Lãng Mạn [EDIT/CAO H/CỔ ĐẠI] ĐÍCH HUYNH CẤM LUYẾN

[Edit/Cao H/Cổ Đại] Đích Huynh Cấm Luyến
Chương 40: Côn thịt và miến linh cùng nhau cắm huyệt (H)


Tử cung non mềm bị kích thích đến tê dại, ngậm lấy thứ kia không ngừng co rút, tham lam mút mát khiến dị vật tiến vào ngày càng sâu.Tay hắn cũng không nhàn rỗi, mò mẫm ấn lên bụng nhỏ, hợp với dị vật cùng nhau công kích nơi non nớt nhất của nàng.Tứ chi bị hắn khống chế, Vương Nguyên không chịu nổi nữa mà lắc đầu khóc nấc, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm cả khuôn mặt."

A, hức...đừng mà...

Sâu quá..."

Giọng nàng kiều mị, chút kích thích nhỏ cũng không thể chịu đựng, Vương Tuân nhíu mày, quát nàng một tiếng: "Khóc cái gì, có phải không cho muội sướng đâu."

Hắn vừa nói, ngón tay liền tìm đến hoa tâm, nắm lấy điểm mẫn cảm không ngừng vân vê.

Chỉ lát sau, Vương Nguyên cứng đờ người, hơi cong lưng thét chói tai một tiếng đạt đến cao trào.Dị vật được tưới đẫm dâm thủy, hưng phấn đến lợi hại, rung lên bần bật, không ngừng nghiền nát vách tường thịt tử cung.Dư vị cao trào còn chưa dứt, Vương Nguyên lại bị cuốn vào cơn sóng triều mãnh liệt, trước mắt dần biến thành một mảnh trắng xóa.Nàng khóc không thành tiếng, yếu ớt cầu xin: "Lấy ra đi...Hu... ta chịu không nổi nữa...".Vương Tuân thích thú ngắm nhìn dáng vẻ nàng bị dày vò đến tan nát.

Hắn rút ngón tay ra khỏi hoa huyệt nàng, chuyển đến cắm bên trong cái miệng nhỏ, cúi đầu cười: "Cái chịu không nổi đó còn ở phía sau kìa".Vương Tuân tách hai chân nàng, thẳng lưng đĩnh eo, cự vật thô dài đặt trước cửa huyệt liền theo dâm thủy lao thẳng vào hoa huyệt, quy đầu nóng rực lướt qua vách thịt, gấp gáp muốn cắm sâu đến tận cùng.

Tiểu huyệt của nàng bị hắn kéo căng ra hết cỡ, cung khang co rút chặt chẽ, lại bị hắn thô bạo cắm mở ra, quy đầu sưng tím đảo quanh, liên tục mài lên một vòng vách tường thịt.Vương Tuân sảng khoái đến giãn cả mặt mày, thở dốc không ngừng, kéo chân nàng dập mạnh vào xương chậu, vừa thúc lại vừa khen: "Huyệt khít nước nhiều, thích làm Nguyên Nguyên nhất".

Ngón tay nàng vô lực cào trên tấm nệm, hai chân bị hắn nâng lên giữa không trung, chỉ biết nhỏ nhẹ mà cầu xin: "A....nhẹ chút...Sẽ hỏng mất..".Vương Tuân cho nàng vài nhịp thúc mạnh, thúc đến tiểu huyệt lại phun ra dâm thủy, dịch thể nóng bỏng phủ đẫm đỉnh quy đầu.Hắn cười lớn: "Là sướng muốn hỏng luôn đúng không?"

Vương Nguyên không đáp, nàng cắn môi, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng.Hắn không ngừng lặp lại đỉnh động vòng eo, mỗi lần lại đẩy dị vật vào sâu hơn.

Hắn hỏi nàng: "Nguyên Nguyên, có nhớ ta không?"

Vương Nguyên quật cường không lên tiếng, đổi lại người kia va chạm càng kịch liệt.

"A a a!"

Bị nhấp đến hai mắt đẫm lệ, khoái cảm kinh hoàng không ngừng tàn phá cơ thể nàng, nộn huyệt cắn chặt lấy côn thịt thô to, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đáp lại hắn: "Nhớ..."."

Có yêu ta không?"

Lại một nhịp thúc, lại một câu hỏi."

Không yêu huynh!"

Vương Nguyên lắc đầu, như chợt nhớ ra điều gì, ấm ức khóc nháo, hai chân loạn xạ muốn giãy ra, "Không yêu huynh, không cần huynh!"

Rõ ràng đã sắp tới cao trào, tiểu huyệt run rẩy liên hồi, gậy thịt bị dâm huyệt tham lam nuốt trọn lấy, thế nhưng Vương Nguyên lại muốn chạy.Vương Tuân tức giận vỗ mạnh một cái lên mông nàng: "Dám nói không cần, vậy ta đem trói muội lại, ngày ngày trần truồng chờ ta tới chơi hỏng!"

Vương Nguyên chịu không nổi một kích này của hắn, phút chốc nộn huyệt siết chặt lấy côn thịt, toàn thân co giật muốn tiết ra."

Không, không cần huynh!"

Mở to đôi mắt đẫm lệ, nàng ngửa đầu thét chói tai, run rẩy đạt đến cao trào.

Như mất kiểm soát, dâm thủy trong tiểu huyệt ào ạt chảy ra ngoài.

Dương vật Vương Tuân trơn tru đảo một vòng, từ nơi giao hợp phun ra một dòng nước.Nam nhân gây chuyện vẫn hoàn toàn không quan tâm đến, hắn nắm lấy cằm nàng cố ý mà trêu đùa: "Miệng thì nói không cần, xem muội phun bao nhiêu nước đi, thật là y như đi tiểu."

Vương Nguyên xấu hổ không thôi, lấy tay che mặt khóc nức nở: "Hức...hức..."

Tiếng khóc nấc lên từng hồi, tiểu huyệt cũng run rẩy co rút lại, quy đầu ở bên trong hơi giật giật, có vẻ cũng sắp không trụ được bao lâu.

Vương Tuân hít sâu một hơi, thủ thỉ trấn an: "Nguyên Nguyên đừng siết nữa, để ta rút ra bắn bên ngoài đi."

Hai tay nắm chặt lấy eo nàng, dương vật từ từ rút ra, kéo theo thịt non ửng đỏ, tiểu nữ lang lại run rẩy khóc lóc.Hắn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, đặt côn thịt trước âm đế cọ xát thêm vài cái rồi mới phun ra tinh dịch nóng bỏng màu trắng đục.Dịch thể hai người quyện chung lại một chỗ, Vương Tuân nhẹ giọng dỗ dành: "Muội muội, đừng khóc".Vương Nguyên quay mặt đi, nấc một tiếng, khó chịu nói: "Vương Tuân, lấy nó ra...Ta khó chịu."

Cái của hắn thì đã lấy ra rồi, nhưng thứ đó thì vẫn còn ở bên trong.Vương Tuân nắm lấy sợi dây kéo, ân cần nhắc nhở tiểu cô nương: "Nguyên Nguyên ăn sâu quá, rút ra có thể sẽ hơi trướng, Nguyên Nguyên nhẫn nại chút".Lời nói thì vô cùng nhẹ nhàng, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược.Vương Tuân túm lấy sợi dây kia kéo mạnh, mặt ngoài gồ ghề chà xát qua thành cung và huyệt non, Vương Nguyên thét lên rồi lại tiết thân thêm lần nữa."

A...hức....".

Bị ức hiếp đến thê thảm, giọng nói đều đã biến thành khàn khàn.Chăn lụa trên giường ướt đẫm mồ hôi và dịch thể.Nghe nàng nức nở đến nghẹn ngào, dương vật dưới thân Vương Tuân lại ngóc đầu lên nhanh chóng, chỉ tiếc người có lòng mà lực bất tòng tâm, vết thương trước ngực hắn ngay lúc này lại nhói lên.Phỏng chừng là hoan ái dùng nhiều sức, da thịt vừa lành, có lẽ lại bị rách toạc ra mất rồi.☘︎ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại Wattpad @bascsixch và Wordpress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! ☘︎
 
[Edit/Cao H/Cổ Đại] Đích Huynh Cấm Luyến
Chương 41: Ta thích mèo nhỏ hung dữ như vậy lắm


Trong hơi thở hoan ái dâm mỹ trên giường, một sợi mùi máu nhàn nhạt trộn lẫn vào, vết máu đỏ tươi nhanh chóng thấm đẫm bạch y trước ngực.Vương Nguyên mệt đến không mở nổi mắt, nàng lim dim một lát mới liếc nhìn Vương Tuân đang nằm bất động trên người mình, mơ màng đẩy đẩy hắn ra mới phát hiện trên tay dính đầy máu.Nàng nâng gương mặt hắn, không biết là ngủ say hay té xíu, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hai mày nhíu lại, hàng mi đen nhánh khẽ run run.Vương Nguyên lập tức tỉnh táo, cuống quít đứng dậy, khoác một áo choàng dài, lớn giọng hô tỳ nữ tiến vào.Đoán chừng hắn ngại trên giường dơ bẩn, khi hoan ái cũng không cởi y phục, chỉ kéo tiết khố rồi vác thương ra trận.

Vương Nguyên qua loa thu dọn cho hắn, chỉ chừa lại mỗi chiếc chăn bông nhăn nhúm dính nhớp không thể tiếp tục nằm.Vốn dĩ nàng cũng không muốn tiếp tục ngủ trên chiếc giường cứng đơ như này.Vương Nguyên mặt dày đi theo tỳ nữ đến gian phòng của Vương Tuân.Quả nhiên được sủng ái sẽ không giống như trước, vừa qua đó liền có tỳ nữ đến giúp nàng chuẩn bị phòng tắm thơm nức, hầu hạ nàng tắm rửa thay xiêm y.Bên trong Thanh Lan viện luôn có đại phu túc trực, nửa đêm đến băng bó vết thương cho hắn, lại kê thêm vài thang thuốc bổ.

Ông vuốt bộ râu tóc bạc phơ, mờ ám dặn dò, trong thời gian dưỡng thương lang quân phải tiết chế thân thể, không được lao lực quá sức, túng dục quá độ.Phong Liên đứng nghe, ánh mắt chần chờ nhìn Vương Nguyên.Vương Nguyên mắt điếc tai ngơ, chậm rì rì ăn điểm tâm, uống trà hoa, nàng thoải mái nửa dựa trên sập để tỳ nữ hong khô mái tóc dài ướt đẫm.Thần sắc bình thản, như thể chuyện này không liên quan gì đến nàng.Sau khi lão đại phu rời đi, Phong Liên ngập ngừng khuyên nhủ: "Tiểu thư, thiếu gia...".Tựa hồ biết Phong Liên muốn nói gì, Vương Nguyên đã phất tay ngắt lời, có chút mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì thì chờ Vương Tuân tỉnh rồi ngươi tự nói với hắn.

Ta mệt lắm, muốn đi ngủ".Nói xong, nàng tự nhiên leo lên chiếc giường duy nhất trong phòng, buông rèm lụa, chui vào chăn, tìm tư thế thoải mái, ôm lang quân trên giường cùng ngủ.Phong Liên nhìn bóng dáng hai người ôm nhau ngủ trong trướng, ánh mắt tối sầm lại, cuối cùng thổi tắt nến rồi lui ra ngoài.——Trời xanh trong vắt, tia nắng dần ló rạng, chim sẻ nhỏ ngoài cửa sổ nhảy nhót trên cành, líu lo hót vang.Vương Tuân tỉnh lại đã thấy Vương Nguyên cuộn tròn như một cục bông nhỏ, nép vào ngực hắn ngủ ngon lành.

Người này xa cách một tháng chưa từng một lần đến xem hắn.

Giờ nhìn kỹ lại, hắn thấy nàng gầy đi rất nhiều, đôi má bầu bĩnh trước kia cũng hóp lại, hai vệt phấn trên mặt cũng nhạt nhòa, trên trán còn có một vết sẹo mờ.Chắc là đập đầu vỡ, vết thương không kịp thời xử lý nên mới để lại dấu vết này.Ngón tay vươn lên nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, ngứa, Vương Nguyên mềm mại ưm một tiếng, từ từ tỉnh lại."

Huynh tỉnh rồi hả?"

Nàng đẩy tay hắn, con ngươi trong suốt đối diện với ánh mắt ôn nhuận.Vương Tuân lại xoa vết thương kia, nhẹ giọng hỏi: "Nguyên Nguyên, còn đau không?"

Vương Nguyên không quen với sự đối đãi dịu dàng này của hắn, lại nhớ đến bộ dáng xấu xí trước mặt đích mẫu và Phong Liên trước đó, nàng quay mặt, tỏ vẻ lạnh nhạt: "Hết đau lâu rồi, chỉ là trông hơi xấu chút".Nào có cô nương nào không yêu quý dung mạo mình, Vương Tuân ghé lại gần ôn tồn dỗ dành: "Nguyên Nguyên, ta bảo người kê cho muội chút thuốc sinh cơ dưỡng da, ngày nào cũng thoa đều đặn kỹ lưỡng, qua một hai năm rồi sẽ mờ đi, chắc chắn sẽ không để lại sẹo."

Một hai năm sau, còn không biết là cảnh tượng gì.

Vương gia hiện tại có thể tha cho nàng một mạng, cùng lắm cũng chỉ là tạm thời nể mặt Vương Tuân.Vương Tuân có thể bỏ qua nàng, nhưng Vương gia thì chưa chắc.Thế gia từ trước đến nay luôn chú trọng thanh danh lễ tiết, bất luận trong nhà có bao nhiêu chuyện thối nát dơ bẩn, nhưng trưng ra bên ngoài thì tất phải quy củ thủ lễ.

Gia chủ tương lai của Vương gia, tuyệt không thể bởi vì chuyện huynh muội loạn luân này mà có vết nhơ trong đời.Vương Nguyên rũ mi cụp mắt, lơ đãng nói: "Dù sao cũng thành thế này rồi, có sẹo hay không, cũng không khác biệt gì lớn."

"Sao lại không khác?"

Vương Tuân cười cười ôm chặt nàng: "Xấu đi là ta không cần muội nữa đâu."

Hai tay hắn đặt trước hai luồng nhũ thịt xoa nhẹ, tặc lưỡi cảm thán: "Người gầy, ngực cũng nhỏ đi rồi, sờ vào không thích bằng trước kia".Vương Nguyên vừa nghe, lập tức trừng mắt tròn xoe hỏi vặn lại: "Thanh Lan viện nhiều tỳ nữ xinh đẹp như thế, huynh tùy tiện ngủ một người không được à?"

Nàng đẩy vai hắn, mặt xụ xuống: "Đã thấy không hợp mắt nữa thì thôi, cần gì phải ép buộc ta như vậy."

"Dỗi rồi à?"

Vương Tuân buồn cười nhìn nàng.Vương Nguyên không đáp, nhắm tịt mắt, bộ dáng không muốn nhìn mặt người bên cạnh.Vương Tuân lại dán lên, hắn nhỏ giọng dỗ dành: "Được rồi, là ta sai, đừng giận nữa mà, Nguyên Nguyên xinh đẹp nhất."

Hắn lại than thở: "Chỉ là gầy quá, ôm vào cộm tay."

"Còn không phải do huynh ngược đãi ta hả".

Vương Nguyên tức giận."

Mới đầu giam lỏng muội là quy củ của Thanh Lan viện".Vương Tuân hiếm khi giải thích, hắn liếc mắt, thần sắc mang theo vài phần mất tự nhiên."

Nhưng sau đó ta tỉnh, muội một chút cũng không quan tâm ta sống chết thế nào, tỳ nữ đưa đồ ăn thức uống mỗi ngày đi vào phòng muội ba lần, muội dù nhiều một câu hỏi thăm ta cũng không chịu.

Muội làm ta tổn thương như vậy, nói ta không để bụng chút nào thì hẳn là không thể rồi."

Hắn thở dài, nhỏ giọng hỏi: "Nguyên Nguyên, sao muội nhẫn tâm quá vậy, ta chỉ muốn muội cúi đầu, chịu thua một lần không được sao?"

"Không được, ta không sai".

Vương Nguyên cố chấp, khinh thường chế nhạo: "Ai bảo huynh một bên muốn lấy chính thê, lại một bên muốn độc chiếm ta.

Tề nhân chi phúc* nào có dễ dàng hưởng như vậy".

*Tề nhân chi phúc: sự hòa hợp giữa vợ cả và vợ lẽ, chung sống hòa thuận cùng hầu hạ trượng phu của mình.Vương Tuân biết nàng thua thiệt, cũng không giận nàng, điểm nhẹ lên trán nàng một cái: "Đố phụ*".

*Đố phụ: người đàn bà hay ghenVương Nguyên không vui vẻ gì lườm hắn một cái: "Ta không chỉ là đố phụ, còn là hãn phụ.

Không có việc gì thì đừng có chọc ta."

*Hãn phụ: người đàn bà đanh đáHắn lại ôm chặt lấy nàng, mặt mày hớn hở: "Ta thích mèo nhỏ hung dữ như vậy lắm""Không sợ ta cắn chết huynh hả".

Vương Nguyên hé miệng, để lộ chiếc răng nanh nhỏ trắng toát.Vương Tuân kéo tay nàng, chạm đến cự vật mới sáng sớm đã dựng thẳng, hắn dụ dỗ: "Không sợ, Nguyên Nguyên tới cắn chỗ này này"."

Biến đi!"

Trong lòng ngực truyền đến một tiếng cười mắng.☘︎ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! ☘︎
 
[Edit/Cao H/Cổ Đại] Đích Huynh Cấm Luyến
Chương 42: Ham mê sắc dục


Chuyện Vương Tuân bị ám sát, Vương gia đối ngoại chỉ nói dân lưu vong nổi loạn, vô tình làm quan viên bị thương, còn chuyện huynh muội dâm loạn, thứ nữ giết người thì giấu kín đến không một kẽ hở.Khi Hoàn Ngũ và phu thê Tạ Nhị tới Thanh Lan viện, thấy Vương Nguyên đang hầu hạ Vương Tuân thì trong lòng rất kinh ngạc.

Nhưng nghĩ lại đích huynh bị thương nặng, thứ muội đến biểu chút lòng thành âu cũng là hợp tình hợp lý, huống chi hai người còn có cái tầng quan hệ không ai biết đến.Ban đầu, Vương Nguyên nghe có khách quý đến thăm, vốn tưởng chỉ có Hoàn Ngũ cùng Tạ Nhị nhưng không ngờ còn có cả Tấn Lăng công chúa.

Nàng từng câu dẫn hôn phu của công chúa là Tạ Nhị, giờ phải đụng mặt chính thất thì cảm thấy xấu hổ vô cùng.Vương Nguyên ầm ĩ muốn trốn, Vương Tuân lại giữ tay nàng không cho đi, hắn bật cười: "Ta còn không chê muội làm ta mất mặt, muội lại xấu hổ làm gì chứ."

Hắn ngồi ở thính đường tiếp khách, ôm nàng vào lòng, nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc: "Có gan làm mà không có gan nhận, thế sao được."

Vương Nguyên thẹn không chịu nổi, nhưng tránh không khỏi vòng tay hắn, cuối cùng chỉ đành dựa vào vai hắn, hậm hực cắn một cái.Vương Tuân phối hợp giả vờ kêu đau, Vương Nguyên không buông tha, hai người vừa cười vừa mắng rồi lại thành ôm ôm ấp ấp trông vô cùng thân mật.Ngay đoạn hành lang gấp khúc, Hoàn Ngũ vừa đến gần cửa đã nghe thấy tiếng nữ nhân ngọt ngào làm nũng cùng lang quân.Giọng nói non nớt mang theo chút nghẹn ngào, khiến người nghe xương cốt đều mềm nhũn.Ba người nhìn nhau dò xét, Hoàn Ngũ nặng nề khụ khụ vài tiếng nhắc nhở.

Vương Tuân đứng dậy đi ra chào hỏi, Vương Nguyên sửa sang lại y phục, chậm rãi theo sát phía sau.Hoàn Ngũ khinh miệt liếc nhìn Vương Nguyên, tỏ vẻ bất mãn hướng Vương Tuân hỏi: "Ban ngày ban mặt mà còn có thể ầm ĩ náo loạn.

Chỗ Tam lang từ khi nào lại trở nên không có quy củ như vậy thế?"

Vương Tuân cười nhạt, trong mắt thoáng ẩn ý không vui.

Vương Nguyên cắn môi, cúi thấp đầu, lông mi khẽ run, hai má ửng hồng vừa thẹn vừa xấu hổ.Cũng chỉ có Hoàn Ngũ tâm tư thẳng thắn, sỉ nhục thứ nữ Vương Nguyên dở thói hồ ly dụ dỗ nam nhân.Tạ Huyên nhẹ ho một tiếng, quay ra khuyên giải Hoàn Ngũ: "Thứ muội đáng yêu, biểu huynh thích.

Ngũ Lang huynh cũng không cần lo lắng làm gì."

Hoàn Ngũ thu lại ngạo khí, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tên nào cũng ham mê sắc dục, nói mãi không tên nào chịu nghe hết."

Tấn Lăng công chúa Tiêu Kiểu Kiểu liếc nhìn Hoàn Ngũ, Tạ Huyên hiểu ý bèn cất lời nhắc nhở: "Hôm nay đến thăm biểu huynh còn mang theo đại lễ, huynh đừng có mà làm mất hứng."

Hoàn Ngũ chuẩn bị lễ vật rất thần bí, khi đến vương phủ, ba xe ngựa dừng ở cổng, người hầu hỏi cần giúp khuân vác không, Hoàn Ngũ lắc đầu cười lớn, bảo người hầu kéo xe vào phủ, nói phải cho Vương gia Tam công tử một bất ngờ.Hoàn Ngũ nghĩ đến đại lễ trong xe ngựa, nhếch miệng cười không ngừng, gật đầu: "Đúng, đúng".=========================Tiến vào đại sảnh, tỳ nữ dâng lên chén trà Bích Loa Xuân, các lang quân nhâm nhi tách trà bàn luận việc triều chính.Tiêu Kiểu Kiểu không có hứng thú ngồi một bên nghe, lại nhìn Vương Nguyên một mình cúi đầu bên cửa sổ ngơ ngác ngẩn người, có vẻ có tâm sự.Nhớ đến những lời Hoàn Ngũ vừa nói khiến tiểu cô nương xấu hổ, Tiêu Kiểu Kiểu bước tới, nhỏ giọng an ủi: "Đích tử thế gia mắt để trên đỉnh đầu, Hoàn Ngũ nói năng không phải, tiểu nương tử đừng để bụng."

Sớm đã nghe nói Tấn Lăng công chúa sinh ra nơi hương dã, tính tình thẳng thắn, khí chất hào kiệt.

Vương Nguyên đứng dậy thi lễ, biểu lộ cảm kích: "Tạ công chúa an ủi, A Nguyên xin nghe".Tiêu Kiểu Kiểu gật đầu, còn muốn nói thêm gì đó nhưng ngẫm lại thứ nữ này cũng không phải quả hồng mềm, đến thế gia công tử còn có thể câu dẫn, vậy chứng tỏ gan lớn còn có thể giấu tâm cơ.Đạo bất đồng, khó nói chuyện, Tiêu Kiểu Kiểu không muốn nói nhiều với Vương Nguyên, xã giao đôi ba câu rồi rời đi.=========================Bên này ba vị thiếu gia đang châm thêm trà mới, Hoàn Ngũ chép miệng: "Vẫn là trà chỗ Vương Tam huynh ngon nhất, hương lan thơm ngát, dư vị ngọt ngào".Vương Tuân ôn hòa cười: "Nếu Ngũ lang thích thì để ta sai người đưa về phủ cho huynh".Hoàn Ngũ xua tay: "Không cần không cần, hôm nay đến thăm bệnh, sao có thể không biết xấu hổ nhận lễ của ngươi chứ".Tạ Huyên nhìn công chúa nhà mình đang chán nản bèn thúc giục: ""Ngũ Lang đừng úp mở nữa, chính sự nói gần xong rồi, nói xem huynh chuẩn bị đại lễ gì cho A Tuân đi, xong sớm còn về sớm."

Hoàn Ngũ cười hề hề tỏ vẻ thần bí, Vương Tuân nghi hoặc dùng mắt hướng Tạ Huyên dò hỏi.Tạ Huyên cười cười nhìn về phía Hoàn Ngũ, có chút ngượng ngùng: "Hắn mang theo ba cỗ xe ngựa, một xe để ngồi, hai chiếc còn lại kia dùng để chở lễ đấy."

Vương Tuân hướng Hoàn Ngũ thủ thế tạ ơn: "Cất công như vậy, Hoàn Ngũ nhọc lòng rồi".Hoàn Ngũ sang sảng cười to, ra dấu cho người hầu nhà mình lại gần, cúi đầu nói thầm vài câu lệnh bọn họ dâng lễ vật.Long trọng như thế thì hẳn là kỳ trân dị bảo quý giá lắm.

Nhất thời, mọi người đều có chút mỏi mắt mong chờ.☘︎ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! ☘︎
 
[Edit/Cao H/Cổ Đại] Đích Huynh Cấm Luyến
Chương 43: Ngực nàng ấy lớn thật


Chỉ chốc lát sau người hầu dẫn đầu đi tới, vỗ vỗ tay, mấy chục tiểu cô nương xinh xắn trẻ đẹp xếp thành hàng, ngay ngắn chỉnh tề bước vào sảnh.Tất cả đều là dáng vẻ chưa trưởng thành, vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt nhưng bộ ngực thì không tệ, vài người so với Vương Nguyên cũng không kém hơn là bao.Hoàn Ngũ nhìn đám nữ nhân, hài lòng gật đầu, chậm rãi nói: "Có người cập kê rồi, có người chưa, cũng không sao, Tam lang nếu thích thì cứ thu hết vào trong viện."

Hắn nháy mắt với Vương Tuân, làm ra biểu cảm rất khoa trương: "Ta biết khẩu vị của Tam lang cho nên đặc biệt vơ vét từ khắp nơi về đấy, đều là xử nữ, đã nghiệm thân rồi".Vương Tuân xoa trán, sắc mặt do dự, có ý muốn thoái thác.Thấy vậy, Hoàn Ngũ lập tức hét lớn: "Vương Tam ngươi mà từ chối thì chính là không nể mặt ta!"

Hắn liếc mắt về phía Vương Nguyên ngồi một mình trong góc, nửa thật nửa giả uy hiếp: "Ngươi không cần, vậy đám người này ta đưa cho người khác, kết cục các nàng chắc cũng không tốt đẹp gì".Vương Tuân thở dài, phất tay phân phó: "Phong Liên, dẫn các nàng lui xuống đi".Hoàn Ngũ hớn hở ra mặt, nhìn đám nữ nhân ra chỉ thị: "

Sau này các ngươi ngoan ngoãn ở lại viện của Tam công tử, hầu hạ tốt, cả đời cẩm y ngọc thực không cần lo".Trong mắt các nàng ánh lên vẻ vui sướng, e lệ nhìn về phía bạch y nam nhân mặt mày ôn nhã kia.Vương Tuân thờ ơ, từ đầu tới cuối chỉ nhìn về phía Vương Nguyên, hai mày nhíu lại, có ý muốn đuổi khách.Tạ Huyện hiểu ý, vội vàng nói: "Tam lang, sắc trời đã tối, ta và Kiểu Kiểu phải về phủ bồi mẫu thân dùng bữa.

Ta xin cáo từ trước".Hoàn Ngũ đã đạt được ý đồ, cũng khách sáo từ biệt một câu rồi cùng phu thê Tạ Huyên rời khỏi phủ.=========================Trên đường về Tạ phủ, Tiêu Kiểu Kiểu nằm tựa vào lòng Tạ Huyên, sâu kín mà cảm thán: "Hoàn Ngũ thật sự quá hoang đường.

Vương Tuân chắc cũng không đến mức đó nhỉ, nhỏ như vậy, còn có người chưa cập kê nữa".Tạ Huyên thản nhiên: "Hẳn là không biến thái như vậy đâu, Vương Tam cũng không thiếu nữ nhân muốn hầu hạ"."

Ai mà biết được".Tiêu Kiểu Kiểu bĩu môi, nhớ tới bộ dáng thất thần ngồi bên khung cửa sổ của Vương Nguyên, ngữ khí mỉa mai: "Nhìn cái thứ nữ đi theo hắn gầy thành như vậy, không biết bị hắn lăn lộn như thế nào".Tạ Huyên lại không cho là đúng, bàn tay tham lam tiến vào trong vạt áo nàng sờ soạng: "Có thể lăn lộn thế nào nữa, còn không phải là ở trên giường lăn qua lộn lại sao?"

Tiêu Kiểu Kiểu đẩy tay hắn, nhẹ mắng: "Đồ háo sắc!"

Nàng nghĩ đến bản thân, lại thấy có chút hậm hực: "Gả cho đám thế gia các chàng, chỉ cần thân phận hèn mọn là sẽ phải chịu đủ thứ ấm ức."

"Kiểu Kiểu vẫn còn giận ta sao".

Tạ Huyên ôm chặt người trong lòng."

Cả đời cũng không thể quên được".

Trong lòng Tiêu Kiểu Kiểu vẫn còn khúc mắc, rồi lại tò mò hỏi: "Vương Nguyên lúc đó tự hiến thân cho chàng, sao chàng không đồng ý?

Các chàng không phải thích ngực to eo nhỏ hả?"

Tạ Huyên thản nhiên, dịu dàng mà nịnh nọt: "Vì ta đã ngủ với Kiểu Kiểu rồi mà, Kiểu Kiểu huyệt khít, tiếng rên còn động lòng người như vậy, sao ta có thể để ý đến người khác"."

Vô liêm sỉ".

Tiêu Kiểu Kiểu bật cười, nghĩ đến Vương Nguyên ngực lớn mông cong, váy áo mỏng manh, nàng bực bội: "Ngực nàng ấy lớn thật nhỉ, gầy vậy mà còn to hơn ta."

Tâm tư phụ nữ vốn lòng vòng, Tạ Huyên không muốn nàng để ý mấy chuyện này, vuốt ve đôi gò bồng căng tròn, ra sức xoa nắn, muốn dời sự chú ý: "Nàng chê ta không đủ cố gắng sao?"

Hắn cúi sát bên tai nàng, thì thầm mấy chuyện không biết là nghe được ở đâu: "Nghe nói, nữ nhân mang thai ngực sẽ còn to hơn nữa.

Kiểu Kiểu cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày hoài thai là được rồi".Nhắc đến việc này, Tiêu Kiểu Kiểu nhíu mày, nàng dẩu miệng: "Đã cố gắng lắm rồi.

Mỗi lần chàng bắn vào, ta còn đợi đến sáng hôm sau mới rửa sạch".Ý là đã ngậm tinh dịch của hắn cả một đêm.Nhưng Tạ Huyên vờ không hiểu, nghiêm túc đề nghị: "Kiểu Kiểu, hay là ngày ngày ngày đêm đêm đều ngậm đi, có lẽ ổn hơn đó?"

Ngậm cái gì?

Ngậm tinh, hay ngậm hắn?Tiêu Kiểu Kiểu thẹn thùng đỏ mặt, nàng che mặt mắng: "Tạ Như Hối, chàng không biết xấu hổ, ta đây không có thèm!".Sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thôi, tùy duyên đi."

Tạ Huyên ôm nàng đẩy ngã lên ghế dài, đôi tay dần dần lần mò xuống phía dưới: "Tùy duyên sao được, đến nước này rồi, chúng ta phải cưỡng chế."

Tiêu Kiểu Kiểu kẹp chặt tay hắn, khẽ van xin: "Thôi mà Như Hối, hôm qua chàng làm đến sưng đỏ cả lên, vẫn còn đau..."

Nàng dâng lên đôi môi đỏ mọng, câu lấy hắn nũng nịu: "Đi mà ca ca, cho thiếp nghỉ hôm nay nhé~"☘︎ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! ☘︎
 
[Edit/Cao H/Cổ Đại] Đích Huynh Cấm Luyến
Chương 45: Ngọc trâm cắm huyệt, dã chiến phun nước tiểu (H)


Ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Vương Tuân vén vạt áo nàng, cúi đầu nhìn khe rãnh tuyết trắng giữa đôi bầu vú, cố ý xuyên tạc: "Vậy nếu ta cứ muốn thì sao?"

Vương Nguyên lấy tay che ngực, bất mãn giãy giụa: "Huynh làm gì vậy, còn đang giữa thanh thiên bạch nhật đấy!"

Thân mình nàng run rẩy, giữa đám tóc mai cài một cây trâm ngọc bích lung lay, suýt chút nữa rơi xuống, còn may được Vương Tuân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.Tóc dài rớt xuống trong lòng hắn, tay hắn cầm trâm nhưng không giúp nàng búi tóc, ngược lại còn lấy vật đó xẻ vạt áo nàng, đầu nhọn dừng ngay trên đầu nhũ.Đầu vú bị hắn chọc cho nhói đau, dần có cảm giác tê dại, Vương Nguyên đẩy tay hắn, mềm mại rên rỉ: "Huynh đừng thế."

Lang quân tuấn tú cười nhã nhặn, đầu trâm lại cạ lên đầu vú: "Rõ ràng muội muốn mà, nó dựng cả lên rồi kia."

Giữa đôi gò bồng trắng như tuyết, hai núm vú trương lên, trâm ngọc bích khẽ chạm vào, diễm sắc đỏ ửng thêm một phần.Vương Nguyên xấu hổ, nàng cắn môi, nén tiếng rên rỉ muốn bật ra.Dây dưa không dứt, thân thể nàng cũng thèm khát hắn đến tận cùng, bị trêu chọc mấy phen đã mềm nhũn để mặc hắn đùa bỡn.Tiểu huyệt khát vọng mà ra chảy ái dịch, hương thơm tanh ngọt từ sâu bên trong trào ra."

Nguyên Nguyên toàn thân đều thơm mùi dâm thủy."

Vương Tuân ghé vào cổ nàng hít ngửi, tay cầm trâm ngọc dần dần di xuống.Quần lót cởi ra, hai chân tách mở, hắn dùng đầu trâm khắc hoa sen chà xát lên âm hạch.

Nơi yếu ớt vốn chịu không nổi kích thích bén nhọn đó, hai cánh môi cứ hễ khép lại lại bị hắn cạy ra trêu đùa.Âm hộ đỏ tươi như muốn rỉ máu, chưa cần thọc vào dâm dịch đã ào ạt chảy ra, tưới ướt đẫm tay áo của Vương Tuân.Cong mông, kẹp lấy tay hắn, Vương Nguyên run giọng nài nỉ: "Ca ca...

Không...chịu nổi..."

Đầu trâm dừng ở miệng huyệt, hắn bất động, nhưng nàng rướn người nên dị vật lại bị hút vào bên trong.

Hoa trâm ngọc bích vừa lạnh lại vừa cứng, vừa mới cắm vào đã phá vỡ lớp lớp nếp uốn trong thịt huyệt, Vương Tuân đột nhiên đẩy tay về phía trước, đầu trâm thẳng tắp đâm vào hoa tâm non mềm.

Thịt non ấm áp ôm lấy thân trâm lạnh lẽo, hắn còn nắm trâm xoáy sâu vào, làm đầu tròn cứng cọ xát vào thịt non hõm xuống.

Khoái cảm xâm nhập, hoa tâm điên cuồng phun nước, dâm dịch chảy tràn ra miệng huyệt.

"Nguyên Nguyên, sướng không?"

Vương Tuân ngắm nàng đầy mặt xuân sắc, vừa động vừa hỏi.Lần này lại vô liêm sỉ mà đổi phương thức trêu chọc nàng, Vương Nguyên không muốn cãi lại, thuận theo dựa vào hắn, cong eo đón ý: "Sướng, muội sắp ra rồi...

Ca ca dùng sức...

Ưm...mạnh chút!"

Không ngờ lời này lại chọc đến hắn, hắn rút trâm ra, sắc mặt trầm xuống, nhét hai ngón tay vào trong huyệt.Ngón tay ấm nóng xuyên thẳng vào bên trong, đầu ngón tay miết lấy hoa tâm mẫn cảm, hắn hỏi: "Cái nào sướng hơn?"

Lúc thì trâm ngọc, lúc thì ngón tay, đường đến cực khoái bị hắn làm gián đoạn, Vương Nguyên nhíu mày, cũng không thèm quan tâm cảm xúc hắn, nàng chỉ muốn thật nhanh lên cao trào, đem dục vọng tích góp đã lâu một lần tiết ra hết.Nàng dịu giọng dỗ hắn, để hắn cho nàng một đòn trí mạng: "Sướng, ca ca cắm sướng...

Ưm..

Ca ca cho Nguyên Nguyên tiết đi..."

Lời còn chưa dứt, hắn dùng sức, tàn nhẫn cạ không ngừng vào mị thịt, Vương Nguyên duỗi hai chân về phía trước, lại vô lực rũ xuống, hoa tâm mút đầu ngón tay hắn, mãn nguyện mà lên đỉnh.Hắn dưỡng thương mấy ngày làm nàng cũng phải nhịn ân ái.

Có lẽ đã lâu không tiết, lần này cao trào đặc biệt dài, khoái cảm ấm áp tràn lan khắp cơ thể, nàng thoải mái há miệng ra rên rỉ.Vương Tuân vẫn đưa đẩy trong nội huyệt, đầu ngón tay vuốt ve thịt non sâu bên trong giúp nàng kéo dài dư vị cực khoái.Cảm giác huyệt thịt lại quấn lấy, hút chặt lấy ngón tay làm hắn luyến tiếc rút ay ra: "Càng ngày càng dâm, một lần cũng không no."

Nói rồi hắn bế nàng ngồi lên háng, dương vật dữ tợn nhắm ngay miệng huyệt mà đỉnh, hắn đè eo nàng, thấp giọng dụ dỗ: "Ngồi xuống đi, tự cưỡi."

Quy đầu kêu gào muốn đâm vào cái lỗ nhỏ chảy nước, Vương Nguyên vừa sợ vừa muốn, nàng ôm lấy eo hắn, thả thân mình rơi xuống, huyệt khẩu ngậm lấy vật cứng, một ngụm lại một ngụm ăn luôn đến tận gốc.Thân thể run lên dữ dội, há miệng cũng không nói nên lời, nàng ghé vào ngực hắn, bị dương vật thô to xỏ xuyên đến hai mắt trợn ngược, nước miếng chảy ròng, run rẩy tiết ra một dòng dâm tinh.Quy đầu kích động một phen va chạm với tử cung, cao trào vừa qua làm huyệt nàng rút lại, hút hắn càng sâu, bụng nhỏ nhô lên hình dạng dương vật hắn.

Vương Nguyên khóc lóc: "Ca ca...

Nguyên Nguyên chịu không nổi nữa..."

"Chịu không nổi nữa của muội, là ăn côn thịt sâu như vậy sao."

Vương Tuân ngoài miệng thì mỉa mai, kỳ thực đã sớm bị kẹp đến tê dại, chỉ hận không thể ôm lấy eo nhỏ tự mình thúc thêm trăm cái.Nhưng lại thấy Vương Nguyên toàn thân căng chặt, nước mắt rơi lã chã, hắn mềm lòng, chạm vào âm hạch, vỗ về trấn an, nhẹ nhàng xoa nắn.Nàng được hầu hạ dễ chịu, cơ thể cũng dần dần mềm ra, lại ngẩng mặt rên rỉ kiều mị.Vương Tuân bắt đầu đưa đẩy, dương vật rút ra khỏi tử cung, quy đầu theo nhịp mài lên hoa huyệt hai vòng rồi lại mạnh mẽ đâm vào cung khang chặt chẽ, nháy mắt đưa nàng tới khoái cảm tột đỉnh.Lặp lại vài lần, Vương Nguyên lại tiết, huyệt thịt cắn dương vật đến run rẩy, dịch xuân tẩm ướt khắp quy đầu.Hắn chậm rãi đưa đẩy, từ tốn hỏi: "Nguyên Nguyên, làm muội muội ta được không?"

Vương Nguyên mệt mỏi ngả người về phía sau, nàng bị hắn tóm eo mà dập, tóc tai rối bời, mồ hôi nhễ nhại, sướng đến chỉ biết khóc nấc: "Ư...

Thật thoải mái...

Ca ca giỏi quá...

Sướng, sướng muốn chết..."

Vương Tuân đảo mạnh vài cái, thầm thì nhắc nhở: "Nguyên Nguyên to tiếng như vậy, là muốn gọi đám tỳ nữ kia đến xem muội cao trào rên rỉ thế nào hả?"

"Không, không đâu..."

Vương Nguyên khôi phục chút thần trí, đáng thương lắc đầu, nhưng lại bị khoái cảm bao phủ, tiếng rên rỉ bị đâm cho tan nát.Vương Tuân bế nàng đến cửa động đá, ánh nắng ban trưa chiếu rọi lên thân thể trắng muốt lõa lồ.

Tiếng ve kêu râm ran làm tiếng tỳ nữ nghe không lọt, huynh trưởng nàng chỉnh tề, còn nàng thì trần trụi, hai chân quấn quanh eo hắn không buông.Vừa xấu hổ, lại vừa kích thích, nghe thấy tiếng tỳ nữ đến, Vương Nguyên liền kẹp chân, nức nở thúc giục hắn mau chui vào trong động.Nhưng hắn không chịu, đè lưng nàng vào vách đá, côn thịt vào ra dữ dội, tiếng nước giao hợp vang ra tứ phía.Lưng trần bị vách đá chà xát đau đớn, hoa huyệt với tử cung bị cắm đến tê dại, thân thể như muốn vỡ tan thành từng mành, nàng khóc lóc quẫy đạp loạn xạ, kết quả bị hắn giam cầm đến càng chặt.Không biết đã qua bao đợt cao trào liên miên, bụng nhỏ nàng căng trướng, một dòng nước nóng muốn trào ra.Trừng to mắt, nàng ôm bụng khóc, Vương Tuân thấy thế đâm thật mạnh, tiểu huyệt co rút cắn dương vật, chất lỏng vàng nhạt từ lỗ tiểu phun ra thành dòng.Giữa ban ngày, nàng bị hắn đụ ra nước tiểu.Vương Nguyên che mặt, nàng xấu hổ không thôi, Vương Tuân rút dương vật, tự nắm lấy vuốt ve rồi phóng thứ tinh dịch đã tồn trữ lâu đến mức đặc sệt lên khắp cái bụng nhỏ trắng nõn.Không màng nàng dơ bẩn, Vương Tuân ôm nàng vào lòng mà dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc, không ai đến đâu."

Vương Nguyên một đôi mắt hai hàng lệ ngước nhìn theo, quả nhiên, bên hồ không có một bóng người.Vương Tuân lần đến dưới thân nàng, ngón tay vuốt ve tiểu huyệt đang run rẩy, hắn lại nhếch môi cười: "Nguyên Nguyên này, cao trào ra nước tiểu có sướng không?"

"Cút đi, đồ cầm thú!"

Vương Nguyên trừng mắt, lớn tiếng quát: "Huynh làm ta đau lưng muốn chết!"☘︎ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại Wattpad @bascsixch và Wordpress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! ☘︎
 
[Edit/Cao H/Cổ Đại] Đích Huynh Cấm Luyến
Chương 46: Chờ đến khi nàng nguyện ý mới thôi


Đọc trước chương này tại Wordpress, nội dung sẽ được đăng tải lên Wattpad sau 2 ngày ♡https://bacsichinhhinh.wordpress.co...uong-46-cho-den-khi-nang-nguyen-y-moi-thoi/Từ h là bắt đầu truy thê nha
 
Back
Top Bottom