Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên

[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 70: Trở về Trấn Thanh Thủy


Trên đường trở về, bởi vì chú ý đến thân thể của Chung Tử Kỳ mà tốc độ đi đường của hai người chậm đi không ít, cho dù Chung Tử Kỳ luôn nói rằng mình rất khỏe, có thể đi nhanh một chút, thế nhưng Triệu Chính An vẫn kêu người đánh xe chạy chậm theo ý mình.May mà trên đường về bọn họ có dừng chân ở khách điếm hoặc nhà người qua đường, nếu không thì Triệu Chính An phải nghỉ uống thuốc giữa chừng.Cứ như vậy, hai người chậm rì rì trở lại trấn Thanh Thủy, chỉ còn mười ngày nữa là đến năm mới, lúc này trong trấn Thanh Thủy tràn ngập không khí vui mừng, nơi nơi đều là màu đỏ.

Có người bán giấy dán cửa sổ màu đỏ, câu đối màu đỏ, đèn lồng màu đỏ, pháo nổ màu đỏ...Trên mặt ai cũng là khát khao và hy vọng đối với năm mới.Một tay Triệu Chính An xách đồ một tay nắm tay Chung Tử Kỳ chậm rãi đi về công xưởng.

Gần một tháng không ở đây, hai người đều có chút lo lắng không biết Vương Kế Thành có quản lý tốt nhà cửa hay không.Bởi vì đã qua buổi trưa cho nên việc buôn bán của công xưởng không còn nhộn nhịp giống như buổi sáng, nhưng mà vẫn có người đánh xe đứng chờ bên ngoài, có mấy người lạ mặt, nhìn thấy Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An thì đều không biết là ai, còn tưởng rằng cũng là người đến mua bánh quẩy và bánh quai chèo giống mình.Cho đến khi có người nhận ra Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An thì đi lên chào hỏi: "Triệu tiểu tử, ngươi và phu lang đi đâu đó?

Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?"

Triệu Chính An cười đáp: "Tiểu tử đi ra ngoài làm việc quan trọng, không biết quản sự trong nhà có tiếp đãi mọi người không chu đáo hay không?"

Người nọ lập tức lắc đầu: "Không có, không có, Vương quản sự rất tốt, tuy rằng vẻ mặt hơi đáng sợ nhưng mà rất nhiệt tình, giúp đỡ chúng ta không ít."

"Vậy là tốt rồi, ta sợ hắn lại gây ra chuyện gì."

Triệu Chính An cười ha ha nói chuyện với người đó một lát rồi mới đi vào công xưởng."

Đó là ai vậy?"

Chờ Triệu Chính An đi rồi, có người đi lại hỏi.Người vừa rồi nói chuyện với Triệu Chính An nhìn người mới hỏi vài lần, lắc đầu: "Không có tầm nhìn, người đó chính là lão bản, là người mà các ngươi mua bánh quẩy và bánh quai chèo."

"A!

Vậy hả, ta chỉ nghe nói lão bản rất trẻ, sao lại trẻ như vậy, còn chưa lớn bằng ta!"

Người nọ rất sửng sốt, hắn cũng không lớn, chỉ mới hai mươi mà thôi, là học đồ của tửu lâu trấn trên, trước đó bị phái đến đây lấy hàng, đã nhìn thấy Vương quản sự nhưng chưa thấy lão bản của hắn, nghe nói là đi xa nhà, hắn còn tiếc nuối rất lâu, không ngờ hôm nay lại đột nhiên nhìn thấy, hai người vừa rồi còn trẻ mà cách ăn mặc lại nghèo túng như thế, cho nên hắn có mắt như mù, suýt nữa thì đắc tội người ta, người nọ đổ mồ hôi lạnh, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà, suýt nữa thì xảy ra chuyện rồi.

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đi vào trong sân, phát hiện tất cả đều giống như khi mới vừa rời đi, gọn gàng ngăn nắp.

Có lẽ bởi vì trong phòng quá nóng mà có một cánh cửa sổ hé mở, đứng từ xa có thể nhìn thấy bóng người đi tới đi lui bên trong."

Thiếu gia, các ngươi đã về rồi à?"

Vương Kế Thành vừa mới đi ra liền nhìn thấy hai người đang đứng trong sân, không phải ai khác mà chính là hai vị chủ tử mà hắn nhung nhớ đã lâu.

Hắn lập tức vui vẻ đi lên.Triệu Chính An nhìn hắn rồi cười: "Thành thúc, trong khoảng thời gian này ta không có ở đây, không xảy ra chuyện gì chứ?"

Bởi vì Vương Kế Thành lớn tuổi hơn hai người, cho nên Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ thương lượng rồi quyết định gọi hắn là Thành thúc, hai người cũng không xem hắn là hạ nhân, chỉ cần hắn trung thành thì sẽ xem hắn như người một nhà.Vương Kế Thành nhận lấy đồ đạc trong tay Triệu Chính An, cười nói: "Đều rất tốt, không có xảy ra chuyện gì, nhưng mà có mấy tửu lâu không có trong danh sách đăng ký đến tìm chúng ta, không có hai vị thiếu gia ở đây, ta tự làm chủ rồi đồng ý."

Vương Kế Thành nói rất cẩn thận, hắn sợ hai vị thiếu gia tức giận, hắn có nghe nói, tất cả chủ tử đều không thích hạ nhân tự tiện làm chủ.Triệu Chính An phất tay: "Không sao, chỉ cần không xảy ra chuyện là được."

Vương Kế Thành nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Triệu Chính An đỡ Chung Tử Kỳ thì liền lo lắng hỏi: "Kỳ thiếu gia bệnh sao?

Có phải cảm lạnh hay không?"

"Thành thúc, ta rất khỏe."

Chung Tử Kỳ nói."

Vậy ngươi bị gì?"

Triệu Chính An vui vẻ nói: "Phu lang ta có thai, cho nên ta phải cẩn thận đỡ hắn, tránh việc bị người khác đụng vào."

Chung Tử Kỳ không nói gì mà chỉ liếc mắt xem thường Triệu Chính An.Triệu Chính An nói không nhỏ cho nên liền bị mấy người trong phòng nghe thấy rõ ràng, Triệu Tuyết Mai lập tức ló đầu ra: "Gì?

Kỳ ca nhi có thai sao?

Vậy mà còn không mau đi vào!

Bên ngoài rất lạnh."

"Vào thôi!"

Nhưng mà vừa mới bước vào bên trong, Chung Tử Kỳ liền bị mùi dầu mỡ trong phòng làm cho buồn nôn: "Ụa..."

Chung Tử Kỳ che miệng chạy ra ngoài, nôn đến không thở được.Triệu Chính An hoảng sợ, vội vàng chạy qua: "Sao vậy?

Sao đang tốt lành mà lại nôn đến như vậy?

Có chỗ nào khó chịu sao, chúng ta đi tìm đại phu."

Triệu Tuyết Mai, Lưu Mỹ Phượng và Tiễn Linh đều đã sinh hài tử, cho nên chỉ che miệng cười: "Tìm đại phu làm gì, người mang thai đều như vậy mà."

"Hả?

Đều như vậy?"

Triệu Chính An há hốc mồm.Triệu Tuyết Mai nói: "Ta hỏi ngươi, trước đó hắn không có như thế đúng không?"

"Không có, vẫn ổn mà."

"Vậy lúc này ngươi hầu hạ hắn cho tốt đi, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, rất lâu sau nữa mới khỏe."

"Trị không hết sao?"

Triệu Chính An ngây ngốc hỏi."

Đây là phản ứng tự nhiên, trị cái gì mà trị!"

Chung Tử Kỳ ở sau lưng tức giận đẩy đầu Triệu Chính An.Triệu Chính An nhìn thấy mọi người xung quanh đều chế giễu mình, hắn ngại ngùng sờ mũi, chờ đến khi mọi người tản ra, Triệu Giang đi tới vỗ vai Triệu Chính An an ủi: "Lúc đầu Mỹ Phượng nhà ta mang thai cũng như thế, làm ta sợ đến nỗi không ngủ được, hai mắt thâm quầng, sau đó a mẫu ta nói thì ta mới biết, nếu không ta còn tưởng là hắn bị bệnh gì!"

"Vậy lúc đó Mỹ Phượng nhà ngươi thích ăn cái gì?"

"Có ăn được gì đâu, toàn là ói thôi, ngửi thấy mùi gì cũng ói."

Triệu Giang nhớ đến khoảng thời gian đó thì liền run sợ."

Vậy phải làm sao, cũng không thể không ăn gì, đại phu nói phải bồi bổ nhiều một chút."

Triệu Chính An rầu rĩ."

Không thể không ói được rồi, ta nghe a mẫu nói, phải ăn mặc dù không muốn ăn, bởi vì một ít dinh dưỡng sẽ ở trong bụng, còn nữa, lúc đó Mỹ Phượng rất thích ăn chua, khi nấu ăn đừng cho quá nhiều dầu mỡ, cho thêm chút giấm chua là được."

"Tử Kỳ nhà ta cũng thích ăn chua, ta còn cố ý mua cho hắn một bình củ cải chua."

"Aiz...

Cứ từ từ là ngươi sẽ hiểu."

Triệu Giang nói.Triệu Chính An gật đầu.Chung Tử Kỳ đứng ngoài cửa nhìn thấy hai người thì thầm to nhỏ, không biết là đang nói gì, Chung Tử Kỳ rùng mình chà chà hai tay."

Trong khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì mà ta không biết không?"

Triệu Chính An hỏi Triệu Giang.Triệu Giang suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không có, tất cả đều bình thường, đúng rồi, trước đó không lâu Vương Tố Tố thành thân, hắn có đến đây mời ngươi, ta nói ngươi đi xa rồi hắn mới rời đi."

"À...

Không cần quan tâm, nếu không có chuyện gì thì ta với phu lang về nhà trước đây."

Triệu Chính An nói.

"Về đi, chỗ này có ta với Thành thúc rồi."

Triệu Chính An gật đầu: "Đợi hai ngày nữa rồi ta trả tiền công cho các ngươi."

Triệu Giang: "Được rồi, ngươi cứ quyết định đi."

Đều là huynh đệ chơi chung từ nhỏ đến lớn, không thể nào lại gạt tiền bọn họ.Triệu Chính An lại nói với Thành thúc một tiếng rồi mới rời đi."

Đến cửa tiệm đi, nói với Triệu a mẫu một tiếng."

Chung Tử Kỳ nói: "Tránh cho Triệu a mẫu không biết rồi phải chạy tới chạy lui."

"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi."

Buổi chiều, lượng khách ở cửa tiệm giảm bớt hơn buổi sáng rất nhiều, cho nên khi Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ tới, đám người Triệu a mẫu đang nói chuyện phiếm."

Tử Kỳ, ngươi về rồi!"

Triệu Trữ vui vẻ chạy tới."

Các ngươi về khi nào?"

Triệu a mẫu hỏi."

Mới về không lâu, đến công xưởng nhìn một lát."

Chung Tử Kỳ cười rồi ngồi xuống."

Dọc theo đường đi có ổn không?

Tìm được thần y chưa?"

Hoàng a mẫu hỏi."

Rất tốt, chúng ta đã tìm được thần y, thần y cũng viết đơn thuốc cho Triệu Chính An rồi, chỉ cần dùng một tháng là khỏe."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Mọi người gật đầu, bọn họ cũng biết di chứng đau đầu của Triệu Chính An, bây giờ có hy vọng chữa khỏi thì đúng là chuyện vui."

Tử Kỳ, chẳng phải ngươi nói ngươi sẽ về trước khi ca ta thành thân hay sao?"

Triệu Trữ bĩu môi kéo tay Chung Tử Kỳ: "Ngươi về trễ vài ngày rồi, ca ta đã thành thân rồi."

Chung Tử Kỳ sờ mũi, liếc nhìn Triệu Chính An, hai người bọn họ đã quên mất chuyện này."

Thăng ca đâu?"

Chung Tử Kỳ hỏi, bởi vì hắn không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Thăng và phu lang nhà hắn."

Ca ta dẫn tẩu tử ta về nhà bên kia rồi."

Triệu Trữ nhìn thấy biểu tình không được tự nhiên của hai người, lập tức hỏi: "Đừng nói là ngươi quên rồi chứ?"

Triệu Chính An khụ một tiếng: "Không phải bọn ta cố ý, mà do thân thể Tử Kỳ không khỏe, cho nên chúng ta về chậm mấy ngày."

"Có ý gì?

Kỳ ca nhi bị làm sao?"

Triệu Lan vẫn luôn im lặng cũng mở miệng hỏi.Triệu Chính An nhe răng cười vui vẻ: "Thần y nói, Tử Kỳ có thai, ta sắp làm phụ thân."

"A!

Thật sao!"

Triệu Trữ kêu lên, nhìn bụng Chung Tử Kỳ, còn vươn tay ra sờ sờ."

Vậy là tốt rồi, coi như là song hỷ lâm môn."

Triệu a mẫu cười ha ha, hắn cũng vui thay cho bọn họ."

Sắp đến năm mới mà chuyện tốt lại không ngừng đến, nhất định là năm sau sẽ thuận lợi."

Hoàng đại thúc rung đùi gật gù đắc ý."

Đúng vậy, nhất định sẽ thuận lợi."

Mọi người đều đồng ý, đối với năm mới, ai cũng hy vọng về bắt đầu tốt, để cho tất cả đều thuận lợi.Rời khỏi cửa tiệm, Chung Tử Kỳ nói với Triệu Chính An: "Mua một món quà cho Thăng ca đi, xem như là quà tân hôn."

Triệu Chính An gật đầu: "Việc này giao cho ta đi, ta biết phải làm thế nào, ngươi không cần lo, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Biết rồi..."
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 71: Nghỉ bán


Cuộc sống sau này giống y như đám người Triệu Tuyết Mai đã đoán, triệu chứng nôn nghén của Chung Tử Kỳ chỉ vừa mới bắt đầu, mấy ngày nay tóc Triệu Chính An sắp bạc luôn rồi.

Bây giờ Chung Tử Kỳ không thể vào bếp nấu cơm, bởi vì chỉ cần ngửi thấy mùi dầu khói thì hắn sẽ buồn nôn.Nhà bọn họ chỉ có hai người, Chung Tử Kỳ bãi công, chỉ có Triệu Chính An rửa tay nấu nướng, nhưng mà hắn chỉ biết nấu cháo, chưa từng làm những thứ khác, nếu làm được thì cũng rất khó ăn.Triệu Chính An rất đau khổ.

Ngày nào Chung Tử Kỳ cũng phải uống cháo trắng, đến khi không chịu nổi thì vào trấn để Triệu Tuyết Mai nấu đồ ăn ngon cho Chung Tử Kỳ ăn.

Nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, Triệu Chính An đành phải kiên trì học tập.Chung Tử Kỳ quấn chăn ngồi trước cửa nhà bếp nói cho Triệu Chính An biết nên làm cái gì, thêm bao nhiêu muối, đổ bao nhiêu nước.Triệu Chính An trải qua vô số lần nêm nếm không phải quá mặn thì quá nhạt, cuối cùng cũng xuất sư, hắn xuất sư dưới nền tảng là làm xong một món ăn mà không bỏ sai gia vị, tuy rằng mùi vị bình thường, nhưng mà Triệu Chính An rất vừa lòng rồi.Trải qua vô số lần cân nhắc, hắn đã nắm giữ được trình tự cơ bản khi nêm nếm rồi.

Chỉ cần không bỏ quá nhiều gia vị là có thể ra được mùi vị ổn, tóm lại là có thể ăn được.Mỗi lần Chung Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ vất vả của Triệu Chính An thì đều cảm động, cũng gáng nhịn cơn nôn nghén mà ăn nhiều thêm hai miếng, không thể lãng phí tâm ý của Triệu Chính An, nhưng mà cuối cùng vẫn phải ói ra hết.Triệu Chính An đau lòng không thôi, biết Chung Tử Kỳ thích ăn chua nên hắn thường làm đồ chua, dưa chua trong nhà ủ từ mùa thu đã ăn được, hắn liền thay đổi thành nhiều loại cho Chung Tử Kỳ ăn.Từ khi Chung Tử Kỳ về thì hắn đã thương lượng với Triệu a mẫu, dán một tờ giấy ngoài cửa, viết là một ngày nào đó sẽ đóng cửa về nhà ăn mừng năm mới, nếu ai thích ăn bánh quẩy và bánh quai chèo thì có thể mua nhiều một chút, để lâu cũng không hư, miễn cho đến lúc muốn ăn lại không mua được.Những người khác nghe thấy như thế thì liền để dành tiền, còn nữa, nghe nói đến lễ mừng năm mới cửa tiệm sẽ có ưu đãi, mua nhiều còn có thể được tặng thêm một hai cái, cho nên có rất nhiều người đến mua.Cứ như vậy, gần đến ngày mừng năm mới, cửa tiệm và công xưởng không hẹn mà cùng náo nhiệt, khi mọi người đến mua thì đều mua hơn mười cái, hoặc là mấy chục cái, năm mới mà, ai cũng muốn phóng túng một hồi, cho dù trong nhà không có tiền cũng muốn có một năm mới náo nhiệt, năm sau có lẽ sẽ càng thêm may mắn.Cho đến khi chỉ còn ba ngày là đến năm mới, cửa tiệm của Chung Tử Kỳ chính thức đóng cửa, công xưởng cũng đóng cửa, Triệu Chính An vào trấn Thanh Thủy thanh toán tiền công cho ba người Triệu Tuyết Mai, còn có tiền công của Triệu Lan và Triệu Giang, đám ngươi Triệu Tuyết Mai nhận được ba trăm văn tiền công, trong lòng vui đến nỗi nở hoa, Triệu Tuyết Mai còn có thêm tiền công của Triệu Giang, tuy rằng ít hơn Triệu Tuyết Mai một nửa nhưng mà cũng đủ cho bọn họ mua sắm đồ tết.Nếu nói đến vui, Triệu Lan cũng rất vui, nhà hắn chỉ có một người là hắn, năm mới chỉ cần mua vài thứ đơn giản là được, không cần mua sắm quá nhiều, hắn có thể dùng số tiền này rất lâu, đây là lần đầu trong lòng hắn cảm kích một người, tất cả mọi người đều nói hắn kiên cường, nhưng hắn cũng cúi đầu vì cuộc sống, hắn chỉ khinh thường những người giả vờ bố thí cho hắn mà thôi, hắn chỉ muốn trả giá cố gắng để đổi lấy thù lao.

Mà Chung Tử Kỳ lại cho hắn điều hắn muốn, cho nên hắn rất cảm kích Chung Tử Kỳ.Bởi vì trước đó đã thông báo cho nên các tửu lâu đều biết tin, trước một ngày nghỉ đều đến mang đi số lượng lớn bánh quẩy và bánh quai chèo.

Mà hôm nay bọn họ sẽ chính thức nghỉ bán.Triệu Chính An nhìn theo đám người Triệu Tuyết Mai rời đi, chỉ còn lại Vương Kế Thành, nhìn rất đáng thương, Triệu Chính An liền nói: "Thành thúc, ngươi theo ta về nhà ăn mừng năm mới đi."

"Thiếu gia, không thể như vậy được, ta ở đây là tốt rồi, ngài và Kỳ thiếu gia trải qua năm mới đầu tiên, có ta ở đó thì không thích hợp."

Vương Kế Thành nói, hắn nghe nói năm nay là năm đầu hai vị thiếu gia thành thân, dù sao thì hắn cũng không được quấy rầy thế giới hai người của hai vị thiếu gia, hắn cũng từng trải qua năm mới một mình rồi, cũng không cảm thấy cô đơn.Triệu Chính An muốn nói không sao, nhưng đột nhiên nhớ đến bây giờ trong nhà có thêm người ở thì không tiện, chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Vậy được rồi, Thành thúc, năm nay ngươi chịu khổ một chút, năm sau ta xây thêm phòng, ngươi có thể ở cùng chúng ta."

Vương Kế Thành cảm động, lập tức hành lễ: "Cám ơn thiếu gia."

Hắn gặp được người tốt, không đối xử với hắn như là nô bộc mà xem hắn như là người nhà, cũng không bắt hắn phải cúi đầu, Vương Kế Thành hắn có tài đức gì mà có thể gặp được chủ tử tốt như vậy.Triệu Chính An đưa nửa xâu tiền cho Vương Kế Thành, kêu hắn muốn mua gì thì mua, sau đó rời đi trong ánh mắt cảm kích của Vương Kế Thành.Triệu Chính An không đi thẳng về nhà mà đi mua đồ tết, hai ngày nay hắn đã mua một ít, hôm nay sẽ mua hết những thứ còn thiếu, đúng lúc Triệu Nhị thúc cũng muốn vào trấn cho nên hắn liền đi theo.Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ cũng được xem là người nổi tiếng trong trấn Thanh Thủy, rất ít người không biết bọn họ, giá hàng năm nay cao hơn năm trước, khi Triệu Chính An đi mua đồ tết, lão bản thấy hắn thì liền giảm giá, không có cách nào, ai kêu hắn là khách quen của cửa tiệm Chung Tử Kỳ làm chi, hắn phải kéo gần quan hệ mới được.Triệu Chính An đến chỗ bán hải sản, mua vài còn cá, thuận đường mua mấy câu đối, lại mua thêm vài món điểm tâm, giấy tiền nhang đèn này nọ, sau đó đi đến cửa hàng bán hoa quả.Cửa hàng này được xem là lạ lùng trong trấn Thanh Thủy, bởi vì nó là nơi cao cấp, bên trong bán các loại hoa quả, nhưng điều làm người ta ngạc nhiên chính là có rất nhiều loại hoa quả mà phương Bắc ít thấy.

Đương nhiên người thường cũng không đủ sức để mua, lão bản cửa hàng cũng chỉ muốn cung cấp cho nhà giàu, ví dụ như huyện thái gia, viên ngoại, địa chủ, lão bản cửa hàng này nọ, những người đó sẽ không để ý đến chút tiền ấy.Triệu Chính An còn nghe người ta nói, lão bản cửa hàng vì muốn duy trì lượng hoa quả mà thành lập đội ngũ phụ trách đi đến phía Nam thu mua, sau đó dùng phương pháp bảo quản không muốn người ta biết để bảo quản hoa quả trở về.Triệu Chính An đi vào bên trong cửa hàng, bên trong không có ai khác, chỉ có những ngăn hình vuông dùng để trưng bày các loại hoa quả.Lão bản đang tính tiền cũng biết Triệu Chính An, hắn cười nói: "Thì ra là Triệu lão bản, hiếm thấy hiếm thấy, không biết ngươi muốn mua gì?"

Tuy rằng Triệu Chính An còn nhỏ, nhưng mà không ai dám khinh thường hắn, nhất là sau khi hắn có tửu lâu Kim Hoa làm chỗ dựa.Triệu Chính An chắp tay đáp lễ: "Hôm nay tiểu tử đến, đương nhiên là để mua hoa quả, ai chẳng biết hoa quả của ngài là tươi mới nhất, ăn ngon nhất."

Lão bản cửa hàng nghe thấy như vậy thì liền gật đầu, hắn rất đắc ý ở điểm ấy, nhìn khắp thị trấn quanh đây, chỉ có hoa quả ở cửa hàng của hắn là tươi mới nhất, không chỉ người ở trấn Thanh Thủy, mà nhà giàu ở thành trấn khác cũng không ngại đường xa mà đến đây mua.Triệu Chính An đi dạo một vòng quanh cửa hàng, đủ loại hoa quả làm hắn hoa cả mắt, không biết cái nào ngon hơn, hắn chọn mấy thứ mà mình thường nhìn thấy, sau đó giống như là nhớ đến cái gì nên liền hỏi lão bản: "Chỗ các ngươi có loại quả nào chua không?"

Lão bản cười nói: "Trùng hợp ghê, trước đó không lâu có một loại vừa mới được chuyển đến, ăn rất chua, ta còn đang lo không bán được, ngươi nhìn đi, chính là cái trái màu đỏ bên cạnh ngươi đó."

Lão bản chỉ tay về hướng bên cạnh Triệu Chính An.Triệu Chính An nhìn theo thì liền thấy một loại quả màu đỏ, không lớn bằng hạch đào, rất giống trái cây dại mà hắn hay thấy trên núi, hắn cầm lên cắn thử, hai mắt mở to lập tức biến thành sợi chỉ, mặt cũng nhăn nhó...

Quá chua, còn chua hơn cả giấm nữa.Răng nanh của Triệu Chính An vì chua mà run rẩy, lập tức buông ra: "Lấy cái này đi, cho ta mấy cân."

Tuy rằng rất chua, nhưng hắn tin Tử Kỳ sẽ thích.Quả nhiên, khi hắn đem đến trước mặt Chung Tử Kỳ, hai mắt Chung Tử Kỳ liền tỏa sáng.Chung Tử Kỳ nhìn trái cây mà Triệu Chính An đưa qua, nghe Triệu Chính An nói là rất chua, hắn cầm lấy cẩn thận nhìn một lần, lúc đầu còn tưởng là sơn tra, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy không giống, vỏ ngoài bóng loáng hơn, Chung Tử Kỳ cẩn thận cắn một ngụm, bên trong cũng nhiều nước hơn sơn tra, còn rất chua, hắn rất thích.Triệu Chính An thấy hắn thích thì trong lòng cũng vui vẻ: "Ta đóng gói một ít đồ ăn từ tửu lâu về rồi, hôm nay lại về trễ, để ta hâm nóng cho ngươi ăn."

"Không cần đâu, ta hâm cháo rồi."

Chung Tử Kỳ vừa ăn vừa nói.Răng Triệu Chính An cảm thấy hơi chua: "Ngươi ăn một chút đi, bên trong có măng chua, còn có cá chua ngọt, ngươi ăn thử đi, đều là vị chua mà ngươi thích."

Chung Tử Kỳ do dự một lát rồi gật đầu: "Được rồi, vậy ăn một miếng."

"Được."

Triệu Chính An đi vào nhà bếp hâm nóng những thứ mà hắn đã mua.Tuy rằng rất chua nhưng Chung Tử Kỳ chỉ ăn được mấy miếng liền ăn không vô nữa, Triệu Chính An cũng quen rồi, hắn lập tức ăn hết những món mà Chung Tử Kỳ bỏ lại."

Đưa tiền công rồi sao?"

Chung Tử Kỳ hỏi."

Ừ, đưa rồi, dựa theo lời ngươi nói, ta cũng nói với họ là ngày tám mở cửa, lúc đầu ta muốn mời Thành thúc đến đây ăn mừng năm mới với chúng ta, nhưng mà chúng ta không có chỗ nào cho hắn ở, cũng không thể để hắn ở chung với chúng ta, cho nên ta hẹn lần sau."

Triệu Chính An nói.Chung Tử Kỳ gật đầu: "Sang năm rồi nói sau, chẳng phải ngươi muốn xây phòng vào đầu xuân hay sao?

Chúng ta xây thêm mấy phòng, sau này có người đến cũng có chỗ ngủ."

"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy."

Đến lúc đó Trầm gia bên kia cũng có người tới, nhà bọn họ lại không có chỗ ngủ, phải xây thêm thôi.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 72: 30 tết


Hôm nay là 30 Tết, trời còn chưa sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo nổ, làm Chung Tử Kỳ bực bội không thôi, lăn qua lăn lại nhưng không thể đi vào giấc ngủ.Triệu Chính An chỉ có thể trấn an Chung Tử Kỳ: "Xong ngay thôi, xong ngay thôi."

Có lẽ bởi vì mấy ngày nay Chung Tử Kỳ ăn uống không ngon cho nên tính tình cũng trở nên táo bạo, nhưng hắn có thể kiềm chế mà không phát giận lên người Triệu Chính An, trong lòng hắn hiểu, hắn sống không tốt, sao Triệu Chính An có thể sống tốt được chứ?Ngày nào Triệu Chính An cũng phải giặt quần áo rồi nấu cơm, tuy rằng Chung Tử Kỳ cảm thấy hắn làm cũng không sao, nhưng mà Triệu Chính An lại không muốn, giống như là sợ hắn sẽ bị gì vậy, Chung Tử Kỳ cũng không nói gì nữa, quan trọng nhất chính là Triệu Chính An làm xong còn phải vào trấn Thanh Thủy bàn chuyện buôn bán, Chung Tử Kỳ phát hiện, Triệu Chính An gầy đi rất nhiều, nhưng mà cả người hắn toàn là cơ bắp, cho nên người ta cũng không phát hiện ra được, Chung Tử Kỳ lại là người bên gối của Triệu Chính An, là người hiểu hắn nhất, sao Chung Tử Kỳ lại không cảm nhận được chứ, cho nên hắn không muốn làm ra chuyện cố tình gây sự để chèn ép Triệu Chính An.Một lát sau, tiếng pháo bên ngoài dừng lại, Chung Tử Kỳ nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.Đợi đến khi trời sáng, lại là một trận tiếng pháo truyền đến, Chung Tử Kỳ không nói gì mà định rời giường với Triệu Chính An."

Ngươi nằm thêm một lát nữa đi, chờ ta làm xong đồ ăn rồi dậy."

Triệu Chính An nói, sau đó đứng lên thay quần áo."

Ta cũng dậy luôn, không ngủ được nữa."

Triệu Chính An vừa cài nút áo vừa lắc đầu: "Lạnh, chờ ta làm ấm phòng rồi hẵn dậy."

Cách một đêm, độ ấm trong phòng đã giảm xuống, lạnh đến nỗi làm cho người ta rùng mình, nếu có thể thì không ai muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp."

Được rồi."

Chung Tử Kỳ gật đầu, hắn dậy cũng không có việc gì làm, thôi thì cứ tiếp tục nằm thôi, Chung Tử Kỳ lười biếng nghĩ.Triệu Chính An mặc quần áo đi ra ngoài, không khí rét lạnh làm hắn rùng mình, hắn đi thẳng vào nhà bếp, hôm nay là 30 tết, phải ăn bốn bữa cơm, cho nên bữa sáng cũng được xem như là bữa ăn đầu tiên.Triệu Chính An đốt lửa bếp lò, nấu một nồi nước nóng rửa mặt rồi mới bắt đầu nấu cơm, sáng sớm nên cũng không ăn gì quá phức tạp, Triệu Chính An suy nghĩ một lát rồi nấu một nồi cháo, thả mấy cái trứng chim vào nấu chung.Chờ đến khi nấu xong, Triệu Chính An mới đi gọi Chung Tử Kỳ rời giường.

Chung Tử Kỳ ưỡn thắt lưng đi rửa mặt, cảm thấy cuộc sống giống như sâu gạo này sẽ làm con người ta trở nên ngày càng lười biếng.Ăn cơm xong, Triệu Chính An bắt đầu bận rộn, hắn lấy câu đối và giấy dán cửa mà mình đã mua ra, Chung Tử Kỳ phụ trách quét hồ, còn Triệu Chính An thì dán câu đối.Còn có hai cái lồng đèn lớn màu đỏ, nhà bọn họ ở chỗ hẻo lánh, xung quanh không có ánh sáng, nhìn thấy rất tĩnh mịch cô đơn, cho nên hắn mới mua hai cái lồng đèn."

Aiz, dịch qua trái một chút...

Lại qua phải một chút..."

Chung Tử Kỳ chỉ huy Triệu Chính An treo đèn lồng."

Được chưa?"

Triệu Chính An đứng trên ghế hỏi."

Lại treo lên trên một chút."

Triệu Chính An nghe lời đưa lên trên: "Thế nào?"

Chung Tử Kỳ gật đầu: "Được rồi, treo lên đi."

Triệu Chính An lập tức treo đèn lồng rồi đi xuống, đứng bên cạnh Chung Tử Kỳ, nhìn một lát rồi gật đầu: "Không tệ, nhìn rất đẹp."

Trên cửa còn được dán giấy đỏ và câu đối, đầy đủ không khí vui mừng."

Được rồi, chúng ta vào nhà đi, bên ngoài lạnh."

Triệu Chính An xoa tay Chung Tử Kỳ.

Vội vàng kéo Chung Tử Kỳ vào phòng."

Ta đi nấu cơm trưa đây.

Ngươi cứ ngồi đây ăn hạt dưa đi."

Chung Tử Kỳ lo lắng: "Hay là để ta làm chung với ngươi đi, nhiều đồ ăn như vậy, ngươi lại chưa từng làm qua."

Triệu Chính An phất tay: "Không cần, chẳng phải hôm qua ngươi đã nói cho ta nghe về trình tự rồi sao, nếu ta không biết bước nào thì ta sẽ hỏi ngươi, ngươi không cần đi ra ngoài."

Chung Tử Kỳ: "Thật sao?"

"Thật, yên tâm đi."

Triệu Chính An cam đoan xong rồi, khi đi ra ngoài lại có chút bồn chồn, dù sao thì món mà hôm nay hắn làm không giống với những món mà hôm trước đã luyện tập, đều là những món phức tạp, ví dụ như sườn lợn hầm cách thủy, cá chiên, gà hầm và những món xào khác, đúng là hắn chẳng có tự tin gì để làm.Chung Tử Kỳ ngồi trên giường sưởi cắn hột dưa trong bất an, nghe thấy trong nhà bếp thường xuyên truyền đến tiếng chặt thịt, một lát sau, hắn chậm rãi đi vào nhà bếp.Bởi vì trong nhà bếp có mùi khói dầu cho nên Triệu Chính An để hé một cánh cửa cỡ bằng bàn tay, Chung Tử Kỳ đi qua liền thấy Triệu Chính An mang tạp dề, đang chuẩn bị làm cá chiên, sau khi đổ mỡ vào, có lẽ là nồi không được để ráo nước, cho nên mỡ bắt đầu vang lên từng tiếng tách tách, Triệu Chính An bỏ cá vào.

Trong nồi liền xuất hiện khói đen, Triệu Chính An lập tức nhảy ra xa, đợi đến khi khói đen tản đi thì mới tiếp tục chiên cá, thỉnh thoảng bị mỡ bắn người thì vào sẽ nhe răng trợn mắt, Chung Tử Kỳ cảm thấy buồn cười muốn xỉu, hắn cảm thấy xem Triệu Chính An còn vui hơn xem TV, nhưng mà một lát sau mùi dầu mỡ liền truyền đến, Chung Tử Kỳ đành phải tiếc nuối rời đi.Triệu Chính An vẫn còn đang nấu nướng chăm chỉ, thỉnh thoảng không biết nên làm gì thì sẽ chạy đến hỏi Chung Tử Kỳ, sau khi có được đáp án thì liền trở lại nhà bếp, trải qua vô số lần nêm nếm lung tung và được Chung Tử Kỳ chỉ dạy, cuối cùng thì đến giữa trưa, Triệu Chính An cũng miễn cưỡng chuẩn bị xong hết đồ ăn.Triệu Chính An dọn đồ ăn lên bàn: "Chờ một lát, ta đi đốt pháo rồi ăn cơm."

Chung Tử Kỳ gật đầu."

Bịt tai lại, coi chừng bị doạ."

Triệu Chính An nói xong liền đi ra ngoài.Chung Tử Kỳ bịt tai, một lát sau liền nghe thấy tiếng "bùm" rất lớn.Triệu Chính An đốt xong liền đi vào nhà, cởi giày rồi leo lên giường sưởi: "Ăn cơm."

Chung Tử Kỳ cầm đũa nhìn thức ăn khó coi trên bàn, đúng là không có khẩu vị mà, không phải hắn ghét bỏ Triệu Chính An, ngược lại, nếu đây là bình thường thì hắn sẽ lập tức ăn ngay, quan trọng là bây giờ ngay cả ngửi mùi mà hắn cũng cảm thấy bao tử quặn đau.Triệu Chính An biết hắn khó chịu: "Năm mới, ngươi ăn một chút đi, lấy không khí vui mừng, cá này ta bỏ không ít giấm chua, còn có dưa chua nữa, ta cũng bỏ ít dầu, không ngấy chút nào, ngươi ăn thử đi, nếu ăn không vô thì ăn cháo."

Chung Tử Kỳ cầm đũa gắp một miếng cá, đúng là giống như Triệu Chính An nói, có không ít giấm chua, còn có đường, ăn vào vừa chua vừa ngọt."

Thế nào?"

Triệu Chính An hỏi đầy mong chờ."

Cũng không tệ lắm."

Chung Tử Kỳ nói trái lương tâm.Triệu Chính An vui vẻ gật đầu, cũng bắt đầu ăn cơm, hắn sẽ không đụng vào mấy món mà mình bỏ nhiều giấm chua, bởi vì hắn không thích ăn chua, cho nên hắn cũng không biết Chung Tử Kỳ nói thật hay giả.Ăn cơm xong, dựa theo tập tục là sẽ làm vằn thắn, 30 tết là một ngày bận rộn, lúc nào cũng phải ăn.Nhân sủi cảo là Chung Tử Kỳ làm, vỏ bánh cũng là Chung Tử Kỳ làm.

Hai người ngồi ở đầu giường, nghe tiếng pháo nổ bùm bùm bên ngoài, vừa nói chuyện phiếm vừa bao sủi cảo.Bao sủi cảo xong, Triệu Chính An kêu Chung Tử Kỳ ở nhà chờ, còn hắn thì đi viếng mồ mả tổ tiên.Chung Tử Kỳ cảm khái, có vài tập tục mặc kệ là hiện đại hay cổ đại đều không thể bỏ qua.Triệu Chính An đi hơn nửa ngày chưa về, Chung Tử Kỳ nhìn thấy trời sắp tối thì liền đi vào nhà bếp nấu nước luộc bánh chẻo, thuận tiện hâm nóng cá, cá là thứ không thể thiếu vào đêm 30, ngụ ý năm sau dư dả.

Chung Tử Kỳ lại hâm nóng vài món khác rồi ngồi chờ Triệu Chính An.Khi Triệu Chính An về đến nhà thì trời đã tối đen, hắn không vội vã vào nhà mà là đốt hai đèn lồng lớn ngoài cửa, nhìn thấy chúng nó phát ra ánh sáng đỏ mơ hồ thì mới vào nhà."

Sao về trễ vậy?

Ta còn tưởng ngươi bị gì!"

Chung Tử Kỳ nhẹ nhàng thở ra.Triệu Chính An ngồi bên cạnh chậu than, ủ ấm bàn tay lạnh đến nỗi đỏ bừng: Không sao, chỉ là gặp được người trong tộc nên nói vài câu, còn nữa, ta còn đến mộ của a mẫu và a phụ ngươi."

Chung Tử Kỳ nghe thấy như vậy thì liền ngẩn người, Triệu Chính An có lòng, hắn còn chưa nghĩ đến."

Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi."

Triệu Chính An nói."

Ừ."

Chung Tử Kỳ lấy chén đũa và sủi cảo.

Cùng ăn với Triệu Chính An.Sau khi ăn xong liền rảnh rỗi, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An ngồi trên giường sưởi nói chuyện phiếm."

Nghe nói buổi tối 30 tết, lão gia có tiền trên trấn Thanh Thủy sẽ mướn gánh xiếc về biểu diễn, dân chúng bình thường đều có thể đi xem, nhưng mà chúng ta ở xa quá, không có xưa ngựa nên đi không tiện, chờ sau này có điều kiện rồi lại đi xem."

Triệu Chính An ôm Chung Tử Kỳ nói."

Được, ta còn chưa nhìn thấy."

Chung Tử Kỳ tò mò, cổ đại quá ít thứ để giải trí, làm cho hắn nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên."

Còn có hội chùa vào ngày mười lăm, cũng rất náo nhiệt, ta đã thấy một lần rồi, hán tử ca nhi già trẻ trong trấn Thanh Thủy đều đi xem hoa đăng, chơi đùa, rất náo nhiệt."

Triệu Chính An kể lại sinh động như thật cho Chung Tử Kỳ nghe.Trong lòng Chung Tử Kỳ rục rịch, trên TV thường diễn cảnh hội chùa cổ đại náo nhiệt đến cỡ nào, hắn cũng rất muốn được nhìn thấy, nhưng mà nhớ đến tình trạng của mình lúc này thì liền suy sụp.Hai người nói chuyện đến khuya, Triệu Chính An đi ra ngoài đốt thêm một dây pháo, sau đó đi vào nói với Chung Tử Kỳ: "Nương tử, năm mới vui vẻ."

Chung Tử Kỳ cười: "Năm mới vui vẻ."

Đây là năm mới đầu tiên kể từ khi hắn đi vào thế giới này, hắn vĩnh viễn không quên.Hai người ăn bữa cơm cuối cùng của năm, sau đó nằm xuống ngủ.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 73: Thăm hỏi


Mùng một, không khí bớt lạnh hơn ngày 30 không ít, thế nhưng không khí vui mừng vẫn không giảm.Bữa sáng của Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ chính là sủi cảo, sủi cảo với nhân dưa chua, Chung Tử Kỳ ăn rất ngon miệng, Triệu Chính An cũng không phản cảm với dưa chua trong sủi cảo, ăn vào cũng rất thơm.Ăn cơm xong, Triệu Chính An dọn dẹp trong phòng và ngoài sân, nhìn thấy Chung Tử Kỳ nhàm chán thì liền đề nghị đến nhà Triệu a mẫu chơi, cả nhà Triệu a mẫu đang vừa ăn vừa nói chuyện phiếm."

Tử Kỳ, hai người vào đi, thức ăn còn nóng đây này."

Triệu a mẫu đứng dậy đón hai người.Chung Tử Kỳ cười cười: "Chẳng phải lần trước Triệu Trữ nói Thăng ca phải về bên kia sao?"

An Bình cười ngại ngùng với Chung Tử Kỳ.

"Là do nhà thông gia bên kia không muốn hai hài tử đi qua đi lại nhiều lần, đầu tháng ba hay tháng bốn rồi qua cũng được."

Triệu a mẫu trả lời, hắn cũng không muốn hài tử ăn mừng năm mới ở nhà bên kia, vừa mới thành thân, hắn cũng hy vọng cả nhà bọn họ sẽ đoàn viên."

Cũng đúng."

Chung Tử Kỳ gật đầu."

Mấy ngày nay ngươi thế nào rồi?

Có khỏe lên chưa?

Còn ói không?"

Triệu a mẫu quan tâm.Chung Tử Kỳ gật đầu: "Rất tốt."

Triệu Chính An ở bên cạnh lắc đầu: "Tốt gì mà tốt, ngày nào cũng ói, ăn gì cũng ói."

Triệu a mẫu cười nói: "Chúng ta đều là như vậy, hắn có thể ăn cái gì thì cứ để hắn ăn, đừng để bị đói là được rồi.

Lúc ta sinh Triệu Thăng, vừa mới ở riêng cho nên trong nhà rất nghèo, không có gì hết, muốn ăn thịt cũng phải buột chặt quần mới dám ăn, lúc đó ta ăn gì cũng ói, chỉ thích ăn chua, cơm trộn giấm chua cũng ăn được, ngày nào cũng ăn cháo và dưa muối, vậy mà Triệu Thăng nhà ta vẫn khỏe mạnh đó thôi, không sao đâu."

An Bình nghe thấy a mẫu kể về trượng phu của mình thì liền lặng lẽ chọc chọc hắn, Triệu Thăng lập tức cười ngây ngô.Chung Tử Kỳ sờ bụng: "Ta cũng cảm thấy không sao, ăn cháo với dưa muối cũng rất ngon mà."

Triệu Chính An không đồng ý: "Thần y đã nói với ta, thân thể của Tử Kỳ yếu ớt, bình thường phải bồi bổ, nếu không sau này sẽ để lại nhiều di chứng."

"Đúng là phải bồi bổ, thân thể yếu ớt thì khi sinh hài tử sẽ chịu khổ."

Triệu a mẫu đã sinh hai hài tử, hắn hiểu rõ đau đớn khi sinh hài tử, nếu thân thể yếu ớt không có sức, vậy hài tử sẽ không ra được, sinh quá lâu sẽ rất nguy hiểm.Chung Tử Kỳ là người sợ đau, có thể nhìn ra được từ việc trước kia hắn do dự không muốn hành phòng với Triệu Chính An, cho nên lúc này nghe thấy Triệu a mẫu nói như thế, hắn liền nghĩ đến tình huống đau đứt ruột đứt gan mà hắn thấy trong TV, trong lòng lập tức run rẩy."

Tử Kỳ, Tử Kỳ?

Ngươi nghĩ cái gì đó?"

Triệu Trữ vỗ vai Chung Tử Kỳ.Chung Tử Kỳ lấy lại tinh thần: "A...

Không nghĩ gì hết."

"Đúng rồi, Thăng ca đã thành thân rồi, ngươi cũng nhanh đi."

Chung Tử Kỳ cười xấu xa.

Triệu Trữ lập tức đỏ mặt, Chung Tử Kỳ nhìn thấy như vậy thì rất ngạc nhiên, nếu là lúc trước, Triệu Trữ nhất định sẽ cãi nhau với hắn, sao lúc này lại như thế, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết hay sao?"

Triệu a mẫu, ngươi và Triệu Bảo thúc có tìm được người thích hợp cho Triệu Trữ chưa?"

Chung Tử Kỳ hỏi, muốn biết được chuyện gì đó từ miệng hai người.Triệu a mẫu cười nói: "Chưa kịp tìm, nhưng mà ta đã chọn được người thích hợp, nhưng không biết người ta có muốn hay không."

Triệu Chính An đột ngột mở miệng: "Là Lỗi ca sao?"

Triệu a mẫu gật đầu không hề giấu giếm, ở đây đều là người nhà, sẽ không ăn nói lung tung: "Ta rất vừa ý hài tử đó, thành thật lại có khả năng, cũng hiểu rõ thái độ làm người của Hoàng đại thúc và Hoàng a mẫu, Triệu Trữ qua đó cũng không khổ cực, đúng không?"

Triệu a mẫu nhìn thoáng qua Triệu Trữ, lắc đầu: "Cũng không biết hài tử kia có vừa ý Triệu Trữ hay không nữa, hắn ở bên ngoài ba bốn năm, không biết là có thân ái hay là ý trung nhân gì không, ta cũng không thể phá hoại hạnh phúc của người ta."

Chung Tử Kỳ dở khóc dở cười: "Thân ái gì chứ, Lỗi ca sống trong doanh trại, sao có thể tìm được ca nhi trong đó, bọn họ đều không thể tiếp xúc với ca nhi chứ đừng nói là thân ái, nhưng mà cho dù có thì Lỗi ca cũng đã dẫn về, cũng sẽ nói với Hoàng a mẫu và Hoàng đại thúc, mấy ngày nay Triệu a mẫu có nghe Hoàng a mẫu nói gì không, có nghe Hoàng a mẫu nhắc tới không?"

Triệu a mẫu vội vàng lắc đầu: "Không có nghe nhắc tới, nhưng mà nhờ ngươi nói nên ta cũng cảm thấy yên tâm hơn, đợi sang năm ta sẽ tìm thời gian nói với Hoàng a mẫu, xem hắn nghĩ thế nào."

Chung Tử Kỳ liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Triệu Trữ, lập tức đưa tay qua nhéo mặt hắn: "Triệu Trữ nhà chúng ta như hoa như ngọc thế này, dáng vẻ đáng yêu thế này, ai sẽ chướng mắt chứ, nếu có thì hắn đúng là bị mù mà."

Triệu Trữ lập tức cãi lại, đánh vào tay Chung Tử Kỳ: "Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không, cái gì mà hoa, cái gì mà ngọc chứ."

An Bình che miệng cười: "Kỳ ca nhi đang khen ngươi đẹp mà."

Triệu Trữ tức giận: "Tuyệt đối không thể tin lời hắn nói, đều là bậy bạ."

Lần nào Chung Tử Kỳ cũng đùa giỡn hắn.Chung Tử Kỳ nói: "Nếu ngươi không thích nghe, vậy ta nói cách khác, ngươi xem bình thường Hoàng a mẫu thích ngươi đến như vậy, chắc chắn là sẽ đồng ý hôn sự của ngươi và Lỗi ca, ngươi không cần phải lo lắng."

Triệu Trữ lập tức xù lông, nếu không phải Chung Tử Kỳ đang mang thai thì hắn đã nhào lên rồi: "Ngươi chờ đó, chờ đến khi ngươi sinh hài tử xong đi, đến lúc đó rồi xem ta xử lý ngươi thế nào."

"Sợ quá, ta muốn bảo bảo nằm trong bụng ta lâu thêm vài ngày, tránh cho việc bị ngươi đánh."

Triệu Trữ ngẩng mặt lên trời hừ một tiếng, tỏ vẻ ta không chấp ngươi.

Mọi người nhìn thấy bọn họ cãi nhau thì đều bật cười.Mùng một đã qua, mùng hai chính là ngày đi chúc tết hàn gắn tình cảm với người thân, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ chỉ có phụ mẫu và đại bá, không còn người thân nào khác.Chung gia bên kia, Chung Tử Kỳ không định qua thăm, lui tới với bọn họ cũng không có gì hay, về phần Vương Thúy Hoa và Triệu Thành, Chung Tử Kỳ suy nghĩ một lát rồi vẫn để Triệu Chính An trở về bên đó một chuyến, đem theo một ít hoa quả và bánh trái, cũng không thể thiếu tiền nhưng mà không được cho nhiều, mấy chục đồng là được rồi, để tránh Vương Thúy Hoa và Triệu thành xem như là lẽ thường, nếu không phải nể mặt bọn họ đã nuôi Triệu Chính An thì hắn sẽ không cho Triệu Chính An về bên đó đâu.Sau đó Triệu Chính An đi thăm hỏi vài người trong tộc, bây giờ hắn không cần phải khúm núm trước mặt bọn họ nữa, với giá trị con người của hắn, hắn đã tới trình độ được mọi người nhìn lên rồi, nhưng mà Triệu Chính An vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa, sau này hắn và Chung Tử Kỳ còn phải sống ở thôn Triệu Gia, nói gì thì cũng không thể đắc tội bọn họ, mọi người ở chung hòa thuận, sau này có chuyện gì cũng dễ ăn nói hơn.Những người đó nhìn thấy thái độ của Triệu Chính An như thế thì đều cảm thấy vừa lòng, điều này nói lên rằng Triệu Chính An vẫn tôn trọng bọn họ, không giống như những người vừa mới có tiền liền trở nên kiêu ngạo, không để ai vào mắt, Triệu Chính An đối xử lễ phép với bọn họ, đương nhiên là bọn họ cũng đối xử hòa nhã với hắn.Nhà Lý Chính là có nhiều người đến thăm hỏi nhất, mỗi khi ai đó đến thăm thì đều đem theo quà, để lưu lại ấn tượng tốt, bởi vì có nhiều người cho nên Triệu Chính An cũng không thể ở lâu, nói mấy câu rồi liền rời đi.Còn có nhà Triệu a mẫu, nhà Triệu Giang, nhà Triệu Hải, nhà Triệu Nhị thúc và nhà Triệu Lan, Triệu Chính An đều tặng quà cho những nhà đó, nhà Triệu Lan là do Chung Tử Kỳ tự mình đến thăm hỏi, hắn là hán tử, đương nhiên là không thể đến thăm.

Triệu Chính An còn vào trấn Thanh Thủy tặng quà cho nhà Hoàng a mẫu.Còn một người nữa mà Chung Tử Kỳ nói xong Triệu Chính An mới nhớ tới, chính là vị đại thúc mà lúc trước đã đưa hắn đến y quán, nhà vị đại thúc này ở hơi xa thôn Triệu Gia, lần trước bọn họ có đến cám ơn, sau đó chưa từng liên hệ tới, Triệu Chính An không quen đường cho nên phải hỏi thăm rất nhiều mới tới được.Vị đại thúc đó họ Chu, nhìn thấy hắn đến thì liền cảm thấy ngoài ý muốn, Triệu Chính An lập tức nói rõ ý đồ mình đến: "Năm mới, ta đến thăm hỏi."

Nhà Chu đại thúc có năm người, hai người chỉ có một hài tử, đã thú thê và sinh một hài tử, bây giờ đã có thể chạy nhảy được rồi, cả nhà đều là người thành thật, nhìn thấy Triệu Chính An cầm theo một đống đồ thì đều ngại ngùng, Chu đại thúc và Chu a mẫu vội vàng từ chối, mấy thứ này rất quý giá, bọn họ không thể nhận được.Đương nhiên là Triệu Chính An không thuận theo: "Đây là một chút tâm ý của ta, các ngươi phải nhận lấy, lúc ấy nếu không có Chu đại thúc chở ta đến y quán thì không biết ta còn sống được không nữa."

"Trùng hợp thôi, nếu đổi thành người khác thì họ cũng sẽ làm như vậy."

Chu đại thúc nói.Triệu Chính An nói rất lâu thì Chu đại thúc và Chu a mẫu mới nhận lấy, Triệu Chính An thấy bọn họ đối xử với hắn quá thận trọng cho nên cũng không nói nhiều, trò chuyện vài câu rồi liền rời đi.Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã tới mùng tám rồi, khi những người khác còn đang đắm chìm trong không khí vui vẻ của năm mới, công xưởng của bọn họ đã bắt đầu mở cửa.Triệu Tuyết Mai, Lưu Mỹ Phượng và Tiễn Linh đều đã chuẩn bị tốt, thân thể Chung Tử Kỳ không thể quá mệt nhọc cho nên Triệu Chính An không cho hắn đi, để hắn đợi ở nhà, còn nói là giữa trưa sẽ về.Hôm nay Triệu a mẫu cũng mở cửa, bọn họ dự định mười lăm sẽ mở cửa, nhưng mà nghĩ lại thì thấy quá muộn, chỉ có vài ngày nhưng mà cũng kiếm được không ít tiền, cho nên bọn họ cũng mở cửa vào mùng tám.Bởi vì tất cả tửu lâu đều được biết tin, cho nên vào mùng tám, tửu lâu nào cũng phái người đến lấy hàng.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 74: Ghép đôi


Sau khi khai trương vào mùng tám, người đến cửa tiệm ngày một tăng, năm mới qua đi, ai cũng khôi phục lại trạng thái lúc trước.Hôm nay là mười lăm, có thể nói hôm nay là ngày náo nhiệt nhất trấn Thanh Thủy, ban ngày thì còn đỡ, biển người vẫn chưa rõ ràng.Đợi đến buổi tối, giống như Triệu Chính An đã nói, toàn bộ mọi người đều tham gia, đèn đuốc sáng rực cả trấn Thanh Thủy, vô cùng náo nhiệt.

Không ngừng có người đến người đi.Triệu a mẫu thấy vậy liền thương lượng với Hoàng a mẫu, tối mười lăm sẽ bán suốt đêm, Triệu a mẫu không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền.

Thương lượng với Hoàng a mẫu để buổi tối lại nhà hắn ngủ đỡ một đêm.Đương nhiên là Hoàng a mẫu không có ý kiến gì.Triệu a mẫu đuổi Triệu Thăng, An Bình và Triệu Trữ về nhà, còn hắn và Triệu Bảo thì ở lại trấn Thanh Thủy.Hoàng đại thúc, Hoàng a mẫu và Hoàng Tấn Lỗi đều không rời đi, bởi vì nhà bọn họ ở rất gần, lúc đầu còn định ở lại bán thêm một lát, bây giờ có thêm Triệu a mẫu thì càng tốt hơn.

Chung Tử Kỳ nghe Triệu Chính An nói buổi tối Triệu a mẫu sẽ không về đánh tiếng với Triệu Chính An: "Ta cũng muốn vào trấn xem hoa đăng..."

Triệu Chính An không cần suy nghĩ đã từ chối: "Không được, nhiều người lắm, với cái thân hình yếu đuối của ngươi thì sẽ bị người ta chen lấn, lỡ bị đụng ngã thì phải làm sao bây giờ?"

Rất nhiều người, hắn còn không thể lo cho mình, sao có thể chăm sóc cho Chung Tử Kỳ được?

Vẫn nên ở nhà thì hơn."

Không đi thì không đi."

Chung Tử Kỳ bĩu môi, mất hứng.Triệu Chính An vội vàng đi qua hôn lên môi Chung Tử Kỳ: "Đừng mất hứng, chờ năm sau, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi."

Chung Tử Kỳ cũng không có thật sự tức giận, bởi vì hắn đã đoán được đáp án rồi, hắn đẩy Triệu Chính An ra: "Ba người đó ở nhà thì ai nấu cơm?

An Bình hả?"

Triệu Chính An bị đẩy ra liền giả vờ ngã xuống giường sưởi: "Ừ, nghe Triệu Thăng nói là An Bình sẽ nấu, chẳng phải ngươi nói Triệu Trữ cũng biết nấu ăn hay sao?

Bọn họ có thể làm mình no bụng mà."

Chung Tử Kỳ gật đầu, giơ chân đá đá Triệu Chính An lười biếng: "Ngươi còn không mau đi làm cơm, ta đói bụng rồi."

Triệu Chính An vừa nghe thấy Chung Tử Kỳ đói bụng thì liền nhảy lên: "Chủ tử, ngài chờ một lát, tiểu nhân đi làm cơm ngay."

"Chuẩn, đi nhanh về nhanh."

Chung Tử Kỳ nói, hai người liếc nhìn nhau, đều không nhịn được cười.Sau khi mặt trời lặn, bầu trời đen đi vài phần, thế nhưng màn đêm trong trấn Thanh Thủy chỉ vừa mới bắt đầu.Mỗi khi đến ngày hội, trấn Thanh Thủy sẽ rất náo nhiệt, hôm nay là hội nguyên tiêu ngày mười lăm tháng giêng, những lão gia có tiền trong trấn sẽ mời rạp hát đến khuấy đảo không khí, không hạn chế dân chúng vào xem, còn có hoạt động thả đèn hoa đăng, đoán câu đố cũng hấp dẫn không ít người trẻ tuổi.Nhìn vào đám đông, đa số đều là người dưới ba mươi tuổi, rất nhiều tiểu tử đứng cùng ca nhi, còn có những đôi đứng ở góc tường, cử chỉ vô cùng thân mật.Người hơi lớn tuổi một chút thì không thích xem náo nhiệt, ghét nhất là ầm ĩ, lỡ như xô đẩy đụng vào nhau thì lại không tốt, cho nên bọn họ sẽ không ra đường với phu lang của mình, cả bó tuổi rồi còn làm chuyện ngại ngùng.Cho nên, ngày nguyên tiêu còn được xem như là ngày hội cuồng hoan của người trẻ tuổi.

Bọn họ vui chơi mệt mỏi rồi sẽ tìm một nơi bổ sung thể lực, sau đó lại tiếp tục vui chơi.Mỗi con đường, mỗi cửa hàng trong trấn Thanh Thủy, ngay cả cửa tiệm "Xứng tầm ăn ngon" cũng có hai đèn lồng lớn đỏ rực phát sáng trong đêm tối, tỏa ra vầng sáng màu đỏ mang theo cảm giác mơ màng làm mọi người trầm mê phóng túng.Đây là lần đầu Triệu a mẫu nhìn thấy cảnh tượng như thế, hắn cũng là ca nhi, mơ mộng đã thấm vào trong xương hắn rồi, nếu không phải đã qua tuổi bốc đồng thì hắn cũng muốn chạy tới chạy lui, phóng túng trên đường cái giống như bọn trẻ.Hoàng a mẫu thì đã sống ở đây rất nhiều năm, cho nên hắn không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.Người đến cửa tiệm gấp đôi so với ngày thường, có vài người thường xuyên đến, là khách quen trong tiệm, cũng có người nghe thấy danh tiếng nên đến ăn, cứ như vậy làm cho việc buôn bán của cửa hàng vô cùng náo nhiệt.Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu cười không khép được miệng, mà Hoàng đại thúc, Triệu Bảo và Hoàng Tấn Lỗi lại rất cực khổ, chân chạy không ngừng, đầu óc choáng váng.Mãi cho đến nửa đêm, khách hàng dần dần tản đi, đám người Triệu a mẫu mới có thể thở dốc, năm người ngồi trong tiệm ăn uống đơn giản cho đầy bụng rồi đóng cửa về nhà.Đây không phải lần đầu Triệu a mẫu đến nhà Hoàng a mẫu, nhưng là lần đầu nhìn thấy rõ ràng bố trí trong nhà Hoàng a mẫu, cũng giống như nhà của bọn họ, vừa bước vào liền đụng tới nhà chính, hai bên là phòng ngủ, phòng bên trái còn có mái hiên, nhưng mà không có lớn như nhà chính, bên trong trang trí rất đơn giản, bởi vì không có ai ở nên dùng để chứa một ít đồ.

Mà bên cạnh đó là nhà bếp."

Vào đi, phụ thân hài tử đi nấu nước nóng đi."

Hoàng a mẫu nói với Hoàng đại thúc."

A...

Được thôi."

Hoàng đại thúc lên tiếng.Hoàng Tấn Lỗi ngăn Hoàng đại thúc lại: "Phụ thân, để ta đi cho, ngươi nghỉ ngơi đi."

Hoàng Tấn Lỗi nói xong liền đi vào nhà bếp.Tuy Triệu a mẫu nói chuyện với Hoàng a mẫu nhưng mà vẫn để ý Hoàng Tấn Lỗi, nhìn thấy như thế thì càng thêm hài lòng.Buôn bán cả ngày, mọi người đã mệt mỏi từ lâu, sau khi tắm rửa xong thì Hoàng a mẫu liền phân phòng: "Ba nam nhân ở phòng đó đi, hai chúng ta ở phòng này."

Đương nhiên là mọi người không phản đối, tuy rằng đều già rồi nhưng vẫn phải cẩn thận tránh cho mọi người nói này nói nọ.Đóng cửa cẩn thận, Hoàng a mẫu và Triệu a mẫu cởi quần áo rồi nằm xuống.Hai người không ngủ ngay mà nói chuyện một lát."

Hôm nay buôn bán lời không ít, may mà ngươi ở đây, nếu không thì ta phải bỏ lỡ rồi."

Triệu a mẫu thở dài, tuy rằng mệt muốn chết nhưng mà nghĩ đến việc kiếm được tiền thì liền cảm thấy cả người thoải mái, mệt nhọc gì cũng biến mất."

Đúng vậy, nếu không có ngươi ở đây, ta và phụ thân Lỗi Tử cũng sẽ về nhà ngay, chuyện tốt thế này, một năm chỉ có mấy lần."

Ngày hội diễn ra mỗi năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, để bọn họ có thể thức đêm kiếm tiền như vậy chỉ có mấy ngày mà thôi.Hai người trò chuyện không ngừng, Triệu a mẫu còn cố tình dẫn dắt câu chuyện lên người Hoàng Tấn Lỗi."

Hoàng a mẫu, lần này Lỗi Tử nhà các ngươi về, ngươi có tìm được ca nhi nào thích hợp cho hắn chưa?"

Triệu a mẫu giả vờ hỏi trong lơ đãng.Hoàng a mẫu thở dài: "Cũng tìm vài người, nhưng không phải là hắn không nhìn trúng ca nhi nhà người ta thì chính là ca nhi nhà người ta ghét bỏ hắn doạ người."

Hoàng a mẫu nói đến chuyện này thì liền tức giận, mỗi khi Hoàng Tấn Lỗi gặp mặt ca nhi nhà người ta thì đều bày ra dáng vẻ người sống đừng tới gần, còn nữa, hắn từng tham gia quân doanh, cho nên trên người có sát khí, khi cười thì còn ổn, nhưng khi không cười thì giống y như Sát Thần sống.Hoàng đại thúc và Hoàng a mẫu sốt ruột muốn chết, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao lại không tìm được người phù hợp chứ?"

Ha ha, không cần gấp, thành thân là chuyện cả đời, nên chọn lựa cho tốt."

Đôi mắt "Triệu a mẫu như lóe sáng trong bóng tối."

Đúng vậy."

Hoàng a mẫu buồn bã, một lát sau lại làm như nói giỡn với Triệu a mẫu: "Thật ra ta nhìn trúng Tiểu Trữ nhà ngươi, không biết có được hay không."

Triệu a mẫu không ngờ Hoàng a mẫu lại nói như vậy, trong lòng liền vui vẻ: "Có gì mà không được, ta thấy Lỗi Tử nhà các ngươi cũng là người thành thật, nếu kết thân được thì rất tốt."

Hoàng a mẫu lập tức ngồi dậy, nhìn thẳng vào Triệu a mẫu trong bóng tối: "Triệu a mẫu, ngươi nói thật sao?"

Triệu a mẫu cười rộ lên: "Chẳng lẽ lại là giả, ta cũng nói thật với ngươi, ta nhìn trúng Lỗi Tử nhà ngươi, nhưng mà không biết Lỗi Tử nhà ngươi có nguyện ý hay không?"

Trong lòng Hoàng a mẫu rất vui: "Triệu Trữ tốt như vậy, nếu hắn dám không đồng ý, để xem ra có đánh gãy chân hắn hay không, ta cũng nói thật cho ngươi biết, ta xem trọng Triệu Trữ nhưng mà Lỗi Tử nhà ta lại giống như khúc gỗ, không biết ăn nói gì hết, cũng không thích nói chuyện, ta chỉ sợ Triệu Trữ sẽ ghét bỏ nó thôi."

Hoàng a mẫu nói lời thật lòng.Triệu a mẫu nói thầm: 'Triệu Trữ nhà chúng ta vui muốn chết', ngoài miệng lại trả lời: "Có gì đâu mà ghét bỏ chứ, đến lúc đó để hai hài tử ở chung là sẽ biết."

"Ta cũng thấy thế."

Hoàng a mẫu gật đầu, hắn rất thích hai hài tử là Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ, lúc đầu hắn còn nghĩ nếu Chung Tử Kỳ chưa thành thân thì hắn sẽ giới thiệu Chung Tử Kỳ cho hài tử của mình, sau đó lại chuyển mục tiêu lên người Triệu Trữ, nhưng mà tuy rằng hắn xem trọng, hắn cũng không muốn tùy tiện chỉ phúc vi hôn, lỡ như hai hài tử đều không vui, chẳng lẽ hắn phải cứng rắn ép buộc hai đứa ở chung hay sao?Hoàng a mẫu và Triệu a mẫu nói chuyện đến nửa đêm mới mỹ mãn đi vào giác ngủ.Ngày hôm sau, sáng sớm, ăn sáng xong, Triệu a mẫu và Triệu Bảo liền rời đi trước, đây là do tối qua bọn họ đã thương lượng, Hoàng a mẫu thăm dò Hoàng Tấn Lỗi, còn Triệu a mẫu thì thông báo cho Triệu Trữ hay tin.

"Hài tử, ngươi chờ một lát rồi hẵng làm, lại đây a mẫu hỏi ngươi chút chuyện."

Hoàng a mẫu vẫy tay với Hoàng Tấn Lỗi đang dọn dẹp chén bát."

Chuyện gì vậy? a mẫu?"

Hoàng Tấn Lỗi nhìn thoáng qua phụ thân của mình, thấy hắn cũng không rõ cho nên liền đi đến bên cạnh a mẫu."

Hài tử, a mẫu tìm được một ca nhi cho ngươi, chắc chắn là ngươi rất vừa lòng."

Hoàng a mẫu nói.Hoàng đại thúc hỏi: "Ai vậy?"

Sao hắn không biết.Hoàng Tấn Lỗi không hứng thú, hắn không thích đi xem mắt, bị người lạ xoi mói làm cho hắn không thoải mái.Hoàng a mẫu nhìn thoáng qua vẻ mặt cứng đơ của hài tử mình, hắng giọng nói: "Các ngươi cũng biết người này, chính là..."

Hoàng a mẫu cố ý dừng một chút.Hoàng đại thúc sốt ruột: "Là ai?

Ngươi nói nhanh lên, sao lại thắt gút* như thế?"*Dừng lại ở chỗ quan trọng.Hoàng a mẫu cười hê hê: "Người đó chính là...

Tiểu Trữ?"

"Cái gì?

Tiểu Trữ?"

Hoàng đại thúc hoảng sợ.Ngay cả Hoàng Tấn Lỗi cũng ngạc nhiên.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 75: Dạo phố


"A mẫu, ngươi nói vậy với Hoàng a mẫu sao?"

Triệu Trữ hoảng sợ, hai má đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng xấu hổ."

Đúng vậy, ta đã thương lượng với Hoàng a mẫu rồi, một lát nữa bọn họ sẽ tới, ngươi và Tấn Lỗi ra ngoài trò chuyện một chút, tiếp xúc nhiều vào, tình cảm cần phải bồi dưỡng mà."

Triệu a mẫu nói ẩn ý.Hai tay Triệu Trữ nắm chặt, lắng nghe Triệu a mẫu truyền thụ kinh nghiệm, thường thường lại gật đầu.

Nói thật, trong lòng hắn có chút bất an, ca nhi rất dễ động lòng, trải qua khoảng thời gian ở chung lâu như vậy, Triệu Trữ cảm thấy con người Hoàng Tấn Lỗi rất tốt, hắn cảm thấy mình rung động rồi, không biết từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy Hoàng Tấn Lỗi thì trái tim của hắn sẽ đập loạn nhịp.

Không thể khống chế tầm mắt nhìn theo bóng dáng của Hoàng Tấn Lỗi, đợi đến khi Hoàng Tấn Lỗi nhìn về phía hắn thì hắn sẽ làm bộ như không có gì xảy ra rồi nhìn sang hướng khác, sau đó thừa dịp Hoàng Tấn Lỗi không chú ý lại nhìn Hoàng Tấn Lỗi tiếp.

Nhưng mà chỉ có hắn thích Hoàng Tấn Lỗi thì cũng vô dụng thôi, hắn cũng muốn biết Hoàng Tấn Lỗi nghĩ như thế nào.Triệu Lan nhìn thấy hai mẫu tử đang thì thầm trong góc, không biết là nói gì mà vẻ mặt Triệu Trữ lại ngại ngùng, hắn lắc đầu, trong lòng đoán có lẽ là chuyện riêng.Triệu Thăng và An Bình cũng nhìn Triệu a mẫu và Triệu Trữ, không biết hai người đó đang nói cái gì."

Phụ thân, a mẫu nói gì với Tiểu Trữ vậy?"

Triệu Thăng hỏi Triệu Bảo đang bận rộn.Triệu Bảo không ngẩng đầu lên mà đã nó: "Nhanh làm chuyện của ngươi đi, có chuyện gì thì đợi về rồi nói sau."

Ở trên đường, Triệu a mẫu đã nói với Triệu Bảo, đương nhiên là Triệu Bảo cũng đồng ý.Triệu Thăng và An Bình bị Triệu Bảo răn dạy, chỉ có thể ngoan ngoãn thu lại lòng hiếu kỳ.Một lát sau, Hoàng a mẫu cũng tới, không thấy Hoàng Tấn Lỗi, mà chỉ có Hoàng a mẫu và Hoàng đại thúc.Hoàng a mẫu vừa đi vào liền nói: "Hôm nay đến trễ, có việc bận."

"Chúng ta cũng mới đến thôi."

Triệu Lan trả lời.

Hắn cũng biết chuyện đêm qua Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu thức đêm ở đây buôn bán."

Sao rồi?"

Triệu a mẫu lén lút đi tới hỏi Hoàng a mẫu.Hoàng a mẫu gật đầu, cũng kề sát vào Triệu a mẫu: "Ta kêu Lỗi Tử đứng chờ bên ngoài rồi, ngươi kêu Triệu Trữ ra ngoài đi."

Triệu a mẫu gật đầu, quăng cho Triệu Trữ một ánh mắt.Triệu Trữ hiểu ý, cắn môi lặng lẽ ra cửa.Sáng sớm, trên đường rất vắng vẻ, còn nữa, bởi vì tối qua quá náo nhiệt cho nên có rất nhiều người thức trễ.Triệu Trữ nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hoàng Tấn Lỗi đứng bên phải.Triệu Trữ không thể kiềm chế được mà đỏ mặt, hắn bước từng bước đến gần Hoàng Tấn Lỗi, không nói gì.Vẻ mặt của Hoàng Tấn Lỗi vẫn cứng ngắt giống như trước, nhìn thấy Triệu Trữ đi ra thì liền nói: "Đi thôi."

Triệu Trữ đi bên cạnh hắn, hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

"Tùy tiện đi dạo một lát."

Hoàng Tấn Lỗi nói, đừng thấy hắn bình tĩnh như vậy mà lầm, thật ra trong lòng hắn rất khẩn trương, hắn cảm thấy rất kỳ lạ, bình thường khi ở cùng ca nhi khác, hắn đều không có cảm giác này, chỉ cảm thấy rất chán, nhưng khi ở chung với Triệu Trữ lại không có như thế, có lẽ nào...Hoàng Tấn Lỗi nhìn thoáng qua Triệu Trữ, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của hắn thì cảm thấy trong lòng rất thích.Tuy rằng trên đường có ít người, nhưng lại có không ít tiểu thương, còn nữa, bởi vì là năm mới nên bán rất nhiều trang sức.Triệu Trữ và Hoàng Tấn Lỗi chậm rãi đi tới, lập tức có rất nhiều tiểu thương chào hàng: "Hai vị khách quan, nhìn cái hà bao này đi, vừa đẹp lại vừa trang nhã, tặng cho phu lang hay trượng phu cũng được."

"Đến đây xem thử đi, vòng tay đẹp đây."

"Bán đèn lồng, phu lang nhìn thử đi, đèn lồng của chúng ta vừa khéo léo vừa đáng yêu, rất phù hợp với ngài."

Hoàng Tấn Lỗi lắng nghe tiếng rao hàng bên tai, nhận thấy bước chân người bên cạnh chậm hơn nửa nhịp.Hoàng Tấn Lỗi quay đầu nhìn lại, phát hiện Triệu Trữ đã bị quầy hàng xung quanh hấp dẫn.Không thể trách Triệu Trữ tò mò, trước kia hắn rất ít khi vào trấn, đa số đều là làm xong việc liền rời đi, chỉ có sau khi buôn bán với Chung Tử Kỳ thì mới dần dần quen thuộc với trấn Thanh Thủy, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy thời điểm trấn Thanh Thủy náo nhiệt nhất, lúc đầu nhìn thấy vật phẩm rực rỡ muôn màu xung quanh, Triệu Trữ cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng, nhìn cái gì cũng thấy đẹp, nhìn cái gì cũng thấy ngạc nhiên.

Hoàn toàn không chú ý thấy Hoàng Tấn Lỗi bên cạnh đã ngừng lại.Cho đến cánh tay bị nắm chặt, Triệu Trữ mới giật mình tỉnh lại, nhìn cánh tay rồi nhìn lên Hoàng Tấn Lỗi: "Sao vậy?"

Hoàng Tấn Lỗi hỏi ngược lại: "Thích những cái đó?"

Triệu Trữ ngại ngùng sờ mũi: "Cũng được, chỉ là trước kia chưa từng thấy qua, cho nên hiếu kỳ."

Hoàng Tấn Lỗi gật đầu, nói với lão bản bán son phấn: "Cho ta một hộp."

Đương nhiên là lão bản rất vui."

Không cần mua cho nhà, trong nhà ta còn."

Triệu Trữ nhẹ nhàng nắm ống tay áo Hoàng Tấn Lỗi.Hoàng Tấn Lỗi lắc đầu: "Dùng không hết thì để sau này lại dùng, cũng không tốn bao nhiêu."

Triệu Trữ à một tiếng, không phản đối nữa, trong lòng lại vui đến nỗi nở hoa, nghĩ thầm, chẳng lẽ Hoàng Tấn Lỗi cũng thích hắn?

Nếu không thì sao lại mua đồ cho hắn chứ?Sau đó Hoàng Tấn Lỗi liền mở ra hình thức mua sắm, chỉ cần Triệu Trữ thích, hay là nhìn nhiều hơn một chút thì hắn sẽ lập tức mua hết.

Có vòng tay, có trâm gỗ, có thức ăn ngon, còn có đồ chơi nữa.

Tuy rằng Triệu Trữ vui vì Hoàng Tấn Lỗi biết chăm sóc, nhưng lại cảm thấy như vậy quá lãng phí, tuy rằng không đắt, nhưng mà góp lại thì cũng không nhỏ, cho nên sau đó Triệu Trữ không dám nhìn loạn nữa.Triệu Trữ vừa đi thì đến giữa trưa, trở về cũng trễ, trong lòng Hoàng a mẫu và Triệu a mẫu lại càng vui vẻ, điều này nói lên rằng hai hài tử ở chung không tệ, nếu không thì đã về từ lâu rồi.Triệu Thăng thấy đệ đệ vừa đi là không về nữa, cũng không biết là làm gì, liền hỏi trong lo lắng: "A mẫu, Tiểu Trữ đi đâu vậy?

Sao còn chưa về?

Hắn là ca nhi, ở bên ngoài một mình sẽ nguy hiểm."

Triệu a mẫu phất tay nói: "Trong lòng ta đã biết, ngươi làm chuyện của ngươi đi, không cần lo."

Triệu Thăng thấy hỏi không được đáp án nên đành phải áp chế nghi ngờ và lo lắng trong lòng, chuyển sang hỏi Hoàng a mẫu: "Hoàng a mẫu, sao hôm nay Lỗi ca không đến?

Sắp trưa rồi."

Hoàng a mẫu cười nói: "Sắp đến rồi."

Chỉ có Triệu Lan cẩn thận là phát hiện có gì đó không thích hợp, Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu cười rất kỳ lạ, hành động rất càng kỳ lạ, nói chuyện lại càng kỳ lạ, tưởng tượng đến Triệu Trữ và Hoàng Tấn Lỗi, Triệu Lan lập tức hiểu ra cái gì đó, cười cười.Giữa trưa vừa mới qua khỏi, Triệu Trữ và Hoàng Tấn Lỗi liền trở lại, Triệu Trữ cười rất vui vẻ, còn cầm theo rất nhiều thứ.

Vẻ mặt của Hoàng Tấn Lỗi vẫn như cũ, nhưng mà ai cũng có thể cảm nhận được vẻ dịu dàng trên mặt hắn."

Tiểu Trữ, ngươi về rồi à?

Đi đâu đó?

Sao lại về chung với Lỗi ca?"

Triệu Thăng vừa thấy Triệu Trữ thì liền hỏi ngay, hắn nghẹn trong lòng đã lâu rồi."

Ách...

Không có gì, chỉ là đi dạo một lát mà thôi."

Gương mặt Triệu Trữ đỏ bừng.Ánh mắt An Bình vòng vo trên người Triệu Trữ và Hoàng Tấn Lỗi, hắn thấy tướng công của mình còn muốn hỏi thì liền kéo tay hắn ý bảo im miệng.Triệu Trữ và Hoàng Tấn Lỗi vừa trở về thì liền vội vàng giúp đỡ việc buôn bán, Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu cũng làm như không có việc gì.Buổi tối, sau khi ai về nhà nấy, lòng nghi ngờ bắt đầu trỗi dậy."

Tiểu Trữ, hôm nay thế nào?"

Triệu a mẫu vội vàng hỏi."

Rất tốt, đây là hắn mua cho ta."

Triệu Trữ chỉ đống đồ trên bàn, nhếch miệng cười ngu ngốc."

Được đó, tiểu tử này cũng có mắt, Hoàng a mẫu của ngươi còn nói hắn là khúc gỗ, ta thấy hắn cũng rất khéo léo mà."

Triệu a mẫu rất vừa lòng."

A mẫu, hai người nói gì đó?

Khúc gỗ gì?

Ai mua gì?"

Triệu Thăng giống như thầy bói sờ voi không sờ được điểm chính, nghe thấy a mẫu và đệ đệ nói chuyện mà giống như đang nghe truyện Ngàn lẻ một đêm.Triệu a mẫu liếc Triệu Thăng một cái rồi quay đầu nói chuyện với Triệu Bảo: "Ngươi nói xem, sao chúng ta lại sinh được hài tử không nhạy cảm như vậy, giống như ngươi vậy."

Triệu Bảo nhếch miệng cười cười, thất thần nghĩ đến một năm nào đó, hắn cũng giống như Triệu Thăng, vừa nghèo lại vừa ngốc.An Bình che miệng cười cười nhìn dáng vẻ kinh ngạc tướng công: "A mẫu đang nói đến việc hôn nhân của Tiểu Trữ và Lỗi ca đúng không?"

Triệu a mẫu gật đầu: "Cũng là ngươi thông minh."

Lúc này Triệu Thăng mới tỉnh ngộ: "Hôm nay ngươi ra ngoài với Lỗi ca?

Mấy thứ đó đều là Lỗi ca mua cho ngươi?"

Triệu Trữ gật đầu."

Vậy sao ngươi không nói thẳng cho ta biết, làm hại ta lo lắng."

Triệu Thăng nói."

Chuyện rõ ràng như vậy, Lan ca nhi còn đoán ra, vậy mà ngươi không đoán được."

Triệu a mẫu búng đầu Triệu Thăng.Triệu Thăng tủi thân: "Ta không có ngốc."

Bên kia, trong nhà Hoàng a mẫu, cũng đang có tình huống tra khảo giống như thế."

Hài tử, con cảm thấy Tiểu Trữ thế nào?"

Hoàng a mẫu hỏi."

Rất tốt."

Hoàng Tấn Lỗi trả lời mà không cần suy nghĩ."

Vậy ý của ngươi là gì?"

Hoàng đại thúc hỏi.Hoàng Tấn Lỗi không trả lời trực tiếp mà nói: "Phụ mẫu đặt đâu, hài nhi ngồi đó."

"Được, nếu nghe lời chúng ta, vậy chúng ta quyết định rồi, chọn Tiểu Trữ."

Hoàng a mẫu và Hoàng đại thúc rất vui, bây giờ hài tử đã hơn hai mươi rồi, những người bằng tuổi với hắn thì hài tử đã chạy đầy đất luôn rồi, mà hắn lại còn chưa có nương tử, sao Hoàng a mẫu và Hoàng đại thúc không sốt ruột cho được, may mà Tiểu Trữ không chê hắn đã lớn tuổi, còn không chê hắn không biết ăn nói.Chung Tử Kỳ là người cuối cùng biết được tin tức, vẫn là Triệu Chính An nói cho hắn biết."

Gì?

Hai người bọn họ thật sự thành rồi sao?

Triệu a mẫu nói với Hoàng a mẫu khi nào?"

Chung Tử Kỳ kinh ngạc."

Có lẽ là tối ngày mười lăm."

Triệu Chính An nói.Hắn đã ngâm xong số thuốc mà thần y bốc rồi, đầu không còn đau nữa, còn nữa, cả người hắn thoải mái tràn đầy sức sống, không giống như trước kia thường xuyên cảm thấy cả người mệt mỏi, hắn và Chung Tử Kỳ đều cảm khái, thần y chính là thần y, mặc kệ là bệnh gì cũng trị liệu dễ như trở bàn tay, ngay cả đầu bị thương cũng có thể chữa khỏi.Có lẽ Triệu Chính An không biết nhưng trong lòng Chung Tử Kỳ rất rõ ràng, ngay cả ở bệnh viện hiện đại, bị thương ở đầu cũng rất khó trị hết, bởi vậy có thể thấy được bệnh ở đầu khó trị đến cỡ nào, mà thần y lại trị được nhẹ nhàng như thế."

Vậy Lỗi ca đồng ý không?"

Chung Tử Kỳ hỏi, ngày thường chỉ có thể nhìn ra tâm ý của Triệu Trữ, bọn họ lại không nhìn ra được gì trên gương mặt cứng ngắt của Hoàng Tấn Lỗi."

Đương nhiên là đồng ý rồi, nếu không thì sao lại có thể ở chung được.

Hai người đều không phản đối, Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu đều vui muốn xỉu, mấy ngày nay đều vội vàng thương lượng chuyện này."

Triệu Chính An nói.Chung Tử Kỳ không nói được gì, sao lại gấp đến như vậy, còn chưa ở chung được bao nhiêu mà sắp thành thân luôn rồi, đúng là hôn nhân chớp nhoáng mà...
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 76: Xương thuận


Năm mới đã qua, lập tức nghênh đoán lập xuân*, có nghĩa là thời tiết bắt đầu ấm lên, không còn lạnh thêm được nữa, mà là ngày càng ấm áp.*Tiết bắt đầu mùa xuân vào khoảng thượng tuần tháng giêng âm lịch.Tuy rằng ai cũng nói thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng mà Chung Tử Kỳ vẫn cảm thấy rất lạnh như trước, nhất là buổi sáng sớm, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, bình thường hắn đều tránh lúc này để đi ra ngoài.Ai cũng nghĩ rằng Chung Tử Kỳ là người rảnh rỗi nhất.

Bây giờ cái thai của hắn đã hơn ba tháng, cũng không còn nôn nghén nữa, ăn uống tốt lắm, cho nên tâm tình liền vui sướng, còn nữa, Chung gia và Vương gia đều không đến gây chuyện, chuyện nhà thì có Triệu Chính An làm, không thiếu ăn không thiếu mặc, không cần nói cũng biết cuộc sống của hắn thoải mái đến cỡ nào, đương nhiên, đây là ở trong mắt người khác.Còn ở trong mắt Chung Tử Kỳ, cuộc sống hiện tại không khác gì heo, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, xương cốt toàn thân hắn sắp rã rời luôn rồi.

Thật sự là rất nhàm chán, cũng không có hoạt động giải trí gì, chỉ có thể ngồi ngốc, ngồi hết ngày, ăn cơm rồi ngủ,...Nếu mười ngày nửa tháng thì cũng không sao, nhưng mà còn tận bảy tháng nữa, nếu cứ như vậy, hắn sẽ buồn chán mà chết.Sau đó Chung Tử Kỳ liền kháng nghị với Triệu Chính An, nói rằng đi lại nhiều tốt cho thân thể, cũng tốt cho bảo bối.Triệu Chính An ngẫm lại, cũng không phải là không tốt, đúng là cần phải vận động.

Nhưng mà thôn Triệu gia của bọn họ không lớn, cũng không quen nhiều người, người quen thì đều ở trong trấn Thanh Thủy, muốn tìm người nói chuyện cũng không có.Không có cách nào, Triệu Chính An chỉ có thể dẫn Chung Tử Kỳ lên trấn Thanh Thủy.

Nhưng mà bọn họ cũng không thể ngồi xe ngựa của Triệu Nhị thúc mãi, không tiện đi lại, cho nên sau khi thương lượng liền quyết định mua một chiếc xe ngựa, sau này cũng cần dùng, mua sớm hay mua muộn cũng không có gì khác nhau.Cho nên hôm nay Triệu Chính An đã mua một chiếc xe ngựa.Chung Tử Kỳ ngồi trong phòng vá quần áo cho Triệu Chính An, mơ hồ nghe thấy âm thanh rất lớn.

Đại Hắc và Tiểu Hắc như hổ rình mồi nhìn ngoài cửa, sủa lên hai tiếng gâu gâu.Chung Tử Kỳ buông quần áo, mang hài đi ra ngoài, lúc này có tiếng cổng lớn bị mở ra.

Chung Tử Kỳ cảnh giác hỏi: "Ai đó?"

"Nương tử, là ta."

Triệu Chính An đứng ngoài cửa trả lời.Bình thường nhà bọn họ đều khóa trong, khi chỉ có một mình Chung Tử Kỳ ở nhà thì càng phải đóng cửa cho cẩn thận, phòng ngừa có người muốn vào gây rối, cho nên khi Triệu Chính An về thì chỉ cần gõ cửa là Chung Tử Kỳ sẽ ra mở cửa cho hắn."

À..."

Chung Tử Kỳ vội vàng mở cửa, đập vào mắt là xe ngựa có thùng.Một con ngựa trưởng thành màu rám nắng, thành thật đứng ở nơi đó, vẫy vẫy cái đuôi, hai mắt mở to ngập nước nhìn Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An.Chung Tử Kỳ cảm thấy mình bị sự đáng yêu của con ngựa này thu phục luôn rồi: "Ta có thể sờ không?"

Triệu Chính An ngăn hắn lại: "Nó còn chưa quen ngươi, cẩn thận bị thương."

"À."

Chung Tử Kỳ cảm thấy tiếc nuối, sau đó đánh giá thùng xe, rất là vừa lòng."

Không tệ đúng không?"

Triệu Chính An cười hỏi, hắn đã chọn rất lâu đó.

Chung Tử Kỳ gật đầu: "Rất tốt."

Như vậy thì bọn họ muốn đi đâu cũng được rồi.Tuy rằng sân nhà bọn họ cũng rộng, nhưng mà một chuồng gà, một ổ chó cũng chiếm một chỗ lớn rồi, xe ngựa này có thể đặt trong sân, thế nhưng ngựa lại là vấn đề, cũng không thể để nó đi lại trong sân mãi, như vậy rất dơ.Triệu Chính An suy nghĩ rồi đi tìm một cái búa, dù sao thì cũng chỉ cần dựng một cái chuồng ngựa giản dị là được, chỉ cần không bị gió thổi sập là được rồi, chờ vài ngày nữa bọn họ xây nhà thì nhất định sẽ xây một cái chuồng ngựa tốt.Ngày hôm sau, sau khi mặt trời lên cao, khi trời đã ấp ám, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ vào trấn Thanh Thủy, bây giờ chỗ công xưởng đã có Vương Kế Thành trông coi, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Hai người bọn họ liền bỏ mặc cho Vương Kế Thành giải quyết.Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đi đến 'Xứng tâm ăn ngon'.

Lúc này, trong tiệm có rất nhiều người, người tinh mắt liền phát hiện ra bọn họ.Tất cả mọi người đều chào hỏi: "Triệu lão bản đến rồi."

"Sao Triệu tiểu tử và Kỳ ca nhi lại đến đây?"

"Hai thằng quỷ này, cũng không đến thăm mấy lão già này."

Đây là người quen biết nói."..."

Rất nhiều người chào hỏi, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ mỉm cười đứng ở cửa trò chuyện với mọi người một lát.Sau đó đi vào tiệm."

Sao lại đến đây?"

Triệu a mẫu bớt chút thời gian để hỏi."

Tử Kỳ nói ở nhà rất chán, cho nên ta dẫn hắn ra ngoài giải sầu."

Triệu Chính An nói.Triệu a mẫu gật đầu: "Đúng là nên vận động nhiều một chút, ngươi bảo vệ Tử Kỳ thật chặt chẽ."

"Triệu a mẫu cũng nghĩ như vậy sao?

Này nào hắn cũng không cho ta làm cái này, không cho ta làm cái kia, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy xong lại ăn, ngươi nói xem có khác gì heo đâu chứ."

Chung Tử Kỳ bất đắc dĩ oán giận với Triệu a mẫu.Triệu Chính An cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ là lo lắng cho Chung Tử Kỳ mà thôi.Triệu a mẫu cười rộ lên: "Tiểu tử ngươi có phúc mà không biết hưởng, khi ta mang thai còn phải làm việc nhà nông, cấy mạ gặt lúa có việc nào mà chưa làm đâu, khi đó ta mệt muốn chết, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút mà còn không có thời gian."

Chung Tử Kỳ bị dạy dỗ, thế nhưng hắn chỉ cười hê hê.Triệu Chính An thấy trong tiệm có nhiều khách thì liền đi ra giúp đỡ.Một lát, Triệu Trữ rút ra chút thời gian chạy đến nói chuyện với Chung Tử Kỳ: "Tử Kỳ, ngươi mua xe ngựa chưa?"

Hắn nghe nói Triệu Chính An muốn mua xe ngựa."

Mua rồi, mới mua hôm qua."

Triệu Trữ hâm mộ: "Tốn nhiều không?"

"Cũng được, mười hai lượng."

Chút tiền này, bọn họ vẫn bỏ ra được.Triệu Trữ bị đả kích lắc đầu, mười hai lượng mà còn nói cũng được, nhà bọn họ cố gắng lâu như vậy nhưng cũng chỉ kiếm được bao nhiêu đó thôi."

Động lòng, thích sao?

Kêu Lỗi ca mua cho ngươi một chiếc đi."

Chung Tử Kỳ chớp chớp mắt giả vờ ngây thơ.Triệu Trữ nhìn thoáng qua Hoàng Tấn Lỗi đang bận rộn, lắc lắc đầu: "Coi như xong, quá mắc, ai giống như nhà các ngươi chứ."

Chung Tử Kỳ cười trêu ghẹo: "Ca nhi chưa xuất giá mà đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho nhà phu quân rồi."

"Nói gì đó!"

Triệu Trữ trừng Chung Tử Kỳ."

Đúng rồi, Tử Kỳ, ngươi có nghe nói chưa, tửu lâu Xương Thuận trong trấn của chúng ta đó, chính là cái nhà khi dễ chúng ta đó, sắp đóng cửa rồi."

Triệu Trữ vui sướng khi người gặp họa, Xương Thuận khi dễ bọn họ, còn đánh Triệu Chính An, may mà Triệu Chính An mạng lớn, nếu không Chung Tử Kỳ phải thủ tiết rồi.

Mặc kệ ở thời đại nào, quả phụ đều phải nhiều thị phi hơn người khác, rất khổ sở."

Hả?

Chẳng phải buôn bán rất tốt sao?

Sao lại đóng cửa?"

Chung Tử Kỳ nhớ Xương Thuận rất là càn rỡ, tuy rằng hắn biết chuyện bọn họ đóng cửa là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng mà vì sao lại đóng cửa đột ngột như thế?Triệu Trữ bĩu môi: "Ta nghe người đến ăn nói, sau khi Xương Thuận bị Kim Hoa chèn ép thì việc làm ăn không được tốt cho lắm, vị huyện thái gia sau lưng bọn họ mệnh lệnh cho Thường gia yên phận một chút.

Nhất là từ sau chuyện làm Triệu Chính An bị thương, vị huyện thái gia kia rất tức giận, di thái thái (vợ bé) nhà Huyện thái gia kia liền bị vắng vẻ rồi thất sủng, sau đó vị huyện thái gia kia nâng một người vào cửa, tuy rằng tướng mạo không bằng Thường ca nhi nhưng mà thắng ở việc ôn nhu động lòng người."

"Còn nữa, từ khi việc buôn bán trong trấn của ngươi cướp được nhiều khách, phải nói là từ khi chúng ta mở tiệm, người ngày càng nhiều, Kim Hoa không bị ảnh hưởng bởi vì Kim Hoa vốn cung cấp cho kẻ có tiền, đại trù của Kim Hoa cũng giỏi hơn Xương Thuận rất nhiều, nghe nói tay chân đại trù của tửu lâu Xương Thuận không sạch sẽ, cho nên bị nhiều tửu lâu đuổi, không ai dám mướn, cuối cùng bị Xương Thuận ham rẻ mà nhận, nhưng mà tay nghề cũng không có gì xuất chúng, Xương Thuận lại không cam lòng việc buôn bán vắng vẻ nên cướp cách làm của người ta."

Chung Tử Kỳ lắc đầu không tán thành, cướp được thì sao, tay nghề không giỏi, có cướp được cũng không nấu ra được cái gì, còn chôn vùi một món ngon.Triệu Trữ uống miếng nước rồi nói tiếp: "Khách của Xuơng Thuận cũng không có tiền giống như Kim Hoa, bọn họ không có tay nghề, bình thường đều là dân chúng đến ăn, vậy mà còn tưởng rằng mình có thể phân đo cao thấp với Kim Hoa, đúng là không biết trời cao đất rộng mà, từ khi chúng ta mở tiệm, những vị khách đó đều chạy đến chỗ chúng ta, hơn nữa từ khi ngươi cung cấp bánh quẩy và bánh quai chèo, tửu lâu hay tiệm cơm nào cũng có.

Xương Thuận lại không được chúng ta cung ứng, cho nên không ai đến, nghe nói có bữa chỉ có hai ba vị khách đến ăn, rất vắng vẻ, sau đó không duy trì nổi, nhất là từ sau khi ca nhi Thường gia được sủng ái, bọn họ tiêu tiền như nước, còn đắc tội không ít người, bây giờ ca nhi Thường gia thất sủng rồi, không còn Huyện thái gia làm chỗ dựa, những người mà bọn họ đắc tội đều tìm tới cửa, cho nên tửu lâu không chịu nổi nữa."

Chung Tử Kỳ nghe xong liền cảm khái: "Thiện ác thì cuối cùng cũng phải trả giá, không phải không có mà là chưa tới thôi, xem đi, bây giờ là lúc báo ứng đó, cho nên nói làm người không nên quá tuyệt tình, đây là kết cục."

Triệu Trữ gật gù giống như gà con mỗ thóc.Chung Tử Kỳ ở trong tiệm đến giờ ngọ mới về nhà với Triệu Chính An, trên đường trở về, Chung Tử Kỳ nói chuyện tửu lâu Xương Thuận cho Triệu Chính An nghe.Triệu Chính An thở dài: "Làm người mà có thể làm đến mức độ này thì cũng làm cho kẻ khác bội phục, giống như hận không thể đắc tội với tất cả mọi người vậy."

"Người ta đều nói càng nhiều bằng hữu thì càng tốt, nhà bọn họ ngược lại, càng nhiều kẻ thù thì ăn cơm càng ngon."

Chung Tử Kỳ lắc đầu, vươn tay sờ bụng, trong lòng nghĩ, sau này phải dạy dỗ hài tử thật tốt, nếu cũng giống như Thường gia, vậy không bằng không nuôi, đỡ phải nuôi ra một người tai họa.Sau khi về đến nhà, Triệu Chính An nghỉ ngơi một lát rồi vào bếp nấu cơm, Chung Tử Kỳ ngồi trên giường sưởi đăm chiêu.Hắn muốn bán thêm mấy món.

Bọn họ không thể bán lẻ nhưng có thể làm xong rồi cung cấp cho các tửu lâu lớn.Hắn không sợ không có tửu lâu mua, món mà hắn nghĩ ra đều là những món đầu tiên có mặt ở thế giới này, chỉ cần đem hàng mẫu đến cho bọn họ xem, trừ khi là người ngu xuẩn, nếu không thì chỉ cần là người có đầu óc thì đều đồng ý.Sao bọn họ lại bỏ qua cơ hội kiếm tiền được chứ?Nhưng mà phải bán cái gì đây, hắn phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 77: Món mới


Ngày đó, sau khi Chung Tử Kỳ trở về từ trấn Thanh Thủy, hắn liền chui vào nhà bếp, còn ra lệnh cho Triệu Chính An không được đi vào.Triệu Chính An tò mò muốn biết hắn muốn làm gì, hôm nay hai người vào trấn Thanh Thủy, sau khi về thì Chung Tử Kỳ muốn ghé nhà bán gia vị, mua vài thứ rồi lại đến y quán mua vài loại thuốc Đông Y, còn đến hàng thịt mua thịt, hỏi hắn muốn làm gì thì hắn chỉ nói là có ích.Có lẽ là Chung Tử Kỳ muốn làm ra món gì đó vừa độc đáo vừa kỳ lạ.Có đôi khi Triệu Chính An cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao Chung Tử Kỳ lại có nhiều ý tưởng như thế, Triệu Chính An cảm thấy trên người Chung Tử Kỳ giống như có sương mù, khi thì rõ ràng, khi lại trở nên mơ hồ, hắn không thể không thừa nhận rằng hắn đoán không ra.Chỉ là một ca nhi ở trong một thôn làng nhỏ, có thể có bí mật gì chứ?Chỉ sợ Triệu Chính An có nghĩ nát óc cũng không biết được rằng, bí mật thật sự khủng bố đến cỡ nào.Chung Tử Kỳ thề, trừ khi là bất đắc dĩ, nếu không thì hắn sẽ không nói ra chuyện này, ở cổ đại rất dễ bị xem là yêu quái, dìm lồng heo, hay là đốt đến chết, không phải là không có, hắn không dám mạo hiểm như vậy, cho nên cứ để hắn chôn vùi bí mật này đi.Triệu Chính An rảnh rỗi không có gì làm nên đi rửa chuồng ngựa, vì không để mùi phân ngựa lan tràn trong không khí mà ngày nào hắn cũng phải dọn phân, hắn biết Chung Tử Kỳ thích sạch sẽ cho nên dành thời gian ra dọn dẹp.Nhưng mà từng khắc trôi qua, ngay cả ổ chó mà Triệu Chính An cũng rửa xong rồi, thế nhưng Chung Tử Kỳ vẫn chưa đi ra.Triệu Chính An lo lắng: "Tử Kỳ?

Có sao không?

Có khỏe không?"

"Sắp xong rồi, đợi một lát."

Giọng nói Chung Tử Kỳ truyền ra.Triệu Chính An nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của Chung Tử Kỳ thì mới yên lòng, này nói lên rằng Chung Tử Kỳ không sao, nhưng mà lòng hiếu kỳ lại nổi lên, hắn chắp hai tay sau lưng, lén lút đi vào nhà bếp, cửa nhà bếp đóng chặt, nhưng mà đã có mùi hương nhẹ nhàng bay tới.

Triệu Chính An hít sâu một hơi, không kiềm lòng được mà nói: "Thơm quá đi."

Mùi rất khác lạ, hắn không biết phải hình dung thế nào, tóm lại là làm người ta rất muốn ăn.Một lát sau, khi Triệu Chính An vò đầu bứt tai thì Chung Tử Kỳ cũng đi ra.Trong tay hắn bưng một đĩa gì đó, là thịt nhưng lại có màu đỏ sậm, bên trên còn có chất lỏng với màu sắc giống như màu thịt, nhìn thấy rất muốn ăn."

Đây là cái gì?"

Triệu Chính An nuốt nước miếng hỏi."

Thịt đó, ngươi ăn thử xem ngon không?"

Chung Tử Kỳ cầm miếng thịt bỏ vào miệng Triệu Chính An.Triệu Chính An cảm thấy trong miệng có mùi vị kỳ lạ, càng nhai thì mùi vị lại càng nồng, sau đó hai mắt hắn liền phát sáng."

Ngon không?"

Chung Tử Kỳ hỏi.

Hắn đã ăn thử rồi, mùi vị không tệ, tuy hắn không học nấu từ người chuyên nghiệp, nhưng mà hắn đã bỏ nguyên liệu giống như cách làm, cho nên vẫn thơm ngon như trước.Triệu Chính An gật đầu: "Ngon, nương tử, đây là cái gì?"

"Đây là thịt kho, thế nào?

Không tệ đúng không?

Ta bỏ rất nhiều nguyên liệu đó."

Triệu Chính An giơ ngón cái khen ngợi, ăn ngon."

Nương tử, ngươi định bán món này ở công xưởng sao?"

Triệu Chính An lại bốc một miếng thịt, vừa ăn vừa hỏi.

Chung Tử Kỳ đã nói với hắn, công xưởng chỉ có bánh quai chèo và bánh quẩy thì không ổn, người cẩn thận và có lòng sẽ học được, qua lâu nữa sẽ không làm mọi người yêu thích như trước.

Chỗ của bọn họ cũng không thể kiếm tiền.Cho nên phải tìm ra món mới, duy trì độ nóng, còn phải là món mà người khác không làm theo được.Triệu Chính An nhớ đến nguyên liệu nấu ăn mà Chung Tử Kỳ mua về, cảm thấy nếu bị người ta làm theo được thì người đó cũng rất lợi hại."

Ta có ý tưởng này, ngươi đừng thấy có nhiều gia vị mà nản, thế nhưng cách làm rất dễ, chỉ là phải làm hơi lâu, chúng ta phải kết hợp gia vị cho đúng, đây đều có tỷ lệ nhất định...

Người bình thường không thể làm theo được.

Còn có món thịt kho này, trước khi chưa tìm được người thích hợp thì hai chúng ta làm đi, ta dạy cho ngươi làm, nếu ngày nào đó ta không thoải mái thì ngươi cũng làm được, ngươi thấy thế nào?"

Chung Tử Kỳ hỏi Triệu Chính An.Chỉ cần bọn họ có thể bảo vệ được cách kết hợp gia vị, Chung Tử Kỳ tin là không ai làm ra được."

Nhưng mà chúng ta không đủ người."

Triệu Chính An nói ra vấn đề khó khăn lúc này."

Vậy phải làm sao bây giờ?

Chỗ công xưởng không đủ lớn, nếu có thể vài người nữa thì sẽ không có chỗ đứng."

Triệu Chính An nghĩ: "Chuyện này cứ để đây đi, ta đi xem nhà, nếu không được thì chúng ta xây một cái.

Đến lúc đó ngươi phải viết thư cho cữu cữu, nhờ cữu cữu tìm cho chúng ta hai người có khả năng."

Chung Tử Kỳ cũng biết ý tưởng này không tệ, lúc này bọn họ không nên vội vàng, đất đai còn chưa tan băng, cho nên không thể xây nhà.Nhưng mà có thể bán thịt kho ở cửa tiệm trước, nhìn xem mọi người hưởng ứng thế nào."

Được rồi, không nói nữa, ta đi dọn cơm."

Chung Tử Kỳ chỉ huy Triệu Chính An vào bếp đem đồ lên, hắn nấu ăn mấy tiếng, bây giờ cảm thấy hơi mệt, rõ ràng là trước kia bận rộn cả ngày cũng chịu được, mà bây giờ chỉ có mấy tiếng đã không chịu nổi rồi.Trên bàn cơm, rõ ràng là Triệu Chính An rất thích món thịt kho đó, bởi vì Chung Tử Kỳ nấu vừa mặn vừa nhạt, rất hợp miệng Triệu Chính An, làm cho Triệu Chính An ăn cả đĩa lớn mà cũng không thấy đủ, cũng may là trong bếp còn dư không ít.Vài ngày sau, Chung Tử Kỳ bắt đầu dạy Triệu Chính An cách làm thịt kho, trước đó Triệu Chính An đã có kinh nghiệm nấu ăn cho nên bây giờ học cũng dễ hơn.

Không quá hai ngày là hắn đã có thể làm ra hình ra dạng.

Mấy ngày nay làm thịt kho, bọn họ ăn một ít rồi đưa cho Triệu a mẫu một ít, sau đó mới bắt đầu bán ở trong tiệm.Đương nhiên là lại làm mọi người dậy sóng, rất nhiều người giống như Triệu Chính An, lúc đầu ăn cảm thấy mùi vị có chút kỳ lạ, nhưng mà chậm rãi nhai thì mùi thơm bắt đầu lan tràn trong miệng, thịt béo mà không ngấy làm bọn họ không kiềm lòng được mà muốn ăn tiếp.Nhưng mà giá cả rất cao, mọi người cũng hiểu được, dù sao thì cũng là thịt mà, còn ăn ngon như thế.Cho dù như thế thì người muốn mua thịt kho cũng nối dài không dứt, nhưng mà bởi vì còn chưa bắt đầu buôn bán cho nên mỗi ngày Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ chỉ đem đến một số lượng có hạn, nếu không mua được thì cũng chỉ có thể tự nhận là mình xui.Triệu a mẫu và Hoàng a mẫu đã chịu quá nhiều kích thích từ Chung Tử Kỳ rồi, cho nên lúc này tương đối bình tĩnh.Chỉ có Triệu Lan và Hoàng Tấn Lỗi, Hoàng Tấn Lỗi còn tốt, vẻ mặt hắn cứng ngắt, cho nên cho dù có giật mình thì cũng không biểu hiện ra được gì, mà Triệu Lan lại sợ ngây người, nhìn đám đông xếp hàng dài không dứt, trong lòng càng thêm bội phục Chung Tử Kỳ.Nhưng điều làm cho người ta dở khóc dở cười chính là, dần dần có nhiều khách hàng thích uống rượu đến mua.

Chỉ cần một đĩa thịt kho là có thể nhâm nhi uống rượu thật lâu.Nhưng mà bởi vì cửa tiệm rất nhỏ nên mọi người thường đóng gói mang đi, mặc kệ là bánh quai chèo hay là bánh quẩy thì đều có thể dùng giấy dầu bao lấy mang đi, đậu hũ não cũng thế, có thể đem bát của mình tới, đa số người vẫn phối hợp với điều đó.Rất nhanh, Tiểu Tần Tử của tửu lâu Kim Hoa tới tìm Triệu Chính An.

Bởi vì Tiểu Tần Tử là phụ tá đắc lực của Kim chưởng quầy, bình thường nếu có chuyện bận rộn thì Kim chưởng quầy sẽ phái hắn đến, Triệu Chính An cũng thường xuyên tiếp xúc với hắn, thời gian dài cũng bắt đầu xưng huynh gọi đệ."

Tần ca, sao hôm nay lại đến đây?"

Triệu Chính An chắp tay chào hỏi.Lúc này bọn họ đang ở trong căn phòng dùng để bàn việc tại công xưởng, hai người đều cười ha ha khi nhìn thấy đối phương."

Chẳng phải là bởi món thịt kho của nhà các ngươi sao?

Chưởng quầy kêu ta hỏi ngươi có thể cung ứng không?"

Tiểu Tần Tử nói.Triệu Chính An lắc đầu: "Tần ca, tạm thời không thể cung ứng thịt kho, nhà chúng ta thiếu người, thiếu chỗ làm, phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể bắt đầu buôn bán."

Vẻ mặt Triệu Chính An rất có lỗi."

Được rồi, ta về nói với chưởng quầy, phu phu các ngươi thật là biết buôn bán, mỗi lần làm ra món gì thì đều độc đáo hơn món trước."

Tiểu Tần Tử khen ngợi thật lòng, không nói đâu xa, chỉ cần món mì lạnh của Chung Tử Kỳ là đã làm cho việc buôn bán của tửu lâu bọn họ nhộn nhịp hơn rất nhiều, ngay cả mùa đông khắc nghiệt mà cũng có người đến mua mì lạnh, chứ đừng nói là bánh quai chèo hay là bánh quẩy.

Giúp cho bọn họ kiếm được không ít.Triệu Chính An cười khiêm tốn: "Tần ca quá khen rồi, chỉ là nội gia (bà xã) may mắn, mèo mù vớ được chuột chết, đúng lúc tìm ra được món ngon."

Nương tử nói với hắn.

Làm người phải biết khiêm tốn, người sợ nổi danh heo sợ mập, nếu có thể khiêm tốn thì phải khiêm tốn một chút, hắn cũng không muốn nói rằng Chung Tử Kỳ lợi hại đến cỡ nào, như vậy rất dễ làm cho mọi người chú ý, không tốt."

Có phải quá khen hay không thì trong lòng An đệ cũng rõ ràng, ngươi và phu lang nhà ngươi đều là người có bản lĩnh."

Tiểu Tần Tử nói xong liền đứng lên: "Ta phải về rồi, sau này chúng ta lại uống rượu."

Triệu Chính An đứng dậy đưa tiễn: "Ta chờ Tần ca."...Rất nhanh, một tháng trôi qua, lúc này nhiệt độ mới thật sự ấm áp, băng tuyết đã hòa tan, đất vườn cũng không còn dấu vết của mùa đông nữa.

Điều này có nghĩa là Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An có thể xây nhà.Trước đó.

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ nhận được thư của Trầm Dục Bắc, trên thư viết, Trầm Dục Bắc đã biết chuyện hai người phải động thổ xây nhà, cho nên hành trình của Trầm phụ sẽ dời lại, khoảng nửa tháng sau sẽ bắt đầu lên đường, tới chỗ bọn họ thì phòng cũng xây xong rồi, trong thư cũng nói cả nhà đều vui vì Chung Tử Kỳ có thai, kêu Chung Tử Kỳ phải chú ý thân thể, không nên làm lụng vất vả, cuối cùng Trầm Dục Bắc viết, người mà Triệu Chính An muốn, hắn sẽ chọn lựa cho thật tốt rồi đưa đến cùng.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 78: Xây nhà


Nếu định xây nhà để ở thì phải chọn một nơi thật tốt, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ thương lượng tới thương lượng lui, cuối cùng quyết định xây bên cạnh nhà của bọn họ bây giờ, Chung Tử Kỳ không muốn xây trong thôn, bình thường ra vào hay có người đến thăm thì đều bị một đám người nhìn chằm chằm, nghĩ đến liền thấy phiền!Vẫn là ở đây thanh tịnh hơn, nơi này chính là thiên hạ của bọn họ.Triệu Chính An cũng hiểu được như thế, nhưng nếu ở đây thì phải đảm bảo an toàn cho thật tốt."

Nương tử, ngươi nói xem, chúng ta có cần phải xây thêm một căn nhà nữa không?

Chúng ta chế biến thịt kho ở đây, người trong trấn muốn đến đây cũng phải mất nửa canh giờ."

Triệu Chính An ngồi trên giường sưởi hỏi Chung Tử Kỳ đang lười biếng nằm trong ngực mình.Chung Tử Kỳ híp mắt suy nghĩ: "Cũng tốt, dù sao thì xung quanh đây cũng nhiều đất trống, còn nhà và khế đất này nọ, ngươi xem rồi làm đi."

Lúc đầu bọn họ muốn làm trong trấn Thanh Thủy, như vậy cũng tiện cho việc đi lại, nhưng mà đâu có dễ tìm nhà như vậy, Triệu Chính An không chướng mắt thì nhà mà hắn để ý lại ra giá quá cao, cho dù bọn họ có tiền cũng không muốn xem tiền như rác, cho nên vẫn không có tin tức về việc cung ứng thịt kho, quy mô vẫn duy trì ở cửa tiệm.Hai người cảm thấy nếu cứ như vậy cũng không tốt, nếu không tìm được nơi thích hợp thì tự xây thôi, có hơi phiền phức nhưng lại tiết kiệm được rất nhiều tiền, bọn họ mua nhà trong trấn phải tốn hơn một trăm hai mươi lượng, mà tự mình xây thì chỉ có tốn tiền ngói, tiền thuê người làm, mà những thứ đó lại không tốn bao nhiêu.Chính là đến lúc đó các tửu lâu muốn lấy hàng lại phải đi hơi xa, nhưng mà thứ tốt thì không cần lo không bán được, chỉ cần có tiềm năng thì sẽ không thiếu người mua.

Cho dù xa, Chung Tử Kỳ cũng tin những người đó sẽ tìm tới.Quyết định khởi công, Triệu Chính An liền bắt đầu bận rộn, hắn bắt đầu đi mua khế đất của những mảnh đất xung quanh nhà hắn, thật ra người trong thôn xây nhà cũng không cần phải mua khế đất, cơ bản chính là tìm được mảnh đất trống thì cứ thế xây thôi, tám thôn xung quanh đây nhiều người nhưng chỉ có một huyện thái gia, cũng không thể trông coi hết được mọi thứ, cho nên đa số huyện thái gia đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua.Triệu Chính An muốn mua khế đất là bởi vì chỗ của bọn họ ở đều là phòng cũ, đều đã từng có người ở đây, nếu một ngày nào đó xây nhà xong có người chạy tới nói chỗ này là nhà của bọn họ, rồi dây dưa này nọ thì rất phiền phức, cho nên cứ làm theo trình tự để ngăn chặn tai họa về sau.Sau khi mua khế đất, hắn lại đi tìm một vài thợ ngõa (thợ xây), đều tìm người quen trong trấn Thanh Thủy, chính là mấy người đã xây công xưởng cho hắn lúc trước, cùng với mấy hán tử trong thôn, tổng cộng có hơn mười người.Sau khi chọn người xong thì liền bắt đầu khởi công, hơn mười người bắt đầu làm việc từ lúc sáng sớm, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ trả tiền lương rất nhiều, còn cung cấp thêm cơm trưa.Chính là bữa cơm này, làm cho những thợ ngõa đó hận không thể đến làm việc mỗi ngày.Đương nhiên Chung Tử Kỳ sẽ không ngốc đến nỗi nấu thịt hay cá, chỉ là bỏ thêm mấy miếng thịt trong canh dưa chua, còn có gạo hấp cải trắng, hay là bánh bao lớn trắng tinh, nhìn thấy rất đơn giản nhưng đối với những thợ ngõa đó thì đã là rất tốt rồi, Chung Tử Kỳ nấu nướng đều không tiếc thêm mỡ và gia vị vào món ăn, chưa từng có nhà nào tiêu xài tùy tiện như thế, cho nên cho dù chỉ là một món ăn bình thường thì cũng làm mọi người khen không dứt miệng.Còn nữa, thỉnh thoảng còn có thịt ăn, còn tốt hơn lúc ở nhà.

Điều này làm cho rất nhiều người không muốn rời đi.Chung Tử Kỳ xây phòng rất lớn, ngoại trừ phòng chính thì hai bên đều có phòng nhỏ, nhưng mà không bị vây trong không quan nhỏ hẹp, bởi vì hắn có khế đất, cho nên xây phòng không hề kiêng nể điều gì, phòng ở lớn, sân cũng lớn.Ở sau nhà cũng có mảnh đất rất lớn, Chung Tử Kỳ nói đợi cho khí hậu ấm áp hơn nữa sẽ trồng cây ăn quả, muốn ăn thì ăn, không ăn thì ủ rượu.Đương nhiên là Triệu Chính An không có ý kiến, ngược lại, hắn cũng chờ mong được thấy cảnh tượng đó, đợi đến khi cây ra hoa kết quả, hài tử của bọn họ sẽ tập tễnh học đi, Chung Tử Kỳ có thể ôm hài tử chơi đùa trong đó, hình ảnh đó, nghĩ đến liền kích động mà!Tốc độ xây phòng rất nhanh, chỉ có lúc xây tường bao quanh nhà là chậm, bởi vì quá dài cho nên vận chuyển gạch rất phiền phức.

Không còn cách nào khác, Triệu Chính An lại thuê thêm mấy người chuyên vận chuyển gạch, bùn và gánh nước cho những thợ ngõa đó.

Đương nhiên là người được thuê rất vui vẻ, bọn họ đều nghe nói tiền công rất nhiều, còn nhiều hơn bên ngoài hai văn, ngày nào cũng có cơm trưa thơm ngào ngọt, điều này làm cho không ít người trong thôn ghen tỵ, nhưng mà Triệu Chính An chỉ tìm năm sáu người trong thôn, đa số đều là người thân thiết với nhà bọn họ, mọi người cũng chỉ biết hâm mộ mà thôi.

Không ngờ mấy ngày sau Triệu Chính An lại muốn thuê thêm mấy người, tất cả mọi người đều tự mình đề cử, thế nhưng trong lòng Triệu Chính An cũng rõ ràng, hắn chỉ chọn những hán tử trung thực trong thôn, chính là những người không trộm cắp cũng không giở thủ đoạn.

Người không được chọn chỉ có thể giương mắt nhìn theo, hâm mộ ghen tị hận.Nhắc tới điều này, không thể không nói đến chuyện khi bọn họ xây nhà, có vài nhà đã sắp sập, Triệu Chính An liền san bằng xây mới.

Mà không biết chủ nhân của những nhà đó nghe ai xúi giục mà lại chạy đến kêu Triệu Chính An bồi thường, nói là Triệu Chính An chiếm nhà bọn họ.May mà Triệu Chính An đã có chuẩn bị, hắn liền dẫn những người đó đến nhà Lý Chính, đưa khế đất cho Lý Chính xem.

Lý Chính chậm rãi đọc từng từ trong đó, mấy người kia nghe xong liền chán nản về nhà, tốt rồi, không lấy được tiền mà còn đắc tội với hai đại tài chủ.Khi Triệu Chính An nói chuyện này cho Chung Tử Kỳ nghe, Chung Tử Kỳ chỉ lắc đầu, luôn có người ham muốn tiền bạc của người khác, tìm đủ mọi cách để cướp tiền vào túi mình, cũng không sợ bỏng tay.Nhà mới xây nửa tháng là xong, chỉ đợi mua gia cụ nữa là có thể dọn vào ở.Chuyện này cũng không gấp, Triệu Chính An đi tìm thợ mộc có tay nghề trong trấn, kệ sách, bàn, tủ bát gì đó đều chờ thợ mộc làm xong mới khiêng về, lúc đầu hắn muốn đi tìm Hoàng đại thúc, dù sao thì Hoàng đại thúc cũng là thợ mộc, nhưng mà ngày nào Hoàng đại thúc cũng phải giúp đỡ trong tiệm, còn nữa, nhà bọn họ làm nhiều gia cụ, chỉ có một mình Hoàng đại thúc làm thì rất mệt mỏi và còn không biết khi nào mới xong, cho nên Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An quyết định tìm ngườI trong trấn.Sau khi xây nhà, ngày nào Chung Tử Kỳ cũng đi tới đi lui, nhìn Đông nhìn Tây, vẻ mặt vui sướng, đây mới chính là nhà ở thuộc về bọn họ, rộng mở sáng ngời, làm cho hắn cảm thấy rất là thoải mái, chỉ hận không thể dọn vào ở ngay lập tức.

Mà ngôi nhà đang ở, chỉ cần tưởng tượng đến đã từng có người chết, cho dù đó là gia gia và nãi nãi của Triệu Chính An thì Chung Tử Kỳ cũng cảm thấy không thoải mái.Triệu a mẫu cũng có đến xem thử, đối với việc chỉ có hai người mà lại ở trong căn nhà lớn như thế, Triệu a mẫu không nói gì, cũng không ngại trống trải, nhưng mà nghe nói hai người định trồng cây ăn quả này nọ thì cảm thấy hai hài tử này đã hết khổ rồi, bây giờ rất nhàn nhã, hắn rất hâm mộ, nhưng cũng vui vì Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An có thể sống tốt.Tất cả những thứ làm cho người ta hâm mộ đó, đều không phải tự dưng mà có, nó đều in đậm giấu chân của hai người, khổ sở kiếm từng đồng từng cắc, còn trả giá bằng rất nhiều cố gắng, và rất nhiều lần khó khăn, không ở trong lúc đó thì không thể nào cảm nhận được, cho nên Triệu a mẫu mới có thể vui thay bọn họ.Triệu Chính An chọn vị trí bên trái để xây công xưởng chế biến thịt kho, chính là ở phía Nam, lo lắng đủ nguyên nhân, cuối cùng chọn mảnh đất không quá sát nhà chính, nhưng cũng không cách quá xa.Chỗ này làm công xưởng, đương nhiên không thể nhỏ, tuy không lớn như nhà bọn họ, mặc dù hắn biết không cần dùng nhiều diện tích như thế nhưng lớn một chút cũng không sao, bên phải còn có một phòng dùng để nghỉ ngơi.

Xung quanh cũng dựng hai vách tường cao lớn, không ai có thể leo tường vào.Bởi vì có nhiều thợ ngõa mà công xưởng lại không cần phải xây dài và phức tạp như nhà ở nên việc xây dựng diễn ra rất nhanh.Chỉ cần mười ngày nữa là xây xong, trong lúc đó thì gia cụ mà Triệu Chính An đặt làm cũng đã làm xong, hắn liền mướn xe ngựa kéo về.

Sau đó khiêng từng món vào nhà cùng với nhóm thợ ngõa, lúc đầu phòng ốc trống trải, thế nhưng từ khi có gia cụ thì liền ấm áp hơn.Chỉ chờ ngày lành là có thể vào ở.Chỗ công xưởng xây dựng hai ngày là xong, mọi người đều rất vui vẻ, điều này có nghĩa là bọn họ sẽ nhận được tiền công, đây mới là điều làm cho mọi người phấn chấn.Đương nhiên Triệu Chính An không hề keo kiệt, hắn trả cho mỗi người hai mươi văn, còn mời bọn họ ở lại ăn một bữa.

Sau đó mới tiễn bước mọi người đi.
 
[Edit - Full] Ngây Ngốc Làm Ruộng - Cẩm Tú Vân Nhiên
Chương 79: Chuyển nhà


Sau khi xây nhà xong, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ dành ra hai ngày đi mua sắm vật dụng, từ món lớn như giường gỗ, bàn trang điểm đến những thứ nhỏ nhắn như chậu bát, kim chỉ.Sau khi mua xong, hai người liền quyết định chọn ngày vào ở.Tập tục trong thôn là mỗi khi xây nhà mới đều phải mời thân nhân bằng hữu đến ăn cơm, sau đó mới đi vào nhà mới vào giữa trưa.Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đều không biết ngày nào mới là ngày tốt, cho nên Triệu Chính An liền vào trấn tìm tiên sinh bói toán chọn ngày, trùng hợp chính là hai hôm sau là ngày tốt, Triệu Chính An liền đi mua rau dưa, thịt cá và chén bát đem về.Về chuyện ăn cơm, chắc chắn Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An sẽ không mời Chung gia và Triệu gia, nhưng mà có thể mời Triệu a mẫu đến ăn cơm, mặc dù Triệu a mẫu bận rộn không có thời gian đến."

Kệ đi, ai đến được thì đến, chỉ là nghi thức thôi mà."

Chung Tử Kỳ nói.Triệu Chính An gật đầu: "Ta biết rồi, giờ ta đến hỏi Triệu a mẫu xem hắn có rãnh không, sau đó về làm trợ thủ cho ngươi."

"Ừ."

Chung Tử Kỳ gật đầu.Khi Triệu Chính An đến nhà Triệu a mẫu, bọn họ đang ăn cơm chiều."

Chính An đến à, ăn cơm không?

Ăn một miếng ở nhà a mẫu đi."

Triệu Chính An chào hỏi Triệu a mẫu và Triệu Bảo rồi lắc đầu: "A mẫu, ta ăn rồi, các ngươi ăn đi, không cần lo cho ta."

"Chính An, khi nào thì ngươi vào nhà mới?

Chọn được ngày tốt chưa?"

Triệu a mẫu vừa ăn vừa hỏi.Triệu Chính An cười nói: "Chọn được rồi, ta đang muốn nói với a mẫu và Triệu Bảo thúc đây, ta nhờ tiên sinh tính ngày rồi, ngày mốt chính là ngày tốt, cho nên nếu ngày mốt a mẫu và Triệu Bảo thúc rãnh thì đến chơi."

"Ngươi mời ai rồi?"

"Cũng không nhiều, chỉ có nhà Lý Chính, nhà Triệu Nhị thúc, nhà Hoàng a mẫu nữa nhưng mà không biết có rãnh không, còn chưa tới mười người."

Triệu a mẫu gật đầu: "Ngày mốt ta sẽ tới, để Triệu Bảo thúc ngươi vào trấn đi, hắn không hay nói chuyện cũng không biết nấu cơm, có đi cũng chỉ ngồi không, ta có thể qua giúp ngươi."

"A mẫu, ngươi nói vậy là không đúng rồi, Triệu Bảo thúc không thích nói chuyện nhưng mà có thể uống rượu với ta và Triệu Nhị thúc mà."

Triệu Chính An cười nói.Triệu a mẫu che miệng cười: "Với tửu lượng của hắn, uống chưa được mấy chén đã gục rồi, còn không bằng ta tự mình ra trận."

Triệu Bảo bị nương tử nói xấu liền xấu hổ trừng hắn: "Ăn cơm của ngươi đi."

"Được được được, ta không nói nữa, ăn cơm."

Triệu Trữ và phu thê Triệu Thăng ngồi bên cạnh cười trộm không ngớt.Hôm nay là ngày tốt, Chung Tử Kỳ dậy từ sáng sớm, Triệu a mẫu cũng đã đến, bởi vì phải ăn cơm trước giữa trưa nên phải làm cho sớm."

Tử Kỳ, muốn làm mấy món?"

Triệu a mẫu xoắn tay áo lại giúp đỡ."

Tám món được không?"

Chung Tử Kỳ vừa cắt rau vừa hỏi Triệu a mẫu."

Tám món là đủ rồi, cũng không có bao nhiêu người, ăn không hết."

"Ăn không hết thì để dành ăn tiếp."

Chung Tử Kỳ cười nói, chủ yếu là bởi vì số tám là số may mắn.Đợi đến khi khoảng bảy tám giờ, đám người Lý Chính liền lục đục đi đến.Đương nhiên Triệu Chính An sẽ ở trong phòng nói chuyện với bọn họ, ca nhi nhà nhà Lý Chính thì vào bếp giúp một tay."

Ôi, ngươi cũng đến à, nay không bán hả?"

Người nhà Lý Chính nhìn thấy Triệu a mẫu thì liền kinh ngạc.Triệu a mẫu cười ha ha: "Tiệc mừng nhà mới mà, với lại, hiện tại thân thể Tử Kỳ không tổn, ta làm a mẫu, sao có thể không đến đây."

Nhà Lý Chính nghe thấy như thế liền nhìn Chung Tử Kỳ: "Kỳ ca nhi bị sao vậy?

Bệnh hả?"

Triệu a mẫu không cho Chung Tử Kỳ trả lời mà đã nói tiếp: "Ngươi nói xem, còn sao nữa!"

Lúc đầu người nhà Lý Chính cảm thấy khó hiểu, sau đó liền nói: "Chẳng lẽ Kỳ ca nhi có thai?"

"Chẳng lẽ gì, chính là có thai, đã được mấy tháng rồi."

"Vậy hả, đây chính là chuyện tốt, sao chưa nghe thấy tiểu tử Chính An nói?"

"A mẫu, ta và Chính An nghĩ chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì nên không nói với mọi người xung quanh."

Chung Tử Kỳ sờ mũi cười cười."

Hai hài tử này..."

Người nhà Lý Chính lắc đầu không nói nữa, nhà bọn họ có nhiều chuyện phức tạp, hắn cũng không nên tìm hiểu quá nhiều.

Ba người làm nhanh hơn một người rất nhiều, tám món đã được làm xong trước giữa trưa.Sau đó ba người liền bưng thức ăn lên bàn.Nơi này có tập tục chính là, khi có nhiều khách thì ca nhi không thể lên bàn ăn, phải ở bên cạnh hầu hạ.Nhưng mà Chung Tử Kỳ cũng không chấp nhặt, chia bàn thì chia bàn, hắn cũng không muốn ăn chung bàn với nhóm lão gia đó, cứ uống rượu mãi chứ không chịu ăn uống gì.

Cho nên hắn bày một bàn trong bếp, ba người ăn trong bếp, còn vấn đề lấy thêm đồ ăn thì giao cho Triệu Chính An, hắn tin Triệu Chính An có thể làm tốt."

Tử Kỳ, ngươi làm đồ ăn thật ngon!"

Người nhà Lý Chính kinh ngạc kêu lên, đây là lần đầu hắn ăn đồ Chung Tử Kỳ nấu, hương vị làm hắn cảm thấy kinh ngạc."

Đều là ta tự nghiên cứu."

Chung Tử Kỳ nói."

Ta phải nói cái này, đúng là việc nấu nướng cũng cần thiên phú mà, ngươi xem, hai chúng ta nấu nhiều năm như thế mà còn không bằng hài tử mới học hai ba năm."

Triệu a mẫu thở dài rồi lắc đầu, nói với người nhà Lý Chính."

Có lý, chúng ta nấu nướng hai mươi năm cũng không bằng Kỳ ca nhi."

Người nhà Lý Chính gật đầu, hắn chưa từng nghe nói tay nghề Trầm a mẫu của Chung Tử Kỳ có gì hơn người, còn tay nghề của Chung Tử Kỳ, ngoại trừ trời sinh thì không thể nào lý giải nữa.Chung Tử Kỳ cười cười, sau đó lẳng lặng đổi đề tài.Bởi vì chạy theo thời gian nên nhóm lão gia trong phòng cũng không uống quá nhiều rượu, khi mặt trời lên đến đỉnh đầu thì mọi người đều tản ra.Sau đó cùng nhau đi đến nhà mới.Giữa trưa, giờ lành đã đến, không biết Triệu a mẫu lấy chậu than từ chỗ nào, đặt trên mặt đất: "Tử Kỳ, Chính An, bước qua đi, may mắn."

"Được."

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ gật đầu.Triệu Chính An chân dài, vén vạt áo rồi bước qua đầu tiên, sau đó chạy lại đỡ Chung Tử Kỳ, Triệu a mẫu và đám người Lý Chính cũng bước qua chậu than rồi mới đi vào nhà mới."

Có hai người mà xây nhà lớn như vậy làm gì không biết, cũng không sợ trống trải."

Người nhà Lý Chính nói.Lý Chính lại lắc đầu cảm thấy xây lớn một chút cũng tốt."

Hai hài tử đều có kế hoạch rồi, nói là muốn trồng cây ăn quả gì đó.

Ngươi nói xem có nhà ai được như nhà này đâu."

Triệu a mẫu nói."

Đúng vậy, cũng là khổ tận cam lai*."*Thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống ăn nhàn sẽ tới.Mọi người đều gật đầu, nhớ tới cuộc sống lúc trước, đúng là khó khăn mà.Chung Tử Kỳ cười cười rồi mời bọn họ vào nhà nhìn xem, lập tức nhận được một đống cái lắc đầu tán thưởng.Trong nhà này, ngay cả cái bàn cũng đẹp như thế, hoa văn đầy màu sắc, rất xinh đẹp, bọn họ nghĩ thầm chắc cũng tốn không ít tiền....Lý Chính đi dạo một vòng trong nhà Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ rồi về, Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đứng ngoài cửa đưa tiễn."

Tử Kỳ, ta cũng về đây, còn chưa cho gà ăn."

Ai cũng đi rồi, chỉ còn Triệu a mẫu, hắn cũng không thể ở lâu, trong nhà còn có chuyện cần làm."

Chờ một lát đã a mẫu."

Chung Tử Kỳ gọi lại: "Trong nhà còn dư không ít đồ ăn, nếu a mẫu không chê thì đem về một ít đi."

Triệu a mẫu xua tay: "Các ngươi giữ ăn đi."

"Còn rất nhiều, hai người ăn không hết, để lâu thì hư."

Triệu a mẫu do dự một lát rồi gật đầu: "Được rồi."

Muốn nói ghét bỏ thì không đúng, trong thôn có tiệc mừng thì đồ ăn còn lại đều được phân phát cho mọi người, cho nên việc này rất là bình thường, chỉ là đồ ăn nhà Chung Tử Kỳ toàn là thịt, hắn đem về thì rất ngại.Tiễn bước Triệu a mẫu, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An mới nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa Chung Tử Kỳ lại bận rộn từ sáng cho nên bây giờ cảm thấy rất mệt."

Vào nhà nghỉ ngơi một lát đi."

Triệu Chính An nắm tay Chung Tử Kỳ đi vào phòng."

Ừ...

Đúng là muốn ngủ một lát, mệt quá..."

Tối qua bởi vì trò chuyện với Triệu Chính An mà ngủ trễ, hôm nay lại dậy sớm, hắn mệt muốn chết luôn rồi."

Ngủ một lát đi, ta đi dọn dẹp nhà bếp."

Triệu Chính An nói ôn nhu."

Ừ...

Được."

Chung Tử Kỳ nói xong liền ngã lên giường quấn chăn vào người, hai mắt nhắm chặt, một lát sau liền ngủ mất.Triệu Chính An lắc đầu cưng chiều, đi ra ngoài.
 
Back
Top Bottom