[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit/Đam Mỹ] Ngày Nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp
Chương 39: Thua phát xít mỗi cái quốc tịch
Chương 39: Thua phát xít mỗi cái quốc tịch
Trì Tích Đình và Trì Hòa Viên gần đến nhà thì Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu cũng đã về, vừa trò chuyện vừa bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa trưa."
Ngày nào cũng ăn cá, ngán chết đi được" Lục Nghiên Chiêu than vãn một câu.Trì Nghiệp cười hớn hở đáp: "Tích Đình thích ăn mà.
Nhưng đúng là ăn nhiều cũng ngán thật, hôm nay anh đổi cách làm khác thử xem""Thôi cũng được...
Mà hai đứa nó sao giờ còn chưa về, không gặp chuyện gì chứ?"
Giọng Lục Nghiên Chiêu khá lo lắng."
Không sao đâu, có Hòa Viên đi cùng mà.
Nhóc đó tính khí hơi nóng nảy nhưng chững chạc đáng tin lắm, có nó đi theo thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu""Ừm..."
Lục Nghiên Chiêu đặt dao xuống, lau tay vào tạp dề, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói tiếp: "Hai đứa giờ hòa thuận với nhau như vậy, em mừng lắm"Dù sao cũng là hai anh em, trong lòng bà...cả hai đều là con, đều là máu thịt trong lòng bàn tay, bà không nỡ để đứa nào phải chịu khổ hay bị ấm ức, vẫn luôn cố gắng để giữ công bằng nhất có thể.Chỉ là trời sinh tính mỗi đứa mỗi khác.Những đứa trẻ quá nhạy cảm thường tự gán lên những hành động và lời nói bình thường một lớp màu sắc khác biệt, rồi từ đó bắt đầu tự giày vò và suy nghĩ rối rắm.Một khi hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo xuống, thì từng chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày cũng có thể trở thành từng giọt nước, từng chút một tưới tắm cho hạt giống ấy, cho đến khi nó nảy mầm đâm chồi, bén rễ sâu trong lòng.Lục Nghiên Chiêu là người rất giỏi thấu cảm, bà có thể hiểu được sự mất cân bằng và cảm giác không an toàn trong lòng Trì Tích Đình, cho nên dù Trì Tích Đình ngày càng tỏ thái độ lạnh nhạt với họ, thậm chí không còn muốn gọi họ là ba mẹ nữa thì cũng chưa từng trách móc lấy một câu.
Bà chỉ luôn cảm thấy mọi lỗi lầm đều nằm ở những người làm cha mẹ như mình, đã không thể cho con đủ cảm giác an toàn và tình yêu thương.Nhưng may mắn là bây giờ mọi chuyện đều đang dần chuyển biến theo hướng tốt đẹp."
Bọn trẻ đều lớn cả rồi" Trì Nghiệp thấy Lục Nghiên Chiêu đang xúc động, bèn rửa tay xong rồi ôm lấy bà, dịu dàng an ủi, "Đều là người lớn cả, đi làm rồi thì tự khắc sẽ nghĩ thông suốt"Lục Nghiên Chiêu gật đầu, lại hỏi Trì Nghiệp: "Nhắc đến công việc mới nhớ, em hơi lo lắng cho công việc của Tích Đình ấy..."
Lúc trước, Trì Tích Đình thấy Trì Hòa Viên được làm ở tập đoàn nhà họ Chử thì thấy rất bất bình, sau đó dùng đủ mọi cách từ dỗ ngọt đến ép buộc, mè nheo Trì Nghiệp mãi bắt ông phải đưa mình vào đó.Trì Nghiệp cũng thực sự tận dụng hết sức tâm huyết và các mối xã giao cho con trai.
Bản thân ông cũng chỉ là một nhân viên của doanh nghiệp nhà nước, nhờ làm việc lâu năm và quen biết rộng nên mới thông qua đủ đường dây quan hệ, cố gắng lắm mới giúp Trì Tích Đình vượt qua vòng sàng lọc hồ sơ.Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu rất thương con, đối với chuyện công việc cũng không áp lực mấy, chẳng mong con mình phải giàu sang phú quý, chỉ cần khỏe mạnh và bình an là đủ rồi.Bọn họ đều hiểu rằng năng lực và tố chất của Trì Tích Đình rõ ràng khó có thể thích ứng được với cường độ công việc ở tập đoàn nhà họ Chử, khả năng được chuyển chính thức cũng rất mong manh, sau khi tốt nghiệp đi đâu về đâu cũng là vấn đề cần phải lo nghĩ.Trì Nghiệp khẽ thở dài nói: "Không sao, cứ để Tích Đình rèn luyện trước đã, chuyện sau này thì để sau hẵng tính.
Dù sao đi nữa chúng ta cũng không để nó chết đói được"Cùng lắm thì ông lại nhờ người giúp một tay, sắp xếp cho Trì Tích Đình vào một công ty nho nhỏ cũng được.
Tuy nhiên Trì Tích Đình sẽ phải tự mình thích nghi với sự chênh lệch giữa một doanh nghiệp lớn và một đơn vị nhỏ mà thôi.Vừa nghĩ đến vấn đề tương lai của con cái, hai vợ chồng đều không tránh khỏi lo lắng, trong bữa cơm cũng không nhịn được mà dò hỏi tình hình công việc hiện tại của Trì Tích Đình ở công ty.Trì Tích Đình hơi ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Ổn lắm ạ"Câu này trả lời cho có lệ, khiến hai người không tài nào đoán được là thật sự ổn hay chỉ là che giấu để giữ thể diện.Trì Hòa Viên ngồi bên cạnh cũng liếc mắt nhìn Trì Tích Đình một cái nhưng không nói gì.Cường độ công việc ở tập đoàn Chử rất lớn, áp lực cạnh tranh cũng không hề nhỏ.
Khi còn đang thực tập, chính cậu cũng bị cuốn vào vòng xoáy khốc liệt ấy, ba tháng liền không có lấy một ngày tan ca trước 11 giờ đêm.Phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể nổi bật trong số hơn chục người cạnh tranh, trở thành một trong hai người được giữ lại làm chính thức.Gần đây Trì Hòa Viên cũng vô cùng bận rộn, không có thời gian để quan tâm đến tình hình của Trì Tích Đình, huống hồ hai người lại ở hai bộ phận xa nhau, bình thường cũng không có nội dung công việc nào cần hợp tác, vậy nên cậu cũng không rõ tình hình công việc hiện tại của Trì Tích Đình.Chỉ biết rằng Trì Tích Đình không hề tăng ca.Ngày nào cũng tích cực tan làm, ở lại thêm một giây phút thôi là thấy phí phạm cuộc đời.Trì Hòa Viên liếc nhìn Trì Tích Đình vẫn đang vô tri ăn cơm, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.Cậu mạnh dạn đoán là Trì Tích Đình cũng chẳng có mấy khát vọng muốn cạnh tranh để được giữ lại chính thức.
Chắc chỉ muốn qua loa vượt qua quãng thời gian này, rồi lấy kinh nghiệm thực tập ở tập đoàn họ Chử làm bàn đạp để xin vào công ty khác.Cũng không hẳn là chuyện gì xấu, chỉ là Trì Hòa Viên vẫn cảm thấy hơi tiếc mà thôi.Trì Tích Đình thì hoàn toàn không biết cả nhà đều đang âm thầm lo lắng cho công việc của anh, cứ thế chill trọn vẹn hết mình trong kỳ nghỉ cuối tuần.Dù có một chút sự cố nho nhỏ hôm về nhà thuê nhưng cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sự mỹ mãn của hai ngày nghỉ.Trì Tích Đình ở nhà thoải mái chơi điện thoại, ăn vặt, sau bữa cơm còn ung dung ra công viên tản bộ cùng cả nhà.Mặt trời chậm rãi lặn xuống, ánh hoàng hôn le lói nơi chân trời xa thẳm.Trì Nghiệp và Lục Nghiên Chiêu sóng vai đi phía sau, thỉnh thoảng mỉm cười nhìn hai đứa con trai phía trước đang cãi nhau chí chóe.Một niềm vui, một niềm hạnh phúc rất đỗi thuần túy và chân thành.Cũng chính là điều mà tất cả mọi người khát khao và trân trọng nhất.Trì Tích Đình và Trì Hòa Viên battle suốt cả quãng đường, cuối cùng Trì Hòa Viên đành chấp nhận thua trận mà rút lui.-Cả nhà quay về, Trì Tích Đình rửa ráy sơ qua rồi trở về phòng ngủ, thả người rơi lên giường, lười biếng với tay lấy điện thoại bắt đầu lướt mạng.Thời gian chơi điện thoại lúc nào cũng trôi nhanh đến kỳ lạ, chớp mắt một cái ngẩng lên nhìn đồng hồ thì đã hơn 11 giờ.Anh thở dài đầy tiếc nuối, lật người một cái, trong lòng lặng lẽ hồi tưởng về cuối tuần của mình.Rất đỗi bình yên.Một cuối tuần trôi qua mà chẳng có chuyện gì xảy ra cả.Dù rằng thứ Bảy có nhận được thông báo họp, nhưng so với đời trước cuối tuần vẫn phải vội vã đến công ty gặp khách hàng thì đúng là tốt hơn nhiều.Nhưng mà dựa vào linh cảm của anh thì...Khi hai ngày trôi qua yên ả một cách bất thường, chính là lúc cần phải bắt đầu cảnh giác.Sau đó chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.Trì Tích Đình nghĩ ngợi một lúc, quyết định đăng một cái status lên vòng bạn bè rồi đi ngủ.【Trì Tích Đình】: Hai ngày sóng yên biển lặng là để tích tụ cho cơn giông bão sắp tới /mỉm cười/Dòng trạng thái vừa được đăng chưa bao lâu, chính cơn giông bão ấy đã đến để lại bình luận.【Thẩm Chi Triết】: /cười nhe răng/Trì Tích Đình: "......"
Khứa này không tha cho mình một phút giây nào cả.Trì Tích Đình im lặng mím môi, liếc nhìn vòng bạn bè thêm lần nữa mới sực nhận ra mình lại lỡ tay dùng tài khoản công việc để post status rồi.Cũng cũng vậy đi chứ biết làm sao giờ.Trì Tích Đình chả thèm quan tâm nữa, đang định tắt WeChat đi ngủ thì thấy Chử Duật gửi tin nhắn đến.【Chử Duật】:Thẩm Chi Triết lại định làm gì nữa vậy?Trì Tích Đình chớp chớp mắt, nhìn kỹ lại mấy lần mới chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Anh lại bò dậy, có chút được sủng mà sợ, lập tức trả lời tin nhắn của Chử Duật.【Trì Tích Đình】:Anh ấy yêu cầu thực tập sinh họp vào ngày mai ạ.Vài giây sau Chử Duật mới nhắn lại một từ 'ừ'.Trì Tích Đình cảm thấy nhức nhức cái đầu, xoa cằm suy nghĩ cả nửa ngày cũng không đoán ra được tại sao Chử Duật lại đột nhiên hỏi mình câu đó.Chẳng lẽ... ngày mai hắn cũng muốn tới nghe ké buổi họp?Thấy Chử Duật không nhắn thêm, Trì Tích Đình cũng không đợi nữa, tắt màn hình điện thoại, thoải mái yên tâm nằm xuống nhắm mắt lại.Sáng hôm sau, Trì Tích Đình bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa loạn xạ không theo quy luật nào.Trì Tích Đình lập tức trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, cảm giác bất an trỗi dậy.
Anh vội đưa tay mở điện thoại ra xem giờ, lập tức bị con số hiện lên trên màn hình làm cho choáng váng, lật người bật dậy khỏi giường rồi hấp tấp chạy đi rửa mặt.Trì Hòa Viên cũng dậy muộn, khi đi ngang qua phòng Trì Tích Đình thì tiện tay gõ cửa mấy cái, nghe thấy bên trong có động tĩnh liền nhanh chóng đi rửa mặt luôn, rửa xong rồi mới thấy Trì Tích Đình nhăn nheo rối bời đi ra khỏi phòng.Hai người không nói gì mà im lặng nhìn nhau một cái, sau đó rất ăn ý ai làm việc nấy.Trì Tích Đình nhanh chóng rửa mặt, còn Trì Hòa Viên thì vào bếp gói bữa sáng.Cả hai người đều hoàn thành nhiệm vụ trong chớp mắt, lập tức rời nhà, hướng thẳng đến công ty.Trì Hòa Viên lái xe như bay suốt dọc đường, nhưng giờ cao điểm buổi sáng đâu phải chuyện cậu có thể kiểm soát, dù có sốt ruột thế nào thì cuối cùng vẫn chết cứng trong dòng xe cộ tắc nghẽn của sáng thứ Hai.Hai người bị kẹt xe suốt cả đoạn đường, mãi mới run run rẩy rẩy đến được công ty.Cũng không muộn quá, chỉ chậm có hơn mười phút thôi.Trì Tích Đình thì vẫn khá bình tĩnh, chỉ có Trì Hòa Viên là trông hơi cáu kỉnh, nhíu mày nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi lên, ngón tay sốt ruột gõ gõ.Trì Tích Đình quay đầu liếc nhìn Trì Hòa Viên một cái.Trì Hòa Viên có vẻ cũng không ngủ ngon, quầng thâm duới mắt rõ ràng, ánh mắt vốn ngang tàng thường ngày hôm nay lại ủ rũ thấy rõ, tóc tai thì không buồn chải chuốt, chỉ vuốt vuốt cho có lệ rồi đội bừa một chiếc mũ che lại.Toàn thân đều tỏa ra cái mùi vị 'dân công sở' nồng nặc.Trì Tích Đình vẫn nhớ Trì Hòa Viên từng nói rằng giám đốc bộ phận của cậu là người rất để ý thời gian, dạo gần đây lại đang siết chặt quản lý, thường xuyên kiểm tra chấm công.
Hôm nay lại là thứ Hai, khả năng cao có họp đầu tuần mà Trì Hòa Viên lại đi muộn, đúng là đâm thẳng đầu vào họng súng của sếp trưởng luôn rồi.Trong lòng Trì Tích Đình cũng hơi buồn bực, cúi mắt nghĩ ngợi, mím môi nhìn sang chỗ khác.Thang máy dừng ở tầng 27.Trì Hòa Viên liếc nhìn màn hình hiển thị, nói với Trì Tích Đình: "Tan làm thì đợi tôi dưới lầu"Trì Tích Đình vừa há miệng thì đã bị Trì Hòa Viên đẩy ra khỏi thang máy."
Bớt lảm nhảm đi."
Trì Hòa Viên cúi người ấn nút đóng cửa, còn liếc mắt cảnh cáo Trì Tích Đình một cái, "Chờ vài phút không chết được đâu"Trì Tích Đình: "......"
Anh có nói là không đợi em đâu...Trì Tích Đình nhìn cửa thang máy khép lại, thở dài đầy lo lắng rồi mới xoay người đi vào văn phòng.Người trong văn phòng đã đến đủ cả, thấy Trì Tích Đình đến muộn mấy phút thì đều ngạc nhiên.
Lê Dạng cũng không nhịn được, đưa tay kéo nhẹ tay áo anh, nhỏ giọng hỏi:"Sao hôm nay cậu đi muộn vậy?"
Trì Tích Đình ai oán mở miệng:"Cuối tuần chill quá mà, vừa tưởng tượng thứ Hai chắc chắn sẽ bận đủ thứ việc là tôi chỉ muốn ngủ một giấc thẳng tới thứ Ba luôn cho rồi"Tưởng nghĩ tào lao thôi, ai ngờ sáng nay vừa mở mắt ra thì suýt nữa phải xin nghỉ thật.Lê Dạng: "......"
Cô nàng nghẹn mãi mới nói tiếp:"Lúc nãy giám đốc Thẩm đi ngang qua, chắc là biết cậu đi muộn rồi"Trì Tích Đình khựng lại, lén lút liếc về phía cửa một cái, chỉ trả lời 'ừ' rồi trở về bàn làm việc.Vừa mới ngồi xuống, Trì Tích Đình đã nhận được tin nhắn từ Thẩm Chi Triết.【Thẩm Chi Triết】: Cậu vừa đi đâu vậy?Trì Tích Đình trầm ngâm một lúc, bắt đầu bịa chuyện.【Trì Tích Đình】: Tôi đi vệ sinh.Thẩm Chi Triết trả lời rất nhanh.【Thẩm Chi Triết】: Đi vệ sinh mà lâu vậy à?【Thẩm Chi Triết】: Có cần tôi đến bảo lãnh không? /lo lắng/Trì Tích Đình: "......"
Nói gì được nữa.Mấy ông lãnh đạo trong công ty này sao ai cũng có sức công kích mạnh thế.Mà lại không phải kiểu nói khó nghe chua ngoa gì, đúng kiểu vừa chọc người ta tức mà chẳng thể phản bác nổi.Quả nhiên là cùng một lò đào tạo ra.Thấy Trì Tích Đình không trả lời nữa, Thẩm Chi Triết cũng thôi cợt nhả, nói chuyện nghiêm túc:【Thẩm Chi Triết】: Sắp đến giờ rồi, cậu gọi mọi người sang phòng 2703 đi.Trì Tích Đình nhìn thời gian, trả lời một từ 'vâng', sau đó mở nhóm chat của thực tập sinh, chuyển tiếp thông báo mà Thẩm Chi Triết vừa gửi vào trong nhóm.Nhóm chat của thực tập sinh lập tức nổ tung.Lê Dạng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Trì Tích Đình, thấy Trì Tích Đình đã ôm lấy laptop đứng dậy, cô do dự một lúc rồi quyết định đi theo.Nhậm Giai Giai thấy vậy cũng chậm rì rì đứng lên.Không phải là không muốn đi, chỉ là thông báo này do Trì Tích Đình gửi, độ tin cậy cao hay không cũng là một vấn đề.Lý Hân liếc nhìn Trì Tích Đình, thấy anh đã đứng dậy thì lại quay đầu về, ánh mắt tiếp tục dán vào màn hình máy tính của mình.Trên màn hình đang hiển thị khung chat nhóm thực tập sinh.Khung chat liên tục được làm mới, tin nhắn nhảy vèo vèo, phần lớn đều đang lo lắng hoang mang vì sao đột nhiên lại gọi họ đi họp, rõ ràng còn chưa đến 10 giờ, xen lẫn trong đó là vài câu nghi ngờ tính xác thực của thông báo.Dẫu có nghi ngờ, nhưng số người đứng dậy đi đến phòng họp vẫn chiếm đa số.
Dù sao nếu thông báo là giả thì cùng lắm chỉ bị bẽ mặt một chút, còn nếu là thật mà không đi thì mới thật sự to chuyện.Các thực tập sinh lần lượt kéo đến phòng họp.Phòng họp 2703 hơi nhỏ, giữa phòng chỉ đặt một bàn họp bằng gỗ nguyên khối, phía trước là một màn hình chiếu và một bảng trắng, ngoài ra không còn vật gì dư thừa.Các thực tập sinh tự tìm chỗ ngồi xuống, còn chưa ngồi ngay ngắn thì đã lén lút thì thầm bàn tán."
Muốn làm gì vậy trời?"
"Không biết nữa, trời ơi cậu có biết hôm thứ Bảy tôi nhận được tin nhắn xong căng thẳng cỡ nào không?"
"Tôi cũng vậy, không dám thở tí nào, còn cẩn thận sắp xếp lại mấy cái task lặt vặt, nhỡ hôm nay giám đốc Thẩm hỏi đến""Chết rồi... tôi chẳng chuẩn bị gì cả"Trì Tích Đình cũng tìm đại một chỗ ngồi, vừa đặt máy tính xách tay xuống thì mắt đã liếc nhìn về phía cửa, thấy Lê Dạng và Hoắc Hựu Thâm đang lần lượt bước vào phòng họp.Có lẽ vì thấy thân thiết hơn với Trì Tích Đình, cả hai người không hẹn mà cùng đi về phía anh, đồng thời đều nhắm vào chỗ trống bên trái của Trì Tích Đình.Lê Dạng đang đưa tay ra thì thấy trên ghế đã có một bàn tay khác: "......?"
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Hựu Thâm.Hoắc Hựu Thâm hơi nhướn mày, nhưng cũng không có ý định buông tay, ngón tay móc vào tay vịn, kéo ghế ra xa một chút.
Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Lê Dạng bỗng trở nên lúng túng, đành phải rút về."
Gì đấy?
Hết chỗ ngồi rồi à?"
Thẩm Chi Triết bưng cốc cà phê bước vào phòng họp, nhìn cảnh tượng đối đầu giữa Lê Dạng và Hoắc Hựu Thâm thì mở miệng đùa một câu, rồi lại cúi đầu liếc Trì Tích Đình đang ngồi gần đó.Tâm trạng của Thẩm Chi Triết hôm nay có vẻ khá tốt, trên mặt vẫn giữ nụ cười khi bước vào phòng họp.Có lẽ sẽ không xảy ra cảnh máu me như lần họp trước.Đám thực tập sinh trong phòng im lặng thở phào trong lòng."
Cậu ngồi đi".
Thấy tay Hoắc Hựu Thâm cứ níu mãi thành ghế, Lê Dạng đành cười trừ, kéo chiếc ghế khác ra bình tĩnh ngồi xuống.
Hoắc Hựu Thâm cũng không khách sáo, thẳng thừng kéo ghế ngồi vào chỗ.Cả hai vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản, cũng không ai để ý đến màn kịch nhỏ này.Ngay cả Trì Tích Đình ngồi bên cạnh cũng không mấy bận tâm.
Thẩm Chi Triết ngồi ở vị trí trên cùng, đặt ly cà phê trong tay xuống rồi mới quét mắt nhìn một vòng các thực tập sinh có mặt.Đám thực tập sinh vốn còn đang xì xào bàn tán, nhưng từ lúc Thẩm Chi Triết bước vào thì lập tức im bặt, ngồi im thin thít như ve sầu mùa đông chờ sếp lên tiếng.Trước mặt Thẩm Chi Triết là một xấp tài liệu dày cộp, sau khi loa qua lật vài trang, anh ta mới mở miệng nói: "Không cần căng thẳng làm gì, cứ thoải mái trò chuyện đi"Mặc dù nói như vậy nhưng không ai dám thư giãn, chỉ là đầu óc không còn căng chặt như lúc nãy."
Vài ngày trước tôi đã yêu cầu tổng hợp các bản tóm tắt công việc của các bạn và có xem qua một chút".
Ngón tay của Thẩm Chi Triết gõ nhẹ lên tài liệu, âm thanh đục đục như đang gõ vào tim của những người có mặt ở đây."
Tôi cũng đã nắm rõ phần nào kết quả công việc của các bạn" Thẩm Chi Triết nói tiếp, "Có một vài thực tập sinh thể hiện rất tốt, chỉ mới gia nhập công ty không lâu mà đã được tham gia vào các dự án trọng điểm, có đóng góp rất nhiều cho các dự án đó.
Dĩ nhiên cũng có người đã hoàn thành một số dự án độc lập rất xuất sắc"Nói xong, ánh mắt của Thẩm Chi Triết nhẹ nhàng lướt qua người Trì Tích Đình.Trì Tích Đình không hề thay đổi sắc mặt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình, không hề liếc mắt về phía Thẩm Chi Triết.Thằng nhóc con.Khen ngợi mà cũng không có phản ứng gì.Thẩm Chi Triết thấy nhạt nhẽo quá, không thèm nhìn nữa mà tiếp tục nhận xét về công việc của các thực tập sinh, đề nghị họ về làm một bản tổng kết, sắp xếp lại những thành quả công việc mà họ đã đạt được.Hôm nay tâm trạng của Thẩm Chi Triết rất tốt, tính tình cũng dễ chịu, nói năng không hề gay gắt.
Những thực tập sinh cảm thấy mình làm chưa tốt cũng dần dần thả lỏng, chăm chú ghi lại những lời khuyên mà Thẩm Chi Triết vừa đưa ra."
Cơ bản là mấy cái vấn đề này thôi" Thẩm Chi Triết nói xong cảm thấy hơi mệt, nhấp một ngụm cà phê rồi tiếp tục: "Các bạn cũng đã vào công ty được một thời gian rồi, tôi lại thường xuyên bận rộn, rất ít có cơ hội trao đổi công việc với các bạn.
Hôm nay là một dịp hiếm có, ai có bất kỳ ý tưởng nào cứ thoải mái nêu ra"Thẩm Chi Triết vừa dứt lời, cả phòng họp lại chìm vào im lặng.Các thực tập sinh liếc nhau một cái, nhưng không ai đứng ra phát biểu ý kiến.Thẩm Chi Triết hơi nhíu mày, nâng tách cà phê lên che đi một chút suy tư nơi khóe miệng.Anh ta không có sự ưu ái thiên vị nào đối với nhân viên, nhưng là cấp trên, anh vẫn luôn đánh giá cao những nhân viên năng động, có suy nghĩ và dám thể hiện quan điểm.Trong môi trường công sở, có tinh thần chủ động là điều vô cùng cần thiết.Những người luôn coi mình chỉ là thực tập sinh bình thường, nghĩ rằng mọi việc trong công ty đều không liên quan đến mình, trong các cuộc họp luôn im lặng không phát biểu ý kiến, tự bao biện rằng không muốn nổi bật, nhưng trừ khi họ có năng lực mạnh mẽ đủ để làm lãnh đạo nhớ đến mình, còn không thì phần lớn sẽ theo tự nhiên bị gạt ra ngoài lề.Việc bị cho ra rìa trong thời gian ngắn thì không sao, có những người thực sự sống một cách thờ ơ, thậm chí mong muốn không ai chú ý đến mình.
Nhưng nếu việc này kéo dài, kết quả cuối cùng sẽ là không có dự án, không có tài nguyên, không có thành tích, không còn cơ hội để nổi bật, dần dần sẽ bị loại bỏ.Đợt thực tập sinh này nhìn vào hồ sơ thì có vẻ năng lực cũng tốt, tuy nhiên sau khi tiếp xúc thực tế, Thẩm Chi Triết cảm thấy năng lực tổng thể của họ kém hơn rất nhiều so với các thế hệ trước.Thẩm Chi Triết để cốc cà phê xuống, đáy cốc chạm vào bàn phát ra một tiếng vang trong trẻo, giọng nói có phần lạnh nhạt hơn: "Nếu không có gì nữa thì tan họp đi"Lúc này ai cũng nhận ra Thẩm Chi Triết đang không vui.Hoắc Hựu Thâm cúi mắt xuống, giơ tay rồi nói: "Về hiệu suất công việc, tôi có một vài ý kiến như sau..."
Thẩm Chi Triết nghe xong lời của Hoắc Hựu Thâm, biểu cảm cũng không thay đổi gì, chỉ lên tiếng: "Ừ, cũng được, lúc về cậu có thể trao đổi thêm với Dương Vân"Hoắc Hựu Thâm gật đầu, sau khi lịch sự cảm ơn thì ngồi yên không có ý kiến gì nữa.Có sự xung phong của Hoắc Hựu Thâm, các thực tập sinh khác, hoặc là tự nguyện hoặc bị ép buộc, cũng lần lượt đứng lên trình bày đề xuất của mình, có cái thật sự có giá trị, có cái thì hoàn toàn chỉ là nói cho có chuyện.Thẩm Chi Triết nghe xong mà phì cười.Biết đây đều là mấy cô bé cậu bé ngây thơ mới tốt nghiệp, Thẩm Chi Triết vẫn rất khoan dung, không thèm chỉ trích những lời vô nghĩa này, chỉ cảm thấy ngày càng mất hứng thú.Ngô Mộc Lương giãy giụa một hồi lâu, thấy mọi người đã nói hết, dù không có ý kiến đóng góp gì nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Thẩm Chi Triết, cậu ta vẫn đứng lên dè dặt nói:"Tôi muốn đề xuất viết báo cáo hàng ngày ạ.
Ý kiến hôm nay của giám đốc Thẩm vô cùng hữu ích, cũng khiến tôi hiểu rõ tầm quan trọng của việc tổng kết công việc định kỳ, vì vậy tôi đề xuất sau này chúng ta cần có thêm nhiệm vụ báo cáo hàng ngày, tổng kết công việc của mình trong ngày hôm đó và lập kế hoạch công việc cho ngày mai"Ngô Mộc Lương vừa nói xong, cả phòng họp lập tức rơi vào im lặng.Thẩm Chi Triết ngẩng đầu nhìn Ngô Mộc Lương một cái, không thể đoán được gì trong ánh mắt.Biểu cảm của các thực tập sinh khác cũng rất đa dạng, nhưng hầu hết đều cố nén sự bực bội và phản cảm vào trong lòng, chỉ cầu mong Thẩm Chi Triết sẽ nhân văn hơn một chút, đừng chấp nhận đề xuất tệ hại của Ngô Mộc Lương."
Giám đốc Thẩm."
Trì Tích Đình từ từ giơ tay lên, cất tiếng phá vỡ sự im lặng.Thẩm Chi Triết lập tức nhìn về phía Trì Tích Đình, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, không ngờ Trì Tích Đình lại có ý kiến đề xuất với anh ta.Hiếm thấy à nha."
Cứ nói đi."
Thẩm Chi Triết hứng thú mở miệng.Ánh mắt của Trì Tích Đình dừng lại trên Ngô Mộc Lương trong vài giây rồi mới dời đi, giọng nói chậm rãi: "Tôi đề xuất hủy bỏ báo cáo hàng ngày"Báo cáo hàng ngày là một thói quen sai lầm, là một sự tồn tại vô lý.Khi bận thì không có thời gian để viết, khi rảnh thì chẳng có gì để viết.Có tác dụng gì?Chỉ tăng thêm phiền phức và khối lượng công việc mà thôi.Thẩm Chi Triết: "......"
Các thực tập sinh còn lại: "......!"
Đỉnh nóc kịch trần!Ngô Mộc Lương mặt mày xanh lét, thấy Trì Tích Đình lại tiếp tục phủ nhận cậu ta, mối hận cũ lẫn mới chồng chất, bỗng chốc quên mất Thẩm Chi Triết còn đang có mặt mà trực tiếp trừng mắt với Trì Tích Đình, cao giọng hét lên: "Cậu muốn gì?
Người khác có ý kiến cậu đều im lặng, tôi vừa lên tiếng thì cậu lại nhảy ra phản đối, cậu không thích tôi hay là có vấn đề gì với tôi hả?"
Sắc mặt Ngô Mộc Lương vô cùng khó chịu, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng nhưng chẳng làm Trì Tích Đình dao động tí nào, cứ ngồi yên tâm lặng như nước.Trì Tích Đình vô tội nhìn Ngô Mộc Lương: "Ôi làm gì có chuyện đó, đề xuất của người khác không có vấn đề thì tôi đâu dám phủ nhận gì đâu?"
Ngô Mộc Lương lại biến sắc, tức giận quát: "Thế à, thế là do tôi có vấn đề à?
Vậy mà bảo không nhắm vào tôi ư?"
Lần này không đợi Trì Tích Đình lên tiếng, Thẩm Chi Triết đã mở lời trước."
Báo cáo hàng ngày thì không cần, tập đoàn Chử không có thói quen viết báo cáo hàng ngày.
Nếu cậu cần tổng kết định kỳ thì có thể tự làm, nhưng tốt nhất là dành thời gian cho những công việc có hiệu quả thực tế chứ không phải đi làm ba cái lặt vặt hình thức"Ngô Mộc Lương nghẹn lời, ánh mắt chăm chăm nhìn Thẩm Chi Triết, miệng há ra mấy lần mà không nói được lời nào, chỉ ú ớ vài chữ: "Giám đốc, giám đốc Thẩm, tôi..."
Thẩm Chi Triết lạnh lùng, đưa tay xoa xoa thái dương, đôi môi mím chặt thành một đường cong, dường như rất khó chịu với tình huống hiện tại."
Trước giờ tôi không lên tiếng, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm ngơ với những chuyện như thế này.
Tôi rất ghét những người làm ảnh hưởng đến sự ổn định của công ty, ai có ân oán gì thì tự giải quyết riêng tư, đừng để xảy ra cãi vã trong môi trường công sở, hiểu chưa?
Mọi người đều là người lớn cả rồi, có ý thức chuyên nghiệp tí được không?"
Thẩm Chi Triết ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ngô Mộc Lương, rõ ràng là đang chỉ trích cậu ta.Dù là giám đốc bộ phận nhưng Thẩm Chi Triết vẫn nắm khá rõ về những biến động và tình huống nhỏ trong nội bộ, đương nhiên cũng bao gồm chuyện lần trước Ngô Mộc Lương móc mỉa trình độ học vấn của Trì Tích Đình."
Ngoài ra..."
Thẩm Chi Triết dời mắt khỏi Ngô Mộc Lương, liếc nhìn một vòng các thực tập sinh có mặt, nói: "Tập đoàn Chử là một doanh nghiệp rất đề cao sự công bằng, ở đây chỉ xét khả năng chứ không xét bằng cấp.
Bằng cấp chỉ là tấm vé vào cửa khi tìm việc, một khi đã vào công ty, điều tôi quan tâm chỉ có năng lực công việc mà thôi""Dù bằng cấp của anh chị có cao siêu đến đâu, nếu không thể khiến cho tôi thấy được giá trị mà anh chị mang lại cho công ty thì đều là vô dụng hết, hiểu không?"
Thẩm Chi Triết vừa dứt lời, sắc mặt Ngô Mộc Lương lập tức trở nên trắng bệch.Mọi chuyện đã được nói toẹt ra như vậy rồi.Hiển nhiên, Thẩm Chi Triết cũng đã biết về cuộc cãi vã giữa cậu ta và Trì Tích Đình ở phòng trà nước.Ngoài Ngô Mộc Lương, những thực tập sinh khác cũng ít nhiều đoán ra được Thẩm Chi Triết đang ám chỉ vấn đề gì.
Mặc dù họ không thực sự tham gia vào cuộc 'bắt nạt học vấn' ngày hôm đó nhưng cũng bị ảnh hưởng bởi những lời đồn thổi, trong lòng không khỏi có chút định kiến về Trì Tích Đình.Bây giờ bị Thẩm Chi Triết chỉ trích công khai như vậy, mọi người đều cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng.Trì Tích Đình cũng không nhịn được, quay lại liếc nhìn Thẩm Chi Triết một cái.Thực ra Trì Tích Đình có ấn tượng khá tốt với Thẩm Chi Triết, mặc dù anh ta vẫn mang đậm hơi thở của một ông chủ tư bản, nhưng ít ra cũng là một ông chủ có tình người.Có vẻ như Thẩm Chi Triết cũng nhận ra ánh mắt của Trì Tích Đình, anh ta liếc Trì Tích Đình một chút rồi quay đi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, đứng thẳng dậy nói: "Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi.
Ờm... có ai đã từng viết biên bản cuộc họp chưa?"
Mọi người vẫn còn chìm trong cảm giác bị Thẩm Chi Triết trách mắng vừa rồi, lúc này càng không dám lên tiếng, tất cả đều cúi đầu im lặng.Lê Dạng rụt rè ngẩng đầu lên, vừa định giơ tay thì đã nghe Thẩm Chi Triết tiếp tục nói: "Thôi được, vậy tôi sẽ chỉ định một người viết, xong thì nhớ gửi lại cho tôi"Trì Tích Đình đột nhiên cảm thấy mí mắt giật giật."
Trì Tích Đình."
Thẩm Chi Triết cầm tách cà phê lên, dùng chân đẩy ghế ra rồi bước thẳng ra ngoài, không hề liếc nhìn Trì Tích Đình mà chỉ đơn giản phun ra một nhiệm vụ:"Gửi cho tôi qua email trước giờ tan làm hôm nay"Trì Tích Đình: "......"
Mẹ kiếp.Có tình người cái quần què.Thua phát xít mỗi cái quốc tịch thôi.Thẩm Chi Triết đi rồi, các thực tập sinh trong phòng họp vẫn chưa động đậy, tất cả đều vô ý hay cố ý mà liếc nhìn Trì Tích Đình, trong lòng mỗi người đều có vô vàn suy nghĩ hỗn loạn, đầu óc như tơ vò nhưng lại không thể tìm ra nguyên nhân.Lê Dạng thì lại rất điềm tĩnh.Cô không giống những người khác, cô thông minh và khiêm tốn, cũng hiểu rằng nếu ngay cả mình còn có thể nhận ra năng lực của Trì Tích Đình, thì chắc chắn người lãnh đạo như Thẩm Chi Triết không thể không nhận ra.Những thực tập sinh khác thì lại có cuộc sống quá thuận lợi, từ nhỏ đến lớn đều được người khác khen ngợi tung hô, tính cách kiêu ngạo đến mức không muốn tin rằng một Trì Tích Đình xuất thân từ trường đại học bình thường lại có năng lực công việc tốt hơn cả họ.Dù có nhìn thấy cũng sẽ giả vờ như không thấy, tự lừa dối mình bằng cách đổ lỗi cho may mắn và quan hệ để che đậy sự thiếu tự tin trong lòng.Tự mình dối mình là hành động ngu ngốc nhất.Trì Tích Đình cũng không muốn ở lại lâu thêm, ôm máy tính ra khỏi phòng họp, vừa quay lại bàn làm việc thì nhận được tin nhắn từ Chử Duật, bảo anh qua phòng một chuyến.Thấy có thể là về vấn đề kế hoạch, Trì Tích Đình không nghĩ nhiều, cầm máy tính và tài liệu đi thang máy lên phòng tổng giám đốc.Trên bàn làm việc của Chử Duật vẫn chuẩn bị sẵn một tách cà phê cho anh.Trì Tích Đình tự nhiên thoải mái ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đặt đồ xuống rồi nhấc tách cà phê lên uống một ngụm, cảm thấy đầu óc mơ màng của mình dần trở nên tỉnh táo hơn một chút.Trong cuộc họp suýt nữa ngủ quên luôn.Ngáp ít nhất khoảng 800 cái rồi.Bây giờ ngẫm lại mới hiểu, Thẩm Chi Triết cố tình giao cho anh viết biên bản cuộc họp chắc là vì đã bắt được khoảnh khắc nào đó anh suýt ngủ gật."
Sáng nay đi muộn à?"
Chử Duật thấy Trì Tích Đình không hề ngại ngùng, liếc mắt nhìn tách cà phê vơi đi một nửa rồi ngẩng lên nhìn Trì Tích Đình, đôi môi mỏng khẽ mở, trực tiếp nói ra sự thật đi muộn của anh.Trì Tích Đình: "...Ơ nhưng mà...anh biết ạ?"
Thẩm Chi Triết là sếp trực tiếp mà còn không biết anh đi muộn, thật sự tưởng anh chỉ vào nhà vệ sinh làm chuyện vặt thôi."
Ừ"Chử Duật nhẹ nhàng đáp, thờ ơ xoay xoay cây bút trong tay, đốt ngón tay hơi cong lại, đầu ngón tay kẹp bút lộ ra màu trắng nhợt."
Nhìn qua một cái là biết"Trì Tích Đình nghi ngờ nhìn lướt qua tay Chử Duật một giây, tim cũng lỡ mất một nhịp, trong thoáng chốc không kịp phản ứng lại lời hắn vừa nói.Lạ quá đi.Trì Tích Đình chớp chớp mắt, cố kìm nén những suy nghĩ xốn xang trong lòng, tự hỏi có phải gần đây anh thức khuya quá nhiều hay không mà tim không ổn định tí nào.Thức khuya hại sức khỏe thật.Nhịp tim giờ hơi bị loạn rồi ấy."
Anh gọi tôi có việc gì ạ?"
Trì Tích Đình cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi một câu.Chử Duật ngẩng đầu đối diện với Trì Tích Đình, đôi mắt đen như mực, tĩnh lặng như mặt biển yên ả trong màn đêm."
Cậu tìm nhà thế nào rồi?"
Chử Duật hỏi.Trì Tích Đình quay mắt đi, cố kiềm chế cơn sóng trong lòng, cẩn thận trả lời: "Tôi mới nói với chủ nhà là sẽ trả phòng, vẫn chưa kịp tìm nhà, chỉ hẹn vài chủ nhà mấy hôm nữa sẽ đi xem phòng""Ừ, vậy mấy hôm nay cậu ở đâu?"
"Ở nhà ba mẹ tôi, nhưng mà xa lắm, anh không biết mỗi ngày tôi phải lấy bao nhiêu quyết tâm mới đến được công ty đâu".
Trì Tích Đình vừa nhắc đến chuyện này thì đã quên béng mất nhịp tim hỗn loạn của mình, cắm đầu cắm cổ kể hết những khó khăn trong mấy ngày qua cho sếp nghe.Chử Duật gõ gõ hai cái vào thân bút mực, im lặng vài giây rồi mới nói: "Công ty có ký túc xá cho nhân viên đấy"Trì Tích Đình đột nhiên im lặng nhìn chằm chằm Chử Duật, đôi mắt long lanh lấp lánh.Chử Duật lại nói: "Nhưng phải mất một thời gian mới được phê duyệt"Trì Tích Đình lại xịu mặt.Một thời gian là bao lâu?Tui còn phải chịu đựng những ngày thức khuya dậy sớm như thế này bao lâu nữa?Cảm xúc ai oán bi thương tràn ngập cõi lòng."
Nếu..."
Chử Duật đắn đo một lúc lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng, "Nếu cậu muốn thì có thể tạm thời ở nhà tôi vài hôm"Trì Tích Đình ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh nhìn của Chử Duật, hơi thở dường như ngừng lại, chớp mắt vài cái rồi rụt rè mím môi, nghiêm túc nói:"Sếp Chử ơi, đây là...quy tắc ngầm ạ?"
Chử Duật giật giật lông mày: "...Tôi không ở đó"Trì Tích Đình ngạc nhiên."
Nhà tôi có chút việc."
Chử Duật hình như không muốn nói thêm, chỉ dùng vài từ ngắn gọn để giải thích, "Mấy hôm nay phải về ở nhà chính"Trì Tích Đình ngẩn người nhìn Chử Duật mấy phút rồi mới 'à' một tiếng.Chử Duật cúi đầu im lặng rồi nói tiếp: "Đợi xong đợt bận này thì..."
Chưa kịp để Chử Duật nói xong, Trì Tích Đình đã tự nhiên tiếp lời."
Thì lại bận tiếp đợt khác"Đây chính là ý thức tự giác biết điều của nô lệ làm công ăn lương.Chử Duật: "......"
"Thôi về đi" Chử Duật bó tay nhìn Trì Tích Đình, cũng không biết phản bác kiểu gì, im lặng một lát rồi cho Trì Tích Đình quay về.Nhìn ra được sự bất lực của Chử Duật, Trì Tích Đình vô tội chớp chớp mắt, vâng lời đứng dậy nhận lấy mệnh lệnh đuổi người, lễ phép chào tạm biệt, quay lưng bước ra ngoài.Lúc mở cửa thì Chử Duật lại gọi Trì Tích Đình một lần nữa.Trì Tích Đình ngơ ngác quay đầu.Chử Duật bình thản lên tiếng: "Hôm nay đã nốt đi muộn thì tiện thể về sớm luôn đi"Trì Tích Đình ngu người: "?"
"4 giờ chiều ra bãi đậu xe đợi tôi" Chử Duật nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: "Tôi sẽ đưa cậu về"