Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————


Ngày hôm sau.Lúc Giản Úc tỉnh lại, quả nhiên bệnh cảm càng thêm nghiêm trọng, đầu óc quay cuồng, cổ họng đau rát, đến cả việc ngồi dậy cũng trở nên khó khăn.Cậu đưa tay che miệng, ho khan hai tiếng, rồi mệt mỏi nằm lại trên gối, cố gắng điều hòa hơi thở.Cơ thể này của cậu quá yếu, chỉ cần bị nhiễm lạnh một chút là y như rằng sẽ bị cảm ngay.Trong tình trạng như vậy, việc ngồi dậy không thể vội vàng, nếu không sẽ choáng váng đến mức đứng cũng không vững.Giản Úc đã có kinh nghiệm với chuyện này rồi.Khi mới xuyên vào quyển sách này, cậu vẫn chưa thích nghi được với thân thể hiện tại.Thể trạng yếu thì giống với kiếp trước của cậu, nhưng bệnh hen suyễn thì là một chuyện mà cậu chưa từng trải qua.
Cậu mất khá lâu để làm quen với tình trạng cứ động một chút là khó thở đó.Giản Úc nằm nghỉ trên giường một lúc lâu, cố chịu đựng cơn choáng đầu rồi chầm chậm lê bước vào phòng tắm rửa mặt.Bên kia, trong thư phòng.Lục Chấp vẫn dậy sớm như thường lệ, hắn đang tham dự một cuộc họp trực tuyến với mấy công ty nước ngoài để xác định ý định hợp tác sắp tới.Kết thúc cuộc họp, hắn đóng laptop lại, xoa xoa huyệt thái dương.Lúc này, hắn như nghĩ ra điều gì, lập tức đứng dậy, bước nhanh ra khỏi thư phòng, đi thẳng về phía phòng ngủ của Giản Úc.Giản Úc vừa mới rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa.Cậu bước ra mở cửa, lập tức trông thấy Lục Chấp đứng bên ngoài.Thân hình Lục Chấp cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, do vừa tham gia cuộc họp nên trên người vẫn mặc nguyên bộ sơ mi trắng, quần tây đen, cả người toát ra vẻ lạnh lùng mà thu hút ánh nhìn.Giản Úc nuốt nước bọt để giảm cảm giác đau đớn trong cổ họng, rồi mới khàn giọng mở miệng: "Lục tiên sinh, anh có việc gì à?"
Giọng nói của cậu vốn mềm như bông, hiện tại lại có chút khàn khàn, như có người rải một chút đất đá lên cây kẹo bông gòn mềm mại, phá hỏng vẻ dịu dàng vốn có của nó.
"Cậu bị cảm nặng hơn rồi à?"
Lục Chấp khẽ cau mày, vừa nói vừa quan sát kỹ cậu.Sắc mặt Giản Úc có hơi tái nhợt, ngày thường cậu luôn cười đến cong cả mắt, nay lại uể oải, mặt mày ủ rũ, môi cũng có chút khô.Cậu mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, một tay vịn vào cánh cửa, miễn cưỡng đứng vững, cả người trông mỏng manh yếu ớt vô cùng.Giản Úc mím môi: "Đầu hơi choáng, cổ họng cũng đau."
Nói xong, cậu quay đầu đi, che miệng ho mấy tiếng liền.Lộ ra chiếc cổ trắng trẻo mảnh mai.Giản Úc ho một hồi lâu mới dừng lại được, hơi thở dồn dập, phổi đau như bị ai đó bóp nghẹt, từng cơn đau rát.Rất nhanh, hàng mi cậu đã ươn ướt, trông đáng thương đến tội nghiệp.Thấy vậy, Lục Chấp không chần chừ nữa: "Thay đồ đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Giản Úc biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, không hề cố chấp, gật đầu: "Vâng."
Nói xong, cậu khép cửa phòng ngủ, vào trong thay quần áo.Lúc này, Lục Chấp lấy điện thoại ra, nhắn cho Lâm Bác Vũ: [Cậu đã hỏi thầy của mình về thuốc bồi bổ cơ thể chưa?]Có lẽ bên kia đang bận, không thấy phản hồi.Lục Chấp chờ một lúc rồi cất điện thoại.Thôi vậy, lát nữa đến bệnh viện gặp mặt hỏi cũng được.10 phút sau, cả hai người đều đã chuẩn bị xong, cùng xuống lầu.Dì Trương đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, vui vẻ nói: "Lục tiên sinh, cậu Giản, mau lại ăn sáng đi."
Giản Úc khẽ lắc đầu, yếu ớt nói: "Lục tiên sinh ăn đi, tôi không ăn đâu."
Cậu vốn rất thích ăn, nhưng sáng nay thật sự chẳng có chút khẩu vị nào.Dì Trương lập tức lo lắng nhìn cậu: "Sao lại không ăn?
Chỗ nào không khỏe à?"
Trương Tiểu Lỗi cũng đứng bên cạnh, đôi mắt đen láy mở to nhìn Giản Úc: "Anh Giản...
Giản Úc, đừng bị... bị bệnh..."
Giản Úc xoa đầu cậu bé, cố nặn ra một nụ cười: "Đừng lo, chỉ là cảm lạnh thôi."
Mấy người giúp việc khác nghe thấy Giản Úc bị bệnh cũng lập tức chạy lại, hỏi han tình hình.Giản Úc vẫn giữ nụ cười, lần lượt đáp lại từng người.Lục Chấp đứng bên, lặng lẽ quan sát khung cảnh ấy.Hắn nhận ra, Giản Úc thật sự rất có bản lĩnh thu phục lòng người.
Cậu tựa như có một loại khí chất dịu dàng và ấm áp, ai ở cạnh một thời gian cũng sẽ dần thích cậu.Giản Úc kiên quyết không chịu ăn gì, dì Trương sốt ruột: "Không ăn sáng sao được?
Như vậy chẳng phải sẽ ngày càng yếu sao?
Dì có nấu cháo đậu đỏ, còn có bánh bao, quẩy nữa, ăn chút cũng được mà."
Giản Úc vẫn lắc đầu: "Không ăn đâu."
Bây giờ đến nói chuyện cậu còn thấy khó khăn, cổ họng đau như bị kim châm, nếu cố ăn chắc chắn càng khó chịu hơn.Dì Trương còn định nói tiếp, nhưng Lục Chấp đã lên tiếng: "Hâm nóng cho cậu ấy một ly sữa."
Dì Trương khựng lại, rồi nhanh chóng phản ứng: "Vâng, tôi đi ngay."
Nói xong liền vội vã quay vào bếp.Giản Úc nhìn Lục Chấp, chớp chớp mắt.Còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói trước: "Ít nhất cũng phải uống chút sữa bò."
Cơ thể Giản Úc thực sự quá yếu, như thể nếu không chăm sóc cẩn thận thì một ngày nào đó sẽ hoàn toàn sụp đổ.Chỉ là một ly sữa thôi, Giản Úc cũng không từ chối nữa.Sau khi uống xong, cậu cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.Tạm xem như đã ăn được một bữa sáng, Lục Chấp liền đưa cậu đến bệnh viện.Dì Trương tiễn hai người ra cửa, trên mặt nở nụ cười đầy mãn nguyện.Lần trước Giản Úc cũng bị cảm, nhưng lúc đó Lục Chấp không hề có phản ứng gì, còn lần này lại chủ động đưa cậu đi bệnh viện.Điều này chứng tỏ gì chứ?
Rõ ràng là tình cảm của đôi trẻ đã tiến thêm một bước rồi!Tại bệnh viện, trong phòng bệnh.Bác sĩ kiểm tra cho Giản Úc xong, xác định chỉ là cảm lạnh thông thường, liền kê cho cậu hai chai truyền dịch.Giản Úc tựa vào giường bệnh, đưa cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh cho y tá tiêm truyền.Lục Chấp đứng cạnh giường, lặng lẽ nhìn cậu.Y tá là một phụ nữ trung niên đã có tuổi.
Bà lo Giản Úc sợ đau khi tiêm truyền, nên vừa thao tác vừa bắt chuyện: "Cậu bé à, nhìn tuổi chắc mới vào đại học nhỉ?
Con trai tôi cũng cỡ tuổi cậu, năm nay cũng mới nhập học."
Giản Úc cười đáp: "Cháu học năm ba rồi ạ."
Y tá kinh ngạc: "Thật sao?
Trông không giống chút nào."
Giản Úc năm nay 22 tuổi, nhưng dáng vẻ lại như mới trưởng thành, còn vương nét non nớt và ngoan ngoãn.Sau một thoáng ngạc nhiên, y tá lại tiếp lời: "Thế thì càng phải chú ý rèn luyện sức khỏe nhé.
Cô thấy thể trạng của cháu không được tốt lắm, cứ hay đau đầu cảm sốt thế này thì làm sao mà chịu được?"
Giản Úc mỉm cười: "Vâng, cháu cảm ơn cô."
Dù cậu đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình lặng.Cơ thể cậu như vậy, cũng chẳng cần phải chú ý làm gì.
Dù sao thì... thời gian còn lại cũng chỉ hơn một năm nữa, qua ngày nào hay ngày ấy thôi.Cái kết bị mắc bệnh nan y là điều không thể thay đổi, nên dù cậu có cố gắng thế nào về mặt thể chất, kết quả cũng chẳng thể khác đi.Toàn bộ quá trình Lục Chấp đều đứng một bên quan sát, không nói lời nào.Hắn nhìn Giản Úc mỉm cười, nhưng nụ cười ấy dường như ẩn chứa điều gì rất khó nắm bắt.Tựa như...
Giản Úc không hề quan tâm đến cơ thể mình, có chút buông xuôi mặc kệ.Lục Chấp hơi nhíu mày, không hiểu vì sao Giản Úc lại biểu hiện như thế.Bởi vì bình thường Giản Úc luôn tỏ ra lạc quan, hoạt bát, là kiểu người nỗ lực sống tốt từng ngày.Vậy mà lại thờ ơ với sức khỏe của chính mình?Nếu chăm sóc cơ thể tốt, thì sau này chẳng phải sẽ sống khỏe mạnh suốt mấy chục năm nữa hay sao?Dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Lục Chấp vốn là người không dễ lộ cảm xúc.
Đợi y tá tiêm xong cho Giản Úc, hắn mới mở miệng: "Tôi đi tìm Lâm Bác Vũ một chút."
Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Được, anh đi đi."
Lục Chấp xoay người, bước ra khỏi phòng bệnh.Phòng làm việc của bác sĩ.Lâm Bác Vũ vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, trở về ngồi xuống bàn làm việc của mình nghỉ ngơi.Anh ta vừa ngồi chưa bao lâu, Lục Chấp đã gõ cửa bước vào.Lâm Bác Vũ thấy Lục Chấp thì sửng sốt một chút: "Sao cậu lại tới đây?"
Giọng Lục Chấp bình thản: "Giản Úc bị cảm, tôi đưa cậu ấy tới truyền dịch."
"Giản Úc lại ốm nữa hả?"
Lâm Bác Vũ hơi kinh ngạc, rồi tặc lưỡi hai tiếng, "Thật tội, cứ dăm bữa nửa tháng lại phải truyền, tay chắc bị châm đến tím cả lên rồi nhỉ."
Nếu một người phải truyền dịch quanh năm suốt tháng, thì không biết mu bàn tay phải bị kim đâm bao nhiêu lần, lâu dần thể nào cũng để lại dấu vết khó xóa.Huống chi tay Giản Úc trắng trẻo mảnh mai, nếu là để chơi đàn piano, chắc chắn đẹp như tranh vẽ.
Nhưng bây giờ cứ vài hôm lại bị kim châm mấy lần.Mỗi một lần tiêm, là một lần chịu đau.Lục Chấp nghe đến đây, không hiểu sao tim lại hơi thắt lại.Lâm Bác Vũ tựa người vào lưng ghế: "Tôi vừa xong một ca phẫu thuật phức tạp, mệt gần chết, cho tôi nghỉ ngơi một chút đi."
Lục Chấp nghiêng người dựa lên bàn, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: "10 phút đủ không?"
Lâm Bác Vũ: "......."
Anh ta lập tức câm nín: "Lục Chấp, cậu có còn là người không đấy?
Cậu như này quá là trọng sắc khinh bạn rồi đó."
Lục Chấp không dao động nhìn anh ta: "Còn 9 phút."
Lâm Bác Vũ: "??"
Khóe miệng anh ta giật giật: "Không hiểu mấy người cấp dưới của cậu làm việc kiểu gì, chắc ngày nào cũng bị hành đến phát điên mất.
Hôm nào tôi gặp Trần Hoài, nhất định phải hỏi thử mới được."
Lâm Bác Vũ lầm bầm oán trách liên hồi, còn Lục Chấp cứ như không nghe thấy gì, vẻ mặt dửng dưng không thay đổi.Lâm Bác Vũ: "......."
Được, cũng không phải là ngày đầu tiên anh ta thấy được cái kiểu biến thái này của Lục Chấp.Lâm Bác Vũ nghỉ ngơi vài phút, sau đó ngồi thẳng người lại, nghiêm túc nói: "Tôi đã hỏi thầy rồi, ông ấy nói đúng là có vài bài thuốc Đông y có thể điều dưỡng thân thể, nhưng mà có hiệu quả hay không vẫn khó nói lắm.
Giống như có người dưỡng mấy năm, chỉ cần bệnh một trận là quay lại điểm xuất phát ngay..."
Lục Chấp im lặng nghe xong, rồi nói: "Giúp tôi kiểm tra cho Giản Úc, xem cậu ấy cần bồi bổ gì."
Lâm Bác Vũ: "Chưa chắc có tác dụng đâu."
Lục Chấp trầm giọng, dứt khoát: "Dù là cách gì cũng cần phải thử, tiền không thành vấn đề."
Lâm Bác Vũ chậc chậc nói: "Rồi rồi, biết cậu có tiền rồi.
Nhưng mà nhiều lúc có chi bao nhiêu tiền cũng vô ích.
Nhỡ thể trạng của Giản Úc vốn đã như vậy rồi, cậu còn muốn nghịch thiên cải mệnh à?"
Lục Chấp im lặng trong chốc lát, giọng nói vẫn kiên quyết: "Cứ kiểm tra trước đã."
Lâm Bác Vũ bị giọng điệu đó làm cho sững người, sau đó cười nói: "Thế này thì cậu không chối được nữa rồi chứ?
Còn nói không thích người ta, thế sao lại quan tâm đến sức khỏe người ta thế?"
Lục Chấp lạnh lùng liếc nhìn Lâm Bác Vũ một cái.Lâm Bác Vũ lập tức giơ tay đầu hàng: "Được rồi được rồi, tôi không nói nữa."
Lúc này, Lục Chấp mới xoay người ra khỏi văn phòng.Lâm Bác Vũ vội vàng đứng dậy, đuổi theo: "Ê, đợi tôi với, tôi cũng muốn qua xem Giản Úc."
Trong phòng bệnh.Giản Úc đang ngồi dựa lưng vào giường bệnh, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm vào kim tiêm trên mu bàn tay mình.Không biết có phải do nhiệt độ không khí quá thấp hay không, cậu cảm giác ngay cả nước thuốc cũng hơi lạnh lẽo, từng giọt từng giọt chuyển vào trong thân thể, khiến cả người cậu đều có chút rét run.Giản Úc vốn rất sợ lạnh.Cậu không nhịn được kéo chăn đắp lên hai chân mình, như thế còn đỡ hơn một chút.Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.Giản Úc ngẩng đầu nhìn lên.Rồi cậu liền thấy Tần Diễn hớt hải chạy vào.Giản Úc có phần ngạc nhiên: "Sao anh lại tới đây?"
Tần Diễn bước vội vài bước đến bên giường bệnh, lo lắng nói: "Tôi tới biệt thự tìm cậu, nghe dì Trương nói cậu và anh Lục đến bệnh viện rồi."
Nói xong, Tần Diễn nhìn Giản Úc đầy lo lắng: "Anh dâu, sao cậu lại bị bệnh nữa thế?"
Trong ấn tượng của Tần Diễn, Giản Úc là người thường xuyên bị bệnh nhất trong số những người mà cậu ta quen biết, cứ động tí là lại vào viện.Giản Úc khẽ cười: "Từ nhỏ sức khỏe tôi đã không tốt.
Nhưng mà lần này anh không cần lo, chỉ là cảm mạo thôi."
Nghe Giản Úc nói chỉ là cảm, Tần Diễn thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi phịch xuống giường dành cho người thân chăm bệnh.Lúc này, Lục Chấp và Lâm Bác Vũ cũng bước vào phòng bệnh.Lục Chấp đi tới trước giường, dừng lại, rũ mắt hỏi Giản Úc: "Đỡ hơn chưa?"
Giản Úc khẽ gật đầu: "Đỡ hơn rồi."
Không biết có phải mỗi lần đều dùng loại thuốc có hiệu quả tốt nhất giống như lời Lâm Bác Vũ nói hay không, mà sau khi truyền dịch một lúc, cậu đã không còn chóng mặt nữa, chỉ còn hơi đau họng thôi.Lục Chấp "ừ" một tiếng, sau đó nói: "Đợi lát nữa kiểm tra thân thể, rồi kê ít thuốc Đông y bồi bổ.
Thầy của Lâm Bác Vũ khá có nghiên cứu về lĩnh vực này."
Nghe vậy, Giản Úc theo bản năng muốn từ chối.Dù gì cậu cũng là người hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình nhất, thậm chí còn nắm được cả hướng phát triển bệnh tình trong tương lai.Nhưng Lục Chấp nói không phải muốn kiểm tra xem thân thể cậu có bệnh gì, mà chỉ nói là kê thuốc bồi bổ.Nếu cậu từ chối, chẳng khác nào phụ lòng tốt của Lục Chấp.Nghĩ đến đây, Giản Úc phối hợp nói: "Được."
Chuyện chính đã nói xong, không khí trong phòng bệnh cũng thoải mái hơn nhiều.Tần Diễn xoa xoa quầng thâm mắt, rồi không chút khách khí ngả người nằm luôn xuống giường dành cho người thân chăm bệnh: "Buồn ngủ quá, thật ra tối qua tôi không ngủ được, nhưng vừa nghe anh dâu bị bệnh là lập tức chạy ngay đến bệnh viện luôn."
"Cảm ơn anh."
Giản Úc nói xong, lại thuận miệng đáp: "Tối hôm qua tôi với Lục tiên sinh cũng ngủ khá muộn."
Hai người họ ăn khuya xong còn xem một tập phim truyền hình máu chó, đến lúc ngủ đã hơn 1 giờ sáng rồi.Tần Diễn: "!!"
Cậu ta lập tức bật dậy từ trên giường, mặt đầy vẻ hóng chuyện: "Anh dâu, cậu nói vậy là tôi tỉnh ngủ luôn rồi đó!!
Cậu có chắc là những lời này chúng tôi có thể nghe được chứ?!!"
Giản Úc chẳng hiểu Tần Diễn đang nói gì, khó hiểu hỏi: "Sao lại không nghe được?"
Hình như cậu đâu có nói gì quá đáng đâu?Tần Diễn lập tức hào hứng nói: "Vậy cậu kể đi, đừng ngại tôi là chó độc thân, mấy chi tiết cụ thể cũng có thể nói rõ một chút."
Giản Úc: "??"
Cái gì với cái gì vậy?Lúc này, Lục Chấp mở miệng, hắn nhắc nhở Giản Úc: "Đầu óc Tần Diễn có vấn đề, cậu đừng để ý đến cậu ta."
Chưa đợi Giản Úc kịp đáp, Lâm Bác Vũ cũng mở lời, nhưng là nói với Lục Chấp:"Lục Chấp, cái đó... cậu cũng biết sức khỏe của Giản Úc không tốt.
Bình thường cậu nên tiết chế một chút, đừng có quá mức."
"......."
Nói đến mức vậy rồi, Giản Úc cũng lờ mờ hiểu ra chuyện gì.Cậu có hơi kinh ngạc, hai người bạn này của Lục Chấp có sức tưởng tượng cũng quá phong phú rồi đó?Cậu chỉ nói có một câu là cậu và Lục Chấp ngủ muộn thôi mà?
Vậy mà họ có thể liên tưởng ra bao nhiêu chuyện như thế.Giản Úc thực sự không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, chỉ đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lục Chấp.Ánh mắt cậu trong veo sáng rõ, long lanh như mắt nai con, lại mang theo vài phần bối rối và không biết phải làm sao.Lục Chấp bị ánh mắt đó nhìn đến ngẩn ra một thoáng, sau đó lạnh giọng nói với Lâm Bác Vũ và Tần Diễn: "Hai người, cút ra khỏi phòng bệnh."
Tần Diễn vội nói: "Không!
Em còn chưa ngồi với anh dâu đủ lâu mà!"
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Có cần tôi gọi điện cho hai ông anh của cậu, bảo họ cắt tiền tiêu vặt của cậu không?"
Chiêu này quả nhiên độc ác.Tần Diễn lập tức bật dậy khỏi giường: "Đừng đừng đừng!
Em từng bị cắt một lần rồi, giờ mỗi tháng chỉ còn có 500 ngàn tiền tiêu vặt thôi, nếu cắt nữa là không còn gì mất!!"
Nói xong, cậu ta lập tức cam đoan: "Em đi ngay đây, không làm phiền hai người nữa."
Lâm Bác Vũ đút hai tay vào túi áo blouse trắng, chậm rãi đi theo ra ngoài.Thấy hai người kia đều ra ngoài rồi, cửa phòng bệnh sắp khép lại, đột nhiên Tần Diễn lại thò đầu vào, mặt đầy vẻ gian xảo: "À đúng rồi, cái giường bệnh này chất lượng khá đấy, nếu hai người có nhu cầu thì...
ái da!"
Tần Diễn bị vật gì đó Lục Chấp tiện tay ném tới đập trúng, vội vàng ôm đầu chuồn mất.Phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại.Lục Chấp quay sang nói với Giản Úc: "Lời hai người đó, cậu đừng để bụng."
Giản Úc gật đầu: "Tôi biết mà."
Cậu và Lục Chấp chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, chỉ là làm bộ làm dáng thôi, sao có thể thật sự xảy ra chuyện gì được chứ?"
Ừ"Lúc này, điện thoại của Lục Chấp rung lên hai lần, hắn lấy ra xem rồi nhắn lại.Giản Úc thấy hắn trả lời tin nhắn, cũng không rõ có phải là chuyện công việc hay không, bèn chủ động nói: "Lục tiên sinh, nếu anh có việc bận thì cứ đi lo đi, tôi ở một mình cũng được."
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không sao, dạo gần đây cuối năm, các dự án của tập đoàn đều đang vào giai đoạn kết thúc, tôi cũng không bận lắm."
Các dự án trong tập đoàn vốn được triển khai theo từng giai đoạn, giờ sắp Tết rồi, cơ bản đều đã hoàn thành, những công việc tiếp theo phải đợi sang năm mới mới bắt đầu tiếp tục sắp xếp.Giản Úc nghe hắn nói vậy thì gật đầu, như có điều suy nghĩ.Xem ra Lục Chấp cũng không phải bận rộn suốt cả năm, ít nhất dịp Tết này vẫn có thể nghỉ ngơi đôi chút.Dù sao thì nhân viên trong tập đoàn đều đã nghỉ Tết về quê hết rồi, cho dù Lục Chấp có muốn làm gì cũng không triển khai được.Nghĩ tới đây, ánh mắt Giản Úc khẽ sáng lên, cậu nói với hắn: "Lục tiên sinh, nếu anh không bận, vậy lát nữa mình đi siêu thị mua đồ Tết nhé?"
Dù gì thì đây cũng là cái Tết đầu tiên cậu trải qua sau khi xuyên vào sách, nhất định phải có chút không khí ngày Tết mới được."
Mua đồ Tết?"
Lục Chấp ngẩn ra trong chốc lát.Trong ký ức của hắn, chưa từng có chuyện gọi là "mua đồ Tết".Dù có cần mua gì thì cũng là người làm trong biệt thự chuẩn bị từ sớm, hắn không cần phải tự tay lo liệu.Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh gật đầu: "Đúng vậy, dù sao cũng là Tết mà, tất nhiên phải chuẩn bị cho đàng hoàng rồi."
Lục Chấp càng không hiểu "chuẩn bị Tết" là chuyện gì.Trong mắt hắn, Tết chẳng khác gì những ngày bình thường, nhiều lắm chỉ là được rảnh rỗi tạm thời, rồi sau đó lại tiếp tục chìm trong công việc bận rộn.Tuy rằng những điều Giản Úc nói đối với hắn rất xa lạ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt long lanh của cậu, hắn vẫn khẽ gật đầu: "Ừ, tùy cậu."
Được Lục Chấp đồng ý, Giản Úc lập tức hào hứng cầm lấy điện thoại, bắt đầu tra cứu siêu thị lớn gần đó.Chẳng mấy chốc, Giản Úc đã truyền dịch xong, sau đó lại kiểm tra sức khoẻ thêm một lượt.Làm xong hết mọi việc ở bệnh viện, cậu cùng Lục Chấp rời khỏi viện, đến một siêu thị quy mô lớn.***Không khí Tết đã tràn ngập khắp nơi, trên đường phố đâu đâu cũng rực rỡ sắc màu, đèn hoa lộng lẫy.Trong siêu thị, cảm giác này lại càng rõ rệt hơn.
Khắp nơi được trang trí bằng những chiếc lồng đèn đỏ, nhạc mừng năm mới rộn ràng vang lên.Người đến siêu thị mua sắm cũng rất đông, trên gương mặt ai nấy đều ngập tràn niềm vui, háo hức chuẩn bị cho năm mới.Giản Úc cười rạng rỡ, ánh mắt cong cong nhìn Lục Chấp, nói: "Lục tiên sinh, anh xem, đông vui ghê chưa?"
Vì trong siêu thị đông người, tiếng ồn ào rất lớn, lại thêm cả nhạc nền, nên Giản Úc phải nâng cao giọng để hắn nghe rõ.Lục Chấp nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nhắc nhở: "Không phải cậu đang đau họng sao?
Đừng cố nói to như vậy.
Tôi nghe rõ mà."
Giản Úc bị nhắc nhở thì ngẩn ra một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Cậu chợt nhận ra rằng đôi khi Lục Chấp cũng rất tinh ý.Vậy vấn đề nằm ở chỗ, hắn có muốn để tâm hay không nhỉ?Chỉ là một nút nhạc đệm nhỏ, sau đó hai người bắt đầu mua sắm.Giản Úc phụ trách chọn lựa đồ, còn Lục Chấp thì đẩy xe, lặng lẽ đi bên cạnh.Cả hai đều có ngoại hình xuất sắc, thỉnh thoảng lại thu hút ánh nhìn lén lút của những người xung quanh.Chỉ là, cả hai đều chẳng để tâm đến những ánh mắt đó.Lục Chấp là hoàn toàn không bận tâm.Còn Giản Úc thì dồn hết chú ý vào danh sách cần mua, vừa đi vừa nói không ngừng với Lục Chấp: "Phải mua lồng đèn, câu đối, chữ Phúc, còn phải mua bánh trôi nữa.
Sáng mùng 1 nhất định phải ăn bánh trôi.
À đúng rồi, mua pháo hoa nữa, nhưng trong thành phố không được đốt pháo, vậy thì mua que pháo sáng đi, cầm trong tay là được..."
Giản Úc cứ thế líu ríu nói mãi không ngừng.Lục Chấp chỉ lẳng lặng nhìn cậu, lắng nghe những lời cậu nói, trong lòng dâng lên một cảm giác xa lạ.Giản Úc nói một hồi, thấy Lục Chấp cứ nhìn mình chằm chằm, cậu tưởng rằng mình đã nói sai điều gì, bèn chớp mắt hỏi: "Sao thế?"
Lục Chấp nói thật: "Trước đây tôi không đón Tết như thế này."
Giản Úc vô thức hỏi lại: "Vậy trước kia anh đón Tết thế nào?"
Lục Chấp trầm ngâm hồi lâu.Trước kia hắn đón Tết thế nào?Đến 30 Tết, người làm trong nhà đều được nghỉ để về quê.
Cả căn biệt thự chỉ còn lại một mình hắn.Hắn sẽ đến nhà cũ, ăn bữa cơm tất niên cùng người nhà họ Lục, sau đó lái xe quay về biệt thự.Từ mùng 1 trở đi, hắn sẽ đi chúc Tết.Cái gọi là chúc Tết chỉ là xách theo quà Tết do người giúp việc chuẩn bị sẵn, đến nhà ông cụ Lục và vài người chú, bác trong gia tộc để ngồi một lát.Phần lớn mọi người đều nhân cơ hội này để kéo gần quan hệ, muốn kiếm chút lợi lộc từ tập đoàn, những chuyện họ bàn cũng chỉ xoay quanh lợi ích.Lục Chấp, hoặc là hứa hẹn một chút, hoặc là qua loa vài câu rồi rời đi.Bình thường, hắn gần như dành toàn bộ thời gian cho công việc của tập đoàn, đến khi có chút rảnh rỗi thì cuộc sống cũng chỉ còn lại sự đơn điệu.Tất nhiên, Lục Chấp không kể chi tiết những chuyện này cho Giản Úc, chỉ mô tả sơ qua.Thế nhưng, cho dù hắn không nói rõ, Giản Úc vẫn hiểu.Cậu biết, mối quan hệ giữa Lục Chấp và người nhà họ Lục vốn không tốt, những họ hàng khác cũng chỉ là một đám người cơ hội.Không cần nghĩ cũng biết, những cái Tết trước đây của Lục Chấp chẳng có chút thú vị nào.Lúc này, Giản Úc ngẩng đầu, cười cong mắt nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, năm nay tôi sẽ đón Tết với anh."
Còn về năm sau... có lẽ mỗi người đã ở một nơi khác.Trong đôi mắt Lục Chấp cũng thoáng xuất hiện ý cười: "Ừ."
Đây là lần đầu tiên trong suốt 28 năm cuộc đời, hắn có một cảm giác khác biệt về Tết.***Rất nhanh đã đến ngày 30 Tết.Người làm trong biệt thự đều đã về quê ăn Tết.Nếu là những năm trước, giờ phút này trong biệt thự chỉ còn lại một mình Lục Chấp, nhưng năm nay thì khác — năm nay có thêm một người tên Giản Úc.Không khí trong biệt thự lập tức khác hẳn những năm trước.Sáng sớm, 8 giờ, Giản Úc chạy thình thịch từ tầng hai xuống dưới, sau đó tìm thấy Lục Chấp trong phòng khách.Giọng cậu vui vẻ, gọi hắn: "Lục tiên sinh, chào buổi sáng!
Chúng ta bắt đầu treo lồng đèn và dán câu đối đi."
Hôm nay Giản Úc mặc một chiếc áo lông vũ ngắn màu vàng, quàng khăn trắng, cả người trông rạng rỡ, nổi bật, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt đi.Lục Chấp ngồi trên ghế sofa khẽ nhướng mày: "Chúng ta?"
Giản Úc gật đầu như lẽ đương nhiên: "Đúng vậy, một mình tôi làm không nổi."
Lục Chấp cũng không do dự lâu, đứng dậy ngay.Hôm nay hắn mặc một chiếc áo len trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác dài màu nâu, dáng người cao ráo, thẳng tắp.Khuôn mặt hắn lạnh lùng, sắc sảo, trong hoàn cảnh thoải mái như lúc này, lại càng lộ rõ nét anh tuấn phi phàm.Giản Úc thấy Lục Chấp đồng ý, liền nhanh chân chạy đi lục lọi những thứ họ đã mua ở siêu thị hôm trước, lấy ra lồng đèn, câu đối, chữ Phúc, và tất cả những món đồ trang trí khác.Sau đó cậu chạy đến trước mặt Lục Chấp: "Chúng ta treo lồng đèn trước đi."
Lục Chấp nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.Tiếp theo, Giản Úc ôm lấy mấy chiếc lồng đèn, lần lượt đưa từng chiếc cho Lục Chấp.Lục Chấp đứng lên một chiếc ghế cao, theo chỉ dẫn của Giản Úc, treo lồng đèn vào những vị trí cần treo.Khung cảnh lúc này thật ấm áp và hòa hợp.Trước đây, Lục Chấp chưa từng làm những việc như thế này, đây là lần đầu tiên, nhưng cảm giác cũng không tệ chút nào.Chủ yếu là vì nụ cười rạng rỡ luôn hiện hữu trên gương mặt Giản Úc, khiến tâm trạng Lục Chấp cũng tốt lên theo.Sau khi mọi thứ cần treo đã treo xong, câu đối và chữ Phúc cũng đã được dán, cả căn biệt thự lập tức ngập tràn không khí Tết, đỏ rực và rộn ràng.Giản Úc lắc lắc cánh tay hơi mỏi của mình, sau đó cười hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh xem, thế này có giống Tết chưa?"
Lục Chấp nhìn căn biệt thự hoàn toàn khác biệt so với thường ngày, khóe môi khẽ cong lên: "Ừ."
Những năm trước, hắn chưa bao giờ làm những việc như thế này, nhưng bây giờ nhìn ngắm căn biệt thự đã được trang trí tươm tất, hắn chợt cảm thấy đây mới thực sự là Tết.Buổi trưa, hai người nấu mì ăn.Ăn xong, Giản Úc kéo theo robot Tiểu Bạch, cùng nhau ra khoảng sân trống trước biệt thự để đắp người tuyết.Không lâu sau, Lục Chấp nhận được một cuộc điện thoại.Là Lục Thiệu Hoa gọi tới, hỏi hắn sao vẫn chưa về nhà.
Những năm trước, Lục Chấp đều trở về nhà cũ để dùng bữa cơm tất niên cùng gia đình.Nhưng năm nay mãi vẫn chưa thấy hắn về.Lục Chấp trả lời lại: "Con không về, mọi người tự ăn đi."
Lục Thiệu Hoa ngạc nhiên: "Không về?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Ừ."
Lúc này, ánh mắt hắn hướng ra ngoài, nhìn Giản Úc đang mải mê đắp người tuyết, rồi nói: "Con ăn Tết cùng Giản Úc."
Giọng Lục Thiệu Hoa mang theo chút tức giận: "Nói vậy là thế nào?
Sao con có thể ăn Tết với nó?"
Lục Chấp lạnh lùng đáp: "Vì sao không được?
Em ấy sắp kết hôn với con rồi."
Lục Thiệu Hoa không hài lòng: "Ta chưa từng thừa nhận nó là con dâu."
Lục Chấp bình thản, giọng điệu không chút dao động: "Cho dù ba không thừa nhận, thì đây vẫn là sự thật.
Còn gì nữa không?
Nếu không, con cúp máy đây."
Lục Thiệu Hoa thấy vậy chỉ đành xuống nước: "Vậy ngày mai con cũng nên về nhà một chuyến chứ?"
Ông ta chỉ có mỗi Lục Chấp là con trai, tất nhiên vẫn muốn được đoàn tụ vào ngày Tết.Mấy năm trước, ông ta chỉ quan tâm xem Lục Chấp có quản lý tốt tập đoàn Lục thị không, còn những chuyện khác, chẳng hạn như tình cảm gia đình, ông ta chẳng mấy để tâm.Ông ta cũng biết, Triệu Mộ Nhã chẳng hề quan tâm đến Lục Chấp.
Nhưng ông ta luôn cho rằng, những điều này không quan trọng.
Một người đàn ông làm chuyện lớn thì không nên để mấy chuyện vụn vặt này ảnh hưởng.Trên thực tế, Lục Chấp cũng đã làm rất tốt, nổi bật giữa hàng loạt con cháu nhà họ Lục, thành công ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, từ đó nắm trong tay quyền lực vô biên.Chỉ là bây giờ, khi tuổi đã cao, Lục Thiệu Hoa bắt đầu coi trọng tình cảm gia đình hơn, cũng mong muốn gia đình hòa thuận, êm ấm.Nhưng mà, Lục Chấp lại nói: "Nếu phải về, con sẽ đưa cả Giản Úc đi cùng."
Ngày thường, Giản Úc có đi hay không cũng không quan trọng, nhưng vào dịp chúc Tết như thế này, nhất định phải đi cùng.Nghe đến đây, Lục Thiệu Hoa lập tức tức nghẹn: "Con đưa nó về một lần là đủ rồi, sao cứ phải đưa về mãi vậy?"
Lục Chấp lạnh nhạt: "Nếu không thể mang em ấy theo, con sẽ không về nữa."
Hiện tại, nhà họ Lục vẫn chưa từ bỏ ý định tìm đối tượng kết hôn cho hắn.
Lục Chấp nhất định phải tỏ rõ lập trường, nếu không thì chẳng biết chừng sẽ lại bị ép buộc gắn với một người mang đầy toan tính.Từ trước đến nay, hắn làm việc chưa bao giờ lưu lại tai họa ngầm cho bản thân.Trong lòng Lục Thiệu Hoa khó chịu vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nói: "Tùy con."
Nói xong, ông ta cúp máy.Khuôn mặt Lục Chấp không thay đổi, cất điện thoại đi....Trời dần về chiều.Giản Úc ngồi khoanh chân trên ghế sofa, vừa bóc quýt ăn vừa xem phim.Lục Chấp ngồi bên cạnh, cầm điện thoại, trả lời những lời chúc Tết gửi tới.Chớp mắt đã gần 6 giờ.Đột nhiên Giản Úc phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Cậu nuốt miếng quýt trong miệng, trợn to mắt quay sang nhìn Lục Chấp: "Đúng rồi, Lục tiên sinh, tối nay chúng ta ăn gì?"
Lục Chấp đặt điện thoại xuống, nhướng mày: "Không phải cậu biết nấu ăn sao?"
Đúng là Giản Úc biết nấu ăn, nhưng cậu chỉ nấu được những món rất đơn giản, hơn nữa...Cậu bĩu môi: "Không phải lần trước anh nói không ngon sao?"
Lục Chấp tỏ vẻ ngạc nhiên: "Hả?
Tôi chưa từng nói vậy."
Giản Úc hừ nói: "Tối đó tôi nấu ăn, anh bảo tay tôi chỉ hợp để chơi đàn piano, chẳng phải là gián tiếp chê đồ tôi nấu dở tệ sao?"
Lục Chấp cười khẽ một tiếng: "Không có, tôi không có chê."
"........"
Chẳng phải vẫn là chê sao.Giản Úc lập tức xụ mặt, trông rất ấm ức.Tức giận nha.Khóe môi Lục Chấp cong lên rõ hơn: "Tôi nói tôi không chê, cậu đi nấu đi."
Giản Úc ngồi yên trên ghế sofa, không nhúc nhích: "Tôi không đi, đói thì đói luôn."
Tuy nói vậy, nhưng cậu vẫn hơi lo lắng.
Dù gì cũng không thể để bụng đói vào đêm 30 Tết được, đúng không?Hơn nữa, cậu vừa sợ lạnh, vừa rất sợ đói.Giản Úc bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về bữa cơm tất niên.Trông chờ vào Lục Chấp chắc chắn là không được rồi.
Mặc dù giỏi giang ở nhiều phương diện, nhưng Lục Chấp hoàn toàn chưa từng vào bếp bao giờ.Hay là cậu tự làm đại cái gì đó để ăn cho qua bữa?
Nhưng Tết mà ăn uống đơn giản như vậy thì có ổn không nhỉ?Giản Úc nghĩ đến đây, liền quay đầu lại định hỏi ý kiến của Lục Chấp, xem hắn có đồng ý một bữa cơm tất niên đơn giản hay không.Kết quả là, cậu phát hiện Lục Chấp đang đặt món, mà nơi hắn đặt lại là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng!Giản Úc: "......"
Nói cách khác, Lục Chấp đã sớm lên kế hoạch ăn gì tối nay, nhưng lại không nói với cậu, để mặc cậu phải lo lắng cả buổi.Giản Úc phát hiện, theo thời gian càng ngày càng quen thuộc, một số hành vi "xấu tính" của Lục Chấp cũng dần dần lộ ra.Oán khí của Giản Úc rất lớn, ngay cả Lục Chấp đang cúi đầu đặt món cũng phát hiện ra.
Hắn nhướng mày nhìn cậu: "Sao vậy?"
Giản Úc hừ lạnh: "Không phải anh đã quyết định tối nay ăn gì rồi sao?"
Còn cố ý không nói cho cậu.Lục Chấp giải thích: "Tôi cũng vừa mới biết bên họ có dịch vụ giao hàng."
Giản Úc nghi ngờ nhìn Lục Chấp.Cậu không tin nổi!Lục Chấp hơi nhếch khóe miệng, đưa điện thoại cho cậu, hạ giọng nói: "Nào, chọn vài món mà cậu thích đi."
Đã thế rồi, Giản Úc cũng không so đo nữa.
Cậu vui vẻ cầm lấy điện thoại, chọn mấy món mình thích.Bữa cơm tất niên đã được giải quyết hoàn hảo.Không lâu sau, nhà hàng tư nhân đó đã giao đồ ăn tới.Đôi mắt Giản Úc sáng rực, nhảy khỏi sofa, chạy ra lấy đồ ăn.Tổng cộng có 8 món ăn 2 món canh, món nào cũng tinh tế và ngon miệng.Hai người cùng ngồi vào bàn, thưởng thức bữa cơm tất niên.Ăn xong bữa tối, cũng đã hơn 8 giờ.
Các nhóm chat trong WeChat cũng bắt đầu náo nhiệt.Giản Úc không có nhiều người cần liên lạc, nên mở TV lên để xem chương trình đón Tết.Lục Chấp thì bận rộn hơn nhiều.Nhiều đối tác làm ăn gửi tin nhắn chúc Tết, hắn đều trả lời ngắn gọn từng người.Phải một lúc lâu sau, hắn mới trả lời gần hết.Sau đó, hắn bắt đầu phát lì xì trong nhóm của tập đoàn.Hai người ngồi trên sofa khá gần nhau.
Giản Úc vô tình liếc qua, nhìn thấy số tiền trong lì xì thì lập tức sững sờ.Lục Chấp phát lì xì, toàn là từng cái 10 ngàn, mà phát liên tục mấy cái rồi!Nhóm chat của tập đoàn lập tức náo nhiệt, mọi người thi nhau giành lì xì, rồi gửi lời chúc mừng, khiến màn hình tràn ngập tin nhắn.Giản Úc vừa nhìn vừa cảm thấy hơi ganh tị.Sau đó, cậu ngẩng đầu, ánh mắt sáng rỡ nhìn Lục Chấp.Lục Chấp nhận ra ánh mắt của cậu, nhướng mày: "Sao vậy?"
Giản Úc dò hỏi: "Tôi có thể tham gia vào nhóm của tập đoàn anh không?"
Đoạt xong lì xì là thoát ra liền.Lục Chấp nhìn cậu một cái, khóe miệng hơi cong lên: "Đưa điện thoại ra đây, kết bạn WeChat đi."
Giản Úc còn tưởng rằng Lục Chấp đã đồng ý cho cậu vào nhóm rồi, nên vội vàng lấy điện thoại ra, kết bạn WeChat với hắn.Trước đây hai người không có lý do gì để thêm Wechat của nhau, bởi vậy đến giờ còn chưa có kết bạn.Sau khi kết bạn xong, Giản Úc thêm ghi chú cho hắn, rồi hồi hộp chờ Lục Chấp thêm mình vào nhóm.Kết quả, Lục Chấp không thêm cậu vào nhóm, mà mở cửa sổ trò chuyện với cậu, bấm vài cái.Lúc này, điện thoại của Giản Úc reo lên.Cậu cầm lên xem, hóa ra Lục Chấp gửi riêng cho cậu một lì xì 10 ngàn.Đôi mắt của Giản Úc lập tức sáng bừng, ngẩng đầu nhìn Lục Chấp.Lục Chấp nhìn cậu, khẽ cười: "Cậu không cần phải giành."
Tuy nụ cười của hắn rất nhạt, nhưng lại đặc biệt khác lạ, giống như băng tuyết trong hồ sâu đang tan chảy.Giản Úc hơi ngượng ngùng, mím môi một chút: "Cảm ơn anh, Lục tiên sinh."
Lục Chấp thật sự là một người rất tốt.Cậu cảm thấy việc mình xuyên sách mà gặp được một chiếc "đùi vàng" như Lục Chấp, là một điều cực kỳ may mắn.Lúc này, Giản Úc nhận được tin nhắn WeChat từ Tần Diễn.[Tần Diễn: Anh dâu, chúc mừng năm mới!][Tần Diễn: (Chó con chúc Tết.jpg)]Giản Úc trả lời: [Năm mới vui vẻ.]Nói chuyện vài câu, Tần Diễn cũng gửi cho cậu một cái lì xì.Giản Úc hơi do dự, nhìn về phía Lục Chấp: "Lục tiên sinh, Tần Diễn gửi lì xì cho tôi, tôi có nên nhận không?"
Lần trước Tần Diễn gửi lì xì cho cậu, nhưng khi đó là có việc nhờ cậu.
Còn lần này không có lý do gì, nên cậu không biết có nên nhận hay không.Lục Chấp gật đầu nói: "Nhận đi."
Giản Úc gật đầu: "Vâng."
Cậu nhận lì xì của Tần Diễn, tổng cộng 2 nghìn.Như đã hẹn trước, không lâu sau, Lâm Bác Vũ cũng thêm WeChat của cậu, gửi cho cậu một cái lì xì 2 nghìn.Được Lục Chấp đồng ý, Giản Úc đều nhận hết.Trong một buổi tối, cậu thu hoạch được rất khá, nhìn số tiền tăng thêm trong ví WeChat, cậu không nhịn được mà mỉm cười.Lúc này Hà Lạc cũng gửi tin nhắn chúc Tết, đồng thời hỏi thăm tình hình của cậu.Về việc Giản Úc vội vàng muốn kết hôn, Hà Lạc vẫn luôn không yên lòng.Giản Úc bắt đầu trả lời lại tin nhắn.Còn bên kia.Điện thoại của Lục Chấp cũng vang lên vài tiếng.Là tin nhắn trong nhóm chat ba người của bọn họ.[Tần Diễn: Anh Lục, thế nào rồi?
Năm nay có anh dâu ở bên, chắc là khác hẳn mọi năm đúng không?][Tần Diễn: Mọi năm em với Lâm Bác Vũ đều lo lắng anh chỉ có một mình, giờ thì tốt rồi, anh với anh dâu thành đôi, còn em với Lâm Bác Vũ lại thành cô đơn lẻ bóng!][Lâm Bác Vũ: Đang xem chương trình Tết, đừng làm phiền!][Tần Diễn: Anh Lục, sao anh không nói gì?
À đúng rồi, chắc anh với anh dâu bận quá, dù sao thì đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà!
Em hiểu, em đều hiểu cả!]Ngay giây tiếp theo, nhóm chat hiện lên dòng chữ: [Tần Diễn đã bị xóa khỏi nhóm.]Tần Diễn sợ hãi, lập tức nhắn tin riêng cầu xin Lục Chấp thêm mình vào lại.Lục Chấp mới thêm lại cậu ta.Sau đó, Tần Diễn im lặng, không dám nói thêm câu nào nữa.Sắp đến 12 giờ, tất cả mọi người chuẩn bị đếm ngược, nghênh đón một năm mới đến.Giản Úc kéo Lục Chấp ra ngoài biệt thự.Cậu lấy ra mấy que pháo hoa cầm tay, hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh có muốn chơi cái này không?"
Lục Chấp rũ mắt nhìn que pháo hoa trong tay Giản Úc, thản nhiên nói: "Đây là đồ chơi của mấy bạn nhỏ, cậu cứ chơi đi."
Giản Úc: "......"
Ý của Lục Chấp là, cậu vẫn còn là một đứa nhỏ hả?Được thôi, Giản Úc quyết định không thèm chấp nhặt với Lục Chấp.Cậu tự mình đốt pháo hoa, cầm mỗi tay một que.Que pháo hoa lập tức bùng lên những tia sáng vàng rực rỡ, phản chiếu lên đôi mắt sáng và đường nét khuôn mặt xinh đẹp của Giản Úc.Lúc này, ở những tòa nhà xa xa vẫn còn ánh đèn rực rỡ, thời gian đếm ngược trên màn hình lớn vang lên, tất cả mọi người cùng nhau hoan hô.Giữa tiếng hò reo náo nhiệt ấy, Giản Úc mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, nhìn về phía Lục Chấp nói: "Lục tiên sinh, năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ."
Lục Chấp nhìn vào đôi mắt lấp lánh như vì sao của Giản Úc, trong lòng khẽ rung động.Tết năm nay, có lẽ là một năm mà hắn sẽ mãi không quên được.