[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 85,293
- 0
- 0
[Edit/Đam Mỹ] Ngày Nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp
Chương 79: Báo cáo giữa kỳ
Chương 79: Báo cáo giữa kỳ
"Hòa Viên ơi, sao Tích Đình chưa về nhỉ?
Con xuống xem thử đi."
Lục Nghiên Chiêu liếc nhìn đồng hồ, gọi Trì Hòa Viên.Trì Hòa Viên đổi tư thế tiếp tục chơi điện thoại, nghe vậy chỉ lười biếng nhướn mày, thản nhiên nói: "Mới đi có mấy phút, vội gì chứ."
Lục Nghiên Chiêu không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Trì Hòa Viên.Trì Hòa Viên bị nhìn đến phát sợ, điện thoại cũng không cầm nổi nữa, đành phải thỏa hiệp ngồi dậy nói qua loa: "Biết rồi biết rồi, con đi, con đi."
Đang định đi xuống thì Trì Nghiệp lơ mơ bò dậy đi vệ sinh, vừa mở cửa đã đụng phải Trì Hòa Viên chuẩn bị ra ngoài.Trì Nghiệp nghi ngờ: "Con đi đâu thế?"
Trì Hòa Viên phàn nàn: "Đi xem con trai cưng của ba có bị người ta bắt cóc mất không."
Vừa dứt lời thì một cái tát của Lục Nghiên Chiêu bay tới.Trì Hòa Viên: "......"
Nhân quyền đâu?Trì Nghiệp bừng tỉnh ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Chử đi rồi à?"
"Vầng."
Trì Hòa Viên đáp, cúi người xỏ giày: "Vừa mới đi."
Nhắc đến Chử Duật, Lục Nghiên Chiêu đứng bên cạnh nhíu mày cằn nhằn: "Chán anh thật đấy, lần đầu Tiểu Chử đến nhà mà anh lại ngồi trên bàn ăn dạy đời người ta, chả ra cái thể thống gì cả."
Trì Nghiệp bắt đầu tỉnh rượu hơn một chút, giờ mới muộn màng nhận ra hành vi của mình không ổn tí nào, ngại ngùng gãi đầu chuẩn bị nói lảng sang chuyện khác thì lại thấy Trì Hòa Viên đứng ở cửa lẩm bẩm: "Lại còn 'Tiểu Chử, Tiểu Chử' nữa chứ, người ta lớn từng này còn chưa bao giờ bị người khác gọi như vậy đâu."
Trì Nghiệp nhíu mày: "Là sao?"
"Con cũng định nói đâu nhưng mà..."
Trì Hòa Viên bó tay mở miệng: "Hai người có nhớ con và Trì Tích Đình làm việc ở công ty nào không?"
Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu nhìn nhau, trong mắt đều là sự nghi ngờ và dè dặt."
Tập đoàn nhà họ Chử?"
Mãi một lúc sau, Lục Nghiên Chiêu mới trả lời.Trì Hòa Viên cười lạnh, vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh: "Người vừa ngồi đây tên là Chử Duật, ba mẹ đoán xem anh ta là ai đi?"
Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu: "......"
Lục Nghiên Chiêu mở miệng, môi mấp máy hồi lâu không nói nên lời, run rẩy giơ tay chỉ vào Trì Hòa Viên rồi lại ngập ngừng chỉ vào vị trí kia, tinh thần đã bị câu chữ của Trì Hòa Viên đả kích nặng nề."
Thằng bé nói...nói là mở một công ty nhỏ mà?"
Lục Nghiên Chiêu lắp bắp.Trì Hòa Viên thở dài: "Người ta chỉ khiêm tốn một chút thôi, ai ngờ ba mẹ lại thật thà quá, không thèm suy luận tí nào luôn."
Theo lý mà nói thì phải động não một chút chứ, hai đứa con trai đều đang làm ở công ty nhà họ Chử, mà chữ "Chử" cũng không phải là họ gì phổ biến, chỉ cần để ý là có thể nhận ra điều bất thường.Lục Nghiên Chiêu ngây người hai giây, rồi quay đầu nhìn Trì Nghiệp.Trì Nghiệp cũng đang hoảng hốt không thôi, thấy Lục Nghiên Chiêu nhìn mình thì cứng nhắc quay đầu đi, chột dạ liếc vợ thêm vài lần rồi mới lắp bắp mở miệng: "Ba...ba hơi nhức nhức cái đầu, về nằm thêm một lát ha."
Lục Nghiên Chiêu: "....."
Lục Nghiên Chiêu biết là không thể trông cậy vào Trì Nghiệp được nữa, mím môi suy nghĩ một lúc lâu rồi do dự ngẩng đầu nhìn Trì Hòa Viên, lông mày nhíu lại vì lo lắng."
Hai đứa nó làm sao mà đến được với nhau?
Tiểu...
Tổng giám đốc Chử của các con là người thế nào?
Thằng bé Tích Đình này cũng thật là, sao lại..."
Chênh lệch giữa hai gia đình quá lớn, Lục Nghiên Chiêu không thể nào yên tâm được, thế nhưng trọng tâm lo lắng của Lục Nghiên Chiêu và của Trì Hòa Viên lại khác nhau.Bà không cảm thấy Trì Tích Đình không xứng với Chử Duật, mà lo rằng với thân phận của Chử Duật thì rất dễ để tiếp xúc với nhiều điều mới mẻ hơn, càng lo rằng Chử Duật rồi sẽ sớm phụ lòng Trì Tích Đình.Trì Hòa Viên nghe ra được ẩn ý trong lời Lục Nghiên Chiêu, nhíu mày nói: "Mẹ yên tâm đi, không cần lo lắng về con người của tổng giám đốc Chử đâu, hơn nữa..."
Trì Hòa Viên ngừng lại một chút rồi mới nhẹ nhàng nói: "Chử Duật rất yêu Trì Tích Đình."
Trì Hòa Viên nói xong mà vẫn thấy hơi ngượng ngùng.Lúc mới biết chuyện cậu cũng có chọc gậy bánh xe chút, nhưng nếu chỉ xét riêng tình cảm của hai người và nhân phẩm cá nhân của Chử Duật thì chắc chắn không có vấn đề gì.Liên quan đến tình cảm của Trì Tích Đình, về mặt cảm tính thì Trì Hòa Viên thật sự vẫn không mấy ủng hộ, thế nhưng nếu xét về mặt lý trí thì Chử Duật lại rất hoàn hảo, điều kiện tốt, nhân phẩm tốt, quan trọng nhất là công khai bày tỏ tình yêu với Trì Tích mà không hề giấu giếm.Lục Nghiên Chiêu nhìn Trì Hòa Viên một lúc lâu, cuối cùng đành phải gật đầu: "Ừ, mẹ biết rồi, mấy lời vừa rồi cứ coi như mẹ chưa nói, con cũng đừng kể với anh con."
Trì Hòa Viên đáp: "Con biết rồi."
Tâm sự xong, Lục Nghiên Chiêu lôi Trì Nghiệp về phòng.Cửa phòng đóng lại, Trì Hòa Viên đang định đi tìm Trì Tích Đình thì thấy ngoài cửa vang lên giọng nói thông minh, sau đó cửa mở ra.Trì Tích Đình ngơ ngác nhìn Trì Hòa Viên, hỏi: "Muộn thế này em còn đi chơi đâu nữa?"
"......"
Trì Hòa Viên: "Chơi cái quần què gì, tôi thấy anh đi lâu chưa về, đang sợ anh đi theo người ta luôn đây."
Trì Tích Đình 'liếc yêu' Trì Hòa Viên một cái, gạt Trì Hòa Viên đang chắn đường ra: "Anh là loại người dễ dãi như vậy à?"
"Ừa."
Trì Hòa Viên kiên định.Trì Tích Đình: "......"
Bàn ăn chưa dọn, bát đũa cũng chưa rửa, Trì Tích Đình không thèm quan tâm đến Trì Hòa Viên nữa mà đi thẳng đến bàn ăn bắt đầu dọn dẹp, thấy trong đĩa gà kho hạt dẻ còn sót lại mấy hạt thì định thò tay tiêu diệt hết.Trì Hòa Viên ngồi bên cạnh chơi điện thoại liếc một cái, bĩu môi nói: "Còn ăn nữa à, hạt dẻ một đống calo, ăn cho béo đẫy cái thây ra."
Trì Tích Đình phản bác: "Anh có béo đâu."
"Béo."
Trì Hòa Viên đặt điện thoại xuống, gác cằm lên lưng ghế, ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá Trì Tích Đình một vòng rồi đưa ra kết luận.Giờ là vừa đẹp, trước kia gầy quá, không khỏe mạnh tí nào.Trì Tích Đình cũng bĩu môi: "Hứ, em cũng béo rồi nhé."
"Anh tưởng ai cũng như anh à?
Tôi có tập gym nha, không giống như anh suốt ngày mọc rễ trên giường."
Trì Hòa Viên cạn lời."
Em có tập gym à?
Bảo sao thể lực tốt thế."
"Hứ."
"Thể lực tốt thì rửa bát nha?"
Trì Hòa Viên: "...Thích bị chửi um sùm lên không?
Cơm thì tôi nấu, đến bát cũng bắt tôi rửa à?"
Trì Tích Đình cười: "Giỡn hoy giỡn hoy, anh rửa, anh rửa mà."
Nói thì nói thế nhưng Trì Hòa Viên vẫn không nỡ để Trì Tích Đình dọn dẹp một mình, vẫn tới giúp anh dọn sạch bàn ăn một chút rồi mới mệt mỏi lê xác nằm dài trên sofa.Trì Tích Đình rửa bát xong, vừa lau tay vừa lại gần Trì Hòa Viên, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh rồi hỏi: "Ba mẹ ngủ cả rồi à?"
"Ba uống say rồi, mẹ đang chăm sóc trong phòng."
Trì Hòa Viên nghiêng người nằm xem điện thoại, đầu cũng không thèm ngẩng lên: "Tài thật, đã già mục xương rồi còn uống cho lắm vào."
"Ba nhà mình mới có 50 thôi nhá, gừng càng già càng cay, mục là mục thế nào."
Trì Tích Đình vừa trả lời Trì Hòa Viên vừa lôi điện thoại trong túi ra: "Ba còn khỏe hơn anh nhiều."
Tâm hồn trẻ con, tuổi tác người lớn, cơ thể người già, công việc nhiều như cháu chắt, một mình tui sống như một gia đình bốn thế hệ.Trì Hòa Viên bị chọc cười, ngẩng đầu lên thấy Trì Tích Đình đang chăm chú nhìn điện thoại thì đá vào eo anh: "Xem gì đó, nghiêm túc thế?"
Trì Tích Đình ghét bỏ nhích sang một bên, nói: "Sếp vừa thông báo thứ Hai họp, anh chuẩn bị trước một tí."
Trì Hòa Viên nghe mà tưởng truyện thần thoại, ngạc nhiên đến mức ngồi thẳng cả lưng: "Woa, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?
Anh làm việc trong ngày nghỉ luôn á?"
"Có làm việc đâu?
Anh chỉ xem qua thôi, làm xong hết cả rồi."
Vẫn là cái bản kế hoạch mà Trì Tích Đình viết vào buổi tối hôm đi công tác đó, trong một phút nóng đầu không ngủ được bèn dậy viết một mạch từ đầu đến cuối.Đối với mỗi giai đoạn của nhiệm vụ công việc Trì Tích Đình đều nắm rất rõ mục tiêu cụ thể.
Thời gian còn lại của anh không nhiều, chắc chắn sẽ không thể theo kịp tiến độ của những người khác, vậy nên chỉ có thể phát huy sở trường để bù đắp sở đoản, cố gắng khiến những điểm nổi bật trong bản kế hoạch lấn át được khuyết điểm về tiến độ.Một số thiếu sót vì tiến độ hoàn toàn có thể bù đắp sau khi báo cáo giữa kỳ kết thúc.Trì Tích Đình tỉnh táo tự đặt ra kế hoạch cho mình, sau khi đi công tác về cũng không lơi là nhịp độ mà cố gắng tối ưu hóa lại bản kế hoạch vẫn còn hơi thô ráp.Còn tiện tay làm một bản báo cáo PPT."
Cho tôi xem với nào."
Trì Hòa Viên nhích sang, cũng khá tò mò về công việc của Trì Tích Đình: "Hệ thống KPI, tỷ lệ chuyển đổi, ROI, hệ thống CRM, toàn mấy thứ gì gì thế..."
Trì Tích Đình liếc Trì Hòa Viên một cái: "Lĩnh vực của hai đứa khác nhau, đương nhiên là em không hiểu rồi.
Anh cũng chả hiểu mấy cái chi tiết bộ nhớ, căn chỉnh độ chi tiết hay chuẩn hóa ngưỡng tối thiểu gì gì đó của bên em cả."
Trì Hòa Viên: "......"
Là không hiểu dữ chưa?Đột nhiên nhắc đến công việc của Trì Hòa Viên, Trì Tích Đình chợt nhớ ra chuyện chính, quay đầu hỏi Trì Hòa Viên: "Bên Giang Hạo vẫn chưa có động tĩnh gì à?"
Nhắc đến chuyện này thì vẻ mặt Trì Hòa Viên cũng nghiêm túc hơn một chút, vừa xoay điện thoại vừa nói: "Chưa."
Trì Tích Đình nhíu mày: "Ông ta nói vài ngày nữa sẽ đưa bản kế hoạch dự án cho em mà?"
"Không biết nữa, dạo này trông có vẻ bận lắm, tôi cũng chẳng mấy khi gặp được."
Trì Hòa Viên cụp mắt xuống, mặt mày nhăn nhó nói: "Nhưng tôi cảm thấy hình như gần đây ông ta có tiếp xúc với người khác."
"Người khác à?"
"Ừ, cũng là bên back-end, vào cùng đợt với tôi."
Lời của Trì Hòa Viên nghe cái là hiểu.Thời điểm này mà Giang Hạo lại đi tiếp xúc với người khác thì có vẻ như đang định buông Trì Hòa Viên ra, tìm người mới để tiếp quản dự án của công ty nhà họ Giang.Trong kế hoạch của Trì Tích Đình, Trì Hòa Viên là một mắt xích khá quan trọng, tất nhiên không thể để Giang Hạo thay thế Trì Hòa Viên nhanh chóng như vậy được.Trì Tích Đình cụp mắt, lông mày càng nhíu chặt hơn, mất một lúc mới nghĩ ra được điểm mấu chốt: "Em đã đến gặp Chử Duật đúng không?"
Trì Hòa Viên gật đầu."
Em nghĩ Giang Hạo không biết à?"
Sắc mặt Trì Tích Đình trầm xuống.Năng lực của Giang Hạo chẳng ra làm sao, nhưng khả năng nghe ngóng tin tức thì rất mạnh.Lần trước họp hội đồng quản trị, cuộc họp vừa kết thúc xong được mấy phút thì ông ta đã nắm rõ được tình hình.Trì Hòa Viên cũng nghĩ đến khía cạnh này, mím môi chau mày nhìn Trì Tích Đình: "Anh nghĩ sao?"
Trì Tích Đình trầm ngâm một lát, nói: "Nếu mà xét từ góc độ của Giang Hạo thì em khá là bất lợi đấy.
Em... quá thẳng thắn."
Cũng không biết dùng từ thẳng thắn này có đúng không, nhưng Trì Hòa Viên thực sự là một người như vậy, rất đơn giản rất trong sáng, đi làm một thời gian rồi mà vẫn giữ được tấm lòng chính nghĩa và cá tính bướng bỉnh đó.Trì Hòa Viên ngơ ngẩn nhìn Trì Tích Đình.Trì Tích Đình tiếp tục nói: "Em là kiểu người không thích làm mấy trò vòng vo tính toán, anh cá là Giang Hạo cũng khá bất lực với em đấy.
Ông ta muốn em về phe mình, nhưng em lại không muốn, không phải là không muốn về phe ông ta mà là cứng đầu đến mức không về phe ai cả."
"Không hẳn là chuyện xấu đâu, việc em đến gặp Chử Duật nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì chứng tỏ cho ông ta thấy em cũng không dễ bị Chử Duật thu phục như vậy."
Trì Tích Đình nói đến đây thì cảm thấy hơi buồn cười, cong cong môi rồi mới tiếp tục: "Ông ta tiếp xúc với người khác chắc chỉ để gióng lên hồi chuông cảnh báo cho em thôi."
Giang Hạo cũng khá là dễ hiểu.Dễ hiểu đến mức tuy Trì Tích Đình chưa bao giờ tiếp xúc nhưng vẫn có thể dễ dàng phác họa ra một bức chân dung đơn giản về ông ta từ lời kể của người khác.Ích kỷ, kiêu ngạo, thậm chí có hơi cực đoan.Năng lực không đủ để chống đỡ cho sự kiêu ngạo và tham vọng của bản thân, chỉ có thể dựa vào những thủ đoạn vòng vèo khác để củng cố sự tự tin cho mình, nói trắng ra là ngoài mạnh trong yếu, loại người không có nội lực vững vàng này rất dễ bị công phá."
Em cũng không cần vội vàng làm gì, cứ từ từ phá vỡ phòng tuyến của ông ta là được."
Trì Tích Đình do dự một lúc lâu, vẫn úp mở tiết lộ phỏng đoán của mình: "Thật ra anh cảm thấy cái dự án Chử Duật giao cho bọn họ đã có vấn đề từ bên trong rồi, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán của anh mà thôi..."
Trì Hòa Viên thấy Trì Tích Đình đề cập đến việc bản thân dự án có vấn đề thì cũng không bất ngờ lắm, có vẻ như đã đoán được từ trước, chỉ đành cụp mắt rồi cho Trì Tích Đình một viên thuốc an thần: "Biết rồi, khi nào nhận được kế hoạch dự án tôi sẽ chú ý."
Trì Tích Đình nghe vậy cũng không có ý định can thiệp vào công việc của Trì Hòa Viên nữa, cực kỳ tin tưởng Trì Hòa Viên đủ thông minh và khôn ngoan để đối phó với những tình huống như thế này.Bây giờ ngẫm lại mới càng hiểu rõ lý do Giang Hạo chọn Trì Hòa Viên.Một là vì phần mềm đã được phát triển, công ty nhà họ Giang cũng không cần nhân viên lập trình nữa mà muốn một nhân viên vận hành back-end để điều phối hơn.Hai là vì năng lực của Trì Hòa Viên thực sự rất mạnh, ở tập đoàn Chử chẳng có bao nhiêu cái ghế mà ngồi, bằng cấp hay quan hệ cũng không quan trọng bằng năng lực.
Trì Hòa Viên bây giờ còn trẻ nên cơ hội chưa nhiều, thế nhưng nếu thâm niên công tác tăng lên thì chắc chắn cậu sẽ thăng tiến rất nhanh, mà Trì Hòa Viên đi lên nghĩa là Giang Hạo phải đi xuống.Trong hoàn cảnh này, lựa chọn tốt nhất mà Giang Hạo có thể làm chính là để Trì Hòa Viên ra đi với một lý do chính đáng.Lôi kéo được Trì Hòa Viên đến công ty nhà họ Giang làm việc đúng là một mũi tên trúng hai đích."
Nhờ cả vào em đó, em zai yêu quý."
Trì Tích Đình nghiêm túc vỗ lên cái đầu chó của Hòa Viên, trao gửi trọng trách nặng nề, "Chuyện này mà thành thì anh sẽ..."
Trì Hòa Viên ghét bỏ gạt tay Trì Tích Đình ra, liếc xéo anh một cái, ngoài mặt thì nhăn nhó nhưng vẫn lấp ló một tia mong chờ những lời tiếp theo của Trì Tích Đình."...Anh sẽ bóc cho em mười cân hạt dẻ."
Trì Tích Đình nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra được phần thưởng cho Trì Hòa Viên.Trì Hòa Viên: "...Tôi cần mười cân hạt dẻ làm gì?"
"Làm gà kho hạt dẻ nè, rồi thì sườn kho hạt dẻ, thịt kho tàu hạt dẻ, chân giò hầm hạt dẻ, vân vân mây mây..."
Trì Tích Đình bẻ ngón tay liệt kê ví dụ cho Trì Hòa Viên.Trì Hòa Viên cố lắm mà vẫn không nhịn được, dứt khoát vung tay cho một cú đấm: "Ông muốn ăn thì nói toẹt ra đi Trì Tích Đình.
Suốt ngày vòng vèo tỏ vẻ tốt bụng cho ai xem?"
"Này!
Em út kiểu gì đó."
Trì Tích Đình cũng lập tức đánh trả: "Đừng có mà láo nha Trì Hòa Viên."
Trì Hòa Viên cạn lời lườm một cái rõ dài, đứng dậy đi về phòng, cong môi mỉa mai: "Đi mà nói bạn trai anh làm cho, đây không rảnh đâu nhé"Trì Tích Đình: "......"
Trì Tích Đình lập tức quay sang nhắn tin cho Chử Duật.Gửi cho hắn một danh sách dài toàn những món ăn có nguyên liệu là hạt dẻ, quyết tâm tiêu diệt cả họ nhà hạt dẻ.Chử Duật ngoan hơn Trì Hòa Viên nhiều, thấy vậy thì đồng ý luôn, cúi đầu xem qua vài lần cho nhớ rồi đi tìm công thức nấu ăn.Trì Tích Đình hài lòng tắt màn hình điện thoại, đứng dậy đi tắm rồi đi ngủ.Ngày hôm sau, Trì Tích Đình và Trì Hòa Viên đều ở nhà nguyên ngày.Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu cứ bóng gió dò hỏi tình hình của Chử Duật mãi, có lẽ là vì hôm trước có mặt Chử Duật nên không dám hỏi thẳng trước mặt người ta, giờ rảnh rảnh rồi là chỉ muốn moi hết toàn bộ thông tin của Chử Duật cho bằng được.Trì Tích Đình đã dự đoán được trước, cũng có chuẩn bị rồi nên những gì có thể nói đều đã nói gần hết, những gì không thể nói thì một chữ cũng không hé ra."
Chuyện tình cảm ai mà đoán được chứ, lúc con mới đến tập đoàn Chử cũng đâu có ngờ là có thể quen biết Chử Duật đâu."
Trì Tích Đình chọc chọc vào quả trứng ốp la trong đĩa, nói: "Nhưng mà duyên phận đôi khi lại kỳ diệu như vậy đấy."
Trì Hòa Viên ghê tởm liếc nhìn Trì Tích Đình, uốn éo bắt chước theo: "Ôi chao, duyên phận đôi khi lại kỳ diệu như vậy đấy——"Trì Tích Đình: "...Bớt giỡn nhây đi Trì Hòa Viên."
Dạo này không biết cậu nhóc này ăn nhầm thuốc gì mà không kiếm chuyện cà khịa anh một lần là như không sống nổi vậy.Lúc mình mới xuyên vào Trì Hòa Viên đâu có cái bộ dạng cợt nhả như này nhỉ.Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu thấy hai anh em cãi nhau om sòm thì lại rất vui mừng, cũng chẳng xen vào bênh vực ai mà ngồi bên cạnh vừa cười vừa xem."
Hòa Viên cũng xem xét đi nhé, tuổi không còn nhỏ nữa.
Anh con có rồi thì con cũng nhanh chân lên đi."
Lục Nghiên Chiêu đột nhiên nói một câu.Lời vừa dứt, cả nhà im phăng phắc.Trì Tích Đình quay đầu nhìn Trì Hòa Viên, thấy mặt Trì Hòa Viên như ăn phải ruồi thì không nhịn được nữa mà cười "phụt" một tiếng.Sau đó hứng trọn ánh mắt oán hận của Trì Hòa Viên bắn tới."
Buồn cười lắm à?"
Trì Hòa Viên chau mày nghiến răng hỏi: "Đều tại anh đó, mới nứt mắt ra đã bày đặt yêu đương làm gì?"
Còn làm vạ lây đến cả tôi.Trì Tích Đình tiếp tục cười ha hả.Trì Hòa Viên đe dọa: "Nói giúp tôi nhanh, nếu không ngày mai tự đi tàu điện ngầm đi làm."
Nụ cười hả hê trên mặt Trì Tích Đình lập tức tắt ngấm."
Hòa Viên cũng đâu có lớn lắm đâu ạ, mới hai mươi mấy tuổi vội gì chứ."
Trì Tích Đình giả vờ nghiêm túc: "Giờ nó đang ở độ tuổi phấn đấu."
Lần đầu tiên nghe Trì Tích Đình gọi mình là "Hòa Viên", Trì Hòa Viên sởn cả da gà da vịt, nhịn mãi mới kìm lại được ý định muốn mở mồm sửa lại cách xưng hô của Trì Tích Đình.Lục Nghiên Chiêu thì không đồng ý lắm, phàn nàn với Trì Tích Đình một hồi lâu mới miễn cưỡng quyết định thả cho Trì Hòa Viên tự do thêm vài năm nữa.Trì Tích Đình thấy Lục Nghiên Chiêu đã dẹp bỏ ý định thì lén lút ra hiệu OK với Trì Hòa Viên.Trì Hòa Viên cúi đầu nhìn rồi hừ lạnh một cái."
Mai 8 giờ đi đấy, anh nhớ mà dậy sớm."
Trì Hòa Viên nói, "Dậy muộn tôi không đợi đâu."
Trì Tích Đình đau khổ gật đầu.Sáng sớm hôm sau, Trì Tích Đình vẫn còn đang say sưa giấc nồng thì bị tiếng gõ cửa liên hoàn của Trì Hòa Viên đánh thức.Trì Hòa Viên thấy Trì Tích Đình mở cửa thì lập tức đẩy người vào phòng tắm rửa mặt, sau đó nhanh chóng đóng gói bữa sáng vào túi, đợi đến khi Trì Tích Đình rửa mặt xong đứng ngơ ngác ở phòng ăn thì nhanh chóng túm lấy cổ áo sau của Trì Tích Đình lôi ra ngoài.Trì Tích Đình bị cưỡng ép nhét vào ghế phụ, mắt nhắm mắt mở nhìn Trì Hòa Viên ngồi ở ghế lái.Một giây sau, bữa sáng nóng hổi được ném vào lòng.Trì Tích Đình: "......"
Tuyệt vời.Có cỗ máy em trai tự động phục vụ.Hôm nay cũng khá là may, trên đường không tắc lắm, tuy muộn hơn dự kiến mười mấy phút nhưng hai người vẫn đến công ty đúng giờ.Trì Hòa Viên quẹt thẻ xong thì đi lên tầng, Trì Tích Đình ra ngoài mua một ly cà phê rồi lề mề lết xác vào thang máy.Trì Tích Đình đụng phải Thẩm Chi Triết ở cửa thang máy tầng 27.Thẩm Chi Triết bất ngờ liếc Trì Tích Đình một cái, rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, thản nhiên buông một câu: "Trễ rồi nhé, năm phút."
Trì Tích Đình: "...Có máy chấm công làm bằng chứng ạ."
Thẩm Chi Triết cười, chỉ vào ly cà phê trong tay Trì Tích Đình: "Mua một ly thôi à?
Không có phần của tôi sao?"
"Mặt dày ghê."
Trì Tích Đình lẩm bẩm, "Anh lương bao nhiêu tôi lương bao nhiêu, vặt lông cừu còn vặt đến cả đầu nhân viên."
Thẩm Chi Triết: "Sáng sớm đừng có bực bội thế bạn ơi, một ngày tốt lành bắt đầu từ buổi sáng đó."
"Một tuần ghét nhất là thứ Hai."
Trì Tích Đình u ám: "Ngài còn có việc gì nữa không ạ?"
"Tôi thì không có việc gì, nhưng mà việc của các cậu thì nhiều lắm."
Thẩm Chi Triết xoa cằm nói: "Lát nữa 10 giờ họp nhé, cậu thông báo cho mọi người đi.
À đúng rồi, cuộc họp lần này có tổng giám đốc Chử tham gia đấy nhé, nhớ cẩn thận chút, báo cáo cho nghiêm túc vào, đừng có lần trước thế nào giờ lại y như thế đấy, chẳng có chút tiến bộ nào."
Thảm cảnh của đám thực tập sinh lần trước vẫn còn rõ mồn một, Thẩm Chi Triết nghĩ thôi cũng thấy mất mặt cực kỳ.Không có đứa nào cho ra hồn.À quên, có đứa duy nhất ra hồn thì đang đứng đây đòi buông xuôi nằm thẳng nè.Trì Tích Đình đã biết Chử Duật sẽ tham gia nên không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng vâng lời rồi đi thông báo cho các thực tập sinh khác.Quả nhiên, vừa gửi tin nhắn xong là nhóm thực tập sinh lại một lần nữa nổ tung.Trong mắt toàn thể nhân viên tập đoàn Chử thì Chử Duật luôn mang một dáng vẻ vô cùng thần thánh và khó có thể chạm tới, nói trắng ra là sợ phát khiếp, không phải là vì tính tình không tốt hay mắng chửi mà là vì khí chất quá mạnh, cộng thêm địa vị quá cao, trên người luôn có thêm một tầng áp bức khiến người ta e dè không dám đến gần.Không ai muốn nhận lời đánh giá tiêu cực từ Chử Duật nên biểu hiện đều rất rụt rè cẩn thận, sợ lại bất cẩn nói sai làm sai điều gì."
Tổng giám đốc Chử lại đến à?
Chao ôi, là hên hay xui đây trời."
"Đối với tôi thì là xui đó, muốn đi chết quá đi thôi.
Lần trước tôi từng báo cáo trước mặt sếp đấy.
Trời ơi, mấy cậu không biết lúc đó tôi lỡ đối mắt với sếp một cái mà căng thẳng đến run cả người, giờ nghĩ lại chân vẫn còn mềm nhũn đây này."
"Không sao đâu, lần này có nhóm trưởng mà.
Nhóm các cậu chắc là cử cậu ta báo cáo đúng không?"
"Ừ đấy, bình thường đều là vậy..."
Gần đến 10 giờ, các thực tập sinh dù có sợ hãi đến đâu cũng đành lần lượt đứng dậy, tụm năm tụm ba đi về phía phòng họp.Dù sao cũng là cạnh tranh nhóm, mọi người cũng rất biết điều mà ngồi cùng với thành viên trong nhóm mình, tranh thủ lúc cuộc họp chưa bắt đầu thì gấp rút xem lại một lượt, cố gắng luyện tập để trong quá trình báo cáo không xảy ra bất kỳ sai sót nào.Mỗi một thực tập sinh đều cực kỳ đầu tư cho cuộc thi nhóm lần này.Lúc Trì Tích Đình bước vào phòng họp, các thực tập sinh đang ngồi trong phòng đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh, rồi chăm chú dõi theo Trì Tích Đình đang tìm chỗ ngồi xuống.Sau cái lần "lên bảng vàng" đó thì sự tồn tại của Trì Tích Đình trong đám thực tập sinh đã lập tức tăng vọt.Hội đồng quản trị đó nha, đừng nói là trực tiếp tham gia dự án và báo cáo mà ngay cả mặt của mấy cổ đông bọn họ cũng chưa từng thấy, à không, ngay cả tầng 35 cũng chưa được bước chân vào.Thật ra chỉ trong một vài tháng ngắn ngủi thì rất khó để đánh giá được sự chênh lệch giữa các thực tập sinh, thế nhưng năng lực của Trì Tích Đình lại quá mạnh, vận may cũng cực kỳ tốt, cứ như thể nữ thần may mắn chỉ chiếu cố một mình anh vậy.Đúng thế.Ngoài từ "vận may tốt" thì chẳng có cách nào để giải thích được những sự trùng hợp hiếm có này.
Lần đầu tiên báo cáo đã được Chử Duật chứng kiến, vừa hay trong tay Chử Duật lại có một dự án quan trọng, vừa hay lại chọn trúng Trì Tích Đình, sau đó thì cứ thế mà đi, mỗi bước đi đều thuận buồm xuôi gió.Nói thật nhé, làm gì có ai thấy thế mà không ghen tị.Ngô Mộc Lương và La Tinh cũng đi vào phòng họp, vừa mới bước vào phòng đã nhìn thấy Trì Tích Đình đang ngồi ở phía đối diện.Ngô Mộc Lương liếc Trì Tích Đình, hừ lạnh một cái trong mũi rồi dứt khoát dẫn La Tinh ngồi xuống phía bên kia.Hành động này đã trực tiếp thể hiện mối quan hệ không hòa hợp của nhóm bọn họ trước mặt mọi người.Tiếng xì xào bàn tán dần sôi nổi hẳn lên.Lê Dạng đang cắm cúi xem lại bản thảo nghe vậy thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn một chút rồi chú ý đến Trì Tích Đình đang ngồi một mình một góc, bộ dạng vẫn rất thản nhiên, còn lơ đãng xoay xoay bút.Lê Dạng sửng sốt mất mấy giây, tiếp tục nhìn sang Ngô Mộc Lương bên cạnh, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.Hoắc Hựu Thâm cũng nhạy bén lướt qua Trì Tích Đình và Ngô Mộc Lương mà đánh giá một chút, kín đáo khịt mũi cười lạnh rồi giả vờ hờ hững tiếp tục xem xét kế hoạch của nhóm mình, kiên nhẫn đợi cuộc họp bắt đầu.Trì Tích Đình ngồi ngẩn người một lát, thấy còn vài phút nữa mới bắt đầu cuộc họp thì tranh thủ xem lại PPT của mình, vừa lướt qua một lượt thì bóng dáng của Thẩm Chi Triết cũng xuất hiện nơi cửa phòng họp.Phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.Thẩm Chi Triết chưa vào ngay, dường như đang thảo luận gì đó với người đứng bên ngoài.Các thực tập sinh đồng loạt nín thở, muốn giả vờ không quan tâm nhưng không thể kiểm soát ánh mắt của mình, cứ chằm chằm quan sát động tĩnh ngoài cửa.Một giây sau cửa kính được đẩy ra, dây thần kinh căng thẳng trong đầu các thực tập sinh cũng đứt phụt, lập tức đứng dậy chào hỏi lãnh đạo theo phản xạ.Tâm trạng căng thẳng hồi hộp tràn ra từ giọng nói run rẩy."
Tổng giám đốc Chử, giám đốc Thẩm đến ạ."
"Chào tổng giám đốc Chử, chào giám đốc Thẩm ạ."
"Tổng giám đốc Chử..."
Chử Duật mặc một bộ vest đo may chỉn chu màu đen, dáng người cao lớn thẳng tắp, cung mày sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, khí chất cao quý xa cách, đôi mắt sau cặp kính như được phủ một lớp sương tuyết lạnh lẽo khiến cho người ta khó mà lại gần.Sau khi vào cửa, Chử Duật bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Trì Tích Đình theo thói quen.Trì Tích Đình ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Chử Duật, rồi lại liếc nhìn Thẩm Chi Triết đang đi theo sau, lịch sự chào: "Chào tổng giám đốc Chử, chào giám đốc Thẩm ạ."
Chử Duật lạnh lùng gật đầu, đi thẳng đến trước bàn họp.Thẩm Chi Triết cũng "ừ" một tiếng, nhìn Trì Tích Đình vài giây rồi lại quan sát bố trí chỗ ngồi trong họp một vòng, lông mày chợt giật giật khi phát hiện có gì đó không đúng.Hoàn cảnh chưa cho phép nên Thẩm Chi Triết cũng không hỏi nhiều, lập tức ngồi vào chỗ.Cuộc họp do Thẩm Chi Triết chủ trì.Thẩm Chi Triết không vòng vo, gõ gõ lên mặt bàn hai cái.Cộc cộc.Các thực tập sinh nhìn về phía tiếng động, chăm chú quan sát hai vị lãnh đạo ngồi phía trước, trong bầu không khí yên tĩnh đến gần như ngạt thở ấy ai nấy cũng âm thầm nuốt nước bọt.Thẩm Chi Triết nói: "Tính từ lúc mọi người nhận được bản kế hoạch dự án thì đã được hơn nửa tháng rồi, hôm nay tôi quyết định dành chút thời gian để tìm hiểu sơ qua tình hình triển khai công việc của các anh chị."
"So với các phòng ban khác trong tập đoàn thì nhân sự của bộ phận Marketing không nhiều lắm, cho nên đối với tôi hiệu suất là vô cùng quan trọng, một trong những mục đích của việc kiểm tra giữa kỳ cũng là để giám sát và điều chỉnh tiến độ công việc của mọi người."
Giọng Thẩm Chi Triết không cao không thấp, hầu như không thể đoán được thái độ và tâm trạng của anh ta lúc này, toàn là những câu từ lạnh lùng cứng nhắc, "Ngoài ra tôi cũng cần biết phương hướng làm việc của mọi người có đi đúng hướng hay không, nếu ngay cả phương hướng chính cũng có vấn đề thì nên dẹp luôn chứ đừng làm nữa."
Giọng điệu của Thẩm Chi Triết đột nhiên thay đổi, đanh thép hẳn lên: "Trong cuộc họp đầu tiên tôi đã cực kỳ nhấn mạnh rồi, ba dự án này đều vô cùng quan trọng, nếu không thì tôi đã chẳng cho áp dụng cách làm việc nhóm.
Tôi đã mạo hiểm đánh cược để giao cơ hội cho anh chị, vậy nên hi vọng anh chị đừng làm tôi mất mặt trước mặt tổng giám đốc Chử."
"Thời gian của tôi và tổng giám đốc Chử cũng có hạn nên cố gắng kiểm soát thời gian báo cáo trong vòng mười lăm phút thôi, nếu quá giờ hoặc nói mãi không vào trọng tâm thì tôi sẽ cho dừng lại luôn."
"Tôi nói xong rồi, cũng không còn sớm nữa, triển khai luôn đi."
Thẩm Chi Triết cúi đầu nhìn đồng hồ, lạnh lùng lướt qua đám thực tập sinh đang căng thẳng đến mức sắp quên cả thở bên dưới, hỏi: "Ai sẽ báo cáo cho ba nhóm này?
Người báo cáo đứng dậy."
----------------------------