- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #171
[Edit][201 - 400] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.
Chương 370: Đảm nhiệm phó chủ khảo.
Chương 370: Đảm nhiệm phó chủ khảo.
Chung Ly Tình cuối cùng vẫn từ bỏ chuyện đón Chung Ly Ngọc, đổi lại là Khấu Tĩnh phải thề, tuyệt sẽ không đem tiết lộ chuyện của Chung Ly Tình cho người ngoài biết được.Cho dù Chung Ly Tình được bảo đảm như vậy, nhưng y vẫn cẩn thận đề phòng Khấu Tĩnh , còn phái người chú ý hướng đi của hắn, một khi hắn có khả năng để lộ bí mật, liền trở về bẩm báo.
Y cũng nghĩ tới có nên đem chuyện này nói cho Nhị hoàng tử hay không, nhưng khi gương mặt kia hiện lên ở trước mắt, Chung Ly Tình liền tự động đánh mất ý nghĩ này.
Chuyện lần này nếu như y làm không thỏa đáng, một khi báo cho Nhị hoàng tử điện hạ, cho dù Khấu Tĩnh sẽ chịu trừng phạt, nhưng y cũng sẽ khó bảo toàn tính mạng.Khấu Tĩnh kỳ thật rất giữ chữ tín, hắn không có đem chuyện này nói cho người ngoài, chỉ nói cho người nhà.
Hắn viết phong thư gửi cho Sở Từ, bởi vì lần trước gửi thư cho Từ quản gia trên đường bị người chặn lại, cho nên Khấu Tĩnh càng thêm cảnh giác, thư tín cũng thông qua con đường bí mật, từ kinh thành trực tiếp gửi tới Chương Châu phủ."
Người trong nhà" Sở Từ nhận được thư tín, tỏ vẻ hết thảy đều nằm trong dự kiến của hắn, chỉ bằng bộ dáng kia của Đại hoàng tử, nếu không phải vị trí trưởng đích đã bị y chiếm, y thật đúng là không có lực cạnh tranh gì.
Mà tuy rằng hắn tiếp xúc với Chung Ly Tình không nhiều lắm, nhưng hình tượng từ trong miệng mọi người cho thấy, người này rõ ràng có lẽ là cùng một kiểu người với Nhị hoàng tử, đều là cái loại mặt hàng trên mặt cười tủm tỉm, kỳ thật ra tay lòng dạ hiểm độc tàn nhẫn.Biết được Khấu Tĩnh trực tiếp làm rõ việc này, Sở Từ lập tức hồi âm, bảo hắn phải cẩn thận đề phòng đám người Nhị hoàng tử kia hãm hại hắn, bởi vì hành động lần này của hắn, rất có thể sẽ khiến cho bên kia chú ý.
Khấu Tĩnh bảy tỏ, từ khi Nhị hoàng tử bắt đầu thiết kế hãm hại Sở Từ, bọn họ vốn đã là không đội trời chung, trước mắt Nhị hoàng tử đấu tranh đa phần đều ở hậu cung hoặc trong triều đình, quân doanh bên này y còn không nhúng tay vào được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Chung Ly Tình muốn giúp đỡ Nhị hoàng tử lung lạc Khấu Tĩnh.Khấu Tĩnh còn nói, Chung Ly Tình này bản tính đa nghi, ngoại trừ bản thân, y sẽ không hoàn toàn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, đối với Nhị hoàng tử bên kia dĩ nhiên cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Cho nên y sẽ không đem toàn bộ ngọn nguồn mọi chuyện báo cho Nhị Hoàng tử, chỉ có khả năng ngầm châm ngòi thị phi.
Những thủ đoạn nhỏ này hoàn toàn không có gì đáng sợ.Sở Từ lại hồi âm hỏi hắn, chuyện lúc trước hắn bị hủy dung có tìm được chứng cứ xác thực hay không.
Khấu Tĩnh nói cho Sở Từ, chuyện này có chút mơ hồ, nhưng nhân chứng quan trọng hắn điều tra ra đều ở trong vòng ngoài mấy năm "tử vong ngoài ý muốn", có thể thấy được người xuống tay hành sự vô cùng cẩn thận hung tàn.
Hắn cho rằng, chỉ dựa vào Chung Ly Tình thì không làm được những chuyện này, chỉ sợ việc này huyện chúa phủ cùng quận vương phủ đều có cắm tay vào.
Tàn hại cử tử là trọng tội, bọn họ nhất định sẽ càng thêm cẩn thận.
Sở Từ bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, tỏ vẻ chỉ cần bọn họ làm chuyện này, vậy nhất định sẽ để lại dấu vết, bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian, người xấu nhất định sẽ có báo ứng, trả lại một công đạo.
Khấu Tĩnh tỏ vẻ rất vui vẻ vì được an ủi.Được rồi đi, một câu cuối cùng là Sở Từ tự mình tổng kết, người nội liễm giống như Khấu Tĩnh bình thường luôn kiềm chế không bộc lộ ra cảm xúc, nhưng từ trong thư y viết cho Sở Từ có thể phát hiện, giữa những hàng chữ của y đều tràn ngập vui sướng.Thời gian trong lúc bọn họ ngươi tới ta đi gửi thư đưa tình lặng yên rồi biến mất.Cuối tháng sáu, thành tích thi thử lần ba Chương Châu phủ dán ở trên tường, lần này Trương Văn Hải tiến vào ba vị trí đầu, sau khi nhìn đến thành tích, y liền kích động không thôi.
Nếu như khi chính thức Thi Hương y có thể có được thành tích như vậy, như vậy công danh cử nhân liền dễ như trở bàn tay.
Có bằng hữu kết giao ở đây tiến đến chúc mừng, Trương Văn Hải nghĩ chỉ một ngày hẳn là không sao, liền theo bọn họ đi tửu lầu.
Nhưng hết ngày này qua ngày khác, Trương Văn Hải đã bốn ngày không có đọc sách.
Thấy Trương Văn Hải có chút lơ là, Sở Từ lập tức giội cho y gáo nước lạnh."
Hành bách lý giả bán cửu thập*, tuy bây giờ ngươi có thành tựu nhỏ, nhưng một ngày chưa thận sự bước vào sân Thi Hương, thì ngày đó không thể thả lỏng.
Đạo lý học như đi ngược dòng nước, đừng nói ngươi không rõ đi?"*Hành bách lý giả bán cửu thập: Người đi trăm dặm, thì chín mươi dặm chỉ mới là nửa đường.Trương Văn Hải nghe vậy nhiệt tình tan đi, biết bản thân có chút kiêu ngạo.
Đúng vậy, cho dù là thần đồng như Sở huynh, trước kì thi cũng đều mỗi ngày khêu đèn đêm đọc, cũng không thả lỏng một ngày, y lại có thể nào bởi vì lấy được chút thành tựu nho nhỏ đã tự mãn chứ?"
Đa tạ Sở huynh nhắc nhở, mấy ngay này ta đã có chút lơ là.
Ngươi yên tâm, bây giờ ta lập tức đi đọc sách."
Trương Văn Hải nửa là áy náy nửa là cảm động, có thể có được thầy tốt bạn hiền giống như Sở Từ, là may mắn nhất trong cuộc đời này của y."
Ai, không cần phải gấp gáp đi, bây giờ đêm đã khuya, thức đêm đọc sách không có ý nghĩa.
Còn nhớ thời gian biểu ta đã an bài cho ngươi?
Ngươi chỉ cần làm theo theo bên là được."
Sở Từ giữ chặt y, bảo y hiện tại đi rửa mặt, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại đến đọc sách.Lúc này cách Thi Hương thời gian không tới 40 ngày, dựa theo quy định, Trương Văn Hải phải về Tây Giang tỉnh đi thi.
Sợ bởi vì thời gian quá vội vàng dẫn tới phát huy thất thường, ngày bảy tháng mười vừa đến, Sở Từ liền bắt đầu đuổi người.Trương Văn Hải cũng không có chậm chạp lề mề, Thi Hương quan trọng như thế nào y cũng biết.
Y vác lên hành trang, sau khi mang theo Tiểu Chanh Tử cáo biệt đám người Sở Từ, liền đi thuyền đến Ngũ Thường phủ Tây Giang tỉnh, rồi sau đó lại từ Ngũ Thường phủ chạy tới Dương Tín phủ cùng Phương Tấn Dương hội hợp.Chân trước mới vừa tiễn Trương Văn Hải đi, sau lưng nhiệm vụ của Sở Từ đã tới rồi.
Thi Hương là đại sự trong phạm vi trong cả nước, hắn là đề học một phủ, dĩ nhiên thoát không được.Theo quy định năm rồi, quan chủ khảo Thi Hương sẽ do Hoàng Thượng tự mình từ trong Hàn Lâm Viện phái xuống, phó giám khảo là do Đề Học Tư kinh thành từ trong quan đề học các tỉnh chọn phái.
Nói như vậy, đề học quan tỉnh lớn đều sẽ bị nhâm mệnh làm phó chủ khảo khoa cử, còn tỉnh nhỏ mà nói, chỉ có chính đề học mới có thể trở thành phó chủ khảo, người còn lại bình thường chỉ có thể cùng làm giám khảo.
Giống Nam Mân tỉnh, trước đây đều là tỉnh yếu trong khoa cử, cho dù là chính đề học ra bên ngoài, cũng thường xuyên bị quan viên tỉnh mạnh khinh thường.
Khinh bỉ này cho tới nay đều luôn tồn tại, nhưng mà năm nay, kinh thành phát xuống danh sách lại có chút khác.Trong số những người Nam Mân tỉnh bọn họ nhậm chức phó chủ khảo, ngoại trừ Tề Lỗ Trực cùng Đỗ Ngọc đi Tây Giang tỉnh cùng Nam Hà tỉnh nhậm chức phó chủ khảo, lại vẫn phái Sở Từ đi đến Nam Giang tỉnh nhậm chức phó chủ khảo, đây thật sự nằm ngoại dự kiến của mọi người.Phải biết rằng, Nam Giang tỉnh từ xưa đến nay đều là khoa cử tỉnh mạnh, có thể đi nơi đó nhậm phó chủ khảo, xưa nay đều là chính đề học các tỉnh.
Nam Giang tỉnh đất đai phì nhiêu, chính là đất lành nổi tiếng xa gần, bá tánh nơi này so với nơi khác giàu hơn rất nhiều.
Chính cái gọi là áo cơm đủ mà biết vinh nhục, cho nên nơi này của bọn họ thảo luận văn chương thi từ rất thịnh hành, trên cơ bản mỗi nhà mỗi hộ đều có người đọc sách, cho dù là học sinh Lỗ Đông trước nay luôn tự đắc, cũng không thể không thừa nhận phong cách học tập Nam Giang tỉnh so với bọn họ còn muốn tốt hơn.Kỳ thật kinh thành bên kia nghĩ giám thị quan được chọn là phải dựa theo quy tắc.
Đơn giản lấy chuyện của Sở Từ nói đi, đầu tiên hắn là nhân sĩ Tây Giang tỉnh, lại đảm nhiệm đề học Chương Châu phủ, như vậy vì tị hiềm, Tây Giang cùng Nam Mân đều phải loại trừ.
Hơn nữa, phó chủ khảo Sở Từ lúc trước Thi Hương, có hai quan viên Lỗ Đông tỉnh, một người Nam Hà tỉnh, một người Song Hồ tỉnh, một người Hoàn An tỉnh, không khỏi lén có tình huống liên hệ với nhau, mấy cái tỉnh này tốt nhất cũng nên loại trừ.Như vậy lựa chọn tương đối tốt cũng chỉ có bảy cái tỉnh, lại loại đi mấy tỉnh cách Nam Mân tỉnh quá mức xa xôi, cuối cùng bọn họ liền định ra cho Sở Từ là Nam Giang tỉnh.Đương nhiên, ngoại trừ những nguyên nhân trên, còn có nhân tố khác, đó chính là quan viên Đề Học Tư cho rằng học thức của Sở Từ có thể đạt yêu cầu, không đến mức bởi vì phán đoán sai lầm mà sinh ra tranh luận đánh rớt.
Khi Sở Từ nhận được tin tức có chút ngốc, nhưng vẫn nhận mệnh mà thu thập hành lý, chuẩn bị chạy đến Nam Giang tỉnh hội hợp cùng quan chủ khảo, cùng chế định tiêu chuẩn phương án giám thị cùng phán cuốn.Bởi vì hành trình phải bảo mật, cho nên khi Sở Từ mở họp an bài công tác khi hắn không ở đây, cũng chỉ nói hắn phải đi giám thị, vẫn chưa tiết lộ tin tức khác.Quan viên phía dưới dĩ nhiên là ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp, bọn họ bảo Sở Từ yên tâm, trong khoản thời gian hắn ra ngoài này, nhất định sẽ bảo đảm toàn bộ công tác sẽ tiến hành theo lẽ thường, tuyệt sẽ không trái với quy định.Sắp xếp xong chuyện bên ngoài, Sở Từ lại bắt đầu sắp xếp chuyện trong nhà.
Lần này hắn đi giám thị chuẩn bị mang Trương Hổ cùng đi, những người khác liền phải làm phiền Từ quản gia hỗ trợ chiếu cố.
Từ quản gia dĩ nhiên sẽ không chối từ, tuổi này của y đúng là thời điểm yêu thích hài tử nhất, hiện tại có bốn tiểu hài tử tuổi khác nhau, tính cách khác nhau ở trước mặt, y chỉ càng thêm vui vẻ.Sợ trong thời gian hắn rời đi việc học của mấy đứa nhỏ thụt lùi, Sở Từ bỏ ra mấy ngày ra rất nhiều đề mục, để Từ quản gia dựa theo thời gian chia cho bọn họ, hơn nữa đúng hạn thu bài tập lên, đợi đến lúc hắn trở về lại chấm.Chờ sau khi hết thảy đều an bài thỏa đáng, thời gian đã tới 15 tháng 7.
Lúc này cách kỳ thi đầu tháng tám chỉ có hơn hai mươi ngày, Sở Từ lên đường phải tốn thời gian hơn mười ngày, thời gian còn lại toàn bộ dùng để công tác.Sở Từ mang theo Trương Hổ ngày đêm lên đường, đường thủy đường bộ không ngừng, rốt cuộc ở cuối tháng 7 chạy tới Nam Giang tỉnh.
Lúc này quan chủ khảo kinh thành đã ở Nam Giang tỉnh, đợi đến khi Sở Từ tìm được chỗ biệt viện kia, thấy được chân dung quan chủ khảo, mới biết được cái gì gọi là trùng hợp.Hóa ra vị quan chủ khảo lần này Hoàng Thượng phái tới Nam Giang tỉnh giám thị, lại là tòa sư ngày đó khi Sở Từ thi Hương—— Trương Tùng Niên đại nhân.Lúc trước khi Sở Từ còn chỉ là tú tài, Trương Tùng Niên đảm nhiệm chủ khảo Tây Giang tỉnh.
Cảnh đời đổi dời, hiện giờ Sở Từ cũng nhậm phó chủ khảo, Trương Tùng Niên lại đảm nhiệm chủ khảo Nam Giang tỉnh.
Địa vị Nam Giang tỉnh không giống với địa phương khác, sau khi Trương Tùng Niên giám thị xong lần này, chỉ sợ sẽ vào nội các.
Xem ra mấy năm nay, mọi người đều đang tiến lên a.Sở Từ ở trong lòng quay cuồng qua vô số ý tưởng, đợi sau khi cảm xúc hơi bình lặng lại, hắn nâng bước đi vào thư phòng Trương Tùng Niên, dùng một cái lễ học sinh cung kính chậm rãi bái xuống, trong miệng xưng: "Học sinh Sở Từ, bái kiến tòa sư đại nhân, hồi lâu không gặp, tòa sư hết thảy mạnh khỏe?"
Những người khác trong thư phòng đều kinh ngạc nhìn hắn, Trương Tùng Niên hơi sửng sốt, rồi sau đó cao giọng cười ha hả: "Xin đứng lên xin đứng lên, hiện giờ hai người ngươi ta là đồng liêu, thật sự không cần hành đại lễ như thế."
Lời tuy như thế, nhưng y vẫn là thật vui vẻ, này thuyết minh Sở Từ là một người hiểu được ân nghĩa, trên đời này có người nào không thích người có tình có nghĩa chứ?Khi y nhìn đến danh sách, kỳ thật liếc mắt một cái đã nhận ra Sở Từ.
Người này thật sự quá gây ấn tượng ân với người khác, lúc trước khi ở Tây Giang tỉnh chấm hắn đậu, Trương Tùng Niên đã có dự cảm, cảm thấy người này nhất định không phải vật trong ao, ngày nào đó nhất định công thành danh toại, tiền đồ vô lượng.Nhưng y không nghĩ tới, ngày này thế nhưng tới nhanh như vậy, Sở Từ thế nhưng được Hoàng Thượng khâm điểm làm Trạng Nguyên Lang, còn là người đầu tiên Đại Ngụy triều thủ vị Tam Nguyên Cập Đệ.
Vận khí như vậy, ngay cả Trương Tùng Niên cũng hâm mộ không thôi.Nói đến thật là vận mệnh chú định đều có ý trời, bằng không một người thích văn phong thượng cổ như y, sao lại chấm một người thiên cận cổ văn phong làm Giải Nguyên chứ?
Nếu như không ở chỗ này của y giành được vị trí Giải Nguyên, vậy Tam Nguyên Cập Đệ cũng không tồn tại.Hóa ra, một bút thần kỳ ngày ấy của y, là vì khoa cử lịch sử Đại Ngụy thêm một bút nồng đậm rực rỡ, nghĩ đến hậu nhân sau này nhớ lại vị Tam Nguyên Cập Đệ này, chắc chắn cũng nhân tiện đề cập đến việc làm ngày đó của y đi?