Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi

[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 162. Rốt cuộc tâm ý tương thông.


Edit: LTTrong khi Hạ Thiên Tịch không chút keo kiệt phóng ra ma pháp, miệng vết thương trên cánh tay Lăng Thần đã khép lại rất nhanh, cánh tay nguyên vẹn giống như lúc band dầu, nếu như không phải cửa sổ xe bên cạnh có thủy tinh bị nghiền nát ở trước mặt Lăng Thần, hắn thật muốn hoài nghi, cánh tay của mình có phải là căn bản không bị thương không.

Nhìn miệng vết thương cuối cùng trên cần tay mình cũng đã dần đần khép lại, Lăng Thần híp lại mắt phượng, nhưng lúc này quang minh ma pháp trong tay Hạ Thiên Tịch cũng không thu hồi, cho dù miệng vết thương trên cánh tay Lăng Thần đều đã khép lại, nhìn không thấy một kẽ hở, hắn vẫn không chút keo kiệt phóng ra ma pháp của mình."

Tịch Tịch, được rồi được rồi..."

Lăng Thần lập tức liền phát hiện Hạ Thiên Tịch không bình thường, lập tức ôm người vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành.Cả người Hạ Thiên Tịch run bần bật, nhỏ giọng ghé vào trong ngực Lăng Thần thút thít.Trong lòng Lăng Thần cũng rất đau, biết mình hù dọa bảo bối của mình như vậy là rất tàn nhẫn, nhưng dưới tình huống hắn không có lựa chọn nào khác này, nếu như loại chuyện này diễn ra lần nữa, hắn cũng sẽ lựa chọn như cũ.Chỉ cần có thể giữ lại Hạ Thiên Tịch, hắn sẽ không từ thủ đoạn.Hạ Thiên Tịch ghé vào trong ngực Lăng Thần khóc thút thít một lúc lâu, Lăng Thần hôn lên tóc hắn, ấm giọng nhẹ nhàng nói, "Bảo bối, bảo bối..."

Giọng nói thâm tình mang theo tình cảm sâu đậm và thương tiếc, biết bảo bối bị sợ hãi, hắn chỉ có thể dùng giọng nói thâm tình của mình dỗ dành bảo bối bị hoảng sợ."

Bảo bối, bảo bối, bảo bối..."

Hạ Thiên Tịch môt lúc lâu mới khống chế được thân thể run rẩy của mình, hắn giãy giụa khỏi ngực Lăng Thần, đôi mắt sau khi bị gột rửa sáng ngời, đôi mắt trong trẻo bao trùm một tầng hơi nước mù mịt, cánh môi hắn run run há mồm muốn nói gì đó lại không nói nên lời, nhìn Lăng Thần rồi nâng tay lên cho hắn một cái tát.Một cái tát này của Hạ Thiên Tịch dùng lực, trên khuôn mặt đẹp chai của Lăng Thần lập tức hiện ra 5 dấu ngón tay."

Anh còn dọa tôi sợ nữa không?"

Hạ Thiên Tịch khóc không thành tiếng, cổ họng nghẹn ngào hỏi.Dù Lăng Thần không bị thương đến chết đi, nhưng mà...

Y không nhìn thấy thì sẽ không đau lòng không lo lắng sao?Sao y có thể như thế?

Sao y dám?Sao y có thể nhẫn tâm như vậy?

Ép buộc mình như vậy?

Uy hiếp mình?

Dọa đến mình?Đối với cái tát của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần có thể thoát được, nhưng chuyện ngày hôm nay đúng là hắn làm quá đáng, nếu bảo bối đánh hắn một tát là có thể nguôi giận, hắn tình nguyện bảo bối có thể tát hắn nhiều thêm mấy cái để vui vẻ.Nhìn Hạ Thiên Tịch hai mắt đẫm lệ mông lung, đôi mắt hồng hồng, Lăng Thần lập tức lắc đầu, thanh âm cũng khàn khàn, "Không dám nữa, bảo bối, anh bảo đảm sau này cũng không dám nữa, em đừng khóc nữa được không, nhìn em khóc, anh đau lòng."

Lăng Thần khàn giọng kéo Hạ Thiên Tịch vào trong lòng, cúi đầu cẩn thận hôn lên cái với mặt y, nụ hôn nhẹ nhàng như lông ngỗng dừng ở trên má Hạ Thiên Tịch, mang theo tình cảm và dỗ dành của Lăng Thần."

Anh cũng sẽ đau lòng cho tôi?"

Giọng nói của Hạ Thiên Tịch đã khàn không nói nổng, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thần run rẩy nói, "Anh rõ ràng biết tôi sẽ đau lòng, lại còn dùng một chiêu này để bức tôi?

Anh rõ ràng biết tôi sẽ sợ hãi, lại vẫn làm tôi sợ như vậy?

Tôi ghét anh, ghét anh..."

"Ừ, đều là anh không tốt, đều là anh không tốt..

Anh bảo đảm không có lần sau.

Bảo bối, em đừng khóc nữa được không?"

Lăng Thần không ngừng hôn lên tóc, trán, mặt, má hắn. (T: Tranh thủ à cha nội?)Nụ hôn nhẹ nhàng có thể trấn an được tâm hồn hoảng sợ của Hạ Thiên Tịch.Nếu Lăng Thần không phải là người hắn thích, nếu Lăng Thần không phải người hắn yêu, đừng nói là một chút thương tổn, dù người xa lạ ở trước mặt hắn chết thì hắn cũng sẽ không có cảm xúc gì.Chỉ là, Lăng Thần là người hắn tâm tâm niệm niệm yêu thương, dù y chịu chỉ một chút thương tổn, trong lòng hắn cũng sẽ vô cùng lo lắng sợ hãi."

Ngoan, bảo bối, em đừng khóc, nếu em tức giận thì đánh anh, đánh tới khi em không còn giận nữa mới thôi, đừng khóc được không?"

Hạ Thiên Tịch dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Lăng Thần, miệng vểnh lên, mới chậm rãi dừng nức nở.Lăng Thần ôm người vào trong lòng, cảm nhận được độ ấm của người này trong ngực, hắn từ trước tới nay chưa từng thỏa mãn như bây giờ.Hai người im lặng ôm nhau nửa ngày, không khí bên trong xe tuy rằng yên tĩnh, nhưng cũng không lạnh lẽo."

Bây giờ, anh nói làm sao giờ?"

Một lúc sau, Hạ Thiên Tịch vùi đầu ở trước ngực Lăng Thần khàn giọng nói, "Tôi đã cái dạng này, sao có thể đi gặp cha mẹ anh?"

"Vậy thì không gặp."

Lăng Thần nói, đến mức này, bọn họ cũng không có cách trở về, hơn nữa bây giờ hắn cũng không muốn về, bây giờ hắn chỉ nghĩ muốn cùng bảo bối của mình ở một chỗ vuốt ve an ủi. (T: Zuốt ze hay an ủi?)Hạ Thiên Tịch im lặng không nói gì, vẫn chôn đầu ở trước ngực Lăng Thần như cũ.Lăng Thần cúi đầu nhìn đầu tóc như lông xù màu đen trước ngực, nhịn không được hôn lên tóc y, trong lòng đột nhiên tuôn ra thứ cảm tình cực nóng, hắn ôm Hạ Thiên Tịch khàn giọng trầm trầm nói: "Bảo bối, anh muốn em." (T: Trẻ vị thành niên như tôi từ chối hiểu câu này).Hắn bây giờ đột nhiên rất muốn ôm người này vào trong lòng ngực của mình, hòa hai làm một với hắn, làm máu thịt của y trộn lẫn với mình, từ đây bọn họ không bao giờ rời xa.Lăng Thần vốn muốn để lần đầu tiên của hai người đợi đến lúc kết hôn, nhưng hắn cảm giác bây giờ hắn không thể đợi được đến lúc ấy, hai người dù sao cũng chỉ ở độ tuổi trưởng thành, trong thời gian ngắn chỉ sợ không thể kết hôn, hơn nữa bây giờ bọn họ vừa mới trở thành học sinh của Trường quân đội Đệ Nhất, còn phải ở lại Trường quân đội Đệ Nhất ít nhất ba năm, sau đó vào quân đội!

Sau này có nhiều chuyện đang chờ bọn họ như vậy, mấy năm này chỉ sợ bọn họ căn bản không thể kết hôn được.

Nếu không kết hôn được, còn không để người này hoàn toàn trở thành của mình, hắn thật sự không yên tâm.Hạ Thiên Tịch dựa ở trong ngực Lăng Thần không trả lời, không khí yên ắng, Lăng Thần cũng không nóng vội, hắn chỉ là lần này đến lần khác hôn lên tóc y.Nửa ngày, Hạ Thiên Tịch mới khàn giọng, nói, "Được, chúng ta đi thuê phòng."

Hắn từ trong ngực Lăng Thần đứng dậy, đôi mắt tuy sưng đỏ, nhưng nhưng đôi mắt đào hoa kia vẫn tràn ngập mị hoặc hưng phấn như cũ, hắn cong khóe môi nhìn Lăng Thần, nói: "Anh cần phải nghĩ cho kỹ, chỉ cần hai người chúng ta lên giường, từ nay về sau, tôi tuyệt đối không cho phép phản bội."

Ánh mắt hắn sắc bén nhìn Lăng Thần uy hiếp: "Chỉ cần anh dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ làm cho anh sống không bằng chết, anh biết rõ bí mật của tôi, biện pháp để anh sống không bằng chết có rất nhiều, đến lúc đó anh cũng không nhất định đánh thắng được tôi."

Đúng vậy, Hạ Thiên Tịch là toàn hệ ma pháp sư, dù bây giờ cấp bậc ma pháp không cao, nhưng so với Lăng Thần đã tốt hơn rất nhiều, hai người đều là chiến sĩ cơ giáp, dù thiên phú chiến sĩ cơ giáp hắn không bằng Lăng Thần, nhưng trên người hắn có một cái hệ thống thần bí khó lường, ngẫu nhiên khen thường gì đó, thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của hắn khẳng định là nhiều không kể xiết."

Bảo bối."

Lăng Thần cúi người hôn lên trán Hạ Thiên Tịch, đôi mắt màu bạc lạnh lẽo giờ này lại tràn ngập nhu tình nhìn Hạ Thiên Tịch, giọng nói trầm khàn, nhưng lời nói lại kiên định, không làm người khác nghi ngờ, "Anh yêu em, cả đời này cũng chỉ yêu một mình em, chỉ cần em không rời khỏi anh, cả đời anh sẽ đối tốt với em.

Không, dù em rời khỏi anh, anh cũng sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ trói buộc em ở bên cạnh anh, không cho em rời khỏi anh một bước."

Đã sớm nói, người Lăng gia hắn đều cứng nhắc như vậy, chỉ cần nhận định, cả đời này đều sẽ không thay đổi.Ánh mắt Hạ Thiên Tịch tinh tế quan sát sắc mặt của Lăng Thần, như đang xác nhận thật giả của lời nói.Lăng Thần hào phóng cho Hạ Thiên Tịch dò xét, hắn cũng không nói những lời trái lương tâm, cũng không sợ bảo bối dò xét kĩ.Nửa ngày, Hạ Thiên Tịch mới cong môi nói: "Được."

Lăng Thần cũng cong cong khóe môi."

Giờ chúng ta đi thuê phòng."

Tính tình của Hạ Thiên Tịch bình thường tuy có chút ngạo kiều, nhưng hắn cũng không phải một người làm ra vẻ*, hai người nếu quyết định ở bên nhau, lên giường chắc chắn là cần thiết.*Ui cái câu này qt nó dịch 'làm ra vẻ' thành 'loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi từ chối' nên tôi cười hết 15p các cô ạ =))Hạ Thiên Tịch nói xong, xuống xe trước.Lăng Thần cong môi, cũng mở cửa xe ra ngoài.Hắn đi đến bên người Hạ Thiên Tịch dắt tay y, bởi vì bây giờ hai người đang ở trên đường cái, cho nên vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy cách đó không xa có mấy khách sạn, Lăng Thần lập tức nắm tay Hạ Thiên Tịch đi qua.Hai người, đầu tay áo có chút rách nát, một đôi mắt sưng đỏ, nhìn qua vô cùng đáng thương làm cho người ta trìu mến, đến trước bàn phục vụ thuê phòng chịu không ít ánh mắt của nhân viên nữ, mặc kệ hình tượng hai người lúc này bị hao tổn bao nhiêu, nhưng vẫn làm người ta thích.Hai người căn bản không để ý đến những ánh mắt này, Lăng Thần thuê một căn phòng lớn xa hoa, nếu hai người đã không đợi đến lúc kết hôn, vậy thì lần đầu tiên hắn cũng không có khả năng quá ủy khuất Hạ Thiên Tịch.Thuê phòng, hai người lập tức chạy về gian phòng đó, mở cửa phòng ra, Lăng Thần vừa mới đi vào, Hạ Thiên Tịch đã nhào tới Lăng Thần, hôn loạn xạ lên khóe môi hắn/Lăng Thần cong cong khóe môi, một tay ôm eo Hạ Thiên Tịch, một tay sờ soạn đóng cửa phía sau lại, khóa lại, sau đó hai người mới ôm nhau hung hăng hôn lên.Nếu đã xác định quan hệ, biểu lộ tâm ý, bây giờ hai người đã có chút dục vọng rồi.Bọn họ đều huyết khí phương cương*, sao có thể với người yêu mình không có dục niệm.*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai. (By: Leosansutu)Cho nên, nụ hôn của bọn họ đều mang theo dục vọng cực nóng cháy rực, bọn họ hung hăng hôn đối phương, cánh môi trằn trọc, mút thỏa thích... (T: Eo, tôi chỉ mất trinh bàn tay, ngồi ed mấy cảnh này mà ngại á, đúng là đọc thì khác, mà ed thì khác =))Chỉ là một nụ hôn, bọn họ đều có xúc động muốn đối phương vào trong máu thịt của mình...Bọn họ đều nghĩ hợp hai làm một, bọn họ đều muốn máu thịt giao thoa, nước nhũ giao nhau (?), trở thành người thân mật khăng khít nhất thế gian, trở thành duy nhất cả đời đối phương.Mà độ ấm trong phòng, trong quá trình hai người hôn môi, tăng nhanh...Tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ cánh môi ướt ái, hình ảnh hai người trên giường lớn giao nhau..._____________________________Thanh: Ngồi ed mấy cảnh yêu đương này mà tôi phát ghen á, nhưng riêng chiện 16+ mà đã làm thì các cô đọc chứ đừng học theo nhá.

Tại hạ thấy không ổn không ổn đâu nhia mọi người.

Mấy cô mấy bác có người yêu mà còn nhỏ thì đừng làm chiện quá giới hạn nha, à mà chắc mấy cô bác đọc truyện đều FA như tôi =))Tiện thể không biết có bạn nào đọc truyện ở tamhoan.com mà nick không có xu không ạ, mình có 1 nick hơn 208k xu, với tình hình nạp 50k mới có 550 xu thì 208k xu là gần 19 củ nhưng mình không bán z đâu ạ, sale 70-80% chứ vã lắm rồi, ai đang vã vì không có xu đọc truyện ở tamhoan thì ib wattpad mình lẹ trao đổi nheeee chứ mua xu đắt lắm
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 163. Trời sinh một đôi!


Edit: LT"Muốn uống nước không?"

"Có."

Sau khi ấy ấy, Hạ Thiên Tịch lười biếng nằm ở trong chăn, híp mắt, toàn thân đã mềm thành một bãi bùn nhão.Lăng Thần thấy dáng vẻ đáng yêu của y, thân mật hôn một cái lên trán y, vén chăn lên xuống giường, hắn chỉ mang một cái quần dài, trên thân thể to lớn màu mật ong có mấy vết cào nhỏ dài, đó đều là kiệt tác của Hạ Thiên Tịch, nhưng hắn lại rất hài lòng việc bảo bối lưu lại dấu vết của y lên người mình, vừa nhớ tới chính mình cũng ở trên người bản bối để lại vết hôn chằng chịt, hắn cũng vô cùng hài lòng.Giọng nói của hai người vẫn có chút khàn khàn, nhất là Hạ Thiên Tịch, vốn dĩ giọng của hắn đã khàn rồi [vì la hét lúc nãy], lại trải qua một chuyện chăn gối kịch liệt, sau đó cổ họng của hắn ngay cả nói cũng chả nói được, nhưng giọng Lăng Thần khàn khàn, lại mang theo một cổ từ tính nói không nên lời.Hắn đi đến cái bàn cách đó không xa rót một chén nước nguội đưa tới bên Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch híp mắt lười biếng nằm trong ổ chăn, một tay Lăng Thần ôm lấy eo hắn, kéo người vào trong ngực, sau đó đặt ly nước ở bên môi Hạ Thiên Tịch ôn nhu nói, "Bảo bối, nước."

Hạ Thiên Tịch lười biếng mở to mắt liếc Lăng Thần một cái, cong cong khóe môi, giọng nói trầm thấp, "Đút tôi."

Lăng Thần cong miệng, Hạ Thiên Tịch lúc này đã nhắm mắt lại, cho dù thanh âm của hắn có khàn khàn trầm thấp, Lăng Thần vẫn nghe rõ lời của Hạ Thiên Tịch, có chút sung sướng cong môi uống lên một hớp nước, sau đó đầu chậm rãi thấp xuống nhắm ngay môi Hạ Thiên Tịch, đẩy nước trong miệng mình vào miệng Hạ Thiên Tịch. (T: Tình thú ghê ha).Liên tiếp đút ba ly nước, Hạ Thiên Tịch mới lắc đầu dừng lại.Thật ra hắn cũng không khát lắm, chỉ là vừa rồi đã kêu quá nhiều nên cổ họng khô nứt không thoải mái.Nhìn đồng hồ trên tường, từ sáng sớm đến chiều, bọn họ đã ở đây mấy giờ, nhưng toàn thân Hạ Thiên Tịch mềm mại không muốn động đậy.Hắn không muốn động, Lăng Thần càng không muốn động, đút nước xong, hắn liền quay về nằm vào trong chăn, ôm lấy người Hạ Thiên Tịch, hai người hưởng thụ thời gian sau giường chiếu.Tích tích tích ――Quang não của Lăng Thần phát ra tiếng kêu.Hạ Thiên Tịch không quan tâm, lôi chăn che đầu tiếp tục ngủ, Lăng Thần nhìn số hiển thị trên quang não, nhíu mày một cái, trực tiếp từ chối.Không cần phải nói cũng biết là trong nhà gọi tới, sáng sớm hôm nay hắn đáp ứng mang theo Hạ Thiên Tịch trở về, Lăng Nghị và Lạc Ngôn đều mang vẻ mặt vui sướng chờ đợi, đã qua một thời gian dài, đừng nói Lăng Thần đưa con dâu bọn họ về, ngay cả Lăng Thần cũng chẳng thấy đâu, bọn họ đã gọi qua vài cuộc, chẳng qua lúc trước Lăng Thần không nhận, bây giờ bị Lăng Thần trực tiếp từ chối.Xem Hạ Thiên Tịch như lại muốn ngủ, Lăng Thần thoáng kéo chăn một chút lộ ra đầu hắn, cho hắn có thể hô hấp bình thường, sau đó cầm quang não đi vào trong phòng tắm gửi tin nhắn cho trong nhà."

Phải đi sao?"

Chờ Lăng Thần từ phòng tắm vào, Hạ Thiên Tịch nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn hắn, mở đôi mắt lười biếng hỏi."

Em muốn đi sao?"

Lăng Thần tiến lên thân mật hôn lên trán Hạ Thiên Tịch, hỏi.Hạ Thiên Tịch nghĩ nghĩ, bĩu môi ủy khuất nói, "Eo đau lưng đau, không muốn động."

Tuy rằng nói là lần đầu, nhưng nếu đi thì hắn vẫn có thể, nhưng hắn không muốn động."

Chúng ta không đi, hôm nay ở chỗ này nghỉ ngơi được không?"

"Ừ."

"Có đói bụng không?"

Lăng Thần nhìn biểu tình lười biếng của hắn, trong lòng mềm mại, "Anh có gọi cho em một ít cháo, chuẩn bị đem lên đây, ăn một chút được không?"

Hạ Thiên Tịch gật gật đầu.Hắn cũng đúng là có chút đói bụng.Trước khi người phục vụ đi lên, Lăng Thần nằm trong ổ chăn ôm Hạ Thiên Tịch, hai người chỉ ôm nhau không nói lời nào, không khí cũng đã rất ấm áp.Một lúc sau, cửa phòng đã bị gõ, hẳn là người phục vụ đưa cháo lên."

Anh đi xem."

Lăng Thần nói rồi bước xuống giường, Hạ Thiên Tịch lười biếng nhìn chàng trai thân hình cao lớn trước mắt, trên da thịt màu mật ông có vài dấu vào của mình, dù là trước ngực hay sau lưng, không chỉ có vết cào của hắn, còn có dấu răng của hắn, nhìn mình ở trên người chàng trai để lại dấu vết, trong lòng Hạ Thiên Tịch thỏa mãn."

Mặc áo vào."

Nhìn Lăng Thần chỉ mặc một cái quần lụa màu trắng, nếu hắn mang theo bộ dạng lười biếng sau khi làm t ì n h này xuất hiện ở trước mặt người khác, mặc kệ người kia là nam hay nữ, chỉ sợ trong nháy mắt đều có thể hớp hồn người khác.Ai bảo người này mị lực không đỡ nổi chứ!"

Được."

Lăng Thần quay đầu nhìn hắn một cái, khóe môi cong hình vòng cung.Biết bảo bối mình thích ăn giấm, hắn cũng nghe theo từ trên mặt đấy cầm lấy cái áo mặc vào, đi mở cửa, sau đó là một chút trao đổi nho nhỏ, sau đó đóng cửa, Lăng Thần rất nhanh đã đẩy bàn ăn đến.Trên bàn ăn bày biện mấy món ăn sáng thanh nhã đơn giản, còn có mấy chén cháo màu sắc và mùi vị không giống nhau, đều vô cùng phù hợp với khẩu vị của Hạ Thiên Tịch. (T: Buổi chiều và how about ăn sáng?)Vì lấy lòng bảo bối nhà mình, Lăng Thần còn muốn riêng một lọ đường trắng, khi cơn thèm ăn của Hạ Thiên Tịch đến, hai mắt ngơ ngác nhìn chén cháo trên bàn ăn, Lăng Thần bưng một chén cháo bát bảo nhiều hạt sen lên, sau đó bỏ thêm mấy muỗng đường, mới bưng đến cho Hạ Thiên Tịch.Nhìn hành động tri kỳ của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch vừa lòng chớp chớp mắt, đáng yêu như một con mèo đã thỏa mãn.Lăng Thần ngồi ở mép giường, hắn ôm cả người kia vào trong lòng ngực mình, một tay bưng cháo, một tay cầm cái muỗng, một muỗng một muỗng thổi nguội rồi mới để cạnh miệng Hạ Thiên Tịch chậm rãi đút cho y. (T: *cắn cắn góc áo* *ghen tị ghen tị*)Hạ Thiên Tịch ăn ba chén cháo lớn, lại ăn một lát cải thìa mới vừa lòng lắc đầu, "Không ăn nữa, anh ăn đi!"

Lăng Thần không để ý lấy cháo Hạ Thiên Tịch ăn thừa ăn hết, sau đó đi tới bàn ăn ăn sạch một ít đồ ăn còn dư mới lên giường, tiếp tục ôm lấy Hạ Thiên Tịch nằm ở trong ổ chăn yên lặng ở chung, hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp này.Hạ Thiên Tịch nheo đôi mắt lại nằm ở trong ngực Lăng Thần, mà một tay Lăng Thần đặt ở sau eo hắn, dùng lực đạo mềm nhẹ thong thả mát xa eo hắn, Hạ Thiên Tịch hưởng thụ phục vụ tri kỷ của Lăng Thần, rất nhanh đã ngủ.Lúc này, ngủ hơn một giờ hắn mới có chút tinh thần, hắn nâng đầu nhìn Lăng Thần, Lăng Thần cũng đã nâng đôi mắt, nhìn khuôn mặt hai người gần trong khóe mắt, mắt Hạ Thiên Tịch cong cong môi cũng cong cong. (T: Mắt cong, môi cong, người cũng cong :)))Thật ra, hắn cũng không có nghĩ đến, cuối cùng hắn sẽ ở bên Lăng Thần.Lần đầu tiên hắn gặp Lăng Thần, cũng không tính là vui vẻ, lúc sau Lăng Thần đối với việc hắn theo đuổi y thậm chí còn khinh thường.

Nếu không phải hắn và Lăng Thần ở chung thời gian dài như vậy, Lăng Thần không phải người đàn ông tinh tế tỉ mỉ như thế, bọn họ sẽ không có khả năng ở bên nhau.Nhìn Lăng Thần, một người đàn ông tuấn mỹ lại có một mặt thận trọng như vậy, trước là từ phương diện sinh hoạt của hắn chen vào sinh hoạt của y, hắn không chú ý cũng không đến mức làm hắn quá phản cảm, chỉ là nếu người này đột nhiên biến mất, trong cuộc sống không có y cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, hắn sẽ rất nhớ người này.Hạ Thiên Tịch nghĩ, hắn cùng Lăng Thần cuối cùng sở dĩ có thể ở bên nhau, là nhờ một mặt thận trọng của người đàn ông nhìn qua lạnh lẽo lại ít nói này đi!Hắn hưởng thụ ấm áp của Lăng Thần, nhận lấy quan tâm của y, cuối cùng chắc chắn sẽ ở bên y.Mũi bị hôn lên hai cái, Lăng Thần mở mắt ra, ánh mắt nhu nhu nhìn hắn, "Nghĩ cái gì?"

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi, "Tôi suy nghĩ, tôi vì sao sẽ coi trọng anh?"

Lăng Thần nhướng mày, "Bởi vì anh tương đối tốt, các phương diện đều rất tốt."

Thật vậy, Lăng Thần không chỉ có gia thế tốt, diện mạo tốt, dáng người tốt, càng có một cổ tiềm lực khổng lồ.Các phương diện đều phi thường ưu tú.Hạ Thiên Tịch phụt cười, ánh mắt liếc hắn, "Còn rất tự luyến nhỉ, chẳng lẽ tôi thì không tốt sao?"

"Bảo bối đương nhiên là tốt nhất."

Lăng Thần ôm chặt hắn hôn lên mặt hắn, nói, "Hai người chúng ta đều tốt như vậy, cho nên hai chúng ta mới ghép lại, người khác đều không xứng với chúng ta."

Phốc ――Hạ Thiên Tịch cười lớn, ở thân thể trong lòng ngực Lăng Thần run lên.Hắn biết Lăng Thần rất vô lại, không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên còn có một mặt tự cao tự đại như vậy."

Bảo bối, em nếu là lại động, anh sẽ không cam đoan em ngày mai còn có sức lực xuống giường đâu!"

"Mẹ nó!"

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt liếc hắn, giận nói, "Anh CMN dám lại động dục, ông đây băm anh."

Từ sáng sớm đến buổi chiều, đã năm lần, hắn còn là lần đầu tiên làm người ở phía dưới, thân là người yêu chẳng lẽ không nên thông cảm cho hắn sao?Hạ Thiên Tịch quả thực muốn hung hăng đá Lăng Thần xuống giường."

Bảo bối, chúng ta là đôi người yêu đang yêu cuồng nhiệt a!"

Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần mang theo vài phần ủy khuất, "Mới nếm thử chuyện làm tình, bảo bối đã làm cho anh yêu vào trong tủy, bây giờ em còn câu dẫn anh như vậy, anh nếu còn có thể kiềm chế được, vậy tính phúc về sau của em có thể gian nan rồi."

Lăng Thần đâu đầu chôn vào hõm vai Hạ Thiên Tịch, nhẹ nhàng thổi hơi ấm vào cổ hắn, giọng nói trầm thấp.Hạ Thiên Tịch rụt rụt đầu, bị lời Lăng Thần làm buồn cười, nếu không phải chân hắn không tiện, bây giờ hắn khẳng định sẽ một chân đá Lăng Thần từ trên giường xuống.Thật là càng ngày càng vô sỉ, hắn còn có xấu hổ hay không?"

Cút, ông buồn ngủ."

Hạ Thiên Tịch run run vai, hy vọng làm cái đầu trên vai rời ra."

Bảo bối, không bằng anh bồi em ngủ!"

Giọng nói Lăng Thần khàn khàn nhìn mắt Hạ Thiên Tịch mang theo ý cười."

Cút, ông tự mình ngủ được."

"Sao có thể như vậy được?"

Lăng Thần nói, tiếng cười sung sướng từ trong cổ họng tràn ra, ở trong đôi mắt trừng lớn của Hạ Thiên Tịch, cúi đầu lấp kín môi hắn.Tiếng rên rỉ lại lần nữa vang vọng khắp phòng...______________________________________Thanh: Thím nào đọc được ngôn tình thì hãy ghé qua wall em vào bộ 'Thanh Tửu trọng sinh' ủng hộ hố mới cho em với nhé.

Iu các thím
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 164. Một đời, một kiếp, cả đời!


Edit: LTMột đêm không nói chuyện, Hạ Thiên Tịch mãi cho đến ngày hôm sau mới tỉnh lại, cả một ngày đêm hôm qua đều vượt qua ở trên giường, nghĩ lại có chút hỗn loạn.Lăng Thần đã rời giường, mới vừa tắm rồi từ trong phòng tắm đi ra, Hạ Thiên Tịch liếc hắn môi nhếch lên, trên người hắn sạch sẽ thoải mái, sau chuyện đêm qua đã được Lăng Thần tắm rửa qua.Hạ Thiên Tịch nhìn quần áo trên mặt đất rồi lại nhìn Lăng Thần mím môi oán trách, "Hai chúng ta ra ngoài như thế nào?"

Dù sao ngày hôm qua hắn còn có quần áo, nhưng Lăng Thần ngày hôm qua ghét bỏ cởi quần áo quá phiền toái, cho nên một bộ quần áo của hắn dưới tay của Lăng Thần đã bị hỏng.Lăng Thần nhếch môi có chút tà khí ngồi bên mép giường Hạ Thiên Tịch nhìn vải vụn trên mặt đất, cúi người hôn lên trán Hạ Thiên Tịch, "Tóm lại, anh sẽ không để bảo bối trần truồng ra ngoài, thân thể bảo bối chỉ có thể cho mình anh xem thôi."

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt liếc hắn, bĩu môi không nói chuyện.

"Eo còn nhức không?"

Lăng Thần thấy vẻ mặt hắn lười biếng, rất hưởng thụ ôm hắn vào trong ngực."

Anh nói đi?"

Hạ Thiên Tịch tức giận trừng hắn một cái.Lăng Thần cong môi, tay tự động vòng ra sau eo Hạ Thiên Tịch vuốt ve cái eo nhức nhói của y.Hạ Thiên Tịch lười biếng nheo mắt hưởng thụ, ngón tay nắm lấy mái tóc dài buông xuống trước người của Lăng Thần, quấn quanh ngón tay, chờ khi trên eo không còn bủn rủn như trước nữa, hắn mới thoải mái thở dài một hơi nhẹ nhõm nói, "Anh nói rõ ràng chuyện ngày hôm qua cho tôi, hôm qua rốt cuộc anh nổi điên cái gì?"

Đây chính là ngòi nổ làm cho quan hệ hai người bọn họ tiến thêm một bước, Hạ Thiên Tịch không biết nên thở dài hay vui mừng.Nghe được Hạ Thiên Tịch hỏi điều này, đôi mắt dịu dàng của Lăng Thần tối lại, lực đạo dưới tay không tự chủ nặng vài phần, Hạ Thiên Tịch lập tức liền cảm giác được, mở hai tròng mắt mê mang nhìn Lăng Thần khó hiểu.Nhìn khuôn mặt tinh xảo này của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần nhịn không được cúi đầu hôn hôn, mới nói nhỏ, "Bảo bối, em là của anh, chỉ có thể là của một mình anh."

Miễn là tuyên bố quyền sở hữu của mình, lời nói của hắn vẫn luôn rất bá đạo.Một tay Hạ Thiên Tịch nắm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn lên mặt Lăng Thần hai cái rồi cười nói, "Rồi rồi, tôi biết tôi là của anh, bây giờ anh nên nói cho tôi biết là vì sao đi!"

Đôi mắt bạc lạnh lẽo của Lăng Thần tối tối, ánh mắt không tự chủ liếc tới cổ tay phải của Hạ Thiên Tịch, tay phải hắn đeo vòng tay không gian, một cái vòng tay màu trắng bạc rất đơn giản, không có bất kì hoa văn trang trí nào.Hạ Thiên Tịch thấy ánh mắt Lăng Thần nghi hoặc nhìn vào vòng tay không gian của mình, hắn nâng cánh tay lên nhìn nhìn, khi vòng tay trượt xuống để lộ ra cái vết sẹo, hắn cảm thấy hình như mình đã đoán được nguyên nhân hôm nay Lăng Thần nổi điên."

Vì cái này à?"

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhìn vào vết sẹo trên cổ tay, hỏi.

Mắt Lăng Thần tối lại, môi mỏng mím chặt không nói.Chỉ cần xem sắc mặt lạnh lẽo bây giờ của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch hiểu rõ một chút, âm thầm thở dài một hơi.

Sau khi hắn tự sát và sống lại, sở dĩ không xóa vết sẹo trên cổ tay này, thật ra hắn chỉ muốn dùng vết sẹo này cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không thể lại lần nữa phạm sai lầm tương tự, hắn sao có thể biết mình sẽ nhanh chóng kết giao rồi ở bên Lăng Thần chứ?

Hơn nữa thời gian lâu rồi, hắn cũng quên mất vết sẹo này."

Hay là như vậy, hôm nay tôi đi mua thuốc xóa sạch vết sẹo này."

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần nói, "Đừng giận được không?

Chuyện của tôi với hắn ta là trước khi gặp anh mới xảy ra, nếu anh tức giận thì nên giận anh vì sao không sớm xuất hiện trước mặt tôi á."

Lời Hạ Thiên Tịch tuy rằng có chút vô lý, nhưng cũng là sự thật.

Lăng Thần ôm chặt Hạ Thiên Tịch, giọng nói trầm thấp có chút khó chịu, hắn vùi đầu vào cổ Hạ Thiên Tịch nói nhỏ, "Anh hiểu rõ sự thật này, nhưng mà trong lòng anh không thoải mái, nhớ tới em vì người khác mà tự sát..."

"Anh còn có cái gì không thoải mái?"

Hạ Thiên Tịch đột nhiên nổi cáu, bình thường hắn đều cảm thấy mình có chút vô cớ gây rối, sao giờ hắn lại cảm thấy Lăng Thần đang vô cớ gây rối?Hạ Thiên Tịch lập tức rống giận, "Ông đây đã đem lần đầu tiên cho anh rồi, anh còn không thoải mái cái giề?

Lúc đó ông tự sát cũng chỉ là nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà thôi, người ông đây yêu bây giờ là anh...

Anh CMN nếu còn so đo trước kia với ông, bây giờ cút ngay hộ ông."

Còn như bà già, Hạ Thiên Tịch nén giận.

Khuôn mặt đẹp trai lai láng của Lăng Thần trong nháy mắt có chút ủy khuất nhìn Hạ Thiên Tịch, nghĩ tới người yêu mình trước kia tự sát vì người khác, trong lòng hắn không thoải mái chẳng lẽ là không nên sao?Hắn là một người đàn ông cao lớn lại làm ra bộ dáng cô vợ nhỏ bị ức hiếp, làm Hạ Thiên Tịch buồn cười, nháy mắt không tức giận nữa, hắn từ trên giường xoay người lại, đôi tay ôm cổ Lăng Thần hôn bẹp bẹp hai cái vào má hắn, trán chạm trán, mũi chạm mũi, môi hai người chỉ cách nhau một cm, hơi thở của bọn họ đều phả lên mặt đối phương. (T: Có bị hôi miệng không đó?)Khóe môi Hạ Thiên Tịch cong cong, cười nói, "Rồi rồi, anh đừng nóng giận, anh nhìn xem...

Người tôi yêu bây giờ là anh, người trong lòng là anh, người mà mỗi ngày đều nghĩ đến cũng là anh, tôi đem lần đầu tiên của mình giao cho anh, còn tình nguyện nằm dưới hầu hạ dưới thân anh, trừ bỏ không tự sát vì anh, chẳng lẽ anh còn muốn tôi vì anh mà tự sát một làn nữa sao?

Nếu anh bỏ được, vậy anh tới giết tôi đi."

Hạ Thiên Tịch nói, còn siêu vô lại ngẩng cổ mình lên, đưa cái cổ trắng nõn tới trước mặt Lăng Thần, ngẩng đầu nói, "Anh nếu bỏ được, thì cắt một đường lên cổ tôi đi, như vậy sau này bảo đảm mỗi ngày anh đều nhìn thấy, xem anh đau lòng hay thích thú.:Lăng Thần có thể nói ra lời vô lại như vậy, Lăng Thần vẫn lần đầu tiên nhìn thấy, vô lại lưu manh, rất có dáng vẻ không nói đạo lý, but hắn thích vậy đếy.Lăng Thần cong khóe môi [dm hai anh bớt cong môi nhếch môi hộ em khái em khổ quá rồi], nhìn cái cổ duyên dáng hiện lên trước mặt mình, da thịt trắng nõn, mỗi đường cong đều đẹp xứt sắc, Lăng Thần không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, cắn lên cổ Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch hô lên một tiếng cả người nằm ở đệm giường phía sau, Lăng Thần cả người thuận thế ức hiếp lên, ở cổ hắn hôn hôn một lúc lâu mới dọc theo độ cong của cái cổ duyên dáng đi thẳng tới cái cằm nhọn rồi đôi môi hắn.Môi hai người nhảy mắt chạm vào nhau, nụ hôn kịch liệt lại một lần nữa xuất hiện.Độ ấm trong phòng ngày càng cao, laị có xu hướng bạo động, bị Hạ Thiên Tịch kịp thời ngăn cản."

Không được."

Hạ Thiên Tịch kiềm chế tay Lăng Thần, né tránh nụ hôn của hắn, khẽ thở dốc, "Hôm nay chúng ta không thể tiếp tục ở đây nữa, đến lúc về nhà rồi."

Ánh mắt Lăng Thần vô cùng đói khát nhìn Hạ Thiên Tịch, trong đôi mắt bạc tràn ngập dục vọng không chút nào che giấu.Khóe miệng Hạ Thiên Tịch giật giật, trán đầy vệt đen, nội tâm chảy đầy nước mắt, cả ngày hôm qua hắn đã cho con sói này ăn rồi, sao con sói vẫy đói khát như vậy?

Còn cho người ta sống không, nội tâm Hạ Thiên Tịch điên cuồng hét lên. (T: Đàn ông mới được bóc tem nó thế *kinh nghiệm bao năm đọc truyện*)"Rồi, cùng... cùng lắm thì hôm nào tôi lại bồi thường anh được không?"

Hạ Thiên Tịch thân mật hôn miệng Lăng Thần lấy lòng nói.

"Vậy bảo bối em phải nhớ kĩ đó."

Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần có một chút khó chịu, hắn thật sự muốn ăn.Hạ Thiên Tịch mím môi, không kiên nhẫn nói, "Nhớ kĩ nhớ kĩ..."

Thật là, rõ ràng không phải hắn sai, sao lại đến cuối cùng có hại lại là hắn?"

Anh bây giờ không tức giận chứ?"

Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nhìn Lăng Thần."

Về nhà dùng thuốc lau sạch vết sẹo trên cổ tay."

Đôi mắt Lăng Thần tối đi bá đạo nói.Hạ Thiên Tịch lập tức gật đầu.

"Về sau em không được ở trước mặt tôi nhắc đến người kia, dù không ở trước mặt anh cũng không được nhắc đến hắn."

Hạ Thiên Tịch gật đầu dữ dội.

Lăng Thần suy nghĩ một chút, cúi đầu mổ mổ vào Hạ Thiên Tịch nói, "Cuối cùng cũng chuyện quan trọng nhất, sau này không được nhắc tới nói đến hai chữ chia tay này."

Đây là chuyện hắn không thể chịu đựng nhất."

Ô kê ô kê, tôi bảo đảm sau này có tức giận, cũng sẽ không nói chia tay với anh."

Đôi tay Hạ Thiên Tịch vòng qua cổ Lăng Thần cười nói, "Chuyện ngày hôm qua tôi cũng có sai, tôi không nên ở trước mặt anh chắc tới hắn ta làm anh lo lắng, biết rõ anh ghen tôi còn tức giận với anh, càng không nên tùy tiện đưa ra lời chia tay, nhưng sau này hai chúng ta cãi nhau, anh không được cãi, anh phải nhường tôi."

Hạ Thiên Tịch thân mật dùng đầu cọ cọ ngực Lăng Thần chu chu môi rầu rĩ nói, "Tính tôi không tốt, dễ sinh khí, cho nên mặc kề về sau là tôi sai, anh cũng phải nhường tôi, đừng cãi nhau với tôi, anh nếu cãi nhau với tôi, tôi sẽ dễ dàng xúc động, sau đó nói một ít lời làm tổn thương anh.

Về sau chỉ cần anh không nháo với tôi, để tôi một người tự giận hờn là được."

Nghe Hạ Thiên Tịch nói, lòng Lăng Thần ấm áp, đây là người hắn yêu, biết tính mình không tốt, cũng biết rõ tính cách của mình, cho nên y đều có thể trước tiên nói ra.Lăng Thần ôm chặt Hạ Thiên Tịch, giọng trầm ấm, hắn nói, "Bảo bối, anh bảo đảm anh sau này sẽ không cãi nhau với em, em nói gì anh cũng nhường em, em tức giận, anh sẽ dỗ em, cũng không làm em giận, sau này hai người chúng ta ở bên nhau thật tốt có được không?"

"Được."

Hạ Thiên Tịch gật đầu thật mạnh, đầu dựa vào ngực Lăng Thần nói, "Lăng Thần, tôi nếu đã lựa chọn ngươi, tôi đã có ý nghĩ muốn cả đời bên anh, chỉ cần anh không phản bội tôi, vứt bỏ tôi, hai người chúng ta có thể bên nhau cả đời."

"Tôi sẽ không phản bội em cũng sẽ không vứt bỏ em."

Lăng Thần cảm nhận được ấm áp trong lòng ngực, nói, "Bảo bối, anh sẽ bên em cả đời, cả đời này cũng chỉ có một mình em."

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi, mi mắt cong cong.

Nụ hôn dịu dàng của Lăng Thần dừng ở trên đỉnh đầu hắn, trong lòng ấm áp.
_____________________________Thanh: Mấy chương 2,4; 2,5k chữ này khi edit còn lại 2,1; 2,2k chữ mà hết tận 1 tiếng ạ :((
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 165. Sửa miệng cũng quá nhanh rồi đó!


Edit: LTBây giờ, người có tiền là thượng đế, tuy rằng nói tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì không được.Lúc Lăng Thần tỉnh lại đã sớm gọi cho bàn phục vụ, bảo bàn phục vụ khách sạn mua hai bộ quần áo cho hai người, chỉ là hai bộ quần áo đơn giản, đều là màu trắng, lại có kích cỡ của hai người, nên người phục vụ đưa quần áo lên Lăng Thần xem như vừa lòng.Mặc quần áo rời đi, đầu tiên Lăng Thần mang Hạ Thiên Tịch đi siêu thị."

Chúng ta tới siêu thị làm gì?"

Hạ Thiên Tịch nắm tay Lăng Thần, đôi mắt sáng lấp lánh, căn bản không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh.Tuy rằng chuyện của hai người đàn ông ở xã hội bây giờ đã là chuyện bình thường, nhưng hai người đàn ông đẹp trai như vậy thật làm người ta không thể dời mắt a!Vì sao bây giờ đàn ông tốt đều chơi gay?

Rất nhiều hủ nữ rít gào trong lòng."

Chọn một ít đồ em thích ăn."

Lăng Thần một tay đẩy xe đẩy, một tay nắm tay Hạ Thiên Tịch nói."

Tôi thích ăn?"

"Ừ."

"Bên này."

Hạ Thiên Tịch lập tức chỉ vào khu đầy đồ ăn vặt, đôi mắt sáng lấp lánh.Lăng Thần theo Hạ THiên Tịch đi vào khu ăn vặt, Hạ Thiên Tịch buông tay Lăng Thần ra, lấy toàn bộ đồ ăn vặt ra khỏi kệ vào ném vào trong xe đẩy của Lăng Thần.Mày Lăng Thần trong nháy mắt nhăn lại, ánh mắt không tán thành nhìn đồ ăn vặt bị Hạ Thiên Tịch lựa ra, đều là một ít đồ như khoai tây chiên, trái cây khô, thịt khô, đồ ăn vặt linh tinh, ăn mấy thứ này rất dễ nóng người."

Tịch Tịch."

Nhìn Hạ Thiên Tịch còn có xu thế điên cuồng cầm đồ ăn vặt, Lăng Thần không tán thành gọi một cái."

Sao vậy?"

Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu khỏi kệ, thuận tiện cầm ba túi cánh gà và một túi hạt dẻ, mỗi túi một hương vị khô bò ném vào trong xe đẩy, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Thần."

Mấy thứ này..."

Lăng Thần cau mày nhìn đồ ăn vặt trong xe đẩy."

Sao à?"

Hạ Thiên Tịch không rõ nguyên nhân cười hì hì, nhìn đồ ăn vặt đầy xe đẩy, cười nói, "Một xe chắc chắn không đủ, anh đi lấy thêm một chiếc."

Phía trước còn có vài khu đồ ăn vặt hắn còn chưa đi dạo đó, khó khăn lắm mới được một lần tới siêu thị, hắn nhất định phải mua đủ mới được.Lăng Thần vừa nghe hắn nói một xe đẩy còn chưa đủ, mày trực tiếp nhắn đến có thể kẹp chết muỗi, lạnh giỗng nhẹ nhàng dỗ dành, "Mấy thứ này ăn nhiều dễ làm hỏng dạ dày, đối với thân thể không tốt, chúng ta mua chút đồ ăn khác được không?"

Miệng Hạ Thiên Tịch nháy mắt chu lên, đôi mắt u oán đáng thương trừng trừng Lăng Thần mím môi, "Là anh bảo tôi chọn đồ tôi thích, đó tôi đều thích ăn."

Hắn đã chọn tốt, y cư nhiên không đồng ý, gì vậy chứ!"

Không phải không cho em ăn, chỉ là mấy đồ này ăn nhiều dễ nóng người, em muốn ăn, chúng ta mua ít lại được không?"

Lăng Thần đứng ở bên người Hạ Thiên Tịch giọng nói dịu dàng dỗ dành."

Khụ khụ..."

Một tiếng ho khan vang cạnh bên hai người, nháy mắt đánh vỡ không khí ấm áp giữa hai người.Mắt Lăng Thần hóa thành dao nhỏ lạnh lùng nhìn qua, đáng sợ tới mức Trác Viêm và Âu Dương Trần phía sau thiếu chút nữa tè ra.Quấy rầy người khác yêu đương là không đúng, nhưng như vậy cũng quá sắc bén rồi đi!

Bọn họ lại không phải kẻ thù không đội trời chung gì lại dùng ánh mắt khủng bố như vậy để nhìn bọn họ sao?Hôm nay Trác Viêm và Âu Dương Trần vốn muốn tìm Lăng Thần đi ra ngoài chơi, lại được biết Lăng Thần không ở nhà, hai người bọn họ đều thấy rất lạ, bởi vì Lăng Thần rất ít khi đi ra ngoài, bình thường trên cơ bản đều ở nhà rèn luyện.

Bọn họ càng không nghĩ ra Lăng Thần sẽ ra ngoài với ai, bởi vì bọn họ từ nhỏ đến lớn đều là bạn bè tốt, cho nên Lăng Thần ngày thường còn sẽ theo chân hai người bọn họ ra ngoài, trừ hai người bọn họ, có thằng nhóc trong quân khu đại viện nào nhìn thấy Lăng Thần mà không run rẩy gọi Lăng Thiếu, ai dám hẹn Lăng Thần đi ra ngoài?Hai người không nghĩ ra nên không suy nghĩ nữa, liền tới siêu thị mua một ít dụng cụ thể thao, nào biết hai người cư nhiên nhìn thấy Lăng Thần.Vừa mới bắt đầu quả thực bọn họ cũng không dám tin, đó là dáng vẻ của Lăng Thần, hắn cư nhiên lại đi dạo siêu thị?

Không hợp lý!Cả hai người sốc đến nỗi mất tập trung, sau đó lại lần nữa nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Lăng Thần lại cũng có một măt dịu dàng, ánh mắt kia cũng có lúc ấm áp, giọng nói lạnh lẽo ngày thường như có thể vặn ra nước, hai người nháy mắt khiếp sợ giống như sét đánh!Mẹ ơi!

Hôm nay bọn họ không hoa mắt chứ!Bọn họ vốn dĩ không chắc bọn họ có phải bị hoa mắt không mới cố ý ho khan hay tiếng xem mình có phải hoa mắt không?

Hoặc là đây là tưởng tượng?

Khi ánh mắt như dao nhỏ kia của Lăng Thần liếc lại đây, bọn họ mới biết được, thì ra không phải bọn họ hoa mắt, mà là thế giới này điên rồi."

Ha ha, Lăng thiếu, thật... thật trùng hợp..."

Trác Viêm mỉm cười khô khốc, hắn bây giờ thật là hối hận đến thối ruột, sao lại muốn tới quấy rầy người ta yêu đương chứ, nhìn ánh mắt dao nhỏ kia của Lăng Thần xem, như muốn cắt thịt hắn bằng dao cùn để cảm nhận nỗi đau đớn."

Thật là, trùng hợp, ha ha... thật rùng hợp...."

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhìn hai người như nhìn hai tên ngốc, ngốc vô cùng.Hắn rất hoài nghi nhìn Lăng Thần, "Anh biết hai người bọn họ?"

Hai người ngốc như vậy, lại quen biết Lăng Thần?"

"Không quen biết."

Lăng Thần trực tiếp sảng khoái trả lời.

Hai người, "..."

"Ha ha..."

Trác Viêm cười làm lành, nhìn Hạ Thiên Tịch nói, "Vị này hẳn là Hạ thiếu nhỉ!"

Chuyện của Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch đã truyền khắp Liên Bang, ngay cả thân là bạn từ nhỏ đến lớn như bọn họ cũng sợ ngây người.Lăng Nguyên soái và Hạ Nguyên soái không hợp, đây là sự thật mà cả Liên Bang đều biết, nhưng con trai họ lại ở bên nhau, lúc trước người biết chuyện này quả thực không có người nào tin, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, bọn họ còn muốn đánh cái tên rải tin tức bậy bạ kia nữa.Bây giờ nhìn đến Lăng Thần cư nhiên lại dịu dàng với thiếu niên xinh đẹp bên cạnh như vậy, không càn nói, bọn họ cũng biết thiếu niên này chắc chắn là Hạ Thiên Tịch không thể nghi ngờ,Nhìn gương mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Tịch, đặc biệt là đôi môi hơi chu ra của y có chút trẻ con, hắn quả thực hoài nghi, y thật sự thành niên?

Hay còn chưa thành niên?"

Nhìn cái gì?"

Lăng Thần phát hiện tầm mắt hai người luôn dừng ở trên người Hạ Thiên Tịch, giọng nói lạnh lùng lộ ra chút không vui, ánh mắt dao nhỏ càng vèo vèo bắn xuyên qua hai người, hung hăng xẻo thịt bọn họ, làm thân thể hai người lạnh phát run."

Ha ha...

Không...

Không có gì..."

Trác Viêm quả thực muốn khóc, hắn sao lại có thằng bạn tốt thấy sắc quên tình anh em này chứ?"

Còn không nhường đường?"

Thấy hai người còn ở trước mặt, giọng nói không vui của Lăng Thần trực tiếp vang lên.Hắn ghét nhất khi người khác quấy rầy hắn ở chung với bảo bối, dù bạn bè cũng không được.Vẻ mặt hai người đau khổ lập tức tránh sang một bên, trơ mắt nhìn hai người rời đi, bọn họ khóc không ra nước mắt.Hạ Thiên Tịch rất nhanh đã quên mất hai người bọn họ, Lăng Thần một tay nắm tay hắn đi phía sau hắn ở khu đồ ăn vặt càn quét, chẳng qua bây giờ Hạ Thiên Tịch không sảng khoái cầm như trước nữa, nếu thấy mình cầm nhiều, hắn sẽ đứng ở trước kệ hàng ánh mắt đáng thương nhìn đồ ăn vặt mình thích, miệng chu chu lên rất là trẻ con, Lăng Thần thấy hắn không đi nữa, ánh mắt lại đáng thương biểu tình trẻ con, cuối cùng vẫn không nhịn được, đành phải gật đầu."

Lấy đi!"

Trong giọng nói lạnh lùng tràn ngập bất đắc dĩ.Đôi mắt vô cùng đáng thương nháy mắt phát sáng, mi mắt cong cong, cười hì hì nhìn Lăng Thần khẳng định, "Đây chính là anh bảo tôi lấy nhá!"

Nói xong lập tức cầm ba bao lớn ném vào xe đầy, làm lông mày Lăng Thần nhăn lại.Hạ Thiên Tịch mới mặc kệ sắc mặt Lăng Thần có bao nhiêu khó coi, dù sao Lăng Thần cũng đồng ý rồi.

Nhưng trong lòng Lăng Thần đã rất hối hận, hơn nữa quyết định lần sau tuyệt đối không thể mềm lòng.Nhưng mà...

Khi Hạ Thiên Tịch lại lần nữa dừng lại ở trước một kệ hàng, khi đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn hắn cùng đồ ăn vặt trên kệ, khi hắn thờ ơ, đôi mắt nhỏ kia có ánh nước, mắt thấy nước mắt sắp tràn ra rồi, miệng nhỏ chu chu siêu cao, đã có thể trực tiếp treo vào một cahi tương, dáng vẻ làm người ta thương tiếc như vậy, lòng Lăng Thần sao có thể không động!Đến cuối cùng, hắn chỉ phải bất đắc dĩ giật miệng nói, "Lấy đi!"

Được Lăng Thần đồng ý, Hạ Thiên Tịch hoan hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ ủy khuất trong nháy mắt tươi hớn hở, cười cười nhìn Lăng Thần khẳng định, "Đây là anh bảo tôi lấy nhá!"

Nghe Hạ Thiên Tịch nói như vậy, miệng Lăng Thần hơi giật giật, trán đầy hắc tuyến.Tới rồi cuối cùng, Hạ Thiên Tịch cảm thấy mỹ mãn quét sạch hai xe đẩy đồ ăn vặt.

Lăng Thần một tay đẩy một xe đẩy, đôi tay Hạ Thiên Tịch trống trơn đi ở bên cạnh hắn, ánh mắt sáng lấp lánh, mi mắt cong cong, không phải hắn không muốn đẩy xe, mà là Lăng Thần không cho hắn đẩy, sợ xe nặng làm hắn mệt.Sau khi Hạ Thiên Tịch mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, Lăng Thần lại đi vào khu thuốc lá và rượu, nhìn ánh mắt Lăng Thần lướt một vòng quanh thuốc lá và rượu ở đó, Hạ Thiên Tịch nghi hoặc hỏi, "Anh xem mấy thứ này làm gì?

Anh hút thuốc à?"

Hắn không có nhìn thấy dấu hiệu Lăng Thần hút thuốc a!

"Anh muốn mua cho cha một chút quà."

Ánh mắt Lăng Thần bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch."

Mua quà gì cho cha anh?"

Hạ Thiên Tịch nghi hoặc, chẳng lẽ hôm nay là ngày sinh nhật hay ngày gì đó linh tinh của Lăng Nguyên soái?"

Là cha ngươi."

Lăng Thần bình tĩnh nói.Hạ Thiên Tịch nháy mắt đã sợ ngây người, trừng lớn đôi mắt trừng Lăng Thần, miệng lớn có thể một ngụm nuốt vào một quả trứng gà.Hắn chớp chớp đôi mắt, nửa ngày mới tìm về hồn mình, lắp bắp hỏi, "Anh...

Anh gọi là gì?"

Vừa rồi hắn không có nghe lầm đi!

"Cha."

Lăng Thần nhướng mày nhìn biểu tình sợ ngây người của Hạ Thiên Tịch, cong khóe môi cười nói, "Cha em."

Hạ Thiên Tịch, "......"

Cha hắn khi nào đã trở thành cha Lăng Thần rồi?

Làm ơn đừng làm hắn sợ được không?

Sửa miệng cũng quá nhinh đi?!_________________________________Toi: Drop 5 tháng ('。• ᵕ •。')
Các thím: Đọc lại đọc lại quên cốt truyện ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶
Hai ngày 1 chương có ổn không nhỉ?
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 166. Sủng lẫn nhau ('。• ᵕ •。') ♡.


Edit: LTNhìn khuôn mặt khiếp sợ của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần nhếch môi, bỗng nhiên cúi đầu, môi cạnh lỗ tai tinh xảo, lời nói nặng nề mang theo ý cười, "Bảo bối, bây giờ em đã là người của anh, chẳng lẽ cha em còn không phải cha anh sao!"

Trước khi hai bọn họ chưa phát sinh quan hệ, hắn có thể gọi là Hạ Nguyên soái, nhưng hai người bọn họ đã xảy ra quan hệ, Hạ Thiên Tịch đã là người của hắn, sao hắn còn có thể gọi Hạ Nguyên soái là Hạ Nguyên soái chứ?Phải gọi là cha a, nhất định phải tuyên bố chủ quyền lãnh thổ a!Hơi thở ấm áp khẽ chạm vào bên tai và cổ Hạ Thiên Tịch, làm thân thể Hạ Thiên Tịch run rẩy, hắn quay đầu ánh mắt hung dữ trừng Lăng Thần một cái, cũng không xem đây là chỗ nào mà tùy tiện động dục, thật sự một chút cũng không phù hợp với khí thế lạnh lẽo tôn quý bây giờ của anh hiểu không?Hạ Thiên Tịch quả thật muốn khóc, bề ngoài Lăng Thần nhìn qua có cảm giác tuấn mỹ không ai bằng, khí thế lạnh lẽo làm người ta có cảm giác thần thánh cao thượng không thể xâm phạm, nhưng trên thực tế, hắn là một tên tồi tệ, vô sỉ vô lại côn đồ lưu manh.Quả thật, nam thần không thể sống chung quá lâu với người thường, nếu không nam thần sẽ không còn là nam thần nữa.Ánh mắt vô lực của Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần ở trước mặt chọn ba loại, đưa cho cha vợ đơn giản là ba loại thuốc lá, rượu và trà.Hạ Thanh không hút thuốc hông uống rượu, đây là chuyện toàn bộ Liên Bang đều biết, cho nên Lăng Thần chỉ có thể chọn trà cho ông."

Cha thích uống loại trà nào?

Em có biết không?"

Lăng Thần nhìn muôn vàn chủng loại lá trà rực rỡ trên kệ hàng, có trà xanh, trà đen, trà trắng các loại.Những loại trà này, có loại lá trà của địa cầu cổ trước kia, cũng có loại trà được tổng hợp theo công nghệ mới.Lăng Thần không thích uống trà, hắn cũng không nghiên cứu gì về lá trà, chẳng quả hắn gặp qua một ít người già thích uống trà trên cơ bản đều uống loại trà trên địa cầu cổ, nói rằng khi đó lá trà mới thật sự là hương vị của trà.Hạ Thiên Tịch cũng không nghiên cứu gì với trà, nhưng loại trà Hạ Thanh thích uống hắn vẫn biết, hắn nghĩ nghĩ loại trà ngày thường cha uống, nói, "Cha thích uống trà xanh, hình như tên là Bích Loa Xuân, Long Tĩnh gì đó!

Tên tôi cũng không hiểu lắm, anh tự nhìn xem!"

Lăng Thần nhìn nhìn trước kệ hàng, suy nghĩ một chút rồi nói, "Đi."

"Không mua sao?"

"Ừ, trà ở đây đều không quá chính tông, hôm nào anh tìm người làm ra một ít lá trà ngon rồi đem qua cho cha."

Nhìn Lăng Thần câu này cha câu kia cũng cha thật sự vô cùng thuận miệng, trong lòng Hạ Thiên Tịch dựng thẳng ngón giữa.Anh có thể bớt vô sỉ một chút không?Hạ Thiên Tịch bĩu môi, Lăng Thần đúng lúc quay đầu nhìn hắn, Hạ Thiên Tịch lập tức thẳng miệng, cười tươi vẻ mặt lấy lòng, Lăng Thần nhìn rồi nhướng mày.Hai người đi tính tiền, bọn họ đã phải dùng sáu túi đựng đồ ăn, toàn bộ bên trong đều là đồ ăn vặt cho Hạ Thiền Tịch, làm mày Lăng Thần nhăn đến có thể trực tiếp kẹp chết một đám muỗi.

Đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh khóe môi cong cong đứng ở mọt bên cười không ngừng, nhân viên thu ngân là một cô gái, nhìn hai nam sinh đều vô cùng soái, mặt đỏ một bên tính tiền một bên hỏi, "Hai người không phải là anh em sao."

Nhìn qua cũng không giống như anh em a!Lăng Thần lập tức lạnh lẽo trả lời, "Chúng tôi là người yêu."

Nói xong, kéo Hạ Thiên Tịch đến bên cạnh mình, ánh mắt hung tợn trừng Hạ Thiên Tịch một cái, Hạ Thiên Tịch vô tội chu chu miệng.Nhân viên thu ngân nghe Lăng Thần nói như vậy, còn cố ý ngẩng đầu kinh ngạc liếc hai người một cái, Hạ Thiên Tịch cười hì hì cong khóe môi cười với cô gái này, mặt cô gái càng đỏ thêm, lập tức cúi đầu chăm chú tính tiền.Lăng Thần nhìn một màn này liền nhíu mày, đến khi tính tiền xong, đi ra ngoài, sáu cái túi đều do Lăng Thần cầm, Hạ Thiên Tịch cũng muốn cầm, nhưng Lăng Thần không nỡ để hắn cầm đồ nặng như vậy, lạnh lùng nghiêm khắc nói, "Em làm gì?

Nặng như vậy, em chỉ cần đi đường cho tốt rồi không cười bậy bạ với những người không quen biết là được."

Thấy hắn vừa rồi cười với nhân viên thu ngân, Lăng Thần có xúc động muốn giết người."

Lại ghen?"

Hạ Thiên Tịch cười quay đầu lại nhìn Lăng Thần, đôi mắt sáng lấp lánh.Lăng Thần mím môi, nhíu mày nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Tịch giọng nói lạnh lùng nói, "

Sau này, không được cười tùy tiện với người khác."

Hắn không biết nụ cười tươi vừa rồi của hắn có bao nhiêu hấp dẫn người khác sao?"

Chậc."

Hạ Thiên Tịch trợn trắng mắt.Lăng Thần trừng mắt, "Có nghe không."

"Rồi rồi, nghe thấy rồi."

Hạ Thiên Tịch không kiên nhẫn trả lời, thật đúng là quản càng ngày càng gắt, ngay cả hắn cười cũng quản, có phải sau này hắn đi đường cũng quản không?Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch trả lời có lệ, đôi mắt tối lại, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo, cả người bắn ra khí lạnh.Lên xe, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vẫn còn lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt không nói một lời, nhưng cả người đều tản ra hơi thở người sống chớ tới gần.Hạ Thiên Tịch liếc liếc Lăng Thần, thật là hết nói, anh là một người đàn ông từ khi nào đã trở nên nhỏ nhen như vậy?Hạ Thiên Tịch ở trong lòng trậm cho Lăng Thần một ngón giữa.

Nhưng mà, thấy Lăng Thần tức giận như vậy hắn cũng không có khả năng mặc kể, Hạ Thiên Tịch tươi cười lấy lòng, bổ nhào vào người Lăng Thần đôi tay vòng qua cổ hắn, thưởng cho hai cái thơm bẹp bẹp lên má hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần cười nói, "Rồi rồi, tôi đáp ứng anh về sau tuyệt đối sẽ không nhìn người khác cười, chỉ nhìn anh rồi cười được không?

Đừng giận mà, mặt giận nhìn một chút cũng không đẹp trai, người đàn ông của tôi phải đẹp trai, để cho người khác vừa nhìn thấy sẽ cực kì hâm mộ ghen ghét."

Lăng Thần nhìn vẻ mặt tươi cười lấy lòng của Hạ Thiên Tịch, cúi đầu hôn lên miệng hắn, khóe môi cong lên nói, "Em còn biết anh là người đàn ông của em à, ngay ở trước mặt anh còn dám cười rêu rao với người khác như vậy."

Hạ Thiên Tịch vốn là một thiếu niên dễ thương, đừng tưởng mặt hắn nhìn qua rất non nớt chưa trưởng thành, nhưng mị lực của hắn cũng không nhỏ, đôi mắt sáng, mi cong, dáng vẻ hiền lành vô hại, trong nháy mắt có thể câu đi không ít hồn người khác.Cho nên Lăng Thần mới có thể tức giận như vậy, vừa rồi ở siêu thị, ánh mắt của nhiều người phụ nữ và đàn ông đều nhìn thẳng vào bảo bối của hắn, mà Hạ Thiên Tịch còn ngốc nghếch cười cười, một chút tự giác cũng không có.

Nếu không có chính mình đi theo bên cạnh hắn, Hạ Thiên Tịch còn có khả năng bị phanh thây chứ đùa."

Tôi đâu có?"

Hạ Thiên Tịch cảm thấy rất oan uổng, trước kia hắn rõ ràng cũng cười như vậy a, sau lại biến thành rêu rao chứ?Hạ Thiên Tịch bĩu môi, đôi mắt oan uổng trừng Lăng Thần, dáng vẻ trẻ con cũng rất đáng yêu, càng hấp dẫn đàn ông.Lăng Thần trừng hắn, thấy biểu tình trẻ con này của hắn, đi ra ngoài càng trần trụi câu dẫn với người khác a!Nhìn ánh mắt Lăng Thần có chút sắc bén, Hạ Thiên Tịch bĩu môi, hắn vốn nhào vào trong ngực Lăng Thần, hai người ở trong xe nhỏ hẹp, Hạ Thiên Tịch kéo người qua hai chân Lăng Thần, đôi tay chạm vào gương mặt Lăng Thần cười hớn hở gặm gặm hai cái lên khóe miệng hắn nói, "Tôi đáp ứng anh hết, về sau tuyệt đối không cười với người khác, anh không được giận tiếp, chuẩn bị về nhà tôi rồi, anh còn giận thì cha sẽ thấy thế nào."

Hạ Thiên Tịch nói xong, lại bẹp bẹp hôn Lăng Thần hai cái.Lăng Thần nhìn thiếu niên trước mặt, Hạ Thiên Tịch bây giờ vẻ mặt lấy lòng.Thật ra, hắn và Hạ Thiên Tịch đều như nhau, Hạ Thiên Tịch cần hắn sủng ái, mà hắn sao lại không cần Hạ Thiên Tịch sủng ái chứ.

Lúc hắn tức giận, Hạ Thiên Tịch cũng không tức giận rời đi, còn dịu dàng dỗ dành hắn, làm lòng Lăng Thần rất vui sướng, sắc mặt không khỏi nhu hòa một chút, một tay ôm eo Hạ Thiên Tịch, một tay nâng đầu Hạ Thiên Tịch, hắn không thành thật ngửa đầu ở sau tay lái, giọng nói cũng dịu dàng lại, "

Sau này tuyệt đối không tùy tiện cười với người khác."

"Vâng vâng."

Hạ Thiên Tịch lập tức gật đầu.Sắc mặt Lăng Thần cuối cùng cũng dịu dàng xuống.Hạ Thiên Tịch xem xét sắc mặt của hắn, cười hỏi, "Không giận nữa?"

Ánh mắt Lăng Thần liếc hắn, môi mỏng mím chặt.Hạ Thiên Tịch đã biết hắn không còn tức giận, trong lòng lúc này mới thở dài nhẹ ngõm một hơi, tự động ngồi vào ghế phụ, Lăng Thần khom lưng thắt dây an toàn cho hắn, sau đó lái xe về nhà.Đưa Hạ Thiên Tịch về nhà, Lăng Thần cũng theo xuống, trên tay cầm theo sáu túi đồ ăn vặt của Hạ Thiên Tịch, lúc mở cốp xe ánh mắt Lăng Thần thoáng nhìn qua hai bồn hoa, dùng ngón tay chọc chọc vào hai bồn hoa, hỏi, "Khi nào mới qua nhà anh?"

"Ăn năm mới xong đã!"

Lăng Thần cầm theo đồ cùng Hạ Thiên Tịch đi vào Hạ gia, vừa đi vừa nói chuyện, "Sắp ăn Tết rồi, mấy ngày nay cha sẽ tương đối bận rộn, khả năng còn đi đến Đế Quốc..."

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Lăng Thần tối sầm một chút, môi mỏng nhấp nhấp không nói.

Dù hắn còn chưa nói xong, Hạ Thiên Tịch cũng biết hắn đang nghĩ gì, lập tức nói: "Tôi sẽ không đến Đế Quốc, thời gian đó không bằng tôi ở nhà tu luyện cho tốt!

Mấy ngày nay Lăng Nguyên soái tương đối bận rộn, anh chắc chắn cũng sẽ bận rồi, anh cũng nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng quá sức."

"Ừ."

Lăng Thần cong môi, có thể được hứa hẹn của Hạ Thiên Tịch, năm nay đáng giá để hắn ăn mừng._________________________________Thanh: Hôm qua vừa edit xong, định tối nay đăng mà ngồi drama với mấy anh chị Hàn mọi người ạ.

Mọi người lên Twitter trend 'ApologizeToVietNam' ủng hộ Việt Nam mình đi ạ.

Chứ em ngồi tức từ tối qua đến giờ vì vụ 20 ộp ba ưn ni Hàn này quá ạ tức không chịu được luôn á :) .Ai không rõ thì có thể lên facebook vào Weibo Việt Nam để biết thêm chi tiết ạ chứ em không tiện trích ở đây.Hãy nổi lên dòng máu Đông Lào.

Đông Lào never die.
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 167. Hạ Thanh đau lòng (〒o〒).


Edit: LTLăng Thần đưa Hạ Thiên Tịch vào trong nhà, lúc bọn họ vừa vào không thấy Hạ Thanh, Hạ Thiên Tịch bảo Lăng Thần đưa đồ ăn vặt cho Lợi Bá Nhĩ, bảo ông đi bày biện.Lợi Bá Nhĩ mỉm cười rót hai ly nước ấm đưa cho hai người, Hạ Thiên Tịch thoải mái ngồi ở trên sofa uống một ngụm nhỏ, lúc này Hạ Thanh từ trên lầu xuống dưới, Lăng Thần nhìn thấy Hạ Thanh ở cầu thang, lập tức buông cái ly trong tay ra, đứng lên cung kính gọi một tiếng, "Cha." (T: Bí kíp lấy lòng gia đình vợ của anh Thần: Mặt dày )Hạ Thanh đang chuẩn bị xuống lầu, bị một tiếng cha này của Lăng Thần sợ tới mức thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống.Hạ Thiên Tịch vừa uống một ngụm nước lúc này phun ra hết toàn bộ.Hắn thật sự không nghĩ tới, Lăng Thần ở nhà vậy mà cũng thật sự gọi như vậy?Tùy rằng hắn gọi như vậy cũng không có gì không đúng, nhưng mà bọn họ còn chưa có kết hôn a!Hạ Thiên Tịch cạn lời nhìn trời, hắn không đành lòng nhìn biểu tình trên mặt cha lúc này.Khuôn mặt của Hạ Thanh co giật vài cái, nếu không phải bình thường trên khuôn mặt của hắn đều không thay đổi, giờ phút này tuyệt đối có thể thấy được vết rách trên mặt hắn.Nhưng Lăng Thần lại cảm thấy vô cùng bình thường, không có gì không đúng.Không khí phòng khách trong lúc nhất thời yên ắng, Hạ Thanh có chút xấu hổ đứng ở đầu cầu thang, đáp ứng cũng không được, từ chối cũng chả xong, nửa ngày hắn mới xấu hổ ho khan một tiếng giảm bớt xấu hổ vừa rồi, giọng nói nhẹ nhàng không có bất kỳ cảm xúc gì, "Tới đây, ngồi đi!"

"Vâng, thưa cha."

Lăng Thần vô cùng cung kính ngồi xuống.Hạ Thanh bị xung hô cha này của Lăng Thần làm cho đau trứng.Ánh mắt hắn nhìn về phía Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch rõ ràng đang nhìn trời, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẽo, không cần nghĩ hắn cũng biết này ánh mắt này đến từ cha mình, Hạ Thiên Tịch lập tức cúi đầu ngoan ngoãn, đồng thời trong lòng chảy nước mắt, nếu sớm biết rằng Lăng Thần sẽ ở trước mặt cha sửa miệng nhanh như vậy, hắn tuyệt đối không cho Lăng Thần tới.Lăng Thần ngồi một chút rồi đi, hắn cũng đã hai ngày chưa về nhà, trong nhà vì chuyện ăn tết bắt đầu bận rộn.Chờ Lăng Thần đi, Hạ Thiên Tịch lập tức làm đà điểu, nói, "Cha, con lên phòng trước."

"Chờ đã."

Ánh mắt Hạ Thanh nhàn nhạt liếc liếc con trai một cái, ánh mắt kia tuy rằng không có hàm ý gì, nhưng cũng mang theo uy hiếp.Hạ Thiên Tịch chu chu miệng ngồi xuống, dáng vẻ thiếu niên ngoan ngoãn đáng yêu.Hạ Thanh nhìn Hạ Thiên Tịch trẻ con như vậy, ở trong lòng cảm thán, rõ ràng hắn và Lăng Thần cùng tuổi, cũng chỉ nhỏ hơn người ta hai tháng thôi, sau lúc hai người bên nhau Lăng Thần giống như một người đàn ông thành thục trầm ổn, mà Hạ Thiên Tịch lại giống đứa trẻ chưa lớn, quả thật làm người cha này vô cùng đau lòng đó nhá!"

Cha, có việc gì sao?"

Cảm giác ánh mắt của Hạ Thanh lên người mình càng ngày càng quỷ dị, Hạ Thiên Tịch cúi cúi đầu, đồng thời ở trong lòng hỏi thăm hết tổ tông mười tám đời nhà Lăng Thần một tiếng, ai bảo anh sửa miệng nhanh như vậy, không phải là mình tìm chết sao!"

Con và Lăng Thần..."

Hạ Thanh than nhỏ, tuy rằng con trai đã lớn, chuyện yêu đương hắn không nên quản, nhưng nghĩ đến con trai mình vất vả nuôi lớn lại cho người khác như vậy, trong lòng hắn không chịu được.Bây giờ Hạ Thanh cũng không biết mình có tâm tư gì, trước kia lúc hắn đồng ý với Lăng Thần còn chưa có cảm giác này, nhưng hôm nay sau khi Hạ Thiên Tịch trở về ngồi bên Lăng Thần, tình cảm nhàn nhạt xung quanh hai đứa nó, còn có Lăng Thần sửa xưng hô đang điềm báo điều gì, Hạ Thanh đột nhiên hối hận nhanh như vậy đã giao con trai cho người khác.Mình cực cực khổ khổ nuôi lớn con trai vậy mà lại để cho người khác cướp mất, trong lòng hắn thật đau!Bây giờ hắn hối hận rồi làm sao đây?Hạ Thanh nhìn con trai trước mặt, đứa con trai đáng yêu ngoan ngoãn đẹp đẽ như vậy, hắn vậy mà dễ dàng giao cho người khác như vậy, thật sự không bỏ được a!Nghĩ lại mình nuôi con trai cuối cùng trở thành con gái gả ra ngoài, đây là chuyện mà bất kể người cha nào cũng không muốn nhìn thấy a!Vẻ mặt Hạ Thanh muốn nói lại thôi nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt có nhàn nhạt đau lòng.Hắn cho dù không bỏ được lại có thể thế nào?

Nhi đại bất trung lưu a*!*Thành ngữ gốc là 'nữ đại bất trung lưu' : Con gái lớn không thể giữ trong nhà mà anh Thanh đổi từ nữ sang nam á =))"Cha, có chuyện gì sao?"

Hạ Thiên Tịch nhìn Hạ Thanh muốn nói lại thôi, chắc chắn biết ông có chuyện, nhưng cũng không dám trực tiếp hỏi ra, hắn sợ cha hỏi chuyện giữa hắn và Lăng Thần."

Thôi, không có chuyện gì, con đi đi!"

Hạ Thanh nghĩ nghĩ, vẫn không nói gì.

Lòng Hạ Thiên Tịch lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói, "Cha, con về phòng trước."

Hạ Thanh gật gật đầu.Hạ Thiên Tịch lập tức đi lên phòng, lúc đi đến cầu thang Hạ Thanh gọi Hạ Thiên Tịch lại, "Chậm đã."

Hạ Thiên Tịch quay đầu lại ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Thanh.Hạ Thanh nhìn khuôn mặt con trai hơi thở dài một hơi nói, "Mấy ngày nay trong nhà khả năng sẽ vội một ít, con cũng đừng đi ra ngoài, ở nhà tiếp khách đi!"

"Vâng, cha."

Sắc mặt Hạ Thiên Tịch có chút bối rối, ý tứ của cha hắn dùng ngón chân cũng biết, không cho hắn ra ngoài là bảo đừng cùng Lăng Thần qua đêm ở bên ngoài.May mà sắp đến Tết, chuyện bên Lăng Thần cũng bận rộn, căn bản là không có thời gian tới tìm Hạ Thiên Tịch, hai người mỗi ngày cũng chỉ dùng quang não call video một lần, mỗi ngày đều nhắn tin mà thôi.Hạ Thanh vào phòng mình, vừa mới mở cửa phòng ra, một cục thịt nhỏ tròn vo màu trắng đột nhiên nhào tới hắn.Nếu không nghe tiếng chi chi, chắc chắn Hạ Thiên Tịch sẽ ném qua một Hỏa Cầu Thuật.Hôm nay hắn ra cửa tiểu Bình Quả bị hắn bắt ở nhà, bởi vì không có sự cho phép của hắn nên bây giờ Lợi Bá Nhĩ đã không vào phòng hắn nữa, dù là dọn dẹp phòng hắn mỗi ngày cũng sau khi được sự đồng ý của hắn mới được dọn dẹp, cho nên tiểu Bình Quả một mình ở trong phòng này một ngày một đêm, lại không có ai cho nó ăn, nó đã sớm đói bụng, vừa nghe tiếng mở cửa, chóp mũi ngửi được mùi của Hạ Thiên Tịch, ủy khuất kêu to, toàn bộ cơ thể tròn tròn đều nhào lên.Hạ Thiên Tịch ôm chặt lấy tiểu Bình Quả, nơ nâng cái đầu tròn tròn lên, một đôi mắt như nho đen đáng thương vô cùng nhìn Hạ Thiên Tịch, miệng mềm mại ủy khuất kêu to, "Chi chi..."

Hạ Thiên Tịch trấn an sờ sờ đầu nó, tiểu Bình Quả vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Hạ Thiên Tịch, càng ủy khuất kêu to thêm."

Rồi rồi, bây giờ tao cho mày ăn, đừng kêu nữa."

Hạ Thiên Tịch buồn cười nhìn tiểu Bình Quả, quả thực nuôi con Lục Dực Thiên Hổ nhỏ này thành con mình, nhìn đôi mắt nhỏ ủy khuất của nó, nghe thanh âm mềm mại kêu to của nó, trong lòng Hạ Thiên Tịch mềm mại rối tinh rối mù.Nói thật, nếu có thể có đứa con trai đáng yêu như tiểu Bình Quả cũng không tồi. (T: Mới 16, 17 đã suy nghĩ chiện con cái =))Hạ Thiên Tịch nghĩ thầm trong lòng, nhưng vấn đề sinh con nháy mắt hiện lên ở trong đầu hắn, làm thân thể hắn không được tự nhiên run rẩy một chút, dù sao sinh thì cho Lăng Thần sinh, hắn mới không sinh. (T: Quỷ sứ hà :))Hạ Thiên Tịch lập tức vứt cái ý tưởng này vào một góc nhỏ trong đầu không thèm nghĩ nữa.Bởi vì tiểu Bình Quả đã đói bụng lâu, lần này Hạ Thiên Tịch cho nó uống tận năm ly sữa bò, như thế mà tiểu Bình Quả vẫn chưa no, nhưng uống quá nhiều không tốt, Hạ Thiên Tịch cũng không cho nó uống nữa."

Chi chi..."

Tiểu Bình Quả mềm mại kêu to, nâng móng vuốt nhỏ lay lay ngón tay Hạ Thiên Tịch ủy khuất thể hiện rằng nó còn chưa no, không thể ngược đãi động vật."

Không thể uống nữa."

Mặc kệ tiểu Bình Quả có thể hiểu tiếng người không, Hạ Thiên Tịch cũng nghiêm túc nói với nó, "Ngày mai rồi uống tiếp.Tiểu Bình Quả vẫn lay lay móng vuốt trắng muốt mềm mại ủy khuất kêu to 'chi chi', hai mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên Tịch.Hạ Thiên Tịch không để ý tới tiểu Bình Quả kêu to nữa, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.Đôi mắt to tròn vô tội nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, ủy khuất kêu lên hai tiếng rồi không kêu Hạ Thiên Tịch nữa, nó đến liếm liếm cái chén không trước mặt, liếm sạch sẽ chén nhỏ, trong cái chén không còn một chút mùi thơm ngọt của sữa bò, tiểu Bình Quả lúc này mới từ bỏ, lười biếng nằm ở đầu giường Hạ Thiên Tịch. (T: Kute :3.)Lúc Hạ Thiên Tịch ra tiểu Bình Quả đã ngủ, nhìn tiểu Bình Quả thành thật, lúc này Hạ Thiên Tịch mới vừa lòng gật đầu, con trai nghe lời như vậy mới dễ nuôi!Tuy tuyết đã không còn rơi, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, theo thời tiết ngày càng lạnh, năm mới cũng chậm rãi đến.Tục ngữ nói: hai mươi ba, ăn kẹo mạch nha dính miệng*; hai mươi tư, quét dọn nhà cửa, hai mươi lăm, làm chè kê; hai mươi sáu, đi treo thịt; hai mươi bảy, giết một con gà; hai mươi tám, làm mì ; hai mươi chín, hấp màn thầu; đêm ba mươi, 'thủ' ở nhà, đêm giao thừa, quây quần bên nhau.*Ăn kẹo mạch nha để dính miệng ông Công ông Táo lại không cho hai ổng báo tội cho Ngọc Hoàng.Theo ngâm xướng, toàn Thứ Nguyên Tinh Tế bây giờ đều giăng đèn kết hoa, một hình ảnh vui vẻ đầy màu sắc.Tuy rằng cổ địa cầu đã không còn tồn tại, mặc dù xuất hiện tận thế, nhưng sau khi Thứ Nguyên Tinh Tế thành lập, hoàn cảnh thay đổi làm họ phải vứt bỏ các loại tập tục của cổ địa cầu, chỉ riêng ngày Tết là không thay đôi, mọi người vẫn tiếp tục ngày Tết này.Gần đây Lăng Thần rất bận, Lăng Nghị vì lễ đính hôn của Lan Tư Đặc điện hạ Đế Quốc đã chạy đến ăn mừng, cho nên chuyện xã giao của Lăng gia đều rơi hết lên người hắn, đừng nhìn Lăng Thần tuổi còn nhỏ, nhưng hắn đã trưởng thành làm một người đàn ông chân chính, rất ít người có thể ở tuổi tác như hắn lại thành thục ổn trọng như vậy, hắn còn xử lý Lăng gia ngay ngắn trật tự, làm khách đến thăm tìm không ra một chút tì vết.Hạ Thiên Tịch gần đây cũng bận rộn, dù Hạ Thanh có không thích xã giao đến cỡ nào, thân là nguyên soái của Liên Bang, sắp đến Tết cũng có một ít xã giao, mỗi khi có khách Hạ Thanh đều gọi Hạ Thiên Tịch ra, hắn cũng bồi dưỡng phương diện giao tiếp của con trai.Nhìn Lăng Nghị đi rồi có thể yên tâm giao gia nghiệp to lớn cho con trai gã, hắn cũng không thể làm con trai mình bại bởi con trai người ta!Dù bây giờ Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch là người yêu, trong lòng Hạ Thanh cũng so đo, tuyệt đối không thể để cho con trai thua Lăng Thần, nếu không sau này tới Lăng gia chắc chắn sẽ chịu khi dễ, cho nên Hạ Thanh mới muốn sớm bồ dưỡng tính độc lập của Hạ Thiên Tịch.Hạ Thiên Tịch không biết ý nghĩ trong lòng Hạ Thanh, mỗi ngày bị buộc phải đối mặt cười cười với đủ loại người, quả thực buồn bực muốn khóc, thật đau lòng!_________________________Thanh: Cái câu tục ngữ ở trên tớ tra từ điểm mất một tiếng đấy mọi người =))).

Tại bình thường tục ngữ bên Trung nó như này: 二十三,祭灶神 (cúng Táo);二十四,写大字 (viết chữ);二十五,扫尘土(quét bụi);二十六,烀猪肉 (nấu lợn);二十七;杀年鸡 (bẩy giết gà);二十八,把面发 (làm mì) ;二十九,帖倒酉 (dán câu đối);三十夜,守一宿 (ở nhà)。Tứk không?

Tra từ điển mà nó không ra nên phải lên gg search hết 7749 phong tục ngày 23 âm 24 âm 25 âm ... của Trung Quốc (ㄒoㄒ)
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 168. Ngày 30 \(^▽^)/


Edit: LTNgày 30 đến, Hạ Thiên Tịch rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, mấy ngày nay bị cha lôi kéo đi tiếp khách, mặt hắn đã cười đến sắp cứng đờ, hôm nay cuối cùng cũng có thể tạm nghỉ.Sáng 30, tối nay chính là giao thừa, sẽ không có khách đến đây gặp mặt, Hạ Thiên Tịch cuối cùng lười biếng ngủ một cách thoải mái.Mấy ngày nay, bận đến mức hắn ngủ cũng không ngon, càng không nói đến sáng sớm còn ra ngoài rèn luyện, hôm nay vất vả lắm mới có một ngày để nghỉ ngơi, hắn cũng không dậy sớm đi rèn luyện nữa, mà nằm ở trong ổ chăn lười biếng ngủ.Hạ Thanh cũng biết trong khoảng thời gian này Hạ Thiên Tịch vất vả, nên sáng sớm cũng không gọi hắn xuống dưới ăn sáng nữa.Tiểu Bình Quả nằm ở cạnh đầu Hạ Thiên Tịch, sáng sớm tỉnh lại kêu chi chi, mềm mại kêu to hai tiếng, đôi mắt như trái nho đen nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên Tịch chưa tỉnh lại, miệng nhỏ có chút ủy khuất, nó đói bụng, nhưng mama còn chưa dậy thì biết làm sao đây?Mắt nhỏ của Tiểu Bình Quả nhìn Hạ Thiên Tịch, bạch một tiếng nhạy xuống lớp thảm dày, cái đuôi đầy lông xù xù đi đến cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn cửa đóng kín, nâng móng vuốt nhỏ của mình lay lay mấy lần cũng không mở được, nó quay đầu nhìn xung quang phòng thì phát hiện có rất nhiều cửa sổ không có cửa (???), thân thể nho nhỏ lập tức chạy vội qua, nhảy lên bệ cửa sổ, đôi mắt nhỏ nhìn phần đất dưới kia, ánh mắt có chút do dự, đất bẩn như vậy nó một chút cũng không muốn nhảy xuống.Đừng thấy Tiểu Bình Quả vừa mới sinh ra không có mấy ngày, nhưng nó rất thông minh.

Hơn nữa, còn vô cùng yêu sạch sẽ, bình thường đều lường biếng nằm ở trong lòng ngực Hạ Thiên Tịch hoặc đứng ở vai hắn, sàn nhà sạch sẽ không có tấm thảm mềm mại, nó tuyệt đối sẽ không nhảy xuống mặt đất.Lúc này, quản gia Lợi Bá Nhĩ vừa vặn từ trong phòng khách đi ra, đôi mắt đen láy của Tiểu Bình Quả sáng ngời, lập tức ủy khuất kêu to hai tiếng chi chi.Quản gia Lợi Bá Nhĩ vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Bình Quả đứng ở trên cao, gương mặt nghiêm túc hơi hơi mỉm cười.Đối với Tiểu Bình Quả, ông đã không lạ lẫm gì nữa, mấy ngày nay Hạ Thiên Tịch ở nhà đều sẽ mang theo sủng vật nhỏ này, cho nên bọn họ đều biết Hạ Thiên Tịch có sủng vật nhỏ tên Tiểu Bình Quả.Tiểu Bình Quả lập tức nhảy tới trên vaiq uản gia Lợi Bá Nhĩ, mềm mại kêu một tiếng, vươn đầu lưỡi lấy lòng liếm liếm cổ Lợi Bá Nhĩ.Nó bình, bình thường trừ mama cho mình ăn ngon, còn có người này cũng sẽ cho mình ăn ngon."

Đói bụng ạ?"

Ánh mắt quản gia Lợi Bá Nhĩ sủng nịch nhìn con thú nhỏ này. (T: Trong đầu tôi tự nhiên hiện lên bức tranh nhân thú...)"Chi chi..."

Tiểu Bình Quả lập tức nháy đôi mắt to như nho đen bán manh."

Đi, tao đi lấy cho mày chút sữa bò." (T: Không biết nên xưng hô như nào ._., toi còn định xưng hô tôi - em =)))"Chi chi..."

Tiểu Bình Quả hưng phấn nhún nhún chân.Sau khi Tiểu Bình Quả rời đi, Hạ Thiên Tịch tiếp tục thoải mái ngủ.

Làm một học viên đủ tư cách của trường quan đội, tiếng kêu to mềm mại ủy khuất của Tiểu Bình Quả sao hắn có thể không biết, chẳng qua Hạ Thiên Tịch lười đến căn bản không muốn nhúc nhích, dù là con hắn trước khi hắn tỉnh ngủ cũng phải nhịn một chút.Bây giờ Tiểu Bình Quả đã rời đi, không có người (?) nào quấy rầy, Hạ Thiên Tịch híp mắt nằm mơ, nhưng quang não ở đầu giường lại kêu không đúng lúc.Hạ Thiên Tịch nhắm mắt lại nhíu nhíu mày, vươn tay sờ đến quang não ở đầu giường cũng không mở mắt xem là ai, trực tiếp liền từ chối, nhưng quang não im lặng mới được ba giây đã vang lên lần nữa, Hạ Thiên Tịch lại lần nữa bực bội từ chối, quang não rất nhanh lại vang lên tiếp, hắn buồn bực trực tiếp tắt nguồn quang não.Ngay cả ngủ cũng không cho, thật sự làm hắn bực bội.Tắt nguồn quang não, không có ai quấy rầy nữa, hắn mới thoải mái ngủ.Một giấc này, ngủ thắng đến 11 giờ trưa, Hạ Thiên Tịch ngủ một giấc tỉnh dậy nhìn thấy đã sáng, hắn mới lười nhác duỗi eo, Tiểu Bình Quả đã được quản gia Lợi Bá Nhĩ cho ăn no, ghé vào bên đầu hắn, vừa thấy Hạ Thiên Tịch đã tỉnh, lập tức mềm mại kêu to hai tiếng, nhảy thẳng vào trong ngực Hạ Thiên Tịch.Hạ Thiên Tịch thân mật cọ cọ cái đầu xù xù đầy lông của Tiểu Bình Quả, cảm thấy đứa con trai này nuôi thật là không tồi, hắn vui vẻ hôn hai cái lên cái đầu lông của Tiểu Bình Quả, cửa lúc này bỗng bị mở ra.Lăng Thần vừa mới mở cửa đã thấy hình ảnh Hạ Thiên Tịch hôn Tiểu Bình Quả, khuôn mặt trong nháy mắt âm trầm. (T: Ghen với cả động vật quý zị ạ :))Hạ Thiên Tịch nghe tiếng cửa bị mở ra, vừa nâng đầu vừa lúc thấy được Lăng Thần, hai mắt sáng lên, hắn và Lăng Thần cũng đã có mười ngày không gặp nhau, gần đây vì chuyện ăn Tết hai người đều phải bận rộn, mỗi ngày cũng chỉ trò chuyện qua video call, đâu có thích như thấy người thật chứ.Hạ Thiên Tịch lập tức ném Tiểu Bình Quả ôm trong lòng ngực xuống, vui mừng nhảy xuống giường nhào tới Lăng Thần, hai chân quấn lên eo hắn, đôi tay vòng vào cổ hắn, đầu tiên là hôn lên mặt hắn hai cái, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, khóe môi cong cong, "Sao anh lại tới lúc này?

Hôm nay không bận?"

"Ừ."

Một tay Lăng Thần nâng mông hắn đề phòng hắn ngã xuống, một tay ôm eo người này, càng thêm mạnh mẽ kéo người vào trong ngực, chút không thoải mái vừa rồi cũng vì đoi mắt sáng người và khóe môi cong cong của Hạ Thiên Tịch mà tan thành mây khói, chẳng qua đôi mắt sắc bén của hắn cũng liếc nhẹ Tiểu Bình Quả đang liếm móng vuốt, thân thể nhỏ bé của Tiểu Bình Quả lập tức run lên, cố cuộn thân thể lại thành một quả cầu, đầu đã chui vào trong thân thể mềm mại.Má ơi!

Người đàn ông này đáng sợ quá, chi chi~Lăng Thần ôm Hạ Thiên Tịch ngồi ở trên giường, Hạ Thiên Tịch lập tức ngồi ở trên đùi Lăng Thần, vẻ mặt vui mừng nhìn hắn, trong ánh mắt và khóe môi không che giấu được sự vui vẻ.Cho dù mỗi ngày bọn họ đều call video, nhưng gặp được người thật vẫn cảm thấy thoải mái trong lòng hơn."

Quang não của em đâu?"

Lăng Thần thấy trên giường không có, thuận miệng hỏi."

Ở..."

Hạ Thiên Tịch nghĩ nghĩ ...Cuối cùng Lăng Thần ở trong ổ chăn rối tung rối mù tìm ra được, vừa thấy màn hình màu đen đã biết bị tắt nguồn, hắn ngẩng đầu liếc Hạ Thiên Tịch một cái, sau đó mở quang não ra, từng tin nhắn nhắc nhở cứ nhảy tới liên tục, trong lòng Hạ Thiên Tịch có chút bồn chồn nhìn tin nhắn nhảy tới liên tục trong quang não, lập tức nói:"Sáng sớm là anh gọi?"

Hạ Thiên Tịch chột dạ hỏi.Ánh mắt Lăng Thần nhàn nhạt liếc hắn, "Sao lại tắt nguồn?"

Không biết khi tắt nguồn hắn tìm không thấy người sẽ sốt ruột sao?

Dù biết y ở nhà sẽ không xảy ra chuyện, nhưng không có tin tức, hắn cũng sẽ sốt ruột.

Nên mặc kệ hôm nay hắn có bận chuyện gì cũng bỏ qua lập tức chạy tới, muốn nhìn xem người này có an toàn ở nhà không."

Em đang ngủ."

Hạ Thiên Tịch nổi tính trẻ con chu chu miệng chột dạ nói, "Em đã vài ngày chưa được ngủ ngon."

Giọng nói trẻ con có chút ủy khuất và làm nũng.Lăng Thần thấy hắn gầy cũng có chút đau lòng, cũng không nói gì nữa, một tay thương tiếc sờ lên mặt hắn, giọng nói ôn hòa xuống mang theo thương xót, "Gần đây không ăn cơm ngon?"

Sao mới chỉ mấy ngày không gặp, người này lại gầy nhiều như vậy?Hạ Thiên Tịch nhìn qua vì sao lại có vẻ nhỏ hơn tuổi thực?

Rõ ràng đã là người lớn rồi, vì sao nhìn qua lại còn giống đứa trẻ vị thành niên? (T: Tinh tế trưởng thành sớm ha?)Đó là vì hắn khá gầy, vóc dáng tuy rằng không cao bằng Lăng Thần, nhưng không khác lắm những đứa con trai cùng tuổi.

Nếu là người không quen Hạ Thiên Tịch, như lúc Hạ Thiên Tịch vừa đến Trường quân đội Đệ Nhất, ở trước mặt người xa lạ, cho dù cảm thấy tuổi tác của hắn nhìn như mỹ thiếu niên vô hại, cũng không người nào khinh thường hắn, bởi vì hắn có thực lực. (T: Đoạn vừa vào khinh gần chớt mà pảo không khinh !!!)Có thể làm Lăng Thần cảm thấy Hạ Thiên Tịch là đứa nhóc vị thành niên, đó là vì Hạ Thiên Tịch chỉ ở trước mặt người thân cận mới có thể toát ra một mặt trẻ con như vậy, thích làm nũng cũng thích ủy khuất, nhìn qua giống một thiếu niên ngạo kiều, nhưng Lăng Thần thích sự biểu lộ chân tình như bây giờ của hắn.Nhưng mà, Hạ Thanh lại tỏ vẻ thật đau lòng, hắn muốn con trai mình thành thục một chút!Hạ Thiên Tịch bĩu bĩu môi, oán giận nói, "Mỗi ngày đều bị cha kêu đi ra ngoài xã giao?

Ăn ngon thế nào được?

Còn không phải món em thích ăn."

Đồ ăn xã giao, có mấy người thật sự muốn ăn?

Huống chi đối với một người kén ăn như hắn, gần đây đều được Lăng Thần chăm sóc, không có người gắp đồ ăn yêu thích cho mình, thật đúng là không quen.Lăng Thần sờ sờ bụng hắn, thấy áo ngủ trên người biết ngay hắn còn chưa ăn sáng, hôn hôn khóe miệng đang ủy khuất của người này, dịu dàng nói, "Mau đi rửa mặt, anh đưa em đi ăn món em thích."

"Thật sự?"

Đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng lên, khóe môi cong cong, rất đáng yêu."

Ừ."

Lăng Thần gật gật đầu.

Hạ Thiên Tịch lập tức từ trên người Lăng Thần nhảy xuống dưới, vui vui vẻ vẻ chạy vào phòng tắm nhanh chóng đánh răng rửa mặt, Lăng Thần nhìn dáng vẻ của hắn, trong ánh mắt chứa ý cười ấm áp. (T: Nãy giờ hôn nhau mà chưa đánh răng ôi mẹ ơi.)Hắn hôm nay chủ yếu tới để thăm Hạ Thiên Tịch, một chuyện khác chính là hắn nhờ người tìm được một ít lá trà không tồi đem đến cho Hạ Thanh.Hắn đã ôm con trai nhà người ta chạy, cũng không thể luôn tay không đến đây, lúc ở dưới lầu đã giao lá trà cho Hạ Thanh, thấy biểu tình của Hạ Thanh còn tính là vừa lòng, Lăng Thần lúc này mới lên lầu tới tìm Hạ Thiên Tịch.Một chuyện nữa đó là đêm nay là trừ tịch*, hắn muốn cùng Hạ Thiên Tịch trải qua trừ tịch đầu tiên ở bên nhau.

Còn có chuyện quan trọng chính là hắn muốn đưa đi Hạ Thiên Tịch đi xem nhà mới của hai người, tiu rằng trước mắt còn chưa ở chung, nhưng Lăng Thần đã ở mua một căn nhà ở chính giữa hai nhà Lăng Hạ, sau này chính là nhà của bọn họ, hắm muốn đưa Hạ Thiên Tịch đi xem nhà của bọn họ.Hạ Thiên Tịch rất nhanh đã rửa mặt xong đi ra, thay áo quần Lăng Thần đã chọn trước, hai người cùng nhau xuống lầu.Lúc này, Tiểu Bình Quả ủy khuất kêu to một tiếng, nhảy tới trên vai Hạ Thiên Tịch, bị Lăng Thần dùng ánh mắt sắc bén bắn phá, bốn móng vuốt nhỏ không kéo nổi quần áo Hạ Thiên Tịch, ngã ở trên mặt đất, may mà trên mặt đất có thảm dày, cũng không làm đau nó."

Chi chi..."

Đôi mắt nhỏ ủy khuất của Tiểu Bình Quả nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Không được mang nó theo."

Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Thần truyền đến, thân thể nhỏ bé của Tiểu Bình Quả rung lên.Hạ Thiên Tịch sờ sờ mũi nhìn Tiểu Bình Quả đáng thương ở trên mặt đất an ủi nói, "Con trai, con ngoan ngoãn ở nhà nghe lời, cha về sẽ mang đồ ăn ngon cho con!"

Thật ra hắn cũng không muốn mang theo Tiểu Bình Quả, vất vả lắm mới gặp Lăng Thần, hai người đi ra ngoài hẹn hò, ai lại thích một cái bóng đèn ở bên người?

Dưới ánh mắt đáng thương vô cùng của Tiểu Bình Quả, hai người không hề có lương tâm đi xuống lầu. (T: Tội con toi quá =))____________________________Thanh: Chương này toi edit thẳng từ cv qua chưa kịp đối chiếu raw tra từ điển các kiểu gì hết, lười quạ huhu ( ╥ω╥ )
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 169. Ăn Tết vui vẻ ٩̋(๑˃́ꇴ˂̀๑)


Hai người đi xuống lầu, Hạ Thanh nhìn cả hai, "Muốn ra ngoài?"

"Vâng, cha, con muốn đưa Tịch Tịch ra ngoài đi dạo."

Hạ Thanh còn chưa nói tiếp, Lăng Thần đã trả lời ngay lập tức.Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, cạn lời nhìn trời.Ánh mắt Hạ Thanh nhàn nhạt liếc Hạ Thiên Tịch một cái, mới nhìn Lăng Thần, khóe miệng hơi giật, nửa ngày sau mới nói, "Đi đi!"

"Vâng thưa cha."

Lăng Thần cung kính nói."

Cha, tụi con đi đây."

Hạ Thiên Tịch có chút ngượng nhìn Hạ Thanh."

Ừ."

Hạ Thanh gật đầu, nhìn dáng vẻ rời đi của hai người, đột nhiên ngừng lại, nói, "Khoan đã."

Thân ảnh của hai người vừa đi qua cửa tạm dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Thanh.Lúc này Hạ Thanh đã từ trên sofa đứng dậy, ánh mắt nhìn hai người nhàn nhạt nói, "Hai đứa tối nay không cần về."

Mắt Hạ Thiên Tịch chớp chớp, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Hạ Thanh."

Tối nay cha có việc nên không ở nhà, tiểu Tịch, con theo Lăng Thần qua nhà cậu ta đi!"

"A?"

Dáng vẻ Hạ Thiên Tịch ngơ ngác, chớp mắt hỏi, "Cha có chuyện gì sao?"

Ngày 30, cha có thể có chuyện gì chứ?"

Được rồi, mấy đứa đi đi!"

Hạ Thanh căn bản không muốn nói nguyên nhân cho Hạ Thiên Tịch, mày nhăn lại, cũng không để ý đến hai người nữa, lập tức đi lên lầu.Lăng Thần khẽ nhếch môi, kéo Hạ Thiên Tịch còn đang hoang mang khó hiểu rời Hạ gia.Tối nay hắn đúng là muốn một mình cùng Hạ Thiên Tịch qua trừ tịch, chẳng qua hắn cũng không thể đưa Hạ Thiên Tịch ra ngoài vào buổi tối để Hạ Thanh một mình ở nhà, cho nên hắn đã chuẩn bị tối nay không về nhà mà ở Hạ gia, khi hắn đến đây đã nói trước với cha mình, không nghĩ tới bây giờ Hạ Thanh lại có việc đi ra ngoài, vừa đẹp tối nay hắn có thể đơn độc ở với Tịch Tịch."

Không phải chứ...

Cha...

Em còn chưa hỏi nguyên nhân đâu?"

Rời Hạ gia, đôi mắt mơ hồ của Hạ Thiên Tịch nháy mắt tỉnh táo lại."

Bảo bối, em dù có về, cha sẽ nói cho em biết nguyên nhân sao?"

Lăng Thần kịp thời ngăn người lại, giải thích, "Nếu cha muốn nói cho em biết nguyên nhân, vừa rồi sẽ nói cho em biết."

Xem dáng vẻ của Hạ Thanh, một chút cũng không muốn nói cho bọn họ."

Nhưng mà..."

Hạ Thiên Tịch nhăn mày, "Hôm nay đã là 30 rồi, cha sẽ bận chuyện gì chứ?"

Bọn họ cũng không có người thân, không có ngoại thích cũng không có thân thích, cha một người có thể làm gì chứ?"

Lúc cha muốn nói cho chúng ta biết thì tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết, cha là người lớn rồi, ngoan, chúng ta không cần quản chuyện của cha."

Lăng Thần khuyên Hạ Thiên Tịch.Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, tuy rằng trong lòng vẫn rất nghi hoặc, nhưng cũng không rối bời thêm nữa, dù sao chuyện của cha cha sẽ có chừng mực.Lăng Thần đưa Hạ Thiên Tịch đi ăn đồ hắn thích ăn nhất, ăn đến cả người Hạ Thiên Tịch đều thoải mái, đôi mắt phát sáng, khóe môi cong cong.Lăng Thần nhìn hắn vui vẻ, tâm tình của mình cũng sung sướng theo.Từ nhà hàng đi ra, hai người tay nắm tay, Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nhìn Lăng Thần, "Tối nay thật sự đến nhà anh?"

Vẻ mặt Hạ Thiên Tịch có chút lúng túng, hắn còn chưa đi gặp cha mẹ Lăng Thần đâu, lại đến nhà y ăn Tết, cái loại tốc độ phát triển này có phải quá nhanh không?"

Muốn đi?"

Ánh mắt Lăng Thần mang theo ý cười nhàn nhạt liếc hắn.Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, hắn cũng không biết có muốn đi không.

Nhưng mà không đi... hắn không muốn một mình cô đơn ở nhà, hắn muốn ăn Tết với Lăng Thần.Lăng Thần nhìn vẻ đáng yêu của hắn, nhịn không được cúi đầu hôn lên trán y, căn bản không bận tâm đang ở bên ngoài, cũng không bận tâm hai người sẽ đón lấy bao nhiêu ánh mắt, hắn thân mật vuốt đầu Hạ Thiên Tịch, cười nói, "Đêm nay chúng ta không đi đâu hết, chúng ta về nhà của mình."

Đúng, nhà của mình, đó là ngôi nhà của cả hai người."

Nhà của mình?"

Đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng lên, ý tứ như hắn nghĩ sao?Lăng Thần gật gật đầu, chính là ý nghĩ đó của hắn."

Thật sự?"

Giọng nói của Hạ Thiên Tịch trong nháy đã cao lên vài tông, nhảy lên, cả người thần thái sáng láng, đôi mắt mở lớn sáng ngời nhìn Lăng Thần, "Anh mua nhà khi nào?

Sao em lại không biết?

Ở đâu?"

Tuy rằng hắn có nghĩ tới hắn sẽ kết hôn với Lăng Thần, tạo thành một gia đình mới, nhưng từ trước đến nay hắn cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy?

Lúc hắn không biết, Lăng Thần ngay cả nhà cũng đã mua, đã chuẩn bị sẵn ngôi nhà của hai người bọn họ rồi.Thấy hắn vui vẻ thần thái sáng láng, đôi mắt rực rỡ lấp lánh, Lăng Thần cong khóe môi cười cười, "Ở giữa hai nhà chúng ta, đến lúc đó hai nhà cũng thuận tiện, anh chỉ mới mua nhà còn chưa trang trí, hôm nay mang em đi xem, nếu em thích, sau này nhà trang trí theo hình thức em thích, hôm nay chúng ta ăn Tết ở đó được không?"

"Được."

Đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng ngời gật đầu.Lăng Thần yêu thương hôn hôn đầu hắn, nắm tay hắn dẫn hắn đi xem nhà của hai người.Lăng Thần mua ngôi nhà này vừa lúc ở trung gian giữa hai nhà, là một ngôi biệt thự nho nhỏ, cũng hơn 200 m2, không tính là lớn. (????????????)Bởi vì hắn không thích cái loại cảm giác trống trải, cho nên cũng không mua nhà quá lớn, hai người ở cũng không có vẻ vắng người.Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch vào nhà xem, cũng chỉ là biệt thự nhỏ hai tầng, tầng một là phòng khách, phòng bếp cùng mấy căn phòng cho khách, tầng hai là phòng ngủ chính của bọn họ, phòng làm việc còn có phòng tập thế theo, bên ngoài là khu vườn nho nhỏ, mở cửa sổ phòng ngủ tầng hai ra đã có thể thấy được mặt cỏ xanh mơn mởn, làm người ta vui vẻ thoải mái. (T: Không tính là lớn :))Hạ Thiên Tịch chỉ nhìn thoáng qua đã thích, chờ bọn họ đưa vào đây đầy đồ dùng trong nhà, bố trí tốt mỗi một góc, đến lúc đó gia đình nho nhỏ này chắc chắn sẽ ấm áp hạnh phúc."

Thích sao?"

Lăng Thần cong khóe môi hỏi.Đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng rực rỡ lấp lánh cười gật đầu, xoay người ôm chặt Lăng Thần, đôi tay vòng vào cổ Lăng Thần, vui vẻ nói cái gì cũng không nên lời, hôn bẹp bẹp mấy cái lên môi Lăng Thần.Hạ Thiên Tịch nâng mắt lên, đôi mắt đào hoa thon dài sáng ngời rực rỡ, cười tươi cong khóe môi vui hớn hở nói, "Sao anh biết em sẽ thích như vậy?

Hử?

Em rất thích!"

Tuy rằng còn chưa trang trí, nhưng chỉ cần nhìn hình thức của căn nhà này Hạ Thiên Tịch đã siêu siêu thích.Hơn nữa, Lăng Thần còn vô cùng thận trọng mua nhà ở giữa hai nhà bọn họ, quả thực vô cùng tri kỷ.Lăng Thần cong môi, giọng nói trầm thấp mang theo sự mê hoặc lòng người, một tay hắn vuốt đầu Hạ Thiên Tịch, giọng nói thấp thấp, "Em thích là được, hôm nào chúng ta đi mua đồ dùng, mỗi một chỗ trong ngôi nhà này đều cho em trang trí được không?

Mỗi một góc đều bố trí theo sở thích của em được không?"

"Được."

Khóe môi Hạ Thiên Tịch cong cong, cười gật đầu, "Em thích anh cũng sẽ thích?"

"Ừ, chỉ cần em thích, anh đều thích."

Đôi tay Lăng Thần ôm eo Hạ Thiên Tịch, kéo người ôm vào trong lòng, nhìn Hạ Thiên Tịch cười đến thấy răng không thấy mắt, trong lòng hắn cũng hơi hơi nóng lên.Hắn nghĩ, hắn thích người này như vậy, yêu tất cả của y, chỉ cần y thích, hắn đều thích hết.

Nghĩ đến sau này ngôi nhà này được y tự mình trang trí ấm áp, trong lòng hắn cũng ấm áp theo, cả đời này có được một người yêu như vậy làm bạn, hắn cũng đã thỏa mãn.Hai người ở trong phòng mệt mỏi một lúc lâu, bọn họ mới quyết định đi ra ngoài mua đồ ăn, tiện tay mua chút đồ dùng nhà bếp về.Bởi vì quyết định tối nay ăn Tết ở đây, cho nên Lăng Thần quyết định mình sẽ tự nấu ăn, hắn không thích lúc hai người ở chung sẽ có người lạ tới quấy rầy ấm áp giữa hai người, cho nên cũng không gọi quản gia đến, dù sao hắn cũng biết nấu ăn.Đồ ăn hắn làm, Hạ Thiên Tịch cũng rất nể tình hăn hết, buổi tối hai người mua một ít rau cần, bọn họ quyết định hôm nay làm sủi cảo nhân rau cần và thịt heo.Nhân là Lăng Thần trộn, nước chấm cũng do Lăng Thần tự chế, người ta bảo rồi, ăn sủi cảo nước chấm là điểm mấu chốt, nếu nước chấm không thể ăn, sủi cảo dù có hương vị thế nào chắc chắn sẽ không ăn ngon như cũ nữa, nhưng nước chấm Lăng Thần tự chế chỉ cần ngửi mùi đã làm nước miếng Hạ Thiên Tịch vỡ đê, hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp của Lăng Thần, cười vui vẻ đi theo sau mông y, tuy rằng mình cái gì cũng không biết, nhưng hắn cũng không muốn đi theo quấy rối Lăng Thần.Nhân đã trộn xong, Lăng Thần bắt đầu cán vỏ sủi cảo.Tuy rằng vỏ và nhân của sủi cảo đều có sẵn, nhưng Lăng Thần cũng không muốn ăn những thứ máy móc làm ra, hắn muốn cho Hạ Thiên Tịch nếm thử đồ ăn hắn tự làm, hắn muốn nuôi người yêu trắng trẻo mập mạp."

Em muốn gói em muốn gói..."

Vừa thấy Lăng Thần cán một cái vỏ sủi cảo tròn tròn ra, hai mắt Hạ Thiên Tịch sáng ngời, lập tức duỗi tay ra lấy, sau đó hưng phấn dùng đũa gắp chút nhân đặt ở trên vỏ sủi cảo. (T: Y như điền văn =))Tuy nói không ăn qua thịt heo cũng gặp được heo chạy, Hạ Thiên Tịch nhớ đến hình dạng sủi cảo mình đã ăn trước kia rồi hi vọng cũng có thể làm ra.Nhưng mà, từ nhỏ đến lớn mười ngón tay không dính nước, dù hắn có thông minh, đối với nấu ăn...

Cái sủi cảo thứ nhất, vinh quang hy sinh!

Cái sủi cảo thứ hai lại lần nữa vinh quang hy sinh, hắn gói liên tục bảy tám cái, không phải để nhân quá nhiều gói không nổi hì chính là viền sủi cảo bị hắn dùng sức bóp thành một cục, tóm lại hình thù kỳ quái không cái nào thành hình.Hạ Thiên Tịch từ ban đầu hứng thú hừng hực đến sau chu chu miệng, miệng càng chu càng cao.Ánh mắt Lăng Thần nhàn nhạt nhìn hắn, thấy miệng hắn đã vểnh đến có thể để một chai nước tương lên, cười cười, "Bảo bối, em đi rửa bát của chúng ta, lát nữa chờ ăn là được."

Lăng Thần cho Hạ Thiên Tịch một cái bậc thang, Hạ Thiên Tịch mới giận dỗi buông cục bột mình đang phấn đấu trong tay.___________________________________Thanh: Đôi mắt sáng ngời, nhếch môi, cong môi, khóe môi cong cong, ... abcxyz.

Tác giả dùng từ siêu trùng lặp không biết nên thay từ nào luôn =((
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 170. Thời gian ngọt ngào (●'3)♡(ε'●)


Edit: LTLăng Thần rất nhanh đã làm xong sủi cảo, sau đó cho vào nồi, Hạ Thiên Tịch cầm hai cái chén đôi bọn họ vừa mua đứng ở phía sau Lăng Thần giống như một đứa trẻ, vẻ mặt nôn nóng chờ đợi, Lăng Thần nhìn hắn một lúc cũng không dừng lại nghỉ ngơi, bất đắc dĩ cười cười, chờ sủi cảo nấu xong, lập tức bưng lên đưa ra phòng khách.Hạ Thiên Tịch lập tức cầm đôi đũa kẹp, Lăng Thần ngửa mặt lên răn dạy, "Đừng hoảng, cẩn thận nóng."

Nhưng đã muộn, Hạ Thiên Tịch đã đưa một miếng sủi cảo vào trong miệng, sủi cảo vừa nấu xong, phần vỏ bên ngoài rất nhanh sẽ lạnh xuống, nhưng nhân thịt bên trong lại rất nóng, Hạ Thiên Tịch mở miệng khẽ cắn, nước dùng nóng bỏng chảy ra làm đầu lưỡi của hắn bị bỏng, khuôn mặt lập tức nhăn nhó."

Mau nhổ ra."

Lăng Thần vừa thấy đầu lưỡi hắn bị bỏng, lập tức cầm lấy cái khay trên bàn, Hạ Thiên Tịch hít hà miệng, rưng rưng nước mắt nhìn lăng thần, nhổ miếng sủi cảo trong miệng ra, miệng bị bỏng hồng hồng cũng không dám khép lại.Lăng Thần vừa thấy dáng vẻ oan ức này của hắn, cũng không nỡ trách mắng, đau lòng một tay nắm cằm hắn nhẹ nhàng nói, "Mở miệng ra để anh xem có nghiêm trọng không?"

"...

Đau..."

Hạ Thiên Tịch ủy khuất mơ hồ nói một tiếng, đôi mắt đào hoa thon dài đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ tinh xảo có chút dữ tợn."

Ngoan, anh thổi cho em."

Lăng Thần nhìn một chút, may mà nhổ ra đúng lúc, bỏng không quá nghiêm trọng, cũng không cần đi bệnh viện, nhưng nhìn dáng vẻ uất ức của Hạ Thiên Tịch, lòng hắn cũng siết lại, Tết đến hắn cũng không muốn đi bệnh viện, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của người yêu bé bỏng, chỉ đành giúp y thổi thổi mấy hơi rồi dịu dàng nói, "Súc miệng bằng nước lạnh một chút, nếu còn đau, chúng ta đến bệnh viện."

Tết đến, Hạ Thiên Tịch cũng không muốn đến bệnh viện, Lăng Thần lấy nước lạnh tới cho Hạ Thiên Tịch súc miệng, miệng ngậm nước lạnh một lúc, Hạ Thiên Tịch nhổ nước lạnh ra, Lăng Thần lập tức hỏi, "Còn đau không?"

"Tốt hơn nhiều rồi."

Hạ Thiên Tịch yếu ớt méo miệng, nhìn vẻ mặt đau lòng của Lăng Thần, trong mắt càng nhiều chính là trách cứ bản thân không chăm sóc hắn tốt, trong lòng Hạ Thiên Tịch ấm áp, cũng không đành lòng y trách cứ bản thân, lắc đầu nói, "Không đau nữa, một lát nữa là được, anh đừng tự trách." (T: Ma pháp có trị bỏng được không mọi ngừi?)Lăng Thần không nói gì, môi mỏng mím chặt.Tuy rằng đây cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng hắn vẫn rất tự trách.Hạ Thiên Tịch là người yêu của hắn, hắn đương nhiên phải chăm súc người này cẩn thận, gặp phải chuyện lúc nãy đã nói ra hắn không chăm sóc không cẩn thận, sau này hắn tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai. (T: Tội, oan vc mà vẫn phải tự trách bản thân :((.Tuy có một đoạn nhạc đệm như vậy, nhưng mà tiếp theo hai người rất vui vẻ, vì tránh cho Hạ Thiên Tịch lại bị sủi cảo làm bỏng, Lăng Thần kẹp một miếng sủi cảo chấm chấm nước dùng, trước tiên thổi nguội cho y, chính mình tự nếm một miếng, cảm giác có thể ăn được mới để vào bát Hạ Thiên Tịch.Còn nước miếng của Lăng Thần gì đó, Hạ Thiên Tịch hoàn toàn không quan tâm.Hai người đều đã thân mật khăng khít, lúc hôn môi nước miếng hai bên không phải chưa từng ăn qua, hắn sao có thể sẽ ghét bỏ miếng Lăng Thần nếm một ngụm rồi cho hắn ăn?

Huống hồ, đây cũng là một loại biểu hiện thận trọng yêu thương hắn của Lăng Thần.Ăn sủi cảo, hai người không đi ra ngoài chơi, vì tránh bị người khác quấy rầy, hai người lấy quang não ra tắt nguồn hết.

Lăng Thần thu dọn chén đũa xong, Hạ Thiên Tịch nhìn thấy người từ trong phòng bếp đi ra liền chạy như bay đến ôm Lăng Thần, gấp không thể chờ thêm nữa như một con thú nhỏ ngưỡng đầu lên hôn môi y.Trong lòng Lăng Thần cũng hơi hơi động tình, cái tuổi huyết khí phương cương như bọn họ bây giờ vừa mới được nếm thử tình dục, đúng là mỹ vị nhân gian, từ sau một lần hai người lên giường, bọn họ đã hơn mười ngày không gặp nhau, bây giờ gặp nhau vất vả lắm hai người mới được ở chung một mình, bọn họ cũng không muốn lãng phí một buổi tối tốt đẹp như vậy.Hai người ở phòng khách hôn nhau kịch liệt một lúc lâu, Lăng Thần mới nỡ buông Hạ Thiên Tịch ra, giọng nói khàn khàn, đôi mắt tràn ngập màu sắc tình dục màu bạc cũng có vài phần lửa nóng, nhìn Hạ Thiên Tịch khàn khàn nói, "Đến phòng ngủ."

Hạ Thiên Tịch nâng mày, đôi mắt đào hoa thon dài mị nhãn như tơ, liếm cánh môi đỏ bừng có vài phần yêu nghiệt, tay vòng vào cổ Lăng Thần cả người treo lên người y cười nói, "Anh ôm em vào."

Bị Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt kia câu dẫn mị hoặc, toàn thân Lăng Thần càng thêm nóng bỏng, đôi mắt màu bạc nhìn Hạ Thiên Tịch yêu nghiệt tối xuống vài phần, lập tức chặn ngang người bế lên đi đến phòng ngủ.Trên giường lớn, sóng lớn cuồn cuộn, tiếng rên rỉ ái muội làm người ta mặt đỏ tim đập...Một đêm triền miên, ngày hôm sau Hạ Thiên Tịch tỉnh lại, cả người đều đau lưng nhức eo, cơ thể mềm như một bãi bùn lầy lười biếng nằm ở trên giường không muốn động đậy.Tuy rằng lúc làm tình làm người ta rất thoải mái, nhưng hậu quả của túng dục quá độ thật làm người ta đau trứng.Hạ Thiên Tịch hơi hơi giật khóe miệng nghĩ, vì sao sau mỗi lần Lăng Thần xong việc đều vẻ mặt sáng láng?

Chẳng lẽ là vì thể thuật của mình còn chưa được?

Xem ra hắn cần phải tăng cường rèn luyện thể thuật.Chờ đến sau này lúc Hạ Thiên Tịch biết căn bản không phải là nguyên nhân này, hắn quả thực hối hận muốn đâm đầu vào tường, liều mạng rèn thể thuật như vậy, cũng chỉ có thể để cho L ăng Thần lăn lộn hắn ở trên giường nhiều hơn mà thôi =))Lăng Thần đã tỉnh, cũng đã rời giường, lúc Hạ Thiên Tịch nằm ở trên giường lười biếng ngáp, Lăng Thần đã làm xong bữa sáng đi vào, nhìn Hạ Thiên Tịch đã tỉnh , khóe môi cong lên ánh mắt dịu dàng ngồi cạnh mép giường cúi đầu hôn lên trán Hạ Thiên Tịch rồi nói, "Muốn rời giường không?"

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Hạ Thiên Tịch lười biếng lắc lắc đầu, eo hắn đau, tạm thời không muốn rời giường.Mà phòng này tuy còn chưa trang trí, nhưng Lăng Thần đã tính trước đêm 30 đưa Hạ Thiên Tịch đến, cho nên giường và chăn đều đầy đủ, nếu không tối hôm qua sau hắn có thể thịt chứ."

9 giờ sáng."

Hôm nay là mùng một, hắn muốn đưa Hạ Thiên Tịch về nhà chúc Tết cha mẹ, thuận tay cho cha mẹ mình gặp Hạ Thiên Tịch."

Khi nào chúng ta đến nhà anh?"

"Tới trước bữa trưa là được."

"Vậy nghỉ ngơi một chút nữa."

Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt nhìn Lăng Thần, bĩu môi nũng nịu hừ hừ, "Eo em đau."

Lăng Thần không nói gì, lập tức ôm người vào trong lòng ngực, bàn tay chậm rãi vuốt ve sau eo Hạ Thiên Tịch.Xoa bóp một chút, Hạ Thiên Tịch không còn thấy nhức mỏi như trước nữa, mới bảo Lăng Thần ngừng lại, nhưng mà cả người vẫn lười biếng dựa vào trong lòng ngực hắn lười động đậy.Một tay Lăng Thần nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn, những cái vuốt ve không mang theo một chút cảm xúc tình dục nào, làm cả người Hạ Thiên Tịch thoải mái, lỗ chân lông trên cơ thể như đã mở ra, híp mắt lại buồn ngủ."

Bảo bối, có đói bụng không?

Anh nấu một chút cháo trong nồi."

"Có."

Hạ Thiên Tịch lười biếng ừ một tiếng từ trong mũi.Lăng Thần đặt người ở trên giường, hôn hôn lên trán hắn nói, "Anh bưng vào đây."

Hạ Thiên Tịch híp mắt không nói lời nào.Lăng Thần nhìn hắn cong môi cười cười, rời phòng ngủ đến phòng bếp bưng cháo vào.Nấu nồi cháo đặc nhừ, vừa mới được Lăng Thần bưng vào đã tản ra một hương thơm ngọt ngào, Hạ Thiên Tịch vốn còn không cảm thấy quá đói bụng, mũi ngửi thấy được mùi hương ngọt này, nháy mắt bụng kêu to ục ục, hắn lập tức mở to mắt nhìn Lăng Thần, đôi mắt ngập nước đen nhánh, như chú cún nhỏ làm người ta rất thương tiếc.Lăng Thần vui vẻ đến bên mép giường ngồi xuống, nếm nếm chén cháo đã để nguội, ăn vào miệng sẽ không nóng, hắn nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch lập tức chu miệng lười biếng nói, "Anh đút em."

Hắn một chút cũng không muốn rời giường.Thật ra, Hạ Thiên Tịch cảm thấy mình một chút cũng không yếu ớt, nhưng lúc đối mặt với Lăng Thần, hắn lại rất muốn yếu ớt ở trước mặt người đàn ông này, thấy ánh mắt y ôn nhu nhìn mình, hưởng thực sự sủng ái của y chỉ có với mình, trong lòng liền thỏa mãn.Cho nên, ở trước mặt Lăng Thần, hắn yếu ớt như một con búp bê sứ dễ vỡ, cũng do Lăng Thần yêu thương hắn quá, mới làm cho tính tình của hắn càng ngày càng yếu ớt, đến mức Hạ Thanh cũng nhìn không nổi, con trai mình chẳng nhẽ không nuông chiều sao?

Nhưng sự chiều chuộng của Lăng Thần là chân chính cưng chiều Hạ Thiên Tịch, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.Hạ Thanh không nhìn nổi vì thế đã phê bình Lăng Thần rất nhiều lần, Lăng Thần cũng chỉ nói qua loa có lệ, trên thực tế nuông chiều như thế nào vẫn như thế ấy, mặc áo quần cho hắn, ăn cơm còn phải đút, vốn dĩ Hạ Thanh còn cảm thấy con trai mình không có yếu ớt như vậy, đến khi thấy được Lăng Thần hầu hạ Hạ Thiên Tịch như hầu hạ một tổ tông, ông có chút hối hận rèn sắt không thành thép!Nhưng mà, Lăng Thần yêu thương người yêu của mình như vậy.

Dù sao, Hạ Thiên Tịch là người của hắn, là người sống cả đời bên hắn, hắn muốn nuông chiều y như thế, ai thích xem thì xem, không thích xem thì không cần xem, cũng không cần ngại ánh mắt của ai cả.Mà Lăng Thần sao lại nuông chiều Hạ Thiên Tịch như thế, cũng có nguyên nhân của nó.Hắn nghĩ, hắn nuông chiều Hạ Thiên Tịch như vậy, để y có thói quen sự nuông chiều của mình. sau này y chắc chắn không thể rời mình đi được!

Cho dù có một ngày y rời khỏi mình, nhưng lúc đó lại không có người chiều chuộng y như mình, cuối cùng y chắc chắn sẽ trở lại bên mình.Ai cũng không biết, tâm cơ của Lăng Thần lại sâu như vậy, lúc hắn vừa ở bên nhau với Hạ Thiên Tịch, hắn đã trải sẵn con đường cả đời của hai người.Lăng Thần uống một ngụm cháo, cúi đầu ôm Hạ Thiên Tịch, truyền cháo trong miệng mình sang miệng Hạ Thiên Tịch, hắn cứ một ngụm một ngụm làm một chén cháo đều đưa vào trong miệng Hạ Thiên Tịch._____________________Thanh: Tôi ở nhà để edit mấy chương cẩu lương này á hả ¯\_(ツ)_/¯?Chúc mừng truyện được 500k lượt đọc và 39,9k lượt vote ٩(๑❛ワ❛๑)و.
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 171. Đoạt người đàn ông của tôi? Tự tìm chết!


Edit: LTTrước giờ cơm trưa, Lăng Thần đưa Hạ Thiên Tịch về Lăng gia.Nơi Lăng Nguyên soái ở cũng là quân khu đại viện, người ở trong quân khu đại viện này và bên chỗ Hạ Thanh đều là quan viên chính phủ Liên Bang, chẳng qua quan viên chính phủ ở đây trên cơ bản đều đi theo Lăng Nguyên soái, người ở với Hạ Thanh đều là người theo Hạ Thanh.Từ sau khi Lăng Thần dừng xe ở quân khu đại viện, hắn từ trên xe bước xuống đã trở thành tiêu điểm, có thể nói toàn bộ ánh mắt của quân khu đại viện đều tập trung ở đây, càng chính xác hơn là ánh mắt đều tập trung ở trên xe Lăng Thần.Lăng Nghị là cái dạng gì?Tùy tiện, ngay thẳng phóng khoáng, thật ra là một người có tính tình như một tên lưu manh.Khi biết con trai mình và con trai của Hạ Thanh ở bên nhau đã vô cùng vui mừng, ngày hôm nay còn gân cổ lên hét to một lần trong quân khu đại viện, con trai hắn sẽ đưa con dâu về nhà.Kết quả là, toàn bộ ánh mắt của quân khu đại viện đều tập trung đến đây.Lăng Nguyên soái và Hạ Nguyên soái không hợp nhau, toàn bộ người của Liên Bang đều biết hết!

Bây giờ, toàn bộ xã hội thượng lưu nhốn nháo xôn xao nghe được tin đồn hai nhà sẽ liên hôn.Lăng Thần ở quân khu đại viện là sự tồn tại của thiên chi kiêu tử, quả thật là cao phú soái, VIP bậc kim cương, nếu không phải tính cách của hắn bình thường tương đối lạnh lùng, cả người tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần, thì đã bị toàn bộ con gái trong quân khu đại viện này cướp đoạt rồi.Chị em ở quân khu đại viện, người nào chả để ý đến Lăng Thần?

Một người đàn ông có vóc dáng, khuôn mặt đẹp trai, gia thế tốt, ai lại không thích chứ?

Mà con gái ở quân khu đại viện cũng không phải là loại con gái bình thường, các cô đều là tinh anh trong quân đội, tính cách quả thật ngay thẳng giống Lăng Nghị, cũng chỉ Lăng Thần lạnh lùng như vậy mới có thể trấn áp được mấy cô này, nếu không hắn ngay cả chút mảnh vụn cũng không còn rồi.Nhưng mà bây giờ, đột nhiên nghe được Lăng Thần đã có người yêu, Lăng thiếu trong lòng các cô thế mà cũng sẽ có người yêu?

Mọi người khiếp sợ đồng thời lại càng thêm tức giận, Lăng Thần thế mà lại thích một người đàn ông!

Càng là loại phế vật trong lời đồn kia.Cái mác phế vật của Hạ Thiên Tịch ở Liên Bang quả thật như sấm bên tai, tuy rằng gần đây hắn ở trong xã hội thượng lưu truyền ra không ít danh tiếng, cũng đã dần dần dứt bỏ cái mác phế vật của hắn, nhưng người nào chưa gặp qua Hạ Thiên Tịch vẫn như cũ không tin được cái tên phế vật này có thể nhanh chóng trở nên lợi hại như vậy, nên căn bản cũng không ai tin cái tin đồn trong xã hội thượng lưu rằng Hạ Thiên Tịch không phải là một phế vật mà là thiên tài.Một tên bị nghe đồn mười mấy năm là phế vật giờ lại được nghe đồn là thiên tài, hỏi mấy thím xem, thím tin vào tin đồn nghe được mười mấy năm hay là tin vào tin đồn gần đây?Cho nên lúc Lăng Nguyên soái hét to rằng hôm nay con trai hắn sẽ đưa con dâu về chúc tết ở quân khu đại viện, mấy chị em trong quân khu đại viện đã bàn bạc, tuyệt đối phải cho Hạ Thiên Tịch một tiết mục ra oai phủ đầu, tốt nhất là có thể dọa được tên phế vật này, dù không sợ, cũng cho hắn biết, dám có can đảm đoạt người đàn ông của chị em tôi, chúng tôi nhất định sẽ làm cho hắn có đến mà không có về.Hạ Thiên Tịch căn bản không biết mình đã rước lấy sự tức giận của nhiều người, vẫn thoải mái ngồi ở trong xe, chờ Lăng Thần xuống xe, sau đó đến đây tự mình mở cửa xe cho hắn, hơn nữa còn tỉ mỉ khom lưng mở đai an toàn cho hắn, Hạ Thiên Tịch mới từ trên xe xuống dưới.Mà mấy cô gái ở nơi xa nhìn thấy một màn này quả thật nén giận trong lòng.Cô Giáp: "Ôi mẹ ơi, hắn... hắn lại dám để cho Lăng thiếu mở cửa xe cho hắn?"

Cô Ất: "Tôi còn thấy rõ, hắn còn dám để cho Lăng thiếu cởi đai an toàn cho hắn nữa?

Chính hắn không có tay à?

Chút việc nhỏ này còn dám làm phiền Lăng thiếu?"

Cô Bính: "Tôi nghe nói, tuy hắn là phế vật, nhưng khuôn mặt lại không tồi, còn có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Liên Bang đó!"

Chậc..."

Cô Đinh không nhịn được cười một tiếng, "Một thằng đàn ông lớn lên còn yêu nghiệt hơn phụ nữ, thím cảm thấy đàn ông như vậy mà vẫn là đàn ông à?"

"Tôi vẫn tin Lăng thiếu tuyệt đối không phải là người xem trọng vẻ bề ngoài."

"Chắc chắn là hắn không biết xấu hổ câu dẫn Lăng thiếu."

"Cho nên đần ông có khuôn mặt xinh đẹp, quả thật còn làm người ta chán ghét hơn phụ nữ."

"May mà mặt mấy ông trong quân khu đại viện chúng ta chả ông nào đẹp mắt cả."

Hội chị em ríu rít thảo luận, mà khóe miệng mấy anh trai đứng cạnh nhóm chị em này đều giật giật liên tục.Bọn họ hẳn nên may mắn vì mặt bọn họ không vừa mắt sao?Trong sự mong đợi của mọi người, Hạ Thiên Tịch rốt cuộc từ trong xe đi ra.Nhìn trang phục của Hạ Thiên Tịch, mọi người nháy mắt sợ ngây người!Đây...

Đây...

Đây...

Thật sự là tên phế vật trong lời đồn á?Quả thật là quá đáng yêu rồi đó!Một thân áo quần thoải mái màu trắng đi kèm với đôi giày cứng màu trắng, trên đầu hắn đội cái mũ lông xù, trên tay còn mang theo bao tay thật dày, đây tuyệt đối là trang phục tiêu chuẩn của học sinh vị thành viên, nháy mắt đã có thể làm cho tình cảm mẹ con của mấy cô gái tràn lan, đặc biệt là vóc dáng Hạ Thiên Tịch đúng là tinh xảo, mặt mày như tranh vẻ, quả thực như nhân vật đi ra từ tranh thủy mặc, khóe môi cong cong, gương mặt non nớt của mỹ thiếu niên làm cho ánh mắt đầu tiên của người ta không thể dâng nổi bất kỳ cảm xúc chán ghét nào.Trang phục hôm nay là Lăng Thần chuẩn bị cho Hạ Thiên Tịch, ăn mặc non nớt như vậy, nhìn qua như vị thành niên, Hạ Thiên Tịch vốn không muốn mặc như vậy, nhưng Lăng Thần bảo hắn mặc như vậy mới càng có hảo cảm của cha mẹ, Hạ Thiên mới đồng ý.Lăng Thần nắm tay Hạ Thiên Tịch, ánh mắt Hạ Thiên Tịch cong cong đi cạnh hắn, chớp chớp mắt nhìn một đống người vây quanh cách đó không xa còn khá tò mò, một đám nam nữ mấy chục người, mắt ai cũng nhìn vào bọn họ, nhưng Hạ Thiên Tịch cũng không để ý thêm, người khác có nhìn hắn cũng chả quản."

Căng thẳng không?"

Lăng Thần quan tâm quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Tịch hỏi một câu.Hạ Thiên Tịch hít sâu một hơi, nói, "Đi thôi!"

Dù căng thẳng thì có lợi gì chứ?

Dù sao sớm muộn gì cũng phải qua một cửa này."

Này...

Chúng ta còn ra oai phủ đầu với hắn không?"

Trong đám chị em, một giọng nói yếu ớt vang lên.Các cô vốn dĩ cho rằng Hạ Thiên Tịch lớn lên xinh đẹp, hẳn là thuộc về loại vừa thấy đã biết yêu nghiệt này, tuyệt đối không lấy được hảo cảm của người khác.

Nhưng mà các cô không nghĩ tới, Hạ Thiên Tịch nhìn qua lại có một gương mặt non nớt đẹp đẽ như vậy, căn bản làm người ta không nỡ tổn thương!"

Tất...

Tất nhiên là có rồi, không thể vì dáng vẻ hắn lớn lên đáng yêu chúng ta liền chắp tay nhường Lăng thiếu lại cho hắn!"

"Đúng vậy, tuyệt đối không được."

"Giữa chúng ta tồn tại sự cạnh tranh thì được, nhưng sao có thể để cho một thằng đàn ông khác cướp đi Lăng thiếu?"

"Tuyệt đối không thể nhường Lăng thiếu cho một người đàn ông, nếu các cô không muốn tranh thủ vì bản thân, thì có thể đứng ở đây xem, tôi tự đi tranh thủ vì hạnh phúc của mình."

Một cô gái nhìn qua có khí thế rất lớn, nói xong đi đến phía Hạ Thiên Tịch.Mấy cô gái khác nhìn lẫn nhau, cũng lập tức đuổi theo cô gái phía trước đi tới gần Hạ Thiên Tịch, nói gì đi nữa các cô cũng không thể nhường Lăng thiếu cho một tên đàn ông.Lăng Thần nắm tay Hạ Thiên Tịch đi về phía Lăng gia, đột nhiên bị mấy cô gái bao quanh, hơn nữa thấy tư thế của mấy cô cũng đều không có ý tốt.Ánh mắt Hạ Thiên Tịch thắc mắc nhìn Lăng Thần, hắn không biết người ở đây càng không gây chuyện, Lăng Thần sao lại chọc phải một đống gái rồi?"

Tránh ra."

Giọng nói Lăng Thần lạnh lùng, nhíu mày nhìn mấy cô gái này."

Lăng thiếu."

Trong đó một cô gái rất có khí thế làm đại biểu không chút rụt rè nói, "Anh chính là nam thần trong lòng bọn em, trước kia bọn em tỏ tình với anh, anh từ chối, bây giờ anh lại đưa theo một thằng đàn ông về, bọn em rất muốn biết thằng đàn ông này có chỗ nào hấp dẫn anh?"

Ánh mắt cô gái này cao ngạo liếc Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường, "Là vì khuôn mặt này của hắn còn đẹp hơn phụ nữ sao?"

Con gái trong quân khu đại viện, mỗi người đều là nữ hán tử thuần khiết, cho nên các cô nói chuyện đều không chút cố kỵ, ở trên người các cô càng tìm không ra hai chữ rụt rè.Mấy anh trai đứng hóng biến quả thật cạn lời, đồng loạt nhìn trời, bọn họ thật sự không muốn thừa nhận rằng nhóm nữ hán tử này là người của quân khu đại viện bọn họ, một chút cũng không có xíu rụt rè!Khóe miệng Hạ Thiên Tịch giật giật mắt liếc Lăng Thần, đôi mắt đào hoa thon dài hơi hơi nheo lại, ánh mắt sáng ngời hào quang chuyển động, hắn cong khóe môi cười như không cười nhìn Lăng Thần.Vậy mà đều là người sùng bài y?

Chậc!

Xem ra Lăng Thần ở đây rất nổi tiếng nhỉ!Nhưng mà rất tiếc, người đàn ông trước mắt này đã là người của hắn, bất luận là ai đều không thể cướp đi, mặc kệ các người có cái bản lĩnh kia không!

Ai dám tới đoạt đàn ông của tôi, tới một người giết một người, tới hai người giết hai người! (T: Gì căng zậy?)Lúc Lăng Thần không muốn để ý tới mấy cô gái này định nắm tay Hạ Thiên Tịch rời đi, Hạ Thiên Tịch duỗi tay ngăn cản, hơi cong khóe môi có vài phần yêu nghiệt tiết lên, đôi mắt đào hoa thon dài híp lại, đuôi mắt nhếch lên mang theo một cổ phong lưu, khuôn mặt tinh xảo trong nháy mắt chuyển thành yêu nghiệt, làm đôi mắt mọi người ngơ ngác.Thiếu niên nhìn qua thật yêu nghiệt hấp dẫn này vẫn là thiếu niên có gương mặt trẻ con lúc nãy sao? (T: Nghe cứ như siu nhân biến hình =))"Sao?

Các cô muốn cướp đàn ông của tôi?"

Hạ Thiên Tịch lấy cái mũ lông xù trên đầu xuống ném cho Lăng Thần, cũng gỡ găng tay ra ném xuống, hai tay lạnh lẽo cắm vào trong túi quần, híp đôi mắt đào hoa nhìn mấy cô gái này, trong ánh mắt mang theo chế giễu và khinh thường, "Các cô ai muốn đoạt thì đi lên!!

Mặc kệ các cô có phải là phụ nữ không.

Chỉ cần dám đoạt người đàn ông của tôi, tôi cũng đánh!"

Khí thế chờ đợi đánh nhau.Đôi mắt mọi người ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tịch, mỹ thiếu niên đáng yêu tinh xảo trong nháy mắt chuyển thành một mỹ thiếu niên yêu nghiệt dấp dẫn còn chưa tính, vậy mà còn có khí thế như vậy?

Chẳng lẽ hắn không nên run rẩy tránh mình sau lưng Lăng Thần run bần bật sao?Không phải nghe đồn Hạ Thiên Tịch là phế vật sao?

Từ khi nào hắn lại trở nên khí thế như vậy?

Thật sự không khoa học a!

Phản ứng của Hạ Thiên Tịch hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người!
______________________________________
Thanh: Nói có hơi mất lòng chứ mình đang dần cảm thấy chán bộ này.

Bộ đầu tay nên chưa check kĩ.

Giờ có phần như truyện teen.

Mà tính mình lại kiểu đâm lao theo lao luôn nên sẽ edit xong bộ này không drop được.

Mọi người đọc tạm giải trí hen :3.À cho mọi người xem một chút về thời gian học 1 ngày của mình.

Thú thật là mình đang có học bổ sung thêm tiếng Anh và Trung trừ Toán Lí Hoá ra.

Có khi thêm vài năm nữa mọi người sẽ có editor xịn biết tiếng Tàu đấy =))))
 
Back
Top Bottom