Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
213660869-256-k134900.jpg

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Tác giả: Link_Home
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

[CHƯA CHỈNH LỖI 81 CHƯƠNG ĐẦU.

VÌ WATT KHÔNG ĐỦ SỐ CHƯƠNG NÊN MÌNH SẼ TÁCH PHẦN NHA, VÔ ACC MÌNH ĐỂ XEM UPDATE)
*

Hán Việt: Khoái xuyên: Phản phái nam thần, biệt hắc hóa
*

Tác giả: Y Thiên Hạm
*Edit+Beta: Cá Trèo Cây và những người yêu
*

Thể loại: Đam mỹ, HE, Hệ thống, Xuyên nhanh
*Văn Án:
Vai ác là như thế nào?

Chuyện xấu làm hết, tam quan bất chính, cố chấp biến thái...

Chính là, ít ai lại biết rằng vai ác đau thương?

Người đáng giận tất có chỗ đáng thương, vai ác tàn nhẫn độc ác luôn có một quá khứ vô cùng bi thảm.

Mà nhiệm vụ của Diệp Mộ Sanh, chính là xuyên đến các vị diện, chữa lành vai ác, phòng ngừa hắn lại bắt đầu hắc hóa.

Nhưng vẫn có đôi khi vai ác vẫn đột nhiên hắc hóa...

Diệp Mộ Sanh chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa là người có thù tất báo, không muốn bị người khác khống chế.

Cho nên sau khi phát hiện hệ thống không đơn giản, Diệp Mộ Sanh trực tiếp thiết kế xử lý hệ thống, một mình xuyên qua vị diện, chữa lành vai ác.

Nói ngắn gọn đây là một bộ sủng văn chữa khỏi lẫn nhau: thụ muốn trùng sinh, nên trói định cùng hệ thống bắt đầu chữa lành vai ác aka công, sau đó xử lý hệ thống, lại được công chữa lành lại, cuối cùng thụ cùng công hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau.

 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 1: Diệp Mộ Sanh


Edit: Cá

Beta: Hy
______
Sắc trời ảm đạm, có chút nặng nề, mưa phùn dần dần rơi xuống, một thanh niên mặc âu phục màu đen, đại khái khoảng mười tám, mười chín tuổi đi vào mộ địa.

Thanh niên có dung mạo xuất chúng nhưng sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, không có một tia sức sống.

Cậu trước đó không lâu vừa mới tham dự toà án, chính là nhân chứng chứng minh cha cậu có hành vi phạm tội.

Chứng cứ phạm tội của cha cậu vô cùng xác thực, bị phán xử tử hình, Diệp Mộ Sanh bình tĩnh mà rời khỏi toà án, đi tới mộ địa.

Đi đến trước mộ của người mẹ quá cố, Diệp Mộ Sanh không một tiếng quỳ xuống, môi mỏng khẽ nhếch, những ngón tay có khớp xương rõ ràng lại tái nhợt ôn nhu mà vuốt ve bức ảnh trên bia mộ.

"Mẹ, con đã báo thù cho người cùng ông ngoại, còn có em gái, mọi người ở nơi chín suối có thể nhắm mắt."

Diệp Mộ Sanh cười nói.

Nhịn mấy năm, cậu rốt cuộc cũng báo thù!

Cha cậu - Dịch An nói tóm lại là một tên biến thái có dã tâm bừng bừng.

Vừa mới bắt đầu đã lợi dụng tình yêu của mẹ cậu dành cho hắn, ở rể Diệp gia, sau đó nhảy lên thành tổng giám đốc công ty của ông cậu.

Đè nén dã tâm cùng oán khí, dùng ôn nhuận khiêm tốn ngụy trang, ngoan ngoãn ở Diệp gia công tác, mười mấy năm sau Dịch An rốt cuộc không nhịn được nữa.

Đầu tiên là thiết kế hãm hại ông ngoại cậu xảy ra tai nạn, sau đó lại mua chuộc bác sĩ, làm mẹ cậu cùng với em gái mới sinh ra chết ở trên giường bệnh.

Ông ngoại mất, mẹ mất, em gái mất, một loạt đả kích xảy ra lúc cậu mười lăm tuổi.

Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu...

Cậu cho rằng Dịch An cũng sẽ giết cậu, không có nghĩ đến, Dịch An ngoài mặt ôn tồn lễ độ, hắn là cha cậu, thế mà lại là cái tên biến thái phát rồ phát điên!

Khi đó cậu không có cái gì uy hiếp với hắn, vì thế Dịch An đã nhốt cậu ở trong nhà, mỗi ngày tra tấn cậu, lấy cậu ra đánh chửi.

"Ha ha ha..."

Diệp Mộ Sanh điên cuồng cười phá lên, cậu biết những tội ác đó, đều là bởi vì tên biến thái khi tra tấn cậu nói cho cậu biết.

Cậu từng thử qua tự sát, nhưng mỗi lần đều thất bại, vì thế cậu lựa chọn ẩn nhẫn!

Từ mỗi ngày mắng Dịch An, từ từ biến thành người con trai đáng thương đồng tình với cha, không nghĩ tới như vậy lại có hiệu quả.

Mấy năm qua, Dịch An dần dần buông cảnh giác xuống, đối với cậu ôn nhu hơn rất nhiều, còn cho phép cậu ra cửa.

Chẳng qua Diệp Mộ Sanh lại bắt đầu âm thầm phản kích...

"Mẹ, người có biết không?

Tên hỗn đản kia năm ngày sau sẽ bị bắn chết, ha ha...

Bắn chết...

Còn có đám người kia năm đó giúp hắn hại chết mọi người, cũng đều bị sa lưới theo!"

Diệp Mộ Sanh một tay đỡ bia mộ, một tay bụm mặt nói.

Nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh dữ tợn khiến người khác nhìn cảm thấy rùng mình, tiếng cười cậu điên cuồng, thanh âm lại bi thống, làm người ta đau lòng.

Mưa phùn giữa không trung lặng lẽ không tiếng động rơi xuống, thân ảnh mảnh khảnh của Diệp Mộ Sanh cũng càng thêm mờ mịt trong mưa.

"Ha ha...

Chẳng qua sau khi hắn chết, thế giới này con sẽ không còn người thân nào chỉ còn lại một mình con..."

Thanh âm Diệp Mộ Sanh trầm thấp nghẹn ngào, chất lỏng trong suốt bỗng nhiên theo ngón tay chảy xuống.

Mưa càng rơi càng lớn, Diệp Mộ Sanh quỳ ở mộ địa đại khái khoảng hai tiếng, cả người đã hoàn toàn ướt đẫm.

Sau khi ông ngoại chết, lúc đó mẹ cậu còn sống loáng thoáng biết chút gì đó, từng nói với cậu mặc kệ như thế nào mẹ cậu cũng muốn cậu kiên cường mà sống sót.

"Mẹ, cho dù chỉ còn lại một mình, vì mọi người, con cũng sẽ kiên cường mà sống sót."

Diệp Mộ Sanh đứng thẳng, mặt ướt đẫm, nụ cười cậu sáng lạn, mắt hoa đào cong thành hình trăng non.

"Nhưng mà con thật sự rất nhớ mọi người..."

Diệp Mộ Sanh nhắm mắt lại, giọt mưa dính dưới hàng mi dài hơi hơi rung động, cười khổ nói: "Nếu mọi người còn sống thì tốt rồi..."

【 Đinh -- chúc mừng ký chủ kích hoạt thành công hệ thống 'Chữa lành Boss phản diện'. 】
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 2: Hệ Thống


Editor: Cá Trèo CâyBeta: Hy
______
Tuy mơ hồ nghe thấy âm thanh nào đó nhưng Diệp Mộ Sanh không để ý tới.Cậu nhớ lại khi còn nhỏ sống hạnh phúc cùng mẹ và ông ngoại, nhắm mắt lại rồi cười nhàn nhạt.Bởi vì thời gian quỳ quá dài, hai chân Diệp Mộ Sanh có chút tê dại, hơn nữa thân thể cậu vốn dĩ yếu nên thiếu chút nữa ngã xuống trong mưa.Diệp Mộ Sanh kịp thời dùng hai tay chống được trên mặt đất, lúc này âm thanh kia lại vang lên.【 chúc mừng ký chủ kích hoạt thành công bổn hệ thống, ta là hệ thống 123.】Chậm rãi mở to mắt, Diệp Mộ Sanh nhìn bốn phía nhưng không có nhìn thấy người nào.Diệp Mộ Sanh cắn môi nhíu mày, trong mắt che kín âm trầm.

Hệ thống cái quỷ gì?

Đến tột cùng là ai chơi cậu...Diệp Mộ Sanh đỡ bia mộ đứng lên định tìm kiếm người nọ, nhưng do quỳ lâu nên chân đã tê rần, trực tiếp ngã ở trên mặt đất, bọt nước bắn ra.Lúc này cái âm thanh kia lại vang lên.【 Bổn hệ thống không thuộc về thế giới này, trước mắt ký chủ không nhìn thấy ta, bởi vậy không cần nhìn xung quanh.

Ký chủ chỉ cần trả lời ta, cậu muốn cứu mẹ cùng ông ngoại không?

Cậu có muốn trùng sinh đến nơi ông cậu xảy ra chuyện một năm trước không? 】Con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên kinh ngạc, trong lòng suy tư thân phận hệ thống, ngoài miệng nói: "Muốn."

Mặc kệ hệ thống gì đó có phải là yêu ma quỷ quái không, chỉ cần thật sự có thể làm cậu trùng sinh thì tốt rồi.【 Nếu muốn cứu người thân của cậu, mong ký chủ trói định cùng bổn hệ thống.

Sau khi trói định nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, tích góp đủ tích phân là có thể đạt được cơ hội trùng sinh. 】"Trùng sinh..."

Diệp Mộ Sanh trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng.

Thật sự có thể làm cậu trùng sinh?【 Đến lúc đó cậu có thể lựa chọn thời gian trùng sinh cụ thể, sau đó trở lại quá khứ trợ giúp người thân cậu tránh âm mưu của cha cậu, cứu bọn họ trở về.

Cho nên xin hỏi cậu nguyện ý cùng ta trói định không? 】"Nguyện ý."

Nghe thấy có thể cứu người thân, vào lúc tuyệt vọng bất lực Diệp Mộ Sanh không rảnh tưởng tượng quá nhiều, nắm chặt tay nói.Mưa to giàn giụa, Diệp Mộ Sanh thanh âm kiên định, trong mắt không còn ảm đạm mà là ánh sáng hy vọng, một giọt mưa chảy xuống theo hàm dưới của cậu dung nhập trong mưa.【 3......2......1 Chúc mừng ký chủ trói định thành công, trở thành nhiệm vụ giả của 'Chữa lành Boss phản diện'. 】Thân thể Diệp Mộ Sanh đột nhiên phát ra ánh sáng.

Áp xuống kinh ngạc cùng hưng phấn trong lòng, cậu vươn ngón tay lên chạm vào ảnh chụp trên bia mộ, ôn nhu cười nói: "Chờ con."【 Thoát ly thành công, hoan nghênh ký chủ đi vào không gian hệ thống 'Chữa lành Boss phản diện'. 】Chịu đựng toàn thân trên dưới đau giống như bị kim đâm, Diệp Mộ Sanh đảo mắt liền nhìn thấy mình đã rời khỏi mộ địa, đi tới hoa viên của một tòa biệt thự.Đây là không gian hệ thống à?【 Đây là chỗ ở chuẩn bị cho nhiệm vụ giả, mỗi lần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ liền có thể tới đây nghỉ ngơi. 】Diệp Mộ Sanh hiện tại quan tâm nhất vẫn là nhiệm vụ theo như lời của hệ thống: "Nhiệm vụ gì?

Làm sao ta mới có thể đạt được cơ hội trọng sinh?"【 Mỗi một thế giới đều mang theo hào quang cường đại của vai chính, gồm nam nữ chủ và luôn có Boss phản diện thích to chuyện, tam quan bất chính, biến thái cố chấp tới phá hư tình cảm của nam nữ chủ, thành ra mỗi kết cục đều thực thê thảm. 】【 Kỳ thật bản tính Boss phản diện cũng không xấu, chỉ là bọn họ có một đoạn quá khứ bi thương thống khổ, lại không được người khác lý giải, còn bị người đời hiểu lầm, bị vai chính kích thích, bởi vậy Boss phản diện mới có thể biến thái hắc hóa, thích tìm đường chết. 】【 Hệ thống chúng ta tên là 'Chữa lành Boss phản diện', bởi vậy nhiệm vụ chính của ký chủ là xuyên qua đến các vị diện chấp hành nhiệm vụ, dùng tình yêu chữa khỏi Boss phản diện đang bị thương tâm, cứu vớt Boss phản diện.

Làm cho bọn họ cảm nhận được tình yêu mãnh liệt, hiểu được nhân sinh tốt đẹp nhường nào!

Cuộc sống thật sự tràn ngập hy vọng! 】"...

Hạ gục đàn ông ư?

A, chỉ cần có thể trùng sinh ta đều có thể làm, không sao cả.

Nhưng mà như thế nào mới tính nhiệm vụ hoàn thành?"

Dù sao cậu vốn dĩ chính là gay, hạ gục đàn ông gì đó với cậu mà nói cũng không phải việc gì khó.*******************************
Cá Trèo Cây: Quyết tâm không drop cho chúng bạn lác mắt!
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 3 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 1 )


Edit: Cá
Beta: Hy
__
【 Chỉ cần ký chủ chữa khỏi Boss phản diện thành công, làm Boss phản diện cảm nhận được hạnh phúc liền tính hoàn thành nhiệm vụ.

Mà muốn đạt được cơ hội trùng sinh một lần, ký chủ nhất định phải thu thập 20000 tích phân, hơn nữa sau khi ký chủ trùng sinh còn có thể lợi dụng năng lực của bổn hệ thống đi báo thù.

Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến của một thế giới, ký chủ sẽ đạt được 1000 tích phân, nếu thất bại sẽ bị khấu trừ 2000 tích phân.

Ký chủ trực tiếp sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn, biến mất vĩnh viễn! 】Nghe thấy hai chữ "xóa bỏ", con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên một tia âm trầm, khóe miệng gợi lên cười lạnh nói: “Đã biết.”【 Ký chủ, mau nhắm mắt lại, bổn hệ thống đem tin tức sở hữu của cậu truyền đến không gian hệ thống. 】【3……2……1 truyền thành công. 】Đợi khi Diệp Mộ Sanh kéo mi mắt ra, nhìn thấy biệt thự đến rõ ràng.“Mi không phải nói yêu cầu ta đi chấp hành nhiệm vụ sao?

Vậy nhanh lên.”

Lưu lại chỗ này lãng phí thời gian, còn không bằng mau chóng đi chấp hành cái mà hệ thống gọi là nhiệm vụ, tích góp tích phân.【 Ký chủ tích cực như thế, bổn hệ thống cảm giác vui mừng sâu sắc.

Sợ ký chủ cảm thấy khó chịu, bởi vậy ký chủ xuyên qua thân thể nào cũng đều tên là Diệp Mộ Sanh.

Mời ký chủ nhắm mắt lại lần nữa, sắp truyền tống đến vị diện nhiệm vụ. 】Nháy mắt, Diệp Mộ Sanh liền phát hiện xung quanh thay đổi: “Đây là?”【Hiện tại ký chủ ở phòng ngủ, mong ký chủ chuẩn bị tốt.

Bổn hệ thống còn phải truyền vị diện cốt truyện cho cậu. 】【 Bắt đầu truyền 3……2……1, truyền thành công. 】Nữ chủ Lưu Li Mông tuy gia đình khó khăn, tính cách lại rộng rãi lạc quan, còn thi đậu trường cao trung trọng điểm.Ngày khai giảng đầu tiên nam nữ chủ gặp nhau, kết thù, hằng ngày đấu võ mồm liền cứ như vậy thành mưa dầm thấm lâu.Mà nguyên chủ Diệp Mộ Sanh, thân phận chính là nam phụ yên lặng bảo hộ nữ chủ."

Đối tượng" Diệp Mộ Sanh cần chữa khỏi cũng đã gặp, còn là vào một ngày nọ Lưu Li Mông cứu giúp thiếu niên - Boss phản diện ở một hẻm nhỏ.Thấy Boss phản diện cả người đều bị thương, còn hôn mê, nữ chủ thiện tâm quá độ liền cứu rồi đưa Boss phản diện trở về nhà.

Sau khi vai ác tỉnh lại liền bắt đầu quấn lấy nữ chủ, nguyên nhân thứ nhất là bởi vì nữ chủ cứu hắn, còn có một nguyên nhân khác chính là nữ chủ rất giống thanh mai trúc mã củaBoss phản diện, đặc biệt là bộ dáng cười rộ lên.Thanh mai trúc mã của Boss phản diện tên Tiểu Chi.

Vào lúc sinh nhật Tiểu Chi mười lăm tuổi, đêm đó, Chu Lạc Ly - boss phản diện uống rượu xong liền lái xe máy, mang theo Tiểu Chi đi hóng gió.Nhưng bất hạnh chính là đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.Cuối cùng Chu Lạc Ly còn sống, Tiểu Chi vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.Từ đây Chu Lạc Ly vẫn luôn sống trong sự tự trách cùng áy náy, tự sa ngã, nhiều lần tự sát chưa thành, còn mắc phải bệnh trầm cảm.Cho nên sau khi vai ác gặp được nữ chủ Lưu Li Mông, phảng phất thấy Tiểu Chi sống lại, vì thế liền quấn lấy nữ chủ.Nhưng nữ chủ lại không để ý đến hắn, hơn nữa hình ảnh nam nữ chủ ở bên nhau càng làm cho Chu Lạc Ly cảm thấy thực chói mắt.Vì thế vai ác liền lợi dụng thân phận đại thiếu gia đem nữ chủ Lưu Li Mông trói về nhà, nhốt ở trong phòng.Một ngày sau, nam chủ Cố Úc Thần cùng nguyên chủ liền mang theo người tới tìm tận nhà, cứu nữ chủ ra ngoài.Vì trả thù Chu Lạc Ly dám động đến nữ nhân của mình, Cố Úc Thần đi lên phía trước đối mặt với Chu Lạc Ly rồi cố tình nhắc lại tai nạn mấy năm trước, còn nói Tiểu Chi kia vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Chu Lạc Ly.Cuối cùng, nam nữ chủ ở bên nhau, nguyên chủ lựa chọn yên lặng lui ra nước ngoài.Mà Chu Lạc Ly vì thâm tâm không chịu nổi đả kích nên tự sát.

Lần này không ai quấy nhiễu, tự sát thành công.Lúc sắp chết Chu Lạc Ly nhớ tới Tiểu Chi tươi cười, khóe mắt chảy ra nước mắt.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 4 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 2 )


Edit: Cá chăm chỉ+ Chó Đi Chợ (4 dòng =)))
Beta: Hy
________
Sau khi tiếp thu cốt truyện vị diện này xong, Diệp Mộ Sanh hỏi: "Như vậy nhiệm vụ của tôi chính là đi hạ gục vai ác Chu Lạc Ly?"

【 Không sai, nhưng mà nói hạ gục quá thô tục, chính là dùng tình yêu để chữa lành.

Tuy hiện tại cốt truyện chưa khai triển đến mức cao trào, nhưng mối tình đầu của Boss phản diện đã qua đời sắp một năm, cho nên ký chủ làm ơn cố lên. 】

"Được, ta đã biết."

Vừa mới bắt đầu cậu có chút kích động, sau khi bình tĩnh lại Diệp Mộ Sanh phát hiện kỳ thật loại nhiệm vụ này cậu cũng không chán ghét, ngược lại có chút chờ mong.

Nhiệm vụ này không những có thể cho cậu hạ gục nam nhân, còn có thể làm cậu đạt được cơ hội trùng sinh.

Cậu vốn dĩ chính là đồng tính luyến ái, bởi vậy sao lại không làm?

【 Bởi vì ký chủ là người mới, cho nên được thưởng trước 1000 tích phân, tích phân có thể dùng để mua sắm vật phẩm tại hệ thống thương thành. 】

"Hệ thống thương thành là cái gì?"

Diệp Mộ Sanh nghi hoặc nói, chẳng lẽ tựa như những cửa hàng bình thường sao?

【 Hệ thống thương thành là hệ thống công năng lợi hại nhất, bên trong cần cái gì đều có cái đó.

Chỉ cần ký chủ nói ra đặc điểm, yêu cầu đồ vật, hệ thống sẽ tự động kiểm tra đo lường ra vật phẩm tương ứng cho ký chủ, nhưng cũng yêu cầu chi trả tích phân tương ứng.

Thuận tiện nói một câu, thứ có thể làm ký chủ trùng sinh đó là Trùng Sinh Đan, vật ấy đối ứng 20000 tích phân. 】

"Dù nghe tới rất thuận tiện, nhưng tất cả đồ vật đều quý sao?"

Diệp Mộ Sanh một bên mặc quần áo một bên nói.

Nếu đồ vật bên trong hệ thống thương thành đều quý giống Trùng Sinh Đan, như vậy hệ thống thương thành cũng chỉ là cái râu ria mà thôi.

【 Đương nhiên không phải tất cả đồ vật đều quý.

Thứ rẻ nhất chỉ cần một tích phân, quý nhất vô thượng hạn, cho nên ký chủ xin cứ yên tâm. 】

"Vậy là tốt rồi."

Sau khi mặc xong quần áo, Diệp Mộ Sanh liếc mắt một cái nhìn cái chăn hỗn độn, nhíu mày bắt đầu gấp chăn.
【 Bổn hệ thống kiến nghị ký chủ mua sắm định vị nhân vật cốt truyện, nó có thể giúp cậu tùy thời tùy chỗ nắm giữ cốt truyện và bóng dáng nhân vật, vật ấy kỳ hạn sử dụng là vĩnh cửu, ở bất luận vị diện nào đều có thể sử dụng, hơn nữa cũng không quý, chỉ cần 520 tích phân. 】

"Nghe tới đích xác rất thực dụng, vậy mua đi."

Nhìn giường đệm chỉnh tề, Diệp Mộ Sanh vừa lòng gật đầu, rồi đi đến phía toilet, cậu muốn nhìn một chút thân thể mới này trông như thế nào.【 Chúc mừng ký chủ mua sắm thành công, đạt được một định vị nhân vật cốt truyện, khấu trừ 520 tích phân, ký chủ hiện tại còn thừa 480 tích phân.]

"Đây hiện tại là ta sao?"

Trong gương là một thiếu niên, đại khái có mười lăm, mười sáu tuổi, màu da trắng nõn, dung mạo tinh xảo, lại còn có được một đôi mắt hoa đào vô cùng tương tự Diệp Mộ Sanh.

Thân thể này ôn nhuận như ngọc, trong cốt truyện vẫn luôn yên lặng bảo hộ nữ chủ, cuối cùng cõi lòng đầy bi thống xuất ngoại rời đi - nam phụ Diệp Mộ Sanh.

Hiện tại cốt truyện chưa khai triển quá mức, vừa đúng là thời điểm nữ chủ kết thúc nghỉ hè.

Nữ chủ có thành tích thi cao đậu cao trung nổi tiếng nhất cả nước, nguyên chủ cũng dựa vào chính mình nỗ lực, thi đậu cao trung này dù cách nhà rất xa.

Bởi vì còn có hơn hai mươi ngày nữa liền phải khai giảng, nguyên chủ muốn chuẩn bị thích ứng hoàn cảnh trước, cho nên một mình liền đi vào thành phố này, người nhà chuẩn bị cho nguyên chủ một tiểu khu xa hoa.

Sau khi rửa mặt xong, Diệp Mộ Sanh đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, nhìn thấy không có thức ăn chín chỉ có rau dưa cùng trứng gà, thở dài nói: "Vẫn nên đi ra ngoài ăn cơm vậy."

Nguyên chủ không chỉ có lên được phòng khách, còn xuống được phòng bếp, một ngày ba bữa đều là chính mình làm.

Nhớ khi mẹ cậu còn sống thì cậu vẫn luôn sống ở trong nhung lụa, sau khi mẹ qua đời cậu bị nhốt lại, Diệp Mộ Sanh không có khả năng biết nấu cơm.

Trở lại phòng ngủ nhìn thoáng qua giờ giấc, mới có 7h sáng, Diệp Mộ Sanh liền căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, lấy ví tiền rồi đi ra ngoài.*******************************
Cá Trèo Cây: Chào mừng editor mới - Chó Đi Chợ =))))) kì thực con Chó chỉ edit 4 dòng, vẫn là Cá Trèo Cây chăm nhất =))))
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 5 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 3 )


Edit: CáBeta: Hy
******
Tìm cửa hàng ăn sáng xong, Diệp Mộ Sanh chưa vội vã về nhà, mà là một bên đi dạo dọc theo đường phố, một bên tự hỏi làm sao để nhanh hoàn thành nhiệm vụ.

Muốn hạ gục Boss phản diện đang sống trong thống khổ, hơn nữa vẫn là thẳng nam, điều đầu tiên Diệp Mộ Sanh nghĩ đến chính là cần phải dùng thân phận bằng hữu đãi ngộ Chu Lạc Ly thật tốt, giúp Chu Lạc Ly đi ra khỏi vực sâu áy náy cùng tự trách, sau đó lại nghĩ cách bẻ cong hắn.

Nhưng mà Diệp Mộ Sanh vẫn nên cân nhắc một chút cách bẻ cong Boss phản diện.

Thanh mai trúc mã của Chu Lạc Ly rất đáng thương, lúc hắn vẫn là thiếu niên chính trực thì cô đã bất hạnh qua đời.

Nhưng Chu Lạc Ly càng đáng thương, khi Tiểu Chi xảy ra tai nạn xe cộ rồi qua đời vì hắn, hắn vẫn luôn sống trong thống khổ, tự trách.

Vết thương chưa khép lại, hắn đã trộm chạy ra bệnh viện đi tham gia lễ tang.

Sau khi kết thúc lễ tang, bị người nhà đến lôi về nhà, Chu Lạc Ly tự khóa mình ở trong phòng.

Thiếu niên tươi cười biến mất, bắt đầu tự sa ngã, không ăn, không ngủ, còn nháo đòi tự sát.

May mắn có bác sĩ tại nhà, bằng không Chu Lạc Ly cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Sau khi bác sĩ trị tâm lý cho hắn sắp gần một năm, Chu Lạc Ly không hề nháo đòi tự sát nữa, bắt đầu ăn cơm.

Nhưng hắn vẫn không muốn ra cửa như cũ, hơn nữa số lần hút thuốc uống rượu gia tăng rất nhiều, hiện tại tình hình Chu Lạc Ly chính là như vậy.

Trong cốt truyện, lần đầu tiên Chu Lạc Ly lên sân khấu là khi mối tình đầu qua đời hơn hai năm, bởi vì vẫn luôn có bác sĩ tâm lý ở nhà kèm cặp, cho nên ngoại trừ cả ngày đần mặt, thoạt nhìn bên ngoài thì hắn như đã khôi phục bình thường.

Nhưng trên thực tế Chu Lạc Ly đối với mối tình đầu hết thảy đều khắc ghi thật sâu, hắn vẫn sống tự trách như cũ, chỉ là không muốn lại nhìn thấy người nhà cả ngày lo lắng đề phòng mình, hắn không muốn người thân lấy nước mắt rửa mặt mà thôi, cho nên mới làm bộ tỉnh táo.

Hiện tại Chu Lạc Ly căn bản không muốn ra cửa, cả ngày ở nhà.

Muốn hạ gục Chu Lạc Ly khẳng định phải tiếp cận hắn trước, nhưng vấn đề là hiện tại Diệp Mộ Sanh cùng hắn căn bản không quen biết, cho nên càng không có khả năng trực tiếp chạy đến nhà Chu Lạc Ly!

Đột nhiên Diệp Mộ Sanh nghĩ tới một chuyện, tuy rằng Chu Lạc Ly luôn ngồi buồn ở nhà, nhưng ba ngày sau hắn nhất định sẽ ra cửa.

Bởi vì ba ngày sau chính là ngày giỗ của Tiểu Chi, đến lúc đó cậu chỉ cần ở mộ địa ôm cây đợi thỏ là được.

Con đường chữa lành gánh thì nặng mà đường thì xa, nhưng hiện tại cậu còn có một chuyện quan trọng cần làm.

Kỳ thật Diệp Mộ Sanh có thói ở sạch, tuy thân thể này không phải cậu, nhưng dùng đồ của nguyên chủ khiến cậu cảm thấy khó chịu, ví dụ như quần lót.

Hôm nay cậu xuyên vào nguyên chủ, mặc quần lót của nguyên chủ cũng là bất đắc dĩ, cậu càng không có khả năng phía dưới chỉ mặc mỗi quần jean rồi đi ra cửa, như vậy cậu cũng thấy khó chịu.

Mặc dù nói cậu có thói ở sạch, nhưng quần áo, giày dép của nguyên chủ cậu vẫn có thể tiếp thu.

Chỉ là hiện tại Diệp Mộ Sanh vẫn muốn đi siêu thị một chuyến, mua một ít đồ dùng sinh hoạt, dù sao tiền tiêu vặt của nguyên chủ cũng nhiều, hơn nữa mua vài thứ kia cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Tới siêu thị rồi, Diệp Mộ Sanh cũng không vội, vì thế liền đẩy xe chậm rãi dạo quanh siêu thị.

Nửa giờ sau, cậu đem đồ dùng ra ngó đông ngó tây xem cái nào tốt, đặc biệt quan trọng nhất là quần lót.

Chờ thanh toán xong, Diệp Mộ Sanh liền đem theo một túi đồ to về nhà.

Quần lót mới mua cần phải giặt một chút mới có thể mặc, bởi vậy cậu bèn đem đồ của nguyên chủ cùng đồ của mình mới mua ra, rồi Diệp Mộ Sanh liền vén tay áo lên, bắt đầu giặt.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 6 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (4)


Trong vòng ba ngày Diệp Mộ Sanh đã từ từ thích ứng thân thể cùng với vị diện này.

Hôm nay Diệp Mộ Sanh muốn đi mộ địa ôm cây đợi thỏ, bởi vậy khi trời vẫn còn xám xịt thì cậu đã rời giường.

Rửa mặt xong, Diệp Mộ Sanh đứng ở trước gương, nhìn thiếu niên trong gương mặc áo sơ mi trắng gọn gàng.

Mắt hoa đào thanh triệt trong sáng, có thể nói là ngũ quan hoàn mỹ lộ ra sự cao quý cùng ưu nhã, mái tóc đen nhánh làm cậu thoạt nhìn vô cùng ôn hòa.

Cậu nhẹ nhàng gợi khóe miệng lên, thiếu niên trong gương đang cười.

Tươi cười trông thật ôn nhu, phảng phất như ánh mặt trời ấm áp dần dần hòa tan trái tim người khác, làm người ta không thể nào kháng cự.

Hiện tại Diệp Mộ Sanh đã dần dần quen thuộc thân thể này, cho nên cậu hiểu được ít nhiều rằng chỉ có hay cười thì mới có thể hoàn toàn bày ra khí chất của nguyên chủ.

Làm nam phụ, tất nhiên điều kiện của nguyên chủ không tồi.

Khi mỉm cười vừa có ôn nhu, thuần tịnh vừa có khí chất ưu nhã rất thích hợp, mà kế tiếp Diệp Mộ Sanh muốn lợi dụng nụ cười này đánh vào nội tâm Boss phản diện.

Sau đó từ từ hạ gục, không, là chữa lành vai ác.

Dự báo thời tiết trên di động ghi hôm nay sẽ có mưa, trước khi ra cửa Diệp Mộ Sanh mang theo một chiếc ô lam nhạt pha màu trắng gạo.

Cậu không biết làm thức ăn, mấy ngày nay một ngày ba bữa đều giải quyết ở bên ngoài, lần này cũng không ngoại lệ.

Trước khi đến mộ địa, Diệp Mộ Sanh đi đến cửa hàng mua bánh mì cùng sữa bò, chuẩn bị ăn ở trên xe taxi.

Thanh toán tiền xong, cậu xuống xe, rồi đi vào mộ địa.

Lúc này tâm tình của Diệp Mộ Sanh có chút phức tạp, bởi vì tại thế giới thực của cậu gặp được hệ thống cũng ở mộ địa, sau đó mới đến vị diện này.

Đi quanh mộ địa một vòng, Diệp Mộ Sanh rốt cuộc cũng tìm được mộ thanh mai trúc mã quá cố của Chu Lạc Ly.

Hiện tại Chu Lạc Ly còn chưa tới, Diệp Mộ Sanh bèn đứng ở trước mộ, rũ mắt nhìn ảnh một thiếu nữ đáng yêu trên bia mộ.

Vốn dĩ Diệp Mộ Sanh đã từng nghĩ tới sẽ bắt chước thói quen sinh hoạt của mối tình đầu Chu Lạc Ly để hấp dẫn sự chú ý.

Nhưng đảo mắt Diệp Mộ Sanh đành từ bỏ suy nghĩ này, bởi vì làm như vậy sẽ chỉ làm cậu mất đi chính mình, trở thành thế thân của Tiểu Chi.

【 Ký chủ chú ý, Boss phản diện đã tới mộ địa, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng. 】

Hệ thống vừa mới nói xong, Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua phía sau, rồi đi đến một bia mộ khác cách đó không xa.

Một lát sau, thân ảnh Chu Lạc Ly rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong tầm mắt Diệp Mộ Sanh, cùng lúc đó cậu hơi hơi nhíu mày.

【 Boss phản diện Chu Lạc Ly xuất hiện, kích phát nhiệm vụ chủ tuyến, dùng tình yêu chữa lành Boss Chu Lạc Ly.

Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 1000 tích phân, nhiệm vụ thất bại trừ 1000 tích phân.

Mong ký chủ nhanh chóng tiến vào trạng thái, chấp hành nhiệm vụ! 】

Tiểu Chi qua đời khiến Chu Lạc Ly bị đả kích quá lớn, làm hắn đắm mình trong trụy lạc, thậm chí nhiều lần sinh ra ý niệm tự sát, bởi vậy hiện giờ hắn đã không còn dáng vẻ soái khí, sạch sẽ ngày xưa.

Rõ ràng mới mười mấy tuổi, nhưng tóc dài hỗn độn che khuất đôi mắt, do lâu rồi không thấy ánh mặt trời khiến màu da Chu Lạc ly trở nên trắng bệch tương phản áo thun màu đen, bước đi không chút lay động, làm hắn nhìn qua tựa như người hơn hai mươi tuổi, hơn nữa thân thể còn không khỏe mạnh.

Cách vài bia mộ, Diệp Mộ Sanh yên lặng nhìn Chu Lạc Ly quỳ gối trước mộ Tiểu Chi.

Hắn vươn tay vuốt ve ảnh chụp trên bia mộ, Chu Lạc Ly lẩm bẩm tự nói cái gì đó.

Bởi vì không gian giữa hai người có khoảng cách nhất định, cho nên Chu Lạc Ly nói gì đó, Diệp Mộ Sanh cũng không biết.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 7 Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (5)


Edit: CáBeta: Uyên
_______
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mây đen dần dần bao phủ không trung.

Chu Lạc Ly ở trước bia mộ bất động hai tiếng, lúc này thân thể mới bắt đầu chuyển động.Mối tình đầu của Chu Lạc Ly - Tiểu Chi, cùng Chu Lạc Ly từ nhỏ lớn lên, chính là dạng thanh mai trúc mã trong truyền thuyết, tình cảm vô cùng trọn vẹn.

Bởi vì sự tùy hứng của chính mình tạo ra cái chết của mối tình đầu nên Chu Lạc Ly mới phải thương tâm khổ sở như vậy."

Tiểu Chi còn nhớ hay không, bốn năm trước, thời điểm sinh nhật anh, em làm cho anh bánh kem.

Tuy rằng bề ngoài không nỡ nhìn thẳng, nhưng hương vị thật đúng là không tồi."

Ôn nhu vuốt ve ảnh chụp trên bia mộ, tuy rằng nụ cười trên môi Chu Lạc Ly nhàn nhạt, nhưng thanh âm lại thê lương, giống như đang làm ra hành động tưởng nhớ.Ở đây hai giờ, Chu Lạc Ly đều không ngừng lẩm bẩm về hồi ức và chuyện cũ với ảnh chụp thiếu nữ Tiểu Chi cười đến thiên chân vô tà trên bia.

Diệp Mộ Sanh đứng ở đằng sau hắn, hắn cũng không phát hiện ra.Diệp Mộ Sanh một bên nghe lén Chu Lạc Ly lẩm bẩm lầm bầm, một bên tò mò mà đánh giá Chu Lạc Ly.

Diệp Mộ Sanh bị tay Chu Lạc Ly hấp dẫn sự chú ý.Đó là một đôi bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, giống như tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ không hề lai tạp.

Nhưng có thể bởi vì thời gian dài không tiếp nhận ánh sáng mặt trời nên làn da có màu trắng quá độ, hơi lạnh lẽo, không có độ ấm, y hệt như hệt tâm hắn, sớm đã nguội lạnh.Nhìn chằm chằm đôi tay kia một lúc, ánh mắt Diệp Mộ Sanh chuyển dời đến tấm ảnh trên bia mộ.

Từ đủ loại hành vi của Chu Lạc Ly, xem ra, mối tình đầu đối với Chu Lạc Ly ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.Diệp Mộ Sanh muốn làm Chu Lạc Ly quên đi sự đau xót, nhưng thay thế được mối tình đầu của Chu Lạc Ly trong lòng hắn, thật sự rất khó.Mây đen dày đặc, hạt mưa lớn tích từ trên trời rơi xuống, đáp lên vạn vật, chỉ chốc lát sau liền ào ạt.Diệp Mộ Sanh mở ô ra, che ở trên đầu mình, nhìn chăm chú vào Chu Lạc Ly, mong rằng hắn có thể phản ứng một chút.Hy vọng của Diệp Mộ Sanh cuối cùng vẫn biến thành thất vọng, bởi vì cả người Chu Lạc Ly dù đã ướt đẫm thì ngay cả chút phản ứng cũng không thể hiện, cứ thế ôn chuyện cũ với bia mộ.Diệp Mộ Sanh nuốt không trôi, đem dù che trên đầu Chu Lạc Ly, mở miệng nói: "Nếu cô ấy ở đây, cô ấy nhất định không muốn thấy anh quỳ gối nơi này dầm mưa."

"...

Không có nếu.

Cô ấy đã không còn nữa."

Bị thanh âm Diệp Mộ Sanh phá vỡ hồi ức, Chu Lạc Ly dừng một chút, thâm tình nhìn bia mộ cười khổ nói, thanh âm nghẹn ngào, thập phần tang thương.Ô chắn ánh mắt cậu đang dừng lại ở trên người Chu Lạc Ly.

Trong mắt Diệp Mộ Sanh hiện lên một tia phức tạp, trầm mặc không nói.Bỗng nhiên, cậu cảm thấy trên người Chu Lạc Ly có hình ảnh chính mình ngày ấy, cậu cũng như thế này quỳ gối trước bia mộ mẹ.

Khi đó, cậu với Chu Lạc Ly rất ngốc, giống nhau đến buồn cười."

Mưa lớn, cậu đi đi, tôi muốn một mình bên cạnh cô ấy."

Chu Lạc Ly ngẩng đầu mắt liếc nhìn trời mưa to, chậm rãi nói."

Anh biết vì sao trời lại mưa không?"

Diệp Mộ Sanh chẳng những không đi, ngược lại còn ngồi xổm bên cạnh Chu Lạc Ly.Chu Lạc Ly không hề để ý tới Diệp Mộ Sanh, cậu cũng không quan tâm, tiếp tục nói "Bởi vì cô ấy khóc, khóc vì anh ngớ ngẩn.

Mưa lớn như vậy, cô ấy nhất định khóc thật sự rất thương tâm."

Lời nói của Diệp Mộ Sanh, rốt cuộc làm Chu Lạc Ly quay đầu mặt nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, đối diện đôi mắt phủ đầy tơ máu của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh khóe miệng nâng lên, lộ ra nụ cười tươi tắn."

Cô ấy khóc vì anh ngốc, khóc vì anh vẫn luôn sống trong bi thương, vì anh trở nên suy sút."

Diệp Mộ Sanh mang theo ý cười, từng câu từng chữ chậm rãi nói "Cô ấy khóc, sở dĩ là vì cô ấy hy vọng anh có thể thoát khỏi bi thương."

Tay Chu Lạc Ly chống ở trên mặt đất, mái tóc trên trán bị mưa thấm ướt nhỏ từng giọt, môi cắn chặt run nhè nhẹ, hai mắt đỏ bừng, khóe mắt chậm rãi trào ra chất lỏng trong suốt.
_________
Cá Trèo Cây :Mọe lúc edit đến đoạn chất lỏng (nước mắt) tôi lại nghĩ tới cái khác =))))
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 8 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 6 )


Edit Cá

Beta: Vi aka Zi
____

Diệp Mộ Sanh đặt tay lên vai Chu Lạc Ly, cậu cảm nhận được Chu Lạc Ly đang run rẩy, nên nhẹ nhàng vỗ vai hắn, khẽ nói: "Cho nên, không cần phải tổn thương bản thân vì cô ấy lần nữa."

Chu Lạc Ly chống hai tay lên mặt đau khổ hét lên, khóc thút thít.

Nam nhân có nước mắt, nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa thật sự chạm đến chỗ thương tâm mà thôi.

Còn Tiểu Chi chính là nơi chua xót nhất không thể động vào trong lòng Chu Lạc Ly.

Diệp Mộ Sanh âm thầm thở dài, không hé môi, yên lặng bung dù cho Chu Lạc Ly, mặc cho hắn phát tiết hết những đau khổ trong lòng.

Mưa to như tiếng hạt châu đứt đoạn, ào ào rơi lên mặt đất, lên tấm bia và lên người Diệp Mộ Sanh.

Cả cái ô đều che cho Chu Lạc Ly, không bao lâu sau cả người Diệp Mộ Sanh đều ướt sũng.

Chu Lạc Ly cũng từ từ bình tĩnh lại, không còn hét và khóc thút thít nữa.

"Đi thôi, nên trở về rồi."

Diệp Mộ Sanh đứng lên, cánh tay và chân sau hoạt động có chút khó khăn, nói với Chu Lạc Ly.

Thấy Chu Lạc Ly chỉ nhìn chằm chằm ảnh trên bia mộ không để ý đến mình, Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua bản thân, quần áo trên người cậu đều ướt đẫm hết cả rồi.

Cậu hơi nhíu mày vứt ô đi, thô bạo trực tiếp kéo Chu Lạc Ly đang quỳ gối lên.

"Buông tôi ra!"

Chu Lạc Ly liều mạng giãy giụa, nhưng vì hắn đã ăn uống qua loa trong thời gian dài lại còn quỳ lâu như vậy nên chân đều đã tê tần, cả người không còn tí sức lực nào.

Đã không tránh được tay của Diệp Mộ Sanh, ngược lại hắn còn phải dựa vào cậu để đứng lên, việc này làm cho một tên xuất thân hắc đạo như hắn rất bực bội.

Từ khi nào hắn lại trở nên yếu đuối như vậy!?

Diệp Mộ Sanh tự nhiên xem nhẹ ánh mắt hung ác của Chu Lạc Ly, cậu nắm chặt Chu Lạc Ly, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Buông anh ra, anh sẽ lại tiếp tục quỳ.

Mưa không ngừng chỉ trong một chốc đâu, hơn nữa, quần áo anh cũng đã ướt hết rồi, quỳ tiếp có thể ảnh hưởng đến tính mạng đấy."

Tuy Chu Lạc Ly vẫn luôn giãy giụa phản kháng, nhưng hiện tại thân thể và tâm trạng của hắn đều không tốt, vẫn bị Diệp Mộ Sanh mạnh khỏe lôi ra khỏi nghĩa địa.

Mưa càng lúc càng to nặng nề rơi xuống, một chiếc xe con màu đen bóng dừng lại ngoài nghĩa địa.

Thật ra đây là do Diệp Mộ Sanh đã tính đến việc hôm nay sẽ có mưa, lại đang ở vùng ngoại ô, rất khó bắt taxi, liền lợi dụng thân phận của nguyên chủ, gọi một chiếc xe con của Diệp gia đến.

Thấy Diệp Mộ Sanh ra tới, một người đàn ông trung niên bung dù bước ra khỏi xe.

Người đàn ông nọ chạy đến bên cạnh Diệp Mộ Sanh, cầm theo ô, vẻ mặt lo lắng, nói: “Thiếu gia, cậu ra rồi, tôi đang định vào tìm cậu đây, sao quần áo cậu đều ướt đẫm thế, nhanh trở về thay quần áo thôi.”

“Chú Lưu, khiến chú lo lắng rồi.”

Diệp Mộ Sanh gắt gao lôi kéo Chu Lạc Ly mặt đang rất không vui, cậu cười cười nói xin lỗi chú Lưu.

Chu Lạc Ly biết, trạng thái của bản thân bây giờ không đánh lại Diệp Mộ Sanh, hơn nữa hắn còn có bệnh trầm cảm, Chu Lạc Ly chỉ muốn chết không muốn sống, thái độ hời hợt đối với mọi thứ, nên Chu Lạc Ly không còn phản kháng nữa, chấp nhận để Diệp Mộ Sanh lôi đi, kéo vào trong xe.

"Có phải cậu rảnh quá hoá nhàm chán hay không?"

Chu Lạc Ly nhìn mưa ngoài cửa sổ, tiếng nói trầm thấp nghẹn ngào không giấu được sự mệt mỏi.

Diệp Mộ Sanh vừa lau nước mưa trên mặt vừa nói: "Trước mắt mà nói, tôi thật sự là rảnh đến nhàm chán rồi.

Ở đây chỉ có khăn, anh lau mặt trước đi.

Chờ đến nhà tôi rồi, tôi bảo người tìm quần áo cho anh."

Chu Lạc Ly quay đầu, quét mắt nhìn Diệp Mộ Sanh lau mặt.

Dường như cảm giác được ánh mắt sắc bén của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh cũng quay qua, đối mặt với ánh mắt Chu Lạc Ly, khoé môi nhếch lên.

Con ngươi Chu Lạc Ly ảm đạm, ánh sáng không gợi lên nổi một gợn sóng, nắm chặt tay, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không lên tiếng.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 9 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 7 )


Edit CáBeta Vi aka Zi
______Tới trước cửa nhà Diệp Mộ Sanh, vốn dĩ Chu Lạc Ly đã muốn chạy nhưng không thành vì cánh tay hắn vẫn luôn bị Diệp Mộ Sanh kéo đi."

Đợi mưa tạnh, anh đi cũng không muộn."

Diệp Mộ Sanh một tay mở cửa, mạnh bạo kéo Chu Lạc Ly vào phòng.Đóng cửa lại, Diệp Mộ Sanh buông tay Chu Lạc Ly ra, cậu bước đến trước cái bàn trong phòng khách, lau màn hình điện thoại, mở khoá đưa cho Chu Lạc Ly, "Anh gọi điện thoại nói với ba mẹ anh một tiếng đi, kẻo bọn họ lo lắng."

Nghĩ đến việc bản thân lén chạy ra ngoài lâu như vậy, mẹ nhất định là rất lo lắng, Chu Lạc Ly do dự một thoáng liền cầm lấy di động.Nhìn bộ dáng Chu Lạc Ly cầm di động trầm tư, Diệp Mộ Sanh nhếch mép cười cười, tên điên này chắc không phải quên mất số điện thoại rồi chứ.Chu Lạc Ly ngước mắt liếc nhìn Diệp Mộ Sanh, Diệp Mộ Sanh ngừng cười, nghiêm túc nói: "Anh cứ từ từ nhớ, tôi đi tìm quần áo sạch cho anh."

Sau khi Diệp Mộ Sanh rời đi, Chu Lạc Ly bấm vài số rồi lại xoá, lặp đi lặp lại như thế vài lần rốt cuộc cũng gom đủ 11 con số, nhấn gọi.Nghe được điện thoại ở đối diện truyền đến một thanh âm xa lạ, Chu Lạc Ly bình tĩnh cầm điện thoại, nhập số điện thoại một lần nữa.Lấn thứ hai rốt cuộc cũng đúng rồi, điện thoại truyền đến tiếng khóc sốt ruột của Chu phu nhân khiến Chu Lạc Ly cảm giác tự trách sâu sắc, nhíu mày nắm chặt tay."

Mẹ à, thật xin lỗi, lại làm người lo lắng rồi.

Người yên tâm, con không sao cả, con đang ở nhà bạn, đợi mưa tạnh con sẽ trở về."

Chu Lạc Ly giải thích với mẹ.Chờ Chu Lạc Ly nói chuyện điện thoại xong, Diệp Mộ Sanh đã thay quần áo mới, ôm quần áo đi ra.

Đưa quần áo cho Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nói: "Anh đi tắm rửa trước đi."

"Cậu đi trước."

Đặt điện thoại lên bàn, Chu Lạc Ly nói."

Tôi thay quần áo rồi, anh mắc mưa lâu hơn tôi nhiều, không tắm nước ấm ngay sẽ dễ bị cảm lạnh đó.

Anh yên tâm, quần áo này chưa được sử dụng lần nào đâu, hơn nữa thân thể anh nhỏ hơn tôi nhiều."

Nhìn thấy sắc da của Chu Lạc Ly trắng bệch, Diệp Mộ Sanh lo lắng nói."…"

Chu Lạc Ly mấp máy không nói, trước kia thân thể hắn chính là tốt đến không ngờ…"

Còn không đi?

Muốn tôi giúp anh cởi quần áo tắm rửa sao?"

Cậu đưa mặt sát lại gần Chu Lạc Ly, cánh mũi hai người sát nhau, Diệp Mộ Sanh mặt không đỏ tâm không nhảy lưu manh cười nói."…"

Chu Lạc Ly lui về phía sau một bước, liếc mắt thấy gương mặt tươi cười của Diệp Mộ Sanh, cầm lấy quần áo yên lặng bước vào phòng tắm.Nhìn bóng dáng Chu Lạc Ly, khoé miệng Diệp Mộ Sanh giơ lên độ cung lớn hơn nữa.

Tuy vừa rồi Chu Lạc Ly rất bình tĩnh, nhưng cậu lại thấy vành tai hắn đỏ bừng.Bên trong, nhiệt độ mông lung bao phủ toàn bộ phòng tắm, Chu Lạc Ly nhắm mắt lại, nước ấm theo tóc hắn chậm rãi chảy xuống.Chu Lạc Ly vẫn luôn cau mày, đến lúc tắm rửa xong mày cũng chưa giãn ra.

Chu Lạc Ly gỡ khăn bông xuống lau mặt.Khăn bông quẹt qua mang bọt nước đi, Chu Lạc Ly chậm rãi kéo mi mắt ra.

Tuy con ngươi vẫn ảm đạm như cũ, nhưng nháy mắt lại hiện lên một nét sâu thẳm phức tạp.Chu Lạc Ly chỉ tắm mười mấy phút là xong, đợi đến khi hắn mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng tắm, Diệp Mộ Sanh cũng đi từ phòng ngủ ra."

Nhanh vậy, trên bàn có để nước ấm, thuốc trị cảm còn có mấy sấy tóc, uống thuốc xong nhớ sấy khô tóc."

Diệp Mộ Sanh chỉ vào cái bàn trong phòng khách, nói xong thì lại đi vào phòng ngủ.Chờ Diệp Mộ Sanh cầm một bộ quần áo đi ra, Chu Lạc Ly vẫn còn đứng bất động trước phòng tắm.

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt quần áo ở một bên tay, sau đó đi đến trước bàn cầm thuốc và nước ấm đến bên cạnh Chu Lạc Ly."

Đây là nước ấm, không quá nóng, thuốc cũng không phải thuốc độc."

Diệp Mộ Sanh nói xong lời này, Chu Lạc Ly không nói lời nào nhận lấy thuốc, uống nước nuốt thuốc xuống."

Trên bàn có máy sấy, không muốn cảm lạnh thì ngoan ngoãn sấy tóc đi."

Nhìn Chu Lạc Ly tóc đen ướt dầm dề, Diệp Mộ Sanh nhắc nhở.Diệp Mộ Sanh đi vào phòng tắm, khi chuẩn bị đóng cửa lại, sau lưng lại vang lên tiếng nói trầm thấp: "…Cảm ơn."
*****
Cá Trèo Cây :
 
Back
Top