[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,243
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Edit] Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên - Mộc Tô Lý
Chương 40. Mặt người
Chương 40. Mặt người
Ma đầu nghĩ rồi lại nghĩ, trong tình cảnh thế này hắn có thể đến nắm tay áo của Thiên Túc thượng tiên.
---------------------
Vừa vào cấm địa, Ô Hành Tuyết muốn mở miệng nói chuyện đã bị khói lửa phía trước làm sặc, ho đến mức từ cổ đến gò má đều đỏ ửng lên.Ngay sau đó có người chắn ngang trước mặt hắn, giúp hắn tránh làn khói thổi tới, hắn mới ngừng ho mà dịu lại.Ô Hành Tuyết ngước mắt nhìn, quả nhiên là Tiêu Phục Huyên.Trên người Thiên Túc thượng tiên cũng mang theo khói đoán chừng là ở lâu trong cấm địa này một hồi bị lây nhiễm lên.
Khi gió thổi qua y phục của hắn cũng khiến người ta muốn sặc.Nhưng Ô Hành Tuyết lại không hé ra.Hắn chỉ nhẹ híp mắt, nhịn cơn ho xuống, nhịn đến mức trong mắt đều toả ra hơi nước, gần như sắp đỏ bừng lên."
Chỗ này sương khói dày đặc, sát khí nặng, ngươi không nên –––– " – Tiêu Phục Huyên nhìn thoáng qua phía sau lúc quay đầu lại giọng nói liền ngưng bặt.Ô Hành Tuyết bị hắn nhìn, có chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Tiêu Phục Huyên thu ánh mắt: "...
Không có gì."
Ô Hành Tuyết: "?"
Ô Hành Tuyết: "Ta không nên cái gì?"
Tiêu Phục Huyên: "Không có gì."
Ma đầu không thể hiểu nổi.
Nhưng hắn suy đoán Thiên Túc thượng tiên muốn nói hơn phân nửa là "Ngươi không nên đến lúc này", vì thế nhịn không được bắt đầu tìm lý do: "Không phải ta muốn xông loạn.
Ngươi không ở khách điếm cho nên không nhìn thấy, chưởng quầy của khách điếm kia nhiệt tình hiếu khách, đánh một trận rất lớn."
Tiêu Phục Huyên nhìn qua: "Đánh một trận gì?"
Ma đầu suy nghĩ, bắt đầu mù quáng cáo trạng: "Hắn mang theo một thi nhân không biết bị ngâm bao lâu rồi, đêm hôm khuya khoắc không ngủ được lại ngồi bên mép giường của ta.
Nửa đêm ta bừng tỉnh quay đầu nhìn thấy thứ đồ vật như vậy, đúng thật là... làm ta sợ hết hồn."
Tiêu Phục Huyên: "..."
Biểu tình của Thiên Túc thượng tiên bắt đầu một lời khó nói hết.
Hắn giật giật môi, dưới ánh mắt ra hiệu của ma đầu không cam tâm tình nguyện mà mở miệng, cho hắn một câu dẫn: "Sau đó?"
Ma đầu vô cùng hài lòng, tiếp tục nói: "Sau đó lại nổi lên một ít xung đột nhỏ, dẫn người của Phong gia tới.
Bọn họ đi lên lập tức tặng cho ta một mảnh tro giấy, nói là bùa thăm dò tà ma, cái thứ đồ lung tung rối loạn gì đó, làm cho khắp người ta đều là –––– "Trong lời hắn nói mang theo một chút tức giận, cúi đầu phủi phủi y phục, thật sự phủi ra một ít tro giấy còn sót lại.Đầu ngón tay hắn dính một ít tro tàn, vướn tới: "Nhìn xem."
Thiên Túc thượng tiên liếc ngón tay kia của hắn, sau một lúc lâu "ừm" một tiếng, tỏ vẻ đã nhìn thấy.Toàn thân ma đầu không hề có vết thương, đương nhiên không có khả năng chịu thiệt thòi gì, nhưng hắn không chịu nổi đôi mắt kia nhìn hắn như vậy.Hắn im lặng một lát, vẫn hỏi một câu: "Động thủ sao?"
Ô Hành Tuyết nói: "Bọn họ động kiếm."
Tiêu Phục Huyên: "..."
Nói đến đây, như thể ma đầu tự biết có hơi quá mức, lập tức xoay chuyển câu chuyện, nói: "Cũng may quậy ra động tĩnh không lớn, bọn họ nghe ta giải thích vài câu cũng không kêu đánh gọi giết nữa mà thay đổi chủ ý giúp ta tìm ngươi."
Nghe đến đó, Tiêu Phục Huyên giật giật khoé mắt.Một lát sau, hắn hỏi: "Tìm bao lâu?"
Có lẽ là sương khói bên trong cấm địa mang theo không khí nóng rực, giọng nói của hắn không có vẻ lạnh lùng vậy mà còn lộ ra một chút ôn hoà.Ô Hành Tuyết nghe đến ngẩn người, trái tim bỗng thịch một cái.Thật kỳ quái, trong đầu đã đè nén nhớ nhung vô cớ trước đó lại cũng mạo hiểm đến mức không hề có đạo lý, rõ ràng người muốn tìm đã đứng ngay trước mặt rồi."
Hửm?" – Ô Hành Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng, nói: "Cũng không bao lâu, có điều lối vào cấm địa này thật sự không bắt mắt, chưởng quầy hình như bị hạ khẩu lệnh phong cấm, nửu ngày cũng không nói được một câu hữu dụng, còn mấy người Phong gia bản lĩnh có hạn, để bọn họ mở lối vào cho ta cũng do do dự dự nửa ngày không làm được, vô duyên vô cớ làm chậm trễ thời gian –––– "Hắn đang nói chợt không còn thanh âm nữa.Bởi vì hắn ngước mắt nhìn thấy Tiêu Phục Huyên vẫn luôn nhìn hắn.Ô Hành Tuyết đang muốn hỏi "Làm sao vậy", vừa lúc nhìn thấy Tiêu Phục Huyên giơ tay, ngón tay cong lại khẽ chạm vào đuôi mắt của hắn.Ô Hành Tuyết thình lình không nói nên lời.Hắn đang gần đến kiếp kỳ, cả người lạnh như tượng băng.
Ngón tay đối phương vừa chạm tới, mảnh ấm áp kia liền vô cùng rõ ràng, thế cho nên một lúc lâu sau duối mắt của hắn đều tràn ngập hơi nóng.Có lẽ trong nháy mắt kia xúc cảm quá giống nhau, hắn lại nghĩ đến vài hình ảnh vụn vặt.
Giống như bởi vì ở quá gần Lạc Hoa Đài mà hắn càng thường xuyên nhớ tới những chuyện trong quá khứ.Hình ảnh mơ hồ chợt loé qua trong đầu, hắn thấy ấn ký chữ "Miễn" trên cổ Tiêu Phục Huyên phát sáng lên gần trong gang tấc, giống như ánh lửa vàng lấp loé.Hắn nheo mắt lại, sau đó có người khẽ chạm vào đuôi mắt của hắn.Hắn thấy ngón tay Tiêu Phục Huyên cong lên vuốt ve, thấp giọng nói: "Ướt."...Lông mi Ô Hành Tuyết run lên.Hắn vô thức sờ đuôi mắt, sờ đến hơi ấm còn sót lại từ ngón tay Tiêu Phục Huyên, tức khắc càng trở nên yên tĩnh hơn, giống như con cáo tuyết được vuốt mịn lông mao.Hắn vi diệu vùng vẫy, hỏi: "Vừa rồi mắt ta dính tro giấy của Phong gia sao?"
Tiêu Phục Huyên thấp giọng hỏi lại một câu, lát sau mở miệng: "Không phải."
Không phải?Vậy vì sao ngươi...Ô Hành Tuyết nhìn hắn.Lại qua một lúc lâu, giọng nói nhàn nhạt nặng nề của Tiêu Phục Huyên lại vang lên trong sương khói: "Dịch dung ở đó biến mất, ta sửa lại một chút."
Ô Hành Tuyết dời tầm mắt.–––––––Sương khói phía sau Tiêu Phục Huyên tản đi một ít, hắn vừa dời tầm mắt vừa vặn nhìn thấy mấy trăm dặm đất khô cằn.Ô Hành Tuyết cau mày hỏi: "Nơi này tại sao đều là đất khô cằn?"
Tiêu Phục Huyên quay đầu nhìn thoáng qua: "...
Không biết, lúc ta tới đã là như vậy."
Mùi cháy sém kia thật sự quá nặng, Ô Hành Tuyết hơi khó chịu, lẩm bẩm nói: "Phải không?"
Tiêu Phục Huyên nhìn thẳng nói: "Đúng vậy."
Ô Hành Tuyết không nghi ngờ hắn, chỉ hỏi: "Đúng rồi, tại sao ngươi vào cấm địa này?"
Tiêu Phục Huyên nói: "Lúc nửa đêm ta nghe thấy một âm thanh."
Ô Hành Tuyết ngoài dự tính nói: "Âm thanh gì?"
Tiêu Phục Huyên nói: "...
Giọng của ngươi."
Ô Hành Tuyết: "?"
"Giọng của ta?" – Ô Hành Tuyết càng khó hiểu: "Từ nơi nào truyền đến, nói cái gì?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Trong sân, không nói gì khác, chỉ gọi tên ta."
Lúc ấy đúng vào nửa đêm, một tiếng "Tiêu Phục Huyên" kia tuy là rất nhẹ nhưng lại cực kỳ rõ ràng, chắc chắn hắn không thể nghe lầm.Ban đầu hắn cho là người cuộn mình trên giường quá lạnh cho nên gọi hắn, còn xoay người xem nhiệt độ của đối phương.
Kết quả lại nghe thấy tiếng nói.Hắn lại tưởng là tượng thần trong túi cẩm bên hông.Mãi đến tiếng thứ ba, hắn mới phát hiện ra giọng nói kia truyền đến từ hướng sân vườn.Nếu là thường ngày, Ô Hành Tuyết chân chính nằm trên giường cho dù có thế nào hắn cũng sẽ không bị một câu nói như vậy làm phân tâm, chỉ một đường kiếm quét qua là xong.Nhưng đây là ảo cảnh của Lạc Hoa sơn thị cho nên hắn hơi do dự.
Bởi vì sơn thị không chỉ có Ô Hành Tuyết hiện tại, có lẽ còn có Ô Hành Tuyết của năm đó.Hắn không thể tuỳ tiện xuất kiếm.Vì vậy hắn đi đến bên cửa sổ, đẩy một cánh cửa ra, nhìn đến phương hướng phát ra giọng nói.
Nơi đó hoàn toàn không có ánh sáng chiếu đến không hề nhìn thấy bất kỳ bóng dáng của người nào.Bởi vì cũng không xa Tiêu Phục Huyên cũng không để linh thần ly thể mà chỉ thả một sợi linh thức từ đầu ngón tay đi thăm dò trong sân.Giọng nói kia truyền đến từ một góc tường trong sân, sợi linh thức kia của hắn vừa chạm vào góc tường, tức thì cảm thấy một trận gió thổi tới bọc cả người hắn vào trong.Mãi đến lúc hắn phá tan trận gió thì đã đứng ở nơi này."
Đúng là kỳ quái." – Ô Hành Tuyết nói: "Trong phòng rõ ràng có hai người tại sao chỉ kéo một mình ngươi vào?
Cấm địa chẳng lẽ còn nhận người sao?"
Cứ cho là nhận người cũng nên nhận hắn mà không phải Tiêu Phục Huyên mới phải chứ?Suy cho cùng năm đó hắn từng nói bản thân ban đầu được sinh ra ở nơi này.
Nếu luận về nguồn gốc hẳn là hắn càng sâu nặng hơn một chút.Ô Hành Tuyết nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nghĩ đến một đáp án –––– không phải cấm địa này tự muốn kéo Tiêu Phục Huyên mà có người động tay động chân muốn kéo Tiêu Phục Huyên vào cấm địa này.Nếu là như vậy, vậy rất đang suy ngẫm...Trên đời này có bao nhiêu người có thể làm vậy với Thiên Túc thượng tiên đây?Ô Hành Tuyết đang suy tính trong đầu lại nghe thấy Tiêu Phục Huyên nói: "Vừa rồi ngươi nói đây là cấm địa?
Có phải là nghe thấy tin đồn gì không?"
Ô Hành Tuyết sửng sốt một chút, muốn nói: "Ngươi không biết?"
Nhưng hắn lại nhận ra một điều, Tiêu Phục Huyên không có nghe thấy những lời ông chủ khách điếm nói.
Một câu "Lạc Hoa Đài đã từng có một gốc thần mộc" ở Toạ Xuân Phong năm đó đã nói từ mấy trăm năm trước, cũng không biết được người nghe còn nhớ rõ hay không.
Cứ cho là nhớ rõ cũng không nhất thiết sẽ nghĩ đến nơi này.Huống hồ...Ô Hành Tuyết nhìn phía xa, trên mặt đất cháy sém không có một gốc cây nào.
Nếu không phải vừa vặn nhớ tới lời đã từng nói ở Toạ Xuân Phong kia e là hắn cũng không cảm thấy đây là nơi đã phong cấm thần mộc.Hơn nữa nói là phong cấm nhưng hắn lại không nhìn thấy bất kỳ thuật phong cấm nào.
Trên mặt đất khô cằn ngoại trừ sương khói mịt mù ra thì cũng coi như yên tĩnh."
Ngươi vừa tiến vào, nơi này đã không khí trầm lặng như vậy rồi?" – Ô Hành Tuyết hỏi.Tiêu Phục Huyên "Ừm" một tiếng.Ô Hành Tuyết lại hỏi: "Không có kinh động trận pháp linh tinh gì đó?"
Tiêu Phục Huyên: "Không có."
Ô Hành Tuyết thầm nói kỳ quái.
Hắn nhớ câu "Sát khí quá nặng" trước đó của Tiêu Phục Huyên, hoang mang mà nói: "Vậy sát khí ngươi nói ở đâu?"
Tiêu Phục Huyên giống như bị nghẹn, nhàn nhạt nói: "Hù doạ ngươi."
Ô Hành Tuyết: "?"
"Nếu đã vào được..." – Tiêu Phục Huyên dường như có hơi đau đầu: "Vậy thì không gì để nói nữa."
Ô Hành Tuyết nhìn xuyên qua đám sương khói mơ hồ nhìn thấy ở nơi xa có bóng dáng lờ mờ của một vật.Hắn nheo mắt vỗ vỗ Tiêu Phục Huyên: "Nơi đó... là một toà nhà sao?"
Tiêu Phục Huyên: "Hẳn là miếu thờ, ta vốn dĩ muốn qua đó xem."
Ô Hành Tuyết: "Sau đó thì sao?"
Tiêu Phục Huyên: "...
Sau đó lại loáng thoáng nghe thấy có người nói 'Nếu không mở được lối vào chỉ có thể quậy đến động tĩnh càng lớn càng tốt'."
Có người: "..."
Qua một lúc Ô Hành Tuyết không nói gì, giơ tay đẩy Tiêu Phục Huyên về phía trước một bước: "Đi thôi đi thôi, ta không có nói."––––––Bọn họ băng qua một mảnh kỳ lạ, mặt đất khô cằn trống trãi không có thứ gì, đi đến bóng đen trước mặt.Tiêu Phục Huyên nói không sai, đó đúng là một ngôi miếu thờ, cổ quái mà cô độc đứng trên mảnh đất khô cằn.
Bên ngoài miếu thời là chất gỗ, đen sì sì, bên trong bệ thờ và mặt đất lại là chất ngọc.Trên bệ thờ là một pho tượng nhỏ cũng là chất ngọc, nó không giống những bức tượng thần thường thấy, không trang nghiêm câu nệ trách trời thương dân như vậy, nó khắc một thiếu niên đang dựa vào một cây ngọc cực cao.Pho tượng không khắc mặt không nhìn ra diện mạo của thiếu niên chỉ có thể nhìn thấy thân hình mảnh mai cao ráo.
Sau lưng pho tượng này là một tấm bia, trên bia có khắc chữ, ở trên cao nhất hẳn là tên huý của thiếu niên này.Hơi kỳ lạ, gọi là: Bạch Tướng.Ô Hành Tuyết đang muốn lấy tấm bia ngọc kia tới xem bỗng một tiếng nói từ nơi xa xăm truyền tới: Không được động, ngươi sẽ chết..."
Ngón tay Ô Hành Tuyết dừng lại.tiếng nói kỳ lạ kia vang lên hắn nhìn xung quanh một vòng cũng không tìm được nơi phát ra.
Tiêu Phục Huyên một kiếm đẩy tấm rèm bàn ra, dưới đài ngoại trừ lư hương đầy tro bụi không có người nào trốn ở đó.Ô Hành Tuyết suy tư một hồi bất chợt cảm thấy không đúng,Tiếng nói kia không truyền đến từ xung quanh, trái lại giống như là...Trên đỉnh đầu.Hắn cau mày, ngẩng đầu nhìn lên trên.Tức thì nhìn thấy trên xà nhà cao cao của miếu thờ, dày đặc những khuôn mặt người...
Thật giống như toàn bộ nóc nhà đều chật ních người, chân hướng lên trên đầu cắm xuống đất, cứ như vậy treo bọn họ phía trên.Ô Hành Tuyết: "..."
Hắn suy nghĩ rồi cảm thấy trong tình cảnh thế này hắn có thể đến nắm tay áo của Thiên Túc thượng tiên.Thật sự có quá nhiều mặt người, nam nữ già trẻ đều có, lại đều là những gương mặt trắng bệch.
Bọn họ nhẹ nhàng lay động trong gió nhẹ, dây thừng cũng bị kéo theo mà vang lên từng tiếng kẽo kẹt.Trong lúc nhất thời không thể phân biết được câu nói "Không được động, ngươi sẽ chết" kia cuối cùng là do ai nói.Hắn và Tiêu Phục Huyên cau mày ngửa đầu nhìn phía trên.Đang tìm kiếm tiếng nói xa xăm kia lại vang lên: "Phong cấm ở nơi này, đao trận hoả trận tầng tầng chống chất, Cửu Thiên Huyền Lôi mười tám đạo, vậy mà nhanh như vậy đã phá sạch sẽ..."
Ô Hành Tuyết: "?"
Hắn sửng sốt một chút: "Đao trận, hoả trận, Cửu Thiên Huyền Lôi?
Ở nơi nào?"
Tiếng nói kia lại vang lên: "Hắn phá xong rồi, bọn ta đều nhìn thấy."
Ô Hành Tuyết ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu được "hắn" mà tiếng nói kia nhắc tới là ai.Vì thế hắn hơi hé miệng, quay đầu nhìn Tiêu Phục Huyên."
Ngươi..." – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Không phải ngươi nói vừa tiến vào nơi phong cấm này không khí đã trầm lặng như vậy rồi sao?"
Tiêu Phục Huyên: "..."
"Còn nói nơi này không có pháp trận gì, một chút đồ vật cũng không nhìn thấy?"
"Còn nói sát khí quá nặng chỉ là hù doạ làm ta sợ."
Tiếng cười lít nha lít nhít từ trên đỉnh đầu vang lên, những khuôn mặt người đó một người lại tiếp một người mở miệng, tiếng nói nhẹ như gió thổi: "Giả."
"Giả."
"Lừa gạt ngươi thôi."...Đúng là giả.Vừa tiến vào cấm địa này đều núi đao biển lửa kín không kẽ hở, căn bản không cho bất cứ người nào một con đường sống, phàm là người yếu đuối một chút đến nơi này ngoại trừ lấy bức tường người bảo đảm an toàn nếu không căn bản không thể nhìn một cơ hội sống sót nào.Thế cho nên Tiêu Phục Huyên căn bản không có cách nào phân linh thức trở về truyền tin cho người đang ngủ trong khách điếm.Mãi đến khi phá hơn một nửa hắn mới nghe được loáng thoáng vài âm thanh bên ngoài cấm địa mà tìm được.Lúc nghe thấy Ô Hành Tuyết và người của Phong gia nói chuyện, Tiêu Phục Huyên đang ngăn cản một đạo huyền lôi cuối cùng.
Trường phong bổ đôi biển lửa, lại lấy khí thế hiên ngang đẩy ra kiếm khí vô biên, dọn sạch ngọn lửa đỏ tươi hơn mười dặm.Đợi đến khi một tia lửa cuối cùng biến mất, hung địa biến thành mảnh đất khô cằn cũng không còn nhìn ra hoạ sát mệnh chiêu gì nữa hắn mới vẩy bụi đất trên thân kiếm xuống, một bước nhanh chóng đi đến lối vào cấm địa.Đương nhiên hắn không kịp nhìn xem cấm địa này còn có thứ gì, cũng không có thời gian quản những bóng dáng lay động trong miếu thờ kia, càng đừng nói đến xem xét rõ ràng nơi này đang phong cấm vật gì.Hắn dùng mu bàn tay lau sạch một ít tro còn lại trên cằm, tra kiếm vào vỏ, lúc này mới vươn tay kéo người nọ từ bên ngoài vào.