Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi

[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 154. Có lẽ đây chính là chân ái!


Edit: LTLúc này Lăng Thần đang kéo Hạ Thiên Tịch ra ngoài làm người tuyết, chẳng qua là Lăng Thần làm, Hạ Thiên Tịch nhìn.Hạ Thiên Tịch bị mặc thành một quả cầu tròn vo chu chu miệng rất không hài lòng nhìn Lăng Thần, trên tay của hắn còn mang bao tay rất dày, sao lại không thể làm người tuyết chứ?"

Ngoan."

Lăng Thần đang hoàn thành phẩm của Hạ Thiên Tịch, làm thân thể mập mạp tròn vo của người tuyết trở nên rắn chắc, thấy Hạ Thiên Tịch bất mãn chu miệng, liền hôn lên miệng y một cái, cười dụ dỗ, "Em vừa mới tắm rửa xong, cả người còn có khí ấm, rất dễ bị khí lạnh xâm nhập, lát nữa cái bao tay này bị tuyết làm ẩm ướt, khí lạnh vào thân thể em sẽ không tốt, anh làm rồi em xem có được không?"

"Nhưng mà...

Tôi không hề vui vẻ...

" Sao lại cảm giác hắn chính là một người thừa thãi chứ!"

Vậy em chỉ huy anh, em nói anh làm như thế nào anh liền làm như thế đó."

"Được rồi!"

Suy nghĩ nửa ngày, Hạ Thiên Tịch cũng chỉ có thể đáp ứng, bởi vì mặc kệ hắn có đáp ứng hay không, hắn biết, Lăng Thần nhất định sẽ không để cho hắn chơi tuyết.Kì thật, hai người một người chỉ huy một người làm quả cầu tuyết, Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ như vậy, lại vì dỗ hắn vui vẻ mà chạy đến làm người tuyết, có mấy người yêu nào có thể làm được đến như thế này?

Vẻn vẹn cũng bởi vì lo lắng hắn bị cảm lạnh nên gì cũng không cho hắn đụng vào, tuy như vậy sẽ có vẻ Lăng Thần vô cùng bá đạo, nhưng nội tâm Hạ Thiên Tịch lại cảm thấy vô cùng ấm áp, cho dù hắn chu chu miệng, trên mặt là vẻ mặt không hài lòng, kỳ thật nội tâm của hắn đã rất ấm áp rồi.Hắn nghĩ, có một người yêu đối tốt với mình cả đời như vậy, cũng không tệ lắm.Cuối cùng bọn họ làm xong người tuyết, phía dưới là một thân thể mập mạp tròn vo, đầu là một quả cầu hơi nhỏ một chút, hai bên cắm hai nhánh cây làm thành cánh tay của người tuyết, đôi mắt là hai hạt màu nâu, mũi là một quả cà rốt đỏ, miệng là một trái ớt cay, cong cong hình lưỡi liềm, Hạ Thiên Tịch còn quàng khăn quàng cổ cho người tuyết, đem tất cả găng tay và mũ của mình đều để trên người tuyết, Lăng Thần nhìn hắn vui đùa vui vẻ cũng không ngăn cản, bất quá cho hắn chơi một lát liền sẽ đem người này kéo vào trong nhà.Vào trong nhà Hạ Thiên Tịch vẫn vô cùng vui vẻ, bây giờ Hạ Thanh cũng không ở trong phòng khách nữa, quản gia Lợi Bá Nhĩ đưa cho hai người hai ly đồ uống ấm nóng liền đi xuống, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.Lăng Thần nhìn đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh, khóe miệng cũng cong cong thành hình lưỡi liềm, tâm tình hắn cũng vui theo, hỏi, "Rất thích người tuyết?"

"Ừ."

Hạ Thiên Tịch đang cầm đồ uống ấm uống một ngụm, đôi mắt sáng trong suốt nhìn Lăng Thần nói, "Trước đây chuyện tôi hy vọng nhất chính là một năm bốn mùa đều có tuyết rơi."

"Sao lại thích tuyết rơi?"

Bình thường có rất ít người thích tuyết rơi, bởi vì bây giờ chỉ cần tuyết rơi, thời tiết cũng sẽ trở nên vô cùng rét lạnh, không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn những người nghèo khổ không có tiền, sẽ bởi vì tuyết rơi mà chết đói chết cóng, bây giờ kinh tế đã tốt hơn rất nhiều, tuyết rơi hằng năm chính phủ sẽ phát ra một ít cứu tế, những cũng chỉ giúp cho một ít dân chúng thoát khỏi tử vong.Hôm nay nhiệt độ phía ngoài đã giảm dưới -20 độ C, nếu như tuyết còn chưa dừng lại, nhiệt độ không khí tiếp theo sẽ giảm còn -30, -40 độ C, còn nhớ năm kia nhiệt độ hạ xuống còn -50 độ C, năm đó đừng nói là nhân loại, mà biến dị thú cũng chết rét rất nhiều, chỉ có trong nhiệt độ này cơ thể của tang thi mới không chịu tổn thất, hơn nữa hằng năm tuyết rơi, cũng là thời điểm tang thi đánh lén nhân loại tiện lợi nhất.Tang thi không có nhiệt độ cơ thể, cho nên cái khí hậu giá rét này với chúng căn bản không tạo được bất cứ ảnh hưởng gì, theo nghiên cứu, trừ khi nhiệt độ không khí giảm xuống -100 độ C, nhiệt độ mới có thể tạo thành ảnh hưởng với một số tang thi cấp 1 cấp 2, nhưng nhiệt độ âm mấy chục độ này chính là thời điểm bọn chúng hoạt động mạnh nhất, hằng năm có rất nhiều người ngoại trừ chết cóng chết đói, còn bị tang thi bắt đi ăn sống, hoặc biến thành tang thi.Lăng Thần cũng không quá thích tuyết rơi, bởi vì tuyết rơi đối với quân nhân mà nói, nhất định là một khảo nghiệm sinh tử.

Nhiều quân nhân ra ngoài tuần tra, có nhiệm vụ các loại, nếu như gặp phải khí trời giá lạnh như thế này, trực tiếp chết cóng, dù không chết cóng cũng sẽ bị một ít biến dị thú hoặc tang thi trực tiếp xơi.Cho nên hắn cũng không hề thích tuyết rơi.Hạ Thiên Tịch không biết những thứ này, dù là biết, hắn vẫn thích tuyết rơi.Vì sao thích tuyết rơi, Hạ Thiên Tịch căn bản không cần nghĩ, hai tay nâng ly uống một ngụm nói, "Trước kia tôi là một tên phế vật, mà bởi vì cha tôi là Nguyên Soái tối cao của Nguyên Bang, cho nên tôi là phế vật ở trong Liên Bang chính là một loại sỉ nhục, là sự tồn tại đáng chê cười, khi đó không có ai chơi với tôi, mỗi khi tôi đến quân khu đại viện, chỉ cần có người nhìn thấy sẽ cười nhạo tôi, nhục mạ tôi hoặc là đánh tôi, làm cho tôi thậm chí còn không dám ra ngoài.

Đã từng có một người hầu thấy tôi đáng thương, liền làm người tuyết chơi với tôi, người tuyết không nói chuyện sẽ rất đáng yêu, cũng sẽ không nhục mạ cười nhạo tôi, từ đó tôi thích người tuyết."

'Người tuyết', cũng có chữ 'người' ở bên trong, hắn chỉ là muốn tìm người chơi mà thôi, bởi vì không có người nào nguyện ý chơi cùng hắn, hắn chỉ có thể chơi cùng người tuyết.Mặc dù bây giờ việc này cũng đã qua, nhưng nghe vào trong tai trong lòng Lăng Thần vẫn rất chấn động, hắn vẫn cho rằng chuyện trước đây đều là tin đồn, thật không ngờ đây tất cả đều là thật, cho tới giờ hắn cũng không biết, thì ra Hạ Thiên Tịch chịu nhiều khổ như vậy, rõ ràng y là con trai của Nguyên Soái tối cao Liên Bang, nhưng cuộc sống của y lại còn không vui sướng bằng một đứa bé ở một gia đình bình thường.Từ nhỏ Lăng Thần đã là sự tồn tại của thiên chi kiêu tử, cha và mẹ thương yêu hắn, làm cho hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua loại thống khổ này của Hạ Thiên Tịch, nhưng chỉ cần ngẫm lại, tim của hắn liền không nỡ.Bảo bối hắn đặt ở trong tâm can bây giờ, trước kia cư nhiên lại chịu khổ như vậy, bởi vì không tìm được người chơi, y chỉ có thể chơi với người tuyết không nói năng không di chuyển!Lăng Thần hung hăng ôm Hạ Thiên Tịch vào trong ngực, tuổi tác của hai người cũng chỉ chênh lệch hai tháng, nhưng cuộc sống của hai người lại khác nhau một trời một vực, mà rõ ràng bọn họ đều có thân phận như nhau.Viền mắt Lăng Thần ướt át, hắn nhắm mắt một cái đè xuống chua xót đau khổ trong lòng, giọng nghèn nghẹn, "Bảo bối, sau này anh sẽ bên em."

Cũng sẽ không bao giờ cho em cảm nhận được cuộc sống như thế nữa, cả cuộc đời, bất luận em đi đâu anh vẫn bên em, cho em muốn tìm người chơi cùng thì lúc nào cũng có thể tìm được."

Ừ, dù sao những chuyện đó cũng đã qua."

Hạ Thiên Tịch thoải mái vùi vào trong lòng Lăng Thần, nhắm mắt một cái nhỏ giọng nói, "Chỉ là đáng tiếc người hầu kia, năm đó hắn về nhà thăm người thân, nghe nói nửa đường đã bị tang thi ăn sạch."

Thật vất vả mới có người nguyện ý chơi với hắn, lại không nghĩ đến người này sống cũng không được bao lâu, khi đó Hạ Thiên Tịch còn nhỏ hơn một tháng không nói lấy một câu, suýt nữa đã bị bệnh tự kỉ, may mà quản gia Lợi Bá Nhĩ phát hiện đúng lúc mới xem như cứu vãn hắn.Trong lòng Lăng Thần tê tái tận cùng, Hạ Thiên Tịch đã từng suýt chút nữa là bệnh tự kỷ, hắn căn bản không dám tưởng tượng, chỉ vừa tưởng tượng, tim của hắn liền như dao cùn cắt thịt đau nhè nhẹ.Hắn hung hăng ôm Hạ Thiên Tịch, nghẹn ngào nói, "Bảo bối, anh sẽ bên em, sẽ mãi bên em..."

Hai người ngồi ở trên sofa, lẳng lặng ôm nhau, thời gian lặng lẽ trôi qua, loại hình ảnh ấm áp này càng thêm ngọt ngào.Đến giờ ăn cơm trưa, trên bàn đầy món ăn, hai người phối hợp ăn ý ăn cơm, Hạ Thanh nhìn Lăng Thần lại một lần nữa chiếu cố con trai mình cẩn thận, trong lúc nhất thời không biết mình có nên cảm thán một tiếng không.Rõ ràng, con hắn cũng đã trưởng thành, vì sao lúc ở chung với Lăng Thần lại vẫn cảm giác được là một đứa trẻ chưa lớn chứ?Ăn cơm xong, mắt thấy trời sắp tối, Lăng Thần cũng phải trở về.Thấy bên ngoài vẫn còn rơi tuyết lớn như vậy, gió lạnh thổi vù vù, chỉ cần nghe âm thanh kia cũng làm cho toàn thân người ta sợ run, ánh mắt Hạ Thiên Tịch quan tâm nhìn Lăng Thần nói, "Không thì, anh đừng về."

Dưới tuyết lớn như vậy còn lái xe trở về, hắn vẫn rất lo lắng."

Không có việc gì, anh nhờ người lái tọa hạm đưa anh đến đây."

Lăng Thần hôn nhẹ lên cánh môi chu chu của Hạ Thiên Tịch rồi dụ dỗ, "Ngoan, em trở về phòng nghỉ ngơi, anh về đến nhà liền gọi cho em.Mắt Hạ Thiên Tịch nhìn tuyết phía bên ngoài, miệng vểnh lên rất là bất mãn, trong thanh âm tràn đầy lưu luyến, "Tuyết lớn như vậy, dù là tọa hạm cũng bị nghẹt, không chừng bây giờ cũng không thể mở tọa hạm, anh cũng không cần đi, dù sao cha cũng đã thừa nhận anh rồi mà."

Hạ Thiên Tịch rất thích tuyết, lúc này đã có chút ghét.Lăng Thần bất đắc dĩ cười cười, tọa hạm là phương tiện giao thông mà quân nhân thường dùng để dò xét biên cảnh, dù bên ngoài gió lớn trời mưa tuyết rơi, chắc chắn sẽ không bị nghẹt, chỉ vì chút gió tuyết liền bị ngọt, nhân loại bọn họ đã sớm bị tang thi xơi tái rồi."

Hôm nay anh không thể ở lại đây, hai chúng ta còn chưa kết hôn, luôn ngủ ở chỗ em, sẽ lưu lại ấn tượng xấu với Hạ Nguyên Soái."

Cho dù biết hai người họ chỉ đắp chăn bông ngủ trong sáng, đoán chừng Hạ Thanh cũng sẽ không vui vẻ."

Ngoan, anh về đến nhà liền gọi cho em, anh đảm bảo, có được không?"

Hạ Thiên Tịch cắn cánh môi, ánh mắt đáng thương nhìn Lăng Thần một lát, thấy ý tứ Lăng Thần vô cùng kiên định, chỉ có thể tội nghiệp nói, "Vậy anh về đến nhà nhất định phải gọi cho tôi."

"Ừ, anh đảm bảo."

Lăng Thần hôn một cái lên trán của hắn xong quay người rời đi.

Hạ Thiên Tịch nhìn bóng lưng Lăng Thần rời đi, trong lòng trong lúc nhất thời có chút khó chịu, cho dù biết Lăng Thần ngày mai sẽ trở lại, biết bọn họ chỉ là xa nhau ngắn ngủi, nhưng trong lòng của hắn vẫn nồng đậm luyến tiếc.

Trước đây chẳng bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác này, nhưng bây giờ lại cảm thấy loại cảm giác này lại làm người ta quyến luyến như vậy!

Hạ Thiên Tịch nghĩ, có lẽ, đây chính là chân ái!
________________________Thanh: Hôm thứ 2 mình - một người sinh năm 2004, nghe được tin tỉnh mình thi tuyển sinh môn Sử.

Sốc đến tận giờ đấy mọi người ạ.

Tức lộn ruột luôn á.
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 155. Lục Dực Thiên Hổ hố cha! Khế ước!


Edit: LTHạ Thiên Tịch về đến phòng, vốn đang rất lo lắng cho Lăng Thần, thế nhưng trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng răng rắc rất nhỏ, Hạ Thiên Tịch lập tức chú tâm nghe, lại không nghe được nữa.Hạ Thiên Tịch không chút hoài nghi mình sai lầm, vốn dĩ trong phòng mình không có người nên rất yên tĩnh, mà tiếng vang rất nhỏ này giống như là tiếng cái gì đó nứt ra, thính giác của hắn rất tốt, ánh mắt nhìn đồ đạc bên trong căn phòng, cảnh giác nhìn xung quanh, vào lúc này lại truyền đến một tiếng răng rắc nho nhỏ khác truyền đến, Hạ Thiên Tịch lập tức tìm được nơi phát ra âm thanh.Không ngờ chính là quả trứng Lục Dực Thiên Hổ để ở đầu giường đã lâu cũng không có động tĩnh.Hạ Thiên Tịch lập tức nhìn, trên mặt vỏ trứng nho nhỏ kia đã có mấy vết nứt.Mắt Hạ Thiên Tịch lập tức trừng lớn, quả trứng Lục Dực Thiên Hổ này muốn phá xác sao?Tiểu Cửu vì lần trước đã giúp hắn, vẫn luôn ngủ say trong đầu của hắn, không phục tinh thần, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, cho nên Hạ Thiên Tịch không đánh thức tiểu Cửu để hỏi, mà vẫn nhìn quả trứng này, mắt nhìn không chớp.Nhưng một hồi lâu, quả trứng này đã lâu cũng không có truyền tới thanh âm nứt vỏ nữa, Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng nghĩ thầm, quả trứng này muốn phá xác có phải trải qua mấy ngày nữa không?Hẳn là không thể nào!Thấy quả trứng này vẫn thành thành thật thật, không có một chút hiện tượng phá xác, Hạ Thiên Tịch vẫn hơi thất vọng một chút, đi tắm, lại thật không ngờ, sau khi hắn tắm xong đi ra, trên vỏ trứng lại nứt thêm vài đường.Mắt Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt liền sáng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn quả trứng này, hắn quyết định ngày hôm nay hắn nhất định phải chờ quả trứng này phá xác.Trong lúc hắn chờ đợi, thời gian từng giờ từng phút trôi qua, trên mặt quả trứng này cũng không ngừng truyền ra thanh âm răng rắc, trên vỏ trứng màu trắng hiện lên đầy vết rách chằng chịt, hơn một giờ sau đó, chỉ nghe một tiếng rắng truyền đến, quả trứng rốt cuộc rách nát, một cái đầu tròn trắng muốt thêm chút vàng lộ ra, hai mắt như hai trái nho vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nhỏ tròn vo nhìn Hạ Thiên Tịch, miệng nho nhỏ có chút tương tự như con thỏ.Đôi mắt nhỏ của tiểu Lục Dực Thiên Hổ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch cũng nhìn chằm chằm vào Lục Dực Thiên Hổ nho nhỏ, Lục Dực Thiên Hổ mở miệng, "Chít" kêu một tiếng.Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt liền chấn kinh.Không phải nói đây là một con Lục Dực Thiên Hổ sao?Sao lại kêu như con chuột thế này?Hạ Thiên Tịch quả thực không thể tin được.Hơn nữa lúc này Lục Dực Thiên Hổ giãy giụa thân thể từ trong vỏ trứng bò ra ngoài, toàn thân cùng bốn móng vuốt nhỏ đều là loại màu lông trắng vàng xen lẫn, thân thể nho nhỏ cộng thêm bốn móng vuốt nhỏ, còn có cái đầu tròn trịa kia, lỗ tai xinh xắn, loại ma thú rất đáng yêu xinh đẹp, nhưng lại không phải là loại ma thú mà Hạ Thiên Tịch mong muốn.Lúc tiểu Cửu giảng giải Lục Dực Thiên Hổ với hắn, lúc đầu hắn còn cho rằng sẽ là loại ma thú rất lợi hại, nhưng con ma thú này nhìn qua cũng quá đáng yêu a!

Cảm giác lực công kích một chút cũng không có!"

Mày thật sự là Lục Dực Thiên Hổ?"

Hạ Thiên Tịch lắc lắc khuôn mặt bị đả kích nhìn con Lục Dực Thiên Hổ nho nhỏ này.Thân thể Lục Dực Thiên Hổ đã từ trong vỏ trứng hoàn toàn bò ra, hơn nữa nó nhìn thấy đầu tiên chính là Hạ Thiên Tịch, liền tự động cho rằng Hạ Thiên Tịch là mẹ của mình, đây là bản năng của động vật, cho nên hai móng vuốt nhỏ của tiểu Lục Dực Thiên Hổ lập tức lay lay ống quần của Hạ Thiên Tịch, trong miệng phát ra tiếng kêu chít chít, hai đôi mắt như nho đen ngập nước nhìn Hạ Thiên Tịch, vẻ mặt muốn ôm.Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt liền quỳ, hắn vì sao lại có thể từ một cái mặt đều là lông trên động vật mà nhìn ra được biểu tình của động vật?Rốt cuộc hắn là nhân loại còn là phi nhân loại?"

Tiểu Cửu, tiểu Cửu. . .

" Lúc này Hạ Thiên Tịch cũng bất chấp việc tiểu Cửu có đang nghỉ ngơi hay không, lập tức đánh từ tiểu Cửu từ trong cơn mê mang."

Không phải đã bảo với ngươi rằng từ nay không có việc gì liền không cần gọi ta sao?"

Trong thanh âm lười biếng của tiểu Cửu có bất mãn nho nhỏ, thanh âm còn có chút suy yếu, bất quá đã không suy yếu vô lực như trước nữa.Một ánh sáng xuất hiện, tiểu Cửu xuất hiện ở trước mặt Hạ Thiên Tịch, ngay sau đó nó liền thấy được tiểu Lục Dực Thiên Hổ vừa mới xinh ra, thân thể so với nó chỉ lớn hơn một chút a!

Không khác gì một quả táo, lông xù rất đáng yêu."

Ồ, nó sinh ra rồi."

Ngữ khí của tiểu Cửu không có một chút kinh hỉ, nếu đây là đồ hệ thống thưởng cho Hạ Thiên Tịch, thì quả trứng này cũng không có khả năng ngàn năm mới phá xác!"

Đúng vậy."

Gương mặt Hạ Thiên Tịch như trái khổ qua, "Ngươi không phải nói là tên là Lục Dực Thiên Hổ sao?"

Nếu trong tên mang theo một chữ hổ, chẳng lẽ không uy mãnh giống như lão hổ sao?

Dù chỉ là tiểu hổ, lúc nhỏ cũng đã có hình tượng rất uy mãnh đúng không?

Căn bản không phải là loại hình tượng đáng yêu manh manh này a!"

Nó đúng là Lục Dực Thiên Hổ a!"

Tiểu Cửu không biết phiền não của Hạ Thiên Tịch liền gật đầu."

Nhưng mà...

Nó nhìn qua sao lại không có một chút uy mãnh?

Sao lại đáng yêu như vậy?

Quan trọng nhất là, vì sao tiếng kêu của nó là chít chít như con chuột, mà không rống lên như con hổ!"

"Lúc đầu chính là như vậy a!"

Tiểu Cửu không hiểu nhìn Hạ Thiên Tịch, nói, "Không đúng sao?"

"Đương nhiên không đúng."

Hạ Thiên Tịch quả thực muốn khóc, Lục Dực Thiên Hổ mà hắn mong chờ vạn phần cũng không nên quá đả kích người đi?Hạ Thiên Tịch lập tức mở máy tính ra lên mạng tìm ra hình ảnh của con hổ đưa cho tiểu Cửu xem, bên trong còn có một ít hình của hổ biến dị, hổ biến dị so với lão hổ, vừa nhìn qua, tư thế kia, quả thực quá uy mãnh dọa người!"

Ngươi xem, đây mới là lão hổ, lão hổ."

Hạ Thiên Tịch chỉ vào một con hổ nhìn qua rất có khí thế nói, "Lão hổ là vua bách thú, nên có loại khí thế uy mãnh này, ngươi cảm thấy nó có sao?"

Hạ Thiên Tịch dùng ngón tay chỉ con Lục Dực Thiên Hổ đang nằm trên giường mềm mại làm nũng lăn qua lăn lại, vẻ mặt bán manh, chơi vô cùng vui vẻ.Tiểu Lục Dực Thiên Hổ căn bản không biết rằng Hạ Thiên Tịch đang ghét bỏ nó, còn tưởng rằng Hạ Thiên Tịch muốn chơi cùng nó, lập tức hướng về phía Hạ Thiên Tịch bán manh kêu chít chít.Hạ Thiên Tịch quả thực muốn hộc máu.Tiểu Cửu giương mắt nhìn thoáng qua hình ảnh do ngón tay Hạ Thiên Tịch chỉ vào, khinh thường nói, "Con mèo nhỏ kia sao có thể so sánh được với Lục Dực Thiên Hổ."

Ở trong mắt của tiểu Cửu, Lục Dực Thiên Hổ là một loại thần thú rất uy mãnh, "Lực Dực Thiên Hổ cũng không thể so sánh với con mèo nhỏ bình thường này, nó chính là biến dị thú, là một loại ma thú khó có được vô cùng trân quý."

"Biến dị thú chẳng lẽ không phải là như vậy?

" Hạ Thiên Tịch chỉ vào một con hổ càng thêm uy mãnh, khí thế rồi nói."

"Ngươi rất muốn một con mèo nhỏ xấu xí như vậy?"

Tiểu Cửu quả thực không thể hiểu được bộ não của Hạ Thiên Tịch, con mèo nhỏ xấu như vậy, dù tặng cho nó nó cũng không cần."

A. . ."

Hạ Thiên Tịch nháy nháy mắt, hắn rõ ràng không nói đến vấn đề này đúng không?"

Thẩm mỹ quan của nhân loại các người thật là kỳ quái."

Tiểu Cửu thật sự không thể hiểu được, thứ xấu xì như vậy mà cũng có người thích.Hạ Thiên Tịch nhìn ảnh của con hổ biến dị trong màn hình, những đường vân so với con hổ bình thường không chỉ lớn hơn ba lần, trên đầu sinh ra hai cái sừng thật dài, móng vuốt đen bóng, móng tay thật dài chỉ cần nhìn ảnh cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng sắc bén, nó há miệng to như chậu máu, từng cái răng cũng có thể trực tiếp xé người thành mảnh nhỏ.Một con hổ biến dị như vậy vừa nhìn qua đã mười phần khí phách, nhưng lại so với những con hổ bình thường không chỉ xấu xí gấp bội, chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung, quá xấu xí.Hạ Thiên Tịch nhìn, quả thực không muốn một con hổ biến dị xấu xí như vậy làm ma thú, nhưng ma thú của hắn nếu như chỉ nằm trên giường chớp mắt bán manh như thế kia...

Hắn cũng không chịu nổi a!Hạ Thiên Tịch quả thực muốn che mặt!

Tiểu Lục Dực Thiên Hổ chơi đùa một mình trong chốc lát, liền dùng bốn móng viết nho nhỏ chống lấy thân thể của mình sang hướng Hạ Thiên Tịch rồi bò qua, trong miệng kêu chít chít, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Thiên Tịch, bán manh quả thực đáng xấu hổ!"

Chắc là nó đói bụng."

Tiểu Cửu nhìn thấy biểu hiện của Lục Dực Thiên Hổ liền nói, "Nó vừa sinh ra sẽ nhận người đầu tiên mà nó nhìn thấy làm mẹ của mình."

"Cho nên...

Ý của ngươi là, bây giờ nó đã cho rằng ta là mẹ ruột của nó?"

Hạ Thiên Tịch túng quẫn!Tiểu Cửu phi thường không có lương tâm gật đầu.Hạ Thiên Tịch quả thực muốn khóc mù mắt.Đinh ――Hệ thống nhắc nhở: Xin lập tức ký kết khế ước ma sủng cùng Lục Dực Thiên Hổ, hoàn thành khế ước, nhận thưởng: Năm viên nội đan ma thú, thịt dê trời một tấn (?), vòng tay không gian thăng cấp mười mét vuông.

Thời gian nhiệm vụ là một giờ, đồng ý mời chọn được, không đồng ý lựa chọn không, mời chọn ――Hạ Thiên Tịch lập tức lựa chọn được.

Dù không có cái gì khác, vì không gian có thể thăng cấp mười mét vuông, hắn cũng muốn chọn được.Không gian của hắn lớn hơn so với Giới Tử túi khoảng một trăm mét vuông, nhưng bây giờ trong không gian của hắn bị chia thành nhiều phần nhỏ, trên đất có một khoảng cho linh quả phát triển, những thứ khác bị hắn phân loại đặt riêng ở một bên đất trống, nếu như hắn muốn chứa thêm một ít thứ khác ở bên trong, chắc chắn rằng không bao lâu nữa bên trong sẽ đầy, cho nên Hạ Thiên Tịch vừa nghe sẽ cho không gian thăng cấp, hắn cũng sẽ ngay lập tức đáp ứng.Tiểu Cửu nói, "Khế ước ma sủng: Người cùng ma thú trong lúc đó sẽ ký kết loại khế ước nô lệ, sau khi ký khế ước, sinh mệnh của ma thú sẽ bị chủ nhân nắm giữ, hơn nữa ma thú không có cách nào chống cự mệnh lệnh của chủ nhân.

Tiêu chí ký kết: Không.

Số lượng ký kết: Tùy theo số lượng chủ nhân muốn.

Bây giờ, hai người các ngươi đến ký kết khế ước ma sủng."

Hạ Thiên Tịch gật đầu, ôm lấy tiểu Lục Dực Thiên Hổ, Lục Dực Thiên Hổ còn vươn đầu lưỡi mập mạp liếm liếm mặt của Hạ Thiên Tịch, một đôi mắt bán manh nhìn hắn, thật sự là vô cùng đáng yêu.Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, quên đi, so với con hổ biến dị xấu xí, tiểu Lục Dực Thiên Hổ cũng rất đáng yêu a!Dưới sự trợ giúp của tiểu Cửu, Hạ Thiên Tịch rất thuận lợi, hoàn thành ký kết khế ước ma sủng cùng Lục Dực Thiên Hổ.Bởi vì Lục Dực Thiên Hổ mới sinh ra, còn quá nhỏ, Hạ Thiên Tịch không có cách nào để giao lưu tinh thần với nó.Tiểu Cửu nói cho Hạ Thiên Tịch, hệ thống thưởng nội đan ma thú cũng có thể đút cho Lục Dực Thiên Hổ, bất quá bây giờ nó còn quá nhỏ, vẫn đừng cho, chờ nói hơi lớn hơn một chút nữa rồi lại cho, mà thịt dê trời cũng chính là loại thịt Lục Dực Thiên Hổ thích ăn.Hạ Thiên Tịch còn lấy một cái tên cho Lục Dực Thiên Hổ, gọi là Tiểu Bình Quả.Bởi vì hắn cảm thấy Lục Dực Thiên Hổ co lại thành một nắm cũng như một quả táo, tiểu Lục Dực Thiên Hổ đáng thương đã bị đặt tên như vậy rồi._________________________Thanh: Vừa thi chuyển cấp Sử, môn thứ 4 thi học kì cũng Sử.

Tỉnh năm nay chơi lớn quá :))Tui định cho HTT gọi với tiểu C là 'tao - mày' mà không biết cho tiểu C xưng với HTT là gì á.

Hạ Thiên Tịch trả lại cho Lục Dực Thiên Hổ lấy rồi một cái tên, kêu Tiểu Bình quả.Bởi vì nó cảm thấy tiểu Lục Dực Thiên Hổ co lại thành một đoàn cũng chính là một cái quả táo cao thấp, đáng thương tiểu Lục Dực Thiên Hổ đã bị như vậy định danh rồi.
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 156. Biểu hiện kém cỏi.


Edit: LTSau khi kí khế ước với Tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch liền vội vàng đút đồ ăn cho Tiểu Bình Quả, Tiểu Bình Quả vừa sinh ra nên không ăn thịt được, Hạ Thiên Tịch liền tìm cho nó một ít sữa bò, đừng nhìn Tiểu Bình Quả có bộ dáng nhỏ nhỏ, chỉ nặng bằng một quả táo lớn, thật ra Tiểu Bình Quả ăn rất tốt, Hạ Thiên Tịch lập tức đút cho nó ba ly sữa bò lớn, Tiểu Bình Quả chỉ lười biếng ở trong lòng Hạ Thiên Tịch nấc lên một cái, híp mắt lại ngủ say.Nhìn Tiểu Bình Quả nho nhỏ, đáng yêu nhỏ nhắn như vậy, Hạ Thiên Tịch cũng xem như tiếp nhận nó làm ma thú của mình.Bất quá nhìn Tiểu Bình Quả đang ngủ, Hạ Thiên Tịch trừu trừu khóe miệng, hắn sao lại cảm giác mình đang chiếu cố một bánh bao nhỏ chứ?

Chẳng nhẽ mình có tiềm chất làm ba ba?Hạ Thiên Tịch lập tức chấn kinh!Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu hắn ở bên Lăng Thần, sau này hai người kết hôn, sẽ không... không cần hài tử đi!!

Chỉ là ngẫm lại liền không có khả năng!Dù là muốn hài tử, vậy thì người nào sinh?Hạ Thiên Tịch lập tức chấn kinh rồi!Chỉ là nghĩ đến mình mang theo một cái bụng bự, sau đó sẽ sinh ra một tiểu shota đáng yêu như Tiểu Bình Quả, hắn không thể tiếp thu.Nhưng nếu như nghĩ đến Lăng Thần mang theo một cái bụng bự...

Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, hắn một chút cũng không tưởng tượng ra nổi hình ảnh đó, chắc chắn đến lúc đó hắn nhất định sẽ khiếp sợ.Không được, đây là vấn đề nghiêm túc, hắn nhất định phải thảo luận một chút với Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch sâu sắc thấy rằng, vấn đè này phải nói rõ trước kia hắn kết hôn với Lăng Thần. (T: Ủa chưa gì đã lo kết hôn rồi hả?)Vừa nghĩ về Lăng Thần, hắn liền nhìn đồng hồ treo tưởng, trên đầu liền đầy hắc tuyến, Lăng Thần đã rời khỏi 4 giờ rồi, hắn vừa rồi chỉ vội vàng chuyện của Tiểu Bình Quả cư nhiên quên mất Lăng Thần, ngay cả tiếng quang não kêu cũng không chú ý nghe.Hạ Thiên Tịch lập tức lấy quang não lúc nãy ném ở một bên ra nhìn, bên trên quả nhiên có mấy chục cuộc gọi của Lăng Thần, sau khi hắn rời đi hai giờ liền bắt đầu gọi tới, mãi đến 5 phút trước mới dừng lại, nhìn nhiều cuộc gọi như vậy, Hạ Thiên Tịch lập tức gọi lại, quang não vừa vang lên một tiếng, Lăng Thần đã nhận ngay."

Em vừa làm gì?"

Thanh âm lạnh lùng sắc bén, Lăng Thần xụ mặt nhìn Hạ Thiên Tịch, trong thanh âm có nôn nóng và lo lắng.Biết rõ người này đang ở nhà, nhưng liên tiếp mười mấy cuộc gọi cũng không có người nhận, hắn vội muốn chết, nếu không phải là trời bên ngoài đang tối sẫm, gió tuyết còn chưa dừng lại, hắn liền trở lại.Kỳ thật Lăng Thần cũng liền chuẩn bị đi ra ngoài, chẳng qua bị Lạc Ngôn ngăn cản lại."

Khụ khụ...

" Hạ Thiên Tịch tự biết mình đuối lý hậm hực sờ sờ cái mũi của mình nói, "Tiểu Lục Dực Thiên Hổ vừa phá xác, tôi đang chiếu cố nó, trong lúc nhất thời cao hứng liền không có chú ý tới quang não."

Hạ Thiên Tịch nói, lập tực dời đi lực chú ý của Lăng Thần, làm cho Lăng Thần nhìn Tiểu Bình Quả đã ngủ ở đầu giường kia, cao hứng nói: "Mau nhìn đi, nó rất đáng yêu a, tôi đặt tên cho nó là Tiểu Bình Quả, anh cảm thấy thế nào?"

Biết rõ là người nọ nói sang chuyện khác, Lăng Thần cũng chỉ ừ trong lỗ mũi một tiếng, sau đó khuôn mặt nghiêm túc nói, "

Sau này không được như vậy nữa."

"Được rồi được rồi, tôi biết rồi."

Hạ Thiên Tịch lập tức hùa theo, nhìn bản mặt Lăng Thần vẫn lạnh lùng, rõ ràng là khuôn mặt tuấn mỹ như vậy, nhưng vừa nhìn vào liền mang đến cho người khác một loại cảm giác hết sức đáng sợ, Hạ Thiên Tịch lè lưỡi hướng hắn làm cái mặt quỷ, vốn là muốn đùa Lăng Thần cười, nào nghĩ tới bên quang não Lăng Thần đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.

Đó là một người đàn ông có dáng vẻ rất ôn hòa, gương mặt ôn nhu, ánh mắt nhu hòa nhìn Hạ Thiên Tịch trong video, Hạ Thiên Tịch đang làm mặt xấu, bị người bất thình lình xuất hiện này làm hoảng sợ, bỗng nhiên rút lại lưỡi của mình, không nghĩ tới liền cắn vào đầu lưỡi, hắn liền hét thảm một tiếng."

Sao vậy?

" Khuôn mặt Lăng Thần khẩn trương nhìnHạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch nhăn mặt lại, vốn muốn tố khổ với Lăng Thần, mắt nhìn đến người đàn ông bên cạnh Lăng Thần, lập tức chịu việc lưỡi đau đớn, căng mặt ra, đọc rõ từng chữ không rõ ràng: "Không sao, không có chuyện gì."

"Chắc là cắn đầu lưỡi, trước đừng nói chuyện nữa, ngủ một giấc ngày mai liền tốt.

" Lạc Ngôn nhìn Hạ Thiên Tịch, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, trước đây cũng chỉ nghe nói qua tin đồn có liên quan đến Hạ Thiên Tịch, nhưng là hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Tịch hắn liền rất hài lòng chuyện mỹ thiếu niên đáng yêu này làm con dâu mình.Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt gật đầu nhìn Lăng Thần rồi lại nhìn Lạc Ngôn, căn bản không biết người đàn ông ôn nhu bên kia Lăng Thần là ai, cho nên cũng không dám nói chuyện.

Bất quá, nhìn người đàn ông này, Hạ Thiên Tịch biết, đây tuyệt đối không phải Lăng Nguyên Soái!Vào giờ này người có thể ở Lăng gia, ngoại trừ Lăng Nguyên soái thì còn lại mẹ Lăng Thần.Nhưng là mẹ của Lăng Thần không phải là nữ sao?

Hạ Thiên Tịch cũng không biết, mẹ của Lăng Thần là đàn ông, bởi vì Lăng Thần đều là gọi Lạc Ngôn là mẹ, cho nên người ngoài không biết đều cho rằng vợ Lăng Nguyên Soái là một người phụ nữ."

Đây là mẹ."

Vừa thấy ý tứ của Hạ Thiên Tịch Lăng Thần lập tức giới thiệu.

Lạc Ngôn mỉm cười, "Chào cháu."

"Chào...

Chào bác...

" Ánh mắt Hạ Thiên Tịch quẫn quẫn nhìn Lăng Thần, rất muốn hô lên một câu, đây là chuyện gì?"

Cháu cứ kêu chú là chú Lạc là được, chú có thể gọi cháu là tiểu Tịch không?"

"Vâng, vâng."

Sắc mặt Hạ Thiên Tịch sắc mặt hồng hồng nhìn Lạc Ngôn, thực sự là không biết bây giờ chuyện gì đang xảy ra.

Hơn nữa, hắn cũng chưa chuẩn bị gì liền gặp mặt mẹ Lăng Thần, vấn đề là...Hạ Thiên Tịch đột nhiên chấn kinh, hình tượng của hắn bây giờ rất không ổn!Hắn vừa tắm xong liền không chuẩn bị gì, sau đó lại còn ký khế ước với Tiểu Bình Quả...

Vậy thì hắn bây giờ, khẳng định rất loạn!

Đôi mắt Hạ Thiên Tịch khẩn trương nhìn Lạc Ngôn, rất sợ Lạc Ngôn sẽ nói ra gì đó, hắn có chút không biết làm sao, ánh mắt khẩn trương nhìn Lăng Thần sau đó lại len lén liếc Lạc Ngôn một cái, thật không biết mình lúc này nên nói gì mới tốt?

Hạ Thiên Tịch khẩn trương quả thực sắp khóc rồi.Mặc dù chỉ là từ trong video gặp mặt một lần, thế nhưng Lạc Ngôn cũng là nhìn thấu toàn thân Hạ Thiên Tịch không được tự nhiên và khẩn trương, hắn nhàn nhạt ôn hòa cười nói, "Được rồi, mấy đứa nói chuyện phiếm đi, tiểu Tịch hôm nào có thể cùng Thần Thần tới nhà chơi một chút."

"Vâng."

Sắc mặt Hạ Thiên Tịch hồng hồng trả lời.Về nhà trình diện cha mẹ gì đó, hắn một chút xíu cũng chưa chuẩn bị gì a!Lạc Ngôn cười ôn hòa, lên tiếng chào rồi rời đi, thẳng đến khi Lạc Ngôn rời đi, Hạ Thiên Tịch chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó hét thảm một tiếng, ánh mắt hung tợn mang theo khẩn trương nhìn chằm chằm Lăng Thần bĩu môi oán trách, "Chuyện này là sao?

Sao mà mẹ...

Anh vì sao lại không nói với tôi?"

Hạ Thiên Tịch quả thực muốn điên lên, hình tượng của hắn từ lúc nào lại thảm hại như vậy chứ?Hơn nữa, lại còn dùng hình tượng thảm hại như thế đối mặt với cha mẹ của Lăng Thần, một chút tâm lý cũng chưa chuẩn bị, quả thực áp lê sơn đại a!Hơn nữa...

Hơn nữa...

Hắn vừa rồi biểu hiện thật kém cỏi đúng không?Hạ Thiên Tịch quả thực muốn khóc.

"Không có việc gì."

Lăng Thần nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hạ Thiên Tịch liền cong môi cười nói, "Mẹ rất thích em."

"Đó là thích sao?"

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch ai oán nhìn Lăng Thần chu miệng, "Cái dáng vẻ hỏng bét này của tôi, chú ấy sao có thể thích, hơn nữa...

Vừa rồi tôi biểu hiện thế nào?

Có phải kém cỏi lắm không?"

Hạ Thiên Tịch trợn to hai mắt trừng Lăng Thần, nghiêm nghị nói, "Phải nói thật."

Lăng Thần một tay chống cằm suy nghĩ một chút, nâng mi, "Thật sự nói thật?"

Trong đôi mắt lạnh lẽo giờ tràn đầy ý cười, chợt lóe lên ánh sáng hài hước, đáng tiếc Hạ Thiên Tịch còn đang khẩn trương nên không phát hiện ra."

Đúng vậy, phải nói thật."

Hạ Thiên Tịch nghiêm nghị nói."

Ừ..."

Lăng Thần cong khóe môi nói, "Em vừa rồi...

" Nhìn Hạ Thiên Tịch trợn to mắt không chớp nhìn mình, Lăng Thần nhịn không được vẫn vui vẻ, nói, "Rất đáng yêu!"

Đúng là rất đáng yêu!Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Tịch còn có thể có một mặt khẩn trương như vậy, ngoan ngoãn quy củ ngồi, ánh mắt khẩn trương cũng không biết để ở đâu, cho dù trước đây nguy hiểm như thế nào Lăng Thần cũng chưa từng thấy Hạ Thiên Tịch đối mặt với nguy hiểm khẩn trương, nhưng khân trương hôm nay chỉ do là lão bà gặp cha mẹ chồng, rất làm cho Lăng Thần vui mừng.Hạ Thiên Tịch đã khẩn trương như vậy, liền khẳng định cho thấy y rất là quan tâm mình, nếu như y không để bụng chính mình, y làm sao có thể đối với người nhà của mình khẩn trương chứ.Vừa nghĩ, Lăng Thần lại một lần nữa khẳng định nói với Hạ Thiên Tịch, "Em vừa rồi thực sự rất đáng yêu."

Dùng lời nói rất khẳng định.Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt nhụt chí, quên đi, bất kể nói thế nào cũng đã qua, dù hắn có biểu hiện kém đi nữa cũng đã không còn cách nào vãn hồi rồi, khóc!

"Tịch Tịch, ngày mai tới nhà của anh đi!"

Lăng Thần rèn sắt khi còn nóng.Trên thực tế, hắn cũng rất muốn Hạ Thiên Tịch cùng hắn trở về đi gặp cha mẹ mình một chút, sau đó nhận được thừa nhận của cha mẹ hai bên, như vậy về sau hai người bên nhau mới không có điều gì buồn phiền nữa."

A?"

Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt trợn to hai mắt, há to miệng.

Dù đã qua Lạc Ngôn một lần, nhưng đó cũng chỉ ở trong video, bây giờ đột nhiên đi gặp người thật, hắn càng thêm áp lê sơn đại a!"

Tịch Tịch, cha em đã thừa nhận anh, đồng ý chúng ta ở bên nhau, bây giờ, anh cũng muốn em theo anh tới gặp cha mẹ anh một chút, em yên tâm, cha mẹ anh đều là những người rất dễ ở chung, vừa rồi em cũng đã gặp mẹ của anh, mẹ rất thích em, ngày mai em tới nhà anh gặp có được không?"

"..."

Hạ Thiên Tịch há miệng một cái không biết có nên đáp ứng không.

Đột nhiên toàn thân thật khẩn trương làm sao đây?"

Tịch Tịch, anh không muốn chúng ta ở bên nhau còn có thêm nỗi lo lắng gì nữa, chỉ cần nhận được cha mẹ hai bên đồng ý, chúng ta liền không có bất luận nỗi lo nào sau khi ở bên nhau nữa, em có chịu không?"

Thanh âm Lăng Thần trầm thấp, thực sự rất khiến người ta mê say. (T: Giở bí kíp cua trai à?

Mà mới mẹ em Tịch đồng ý chưa cha thì chưa nhia pạn Thần :))Hạ Thiên Tịch há miệng thở dốc, ánh mắt đột nhiên liếc đến ngoài cửa sổ vẫn còn bông tuyết xinh đẹp, lập tức nói, "Chỉ cần ngày mai tuyết không còn rơi, tôi liền theo anh gặp cha mẹ anh."

"Được."

Lăng Thần gật đầu.

Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, đáp ứng cũng quá nhanh đi, nhìn thời tiết bên ngoài, ngày mai cũng sẽ không đình tuyết a!Trong lòng Hạ Thiên Tịch trong lúc nhất thời cũng không biết là nên mừng rỡ hay là nên buồn rầu?_________________________Thanh: Đây có thể sẽ là chương cuối cùng trong THÁNG 5 này của mình vì mình bận ôn thi chuyển cấp.

Chứ không phải drop đâu nhé.

Đến lúc đó mình dừng rồi các bạn bảo drop thì khổ ._.
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 157. Con trai biến thành con gái! Thật là buồn có đúng không?


Edit: LTHai người lại nói chuyện một chút rồi mới cúp quang não, lúc Hạ Thiên Tịch nằm ở trên giường, chợt nhớ lại, hình như hắn tìm Lăng Thần là có chuyện khác cần phải nói?

Hắn tìm Lăng Thần để nói chuyện gì?

Chuyện gì nhỉ?

Sao hắn lại quên mất chứ?Hạ Thiên Tịch lắc lắc đầu, dùng sức suy nghĩ nửa ngày cũng không có nhớ nổi, chỉ phải bất đắc dĩ buông cái ý nghĩ này, nằm ở trên giường ngủ.Trước khi ngủ, Hạ Thiên Tịch lại nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ một chút, bầu trời đen kịt cuồng phong gào thét, theo cái loại thời tiết này, ngày mai hẳn sẽ không dừng tuyết đi.Hẳn là không thể nào!

Đúng vậy đúng vậy!

Hạ Thiên Tịch yên tâm nằm ở trên giường ngủ, tâm tình trong nháy mắt thả lỏng lại, người liền ngủ ngon giấc.Một đêm không mộng, đến hừng đông, đồng hồ sinh học Hạ Thiên Tịch lập tức tỉnh lại, bởi vì đồng hồ sinh học của hắn tỉnh đương đối sớm, cho nên hắn cũng không nhìn sắc trời bên ngoài, mà đi phòng huấn luyện luyện tập, bây giờ bên ngoài tuyết đọng quá dày, không có khả năng ra ngoài luyện tập, Hạ Thiên Tịch luyện tập hai giờ, khi hắn kéo màn cửa sổ ra vừa nhìn, cả người liền chấn kinh.Mẹ nó!

Cái mặt trời chói chang này là như thế nào?Rõ ràng nửa đêm hôm qua hắn xem gió tuyết đang còn bay tán loạn a!

Đây là chuyện gì?

Vì sao chỉ vẻn vẹn có mấy giờ, bên ngoài mặt trời liền lên cao? (T: Trời chúc phúc anh đi gặp cha mẹ chồng đó đại cưa ạ. :))Hạ Thiên Tịch còn cho là mình bị mộng du, dùng ngón tay xoa bóp gò má của mình vẫn rất đau, nói như vậy thì không phải là hắn mộng du!

Mẹ nó!

Hạ Thiên Tịch cũng không nhịn được muốn chửi má nó rồi, thậm chí ngay cả ông trời cũng đứng phía Lăng Thần, quá không khoa học rồi.Lúc đầu Hạ Thiên Tịch cho rằng ngày hôm nay tuyết vẫn cứ rơi như thường nên cả người liền thả lỏng, nhưng bây giờ hắn một chút cũng không thể thả lỏng nổi, vừa nghĩ tới lát nữa thực hiện lời hứa cùng Lăng Thần đi gặp cha mẹ y, hắn cũng cảm giác được trong nháy mắt liền áp lê sơn đại!Mà quang não lúc này lại vang lên tíc tíc, Hạ Thiên Tịch đau đầu nhìn dãy số trên quang não, thật sự không muốn nghe."

Chi chi..."

Tiểu Bình Quả trên mặt đất dùng hai móng vuốt nhỏ lay lay ống quần Hạ Thiên Tịch, một cái đầu tròn vo, hai mắt đen nhánh nhìn Hạ Thiên Tịch bán manh.Chỉ trải qua một đêm, Tiểu Bình Quả đã có thể đi đứng vững vàng, hơn nữa cũng chính một đêm này, hai người đã kí khế ước, Tiểu Bình Quả đã nhận định mùi của Hạ Thiên Tịch, đối với Hạ Thiên Tịch liền phá lệ ỷ lại.Xem đi, vừa nhìn thấy Hạ Thiên Tịch đi ra, lập tức lay lay hai móng vuốt bán manh, cái miệng nhỏ kêu chi chi không ngừng.Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng ôm Tiểu Bình Quả từ dưới đất để lên vai của mình, Tiểu Bình Quả lập tức mềm nhũn kêu một tiếng, cái đầu nhỏ xù lông thân mật cọ cọ cái cổ Hạ Thiên Tịch, chi chi làm nũng với hắn.Hạ Thiên Tịch một tay sờ sờ cái đầu lông của Tiểu Bình Quả, sau đó mở ra trò chuyện video, Lăng Thần cũng vừa mới rèn luyện ra, quần áo thật mỏng mặc ở trên thân thể to lớn của hắn, nhìn dáng người Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch cảm giác, Lăng Thần mẹ nó đang ở trước mặt hắn trần trụi khoe vóc dáng đúng không?Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt vẫn rất hâm mộ và ghen tị dáng người của Lăng Thần, bất quá chính dáng người của hắn cũng không kém, trải qua mấy tháng rèn luyện, thân thể hắn đã không còn là một đống thịt mềm nhũn, giờ nhìn lại mặc dù không to lớn như Lăng Thần, nhưng thịt mềm đã rèn luyện thành bắp thịt rắn chắc rồi, da thịt đã rất căng mọng, sờ lên vô cùng rắn chắc vo dãn. (T: Nghi vấn anh zai rèn luyện thể lực để 1 đêm 7 lần ._.)Hạ Thiên Tịch vẫn rất hài lòng, chắc chắn không bao lâu nữa, hắn cũng sẽ rèn luyện ra được dáng người như Lăng Thần làm người ta hâm mộ ghen tị. (T: Đừng mơ :)"Ăn cơm chưa?"

Lăng Thần nhìn hắn hỏi.

"Chưa, mới vừa luyện tập ra, chuẩn bị đi rửa mặt."

"Ừ, vậy lát nữa ăn cơm rồi ở nhà chờ anh, anh đi đón em."

Lăng Thần nói, ánh mắt mang theo ý cười, "Tịch Tịch, ngày hôm nay em phải thực hiện lời hứa của mình nhỉ."

Hạ Thiên Tịch lộ vẻ tức giận sờ mũi một cái, ánh mắt liếc liếc mặt trời chói chang bên ngoài, thực sự không biết vì sao ngày hôm nay ngay cả ông trời cũng đứng ở bên Lăng Thần, thật không khoa học rồi!

Dù sao cũng là đã đáp ứng Lăng Thần rồi, Hạ Thiên Tịch cũng không khả năng đổi ý, chỉ có thể căng da đầu rầu rĩ ừ một tiếng, vừa nghĩ tới chính mình lát nữa liền gặp cha mẹ Lăng Thần, hắn liền thật khẩn trương a.Cúp quang não, Hạ Thiên Tịch nhanh chóng tắm rửa một chút, sau khi đi ra mới nhớ một chuyện quan trọng, hắn phải mặc gì để đi gặp cha mẹ Lăng Thần đây?Tây trang!

Có thể quá nghiêm trang không?Áo quần bình thường!

Có thể quá lười biếng không?Vậy hắn hẳn nên mặc quần áo gì?

Hạ Thiên Tịch nhức đầu nhìn áo quần trong tủ quần áo của mình, thật ra trong tủ hắn cũng không có bao nhiêu bộ quần áo, hắn cũng không phải là một quá người chú trọng ăn mặc, áo quần quý chứ không cần nhiều, mỗi bộ áo quần của hắn đều là do quản gia Lợi Bá Nhĩ tìm người làm riêng, nhưng những bộ áo quần bình thường này, mặc lên người rất thoải mái, nhưng mặc như vậy đi gặp cha mẹ Lăng Thần có phải quá tùy tiện rồi không?Hạ Thiên Tịch ở trong phòng buồn rầu chọn áo quần, áo quần trong tủ từng bộ từng bộ bị hắn lấy ra đặt ở trên giường, ánh mắt nhìn bộ này sau đó nhìn bộ kia, do dự.Hạ Thanh ở dưới lầu chờ đợi thật lâu cũng không thấy Hạ Thiên Tịch ra ăn điểm tâm, cũng không bảo quản gia Lợi Bá Nhĩ đi gọi, chính mình tự đi lên, gần đây cảm giác Hạ Thiên Tịch rất không tồi, hơn nữa con trai cũng đã có người yêu, nói không chừng không bao lâu sẽ kết hôn rồi, Hạ Thanh nghĩ trước khi con trai kết hôn thành của người khác phải bồi dưỡng tình cảm với con một chút.Hắn liền gõ cửa phòng Hạ Thiên Tịch, nhưng Hạ Thiên Tịch đang ở bên trong do dự nhìn áo quần tán loạn trên giường nghiêm túc suy nghĩ, căn bản không nghe thấy tiếng đập cửa của Hạ Thanh, Hạ Thanh đợi một lúc lâu cũng không có truyền đến thanh âm của Hạ Thiên Tịch, hắn nhíu mày, mặc dù nói không qua sự đồng ý của người khác đã mở cửa rất không tốt, thế nhưng ngẫm lại Hạ Thiên Tịch là con trai mình, hẳn là cũng không có vấn đề gì đi!Hạ Thanh liền chủ động đẩy cửa ra, khi hắn thấy trong phòng trên mặt đất cùng trên giường đầy áo quần, hắn liền ngẩn người, Hạ Thiên Tịch đang đứng ở trong đống quần áo này vẻ mặt đầy suy tính."

Sao vậy?"

Nhanh chóng thu hồi biểu tình kinh ngạc của bản thân, Hạ Thanh đi tới hỏi thăm."

Cha?"

Nhìn đến Hạ Thanh, Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, hai má đỏ hồng khả nghi, có chút ngượng ngừng nói lát nữa hắn phải đi gặp cha mẹ của Lăng Thần.Ánh mắt Hạ Thanh nghi hoặc nhìn hai má đỏ ửng của Hạ Thiên Tịch, nghi ngờ trong lòng lớn hơn, lại nhìn áo quần tán loạn đầy đất, mặc dù nói hắn rất không rõ Hạ Thiên Tịch đang làm gì, thế nhưng cũng có thể đoán ra nguyên nhân."

Tiểu Tịch, con đây là..?"

"Ách..."

Hạ Thiên Tịch ngượng ngùng sờ sờ mũi của mình, nhìn đống quần áo trên mặt đất và trên giường rồi nhìn Hạ Thanh nói có chút khẩn trương, "....Cha, lát nữa Lăng Thần đón con đi gặp cha mẹ hắn."

Đôi mắt hắn khẩn trương nhìn Hạ Thanh, hắn biết cha và Lăng Nguyên Soái bất hòa, cho nên cũng rất lo lắng cha phản đối hắn và Lăng Thần.

Nếu như cha thực sự phản đối, thật ra hắn cũng nghĩ không ra nên làm gì mới được?Nếu không có việc sống lại sau khi chết này, hắn cũng sẽ không biết thì ra cha cũng rất yêu thương hắn.Cho nên giữa người yêu và cha, hắn đúng là có chút khó chọn.May mà, Hạ Thanh cũng không phải là một người không hiểu chuyện, nhìn đôi mắt Hạ Thiên Tịch có chút lo lắng, hắn liền biết Hạ Thiên Tịch lo lắng, hắn ôn hòa cười, nói: "Ừ, hai người các con đã chính thức qua lại rồi, quả thật hẳn là nên đi gặp cha mẹ hắn một chút."

Hắn tuy là bất hòa với Lăng Nghị, nhưng cũng không có nghĩa hắn phải đối con trai ở bên Lăng Thần.Lăng Thần này là một người đàn ông có trách nhiệm, tuổi còn trẻ như vậy mà lại thành thục ổn trọng, rất khó có được, hắn tin tưởng ánh mắt của con trai mình, Lăng Thần không thể nói là sự lựa chọn tốt nhất của Hạ Thiên Tịch, nhưng so với Lan Tư Đặc đã hơn 1000 lần. (T: Cứ như hai nhà Hạ - Lăng nuôi nhầm con ấy.)"Cảm ơn cha."

Biết cha đây coi như là chính thức chấp nhận hắn qua lại với Lăng Thần, mắt Hạ Thiên Tịch hơi ướt át, thật ra cha có thể vì hắn mà làm được việc này đã rất không dễ dàng."

Nói chuyện gì ngốc nghếch thế!"

Hạ Thanh trấn an sờ sờ cái đầu xù xù của Hạ Thiên Tịch, cảm nhận được sợi tóc đen mềm của con trai chạm vào tay mình, trong lòng Hạ Thanh vui mừng, con hắn trong những năm qua, thực sự là không dễ dàng."

Cha, cha nói xem con hẳn nên mặc áo quần gì đi gặp cha mẹ Lăng Thần mới tốt?"

Vẻ mặt Hạ Thiên Tịch đau khổ nhìn Hạ Thanh, hắn thực sự nghĩ không ra nên mặc quần áo gì mới có vẻ vừa không nghiêm trang, vừa không tùy tiện, hắn rầu rĩ chọn đã lâu cũng không có kết quả."

Ách..."

Hạ Thanh nhìn đôi mắt lấp lánh của Hạ Thiên Tịch, nhìn áo quần tán loạn trên đất và trên giường, khóe miệng không thể không giật giật.Hắn không có trải qua cửa ải gặp cha mẹ này, hơn nữa mấy chục năm qua, hắn vẫn luôn sinh hoạt ở trong quân đội, tiếp xúc đều là chuyện ở trong quân đội, nếu như hỏi hắn chuyện đánh giặc bố trí, hắn có thể thao thao bất tuyệt, nhưng hỏi vấn đề này, cũng lập tức làm cho Hạ Thanh khó xử.Thế nhưng Hạ Thiên Tịch không biết a, vẻ mặt hắn lập tức mong đợi nhìn Hạ Thanh hỏi, "Cha, trước đây cha và mẹ kết hôn, tuy mẹ là cô nhi chính phủ nuôi dưỡng, không phải còn có mẹ của người ở cô nhi viện sao, cha gặp mẹ của mẹ mặc áo quần thế nào vậy?"

Hạ Thiên Tịch thật sự không nghĩ ra nên mặc quần áo gì mới tốt nữa.

Hắn cũng thật khẩn trương có được không?Hạ Thanh nhìn biểu tình mong đợi trên mặt con trai, vẻ mặt sáng lấp lánh chờ mong kia, thật đáng yêu có đúng không?Bất quá, Hạ Thanh không thể không có rút khóe miệng, sao hắn lại cảm giác mình nuôi con trai mà trước mắt lại là con gái chứ?Mọi người có cảm giác này không?

Có không?
__________________Thanh: Đấy, may hôm qua mình nhấn mạnh từ có thể, nên chưa chắc không có chương mới mà :)).
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 158. Vẻ mặt Lăng Thần khẩn trương!


Edit: LT
"Tiểu thiếu gia, nếu như là đi gặp cha mẹ của Lăng thiếu gia, tiểu thiếu gia cũng không nên mặc quá nghiêm trang, nghe nói tính cách của Lăng Nguyên soái tương đối rộng rãi, chắc chắn sẽ không thích mặc quá nghiêm trang."

Lợi Bá Nhĩ quản gia xuất hiện đúng lúc giải cứu cho tình trạng xấu hổ của Hạ Thanh, bởi vì hắn cũng không cách nào nói cho con trai, mặc gì cũng được a!Lợi Bá Nhĩ quản gia xuất hiện ở cửa, nhìn tất cả trong phòng rồi đi tới, làm một đại quản gia, ông vô cùng phù hợp với chức trách của quan gia, mỉm cười nói với Hạ Thiên Tịch xong, rất nhanh chóng thu thập sạch sẽ gian phòng tương đối lộn xộn của Hạ Thiên Tịch, tất cả mọi thứ bày ra dáng ra hình.Thu dọn xong những bộ quần áo này, ông tự mình lấy ra mấy bộ quần áo phối chung lại với nhau rồi nói, "Nhưng tiểu thiếu gia cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện, như vậy người ta sẽ cho không có cảm giác lễ phép."

"Tiểu thiếu gia mặc bộ quần áo này vào, cũng sẽ không có vẻ nghiêm túc cũ kĩ, cũng sẽ không đơn giản tùy tiện, có thể lưu lại ấn tượng rất tốt với người khác."

Lợi Bá Nhĩ quản gia phối xong một bộ quần áo rồi đưa cho Hạ Thiên Tịch.Hạ Thiên Tịch nhìn một chút, một quần jean màu xanh biển, một cái áo lông màu vàng nhạt, bên ngoài có thêm một cái áo khoác màu đen, trên chân là đôi ủng màu đên, Hạ Thiên Tịch mặc vào bộ quần áo này, cả người có vẻ tỏa sáng đẹp trai như ánh mặt trời.Bản thân hắn đã là một thiếu niên dáng dấp cực tốt, mặt mày tinh xảo, khóe môi cong cong, có chút cảm giác như anh giai nhà bên, khiến người ta nhìn lần đầu tiên đã có ấn tượng rất tốt, cái khuôn mặt vô hại này của hắn, tuyệt đối là lừa người chết không đền mạng a!Hạ Thiên Tịch rất nhanh đã chuẩn bị xong chính mình, mặc vào áo quần Lợi Bá Nhĩ quả gia phối cho hắn, cả người lộ ra thần thái sáng láng, Hạ Thanh nhìn con trai như vậy, nghĩ tới đứa con trai này là của mình, nội tâm cũng cảm giác được một trận kiêu ngạo.Con hắn nhìn qua tương đối trẻ, nhưng rất được nhiều người thích.Lăng Thần rất nhanh đã tới, lúc nhìn thấy Hạ Thiên Tịch thì không khí như sáng lên, bản thân Hạ Thiên Tịch đã rất đẹp, bình thường không cần chỉnh chu cũng đã là một mỹ thiếu niên hấp dẫn đôi mắt người ta, nhưng bây giờ chỉ cần ăn mặc hơn một chút, đã có thể làm cho cảm giác trước mắt tươi sáng.Thần sắc Hạ Thiên Tịch có chút khẩn trương nhìn Lăng Thần hỏi, "Anh cảm thấy, tôi như vậy có tốt không?Vì sao nhất định phải gặp người lớn?Hạ Thiên Tịch quả thực là không thể ngừng khẩn trương."

Tốt lắm."

Lăng Thần đánh giá đúng trọng tâm.Quả thực rất tốt!Người yêu của hắn, bảo bối của hắn, bất luận mặc gì cũng rất tốt!Hai người chào hỏi Hạ Thanh sau đó liền ra cửa, đi tới nửa đường Hạ Thiên Tịch liền bảo Lăng Thần dừng xe, nói phải đến siêu thị mua chút quà, có ai lần đầu đến nhà người khác lại không mang theo quà chứ?Lăng Thần bất đắc dĩ phải theo Hạ Thiên Tịch đi diêu thị, thật ra Hạ Thiên Tịch cũng không biết nên mua gì, hắn quay đầu nhìn Lăng Thần, "Lăng Nguyên Soái thích gì?

Chú Lạc thích gì?"

Lăng Thần dừng một chút rồi nói, "Cha thích nhất là luận bàn."

Hạ Thiên Tịch, "..."

Được rồi!

Thứ này mua không được."

Mẹ thích nhất là làm vườn."

Đây là việc Lạc Ngôn thích nhất.Hạ Thiên Tịch vừa nghe tới đây, lập tức kéo Lăng Thần rời siêu thị, chạy tới tiệm hoa."

Tịch Tịch, không cần mua, cha và mẹ chắc chắn sẽ không để ý đến điều này."

Nhớ tới lúc sáng lúc mình ra cửa, cha quy quy củ củ ngồi ở nhà vẻ mặt mừng rỡ đợi con dâu, khóe miệng hắn không thể không giật giật.Ánh mắt Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch ở trong tiệm hoa lựa từng chậu hoa, khóe môi cong lên, bảo bối của hắn đáng yêu như vậy, tốt đẹp như vậy, chắc chắn cha mẹ gặp được cũng sẽ rất thích."

Sao như vậy được?"

Hạ Thiên Tịch quay đầu ánh mắt trừng Lăng Thần, "Có ai lần đầu tiên đi gặp cha mẹ lại không mang theo quà?" (T: Ủa ủa cha mẹ ai?)Không thể cho người ta lưu lại ấn tượng xấu a!Hơn nữa, ngày hôm qua ở trong video lần đầu nhìn thấy Lạc Ngôn, đã để cho người ta ấn tượng xấu như vậy, lúc này Hạ Thiên Tịch thề, nhất định phải đem hình tượng hỏng bét từ ngày hôm qua trong ấn tượng của Lạc Ngôn thay đổi đi.Nếu không, hôm nay hắn cũng sẽ không khẩn trương như vậy đó.Lăng Thần sờ mũi một cái, được rồi!

Trách không được Hạ Nguyên Soái không thừa nhận hắn, thì ra là tại nguyên nhân mình không theo quà sao?Hạ Thanh chết oan ở trong WC!Ở trong tiệm hoa, Hạ Thiên Tịch chọn được một chậu hoa mai và một chậu kim quýt, hơn nữa còn dùng thổ nhưỡng để trồng, nếu như ở thế giới sau mạt thế như bây giờ, cây cối có thể dùng thổ nhưỡng để nuôi trồng khẳng định rất quý giá hiếm hoi rồi.Hạ Thiên Tịch không chọn những chậu cây không có đất bồi dưỡng, thật ra hắn đối với cây cỏ cũng không hiểu biết gì, bình thường hắn cũng không quá chú ý đến những chậu cây này, sao lại có thể hiểu được chứ.Bất quá chủ tiệm cực lực giới thiệu cho hắn, nói những cây này cái gì mà kỹ thuật trồng truyền thống từ Địa Cầu cổ, hơn nữa hoa mai và kim quất lúc ăn Tết cũng rất tốt.Hoa mai có mai vàng đón xuân, vô cùng cát lợi*.*Cát lợi: Tốt lành và ích lợi.Mà kim quất thì có tay nâng kim quất (?), đại cát đại lợi, cho nên Hạ Thiên Tịch dưới sự cực lực của chủ tiệm, không chút do dự chọn hai chậu hoa mai và kim quất này.Sau khi chọn chậu cây, Hạ Thiên Tịch mới phát hiện ra một vấn đề quan trọng, hắn cư nhiên lại không mang tiền!Một khuôn mặt tươi cười như hoa nở của Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt đau khổ, loại tâm trạng này như đi WC xong sau đó lại phát hiện không có giấy vệ sinh!"

Sao vậy?"

Lăng Thần phát hiện thần sắc của Hạ Thiên Tịch không đúng, liền quan tâm hỏi một câu.Hắn còn tưởng rằng Hạ Thiên Tịch lạnh, tuy tuyết ngày hôm nay đã ngừng, nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất lạnh, hơn nữa hôm nay Hạ Thiên Tịch vì bảo trì loại hình tượng đẹp trai như ánh mặt trời, nói gì cũng không chịu mang bao tay và mũ lông."

Tôi không cầm tiền."

Vẻ mặt Hạ Thiên Tịch đau khổ nhỏ giọng nói với Lăng Thần.Còn có giờ phút xấu hổ như thế này sao?

Hạ Thiên Tịch quả thực muốn che mặt mà khóc."

Không sao, anh có."

Vừa nghe thấy vợ iu nhà mình không có tiền, Lăng Thần khẳng định sẽ không làm cho vợ iu mất hứng a!

Lập tức nói, tay trái của hắn ôm theo một chậu đầy quả kim quýt, tay phải ôm một chậu mai nho nhỏ do Hạ Thiên Tịch đã chọn xong, hướng về Hạ Thiên Tịch nói, "Ví tiền ở trong túi quần anh, tự em lấy đi."

Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, gương mặt không cao hứng, thật vất vả mới muốn tự mua ít đồ, lại còn không mang tiền, thực sự là xấu hổ!Bất quá, đồ hắn đã chọn xong hết rồi, chủ tiệm cũng nhiệt tình đề cử cả nửa ngày, hắn cũng không có khả năng không mua a, cho nên Hạ Thiên Tịch chỉ có thể từ trong túi lấy ví của Lăng Thần ra, mở ra xem, trong ví có không ít Tinh Tế tệ, đều là những tờ tiền có giá trị lớn*, Hạ Thiên Tịch rút ra mười tờ đưa cho chủ tiệm, sau đó quay đầu nói với Lăng Thần, "Anh em, tôi lấy tổng cộng mười tờ, hôm nào tôi sẽ trả lại cho anh."* Kiểu như 500.000 của VN mình ấy, tờ tiền có giá trị lớn nhất."

Bảo bối, của em còn không phải là của anh, của anh cũng là của em sao, chúng ta không cần phân chia rõ ràng như vậy."

Lăng Thần lập tức nói, hắn với bảo bối đã chính thức qua lại rồi, thân làm chồng hắn vì vợ mình tiêu ít tiền thì có gì đâu!

Đừng nói là tốn tiền vì vợ iu, dù có đem tấm card gì đó cho vợ iu cất giữ, cũng không hề có vấn đề a!"

Không được, việc này nhất định phải phân rõ."

Hạ Thiên Tịch lắc lắc đầu, loại chuyện như vậy cùng với việc khác không giống nhau, phải phân rõ ràng, nếu không để cho cha mẹ Lăng Thần biết, tự mua hoa tặng cho họ, cũng là Lăng Thần trả tiền, ấn tượng của mình nhất định sẽ giảm xuống.Lăng Thần thấy Hạ Thiên Tịch kiên định như vậy, cũng không nói gì nữa, người cũng đã là của mình rồi, bây giờ y còn kiên trì, về sau mình tất nhiên sẽ có biện pháp không cho y kiên trì như vậy nữa.Trong lòng Lăng Thần đánh bàn tính nhỏ.Hai người từ tiệm hoa rời đi, Hạ Thiên Tịch đi ở phía trước, Lăng Thần ôm hai chậu cây đi ở sau lưng, một người đàn ông dáng dấp cao lớn đẹp đẽ đi ở tiệm hoa, lại còn ôm theo hai chậu hoa xinh đẹp, rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.Lúc đầu Hạ Thiên Tịch còn chưa phát hiện ra hiện tượng này, nhưng bởi vì có một người phụ nữ cố ý đụng phải hắn sau đó ngã về Lăng Thần sau lưng, biết Hạ Thiên Tịch có tính sạch nên đường nhiên Lăng Thần sẽ không cho người phụ nữ này chạm vào mình, lập tức ôm chậu hoa né ra.Lại nói, không chỉ Hạ Thiên Tịch chán ghét hắn bị người khác đụng chạm, chính hắn cũng không thích bản thân bị người khác chạm vào, càng không thích Hạ Thiên Tịch bị người khác đụng chạm.

Cho nên người phụ nữ cố ý đụng vào Hạ Thiên Tịch này không chỉ bị té hung hăng ngã rầm một cái trên mặt đất, kêu thảm một tiếng, mà Lăng Thần đi ở phía sau Hạ Thiên Tịch còn vẻ mặt khẩn trương nhìn Hạ Thiên Tịch hỏi, "Tịch Tịch, emthế nào?

Có bị đụng đau không?

Nếu đau, anh lập tức lên tòa khởi tố cô ta."

Vẻ mặt Lăng Thần nghiêm túc, gương mắt đẹp trai rất lạnh lùng.Hạ Thiên Tịch nhìn vẻ mặt Lăng Thần khẩn trương của Lăng Thần, lại nhìn người phụ nữ ngã xuống mặt đất kia, khóe miệng hung hăng giật giật.Người xung quanh nhìn một màn này, mặc dù biết người phụ nữ này cố ý tìm ngược, nhưng vừa nghe Lăng Thần nói như vậy, khóe miệng cũng không nhịn được co giật.Đờ mờ!

Ai có chuyện?

Ai không có chuyện gì?

Không phải vừa liếc qua đã hiểu hay sao?Mà người phụ nữ nằm dưới đất bị ánh mắt sắc bén của Lăng Thần thoáng nhìn, cơ thể gầy yếu lập tức run rẩy, ánh mắt của người đàn ông này quả thực quá kinh ngủng.Người phụ nữ này vốn còn muốn đến gần, bị ánh mắt của Lăng Thần hù dọa một cái, lập tức đứng lên xám xịt chạy trốn._______________________Thanh: Zâng, ngày 3/6 mình thi nhaaa.
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Thông báo khẩn.


Có một bạn người Việt Nam giả mạo làm tác giả bên Trung để viết sách hay gì đó mình chưa rõ lắm.

Nhưng bên Tấn Giang phát hiện ra, hiện đang truy quét tất cả các tài khoản reup truyện, và cả edit truyện mà chưa xin phép tác giả.

Mình hiện xin dừng truyện một thời gian cho ổn thỏa lại rồi mới edit lại nhé mọi người.

Chứ căng lắm.Mọi người cũng thông báo cho một số editor khác để tránh đi.
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 159. Tin đính hôn! Lăng Thần nổi máu ghen!


Eidt: LT"Thấy thứ rác rưởi này đến, cũng không biết tránh đi."

Ánh mắt Lăng Thần có chút trách cứ nhìn Hạ Thiên Tịch, giọng nói mang theo chút trách cứ, nhứ đến người phụ nữ vừa rồi cố ý đụng phải Hạ Thiên Tịch, trong lòng của hắn liền hiện lên một tia ngoan độc.Hắn có thể dễ dàng tha thứ việc người khác đến gần Hạ Thiên Tịch, nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho người cố ý tạo thành thương tổn với Hạ Thiên Tịch.Hạ Thiên Tịch sờ mũi một cái, nhìn sắc mặt không tốt của Lăng Thành, cười cười lấy lòng, "Không sao, không sao, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."

Ánh mắt Lăng Thần nhàn nhạt liếc hắn, môi mỏng nhếch lên, một câu cũng chưa nói.Mặc kệ lần sau Hạ Thiên Tịch có thể chú ý hay không, hắn cũng sẽ giúp y chú ý đến tất cả.Ánh mắt Lăng Thần đen lại, hễ là người cố ý thương tổn bảo bối nhà hắn, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Hạ Thiên Tịch cũng biết thật ra lòng dạ Lăng Thần cũng hẹp hòi như mình, thậm chí Lăng Thần còn bá đạo hơn.

Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, bởi vì hắn cảm thấy hưởng thụ một người toàn tam toàn ý bá đạo thật ra cũng rất dễ dàng hơn nữa Lăng Thần bá đạo với hắn như vậy, không phải là biểu hiện ưa thách hắn sao!Trong lòng Hạ Thiên Tịch đắc ý, trải qua một chuyện này, hai người chú ý tới những ánh mắt liên tiếp được đưa đến từ những người phụ nữ khác, Hạ Thiên Tịch vô cùng bá đạo duỗi tay kéo một cánh tay của Lăng Thần, chỉ là chậu hoa trong tay hắn ôm có chút vướng víu, Hạ Thiên Tịch hơi hơi nhíu mày, "Đưa tôi ôm một chậu."

"Không cần."

Chậu hoa nặng như vậy, hắn sao có thể đưa cho Hạ Thiên Tịch cầm, Lăng Thần đưa chậu hoa này đặt ở trong khuỷu tay của cánh tay khác, sau đó dùng cánh tay thả lòng này nắm tay Hạ Thiên Tịch, dùng hành động trực tiếp của hai người chứng minh, bọn họ là một đôi, người khác không có cách nào nghĩ khác.

Hạ Thiên Tịch cong khóe môi cười cười, mặt mày vui vẻ.Lăng Thần nhìn nụ cười cong cong ở khóe môi, đôi mắt sáng ngời của y, trong lòng cũng vui hơn, không thoải mái vừa rồi cũng trong nháy mắt tan thành mây khói.Hai người nhanh chóng rời khỏi chợ cây đi đến bên cạnh xe dừng ở ven đường, Hạ Thiên Tịch đứng ở bên cạnh cửa xe đợi, Lăng Thần đặt hai chậu hoa vào cốp sau xe, sau đó đi đến nhìn thấy Hạ Thiên Tịch còn đứng cạnh cửa đợi hắn thì cau mày nói, "Sao không vào?

Bên ngoài lạnh như vậy!"

Mặc dù tuyết không rơi, nhiệt độ vẫn là -30 độ, chất liệu áo quần bây giờ của bọn họ đều trải qua nghiên cứu của nhà kha học dùng một loại chất liệu đặc thù để chế tạo, đừng thấy mỏng, nhưng có thể làm ấm, chỉ là nhiều gia đình mua không nổi thôi.

Hôm nay Hạ Thiên Tịch mặc áo quần được chế tạo từ loại chất liệu đặc thù này, nếu không Lăng Thần cũng sẽ không cam lòng cho hắn mặc mỏng như vậy rời nhà."

Chờ anh."

Khóe môi Hạ Thiên Tịch cong cong đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần, hắn cũng không biết sao tâm tình lại tốt như vậy, chỉ là đứng bên ngoài chờ y, tâm tình của hắn liền vui sướng khác bình thường.Đây, có thể là sức mạnh của tình yêu a!Nghe Hạ Thiên Tịch nói ra hai chữ này, lòng của Lăng Thần trong nháy mắt ấm áp.Hai chữ rất đơn giản này, thế nhưng ở trong mắt người yêu, hai chữ này không chỉ là hai chữ, mà còn là một loại hàm nghĩa.Dù anh làm gì, cần phải đợi bao lâu, em vẫn sẽ chờ anh.Lăng Thần mở cửa xe cho Hạ Thiên Tịch vào, lúc này phía trước cách đó không xa đang phát tin tức, đưa tới lực chú ý của Hạ Thiên Tịch.Bởi vì trong tin tức này nói tới ba chữ Lan Tư Đặc.Dù bây giờ hắn và Lan Tư Đặc đã không còn quan hệ gì, thế nhưng Hạ Thiên Tịch đối với ba chữ này vẫn nhạy cảm.Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn: 《 Sáng hôm nay, điện hạ Lan Tư Đặc của Đế Quốc đã tuyên bố ba ngày sau cử hành nghi thức đính hôn với con gái của tưởng quân Khải Tát là tiểu thư Lệ Na...》Hạ Thiên Tịch nghe tin tức này ngẩn người.Lan Tư Đặc tuy rằng hoa tâm lạm tình, thế nhưng hắn biết Lan Tư Đặc không thích phụ nữ, nhìn Lan Tư Đặc xuất hiện trong video, vẫn cao quý trước sau như một, cái loại cao cao tại thượng, làm cho hắn ta đúc thành một điện hạ Đế Quốc không ai bì nội.

Nhìn lại người phụ nữ bên cạnh hắn ta, đó là một người phụ nữ không thể nói là rất xinh đẹp, nhưng nhìn lại vô cùng nhu thuận khả ái, rất dịu ngoan.

Đây tuyệt đối là một liên hôn chính trị.Dù thời gian hắn với Lan Tư Đặc chung đụng không dài, thế nhưng hắn cũng biết Lan Tư Đặc thích hạng người gì.Đầu tiên là bề ngoài, bề ngoài của người phụ nữ này tuyệt đối không đạt được trình độ làm cho Lan Tư Đặc thích, sau đó tính cách phải tràn trề nóng bỏng, vì vậy khi đó hắn tự ti nhu nhược mới bị Lan Tư Đặc vứt bỏ, cuối cùng là vóc người, phải hoàn mỹ như ma quỷ, người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải loại phụ nữ trong nháy mắt câu dẫn được dục vọng của đàn ông.Có điều, Hạ Thiên Tịch thật sự rất hiếu kỳ, Lan Tư Đặc ở Đế Quốc ngoại trừ Nữ Vương, hắn ta là dưới một người trên vạn người rồi, lại đồng ý liên hôn chính trị, thật sự có chút không thể tin được.Mà tướng quân Khải Tát, đó là tên của đệ nhất tướng quân Đế Quốc, thống nhất trông coi tất cả quân đội của Đế Quốc, muốn nói Lan Tư Đặc tại sao phải liên hôn với người phụ nữ kia, khẳng định có quan hệ với quân đội.

Hạ Thiên Tịch hơi hơi híp mắt suy tính.Bóng ma trước mắt chợt bao phủ xuống, ngoài miệng chợt truyền đến đau đớn.Lăng Thần vươn đôi tay ôm cả người Hạ Thiên Tịch vào trong ngực mình, hắn dùng hàm răng tinh tế cắn một ngụm vào cánh môi của Hạ Thiên Tịch, sau đó nheo lại đôi mắt phượng thon dài, trong ánh mắt màu bạc trong nháy mắt là thần sắcnguy hiểm.

Hạ Thiên Tịch duỗi tay sờ, trên tay xuất hiện một chút tơ máu, trách không được đau như vậy , Hạ Thiên Tịch tức giận trừng mắt liếc Lăng Thần một cái, “Anh là chó à?"

Lại còn cắn hắn?“Bảo bối, em bây giờ là của anh rồi."

Giọng nói của Lăng Thần thấp thấp có chút khàn, một tay hắn sờ cánh môi Hạ Thiên Tịch, thanh âm nguy hiểm, ánh mắt âm thầm, trong nháy mắt tản ra một loại áp suất thấp phi thường khủng bố bao phủ Hạ Thiên Tịch, thấp giọng nói, “Đôi mắt của em không thể nhìn người khác, đặc biệt là người đàn ông của em còn ở bên cạnh em, ánh mắt của em hẳn phải ở trên người đàn ông của em."

Vừa rồi Hạ Thiên Tịch nhìn Lan Tư Đặc trên video đến xuất thần, quả thực làm cho Lăng Thần thiếu chút nữa nổi điên.Bảo bối đã chính thức kết giap với hắn, còn quên không được tên kia sao?Lăng Thần nheo đôi mắt phượng sắc lạnh, trong ánh mắt ám quang lưu chuyển, một ngày nào đó, hăn sẽ làm cho ánh mắt của bảo bối hắn không chú ý được đến người khác.“Ghen bậy cái gì vậy, tôi chỉ cảm giác tò mò mà thôi."

Hạ Thiên Tịch bất đắc dĩ cười, nhìn Lăng Thần trong nháy mắt bá đạo, nói, “Chẳng lẽ anh không tò mò sao?

Theo lý thuyết lấy địa vị của Lan Tư Đặc ở Đế Quốc, muốn đoạt được binh quyền căn bản không cần con đường liên hôn này, nhưng là hắn ta lại lựa chọn con đường này, anh không cảm thấy kỳ quái sao?"

“Có cái gì kỳ quái?”

Lăng Thần một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, bá đạo nói, “Hắn ta không nên đính hôn, hắn ta hẳn nên kết hôn.”

Phốc ——Hạ Thiên Tịch bị bộ dạng oán phụ này của Lăng Thần làm cho tức cười, hắn nhón chân hôn lên má Lăng Thần hai cái vang dội trấn an rồi nói, "Tôi cũng chỉ tò mò thôi, hắn ta sao lại đột nhiên tuyên bố tin tức đính hôn, lúc trước một chút tin tức dấu hiệu cũng không có, rồi rồi, anh cũng đừng ăn dấm bậy bạ, nếu hắn ta muốn đính hôn, Liên Bang đến lúc đó khẳng định cũng sẽ cử người đi, anh cảm thấy ai sẽ đi?"

"Tuy rằng cha của em và anh không hợp, nhưng Liên Bang đối ngoại đều đoàn kết, đến lúc đó khẳng định là cha anh phái người đi."

Đây là nhất định, bởi vì Hạ nguyên soái trước nay không tham gia bất kỳ trường hợp gì, cho nên lúc trước vào những lúc này đều là Lăng Nghị phái người qua, nhưng lúc này không giống, Đế Quốc và Liên Bang giống nhau đều là nước lớn, cho nên đến lúc đó khẳng định Lăng Nghị tự mình đi.Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên gợi lên khóe miệng cười cười nói, “Đến lúc đó anh muốn đi không?”

“Em muốn đi?”

Ánh mắt Lăng Thần ánh mắt bỗng nhiên nguy hiểm nhìn Hạ Thiên Tịch, chỉ nhìn một đôi mắt linh động kia của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần đã biết, Hạ Thiên Tịch nhất định phải đi.Dù biết Hạ Thiên Tịch bây giờ đối với Lan Tư Đặc đã không còn cảm tình gì, nhưng lòng Lăng Thần vẫn khó chịu.

Hắn bá đạo ôm sát eo Hạ Thiên Tịch, giọng nói trầm thấp mê người, rồi lại nguy hiểm, “Bảo bối, nếu em đối với hắn ta có một chút tình cảm, anh sẽ không nhịn được muốn giết hắn ta."

Đến lúc đó, Hạ Thiên Tịch nếu thật sự dám có biểu tình không nỡ với Lan Tư Đặc, hắn chỉ sợ thật sự sẽ làm ra một ít chuyện điên cuồng."

Tôi đã nói rằng tôi với hắn ta đã không còn cảm tình, không còn cảm tình rồi..."

Đôi khi có một người yêu bá đạo vừa là hạnh phúc cũng là bất hạnh, Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần lúc này vừa bá đạo vừa nguy hiểm, thật là có một chút khổ sở mà.“Được rồi, không nói nữa, về nhà.”

Hạ Thiên Tịch bực bội đẩy Lăng Thần ra, còn bắt hắn cường điệu bao nhiêu lần?

Gặp được như vậy một người yêu như vậy đôi khi cũng không có cách nào.Hạ Thiên Tịch đẩy Lăng Thần ra, xoay người lên xe.Mắt phượng màu bạc của Lăng Thần hơi tối, xoay người đến vị trí điều khiển, Hạ Thiên Tịch đang nịt giây an toàn, Lăng Thần bỗng nhiên nhào tới.“A ——”Hạ Thiên Tịch kêu lên một tiếng, miệng nháy mắt đã bị lấp kín, cả người bị Lăng Thần đè ở vào ghế ngồi phía sau.Lăng Thần ấn công tắc ghế dựa chậm rãi để ghế nằm ngang, cả người đè vào trên người Hạ Thiên Tịch, bá đạo hôn môi hắn...Nói hắn bá đạo cũng được, nói hắn cường thế cũng tốt, hắn chính là không thích, không thích Hạ Thiên Tịch trong miệng đề cập đến tên người đàn ông khác, dù là Lan Tư Đặc, hay là Thẩm Hạo, mặc kệ là ai, hắn cũng không muốn nghe, hắn chỉ muốn trong miệng Hạ Thiên Tịch đề cập đến tên một mình hắn...Hơn nữa, Lăng Thần không thể chịu đựng được nhất chính là Hạ Thiên Tịch vì người khác mà hắn đẩy ra .

Động tác vừa rồi của Hạ Thiên Tịch thật là chọc giận hắn, cho nên hắn mới có thể lập tức không khống chế được đã đè lên, hắn chỉ muốn hung hăng hôn người này, muốn biến người này thành của mình, vĩnh viễn là của mình! (T: Yêu nhiều hóa điên à ba, thôi ba sấy khô vợ ba đóng gói ăn luôn là của chính mình rồi đó =)))__________________
Thanh: Chào mí bạn, mình đã comback sau 3 tháng không bén mảng đến =)).

Không biết mấy bạn còn nhớ mình không chứ mình là mình nhớ mấy bạn lắm.Bộ truyện này là một trong những bộ đam mỹ đời đầu.

Nên nó có vẻ đã khá teen và bàng tay vàng vả mặt bôm bốp.

Mấy bạn nào dị ứng xin vui lòng click back.

Không yêu xin đừng nói lời cay đắng ạ
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 160. Chia tay! Yêu điên cuồng!


Edit: LT"Anh con mẹ nó có bệnh à?"

Bị Lăng Thần đè dưới thân hôn hít một lúc lâu, môi của hắn cũng bị hôn đến sưng phồng lên, trong lúc Hạ Thiên Tịch được buông ra bất chấp thở dốc, lập tức chửi ầm lên."

Tịch Tịch..."

"Cút..."

Hạ Thiên Tịch từ trên chỗ ngồi ngồi dậy, mở cửa xe nhảy xuống."

Bảo bối..."

Lăng Thần sốt ruột hoảng hốt lập tức từ trên xe bước xuống cản Hạ Thiên Tịch lại, lại bị Hạ Thiên Tịch hất tay ra.Hạ Thiên Tịch nâng đôi mắt đào hoa ác liệt nhìn Lăng Thần, phẫn nộ nói: "Anh con mẹ nó cút ngay cho ông, cút đi..."

"Bảo bối, bảo bối..."

Lăng Thần hoảng hốt nhìn Hạ Thiên Tịch.Hắn cũng không biết sao hắn sẽ yêu Hạ Thiên TỊch đến như vậy, thế nhưng yêu thì cũng đã yêu, lúc thấy khoảnh khắc Hạ Thiên Tịch nhảy xuống xe, tim của hắn đập rất nhanh...

Nghĩ đến mà sợ, hắn sợ người này trong lúc đó sẽ biến mất ở trước mắt hắn, hắn sợ người này sau này cũng sẽ không quay lại nữa.Không có người nào rõ ràng trong khoảnh khắc đó hắn có bao nhiêu sợ hãi, ngay cả chính Lăng Thần cũng không rõ, trước khi Hạ Thiên Tịch không cho mình bất cứ cơ hội nào, hắn chỉ có thể bá đạo mạnh mẽ chiếm hữu người này, thế nhưng sau khi Hạ Thiên Tịch cho mình cơ hội, hắn lại muốn bảo vệ người này, chỉ để ở trước mắt mình, chỉ cho một mình bản thân mình nhìn thấy được là tốt rồi.Hắn biết rõ, loại suy nghĩ này của hắn chắc chắn là không đúng, nhưng hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào, hắn yêu người này không cần lý do gì, đặc biệt là sau khi ở chung với Hạ Thiên Tịch lâu như vậy, dù toàn thân Hạ Thiên Tịch đều là khuyết điểm, không có bất kỳ ưu điểm nào, hắn cũng không điều kiện yêu y.Huống hồ, bảo bối của hắn, tốt như vậy, ưu tú như thế, hắn thích lúc y làm nũng tùy hứng với mình, cũng thích y chỉ biểu hiện sự yếu ớt với mình, càng yêu khóe môi y cong cong, ánh mắt sáng lấp lánh...Thế nhưng, vừa rồi nhìn thấy Hạ Thiên Tịch bàn về Lan Tư Đặc, cho dù biết rõ giữa bọn họ đã không còn cảm tình, tim của hắn vẫn còn sẽ ghen tỵ và nổi giận, bởi vì bảo bối của hắn đã từng vì người kia mà tự sát, dấu vết trên cổ tay kia của y tuy đã không còn quá rõ ràng, nhưng lại làm cho hắn vừa nhìn vẫn sẽ cảm thấy ghen ghét.Ghen ghét bảo bối của hắn đã từng yêu tên kia, ghen ghét tên kia lại được bảo bối của hắn yêu sâu đậm như vậy, có đôi khi Lăng Thần thậm chí còn nghĩ, ngày nào đó bảo bối có thể vì mình mà tự sát không?

Tuy rằng hắn sẽ không nỡ, nhưng hắn vẫn tưởng tượng...

Thế nhưng, hắn tưởng tượng không ra, bởi vì hắn cảm thấy, Hạ Thiên Tịch yêu hắn cũng không nhiệt liệt nhiều như cách hắn yêu Hạ Thiên Tịch.Đúng vậy, Hạ Thiên Tịch không yêu Lăng Thần điên cuồng như vậy, ít nhất trước mắt mà nói thì không có.Dù cho bây giờ hắn hoàn toàn có thể tiếp nhận Lăng Thần rồi, thậm chí thời gian qua hắn cũng đã dần dần thích Lăng Thần, nhưng cảm tình của hắn với Lăng Thần cũng mới chỉ là ưa thích mà thôi, cũng không có yêu điên cuồng.Bảo một người từng bởi vì cảm tình mà tự sát, đã chết qua một lần nhanh chóng rơi vào bể tĩnh, ngẫm lại đã cảm thấy vô cùng không có khả năng.Thế nhưng, lòng ghen ghét của Lăng Thần thì mãnh liệt, trước kia tất cả hắn đều để ở trong lòng, nhưng hôm nay nhìn ánh mắt khi Hạ Thiên Tịch nói về Lan Tư Đặc, hắn ghen ghét đến phát cuồng, chịu đựng không nổi tổn thương đến Hạ Thiên Tịch,Giọng nói trầm ấm của Lăng Thần có vài phần bối rối, tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh, sắc mặt bình thường, nhưng Hạ Thiên Tịch ở chung với y lâu như vậy vẫn cảm nhận được, lúc này hắn dừng lại nhìn Lăng Thần ở phía sau, thoáng nhăn lông mày một cái, nói: "Nói đi, anh nổi điên cái gì?"

Vô duyên vô cớ, Hạ Thiên Tịch thật sự không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.

Trong xe hắn bị Lăng Thần hôn thiếu chút nữa thở không thông, nếu không phải hắn cố gắng dãy dụa, Lăng Thần sẽ không buông hắn ra!"

Bảo bối, chúng ta về trong xe rồi nói."

Nhìn người đi trên đường, độ nổi tiếng của hai người cũng không tính là quá thấp, nhất là Hạ Thiên Tịch, hiện tại hắn còn nổi tiếng hơn cả Lăng Thần rồi.Hạ Thiên Tịch ở trong yến hội kia lộ ra một tay, thoáng cái làm mọi người kinh sợ rồi, danh tiếng phế vật của hắn cũng được phá vỡ, cả người như một vì sao sáng chói mắt xuất hiện ở trong xã hội thượng lưu, làm cho tất cả mọi người đã biết sự hiện hữu của hắn."

Không cần, ngay chỗ này."

Hạ Thiên Tịch cười lạnh một tiếng, ánh mắt nheo lại, ác liệt nhìn Lăng Thần cười lạnh, "Anh cũng biết tính cách của tôi rồi đấy, nếu bướng bỉnh thì ngay cả mười con trâu cũng không kéo lại nổi, Lăng Thần, hôm nay anh không nói rõ với tôi, tôi nghĩ chúng ta vẫn không thích hợp, bây giờ trực tiếp chia tay đi!Tuy Hạ Thiên Tịch có thể dễ dàng Lăng Thần bá đạo với mình, nhưng lại không dễ dàng tha thứ Lăng Thần mạnh bạo như vậy.Trước kia, hắn mềm yếu như vậy là bởi vì bản thân không có sức mạnh.Bây giờ, hắn đã không phải hắn của trước kia, bảo hắn mềm yếu, đó là chuyện không có khả năng."

Bảo bối, anh không cho em nói chia tay."

Lăng Thần nhíu mày, đôi mắt lạnh màu bạc nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tịch, thanh âm lạnh lẽo nói: "Anh không thích từ trong miệng em nghe thấy tên của Lan Tư Đặc."

Hắn ghen ghét nổi giận, hắn không thích.Lăng Thần vừa nói, Hạ Thiên Tịch nháy mắt tức giận, gào thét: "Anh con mẹ nó không biết sao?

Tôi đã từng kết giao với hắn ta, đó là sự thật không ai có thể thay đổi được, bây giờ anh lại so đo chuyện này sao?

Hả?"

Lồng ngực Hạ Thiên Tịch phập phồng kịch liệt, nếu có thể, hắn thật sự muốn lên mở đầu Lăng Thần ra nhìn xem bên trong có cái gì?Chuyện cũ, đó là chuyện lúc chưa gặp được Lăng Thần, hắn còn có cách nào chứ?"

Nhưng mà anh ghen ghét."

Lăng Thần nhíu mày, hắn cũng biết chuyện hôm nay hoàn toàn do chính mình, nhưng nội tâm hắn căn bản không có cách nào ngăn lại khủng hoảng, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tịch, môi mỏng nhếch, im ắng nửa ngày, sau đó bá đạo nói với Hạ Thiên Tịch: "Bảo bối, sau này em không được ở trước mặt anh nhắc đến tên của hắn ta."

Chỉ cần không từ trong miệng Hạ Thiên Tịch nghe được cái tên Lan Tư Đặc, hắn có thể ngăn lại điên cuồng vào sợ hãi ở trong lòng.Lăng Thần cũng không có cách nào để an ủi bản thân, cái dấu vết trên cổ tay Hạ Thiên Tịch lúc nào cũng nhắc nhở hắn, bảo bối của hắn đã từng yêu người khác nhiều như vậy, nhất là lần này lại nghe được Hạ Thiên Tịch còn muốn đi xem lễ đính hôn của hắn ta, sợ hãi trong lòng Lăng Thần mở rộng vô hạn.Hắn thật sự sợ hãi, Hạ Thiên Tịch vừa đi sẽ rời xa hắn.Nhìn ánh mắt lạnh lẽo không có một chút cảm xúc của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch cười lạnh một tiếng, nói, "Lăng Thần, tôi cảm thấy giữa chúng ta căn bản không thích hợp, vẫn nên chia tay thôi."

Hạ Thiên Tịch hắn dù muốn tìm người yêu, cũng không muốn tìm một người yêu lúc nào cũng ra lệnh với mình.Hạ Thiên Tịch lạnh lùng nói xong, xoay người đi.Tuy rằng ở cùng với Lăng Thần nhiều ngày như vậy rất vui vẻ, nhưng sau khi ở cùng phát hiện không hợp nhau, hắn vẫn sẽ kịp thời lui lại.

Hơn nữa hắn đã không phải hắn của trước kia, lúc này nếu muốn chia tay trước cũng nhất định là hắn đưa ra trước, làm sạch sẽ, không bao giờ vì chuyện tình yêu buồn cười mà đi tự sát gì đó.Hắn bông bao giờ là một người ngu ngốc nữa."

Đừng có mơ."

Giọng nói có vài phần lạnh lẽo của Lăng Thần từ phía sau lưng Hạ Thiên Tịch truyền tới, hai mắt lạnh màu bạc của hắn giờ đây bắn ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi, khí thế cường đại trong nháy mắt xả ra ngoài, có thể làm xung quanh trong nháy mắt cảm giác được một loại áp lực.Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng xoay người rời đi của Hạ Thiên Tịch, dứt khoát như vậy, lưu loát như thế, y nói chia tay là chia tay, nói đi là đi, không có một chút do dự.

Lòng Lăng Thần vào giờ phút này đang bị tổn thương sâu sắc, hắn biết, người này yêu hắn không sâu.Lăng Thần bước lên bắt lấy cánh tay Hạ Thiên Tịch, lại bị Hạ Thiên Tịch lạnh lùng hất ra, ánh mắt Lăng Thần run lên, trên tay mang theo vài phần sức lực, Hạ Thiên Tịch để ý tưởng Lăng Thần muốn ra tay với mình, hừ lạnh một tiếng, trong tay chợt xuất hiện một thanh băng tản ra khí lạnh, thanh băng bén nhọn vào lúc này bàn tay Lăng Thần đưa tới đâm một cái xuống, Lăng Thần rên một tiếng, Hạ Thiên Tịch thuận thế lập tức rút lui về sau.Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lăng Thần lạnh lùng hỏi: "Lăng Thần, anh muốn ra tay với tôi đúng không?"

Miệng Lăng Thần mấp máy, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tịch không nói gì.Hạ Thiên Tịch nhíu mày, ánh mắt nhìn vết thương trên mu bàn tay của Lăng Thần do thanh băng làm đang nhỏ máu tươi, hắn nhíu mày một cái rồi nói: "Nếu anh muốn ra tay với tôi, vậy thì đến đây đi, tôi cũng không sợ anh, nhưng anh nghĩ kĩ cho tôi, nếu anh ra tay với tôi, từ nay chúng ta nhất đao lưỡng đoạn*, ngay cả bằng hữu cũng không làm."*Nhất đao lưỡng đoạn (một đao cắt đôi): Chỉ sự đoạn tuyệt quan hệ."

Anh sẽ không động thủ với em."

Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Thần không mang theo một chút cảm tình, ánh mắt gắt gao nhìn Hạ Thiên Tịch, lời nói cũng rất chắc chắn.Hắn sẽ không động thủ với Hạ Thiên Tịch, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không động thủ với bảo bối của mình.Người đàn ông đánh vợ căn bản không phải là đàn ông, hắn tình nguyện bị thương chính mình, cũng sẽ không làm bị thương đến bảo bối của mình.Không để ý đến vết thương, ánh mắt Lăng Thần nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tịch từng chữ từng chữ nói, "Anh sẽ càng không làm bằng hữu với em."

Giữa bọn họ sẽ chỉ có thể làm người yêu, người tình.Ánh mắt Hạ Thiên Tịch liếc hắn, nhìn máu ở mu bàn tay hắn chảy thành một đường thẳng tắp, trong lòng hiện lên sự đau lòng, mím môi một chút, nói: "Anh đi bắt bó tay một chút."

Lăng Thần cúi đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương trên mu bàn tay mình, lắc lắc máu trên tay, khóe môi tà khí cong lên ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tịch cười nói: “Không sao, nếu em muốn chia tay với anh, để máu cứ chảy như vậy cũng tốt.” (T: Khổ nhục kế =))Nếu Hạ Thiên Tịch thật sự muốn chia tay với hắn, hắn tình nguyện cứ chết như vậy ở trong tay Hạ Thiên Tịch, cũng không muốn chia tay với Hạ Thiên Tịch.Người Lăng gia nhà bọn họ là như vậy, hoặc là không yêu, nếu đã yêu thì sẽ yêu vô cùng điên cuồng.Lăng Nghị trước đây cũng như vậy, hắn bây giờ quả thực so với Lăng Nghị còn càng thêm điên cuồng hơn._____________________
Thanh: Tui mệt với hai bạn trẻ lắm các thím ạ =))).

Tập kích vào ban đêm hihi.
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Thông báo.


Chắc không cần đọc nội dung thì một số bạn cũng biết được nội dung của cái thông báo này của mình rồi nhỉ?Mình muốn thông báo cho các bạn đã và đang theo dõi bộ truyện Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về ở nick wattpad này của mình rằng mong sẽ tạm thời drop bộ truyện này có thời hạn.

Không phải là mình không muốn làm tiếp.

Mà khi vừa chuyển cấp và học 2 tháng trong quãng đường cấp 3, mình thấy lực học cử mình giảm hẳn.

Nó khá là đáng lo ngại với mình.

Mình edit truyện vì sở thích nhưng học hành là tương lai của mình.

Nên mình sẽ chọn con đường học hành và tạm thòi từ bỏ con đường edit này.Cám ơn nhiều bạn đã đồng hành với mình tron suốt gần 2 năm qua ( gần 2 năm mà chưa xong bộ truyện huhu ).

Thật sự rất cảm ơn các bạn dã khích lệ động viên mình để mình tiếp tục bước tiếp.

Mình xin lỗi với sự kì vọng của các bạn.

Mình sẽ dừng edit một khoảng thời gian có thể là khá dài.

Hi vọng đến lúc mình comeback các bạn còn có thể nhớ mình ●▽●.

Yêu mọi người rất nhiều ❤.

Mai Nhật Lệ.

Nickname: Nekolanh - Lạc Thanh - Đậu.
 
[Edit][Đam]: Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về - Thang Viên Nhi
Chương 161. Điên cuồng bày tỏ tình yêu!


Edit: LTHạ Thiên Tịch trừng mắt thẳng tắp, hắn quả thực không thể tin được, Lăng Thần lại có thể vô sỉ như vậy, dám dùng việc này uy hiếp hắn."

Anh..."

Hạ Thiên Tịch bực tức một câu cũng không nói ra được, bực bội một chân đá vào sau đuôi xe thể thao, quay đầu ánh mắt hung dữ trừng Lăng Thần tức giận nói: "Anh muốn thế nào thì như thế đó?

Muốn băng bó thì tự mà băng bó, không băng bó thì không băng bó, dù sao chết cũng là anh chết, không liên quan đến tôi."

Hắn ác độc nói xong, xoay người rời đi.Thật là bực bội muốn chết, con mẹ nó vì sao chuyện sẽ phát triển đến nước này?

Rõ ràng sáng sớm hôm nay hai người bọn họ còn khá tốt."

Tịch Tịch..."

Giọng nói Lăng Thần trầm thấp, mang theo một cổthương cảm, lại làm cho người ta nghe xong không tự chủ cảm thấy đau lòng.Ánh mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Thiên Tịch không chút do dự rời đi, bóng lưng gọn gàng linh hoạt như vậy, lại làm cho tim của hắn trong nháy mắt tràn đầy khủng hoảng.Hắn không biết làm thế nào mới có thể giữ lại người này, nhưng hắn lại không muốn làm tổn thương người này.Lăng Thần mím môi, đôi mắt phượng màu bạc trong nháy mắt xuất hiện ánh sáng, xoay người ―Chỉ nghe bùm một tiếng, sau lưng Hạ Thiên Tịch truyền ra tiếng thủy tinh bị vỡ nát.Hạ Thiên Tịch ngẩn người, đột nhiên quay đầu nhìn, một đấm của Lăng Thần hung hặng nện vào trên cửa xe thủy tinh, rõ ràng thủy tinh rắn chắc như vậy, là loại thủy tinh có thể phòng ngừa thú biến dị và tang thi, loại thủy tinh có chất đặc thù làm nên, lại bị một đấm của Lăng Thần làm bể đơn giản như thế.Hạ Thiên Tịch có chút kinh ngạc nhìn Lăng Thần, trên tay và trên cánh tay hắn bị miếng thủy tinh bén nhọn rạch ra từng vết máu, máu đỏ chảy xuôi trên mặt đất, chỉ chốc lát trên mặt đất là một màu đỏ sẫm.

Động tĩnh bên này của bọn họ hấp dẫn ánh mắt của người khác, không ít người ở phía xa đều đang nhìn như không biết bọn họ đang làm gì.

Lăng Thần không để ý đến từng miệng vết thương trên cánh tay kia, càng không để ý đến vết thương vẫn còn không ngừng chảy máu, ánh mắt hắn cực nóng nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, môi mỏng nhếch, không nói một lời.Hạ Thiên Tịch bị động tác của Lăng Thần làm cho ngẩn ngơ một lát, trong nhát mắt kịp phản ứng chửi ầm lên, "Anh con mẹ nó có bệnh à!"

Lăng Thần cong cánh môi cười cười, ánh mắt hắn có chút điên cuồng nhìn Hạ Thiên Tịch, nhẹ giọng nói trầm thấp: "Tịch Tịch, anh cũng cảm giác được anh có bệnh, bệnh của anh là không thể rời khỏi em."

Ánh mắt hắn liếc liếc miệng vết thương không ngừng chảy máu trên cánh tay, nói, "Em muốn rời khỏi anh, nhưng anh lại không muốn tổn thương em, anh cũng không cản được em rời khỏi anh, nhưng — trước khi em rời khỏi anh sẽ tự tổn thương chính mình trước, anh xem em có đau lòng không?"

Nếu em yêu tôi, dù chỉ là một chút, em cũng sẽ rất đau lòng nhỉ!Như vậy, em còn dám rời khỏi tôi sao?Lăng Thần biết rõ cách làm của mình có chút điên cuồng, nhưng hắn không thể tìm ra những cách khác để giữ Hạ Thiên Tịch rồi.

Bởi vì người này không giống với người khác, y có thể nói đi là đi, không chút do dự, gọn gàng linh hoạt.Y đã rời khỏi hắn, thì thậm chí có thể có tình mới, sau này chắc chắn sẽ có người yêu mới.Nhưng hắn không giống vậy, người Lăng gia bọn họ, cả đời chỉ biết nhận đúng một người, một khi đã xác nhận, nếu như không chiếm được, vậy thì phải hủy diệt.Nhưng bảo hắn hủy diệt Hạ Thiên Tịch, hắn lại không cam lòng, cho nên hắn chỉ có thể hủy diệt chính hắn.Cho tới bây giờ Hạ Thiên Tịch cũng không biết, Lăng Thần đối với người yêu của mình lại điên cuồng như vậy, cũng bởi vì hắn đã từng bị tổn thương, cho nên dù hắn đã tiếp nhận Lăng Thần, trong lòng hắn vẫn như cũ chưa dám yêu thật sự.Bởi vì hắn sợ, hắn sợ lại bị tổn thương lần nữa.Nhưng bây giờ, nhìn Lăng Thần lại điên cuồng bày tỏ tình yêu với mình, mắt Hạ Thiên Tịch ẩm ướt, hắn há to miệng lại không nói nên lời, ánh mắt nhìn đến cánh tay vẫn còn chảy máu nhỏ giọt trên mặt đất, trong lòng của hắn rất đau xót, đau đớn như dùng con dao cùn từng đao từng đao cắt.Hắn há to miệng, cổ họng đã bị khàn, hốc mắt đầy nước, nước mắt tràn lan, không ngăn lại được, khàn giọng hỏi, "Anh cứ ép tôi như vậy sao?

Nếu như tôi không yêu anh thì sao?"

"Vậy em để anh chết là được."

Khóe môi Lăng Thần gợi lên vài phần tà khí, khuôn mặt lạnh lẽo đẹp chai rất thoải mái, một chút cũng không có dáng vẻ e ngại cái chết.Hắn đang đánh cược, hắn đánh cược xem Hạ Thiên Tịch có đau lòng cho hắn không.Hắn tuy làm tổn thương tới bản thân, nhưng cho tới giờ hắn cũng không phải là một kẻ ngu ngốc.Hắn không có khả năng thật sự chết đi, sau đó lại vui vẻ nhường bảo bối của hắn cho người khác.Hắn có tự tin, Hạ Thiên Tịch sẽ vì hắn mà đau lòng.Hạ Thiên Tịch sao có thể không đau lòng vì hắn chứ?Hai người bọn họ dù sao đã ở chung một thời gian dài như vậy rồi, Lăng Thần cẩn thận chăm sóc hắn, y đã chậm rãi xâm nhập vào trong cuộc sống của hắn, dù hắn không yêu Lăng Thần, thì hắn cũng thích Lăng Thần, chỉ cần trong lòng hắn có một chút vị trí của Lăng Thần, thì hắn sẽ không có khả năng trơ mắt ra nhìn Lăng Thần chết đi trước mặt mình.Đôi môi Hạ Thiên Tịch mấp máy, đôi mắt chứa nước mắt nhìn Lăng Thần, nói: "Lăng Thần, anh nghe cho kĩ — Tôi yêu anh!"

Cho dù trước kia hắn không yêu, nhưng vào giây phút này, hắn xác thực yêu người đó rồi, chính thức tiếp nhận Lăng Thần.Lăng Thần nhếch khóe miệng*, trong lòng thở dài một hơi, hắn thắng cược!* Ở đoạn này bản gốc có thêm tà khí nữa nhưng hình như từ trước đến giờ quá nhiều từ này rồi kiểu lạm dụng một cách thái quá nên mình xin được lược bỏ ở một số đoạn.Hạ Thiên Tịch đột nhiên chạy tới, không dừng bước được, cả người hung hăng đụng vào trong ngực Lăng Thần, làm cả người Lăng Thần phải lảo đảo lui về sau mấy bước, lưng đụng vào xe.

"Bảo bối...

Bảo bối..."

Hắn một tiếng lại một tiếng thấp giọng gọi, tình cảm sâu đậm nóng bỏng.Hạ Thiên Tịch giãy dụa từ trong ngưc Lăng Thần ra, nâng đôi mắt đầy nước mắt nhìn cánh tay đầy miệng vết thương của Lăng Thần, giọng nói run rẩy: "Chảy nhiều máu như vậy, chảy máu nhiều như vậy..."

"Bảo bối, anh không sao."

Thấy Hạ Thiên Tịch đau lòng, Lăng Thần lập tức nhẹ giọng dỗ dành.Nhưng dỗ dành của hắn một chút cũng không dùng được, cả người Hạ Thiên Tịch run rẩy, giọng nói khàn khàn, "Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ? ? ?"

Nhìn bảo bối của mình đau lòng đến như vậy, trong nháy mắt Lăng Thần hối hận.Nhưng mà, hối hận cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất thôi, nếu như có thể dùng biện pháp này để bảo bối bày tỏ tình yêu với mình, hắn nhất định sẽ dùng."

Đi bệnh viện, nhanh lên, chúng ta đi bệnh viện."

Hạ Thiên Tịch nói xong thò tay kéo cửa xe sau lưng, ngón tay run rẩy lập tức duỗi đến trên cửa sổ thủy tinh bị nghiền nát, bị thủy tinh bén nhọn cắt qua ngón tay, hắn chỉ thấp giọng kêu a một tiếng, lại không yếu ớt kêu đau với Lăng Thần.Lăng Thần dùng loại phương pháp này, trừng phạt không phải là chính hắn, thật ra là Hạ Thiên Tịch.Hắn nếu như yêu y, làm sao có thể sẽ không vì y đau lòng.Bây giờ, tim của hắn có chút đau đớn không chịu nổi, nếu không cả người hắn cũng sẽ không run bần bật như vậy, hai mắt mông lung đẫm lệ như một con thú bị thương, dáng vẻ rất bất lực.Hắn hoảng loạn, trong đầu chỉ có ầm ĩ, căn bản không biết nên làm thế nào mới tốt."

Bảo bối, em bị thương?"

Lăng Thần nhìn thấy trên ngón tay hắn có một vết thương thật dài còn đang nhỏ máu, ánh mắt trở nên bén nhọn."

Không cần phải xen vào, chúng ta đi bệnh viện trước, đi bệnh viện..."

Hai mắt Hạ Thiên Tịch đẫm lệ mông lung, giọng nói đã khàn đến không nói ra lời, hắn mở cửa xe muốn nhét Lăng Thần vào trong."

Anh xem tay em."

Lăng Thần làm sao có thể cho y như ý nguyện?Nhìn thấy y bị thương, lòng hắn lập tức đau đớn, tuy rằng miệng vết thương của hai người bọn họ quả thật không thể so, nhưng bây giờ hắn nếm phải cảm giác gieo gió gặt bão. (T: Xưng hô của mình hơi loạn, nếu người đang nói đang nghĩ thì mình cho là 'hắn', còn người được nghĩ đến thì 'y'.

Mà nói chung thì xưng hô biến đổi linh hoạt chứ mình không miêu tả được nha cac pạn)."

Không cần anh quan tâm."

Hạ Thiên Tịch phẫn nộ gào thét, vứt tay Lăng Thần ra, Lăng Thần sao sẽ cho hắn vứt ra, dùng một cánh tay không bị thương dùng sức cầm chặt ngón tay Hạ Thiên Tịch, nhìn thấy trên ngón tay chảy máu tươi, đôi mắt của hắn tối đi.Lăng Thần cúi đầu ngậm ngón tay Hạ Thiên Tịch ở trong miệng, thỏa thích mút lấy máu tươi trên ngón tay hắn. (T: Rửa tay sạch sẽ chưa?

Cẩn thận virus nha con).Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần, lúc này đã rơi lệ đầy mặt."

Đồ ngu, còn đi bệnh viện cái gì, ngươi trực tiếp dùng quang minh ma pháp trị liệu cho hắn là tốt rồi."

Thanh âm mang chút cười nhạo của tiểu Cửu vang lên trong đầu của Hạ Thiên Tịch.Xem phim miễn phí lâu như vậy, nó thật sự không thể hiểu cái gì mà anh iu em, em iu anh này. (T: Cẩu độc thân beliek).Cái gì mà anh yêu em, em yêu anh?

Còn vì loại tình cảm mắc cười này mà tự sát, chết đi, con người thật ngu ngốc.Tiểu Cửu quả thực xì mũi coi thường với con người.Không để ý đến tiểu Cửu cười nhạo, có được nhắc nhở của tiểu Cửu hai mắt Hạ Thiên Tịch lập tức sáng ngời, trong đầu lúc này đã so với trước đó an tĩnh rất nhiều, lập tức dùng sức rút ngón tay của mình từ trong miệng Lăng Thần lấy ra, khàn giọng nói: "Nhanh đi vào."

Lăng Thần bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, thấy hai mắt Hạ Thiên Tịch đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ mông lung, trong lòng có vài phần đau lòng, dưới ánh mắt sắc bén của Hạ Thiên Tịch lên xe.Hạ Thiên Tịch lập tức ngồi vào chỗ tài xế, đóng cửa xe, lấy bàn tay đầy miệng vết thương của Lăng Thần đặt ở trước mặt mình, cánh môi run rẩy, ánh mắt nhìn miệng vết thương trên tay Lăng Thần."

Bảo bối, anh không sao, đừng lo lắng."

Lăng Thần nhìn bộ dạng run rẩy của hắn, trong lòng đau đớn, thề, sau này tuyệt đối không lấy bộ dạng này dọa bảo bối của mình nữa.Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu, ánh mắt hung hăng trợn mắt liếc Lăng Thần, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt mang theo hung ác, làm cho Lăng Thần trong nháy mắt ngậm miệng lại.Hạ Thiên Tịch để tay mình che trên tay Lăng Thần, miệng lẩm bẩm, hắn còn không quá quen với quang minh ma pháp, cho nên chỉ có đọc khẩu quyết của ma pháp.Theo hắn đọc, hào quang nhu hòa màu trắng thoáng hiện trên tay hắn, bao bọc lấy tay Lăng Thần, theo hào quang màu trắng này chiếu lên, miệng vết thương trên tay Lăng Thần rất nhanh khép lại, không còn chảy máu nữa.Lăng Thần nheo mắt lại nhìn một màn thần kỳ này.______________________________________Thanh: Em đã comeback, edit bộ này từ hồi 14 tuổi mà giờ 15 tuổi 5 tháng còn chưa xong các bác ạ =)).

Sắp bằng tuổi mấy anh nvc luôn rồi.

2020 rồi, mấy thím còn bé bé thì học hành đi nhá, đừng yêu đương rồi đầu rơi máu chảy như mấy ổng, nhà pao ziệc!P.s: Tên em là Mai Nhật Lệ nha không phải Thanh gì đâu nhiều thím nhầm, nhưng em lỡ lấy cái nickname Thanh rồi nên lười đổi =))
 
Back
Top Bottom