Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh

[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Chương 47 🌸


🌼 Niệm Niệm 🌼

"Hôm nay trên mặt ta nở hoa hay sao ?

Mà sao cả hai người đều nhìn chằm chằm vậy ?"

Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu lên, nhận lấy ánh mắt của Tấn Sóc Đế và Mạnh công công.Mạnh công công còn nghĩ rằng vừa nãy ông đã nói sai lời nên không dám trả lời lại.Tấn Sóc Đế nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt một lúc rồi bước mới bước tới.

Hắn nói: "Có một vết hằn trên mặt."

"Phải không ?"

Chung Niệm Nguyệt vội vàng đưa tay lên sờ mặt nàng nhưng sờ mãi vẫn không thấy vết hằn nào."

Bệ hạ lừa ta."

Dứt lời, nàng quay đầu sang chỗ khác.Tấn Sóc Đế đi tới trước mặt nàng, hơi cúi người xuống một chút, véo má Chung Niệm Nguyệt.Chung Niệm Nguyệt: ?Nàng thắc mắc mà nhìn hắn: "Sao ?

Bệ hạ muốn giúp mặt ta có vết hằn sao ?"

Tấn Sóc Đế không chú ý mà trả lời: "Ừ."

Thật ra suy nghĩ của hắn căn bản không còn ở chỗ này nữa.Hắn rũ mắt xuống nhìn Chung Niệm Nguyệt.Ánh mặt trời bên ngoài điện xuyên qua tấm bình phong, chiếu trên người Tấn Sóc Đế.

Bởi vì ngược sáng nên Chung Niệm Nguyệt không thể nhìn thấy được vẻ mặt hắn lúc này.

Chỉ cảm giác được hắn đang đánh giá nàng....nhưng loại đánh giá này không giống với lúc trước.Lúc này trong điện cực kỳ yên tĩnh.Mạnh công công không nhịn được mà nhúc nhích chân, có chút sợ hãi mà nhìn Tấn Sóc Đế.Dường như ông phát hiện ông không thể đoán được suy nghĩ của Tấn Sóc Đế nữa.Người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này là Chung Niệm Nguyệt.Nàng đưa tay lên muốn đẩy tay Tấn Sóc Đế ra.

Chỉ là bàn tay nhỏ không có chút sức lực nào, đến khi Tấn Sóc Đế thả lỏng một chút nàng mới có thể đẩy ra được.Chung Niệm Nguyệt chỉ vào dấu răng trên tay hắn, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao vẫn chưa hết sưng ?"

Tấn Sóc Đế: "Còn muốn cắn nữa ?"

Chung Niệm Nguyệt: "Ai kêu bệ hạ véo má ta ?

Ngay cả cha ta cũng không dám véo!"

Nàng thật sự vô tội mà.Không nghe ra được giọng điệu của Tấn Sóc Đế: "Trẫm cũng không phải là cha ngươi."

"Hơn cả cha đi."

Chung Niệm Nguyệt chép miệng nói.

Khi Tấn Sóc Đế ôn nhu, thật sự là rất giống với cha ruột nàng.Tấn Sóc Đế: "..."

Hắn ngừng lại một lát, không nhanh không chậm mà nói: "Ngươi thật to gan, vậy mà muốn làm công chúa của Đại Tấn...."

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: "Công chúa không lợi hại, ta không muốn làm đâu."

Tấn Sóc Đế nhìn ra được, nàng chẳng hiếm lạ gì với cái danh hiệu công chúa.Vậy nàng hiếm lạ cái gì ?Trong nhất thời, Tấn Sóc Đế không suy nghĩ ra được điều gì."

Khi nào bắt đầu thi đình ?"

Chung Niệm Nguyệt thấp giọng hỏi."

Sắp rồi."

Tấn Sóc Đế thu lại suy nghĩ, trả lời."

Vậy chút nữa bệ hạ có ra ngoài ngồi không ?"

"Không."

Đám cống sinh này sao có thể diện lớn như vậy được.*Cống sinh: Vào thời nhà Thanh, từ này dùng để chỉ những người đã đậu trong thi hội.Chỉ là Tấn Sóc Đế sẽ là người chấm bài, tự tay chọn ra Tiền Tam Giáp.*Tiền Tam Giáp: Ba vị trí đầu là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.Chứ làm gì có đạo lý, hoàng đế phải tự thân canh bọn họ làm bài thi chứ ?Mặt trời bên ngoài đã lên cao, Chung Niệm Nguyệt vừa hỏi không lâu thì đã có vài người dự thi bước vào, các Đại học sĩ cùng với Tả thừa tướng bước vào điện.Sau đó sẽ là điểm danh theo danh sách.Quá trình đó thực sự rất là lâu, Chung Niệm Nguyệt đã ngáp không ít lần.Nàng nhỏ giọng nói: "Khó trách bệ hạ lại mang ta tới đây, mang ta tới để giải tỏa nỗi buồn phải không ?"

Tấn Sóc Đế ngồi xuống bên còn lại của trường kỷ, cười nhìn nàng nói: "Ừ."

Lúc này bên trong điện đã có rất nhiều cống sinh, trong đó có người xuất thân từ gia tộc lớn, có người lại vô cùng nghèo khổ, đứng bên trong điện, ai cũng không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.Bọn họ cẩn trọng ngẩng đầu nhìn lên phía trên cao.Trên long ỷ không có người.Lúc này quan lễ nghi hướng dẫn bọn họ hành lễ.Lúc này bọn họ mới quỳ xuống cúi sát đầu hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

Thì ra Tấn Sóc Đế ở phía sau bình phong.Không biết lúc này bệ hạ có đang nhìn bọn họ không..."

Ngồi xuống."

"Mở sách, khai bút."

Vừa nói xong, trong điện chỉ còn lại âm thanh lật trang giấy cùng viết.Chung Niệm Nguyệt thực sự rất buồn ngủ.Nàng yên lặng đi tới gần phía bình phong, nhìn thoáng ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại đông nghẹt người, sao có thể tìm được Chung Tùy An trong đám người này chứ ?Nàng quay người lại hỏi: "Bệ hạ có muốn chơi cờ không ?"

Tấn Sóc Đế gật đầu, kêu Mạnh công công mang tới.Cống sinh trong điện nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, rất nhanh tiểu thái giám đã mang tới bàn cờ tới.Rất ít khi Chung Niệm Nguyệt chơi cờ vây.Theo nàng mà nói thì nhìn thấy thôi cũng đã cảm thấy nhức đầu.Tấn Sóc Đế cũng học theo nàng cách chơi cờ năm quân.Bên ngoài múa bút thành văn.Bên trong rất nhanh cũng đã bắt đầu đặt quân cờ xuống...."

Ta đặt ở đây, bệ hạ sẽ đặt ở đâu ?"

Chung Niệm Nguyệt không chút ngại ngùng nào mà hỏi.Tấn Sóc Đế chỉ xuống: "Đây."

Chung Niệm Nguyệt: "Vậy không được, đổi chỗ khác."

Tấn Sóc Đế ngước mắt lên nhìn nàng cười một cái, rồi mới rũ mắt xuống, chỉ tay: "Ở đây...."

Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu, sau khi hỏi hai ba lần cuối cùng cũng đã thắng được Tấn Sóc Đế.Tuy rằng chiến thắng này thật là giả dối.Nhưng ai mà quan tâm cái này chứ ?Vui vì thắng là được!Nhưng ván tiếp theo, Tấn Sóc Đế lại không đổi nữa, nhàn nhạt nói: "Nếu trẫm không đổi, Niệm Niệm sẽ làm gì ?"

Sau chuyện xảy ra ở huyện Thanh Thủy, rất ít khi bệ hạ để lộ khí thế của một vị đế vương cho tiểu thư thấy.

Nhưng hôm nay ông cảm thấy khí thế của bệ hạ dường như có chút áp bức, giống như dã thú trong núi rừng, lộ ra được khí thế vốn có của chính nó.Ông cảm thấy có hơi lạnh sống lưng.Nói đúng hơn....Dường như ông cảm thấy bệ hạ đang đánh giá Chung tiểu thư.Giống như lúc tiểu thư trúng độc, bệ hạ cũng giống như vậy, tỉ mỉ đánh giá nàng sau đó mới quyết tâm muốn bảo vệ tiểu thư trong lòng bàn tay....Nhưng hiện tại....Tại sao lại đánh giá nữa ?Mạnh công công ngơ ngẩn mà suy nghĩ.Mạnh công công cảm thấy có chút rùng mình nhưng Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường.Chung Niệm Nguyệt hợp tình hợp lý nói: "Ta mặc kệ, tóm lại bệ phải nhường ta."

Dù sao trước giờ nàng vẫn như vậy, hai chữ kiêu căng đã ghi thẳng lên mặt từ lâu.Tấn Sóc Đế cầm lấy quân cờ đen, ngón tay thon dài hữu lực, nói: "Không được..."

"Tại sao không được ?"

Chung Niệm Nguyệt đưa tay tới muốn cầm lấy quân cờ giữa ngón tay hắn: "Vậy ta thay bệ hạ đặt là được."

Tấn Sóc Đế thoải mái để nàng nắm lấy tay hắn, nhưng không thả quân cờ ra.Hắn nói: "Niệm Niệm suy nghĩ thêm một chút đi."

"Sao ?"

Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa ngẩng đầu lên."

Niệm Niệm thông minh như vậy, đương nhiên sẽ biết nghĩ cách."

Tấn Sóc Đế ung dung nói.Sự kiên nhẫn của hắn đều dành cho nàng.Mạnh công công đã bình tĩnh trở lại.Ông cảm giác dường như bệ hạ đang cố ý dụ tiểu thư.Chung Niệm Nguyệt một tay nắm lấy tay hắn, một tay nắm lấy quân cờ.Tấn Sóc Đế: "Biện pháp này không được, sức lực của Niệm Niệm quá yếu."

Chung Niệm Nguyệt: ?Hắn đúng là quá đáng!Sao có thể có thường sức lực của nàng!

Vết cắn hai ba ngày chưa lành, không phải là do nàng cắn sao!

Chưa nhìn thấy sức lực to lớn của bà đây sao!Chung Niệm Nguyệt nghiến răng gọi một tiếng: "Bệ hạ."

Tấn Sóc Đế trả lời: "Ừ."

"Lần trước ở yến tiệc, ngươi đã gọi ca ca ngươi như thế nào ?'Là sao ?Không phải là gọi ca ca sao ?Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc, trời ạ, chẳng lẽ Tấn Sóc Đế cảm thấy hắn vẫn còn trẻ nên muốn nghe nàng gọi một tiếng....Chung Niệm Nguyệt ngập ngừng nói: "Ca ca ?"

Đột nhiên động tác Tấn Sóc Đế dừng lại.Bởi vì đột nhiên ngón tay dùng quá nhiều sức, quân cờ 'bang' một tiếng rớt xuống mặt đất.

Trong điện vô cùng yên tĩnh, nên âm thanh này cực kỳ vang dội.Đám cống sinh ngồi bên dưới, có chút ngơ ngác mà ngẩng đầu lên nhìn.Tấn Sóc Đế hơi mím môi.Ý của hắn không phải là muốn Chung Niệm Nguyệt gọi hắn như vậy.Nhưng Chung Niệm Nguyệt lại cảm thấy đúng là như vậy.Nàng chép chép miệng, nghĩ thầm, nếu hắn làm ca ca của nàng cũng rất tốt, lần sau gặp Thái Tử nàng sẽ vỗ vai hắn gọi một tiếng 'Cháu trai."

Còn chưa đợi Tấn Sóc Đế khôi phục lại tinh thần, Chung Niệm Nguyệt liên tục gọi: "Ca ca....ca ca...."

"Được chưa ?

Bệ hạ thua rồi!

Chúng ta đổi sang chơi bài đi."

Chung Niệm Nguyệt ngọt ngào nói.Tấn Sóc Đế: "......Ừ."

Mạnh công công cảm thấy hoảng sợ.Ý tứ của bệ hạ là như vậy....như vậy sao ?

Bối phận....đều loạn hết rồi....Tấn Sóc Đế cúi xuống nhặt quân cờ lên, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.Chung Niệm Nguyệt thừa thắng xông lên, rất nhanh năm quân cờ đã nằm trên một đường thẳng.

Thắng rồi!Chơi được thêm hai ván, nàng hơi uể oải nói: "Ta có hơi đói bụng."

Tấn Sóc Đế nhìn thoáng qua Mạnh công công, Mạnh công công liền hiểu ý cho người đi chuẩn bị thức ăn.Bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân của cung nhân.Sau đó dường như có hương thơm của thức ăn, đang lan tỏa bên trong điện.Khóe miệng Chung Tùy An giật giật.Không biết tại sao, hắn lại cảm giác muội muội đang ngồi phía sau bình phong.

Tiếng 'bang' kia, dường như là đang chơi gì đó....Phía sau bình phong, Chung Niệm Nguyệt nhìn nhìn một lúc: "Sao hôm nay Ngự Thiện Phòng không làm tơ vàng cuốn ?"

Tấn Sóc Đế: "Ngươi hứa năm ngày mới ăn một lần.

Lần cuối ngươi ăn là ba ngày trước."

Chung Niệm Nguyệt thở dài: "Đến khi nào ta mới có thể thoải mái ăn chứ ?"

Tấn Sóc Đế ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Nghĩ cách đi."

Chung Niệm Nguyệt hơi ngẩn người.Lời này ý là hôm nay nàng có khả năng sẽ được ăn tơ vàng cuốn sao ?Sao ?

Muốn gọi ca ca nữa à ?Ca ca nàng còn đang ngồi trong điện làm bài nha.Chung Niệm Nguyệt đảo mắt, rất nhanh đã suy nghĩ ra một cái biện pháp vô cùng ghê tởm.Nàng chậm rãi đưa tay tới, nắm lấy tay áo Tấn Sóc Đế, kéo kéo nhẹ, nũng nịu nói: "Bệ hạ....ta muốn ăn tơ vàng cuốn."

Tấn Sóc Đế: "Còn gì nữa ?"

Trong đầu Chung Niệm Nguyệt nghĩ, hôm nay dễ nói chuyện như vậy ?Chung Niệm Nguyệt mở lòng bàn tay ra đếm: "Chút bánh in, hổ phách hạch đào, hoa hồng viên, với...."

Tấn Sóc Đế: "Ai nói với ngươi cái này ?"

Chung Niệm Nguyệt: "Sao ?"

Tấn Sóc Đế cúi đầu nhìn xuống tay áo của hắn.Chung Niệm Nguyệt liền hiểu rõ, nắm lấy tay áo của khác của hắn, liên tục nói: "Ta muốn ăn, ta muốn ăn, đói bụng, đói bụng lắm."

Mạnh công công nghe thấy cảm thấy có chút dở khóc dở cười.Nghĩ thầm, mỗi khi tiểu thư làm nũng thì không ai có thể cưỡng lại được.Tấn Sóc Đế cũng không cảm thấy ồn ào, mà thậm chí còn vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.Hắn nói: "Mạnh công công, đi Ngự Thiện Phòng."

Mạnh công công kinh ngạc đáp lại, xoay người rời đi.Đến khi ra khỏi điện, ông mới cảm thấy bệ hạ đi một vòng lớn như vậy, chỉ là vì muốn thấy tiểu thư làm nũng thôi.*Tơ vàng cuốn (Mình search ra được hai món đều tên này nên không biết cái nào đúng).

*Bánh in:

*Hổ phách hạch đào:

*Hoa hồng viên:

❤ Edit: tvanahh❤ Cho mình xin sao nha ạ.❤ Hai hôm trước mình thi giữa kỳ nên không đăng truyện được. (ಥ _ ಥ)
 
[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Chương 48 🌸


🌼 Mèo 🌼

Mùi hương thức ăn dần dần lan tỏa bên trong đại điện.Chung Niệm Nguyệt được như ý nguyện ăn những món mà nàng đã yêu cầu, chỉ là vẫn như cũ ăn không được nhiều.Cung nhân hầu hạ nàng rửa tay, súc miệng sau đó lại mang áo choàng tới mặc vào cho nàng, bồi nàng ra ngoài điện đi đi lại lại.Đương nhiên Tấn Sóc Đế vẫn ở lại bên trong điện.Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: "Đúng là không thể ngồi im một chỗ."

Nhưng cũng không có ý muốn giữ nàng lại.Mạnh công công âm thầm thở dài.Đúng là càng ngày bệ hạ càng dúng túng với tiểu thư hơn rồi.Lúc này hạ nhân của Kỳ Hãn mới quay trở lại báo cáo, hắn ta thở hổn hển nói: "Không biết ai là tiểu thư đã đi đâu, mới sáng sớm đã rời phủ."

"Đi với Cẩm Sơn Hầu ?

Hay là Chu tiểu thư ?"

Kỳ Hãn thấp giọng tự hỏi hai câu nhưng sau đó là tự mình phủ nhận: "Sao nàng có thể dậy sớm như vậy chỉ vì bọn họ được ?"

Kỳ Hãn cau mày, quay đầu sang tiểu giám đứng bên cạnh: "Hiện tại đã là giờ nào rồi ?"

Tiểu thái giám nói: "Thưa điện hạ, đã gần trưa."

"Thi đình chắc cũng sắp kết thúc rồi.....đi thôi."

Kỳ Hãn thấp giọng nói, một bước lại một bước đi thẳng tới Võ Anh Điện.Bên trong Võ Anh Điện cực kỳ yên tĩnh, có vô số cấm vệ tuần tra, canh gác, có thể nhìn thấy được kỳ thi đình này quan trọng như thế nào.Cung nhân cùng cấm vệ đều có xiêm y thống nhất theo quy định trong cung, màu sắc tương ứng một xanh một đỏ.

Nhưng giữa một đám người xanh đỏ này chỉ có duy nhất một thân ảnh màu cam, có thể mơ hồ nhìn thấy hoa mẫu đơn thêu trên xiêm y, mẫu đơn sum xuê khiến cho thân ảnh kia càng thêm linh động rực rỡ nhưng lại không mất đi vẻ hoa lệ.Trong chốc lát, đã có thể thu hút hết tất cả ánh mắt của mọi người.Bước chân Kỳ Hãn ngừng lại.Bóng lưng kia có chút quen thuộc nhưng trong nhất thời hắn không nhận ra.Đó là....biểu muội ?Còn chưa đợi Kỳ Hãn biết được là ai, thì có cung nhân đi bên cạnh bóng lưng đó thì thầm vài câu, sau đó đoàn người liền đi tới cửa sau bước vào Võ Anh Điện.Kỳ Hãn chỉ có thể đè suy nghĩ xuống, chậm rãi đi về phía trước.Cung nhân nhìn thấy hắn, cũng chỉ đưa hắn tới thiên điện ngồi chờ.Một lát sau, Kỳ Hãn mới biết được, phụ hoàng không chỉ truyền lời cho một mình hắn mà còn có cả Đại hoàng tử và Tam hoàng tử."

Đại ca, Tam đệ."

Kỳ Hãn lấy phong thái Thái Tử lên tiếng chào hỏi trước.Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều biết tuổi của bọn họ khác nhau, nhưng bây giờ đều đã được phân chia sự vụ, mà hôm nay diễn ra thi đình, tất cả bọn họ đều có mặt ở đây thì có nghĩa bọn họ đã chính thức bước vào triều đình....Bọn họ ngồi trên ghế, cũng không còn giương cung bạt kiếm như xưa nữa.Nhìn ngoài mặt lại có chút giống huynh đệ tình thâm.Thậm chí Đại hoàng tử còn lên tiếng quan tâm: "Cổ và cằm Thái Tử bị sao vậy ?"

Mặt Kỳ Hãn không chút thay đổi: "Ngã."

Tam hoàng tử vốn muốn cười nhạo hắn, rõ ràng là bị phụ hoàng đánh, nhưng nghĩ đến huynh hữu đệ cung lại phải cố gắng nhịn xuống.*Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.Ba người bọn họ bằng mặt mà không bằng lòng ngồi ở đó, qua nửa canh giờ mới có cung nhân dẫn bọn họ bước vào điện.Một vài vị đại học sĩ đang xét duyệt bài thi, đến khi bọn họ ngồi xuống thì những bài thi đã được xét duyệt sẽ đưa tới tay bọn họ, bọn họ sẽ cùng nhau xem qua.Lúc này Tam hoàng tử mới cảm thấy chuyện này có chút phiền phức.Mấy năm nay hắn ta đối với việc đọc sách có chút xao nhãng, nên không biết được bài thi của đám cống sinh này là tốt hay xấu."

Thần cho rằng bài này là hay nhất, cái này là thứ hai, còn cái này là..."

Tiền đại học sĩ theo thứ tự đưa bài thi qua: "Ba vị điện hạ nghĩ sao ?"

Ông vừa nói xong thì có cung nhân đi xuống mang tất cả những bài thi lên cho Tấn Sóc Đế.Tấn Sóc Đế lật lật, để sang một bên.Lúc này Chung Niệm Nguyệt đứng phía sau bình phong cũng cảm thấy có chút tò mò, nghiêng nghiêng đầu, muốn nghe thử ba người kia sẽ nói như thế nào.Đại hoàng tử nói: "Bài thi này viết rất hay, nên đạt được đầu bảng."

Theo sát là Thái Tử: "Bổn cung thì lại cho rằng bài thứ hai hay hơn, chiếc lược rõ ràng, lập luận sắc bén..."

Khi tới phiên Tam hoàng tử, hắn ta nghẹn họng nửa ngày: ".....Ừ, đúng vậy."

Chung Niệm Nguyệt nghe tới đây, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh Trương Phi nói: Ta cũng vậy.

Thiếu chút nữa nàng liền bật cười thành tiếng.Bình thường không chịu học hành, Tam hoàng tử bây giờ đúng là ngay cả rắm cũng không dám thả.Chung Niệm Nguyệt đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn có chút âm thanh lọt ra ngoài.Thanh âm của thiếu nữ rất khác, vừa trong trẻo lại ngọt ngào, chữ có chữ không truyền vào tai bọn họ, có chút không phù hợp với đại điện nghiêm túc này.Những cống sinh ở đó nghĩ thầm, không biết cung nhân nào to gan lại dám châm biếm hoàng tử.Thái Tử nghe thấy âm thanh, ánh mắt khẽ động.Là bóng lưng vừa nãy sao ?Tam hoàng tử cũng nghe thấy âm thanh, sắc mặt hắn ta có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng đè nén cơn giận, từ trong miệng phun ra ba chữ: "Chung Niệm Nguyệt..."

Hắn ta nói nhỏ nên đương nhiên người khác không thể nghe thấy, nhưng Kỳ Hãn lại ngồi gần hắn ta nên nghe rất rõ ràng.Kỳ Hãn hơi cau mày, sắc mặt trầm xuống, nhưng rất nhanh liền hòa hoãn lại....Chung Niệm Nguyệt thực sự đang ở phía sau bình phong ?Các Đại học sĩ vuốt vuốt chòm râu, quay người lại nhìn bình phong cúi thấp đầu nói: "Thỉnh bệ hạ quyết định."

Lời này vừa nói ra, tiếng hít thở bên trong điện trở nên nặng hơn một chút.Nhưng Tấn Sóc Đế ở phía sau bình phong vẫn chưa lên tiếng, hắn đứng dậy đi tới gần bình phong xách Chung Niệm Nguyệt trở về: "Xem cái gì ?"

Chung Niệm Nguyệt: "Xem náo nhiệt."

Tấn Sóc Đế cầm lấy ba bài thi đổi lại thứ tự rồi mới đưa cho cung nhân cầm ra ngoài.

Hắn trầm giọng nói: "Ba bài trên cùng là tam giáp."

Chung Niệm Nguyệt không nhịn được hỏi: "Trong ba bài vừa nãy ai hạng nhất ai hạng hai ?"

Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút, rồi mới trả lời: "Bài thứ hai được hạng nhất."

Chung Niệm Nguyệt ngạc nhiên.Vậy Thái Tử nói đúng sao ?Chung Niệm Nguyệt không nói nên lời.Đều là do những nhi tử khác của Tấn Sóc Đế quá ngu ngốc, chỉ có thể làm nền cho Thái Tử....Đại học sĩ cẩn thận cầm bài thi lên, mở phong thư, lộ ra tên từng người, đọc ra tên của tam giáp."

Ngôn Cát, Phùng Trượng Dư, Chung Tùy An."

Nghe thấy lời này, Chung Niệm Nguyệt liền cảm thấy yên tâm.Tấn Sóc Đế xoa nhẹ đầu nàng, rồi mới bước chân đi ra ngoài.Bọn họ chỉ nhìn thấy một góc áo của long bào, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Bệ hạ!"

Tấn Sóc Đế thấp giọng hỏi vài câu, sau đó chỉ Chung Tùy An là trạng nguyên, tiếp theo là Phùng Trượng Dư, cuối cùng là Ngôn Cát.Sau khi chỉ tam giáp xong, Tấn Sóc Đế liền đứng dậy rời đi.Sau đó Đại học sĩ đọc tiếp các thứ hạng còn lại, mấy ngày sau triều đình sẽ cho người truyền tin đi các nơi khác.Vẻ mặt đám cống sinh đều vô cùng vui mừng, chỉ có ba vị hoàng tử sắc mặt có chút không tốt.Sau khi Tấn Sóc Đế quay lại phía sau bình phong, thấp giọng nói: "Xem náo nhiệt đủ chưa ?"

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu: "Chưa đủ...ta còn chưa xem rõ.

Bệ hạ, Thám Hoa có đẹp không ?"

Nghe nói Thám Hoa thời cổ đại đều là chọn người đẹp nhất từ trong đám cống sinh.Tấn Sóc Đế: "..."

Khóe miệng Tấn Sóc Đế hơi nhếch lên, hắn nói: "Thì ra Niệm Niệm thích nam nhân tuấn mỹ ?"

Chung Niệm Nguyệt mơ màng hỏi lại: "Ai mà không thích chứ ?"

Tấn Sóc Đế: "...."

Mạnh công công đau khổ mà nghĩ thầm, tiểu thư ơi, ngài không nhìn thấy bệ hạ có chút không vui sao ?Chung Niệm Nguyệt nói: "Lần đầu gặp bệ hạ, không phải ta cũng đã khen bệ hạ rất tuấn mỹ mà."

Mạnh công công hơi ngây người.Đúng, đúng là có chuyện này.Tấn Sóc Đế cũng được gợi lại ký ức.Không tệ.Khi đó tiểu cô nương còn khen hắn eo thon.Khóe miệng Tấn Sóc Đế hơi giật giật nói: "Thám hoa cũng tạm được."

Hắn ngừng lại một chút, lại hỏi : "Niệm Niệm có muốn nhìn rõ mặt không ?"

Chung Niệm Nguyệt liền cảnh giác.Chẳng lẽ lại muốn nàng làm nũng sao ?Cũng không phải là không được....nhưng sao mà nàng phải nghe lời hắn như vậy chứ ?

Nhưng nếu không làm thì chẳng phải sẽ uổng phí cả ngày hôm nay sao ?Chung Niệm Nguyệt cười mỉm ngẩng đầu lên nói: "Bệ hạ đã cõng ai bao giờ chưa ?"

Tấn Sóc Đế biết nàng sẽ không thành thật mà nghe lời hắn, nhưng hắn vẫn trả lời: "Chưa từng."

"Bệ hạ cõng ta đi, như vậy ta sẽ cao hơn cũng có thể nhìn xa hơn một chút, ta sẽ nhìn ở phía trên bình phong....đảm bảo bọn họ không nhìn thấy ta."

Chung Niệm Nguyệt nói.Khóe miệng Mạnh công công giật giật.Lá gan của tiểu thư đúng là độc nhất vô nhị.Tấn Sóc Đế cũng không từ chối, hắn không nhanh không chậm nói: "Niệm Niệm muốn thuyết phục trẫm bằng cách nào ?"

Chung Niệm Nguyệt thành thục nắm lấy tay áo của hắn lắc lắc: "Bệ hạ tốt mà."

Tấn Sóc Đế vẫn còn nhớ tới sự việc Thám Hoa, hắn rũ mắt cười nói: "Niệm Niệm nghĩ rằng cách này sẽ dùng được nữa sao ?"

Chung Niệm Nguyệt ngừng lại, một chút xấu hổ cũng không có, rất nhanh liền thả tay áo hắn ra."

Vậy ta không nhìn nữa, nếu hắn là Thám Hoa vậy thì sẽ ở lại kinh thành làm quan, hôm khác đi nhìn là được."

Tấn Sóc Đế gật đầu nói: "Ừ, vậy ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh cho Lại bộ, phái hắn đến Nhạc Châu làm quan."

Chung Niệm Nguyệt: "...."

"Vậy ca ca của ta thì sao ?"

"Hắn vẫn ở lại trong kinh thành, trước tiên sẽ vào Văn Uyên Các."

Tấn Sóc Đế nói."

Vậy sao.

Thám hoa không phải là ca ca ta, ta cũng không còn gì lo lắng nữa.

Bệ hạ ở lại chơi vui nha!"

Chung Niệm Nguyệt vui vẻ nói.Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút, sau đó nhìn nàng cười.Tuy rằng tiểu cô nương có chút kiều khí, nhưng vẫn vô cùng thông minh, đương nhiên hắn biết nàng sẽ không dễ dàng bị lừa.Không sao.

Tấn Sóc Đế nghĩ thầm.Chung Niệm Nguyệt nói đi là đi, cung nhân chỉ có thể dẫn nàng ra ngoài.

Đến khi nàng đi tới cửa sau, ba người Kỳ Hãn mới được gọi tới gặp Tấn Sóc Đế.

Chung Niệm Nguyệt liếc mắt sang nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Thái Tử bị đánh ?"

Từ cằm tới cổ, đều là vệt đỏ.Cung nhân không dám nghị vọng chuyện của chủ tử, chỉ lúng túng nói: "Nô tỳ không biết."

Chung Niệm Nguyệt cũng không hỏi lại, xoay người rời đi.Đến khi cung nhân quay trở lại bên cạnh Tấn Sóc Đế, hắn liền hỏi: "Vừa rồi tiểu thư nói với ngươi cái gì ?"

Vừa nghe thấy những lời này, Kỳ Hãn không nhịn được ngẩng đầu lên.Vừa rồi biểu muội thực sự ở đây!Cung nhân thấp giọng nói: "Tiểu thư hỏi....hỏi Thái Tử có phải là.....có phải...."

Kỳ Hãn không nghĩ tới sẽ nghe thấy chính hắn, Tấn Sóc Đế cũng không nghĩ tới.Trong ánh mắt cung nhân có chút lưỡng lự, nhưng mệnh lệnh không thể không nghe theo, chỉ có thể thấp giọng nói: "Có phải là bị đánh hay không ?"

Tam hoàng tử không nhịn được nói: "Nàng mà cũng biết đau lòng cho người khác!"

Vừa nói xong, Thái Tử còn chưa kịp phản ứng lại nhưng phụ hoàng đã nhìn chằm chằm hắn ta, Tam hoàng tử vội vàng ngậm miệng lại, sợ rằng chút nữa cái danh lòng dạ hẹp hòi lại rơi lên người hắn ta.Tấn Sóc Đế ngồi ở đó, cũng không lên tiếng.Một lát sau, Tam hoàng tử không nhịn được mà chảy một ít mồ hôi, đầu hắn ta cũng cuối thấp xuống, liền nhìn thấy tay áo của phụ hoàng...Tam hoàng tử buột miệng hỏi: "Tại sao hai tay áo phụ hoàng lại nhăn như vậy ?"

Trước đây phụ hoàng hắn ta đều vô cùng chỉnh tề, không chút cẩu thả, một nếp nhăn cũng không có, nhưng hôm nay, tại sao tay áo lại nhăn như vậy...Tấn Sóc Đế cũng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua.Là do Chung Niệm Nguyệt cố ý làm nhăn.Hắn thoải mái để lộ tay áo đầy vết nhăn ra, cười khẽ nói: "Con mèo đến từ tuyết vực, trắng như tuyết lại có chút tinh nghịch, thích nhất là dẫm lên tay áo của người khác."

Dứt lời, sắc mặt Tấn Sóc Đế có chút dịu xuống, mới nói tiếp: "Truyền Thái Y xem qua cho Thái Tử."

Trong cung thì lấy đâu ra mèo như vậy ?Thái Tử nghĩ thầm.Tam hoàng tử cũng nghĩ như vậy.Nhưng Tam hoàng tử cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ta không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nhất lúc phụ hoàng không nói gì, yên lặng không chút tiếng động làm cho chân hắn ta mềm nhũn.Tấn Sóc Đế vẫn chưa phê bình hay khen ngợi về biểu hiện của bọn họ ngày hôm nay, sau khi Thái Y đưa Ngọc Nhan Cao cho Thái Tử, Tấn Sóc Đế liền kêu cung nhân đưa bọn họ ra ngoài.Kỳ Hãn đi tới cửa, bước chân liền ngừng lại.Đúng rồi, phía sau bình phong không có mèo nhưng lại có Chung Niệm Nguyệt.Kỳ Hãn không nhịn được đứng từ phía xa nhìn về phía tay áo của phụ hoàng.Lúc này Tấn Sóc Đế vuốt nhẹ ống tay áo, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo phía sau bình phong, giống như hắn đang cân nhắc điều gì đó, khiến cho Kỳ Hãn cảm thấy vô cùng sợ hãi.Phụ hoàng.....cũng thích con mèo này sao ?Tam hoàng tử sau khi ra ngoài liền đi thẳng tới cung Trang phi.Trang phi tức giận mắng hắn ta: "Hôm nay đưa các ngươi cùng tới coi bài thi đó là vì muốn lót đường cho các ngươi.

Nếu ngươi nói lựa chọn đúng, các cống sinh kia chắc chắn sẽ phục ngươi, trong tương lai sẽ tình nguyện mà đi theo ngươi.

Nhưng hôm nay thì hay rồi, ngươi nói cái gì vậy chứ ?

Chỉ sợ rằng đám cống sinh này một chút cũng không để mắt tới Tam hoàng tử là ngươi mà chỉ quan tâm một mình Thái Tử!"

Sau khi Trang phi bình tĩnh lại, nói tiếp: "Nam nhân trước thành gia sau lập nghiệp.

Có lẽ là vì con vẫn chưa thành thân nên vẫn còn suy nghĩ ấu trĩ như vậy...."

Tam hoàng tử vừa nghe thấy liền biết được mẫu phi muốn nói cái gì, vội vàng hành lễ, sau đó liền đi thẳng tới cửa....Mẫu phi chắc chắn muốn tìm một nữ tử đoan trang, một bụng thơ văn, xuất thân không thấp đưa tới cho hắn ta.Nữ tử như vậy, sợ rằng trong miệng đều là quy củ, đến lúc đó chẳng phải sẽ đè đầu cưỡi cổ hắn sao ?

Nếu như vậy, còn không bằng hắn ta cưới Chung Niệm Nguyệt còn hơn.

Hắn còn có thể nghĩ cách khi dễ Chung Niệm Nguyệt!Sau khi Chung Niệm Nguyệt về phủ, Chung Tùy An rất nhanh đã theo sau.Chung Tùy An bình tĩnh mà kể cho Vạn thị nghe, trên mặt không có chút nào tự kiêu."

Chúc mừng ca ca."

Chung Niệm Nguyệt lấy từ trong tay áo ra một món đồ, đưa cho hắn.Đây là lần đầu tiên nàng mua quà, món quà này vẫn chưa từng đưa qua cho ai, nàng muốn tặng nó cho Chung Tùy An.Chung Tùy An cúi đầu nhìn xuống, là một miếng bội ngọc.Chung Tùy An có chút ngạc nhiên, nắm chặt bội ngọc, thấp giọng nói: "Đa tạ muội muội."

Sau này hắn đã có thể dành hết tâm tư cho việc triều đình, cho dù muội muội không được Tấn Sóc Đế quan tâm nữa thì hắn vẫn có thể bảo hộ nàng không chút kẽ hở.Hắn còn phải tự tay chọn hôn phu cho nàng, đưa nàng xuất giá, nhìn nàng trải qua cuộc đời này không chút lo lắng hay khổ sở nào.Chung Tùy An nắm chặt miếng ngọc bội trong tay.Khi nhìn xuống lần nữa, lại nhìn thấy phía trên mặt ngọc bội khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo 'phát tài'!Khóe miệng Chung Tùy An có chút giật giật, lòng từ ái của một vị huynh trưởng liền bay hơn phân nửa.......Nhưng hắn vẫn treo nó ở bên hông.Phía bên này, Chung Niệm Nguyệt sờ sờ miếng ngọc bội còn lại trong túi, vui vẻ nói: "Đi đi đi, về phòng ta lại khắc thêm một cái nữa!"

Hương Đào hỏi: "Tại sao tiểu thư lại khắc thêm một cái nữa ?"

"Cái này là cho bệ hạ!"

Chung Niệm Nguyệt nói.Nàng chép chép miệng nói: "Ta sẽ khắc hy vọng bệ hạ có nhiều nhi tử, mà khoan đã....chữ nhiều như vậy có hơi mỏi tay."

Nàng lẩm bẩm nói: "Người ta thường nói 'thăng quan phát tài' là ngụ ý tốt đẹp.

Nhưng hắn đã là người có địa vị cao nhất trên thiên hạ này rồi, lại còn có cả một ngân khố to như vậy....khắc 'trường thọ' ?

Sợ là bệ hạ nghe vạn tuế nhiều tới phát chán rồi."

"Không thì khắc 'ngưu bức' đi.

Khắc xong thì ngày mai chúng ta có thể nhìn thấy Thám Hoa rồi!

Ngày mai sẽ có Quỳnh Lâm Yến!"*Ngưu bức: giỏi, cực kỳ giỏi.❤ Edit: tvanahh❤ Bên Wordpress mình đã làm sắp xong rồi, mình sẽ beta truyện lại từ đầu và đăng bên đó, khoảng chừng 1 tuần nữa thì mình sẽ chuyển sang đăng bên Wordpress và đặt pass.

Pass mình đặt thật sự rất dễ nên mọi không cần phải suy nghĩ gì nhiều đâu. ❤ Mình biết là đăng truyện trên Wattpad thì kiểu gì cũng sẽ bị reup nên không mong đợi gì nhiều.

Nhưng mà bọn reup thay đổi bìa truyện, văn án, thể loại truyện, còn thay đổi luôn trạng thái truyện (Nó để trạng thái là Full luôn nên mình mới thấy hài).

Nên mình mới quyết định beta lại truyện cho hay hơn và đặt pass.

Hy vọng mọi người sẽ qua đó ủng hộ mình.❤ Gửi ngàn trái tim đến với mọi người ❤
 
[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Chương 49 🌸


🌼 Tín vật 🌼

Quỳnh Lâm Yến được tổ chức ở phía nam của vườn Trường Minh.Vườn Trường Minh là lâm viên của hoàng gia, năm ngoái Quỳnh Lâm Yến cũng được tổ chức tại đây, bên trong có đình đài lầu các, thính hương thủy tạ, không chỗ nào là không tinh xảo.*Thủy tạ: Nhà trên mặt nước.Có vô số cỗ kiệu, xe ngựa lần lượt đi tới, ngay cả ba vị hoàng tử cũng tham gia.

Bọn họ vừa bước chân vào đã có không ít người tỏ vẻ trầm trồ kinh ngạc.Bên trong nhà thủy tạ ở phía xa, Tấn Sóc Đế thoải mái ngồi phía trước bàn đá, thu hết tất cả vào đáy mắt.Mạnh công công ở bên cạnh ngạc nhiên nói: "Nô tài nhìn thấy Chung công tử!"

Vừa nói tới đây, ông liền hạ thấp giọng xuống: "Tại sao, tại sao lại không nhìn thấy tiểu thư ?"

Lúc này Chung Niệm Nguyệt vẫn đang ngồi trong xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy về ngõ Tây Lâm, trong ngõ này có phủ của hai nhà Chu gia và Vương gia.Xe ngựa của Chung Niệm Nguyệt vừa dừng trước cửa Chu gia, ngay lập tức có hạ nhân chạy ra dẫn nàng vào trong.Hạ nhân kia lau khóe mắt, nói: "Đa tạ tiểu thư đã tới...."

"Ấu Di đâu ?"

Chung Niệm Nguyệt lên tiếng hỏi."

Tiểu thư vẫn đang ở trong phòng của phu nhân."

Hạ nhân vừa nói vừa dẫn đường cho Chung Niệm Nguyệt đi thẳng tới viện của Chu phu nhân.Rõ ràng đã là mùa xuân nhưng phòng của Chu phu nhân vẫn treo màn vải bông trước cửa để chắn gió.Hạ nhân vén màn che lên, đưa tay ra hiệu mời Chung Niệm Nguyệt vào cửa, miệng nói: "Chung tiểu thư đã tới."

Chung Niệm Nguyệt vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, bởi vì trong phòng được che kín không chút kẽ hở, còn có cả mùi gỗ mục nát trộn lẫn trong không khí.Bên trong đang thắp nến, dưới ánh nến thiếu nữ đang ngồi bên cạnh mép giường, vừa nghe thấy tiếng nói liền quay đầu sang: "Sao muội lại tới đây ?"

"Đến xem tỷ."

Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói.Sau khi Chu phu nhân từ chuyến đi săn xuân trở về, hai ngày trước thân thể đã chuyển biết tốt hơn nhưng bây giờ lại đột nhiên trở nặng.

Hạ nhân Chu gia nhớ ở chuyến săn xuân, bệ hạ đã cho thái y đi theo chăm sóc, bởi vì bệ hạ nể mặt Chung tiểu thư nên....Vì vậy hạ nhân Chu gia mới cả gan đưa tin tới Chung phủ.Chu Ấu Di có một khuôn mặt tròn với đôi mắt hạnh xinh đẹp.Nhưng khi nàng ấy quay đầu lại nhìn, gầy tới mức hai má đã hóp vào, khuôn mặt có chút tiều tụy.Chung Niệm Nguyệt nhìn thoáng qua phía giường ngủ, hai mắt Chu phu nhân nhắm chặt lại, giống như không còn ý thức được gì nữa.Chu phu nhân là người rất có quy củ, nếu bình thường khi thấy nàng tới, bà ấy cho dù không khỏe cũng sẽ cố gắng ngồi dậy, nói chuyện với nàng vài câu.Chung Niệm Nguyệt âm thầm thở dài.Tại sao nàng xuyên qua lại không có được bàn tay vàng ?

Giống như có thể là một thần y hay độc y gì đó, nàng có thể chữa bệnh cho mẫu thân của Chu Ấu Di.Mỗi ngày nàng đều sống một cuộc sống của cá mặn."

Tỷ đã ăn gì chưa ?"

Chung Niệm Nguyệt lên tiếng hỏi.Nha hoàn của Chu Ấu Di vội vàng nói: "Sao có thể nuốt trôi ạ ?

Tiểu thư đã ở đây chăm sóc phu nhân cả đêm, vẫn còn chưa được nghỉ ngơi."

"Vậy còn thất thần cái gì ?

Còn không nhanh mang thức ăn tới ?"

Nha hoàn gật đầu nói: "Nô tỳ sẽ đi hâm nóng đồ ăn ngay."

"Tại sao lại hâm nóng ?

Sao không làm đồ mới ?"

Chung Niệm Nguyệt quay đầu lại hỏi.Nha hoàn nói: "Là vì quy củ trong phủ, có quy định giờ dùng bữa, bây giờ đã qua một canh giờ nên chỉ có thể dùng đồ nguội."

Đúng là Chung Niệm Nguyệt chưa từng nếm thử mùi vị như vậy.Nguyên nhân sự bất hạnh của nguyên chủ là vì nàng ấy thích Thái Tử, nhưng nàng đã cách xa Thái Tử nên cuộc sống của nàng không còn bất kỳ khó khăn gì nữa.Vạn thị còn xây cho nàng một phòng bếp nhỏ, về tiền công trả cho đại trù vẫn là do Chung Tùy An bỏ ra, còn tiền của nàng một đồng nàng cũng chưa đụng tới.Chung Niệm Nguyệt chỉ có thể nói: "Vậy mau đi hâm nóng đi."

Nha hoàn đáp lại rồi đi xuống.Chu Ấu Di cũng không lên tiếng ngăn lại, Chung Niệm Nguyệt đến đã giúp nàng ấy thoát ra khỏi cái cảm xúc buồn bã đó.Chung Niệm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh nàng: "Đã mời đại phu tới xem chưa ?"

"Đều đã mời đại phu của Vinh Hỉ đường, Quý Chi đường xem qua."

Chu Ấu Di nhỏ giọng nói.Bà vú ở bên cạnh run rẩy nói: "Vốn dĩ là muốn mời thái y nhưng phải do Đại lão gia hoặc Nhị lão gia đệ thiếp mời, lão gia của chúng ta không ở trong kinh thành nên chỉ có thể mong chờ vào Nhị lão gia, nhưng không biết vì sao mấy ngày nay Nhị lão gia không trở về phủ....mà cũng không thể truyền tin đi được.

Nên chỉ có thể như vậy thôi."

Khi đang nói chuyện bên ngoài liền có giọng nói truyền tới: "Nhị phu nhân tới."

Vừa nói xong, màn che được vén lên, có một vị phu nhân trẻ tuổi mặc xiêm y màu mận đỏ bước vào: "Ta đến xem tẩu tử...."

"Đây là ?"

"Đây là tiểu thư của Chung gia."

Nhị phu nhân cười nói: "Chung tiểu thư nào ?

Kiến thức của ta thật là hạn hẹp."

Bà vú nói: "Là Chung gia ở ngõ Tràng Bình."

Nhị phu nhân: "À."

Bà ta nhìn qua Chu Ấu Di, nói: "Thật tội nghiệp, đã không ngủ một đêm mà ngay cả cơm cũng chưa dùng ?

Hiện tại nhà bếp không còn nấu nữa, nên ta đã mang chút điểm tâm tới.

Mẫu thân của ngươi sao rồi ?

Đã tỉnh dậy chưa ?

Tiếc là nhị thúc của ngươi vẫn chưa về phủ được nên ta chỉ có thể tới đây xem giúp được gì không.

Ngươi đã viết thư cho phụ thân ngươi chưa ?"

Chung Niệm Nguyệt nhìn thấy bà ta tới đây nhưng lại không giúp ích được gì, chỉ ngoài miệng hỏi thăm vài câu.

Vì vậy nàng liền chen vào nói: "Hương Đào, ngươi đi mời thái y tới đây."

Nhị phu nhân quay đầu sang nhìn: "Không biết là Chung tiểu thư muốn đi đâu mời ?"

"Quỳnh Lâm Yến."

Chung Niệm Nguyệt ngừng lại một chút, nhìn Hương Đào nói: "Trước khi ca ca ra cửa có nói, Quỳnh Lâm Yến được tổ chức ở phía nam của vườn Trường Minh, ngươi kêu xa phu chở ngươi đi.

Nhanh lên."

Hương Đào nghe thấy liền gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.Dường như Nhị phu nhân đã hiểu ra được điều gì đó: "Hôm nay trong Quỳnh Lâm Yến có Thái Tử điện hạ, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều ở đó ?

Với giao tình của Chung tiểu thư và Thái Tử điện hạ thì có thể mời thái y mà không cần đệ danh thiếp."

Dứt lời, bà ta nhìn Chu Ấu Di nói: "Ấu Di, lúc trước lão phu nhân còn nói người đi bồi vị quý nhân nào đó đọc sách, bây giờ nhìn lại mới thấy, vị quý nhân kia còn không bằng Chung tiểu thư đó."

Chung Niệm Nguyệt nhìn bà ta với ánh mắt kỳ lạ.Thì ra tất cả người nhà của bọn họ đều không biết Tấn Sóc Đế tìm bọn họ là vì bồi nàng chơi sao ?Lúc này nha hoàn Chu Ấu Di mang thức ăn vào.Chu Ấu Di cúi đầu im lặng ăn.

Ăn được hai miếng, nàng ấy mới chợt nhớ ra: "Mang trà và chút điểm tâm đến cho Chung tiểu thư đi."

"Không cần đâu, muội chỉ cần uống chút nước ấm là được."

Chung Niệm Nguyệt không được dùng thức ăn bên ngoài.Chu Ấu Di gật gật đầu, lúc này mới cúi đầu xuống.Nhị phu nhân vẫn chưa rời đi, bà ta nhìn chằm chằm hai người rồi tìm một cái ghế dựa ngồi xuống: "Ta chờ thêm một chút, để xem hôm nay tẩu tử có tỉnh dậy không..."

Trong phòng yên tĩnh, không ai trả lời bà ta.Nhị phu nhân che miệng lại, nói tiếp: "Chung tiểu thư không muốn dùng trà nhưng ta muốn."

Nha hoàn liền đi rót trà.Chung Niệm Nguyệt yên lặng dựa vào bàn, nghiêng mặt nhìn Chu Ấu Di.Có lẽ vì nàng đã sống ở đây khá lâu, nên cảm giác của nàng đối với mọi thứ đầu thay đổi, Chu Ấu Di cùng Tần Tụng mỗi ngày đều khuyên nàng đọc sách, hay đám Cẩm Sơn Hầu kia cũng đối xử với nàng rất tốt, thực sự rất khác với nam nữ chính.

Bọn họ đều là người bằng xương bằng thịt, cùng nàng trải qua những ngày ở đây.Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ bọn Tần Tụng cũng muốn tới nhưng có chút không tiện, nên chỉ có mình muội..."

Nhị phu nhân nghe thấy tên 'Tần Tụng' liền nhìn sang bên nàng, dường như bà ta đã quên mất uống tách trà mà nha hoàn mang tới.Chiếc đũa trong tay Chu Ấu Di ngừng lại một chút, nhỏ giọng trả lơi: "Ân."

Theo sau đó là hai giọt nước mắt rơi xuống dưới mặt bàn.Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho nàng ấy, còn đổi chỗ ngồi che đi tầm mắt của Nhị phu nhân.Chu Ấu Di ngước mắt lên chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt.Năm đó, lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy Chung tiểu thư, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu, là nàng quá xinh đẹp.Mà bây giờ vẫn như vậy.Cơn tức giận trong ngực Chu Ấu Di dần tan biến.Người khác đều nói Chung tiểu thư không học vấn không tài năng hơn nữa tính tình lại kiêu căng.Nhưng nàng ấy lại cảm thấy Niệm Niệm là người tốt đẹp nhất trên thiên hạ này.Niệm Niệm vừa thông minh vừa ngoan ngoãn lại vô cùng xinh đẹp.Chu Ấu Di đặt đũa xuống nói: "Ta ăn xong rồi."

Vừa nói xong, nàng nghe thấy tiếng chân vội vàng bước tới, người đầu tiên bước vào là Hương Đào theo sau chính là một thiếu niên trường thân ngọc lập bước vào.*Trường thân ngọc lập: thân dài như ngọc.Thiếu niên mặc xiêm y màu xanh lam, khuôn mặt tuấn mỹ, vừa bước vào phòng liền nói: "Biểu muội, muội bị bệnh ?"

Chung Niệm Nguyệt cau mày, ngẩng đầu lên: "Không phải ta."

Nàng kêu Hương Đào đi mời, chính là muốn nàng ta đi tìm Mạnh công công, chắc là do nàng không nói rõ.

Ai mà biết được Hương Đào lại nghe thấy lời của Nhị phu nhân nói, nên nàng ta lại đi mời Thái Tử lại đây!Lúc này trong phòng ai cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Thái Tử điện hạ...."

Kỳ Hãn ngừng lại một chút, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Đường đột rồi."

"Ta đã kêu thuộc hạ đi mời thái y tới."

Kỳ Hãn nói.Các nha hoàn cùng bà vú cảm thấy vui mừng không thôi, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.Đoạn thái y là người chuyên phụ trách khám cho các quý nhân trong cung, gần đây ông ta thường xuyên đi tới phủ thái tử, giúp hắn điều trị vết thương trên người.Người Chu gia cầm danh thiếp đi mời nhưng không chắc là sẽ mời được ông ta.Chu phu nhân đứng ở đó, che miệng cười nói: "Thái tử điện hạ và Chung tiểu thư đúng là tình nghĩa thâm hậu..."

Kỳ Hãn quay sang nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa.Chung Niệm Nguyệt: "Cũng không quá thân."

Nhị phu nhân nghẹn họng.Nghĩ thầm, Chung tiểu thư này đúng là đồ ngốc, Thái Tử điện hạ cho nàng mặt mũi nhưng nàng lại không cho Thái Tử chút thể diện nào.Không bao lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng chân dồn dập.Màn che kia lại được vén lên lần nữa.Kỳ Hãn xoay người sang nhìn: "Đoạn thái y tới rồi sao ?"

Người đó kinh ngạc hỏi: "Sao điện hạ lại ở đây ?"

Người đó đi lại gần, Kỳ Hãn nhìn thấy rõ được mặt người đó: "Lư thái y ?"

Toàn bộ người trong phòng đều kinh ngạc hoảng hốt.

Nếu như nói Đoạn thái y chỉ khám bệnh cho quý nhân mà thường dân còn không thể mời được, thì đứng nói tới Lư thái y.Lư thái y chỉ khám bệnh cho một người duy nhất.Đó chính là đương kim bệ hạ.Nhưng lại được Thái Tử mời tới ?Mọi người đều mơ màng mà nhìn Kỳ Hãn.Kỳ Hãn hơi cau mày, nhưng hắn không biểu lộ bất kỳ điều gì trên khuôn mặt, chỉ khách khí nói: "Thái y mời vào....biểu muội và ta cũng không cần ở đây gây trở ngại cho bọn họ, không thì chúng ta ra đại sảnh ngồi chờ ?"

Chung Niệm Nguyệt không quay đầu lại nhìn đã nói: "Biểu ca là ngoại nam, vẫn là biểu ca ra ngoài trước đi."

Kỳ Hãn bất đắc dĩ cười: "Được, ta biết muội rất lo lắng cho Chu tiểu thư, ta sẽ ra ngoài chờ muội."

Đoạn đối thoại vô cùng ngắn nhưng lại khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi, nghĩ thầm, Thái Tử điện hạ lại dung túng Chung tiểu thư như vậy.

Cho dù là biểu huynh muội nhưng vẫn có chút bất đồng.Kỳ Hãn đi ra ngoài, một ánh mắt Chung Niệm Nguyệt cũng không thèm cho hắn.Lư thái y cũng không quan tâm những điều này, ông chậm rãi đi đến bên giường, cẩn thận bắt mạch cho Chu phu nhân.Chu Ấu Di ngồi bên cạnh, nét mặt vô cùng khẩn trương, nàng ấy run rẩy nói: "Sao rồi ạ ?"

Lư thái y cau mày, vẫn không nói thẳng ra, ông chỉ nói: "Tốt nhất là nên đến Viện Thái Y mời đồng liêu của ta tới, ta sẽ cùng ông ấy khám."

Nhị phu nhân hỏi: "Có phải là căn bệnh quái ác nào không ?"

Lư thái y không trả lời bà ta.Bên ngoài có một nha hoàn hoảng sợ nói: "Tiểu thư, Nhị phu nhân...lại....lại có thêm một vị thái y tới."

Người tới lần này chính là vị thái y tiếng tăm lừng lẫy của Viện Thái Y, Giang thái y.Giang thái y vừa bước vào cửa, liền nhìn Chung Niệm Nguyệt nói: "Thân thể tiểu thư yếu ớt, đừng để thân thể mệt mỏi, ngài hãy ra ngoài nghỉ ngơi một chút."

Sắc mặt Nhị phu nhân thay đổi liên tục, nghĩ thầm, thể diện của Chung tiểu thư này đúng là lớn thật.Chung Niệm Nguyệt thở dài nói: "Thôi, ta ở đây cũng không giúp được gì.

Hương Đào, đi thôi."

Hương Đào đáp lại.Chung Niệm Nguyệt đi được hai bước, liền nói: "Nhị phu nhân cũng đừng ở đây gây trở ngại cho thái y, hiện tại trong phủ ngay cả một người quản sự cũng không có, chẳng lẽ muốn Thái Tử đứng đợi ở bên ngoài ?"

Nhị phu nhân giật mình, vội vàng đi ra ngoài.Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: "Muội đi nha."

Chu Ấu Di nhìn nàng cười nói: "Ân."

Chung Niệm Nguyệt liền bước chân đi ra ngoài.Chu phu nhân đã mời Thái Tử ra đại sảnh ngồi nghỉ, nhưng Kỳ Hãn vẫn chưa đồng ý, đến khi nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt ra ngoài, hắn mới gật đầu đồng ý."

Đi thôi."

Kỳ Hãn nói.Nhưng hắn nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đi thẳng lướt qua hắn."

Muội đi đâu ?"

Kỳ Hãn hỏi.Hương Đào thắc mắc hỏi: "Tiểu thư, chúng ta không ra đại sảnh ngồi nghỉ sao ?"

Chung Niệm Nguyệt gật đầu nói: "Ân, ra khỏi phủ ngồi nghỉ.

Đi thôi."

Hương Đào sẽ không bao giờ nghi ngờ quyết định của tiểu thư, vì vậy nàng ta đè sự thắc mắc trong lòng xuống, vội vàng đi theo.Kỳ Hãn nhìn thấy nàng đã đi xa.Nhị phu nhân thành khẩn nói: "Điện hạ mời..."

Kỳ Hãn cảm thấy có chút không vui.Mời cái gì mà mời ?Sau khi Chung Niệm Nguyệt ra phủ, liền nhìn thấy trước cửa Chung gia có một cỗ xe ngựa có mái che màu xanh ngọc.Nàng đi tới trước, vén màn che lên, thoải mái ngồi xuống.Tấn Sóc Đế đặt quyển sách trên tay xuống, nhàn nhạt nói: "Biết trẫm ở bên ngoài ?"

Chung Niệm Nguyệt gật đầu: "Ân."

Nàng hỏi: "Đoạn thái y đâu ?"

Tấn Sóc Đế nói: "Trẫm đã cho người ngăn ông ta lại, sao ?

Còn muốn có thêm Đoạn thái y ?

Thái y do Thái Tử mời tới có gì đặc biệt sao ?"

Thật ra có thêm Đoạn thái y tới nữa cũng không sao, thêm một người, đối với Chu gia mà nói, bà ấy sẽ có thêm một hy vọng để khỏe lại.Nhưng sau khi nhìn thấy Kỳ Hãn đi theo sau Hương Đào, Tấn Sóc Đế cau mày, không chút nghĩ ngợi đã cho người kêu Đoạn thái y quay trở về, không cần đi tới nhảy nhót trước mặt Chung Niệm Nguyệt."

Ta cũng không biết Đoạn thái y thì sao ta biết được ông ta đặc biệt ở chỗ nào ?"

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu.Sắc mặt Tấn Sóc Đế hòa hoãn lại, cười nói: "Lư thái y so với ông ta giỏi hơn một chút.

Chỉ là ông ta không am hiểu bệnh của nữ nhân cho lắm, nên trẫm đã phái thêm một người tới."

Hắn ngừng lại một chút: "Nếu ngươi tới tìm trẫm sớm hơn thì bọn họ đã có thể tới sớm hơn một chút rồi.

Lại đi tìm Thái Tử.....Thái Tử cũng chỉ là trữ quân, vẫn chưa phải là vua.

Dưới bầu trời này có rất nhiều người hắn không thể mời tới được."*Trữ quân: Thái Tử, vua kế vị, người chờ được kế vị.Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu.Nhưng vẫn không hiểu tại sao Tấn Sóc Đế lại nói với nàng những lời này.Nàng nói: "Là do Hương Đào hiểu lầm nên đi mời Thái Tử, thực ra ta muốn nàng ta đi mời Mạnh công công."

Sắc mặt Tấn Sóc Đế đã dịu xuống, hơi cúi người, treo một vật ở bên hông Chung Niệm Nguyệt, hắn nói: "Nếu hôm khác có việc gấp, cũng không cần phái người đi tìm Mạnh công công.

Miễn cho nha hoàn ngươi lại hồ đồ, hôm nay mời Thái Tử, mai lại mời Tam hoàng tử."

Có liên quan gì tới Tam hoàng tử chứ ???Chung Niệm Nguyệt hơi bĩu môi nhưng nàng vẫn cúi đầu xuống sờ vật đang treo bên hông nàng.

Đó là một mặt dây chuyền bằng vàng được đúc thành hình chiếc lá, khi đeo bên hông nàng lại trở thành trang sức cho thắt lưng.

Phía trên cũng không có khắc chữ gì, ngay cả chữ 'lệnh' cũng không có, đáng ra nên khắc chữ 'uy vũ' lên đó chứ.Chung Niệm Nguyệt sờ sờ chiếc lá bằng vàng.Nàng cầm lấy miếng ngọc bội mém chút nữa nàng đã khắc hỏng lấy ra, nói: "Bệ hạ, lễ thượng vãng lai."*Lễ thượng vãng lai: Lễ coi trọng việc có qua có lại.Dứt lời, nàng cũng cúi người xuống muốn cột vào bên hông cho Tấn Sóc Đế.Tấn Sóc Đế rũ mắt xuống, ánh mắt dừng trên búi tóc của nàng.Hắn động đậy đầu ngón tay, nhịn xuống dục vọng muốn nhéo mà nàng.Chung Niệm Nguyệt ngồi dậy: "Đây, mệt thật, cột không được, bệ hạ tự cột đi."

Tấn Sóc Đế: "...."

Hắn ngừng lại một lát, bất đắc dĩ mà cười cầm lấy miếng ngọc bội tự tay cột vào.

Lòng bàn tay hắn sờ được chữ khắc trên ngọc bội, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Khắc chữ gì ?"

Chung Niệm Nguyệt nói: "Đó là chữ có ý nghĩa tốt nhất trên thiên hạ này."

Ngón tay Tấn Sóc Đế ngừng lại, ngước mắt lên nhìn nàng: "Phải không ?

Thật sự Niệm Niệm nghĩ như vậy ?"

Chung Niệm Nguyệt: "Phải phải phải!"

Nàng nói: "Bệ hạ tặng ta vàng lá làm tín vật, để dùng cho việc gấp.

Vậy ta tặng ngọc bội cho bệ hạ, ngài cũng có thể lấy nó làm tín vật...đó là sau này mỗi khi bệ hạ tới Chung phủ tìm ta, ta nhất định sẽ ra ngoài gặp.

Cho dù ở trong chăn bông, ta cũng sẽ ra ngoài."

Lời thề này thực sự rất nặng nha!Có thể khiến kéo người khác từ trong ổ chăn thức dậy, đây là một việc vô cùng quan trọng nha!Tấn Sóc Đế vuốt mặt ngọc đã được mài giũa, chữ khắc trên đó giống như là đang vẽ bùa, hắn trầm giọng nói: "Niệm Niệm phải nhớ rõ những lời mà ngươi đã nói."❤ Edit: tvanahh❤ Cho mình xin sao nha ạ.
 
[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Chương 50 🌸


🌼 Trai lơ 🌼

*Trai lơ: trai bao.Chung Niệm Nguyệt ngồi nghỉ trong xe ngựa một lát, sau khi uống trà của Tấn Sóc Đế xong mới chợt nhớ ra: "Bệ hạ rời khỏi Quỳnh Lâm Yến, không có gì gây trở ngại sao ?"

"Trở ngại gì ?"

Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: "Những yến hội như vậy vốn dĩ không cần hoàng đế phải chủ trì mà chỉ cần một vài quan viên ở đó là được.

Trẫm để hoàng tử ở lại chủ trì thay thì đã là vinh hạnh lớn của đám tiến sĩ mới này rồi."

Hai tay Chung Niệm Nguyệt bưng tách trà, xoay người lại nói: "Không đúng nha, tại sao bệ hạ lại tới Quỳnh Lâm Yến ?"

Tấn Sóc Đế ngừng lại một lát: "....."

Tấn Sóc Đế lên tiếng nói: "Mạnh Thắng, đi hỏi xem Chu phu nhân thế nào rồi ?

Nếu cần tới thuốc nào thì hãy phái người đi lấy, không được chậm trễ, trẫm sẽ ở đây ngồi chờ với ngươi."

Mạnh công công đáp lại, vội vàng vén màn che bước xuống xe ngựa.Chung Niệm Nguyệt không thể không nói: "Bệ hạ vất vả rồi."

Tấn Sóc Đế: "Ngươi đã biết như vậy nhưng vẫn không nói được hai câu dễ nghe cho trẫm."

Nàng sờ sờ hầu bao ngay thắt lưng, cười nói: "Được thôi, ta sẽ đi mua kẹo cho bệ hạ ăn."

Tấn Sóc Đế: "....."

"Không biết phải đợi bao lâu nữa, không bằng bây giờ ta đi mua kẹo luôn."

Chung Niệm Nguyệt nói xong liền bước tới trước vén màn che.Tấn Sóc Đế hỏi nàng: "Ngươi sẽ chờ tới khi nào ?"

"Chờ đến khi thái y có kết luận, rốt cuộc bệnh này có thể trị hay không thể.....hay là bệ hạ về nghỉ ngơi trước đi ?"

Động tác của Chung Niệm Nguyệt dừng lại.Vẻ mặt Tấn Sóc Đế khó lường, chỉ nói: "Nếu trẫm về nghỉ ngơi trước thì sau đó ngươi sẽ cầm kẹo ngươi mua đưa cho Thái Tử ?"

Sao giọng điệu lại âm dương quái khí như vậy ?Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt, nghe giọng điệu như vậy thì nàng đã hiểu rồi, chắc hẳn Thái Tử đã nói với hắn về chuyện thành thân, còn Tấn Sóc Đế chắc chắn đã không đồng ý.Không đồng ý mới tốt.Chung Niệm Nguyệt cười ngọt ngào nói: "Đương nhiên là không, thứ ta muốn cho bệ hạ thì cũng chỉ đưa cho một mình bệ hạ mà thôi."

Cấm vệ đang đứng canh gác bên ngoài xe ngựa, mí mắt không nhịn được mà giật giật vài cái, nghĩ thầm, Chung tiểu thư vậy mà cũng biết dỗ dành người khác.

Trên đời này có rất nhiều người có thế nói ra những lời hoa mỹ nhưng có thể nói lời thật lòng trước mặt bệ hạ thì rất hiếm có."

Bệ hạ ở đây chờ ta, ta sẽ mang kẹo về."

Dứt lời, Chung Niệm Nguyệt liền bước xuống xe ngựa.Tấn Sóc Đế nhìn thấy động tác của nàng, hắn hơi cau mày lại, đưa tay ra tính đỡ lấy eo nàng miễn cho nàng bị ngã, nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể chạm được làn váy của nàng.Chung Niệm Nguyệt vững vàng đáp đất, nhấc nhẹ làn váy, nhìn Hương Đào: "Đi thôi."

Dáng người linh hoạt, khác hẳn so với trước đây.

Khi nàng bước đi, làn váy nhẹ nhàng đung đưa.Tấn Sóc Đế thu hồi tay lại, chậm rãi ngồi xuống, bất giác khóe miệng hắn nhếch lên.

Đây chính là tiểu cô nương do hắn dốc lòng chăm sóc."

Đi theo sau."

Tấn Sóc Đế nói.Ngay lập tức có hai cấm vệ đi theo phía sau Chung Niệm Nguyệt.Kỳ Hãn ngồi đợi không còn chút kiên nhẫn nào.Hắn nhớ rõ Chu lão gia của đại phòng Chu gia, được phụ hoàng khen ngợi là một người có chí tự học, hành sự không chút cẩu thả, hiện tại đang ở Thanh Châu, ngày sau nếu trở về triều thì đương nhiên sẽ rất được trọng dụng.

Lão gia của Nhị phòng Chu gia, thời còn niên thiếu cũng là một nhân vật tài giỏi có tiếng tăm, hiện tại làm ở Công Bộ.Nhưng tại sao Nhị phu nhân trong phủ lại khiến người khác khó chịu như vậy ?"

Đáng lẽ ra giờ này Thái Tử đang phải ở Quỳnh Lâm Yến phải không ?

Nhưng lại vì chuyện nhà của thần phụ, tự mình giá lâm, thật là làm cho ta cảm thấy sợ hãi....."

Kỳ Hãn cắt ngang lời bà ta: "Ngươi nói đúng, thật ra bổn cung còn rất nhiều chuyện phải làm.

Ta đã đưa thái y tới nên cũng không còn ở lại làm gì nữa.

Trong phủ cũng không cần phải lo lắng, Chu đại nhân được phụ hoàng coi trọng, được bá tánh khen ngợi, có mối quan hệ tốt với mọi người.

Hơn nữa biểu muội ta và Chu tiểu thư còn là tỷ muội tốt, giao tình sâu như vậy, sao có thể không an tâm nữa ?"

Dứt lời, hắn cũng không quan tâm đến sắc mặt của Nhị phu nhân, vung tay áo đứng dậy rời đi.Nhị phu nhân thở dốc hai cái, sau đó mới bình tĩnh trở lại.Bà ta quay đầu lại hỏi: "Tam tiểu thư đâu ?"

Hạ nhân nói: "Vẫn còn đang trang điểm."

Nhị phu nhân xiết chặt khăn: "Còn trang điểm cái gì nữa ?

Người cũng đã đi rồi.

Xứng đáng, nàng lại không giống như tỷ tỷ nàng, gặp gỡ.....nhưng vẫn không biết là Đại tiểu thư đã bồi vị quý nhân nào, không phải là Thái Tử chứ ?"

Nhị phu nhân nói thầm hai câu, sau đó lại nói tiếp: "Đại tẩu của ta đúng là may mắn, trượng phu không ở bên cạnh nhưng vẫn có không ít người tới giúp đỡ, chắc chắn là sẽ không chết được, nói không chừng là sẽ lăn lộn được thêm mấy năm nữa."

Hạ nhân trong phòng nghe thấy lời này, sắc mặt không có gì thay đổi.Kỳ Hãn đi tới trước cửa Chu phủ, liền nhìn thấy xe ngựa đang dừng bên ngoài.

Bước chân hắn ngừng lại, hắn chỉ hơi hoài nghi nhưng sau khi nhìn thấy cấm vệ xung quanh xe ngựa liền hiểu rõ.Hắn cũng hiểu rõ, tại sao lại đổi Đoạn thái y thành Lư thái y.Kỳ Hãn chậm rãi đi tới xe ngựa, khom người nói: "Phụ hoàng."

Tấn Sóc Đế nghe thấy tiếng bước chân lại gần, còn tưởng rằng Chung Niệm Nguyệt đã trở lại nhưng khi nghe thấy giọng nói của Kỳ Hãn, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Ừ."

Kỳ Hãn cẩn thận mà nhìn chằm chằm màn che.

Tại sao Tấn Sóc Đế lại xuất hiện ở đây ?

Sau màn che.....có phải là còn có cả Chung Niệm Nguyệt không ?"

Trùng hợp lúc này Mạnh công công cũng ra ngoài, khi nhìn thấy Kỳ Hãn liền kinh ngạc hỏi: "Thái Tử điện hạ ?"

Kỳ Hãn mỉm cười gật đầu.Mạnh công công nghĩ thầm, cuối cùng cũng đã có chút phong thái của bệ hạ lúc trước rồi.Ông rất nhanh chuyển hướng nhìn xe ngựa, hồi bẩm nói: "Bệ hạ, Chu phu nhân kia bệnh nặng quấn thân, hai thái y chỉ có thể nghĩ biện pháp kéo dài hơi thở.

Có thể qua được những ngày này hay không thì còn khó nói....."

Kỳ Hãn liền nghe thấy Tấn Sóc Đế thở dài nói: "Vậy Niệm Niệm sẽ rất thương tâm."

Kỳ Hãn ngừng lại.Không biết là nên kinh ngạc vì xưng hô của Tấn Sóc Đế hay nên vui mừng vì dường như Chung Niệm Nguyệt không ở trong xe ngựa.....Mạnh công công thở dài: "Đúng vậy."

Nếu Chung Niệm Nguyệt đã không còn ở đây nữa, Kỳ Hãn cũng chẳng còn lý do gì để ở lại, hắn khom lưng hành lễ cáo lui.Hắn lên xe ngựa đi về phía thành Nam."

Khoan đã."

Khi đi được nửa đường, đột nhiên Kỳ Hãn vén màn xe lên.Dường như hắn nhìn thấy biểu muội.Kỳ Hãn ngoảnh đầu nhìn lại ra bên ngoài của sổ nhưng không nhìn thấy gì cả.Hắn quay đầu lại nhìn về phía sau.

Chỉ nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đi tới trước xe ngựa của phụ hoàng hắn, trong tay còn cầm thứ gì đó, thoải mái mà vén màn bước lên xe ngựa.Sắc mặt Kỳ Hãn trầm xuống: "Đi hỏi xem vừa rồi Chung tiểu thư đã đi đâu, làm những gì."

"Điện hạ....."

"Còn không đi nhanh ?

Chạy tới cửa tiệm hỏi rõ ràng cho ta."

Tiểu thái giám vội vàng đi tới đó.Chung Niệm Nguyệt đi tới trước xe ngựa, vừa đưa đồ cho Tấn Sóc Đế vừa hỏi Mạnh công công: "Công công, sao rồi ?"

Mạnh công công nói lại những lời vừa nãy: "Mấy năm trước đã có căn tử rồi, bởi vì không chữa trị tận gốc nên mới xảy ra tình trạng như vậy."*Căn tử (根子): mình search thì ra nguồn gốc, gốc rễ."

Căn tử gì ?"

Chung Niệm Nguyệt hỏi.Mạnh công công ho nhẹ một tiếng, cảm thấy những lời này không nên nói ra.

Ông cẩn thận nhìn thoáng qua Tấn Sóc Đế, mới thấp giọng nói: "Mấy năm trước Chu phu nhân sinh non."

Chung Niệm Nguyệt ngẩn người.Đối với nữ nhân cổ đại mà nói, đây chính là một điểm trí mạng.Vừa nghĩ tới, Chung Niệm Nguyệt liền cảm thấy bụng có rút lại.Nàng uể oải ngồi vào trong xe.Thời cổ đại sinh con rất sớm, hiện tại Chu phu nhân cũng chỉ mới ba mươi mấy tuổi.Chung Niệm Nguyệt vốn còn muốn nếm thử tư vị yêu sớm nhưng bây giờ nghĩ lại thì khỏi đi.Thời cổ đại, bọn họ rất chú ý tới quan niệm của 'nhà' và 'dòng tộc'.Cho dù nàng kiêu căng như thế nào thì khi làm thê tử cho người khác cũng không thể một mình chống đối lại cả gia tộc người đó.

Tới lúc đó, bọn họ muốn nàng sinh con thì nàng vẫn phải nghe theo bọn họ!

Cái gì mà sảy thai, khó sinh, còn có rất nhiều loại bệnh sau khi sinh.....Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: "Ta không muốn thành thân đâu."

Mạnh công công vừa nghe thấy liền nói: "Ai da tiểu thư, sao có thể như vậy được ?"

Ở hiện đại, không kết hôn đã không ổn rồi, huống chi bây giờ nàng đang ở cổ đại.Gần đây Vạn thị cùng Chung đại nhân đều đang chọn người cho nàng.....ngay cả Thái Tử cũng động tâm tư muốn cưới nàng.Nếu nàng trốn không được, vậy thì phải nhanh chóng xóa đi suy nghĩ này của bọn họ!Chung Niệm Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt mong đợi mà nhìn Tấn Sóc Đế, nhỏ giọng nói: "Ta muốn ở bên cạnh bệ hạ, không được sao ?"

Tiếng nói của Tấn Sóc Đế là có hiệu quả nhất.Để Tấn Sóc Đế cõng nồi giúp nàng là tốt nhất rồi.Tấn Sóc Đế ngừng lại một lát, sau đó mới cười khẽ nói: "Đương nhiên có thể."

Ý cười của hắn không chạm đến đáy mắt: "Nhưng trong tương lại, Niệm Niệm sẽ oán giận trẫm."

"Tại sao ?"

Chung Niệm Nguyệt vì muốn tăng mức độ đáng tin của mình lên, nàng xòe bàn tay ra đếm: "Trên đời này có ai đẹp hơn bệ hạ sao ?

Có người thông minh hơn bệ hạ sao ?

Có người so với bệ hạ tài giỏi hơn sao ?.....Có người nào đối xử với ta tốt hơn bệ hạ sao ?"

Mạnh công công nghe tới đó, khóe miệng giật giật.Đúng là Chung tiểu thư.Vuốt mông ngựa vô cùng thuận miệng.Lần thứ hai Tấn Sóc Đế bật cười, mà lần này ý cười đã chạm đến đáy mắt.Hắn nói: "Ừ, ở trong lòng Niệm Niệm, trẫm tốt vậy sao ?"

Chung Niệm Nguyệt: "Ân, nếu không thì sao ta lại tặng ngọc bội cho bệ hạ chứ ?"

"Ừ."

Tấn Sóc Đế đồng ý: "Nếu vẫn có người muốn tới cầu hôn, Niệm Niệm sẽ có ba cơ hội để suy nghĩ.

Qua ba lần, trẫm sẽ không cho ai nhắc tới sự việc này nữa."

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu: "Không cần tới ba lần."

"Bệ hạ chỉ cần cưng chiều ta hơn một chút là được."

Ý cười trên mặt Tấn Sóc Đế càng ngày càng nhiều hơn: "Hửm ?"

"Tại sao ?"

Chung Niệm Nguyệt thẳng thắn nói: "Bệ hạ có thể cưng chiều ta trở nên kiêu căng một chút, sau đó qua bảy tám năm nữa, ta cũng không cần gả chồng, chỉ cần làm một nữ nhân vừa có tiền vừa có địa vị, lúc đó ta sẽ một lần nuôi 88 tên trai lơ....."

Trai lơ không thể bắt nàng sinh hài tử!Tấn Sóc Đế: "....."

Thì ra ý của nàng muốn là như vậy.Tấn Sóc Đế duỗi tay ra, xách Chung Niệm Nguyệt lên, ôm vào lòng ngực.Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc mà nhúc nhích.Hiện tại nàng đã cao hơn không ít, khi ngồi trong lòng Tấn Sóc Đế thì cảm thấy có chút gì đó kì quái.Tấn Sóc Đế cười lạnh một tiếng, có chút không vui nói: "Vừa rồi Niệm Niệm còn nói, trên đời này không có ai tốt bằng trẫm vậy mà bây giờ lại có thể một lần nuôi 88 tên trai lơ ?

Ai dạy ngươi nói những lời này ?"

Chung Niệm Nguyệt: ?Chung Niệm Nguyệt chép miệng, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, hai việc này không hề xung đột với nhau."

Chẳng lẽ Tấn Sóc Đế còn muốn làm trai lơ cho nàng sao ?Nàng bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, nhìn hắn: "Nhưng mà ta sợ, ta sợ đau, cũng sợ chết....."

Tấn Sóc Đế đưa tay lên đè môi nàng: "Ngươi nói bậy gì vậy ?

Ngươi sẽ không đau.....cũng sẽ không chết."

Dường như hắn đang suy nghĩ về những lời nói bâng quơ này của nàng, một lúc sau mới xoa nhẹ tóc nàng, nói: "Niệm Niệm chỉ cần thông minh một chút, thì muốn cái gì cũng có thể lấy được."

Mặt Chung Niệm Nguyệt liền vui vẻ trở lại.Tấn Sóc Đế: ".....Ngoại trừ trai lơ."

Chung Niệm Nguyệt: "....."(ˉ▽ ̄~)❤ Edit: tvanahh❤ Cho mình xin sao nhạ.❤ Bắt đầu từ chương sau mình sẽ đăng bên wordpress nha mọi người.Link WP: https://tvanahh.wordpress.com/
 
[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Chương 51 🌸


🌼 Hỏa hoạn 🌼

Mạng sống của Chu phu nhân vẫn còn đang treo lơ lửng, nếu may mắn thì có thể sẽ sống thêm được vài năm nữa, nhưng cũng chỉ là 'nếu' mà thôi.Sau khi Vạn thị biết tin thì cũng mơ hồ biết được Chung Niệm Nguyệt và Chu tiểu thư có quen biết, liền sai hạ nhân đưa quà tới Chu gia."

Niệm Niệm không có nhiều hảo hữu, mỗi một người đều đáng phải trân trọng."

Vạn thị khẽ thở dài: "Chu lão gia của Đại phòng Chu gia còn đang ở bên ngoài, dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi duy nhất, e rằng về sau sẽ vẫn còn gặp nhiều khó khăn."

Hạ nhân đáp lại, sau đó vội vàng cầm hộp nhân sâm trong tay cùng một hộp thức ăn ra ngoài.Vạn thị chỉ vào hộp thức ăn hỏi: "Từ từ, cái hộp đó là gì ?"

"Là tiểu thư đưa, tiểu thư nói là ăn không hết nên đưa cho Chu tiểu thư."

Vạn thị bật cười: "Sao có thể nói vậy....."

Nhưng bà cũng không cản hạ nhân lại.Hạ nhân khom người hành lễ, rồi mới lui ra ngoài.Đến khi hắn ta tới cửa Chu gia, liền có hạ nhân Chu gia ra ngoài nhận đồ, ngữ khí lãnh đạm nói: "Ta giúp ngươi mang vào là được."

Hạ nhân Chung gia cau mày, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ đành quay trở về phục mệnh.Hạ nhân Chu gia còn chưa đi xa, Nhị phu nhân đã chặn đường hắn ta: "Chung gia đưa tới ?"

Hạ nhân đáp lại: "Thưa đúng vậy."

"Ta còn cho là Thái Tử đưa đồ tới.....Ném đi."

Nhị phu nhân nói.Hạ nhân kinh ngạc chớp chớp mắt: "Ném, ném sao ạ ?"

"Sao có thể tùy ý nhận quà từ các phủ khác được ?

Để người khác thấy thì họ sẽ nghĩ như thế nào ?"

Nhị phu nhân liếc mắt sang.Đương nhiên hạ nhân không dám làm trái lời, chỉ có thể nhận lệnh.

Xuất thân của Nhị phu nhân không thấp, dáng vẻ yếu ớt nhưng tính tình lại vô cùng cường ngạnh, hơn nữa Nhị phu nhân nhỏ tuổi hơn Nhị lão gia rất nhiều nên rất được ông ta yêu thương và kính trọng.Sau khi Chu Ấu Di trở về, mới biết được người của Chung gia đã đến đây.Hiện tại tâm tư của nàng ấy đều đặt trên người mẫu thân, đương nhiên nàng ấy không có tâm trạng quan tâm đến người khác.🌸

PASS: Mọi người chơi QUIZ để giải pass nhé.

Chỉ cần đúng 13/15 câu là được.

Link Wordpress: Mình có để trên tường nhà mình.

🌸

❤ Mình có đọc comment của mọi người về việc đổi nơi đăng truyện nhưng mà mình đã suy nghĩ rất kĩ là sẽ không đăng truyện bên đây nữa.❤ Có vài bạn nói là không nhận được thông báo của Wordpress.

Vì vậy, mình sẽ đăng thông báo có chương mới bên Wattpad và câu hỏi để giải pass cho chương đó.

Sau đó mọi người có thể sang Wordpress để đọc chương mới.❤ Mình thực sự không muốn đăng bên Wordpress đâu vì thao tác rất lâu và rắc rối.

Nhưng mà mình không muốn công sức ngồi edit gần 5 tiếng đồng hồ thì lại bị mấy trang truyện khác reup trong vòng mấy giây.

Nên mình mới quyết định đổi chỗ đăng truyện.❤ Hy vọng mọi người hiểu cho mình.
 
[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Chương 52 🌸


🌼 Đáng thương 🌼

Sắc mặt Tấn Sóc Đế trầm xuống, dường như muốn bóp chặt cằm Chung Niệm Nguyệt, muốn ép nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi lại nàng, nàng có biết bản thân đang nói gì không ?Nhưng Tấn Sóc Đế vẫn cố gắng nhịn xuống.Trên mặt cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì khác.Hắn chỉ nhìn về phía Mạnh công công, nói: "Mạnh Thắng, phái người đi xem thử."

Mạnh công công đáp lại.Ý của bệ hạ chính là muốn đích thân hỏi chuyện của Chu gia.Mạnh công công cẩn thận rời khỏi xe ngựa, để lại không gian cho hai người Chung Niệm Nguyệt.Rất nhiều người không dám nhìn thẳng thánh nhan, vì vậy thành ra khuôn mặt của Mạnh công công lại được nhiều người nhớ tới hơn.Ông vừa bước tới, ngay lập tức những người phụ trách dập lửa liền nhận ra ông."

Mạnh công công ?"

Bọn họ kinh ngạc mà nhìn về xe ngựa phía sau, nghĩ thầm, hèn gì vừa nãy có người quỳ xuống hành lễ kêu 'bệ hạ.'Trong nhất thời, những người dập lửa lại càng ra sức cố gắng dập lửa.Những xe ngựa chở nước lấp kín xung quanh Chu gia.Thời gian chờ đợi luôn luôn dài.Chung Niệm Nguyệt tỉnh lại lúc nửa đêm, nên cũng không thể ngủ lại được nữa, chỉ có thể dựa vào thành xe ngựa cho đỡ mệt mỏi.Chỉ là thành xe ngựa vô cùng cứng, khi dựa vào thực sự rất đau.Chung Niệm Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, còn đang nghĩ muốn đổi lại tư thế ngồi thì Tấn Sóc Đế đã vươn tay ra đỡ sau đầu nàng, nói: "Tới vội như vậy ?

Ngay cả tóc cũng chưa búi."

Chung Niệm Nguyệt nghe thấy lời này liền sửng sốt, bây giờ nàng mới đột nhiên nhớ ra.Nàng quay đầu lại nhìn Tấn Sóc Đế, không nhịn được cầm lấy vạt áo Tấn Sóc Đế, kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ cũng vội sao ?"

Cho nên vạt áo vẫn chưa được cột lại gọn gàng.Tấn Sóc Đế rũ mắt, nhìn thoáng qua bàn tay nàng: "Ừ."

"Tại sao ?"🌸

PASS: Vẫn là pass của giải QUIZ nhé mọi người. (Pass chương trước)

🌸
 
[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Thông báo 🌸


Từ nãy giờ có khá nhiều bạn comment về việc đọc bên Wordpress bị lỗi chữ, có chỗ tiếng anh có chỗ bị lỗi.

Thì mình vừa mới hỏi mọi người bên group hỗ trợ editor, thì mọi người có nói là do chế độ tự động dịch sang tiếng Anh của Chrome, nên mọi người tắt chế độ đó đi thì sẽ không bị lỗi nữa nha. ❤ Gửi ngàn trái tim đến mọi người ❤
 
[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Chương 53 🌸


🌼 La Tuệ 🌼

Lúc này bên trong phủ Trưởng công chúa cực kỳ náo nhiệt.Các nha hoàn đã di chuyển chỗ đặt chậu hoa, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được hoa Hải Đường, hoa Thủy Tiên, hoa Anh Túc.....chúng nó tranh nhau đua nở, hương hoa trộn lẫn với nhau càng khiến người khác mê say.Những người ở đây đều thấp giọng bàn tán: "Không hổ là Trưởng công chúa, trong phủ vậy mà lại có nhiều loài hoa hiếm như vậy."

"Đúng vậy, không biết đó là hoa gì nữa ?

Bề ngoài rất là tao nhã, trên phiến lá còn tô điểm chút màu trắng."

Chung Niệm Nguyệt lơ đãng nhìn thoáng qua.Thân cây hoa thon dài thẳng đứng, có vài phần tao nhã, cánh hoa lại trắng tinh, trông cực kỳ tinh khiết, nhìn có chút giống móng ngựa.....hình như là Chi Vân Môn.*Chi Vân Môn: Hoa Loa Kèn sông Nin.Nếu nàng nhớ không lầm thì đây là quốc hoa của Ethiopia.Nói cách khác, ban đầu hoa này được trồng Châu Phi về sau mới được đưa vào trong nước.

Thật sự rất ngạc nhiên khi có thể nhìn thấy nó ở đây.....Là do Đại Tấn đã mở đường biển nên thứ này được vận chuyển về đây sao ?Đại Tấn không thuộc bất kỳ triều đại nào trong lịch sử.Nên không thể so sánh Đại Tấn với lịch sử chính thống được.Chỉ là nếu nói về tập tục thì rất giống với thời Đường, về quá trình phát triển kinh tế thì giống với thời Tống, còn chế độ quan chức thì lại giống thời Minh.Chắc là tác giả của quyển truyện này đã trộn lẫn tất cả lại với nhau."

Chung Niệm Nguyệt ?"

Còn chưa đợi La tiểu thư lên tiếng thì những bằng hữu chơi chung với Cao Thục Nhi đã kinh ngạc lên tiếng trước.Vậy mà lần này thực sự mang Chung Niệm Nguyệt tới đây luôn à.Cao Thục Nhi bị điên rồi sao ?Lần trước thì mượn lò sưởi tay đưa cho Chung tiểu thư, hôm nay thì lại mang nàng đến đây, không phải là quá tiện nghi cho nàng khi có thể kết bạn được với La tiểu thư sao ?

Có phải Cao Thục Nhi đã bị Chung Niệm Nguyệt chọc tức tới hóa điên rồi không ?Nhất thời sắc mặt của các thiếu nữ ở đây đều thay đổi liên tục.Trên mặt La tiểu thư cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nàng ấy nhìn xung quanh một vòng rồi mới nói: "Nhanh, Chung tiểu thư mau tới đây ngồi đi."🌸

PASS: Vẫn là pass cũ nha mọi người ❤

🌸
 
[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Chương 54 🌸


🌼 Vả mặt 🌼

Chung Niệm Nguyệt thong thả ăn hết phân nửa hộp thức ăn.Hôm nay Tấn Sóc Đế thật sự rất 'hào phóng', cái gì cũng có, không còn quản nàng như trước kia nữa.

Chỉ tiếc là nàng vẫn không thể ăn hết được."

Hương Đào, đậy lại đi."

"Dạ."

Hương Đào liền đáp lại, vội vàng bước tới đậy hộp thức ăn lại.Lúc này một cơn gió lạnh thổi tới, bụng các nàng không nhịn được mà kêu òm ộp hai tiếng, trong lòng không nhịn được mà có chút oán trách Trưởng công chúa, đang yên đang lành tự nhiên lại bày ra việc làm điểm tâm từ cánh hoa, cái gì mà Bách Hoa Tô với chả Tô, ngắm hoa là được rồi, để cho các nàng ăn điểm tâm như bình thường không tốt hơn sao ?Hiện tại thì hay rồi, các nàng đều trở thành trò cười trước mặt Chung Niệm Nguyệt!Trong lòng các nàng cảm thấy có chút khó chịu, chỉ có thể uống trà đợi thời gian trôi qua.Thời gian đã qua lâu mà Trưởng công chúa vẫn chưa chịu lộ mặt, vốn dĩ các nàng còn cảm thấy bà ta là người hoàng thất hơn nữa còn là tỷ tỷ của Tấn Sóc Đế, đương nhiên nên làm bộ làm tịch một chút, các nàng cũng cực kỳ hâm mộ, hận không thể có được địa vị như bà ta.Nhưng hiện tại thì sao ?Không phải Trưởng công chúa quá kiêu căng rồi sao!Mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau.Không biết là ai đã lên tiếng bắt đầu trước: "Các ngươi có biết chuyện hôm trước không, Chu gia đã bị cháy hết rồi ?"

"Làm gì mà cháy hết ?

Rõ ràng chỉ cháy có một nửa, một nửa kia vẫn ổn mà.

Chỉ có chết một vài chủ tử thôi, hạ nhân vậy mà còn sống rất tốt, hạ nhân của phủ này đúng là vô dụng."

"Sao mà lại liên quan tới hạ nhân ?"

Chu tiểu thư cười lạnh nói: "Ta đã nghe Tam thúc nói, Chu Ấu Di kia nổi lên sát tâm muốn giết Nhị thẩm của nàng ấy.

Trước giết người sau lại phóng hỏa, ngay cả hai tiểu công tử của Nhị phòng cũng bị chôn vùi trong biển lửa."

Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà cau mày.🌸

Pass vẫn như cũ nhé!

🌸
 
[Edit - Hoàn] Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ - Cố Tranh
🌸 Chương 55 🌸


🌼 Ân sủng 🌼

Ánh mắt của Tam hoàng tử, phò mã, ngay cả hạ nhân đứng bên trong đại sảnh đều bất giác dừng trên người Chung Niệm Nguyệt.Tam hoàng tử thì không nói tới.Nhưng sao ánh mắt của phò mã lại như vậy.Chung Niệm Nguyệt cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.Bởi vì công cứu giá của nàng có liên quan tới Định Vương nên mới không được để người ngoài biết, nên bọn họ nghĩ không có lý do gì để Tấn Sóc Đế đối xử tốt với nàng.

Khi nào ở bên ngoài, nhất là ở nơi có nhiều người thì Tấn Sóc Đế sẽ không thân cận với nàng.Nhưng vừa nãy, giọng điệu của Tấn Sóc Đế có phải thân cận quá rồi không.Chung Niệm Nguyệt nói: "Đau eo hồi nào, ta là đang muốn hành lễ với bệ hạ."

Tấn Sóc Đế cười nhìn nàng: "Xưa nay không hề thấy ngươi biết quy củ như vậy."

Chung Niệm Nguyệt ngừng lại, cũng không biết nên trả lời những lời này như thế nào.Tấn Sóc Đế cũng không cần nàng phải trả lời, hắn vỗ nhẹ vị trí bên cạnh: "Ngồi xuống trước đi, chút nữa đứng tới mệt mỏi thì ngươi còn muốn oán trách trẫm ?"

Lời nói này lại càng thân cận hơn.Ánh mắt mà phò mã nhìn Chung Niệm Nguyệt lại càng thêm sợ hãi.Ai có thể làm cho Tấn Sóc Đế nói được những lời này chứ ?Chung Niệm Nguyệt ngừng lại.Thôi, cứ ngồi đại cho xong chuyện.Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt đi tới bên cạnh Tấn Sóc Đế ngồi xuống, dáng vẻ hào phóng tự nhiên, không chút lo sợ hay run rẩy.Tấn Sóc Đế nhìn thấy vậy, ý cười trong mắt càng đậm hơn, tiện tay cầm lấy ấm trà rót cho nàng một tách.Đúng là Chung Niệm Nguyệt đang cảm thấy có hơi khát nước, liền duỗi tay ra muốn cầm lấy.Đột nhiên Tấn Sóc Đế đè tay nàng lại.Bàn tay Tấn Sóc Đế hơi lạnh, không dùng nhiều sức lực.Chung Niệm Nguyệt thắc mắc mà nhìn hắn, nàng đang tính rút tay lại nhưng hắn lại nắm chặt tay của nàng hơn, dùng sức cỡ nào cũng không rút lại được.Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: "Mà thôi, Niệm Niệm không nên uống trà này.

Thức ăn và nước trà trong phủ Trưởng công chúa, không biết bọn họ có suy nghĩ gì khác không."🌸 PASS như cũ nhé mọi người 🌸
 
Back
Top Bottom