Phúc Sương và Thẩm Khiếu của Vân Vụ.

Hạ Cô Nhận nhíu mày: "Để lại cho ta và Thẩm Khiếu?"

Đội trưởng Vân Vụ nói: "Đúng vậy, sức mạnh Thiên Ma thú cấp năm không hề nhỏ, bùa này dùng để phòng thân, lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm thì lấy ra dán lên người, tự loại trừ chính mình."

Vân Kiếm Bình chất vấn: "Ngươi lừa chúng ta thì có, lỡ như quy tắc của trận đấu này chính là bên nào có người bị loại trừ trước bên đó thua, không phải chúng ta thua rồi sao?"

Đội trưởng Vân Vụ: "Nếu thật như vậy thì thua cũng đáng, không phải sao?"

Hạ Cô Nhận đồng ý: "Không sai, điều đó chứng tỏ ta không bằng Thẩm Khiếu, gặp nguy cơ sinh tử trước hắn."

Bì Bì nghĩ: "Ta đồng ý đề nghị của người."

Vì thế tám người tránh sáng một bên, Hạ Cô Nhận và Thẩm Khiếu giắt bùa loại trừ bên hông, liên thủ cùng nhau dẫn dụ ma thú rời khỏi giếng.

Kế đó tám người nhảy vào giếng, đi vào mê cung để tìm cửa ra, không can thiệp vào chuyện của nhau nữa.

--- --- So với ba trận đấu sứt đầu mẻ trán trước đó, trận này thật ôn hòa có tình.

Cuối cùng, Bì Bì, Vân Kiếm Bình, Quân Thư và Trục Đông Lưu là những người đầu tiên thoát khỏi mê cung, đi ra cửa.

Nhưng đại lão chủ trì trận đấu nhìn thấy lại lắc đầu, thầm nghĩ Phúc Sương lần này lại thua rồi a.

Thử thách của đề này chẳng phải ai phá trận ra ngoài trước đâu!

Phó Thông nhìn Khúc Duyệt nhếch môi cười: "Khúc tiên sinh muốn biết nguyên nhân không?"

Khúc Duyệt nhìn lại: "Nguyện nghe kỹ càng."

Phó Thông nói: "Đừng quên trong đề từng nhắc đến một thôn làng ở gần đó.

Nếu chúng ta đi rồi, ma thú kia sẽ đến tấn công ngôi làng.

Cho nên khảo nghiệm của đề hẳn là...

đem ma thú phong ấn một lần nữa."

Không dễ đánh chết ma thú nhưng có thể thử phong ấn nó lại lần nữa.

Nụ cười của y càng thâm sâu: "Ta đã từng nhắc bổn phận của tu đạo giả chúng ta chính là trừ ma vệ đạo."

Cho nên sau khi mấy người Bì Bì ra ngoài, đội Vân Vụ từ từ cũng tìm được cửa ra, thấy đại môn đã mở, bọn họ vui sướng không thôi, từ đáy giếng leo trở lên trên, cao giọng hô: "Thẩm Khiếu, đệ tử Phúc Sương đã ra ngoài!"

Thẩm Khiếu đang liên thủ cùng Hạ Cô Nhận dẫn dụ ma thú, bất chợt tháo bùa đảo thải bên hông xuống dán lên trên người Hạ Cô Nhận!

Chỉ cần loại trừ Hạ Cô Nhận, bọn họ liên thủ phong ấn lại ma thú, ván này liền thắng!

"Thật đê tiện!"

Trước khi rời đi Bì Bì đã dặn dò Hạ Cô Nhận, hắn vẫn luôn đề phòng.

Lúc Thẩm Khiếu tấn công, Hạ Cô Nhận trở tay chống kiếm xuống đất, thân kiếm lóe sáng uốn cong thành nửa vòng tròn.

Oong!

Hắn mượn lực nhảy tránh xa mấy trượng.

--- --- Phó Thông nhàn nhạt nói: "Xem ra các người còn có chuẩn bị."

Khúc Duyệt dùng ngón út vuốt vuốt chân mày: "Đương nhiên!"

Phó Thông không thèm để ý: "Nhưng hiện giờ bên ta có năm người, Hạ Cô Nhận đánh thắng được sao?"

Khúc Duyệt nhắc nhở: "Tiền bối đừng quên, Hạ Cô Nhận nhà ta cũng có bùa loại trừ."

Phó Thông tức cười: "Cho dù Hạ Cô Nhận loại trừ đi một người, lấy một địch bốn so với lấy một địch năm có gì khác nhau sao?"

Khúc Duyệt không đáp hỏi lại: "Sư tôn cho rằng phong ấn ma thú một lần nữa, cứu ngôi làng là thắng sao?"

Phó Thông: "Không vậy thì thế nào?"

Khúc Duyệt: "Phong ấn liệu có thể "làm một lần ổn suốt đời" hay không?

Trên thực tế, e rằng ngay cả phong ấn do đại lão Hợp Đạo thiết lập cũng sẽ yếu dần theo thời gian, huống chi là mấy tiểu đệ tử cấp ba non nớt.

Hành động này của ngài hoàn toàn là để ứng phó, câu nói "bổn phận trừ ma vệ đạo" của ngài không khỏi quá sáo rỗng."

Phó Thông bực bội: "Không thể nào, bọn họ căn bản không thể giết chết Thiên Ma thú cấp năm, chỉ có thể phong ấn.

Đúng như ý của tiên sinh, trên thực tế học viện chín nước chúng ta đều dạy đệ tử rằng không được hiếu thắng tiến lên, đánh không lại thì phong ấn trước, sau đó về báo với học viện, học viện sẽ cử cao thủ đến xử lý."

Khúc Duyệt mỉm cười: "Cho nên mục tiêu cuối cùng của người ra đề vẫn là giết chết yêu thú này chứ không phải phong ấn."

Phó Thông nhận ra lời nói của nàng có ẩn ý liền nhíu mày.

Lẽ nào Hạ Cô Nhận, đệ tử thân truyền của Vi Kiếm Thần mạnh đến mức có thể tự lực tru sát một yêu thú cấp năm?Không, tuyệt đối không có khả năng!

Tu vi của hắn chỉ mới cấp ba!

Khúc Duyệt chỉ lên trời: "Ngài nhìn thì biết."

Chỉ thấy sau khi Hạ Cô Nhận đáp xuống, theo hướng dẫn của Bì Bì lập tức quay đầu, tay hắn vung lên, kiếm trong tay cọ xát không khí, phát ra tiếng vang trầm thấp.

Giữa kiếm khí cuồn cuộn, hắn mượn lực phi thân về phía Thiên Ma thú đang truy đuổi theo sau.

"Bang!"

Trước khi đòn tấn công như sấm sét của ma thú giáng xuống, Hạ Cô Nhận rút bùa loại trừ bên hông ra, dán lên một chân của nó!

Lá bùa lóe sáng, Thiên Ma thú nháy mắt biến mất, nó bị đưa ra khỏi thế giới bên trong quyển trục, xuất hiện giữa quảng trường của Diễn Võ Trường!

Khúc Duyệt đã sớm chuẩn bị, trước ánh mắt kinh ngạc của Phó Thông, nàng giơ tay bắn một mũi tên Tiêu Linh Tiễn, sau đó lấy tỳ bà ra, nhanh chóng khảy dây đàn.

Sóng âm vụt đi, bắn xuyên qua người ma thú và làm nội đan của nó nổ tan tành.

Trong tiếng nổ vang, Khúc Duyệt cất đàn tỳ bà: "Theo cách học viện của chín nước thường dạy, học trò giết không được thì đừng cậy mạnh, để sư phụ xử lý, có gì sai trái không?"

Hồi lâu sau, giữa không gian tĩnh mịch, trưởng lão chủ trì cảm khái nói: "Thắng bại đã định, Phúc Sương nhỉnh hơn, thăng cấp."

Chốc lát sau, người xem đấu mới bừng tỉnh, bắt đầu thảo luận ầm ĩ.

"Phúc Sương quả nhiên khác trước, ghê gớm thật!"

"Không biết có thể đi tiếp bao xa a!"

Mặc kệ có thể đi bao xa, thắng trận này rồi, Phúc Sương sẽ không còn ở vị trí hạng nhất từ dưới đếm lên nữa.

Sáu mươi tám lần liên tục, lời nguyền hạng bét kéo dài sáu trăm tám mươi năm rốt cuộc bị phá vỡ.

Tin tức nhanh chóng truyền đến Học Viện Phúc Sương, biết được đã thoát kiếp "lót đáy", đệ tử trong học viện ném kiếm ăn mừng, hoan hô không dứt.

Đặc biệt viện trưởng Cư Bất Khuất y theo lời dặn dò của viện trưởng tiền nhiệm, lập tức đi thắp ba cây nhang vừa lớn vừa dài để "báo tin vui cho tổ tiên".

--- --- Tác giả có lời muốn nói: Đã xong, việc lớn đã hoàn thành, giải quyết dứt điểm, mục tiêu hứa hẹn ban đầu của nữ chính đã xong.

Về phần thí luyện tui chỉ viết nhiêu đó thôi, phần còn lại sẽ để trong phiên ngoại, các nàng quan tâm có thể đặt gạch khi có thời gian nhé.

Chỉ còn lại phần Thiên Nhân Cảnh nữa.
 
[Edit Hoàn] Thần Khúc - Kiều Gia Tiểu Kiều
Chương 192 - PHÁT THOẠI BẢN


Thắp hương xong trở lại trong viện của mình, Cư Bất Khuất xúc động không thôi: "Nhớ khi xưa tiên sinh đến học viện chúng ta ứng tuyển làm huấn luyện sư, bổn tọa vừa nhìn qua đã biết ngay nàng là rồng phượng giữa loài người, không giống người thường!

Bổn tọa quá là tinh mắt..."

Vi Tam Tuyệt đang lau kiếm Trầm Mặc, nghe vậy ngẩng đầu nhìn y: "Sao ta lại nhớ rõ, ngươi nói dù sao cũng không thể tệ hơn, liều một phen ngựa chết coi như ngựa sống?"

--- --- Trên khán đài của Diễn Võ Trường.

"Sư tỷ lợi hại quá!"

Giang Thiện Duy kích động không thôi.

"Đây là công lao của Bì Bì."

Chi Kỳ khoanh tay ngồi sát bên trái cậu.

"Đó là vì được sư tỷ nhắc nhở."

Đương nhiên không thể thừa nhận Bì Bì lợi hại, Giang Thiện Duy cãi lại, "Sư tỷ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, còn có thể đoán ra Bì Bì có thể làm được, đây mới là lợi hại nhất!"

Chi Kỳ gật đầu: "Đúng rồi, sư tỷ của huynh lợi hại nhất."

Thầm nghĩ huynh là ca ca, huynh nói gì cũng được.

Biết rõ hắn nói cho có lệ, Giang Thiện Duy vẫn cực kỳ vui vẻ, cậu quay sang bên phải mình, buồn bực nói: "Huyễn Ba tiền bối, sao ngài không có chút phản ứng nào vậy?"

"Muốn phản ứng kiểu gì?"

Đang giữa trưa, nhiệt độ hơi cao, Huyễn Ba một tay che dù xương cá, một tay cầm chiếc quạt làm từ vỏ trai tinh xảo, quạt lia lịa, tinh thần rã rời.

"Chúng ta thắng rồi, ngài không phấn khích à?"

Giang Thiện Duy khó hiểu, "Ngài không làm thơ biểu lộ tâm tình sao?"

"Ta còn nhớ kỹ lúc trước vì hoàn thành bài thi khảo nghiệm, Hạ Cô Nhận đã tiểu vào lu nước của ta đấy!"

Từ đó về sau Huyễn Ba mất hết hứng thú với thi đấu, huống chi mới trước đó còn bị Quân Chấp chế nhạo vì ý định giả dạng làm Trục Đông Lưu.

Huyễn Ba quạt phành phạch chiếc quạt bằng vỏ trai để xua đi cơn giận đang bùng lên, chậc lưỡi nói: "Hơn nữa, Mặt Trăng Nhỏ lợi hại như vậy, thắng một trận đấu nhỏ nhoi như vậy không phải là chuyện bình thường sao?

Có gì đâu mà phấn khích?"

"A há, đúng nhỉ, hình như rất có lý!"

Giang Thiện Duy gãi gãi mái tóc dài của mình, cậu cũng chưa từng nghĩ sư tỷ sẽ thua.

Giang Thiện Duy, Chi Kỳ và Huyễn Ba ngồi cùng nhau thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên khán đài.

Bởi vì ba người họ đều trông giống hệt nhau, gương mặt đẹp trắng trẻo, mái tóc xoăn dài thật dày tựa rong biển.

Chính vì cảm thấy hình ảnh "anh em sinh ba" vô cùng lý thú nên Huyễn Ba mới chịu khó ngồi đây với hai anh em Giang Thiện Duy dưới cái nắng giữa trưa.

Lúc này, phía sau cách chỗ họ không xa truyền đến tiếng cười: "Sáu trăm tám mươi năm mới thắng được trận này, thấy phấn khích cũng là chuyện thường tình."

"Phải đấy!

Rốt cuộc cũng không còn "lót đáy" nữa rồi!"

"Hi vọng bọn họ có thể thắng thêm trận nữa, ra khỏi vòng bảng gặp chúng ta..."

Sau đó cười mỉa mai hai tiếng, ngụ ý là "Để bọn ta có dịp dạy bảo các ngươi."

Giang Thiện Duy không quay đầu cũng biết đấy là người của Chích Viêm quốc, thực lực mạnh chỉ sau Thiên Phong.

Cậu xắn tay áo chuẩn bị tranh luận với bọn họ.

Chi Kỳ cũng quay đầu nhìn qua đó, hắn không quan tâm ai thắng ai thua, nhưng dám chọc ca ca hắn không vui thì chính là phạm vào điều cấm kỵ của hắn."

Ha!"

Huyễn Ba trợn mắt, "Các ngươi bất quá chỉ là "lão nhị vạn năm" thôi, còn mặt mũi chê cười người khác à?"

Mấy người kia mặt mày sầm xuống, chưa kịp nói gì thì nghe Huyễn Ba đọc: Ánh trăng lên caoTa hóa cá thành rồngNgươi khao khát ngăn cản Nhưng chỉ là viễn vôngDù gió có thổi đông tây nam bắc Ta là một quả chanh quay cuồng trong gióNghỉ một nhịp, Huyễn Ba nhướng mày quét mắt về phía bọn họ đọc câu cuối: "Chua chết các ngươi!"

--- --- Sân đấu sau đó phải nhường lại cho các đội khác đấu tiếp, huống chi mấy người Hạ Cô Nhận đã đánh suốt ngăm ngày cần phải nghỉ ngơi, Khúc Duyệt đề nghị với Liên minh chuyển trận đấu bảng còn lại của bọn họ đến cuối cùng.

Những người khác ở lại Diễn Võ Trường quan sát học tập, Khúc Duyệt đưa Khúc Xuân Thu trở về biệt viện, trên đường nàng hỏi: "Cha, cha có hài lòng với biểu hiện của con không?"

Khúc Xuân Thu mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng: "Vi phụ đã nói từ lâu, con sở hữu hết tất cả ưu điểm của vi phụ và mẫu thân."

Khúc Duyệt thầm nghĩ cha thật giỏi tự dát vàng lên mặt.

Nhưng dẫu sao so với sự "ruồng bỏ" con cái của mẫu thân, nàng vẫn rất thích cha mình hơn, trong nhà bọn họ chưa bao giờ tồn tại khái niệm "con nhà người ta", họ Khúc luôn ưu tú nhất.

Khúc Xuân Thu lại nói thêm: "Lúc con mười bốn tuổi, ta có hơi lo lắng nhưng giờ đã thật sự yên tâm."

Khúc Duyệt vốn hơi giận ông chuyện cố tình "gây thêm phiền" cho nàng nhưng vừa nghe vậy trong lòng chợt chua xót, đồng thời không khỏi lo lắng sốt ruột.

Trăm ngày mệnh kiếp chỉ còn lại hơn hai mươi ngày.

Rốt cuộc mẫu thân chờ đến khi nào mới ra tay, cũng phải cho phụ thân chút thời gian để đột phá chứ.

Sau khi trở lại biệt viện, Khúc Duyệt chuẩn bị về phòng lấy người gỗ nhỏ ra, hỏi thăm Cửu Hoang tình hình Thiên Nhân Cảnh, nhưng nàng bị Hình Ngạn gọi lại: "Khúc cô nương!"

"Hình tiền bối!"

Khúc Duyệt thấy hắn không định đi vào nên bước ra ngoài sân, đứng cạnh hắn dưới bóng cây.

Hình Ngạn mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Cô nương, cữu cữu bảo ta đến nói với cô nương...

Đương nhiên ta cũng muốn đến chào tạm biệt cô, chúng ta sắp quay về Thiên Nhân Cảnh rồi."

Khúc Duyệt cau mày: "Không phải Hình tiền bối đã chấp nhận thách đấu cùng ta ư?"

Hình Ngạn xua tay: "Cô nương, vì trận đấu này ta chưa từng chợp mắt, nghiêm túc phân tích xong, ta thấy cữu cữu nói rất đúng, khả năng ta thắng không lớn."

Khúc Duyệt: "Hả?"

Hình Ngạn nói: "Bản thân câu hỏi không khó, cái khó là cần hiểu biết phong tục tập quán, nguyên tắc giáo dục của Cửu Quốc.

Việc này đòi hỏi tiêu tốn nhiều thời gian nghiên cứu học tập.

Cô nương hẳn là đã khổ công không ít."

Khúc Duyệt gật đầu: "Đúng vậy, vãn bối đã nghiên cứu kỹ càng gần một năm."

Hình Ngạn cười nói: "Nếu ta muốn thắng có lẽ cũng cần khoảng thời gian tương tự, thêm nữa đọc sách đối với người Thiên Võ chúng ta mà nói... thật là chuyện đau đầu thay."

Hắn nho nhã lễ độ chắp tay, hơi cúi đầu, "Cho nên, ta đành nhận thua thôi."

Rất thức thời, đầu óc cũng rất linh hoạt, Khúc Duyệt không tìm được lý do cản đường bọn họ, chỉ đành ra vẻ kinh ngạc nói: "Nhưng chẳng phải người Thiên Võ các vị vĩnh viễn không nhận thua sao?"

"Đó là không thể bại bởi nam nhân, bại bởi nữ nhân thì không sao."

Hình Ngạn mím môi, "Thiên Võ chúng ta trước nay đều phục tùng Thiên Nữ."

Khúc Duyệt gật gật đầu, mắt chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt hắn.

Nhắc đến thần phục Thiên Nữ, hắn không biểu hiện chút xíu bất mãn nào, xem ra không bị phụ thân Hình Du của hắn ảnh hưởng.

Thế nên mẫu thân đánh giá Hình Ngạn tương đối tốt, trừ bỏ chuyện hắn dễ dao động thì chẳng có gì để bắt bẻ.

Hình Ngạn thực sự không bất mãn nhưng có hối tiếc.

Thấy Khúc Duyệt chăm chú nhìn mình, hắn cũng ngẩn ra, do dự chốc lát rồi thở dài: "Ta biết lời này không nên nói ra, nhưng cô nương thông tuệ như vậy hẳn đã cảm giác được.

Ở hội luận đạo trên biển Mạn Đà, lần đầu tiên nhìn thấy cô nương, ta đã có lòng ngưỡng mộ."

Khúc Duyệt đang tập trung nghĩ ngợi chuyện tạo phản của tộc Thiên Võ nên bị bất ngờ khi hắn đột nhiên thổ lộ nỗi lòng.

Nàng giật mình, hơi cau mày dời ánh mắt sang cái cây kế bên.

Trừ Cửu Hoang, đây là lần đầu tiên có nam nhân thổ lộ với nàng.

Không có cảm giác gì cả nhưng cũng không tiện ngắt lời hắn đâu nhỉ?

Chờ hắn nói xong, nàng ngượng ngùng nói: "Vãn bối đã có..."

Thấy nàng lộ vẻ xấu hổ, Hình Ngạn vội nói: "Cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ bày tỏ suy nghĩ của mình thôi, không có ý gì khác.

Cô nương đã có tình lang mà ta cũng đã có hôn thê được chọn từ lâu, hôm nay nói ra cũng xem như từ bỏ nỗi tiếc nuối."

Đây là lời tận đáy lòng.

Nhưng khi Hình Ngạn nói ra lại ẩn chứa chút hi vọng.

Hắn luôn muốn biết liệu nàng có chút khác biệt nào với hắn hay không.

Khúc Duyệt lại chỉ "ừm" một tiếng: "Ta hiểu."

Hình Ngạn khó tránh khỏi thất vọng, cũng hoàn toàn mất hết hi vọng.

Hết hi vọng rồi, hắn lại cảm thấy đôi phần may mắn, may mắn rằng nàng vô tình với mình, bằng không hắn thật không biết với thân phận thiếu chủ Thiên Võ của mình, hắn nên làm sao cho phải.

Không khí nhất thời có chút lúng túng.

Hình Ngạn chuẩn bị đi, trước khi chào tạm biệt, hắn chần chừ luôn mãi, dịu dàng nói: "Khúc cô nương trời sinh thanh tú, tựa như hoa sen mới nở.

Đồng phục phu tử của Học Viện Phúc Sương này rất hợp với cô, làm cô càng thêm thanh cao thoát tục tựa như sương tuyết tiên tử vậy."

"Đa tạ tiền bối khen ngợi."

Khúc Duyệt hiểu ý hắn, vẻ ngoài của nàng thuộc kiểu "em gái nhà bên", áo màu đỏ tươi diễm lệ mà nàng hay mặc không thích hợp lắm.

Hắn không phải người đầu tiên gợi ý và cũng chẳng phải người cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Khúc Duyệt không khỏi nhớ đến Cửu Hoang.

Trong ấn tượng của nàng Cửu Hoang chưa bao giờ nhắc đến nàng mặc thế nào sẽ đẹp mắt.

Có lẽ trong mắt hắn, nàng chỉ là nàng, căn bản không cần quần áo...

Úi, hình như nói vậy nghe hơi tục nhỉ?

Khúc Duyệt buồn cười, sau khi trở vào phòng, nàng lấy người gỗ nhỏ ra.

Lần này chờ một lúc lâu người gỗ mới sống lại trong lòng bàn tay nàng: "Lục Nương!"

Khúc Duyệt nghe giọng hắn pha chút mỏi mệt: "Sao thế?

Chàng gặp trở ngại gì khi tạo không gian sao?"

"Thật ra không có phiền phức gì, chỉ là sư phụ không chịu cho ta nghỉ ngơi..."

Cửu Hoang đầy thống khổ, không cho hắn nghỉ ngơi cũng không sao, nhưng lại không cho hắn nhớ Lục Nương, hễ hắn ngẩn ra một chút là bị mắng té tát, tim rất mệt, "Cho nên hơi vất vả."

Tuyết Lí Hồng là sư phụ, Khúc Duyệt tuy xót Cửu Hoang nhưng không quản được chuyện người ta dạy đồ đệ, nàng xoa đầu hắn: "Chàng có thể làm nũng một chút với sư phụ."

"Ta sẽ bị sư phụ đánh chết."

Cửu Hoang nào dám, "Lục Nương, nàng đấu xong rồi?"

"Ừ."

"Vậy là tốt rồi, chắc chắn nàng đã rất vất vả, nghỉ ngơi đi."

Khúc Duyệt nói: "Sao chàng không hỏi ta kết quả?"

Cửu Hoang hơi giật mình: "Này cần hỏi sao?"

Lục Nương sao có thể thua được.

Khúc Duyệt nhướng mày, đi vào chính đề: "Thiên Nhân Cảnh hiện giờ thế nào?"

"Nghe sư phụ ta nói, từ khi quý tộc Thiên Võ bắt đầu phỏng đoán sư phụ ta là nữ nhân và ta là con trai Tông Quyền, mấy người đó càng ngày càng kiêu ngạo, cơ hồ không để Thần Điện vào mắt nữa."

Cửu Hoang biết nàng muốn hỏi điều gì, vẫn luôn ghi nhớ kỹ những việc này trong đầu, "Hai ngày trước Đại Tư Tế đã cho gọi tộc tưởng tộc Thiên Võ, cái người Hình Du đó rõ ràng đang ở Thần Đô nhưng lại báo rằng mình không có..."

Nghe Cửu Hoang kể xong, Khúc Duyệt suy nghĩ một lát: "Rau Hẹ, chàng đến báo với sư phụ chàng rằng mấy người Tông Quyền sắp rời khỏi ma chủng về Thiên Nhân Cảnh."

"Được!"

--- --- "Cái thằng ranh con này lại phân tâm nữa hả?"

Lần này trước khi Tuyết Lí Hồng ra tay Cửu Hoang lập tức né xa.

Trước khi Tuyết Lí Hồng ra tay lần nữa, hắn nói nhanh: "Lục Nương nhắn con nói với sư phụ mấy người Tông Quyền đang trở về..."

Tay Tuyết Lí Hồng dừng đột ngột giữa không trung, chuyển sang xoa cằm.

Trầm ngâm thật lâu sau, nàng vẫy tay: "Ngươi lại đây!"

Đợi Cửu Hoang đưa lỗ tai qua, nàng nhỏ giọng nói mấy câu.

--- --- Nơi đặt chân khi trở lại Thiên Nhân Cảnh từ Phàm Nhân Cảnh có một cánh cổng cao to đồ sộ.

Nếu Khúc Duyệt nhìn thấy e là sẽ phải thốt lên "Nam Thiên Môn!"

"Tông đại nhân!

Hình thiếu chủ!"

Thủ vệ nhìn thấy bọn họ thì giật mình ôm quyền chào hỏi.

"Ừm."

Tông Quyền lạnh nhạt gật đầu, đi nhanh về phía trước.

Nhóm thủ vệ cúi đầu, biểu cảm trên mặt tràn đầy ý vị sâu xa.

Tông Quyền vốn không mấy để ý chuyện bên ngoài nên hoàn toàn không nhận thấy, song Hình Ngạn và Tông Tâm đều cảm nhận được kỳ lạ, không rõ chuyện gì đang diễn ra.

Khi bọn họ đang định dò hỏi, Tông Quyền nhìn thấy cách đó không xa, Cửu Hoang ngồi điêu khắc bên đường.

Y nhíu mày: "Sao lại là ngươi?"

Cửu Hoang chừng như bị đánh thức, lập tức đứng dậy đi tới: "Tông..."

Chỉ hô một chữ này sau đó im bặt.

Ánh mắt nhóm thủ vệ phía sau càng thêm quái dị.

Tông Quyền hỏi: "Ngươi ngồi đây chờ ta?"

Kỳ lạ, làm sao tiểu tử này biết thời điểm mình trở về?

Cửu Hoang cất con dao khắc: "Tông tiền bối, sư phụ ta nói muốn gặp ngài một lần, bảo ta đến đây chờ ngài, nói ngài về rồi thì đi tìm sư phụ trước."

Tông Quyền không muốn: "Ngươi về nói với hắn bây giờ ta phải đi gặp Đại Tư Tế phục mệnh, không rảnh để ý đến hắn."

Mặc dù y không bắt được Tuyết Lí Hồng nhưng Tuyết Lí Hồng đã tự trở về nên được Đại Tư Tế tha thứ, còn có thể lập công chuộc tội.

Nhưng việc này không liên quan đến y, nhiệm vụ của y vẫn cứ thất bại cho nên y phải đến gặp Đại Tư Tế để giải thích và sau đó nhận phạt.

Cửu Hoang ngăn y lại: "Không được, sư phụ ta nói, ngươi không thể đến gặp Đại Tư Tế trước, ngươi phải đi gặp sư phụ trước."

Tông Quyền cảm thấy quá buồn cười: "Dựa vào cái gì ta phải đi gặp hắn, hắn còn quan trọng hơn Đại Tư Tế à?"

Không muốn phí thời gian nữa, Tông Quyền vòng qua người Cửu Hoang, tiếp tục đi về phía trước.

Cửu Hoang vội vàng bước theo ngăn cản, rất mạnh mẽ nói: "Không được, ngươi phải đi, sư phụ ta nói..."

Những lời còn lại đều chuyển thành truyền âm: "Sư phụ ta nói hôm nay ngươi không đến gặp sư phụ, sư phụ sẽ viết tất cả những chuyện mất mặt của ngươi ở nhân gian thành thoại bản rồi phát cho từng người ở Thiên Nhân Cảnh này, xem ngươi có bị mất mặt không."

Mặt Tông Quyền tối sầm: "Thực vô lý quá thể, các ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?"

Cửu Hoang gật đầu: "Sư phụ ta nói, ngươi chắc chắn sẽ sợ, chiêu này nhất định dùng được."

Sắc mặt Tông Quyền càng đen: "Đã về lại Thiên Nhân Cảnh, Tông Quyền ta há sợ ai?

Buồn cười!"

Vừa nói y vừa phất tay áo, lần nữa vòng qua Cửu Hoang đi về phía trước.

Lần này Cửu Hoang không cản y.

Tông Quyền đang đi chợt dừng lại, quay đầu nhìn Cửu Hoang: "Sao ngươi không đi nữa?"

Cửu Hoang: "Ngươi quản được ta?"

Tông Quyền nghiến răng: "Ngươi không dẫn đường làm sao ta biết sư phụ ngươi đang ở đâu?"

--- --- Truyện đã hoàn tại vymiu.com
 
Back
Top Bottom