Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 30: Chương 30



Trên ghế trúc hoa lục giác có một người dựa vào, Thẩm Kinh Châu mặc áo trường bào hoa văn bảo sắc đỏ thẫm, đôi mắt màu mực kia khép hờ, những ngón tay ẩn dưới tay áo lộ màu sắc nhợt nhạt.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng thong thả bước vào phòng, quay đầu lại mới phát hiện tì nữ dẫn đường đã biến mất.

Đa Phúc cúi người hành lễ với Ngu Ấu Ninh, rồi nói với Thẩm Kinh Châu: “Vậy nô tài xin đi trước chuẩn bị xe.”

Chuẩn bị xe?

Những chữ này lọt vào tai Ngu Ấu Ninh, chẳng khác gì “về cung”.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng nhanh chóng bước đến trước mặt Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, bệ hạ phải về cung sao?”

Sao không ai nói cho nàng biết?

Nếu nàng đến chậm một bước, thì có phải sẽ bỏ lỡ Thẩm Kinh Châu, một mình bị bỏ lại trong biệt viện không?

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, ánh mắt đầy u oán và tức giận nhìn Thẩm Kinh Châu, chủ động nói trước: “Chẳng phải bệ hạ đã nói sẽ đưa ta về cung sao?”

Đôi mắt đã khép chậm rãi mở ra.

Ánh trăng ngoài cửa sổ vắt ngang, ánh sáng bạc rực rỡ, chiếu nghiêng trên nét mặt Thẩm Kinh Châu: “Trẫm có nói sao?”

“Đương nhiên là đã nói.”

Ngu Ấu Ninh còn tưởng Thẩm Kinh Châu nói không giữ lời, không muốn nhận, nàng tức giận: “Bệ hạ là quân tử, không thể nuốt lời.”

…Quân tử?

Thẩm Kinh Châu nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, giọng nói không nhanh không chậm: “Vậy điện hạ thì sao? Trước đây chẳng phải điện hạ cũng đã hứa sẽ chăm chỉ luyện chữ sao?”

Đáng tiếc chỉ luyện chưa được một nửa, Ngu Ấu Ninh đã đuổi theo con chim nhỏ chạy mất tích, để lại bảng chữ mẫu bày trên bàn.

Ngu Ấu Ninh chột dạ quay đi chỗ khác, giọng nói nhỏ như muỗi: “Ta sai rồi.”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu vẫn cười.

Ban chỉ ngọc bích trên ngón tay hắn gõ nhẹ từng chút, như rơi xuống trái tim Ngu Ấu Ninh.

Nàng không yên lòng: “Bệ hạ có muốn phạt ta không?”

Ngu Ấu Ninh đã thấy những tiểu quỷ bị phạt ở địa ngục, nhẹ thì bị thương tích đầy mình, nặng thì bị ném vào chảo dầu, sống không bằng chết.

Ngu Ấu Ninh không khỏi rùng mình, nàng e ngại quay đầu, ánh mắt sâu xa nhìn Thẩm Kinh Châu.

Trong khoảnh khắc tựa như ánh chớp, Ngu Ấu Ninh bỗng nhớ ra điều gì đó, đột nhiên lớn tiếng: “Để nợ trước.”

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, vẻ mặt không đổi.

Ngu Ấu Ninh như tìm thấy được kim bài miễn tử, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Kinh Châu, học theo giọng điệu và biểu cảm của hắn trước đây, nói từng chữ từng chữ.

“Để nợ trước.”

Ngu Ấu Ninh nghĩ đơn giản, nếu Thẩm Kinh Châu mãi không nhớ ra, thì cũng không tính là nàng nói mà không giữ lời.

Một công đôi việc.

Cơ trí như ta!

Ngu Ấu Ninh tự mãn, nếu như có đuôi phía sau, chắc chắn giờ đây đã vẫy lên trời.

Trong mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười: “Điện hạ muốn để nợ trước?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu liên tục.

Âm thanh gõ trên tay vịn đột nhiên ngừng lại, Thẩm Kinh Châu nhíu mày cười nhẹ: “Trẫm đã hiểu.”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu hạ xuống, dừng lại trên gương mặt Ngu Ấu Ninh.

Hắn từng thấy một loại sơn tước có cổ trắng đuôi dài, toàn thân tuyết trắng, đỉnh đầu có một cụm lông xám đen. Cụm lông nhỏ xíu nằm trong lòng bàn tay, tròn xoe đôi mắt, như hai hạt đậu đen trong một đám bông.

Sơn tước làm ổ trong lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt giống hệt như Ngu Ấu Ninh lúc này.

Thẩm Kinh Châu thờ ơ thu hồi ánh mắt, ngón tay nhẹ nhàng cong lại trên tay vịn, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Hương thụy lân nồng đậm quẩn quanh chớp mũi, là từ trên người Ngu Ấu Ninh tỏa ra.

Trong mắt Ngu Ấu Ninh lóe lên những tia sáng vàng nhỏ vụn: “Vậy chúng ta khi nào về cung?”

Thẩm Kinh Châu chậm rãi: “Không vội.”

Trong lúc nói chuyện, giọng Đa Phúc từ cửa dưới mái hiên vọng vào. Đa Phúc cầm hộp gấm, cúi người đứng hầu: “Bệ hạ, đây là trước đó ngài đã căn dặn nô tài mua.”

Hộp mở ra, chính là mười hai bức tranh đường hình tiểu quỷ sống động như thật.

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt.

Nàng vẫn nhớ lúc đó người bán hàng đối với những tiểu quỷ tránh xa còn không kịp, ở trước mặt mọi người hận không thể đuổi Ngu Ấu Ninh đi, chê nàng xui xẻo.

Ngu Ấu Ninh ngẩn người: “Không phải hắn… không vẽ tiểu quỷ sao?”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu tràn ra tiếng cười.

Tiếng cười rất nhẹ, rất nhạt.

Ngu Ấu Ninh không hiểu ý này, quay đầu nhìn Đa Phúc.

Đa Phúc cười tươi: “Người bán hàng kia ban đầu không muốn vẽ, nhưng sau khi nghe nói Bệ hạ trả gấp mười lần tiền, lập tức đồng ý. Nếu điện hạ thích, ngày mai nô tài sẽ cho người tới.”

Chuyện gấp mười lần tiền thì tạm thời không nói, nhưng trường đao sắc bén đặt trên cổ người bán hàng thì thật sự có.

Chậm một bước, chỉ sợ đầu người sẽ rơi xuống đất.

Ngu Ấu Ninh cầm tranh đường, không nỡ buông tay, lẩm bẩm: “Tiếc là xấu một chút, không đẹp bằng ta.”

Người bán hàng vẽ theo hình ảnh những tiểu quỷ mà con người thường tưởng tượng, mỗi con đều có mỏ nhọn và nanh dài, trông rất dữ tợn đáng sợ.

Nhìn lại, còn có một con nữ quỷ. Nữ tử tóc dài bay bay, dáng vẻ quyến rũ, sau lưng còn có chín cái đuôi.

Ngu Ấu Ninh cắn một đoạn đuôi của hồ ly chín đuôi, lại cắn thêm một đoạn.

Hương ngọt của mật hoa quế vẫn còn lưu lại trên môi, Ngu Ấu Ninh ôm tranh đường ngẩn người quay đầu, đối diện với Thẩm Kinh Châu.

Nàng sớm quên đi sự cô đơn chán chường bị bỏ lại trong noãn các của ban ngày.

Đôi tay dài với ngón tay thon khéo léo khẽ nắm lấy gáy của Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu điềm tĩnh, ngón tay di chuyển về phía trước, đầu ngón tay như có như không lướt qua khóe môi Ngu Ấu Ninh.

Đôi mắt tối đen chìm trong bóng tối, u ám không rõ.

Âm thanh của Thẩm Kinh Châu rất khẽ rất nhẹ, như từ xa vọng lại.

“Dính vào khóe môi rồi.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 31: Chương 31



Trăng sáng nhô cao, rêu xanh ướt lạnh.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào khóe môi, Ngu Ấu Ninh ngẩn người giương mắt lên, để mặc Thẩm Kinh Châu lau đi bột đường trên khóe môi mình.

Ánh sáng loang lổ, chao động rơi xuống mắt Thẩm Kinh Châu.

Tranh đường trong tay đã gần hết, chỉ còn lại một que gỗ.

Ngu Ấu Ninh vừa chăm chú nhìn Thẩm Kinh Châu, vừa lén lút đưa tay ra, lại nghĩ muốn lấy thêm một cây đường tiểu quỷ.

Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã mở mắt: “Điện hạ.”

Ngu Ấu Ninh bỗng giật mình, đầu ngón tay dưới tay áo rộng co lại.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn: “Đa Phúc.”

Dưới mái hiên, một thân hình còng xuống xuất hiện, Đa Phúc cúi người đứng hầu, cung kính: “Bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu: “Đêm đã khuya rồi, thu dọn đi.”

Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt, đôi mắt như ngọc trai lấp lánh phản chiếu sự ngỡ ngàng.

Nàng theo bản năng muốn bảo vệ hộp đường, nhưng lại sợ Thẩm Kinh Châu không cho phép.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng: “Những cái này, không phải là dành cho ta sao?”

Thẩm Kinh Châu cười mỉm, ngón tay từ từ gõ: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh bỗng sáng lên: “Vậy ta còn muốn ăn thêm một cái!”

Thẩm Kinh Châu không nhanh không chậm: “Đường tranh không dễ tiêu, không thể ăn nhiều.”

Ánh sáng trong mắt Ngu Ấu Ninh dần tắt, ôm hộp đường im lặng. Thẩm Kinh Châu cười cúi đầu, ánh mắt như có như không lướt qua đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ăn rất ngon lành, cắn một tiếng giòn tan, rồi từ từ để mật hoa quế tan chảy giữa môi răng.

Suốt từ đầu đến cuối, chưa từng để đường bột dính vào khóe môi nửa phần.

Màu mắt của Thẩm Kinh Châu trở nên tối lại, ngón tay dấu trong tay áo sạch sẽ, chỉ còn lại hơi ấm từ khóe môi Ngu Ấu Ninh.

Hắn nhẹ giọng: “Điện hạ không muốn về cung sao?”

Lực chú ý của Ngu Ấu Ninh ngay lập tức rời khỏi tranh đường.

Xe ngựa bát bảo chậm rãi đi qua con đường dài, cung điện nguy nga, cửa cung đồ sộ hùng vĩ sừng sững trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng rập khuôn bước theo sau Thẩm Kinh Châu, mặt đầy cảnh giác nhìn những cung nhân đông đảo theo bên cạnh.

Mười mấy cung nhân cầm đèn dương giác và lư hương vàng, đầu đầy châu ngọc, thân toàn lụa là.

Mọi người nín thở ngưng thần, đôi chân mang giày thêu trân châu không phát ra tiếng, như những bóng hình trong múa rối bóng.

Ai cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không ai nói một lời.

Ngu Ấu Ninh lén lút nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu.

Trong thiên điện đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

Ngu Ấu Ninh bước vào trước, rồi thấy Thẩm Kinh Châu đi về phía Dưỡng Tâm điện, Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên dừng lại.

Ngón tay nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu, không chịu buông ra.

Thẩm Kinh Châu dù bận vẫn thản nhiên dừng bước, dáng người cao lớn chìm trong ánh sáng bạc, như được bao phủ bởi một lớp sa mỏng.

Chiếc áo choàng đen thêu hình thụy thú nhẹ nhàng phủ trên vai Thẩm Kinh Châu, mặt mày lạnh thấu xương ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ.

Thẩm Kinh Châu thản nhiên: “Điện hạ làm gì vậy?”

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu: “Ngươi muốn đi đâu?”

Hành tung của Hoàng đế, từ trước đến nay không được tiết lộ cho người ngoài.

Sợ Ngu Ấu Ninh nói ra điều không nên nói, Đa Phúc vội vàng nói: “Điện hạ, tẩm điện của Bệ hạ ở bên kia, không phải ở đây.”

Ngu Ấu Ninh chớp mắt, hàng mi dài rung rinh, như cánh bướm vỗ, nhẹ nhàng không tiếng động.

Ngón tay nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu vẫn không hề giảm bớt sức lực.

Nếp gấp trên tay áo của Thẩm Kinh Châu lan rộng ra, hắn rũ mắt, giọng nói mang theo ý cười.

“Điện hạ, buông tay.”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Kinh Châu hơn: “Ta không muốn.”

Đêm tối lắng đọng, Thẩm Kinh Châu ngược sáng, hiếm khi kiên nhẫn chờ đợi câu tiếp theo từ Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh nắm lấy góc áo của Thẩm Kinh Châu, cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào bóng của chính mình dưới chân.

Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng thốt ra.

“Ngươi có thể… có thể ở lại với ta không?”

Giọng nói nhẹ nhàng, như một con mèo nhỏ trong đêm mưa không nhà để về, yếu ớt và bất lực.

Đa Phúc hoảng sợ, lập tức quỳ xuống: “Điện hạ, chuyện này, chuyện này… tuyệt đối không được, hơn nữa đêm nay là mười lăm, Bệ hạ từ trước đến nay vẫn luôn…”

Đa Phúc đã gặp qua không ít mỹ nhân tự tiến cử, hoặc là múa may, hoặc là ngâm thơ đàn hát dưới ánh trăng.

Như Ngu Ấu Ninh thẳng thắn như vậy, Đa Phúc lần đầu tiên thấy.

Đa Phúc nơm nớp lo sợ, sợ rằng ngay giây tiếp theo Ngu Ấu Ninh sẽ bị kéo đi.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi quay đầu liếc nhìn.

Đa Phúc im bặt, ngượng ngùng quỳ trên đất: “Là nô tài lắm lời, mong Bệ hạ thứ tội.”

Mỗi bước mỗi xa

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dời khỏi người Đa Phúc, lại rơi trên gương mặt Ngu Ấu Ninh. Hai người đối diện, ánh trăng chảy bên chân, lặng yên không tiếng động.

Dáng người cao lớn của Thẩm Kinh Châu đổ bóng lên Ngu Ấu Ninh, hắn nhẹ nhàng v**t v* những hạt phật châu tử đàn trên cổ tay, khóe môi nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

“Ngươi muốn trẫm ở lại với ngươi?”

Ngu Ấu Ninh suy nghĩ một chút, lại gật đầu thật mạnh: “Muốn.”

Ở cùng một chỗ với Thẩm Kinh Châu, tốt hơn là một mình cô đơn.

Ngu Ấu Ninh khi còn là quỷ chỉ là cô hồn dã quỷ, nàng không muốn sống trong những ngày tháng cô độc như vậy nữa.

Im lặng kéo dài.

Ngu Ấu Ninh không yên: “Không được sao?”

Nàng liền tìm lối đi khác, cân nhắc: “Ta cũng có thể đến tẩm điện của Bệ hạ ngủ.”

Một tiếng cười nhẹ nhàng từ trên đỉnh đầu rơi xuống.

Rất nhẹ rất khẽ, tựa như mây khói hư vô mờ mịt.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 32: Chương 32



Tẩm điện của Thẩm Kinh Châu đốt hương thụy lân, giống như trong biệt viện, sàn được trải bằng lớp da cừu mềm mại.

Bàn tròn gỗ trắc vàng có đĩa hoa sen bằng ngọc trắng mạ vàng, bên trong có ba quả phật thủ.

Rèm trúc đỏ tơ vàng buông xuống, ánh sáng chao động phản chiếu trên bức bình phong.

Ánh nến mờ ảo, nhìn không quá rõ.

Ngu Ấu Ninh một tay cầm chăn gấm, ngẩng đầu nhìn tấm màn trướng vàng sáng nhẹ nhàng treo trên đầu, huân hương lượn lờ, thấm vào ruột gan.

Hương thụy lân nồng nàn bao quanh, Ngu Ấu Ninh tựa tay lên trán, đôi mắt chăm chú nhìn ánh nến bên ngoài.

Thẩm Kinh Châu vẫn đang ở gian ngoài xử lý chính vụ.

Từ khi gặp nhau đến giờ, Ngu Ấu Ninh dường như chưa từng thấy Thẩm Kinh Châu nghỉ ngơi.

Ngược lại, một tiểu quỷ nhút nhát như nàng đây, mỗi ngày đều nằm trên giường ngủ say sưa.

Giữa đêm quỷ gõ cửa, trước đây vào những đêm tĩnh lặng, Ngu Ấu Ninh thường ra ngoài đi dạo.

Hoặc là trên đường chọn đại một đứa trẻ không nghe lời để hù dọa, hoặc là bay đến bên hồ, dùng nước hồ làm gương để làm mặt ngáo ộp, hoặc là nghe lén những tiểu quỷ khác bàn tán.

Tiểu quỷ không cần nghỉ ngơi, nhưng Thẩm Kinh Châu là người, người thì không thể không ngủ được.

Ngu Ấu Ninh ôm chăn gấm, hai đầu gối bao bọc trước người, giữa trán hiện lên chút khó hiểu cùng sầu bi.

Nàng ở địa phủ đã từng thấy qua những con quỷ có cái c.h.ế.t đột ngột, nghe nói đám quỷ kia trước khi c.h.ế.t vẫn còn làm việc cho chủ, cúc cung tận tụy, mười ngày nửa tháng chưa từng được giấc ngủ ngon.

Sau khi c.h.ế.t thành quỷ, quầng thâm dưới mắt gần như chạm đất, khuôn mặt nhợt nhạt, những tiểu quỷ ở địa phủ thấy vậy, tránh còn không kịp.

Nếu như Thẩm Kinh Châu cũng làm việc quá sức, quá cực nhọc mà đột ngột qua đời…

Ngu Ấu Ninh lắc lắc đầu, cố gắng xua đuổi hình ảnh con quỷ c.h.ế.t đột ngột ra khỏi đầu.

Nàng nhẹ nhàng vén màn, đầu ngón chân chạm đất, không phát ra tiếng động.

Giàn ngoài, trên bàn vẫn chất đầy những tấu chương, lẫn lộn với những mật báo từ ám vệ đưa tới.

Thẩm Kinh Châu vừa mới đăng cơ không lâu, đúng lúc diễn ra sự chuyển giao giữa cũ và mới, hai phái trong triều tranh đấu đến mức đầu rơi m.á.u chảy.

Thẩm Kinh Châu cố tình buông tay mặc kệ, để cho hai phái mới cũ tự đấu đá lẫn nhau. Một chiếc áo lông cáo trắng nhẹ nhàng khoác trên vai, Thẩm Kinh Châu nhíu mày nhắm mắt.

Trăng lên ngọn liễu, vầng trăng sáng như thủy triều.

Thẩm Kinh Châu môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, cằm sắc nét căng cứng.

Trên mặt không còn chút màu máu, gần như trắng bệch.

Trước mắt thoáng qua cảnh đẫm m.á.u vệt lớn vệt nhỏ, đau đầu chóng mặt.

Bỗng chốc, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.

Âm thanh bước chân cố ý hạ thấp, ngay cả hơi thở cũng nín lại.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ là ngón tay trong tay áo nhẹ nhàng m*n tr*n ám tiễn giấu trong tay áo.

Vẻ hung ác tàn độc thoáng qua giữa mi tâm, chính là vào một khắc đầu ngón tay chạm vào ám tiễn.

Bỗng nhiên, một làn hương thụy lân quen thuộc thoảng qua.

Đó là huân hương chỉ khi ở lâu nơi tẩm điện của Thẩm Kinh Châu mới có thể lây dính vào.

Tàn bạo dần dần lui đi, vai và cổ được thả lỏng.

Thẩm Kinh Châu im lặng điều chỉnh hơi thở.

Trong ánh nến lay động, Ngu Ấu Ninh rón rén bước đến sau lưng Thẩm Kinh Châu.

Một bộ áo lông cáo trắng kéo dài, Ngu Ấu Ninh bước trên những mảng ánh sáng nhỏ vụn, nhẹ nhàng ghé xuống bên cạnh Thẩm Kinh Châu.

Nàng quỳ nửa người bên cạnh ghế thái sư, nét mặt không ngừng lo lắng.

Trên ghế thái sư trải một lớp đệm màu vàng sáng, Thẩm Kinh Châu một tay chống trán, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh.

Ánh sáng nhạt rơi xuống sau lưng Thẩm Kinh Châu, hắn như một trích tiên, không vướng chút bụi trần.

Ngu Ấu Ninh một tay che mặt, một tay nhẹ nhàng đưa đến dưới mắt Thẩm Kinh Châu, rồi không tiếng động thở ra một hơi.

“May là chưa chết.”

Nếu Thẩm Kinh Châu chết, Ngu Ấu Ninh sợ rằng sẽ lại phải sống trong cảnh đói khổ lạnh lẽ, ngay cả tranh đường cũng không có mà ăn.

Ngu Ấu Ninh chắp tay lại, học theo bộ dáng mọi người cầu thần bái phật, lặng lẽ cầu nguyện cho Thẩm Kinh Châu.

“…… Trường thọ trăm tuổi?”

Ngu Ấu Ninh niệm được một nửa, bỗng cảm thấy không đúng.

Nếu mình sống đến một trăm hai mươi tuổi, mà Thẩm Kinh Châu chỉ sống đến một trăm tuổi, thì chẳng phải mình lại phải chịu đói thêm hai mươi năm sao?

Ngu Ấu Ninh vội vàng thu lại lời cầu nguyện của mình: “Không cần trường thọ trăm tuổi nữa, sống lâu hơn ta một năm là được.”

Như vậy còn có thể đốt thêm tiền giấy cho mình.

Ngu Ấu Ninh vui vẻ nghĩ, nàng quả nhiên là một con quỷ thông minh!

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh tự lẩm bẩm, bỗng nhiên lại cúi đầu đến gần hơn, chăm chú nhìn vào tay áo của Thẩm Kinh Châu đang treo trên tay vịn.

Tay áo được thêu bằng chỉ vàng sợi bạc thành tường vân, mỗi chi tiết đều toát lên sự xa xỉ và quý giá.

Ngu Ấu Ninh không lộ vẻ gì, chậm rãi đưa ngón tay của mình ra, chạm vào lòng bàn tay của Thẩm Kinh Châu qua khoảng không.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu thon dài, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngu Ấu Ninh cũng dư dả.

Sợ làm ồn đến người đang ngủ, Ngu Ấu Ninh không dám hành động mạnh, chỉ khẽ so sánh kích thước.

Tóc đen dài đến thắt lưng, thỉnh thoảng có vài sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Cảm giác ngưa ngứa như có như không.

Thẩm Kinh Châu không thay đổi sắc mặt, chỉ là ngón tay khác trong tay áo nhẹ nhàng co lại.

Sau một lúc, rèm trúc đỏ tơ vàng trong điện lay động.

Ngu Ấu Ninh lại nhẹ nhàng quay trở lại giường.

Cả điện tràn ngập ánh nến mờ ảo.

Thẩm Kinh Châu trong bóng đêm yên tĩnh từ từ mở hai mắt.

Đôi mắt ấy trong sáng và rõ ràng, ngón tay dựa vào tay vịn hơi động. Đầu ngón tay hơi cứng, dường như còn lưu lại huân hương từ người Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu khẽ ngoắc ngoắc ngón tay.

Bỗng chốc, ánh mắt hắn khẽ thay đổi.

Thẩm Kinh Châu thong thả mắt xuống.

Một sợi tóc đen dài không biết từ lúc nào quấn quanh đầu ngón tay hắn, như muốn rơi nhưng lại không rơi.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 33: Chương 33



Đêm tối sâu thẳm như mực, giữa không trung vang lên ba tiếng trống, Đa Phúc cầm đèn lồng dương giác, nhẹ nhàng giẫm dưới ánh trăng bước vào Dưỡng Tâm Điện.

Trong điện sáng bừng, ở góc có hai chiếc đèn sứ. Ánh nến vàng vọt bao trùm, khuôn mặt Thẩm Kinh Châu trở nên tối mờ không rõ.

Đa Phúc lại một lần nữa thả nhẹ bước chân, nhận lấy trà an thần từ tay của thái giám, rón ra rón rén bước lên thảm da cừu.

Trà an thần được đặt trên bàn gỗ sơn đen không chút tiếng động, hơi nóng bốc lên nghi ngút, làm mờ tầm nhìn.

Đa Phúc cúi người, vừa nghĩ cách lặng lẽ rời đi.

Vô tình giương mắt, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ.

Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi con ngươi âm trầm lạnh lẽo, sự uy h.i.ế.p và áp bách hiện rõ.

Đa Phúc quỳ hai gối xuống đất, run rẩy: “Bệ, bệ hạ.”

Mặc dù ông ta theo bên cạnh Thẩm Kinh Châu không lâu, nhưng cũng biết rõ sự kiêng kỵ của Thẩm Kinh Châu. Thẩm Kinh Châu ngày thường âm tình bất định, đặc biệt vào đêm rằm, càng thêm hỉ nộ vô thường

Hiện tại Đa Phúc không dám chọc giận Thẩm Kinh Châu, hai chân run rẩy quỳ trên đất, đầu gần như muốn chôn xuống đầu gối.

Bên tai truyền đến âm thanh gió rít bên ngoài cửa sổ, tiếng ngọn đèn nổ lách tách, cùng với… tiếng Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng cầm chén trà.

Trà an thần có thêm sơn tra và toan táo nhân*, Thẩm Kinh Châu vừa một tay cầm chén trà, vừa vô tâm hỏi: “Sao lại run?”

*toan táo nhân: điều trị tâm thần bất an, hồi họp đánh trống ngực, mất ngủ, hay quên, tự ra mồ hô, mồ hôi trộm…

Giọng nói lạnh lẽo thấu xương, nhưng không có chút ý trách tội nào.

Đa Phúc run rẩy giương mắt, cả gan nói: “Bệ hạ có phải, có phải lại bị đau đầu không? Nô tài lập tức đi mời Lưu thái y.”

Chén trà sứ lại một lần nữa đặt xuống bàn, phát ra âm thanh không nhẹ không nặng.

Thẩm Kinh Châu rũ mắt, hắn nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tay vịn.

Mỗi bước mỗi xa

Không biết vì sao, Thẩm Kinh Châu bỗng nhớ đến một màn vừa rồi Ngu Ấu Ninh thử thăm dò hơi thở của mình.

Nàng dường như rất lo lắng cho sự sống c.h.ế.t của Thẩm Kinh Châu, ngay cả việc cầu nguyện cũng phải do dự nhiều lần, sợ nói sai.

Ngón tay gõ lên tay vịn không ngừng.

Một lúc sau, Thẩm Kinh Châu mới nhẹ nhàng thốt ra: “Đi đi.”

Thân thể run như cái sàng của Đa Phúc như bị cứng đờ, ông ta ngây dại ngẩng đầu, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.

Thẩm Kinh Châu từ trước đến nay không thích gặp thái y, đặc biệt là vào đêm rằm.

Đa Phúc lúng ta lúng túng mở miệng.

Thẩm Kinh Châu mím môi, khẽ cười: “Sao, còn muốn trẫm tự đi mời sao?”

Đa Phúc bừng tỉnh, liên tục nói “Nô tài không dám”, dưới chân như bôi dầu nhanh chóng chạy đi không để lại dấu vết, trước khi đi còn quay đầu lén nhìn một cái.

Trong lòng thầm tặc lưỡi.

Không biết vì sao đêm nay Thẩm Kinh Châu đột nhiên thay đổi ý định, lại sẵn lòng gặp thái y.

Ngọn nến trong Dưỡng Tâm Điện suốt nửa đêm không tắt.

Trong điện sáng sủa, Lưu Lận quỳ ở phía dưới, bắt mạch cho Thẩm Kinh Châu.

Cổ tay của Thẩm Kinh Châu đặt trên gối, Lưu Lận nhắm mắt trầm tư, một lúc sau, ông ta từ từ rút ngón tay ra khỏi mạch đập của Thẩm Kinh Châu.

Lưu Lận đứng dậy chắp tay hành lễ với Thẩm Kinh Châu: “Mạch tượng của bệ hạ mảnh dài, khí huyết đều yếu, cần tránh lạnh, bệnh nằm bên trong, vẫn nên tĩnh dưỡng thì tốt hơn, hạ quan sẽ đi kê vài thang thuốc, giúp bệ hạ thông kinh mạch.”

Thẩm Kinh Châu xoa xoa mi tâm, vung tay áo ra hiệu đã biết.

Đa Phúc tiến lên: “Lưu thái y, mời bên này.”

Trong điện lại trở về sự yên tĩnh.

Cung nhân lặng lẽ tiến lên, dâng cho Thẩm Kinh Châu món dược thiện vừa nấu xong. Hương thuốc nhẹ nhàng bay lên, hòa quyện với hương thụy lân.

Gỗ tử đàn nhỏ treo lơ lửng trên đầu ngón tay, Tần Kinh Châu im lặng liếc mắt nhìn món dược thiện.

Đa Phúc mặt mày tươi cười: “Bệ hạ, đây là phương thuốc mà Lưu thái y đã viết trước đó, nếu như đau đầu, có thể…”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu thong thả chuyển từ dược thiện sang trên người Đa Phúc.

Đa Phúc cúi đầu quỳ xuống: “Nô tài tự ý chủ trương, xin bệ hạ thứ tội.”

Ánh nhìn rơi trên vai như đè nặng, khiến Đa Phúc không thở nổi.

Một lúc lâu, từ trên đầu mới truyền đến tiếng Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng: “Lần sau không được như vậy.”

Đa Phúc xụi lơ trên mặt đất, tứ chi như không còn sức, giống như vừa sống sót khỏi cơn nguy hiểm.

Ngẩng đầu nhìn, bóng dáng màu vàng sáng ở sau bàn đã không còn thấy, dược thiện vẫn nguyên vẹn trên bàn, không hề động đến nửa phần.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 34: Chương 34



Trong tẩm điện không một tiếng động, nửa khuôn mặt của Ngu Ấu Ninh áp vào gối mềm màu xanh.

Chăn gấm cuộn tròn trước ngực, hơi thở bình yên ấm áp. Bàn tay trắng nõn, có lẽ vì vừa ngủ, trên tay Ngu Ấu Ninh không còn đeo vòng tay nào.

Cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo, trong suốt.

Ba ngàn sợi tóc đen xõa trên cánh tay ngọc ngà, giống như những sợi tóc đã quấn quanh ngón tay Thẩm Kinh Châu trước đó.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dần tối lại, bỗng nhớ đến lời tự lẩm bẩm của Ngu Ấu Ninh trước đó, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Hắn lần đầu tiên thấy có người chân thành như vậy, cầu nguyện cho mình trường thọ trăm tuổi, chỉ vì để được ở bên cạnh ăn ké uống ké.

Trong cung ai cũng có mong cầu, hoặc cầu tài hoặc cầu quyền, nhưng điều Ngu Ấu Ninh cầu xin thì không khỏi khác với người thường.

Chuỗi hạt nhỏ bằng gỗ tử đàn rơi xuống mặt Ngu Ấu Ninh. Tràng hạt lạnh lẽo chạm vào da cộm người, Ngu Ấu Ninh đang say giấc bỗng nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui.

Nàng dịch chuyển nửa tấc, hơi ấm phả vào cổ tay Thẩm Kinh Châu, nửa khuôn mặt áp vào tay áo Thẩm Kinh Châu.

Không nhúc nhích.

Hương thụy lân từng đợt nhè nhẹ quấn quanh trong màn trướng, không chừa một chỗ nào.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu hơi thay đổi: “Ngu Ấu Ninh.”

Có lẽ nghe thấy tên mình, Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt nhắm chặt không mở ra nửa phần.

Thẩm Kinh Châu giọng trầm xuống: “Buông ra.”

Giọng Thẩm Kinh Châu cố ý hạ thấp, Ngu Ấu Ninh ngủ say sưa, không biết đêm nay là đêm nào, nàng lại một lần nữa ôm lấy góc áo Thẩm Kinh Châu.

Tơ lụa dùng làm áo luôn là tốt nhất trong cung, mềm mại nhẵn nhụi, bóng loáng không tì vết.

Nửa khuôn mặt của Ngu Ấu Ninh chôn trong góc áo Thẩm Kinh Châu, ngủ rất say, ngay cả lông mi cũng không động đậy nửa phần.

……

Ngu Ấu Ninh đã ba ngày không gặp Thẩm Kinh Châu, hôm đó tỉnh dậy trong Dưỡng Tâm Điện, trong lòng Ngu Ấu Ninh chỉ còn lại một trường bào màu vàng sáng.

Thẩm Kinh Châu không có ở trong tẩm điện.

Rõ ràng sống chung dưới một mái hiên, nhưng Thẩm Kinh Châu sớm tối ra vào, Ngu Ấu Ninh ngay cả mặt của Thẩm Kinh Châu cũng không thấy.

Nghe Đa Phúc nói, Thẩm Kinh Châu đã ba ngày nay đều ở ngự thư phòng xử lý chính sự.

“Ngự thư phòng…”

Ngu Ấu Ninh ở sau lưng cung nhân, lén lút rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Mưa thu liên miên, rêu xanh đậm nhạt.

Thư phòng đứng giữa màn mưa lạnh lẽo, đầu rồng ở góc mái nhà sắc bén ngạo nghễ.

Trước lan can bằng cẩm thạch, các cung nhân cầm đèn sứ, mặt không biểu cảm.

Trong cung đầy rẫy thái giám tì nữ, Ngu Ấu Ninh chỉ nhận ra Đa Phúc.

Ô trúc che trên đầu, suy nghĩ một hồi, Ngu Ấu Ninh cuối cùng vẫn lùi lại sau rừng trúc.

Con đường nhỏ trải đá cuội, hai bên là những cây trúc um tùm, che khuất cả ánh trăng.

Ngu Ấu Ninh thu lại ô trúc, nhìn thấy một con chuồn chuồn đang trú mưa bên chân, khẽ lùi lại nửa bước.

Bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ phía bên kia con đường, Ngu Ấu Ninh lập tức rụt đầu lại, chỉ để lộ đôi mắt qua khe lá.

Thiếu niên bước đi vội vã, giày ướt sũng, mặc bộ áo sam cổ tròn thêu hoa văn đỏ thẫm, mắt ngọc mày ngài, tự tin tùy ý.

Quả đào trong tay nâng lên rồi hạ xuống, vững vàng nằm trong tay của thiếu niên.

Một gã sai vặt mặt ủ mày chau đi theo sau: “Tiểu hầu gia, lão gia có việc, bảo ngài chờ ở trước ngự thư phòng, nếu để lão hầu gia biết ngài đi lang thang trong cung, lại sẽ nổi giận.”

Khóe môi thiếu niên nhếch lên: “Thì sao? Ông ấy ngày nào thấy ta mà không nổi giận, nếu không phải do ông ấy, tiểu gia đây đang ở trong Túy Tiên Lâu đấy.”

Kỷ Trừng thở dài: “Đáng tiếc hai thùng cua lông vừa mới vận chuyển từ Kim Lăng về của ta. Cua lông kia làm thành cua say thì ngon nhất, lại phải là rượu hoa điêu mười năm, mới không tính là bôi nhọ cua lông kia.”

Kỷ Trừng lảm nhảm, vừa nói về cua say ngon như thế nào, vừa phàn nàn về sự kỳ cục của lão phụ thân nhà mình.

“Phụ thân đã an bài người bên cạnh chờ ta sẵn rồi? Tại sao sớm không tìm muộn không tìm, đúng lúc ta vừa bước vào Túy Tiên Lâu thì lại tìm đến. Đáng tiếc cua kia chỉ có thể ăn sống, nếu ngày mai lại đi, sợ rằng sẽ không ăn được.”

Gió lay động ngọn cây, bóng trúc dưới chân d.a.o động.

Gã sai vặt đang định nói gì, bỗng nghe thấy bên tai có tiếng xào xạc, hắn ta mở to mắt cùng Kỷ Trừng đồng loạt quay đầu lại.

Chỉ thấy một bóng dáng xanh lơ từ trong rừng trúc chui ra.

Ngu Ấu Ninh một tay ôm ô trúc, đôi mắt hạnh nhấp nháy nhìn về phía trước, tự giới thiệu mình.

Mỗi bước mỗi xa

“Ngươi… có cần ta ăn thay không?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 35: Chương 35



Bên ngoài ngự thư phòng.

Kỷ lão tướng quân mặc bộ áo quan màu đỏ thẫm thêu hình sư tử, dù đã lớn tuổi, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén sáng tỏ như ưng.

Đạp chân lên bậc thềm son, Kỷ lão tướng quân một tay chống vào lan can cẩm thạch, ngẩng đầu nhìn lên, lá đỏ bay lượn, mưa thu rơi nhẹ.

Trước ngự thư phòng, ngoài những cung nhân khoanh tay đứng hầu, không thấy được tí tẹo bóng dáng của Kỷ Trừng.

Cơn giận bủa vây trong mặt mày của Kỷ lão tướng quân, đang định mở miệng gọi người, bỗng thấy một bóng vàng sáng rực rỡ lướt qua dưới mái hiên.

Kỷ lão tướng quân cúi người, kính cẩn hành lễ: “Bệ hạ.”

Mưa rơi triền miên, lất phất giữa không trung.

Mây đen dày đặc, trời đất trở nên tĩnh lặng, dường như chỉ có tiếng mưa rơi mà không có tạp âm nào khác.

Con đường đá xanh, có lẽ được gột rửa sau một trận mưa thu, không còn chút bụi bẩn nào.

Thẩm Kinh Châu với dáng người cao như thân trúc đứng trong màn mưa, từ trên bậc thềm xanh ngọc nhìn xuống, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại.

“Trẫm nghe nói hoa cúc mùa thu trong Ngự hoa viên nở rất đẹp, nếu Kỷ lão tướng quân không có việc gì, không bằng đi dạo cùng trẫm một chút.”

Hoàng đế lên tiếng, thần tử bên dưới nào có đạo lý từ chối.

Kỷ lão tướng quân vội vàng theo sau, lén lút đưa mắt ra hiệu cho Đa Phúc.

Mỗi bước mỗi xa

Với tính cách của Thẩm Kinh Châu, chắc rằng hắn không vô duyên vô cớ đi vào Ngự hoa viên.

Đa Phúc lắc lắc đầu với ông ta, cúi đầu rũ mắt đứng hầu bên cạnh.

Một đoàn người hùng hồn tiến về Ngự hoa viên, Kỷ lão tướng quân cảm thấy không sờ được ý nghĩa của Trượng Nhị hòa thượng, một bụng đầy nghi hoặc theo sau Thẩm Kinh Châu.

Ông ta là người thô lỗ, ngày xưa ngoài việc hành quân đánh trận, thì chỉ biết về nhà dạy dỗ con cái.

Việc thưởng hoa làm thơ, Kỷ lão tướng quân hoàn toàn không hiểu, thật sự không thể nghĩ ra tại sao Thẩm Kinh Châu lại muốn ông ta theo làm bạn.

Vào thu, tiếng ve cũng không còn.

Những chiếc lá đỏ trên cành cây, rực rỡ như ánh hoàng hôn.

Thẩm Kinh Châu khoanh tay trước n.g.ự.c đi ở phía trước: “Trẫm nghe nói Kỷ lão tướng quân có một nhi tử, năm ngoái vừa mới cập quan.”

Mặt mày Kỷ lão tướng quân tươi cười: “Đúng vậy, chỉ là đứa trẻ đó từ nhỏ đã được phu nhân nuông chiều, tính cách có phần kiêu ngạo.”

Ai trong kinh thành chẳng biết Kỷ lão tướng quân có con muộn, kỳ vọng rất cao vào tiểu nhi tử, tiếc rằng con không bằng cha.

Kỷ Trừng từ nhỏ đã là một đứa trẻ khiến người không bớt lo, ngày nào cũng chỉ thích chơi với đám con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng.

May mắn là thói xa hoa lãng phí không ảnh hưởng đến hắn ta, chỉ riêng trong chuyện “ăn” thì Kỷ tiểu công tử rất có nghiên cứu.

Kỷ Trừng rất kén ăn, món nào cũng phải tinh tế. Quả bàn đào phải ở Mông Âm, nấm phải là loại từ Điền Nam, nước dùng cho nấu trà cũng phải lấy từ núi Bạch vận chuyển đến.

Kỷ lão tướng quân một lòng lèo lái cho cho Kỷ Trừng, nhưng đáng tiếc ông ta ở trong nhà không có tiếng nói, nếu muốn làm gì cho Kỷ Trừng, chắc chắn sẽ bị thê tử răn dạy một chút.

Kỷ lão tướng quân bất đắc dĩ thở dài, bỗng nhớ đến việc Thẩm Kinh Châu vô cớ nhắc đến Kỷ Trừng, trong lòng ông ta chợt rùng mình.

“Bệ hạ, có phải khuyển tử đã gây chuyện thị phi gì hay không?”

Một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng Kỷ lão tướng quân, “Khuyển tử tuy thích chơi đùa, nhưng cũng là đứa trẻ biết chừng mực, tính cách của hắn người làm phụ thân như thần biết rõ, chắc chắn sẽ không làm ra những việc thương thiên hại lý.”

Kỷ lão tướng quân vắt hết óc, đang định tìm lời biện hộ cho đứa nhi tử không ra gì của mình, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Mặt Kỷ lão tướng quân biến sắc, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 36: Chương 36



Mặt hồ gợn sóng lấp lánh, hai bóng dáng một cao một thấp nửa ngồi trên bờ.

Ngu Ấu Ninh một tay cầm một cụm hoa cúc đường, cánh hoa màu vàng nhạt yểu điệu như tiên nữ, thanh khiết tao nhã.

Mưa rơi lất phất bên chân Ngu Ấu Ninh, chiếc ô trúc nghiêng nghiêng đứng trên đất ẩm, che cho Ngu Ấu Ninh và Kỷ Trừng khỏi cơn mưa trên đỉnh đầu.

Ngu Ấu Ninh cẩn thận ngắt một cánh hoa.

Mưa thu m.ô.n.g lung, những giọt mưa nhỏ như ngọc trai rơi xuống xung quanh Ngu Ấu Ninh.

Nữ tử dung mạo xinh đẹp, mắt sáng như sao.

Trong mắt Kỷ Trừng vừa giật mình ngớ ra, cũng vừa kinh ngạc say mê.

Cánh hoa nằm giữa ngón tay Ngu Ấu Ninh, nàng tò mò cầm cánh hoa hướng về phía màn mưa, trong lòng lại một lần nữa ngạc nhiên về món ăn của phàm nhân.

“Cái này… thật sự có thể ăn sao?”

“... Có, có thể.”

Kỷ Trừng nói lắp bắp, lưỡi suýt nữa uốn lại không thẳng nổi.

Thiếu niên hắng hắng giọng, quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn không nhịn được, tỉnh bơ lén lút nhìn Ngu Ấu Ninh.

Cuối cùng lại cảm thấy mình đã mạo phạm, Kỷ Trừng thong thả chuyển ánh mắt đi.

Hắn ta chưa bao giờ thấy nữ tử nào đẹp hơn Ngu Ấu Ninh.

Mặt hắn ta đỏ bừng từ cổ lên mang tai, Kỷ Trừng ho nhẹ một tiếng, “Tất nhiên có thể ăn, đây là hoa cúc đường, người ở Mân Nam thường dùng nó để nấu ăn, nếu thêm một chút đậu phộng và dầu vừng, hương vị sẽ càng ngon.”

Ngu Ấu Ninh nghe mà mê mẩn.

Kỷ Trừng đã thấy cùng nếm qua đủ thứ, đều là những món nàng chưa từng thấy trong sách, như dê nướng nguyên con ở Tây Bắc, hay cá chua ngọt Tây Hồ ở Kim Lăng, hay trứng tráng hàu giòn ngon ở Lĩnh Nam.

Đủ loại như thế, nhiều không đếm xuể.

Ngu Ấu Ninh tạm thời chưa có cơ hội thưởng thức trứng tráng hàu, nhưng hoa cúc đường thì có thể thử một chút

Cánh hoa vàng nhạt nằm giữa môi, bỗng từ phía sau truyền đến một giọng nói trầm khàn: “... Ninh Ninh.”

... Ninh Ninh.

Giọng nói rất quen thuộc với Ngu Ấu Ninh, nhưng hai chữ “Ninh Ninh” thì nàng chưa từng nghe qua.

Nàng nghi hoặc quay đầu lại.

Qua màn mưa, Ngu Ấu Ninh nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đứng dưới ô. Màn mưa trong trẻo lạnh lẽo che phủ, như mây khói mờ ảo, m.ô.n.g lung mơ màng.

Ngu Ấu Ninh cắn cánh hoa ngẩn người.

Lại không biết người khác nhìn nàng, tựa như nhìn người trong tranh.

Nước và trời hòa quyện một màu, mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Một cơn gió thu thổi qua, chiếc ô trúc trên đầu Ngu Ấu Ninh lung lay sắp rơi.

Gió thổi làm cho làn váy của Ngu Ấu Ninh bay lên, nàng không kịp để ý, đôi mắt cười cong cong, tựa như trăng sáng.

Sắc màu rực rỡ, vây quanh khuôn mặt xinh đẹp với má lúm đồng tiền của Ngu Ấu Ninh, nàng thấp giọng thì thầm: “Bệ hạ.”

Cánh hoa cúc đường rơi xuống đất, Ngu Ấu Ninh bỗng đứng dậy, nâng váy chạy về phía Thẩm Kinh Châu.

Kỷ Trừng kinh ngạc, hắn ta muốn đưa tay ngăn lại. Váy của Ngu Ấu Ninh lướt qua đầu ngón tay hắn ta, Kỷ Trừng chỉ nắm được một làn mưa.

Hắn ta ngây dại ngẩng đầu nhìn.

Trong màn mưa lạnh, Ngu Ấu Ninh chạy đến dưới ô của Thẩm Kinh Châu, giọng điệu và hành động thân mật quen thuộc.

“Bệ hạ cũng đến Ngự hoa viên sao?”

Ngu Ấu Ninh ôm hoa cúc đường, lắc lắc trước mặt Thẩm Kinh Châu, “Đây là hoa cúc đường, Kỷ công tử nói có thể ăn.”

Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu nhìn Thẩm Kinh Châu, “Bệ hạ đã nếm qua chưa?”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, nhưng nụ cười kia hòa nhã không giống như thường ngày.

Hắn nhận lấy áo choàng từ tay Đa Phúc, không một tiếng động khoác lên vai Ngu Ấu Ninh.

Hờ hững quay đầu sang bên.

Kỷ Trừng đứng như trời trồng, tay chân luống cuống.

Hắn ta không phải lần đầu tiên gặp Thẩm Kinh Châu, nhưng chưa bao giờ có cảm giác kinh hồn bạt vía như thế này.

Cái liếc mắt nhàn nhạt kia lạnh như băng, không rét mà run.

Mang theo áp lực và đe dọa chỉ có riêng ở người ở địa vị cao.

Kỷ Trừng nói không thành lời: “Ta, ta...”

Chưa nói xong, vai hắn ta lập tức bị lão phụ thân nhà mình tát một cái.

Kỷ lão tướng quân nhíu mày, ra sức ra hiệu cho Kỷ Trừng: “Đồ ngốc, còn không mau hành lễ với bệ hạ!”

Nói xong, lại khom người chắp tay với Thẩm Kinh Châu: “Khuyển tử còn nhỏ, để bệ hạ chê cười.”

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu xoay xoay ban chỉ trong tay, giọng nói nhạt nhòa.

“Tướng quân nói đùa, trẫm lại thấy Kỷ tiểu công tử trẻ tuổi đầy hứa hẹn.”

Kỷ lão tướng quân mặt đầy tươi cười, đang định khiêm tốn vài câu, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói.

“Ngày khác đưa đi quân doanh một chuyến, vừa lúc để học hỏi kinh nghiệm một chút.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 37: Chương 37



Mưa phùn lất phất, không khí lạnh lẽo thấm vào từng lớp vải.

Kỷ Trừng đứng ngây người tại chỗ, nhìn theo Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh dần khuất xa.

Ngự liễn dần biến mất trong màn mưa m.ô.n.g lung, không biết đã trôi qua bao lâu, Kỷ Trừng bỗng hoàn hồn, mở to mắt nhìn về phía lão phụ thân mình: “Phụ thân, bệ hạ hắn… hắn…”

Kỷ lão tướng quân vỗ vai Kỷ Trừng, vui mừng vạn phần: “Phụ thân vốn đang phát sầu cho con đường làm quan của con, giờ thì không cần phải lo nữa. Con đứa nhỏ này, vận may của con thật không tồi, có thể được bệ hạ để mắt đến.”

Kỷ Trừng nghẹn họng trân trối, nhanh chóng gạt tay Kỷ lão tướng quân ra khỏi vai mình, nhảy lùi lại hai ba bước.

“Không phải, con nói muốn vào quân doanh khi nào? Hơn nữa, bệ hạ không phải là chưa từng nạp phi hay sao? Vậy vừa rồi… phụ thân, sao người lại đánh con?”

Kỷ lão tướng quân trừng mắt: “Chẳng lẽ ta không thể đánh con được sao? Việc nhà của bệ hạ, sao đến lượt con can thiệp?”

Kỷ Trừng ôm vai đỏ ửng, vô tội: “Đó có phải việc nhà đâu?”

Hắn ta không nhớ trong cung có hậu phi.

“Chắc không phải là hậu phi.” Kỷ lão tướng quân vuốt bộ râu bạc dài, trầm tư một lúc.

Kỷ Trừng hớn hở mặt mày: “Vậy có phải con có thể…”

“Đó chắc là Lục công chúa của triều trước, là huyết mạch duy nhất của Vũ Ai Đế, chỉ là không biết tại sao bệ hạ lại giữ nàng ta bên cạnh.”

Kỷ lão tướng quân nhíu mày, trăm tư không giải được.

Vừa rồi không chỉ Kỷ Trừng, ngay cả ông ta cũng nhìn rõ. Thẩm Kinh Châu tự tay khoác áo cho Ngu Ấu Ninh, hai người còn cùng ngồi trên một xe.

Ông ta sống nửa đời người, chỉ từng giúp phu nhân nhà mình khoác áo.

Vô tình thấy vẻ mặt đầy oán hận cùng đau khổ tột cùng của Kỷ Trừng, Kỷ lão tướng quân không khỏi tức giận, lại tát vào vai hắn ta.

“Đứng cho ngay ngắn, đứng cho đàng hoàng. Ta có thể nói cho con biết, đừng gây phiền phức cho ta, nếu không ta sẽ đánh gãy chân con.”

Câu này Kỷ Trừng từ nhỏ đã nghe đến lớn, lỗ tai sớm đã chai lì.

Hắn ta không kiên nhẫn xoa xoa tai, phụ thân hắn ta chỉ giỏi mồm mép, mẫu thân chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, phụ thân hắn ta lập tức hoảng hốt không biết đâu là đông tây nam bắc, làm sao còn dám vũ đao lộng thương với Kỷ Trừng.

Hắn ta ngẩng lên, lại nhìn về phía Ngu Ấu Ninh rời đi mà xuất thần.

……

Đến giờ lên đèn, khắp nơi trong Dưỡng Tâm Điện đều đang thắp đèn, ánh nến trong gió thu chập chờn lúc sáng lúc tối.

Ngu Ấu Ninh ngồi trên chiếc ghế thái sư có chỗ tựa, chăm chú nhìn ngọn nến trên bàn.

Xung quanh không có ai, nàng lén thổi nhẹ vào ngọn nến. Ánh nến lung linh chiếu trên bình phong, đủ khiến trái tim Ngu Ấu Ninh vui vẻ nở hoa.

Ngày thường, Ngu Ấu Ninh chỉ thấy nến hương. Nến trắng pha lẫn với hương liệu mốc meo rẻ tiền, mùi hăng khiến mắt cay, khói đen dày đặc gần như làm hỏng mắt người.

Mỗi bước mỗi xa

Ngay cả cô hồn dã quỷ như Ngu Ấu Ninh, cũng hận không thể tránh xa.

Nhưng ngọn nến trước mắt lại rất tốt, không làm người khó chịu, Ngu Ấu Ninh thích lắm.

Hai mắt nàng sáng quắt nhìn chăm chú ngọn nến, bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa, Ngu Ấu Ninh lập tức quay đầu lại.

Rèm vàng được kéo lên, các cung nhân đứng hầu bên cạnh, cúi người nghênh đón Thẩm Kinh Châu vào điện.

Đa Phúc một tay cầm phất trần, không rời khỏi Thẩm Kinh Châu nửa bước.

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh từ Thẩm Kinh Châu chuyển sang tay Đa Phúc, ngoài phất trần, hai tay Đa Phúc hoàn toàn trống trơn.

Ngu Ấu Ninh thất vọng, ánh sáng trong mắt đột ngột tắt ngúm.

Nàng chưa kịp thưởng thức hoa cúc đường, đã bị Đa Phúc mang đi, nói là gửi vào ngự phòng làm món ăn.

Ngu Ấu Ninh mong mỏi nhìn vào bàn tay trống rỗng của Đa Phúc.

Đa Phúc cảm thấy chột dạ không thôi, cười gượng hai tiếng, cúi người nhận lỗi với Ngu Ấu Ninh: “Là lỗi của nô tài, không cẩn thận lấy mất hoa cúc đường kia, xin điện hạ trách phạt.”

Hoa cúc đường vốn đã được hái trong Ngự hoa viên, cùng lắm thì ngày mai tự mình đi hái là được.

Ngu Ấu Ninh lắc đầu: “Không sao, cũng không phải việc gì quan trọng.”

Đa Phúc nhìn Thẩm Kinh Châu một cái, cân nhắc mở miệng: “Bệ hạ nghe nói điện hạ chưa từng ăn cua say, đặc biệt để ngự phòng làm gửi đến, điện hạ có muốn thử không?”

Ngu Ấu Ninh… Ngu Ấu Ninh đương nhiên muốn.

Cua lông của ngự phòng là loại tốt nhất trong kinh thành, sử dụng rượu vàng Thiệu Hưng.

Ba con cua say được bày trên thố hoa mai ba chân, cùng với tám món cua trên đĩa bạc khác.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng gõ nhẹ vào vỏ cua bằng chiếc búa tròn, rồi lại nhìn Thẩm Kinh Châu bằng ánh mắt cầu cứu bất lực.

Trong điện ánh nến sáng choang, dưới mái hiên, một tiểu thái giám đứng hầu bên Đa Phúc, tò mò ngẩng đầu nhìn: “Sao hôm nay sư phụ lại rãnh rỗi như thế?”

Thường ngày Thẩm Kinh Châu dùng bữa, Đa Phúc phải đứng bên cạnh để hầu hạ. Nếu ăn cua, thì càng cần cung nhân đứng hầu bên cạnh.

Đa Phúc liếc nhìn tiểu đồ đệ một cái, hai tay nhét trong tay áo: “Học cho kỹ, đừng làm gì cũng hấp ta hấp tấp.”

Nếu lúc này ông ta vẫn ở trong điện hầu hạ, e rằng ngày mai sẽ phải cáo lão hồi hương.

……

Tại Tây noãn các.

Ngu Ấu Ninh một tay cầm búa tròn, thỉnh thoảng nhìn về phía bàn của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu ăn rất từ tốn, thong thả ung dung, không vội vàng, cũng không chậm chạp.

Đôi bàn tay dài thon thả cầm bình rót rượu bằng bạc, trong ánh nến vàng nhạt, Thẩm Kinh Châu trông mặt mày lạnh lùng, như rượu thông xanh trong tay.

Ngu Ấu Ninh lén nhìn Thẩm Kinh Châu một cái, rồi lại nhìn thêm lần nữa.

Sau đó nàng cam chịu thẳng người, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Kinh Châu.

Nàng muốn xem Thẩm Kinh Châu khi nào mới ăn cua say.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 38: Chương 38



Sau chiếc bàn nhỏ kiểu mai hoa, Thẩm Kinh Châu mặc áo gấm màu lam sẫm thêu hình hạc, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu xanh lơ.

Mặt như quan vân, mắt tựa như sao.

Ở bên hông buộc đai lụa nhiều màu với dải tơ ngọc bích, còn có khóa đai bằng bạc mạ vàng đính đá quý.

Hắn cầm bát cao túc có hình rồng đỏ, tay áo rộng thả lỏng, để lộ vòng chuỗi long đằng bằng hải hoàng trên cổ tay.

Hình ảnh tùng lâm mai bách bảo được khảm trên bản nghênh gió đung đưa sau lưng Thẩm Kinh Châu, khiến hắn trông như một ẩn sĩ giữa núi rừng, thanh khiết cao xa.

Ngu Ấu Ninh tò mò nghiêng đầu, nàng luôn cảm thấy Thẩm Kinh Châu khác với lần gặp ban ngày.

Nhưng khác ở điểm nào, nàng không thể nói rõ.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, bộ dáng trầm tư, bỗng nghe thấy "đông" một tiếng, nàng lập tức ngẩng đầu.

Ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi ngón tay Thẩm Kinh Châu.

Cua say đặt trên bàn nhỏ, trước tiên dùng kéo cắt từng chân cua, sau đó dùng búa tròn nhẹ gõ vào vỏ cua.

Động tác gỡ cua của Thẩm Kinh Châu rất điệu nghệ, khiến người ta thích mắt.

Gạch cua không dính vào ngón tay, thịt cua được lấy ra để vào bát ba chân.

Không ai dùng cua say làm đồ cúng, Ngu Ấu Ninh chưa từng thấy thịt cua, càng chưa từng ăn.

Nàng ngạc nhiên nhìn bát ba chân đầy thịt cua và gạch cua trong tay của Thẩm Kinh Châu, rồi lại nhìn cua say vẹn nguyên không hao tổn gì trên tay mình.

Ngu Ấu Ninh chán nản tựa vào bàn, một tay cầm một con cua say, lặng lẽ tiến về phía bàn của Thẩm Kinh Châu.

Không một tiếng động đặt vào thố của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu gỡ một con, Ngu Ấu Ninh đặt một con.

Gỡ một con, đặt một con.

Đôi mắt sáng màu nhạt đảo qua đảo lại, Ngu Ấu Ninh nhìn về phía trước.

Cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng kéo rơi xuống, Ngu Ấu Ninh mới cười ngẩng đầu, ánh mắt cong cong nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.

Ba con cua đã được gỡ, gạch cua và thịt cua rơi vào bát ba chân.

Thẩm Kinh Châu như đã ăn say, hắn một tay bắt lấy mi tâm, đôi mắt đen khép hờ.

Ngu Ấu Ninh nhanh chóng từ bàn của Thẩm Kinh Châu ôm lấy bát ba chân, nhẹ nhàng nếm một miếng gạch cua.

Gạch cua vàng óng, mượt mà, lại thêm hương rượu vàng.

Chỉ là, vị rượu có vẻ hơi nhạt một chút.

Miếng đầu tiên không thấy gì đặc biệt, Ngu Ấu Ninh lại ăn miếng thứ hai, thứ ba…

Gạch cua thịt cua trong bát ba chân nhanh chóng thấy đáy, Ngu Ấu Ninh lắc lắc bát, không tin một bát đầy thịt cua lại nhanh chóng hết như vậy.

Nàng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trong bát, gần như toàn bộ khuôn mặt vùi vào trong.

Bỗng, một bàn tay che miệng bát. Bàn tay đó có các khớp xương rõ ràng, ngón tay nhẹ nhàng nhô lên, toát lên vẻ trắng nõn đẹp đẽ.

Ngu Ấu Ninh từ từ theo cánh tay nhìn lên, vô tình chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Kinh Châu.

Nàng ngơ ngác nghiêng đầu.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười: “Cua say cũng có thể say.”

Ngu Ấu Ninh hơi nghiêng đầu, đôi mắt như nước mùa thu mờ ảo, khóe mắt ửng hồng, như được nhuộm làn phấn nhạt.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu một tay nâng cằm Ngu Ấu Ninh, đôi mắt đen sắc bén lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào Ngu Ấu Ninh, trầm ngâm một lúc: “Ngươi…”

Ngu Ấu Ninh tỉnh tỉnh mê mê: “… Ừ?”

Thẩm Kinh Châu hạ mắt, bỗng cười: “Thôi đi.”

Ngu Ấu Ninh “Ồ” một tiếng, đầu cắm thẳng vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, không chịu ngẩng lên.

Thẩm Kinh Châu xoa mi tâm, nhẹ giọng: “Ngu Ấu Ninh.”

Cái đầu mềm mại trong lòng bàn tay nhẹ nhàng lắc lư, như đang lắc đầu.

“Ngu Ấu Ninh.”

“Ngu Ấu Ninh không có ở đây.”

Giọng nói ồm ồm, Ngu Ấu Ninh ậm ừ từ lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu truyền ra.

Hơi thở nóng bỏng, hòa quyện với hương rượu nồng nàn, lan tỏa trong lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng co lại, chỉ một lần rồi lại duỗi ra.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu không sóng gợn, hắn rũ mắt, không đổi sắc nhìn vào ma men nhỏ đang lảm nhảm trong lòng bàn tay.

Ngu Ấu Ninh tửu lượng kém, một chút rượu vàng cũng đủ làm nàng say sưa, nàng lảm nhảm không ngừng.

Mặt nàng càng đỏ rực hơn, Ngu Ấu Ninh áp má vào lòng bàn tay mát lạnh của Thẩm Kinh Châu.

“Ngu Ấu Ninh… Không, ta là một kẻ xấu.”

Say đến mơ màng, nàng vẫn nhớ mình vốn là một tiểu quỷ nhút nhát không nơi nương tựa, chứ không phải là công chúa Ngu Ấu Ninh của tiền triều.

Thẩm Kinh Châu nhẹ cười.

Ngu Ấu Ninh từ lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu lên, lông mày như lá liễu không vui nhíu lại: “… Ngươi không tin?”

Trông có vẻ dữ dằn, như một con mèo con đang giơ nanh múa vuốt, nhưng tiếc rằng móng vuốt mềm nhũn, không chút sắc bén, không thể làm tổn thương ai.

Thẩm Kinh Châu từ bi: “Trẫm tin.”

Ngu Ấu Ninh cảm thấy hài lòng, lại bắt đầu lảm nhảm: “Ta, ta vẫn là một kẻ lừa đảo, lừa dối rất nhiều người.”

Mắt Thẩm Kinh Châu bỗng lạnh đi, giọng nói khàn khàn: “… Cái gì?”

Ngón tay nâng Ngu Ấu Ninh từ từ thả lỏng, Thẩm Kinh Châu nắm sau gáy nàng, từng chữ từng chữ.

“Ngu Ấu Ninh, ngươi lừa cái gì?”

“Ta, ta…”

Nước mắt rơi lả chả, Ngu Ấu Ninh ngẩng gương mặt nhỏ xinh lên, những giọt nước mắt lớn từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Nàng nhẹ nhàng nức nở.

“Ta, ta có tội.”

“Ta… tội ác tày trời, tội ác không thể tha thứ, tội lỗi chồng chất, tội lỗi rõ mồn một…”

Đầu nàng từ từ cúi xuống, Ngu Ấu Ninh từng chút một liệt kê tội lỗi của mình.

Nàng cảm thấy choáng váng, đầu óc không được rõ ràng, chỉ nhớ những lời phán xét của địa phủ dành cho ác quỷ, nên thuận miệng nói ra.

Bỗng dưng nàng nghiêng đầu, ngả vào vai Thẩm Kinh Châu.

“Ta… đã lừa ăn còn lừa uống.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 39: Chương 39



Con đường đá xanh, rêu phong đậm nhạt.

Ngoài cửa sổ, bóng trúc đung đưa, những bóng hình xao động in trên màn che. Gương mặt của Ngu Ấu Ninh rơi vào ánh sáng loang lổ, nàng tựa vào vai Thẩm Kinh Châu, nước mắt lã chã trực khóc.

Khóe mắt nàng ửng hồng không biết là do say rượu, hay là tủi thân.

Ba ngón tay đưa ra trước mắt Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh lầm bầm, ôm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu nghẹn ngào.

“Ta còn lừa cả bệ hạ… ba con cua say!”

“Đúng là có ba con!”

“Mà hắn còn không biết mình đang lột cho ta.”

Ngu Ấu Ninh cười khúc khích, ánh mắt mê ly, vẻ say sưa hiện rõ.

Bỗng nhiên nàng dùng hai tay che mặt, vẻ lo âu hiện rõ, “Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo có bị bắt ngâm lồng heo hay không?”

Ngu Ấu Ninh lắc lắc đầu, “Ta không muốn bị ngâm lồng heo.”

Thẩm Kinh Châu nhìn nàng, tay nắm lấy gáy của nàng chuyển sang cầm chén trà.

Ngu Ấu Ninh thì thầm nói đâu đâu.

Ai cũng biết mẫu phi của Lục công chúa tiền triều vì tư thông mà bị phạt rượu độc, mà những phụ nhân có tư đức kém, ở dân gian thường bị xử trí bằng cách ngâm lồng heo.

Ba chữ “Ngâm lồng heo”, có lẽ là những cung nhân ở sau lưng bàn tán huyên thuyên, hoặc cố tình chế giễu Ngu Ấu Ninh, nên nàng mới nghĩ rằng làm sai sẽ bị ngâm lồng heo.

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu bình thản, ngón tay hơi cong tựa vào tay vịn.

Một tiếng cười từ môi hắn phát ra: “Bọn họ không dám.”

Ngu Ấu Ninh mờ mịt vô thố nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.

Không dám cái gì?

Thẩm Kinh Châu rũ mắt xuống, đôi mắt đen như mực như có như không lướt qua mặt Ngu Ấu Ninh.

Gương mặt má lúm đồng tiền của Ngu Ấu Ninh ửng hồng, đôi mắt như nước mùa thu mờ mịt, tựa như sắp khóc.

“Không dám cái gì?”

Ngu Ấu Ninh kéo kéo tay áo Thẩm Kinh Châu, nhíu mày không vui, “Bọn họ không dám bắt ta sao? Nhưng mà…”

Câu nói chưa dứt, bỗng nghe tiếng “choang” bên tai, bình rượu trên bàn rơi xuống đất.

Mảnh vỡ văng tứ tung, rượu màu hổ phách b.ắ.n lên, có vài giọt rơi xuống góc áo của Thẩm Kinh Châu.

Đám cung nhân đứng dưới hiên nghe thấy tiếng, hoảng hốt chạy vào trong điện, đồng thanh kêu: “Bệ hạ—”

Một đám cung nhân quỳ rạp dưới đất, trên mặt ai nấy đều hoang mang, lo lắng nhìn về phía Ngu Ấu Ninh đang ngả nghiêng trên vai Thẩm Kinh Châu.

Say rượu, nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn sợ người lạ.

Bất ngờ thấy nhiều cung nhân quỳ dưới đất, nàng theo bản năng nép vào sau lưng Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Đều lui xuống.”

Các cung nữ lặng lẽ rút lui, chỉ có Đa Phúc tinh mắt, thấy góc áo bẩn của Thẩm Kinh Châu, khẽ nói bằng giọng nhỏ nhẹ:

“Bệ hạ có muốn tắm rửa thay đồ không?”

……

Bể tắm được xây bằng đá trắng, đáy bể có hình ngư long hoa ảnh, ở giữa là một hòn giả sơn làm từ gỗ trầm hương tự nhiên. Nước lăn tăn, bóng cá trong bể cũng lay động theo.

Thẩm Kinh Châu mặc áo gấm thêu long văn phi tường, tóc dài chỉ dùng một chiếc trâm ngọc bích cắm, mái tóc đen xõa trên vai.

Khói xanh mờ ảo làm mờ đi hình dáng của Thẩm Kinh Châu, vừa đặt chân lên bậc đá trắng, bỗng thấy bóng đen lướt qua sau tấm cửa bình phong gỗ.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày trầm ngâm, lặng lẽ bước tới sau cánh cửa.

Cửa gỗ đẩy ra, trước mắt trống rỗng.

Đêm mưa thu lất phất, Ngu Ấu Ninh mắt đỏ hoe, nửa tựa vào cột sơn, mơ màng sắp ngủ.

Đa Phúc lộ vẻ khó xử: “Bệ hạ, điện hạ nói gì cũng không chịu đi ngủ, nói là muốn… muốn ở cùng ngài. Nô tài không biết làm sao, chỉ có thể đưa điện hạ đến đây.”

Dựa vào cột màu, Ngu Ấu Ninh dường như nghe thấy tiếng động, lờ mờ mở mắt, trong lúc mê man, đã bị Thẩm Kinh Châu đưa về tẩm điện.

Trong điện ánh nến sáng rực, Ngu Ấu Ninh mệt mỏi đến mức không thể mở mắt, nhưng vẫn cố chấp theo sau Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu đi về phía trước hai bước, nàng cũng theo về phía trước hai bước.

Mỗi bước mỗi xa

Nhắm mắt theo đuôi, như hình với bóng.

Thẩm Kinh Châu quay đầu lại, Ngu Ấu Ninh ngây ngốc va phải n.g.ự.c hắn, nàng ôm trán đỏ ửng, phản bác: “Ngươi va vào ta.”

Quả thật là ác nhân cáo trạng trước.

Thẩm Kinh Châu mím môi cười: “Còn nhớ trẫm không?”

Ngu Ấu Ninh ánh mắt mê ly, như có một tầng hơi nước thật nặng.

Nàng nhìn Thẩm Kinh Châu một lúc lâu, bỗng đưa một ngón tay ra, chọc vào cánh tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh tự nói: “Sao không đau nhỉ?”

Tiểu quỷ Ngu Ấu Ninh lớn gan, lại dám chọc Thẩm Kinh Châu thêm một lần nữa, tự biện minh: “Thật sự không đau, vậy ta đang mơ sao? Thật kỳ lạ, trong giấc mơ cũng có bệ hạ.”
 
Back
Top Bottom