Sức lực hai người kia rất lớn, hai ba bước đã đem Giản Úc kéo vào trong phòng, ném lên giường.Giản Úc bị quăng ngã lên giường, đầu choáng váng, trong chốc lát trước mắt đều biến đen.Phải mất cỡ hai giây, cậu mới lấy lại tinh thần mà ngồi dậy.Cố Bắc đẩy cậu một phen, hung tợn nói: "Đã rơi vào trong tay tôi rồi, làm sao tôi có thể để cho cậu được dễ chịu chứ?"
Giản Úc lạnh lùng nói: "Cố Bắc, anh điên rồi?"
Cố Bắc cười dữ tợn nói: "Cái gì mà điên rồi?
Đúng vậy, ông đây chính là điên rồi!
Hôm nay nhất định phải thỏa mãn được ước muốn của tôi.
Nói thật cho cậu biết, lần đầu tiên cậu đến nhà tôi, tôi liền cảm thấy gương mặt này của cậu rất hợp với khẩu vị của tôi đó."
Nói xong, gã liền duỗi tay qua sờ lên mặt của Giản Úc, trong mắt tràn đầy dục vọng dơ bẩn.Giản Úc đánh bay cái tay của gã: "Anh thật là thủ đoạn hạ lưu gì cũng dám dùng!"
Cố Bắc bóp cằm cậu, bất cần đời nói: "Đúng vậy, dù sao tôi cũng chỉ là một con người thối nát thôi không phải sao?"
Nói xong, gã nhìn hai người đàn ông kia: "Đem thuốc ở đầu giường cho cậu ta uống."
Giản Úc nghe đến đó, một chân đá về phía Cố Bắc, muốn tránh thoát.Nhưng đối phương có tới ba người đàn ông trưởng thành, cậu căn bản không phản kháng được, cuối cùng vẫn bị đổ thuốc vào miệng."
Khụ khụ khụ......."
Giản Úc bị sặc thuốc, cậu dựa vào đầu giường, ho khan kịch liệt.Một lần ho này của cậu, liền ho ra nước mắt, trong mắt một mảnh ướt át, lông mi cũng bị dính nước thành từng cụm.Cậu cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn tinh tế.Cả người thoạt nhìn phá lệ yếu ớt, nhưng lại vô cùng đẹp.Cố Bắc nhất thời xem đến có chút ngây người, như thể gã mới là người bị cho uống thuốc, khàn giọng nói với hai người đàn ông kia: "Các người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho các người."
" Đa tạ Cố thiếu."
Hai người kia đi ra ngoài, đóng cửa lại.Giản Úc ho đến nỗi hô hấp dồn dập, vô cùng khó chịu.Đáng sợ nhất chính là, thuốc vừa nãy hình như đã nổi lên tác dụng, cậu cảm thấy trong thân thể có chút nóng lên, người cũng không còn sức lực.Cố Bắc sải bước lên giường, bắt đầu cởi dây lưng áo dài tắm của mình, từ trên cao nhìn xuống Giản Úc: "Cậu nói, nếu tôi ngủ với cậu, Lục Chấp có thể nổi điên hay không?
Tôi thật sự rất chờ mong trường hợp kia có thể xảy ra.
Hình như hắn đối với cậu càng ngày càng để bụng, người ngày thường mặt lạnh lùng như vậy, lúc ở trước mặt cậu vậy mà biểu tình còn rất sinh động, thật đúng là một đôi ngọt ngào a!"
Giản Úc căn bản không thèm nghe những lời vô nghĩa của Cố Bắc, cậu thật vất vả mời có thể dừng ho khan lại, sau đó tích góp một chút sức lực.Chờ Cố Bắc cởi dây lưng áo dài tắm, đến gần cậu, cậu cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường, đem khói bụi trong đó hất vào mắt của Cố Bắc.Ngay lập tức Cố Bắc cảm giác đôi mắt như bị thiêu đốt, không khỏi nhắm mắt lại: "Giản Úc, con mẹ nó mày tìm chết!"
Giản Úc đem gạt tàn thuốc hung hăng đập lên đầu Cố Bắc một cái: "Mày mới tìm chết đó!"
Sau khi đập xong, Giản Úc lập tức xoay người xuống giường, tính chạy ra khỏi cửa.Kết quả Cố Bắc vậy mà nảy sinh ý ác độc, không quan tâm cái gì, nhảy từ trên giường xuống, ngăn lại đường đi của cậu, vẻ mặt vặn vẹo: "Muốn chạy?
Hôm nay ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!"
Giản Úc thấy Cố Bắc cản đường, nhất thời dừng bước.Nếu thật sự đánh nhau, cậu tuyệt đối không phải đối thủ của Cố Bắc.Huống chi, cậu cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, chân bắt đầu mềm nhũn ra, ngay cả đứng thẳng cũng có chút khó khăn.Giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.Giản Úc nhìn bốn phía xung quanh, thấy trong phòng khách có toilet.Cậu không nói hai lời, chạy về phía đó, rồi dùng tốc độ nhanh nhất khóa trái cửa.Cố Bắc bị khói bụi làm mờ đôi mắt, gã lao lực cố mở to mắt ra, đôi mắt vô cùng chua xót, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.Gã phát hiện Giản Úc vậy mà chạy về hướng toilet, nhất thời ngây người, sau đó lập tức nhào qua, muốn mở cửa.Kết quả vặn vài cái, cũng không mở được.Gã như bị điên mà phá cửa: "Giản Úc, mày cút ra đây cho ông!
Nếu để ông đây bắt được, mày tuyệt đối không có quả ngon mà ăn đâu!
Mày có nghe thấy không hả?!"
Trong nhà vệ sinh.Giản Úc chống tay lên bồn rửa, miễn cưỡng mới đứng thẳng được.Cậu căn bản không để ý tới Cố Bắc ở bên ngoài, cố sức mà dùng một tay để mở vòi nước.Nước lập tức ào ào mà chảy ra.Giản Úc dùng tay hứng nước, sau đó hất lên mặt mình, muốn làm giảm bớt những cơn nóng đang càng ngày càng xôn xao trong người.Chậm rãi, cả cánh tay của cậu đều bị nước làm ướt.Đột nhiên, một cơn đau đớn ập đến.Giản Úc nhíu mày, không rõ ràng lắm cánh tay của mình bị làm sao.Cậu đóng lại vòi nước, suy yếu mà dựa vào bồn rửa tay, đem tay áo bên phải vén lên, lúc này mới phát hiện cánh tay phải của mình không biết đã bị cắt qua ở chỗ nào.Một vết thương hở dài, chừng 10cm, máu chảy hòa lẫn với nước, một giọt lại một giọt mà nhỏ xuống sàn.Giản Úc đau đến nhăn mày, trán toát mồ hôi lạnh chảy đầy cả mặt.Cậu dùng tay trái đang run lẩy bẩy của mình, sờ vào trong túi áo, tìm một tờ khăn giấy, sau đó đem những giọt nước trên cánh tay lau khô đi.Vì vết thương dính vào nước, sẽ càng đau thêm.Cậu gắt gao mà cắn môi, tỉ mỉ mà lau khô từng giọt nước, sau đó mới vứt bỏ khăn giấy.Nhưng mà, rất nhanh, thân thể cậu lại dâng lên một luồng nhiệt nữa.Cậu có chút không đứng được, chậm rãi dựa theo vách tường mà ngồi xuống.Cố Bắc bên ngoài cũng đang dùng sức mà đập cửa, vừa dùng tay đấm vừa dùng chân đá: "Giản Úc, mày chờ đó cho ông, ông mà vào được, mày liền xong đời!"
Giản Úc ngồi co lại trong góc, nhất thời không có cách nào.Di động của cậu bị cướp rồi, không liên hệ với bên ngoài được.Cậu cũng không có khả năng xông ra ngoài, cậu đối với thể lực của chính mình vẫn rất rõ ràng, cậu căn bản đánh không lại Cố Bắc.Hiện giờ chỉ hy vọng Lục Chấp có thể phát hiện không thấy cậu đâu, sau đó đi tìm cậu thôi.Lầu một khách sạn.Lục Chấp lại lần nữa hỏi Lâm Bác Vũ về người thầy kia của hắn, hỏi càng thêm kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm những thuốc mới mà vị thầy kia đang nghiên cứu, cùng với những cách giải quyết đối với những căn bệnh nan y khó chữa v v.Lúc này, Tần Diễn hét lên: "Được rồi, anh Lục, đợi lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, cua lớn hấp xong rồi, cua vừa tươi vừa béo đó!"
Lục Chấp gật đầu, ngay sau đó hỏi: "Giản Úc đâu?"
Tần Diễn gãi gãi tóc: "Em cũng không thấy anh dâu, em còn đi tìm anh ấy một lần rồi ấy."
Lục Chấp vừa đi vào trong khách sạn, vừa nói: "Không phải cậu nói là cậu ấy đang ăn ở trong đây sao?"
Tần Diên buồn bực nói: "Ngay từ đầu thì đúng vậy, nhưng sau đó lại không biết đi đâu.
Chẳng lẽ đi thưởng thức phong cảnh rồi?"
Lâm Bác Vũ cười nói: "Đi tìm xem, một mình cậu ấy thì có thể đi đâu được, khẳng định chỉ gần quanh đây thôi."
Đôi mắt đen sâu của Lục Chấp nhìn một vòng quanh đại sảnh.Trong đại sảnh không có nhiều người, tổng cộng cũng chỉ có tầm hai mươi mấy người, tốp năm tốp ba mà tụ lại bên nhau nói chuyện phiếm.Lục Chấp nhìn tỉ mỉ từng chỗ một, vẫn không thấy thân ảnh của Giản Úc.Vì thế hắn lấy ra di động, gọi cho Giản Úc một cuộc điện thoại.Bên kia điện thoại truyền tới âm thanh nhắc nhở máy móc: [ Xin chào, Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.][ Xin chào, Số máy......]Lục Chấp rời khỏi giao diện gọi điện thoại, thần sắc ngưng trọng.Không ở khách sạn, sau đó điện thoại cũng tắt máy?Rõ ràng không lâu trước đó còn đang ở đại sảnh ăn uống, làm sao bây giờ lại không liên hệ được nữa?Lục Chấp đem điện thoại bỏ vào trong túi, bước nhanh tới chỗ Tần Diễn, thần sắc nghiêm túc: "Người phụ trách của khách sạn này đang ở đâu?
Lập tức tìm hắn tra camera."
Tần Diễn có chút không phản ứng kịp: "Tra camera?
Vì sao chứ?"
Lục Chấp nhanh chóng nói: "Đừng hỏi, nhanh lên."
Tần Diễn thấy thần sắc Lục Chấp ngưng trọng, cũng không dám hỏi nhiều nữa, vội vàng mang hắn đi tìm người phụ trách.Người phụ trách cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết Lục Chấp chính là vị đại Phật không thể trêu vào, vì thế vội vàng đưa mọi người tới phòng theo dõi camera.
Cũng may bên trong khách sạn vẫn có trang bị camera, ngoại trừ trong phòng, những địa phương khác tất cả đều có.Rất nhanh đã tìm thấy được thân ảnh của Giản Úc.Theo như trong clip, ngay từ đầu đích xác là cậu đang ở đại sảnh ăn uống, sau khi ăn xong, thì đi đến nhà vệ sinh.Lúc này, có hai người đàn ông mặc đồ đen không tiếng động mà đi theo sau cậu.Không biết trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì, hai phút sau, Giản Úc bị hai người đàn ông kia kéo ra khỏi nhà vệ sinh, còn bị bưng kín miệng, di động cũng bị cướp mất,Thấy một màn như vậy.Tần Diễn nháy mắt nổ tung: "Đệt mẹ!
Hai người kia là ai hả?"
Người phụ trách khách sạn thấy như vậy, cũng vô cùng hoảng sợ.Rốt cuộc ở khách sạn của hắn lại để xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của mình được.Hắn toát mồ hôi lạnh đầy đầu, run run rẩy rẩy mà nói với Lục Chấp: "Lục tổng, sự tình này xảy ra, tôi thật sự xin lỗi, tôi......."
Thần sắc Lục Chấp như mang theo băng giá, lạnh lùng nói: "Câm miệng, phóng lớn hình ảnh của Giản Úc."
Người phụ trách run rẩy cầm con chuột, phóng lớn những hình ảnh có liên quan đến Giản Úc.Lục Chấp ngưng thần nhìn chằm chằm vào hình ảnh theo dõi, hô hấp nặng nề.Cuối cùng bọn họ cũng xác định được nơi đến của Giản Úc, cậu bị đưa tới một gian phòng cho khách ở tầng 5.Bởi vì góc theo dõi là góc chết, nên không thấy rõ được người trong phòng đó là ai.Sau khi Giản Úc bị kéo vào, vẫn không có đi ra.Trong mắt Lục Chấp cuồn cuồn sóng ngầm, thanh âm tàn nhẫn: "Lập tức mang tôi lên tầng 5."
Người phụ trách vội vàng gật đầu lia lịa.Ba người rất nhanh đã lên tới tầng 5, đi tới căn phòng mà Giản Úc bị bắt vào.Người phụ trách theo thói quen tính gõ cửa, lại bị Lục Chấp ra lệnh: "Trực tiếp nhập mật mã đi vào."
"Được, vâng vâng vâng!"
Người phụ trách chảy mồ hôi lạnh, nhập mật mã,Giây tiếp theo, cửa phòng mở ra.Lục Chấp một chân đá văng cửa, sải bước đi vào.Trong phòng vệ sinh.Thần trí Giản Úc đã có chút không còn tỉnh táo rồi.Cậu cảm thấy cả người đều nóng quá nóng, hơn nữa thân thể cũng càng ngày càng mềm, sức lực từng chút từng chút mà bị xói mòn.Giản Úc không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng dội nước lên mặt, muốn bản thân có thể hạ nhiệt độ một chút.Lúc đầu cậu còn bận tâm đến vết thương trên cánh tay, nhưng bây giờ cậu cũng không còn để ý được nhiều như vậy nữa, thậm chí cậu còn hung hăng mà nắm vào vết thương đó, muốn dùng đau đớn để làm bản thân thanh tỉnh thêm một chút.Mắt thấy Cố Bắc từng cú từng cú mà đá vào cửa, cảm giác cửa nhà vệ sinh cũng sắp bị đạp hỏng rồi.Đúng lúc này, không biết Cố Bắc bị gì, đột nhiên không phá cửa nữa, sau đó là vài tiếng kêu rên.Giản Úc dùng tay chống vách tường, chậm rãi đứng lên.Là Lục Chấp tới sao?Quả nhiên, ngay sau đó cửa nhà vệ sinh bị gõ vang, truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Chấp: "Giản Úc, cậu ở bên trong sao?"
Một khắc kia, thần kinh căng chặt của Giản Úc lập tức thả lỏng xuống.Giống như một lữ khách đi trong sa mạc đang đau khổ chống đỡ cơn khát, cuối cùng cũng gặp được một ốc đảo.Cậu bước từng bước chân mềm nhũn, đi ra mở cửa.Giây tiếp theo, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, mềm mại mà ngã vào trong lòng Lục Chấp.Lục Chấp lập tức đỡ cậu, vội vàng nói: "Cậu làm sao vậy?"
Vừa hỏi, hắn đồng thời cũng nhìn thoáng qua thân thể của Giản Úc, quan sát xem cậu có bị thương hay không.Nhưng không xem còn tốt, vừa xem hắn quả thực muốn giết Cố Bắc ngay lập tức.Trên người Giản Úc đều bị ướt dầm dề, tóc mái trên trán cũng nhỏ nước, gương mặt ửng đỏ không bình thường, môi cũng bị bản thân cắn chảy máu.Cùng với trên cánh tay phải, có một vết thương dài chừng vài centimet, máu chảy ra ngoài, hòa với nước, nhìn thấy mà ghê người.Lục Chấp quay đầu lại, nhìn Cố Bắc đang bị ấn quỳ rạp trên mặt đất, từng câu từng chữ như nứt ra: "Trông thật kỹ Cố Bắc, chờ tôi quay lại xử lý."
Lúc này, Tần Diễn cũng đi tới, vẻ mặt lo lắng mà nhìn Giản Úc: "Trời ơi, anh dâu đây là làm sao vậy?!"
Lục Chấp ôm Giản Úc lên, giọng nói mang chút khẩn trương không dễ phát hiện: "Lập tức đi bệnh viện."
Giản Úc dựa vào trong lòng của Lục Chấp, chỉ cảm thấy Lục Chấp thật lạnh, dựa vào thật thoải mái.Cậu nhịn không được vịn vào bả vai của Lục Chấp, đầu cũng dựa vào ngực hắn, dùng mặt cọ cọ lên tây trang của hắn.Đông tác của Lục Chấp dừng lại một giây, ngay sau đó tiếp tục ôm Giản Úc đi ra ngoài.Lúc này, Giản Úc vươn ngón tay vô lực tái nhợt, kéo kéo tây trang của hắn, suy yếu nói: "Lục tiên sinh, không cần đi bệnh viện.
Nước lạnh, tôi muốn nước lạnh."
Lục Chấp dừng bước chân, rũ mắt nhìn cậu: "Cái gì?"
Giản Úc thanh âm nghẹn ngào nói: "Cố Bắc hạ thuốc tôi, dùng nước lạnh là được."
Lúc này, Lục Chấp mới hiểu được là ý gì, hắn lạnh giọng phân phó với người phụ trách khách sạn: "Mở một căn phòng cho khách khác."
" Được, tôi đến đây."
Người phụ trách vội vàng lĩnh mệnh đi làm việc.Tần Diễn một bên ấn Cố Bắc đã mất đi sức chiến đấu, một bên bất an nói: "Anh Lục, làm sao vậy?"
Lục Chấp trầm giọng nói: "Không có việc gì.
Cậu mang Cố Bắc đi, sau đó lấy một hòm thuốc đến đây."
Thời điểm này Tần Diễn vẫn có chút đáng tin, hắn lập tức cùng người phụ trách của khách sạn, mang Cố Bắc ra ngoài.Trên đường, hắn tức giận, thuận tay cầm cái một cái giẻ, dùng sức nhét vào miệng Cố Bắc: "Cho mày hại anh dâu của tao!
Hôm nay tao nhất định không tha cho mày đâu!"
Cố Bắc bị chặn miệng, ô ô ô mà giãy dụa, nhưng vẫn bị mạnh mẽ mang ra ngoài.Lục Chấp ôm Giản Úc đi tới một căn phòng khách sạch sẽ hơn, sau đó đi thẳng tới nhà vệ sinh.Động tác của hắn nhẹ nhàng mà đặt Giản Úc vào bồn tắm, nhỏ giọng trấn an nói: "Đừng lo lắng, rất nhanh có thể tốt hơn rồi."
Giản Úc hữu khí vô lực mà gật đầu, thoạt nhìn rất khó chịu.Lục Chấp nhìn Giản Úc như vậy, trong lòng căng thẳng, hắn nhanh chóng xả nước lạnh vào bồn tắm.Trong quá trình này, hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay bị thương của Giản Úc lên, sau đó gác lên thành bồn, tránh cho cánh tay phải bị ngâm trong nước.Cả người Giản Úc bị ngâm trong nước lạnh, rốt cuộc cái nhiệt độ gian nan đó cũng chậm rãi giảm bớt, đỏ ửng không bình thường trên mặt cũng từ từ nhạt đi, sắc mặt chuyển qua tái nhợt hơn.Lục Chấp tắt nước, sau đó ngồi xổm một bên, nói chuyện với cậu: " Hiện tại tốt hơn chút nào không?"
Lông mi Giản Úc nhẹ nhàng rung động, đầu khẽ gật một chút: "Vâng."
Lục Chấp nhìn cả người cậu đều ngâm trong nước lạnh, mặt cũng đầy bọt nước, lại lần nữa lên tiếng: "Có phải rất lạnh hay không?"
Giản Úc sợ nhất là lạnh, ngâm mình trong nước lạnh như vậy, khẳng định rất khó chịu.Giản Úc yếu ớt rũ mắt: "Có chút."
Hiện tại cả người của cậu đều đang trong trạng thái nóng lạnh đan xen.Thật giống như bên trong cơ thể thì nóng, nhưng bên ngoài thì lại lạnh, cho nên càng cảm thấy lạnh hơn.Cơ thể không ngừng vừa nóng vừa lạnh, cậu nhịn không được mà nhẹ nhẹ run rẩy.Lục Chấp nhìn mà trong lòng thắt chặt, hắn duỗi tay khảy khảy tóc mái trên trán Giản Úc, không cho những giọt nước tích trên đó rớt vào trong mắt của cậu.Sau đó hắn dùng thanh âm có thể nói là nhu hòa nhất đời này của mình: " Kiên trì thêm một chút nữa, rất nhanh sẽ tốt hơn thôi."
Lúc này, Tần Diễn mang theo một hòm thuốc đến, phía sau còn có Lâm Bác Vũ.Lâm Bác Vũ đi vào toilet, thấy Giản Úc đang ngâm trong bồn tắm, nhanh chóng đi qua: "Tôi xem sao."
Hắn làm kiểm tra đơn giản cho Giản Úc, sau đó nói: "Dược hiệu của thuốc đã giảm bớt, cũng không có vấn đề gì khác."
Lục Chấp gật đầu: "Ừ."
Nói xong, hắn nhận hòm thuốc trên tay Tần Diễn: "Các cậu ra ngoài đi, nơi này có tôi là được rồi."
Tần Diễn không yên tâm mà nhìn Giản Úc vài cái, lúc này mới cùng Lâm Bác Vũ rời đi, sau đó đóng cửa lại.Không biết qua bao lâu, dược hiệu mới hoàn toàn biến mất.Giản Úc vươn cánh tay tinh tế tái nhợt lên, kéo kéo tay áo của Lục Chấp, thanh âm mỏng manh nói: "Lục tiên sinh, được rồi."
Lục Chấp nghe vậy, ôm Giản Úc từ bồn tắm ra, sau đó để cậu dựa vào bồn rửa tay trước: "Dựa vào đây một chút, tôi lấy áo dài tắm cho cậu thay đồ."
Cả người Giản Úc ướt đẫm, run rẩy đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt gật đầu: "Vâng."
Lục Chấp đi ra ngoài, rất nhanh đã cầm một cái áo dài tắm sạch sẽ cùng một đôi dép lê trở lại, đưa cho cậu: "Thay đi."
Giản Úc nhận áo dài tắm cùng dép lê.Lúc Chấp rời khỏi toilet, đóng cửa lại.Một phút sau, Giản Úc đổi đồ xong, mở cửa nhà vệ sinh ra.Da cậu vốn dĩ đã trắng, hiện tại lại càng tái nhợt, ngay cả môi cũng không có chút màu máu nào, cùng áo dài tắm như muốn hòa làm một.Lục Chấp chờ ở cửa toilet, thấy cậu đi ra, lại đem người bế lên, lập tức đi đến bên giường.Hắn nhẹ nhàng mà chậm rãi đặt Giản Úc lên giường, chỉnh chăn cho cậu, sau đó lấy remote, mở điều hòa.Làm xong hết thảy, hắn mới lấy hòm thuốc qua, bắt đầu xử lý miệng vết thương trên tay cho Giản Úc.Cũng may vết thương không sâu, đã không còn chảy máu nữa.Lục Chấp lo lắng Giản Úc sẽ đau, động tác nhẹ đến không thể nhẹ hơn mà thoa thuốc cho cậu, sau đó quấn băng gạc lên.Cánh tay Giản Úc rất tinh tế, khoảng trống trong ống tay áo vẫn còn thừa rất nhiều không gian.Lục Chấp nhẹ nhàng mà cầm cánh tay của cậu, cẩn thận thả lại vào trong chăn, ánh mắt thật sâu, trong lòng làm ra quyết định.Giản Úc thật sự quá yếu ớt rồi, nhất định phải đem cơ thể của cậu dưỡng thật tốt mới được.Lúc này, Giản Úc nằm trên giường đã có chút mơ màng sắp ngủ.Hôm nay cậu lăn lộn lâu như vậy, thể lực tiêu hao nghiêm trọng quá mức, đại não cũng trống rỗng.Lục Chấp nhẹ giọng nói với cậu: "Cậu thoạt nhìn đã rất mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi?"
Đôi mắt Giản Úc nửa mở nửa khép, lông mi động đậy rất nhỏ, như muốn ngủ: "Vâng."
Lục Chấp lại lần nữa sửa sang lại chăn cho cậu: "Yên tâm đi, tôi sẽ cho người canh chừng ở cửa."
Giây tiếp theo, Giản Úc rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, nhắm mắt lại, nặng nề mà ngủ mất.Lục Chấp đứng dậy, đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại.Lúc còn ở trong phòng, đối mặt với Giản Úc, thần sắc của hắn còn bình thường, chờ đến khi vừa ra khỏi cửa, sắc mặt của hắn nháy mắt thay đổi, lạnh lẽo đến mức kết băng, báo hiệu một cơn bão tố sắp đến.Đầu tiên là hắn gọi một cuộc điện thoại, cho người tới canh cửa.Rất nhanh, có một người đàn ông đi tới, cung kính mà nói: "Lục tổng."
Thanh âm Lục Chấp trầm thấp: "Canh cho tốt."
Sau đó hắn sải bước mà đi về phía thang máy.Lục Chấp bằng thời gian ngắn nhất đi xuống tầng một.Trần Hoài chạy tới, hơn nữa còn đang canh giữ ở đại sảnh tầng một, thấy Lục Chấp, lập tức nghênh đón: "Lục tổng."
Đôi mắt Lục Chấp lạnh lẽo thấu xương, thanh âm tàn nhẫn: "Cố Bắc đâu?"
Trần Hoài biết sự việc lần này không phải nhỏ, rất nhanh đã khom người trả lời: "Ở góc bồn hoa, người của chúng ta canh chừng."
Trong mắt Lục Chấp cuồn cuộn sương đen, khiến người khác sợ hãi, hắn trầm giọng mà ra lệnh: "Phế một tay của hắn."
Vết thương trên cánh tay kia của Giản Úc, chỉ cần nghĩ tới, đều khiến cho lòng hắn khó chịu muốn mệnh.Trần Hoài sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Vâng, Lục tổng."
Rất nhanh, Trần Hoài theo cửa hông bên cạnh khách sạn ra ngoài.Không lâu sau, bên ngoài truyền ra một tiếng kêu to vô cùng thê lương, là tiếng kêu của Cố Bắc.Một hồi thì im bặt, hẳn là ngất đi rồi.Quả nhiên, Trần Hoài hồi báo: "Lục tổng, Cố Bắc ngất xỉu rồi."
Lục Chấp không chút lưu tình nào nói: "Dùng nước lạnh cho hắn tỉnh lại.
Nếu lại hôn mê, thì lại tiếp tục dội nước."
Trần Hoài lập tức lĩnh mệnh, không dám cãi lời Lục Chấp chút nào.Anh đã rất lâu không nhìn thấy Lục tổng tức giận như vậy, nói đúng ra, là căn bản chưa từng thấy qua, rốt cuộc ngày thường Lục tổng đều là một bộ không vui không buồn, dù cho muốn trừng phạt ai đó, cũng vô cùng vân đạm phong khinh*.* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lục tổng tức giận rõ ràng như vậy, ánh mắt hung ác, sắc mặt căng chặt, như hận không thể đem Cố Bắc nghiền xương thành tro vậy.Lúc này, đại sảnh khách sạn đã bị phong tỏa.Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ phụ trách đưa tất cả mọi người rời khỏi, sau đó quay trở lại đại sảnh.Tần Diễn bước vài bước đến bên cạnh Lục Chấp, lo lắng nói: "Anh Lục, anh dâu hiện tại sao rồi?"
Thanh âm Lục Chấp phá lệ trầm: "Ngủ rồi."
Nghe được lời này, Lâm Bác Vũ có chút lo lắng, rốt cuộc hắn vẫn là bác sĩ, đối với phương diện này vẫn mẫn cảm hơn nhiều.Theo hắn thấy, lấy thể chất của Giản Úc, lần này khẳng định sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy.Đầu tiên là bị hạ thuốc, sau đó thể lực bị tiêu hao quá mức, lại ngâm nước lạnh lâu như vậy, dù là người bình thường thể chất tốt cũng bị lăn lộn khổ sở một phen, huống chi là một người dễ bị bệnh như Giản Úc.Đây thật sự là chuyện lớn rồi.Rất nhanh, chuyện này đã truyền tới tai Lục Thiệu Hoa cùng Triệu Mộ Nhã.Nửa giờ sau, hai người chạy tới khách sạn.Sắc mặt Triệu Mộ Nhã khó coi, vừa vào đại sảnh khách sạn đã mở miệng chất vấn Lục Chấp: "Anh của cậu đâu?
Cậu đem anh cậu làm gì rồi?"
Trong mắt Lục Chấp đầy ý lạnh: "Lo lắng cái gì, còn chưa có chết đâu."
Triệu Mộ Nhã vừa nghe lời này, nháy mắt bạo phát, một gương mặt mỹ lệ cũng vặn vẹo mấy phần: "Cậu nói lời này là có ý tứ gì?
Cậu rốt cuộc làm gì rồi?"
Lúc này, Tần Diễn đứng một bên nhìn không được nữa, bất mãn nói: "Không phải nói chứ, dì Triệu, vừa tới liền hỏi con trai của dì như thế nào.
Sao dì không hỏi xem hắn ta làm gì với anh dâu rồi, hắn là tên khốn dám hạ dược anh dâu đấy, quả thật mẹ nó giống như mấy đứa tâm thần vậy!!"
Triệu Mộ Nhã nháy mắt nhìn về phía hắn: "Con cháu Tần gia không có giáo dưỡng như vậy sao?
Chuyện của nhà chúng tôi liên quan gì đến cậu mà xen miệng vào?"
Tần Diễn không phục, còn muốn nói gì đó, kết quả bị Lâm Bác Vũ kéo qua một bên, chỉ có thể từ bỏ.Triệu Mộ Nhã lại lần nữa nhìn về phía Lục Chấp, vô tình nói: "Tôi hỏi lại lần nữa, anh của cậu đâu?"
Đúng lúc này, bên ngoài cửa hông lại truyền đến một trận kêu thê lương của Cố Bắc.Tức khắc Triệu Mộ Nhã vô cùng lo lắng mà từ cửa hông đi qua.Lúc này, Lục Thiệu Hoa trước sau vẫn chưa nói một lời cuối cùng cũng đi tới, nói với Lục Chấp: "Con cũng đừng có làm quá mức."
Lục Chấp lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Ông tính cầu tình cho Cố Bắc?"
Tất nhiên là Lục Thiệu Hoa không có khả năng sẽ cầu tình cho Cố Bắc, dù cho hắn có hồ đồ như thế nào, nhưng khẳng định vẫn sẽ đứng về phía con trai ruột của mình, hắn xụ mặt nói: "Mặc kệ thế nào, ngoài mặt vẫn nên làm cho thỏa đáng mới được."
Thanh âm Lục Chấp lạnh thấu xương: "Việc hôm nay sẽ không bỏ qua."
Lục Thiệu Hoa há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, coi như bản thân không biết chuyện này.Triệu Mộ Nhã lao ra nhìn thấy thảm trạng của Cố Bắc, hốc mắt lập tức đỏ lên, bà chạy ngược lại lần nữa vào trong đại sảnh, chỉ vào Lục Chấp nói: "Lục Chấp, nhanh chóng kêu người đưa anh trai cậu vào bệnh viện!"
Bà biết rõ, nếu Lục Chấp không chấp thuận, hôm nay bà không thể mang Cố Bắc đi được.Lục Chấp căn bản không thèm để ý lời nói của bà, mà lạnh lùng nói: "Vừa vặn các người đều ở đây, tôi tuyên bố luôn, từ hôm nay trở đi, Cố Bắc không bao giờ được bước chân vào Lục gia nửa bước."
Triệu Mộ Nhã không dám tin, nói: "Cậu muốn đuổi anh trai cậu ra khỏi Lục gia?
Ai cho cậu cái quyền đó hả?"
Lục Chấp cười lạnh một tiếng: "Người nào không phục, có thể phản đối thử xem."
Triệu Mộ Nhã lập tức đưa mắt về phía Lục Thiệu Hoa, kết quả người này làm bộ lơ đãng mà tránh đi tầm mắt của bà.Triệu Mộ Nhã lập tức gấp lên, hình tượng phu nhân hào môn ngày xưa rách nát không ít, bà trừng mắt nhìn Lục Thiệu Hoa: "Lúc kết hôn, ông đã đáp ứng tôi như thế nào?
Ông nói sẽ xem Cố Bắc như con trai ruột mà đối đãi!"
Lục Thiệu Hoa không nói một lời.Triệu Mộ Nhã chỉ có thể lại một lần nữa đưa mắt dời về phía Lục Chấp: "Chuyện này tôi không đồng ý!"
Lục Chấp không chút dao động nào: "Bà không đồng ý có hữu dụng không?"
Triệu Mộ Nhã thiếu chút nữa không thở nổi: "Lục Chấp, cậu......."
Lục Chấp mắt lạnh nhìn chằm chằm bà: "Không chỉ có như vậy, vì đề phòng bà còn trộm tiếp tế cho Cố Bắc, tài sản trên danh nghĩ của bà, cũng sẽ tạm thời do tôi bảo quản."
Nói là bảo quản, kỳ thật chính là biến tướng tịch thu.Triệu Mộ Nhã trăm triệu lần không thể tưởng tượng được Lục Chấp sẽ máu lạnh như vậy, nhất thời bi phẫn đan xen mà hét: "Lục Chấp, cậu chẳng lẽ đã quên rằng tôi là mẹ cậu sao?"
Lục Chấp như nghe thấy một chuyện cười vậy, nhếch miệng: "Thật là một vấn đề hay.
Vậy bà có nhớ tôi là con trai của bà không?"
Vấn đề này vừa ra.Triệu Mộ Nhã ngây người trong chớp mắt, bà cũng không có đủ tự tin để trả lời Lục Chấp, bởi vì từ trước đến nay bà không hề quan tâm đến đứa con thứ hai này.Từ lúc Lục Chấp sinh ra đến nay, bà chưa từng để Lục Chấp vào mắt, trước nay đều xem Lục Chấp như là một sự sỉ nhục của bản thân.Triệu Mộ Nhã mở miệng rất nhiều lần, cuối cùng thay đổi đề tài: "Cố Bắc là anh trai của cậu, cậu phải nhường nó một chút!"
Tần Diễn vốn dĩ vẫn luôn bị Lâm Bác Vũ lôi kéo, nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn được nữa, vọt lại đây: "Tôi đệt!
Bà nói chuyện có thể chừa lại chút liêm sỉ được không hả?
Ông đây thật sự là không nghe nổi nữa rồi!
Hai người đều là con trai của bà, bà có thể đừng bất công như vậy được không?
Hơn nữa, Cố Bắc hoàn toàn là một tên khốn, ngay cả một đầu ngón tay của anh Lục chúng tôi còn không xứng để so!
Tôi vẫn luôn không hiểu rốt cuộc bà làm mẹ như thế nào, không cần một đứa con trai ưu tú, lại đi cưng chiều một tên rác rưởi thành bảo bối!"
Tần Diễn vừa nói ra lời, thiếu chút nữa làm Triệu Mộ Nhã tức đến hôn mê bất tỉnh: "Cậu, cậu........"
Tần Diễn tiếp tục nói: "Tôi cái gì mà tôi?
Bà có rảnh thì tự đi làm thanh tỉnh đầu óc của mình đi, nếu không phải do bà, tuổi thơ của anh Lục có thể cô độc như vậy được sao?
Lúc đó, anh ấy một lòng chỉ muốn người làm mẹ như bà được vui vẻ, cố tình bà lại như bị mù, nhìn không thấy!
Mắt của bà có phải bị tật hay không hả?......"
Lúc này, Lục Thiệu Hoa không thể không đứng ra nói: "Tần Diễn, cậu nói chuyện chú ý một chút."
Tần Diễn đầy mặt tức giận: "Tôi chú ý cái rắm á!
Đều làm ba mẹ như nhau, ba mẹ như các người, so với ba mẹ của tôi kém một trăm lần!
Ba mẹ tôi sẽ không bao giờ ngó lơ con cái của mình, càng sẽ không bất công!!"
Nghe đến đó, Lục Thiệu Hoa tức khắc cũng có chút hổ thẹn, liếc nhìn Lục Chấp một cái.Lục Chấp không muốn để ý đến trận khôi hài này nữa.Nên xử lý cũng đã xử lý tốt rồi, hắn lưu lại chỗ này cũng không có ích gì.Hắn một lòng chỉ nhớ tới Giản Úc đang ở trên tầng, vì thế mặt không biểu tình mà xoay người, đi về phía thang máy, đem những hỗn loạn sau lưng vứt bỏ lại.Hắn đi vào thang máy, một đường đi tới tầng 5, sau đó bước ra khỏi thang máy.Người đàn ông đứng trước cửa phòng thấy hắn đi tới, lập tức khom lưng hô: "Lục tổng."
"Ừ."
Lục Chấp nhìn thẳng, đẩy cửa phòng đi vào.Sau khi vào phòng, hắn đi nhanh tới mép giường, xem xét tình huống của Giản Úc.Giản Úc vẫn ngủ như cũ, đầu của cậu chôn sâu vào gối đầu trắng tinh, lông mi dài ở dưới mi mắt tạo ra hai cái bóng mờ.Sắc mặt cậu tái nhợt, môi ngày thường hồng nhuận hiện tại lại có chút khô khốc, cả người thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.Lục Chấp lẳng lặng đứng nhìn cậu vài giây, nghĩ có nên đánh thức cậu dậy hay không, để cậu trước tiên ăn gì đó, hoặc uống miếng nước.Trong phòng kéo kín rèm, có chút tối tăm.Lục Chấp ngồi xuống mép giường, vươn ngón tay thon dài, mở đèn đầu giường lên.Nhưng mà, cũng chính vì hắn tới gần Giản Úc một ít như vậy, mới nhận ra không thích hợp.Ngày thường lúc Giản Úc ngủ, hô hấp rất nhẹ nhàng, biểu tình điềm đạm.Nhưng lúc này, hô hấp của cậu có chút nặng, mày cũng hơi nhíu lại, như có chút không thoải mái.Phản ứng đầu tiên của Lục Chấp là duỗi tay thử độ ấm trên trán của cậu.Giây tiếp theo, thần sắc của hắn nháy mắt thay đổi.Giản Úc phát sốt.Động tác Lục Chấp nhanh chóng, một phen kéo chăn trên người Giản Úc ra, muốn đem người bế lên.Ngay sau đó, hắn ngừng lại một chút.Hiện tại Giản Úc chỉ mặc một cái áo dài tắm, khả năng sẽ cảm thấy lạnh.Lục Chấp không chút nào do dự, lập tức cởi tây trang của mình, khoác lên người Giản Úc, lúc này mới đem người ôm lên.Lúc Giản Úc bị bế lên, cậu lờ mờ tỉnh lại.Cậu nâng mí mắt tựa ngàn cân của mình lên, mở mắt ra, quan sát tình huống xung quanh.Cậu phát hiện Lục Chấp đang ôm cậu, bước nhanh đi ra khỏi phòng.Cậu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng đau quá, tiếng đầu tiên vậy mà không thể phát ra âm thanh được, cậu ngừng một chút, lại lần nữa muốn lên tiếng, lần này rốt cuộc thành công, chỉ là thanh âm có chút nghẹn ngào: "Lục tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?"
Lục Chấp vừa đi đến thang máy, vừa rũ mắt nhìn cậu một cái: "Tỉnh rồi sao?
Cậu phát sốt, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Cơn buồn ngủ của Giản Úc biến mất, lúc này mới phát giác được cả người mình đều mơ mơ hồ hồ, đầu cũng rất đau, cổ họng cũng đau.Cậu không có sức lực để nói nữa, vì thế chỉ có thể uể oải mà rúc vào lòng của Lục Chấp.Lục Chấp mang theo Giản Úc xuống lầu.Trong đại sảnh.Lục Thiệu Hoa bọn họ đã rời đi.Chỉ có Tần Diễn còn đứng ở kia mà tức giận bất bình mắng: "Tôi còn chưa có nói xong đâu?
Bọn họ vậy mà đi rồi!"
Lâm Bác Vũ ở một bên mà khuyên nhủ: "Được rồi, cậu cũng nói ít đi vài câu đi, Cậu vừa nói những lời khó nghe như vậy, không sợ dì Triệu tới nhà cậu cáo trạng sao?"
Tần Diễn một bộ dạng trời không sợ đất không sợ: "Tôi nói đều là sự thật, bà ta cáo trạng thì làm sao?
Mẹ của tôi cũng không phải không hiểu lý lẽ giống như bà ta vậy, còn nữa......."
Tần Diễn còn chưa nói xong, liền thấy Lục Chấp đang ôm Giản Úc từ trong thang máy đi ra, hắn nháy mắt quên luôn lời mình định nói, vài bước đã đi tới bên cạnh bọn họ: "Anh Lục, anh mang anh dâu đi đâu vậy?
Hai người phải về nhà sao?"
Thần sắc Lục Chấp ngưng trọng: "Giản Úc phát sốt rồi, tôi phải đưa cậu ấy đi bệnh viện."
"Phát sốt?!"
Tần Diễn một bên dậm chân, một bên nói: "Để em lái xe tới!"
Lâm Bác Vũ không nghĩ sự tình mình lo lắng vẫn xảy ra, cũng nhanh chóng đi theo.Đoàn người hỏa tốc chạy tới bệnh viện.Trong phòng bệnh.Lục Chấp thật cẩn thận mà đặt Giản Úc lên giường bệnh, sau đó hỏi cậu: "Có chỗ nào đặc biệt không thoải mái hay không?"
Giản Úc cảm giác đầu mình vẫn còn choáng váng, căng cứng, suy nghĩ đều có chút mơ hồ, cậu máy móc gật gật đầu: "Có chút."
Thân thể cậu mềm như bông, có cảm giác phiêu phiêu như đang bay, lại có chút nặng như sắt, thật sự là hỗn loạn, không rõ ràng.Cậu uể oải mà rũ mắt, trong đôi mắt cũng không còn ánh sáng như xưa.Thần sắc Lục Chấp càng ngày càng trầm, xoay người sang chỗ khác, đang muốn hỏi bác sĩ làm gì mà còn chưa đến.Lúc này, Lâm Bác Vũ gọi tới một bác sĩ đang trực ban.Bác sĩ đi vài bước tới giường bệnh, bắt đầu xem xét tình huống của Giản Úc.Cuối cùng đưa ra kết luận: "Là nhiễm lạnh dẫn dến cảm mạo phát sốt, trước truyền một bình thuốc xem hiệu quả đã."
Rất nhanh, bác sĩ đi ra ngoài, sau đó có một y tá mang theo chai thuốc vào phòng bệnh.Y tá bắt đầu chuẩn bị giúp Giản Úc truyền dịch.Giản Úc mơ mơ hồ hồ, tùy ý để y tá lấy tay của chính mình, sau đó ghim kim lên.Trước kia Lục Chấp nhìn đến trường hợp như thế này, trong lòng cũng không có dao động quá nhiều, nhưng giờ khắc này, hắn lại cảm giác như bản thân cũng đang chịu giống vậy.Giản Úc khẳng định sẽ rất đau nhỉ?Tay Giản Úc nhỏ gầy như vậy, yếu ớt như vậy, sao có thể chịu nổi ba ngày hai bận ghim kim truyền dịch chứ?Mỗi một lần trên đó lưu lại một lỗ kim, chính là một lần gian nan chịu tra tấn.Y tá ghim kim và treo bình thuốc xong cũng đi ra ngoài.Lục Chấp nói với Lâm Bác Vũ và Tần Diễn: "Các cậu cũng đi ra ngoài đi, nơi này có một mình tôi là được rồi."
Tần Diễn lưu luyến không rời mà nhìn vài lần, sau đó mới đi theo Lâm Bác Vũ ra khỏi phòng bệnh.Trong phòng bệnh nhất thời cũng chỉ còn lại hai người.Giản Úc nằm ở trên giường, che miệng lại, ho hai tiếng.Cậu không dám ho quá sức, lo lắng sẽ dẫn phát ra bệnh hen suyễn, cho nên mỗi lần ho đều mang theo áp lực.Trong lòng Lục Chấp căng thẳng, đi qua, ngồi ở mép giường, sau đó nhỏ giọng hỏi cậu: "Muốn uống chút nước hay không?"
Giản Úc vô lực mà lắc lắc đầu.Thoạt nhìn cậu đặc biệt không có tinh thần, Lục Chấp liền không hỏi thêm cái gì nữa, chỉ là yên lặng ngồi bên cạnh cậu.Trong phòng bệnh nhất thời an tĩnh.Chỉ chốc lát sau, bên ngoài trời mưa, còn có gió, giọt mưa va vào cửa sổ, lưu lại nhiều vệt nước.Lục Chấp nhìn thoáng qua cửa sổ, sau đó thả nhẹ động tác, chỉnh chăn lại cho Giản Úc.Lông mi Giản Úc rung nhẹ một chút, muốn nói cái gì, nhưng cổ họng quá đau, nói chuyện liền sẽ rất khó chịu.Lục Chấp trấn an cậu: "Không muốn nói thì đừng nói, nếu cậu muốn ngủ thì ngủ một giấc.
Có tôi ở đây rồi."
Giản Úc nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt.Có lẽ trong phòng bệnh quá mức an tĩnh, cũng có lẽ vì câu "Có tôi ở đây rồi" của Lục Chấp mang lại sức mạnh bình ổn tâm tình.Chậm rãi, Giản Úc lại một lần nữa ngủ rồi.Sau khi Giản Úc ngủ, trong phòng bệnh càng thêm yên tĩnh.Lục Chấp ngước mắt nhìn vào bình truyền dịch, nhìn từng giọt từng giọt nước thuốc chảy vào trong mạch máu trên mu bàn tay của Giản Úc, sau đó truyền đến các nơi trong thân thể cậu.Ngày mưa, nước thuốc cũng sẽ trở nên lạnh lẽo.Giản Úc sợ lạnh như vậy, có thể cảm thấy nước thuốc chảy vào thân thể của mình cũng thật lạnh không?Giây tiếp theo, Lục Chấp duỗi tay, nhẹ nhàng cầm lên ồng truyền dịch.Nhiệt độ cơ thể của hắn vốn đã cao, như vậy, nước thuốc đi qua lòng bàn tay hắn cũng sẽ trở nên ấm áp hơn, sau đó mới chậm rãi chảy vào trong thân thể của Giản Úc.......Gần một giờ sau, chai nước thuốc cũng gần được truyền xong.Lục Chấp ấn chuông trên đầu giường.Rất nhanh, có y tá vặn then chốt cửa, chuẩn bị mở cửa tiến vào.Lục Chấp buông lỏng ống truyền dịch, đứng dậy đi qua một bên.Y tá tiến vào, nhìn thoáng qua bình thuốc đang treo, nói: "Bây giờ tôi sẽ rút kim."
Động tác này của cô, làm Giản Úc trên giường tỉnh lại, mở bừng mắt.Lục Chấp trước tiên hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Giản Úc nhấp miệng một chút: "Vẫn có chút không thoải mái."
Những lần cảm mạo trước, cũng là tới nơi này truyền dịch, chỉ cần truyền xong, đều sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn không ít.Nhưng lần này, cậu bệnh quá mức lợi hại, một bình dịch truyền xong, không chỉ không tốt hơn, ngược lại đầu óc càng thêm mê man, động một chút là váng đầu mắt hoa.Y tá thu thập xong, đứng dậy nói: "Tôi lập tức gọi bác sĩ vào."
Chỉ chốc lát sau, Lâm Bác Vũ đã đổi một áo blouse trắng đi đến, đêm nay tới lượt hắn trực ban, cho nên vừa nãy vẫn luôn ở trong văn phòng.Hắn xem xét tình huống Giản Úc một chút, sau đó nói: "Dựa theo bệnh trạng trước mắt, thì rất khó để trong thời gian ngắn tốt lên được, cho nên vẫn sẽ cho thuốc uống, sau đó về nhà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.Lục Chấp gật đầu: "Vậy cậu đi lấy thuốc đi."
Cuối cùng Lục Chấp mang theo Giản Úc về biệt thự.Lúc hắn ôm Giản Úc vào nhà, dì Trương hoảng sợ, vội vàng tiến đến quan tâm hỏi: "Giản tiên sinh làm sao vậy?"
Lục Chấp trầm giọng nói: "Bị cảm rồi, dì đi nấu cho cậu ấy một tí cháo, bên trong bỏ nhiều nguyên liệu bổ sung dinh dưỡng một chút."
Dì Trương lập tức gật đầu: "Được được được, tôi đi liền đây."
Lục Chấp ôm Giản Úc đi lên phòng ngủ lầu hai, sau đó tay chân nhẹ nhàng mà đặt cậu lên giường.Giản Úc được đặt lên giường, lại ho khan vài tiếng.Về tới nơi quen thuộc, cậu đem bản thân bọc thành một cục, cuộn tròn trong ổ chăn.Sau đó lại một trận ho khan."
Khụ khụ khụ......."
Lục Chấp nhanh chóng mà ngồi xuống mép giường, ở trên lưng cậu vỗ vỗ: "Đợi lát nữa ăn chút gì đó, sau đó uống thuốc trị cảm."
Giản Úc thật vất vả mới ngừng ho được.Lông mi cậu ướt dầm dề một mảnh, thở hổn hển nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, tôi khát nước, có thể lấy giúp tôi một ly nước không?"
Lục Chấp nhìn Giản Úc yếu ớt, gật đầu: "Được."
Loại thời điểm này, đừng nói là lấy dùm cậu một ly nước, cho dù Giản Úc đưa ra một ít yêu cầu khó có thể thực hiện được, chỉ sợ hắn cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu.Không bao lâu sau, dì Trường đã làm xong một chén cháo gạo hạt kê, bên trong còn cho một ít táo đỏ, cẩu kỷ v v, nguyên liệu rất phong phú.Lục Chấp nhận chén cháo, sau đó đi vào phòng.Đầu tiên hắn để chén cháo lên tủ đầu giường, sau đó nâng Giản Úc ngồi dậy, lót cho cậu một cái gối sau lưng, lúc này mới một lần nữa cầm chén cháo lên.Hắn dùng muỗng quấy một chút, sau đó múc một muỗng, đưa đến bên miệng Giản Úc, giọng nói nhu hòa: "Đến, ăn một chút đi."
Tuy rằng đầu Giản Úc có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng cậu vẫn thấy được động tác của Lục Chấp, ngây người chớp mắt một cái.Cậu nhanh chóng nói: "Lục tiên sinh, tôi tự mình ăn là được rồi."
Nói xong, cậu lấy tay từ trong chăn ra, muốn nhận chén.Lục Chấp nói: "Tự cậu có thể chứ?"
Giản Úc gật đầu một cái: "Có thể.
Không phải vừa rồi tôi cũng tự mình uống nước sao?"
Lục Chấp cẩn thận mà đánh giá cậu một cái, xác định cậu có thể bưng chén được, sau đó mới đưa chén cho cậu: "Coi chừng nóng."
Giản Úc nhận chén, có chút chậm rì rì mà chớp chớp mắt, sau đó nhìn thoáng qua Lục Chấp.Không hiểu sao cậu cảm thấy lần này cậu bị bệnh, Lục Chấp trở nên dịu dàng hơn rất nhiều?Giản Úc thu hồi ánh mắt, múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng mà uống một chút.Cậu vừa uống cháo, vừa dùng đầu óc không quá thanh tỉnh mà tự hỏi.Hiện tại Lục Chấp dịu dàng như vậy, có phải nên nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu với hắn không nhỉ?Nghĩ đến đây, Giản Úc nâng mắt lên, lại lần nữa nhìn về phía Lục Chấp, chậm rãi mở miệng: "Lục tiên sinh, hiện tại tôi bị bệnh rồi, hơn nữa còn rất khó chịu......."
Nói tới đây, cậu đúng lúc mà ngừng lại, chờ phản ứng của Lục Chấp.Ánh mắt Lục Chấp quả nhiên sâu hơn không ít: "Ừm?"
Giản Úc chậm rãi bổ sung lời kế tiếp: "Cho nên mấy ngày nay, tôi có thể không cần uống thuốc bổ hay không?
Thuốc kia thật sự đắng lắm."
Nói xong, cậu nhìn Lục Chấp không chớp mắt.Cậu vốn dĩ có một bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, hiện tại lại bị bệnh, càng đáng thương vô cùng.Lục Chấp nhìn Giản Úc, nhíu mày, sau đó không chút lưu tình nào mà trả lời: "Không được."
Giản Úc vẫn không buông tha nói: "Nhưng mà hiện tại tôi bị bệnh mà."
Lục Chấp nhàn nhạt nói: 'Chính là bởi vì bị bệnh, cho nên càng phải uống thuốc bổ."
Giản Úc: "......"
Được rồi.Quả nhiên dịu dàng gì đó, đều là ảo giác cả.Cậu rũ mắt, rầu rĩ không vui mà uống cháo, cảm giác hình như đầu càng đau hơn hồi nãy một ít.Editor có lời muốn nói:Vậy mà anh bảo dù cho Giản Úc đưa ra yêu cầu khó cỡ nào cũng đồng ý hết.
Anh lừa người dễ sợ