Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
649,112
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
397858761-256-k584595.jpg

[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Tác giả: CTNHCD_1306
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Trai thẳng tốt thí bị vai chính thụ coi trọng rồi
Tên

Hán Việt: Trực nam pháo hôi bị chủ giác thụ khán thượng liễu

Tác giả: Nhứ Quỷ
Chuyển ngữ: Cầu truyện niên hạ công dăm, gấp!

Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
Tình trạng chuyển ngữ: Đang lết
Số chương: 30 chương + 4 phiên ngoại

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm, Xuyên việt, Niên hạ, Xuyên thư, Vườn trường, 1v1
Bệnh kiều nhõng nhẽo hay khóc mỹ nhân công (Ngu Tri Di) & không biết phải làm sao với công thẳng nam ngầu lòi thụ (Mạnh Sàn)
Giới thiệu cụ thể mời bấm vô xem.

 
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Giới thiệu


🌻Tên truyện: Trai thẳng tốt thí bị vai chính thụ coi trọng rồi🌻Tên

Hán Việt: Trực nam pháo hôi bị chủ giác thụ khán thượng liễu🌻

Tác giả: Nhứ Quỷ🌻Chuyển ngữ: Cầu truyện niên hạ công dăm, gấp! (Ai có truyện niên hạ công dăm xinh đẹp hú tui =))))))) )🌻Tình trạng bản gốc: Hoàn thành🌻Tình trạng chuyển ngữ: Đang lết🌻Số chương: 30 chương + 4 ngoại truyện (130.084 chữ)🌻

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Niên hạ, Xuyên thư, Vườn trường , 1v1🌻Giới thiệu🌻

《 Thế thân 》 là một bộ truyện ngược máu chó từ thời đồ đá.

Vai chính công Lộ Lê khi còn học cấp 3 có một ánh trăng sáng, tiếc rằng trong lòng ánh trăng sáng đã có người khác, sau cùng xuất ngoại du học.

Vai chính công yêu mà không được, lên đại học lại gặp em trai của bạch nguyệt quang, cũng chính là vai chính thụ Ngu Tri Di.

Thấy Ngu Tri Di có vài phần giống với bạch nguyệt quang, vai chính công bèn không từ thủ đoạn mà rắp tâm chiếm đoạt.

Trải qua một phen cốt truyện truy thê hoả táng tràng, em chạy tôi rượt, vai chính công rốt cuộc từ bỏ ánh trăng sáng trong tim, HE với Ngu Tri Di.Mà Mạnh Sàn lại xuyên thành một trong những hồ bằng cẩu hữu của vai chính công, một vai phụ sinh ra để cống hiến cho vai chính công, giúp vai chính công bày mưu tính kế, một công cụ nhằm thành toàn cho tình yêu của đôi chính, suốt cả truyện cũng không có bao nhiêu đất diễn.Cốt truyện hiện tại đã tới cảnh vai chính công gặp Ngu Tri Di ở quán bar, tính kế bỏ thuốc cậu.

Ai ngờ cuối cùng kết quả lại thành Mạnh Sàn và vai chính thụ ngủ với nhau.Mạnh Sàn hôm sau tỉnh dậy: ....Đệch.Càng quá đáng hơn là, trí nhớ của vai chính thụ xảy ra vấn đề, vậy mà lại cho rằng bọn họ là người yêu của nhau.

Thế nhưng hắn là trai thẳng, một trai thẳng tăm tắp, lần đó chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, hắn vốn chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở bên một người con trai.Mạnh Sàn không muốn để tâm nhiều tới cậu, nhưng cậu thật sự quá quấn người.Mất ngủ không ngủ được thì muốn ngủ chung với hắn.Trời lạnh thì muốn nắm tay hắn, một câu không đúng ý cũng rơi nước mắt.Đối xử với ai cũng lạnh nhạt, ấy thế mà lại suốt ngày quấn lấy hắn nũng nịu.Mạnh Sàn vừa phải ứng phó với vai chính thụ, vừa phải nhận lấy ánh mắt giết người của vai chính công, đúng là khổ không thể tả.——Lộ Lê căm hận Mạnh Sàn cướp người của gã, suốt ngày tìm tới kiếm chuyện gây phiền phức.

Sau khi uống rượu đến nát bét đi ra từ quán bar, gã bị một người thô bạo xách vào trong ngõ nhỏ.

Ngu Tri Di một chân đạp lên mặt gã, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ cong, nhẹ giọng nói: "Đừng có động vào anh trai tao, tao điên lên đấy."

Thanh niên trước mặt Mạnh Sàn ngoan ngoãn lại nhõng nhẽo, lúc này ở trong mắt Lộ Lê không khác gì một con rắn yêu mị u ám."

Tôi yêu em ích kỉ giả nhân giả nghĩa, yêu mặt tối trong em, lại yêu em trái tim yếu ớt, yêu em đôi mắt phiếm hồng, em là người mà tôi nguyện sống chết có nhau." —— Mạnh Sàn.***🌻Couple: Bệnh kiều nhõng nhẽo hay khóc mỹ nhân công (Ngu Tri Di) & không biết phải làm sao với công thẳng nam ngầu lòi thụ (Mạnh Sàn)🌻Tóm tắt trong một câu: Anh em tôi và người tôi thích yêu nhau.🌻Lập ý: Tâm hướng thiện, lòng lạc quan.🌻Chú thích:① Thụ là thẳng nam, bẻ thẳng thành cong, từng có bạn gái nhưng không lên giường, công thụ là lần đầu của nhau, song khiết.② Đầu óc công có bệnh, trước mặt thụ là em trai mềm mại thích làm nũng.③ Công nhỏ tuổi hơn thụ.④ Truyện không dài, khá ngắn.🌻UPDATE: Đã mua chương VIP ủng hộ tác giả và tiện check raw. :3

🌻Chú ý của editor:- Mình hiện đang du học bên Trung bậc Đại học nhưng không phải chuyên ngành Hán ngữ.

Không có quá nhiều kinh nghiệm edit, chỉ là edit từ QT nguồn wed xanh chứ không phải dịch, sẽ cố gắng giữ nguyên nội dung ở mức độ cao nhất trong khả năng.

Mình sẽ cố gắng hạn chế lậm QT, nhưng nhiều khi đọc QT để edit sẽ bị lú nên hoan nghênh có bạn beta đồng hành, có vài chỗ mình không biết diễn tả sao nên không đảm bảo thuần Việt hoàn toàn, hoan nghênh sửa lỗi.- Trong quá trình đọc, nếu các bạn thấy chỗ nào lậm QT, sai chính tả có thể cmt nhắc để mình sửa.

Chân thành cảm ơn các bạn nhiều.- Lịch học dày, vừa đọc vừa edit, tốc độ chậm, nếu có duyên edit xong mình sẽ review + chú thích lôi.

Tạm thời giờ thì chưa.- Vui lòng không cmt kiểu hoán đổi vị trí công thụ, hay là "XX đáng ra phải là công, YY thụ quá" đại loại vậy, xin hãy lịch sự và tôn trọng truyện, công thụ chỉ là vị trí trên giường, vui lòng không áp đặt tính cách hay bề ngoài.- Ngôi xưng:+ Công - Ngu Tri Di: cậu+ Thụ - Mạnh Sàn: hắn+ Lộ Lê: gãNhững người khác tuỳ hoàn cảnh.- Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Iu cả nhà!
 
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 1: Tôi ngủ với vai chính thụ rồi


Trong phòng tắm, trên gương phản chiếu một người đàn ông.Người đàn ông này thân hình cao lớn, mái tóc rối bời tuỳ ý buông lơi, ngũ quan sắc bén góc cạnh, xương mày cao thẳng, khoé miệng ngậm hờ một điếu thuốc, làn khói lượn lờ giữa không trung làm nổi bật yết hầu gợi cảm rõ nét.Lúc này, giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt một mí hơi cụp xuống, khiến cho gương mặt tuấn lãng lại thâm trầm kia càng thêm vài phần lạnh lẽo.

Tầm mắt hắn dừng lại ở chính mình trong gương.Bản thân hắn trong gương dường như đã trải qua một trận lăn lộn khó nói nào đó, trên cổ toàn là vết cắn, cơ ngực tráng kiện cùng những múi bụng lộ rõ cũng không may mắn thoát nạn, giống như có một động vật họ chó nào đó tuyên bố chủ quyền trên người hắn, cả nửa thân mình đều là những dấu vết dày đặc.Vừa nhìn thoáng qua đã thấy thảm không muốn xem tiếp.Cái này cũng chưa tính cái gì, điều khiến Mạnh Sàn bực bội chính là nửa thân dưới khác thường, cái loại cảm giác quái lạ chưa từng có này làm cho Mạnh Sàn nảy sinh ý muốn giết người, ánh mắt lại càng trầm xuống.Mạnh Sàn sống hơn hai mươi năm, đời này cũng chưa từng nghĩ tới sẽ bị một người con trai đè xuống mà làm, thực sự chưa bao giờ nghĩ tới.Xung quanh hắn không phải không có gay, nhưng hắn từ trước đến nay vẫn luôn mang thái độ "liên quan gì tới tôi", ông yêu bạn trai của ông, tôi quen bạn gái của tôi, đôi bên không liên quan tới nhau.

Giờ, một trai thẳng như hắn lại bị một cậu trai đè ra chuỵch."....."

Cảm giác không muốn tin cùng tức giận cuộn trào sục sôi trong lòng hắn, tâm trạng lúc này của Mạnh Sàn giống như quả táo nơi đầu đường xó chợ, bị dập cho vừa dẹp nép lại nát bét.Mẹ nó, chuyện đéo gì vậy.Hắn dập đầu điếu thuốc vào gạt tàn, bước ra khỏi phòng tắm.

Đây là một căn phòng khách sạn, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi nghiêng trên giường lớn, phơi bày đống hỗn độn trong phòng không sót một thứ gì.

Trên mặt sàn quả thật rối tinh rối mù, cái gì cũng có.Mạnh Sàn tìm được quần áo của mình, cũng may chưa món nào dơ.

Hắn mặc lại quần áo, liếc mắt nhìn người con trai đang trên giường.Đó là một người con trai rất xinh đẹp, có lẽ dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông không hợp lắm, nhưng Mạnh Sàn chỉ có thể dùng hai từ xinh đẹp để miêu tả cậu.Người con trai ấy nhìn rất trẻ tuổi, mặt mày vẫn còn lưu giữ phần nào nét mỏng manh của thiếu niên.

Cậu nhắm nghiền mắt ngủ, lông mi rũ xuống như lông quạ thi thoảng khẽ rung, sắc môi đỏ mọng, hơi thở nhẹ nhàng an tĩnh.

Ánh mặt trời chiếu xuống làm gương mặt trắng như sứ của cậu cơ hồ trong suốt, mái tóc đen mềm mại rối tung xoã xuống, càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu của cậu, cả người mang một loại mỹ cảm lệch lạc vô thực.

Ai mà ngờ được cậu trai mang gương mặt đẹp như thiên tiên kia, đêm qua lại giống như mãnh thú nặng nề đè trên người hắn làm suốt nửa đêm.Mạnh Sàn rất muốn quẳng xừ cậu ra ngoài.Chuyện tối qua Mạnh Sàn đã không còn nhớ rõ lắm, nhưng vẫn mơ hồ nắm được đại khái.

Vốn dĩ nên nằm ở đây không phải hắn, mà là Lộ Lê vai chính công trong cuốn sách này, mà người trên giường kia chính là vai chính thụ của quyển sách.Mạnh Sàn là người xuyên qua, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.Cuốn tiểu thuyết này bản thân hắn cũng chưa từng đọc qua, chỉ là thằng bạn cùng phòng của hắn là gay kể cho hắn nghe, bởi vì trong truyện có một nhân vật vừa hay trùng tên trùng họ với hắn, bạn cùng phòng lấy làm lạ, mới nhất quyết bắt hắn ngồi nghe.Mạnh Sàn là trai thẳng, cũng không thực sự có hứng thú với loại truyện kiểu này, nhưng không chống lại được một thân nhiệt huyết của đứa bạn cùng phòng, cứ lải nhải lèo nhèo bên tai hắn suốt một buổi tối, cuối cùng cũng kể xong.Mô típ của cuốn truyện này có thể nói là kiểu máu chó rất hay thường gặp, vai chính công Lộ Lê khi còn học cấp 3 có một ánh trăng sáng, đối với cậu ta toàn tâm toàn ý, tiếc là trong lòng ánh trăng sáng đã có người khác, đối với tấm lòng của Lộ Lê làm như không thấy, sau khi thi đại học xong bèn ra nước ngoài du học, cũng thuận tiện cách xa Lộ Lê một chút.Tấm lòng của Lộ Lê cũng không nguội lạnh, tình yêu với ánh trăng sách không giảm còn tăng.

Đến lúc vai chính công lên năm ba đại học, hắn gặp được vai chính thụ Ngu Tri Di vừa vào năm nhất, Ngu Tri Di là em trai của ánh trăng sáng, gương mặt có đôi nét giống với cậu ta, thậm chí còn xinh đẹp hơn.

Lộ Lê đối với ánh trăng sáng yêu mà không được, gần như sắp tẩu hoả nhập ma, thế mà lại vọng tưởng dùng Ngu Tri Di để xoa dịu ý nghĩ đen tối và cảm giác không cam lòng trong thâm tâm, gọi tắt là xài thế thân.Vai chính thụ không muốn, Lộ Lê bèn dùng thủ đoạn cường thủ hào đoạt bắt ép, sau cùng diễn trọn một vở anh đuổi em chạy, anh sai rồi được chưa tha thứ cho anh đi, máu chó vô cùng.Cái kết đương nhiên là Lộ Lê từ bỏ ánh trăng sáng trong tim, quyết định một lòng ở bên vai chính thụ.Còn Mạnh Sàn, xuyên thành một tốt thí không có nhân cách riêng trong truyện, cái tên sáng chói trong số những hồ bằng cẩu hữu của Lộ Lê, một công cụ hình người sinh ra vì vai chính.

Nguyên chủ vô cùng sùng bái Lộ Lê, nói khó nghe hơn, thì giống như là con chó của Lộ Lê vậy.Khi Mạnh Sàn xuyên đến, nguyên chủ còn học lớp 12, tố chất cơ thể không tốt lắm, sau khi cùng đám người Lộ Lê liên tục thức thâu đêm suốt sáng chơi game thì ngoài ý muốn đột tử chết, Mạnh Sàn chính là đúng lúc này xuyên qua.

Đối với Mạnh Sàn mà nói, ở thế giới nào cũng như nhau, hắn không cha không mẹ, cho dù có đột nhiên biến mất cũng sẽ không có ai lo lắng.

Vậy nên hắn rất nhanh đã chấp nhận hiện thực.Vai chính công trong sách là trùm trường, hút thuốc đấm nhau trốn học, vô công rồi nghề.

Mà Mạnh Sàn trong kì thi xếp lớp đã chuyển tới lớp giỏi nhất, kéo xa khoảng cách với công chính.Dù sao thì một nhân vật không quá quan trọng như hắn rời xa vai chính, cốt truyện cũng sẽ không bị tác động gì nhiều.Hắn không rảnh diễn kịch với vai chính công, nhưng về phía Lộ Lê lại như là rất vừa lòng người huynh đệ như hắn, thỉnh thoảng lại tìm hắn chơi.

Hơn nữa không biết có phải vì cốt truyện phát huy tác dụng hay không, Mạnh Sàn không cách nào hoàn toàn thoát khỏi vai chính.

Thậm chí khi lên đại học, Lộ Lê vậy mà lại thi đỗ cùng một trường với hắn, còn ở cùng một phòng kí túc.Mạnh Sàn mắt thấy không tránh được, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc của mình, bên người cũng chỉ là có thêm một cái râu ria mà thôi, cũng chẳng sao.

Gần đây, Lộ Lê chắc là gặp được thụ chính, thường xuyên đi sớm về khuya, tiếc là mỗi lần trở về đều mang một vẻ mặt tái xanh.

Mạnh Sàn nghĩ hắn là đại thiếu gia phách lối kiêu căng đụng phải bức tường đá, muốn mà không được, cáu lên rồi.Ngày hôm qua Lộ Lê vì tâm trạng không tốt, lại thêm mấy ngày liền không như ý làm cái tôi ngạo mạn của hắn thổi bùng lửa lớn, bắt đầu lôi kéo đám bạn cùng phòng đi uống rượu.

Mạnh Sàn có hơi nghiện rượu, đã lâu rồi không uống, hơn nữa nếu từ chối Lộ Lê phỏng chừng sẽ phát nổ tại chỗ, dở dở ương ương.Mạnh Sàn ngại gã nhiều chuyện, đơn giản chọn đồng ý.Đúng lúc trông thấy Ngu Tri Di đang cùng bạn học uống rượu ở quán bar, Lộ Lê rượu vào phần con lớn hơn phần người, lén xin chút tình dược từ chỗ người anh em trong quán, định bụng bỏ thuốc Ngu Tri Di.

Hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, chuỵch cậu ta một trận, cứ nếm mùi trước rồi tính sau.Mạnh Sàn vô tình nghe được, tự nhiên muốn hút thuốc, bèn cầm bao thuốc đi ra ngoài.Những chuyện sau đó đều mơ mơ hồ hồ, khi ấy rượu đã vào miệng, có chút men say.

Sau khi hút xong điếu thuốc, tình cờ đụng mặt một đàn em từng đánh bóng với hắn ở đại học, lại kéo hắn đến uống tiếp cùng bạn học của cậu ta.Uống thêm mấy hồi, mắt thấy từ đâu chui ra một nam sinh lôi kéo "nữ sinh" bên cạnh uống rượu, em "nữ sinh" kia cực kì xinh đẹp, mỹ mạo tinh xảo, trước lời mời rượu của người khác cũng chỉ lạnh mặt không phản ứng, ánh mắt lại liếc về phía Mạnh Sàn.

Đôi mắt ấy thật sự rất đẹp, dưới ánh đèn nhập nhoè của quán bar dường như đong đầy ánh nước, tựa như viên pha lê ngâm vào nước ướt sũng, ánh lên một vẻ tủi thân không nói nên lời.Tầm mắt Mạnh Sàn đã chớm hơi say, không nhìn rõ lắm, giữa màn trời đêm mông lung tăm tối, nghĩ là một em nhỏ nữ sinh không muốn uống rượu, mới đi cầu cứu hắn.Mạnh Sàn không nghĩ nhiều, một chén rượu mà thôi, động tác lưu loát lấy đi ly rượu trong tay nam sinh kia, uống thay cho em gái nhỏ.Cũng chính là sau khi uống vào chén rượu kia, cơ thể hắn bèn xuất hiện cảm giác khác thường, vừa nôn nao vừa vô lực, nóng như có lửa cháy thiêu đốt.Hắn tự nhận ra điểm bất ổn, đi vào trong toilet, nhưng cơ thể càng ngày càng nhũn ra, ý thức cũng dần dần tan rã.Cho tới khi, một đôi tay lạnh lẽo tới thấu xương đỡ lấy hắn.Ý thức lạc trôi, tấm nệm trùng xuống, đau nhói cùng dục vọng thi nhau ập tới.Một cảm giác xa lạ bao trùm lấy người hắn.Kí ức đến đây thì dừng lại.Nhìn Ngu Tri Di an tĩnh nằm ngủ trên giường , Mạnh Sàn chợt ý thức được người mình chắn rượu giúp đêm qua không phải là em gái nhỏ xinh đẹp nào, mà là Ngu Tri Di.Mạnh Sàn từ khi xuyên sách tới nay chưa từng gặp Ngu Tri Di.

Dựa vào kí ức mà thằng bạn cùng phòng kể, cốt truyện của cuốn sách này hẳn là bắt đầu từ đại học.

Vì khi vai chính thụ học lớp 10, vai chính công và nguyên chủ đã lớp 12.

Trong giai đoạn cấp 3, thụ chính và công chính cũng không quen nhau, đến cả hai vai chính cũng chưa gặp mặt, Mạnh Sàn thân là tốt thí lại càng không có cơ hội đụng mặt vai chính thụ.

Dù cho bây giờ cậu cùng hắn học chung một trường đại học, nhưng Mạnh Sàn trừ lúc đi học ra thì rất ít khi có mặt trong trường, cũng không có hứng thú đi kết giao đó đây, thường ngày cũng chỉ nghe được cái tên này từ miệng Lộ Lê, không có gì hơn.Nếu không phải là lúc sáng tỉnh dậy hắn vô tình nhìn thấy điện thoại của Ngu Tri Di, điện thoại cậu lại không đặt mật khẩu, vừa liếc mắt đã đụng phải tin nhắn có người gửi cho cậu, trong đó ghi tên của cậu, thì Mạnh Sàn lúc này mới ý thức được rằng người mình ngủ cùng chính là vai thụ chính trong truyện."......"

Đối mặt với cái cốt truyện quay xe bất thình lình này, Mạnh Sàn lại muốn hút thuốc.Trong lòng hắn nghẹn một cục tức, không chờ Ngu Tri Di tỉnh dậy đã tự rời khỏi trước.Khi Ngu Tri Di tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là sờ vào bên cạnh, trống không.Cậu giật mình, bật dậy từ trên giường, hai mắt mờ mịt tìm kiếm bốn phía, không có ai cả.Cậu ngơ ngác một hồi, chợt vươn tay che nửa khuôn mặt lại, nở nụ cười trầm thấp.

Tiếng cười khẽ khàn khàn lại quyến rũ, khoé mắt hơi cong lên nhiễm chút lạnh lùng khó thấy."

Thật là..."

Một con mắt của Ngu Tri Di lộ ra qua kẽ tay.Đen láy, tối tăm, giống như chưa từng được ánh mặt trời rọi xuống.

Một màu đen sâu không thấy đáy, thâm trầm tĩnh mịch, tựa như loài rắn ẩn nấp nơi tận cùng sâu thẳm của âm u."

Tại sao lại muốn tránh em?"

Ngu Tri Di giống như thật lòng không hiểu, ánh nắng chiếu lên làn da tái nhợt của cậu, càng tô điểm thêm phần âm lãnh nhợt nhạt. ***Tác giả có lời muốn nói: Ngu Tri Di công, Mạnh Sàn thụ.
 
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 2: Chúng ta không phải người yêu sao?


Mạnh Sàn quay trở lại kí túc xá, Lộ Lê đang gọi điện thoại ngoài ban công, ngữ khí xem chừng rất bực bội, thỉnh thoảng lại vò đầu bứt tóc rồi phun lời chửi thề.

"Í, anh Mạnh, tối qua cậu đi đâu đấy, giờ mới về."

Bạch Tử Ngôn đang chơi game, chào hắn một câu."

Đừng có hỏi."

Tâm trạng Mạnh Sàn không tốt, áp suất cả người rất thấp, tuỳ tiện đáp lại.Một người cùng phòng khác là Vệ Lam vừa nói chuyện phiếm với bạn gái, vừa bảo hắn: "Cậu đi khuyên Lộ Lê đi, cậu ta cũng chết dí ở ban công chửi suốt cả tiếng rồi, họ hàng người thân gì cũng thăm hỏi hết một lượt."

"Cậu ta lại làm sao."

Mạnh Sàn uống một ngụm nước, rũ mắt, chẳng quan tâm hỏi lấy lệ.Bốn người bọn họ từ năm nhất đã ở chung phòng, đối với tính cách của ông giời Lộ Lê này cũng đã nắm rõ mồn một.

Nghe vậy, Bạch Tử Ngôn cũng không che giấu, có gì kể ra hết."

Thấy bảo cậu ta muốn bỏ thuốc một đàn em năm nhất, nhờ vả một người bạn học của đàn em kia, định bỏ thuốc vào rượu lừa cậu ta uống."

Bạch Tử Ngôn vừa chơi game vừa nói, "Ai dè thằng nhóc bạn học kia là phế vật, giữa đường tự mình uống say, chén rượu bỏ thuốc không tới được tay của đàn em mà lại đưa nhầm người.

Còn cậu đàn em kia sau đó cũng không biết đi đâu, làm cho Lộ Lê phát hoả."

Mạnh Sàn điềm nhiên nghĩ, ờ, cái chén rượu bị bỏ thuốc kia là tôi uống đấy.Vệ Lam liếc nhìn Mạnh Sàn một cái, đụng trúng cổ hắn, kinh ngạc bật thốt: "Đụ má, anh Mạnh, cổ cậu là sao đấy?"

Không biết cậu ta nghĩ tới cái gì, nở một nụ cười đầy thâm ý, "Ây, thảo nào cả đêm không về, cậu có chuyện tốt rồi ha."

Bạch Tử Ngôn tò mò quay qua, cũng khiếp sợ á đù một tiếng: "Anh Mạnh, kinh vậy, cậu với nữ sinh nào vậy, rốt cuộc là ai có sức hấp dẫn lớn vậy hả."

Không thể trách bọn họ ngạc nhiên, Mạnh Sàn là người có lịch sử yêu đương ngắn nhất phòng họ, ngoại trừ hồi năm nhất từng quen một nữ sinh nhưng chưa tới một tuần đã đường ai nấy đi, thì cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu đương.Vì xấu à?

Sao có thể.Mạnh Sàn là kiểu đẹp trai cool ngầu, mắt một mí, dáng người cực kì ưu việt, cao gần 1m85, thân hình cao lớn, bờ vai rộng, hơn nữa cũng không phải kiểu người lạnh lùng trầm tính, cực kì nổi tiếng trong giới nữ sinh, có đôi khi thậm chí còn được hoan nghênh hơn người được xưng là hotboy trường* Lộ Lê.(*hotboy trường gốc là giáo thảo, ở đây chỉ người được bình chọn là đẹp trai nhất trường, tương tự hoa khôi ở nữ, chứ không phải hotboy thông thường)Nhưng hắn đến nay đã năm ba, ngoại trừ lần kia cũng chưa từng yêu đương, khác xa so với đám bạn cùng phòng ít thì đã có hai ba mối tình vắt vai, Lộ Lê nam nữ chơi tất càng khỏi phải nói, người yêu cũ chắc cũng đủ để lập thành một đội bóng đá.Bọn họ thiếu chút nữa thì nghi ngờ Mạnh Sàn yếu sinh lí.Mạnh Sàn giơ tay đẩy đầu Bạch Tử Ngôn đang sáp lại ra, giọng nhàn nhạt, "Đừng có dí mắt vào nhìn thế."

Bạch Tử Ngôn còn đang muốn hỏi dồn tiếp, Lộ Lê đã nói chuyện điện thoại xong đi vào.

Gã cũng trông thấy dấu hôn trên cổ Mạnh Sàn, tâm trạng vốn dĩ đã đang không tốt, người muốn lên giường không lên được, cái chén rượu cho thuốc vào kia cũng không biết đã đến tay ai, thằng phế vật đưa rượu kia thì say mèm chẳng nhớ được tí gì.Miếng thịt mỡ đến miệng còn không đớp được, tâm tình Lộ Lê vô cùng khó ở, thấy dấu hôn trên cổ Mạnh Sàn bèn biết được hắn đêm qua làm gì, nảy số tới bên mình hỏng việc, một cảm xúc không thể gọi tên bật ra trong óc, nhu cầu tìm bao cát trút giận hơi bị lớn."

Mạnh Sàn, tối qua cậu đi đâu đấy?"

Lộ Lê híp mắt hỏi.Mạnh Sàn hai tay ôm trước ngực, lưng dựa vào tủ, nét mặt tuấn lãng xa cách lại lãnh đạm, giọng nói tuỳ ý biếng nhác, "Cậu sẽ không muốn biết đâu."

Đối mặt với thái độ không để tâm của hắn, sắc mặt Lộ Lê lại càng đen, gã dùng ngữ khí cao cao tại thượng chất vấn: "Hôm qua có người thấy cậu đi tới gian ghế lô của bọn sinh viên năm nhất, phải không?

Cậu mẹ nó sao lại không bảo tôi?

Ai cho cậu tự ý đi?!"

Bạch Tử Ngôn và Vệ Lam hai mặt nhìn nhau, không biết hắn làm gì mà tự dưng kích động như vậy.Mạch Sàn chạm tay vào khoé mắt, khoé môi cong lên nụ cười trào phúng, "Cậu đang quản lí tôi?"

Mắt hắn là mắt một mí, cặp mắt hẹp dài, mỗi khi hơi nhướng đuôi mắt lên nhìn người, luôn toát ra một cảm giác sắc bén như lưỡi dao.

Một đôi mắt sắc lạnh đến tận cùng, đến nỗi ý cười trên khoé môi cũng bị nhiễm lên vài phần lạnh nhạt.

Lộ Lê bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nói không nên lời.Gã đang nghĩ gì thế?

Vậy mà lại cho rằng Mạnh Sàn là người uống chén rượu kia, lăn đến trên giường với Ngu Tri Di.

Chưa nói đến việc Mạnh Sàn là trai thẳng, hắn có khi đến mặt Ngu Tri Di còn chẳng nhớ.Gã bật cười trong lòng, thấy bản thân chắc là tức quá nên ngáo rồi, tư duy cũng thiếu logic, mới vừa rồi còn suýt chút nữa đã cãi nhau với hắn.Lộ Lê thật ra không muốn mất đi người anh em này của mình, một mặt là vì sự nghiệp gia đình gã đều dựa cả vào Mạnh Sàn, không thể trở mặt với hắn.

Mặt khác, Mạnh Sàn là người duy nhất chịu nghe lời gã, từ hồi cấp ba đã như vậy, gã cần một con chó trung thành như thế.Có điều, Lộ Lê có thể cảm nhận rõ ràng là từ sau khi Mạnh Sàn đột ngột ngất xỉu hồi lớp 12, tính tình thay đổi 180 độ, từ cử chỉ tới lời nói đều mang cảm giác lạnh lùng người sống chớ lại gần.Đối xử với chính gã cũng rất lạnh nhạt.Lòng hư vinh của Lộ Lê rất lớn, một thiếu gia đến từ gia tộc lớn như Mạnh Sàn nghe lời mình răm rắp, miễn bàn sung sướng thế nào.

Dù cho về sau Mạnh Sàn lười để tâm đến gà, Lộ Lê cũng vẫn mặc nhận Mạnh Sàn là con chó của mình.

Vậy nên, mấy năm nay Lộ Lê vẫn luôn bám riết lấy hắn, còn tự ảo tưởng là Mạnh Sàn đi theo gã, vẫn là con chó canh cổng của mình như trước đây.Lộ Lê cười vỗ vỗ vai hắn, "Không, tôi chỉ hỏi chút thôi, tôi là lo cho cậu, hôm qua cậu uống rượu không phải sao."

Nụ cười của gã toát lên vẻ thân thiết giả trân, giống như một lớp màng bọc thực phẩm nhàu nhĩ, làm người ta vừa nhìn đã thấy không thoải mái.

Mạnh Sàn hất tay gã ra, mặt mày trầm xuống, chút ý cười lấp ló trên khoé môi vừa rồi cũng phai đi, lãnh đạm nói, "Đừng chạm vào tôi."

Hắn đi lướt qua Lộ Lê, "Tôi đi tắm."

Dứt lời, liền bước vào phòng tắm.Lộ Lê vẫn còn giữ nguyên tư thế xấu hổ mới vừa bị hất tay, khuôn mặt đen xì.Bạch Tử Ngôn và Vệ Lam ăn ý không nói lời nào mà trở lại chỗ của mình, ai làm việc nấy.Lộ Lê cũng quay lại giường của mình, tâm tình u ám không giảm bớt.*Mấy ngày nay Lộ Lê từng có lòng muốn hoà hoãn quan hệ với Mạnh Sàn, nhưng Mạnh Sàn dường như không còn để ý vụ này nữa, thái độ đối với gã vẫn là có thể không nói thì không nói, có thể mặc kệ thì mặc kệ, chỉ là so với trước đây lại càng lạnh nhạt hơn.Lô Lê ăn trái đắng ở chỗ Ngu Tri Di, lại mặt nóng áp mông lạnh chỗ Mạnh Sàn, khỏi nói càng bực bội hơn.So với vẻ bực mình của hắn, Mạnh Sàn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.Từ sự việc đêm đó đã qua mấy ngày, cảm giác khác thường trên người Mạnh Sàn đã biến mất.

Thế nhưng mấy ngày nay hắn vẫn không bước chân ra khỏi phòng ngủ, chủ yếu là vì không muốn ở trường đụng mặt Ngu Tri Di.Không phải vì sợ hay gì, Mạnh Sàn đơn giản là cảm thấy phiền toái.

Một thằng đàn ông như hắn lại bị một cậu con trai đè ra làm, ít nhiều có chút làm lòng tự trọng của Mạnh Sàn cảm thấy bị sỉ nhục.

Nhưng chút ít cảm giác bị làm nhục đó cũng không kéo dài, chỉ cảm khái đôi chút rồi bị gió cuốn phủi đi sạch sẽ.Độ liêm sỉ của hắn vốn rất thấp, từ nhỏ đã không cha không mẹ, lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt, thời thơ ấu giống như chó hoang, để có thể tiếp tục sinh tồn, chút liêm sỉ này căn bản chỉ là câu chuyện cười hư ảo.

Chẳng qua không có liêm sỉ thì không có liêm sỉ, nhưng bực mình thì vẫn là bực.

Nếu hiện tại nhìn thấy Ngu Tri Di, Mạnh Sàn nghĩ, sợ là hắn sẽ trực tiếp đấm cho cậu ta một cú.Tối thứ sáu, Vệ Lam rủ mọi người đi ăn cùng với bạn gái của cậu ta, Lộ Lê thời điểm này đều sẽ trở về nhà, trong phòng bèn chỉ còn hai người là Bạch Tử Ngôn và Mạnh Sàn.Mấy người bọn họ hẹn nhau ăn ở một quán thịt nướng.Bạn gái Vệ Lam là một nữ sinh xinh xắn đáng yêu, gọi là Dương Hồi Hồi, cũng học năm ba, đã yêu nhau với Vệ Lam được ba năm, nên cũng khá là quen thân với đám người cùng phòng kí túc như Mạnh Sàn.

Vài người bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Dương Hồi Hồi nốc mấy chén rượu gạo, có hơi say, phanh trong mồm cũng bớt ăn hơn.Cô ngả đầu tựa vào vai Vệ Lam, híp mắt nói, "Anh Mạnh, sao anh vẫn chưa có bạn gái vậy, nhìn điều kiện này của cậu đúng là phí của giời."

Mạnh Sàn đang nướng thịt cho bọn họ, nghe vậy, không mặn không nhạt đáp một câu, "Không có hứng thú."

Dương Hồi Hồi cười hê hê vài tiếng, "Có muốn tôi giới thiệu giúp cậu không, tôi nói cậu á, tôi có mấy người chị em đều thấy cậu siêu đẹp trai, so với cái thằng... chó Lộ kia đẹp trai hơn nhiều."

Thằng chó Lộ chính là Lộ Lê, Dương Hồi Hồi trước giờ không ưa Lộ Lê lắm, cô vẫn luôn cảm thấy gã Lộ Lê này bụng dạ khó lường, lại còn ăn chơi.Mạnh Sàn cười một tiếng, không tiếp lời.Bạch Tử Ngôn mồm nhét đầy thịt, câu từ không rõ nói, "Ê Vệ Lam, bạn gái cậu uống say rồi á."

Vệ Lam bất đắc dĩ cười nói, "Ui tổ tông ơi, em uống ít thôi, đừng nói nữa, anh Mạnh còn không gấp, em vội cái gì."

Dương Hồi Hồi cho cậu ta một đấm, "Em thích vậy đó, em không nhìn nổi cảnh giai đẹp không ai rước."

Bạch Tử Ngôn trợn mắt với Dương Hồi Hồi, "Cũng chưa chắc, anh Mạnh của chúng ta đã có người trong lòng rồi."

Những lời này trực tiếp làm Dương Hồi Hồi tỉnh rượu hơn nửa, hóng hớt nói, "Ấy ấy ấy, là bạn nữ nào thế?"

Bạch Tử Ngôn cười đê tiện, "Tạm thời vẫn chưa biết, chỉ là anh Mạnh đã cùng bạn nữ kia phu thê ân —— á á, anh Mạnh, cậu đá tôi làm gì."

Mạnh Sàn lười biếng dựa vào ghế ngồi, hất cằm về phía cậu ta, hiện lên đường viền cằm góc cạnh rõ ràng, "Ăn của cậu đi, nói nhiều."

Bạch Tử Ngôn lẩm bẩm nói: "Còn giấu kĩ như vậy, rốt cuộc là đại mỹ nữ đến cỡ nào chứ."

Dương Hồi Hồi cũng nói xen vào, "Chẳng thú vị gì."

Mạnh Sàn nhếch nhếch khóe miệng.Mấy người bọn họ chơi tới hơn 11 giờ đêm, nơi này cách trường có hơi xa, hơn nữa thời gian cũng đã muộn, khó bắt xe, thật vất vả mới gọi được một chiếc, Bạch Tử Ngôn đột nhiên bị tiêu chảy, Mạnh Sàn phải ở lại trông nom cậu ta, Dương Hồi Hồi lại say rượu, Mạnh Sàn đành bảo Vệ Lam cứ cùng bạn gái hắn về trước.Bạch Tử Ngôn đi tìm WC, Mạnh Sàn đứng ở đầu đường hứng gió.Ngu Tri Di vừa hay lúc này nhìn thấy Mạnh Sàn.Người đàn ông mặc áo khoác đen, đứng ở đầu đường châm một điếu thuốc, khói thuốc chậm rãi lượn lờ, tay còn lại nhét vào túi quần, vẻ mặt thờ ơ, lộ ra một cảm giác cái gì cũng không để tâm như có như không.Đường cong nơi sườn mặt hắn sắc bén hút hồn, thân mình cao gầy, đôi chân dài miên man, toàn thân phủ lên một khí chất cô liêu, bén nhọn mà độc nhất.Ngu Tri Di chỉ cảm thấy trong lòng như bị cọ một cái, nỗi nhớ mong lâu ngày thổi bùng cảm xúc của cậu, ngón tay cậu không kìm được mà run rẩy.Đây là người yêu của cậu.Cậu muốn đi tới ôm anh ấy.Mạnh Sàn nhận thấy một tầm mắt nóng rực, hắn nghiêng đầu nhìn lại, thấy được vai chính thụ đang đứng cách đó không xa, Ngu Tri Di.Dường như cậu so với dáng vẻ trong kí ức của hắn gầy đi một chút, gương mặt chẳng có bao nhiêu thịt, đuôi mắt ủ rũ hơi cụp xuống, con ngươi đen láy, tựa hai viên pha lê đen sâu thẳm.Sắc mặt tái nhợt ốm yếu, dưới ánh đèn đường chiếu vào càng trắng đến vô thực, chỉ còn đôi môi là màu sắc diễm lệ duy nhất lưu lại trên gương mặt yếu ớt ấy, đỏ như huyết châu.

Làn da nhợt nhạt cùng sắc đỏ mọng tương phản rõ rệt, hoạ nên một gương mặt yêu mị lại u ám, đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt.Lần này cậu vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần đen, mái tóc đen nhánh, thân hình mềm mại mảnh mai, đường nét thiếu niên non nớt cùng cảm giác xa cách lạnh đãm trên người cậu hoà vào nhau một cách hoàn mỹ, gợi lên một loại mâu thuẫn đầy cám dỗ.Mạnh Sàn không ngờ rằng lại đụng mặt cậu ở chỗ này.Thời gian cách lần gặp trước đã qua một tuần.Mạnh Sàn thật lòng không muốn gặp lại cậu, loại quan hệ xấu hổ không nói ra được kia, thà rằng đừng gặp còn hơn.Hắn thu lại tầm mắt, dự định làm lơ.Nhưng rõ ràng là, Ngu Tri Di không có cùng suy nghĩ với hắn."

Vì sao anh lại không để ý tới em?

Không nhận ra em sao?"

Ngu Tri Di chậm rãi tiến lại gần hắn.

Mạnh Sàn lúc này mới phát hiện, người này thoạt nhìn gầy yếu, vậy mà còn cao hơn hắn một ít.Ánh mắt Ngu Tri Di giống như có thực thể, ấp ủ khát vọng cùng phần tăm tối không dễ nhìn ra, "Anh hết yêu em rồi ư?

Sao lại không nhận ra em, em buồn lắm đó, anh à."

Mạnh Sàn nghe được lời này, đầu ngón tay giật nhẹ một cái, khiến cho đầu tàn thuốc xém chút nữa rơi vào tay hắn.

Dường như có hơi khó tin, hắn nhả ra một ngụm khói, giọng nói lạnh như nước đá, "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?"

Hai người bọn họ không phải là say quá mất khôn hồ đồ ngủ với nhau à?Không đâu tự dưng yêu với đương gì ở đây?Ngu Tri Di nghe xong, rất là ai oán dòm hắn, rất là không vui, "Chúng ta không phải người yêu sao?

Sao lại vờ như không quen biết em, còn mắng em nữa?"

Mạnh Sàn nghe mà thuốc cũng quên cả hút, nhướn mày, từng câu từng chữ hỏi lại, "Người yêu?

Tôi với cậu?"

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Ngu Tri Di khẽ chớp, gợi ra một tia mê hoặc thoáng qua, không đáp lời."......"

Mạnh Sàn không nói gì.Nhất thời không tiếp thu được tình huống hiện tại.Sự việc phát triển tới nước này đã là rất chệch hướng, một nhân vật pháo hôi như hắn lại ngủ với vai chính thụ trong sách, giờ vai chính thụ lại nói bọn họ là người yêu.Một trai thẳng như hắn, mà có một người yêu là con trai.???Mạnh Sàn sắp sửa không hold nổi cái hướng phát triển của cốt truyện rồi.Mối liên hệ giữa hắn và Ngu Tri Di thân nhất cũng chỉ có thể nói là ngủ với nhau một lần, bỏ cái điểm này đi, hai người chỉ là người xa lạ mà thôi.Chả lẽ ngủ với nhau một lần sẽ thành người yêu à?Mạnh Sàn nhíu mày, giọng trầm thấp nói, "Não cậu có vấn đề à?

Chúng ta cơ bản không có nền tảng tình cảm, ở đâu ra người yêu."

Nét mặt Ngu Tri Di ủ rũ, cụp mắt, giống như đau nhói tim gan, "Sao anh lại như vậy?

Sao có thể nói là không quen em, lúc trước anh vẫn hay thường dẫn em đi ngồi vòng đu quay, anh quên rồi ư?"

Mạnh Sàn bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của chính mình có vấn đề, hắn lúc nào thì dẫn cậu đi chơi đu quay, này là cái đống gì vậy.Mạnh Sàn thật sự cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề rồi, bèn mặc kệ cậu, quay người muốn rời đi.

Ngu Tri Di thấy người muốn đi, lòng quýnh lên, lập tức ôm chặt lấy eo của Mạnh Sàn, tựa đầu lên lưng hắn, rầu rĩ nói, "Anh giận rồi?

Vì mấy ngày nay em không tới tìm anh sao?

Em xin lỗi mà, anh."

Mạnh Sàn vốn không thích tiếp xúc thân mật quá mức với người khác, đặc biệt là con trai.Hắn thờ ơ nói, "Buông ra."

Ngu Tri Di giống như bé cún con, dụi tới dụi lui, ngửi được mùi thuốc lá trên người hắn, trong mắt tràn ngập sự thoả mãn si mê tới nỗi có chút bệnh hoạn.Cậu mềm mại làm nũng, "Không muốn đâu, em muốn về cùng anh cơ.

Chúng ta là người yêu, anh phải ở bên em."

Mạnh Sàn bắt đầu cân nhắc bây giờ đánh cậu một trận, bản thân cần bồi thường bao nhiêu tiền thuốc.Thằng bạn cùng phòng cũng đâu có nói cho hắn, vai chính thụ trong quyển sách này là một tên ngốc đầu óc có vấn đề nhỉ.***Editor: Edit trước, beta sau nhé.
 
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 3: Im mồm, đừng có khóc


Mạnh Sàn cười lạnh một tiếng, "Cậu tưởng tôi sẽ không đánh cậu à?"

Ngu Tri Di ôm hắn càng chặt hơn, khe khẽ cười, "Anh hai sẽ không nỡ đâu?

Anh chính là người thương em nhất trên đời mà."

Một câu anh ơi, hai câu anh à, Mạnh Sàn nghe mà cái đầu giựt giựt.Mạnh Sản mặt vô cảm nói, "Tôi không thương cậu, nhưng tôi có thể làm cậu bị thương đấy, nếu cậu con mẹ nó không chịu buông ra."

Ngu Tri Di không sợ chút nào, rầm rì nói, "Anh hai, lẽ nào anh ngủ với em còn không muốn chịu trách nhiệm ư?

Anh vô tâm quá."

Đúng lúc Bạch Tử Ngôn đi tới, thấy Mạnh Sàn bị một cậu trai ôm, còn nghe được câu nói cuối cùng, cậu ta bị doạ cho lảo đảo cả người, run lẩy bẩy nói, "Anh...

Anh Mạnh, cậu... thì ra cậu thích... thích con trai ha."

Mạnh Sàn: "......"

Thích mẹ mày.Gân xanh trên thái dương Mạnh Sàn giật liên hồi, hắn bẻ tay Ngu Tri Di ra, ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn, "Cậu phiền đủ rồi đấy."

Ngu Tri Di bị đẩy ra, vòng tay trống rỗng, vẫn còn giữ tư thế ôm, tư thái cứng nhắc đến buồn cười.

Cặp mắt cậu khẽ ánh lên vẻ mờ mịt không muốn tin, tựa như không hiểu vì sao bạn trai của cậu lại đẩy cậu ra.Bạch Tử Ngôn giờ này mới thấy rõ người con trai ôm Mạnh Sàn là ai, lại bị doạ thêm một phát.Nếu cậu ta nhớ không nhầm thì đây không phải là đối tượng gần đây nhất mà Lộ Lê theo đuổi sao?Lúc Lộ Lê theo đuổi người ta, thỉnh thoảng sẽ nhờ Bạch Tử Ngôn và Vệ Lam giúp hắn làm quân sư hiến kế, tư vấn phần nào, vì hai người bọn họ cũng dễ nói chuyện.

Còn Mạnh Sàn không có hứng thú giúp gã làm mấy việc này, Lộ Lê thấy thái độ dửng dưng của hắn, cũng không ép Mạnh Sàn tham gia.Bạch Tử Ngôn không rõ Mạnh Sàn có biết người này không, hơn nữa có biết vị này còn là đối tượng mà Lộ Lê theo đuổi hay không.Chắc là... cũng biết ha?Không biết thì sao mà tính là người yêu.Không đúng.Bạch Tử Ngôn đột nhiên ý thức được trọng điểm, Mạnh Sàn thế mà lại là gay?Rõ ràng không giống mà.Bạch Tử Ngôn cũng không quen biết nhiều gay, chỉ có Lộ Lê, bởi vậy trong ấn tượng của hắn, gay đều là cái kiểu từ trong ra ngoài đều chơi bời thác loạn, đời sống sinh hoạt hỗn độn, giống như Lộ Lê vậy.Mà Mạnh Sàn dù là bề ngoài hay là cử chỉ lời nói, đều không giống thích đàn ông.Moá.Vậy nên đêm đó có chuyện mờ ám với Mạnh Sàn không phải con gái, mà là con trai à!Trời ơi, Lộ Lê mà biết người hắn muốn theo đuổi lại ở bên anh em của hắn, thì có phát điên tại chỗ không.Anh Mạnh sao lại đi yêu đương với Ngu Tri Di, sau này mà mọi chuyện bung bét, hai người có lao vào đánh nhau không.Đến lúc đó tôi biết nên bênh ai hả trời.Đầu óc Bạch Tử Ngôn xoay vòng vòng, hai mắt trừng lớn, ánh mắt tò mò hóng hớt lại không nhịn được đảo qua đảo lại trên người bọn họ vài lần.Mạnh Sàn liếc nhìn Bạch Tử Ngôn một cái, "Nhìn cái gì?

Gọi xe."

Bạch Tử Ngôn vội vàng ừ một tiếng, mở điện thoại ra gọi xe."

Anh phải đi sao?"

Ngu Tri Di dè dặt kéo lấy tay áo hắn, có lẽ mới vừa rồi thật sự bị tổn thương rồi, hàng mi run run, khẽ rung động như cánh bướm yếu ớt.Mạnh Sàn rũ mắt nhìn lướt qua tay áo bị cậu kéo, nhịn xuống ý muốn nổi giận, lạnh lùng nói "Cậu lại lên cơn gì rồi, tôi là trai thẳng, không thích đàn ông."

Hắn không chút khách khí nói thẳng, nhả ra một ngụm khói, "Có thể cậu nhận lầm người rồi, tôi không quen cậu, cách xa tôi--đệch, cậu khóc cái gì."

Hốc mắt Ngu Tri Di đỏ ửng, nước mắt theo gò má chảy xuôi, lông mi dày đặc như lông quạ đẫm nước mắt, trên mặt còn dính vệt nước, nước mắt đọng lại trên cằm, rồi lại rơi lã chã.Đôi mắt cậu thật sự rất xinh đẹp, hai mí mắt rất sâu, được khảm thêm một đôi đồng tử to tròn, kết hợp với lông mi ướt nhẹp, nom vừa đơn thuần lại cực kì ấm ức, cùng với gương mặt trắng nhợt của cậu, toàn thân giống như một chú cún con ướt nước mưa.Bạch Tử Ngôn cũng choáng váng.Ngu Tri Di mím môi, quật cường, "Em không khóc."

Lời vừa dứt, nước mắt lại càng rơi dữ hơn, tuôn rơi lã chã không ngừng.Mạnh Sàn: "......"

"Cậu có cần đến mức này không?"

Mạnh Sàn nói, "Sao lại khóc rồi?"

Ngu Tri Di cúi đầu, bờ vai run nhè nhẹ, nức nở ấm ức giống như con vật nhỏ, "Vì... anh cũng muốn vứt bỏ em, anh không thừa nhận quan hệ của chúng ta..., anh muốn... anh muốn chia tay với em."

Mặc dù lúc này ít người, nhưng vẫn là có, một thanh niên cao một mét tám mấy, dung mạo xuất sắc đứng ở nơi này khóc đến ấm ức, ít nhiều cũng thu hút một vài ánh mắt.Cảnh tượng này mang đến cảm giác rất quen thuộc, giống như bạn trai đang bắt nạt bạn gái nhỏ của mình vậy.Bạch Tử Ngôn lén thì thầm bên tai Mạnh Sàn, "Anh Mạnh, sao anh phụ bạc với người ta thế."

Mạnh Sàn lạnh lùng âm trầm lườm Bạch Tử Ngôn một cái, hắn thấy thật mất mặt, rất hối hận vì đêm nay đã ra ngoài."

Đừng khóc."

Mạnh Sàn nhắm nghiền mắt, tiếng nói lành lạnh, "Về rồi nói."

Ngu Tri Di ngẩng đầu, khóc làm cho chóp mũi hồng hồng, càng làm nổi bật gương mặt trắng thuần diễm lệ, đuôi mắt phiếm hồng, giống như cánh hoa đào thấm hơi men vô tình rơi xuống, toát lên vẻ xinh đẹp mong manh."

Em muốn về cùng anh."

Ngu Tri Di u sầu nói, tiếng mang theo âm khóc rấm rức, "Em lái xe."

Mạnh Sàn quả thật là trai thẳng không trượt phát nào, nhưng hắn cũng có một loại bệnh chung của các trai thẳng, đó là bó tay đầu hàng với những cô gái xinh đẹp khóc đến ấm a ấm ức.Mặc dù Ngu Tri Di không phải con gái, nhưng gương mặt cậu rất giống con gái, dáng vẻ khóc nức nở cả người trên dưới đều như ướt sũng nước mắt nhìn vô cùng tủi thân đáng thương, khiến người khác không thể từ chối.Mạnh Sàn không nói nữa.Bạch Tử Ngôn lúc này bèn mở lời xoa dịu không khí cứng nhắc, "Anh Mạnh, hay là cứ ngồi xe của cậu ấy về đi, đoạn đường này về đêm không tiện gọi xe lắm, tôi không gọi được.

Với lại bây giờ đã muộn vậy rồi, nếu còn chờ thêm nữa trường sẽ đóng cổng mất."

Ngu Tri Di dùng ánh mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm Mạnh Sàn.Cuối cùng vẫn là đồng ý, chủ yếu Mạnh Sàn sợ nếu từ chối tiếp, Ngu Tri Di lại khóc nữa.Mạnh Sàn không chịu nổi một cậu trai cứ khóc lóc sướt mướt trước mặt hắn.Quá phiền.Lúc Ngu Tri Di lái xe vẫn hơi sụt sịt mũi, xung quanh mắt đỏ ửng lên, nhìn dáng vẻ là biết vừa mới khóc một trận.Mạch Sàn thật lòng không hiểu, vì sao cậu có thể vì một người không quen biết mà khóc đến thảm thương như vậy, hắn tự nhận bản thân cũng không có sức hấp dẫn lớn tới nỗi khiến người ta vừa gặp đã yêu mà.Nhưng vấn đề cốt lõi nhất là, đến cùng thì vì sao cậu lại cho rằng hai người bọn họ là người yêu, rõ là bọn họ không khác gì người xa lạ cho lắm.Hắn nghĩ vậy, cũng hỏi ra.

"Sao cậu lại nghĩ rằng chúng ta là người yêu?"

Ngu Tri Di sửng sốt một lúc lâu, bặm chặt môi, trong mắt lại phủ một lớp sương mù dày đặc.Cậu lại muốn khóc rồi.Mạnh Sàn nheo mắt, sợ cậu lại nói ra cái gì mà "Anh không thừa nhận quan hệ của chúng ta sao" linh tinh, giơ tay đỡ trán, giọng không cảm xúc, "Thôi, cậu im mồm đi."

Nói xong, lại bồi thêm một câu, "Nuốt nước mắt vào, lái xe cho tốt."

Ngu Tri Di dạ một tiếng, thật là ngoan.Bạch Tử Ngôn ngồi phía sau nghe muốn cười thật sự.Bộ dạng bất đắc dĩ đến đau đầu này của Mạnh Sàn thực sự là rất hiếm thấy, đại đa số thời điểm, hắn vẫn luôn không gì không làm được, dứt khoát ngầu lòi, không gì có thể làm khó được hắn.Nếu không phải là không có gan, cậu ta cũng muốn quay video gửi cho Vệ Lam xem.Tầm mắt Bạch Tử Ngôn trong lúc lơ đãng đụng phải kính chiếu hậu, trùng hợp chạm với ánh mắt của Ngu Tri Di.Khoé mắt cậu ướt át, đuôi mắt đỏ hồng, vốn vẫn là dáng vẻ vừa mới nín khóc, thế nhưng khi chạm vào cái nhìn của cậu ta, trong tròng mắt lại vô cảm đến rùng mình.Không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, tròng mắt đen tối u ám, chất đầy vẻ tĩnh lặng tịch mịch, đó là nơi ánh mặt trời cũng không thể soi tới, nhưng lại trống rỗng không chứa một thứ gì.Cho dù là đang đối diện với cậu ta, lại giống như là không hề nhìn thấy, coi Bạch Tử Ngôn như không khí, không đáng để cậu để vào mắt, chỉ tuỳ ý thoáng nhìn qua, Ngu Tri Di bèn dời mắt đi.Bạch Tử Ngôn không hiểu vì sao rùng mình một cái, nhưng không phải vì sợ.Mà là vì đôi mắt của Ngu Tri Di thực sự khiến người khác khó mà quên được, ánh mắt cậu không có ác ý, nhưng vẻ chết chóc mục nát bên trong thật sự quá rõ ràng.Bạch Tử Ngôn rất biết nhìn ánh mắt người khác.Ánh mắt Ngu Tri Di khi nãy, rõ ràng mang theo một nỗi trống rỗng và ảm đạm đến cùng cực, như thể toàn thân bị tuyệt vọng đè nén đến nghẹt thở, mà sâu trong đó lại thấp thoáng một tầng tử khí dày đặc.Hoàn toàn khác với đôi mắt nhiệt tình ngập tràn ánh sáng khi cậu nhìn Mạnh Sàn.Đó là ánh mắt của một con rắn độc hấp hối, đậm đặc hương vị chết chóc, âm trầm lại cô độc.Một đôi mắt không có lấy một tia sinh khí.Khiến cho người ta cực kỳ không thoải mái.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back