Warning: Bắn nước tiểuTình triều giống như vừa rớt từ đỉnh cao xuống đáy vực, Vương Nguyên vừa tức vừa khó chịu, phát ra tiếng thút thít đứt quãng, né tránh nam nhân, muốn trèo lên ngựa gỗ.Vương Tuân vòng tay ôm chặt lấy eo nàng, đánh một cái vào mông trắng nõn, nữ lang hơi tỉnh táo lại, nhưng vẫn khó kìm nén mà run rẩy hai chân, eo mông vặn vẹo lung tung.
Hắn đè chặt nàng, dịu dàng an ủi: "Nguyên Nguyên đừng nháo, lát nữa cho muội ăn côn thịt".Vừa nói vừa dùng cự vật đang cương dưới háng, ám chỉ mà cọ xát giữa hai chân Vương Nguyên.Trong đầu nàng hiện giờ chỉ nghĩ đến cực khoái, nghe hắn nói sẽ cho mình, nàng liền ngoan ngoãn nằm trong lòng Vương Tuân, nhếch mông lên chờ hắn tiến vào.Nhưng người phía sau lại đẩy nàng xuống đất.Trên sàn trải một lớp thảm dày, cho dù bị ngã cũng không đau.
Vương Nguyên còn chưa kịp hoàn hồn, nàng đã thấy Vương Tuân không biết từ đâu lôi ra một cây ngọc côn thon dài chậm rãi bước lại.
Hắn cúi người, vớt đôi chân trắng nõn của nàng khoác lên vai, tay cầm ngọc côn cắm vào bên trong hoa huyệt.Ngọc côn có kích thước tương đương một ngón tay, đầu côn nhô lên, dài hơn so với những cây ngọc thế thông thường.Vương Nguyên không biết hắn lại muốn trêu chọc cái gì, hai chân giãy giụa muốn thoát ra, nhưng lại bị hắn bóp chặt lấy âm hạch non mềm, nàng tức khắc không dám động đậy nữa.
Vương Tuân đem ngọc côn xỏ xuyên hoa huyệt, thẳng tắp một được khai phá miệng tử cung, hắn vừa đâm vừa nói: "Huyệt của Nguyên Nguyên nông quá, phải nới cho rộng ra mới có thể sung sướng."
Vương Nguyên không hiểu "nới rộng ra" của hắn là có ý gì, chỉ biết khi hắn dùng đầu côn lạnh băng đảo quanh chỗ sâu nhất trong huyệt thịt, nàng đã không chịu nổiDục vọng vừa rút lui lại dâng lên từng đợt, cung khẩu bị cắm đến mềm nhũn, khoái cảm tê dại tràn lan khắp cơ thể, Vương Nguyên cảm giác bản thân như muốn trôi nổi lửng lơ.Vương Tuân không dùng toàn lực ra vào, tốc độ cũng thực bình tĩnh, chỉ là liên tục công kích vị trí mẫn cảm kia, chính là cái miệng nhỏ chặt chẽ của cổ tử cung.Hắn muốn cắm ngọc côn vào sâu hơn, Vương Nguyên cảm nhận được, nàng vừa sợ, vừa không thể phản kháng, hoa tâm run rẩy, cung khẩu co rút, thân mình nàng hơi run lên, cơn cực khoái quen thuộc sắp sửa ập đến.
Ngón tay vô lực cào loạn trên nền thảm, Vương Nguyên ngửa cổ, hai mắt mê man: "Ca ca...
Nguyên Nguyên...Muốn, muốn tiết!"
"Cao trào đi, cho ta xem".
Vương Tuân dùng lực đâm sâu hơn, nhìn nàng bởi vì dục vọng mà điên cuồng.Dâm thủy ùng ục từ hạ thân trào ra, toàn bộ đều phun lên y phục của hắn.
Hai chân đặt trên vai Vương Tuân cứng nhắc, ngón chân hơi cong, câu lấy cổ hắn, hắn cũng thừa dịp này, cầm ngọc côn hung hăng cắm vào trong cung khẩu.Vòng eo mảnh mai cong lên rồi lập tức bị đè xuống, âm huyệt đau đớn kẹp chặt muốn chặn lại, lại bị hắn cường thế ép đi vào.Đầu côn ma sát vách tường yếu ớt, vừa đau đớn vừa sảng khoái.
Đây là tư vị mà từ trước đến giờ nàng chưa từng thử qua, muốn hắn rút ra, lại luyến tiếc cảm giác mê hoặc đến tận xương tủy.Thật muốn chết trên tay hắn.Hai tròng mắt Vương Nguyên trắng dã, nước miếng chảy loạn, tiếng thở dốc mỗi lúc một dồn dập, phảng phất như không thở nổi.Vương Tuân xoay chuyển cổ tay, ngọc côn liên tục xoay tròn trong huyệt, tiểu nữ lang bị kích thích đến mị kêu, huyệt khẩu run rẩy, lại bị côn thịt làm cho lên đỉnh.
Hắn rút ngọc côn, tùy ý để dâm thủy của nàng chảy loạn tràn lan.
Vương Tuân buông hai chân nàng xuống, lật người nàng lại.
Từ trong quần lôi ra dương vật đã cứng ngắc, một hơi cắm thật sâu vào bên trong.Vương Nguyên quỳ rạp trên đất, hắn cưỡi phía sau, côn thịt thô to đâm xuyên qua hoa tâm, mạnh mẽ va chạm vào cung khẩu non nớt.
Chỉ vài cái đưa đẩy, cung khẩu hé mở, run rẩy ngậm lấy quy đầu to lớn, Vương Tuân dùng toàn lực thúc eo, đưa toàn bộ quy đầu đút vào bên trong.
Người dưới thân lại run rẩy, tiết ra một dòng nước ấm, tưới lên quy đầu hắn.Nam nhân cúi đầu hôn lên tấm lưng trắng nõn, hô hấp nóng bỏng, khàn giọng thở dốc: "Cuối cùng cũng nới lỏng được Nguyên Nguyên".Nước mắt Vương Nguyên rơi như mưa, nộn huyệt xoắn chặt lấy côn thịt, vừa như thống khổ, vừa như vui sướng mà khóc kêu: "A... ta... muốn chết...
Hu hu...
Sắp bị ca ca cắm chết mất..."
Vương Tuân nắm lấy cái eo nhỏ của nàng, dương vật không ngừng đẩy về phía trước, nhiều lần tiến vào tận gốc, hai túi tinh bên dưới bởi vì chuyển động không ngừng đập bang bang vào cửa huyệt.Huyệt khẩu bị kéo căng đến cực điểm, mị thịt sưng đỏ lộn ra ngoài.
Hắn không chút rủ lòng thương, rút vào cắm ra hết lần này đến lần khác, càng lúc càng sâu hơn, quy đầu linh hoạt nhắm thẳng vào tử cung mà xoáy mạnh.
Liên tiếp phun trào, Vương Nguyên thần trí mơ màng, chỉ biết thân mình bị hắn khống chế, huyệt thịt cắn chặt liếm mút kẻ xâm lăng hung hãn để lấy lòng.
Hai má Vương Nguyên ửng hồng, mong manh cầu xin, giọng nói cũng biến thành khàn đặc: "Ca ca...Bắn cho Nguyên Nguyên đi...
Muội thật sự....chịu không nổi nữa...."
"Đồ vô dụng".
Vương Tuân không khách khí mà đánh mấy cái vào mông nàng, lại đánh cho nàng phun trào, nhìn hoa huyệt ồ ạt tuôn nước, hắn vừa tức giận vừa buồn cười: "Định để ngươi hầu hạ ta, ai ngờ ngươi lại tự sướng đến hôn mê trước."
"Hu hu...Ca ca...Cầu xin huynh..".
Nàng cắn hắn, thút thít xin tha.Vương Tuân đè chặt nàng, mạnh mẽ ra vào hơn trăm cái, mài lên vách tường thịt co rút rồi mới phun ra bạch trọc đặc sệt.
Vương Nguyên cho rằng như vậy đã kết thúc, ai ngờ côn thịt của hắn vẫn còn nhảy dựng co giật bên trong, nàng khó hiểu: "Ca ca?"
Vương Tuân chưa đã thèm, thanh âm lười biếng: "Lần này không tận hứng, Nguyên Nguyên phải bồi thường ta."
Nghe đến bồi thường, Vương Nguyên liền thấy nhức đầu, yếu ớt hỏi : "Bồi thường như... như thế nào?"
Vương Tuân lại vỗ một chưởng vào mông nàng, "Vểnh mông lên, tiếp tục."
Vương Nguyên còn đang mơ hồ, vừa định mở miệng hỏi, thì trong cơ thể bỗng nhiên có từng luồng thủy dịch ấm nóng, mạnh mẽ đánh vào vách cung yếu ớt.Bụng nhỏ từ từ phồng lên, trướng đến mức sắp mất đi tri giác, nàng quên cả kêu khóc, quên cả giãy giụa, thần hồn mờ mịt, ánh mắt tan rã.Nàng nghĩ hắn sẽ dùng đủ loại thủ đoạn làm nhục nàng, tra tấn nàng, nhưng không ngờ hắn lại thoải mái phóng túng tiểu vào huyệt nàng, dùng thể dịch rót đầy bụng nàng.
Vương Tuân xong chuyện liền rút ra, đi vào phòng tắm tẩy rửa.Khóe mắt Vương Nguyên nhìn theo hình bóng dáng màu trắng đang dần biến mất kia.Người đời đều nói, Lang Gia Vương Tam, khiêm khiêm quân tử thần tiên lang.Vương Nguyên mềm nhũn nằm giữa đống nước tiểu dơ bẩn do thần tiên lang bắn ra, khóe môi cong lên một nụ cười hờ hững.☘︎ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại Wattpad @milovo164, vote và comment để ủng hộ mình nhé! ☘︎