- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Edit/Hoàn - Đang Beta] Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược
Chương 9: Anh ôm em đi

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————



Cuối cùng Lục Thiệu Hoa cũng bắt được điểm yếu của Giản Úc, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng.Làm sao nhà họ Lục có thể chấp nhận một đứa con dâu không mang lại bất kỳ lợi ích nào được chứ?Phải biết rằng những gia tộc hào môn như thế này luôn coi trọng liên hôn thương nghiệp, nhằm củng cố thêm địa vị của gia tộc mình.Thế nhưng, Lục Chấp ở bên cạnh lại lạnh lùng lên tiếng: "Con không quan tâm Giản Úc có thể mang lại gì cho con hay không."
Lời nói đầy cương quyết, thể hiện rõ thái độ của hắn.Lục Thiệu Hoa hừ lạnh một tiếng: "Ta xem con có thể kiên trì được bao lâu."
Sau đó, ông không tiếp tục hỏi thêm gì về Giản Úc, nhưng rõ ràng, ông không hề đồng ý với cuộc hôn nhân này.Triệu Mộ Nhã ngồi suốt bữa ăn, hoàn toàn không liếc nhìn Giản Úc lấy một cái.Ngay cả đứa con trai ruột của bà là Lục Chấp bà còn không để tâm, huống hồ là người mà hắn mang về.Chỉ có Cố Bắc là tỏ thái độ như đang xem kịch vui, thậm chí đến cuối bữa còn châm một điếu thuốc ngay tại bàn ăn, rít một hơi.Khói thuốc nhanh chóng lan ra khắp bàn ăn.Giản Úc vốn có bệnh hen suyễn, không chịu nổi mùi khói thuốc, lập tức che miệng ho khan hai tiếng.Lục Chấp nghiêng đầu liếc nhìn cậu, sau đó lạnh giọng nói với Cố Bắc: "Tắt thuốc đi."
Tất nhiên là Cố Bắc sẽ không nghe theo, bình thường đã bị Lục Chấp áp chế, chẳng lẽ lúc này cũng phải như vậy?Gã không những không dập thuốc, ngược lại còn cố tình rít thêm vài hơi, như một hành động thách thức.Khói thuốc càng lúc càng lan rộng trên bàn ăn.Giản Úc sợ hãi, vội che mũi miệng, đứng bật dậy, lùi lại vài bước.Cảm giác cơn hen phát tác thật sự rất khó chịu, cậu không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.Ánh mắt Lục Chấp nhìn Cố Bắc càng thêm lạnh lẽo, hắn trực tiếp ra lệnh: "Người đâu, tắt điếu thuốc của Cố Bắc đi."
"Vâng."
Ngay sau đó, một vệ sĩ từ ngoài bước vào, đi thẳng đến bên cạnh Cố Bắc, đưa tay định cướp điếu thuốc.Cố Bắc theo phản xạ chống cự, nhưng một tên công tử bột như gã, suốt ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa, làm sao có thể đấu lại một vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp?Chẳng mấy chốc, điếu thuốc của gã bị cướp đi trong tư thế vô cùng nhục nhã.Cố Bắc nuốt không trôi cơn giận này, lập tức bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng hét lên: "Ba, mẹ, hai người nhìn xem Lục Chấp đang làm gì đây?!"
Triệu Mộ Nhã từ đầu đến giờ không có phản ứng gì, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên trong buổi tối nay.
Bà ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Chấp, giọng điệu trách móc: "Lục Chấp, nó là anh trai của cậu."
Thế nhưng, Lục Chấp lại như không nghe thấy, hoàn toàn không để tâm đến lời bà nói.Cố Bắc tiếp tục hét lên: "Hôm nay Lục Chấp dám bảo vệ sĩ tắt thuốc của con, ai biết ngày mai hắn có bảo vệ sĩ làm cái gì nữa không?
Có phải hắn định kiểm soát cả cái nhà này không?!"
Nói đến đây, gã như nhận ra điều gì, đột nhiên im bặt, sắc mặt chuyển sang hoảng sợ.Lục Thiệu Hoa cùng Triệu Mộ Nhã cũng nhận ra điều bất thường.
Họ nhìn lướt qua đám vệ sĩ và người làm xung quanh, sau đó đồng loạt hướng ánh mắt về phía Lục Chấp, trong mắt đầy vẻ không dám tin.Không khí trong phòng ăn trở nên căng thẳng như dây đàn.Trái ngược với sự bồn chồn của ba người kia, Lục Chấp lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh.
Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại không hề chạm đến đáy mắt: "Căng thẳng như vậy làm gì?"
Hắn dùng giọng điệu thờ ơ nhất, nói ra những lời đáng sợ nhất.
Cả người hắn ngồi vững vàng tại chỗ, toát lên khí thế của một kẻ bề trên.Giản Úc đã ngừng ho, yên lặng ngồi trở lại ghế, ánh mắt bình tĩnh quan sát gia đình này.Cố Bắc chỉ tay về phía Lục Chấp, trừng lớn mắt: "Mày...mày, chẳng lẽ vệ sĩ và người làm trong nhà này đều bị mày thu mua rồi sao?"
Lục Chấp cười lạnh một tiếng: "Anh nói xem?"
Cố Bắc giận đến phát điên: "Lục Chấp!
Ba mẹ vẫn còn ở trong nhà này, vậy mà mày lại dám làm ra chuyện như thế hả?!"
Thử nghĩ mà xem, ngày ngày phải sống trong sự giám sát của người hầu và vệ sĩ, mọi hành động đều bị báo cáo lại cho Lục Chấp, thật sự là một chuyện khiến người ta rùng mình.Hiển nhiên Lục Thiệu Hoa cũng nhận ra sự việc này không phải chuyện nhỏ.
Ông đứng bật dậy, mặt lạnh như băng, nói với Lục Chấp: "Lục Chấp, theo ta lên thư phòng."
So với sự nghiêm trọng của ông ta, Lục Chấp lại vô cùng bình thản.
Thậm chí hắn còn thừa thời gian quay sang nói với Giản Úc: "Em đợi tôi một lát.
Nếu thấy chán, cứ để người làm dẫn em đi dạo quanh đây."
Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
-Giản Úc được người làm dẫn ra ngoài, đi tới vườn hoa phía sau nhà họ Lục.Người trong nhà không ra sao, nhưng phong cảnh nơi này thì thật sự rất đẹp.Vườn sau có một hành lang gỗ kiểu dáng cổ xưa, phía trước hành lang là một hồ nước, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi xuống, tạo nên một khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ.Giản Úc lười biếng tựa vào lan can, ngắm nhìn cảnh sắc trong hồ.Lúc này, bên cạnh cậu bỗng xuất hiện thêm một người.Giản Úc theo phản xạ quay đầu lại nhìn, phát hiện người vừa đến là Cố Bắc.Người này đến đây làm gì?Giản Úc không nghĩ giữa hai người có gì để nói với nhau.Tuy Cố Bắc là một tên ngốc, nhưng lại rất có dáng vẻ của một kẻ ăn chơi trác táng.
Lúc này, gã cầm trên tay hai ly rượu vang, đưa một ly về phía Giản Úc, tự cho là lịch lãm mà nói: "Uống một ly nhé?"
Giản Úc: "....."
Người này vừa xuất hiện, tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp của Giản Úc liền biến mất sạch sẽ.Cậu đứng thẳng dậy, từ chối: "Không cần."
Cố Bắc cũng không ép buộc, đặt một ly rượu xuống bên cạnh, chỉ nâng ly của mình lên, lắc nhẹ một chút rồi hỏi: "Cậu và Lục Chấp quen nhau thế nào?"
Giản Úc không cần nghĩ cũng biết người này chẳng có ý tốt, bèn giả vờ ngạc nhiên: "Anh hứng thú với câu chuyện tình yêu của bọn tôi à?"
Cố Bắc: "....."
Gã đã sớm nhận ra, bề ngoài Giản Úc ngoan ngoãn như một chú thỏ con, nhưng thực chất không dễ đối phó chút nào.Gã cười gượng: "Tôi với cậu đâu có thù oán gì, cậu không cần đề phòng tôi như vậy."
Giản Úc lạnh nhạt đáp: "Ồ."
Cố Bắc: "...."
Thôi được, gã không thèm chấp nhặt với Giản Úc.
Gã đến đây là có kế hoạch cả.Không phải Lục Chấp đã thu phục hết người làm và vệ sĩ trong nhà sao?
Vậy thì gã sẽ dùng chính cách đó để đối phó lại.Nhìn tình hình hiện tại, Giản Úc có vẻ là một điểm đột phá tốt.Huống chi, dáng vẻ ngoan ngoãn này của Giản Úc lại rất hợp khẩu vị của gã.Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Bắc không kiêng nể mà quét qua người Giản Úc một lượt.Giản Úc đang đứng dưới ánh trăng, làn da trắng sáng gần như trong suốt, hàng mi dài cong vút liên tục chớp chớp, quả thật chớp đến trong lòng của gã luôn.Cố Bắc liếm môi, thu lại ánh mắt trần trụi của mình, sau đó tiếp tục nói: "Không nói cũng được, nhưng tôi đoán chắc cậu và Lục Chấp chỉ là giao dịch thôi, đúng không?
Gia đình đang chuẩn bị chọn một người môn đăng hộ đối để kết hôn với nó, nó liền lập tức nói đã có đối tượng kết hôn rồi.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?"
Cố Bắc nói một tràng dài, nhưng Giản Úc chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ: "Anh đoán?"
Cố Bắc tức đến mức nghẹn lời: "Cậu....."
Gã hít sâu mấy hơi, hơn nữa ngày mới kiềm chế được cơn giận.Gã là người có chí lớn, không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc được.Gã tiến lại gần Giản Úc hơn, cố ý để cậu nhìn rõ gương mặt mình.
Hắn rất tự tin vào khuôn mặt này: "Giản Úc, cậu theo tôi đi thì hơn."
"Phụt – khụ khụ khụ..."
Giản Úc suýt chút nữa bị sặc nước bọt, ho khan mấy tiếng rồi bước tránh sang một bên, kéo dài khoảng cách với Cố Bắc.Ai cho người này cái sự tự tin đó vậy?Giản Úc nhìn Cố Bắc bằng ánh mắt khó hiểu: "Anh nghĩ tôi bị mù à?"
Đừng nói đến chuyện gương mặt của Lục Chấp đủ để bỏ xa Cố Bắc cả tám trăm dặm, chỉ riêng chuyện tiền bạc, Lục Chấp có thể cho cậu 50 triệu, còn Cố Bắc?
Có khi 5 triệu cũng không dám bỏ ra.Cố Bắc liên tục bị bẽ mặt, càng lúc càng thẹn quá hóa giận: "Lục Chấp có gì tốt?
Nó suốt ngày chỉ biết làm mặt lạnh chẳng biết ga lăng là gì.
Đến năm 28 tuổi rồi mà cả đàn ông lẫn phụ nữ nó đều không cần.
Ai mà biết được có phải nó bị bệnh hay không?"
Nói rồi, gã ta liếc Giản Úc bằng ánh mắt đầy ẩn ý: "Tôi thì khác, chỉ cần cậu theo tôi, tôi đảm bảo có thể khiến cậu cảm thấy sung sướng như tiên."
Giản Úc: " ...."
Người này bị bệnh à?Quan hệ nam nữ bừa bãi thì có gì tốt mà đáng tự hào vậy?Giản Úc chẳng buồn nói chuyện với tên thần kinh này nữa.
Cậu xoay người định rời đi, đi về trước mấy bước, cậu lưu luyến nhìn về phía hồ nước lần cuối.
Vốn dĩ cậu còn muốn ở lại ngắm thêm một chút, nhưng không ngờ lại bị phá hỏng thế này.Kết quả cậu vừa mới xoay người lại, liền trông thấy Lục Chấp.Lục Chấp vừa từ thư phòng đi ra, nghe người làm nói Giản Úc đang ở đây nên lập tức đi tìm.Hắn chưa kịp đến gần đã lờ mờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Giản Úc và Cố Bắc.Hắn biết rõ Cố Bắc là loại người gì, còn tưởng Giản Úc sẽ bị bắt nạt.
Kết quả, vừa đi tới, hắn đã thấy Giản Úc ngoảnh lại nhìn mình.Giản Úc nhìn thấy Lục Chấp, trong lòng như trút được gánh nặng, cậu hỏi: "Phải đi rồi sao?"
Lục Chấp gật đầu: "Ừm."
Bên này, Cố Bắc nắm chặt ly rượu trong tay, ánh mắt đầy căm hận khi nhìn thấy Lục Chấp.Tại sao?
Tại sao gã luôn thua kém Lục Chấp?
Rõ ràng gã mới là con trai trưởng của nhà họ Lục, gã mới là người nên kế thừa tập đoàn!Nhưng rồi gã nghĩ đến chuyện vừa nãy, trong lòng đột nhiên thấy thoải mái hơn một chút.
Nhìn phản ứng của Giản Úc, có vẻ như cậu và Lục Chấp chưa từng lên giường với nhau.Xem ra Lục Chấp thật sự có vấn đề ở khoản đó.
Nếu không, sao lại để một người ở biệt thự mà không 'động tay động chân' được chứ?Dù sao là gã thì gã cũng không làm được, một tháng gã có thể đổi tới hai, ba người bạn giường.Cuối cùng tìm được một điểm hơn Lục Chấp, Cố Bắc không kìm được mà bật cười, tiếng cười đầy giễu cợt và đắc ý.Giản Úc: " ......"
Cậu liếc nhìn Cố Bắc một cái, sau đó lạnh lùng thu ánh mắt lại.Lục Chấp không rõ nội tình, cũng không để ý Cố Bắc cười cái gì, hắn chỉ nói với Giản Úc: "Sao thế?
Đi thôi."
Giản Úc hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu cảm, sau đó dịu dàng gọi Lục Chấp: "Chồng ơi."
Giọng cậu mềm mại, ngọt ngào như đang làm nũng.Hai chữ này vừa thốt ra, không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.Lục Chấp hơi sững người, nhưng may mà trên mặt hắn vốn không bao giờ để lộ cảm xúc gì quá lớn, dù có chút bối rối thì cũng chỉ thoáng qua, không ai nhận ra được.Cố Bắc cũng ngừng cười, ánh mắt kỳ quái nhìn qua lại giữa Giản Úc và Lục Chấp.Giây tiếp theo, Giản Úc đưa đôi tay trắng nõn và mảnh khảnh lên, dường như hơi yếu ớt mà ôm lấy cánh tay của Lục Chấp.
Cả người cậu nghiêng về phía hắn, giọng nói ngọt ngào xen lẫn chút oán trách: "Tối hôm qua....."
Cậu cố ý dừng lại, để lại không gian cho người khác tự tưởng tượng, sau đó mới tiếp tục: "Eo em đau quá, anh bế em đi nhé."