Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên

[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 80: Tới nơi


Bến tàu trấn Thanh Thủy vẫn náo nhiệt như trước, không ngừng có thuyền khách chạy tới rồi lại chạy đi.Trấn Thanh Thủy được xem như là trạm nghỉ, bởi vì chỗ nhỏ, người cũng không nhiều, bình thường thuyền khách đều không dừng lại quá lâu, bổ sung một chút thực vật rồi nghỉ chân một lát là rời đi.Nhưng mà dần dần, từ khi việc buôn bán của Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ phát triển, càng làm càng náo nhiệt thì rất nhiều thương khách lui tới nghe nói trong trấn Thanh Thủy có vài món ăn độc đáo, làm cho người ta ăn xong liền muốn ăn nữa.Cho nên có không ít thương thuyền dừng lại ở trấn Thanh Thủy, sau đó sẽ đi xung quanh hỏi thăm cửa tiệm 'Xứng tầm ăn ngon', sau khi ăn xong liền đi tìm Vương Kế Thành, muốn hắn cung ứng một ít bánh quẩy và bánh quai chèo để bọn họ ăn dần trên đường.Đương nhiên là Vương Kế Thành sẽ không bỏ lỡ.Chỉ cần có một người ăn thấy ngon là sẽ truyền xung quanh, rất nhanh liền truyền đến những nơi khác, sau đó không ngừng có thương thuyền cập bến mua bánh quẩy và bánh quai chèo từ chỗ Vương Kế Thành.Cứ như vậy, trấn Thanh Thủy ngày càng náo nhiệt, thương thuyền hay thuyền khách đi ngang đều dừng lại mua một vài món mang đi.Hôm nay lại là một ngày trời trong nắng ấm, ánh nắng vàng rực sưởi ấm vạn vật, có một thuyền khách chạy tới từ phía Nam đến, dừng lại ở bến tàu Nam của trấn Thanh Thủy.Người trên thuyền lục tục đi xuống, người rời thuyền cuối cùng là hai phu phu trung niên hơn bốn mươi tuổi, quần áo rất bình thường, nhưng phu lang của vị nam nhân kia lại rất đẹp, lớn tuổi mà còn thướt tha như thế.Sau lưng bọn họ còn có hai người, một người lớn tuổi, tuổi tác không khác hai vị phu phu đi trước cho lắm, người còn lại là một tiểu tử khoảng hai mươi tuổi...Rất nhiều người dừng lại đánh giá bọn họ, chủ yếu là vị a mẫu hơn bốn mươi mà vẫn rất đẹp kia."

Lão gia, phu nhân, có lẽ tiểu thiếu gia không ở trong trấn, ngài và lão phu nhân chờ một lát, thủ hạ đi tìm xe đến."

Một nam nhân với diện mạo bình thường, dáng người cường tráng và vẻ mặt cứng ngắt xoay người nói rất cung kính, nếu bọn người Chung Tử Kỳ ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, người này không phải ai khác mà chính là tâm phúc Hồng Ảnh của Trầm Dục Bắc.Mà người được Hồng Ảnh gọi là lão gia, phu nhân chính là ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của Chung Tử Kỳ, trải qua quãng đường dài đằng đẵng, cuối cùng thì bọn họ cũng tới trấn Thanh Thủy."

Cùng đi."

Trầm phụ phất tay kêu Hồng Ảnh dẫn đường."

Lão gia ngài đi chậm một chút."

Trầm a mẫu vội vàng đỡ cánh tay Trầm phụ."

Đúng vậy, lão gia, chúng ta đi chậm thôi.

Thân thể quan trọng hơn."

Nam nhân bốn mươi tuổi kia cười ha ha nói, hắn là đại quản gia của Trầm phủ, hầu hạ Trầm phụ hơn ba mươi năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm, việc lớn việc nhỏ trong phủ đều phải qua tay hắn.Trầm phụ nói: "Thân thể ta rất tốt, các ngươi không cần phải đỡ."

Nói xong liền bỏ rơi hai người, đi về phía trước.Trầm Vương thị và đại quản gia nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo.Hồng Ảnh nghe chủ tử nói, hai vị thiếu gia không bán ở 'Xứng tầm ăn ngon' nữa, cho nên hắn liền đi thuê một chiếc xe ngựa có thùng, lão gia và phu nhân ngồi ở trong, Hồng Ảnh ngồi bên trái đánh xe, mà đại quản gia thì ngồi bên phải ngắm cảnh.Lúc này Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An đang ở nhà làm thịt kho, tuy rằng phòng đã xây nhưng người làm lại là vấn đề, hai ngày nay Triệu Chính An luôn đi tìm người nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, cho nên hai người bọn họ phải làm.Hai người vừa mới làm xong số lượng thịt kho cho ngày mai, đang ở trong phòng uống nước thì cửa bị gõ vang."

Ai đó?"

Triệu Chính An đứng dậy đi mở cửa, nhà bọn họ không thường có người đến thăm, cho nên hắn cũng không biết là ai.Triệu Chính An đi ra mở cửa, lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó mới lấy lại tinh thần: "Ngoại công, tổ mẫu đến rồi à?

Sao không báo trước để ta đi đón."

Trầm phụ đứng ngoài cửa vòng qua Triệu Chính An đang ngây ngốc vào nhà: "Gần như vậy, ta còn bắt các ngươi đón làm gì, cũng không phải không có tay chân."

"Ách...

Chẳng phải ta sợ các ngươi tìm không thấy hay sao."

Triệu Chính An gãi đầu."

Có Hồng Ảnh ở đây mà."

Ngoại tổ mẫu của Chung Tử Kỳ vỗ vỗ cánh tay Triệu Chính An."

Chính An, ai vậy?"

Chung Tử Kỳ thấy Triệu Chính An đi mở cửa lâu mà chưa trở lại, còn nghe thấy tiếng nói chuyện nên mang hài đi ra xem thử.Hai bên gặp nhau đều có chút sững sờ, Chung Tử Kỳ nhìn thấy hai lão nhân xa lạ, khụ khụ, nói lão nhân thì cũng không đúng, chính là nam nhân đầu hoa râm đứng cách hắn không xa, sau đó lại thấy một a mẫu đứng cạnh Triệu Chính An đang nhìn hắn, cuối cùng thấy được Hồng Ảnh, Chung Tử Kỳ lập tức hiểu rõ.Trầm phụ và Trầm a mẫu kích động bước lên vài bước."

Giống...

Đúng là rất giống."

Trầm phụ thì thào tự nói, hai tay run rẩy.Trầm a mẫu càng kích động hơn, hắn xông đến kéo tay Chung Tử Kỳ, giọng nói nghẹn ngào: "Kỳ ca nhi.

Ta là ngoại tổ mẫu của ngươi, hắn là ngoại công của ngươi...

Ngươi và a mẫu ngươi...

Đúng là rất giống."

Chung Tử Kỳ bị tình huống trước mắt làm cho sững sờ không biết nên làm gì, hắn nhìn Triệu Chính An cầu cứu, Triệu Chính An nhún vai tỏ vẻ ta không giúp được đâu.

Chung Tử Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn gọi: "Tổ phụ, tổ mẫu."

"Aii..."

Trầm phụ và Trầm a mẫu cùng lên tiếng.Chung Tử Kỳ ngại ngùng nói: "Tổ phụ, tổ mẫu, chúng ta vào nhà rồi nói."

"Được được, vào nhà rồi nói."

Trầm a mẫu gật đầu, lau nước mắt, đỡ tay Trầm phụ đi vào nhà."

Đây là nhà các ngươi mới xây sao?"

Trầm a mẫu nhìn xung quanh rồi hỏi."

Dạ, mới dọn vào cách đây không lâu."

Chung Tử Kỳ cười nói.Trầm phụ cũng nhìn xung quanh, gật đầu: "Rất tốt."

Vài người ngồi nói chuyện phiếm trong phòng, Chung Tử Kỳ thấy hai người mệt mỏi thì liền nói: "Tổ phụ, tổ mẫu, đi đường xa chắc mệt lắm rồi, để ta đi nấu cơm."

"Kỳ ca nhi, không cần gấp, ta và tổ phụ ngươi muốn đi thăm a mẫu ngươi trước."

Đây mới là điều làm bọn họ sốt ruột, muốn tận mắt nhìn thấy hài tử mười mấy năm không gặp.Ngoại tổ mẫu của Chung Tử Kỳ nghĩ đến đó thì nước mắt lại rơi."

Lão gia, phu nhân, thuộc hạ biết đường, để thuộc hạ dẫn hai người đi."

Hồng Ảnh mặt than nói, ánh mắt nhìn lướt qua Chung Tử Kỳ không tiện leo núi.Trầm phụ và Trầm a mẫu cũng biết chuyện ngoại tôn có thai: "Được rồi.

Ngươi dẫn chúng ta đi đi, Tử Kỳ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Triệu Chính An muốn đi theo nhưng bị Trầm phụ cự tuyệt.Chỉ có Hồng Ảnh là đi theo, đại quản gia cũng ở lại chỗ này.Chung Tử Kỳ không quen hắn, cho nên hỏi: "Vị này là?"

Đại quản gia cười hòa ái: "Ta tên là Trầm Thanh, là quản gia Trầm phủ, tiểu thiếu gia gọi ta quản gia là được."

"Ta gọi ngươi là Trầm thúc đi."

Chung Tử Kỳ nói, kêu quản gia, hắn thấy rất ngại."

Được, nghe lời tiểu thiếu gia."

Đại quản gia híp mắt cười, viền mắt đỏ lên, rõ ràng là đang nhớ tới a mẫu của Chung Tử Kỳ, đó chính là người mà hắn chăm nom từ nhỏ đến lớn.Chung Tử Kỳ ngồi hàn huyên với đại quản gia vài câu rồi chui vào nhà bếp, hắn không biết khẩu vị của bọn họ như thế nào, cho nên đành phải làm vài món mặn và nhạt.Trong lòng Chung Tử Kỳ vẫn có chút bồn chồn, không biết nên ở chung với bọn họ thế nào, cho nên mới trốn ở nhà bếp yên tĩnh một lát, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của hắn có vẻ rất dễ gần, tuy rằng ngoại tổ phụ có hơi nghiêm túc nhưng Chung Tử Kỳ thấy hắn vẫn đối xử với mình rất nhu hòa, không có phụng phịu như là Triệu Chính An đã nói.

Có lẽ bọn họ có thể ở chung."

Trầm thúc, gần đây thân thể tổ phụ thế nào?

Có khỏe hơn không?"

Trong phòng, Triệu Chính An hỏi đại quản gia, hắn và Chung Tử Kỳ rất quan tâm đến thân thể của ngoại tổ phụ."

Thân thể không sao, nhưng ngươi cũng biết hắn có tâm bệnh mà, nhất thời không thể khỏe được."

Đại quản gia thở dài lắc đầu."

Aii..."

Triệu Chính An cũng thở dài: "Hy vọng tổ phụ nhìn thấy a mẫu rồi sẽ thông suốt, nói như thế nào thì cũng còn ta và Tử Kỳ mà, còn có trọng tôn (chắt trai) sắp ra đời nữa."

Đại quản gia cười nói: "Đúng vậy, thật ra lão gia rất thích hài tử, nhưng mà Bắc thiếu gia lại chưa thành thân."

"Có lẽ là duyên phận chưa tới."

"Có lẽ là vậy..."

Khoảng một giờ sau, Trầm phụ và Trầm a mẫu đỡ nhau trở lại, mọi người đều ăn ý không nhìn vào mắt hai người."

Tổ phụ, tổ mẫu về đúng lúc, chúng ta ăn cơm thôi, các ngươi nếm thử tay nghề của Tử Kỳ đi, ăn ngon lắm!"

Triệu Chính An cười nói sang chuyện khác.

Đại quản gia ở bên cạnh gật đầu tán thưởng, hắn rất thích Triệu Chính An, thông minh lanh lợi, còn rất tinh mắt, ai thấy hắn cũng phải khen vài câu.Chung Tử Kỳ đã nấu xong, bởi vì làm cho nhanh nên không có nhiều nguyên liệu, hắn chỉ nấu một tô canh, hai món thịt, hai món chay, còn có thịt kho mà hắn và Triệu Chính An đã làm hồi sáng.

Bởi vì thân phận nên Hồng Ảnh và đại quản gia không thể ăn chung bàn, Chung Tử Kỳ cũng đã có chuẩn bị, hắn dọn thêm một mâm cho hai người ở nhà bếp."

Tổ phụ, tổ mẫu nếm thử tay nghề của ta đi, nhưng mà không biết có hợp khẩu vị không."

Chung Tử Kỳ xới cơm cho mọi người rồi mới ngồi xuống.Trầm a mẫu là người ăn đầu tiên, vừa ăn liền khen ngợi: "Rất ngon, tay nghề của Tử Kỳ thật tốt.

Ngươi cũng ăn thử đi."

Trầm a mẫu gắp cho Trầm phụ một đũa đồ ăn, Trầm phụ lập tức ăn thử, cũng gật đầu: "Đúng là không tệ."

"Các ngươi thích là tốt rồi, chúng ta ăn nhanh đi, để lát nữa lại lạnh."

Chung Tử Kỳ cười híp mắt.Trong nhà bếp, quản gia đang ăn cơm, vừa ăn vừa nói: "Tay nghề của tiểu thiếu gia không hề kém hơn đại trù trong phủ của chúng ta, thậm chí ta còn cảm thấy hắn nấu ngon hơn.

Ngươi thấy sao, Hồng Ảnh?"

"..."

Hồng Ảnh không trả lời, vẻ mặt nghiêm túc, tốc độ ăn nhanh như châu chấu đá nhau, đại quản gia chỉ nhìn mà không nói gì.Nhưng hắn lại sợ Hồng Ảnh sẽ ăn hết, cũng mặc kệ nét mặt già nua mà giành đồ ăn với Hồng Ảnh.

Ai kêu đồ ăn tiểu thiếu gia làm lại ngon như vậy.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 81: Việc vặt


Ăn xong bữa tối, Triệu Chính An đau lòng vì Chung Tử Kỳ phải nấu ăn vất vả nên liền chủ động dọn dẹp chén bát.

"Chính An, để ta giúp ngươi."

Trầm a mẫu đứng dậy đi theo Triệu Chính An vào nhà bếp."

Tổ mẫu, ngươi không cần làm, để ta làm là được rồi."

Triệu Chính An cản Trầm a mẫu."

Thôi cứ để ta làm."

Đại quản gia cười tủm tỉm dọn dẹp với Triệu Chính An."

A mẫu, sao hôm nay hai người lại ăn mặc thế này?"

Triệu Chính An vừa dọn vừa hỏi Trầm a mẫu, hắn biết tổ mẫu theo hắn vào nhà bếp thì chắc chắn là muốn để Chung Tử Kỳ và ngoại tổ phụ ở riêng, hắn cũng không hỏi chuyện đó mà hỏi chuyện làm hắn cảm thấy khó hiểu, hôm nay Trầm a mẫu và Trầm phụ vừa xuất hiện thì hắn liền cảm thấy có chỗ kỳ lạ, đó chính là hai người đều mặc quần áo bình thường, tuy rằng không thô ráp như vải thô, nhưng mà so với tơ lụa lúc trước thì loại vải này tệ hơn rất nhiều.Trầm a mẫu lại không cảm thấy có gì không đúng: "Thế nào?

Có phải cách ăn mặc của ta và ngoại tổ phụ ngươi giống các ngươi không?

Cái này gọi là nhập gia tùy tục, ta và tổ phụ ngươi thương lượng rồi quyết định không mặc quần áo tơ lụa kia, mắc công bị mọi người chú ý, mặc như vậy thì người ta chỉ nghĩ là người qua đường hay là thương nhân đến thăm người thân mà thôi, đúng không?"

Trầm a mẫu nói xong liền xoay một vòng như tiểu hài tử."

Cũng đúng..."

Triệu Chính An cười cười.Trong phòng, bởi vì Trầm a mẫu đi ra ngoài cho nên chỉ còn Chung Tử Kỳ và Trầm phụ, hai bên im lặng một lúc, bởi vì không quen biết lẫn nhau, cũng không biết nên mở miệng nói chuyện gì.Cuối cùng vẫn là Trầm phụ nói trước, hắn cân nhắc rồi hỏi: "Tử Kỳ, a mẫu của ngươi, hắn...

Hắn có nhắc tới chúng ta không?

Có trách ta không?"

Đây là điều hắn muốn biết nhất, cũng là khúc mắc trong lòng hắn.Chung Tử Kỳ biết Trầm phụ có tâm bệnh, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "A mẫu có nhắc tới ngươi và tổ mẫu, nói hai người tốt lắm, từ nhỏ đã cưng chiều hắn, còn nói không biết hiện tại hai người thế nào rồi, hắn không thể tẫn hiếu bên cạnh hai người.

Hy vọng hai người không trách hắn."

Hốc mắt Trầm phụ đong đầy nước mắt, ngồi một lúc mới đè nén được cảm xúc: "A mẫu của ngươi chỉ là ca nhi, nhưng mà từ nhỏ đã được chúng ta sủng ái, hắn muốn làm gì, chúng ta sẽ không ngăn cản, chỉ cần chuyện hắn không thích thì chúng ta sẽ không ép hắn.

Mười mấy năm qua, chỉ có một lần duy nhất ta ép hắn, chính là cuộc hôn sự kia, ai ngờ hắn lại gan dạ như thế, cũng dám chạy trốn, còn một thân một mình, hắn là ca nhi, còn có dáng vẻ xinh đẹp như thế.

Khổ cực cỡ nào, gian nan cỡ nào.

Lỡ như gặp phải chuyện gì..."

Trầm phụ không nói nhưng Chung Tử Kỳ cũng đoán được, một ca nhi có vẻ ngoài, một mình lăn lội trong một thị trấn nhỏ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị nam nhân đùa giỡn, phải gian nan đến cỡ nào."

Tổ phụ, ngài cũng đừng tự trách, a mẫu chưa bao giờ trách ngài, nếu hắn biết ngài đau lòng như thế, hắn sẽ rất khổ sở."

Chung Tử Kỳ an ủi Trầm phụ.Trầm phụ suy nghĩ một lát rồi mới ừ một tiếng.Một lát sau, Trầm a mẫu trở lại, rảnh rỗi không có gì làm liền ngồi nói chuyện nhà với Chung Tử Kỳ."

Tổ mẫu, sao tiểu cữu không tới?"

Triệu Chính An hỏi, hắn và Chung Tử Kỳ đều tưởng Trầm Dục Bắc sẽ đi theo."

Bắc Nhi bận rộn, ngày nào việc buôn bán cũng có chuyện cần làm, không thể rời đi được, cho nên hắn không đến."

Trầm a mẫu trả lời, sau đó hỏi ngược lại: "Tử Kỳ có thai mấy tháng rồi?"

Chung Tử Kỳ sờ bụng: "Bốn tháng."

"Đã bốn tháng rồi à!

Không biết là ca nhi hay là tiểu tử."

"Mặc kệ là ca nhi hay tiểu tử thì chúng ta đều thích."

Trầm a mẫu và Trầm phụ gật đầu, bọn họ thích cách suy nghĩ này."

Chính An còn đau đầu không?"

Trầm phụ hỏi Triệu Chính An."

Tổ phụ, ta đã trị hết rồi, thần y không hổ là thần y, ta chỉ dùng thuốc một tháng là khỏe."

Triệu Chính An cười nói."

Khi nào rãnh thì Trầm a mẫu và Trầm phụ cũng đến chỗ thần y đi, khám xem có bệnh gì không."

"Không cần phải như thế, có thể sống một ngày thì tính một ngày."

Trầm phụ phất tay không thèm để ý.Trầm a mẫu thì ngược lại: "Được rồi.

Ngày nào đó sẽ đi một chuyến, kiểm tra rồi cũng yên tâm hơn."

Trầm phụ bị phu lang nhà mình cãi lời, chỉ có thể hừ một tiếng đầy căm tức.Buổi tối, Chung Tử Kỳ dọn một căn phòng, còn trải chăn bông, mặc kệ là giường hay là chăn thì đều là đồ mới, hai vị lão nhân có thể ở trong phòng này.

"Ngươi đoán thử xem tổ phụ sẽ ở bao lâu?"

Chung Tử Kỳ đóng cửa rồi hỏi Triệu Chính An."

Ta cũng không biết, nhưng mà có lẽ cũng không ít ngày đâu."

Triệu Chính An nói."

Sao vậy?

Ngươi không thích bọn họ sao?"

Chung Tử Kỳ lắc đầu: "Đương nhiên là không phải, ta chỉ hỏi thôi, để chuẩn bị cho sẵn sàng."

"Đến đó thì sẽ biết."

Cuộc sống sau này, giống như Triệu Chính An đã đoán, hai vị lão nhân không định rời đi, ngày nào cũng bận rộn làm việc với bọn họ.Trong nhà Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ lập tức náo nhiệt.Bơi vì hai vị lão nhân đột nhiên đến đây cho nên tiến độ làm thịt kho được lùi lại, bây giờ quan trọng nhất là tuyển thêm người.Thật ra trong thôn cũng có không ít ca nhi và hán tử trung thực, Triệu Chính An tìm bốn năm ca nhi đến làm, chỉ cần đi bộ hai ba phút là tới, rất gần, cũng không cần phải bao cơm trưa.Những người được chọn lựa đều rất vui vẻ, bọn họ là ca nhi mà cũng có thể làm việc kiếm tiền, vừa ở gần nhà mà còn kiếm được nhiều tiền, cho nên đều vui sắp ngất luôn rồi.Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ bắt đầu dạy bọn họ cách làm thịt kho, mà gia vị thì đã được phối hợp trước rồi, cho nên muốn ăn cắp cũng không được.Giống như Chung Tử Kỳ đã từng nói, thứ tốt thì không sợ không ai mua, người tới mua thịt kho còn nhiều hơn bánh quai chèo.Buôn bán trôi chảy làm cho mọi người càng thêm nhiệt tình công tác.Trầm phụ và Trầm a mẫu không ngừng gật đầu, cảm thấy hai hài tử này không tệ, rất biết suy nghĩ, bọn họ muốn dạy bảo hai câu cũng không có chỗ dùng.

Mà đại quản gia lại rất lợi hại, việc nhỏ việc lớn gì hắn cũng có thể giải quyết được.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 82: Hôn sự


Thời gian trôi qua rất nhanh, khi việc buôn bán của Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An đi vào quỹ đạo thì tiết Mang Chủng* cũng đã tới.*Vào ngày mùng 5, 6, 7 của tháng 6, ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Ngũ cốc trổ bông.Chung Tử Kỳ đã mang thai được sáu tháng rồi, không thể giúp đỡ mọi người cấy mạ được, nhưng mà cho dù hắn muốn làm thì Triệu Chính An cũng không đồng ý.Cũng may là trong nhà không có nhiều đất, chỉ có ba mẫu, Triệu Chính An tìm thêm hai người nữa là có thể làm xong trong một ngày.Bây giờ Trầm phụ và Trầm a mẫu đã sống ở thôn Triệu gia luôn rồi, Hồng Ảnh thì về Trầm phủ, đại quản gia vẫn ở lại xử lý những chuyện vụn vặt.Lúc đầu người trong thôn đều ngạc nhiên vì trong nhà Chung Tử Kỳ xuất hiện ba người xa lạ, sau đó biết được đó là ngoại công và ngoại bà của Chung Tử Kỳ thì dần quen với việc bọn họ thường xuyên đi lại trong thôn, có người tinh ý phát hiện không biết từ khi nào mà ngoại công của Chung Tử Kỳ lại thường xuyên tán gẫu với Lý Chính, có người hiếu kỳ đến hỏi bọn họ nói gì, bởi vì từ trước đến nay chưa từng thấy Lý Chính ôn hòa với ai như thế, còn là người xa lạ từ nơi khác đến.Lý Chính chỉ nói một câu làm cho ngươi mơ màng: "Trầm Trác Văn tiên sinh là người có học vấn..."

Lý Chính chỉ ngẫu nhiên nói chuyện với Trầm phụ rồi phát hiện ra hắn là người có học vấn, Lý Chính cảm thấy Trầm Trác Văn rất uyên bác, cách nói chuyện và cử chỉ đều không giống người bình thường, Lý Chính cảm thấy Trầm Trác Văn không đơn giản, không phải thôn phu bình thường, còn có phu lang của hắn nữa, đều là hai người không đơn giản, nhưng mà Lý Chính có đoán thế nào cũng không đoán được thân phận của bọn họ."

Người tìm được người cấy mạ chưa?

Ngày mai bắt đầu rồi."

Chung Tử Kỳ nằm trên giường nói chuyện với Triệu Chính An.Triệu Chính An vuốt bụng Chung Tử Kỳ cảm nhận cử động bên trong: "Tìm được rồi, đến lúc đó trả mấy văn tiền công là được."

Chung Tử Kỳ gật đầu, sau đó đập bàn tay không yên phận của Triệu Chính An: "Sờ cái gì mà sờ, ngủ đi."

Từ khi mang thai được sáu tháng đến nay, không biết bắt đầu từ ngày nào mà sinh mệnh trong bụng bắt đầu cử động, hắn sẽ trở mình, đá chân, đánh quyền tỏ rõ sự tồn tại của bản thân, lúc đầu Chung Tử Kỳ cũng hơi phản cảm nhưng sau liền cảm thấy kỳ lạ, cho đến bây giờ là chờ đợi trong thích thú, có thể nói là trong lòng Chung Tử Kỳ đã biến hóa vài lần.Điều đó làm Triệu Chính An rất vui vẻ, lúc trước hắn cảm thấy Chung Tử Kỳ không thích hài tử, nhưng mà từ sau khi chậm rãi làm quen thì hắn không còn nhìn thấy phiền chán trong mắt Chung Tử Kỳ nữa, mà là yêu thương, còn có chờ mong sự ra đời của hài tử."

Ngủ...

Ngủ đi...

Mai còn phải dậy sớm làm việc."

Chung Tử Kỳ trừng Triệu Chính An, cảnh cáo hắn không được xằng bậy, nhưng mà mỗi khi Triệu Chính An có ý nghĩ xấu thì không phải Chung Tử Kỳ nói dừng là dừng được.Triệu Chính An giống như bạch tuột có tám chân quấn chặt lên người Chung Tử Kỳ, tay chân nhanh nhẹn cởi áo Chung Tử Kỳ, sau đó bắt đầu vận động có quy luật.Từ khi Chung Tử Kỳ mang thai, ba tháng đầu phải cấm chuyện phòng the, điều đó làm Triệu Chính An khổ không sao kể hết, rất vất vả mới chờ được đến khi có thể khai trai, thân thể Chung Tử Kỳ lại không thể chèn ép quá mức, lần nào cũng làm Triệu Chính An bất mãn không thôi.Ngày thứ hai, sau khi Chung Tử Kỳ tỉnh dậy thì Triệu Chính An đã đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hắn và Trầm a mẫu."

Tổ mẫu, tổ phụ đâu?"

Chung Tử Kỳ vừa ngáp vừa xoa thắt lưng.Trầm a mẫu hâm nóng thức ăn tối qua đã làm rồi bưng lên bàn, bây giờ hắn gần như là nhập gia tùy tục rồi, ngay cả cơm mà cũng biết nấu, tuy rằng kém xa Chung Tử Kỳ nhưng mà cũng có thể ăn được, đây là lần đầu hắn xuống bếp trong gần năm mươi năm, bởi vì hắn xuất thân là ca nhi nhà danh giá, Tương gia nắm giữ việc buôn bán tơ lụa Giang Nam chính là nhà hắn, từ nhỏ hắn đã được cưng chiều, đừng nói là nấu cơm, ngay cả ăn cơm cũng được phụ mẫu đút cho, bây giờ đến đây mới chậm rãi học được cách làm, nhìn thấy người khác ăn đồ mình nấu thì liền có cảm giác rất thành tựu."

Hắn à, đi bộ đến chỗ làm thịt kho rồi, không cần quan tâm hắn đâu, hắn không thích ngồi yên."

"Dạ...

Sao tổ mẫu không ăn?"

Chung Tử Kỳ vừa ăn vừa hỏi.Trầm a mẫu cười: "Ăn rồi.

Hài tử Chính An dậy rất sớm, cho nên ta ăn với hắn rồi."

"Dạ...

Cơm trưa để ta làm cho, sau đó đem qua cho hắn, ba người đó phải làm cả ngày mới xong."

Nguyên nhân mà bọn họ giữ lại ba mẫu đất không bán đi là vì lương thực mỗi khi thu hoạch đủ cung cấp cho hắn và Triệu Chính An ăn.

Bây giờ lại nhiều thêm ba người, đương nhiên là không đủ ăn, nhưng mà để đó cũng không thua lỗ gì nên mới giữ lại.Cơm nước xong, Chung Tử Kỳ và Trầm a mẫu liền đi ra ngoài, đi dạo một vòng đến nhà làm thịt kho, chỗ này có đại quản gia và Trầm phụ chăm nom nên không có vấn đề gì, hai người đó đều đã thành tinh rồi, rất biết cách nắm bắt lòng người.Ánh mắt ai khác lạ, ai mờ ám thì bọn họ đều nhìn ra.

Đây là cảnh giới mà Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ không đạt được.Chung Tử Kỳ và Trầm a mẫu lại đi dạo xung quanh nhà bọn họ, bây giờ chỗ nào cũng có người, ngoại trừ lão nhân và tiểu hài tử, chỉ cần trong nhà có đất vườn thì lúc này đều đang vội vàng cấy mạ.Dọc theo đường đi gặp không ít người, thỉnh thoảng có vài người trong thôn, chỉ cần quan hệ không quá xấu thì đều chào hỏi nhau.Hai người đi một lát thì đến bờ ruộng, Triệu Chính An và hai người kia ở rất xa, Chung Tử Kỳ cũng gọi hắn, thế nhưng lại đụng mặt với cả nhà Vương thúy Hoa, sắc mặt Vương thúy Hoa và Triệu Thành đều rất bất mãn, làm như không phát hiện mà tiếp tục cấy mạ.Miệng Vương thúy Hoa không ngừng động đậy, có lẽ là đang mắng chửi Chung Tử Kỳ.Lúc trước khi nghe nói ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của Chung Tử Kỳ tìm đến, Vương thúy Hoa và Chung gia bên kia đều chạy tới lôi kéo làm quen, bị Trầm phụ và Trầm a mẫu đã biết rõ mọi chuyện mắng cho chạy về nhà, từ đó làm như không quen biết nhau.Đi một thêm một vòng rồi Chung Tử Kỳ và Trầm a mẫu liền về nhà, dọn dẹp nhà cửa một lát thì đã đến giữa trưa, Chung Tử Kỳ vội vàng xuống bếp nấu một món thịt xào và một món chay, Chung Tử Kỳ biết Triệu Chính An là người theo chủ nghĩa ăn thịt, phải ăn thịt mới có sức làm việc cho nên hắn mới làm thịt xào cho Triệu Chính An.Hai người thợ làm công kia cũng rất vui vẻ vì có thể cọ được một bữa cơm trưa thơm ngon, sau khi ăn xong còn nói với Triệu Chính An rằng sau này có việc gì cần làm thì cứ gọi bọn họ.Triệu Chính An cười cười không đáp lại.Buổi chiều khi về nhà, Triệu Chính An liền nói chuyện này với Chung Tử Kỳ: "Ngươi không thấy hai mắt tỏa sáng của bọn họ đâu, còn nói lần sau có gì cần làm thì cứ gọi bọn họ, ta cảm thấy, lần sau ngươi cứ bộc lộ tài năng thì ta cũng không cần phải trả tiền công cho bọn họ nữa."

"Lần sau để ngươi làm."

Chung Tử Kỳ giận rồi.

Chẳng phải bởi vì không muốn thiếu nợ tình nghĩa của người ta nên hắn mới mướn người làm sao."

Hê hê, aii, đừng nói nữa, cấy mạ thật là mệt, may mà ngươi không làm, thắt lưng ta sắp gãy luôn rồi."

Triệu Chính An đấm thắt lưng."

Lên giường đi ta xoa bóp cho ngươi."

Chung Tử Kỳ vỗ giường kêu hắn đi lên.Triệu Chính An cởi hài rồi leo lên giường, Chung Tử Kỳ ngồi trên người Triệu Chính An xoa bóp cho hắn."

Thế nào?

Dùng sức như vậy được không?"

Chung Tử Kỳ ấn thắt lưng cho Triệu Chính An.Triệu Chính An híp mắt lầm bầm: "Ư...

Thoải mái...

Chính là chỗ đó...

Ư."

Trầm phụ và Trầm a mẫu ngoài cửa liếc nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, người trẻ tuổi thật là, sao không biết tiết chế như thế chứ, ban ngày tuyên dâm thì còn ra thể thống gì.Trong phòng, Chung Tử Kỳ vỗ lưng Triệu Chính An: "Có thể đừng có kêu rên...

Giống như phát xuân được không."

Triệu Chính An nói lười nhác: "Đúng là có hơi..."

Chung Tử Kỳ suy nghĩ một lát rồi đen mặt nhéo Triệu Chính An.Triệu Chính An lập tức cầu xin tha thứ.Tháng năm đã qua, khi tháng sáu vừa tới thì Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu đã chọn được ngày, tháng bảy sẽ cho Triệu Trữ và Hoàng Tấn Lỗi thành thân.Vào khoảng tháng sau, đột nhiên Trầm Dục Bắc lại đến đây, đến mà không nói trước tiếng nào, khi hắn xuất hiện ở cửa nhà Triệu gia còn làm mọi người kinh ngạc một lúc lâu."

Tiểu cữu...

Sao ngươi đến mà không nói với chúng ta tiếng nào!"

Chung Tử Kỳ nói."

Nói để ngươi và Chính An đến đón à, mắc công, cũng không phải ta không biết nhà."

Trầm Dục Bắc cười nói."

Vậy tiểu cữu đến đây...

Nhà bên kia có sao không?"

Chung Tử Kỳ biết sản nghiệp của Trầm gia không thể không có người canh giữ."

Đúng vậy?

Tiểu cữu...

Lần này đến có thể ở lại bao lâu?"

Triệu Chính An cũng hỏi."

Lần này đến...

Có lẽ là sẽ ở lại bốn năm ngày, ta đến xem thử các ngươi thế nào."

Trầm phụ nhíu mày nhìn Trầm Dục Bắc: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?

Đều là người một nhà, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng, việc buôn bán xảy ra vấn đề gì sao?"

Mọi người sửng sốt, không ngờ Trầm phụ lại nói như vậy, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì hay sao?"

Hài tử...

Xảy ra chuyện gì rồi?

Ngươi đừng gạt ta và phụ thân ngươi, cứ nói đi!"

Trầm a mẫu cũng sốt ruột, vội vàng hỏi han.Trầm Dục Bắc dở khóc dở cười: "Mọi người không cần lo lắng, việc buôn bán rất tốt!"

Mọi người nghe thấy như thế thì mới thở phào nhẹ nhõm."

Vậy sao ngươi lại đến đây?

Chắc chắn là có chuyện muốn gạt chúng ta."

Trầm a mẫu rất hiểu hài tử của mình, hắn biết Trầm Dục Bắc có chuyện muốn nói.Trầm Dục Bắc trầm ngâm một lát rồi nói chậm rãi: "Đúng là có một chuyện muốn thương lượng với mọi người."

"Chuyện gì?"

Trầm Dục Bắc cười: "Chuyện của ta..."

"Hả?"

Mọi người không hẹn mà cùng ngây người."

Tình huống gì đây?

Tiểu tử thối, ngươi nói rõ ràng cho ta?!"

Trầm phụ đập bàn, việc này cũng quá đột ngột rồi, nhiều năm như vậy, hắn liên tục giới thiệu ca nhi cho Trầm Dục Bắc nhưng đều bị Trầm Dục Bắc từ chối, sao hôm nay lại muốn thành thân?

Kỳ quái, là ai có mị lực như thế!"

Nhi tử, ngươi nhìn trúng ca nhi nhà nào?

Mau nói cho a mẫu biết..."

Trầm a mẫu rất vui, Trầm Dục Bắc cũng lớn tuổi rồi, bây giờ người cùng tuổi với hắn đều có hài tử có thể chạy nhảy được rồi, mà nhà bọn họ lại không có đứa nào, sao bọn họ lại không sốt ruột cho được chứ, bọn họ cũng muốn ôm tôn tử mà!"

Người đó...

Phụ thân, a mẫu cũng biết, chính là Cao Hàn Cẩm của Cao gia."

"Cái gì?

Chẳng phải Hàn Cẩm là tiểu tử hay sao?

Ngươi ngươi...

Hắn...

Hắn..."

Trầm a mẫu không biết nên nói gì.Trầm phụ nhíu mày nhìn Trầm Dục Bắc: "Sao lại thế này, nói cho rõ ràng!"

Trầm Dục Bắc cũng đã tưởng tượng đến phản ứng của hai người, hắn nói đầy bất đắc dĩ: "Phụ thân, a mẫu, Hàn Cẩm là ca nhi, không phải tiểu tử."

"Cái gì?

Hắn...

Hắn là ca nhi?

Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"

"Là như vậy, khi hài tử còn nhỏ, Cao a mẫu bị thương, đại phu nói không thể mang thai được nữa, nhà Cao bá phụ lại có sản nghiệp rộng lớn, cần phải có người thừa kế, nếu không khi bọn họ trăm tuổi thì gia nghiệp sẽ rơi vào tay người khác, cho nên bọn họ nuôi Hàn Cẩm như là tiểu tử, cũng không cung cấp tin tức ra bên ngoài, cho nên không ai biết chuyện đó, nhưng mà không ngờ, vài năm sau Cao a mẫu lại mang thai, còn là tiểu tử, Hàn Cẩm cũng có thể buông bỏ gánh nặng, có thể khôi phục lại thân phận ca nhi và thành thân."

Trầm phụ lắc đầu, hèn chi bọn họ cảm thấy Cao Hàn Cẩm là tiểu tử mà dáng vẻ lại quá âm nhu, thì ra là ca nhi.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 83: Nguyên nhân


Vì sao Trầm Dục Bắc lại nhắc tới chuyện hôn sự?Này phải nói đến một chuyện vừa xảy ra trước đó không lâu.Cao Hàn Cẩm rất đẹp, đừng nói là ca nhi, ngay cả tiểu tử nhìn thấy hắn cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.Bởi vì hắn giả dạng thành nam nhân, cho nên không ai biết hắn là ca nhi.Trước đó không lâu, Cao Hàn Cẩm ra ngoài bàn việc buôn bán, đối phương là một nam nhân hơn hai mươi tuổi, nhưng nếu so với Cao gia bọn họ thì hắn vẫn còn kém hơn một bậc.Người này, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, ai nhìn thấy cũng không ngờ hắn là sắc lang.Yêu thích của đời hắn chính là mỹ nhân, bởi vì cấu tạo thân thể của tiểu tử và ca nhi không khác nhau nhiều lắm, cho nên hắn không hề kiêng nể điều gì, mặc kệ là ca nhi hay là tiểu tử thì cũng ăn được.Từ khi bắt đầu bàn sinh ý với Cao Hàn Cẩm, hắn liền thèm nhỏ dãi không thôi, trong lòng lột trần Cao Hàn Cẩm vô số lần nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nghiêm trang, Cao Hàn Cẩm không giống như Cao Phù Duyệt có thể nhìn ra được người nào gian trá khác thường, hắn cũng chỉ mới tiếp nhận việc buôn bán hơn một năm nay, sao có thể có được kinh nghiệm phong phú như thế, cho nên hắn không biết nam nhân đó đánh chủ ý quỷ quái vào mình.Cho đến hôm nay bọn họ ăn cơm ở tửu lâu, bởi vì việc bàn bạc rất tốt, đối phương cũng sắp về nên mời Cao Hàn Cẩm đến ăn cơm.

Dù sao thì cũng là đối tác cho nên Cao Hàn Cẩm cũng không nghĩ nhiều."

Đến, Cẩm thiếu, tại hạ kính ngươi một ly."

Nam nhân rót rượu cho Cao Hàn Cẩm, sau đó bưng chung rượu của mình lên."

Được, cụng ly."

Cao Hàn Cẩm không hề nghĩ ngợi mà uống một hơi cạn sạch.

Ý cười của hắn càng sâu.Cao Hàn Cẩm và hắn bắt đầu ăn cơm, nhưng mà chưa ăn được hai ngụm thì Cao Hàn Cẩm liền cảm thấy kỳ lạ, sao người hắn lại nóng như vậy, hắn phẩy phẩy cổ áo nhưng vẫn là vô ích, hắn cảm thấy ngày càng nóng, nơi nào đó cũng xảy ra biến hóa, trong lòng hắn còn xuất hiện khát vọng, Cao Hàn Cẩm vô cùng sợ hãi, cho dù có ngu ngốc hơn nữa thì hắn cũng phát hiện ra rằng tình huống không phù hợp, hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân đang cười, phẫn nộ hỏi: "Ngươi bỏ thuốc trong rượu?"

"Đúng vậy, là ta làm.

Vậy thì sao?

Ngươi có muốn hét lên không?

Để những người khác nhìn thấy dáng vẻ động dục của đại thiếu gia Cao gia?"

Nam nhân đó nói, sau đó đứng dậy đi tới, ý đồ gây rối.Cao Hàn Cẩm thở hổn hển, bàn tay nắm chặt: "Ngươi thật là đê tiện, ngươi không sợ sau này ta sẽ làm cho ngươi táng gia bại sản, hay là giết ngươi sao?"

Nam nhân cười cười: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, sau này trên người ngươi sẽ có dấu vết của ta."

Nói xong liền dùng bàn tay heo muốn sờ mặt Cao Hàn Cẩm, Cao Hàn Cẩm thừa dịp hắn không phòng bị liền đá vào hạ vị hắn, nam nhân kia không chú ý nên bị đá cho lảo đảo, quỳ trên mặt đất, tuy Cao Hàn Cẩm là ca nhi, nhưng mà từ nhỏ đã được nuôi dạy như người thừa kế, vẫn được dạy một ít công phu quyền cước, mặc dù lúc này hắn không có sức lực, nếu không thì đối với người miệng cọp gan thỏ thế này, hắn chỉ cần một cước là có thể đánh ngất.Thừa dịp nam nhân đó khụy xuống một lát, Cao Hàn Cẩm liền dùng hết khí lực toàn thân chạy ra bên ngoài, tửu lâu này là của Trầm gia, chưởng quầy đều biết mặt hắn, cho nên hôm nay hắn mới tới đây một mình, nếu không thì hắn sẽ dẫn A Trác theo."

Ngươi đứng lại đó cho ta!!"

Nam nhân đó vội vàng đứng dậy đuổi theo, hắn không ngờ Cao Hàn Cẩm còn sức để phản kháng."

Khách quan, không nên ầm ĩ trong điếm."

Tiểu nhị chạy đến nói.Nam nhân đó nhìn thấy Cao Hàn Cẩm biến mất thì chỉ có thể tức giận mắng chửi một câu, không ngờ vịt nấu chín mà còn bay mất, nhất định Cao Hàn Cẩm sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn quay về tửu lâu, thu dọn hành lý rồi vội vàng rời đi.Còn bên này, Cao Hàn Cẩm yếu ớt ngả nghiêng chạy đi, hắn cảm thấy lý trí này ọ đều biến mất hết rồi, cả người nóng đến khó chịu."

Chủ tử, là Cẩm thiếu gia."

Cách đó không xa, có hai người đang đi tới, một người trong đó chính là Trầm Dục Bắc.Người nói chuyện là tiểu tư của Trầm Dục Bắc.Trầm Dục Bắc nhìn lại, đúng là Cao Hàn Cẩm!Hắn nhíu mày, trực giác cảm thấy không thích hợp, vội vàng chạy đến kéo tay người nọ: "Hàn Cẩm, sao vậy?"

Đập vào mắt Trầm Dục Bắc chính là vẻ mặt đỏ bừng và ánh mắt mơ màng của Cao Hàn Cẩm.

Trầm Dục Bắc cũng là tay già đời trên thương trường, có tình huống gì mà hắn chưa gặp qua đâu, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được, Cao Hàn Cẩm trúng xuân dược.

"Hàn Cẩm...

Hàn Cẩm...

Ngươi thế nào?"

Trầm Dục Bắc vỗ vỗ hai má Cao Hàn Cẩm.Không biết có phải Cao Hàn Cẩm nghe thấy giọng nói của Trầm Dục Bắc hay không, hắn tủi thân nức nở hai tiếng: "Ta khó chịu...

A Bắc..."

Trầm Dục Bắc không biết nên làm gì, đành phải ôm Cao Hàn Cẩm, chỗ này gần Trầm phủ hơn, cho nên bọn họ chỉ có thể quay về Trầm phủ.Cao Hàn Cẩm đã bị xuân dược biến thành người hoàn toàn mất hết lý trí, hắn phát hiện tay mình không bị trói buộc thì liền bắt đầu cởi quần áo, Trầm Dục Bắc vội vàng ngăn cản, không ngờ Cao Hàn Cẩm lại giống như bạch tuột có tám chân, bò lên người hắn: "A Bắc...

A Bắc...

Khó chịu...

Ô ô..."

Cao Hàn Cẩm không ngừng thì thào tự nói.Trầm Dục Bắc nhìn thấy Cao Hàn Cẩm như thế, thở dài một tiếng, cởi quần áo, cởi hài rồi leo lên giường.Một lát sau, bên trong liền truyền ra tiếng rên rỉ thoải mái của Cao Hàn Cẩm.

Vang lên cả đêm.

Sáng hôm sau, khi Cao Hàn Cẩm tỉnh lại, vẻ mặt hắn vẫn rất mơ màng, hoàn toàn không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nhớ chuyện hắn bị tên biến thái chết tiệt kia bỏ thuốc, chẳng lẽ tên biến thái đó đắc thủ rồi sao?Cử động thân thể đau nhức, Cao Hàn Cẩm nghĩ như thế.Nhưng mà khi hắn cẩn thận đánh giá bài trí xung quanh, hắn phát hiện đây là nhà của Trầm Dục Bắc, chẳng lẽ tối qua người ấy ấy với hắn chính là...

Trầm Dục Bắc?Cao Hàn Cẩm vui vẻ, sau đó suy nghĩ liền được chứng minh, bởi vì Trầm Dục Bắc đi từ ngoài vào, nhìn thấy hắn nằm trên giường trợn mắt thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn rất bình tĩnh nói: "Ngươi tỉnh, ngồi dậy ăn chút gì đi."

Cao Hàn Cẩm ngại ngùng nhìn tới nhìn lui: "Ngươi...

Tối qua chúng ta..."

Vẻ mặt Trầm Dục Bắc rất nghiêm túc: "Ta sẽ phụ trách."

Hắn không phải loại người gặp chuyện sẽ bỏ chạy.

Nếu đã xảy ra, vậy hắn sẽ gánh vác, huống chi Cao Hàn Cẩm còn đợi hắn nhiều năm như vậy.

Bây giờ hắn đã giải đáp được khúc mắc rồi, không thể để mọi chuyện rối rắm như trước nữa.Cao Hàn Cẩm bĩu môi, từ vẻ mặt của Trầm Dục Bắc, hắn nhìn ra được Trầm Dục Bắc không hề vui vẻ, cũng không muốn thành thân với hắn, ngay cả trái tim đang loạn nhịp cũng bình tĩnh lại, nói rầu rĩ: "Ngươi cũng không muốn nó xảy ra, chuyện này là do ta, không thể để ngươi chịu trách nhiệm được, ngược lại ta còn muốn cám ơn ngươi.

Ta sẽ không ép ngươi."

Trầm Dục Bắc lắc đầu thở dài: "Là ta tự nguyện, ngươi chờ ta nhiều năm như vậy, cũng nên có kết quả rồi."

Cao Hàn Cẩm khóc trong vui sướng, gục vào lòng Trầm Dục Bắc.

Cuối cùng thì hắn cũng đợi được, hắn cứ tưởng Trầm Dục Bắc là tảng đá, cuối cùng thì bây giờ cũng hòa tan rồi."

Ngươi chờ ta, phụ thân và a mẫu của ta đều đang ở phương Bắc, mai ta sẽ đến đó thương lượng hôn sự của chúng ta, ngươi ở nhà chờ ta đến cửa cầu hôn đi."

Trầm Dục Bắc nói."

Được, ta chờ ngươi."

Đương nhiên là Cao Hàn Cẩm sẽ không có ý kiến gì.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 84: Thành thân


Trầm phụ và Trầm a mẫu không ngờ động tác của hài tử nhà mình lại nhanh như vậy, một khi đã như vậy thì bọn họ phải vội vàng chạy về phía Nam để chuẩn bị hôn sự, hơn nữa bọn họ còn không biết Cao gia bên kia nghĩ như thế nào, tuy rằng hai nhà có quan hệ tốt, nhưng mà Cao gia chưa từng nhắc đến chuyện của Cao Hàn Cẩm với bọn họ, cho nên bây giờ xảy ra chuyện này, không biết ý tứ của Cao gia là gì."

Tử Kỳ, ta và ngoại tổ phụ của ngươi phải về, chờ đến ngày ngươi sinh, ta và tổ phụ của ngươi sẽ đến, giúp ngươi dỗ tiểu ngoại tôn của ta."

Trầm a mẫu vỗ vỗ tay Chung Tử Kỳ, ở đây lâu như vậy, hắn cũng không nỡ rời đi, mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú, rất vui vẻ.Trầm phụ ở bên cạnh cũng gật đầu: "Hôn sự của tiểu cữu ngươi, nhanh nhất cũng phải hai tháng sau mới xong, khi đó thân thể ngươi không tiện đi lại, cho nên hai ngươi đừng tới, chờ tiểu cữu ngươi thành thân xong thì hắn sẽ dẫn phu lang của hắn đến đây với chúng ta."

Thật ra Trầm phụ cũng không muốn đi, thôn nhỏ này, tuy rằng rất nghèo và có vài người còn tưởng mình thông minh mà làm trò, thế nhưng ở trong mắt hắn thì cũng chỉ là diễn xiếc mà thôi.

Nơi này có non xanh nước biếc, không có nhiều chuyện làm cho người ta phiền lòng, ngày nào cũng nhàn nhã tự do, đại ca nhi của hắn ở đây, ngoại tôn cũng ở đây, người mà ngoại tôn hắn xem trọng cũng ở đây, cho nên hắn không nỡ rời đi."

Đúng vậy, Tử Kỳ, ngươi và Chính An cứ ở đây đi, yên tâm mà dưỡng thai, chờ tiểu cữu ngươi thành thân rồi ta sẽ dẫn cữu a mẫu của ngươi đến cho ngươi xem."

Trầm Dục Bắc cũng nói.Chung Tử Kỳ cười nói: "Được rồi, với tình trạng của ta, các ngươi muốn ta đi thì ta cũng không đi được, ta sẽ ở nhà chờ các ngươi."

"Chúng ta đi rồi, sau này ngươi phải cẩn thận chú ý nguy hiểm, đừng để chúng ta lo lắng."

Trầm a mẫu dặn dò.Triệu Chính An ở bên cạnh nói: "Tổ mẫu, ngươi và tổ phụ cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc Tử Kỳ thật tốt."

"Có ngươi thì ta cũng yên tâm rồi, nhưng mà ngươi không có gì làm thì cũng ít gây sức ép cho hắn đi, bây giờ đang mang thai, không tiện, ngươi chú ý một chút."

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ nghe vậy thì đều xấu hổ, gương mặt đỏ bừng, bị trưởng bối dạy dỗ chuyện như vậy, đúng là doạ người mà.Trầm Dục Bắc ở đây hai ngày, hắn cũng chú ý đến thịt kho mà Chung Tử Kỳ mới nghiên cứu ra, mùi vị độc đáo mà hắn chưa từng ăn thử.

Cho nên ở ngày thứ ba khi chuẩn bị rời đi, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An liền đóng gói một nồi thịt kho cho Hồng Ảnh mang đi.

Còn có bánh quai chèo và bánh quẩy, để bọn họ ăn trên đường.Đại quản gia không đi theo, hắn ở lại giúp đỡ bọn họ.Cứ như vậy, ba người Trầm phụ đi tới phía Nam, trong nhà lập tức trống trải hơn rất nhiều, Chung Tử Kỳ cảm thấy rất kỳ lạ, hắn đã quen với sự xuất hiện của Trầm phụ và Trầm a mẫu rồi.Hắn rất thích hai vị lão nhân này, mặc dù tổ phụ có hơi nghiêm túc nhưng mà lại không đáng ghét, còn tổ mẫu thì ngày nào cũng cười ha ha, hắn không thích cũng không được.

Lần này hai người đi hết rồi, làm hắn có chút không quen.Ở phía Nam, sau khi Trầm phụ trở lại thì liền nhanh chóng thương lượng với phụ mẫu Cao gia, bên chỗ Cao gia cũng đã chuẩn bị rồi, bọn họ đã nghe đại hài tử nói qua, đều rất tức giận cái tên biến thái chết tiệt kia, lại đau lòng cho ca nhi nhà mình, thậm chí còn thức tỉnh, nhiều năm như vậy, bọn họ nuôi dạy Cao Hàn Cẩm giống như tiểu tử có phải là quyết định sai lầm rồi không, hắn không thể ăn mặc như ca nhi bình thường, ngay cả cử chỉ cũng không được để lộ khí chất của ca nhi, không thể có cuộc sống thoải mái giống như ca nhi, từ nhỏ đã bị dạy dỗ nghiêm khắc, đợi đến khi bọn họ có tiểu tử thì mới dần dần không ép buộc Cao Hàn Cẩm nữa, nhưng mà tất cả đều đã muộn, người bên ngoài đều cho rằng hắn là tiểu tử, ngay cả lời nói và cử chỉ đều giống như tiểu tử, như vậy thì ai dám thú hắn đây?Bọn họ còn định kén rể, nhưng nếu như thế thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo.Sau đó, không biết là từ khi nào, bọn họ phát hiện Cao Hàn Cẩm thích một người, nhưng mà khi nói đến người kia thì vẻ mặt của hắn liền xuất hiện một chút buồn rầu, bọn họ cảm thấy có lẽ là không thuận lợi, còn nghĩ có phải người đó chướng mắt Cẩm Nhi của nhà bọn họ hay không, sau đó bọn họ đột nhiên biết được người đó là Trầm Dục Bắc của Trầm gia, bởi vì Cao Hàn Cẩm thường xuyên chạy đến Trầm gia tìm Trầm Dục Bắc, bọn họ chỉ cần liên tưởng một chút liền hiểu được.

Cao mẫu còn từng hỏi Cao Hàn Cẩm có muốn bọn họ đến Trầm gia cầu hôn hay không, sau đó bị Cao Hàn Cẩm từ chối, không ngờ đi một vòng lại trở lại người này.Nếu hai bên đều đã đồng ý, như vậy hôn sự có thể tiến hành.

Cao gia còn có chút ngạc nhiên vì Trầm gia gấp gáp như vậy.Trầm a mẫu liền giải thích: "Ba tháng nữa là đại ngoại tôn của ta sẽ sinh rồi, ta và phụ thân Bắc Nhi muốn nhanh chóng trở lại phương Bắc.

Trong nhà hài tử đó chỉ có hai người, cũng không có thân nhân, cho nên ta lo lắng."

Lúc này hai vị lão nhân Cao gia mới giật mình, Cao Hàn Cẩm đã từng nói, Trầm gia tìm được tung tích đại ca nhi rồi, nhưng mà người đã mất, chỉ còn lại một hài tử, lúc trước không nhìn thấy bọn họ chính là đến phương Bắc."

Được rồi, chúng ta tìm ngày tốt đi, tháng này không được, rất vội, để xem tháng sau có ngày tốt hay không."

Cao phụ nói, bên này của hắn còn phải bàn bạc kế hoạch để lộ chuyện Cao Hàn Cẩm là ca nhi....Nắng gắt như lửa, ve sầu kêu vang, báo hiệu mùa hè đã tới.Phía sau nhà Chung Tử Kỳ có một mảnh đất trồng rau xanh, lúc này đã xanh mướt một mảnh.

Đây đều là Triệu Chính An và đại quản gia làm, Chung Tử Kỳ chỉ đứng bên cạnh chỉ huy mà thôi.Nếu nhìn kỹ thì còn có thể nhìn thấy luống rau quanh co khúc khuỷu.

Còn ở chỗ khác thì có vài gốc cây nhỏ, có cây đã lớn, có cây vẫn còn non, đều là Triệu Chính An lên núi lấy về.

Hơn nữa ở những cây đã lớn, chỉ cần có thể sống là mùa thu sẽ kết quả.Chung Tử Kỳ nhìn trong mắt, cảm động trong lòng, cây ăn quả lớn không dễ lấy, bởi vì bộ rễ rất phát triển, nếu làm không tốt thì sẽ chặt đứt, Triệu Chính An phải đào rất lâu mới lấy được.Chung Tử Kỳ thật sự cảm động.

Sau đó không lâu thì tới hôn sự của Triệu Trữ.

Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An lại bắt đầu bận rộn.

Bây giờ thân thể Chung Tử Kỳ không tiện nên Triệu a mẫu không thể nhờ hắn nấu ăn, chỉ có thể để hắn trò chuyện với Triệu Trữ.

Buổi tối trước hôn lễ một ngày, Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ ngủ chung, Chung Tử Kỳ nhìn ra được, tuy rằng Triệu Trữ vui vẻ nhưng mà lại rất lo lắng.

"Triệu Trữ, khẩn trương hả?"

Triệu Trữ gật đầu: "Có chút, còn nữa, ta không muốn rời khỏi phụ thân và a mẫu."

Chung Tử Kỳ cũng hiểu được, đây là tư tưởng của tất cả những người sắp thành thân, bọn họ sẽ khủng hoảng và sợ hãi đối với tương lai không rõ ràng, theo bản năng không muốn rời khỏi người có thể bảo vệ mình: "Có gì mà không nỡ, cho dù ngươi gả qua đó thì ngươi vẫn có thể gặp Triệu a mẫu mỗi ngày mà, còn nữa, trấn Thanh Thủy và nhà ngươi gần nhau như vậy, muốn về lúc nào thì về, sợ gì, Hoàng a mẫu và Hoàng đại thúc cũng xem ngươi như là con ruột, còn có Lỗi ca nữa, ngươi nói gì là hắn nghe nấy, còn sợ hắn khi dễ ngươi sao?

Nếu Hoàng Tấn Lỗi dám khi dễ ngươi, ngươi cứ nói cho chúng ta biết, nhất định mọi người sẽ làm cho ngươi hết giận."

Triệu Trữ nghe thấy như vậy thì liền cười ha ha."

Được rồi, được rồi, ta biết ngươi rất lợi hại, không cần lo cho ta, ta sẽ không bị ủy khuất đâu, Lỗi ca tốt lắm."

"Aii...

Còn chưa gả qua đó mà đã nói đỡ cho người ta rồi."

Chung Tử Kỳ cố ý nói bằng giọng quái gở, còn chớp chớp mắt với Triệu Trữ.

Triệu Trữ đỏ mặt trừng hắn: "Nói bậy, ngủ đi, mai còn phải dậy sớm..."

"Được rồi, ngủ thôi..."

Chung Tử Kỳ gật đầu.Hôm sau, trời còn chưa sáng, Chung Tử Kỳ nghe thấy tiếng cửa mở, hắn đoán có lẽ là Triệu a mẫu đã dậy, đúng là như thế, một lát sau liền nghe thấy âm thanh trong nhà bếp.

Chung Tử Kỳ lại ngủ thêm một lúc, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì Triệu Trữ đã rời giường rửa mặt xong rồi."

Ngươi tỉnh rồi à, Tử Kỳ, ăn chút gì đi."

Triệu Trữ nói."

Được.

Chờ ta một lát."

Chung Tử Kỳ vội vàng mặc quần áo, hôm qua định thức sớm một chút mà ai ngờ lại ngủ quên.

Triệu a mẫu đã làm xong đồ ăn rồi, ngay cả Triệu Thăng và Triệu Bảo cũng đã thức, chỉ có dựng phu là Chung Tử Kỳ vẫn còn ngủ, bọn họ không gọi hắn dậy bởi vì ai cũng hy vọng hắn có thể ngủ thêm một lúc."

A mẫu, thức sớm quá."

Chung Tử Kỳ ngáp một cái rồi hỏi."

Không còn sớm nữa, Triệu Trữ ăn xong rồi phải tắm rửa thay quần áo, việc đó tốn rất nhiều thời gian.

Sau khi trời sáng thì bằng hữu tốt sẽ đến thăm hỏi, cho nên không dậy sớm không được."

Triệu a mẫu nói.

Chung Tử Kỳ gật đầu, lúc hắn thành thân cũng không rắc rối như thế, bởi vì Chung gia không muốn tốn kém, Vương thúy Hoa lại càng không muốn làm long trọng, cho nên hắn chỉ thay đồ, đừng nói là tắm rửa, ngay cả điểm tâm còn không được ăn, đúng là đau lòng mà...Ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ lười biếng ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật chờ Triệu Trữ chải đầu mặc quần áo.

Tốn bao nhiêu thời gian thì Chung Tử Kỳ không nhớ rõ, bởi vì hắn ngủ mất rồi.

Khi tỉnh lại, bên cạnh hắn chính là Triệu Chính An, mà trong phòng đã có không ít người đến xem náo nhiệt.

Chung Tử Kỳ nhìn quanh nhưng không thấy Triệu Trữ đâu, không biết hắn đi đâu rồi."

Tỉnh rồi?"

Triệu Chính An hỏi."

Ừ, ngươi tới lúc nào?

Triệu Trữ đâu?"

"Ta vừa mới tới, Triệu Trữ vào phòng khác rồi, nơi này rất ồn."

Chung Tử Kỳ gật đầu: "Tân lang đến chưa?"

"Sắp rồi.

Ngươi có muốn ra ngoài đi dạo một vòng không?"

Triệu Chính An hỏi, hắn biết Chung Tử Kỳ không thích tình huống ầm ĩ thế này."

Được.

Ra ngoài đi."

Chung Tử Kỳ mang hài vào, xuyên qua đám người đang nói chuyện đi vào trong sân.Một lát sau, Hoàng Tấn Lỗi cũng đến, hắn cưỡi một con ngựa, cả người đỏ thẫm.

Phía sau còn có một cỗ kiệu.

Thời đại này đón dâu cũng không quá phức tạp, đi thẳng đến đón là được rồi.Cho nên, tình huống khóc lóc luyến tiếc sướt mướt của Triệu Trữ diễn ra trên xe ngựa.Hoàng Tấn Lỗi còn mướn thêm mấy chiếc xe ngựa để chở mọi người vào trấn uống rượu mừng,Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An không chen lấn với mọi người mà đi xe ngựa của mình.Khi vừa tới cửa nhà Hoàng a mẫu thì liền vang lên tiếng pháo ầm ĩ, Hoàng Tấn Lỗi cõng Triệu Trữ bước qua chậu than rồi mới bắt đầu bái đường thành thân.Người tiến hành nghi thức thét lên: "Nhất bái thiên địạ."

Hai người cúi đầu với trời đất bên ngoài."

Nhị bái cao đường."

Hai người vội vàng cúi lạy phụ thân và a mẫu đang ngồi giữa nhà."

Phu thê giao bái!!"

Triệu Trữ ngại ngùng cúi đầu với Hoàng Tấn Lỗi."

Lễ xong!

Đưa vào động phòng!!"

Tới đây là đã xong rồi, Triệu Trữ yên tâm ngồi trong phòng chờ Hoàng Tấn Lỗi, mà Hoàng Tấn Lỗi lại phải đi ra ngoài bồi rượu."

Ngươi uống ít một chút, biết chưa?"

Chung Tử Kỳ dặn Triệu Chính An."

Nương tử cứ yên tâm, ta còn phải đánh xe nữa mà, uống một chung là được rồi."

Triệu Chính An cũng tự hiểu lấy mình.Chung Tử Kỳ gật đầu.Tiệc rượu xong, Chung Tử Kỳ liền nói với Triệu a mẫu một tiếng rồi về trước, chỗ này cũng không cần bọn họ giúp gì nữa.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 85: Mua đất


Mùa hè đã đến, trên ngọn núi phía sau thôn Triệu gia.

Có cây còn non nớt chưa lớn, có cây đã có quả đỏ rực.Bởi vì năm trước bán rượu trái cây kiếm lời được mấy chục lượng cho nên năm nay Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An thương lượng rồi tiếp tục ủ rượu, tuy bọn họ không thiếu tiền nhưng không ai chê tiền nhiều cả.Còn nữa, năm nay phải ủ nhiều một chút, có thể để dành uống, bởi vì còn có tổ phụ và tổ mẫu nữa, có lẽ tiểu cữu và cữu a mẫu cũng đến, nhiều người thì không tránh được việc uống rượu rồi, đến lúc đó nếu bọn họ thích thì cũng có thể đem về một ít.Chung Tử Kỳ suy nghĩ đủ mọi thứ, ủ nhiều cũng không sợ không uống nổi, bởi vì để càng lâu thì mùi vị càng thơm ngon.Năm nay cần rất nhiều trái cây để ủ rượu, cho nên Triệu Chính An liền mướn mấu người trong thôn lên núi hái trái cây, hái được hơn mười sọt, thứ này nhìn thấy thì nhiều nhưng mà sau khi ủ rượu thì sẽ không còn bao nhiêu.Bây giờ bụng Chung Tử Kỳ đã lớn như bong bóng rồi, còn thường xuyên thấy đau thắt lưng và chân, ngày nào Triệu Chính An cũng xoa bóp giảm đau cho hắn và cố gắng không cho hắn làm việc, mỗi ngày chỉ cần đi lại vận động là được rồi.Bây giờ thì càng không thể cho Chung Tử Kỳ ủ rượu, hắn chỉ cần ngồi bên cạnh chỉ huy là được rồi.Việc ủ rượu cũng không phức tạp, mặc dù lần trước Triệu Chính An còn ngốc nhưng mà hắn vẫn nhớ mang máng, còn có Chung Tử Kỳ chỉ huy thì không thể nào sai được.Sau khi ủ rượu xong thì bịt kín rồi bỏ vào góc phòng.

Triệu Chính An còn chôn hai vò rượu dưới tàng cây.

Nói theo lời Triệu Chính An thì chờ hài tử của bọn họ có thể chạy nhảy thì sẽ đào lên.Chung Tử Kỳ cảm thấy buồn cười nhưng vẫn không cản hắn.Tháng tám, Chung Tử Quân và Chung Tử Hành của Chung gia lần lượt thành thân, một người thú người cùng thôn, một người gả cho người ngoài thôn, Chung gia cũng không báo tin cho Chung Tử Kỳ nên Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An chỉ ở nhà chờ xem kịch vui.Chung Tử Kỳ nghe Triệu Trữ nhiều chuyện nói Chung Tử Quân gả cho một nhà không tốt, nhà đó đưa nhiều sính lễ, Chung gia liền bị mờ mắt, vừa mới tiếp xúc có vài ngày mà đã gả ca nhi nhà mình qua đó, còn chưa cẩn thận tìm hiểu tình huống nhà bên kia, nghe người trong thôn đó nói, người nhà đó không được tốt cho lắm, hai vị lão nhân rất thích bắt bẻ, bình thường trong nhà phải ăn uống rất tiết kiệm, có tiền nhưng không nỡ xài, không cần nói cũng tưởng tượng được cuộc sống sau này của Chung Tử Quân, nhưng mà chuyện này không có liên quan tới Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An, bọn họ chỉ đồng tình một chút chứ không định xen vào chuyện của người khác.Trong khoảng thời gian này, ngày nào Chung Tử Kỳ cũng khổ sở, hai chân hắn sưng phù rất nặng, bây giờ đi ra ngoài còn cần phải có người đỡ thắt lưng, Chung Tử Kỳ cảm thấy làm phụ nữ thật không dễ dàng.

Chưa sinh mà đã như vậy rồi, khi sinh hài tử còn đau đến cỡ nào nữa, Chung Tử Kỳ nghĩ như thế.Triệu Chính An đau lòng cho Chung Tử Kỳ, ngày nào cũng xoa bóp chân cho hắn, hiện tại nhà bọn họ đã có thu nhập cố định rồi, một ngày hơn năm mươi lượng bạc."

Nương tử, chuyện mua đất đó, ngươi nghĩ kỹ chưa?"

Triệu Chính An hỏi.

Lúc trước Chung Tử Kỳ có nói là chỉ cần có tiền thì sẽ mua đất.

Chung Tử Kỳ lười biếng nằm trên giường.

Hưởng thụ việc xoa bóp của Triệu Chính An, một lúc sau mới nói: "Ngươi thấy thế nào?

Có phải ta quá gấp rồi không?"

"Ta không có ý kiến gì, nếu mua cũng được, bây giờ ở thôn chúng ta hay là thôn khác đều có chung một tình huống là người đến thì ngày càng nhiều mà đất lại không đủ, nhưng nếu mua đất thì lại quá đắt, bọn họ thu hoạch cả năm cũng không mua được.

Cho nên nếu chúng ta mua rồi cho thuê thì chắc chắn sẽ có rất nhiều dân chúng đến thuê."

Triệu Chính An phân tích cho Chung Tử Kỳ nghe."

Như vậy à, nếu giống như ngươi nói thì chúng ta nên mua, cho thuê cũng kiếm được không ít tiền."

"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy, cho nên muốn hỏi xem ngươi nghĩ thế nào."

Triệu Chính An nói."

Vậy mua đi, dù sao cũng đủ tiền."

Chung Tử Kỳ gật đầu đồng ý."

Ừ...

Mai ta đi tìm sư gia hỏi thử."

Triệu Chính An nói.Ngày hôm sau, Triệu Chính An bỏ ngân phiếu vào trong ngực rồi vào trấn.

Sư gia trong nha môn rất thân với Triệu Chính An, bởi vì Triệu Chính An thường xuyên đem đồ tốt đến hối lộ, ngay cả huyện thái gia cũng biết Triệu Chính An, khi thấy hắn thì vẻ mặt rất ôn hòa."

Chính An huynh đệ, sao đến sớm như vậy, có chuyện gì sao?"

Sư gia vuốt chòm râu nhỏ của mình rồi hỏi.Triệu Chính An cười cười đưa thức ăn cho sư gia: "Đúng vậy, hôm nay tiểu tử có việc tìm sư gia."

Sư gia nhận đồ ăn rồi hỏi: "Chuyện gì?"

"Sư gia, là như vầy, ta muốn mua đất, không biết có thích hợp không."

Triệu Chính An nói."

Hả?

Muốn mua đất?

Mua nhiều hay ít?"

"Mua không ít, tại ta muốn cho thuê."

"Cho thuê?

Chỗ ta có vài chỗ phù hợp, cách thôn Triệu Gia không xa.

Đều không có chủ, ngươi muốn mua hay không?"

"Mua, đương nhiên là mua."

Triệu Chính An nói, lúc đầu hắn còn tưởng xung quanh đây không có nhiều đất, hôm nay lại biết có nhiều đất phù hợp, đương nhiên là rất vui.Triệu Chính An và sư gia thương lượng một lúc lâu, cuối cùng quyết định mua trăm mẫu đất vườn, Triệu Chính An cầm khế đất vui vẻ chạy về nhà cho Chung Tử Kỳ xem.Chung Tử Kỳ nhận khế đất, nhìn hai lần rồi gật đầu, tỏ vẻ rất cao hứng.Nếu đã mua đất xong rồi, Triệu Chính An liền đến nhà Lý Chính, trước hết thông báo cho Lý Chính biết tin, Triệu Chính An còn nhờ Lý Chính đi xung quanh nói cho mọi người biết.

Nhà Lý Chính nghe thấy Triệu Chính An mua nhiều đất như vậy thì liền đặt hàng hơn mười mẫu, còn thuê cho hài tử nhà mình mấy mẫu, bọn họ đang cần đất, Triệu Chính An lại giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu Triệu Chính An nhờ hắn giúp đỡ tuyên truyền thì hắn sẽ không nuốt lời, thôn dân thường xuyên lui tới với Lý Chính đều được biết tin, mọi người vừa nghe thấy có người cho thuê đất thì liền vây quanh nhà Chung Tử Kỳ, mặc kệ là nhà giàu có hay là nhà bình thường.Triệu Chính An báo giá.

Có người nghe thấy thì liền do dự, có người bị doạ lui, nhưng vẫn có nhiều người đồng ý.

Bởi vì bọn họ cảm thấy cái giá mà Triệu Chính An đưa ra cũng hợp lý, bọn họ sẽ thu hoạch được nhiều tiền hơn là tiền thuê, nếu đã thích hợp thì bọn họ sẽ mua.

Triệu Chính An còn đến thôn bên cạnh để tuyên truyền, vẫn làm theo cách cũ, trước tiên tìm hiểu về thôn trưởng rồi nhờ thôn trưởng giúp đỡ tuyên truyền, không lâu sau, hơn trăm mẫu đất đều được thuê hết, giống như Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đã đoán, phản ứng rất tốt, tốc độ cũng rất nhanh.

Dân chúng trong thôn đều tôn trọng Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ, từ nay về sau, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ chính là chủ thuê của bọn họ, phản đối xử cẩn thận.Đó cũng chỉ là dự định sau này, còn năm nay thì không thể trồng lúa được rồi, chỉ có thể trồng chút rau dưa.

Nhoáng một cái, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, đã tới tháng chín rồi.Chung Tử Kỳ đoán tổ phụ cũng sắp đến rồi, hai ngày trước có thư được đưa đến nói rằng hôn sự đã làm xong, chỉ chờ dọn dẹp một chút là lên đường, tiểu cữu và cữu a mẫu cũng đến.Chung Tử Kỳ rất chờ mong cữu a mẫu là người thế nào.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 86: Sắp sinh rồi


Tháng chín, Trầm phụ trở lại, đi cùng còn có Trầm Dục Bắc và Cao Hàn Cẩm.Khi Chung Tử Kỳ nhìn thấy Cao Hàn Cẩm, hắn liền kêu lên kinh ngạc: "Là ngươi?"

Đừng hỏi vì sao hắn còn nhớ, dáng vẻ của Cao Hàn Cẩm rất xuất chúng, muốn quên cũng không quên được.Cao Hàn Cẩm cũng cảm thấy Chung Tử Kỳ rất quen mắt, suy nghĩ một lát rồi kêu lên: "Là ngươi?"

Trầm phụ và Trầm a mẫu không biết chuyện nên hỏi: "Hai ngươi quen biết nhau sao?"

"Chúng ta đã gặp qua, chính là cái lần ta chạy thương, nghỉ chân ở đây, đúng lúc thấy hắn bán mỳ trên bến tàu, không ngờ hắn lại là người mà các ngươi muốn tìm."

Cao Hàn Cẩm nói, hắn cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp rồi.Chỉ có Trầm Dục Bắc là biết rõ mọi chuyện, hắn đứng ra giải thích: "May mà lúc trước ngươi kể cho ta nghe chuyện đã gặp Tử Kỳ, nếu không thì ta không tìm được bọn họ rồi."

Lúc này mọi người mới hiểu ra được, Trầm phụ và Trầm a mẫu hoàn toàn không biết chuyện này, không khỏi cảm thán, tức phụ tương lai chưa từng nhìn thấy ngoại tôn tử nhưng vẫn có thể dẫn dắt bọn họ đến đây, này chẳng phải duyên phận thì là gì?Chung Tử Kỳ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước Cao Hàn Cẩm để lại ấn tượng không tốt lành gì, bởi vì bọn họ nhìn thấy rõ ràng sự ngạo mạn trong mắt Cao Hàn Cẩm, chính là loại công tử được nuông chiều từ bé, mặt quần áo bằng lụa ngồi trong cái sạp nhỏ nhắn của bọn họ, cảnh tượng không thích hợp, vẻ mặt còn ghét bỏ.Cứ tưởng rằng từ nay về sau không còn giao tiếp gì nữa, bây giờ lại trở thành cữu mẫu của hắn."

Tử Kỳ, thế nào rồi?

Chúng ta không ở đây ngươi sống thế nào?"

Trầm a mẫu hỏi, khi bọn ở phía Nam thì rất nhớ Chung Tử Kỳ, cho nên hài tử vừa mới thành thân liền dẫn đến đây."

Ta rất tốt, tổ mẫu và tổ phụ không cần phải lo lắng."

Chung Tử Kỳ cười nói, vô thức sờ bụng mình."

Có đi tìm đại phu chưa, tìm bà mụ chưa?

Đừng để đến lúc sinh mới chạy đi tìm."

Triệu Chính An lập tức trả lời: "Đã tìm được rồi, là người ở thôn bên cạnh, mấy hôm trước cũng có vào trấn tìm đại phu, đại phu nói khoảng giữa tháng chín sẽ sinh, cho nên hai ngày nữa ta sẽ mời bà mụ đến ở trong nhà chúng ta vài ngày."

"Cũng tốt, đợi tới lúc sinh mới làm thì không kịp."

Trầm a mẫu nói."

Không nói chuyện này nữa, ta nấu cơm cho mọi người ăn, ăn xong rồi nghỉ ngơi."

Từ khi bụng Chung Tử Kỳ ngày càng lớn, Triệu Chính An không dám lơ đà chút nào, để một mình Chung Tử Kỳ đi lại thì hắn sợ sẽ bị té ngã.

Ngay cả nhà bếp mà Chung Tử Kỳ cũng bị cấm vào, dù sao thì trong nhà chỉ có ba miệng ăn tính cả đại quản gia, mà tay nghề của Triệu Chính An cũng tạm được, cũng không ai kén chọn, có ăn thì ăn, không để đói bụng là được rồi, cho nên trong nhà là do Triệu Chính An cầm muôi."

Ta đi làm tiếp Chính An."

Trầm A mẫu đứng dậy đi theo.Sau đó bị Chung Tử Kỳ ngăn cản: "Tổ mẫu, mặc kệ hắn đi, bây giờ hắn nấu ăn rất tốt, chúng ta cứ ngồi chờ là được rồi."

"Vậy chúng ta sẽ chờ."

Mọi người đều cười rộ lên.Cao Hàn Cẩm tò mò đánh giá xung quanh, hỏi: "Tử Kỳ, nhà các ngươi thật là lớn."

Không giống những căn nhà mà hắn đã thấy trong thôn."

Cũng được, trong thôn nhiều đất, cho nên mới xây lớn một chút."

Chung Tử Kỳ cười nói."

A mẫu, a phụ không biết đâu, lúc trước khi ta gặp Tử Kỳ, hắn đang bán mỳ ở bến tàu...

Sạp của bọn họ là đắt hàng nhất bến tàu, nhưng mà lần sau trở lại thì không thấy nữa."

Cao Hàn Cẩm kể lại lần đầu hắn gặp Chung Tử Kỳ.Chung Tử Kỳ cười cười, thỉnh thoảng lại bổ sung hai câu.Trầm a mẫu và Trầm phụ thích thú lắng nghe, chỉ có Trầm Dục Bắc ngồi bên cạnh Cao Hàn Cẩm là lắc đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn lải nhải.Triệu Chính An nấu cơm rất nhanh, một lát sau liền làm xong bốn món ăn, còn có thịt kho mà ai cũng thích, Trầm a mẫu ăn thử một miếng, lập tức khen ngợi: "Tay nghề của Chính An tiến bộ lên rất nhiều, nhưng mà tay nghề của tổ mẫu cũng không tệ đâu."

"Đúng là tay nghề của tổ mẫu ngươi không tệ, rất thích nấu ăn, còn học từ đại trù không ít."

Trầm phụ trêu ghẹo."

Vậy chúng ta phải ăn thử mới được, lát nữa A mẫu nấu đi, đúng rồi, trong nhà còn có rượu, là rượu ta tự ủ, không nồng lắm, ta đem cho mọi người nếm thử."

Triệu Chính An lấy một vò rượu đào mà vừa ủ ra."

Các ngươi ủ rượu?

Ủ khi nào?"

Trầm phụ hỏi, nhìn thấy Triệu Chính An rót rượu, còn có màu đỏ."

Ủ từ tháng bảy, hai ngày trước mới mở một vò, còn lại đều bán đi."

"A?

Rượu này uống ngon thật, còn có vị ngọt."

Đã lâu rồi Cao Hàn Cẩm mới được uống loại rượu đặc biệt như thế, lúc đàm sinh ý thì không thể không uống, nhưng mà hắn cũng không thích uống rượu cho lắm, rượu của Chung Tử Kỳ lại hợp ý hắn.Nghe Cao Hàn Cẩm nói như thế, mọi người cũng uống thử, Trầm phụ và Trầm Dục Bắc cảm thấy rất kỳ lạ, mà Trầm A mẫu và Cao Hàn Cẩm lại cảm thấy uống rất ngon, bọn họ rất thích.

Trầm Dục Bắc thấy vậy liền xin Triệu Chính An hai vò rượu.Giữa tháng chín, Triệu Chính An chạy xe ngựa đến thôn bên cạnh chở bà mụ đến nhà, bà mụ đã nghe kể về Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ, cho nên liền vui vẻ đi đến, nhà đó cũng không keo kiệt, như vậy chắc chắn sẽ có không ít tiền thưởng.Hai ngày nay Chung Tử Kỳ luôn cảm thấy bụng khó chịu, cũng không biết là trướng hay là đau, dù sao thì cũng chính là khó chịu."

Tử Kỳ, ngươi làm sao vậy?"

Cao Hàn Cẩm thấy Chung Tử Kỳ đỡ thắt lưng cẩn thận xuống giường, vội vàng chạy lến đỡ hắn."

Ừ...

Hình như ăn bậy nên không thoải mái, ta muốn đi nhà xí."

Chung Tử Kỳ xoa bụng nói."

Có phải là bởi vì hôm qua ăn ớt không?

Đã kêu ngươi ăn ít thôi mà."

Cao Hàn Cẩm quở trách, hắn và Trầm Dục Bắc đã ở đây gần nửa tháng rồi, chính là muốn đợi Chung Tử Kỳ sinh hài tử, mà trong khoảng thời gian này, hắn và Chung Tử Kỳ cũng đã trở thành bằng hữu tốt không có gì phải giấu nhau."

Có lẽ, ta cảm thấy không sao, chỉ ăn có hai miếng."

"Ngươi đang mang thai, ăn hai miếng là nhiều rồi."

Cao Hàn Cẩm đỡ Chung Tử Kỳ vào nhà xí: "Ngươi cẩn thận một chút đó, ta ở bên ngoài chờ, có việc gì thì cứ gọi ta."

Cao Hàn Cẩm nói xong liền đi ra, đứng ngoài cửa nhà xí.

Chung Tử Kỳ cởi thắt lưng, chậm rãi ngồi xuống, ngồi xổm nửa ngày nhưng không có ý muốn đại tiện, ngược lại, bụng ngày càng đau, hài tử trong bụng cũng bắt đầu không thành thật.Chung Tử Kỳ cảm thấy có lẽ mình lầm rồi, không phải là muốn đại tiện, mà là sắp sinh.Hắn cắn răng đỡ tường đứng dậy, miễn cường kéo quần rồi thét lên với bên ngoài: "Cữu A mẫu, cữu A mẫu."

"Sao vậy Tử Kỳ?"

Cao Hàn Cẩm hỏi.Chung Tử Kỳ yếu ớt nói: "Ngươi vào đỡ ta đi, có lẽ là sắp sinh rồi."

"Cái gì?"

Cao Hàn Cẩm nâng cao giọng, làm những người khác kinh ngạc chạy ra xem."

"Sao vậy?

Làm gì la lớn vậy?"

Trầm A mẫu oán trách.Cao Hàn Cẩm đỡ Chung Tử Kỳ ra rồi thét lên: "A mẫu, A phụ, tướng công, Tử Kỳ nói hắn sắp sinh."

"Cái gì?

Sắp sinh?

Mau...

Mau đỡ vào nhà, hài tử, mau gọi Chính An về, dẫn đại phu đến đây luôn."

Tuy rằng Trầm A mẫu hoảng sợ nhưng mà vẫn phân phó đâu vào đấy, dù sao thì hắn cũng sinh hai hài tử rồi, đương nhiên là hiểu được những chuyện trong đó.Trầm phụ khẩn trương đến nỗi đổ đầy mồ hôi, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, may mà Trầm A mẫu nói: "Lão nhân, vào bếp nấu nước nóng đi."

"Được."

Trầm phụ gật đầu rồi lập tức bước vào nhà bếp.Bà mụ nghe thấy tiếng động liền chạy ra.Lúc này Triệu Chính An vẫn còn ở xưởng thịt kho nói chuyện với đại quản gia, Trầm Dục Bắc vội vàng chạy đến: "Chính An, mau về nhà."

"Sao vậy?

Xảy ra chuyện gì?"

Triệu Chính An thấy Trầm Dục Bắc sốt ruột thì liền hỏi."

Tử Kỳ sắp sinh, mau về, đúng rồi đại phu ở đâu, còn phải tìm đại phu."

Trầm Dục Bắc còn chưa nói xong thì Triệu Chính An đã chạy mất.Để lại một mình Trầm Dục Bắc với vẻ mặt dở khóc dở cười: "Thiếu gia, ngài về trước đi, lão nô biết đại phu ở đâu, để ta đi mời đại phu."

"Vậy thì tốt quá, quản gia ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh."

Trầm Dục Bắc căn dặn một tiếng rồi chạy về nhà.Đại quản gia báo cho người trong xưởng thịt kho một tiếng rồi chạy đi tìm đại phu.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 87: Sinh


"Sao rồi?"

Triệu Chính An vội vàng chạy về nhà hỏi, nếu không phải Cao Hàn Cẩm ngăn cản thì hắn đã xông vào phòng rồi."

Vừa mới vào thôi, còn sớm, ta đang hâm cháo, lát nữa cho Tử Kỳ ăn."

Trầm phụ đứng ngoài cửa nhà bếp nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn cũng sốt ruột, vừa lo lắng cho thân thể ngoại tôn lại vừa hưng phấn vì trọng tôn (chắt trai) sắp ra đời.

Có thể nói là vui buồn lẫn lộn.Triệu Chính An đi tới đi lui, lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng tiếng kêu gào đau đớn của Chung Tử Kỳ, hắn cảm thấy trái tim mình sắp nát luôn rồi, thật muốn chịu đựng đau đớn thay cho Chung Tử Kỳ.Trầm Dục Bắc nhìn thấy Triệu Chính An lo lắng thì liền an ủi: "Đừng vội, nhất định là Tử Kỳ không sao."

"Ừ."

Triệu Chính An lên tiếng, nhưng mà lo lắng vẫn không giảm.Rất nhanh, đại quản gia liền dẫn đại phu đến, đại phu cũng là người có kinh nghiệm, hơn sáu mươi tuổi, nhà ai đau đầu hay muốn sinh hài tử thì đều đến tìm hắn.Trong phòng, Chung Tử Kỳ đã đau đến lã người, cho dù lúc trước đã chuẩn bị kỹ càng nhưng mà lúc này cũng cảm thấy nản lòng, đúng là rất đau, Chung Tử Kỳ nghĩ, có khi nào hắn sẽ đau chết không?Hắn mệt quá."

Tử Kỳ?

Ngươi sao rồi?

Cố gắng lên!"

Trầm a mẫu lo lắng lau mồ hôi cho Chung Tử Kỳ."

Tổ mẫu, ta...

Ta không làm được...

Không còn sức..."

Chung Tử Kỳ nói ngắt quãng."

Nhà bếp có đồ ăn hay không, bưng lên cho hắn ăn đi."

Lão đại phu nói."

Đúng vậy, sản phu không còn sức, không sinh hài tử được, càng lâu thì càng không tốt, nguy hiểm đến tính mạng."

Bà mụ nói kinh nghiệm của mình."

Ta đi kêu bọn họ, để ta bưng lại."

Trầm a mẫu nói xong liền mở cửa, nói với những nam nhân đang lo lắng chờ đợi: "Đem cháo lại đây, nhanh lên!"

Trầm phụ lập tức múc cháo: "Hàn Cẩm.

Ngươi bưng vào đi."

"Dạ, phụ thân."

Cao Hàn Cẩm lấy cháo rồi chạy vào phòng.Ánh mắt Triệu Chính An mở to nhìn cánh cửa dần khép lại, rất muốn nhìn thấy Chung Tử Kỳ.

Nhưng mà hắn nhất định sẽ thất vọng rồi, hắn không nhìn thấy gì hết."

Tử Kỳ là hài tử có phúc, chắc chắn sẽ không sao."

Đại quản gia thì thào.Cao Hàn Cẩm từ trong phòng đi ra, Triệu Chính An lập tức hỏi: "Tình huống thế nào?

Sinh chưa?"

Cao Hàn Cẩm lắc đầu: "Hài tử còn chưa đi ra, Tử Kỳ không còn sức, cần phải ăn gì đó để bổ sung thể lực."

Cao Hàn Cẩm nhớ tới gương mặt trắng bệch của Chung Tử Kỳ, trong lòng lập tức rùng mình, nhưng hắn lại không nói ra, bởi vì đại phu đã nói tạm thời không sao, cho nên hắn không cần nói ra làm cho mọi người lo lắng.Hắn lẳng lặng đứng ở một bên.

Trầm Dục Bắc đứng phía sau hắn hỏi: "Tình huống bên trong không tốt sao?"

Hắn rất hiểu Cao Hàn Cẩm, hắn có thể đoán được suy nghĩ của Cao Hàn Cẩm.

Biểu tình khi Cao Hàn Cẩm rời khỏi phòng rất kỳ lạ, có lẽ là bị doạ rồi.Quả nhiên, Cao Hàn Cẩm ôm cổ hắn, nói bằng giọng rầu rĩ: "Đại phu nói tạm thời không nguy hiểm, chỉ là không có sức.

Ta bị tình huống bên trong doạ thôi, một lát nữa là tốt rồi."

Trầm Dục Bắc ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn.Chung Tử Kỳ ở trong phòng được Trầm a mẫu đút cháo, trên người lại có khí lực, lại bắt đầu cố gắng, Chung Tử Kỳ có thể cảm thấy hài tử đang đi xuống, hắn cũng không đè nén tiếng than đau."

A!!

A!!

A!!"

"Kỳ ca nhi, cố gắng lên, ta thấy đầu hài tử rồi."

Bà mụ nói.Chung Tử Kỳ nghe thấy như vậy liền phấn chấn tinh thần tiếp tục ra sức.Có lẽ là sắp ra rồi, Chung Tử Kỳ cảm thấy dưới thân đau muốn chết, sau đó hài tử liền lọt ra ngoài.Mọi người thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra."

Oa!!!"

Tiếng hài tử khóc vang dội cả phòng, nghe rất có lực, mặc kệ là trong phòng hay ngoài phòng đều yên tâm.Triệu Chính An vừa muốn vọt vào thì cửa phòng đã bị mở ra, tổ mẫu ôm hài tử đi ra: "Là một ca nhi, các ngươi nhìn đi, nhìn rồi ta ôm vào phòng, đừng để bị cảm lạnh."

"Thật là xấu..."

Cao Hàn Cẩm lỡ miệng nói ra, bởi vì hài tử trước mắt có rất nhiều nếp nhăn, còn có làn da đỏ rực như là khỉ con mới sinh."

Nói bậy, chắc chắn sau này trọng tôn (chắt trai) của ta lớn lên sẽ rất đẹp, chỉ là lúc này không nhìn ra thôi."

Trầm a mẫu cười nói.Triệu Chính An nhìn hài tử đáng yêu của mình một lát rồi xin vào phòng.Đại phu đã khám cho Chung Tử Kỳ xong rồi, nhìn thấy Triệu Chính An đi vào thì bà mụ và đại phu đều chúc mừng: "Chúc mừng chúc mừng, sinh được quý tử."

Triệu Chính An nhếch miệng cười cười, lấy tiền đã chuẩn bị sẵn trong ngực ra đưa cho hai người: "Hai người vất vả rồi."

"Nên làm nên làm."

Hai người nói khiêm tốn, được thưởng nhiều tiền làm bọn họ rất vui, bọn họ từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Triệu Chính An rồi về nhà.Triệu Chính An nằm gục trên người Chung Tử Kỳ, nói vui vẻ: "Tử Kỳ, chúng ta có hài tử rồi."

Nhưng mà làm hắn lo lắng muốn chết."

Ừ...

Ta sinh được ca nhi.

Ngươi có ghét bỏ hay không?"

Chung Tử Kỳ hỏi ra suy nghĩ trong lòng, hắn sợ Triệu Chính An không thích.

"Thích, ta rất thích, sao lại ghét bỏ được chứ, yêu thương còn không đủ."

Triệu Chính An khóc trong vui vẻ, nam nhi cao bảy thước chưa bao giờ khóc, bây giờ lại vui đến nỗi khóc đầy mặt.

Chỉ cần là Chung Tử Kỳ sinh thì hắn đều thích, sao lại ghét bỏ được chứ."

Chính An, ta mệt quá, muốn ngủ một lát."

Chung Tử Kỳ nói, bây giờ hắn mệt muốn chết luôn rồi, trên người còn rất đau.

Rất muốn được ngủ."

Vậy ngươi ngủ đi, ta dọn phòng."

Triệu Chính An xung phong nhận việc.Chung Tử Kỳ gật đầu, yên tâm nhắm mắt lại ngủ.Chờ đến khi Chung Tử Kỳ thức dậy thì trời đã tối rồi, quần áo của hắn đã được đổi mới, chăn nệm cũng sạch sẽ.

Hài tử thì đang nằm bên cạnh hắn, nắm chặt bàn tay nhỏ ngủ say.Chung Tử Kỳ nhìn chăm chú vào vật nhỏ, tuy rằng mọi người đều thấy hài tử mới sinh không đẹp, nhưng hắn nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp và đáng yêu."

Đáng yêu đúng không?

Tổ mẫu nói hài tử của chúng ta rất giống a mẫu!"

Không biết Triệu Chính An đi vào khi nào, hắn nói vui vẻ."

Vậy hả?

Ta nhìn không ra."

Chung Tử Kỳ lắc đầu."

Đợi đến khi hài tử mở mắt là biết, lúc này còn chưa lớn đâu, đây...

Ăn cháo trước đi, ăn xong rồi uống thuốc."

Triệu Chính An đặt chén cháo lên bàn, sau đó chậm rãi nâng Chung Tử Kỳ ngồi dậy, múc từng muỗng cháo cho hắn ăn.Bây giờ Chung Tử Kỳ không ăn được nhiều, ăn vài muỗng liền không muốn ăn nữa, Triệu Chính An đưa chén thuốc cho hắn uống.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 88: Đầy tháng


Hài tử mà Chung Tử Kỳ sinh ra, nhất định là để được chiều chuộng, bởi vì hài tử rất giống Trầm a mẫu (mẹ Chung Tử Kỳ) đã mất, cho nên Trầm phụ và Trầm mẫu càng thêm sủng ái.

Đừng nói là Trầm Dục Bắc, ngay cả Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An cũng phải xếp sau.Hài tử sinh ra vào ngày tám, Trầm Dục Bắc và Cao Hàn Cẩm phải về phía Nam quản lý sản nghiệp, rõ ràng là hai người không muốn rời đi, chỉ muốn được sống ở đây cả đời, bởi vì bảo bảo rất là đáng yêu, Trầm Dục Bắc và Cao Hàn Cẩm rất tiếc nuối khi không được tham gia đầy tháng của bảo bảo, trước khi đi bọn họ còn dạo một vòng trong tiệm trang sức, mua khóa trường mệnh tốt nhất làm quà đầy tháng, còn nói là chờ lần sau đến nhất định sẽ mua quà đầy tháng tốt hơn.Tên của bảo bảo là do Trầm phụ đặt, Trầm phụ suy nghĩ hai ngày, cuối cùng quyết định gọi là Triệu Thư Nhan, không có ý nghĩa gì quá lớn, chỉ là mong muốn cuộc đời bình an vui vẻ và bảo bảo có thể lớn lên xinh đẹp là được rồi.Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An nghe xong đều cảm thấy tên này không tệ, rất có ý vị.Mấy ngày nay, Triệu Chính An gặp ai cũng mời bọn họ đến nhà ăn mừng đầy tháng, không thấy liền chủ động lại nhà mời, mọi người cũng hiểu cho tâm tình vui sướng của Triệu Chính An, làm phụ thân rồi, tuy rằng chỉ là ca nhi, ở cổ đại vẫn còn kỳ thị ca nhi, cho nên mặc dù có người không cho là đúng cũng hứa hẹn sẽ đến đúng giờ."

Nhà Chính An và Chung gia đều không tới, sau này ngày lễ ngày tết cũng không cần tặng quà, lãng phí tiền bạc."

Trầm a mẫu rất tức giận, tuy rằng nhà đó không thích bọn họ, nhưng mà cũng phải đến thăm bảo bảo mới đúng chứ?"

Ừ...

Không đến càng tốt, ta chưa bao giờ hi vọng Chung gia sẽ đến thăm, chỉ cần đừng đến gây rối là được rồi, cả đời không qua lại cũng không sao, còn Triệu gia bên đó, Chính An cũng không quan tâm."

Chung Tử Kỳ cảm thấy không sao cả, không đến càng tốt, mắc công hắn nhìn thấy lại bực bội."

Vẫn là tiểu tôn (chắt) của ta tốt nhất, không khóc cũng không quậy quá, còn rất thích ta."

Trầm a mẫu ôm Tiểu Thư Nhan đi tới đi lui, không nhịn được lại hôn lên mặt bảo bảo.Tuy rằng Tiểu Thư Nhan mới sinh, nhưng mà không giống những hài tử khác không có việc gì làm liền khóc, Tiểu Thư Nhan rất ngoan, chỉ thích ngủ, trừ khi là đói bụng dữ dội mới khóc hai tiếng, nếu không thì rất ít nghe thấy tiếng bảo bảo khóc, mọi người đều sợ Tiểu Thư Nhan có bệnh, mời đại phu đến kiểm tra rất nhiều lần nhưng đại phu toàn lắc đầu nói tất cả đều rất bình thường, rất khỏe mạnh, lúc này bọn họ mới yên tâm.Trầm phụ trông chờ mòn mỏi: "Cho ta ôm một cái, ngươi ôm bao lâu rồi hả?"

"Ngươi ôm làm bảo bảo ngã thì sao?"

Trầm a mẫu không muốn buông ra."

Đâu phải ta chưa từng ôm, nhanh lên, ta cũng muốn tiểu tôn thích ta."

Trầm phụ nghiêm mặt, ngày nào Trầm a mẫu cũng cướp Tiểu Thư Nhan, hắn muốn ôm cũng không được.Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An mới vừa rời khỏi nhà bếp nhìn nhau, đều cười cười.

Tiết mục này, ngày nào cũng xảy ra một lần, bọn họ từ lúc không quen cũng đã nhìn quen luôn rồi, ngay cả Triệu Chính An muốn ôm bảo bảo cũng khó khăn."

Đến đây, uống chút canh gà đi, ta vừa mới nấu xong."

Triệu Chính An thổi thổi canh gà, đút cho Chung Tử Kỳ.

"Ta tự uống."

Chung Tử Kỳ cầm cái bát, nhìn một lúc mới ngẩng đầu hỏi Triệu Chính An: "Khi nào thì ta có thể nghĩ uống?"

Từ khi sinh hài tử đến nay, ngày nào hắn cũng phải uống canh bổ dưỡng, uống một lúc hơn mười ngày, hắn sắp ói luôn rồi."

Ngươi gáng đi, đại phu nói sinh hài tử xong thì thân thể rất suy nhược.

Cho nên phải bồi bổ nhiều một chút, tránh việc để lại tai họa sau này."

Triệu Chính An nói chân thành, đừng nói là Chung Tử Kỳ, ngay cả hắn và Trầm a mẫu cũng phải uống thứ này, bọn họ sắp chịu không nổi rồi, nói chi là Chung Tử Kỳ."

Chuẩn bị đầy tháng cho bảo bảo chưa?"

Chung Tử Kỳ vừa uống vừa hỏi.

Tay nghề của Triệu Chính An ngày càng tiến bộ."

Ta muốn vào trấn mời đại trù, nhưng mà Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu nói như vậy rất lãng phí.

Đến ngày đó tìm vài người cùng nhau làm là được rồi."

Chung Tử Kỳ gật đầu: "Ngươi xem rồi làm đi, đến lúc đó ai đến giúp đỡ thì ngươi nhớ tặng quà cho người ta."

"Đã biết."

Rất nhanh, hôm nay là ngày đầy tháng, Triệu Chính An đã thức dậy từ sớm, quản gia dọn dẹp nhà cửa lưu loát, bây giờ đã là đầu tháng mười rồi, trời bắt đầu chuyển lạnh nhưng mà vẫn không thể chống lại sự nhiệt tình của thôn dân, có người đã đến nhà Triệu Chính An từ sáng sớm để xem mặt bảo bảo.Chung Tử Kỳ ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sạp.

Trầm a mẫu và Trầm phụ tiếp đón khách khứa."

Trời ơi...

Hài tử nhà các ngươi thật là ngoan.

Cũng không khóc."

Đây là một a mẫu trong thôn nói."

Đúng là rất ngoan, cũng không đòi phải bế."

Trong giọng Chung Tử Kỳ có vẻ rất tự hào, lúc này Tiểu Thư Nhan đã tỉnh, chân đạp tới lui."

Dáng vẻ hài tử này rất giống a mẫu của ngươi, nhất định khi lớn sẽ là mỹ nhân." a mẫu khác nói."

Đúng vậy, ai cũng nói bảo bảo giống a mẫu."

"Kỳ ca nhi, hài tử nhà ta cũng sắp sinh, có muốn định thân hay không?"

Một dựng phu lớn bụng làm như nói giỡn với Chung Tử Kỳ.Chung Tử Kỳ vẫn mỉm cười như cũ: "Chuyện sau này thì để sau này nói đi, ta sẽ không nhúng tay vào quyết định của hài tử."

Người nọ nghe vậy thì liền ngại ngùng.Rất nhanh, Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu cũng đã tới, cũng chạy lại đùa giỡn với Tiểu Thư Nhan rồi kêu gọi thêm mấy a mẫu nữa đi vào nhà bếp giúp đỡ.Lần này có gần hết người trong thôn đến thăm, ngay cả Triệu gia và Chung gia cũng đến cọ cơm, người ta hỏi bọn họ có tặng quà đầy tháng hay không, tặng cái gì thì bọn họ liền nói dối không chớp mắt, nói là tặng khóa trường mệnh và quần áo này nọ.Trầm a mẫu nghe thấy như vậy thì rất tức giận, hắn làm như lỡ lời nói với người khác là trước đó Triệu gia và Chung gia không đến thăm, hôm nay mới đến mà cũng không đem theo quà đầy tháng.Rất nhanh, ánh mắt mọi người nhìn hai nhà đó liền thay đổi.Khi gần đến giữa trưa thì bên ngoài lại có không ít xe ngựa đếm thăm, đều là quà mà lão bản ở trấn Thanh Thủy đem tới, nào là vàng bạc, khóa trường mệnh rồi vải vóc.Triệu Chính An tươi cười nhận quà, còn không quên mời bọn họ ở lại ăn cơm, may mà sân nhà đủ lớn, nếu không thì cũng không biết nên ngồi ở đâu.Bởi vì trước đó đã thương lượng cho nên hôm nay làm mười hai món, có thể nói là bách khoa toàn thư thịt cá, người trong thôn ăn đến nỗi miệng đầy mỡ, chỉ hận không thể gói đem về, bọn họ đều dẫn cả nhà tới ăn, một là bởi vì muốn kéo gần quan hệ với Triệu Chính An, hai là bởi vì nhà Triệu Chính An có tiền, chắc chắn đồ ăn sẽ rất ngon.Ăn một bữa cơm hơn mấy giờ mới kết thúc, trên bàn chỉ còn lại đĩa trống.

Mọi người liền chào Triệu Chính An và Trầm a mẫu một tiếng rồi tan.Trong nhà bếp vẫn còn không ít đồ ăn, Triệu Chính An liền chia cho những người đã giúp đỡ nấu nướng, cũng tặng thêm mấy vân tiền.Mấy a mẫu kia rất ngại ngùng, cho dù không tặng tiền thì bọn họ cũng cảm thấy đủ với số đồ ăn đó rồi.Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu ở lại dọn dẹp chén bát.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 89: Làm mai


Tiệc đầy tháng đi qua, cuộc sống của Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ liền khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có một điều không yên tĩnh chính là, trong nhà náo nhiệt hơn rất nhiều, mỗi ngày sẽ xảy ra màn tranh đoạt tôn tử của Trầm phụ và Trầm a mẫu, Tiểu Thư Nhan thì rất ngoan ngoãn, đặt ở chỗ Trầm phụ hay Trầm a mẫu thì Chung Tử Kỳ cũng rất yên tâm, chỉ có buổi tối mới để bảo bảo ngủ chung với bọn họ, Trầm phụ và Trầm a mẫu đã lớn tuổi rồi, nếu bảo bảo quậy thì buổi tối hai người sẽ ngủ không ngon, cứ vậy mãi thì thân thể sẽ không chịu nổi.

Tiểu Thư Nhan vừa mới sinh được mấy tháng thì hài tử của An Bình cũng ra đời, việc sinh nở thuận lợi hơn Chung Tử Kỳ, chỉ có một canh giờ liền thuận lợi sinh ra, là một tiểu tử béo tròn, làm đám người Triệu a mẫu vui muốn chết, trạng thái của Triệu Thăng thì giống như Triệu Chính An khi đó, nếu không phải hắn ít nói thì nhất định hắn sẽ ẵm hài tử đi xung quanh khoe khoang.Tên của hài tử Triệu Thăng và An Bình cũng do Trầm phụ đặt, người trong thôn đều truyền bá rằng Trầm phụ có học thức uyên bác, là nhân vật lợi hại, cho nên đa số người nhìn thấy Trầm phụ đều kính trọng theo bản năng .Triệu a mẫu và Triệu Bảo cũng biết đặt cái tên như Bình hay An thì quá khó nghe, cho nên hai người thương lượng rồi đi tìm Trầm phụ, bình thường hai nhà cũng thường xuyên qua lại, bọn họ cũng đã quen thân với Trầm phụ và Trầm a mẫu rồi, đối với Trầm phụ và Trầm a mẫu không khác biệt tuổi tác với phụ mẫu nhà mình cho mấy, Triệu Bảo và Triệu a mẫu đều kính trọng từ sâu trong lòng, tuy rằng không biết thân phận của bọn họ, nhưng Triệu a mẫu cảm thấy điều đó không quan trọng, quan trọng là...

Trầm phụ và Trầm a mẫu sống như dân chúng bình thường, cư xử thoải mái với bọn họ, chưa từng khinh bỉ nông dân thô thiển, như vậy là đủ rồi.Trầm phụ đặt cho hài tử của Triệu Thăng cái tên rất êm tai, tên là Triệu Hòa Duệ, chính là hy vọng hài tử không nên thành thật chất phác như phụ thân hắn, trong vẻ ôn hòa phải có khí phách.Triệu Thăng và An Bình nghe xong đều cảm thấy cái tên này có ý nghĩa rất tốt, cho nên liền đặt tên này, Triệu Hòa Duệ.Triệu a mẫu còn cố ý tới hỏi Chung Tử Kỳ có muốn định hôn hay không, hai nhà thân thiết như vậy, nếu định hôn thì rất tốt, quan hệ càng thêm gần gũi.Chung Tử Kỳ không cần suy nghĩ đã từ chối, hắn không muốn hài tử bị hôn nhân trói buộc, giống như a mẫu của hắn, hay là nguyên thân này, đây là mặt trái của vấn đề, cho nên hắn hy vọng hài tử có thể tìm được người mình thích, hai người nguyện ý yêu thương quý trọng nhau.

Chứ không phải là bước lên vết xe đổ của người đi trước.Trầm phụ và Trầm a mẫu cũng đồng ý với quyết định của Chung Tử Kỳ, trải qua chuyện của đại ca nhi, bọn họ đã hiểu được rằng việc không thể thì không nên ép buộc, con cháu đều có phúc của con cháu, bọn họ không cần phải nhúng tay vào, nếu không thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, hậu quả không thể tưởng tượng được.Trên giường, Tiểu Thư Nhan nhỏ bé không biết thân nhân của hắn đã suy nghĩ cho tương lai của hắn thế nào, lúc này hắn đang nằm trên giường ngủ rất ngon, khóe môi có một chút nước miếng, thỉnh thoảng cánh tay nhỏ nhắn còn cử động qua lại, sau đó tiếp tục ngủ say.Không lâu sau Triệu a mẫu liền đem đến tin tức tốt, Triệu Trữ mang thai, đúng là càng thêm nhiều tin vui, Hoàng a mẫu không cho Triệu Trữ giúp đỡ nữa, để hắn ở nhà yên tâm mà dưỡng thai, giống như Chung Tử Kỳ lúc trước, cuộc sống của sâu gạo.Tuy rằng nhàm chán nhưng mà Triệu Trữ lại rất vui vẻ chịu đựng, bởi vì hắn sa vào sủng ái của Hoàng Tấn Lỗi rồi.Khi Tiểu Thư Nhan sáu tháng tuổi, Triệu Chính An quyết định dời công xưởng bánh quẩy và bánh quai chèo về thôn Triệu Gia, xưởng thịt kho của bọn họ rất lớn, việc làm thịt kho chỉ chiếm một nửa, một nửa còn lại hoàn toàn đủ cho đám người Triệu Tuyết Mai làm bánh quai chèo và bánh quẩy.Tửu lâu trong trấn Thanh Thủy cũng có thể chạy xe ngựa đến thôn Triệu Gia nhận hàng, việc này cũng không phiền phức.Nhưng mà điều làm cho Triệu Chính An cảm thấy không thích hợp chính là Vương Kế Thành, lúc đầu thì Triệu Chính An còn nghĩ là Vương Kế Thành không nỡ rời đi, nhưng qua lâu như vậy rồi, không nỡ cái quái gì nữa, chắc chắn là Vương Kế Thành có chuyện, làm một hạ nhân, hắn có thể lừa dối bất kỳ ai, nhưng không thể giấu giếm chủ tử của mình.Cho nên hôm nay Triệu Chính An gọi Vương Kế Thành đến: "Gần đây ta thấy thúc không yên lòng, có chuyện gì sao?"

Vương Kế Thành lập tức chắp tay cúi đầu: "Thiếu gia, thuộc hạ không có chuyện gì, ngài không cần lo."

"Thành thúc, có chuyện gì thì thúc cứ nói thẳng, thúc che giấu như vậy, ta sẽ nghĩ đến chuyện xấu."

Vương Kế Thành vừa nghe liền biết mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, hắn đâu dám giấu giếm gì nữa, lập tức khai hết.Thì ra là, Vương Kế Thành thích một người, người này Triệu Chính An cũng biết, chính là Triệu Lan, cho nên Vương Kế Thành mới không nỡ rời đi, bởi vì ở đó rất gần Triệu Lan.Triệu Chính An nghiêm mặt một lát rồi hỏi cực kỳ bất đắc dĩ: "Chuyện xảy ra khi nào?

Ý tứ của Lan ca là gì?"

Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ mùa xuân của Vương Kế Thành đến.Vương Kế Thành gãi đầu cười ngu si: "Gần đây thôi, ta cũng không biết Lan ca nhi nghĩ thế nào."

Hắn và Triệu Lan quen biết nhau thế này, Triệu Lan bán bánh quẩy và bánh quai chèo trong tiệm, hắn lại cung cấp bánh quẩy và bánh quai chèo, cho nên Triệu Lan thường xuyên đến công xưởng lấy hàng, hai người độc thân gặp nhau, còn có hảo cảm với nhau, lâu dài liền không tránh được việc tình cảm khác thường.Tuy rằng Vương Kế Thành hiểu lòng mình, nhưng lại không biết Triệu Lan nghĩ thế nào, hắn cũng không dám hỏi, bởi vì hắn và Triệu Lan kém nhau nhiều tuổi, hắn sợ Triệu Lan sẽ ghét bỏ hắn...

Ghét bỏ hắn là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.Triệu Chính An biết được suy nghĩ của Vương Kế Thành thì liền về nhà thương lượng với Chung Tử Kỳ, cuối cùng quyết định để Chung Tử Kỳ đi hỏi Triệu Lan.Hôm nay, Triệu Lan về nhà chưa được bao lâu thì Chung Tử Kỳ tìm đến, Triệu Lan nhìn thấy hắn thì kinh ngạc: "Sao Kỳ ca nhi lại đến đây?"

Phải biết rằng Chung Tử Kỳ rất ít khi tới đây.Chung Tử Kỳ cười cười: "Đương nhiên là có việc muốn nói với Lan ca."

"Chuyện gì?

Chúng ta vào nhà rồi nói đi."

Triệu Lan và Chung Tử Kỳ đi vào nhà.

Chung Tử Kỳ lập tức nói thẳng: "Lan ca, ngươi là ca nhi, sống một thân một mình cũng không dễ dàng, có ý định tìm người bầu bạn chưa?"

Triệu Lan ngạc nhiên khi Chung Tử Kỳ hỏi như vậy, sau đó liền lắc đầu: "Sống một mình cũng rất tốt, một người ăn no cả nhà không đói bụng."

"Lan ca đã từng thành thân rồi, chắc cũng biết trong nhà có nam nhân thì tốt thế nào, tuy rằng việc hôn nhân không được như ý muốn, nhưng mà cũng không thể để bọn họ nhìn thấy chúng ta sống không tốt, đúng không?"

Đương nhiên là Triệu Lan hiểu được.

Nhưng mà bởi vì đã từng trải qua, cho nên hắn không tin người khác, cũng không muốn làm quen với người xa lạ."

Quên đi, Tử Kỳ, ta là một ca nhi bị hưu, ai dám thú ta chứ, cho dù có gả được cũng bị người ta khinh thường."

Triệu Lan nói."

Ngươi đừng vội phủ định, nghe ta giới thiệu là ai trước đã."

"Là ai?"

Chung Tử Kỳ cười hê hê: "Người đó chính là...

Chính là Thành thúc."

Triệu Lan lập tức sửng sốt: "Ngươi có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ, Thành thúc là người có khả năng, tính tình kiên định lại không nhỏ nhen, còn không phụ không mẫu, ngươi qua đó thì không sợ bị ghét bỏ hay là xem thường.

Điều duy nhất không xứng chính là cách biệt tuổi tác, không biết ngươi có chấp nhận hay không?"

Triệu Lan mờ mịt nhìn phía trước.Chung Tử Kỳ hỏi: "Lan ca, ngươi lo lắng điều gì?"

"Ta...

Ta còn chưa chuẩn bị cho tốt."

Triệu Lan nói, trải qua một lần hôn nhân thất bại, hắn thật sự sợ hãi, tuy rằng hắn biết Vương Kế Thành là người tốt, nhưng hắn không dám bước đến."

Có gì mà phải chuẩn bị chứ, ngươi và Thành thúc thường xuyên tiếp xúc, ngươi phải hiểu rõ thái độ làm người của Thành thúc mới phải, chắc chắn Thành thúc sẽ đối xử tốt với ngươi, không nên do dự nữa, hai người ở chung, nếu không thích hợp thì tách ra là được rồi, cũng không sao.

Ngươi đó, việc gì nên buông thì buông đi, ngươi không mở lòng, người khác cũng không thể đi vào."

Triệu Lan im lặng suy nghĩ một lát, hắn không thể không thừa nhận rằng Chung Tử Kỳ nói rất đúng, hắn không nên sống mãi trong quá khứ, chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy đáng sợ, nhiều năm như vậy rồi, có lẽ hắn nên chấp nhận người khác."

Vậy...

Hắn đồng ý không?"

Triệu Lan do dự.Chung Tử Kỳ thấy có cửa thì liền nói: "Đương nhiên là Thành thúc đồng ý rồi, nếu không thì ta cũng không dám đến đây."

Triệu Lan gật đầu, không biết nên nói cái gì cho tốt.Chung Tử Kỳ đứng dậy cho Triệu Lan thời gian suy nghĩ: "Lan ca, ta về trước, mai cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi và Thành thúc đi dạo phố đi, tiếp xúc thử sao."

"...

Được."

Nửa nhịp sau Triệu Lan mới phản ứng lại.

Chờ đến khi hắn tỉnh táo thì Chung Tử Kỳ đã về rồi.Buổi chiều, Chung Tử Kỳ về đến nhà, Triệu Chính An lập tức hỏi: "Thế nào?

Lan ca nói thế nào?"

Chung Tử Kỳ nhìn thoáng qua Tiểu Thư Nhan đang ngủ, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của bảo bảo rồi nói: "Thành công, Lan ca đồng ý rồi, ngươi đi nói với Thành thúc là ngày mai mời Lan ca đi dạo phố đi, nói hắn nhớ mua quà cho lan ca.

Đừng có mà chất phác quá."

Triệu Chính An gật đầu: "Ta đi báo cho hắn một tiếng."

"Được."

Chung Tử Kỳ gật đầu.Vương Kế Thành vừa nghe nói Chung Tử Kỳ đã giải quyết xong mọi chuyện thì rất vui, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu với hai vị thiếu gia, nhưng mà Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ lại không thích điều đó.Hôm sau, sáng sớm Vương Kế Thành liền mời Triệu Lan vào trấn dạo phố, Chung Tử Kỳ không lo cho hai người đó chút nào, bởi vì hắn cảm thấy hai người này có thể thành công, Triệu Lan cũng có hảo cảm với Vương Kế Thành, chỉ cần có hảo cảm là được rồi.Quả nhiên, buổi chiều khi Vương Kế Thành xuất hiện, khóe miệng cong đến mang tai, rõ ràng là hiệu quả rất đáng mừng.
 
Back
Top Bottom