Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 20: Chương 20



Con phố dài huyên náo, tràn đầy tiếng rao của người bán hàng.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng pháo nổ, Ngu Ấu Ninh bị hù nhảy dựng, nàng theo phản xạ ôm chặt lấy hai tai, mở to mắt nhìn về phía phát âm thanh.

Tiếng pháo nổ vang như sấm. Lửa bùng lên, mảnh vụn bay đầy đất.

Mọi người hưng phấn, tay chân cùng hoạt động.

“Đạo trưởng này là do Trần lão gia đặc biệt mời từ núi Ngũ Đài về, nghe nói hiện giờ đã được một trăm hai mươi tuổi.”

“Một trăm hai mươi tuổi, sao ta thấy chỉ khoảng ba bốn mươi?”

“Đó là do người ta có đạo hạnh cao thâm, loại cao nhân như vậy, làm sao có thể đánh đồng chung với phàm nhân chúng ta.”

“Có đạo trưởng ở đây, Trần lão gia sau này cũng không cần sợ yêu quái quấy nhiễu nữa, khỏi phải ngày nào cũng nhà cửa rối loạn. Nhìn kìa, bắt đầu làm phép rồi!”

“Đùng” một tiếng trống vang lên, như sấm rền sau giờ ngọ.

Từng nhóm tiểu đạo sĩ mặc áo đạo màu xám, miệng đọc thần chú, từ Trần phủ bước ra.

Giấy bùa màu vàng nhạt bay tán loạn, Ngu Ấu Ninh đứng giữa đám đông, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Tứ chi nàng lạnh ngắt, như rơi vào hầm băng.

Đôi chân như bị đóng chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Ngu Ấu Ninh không dám thở mạnh, đứng yên tại chỗ, sợ bị các đạo sĩ phát hiện.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, từng giọt mồ hôi rơi xuống trán của Ngu Ấu Ninh.

Đạo trưởng tay cầm phất trần, áo choàng xanh xám phủ trên vai, tiên phong đạo cốt, tóc dài bay bay.

Ngu Ấu Ninh cứng người, lùi lại nửa bước, lại lùi nửa bước.

Tiếng thì thầm của mọi người như sóng vỗ, sinh sôi không ngừng, theo cùng với những phép thuật liên tiếp của đạo trưởng.

Những câu kinh văn khó hiểu vang vọng bên tai, từ xa đến gần, bao phủ Ngu Ấu Ninh trong đó.

Bóng người trước mắt bỗng trở nên lung lay mờ ảo, Ngu Ấu Ninh chóng mặt, thân hình lảo đảo.

Nàng thấy miệng của những người đó hé ra rồi ngậm lại, thấy mặt mày bọn họ chế nhạo trêu tức.

“Đáng chết, những yêu ma quỷ quái này đáng lẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục mới phải, ra ngoài chỉ gây họa cho nhân gian.”

Ngu Ấu Ninh từng bước lùi lại, hai tay ôm chặt đầu, liên tục lắc đầu.

Nàng chưa từng làm điều gì ác, càng chưa từng gây họa cho người khác.

“Đạo trưởng đang làm phép sao? Chiếc gương kia có phải là gương chiếu yêu không? Lạ thật, sao đạo trưởng lại đi về phía chúng ta?”

Dân chúng chặn kín con đường, nhưng không ai dám cản bước chân của đạo trưởng.

Đạo trưởng tóc trắng xõa ra sau lưng, đôi mắt nhắm chặt, một tay cầm phất trần, một tay cầm gương sáng.

Gió như ngừng thổi, dòng người xung quanh như ánh sáng tan biến, Ngu Ấu Ninh chỉ còn thấy bóng dáng áo bào đạo sĩ xanh xám.

Đạo trưởng bỗng mở mắt, đôi mắt sắc bén lướt qua đám đông, trực tiếp chạm vào đôi mắt hoảng hốt thất thố của Ngu Ấu Ninh.

Dòng người bao quanh nàng không biết từ khi nào đã tản ra, bên cạnh Ngu Ấu Ninh không còn một bóng người, chỉ còn lại gió thu hiu hắt.

Mọi người nhìn nhau, nín thở, tò mò nhìn Ngu Ấu Ninh vẫn đứng yên tại chỗ.

“Đây là cô nương nhà ai đây, sao nhìn có vẻ không ổn?”

“Đây là cử chỉ không bình thường nhỉ? Có thể là quỷ, quỷ nhập hay không?”

Nói xong, mọi người lại lùi lại hai ba bước.

Bỗng nhiên, một ánh sáng trắng từ gương sáng trong tay đạo trưởng chiếu ra, đúng lúc rơi vào mặt Ngu Ấu Ninh.

Chỉ trong một khoảnh khắc, lại ngay lập tức bị che khuất.

Bàn tay dày rộng rơi trước mặt Ngu Ấu Ninh, các khớp xương cân xứng, mùi hương thụy lân thơm ngát xua tan mùi tro hương trong không khí.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác quay đầu, một đôi mắt hạnh bất an rơi vào mắt Thẩm Kinh Châu.

Nàng thì thào: “Bệ hạ…”

Âm thanh cực kỳ thấp, gần như không nghe thấy.

Đầu ngón tay của Ngu Ấu Ninh run rẩy, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Kinh Châu, phút chốc không dám buông ra.

Chỉ ngơ ngác theo Thẩm Kinh Châu đi.

Mỗi bước mỗi xa

Trong đám đông có người không hài lòng: “Sao lại đi? Nếu bị quỷ nhập vào người thì phải làm sao, đạo trưởng còn chưa trừ quỷ…”

Thẩm Kinh Châu thờ ơ liếc nhìn lại.

Đôi mắt kia u ám lạnh lẽo tối tăm, như giếng cạn vĩnh viễn bất biến.

Mọi người không hẹn mà đồng loạt cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Thẩm Kinh Châu, không ai dám lên tiếng cản trở nữa.

Chỉ nghe một tiếng vỡ tan, gương trong tay đạo trưởng bỗng dưng nứt ra làm hai, gương hỏng khó lòng ghép lại được.

Ngu Ấu Ninh khiếp sợ núp sau lưng Thẩm Kinh Châu, bóng đen áp lên mặt nàng như khói mây tan biến, nàng chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Thẩm Kinh Châu.

Một bước, hai bước, ba bước…

Trần phủ đã xa dần ở phía sau, Ngu Ấu Ninh theo Thẩm Kinh Châu lên xe ngựa, tâm trạng hốt hoảng vẫn chưa ổn định.

Nàng ngây ngốc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Kinh Châu, tò mò hỏi: “Bệ hạ… không sợ sao?”

“Sợ gì?”

“Bọn họ đều sợ, sợ quỷ.” Ngu Ấu Ninh cúi đầu hạ thấp ánh mắt, ngón tay không yên kéo kéo guồng cuốn chỉ trên ngọc bội.

Nàng vốn còn nghĩ nếu sau này có cơ hội, có thể ra ngoài cung. Nhưng sau sự việc này, Ngu Ấu Ninh không còn dám nữa.

Nàng sợ ở ngoài cung gặp phải đạo sĩ.

Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch môi, gợi lên vài phần trào phúng: “... Ngươi cảm thấy trẫm sẽ sợ ư?”

Ngu Ấu Ninh ngây giơ giương mắt: “Vậy bệ hạ cảm thấy kia, đạo trưởng kia như thế nào?”

Dân chúng bình thường khi thấy đạo trưởng đạo sĩ, đều rất kính trọng, tin tưởng những gì bọn họ nói.

Thẩm Kinh Châu cười lạnh, khinh thường.

Chỉ là một đám bịp bợm giang hồ mà thôi.

Ngu Ấu Ninh bỗng hai mắt sáng lên.

Thẩm Kinh Châu không tin vào các bậc cao nhân đạo trưởng, đương nhiên cũng sẽ không để bọn họ vào cung. Đối với Ngu Ấu Ninh mà nói, cung điện chắc chắn là nơi an toàn nhất.

Ngu Ấu Ninh vui vẻ, đôi mắt cười cong cong, như ánh trăng rực rỡ.

Nàng khẽ khàng, khẽ khàng tiến nửa thân người về phía Thẩm Kinh Châu, muốn lại gần hơn.

Ngón tay út còn móc vào tay áo của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh tự cho rằng mình hành động rất kín đáo, nhưng không biết mọi cử chỉ của nàng đều đã rơi vào mắt của Thẩm Kinh Châu.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu vẫn không đổi, thản nhiên xẹt qua tay Ngu Ấu Ninh: "Điện hạ thế này là muốn làm gì vậy?"

Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, như hầm băng mùa đông.

Ngu Ấu Ninh ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, ăn ngay nói thật: "Ta sợ ngươi lại bỏ rơi ta."

Ngu Ấu Ninh tỏ ra tủi thân, như thể thật sự bị ấm ức thật lớn.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, cúi người, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Ngu Ấu Ninh.

"Thật sao?"

Ban chỉ ngọc bích trong tay Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.

Hắn hạ mắt, giọng nói cố ý hạ thấp.

"Trẫm còn tưởng rằng, vừa rồi là điện hạ cố tình buông ra."
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 21: Chương 21



Xe ngựa đi qua con đường dài, ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua cửa sổ, tạo thành những bóng đổ lốm đốm.

Ngu Ấu Ninh không hiểu làm sao, đôi mắt đầy sự ngơ ngác: “... Cố ý?”

Nàng không hiểu, “Tại sao ta lại phải cố ý buông tay Bệ hạ?”

Hiện giờ nàng chỉ ước gì có thể bám riết bên người Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh sợ đạo trưởng, sợ lừa hói, sợ bọn họ nhìn thấu dưới lớp da của mình, rằng nàng thực chất là một tiểu quỷ không nơi nương tựa.

Ban chỉ ngọc bích đặt dưới cằm, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng thì thầm, lặp lại một lần nữa:

“Ta sẽ không buông tay Bệ hạ.”

Ban chỉ ngọc bích lại được Thẩm Kinh Châu thu lại, khóe môi hắn gợi lên một nụ cười nhạt, biết là có tin hay không.

Bên trong xe ngựa, hương thụy lân thơm ngát bay lên, khói nhẹ lượn lờ.

Thẩm Kinh Châu nhắm mắt dưỡng thần, vai choàng áo hình quái thụy thú tơ tằm màu xanh, đôi mắt sắc bén như đang lẩn vào trong làn khói trắng mờ mịt, như một vị tiên nhân không màng thế sự.

Ngu Ấu Ninh ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, một tay chống đầu, chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến.

Đầu nàng gật gù, vô tình va vào vách xe, Ngu Ấu Ninh bỗng tỉnh dậy, ngỡ ra rằng mình lại cách xa Thẩm Kinh Châu thêm một chút.

Nàng mở mắt mơ màng, ngón tay lặng lẽ nắm lấy một góc áo của Thẩm Kinh Châu, rồi lại thiếp đi.

Mỗi bước mỗi xa

Hơi thở đều đặn cùng yên tĩnh.

Một lúc sau, Thẩm Kinh Châu đang dựa vào gối nhung bỗng mở mắt, đôi con ngươi tối đen sắc bén sáng rõ, không có chút ý buồn ngủ nào.

Ánh mắt hắn từ tay áo của mình di chuyển lên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt không phòng bị của Ngu Ấu Ninh.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không trang điểm, đôi mắt hạnh khép hờ, hàng mi dài như bóng cung, dừng dưới mí mắt.

Như một con mèo trắng ngây thơ cuộn tròn trong góc.

Đầu nàng dần dần cúi xuống, bỗng nhiên ngã vào đùi của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh vẫn hồn nhiên không hay biết.

Thẩm Kinh Châu rũ mắt, ngón tay dài nhẹ nhàng nắm lấy gáy Ngu Ấu Ninh. Nàng có chiếc cổ mảnh mai, như chỉ cần Thẩm Kinh Châu thoáng dùng sức…

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu chợt tối lại.

Bên ngoài xe ngựa vang lên hai tiếng động, Đa Phúc khoanh tay đứng bên cạnh xe, khẽ nói: “Chủ tử, nô tài đã đưa đạo trưởng kia đến, chủ tử có muốn gặp không?”

Xe ngựa không biết từ khi nào đã dừng trước một biệt viện, trong sân hoa nở rực rỡ, cẩm tú tràn mắt.

Trên bậc thang màu xanh ngọc có một nam tử phong trần, chính là đạo trưởng vừa rồi ở trước Trần phủ làm phép bắt quỷ.

Ông ta vốn là kẻ bịp bợm giang hồ chuyên đi lừa gạt, chỉ nghĩ rằng mình bị lật thuyền trong mương, liên tục dập đầu lạy lục với cỗ xe ngựa.

“Tiểu nhân có mắt không trong, đã va chạm đại nhân.”

Ông ta còn tưởng mình đã lừa được Thẩm Kinh Châu, run rẩy lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong n.g.ự.c ra, “Đây là toàn bộ gia sản của tiểu nhân, mong đại nhân rộng lượng, tha cho tiểu nhân một mạng.”

Trán ông ta đập vào bậc thang, m.á.u tươi giàn giụa.

Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, rèm bạt bay lên, nam tử vừa đúng lúc thoáng nhìn thấy Ngu Ấu Ninh nằm trên đùi Thẩm Kinh Châu.

Ông ta sợ hãi, liên tục xin lỗi, tự tát vào mặt mình vài cái: “Tiểu nhân đáng chết, đã va chạm phu nhân…”

Cái tát rõ ràng vang dội, rơi xuống biệt viện tĩnh lặng, làm kinh động đến yến tước trên cây bay nhảy khắp nơi.

Ngu Ấu Ninh dựa vào đùi Thẩm Kinh Châu như có cảm giác, nàng nhíu mày không vui, khẽ rên một tiếng.

Thẩm Kinh Châu hạ mắt, lơ đãng liếc nhìn Ngu Ấu Ninh, bỗng mở miệng: “Ồn ào.”

Một câu nhẹ nhàng rơi xuống, Đa Phúc đứng bên ngoài xe bỗng giật mình, ông ta giơ tay, lập tức có thị vệ tiến lên.

Nam tử nửa quỳ ở trên bậc thang, không thể nói thêm được gì nữa, miệng bị nhét một mảnh vải bẩn, chỉ có thể “Ưm ưm ưm” đau khổ lắc đầu.

Đa Phúc liếc nhìn xe ngựa, lại nhìn về phía nam tử: “Cô nương ở trên xe ngựa kia, ngươi có từng thấy qua không?”

Nam tử lắc đầu như trống bỏi, hai hàng nước mắt.

Khi đó ông ta dùng gương chiếu Ngu Ấu Ninh, chẳng qua là nhìn thấy nàng ăn mặc bất phàm, chắc chắn là cô nương tiểu thư của đại tộc thế gia nhà ai đó, muốn lợi dụng cơ hội lừa nàng quyên nhiều hương khói, hơn để đuổi ma trừ tà.

Miệng không thể nói, nam tử chỉ có thể quỳ trên mặt đất, dùng giấy bút biện minh cho mình.

Tờ giấy kia nhanh chóng được Đa Phúc trình lên cho Thẩm Kinh Châu.

Những gì nam tử nói không khác gì những gì bọn họ điều tra được, chỉ là ngoài ra, ông ta còn từng g.i.ế.c hại qua không ít trẻ con.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 22: Chương 22



Đa Phúc kính cẩn: “Chủ tử định xử trí thế nào?”

Nam tử tưởng mạng của mình không giữ được lâu nữa, không biết từ đâu có sức mạnh vùng ra khỏi tay thị vệ, bỗng nhiên một bước hụt, cả người ngã xuống đất.

“Rầm” một tiếng vang lớn, Ngu Ấu Ninh đang say ngủ bỗng tỉnh dậy, đôi mắt ngơ ngác.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng theo phản xạ nắm chặt áo Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ.”

Sắc mặt của Thẩm Kinh Châu bỗng trầm xuống: “Đa Phúc.”

Đa Phúc quỳ xuống đất: “Là nô tài sơ suất, nô tài sẽ đi xuống nhận phạt ngay.”

Mặt trời lặn dần về tây, tiếng cầu xin của nam tử theo ánh chiều tà ngày càng dần xa.

Ông ta nghiêng ngả lảo đảo bị kéo đi, hình ảnh tiên phong đạo cốt kia sớm đã không còn, chỉ còn lại vẻ bề ngoài thê thảm không thôi.

Mảnh vải bẩn trong miệng rơi xuống, nam tử dắt giọng gào khóc thảm thiết.

“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng…”

Ngu Ấu Ninh nhận ra đó là đạo trưởng trước đó ở Trần phủ, khuôn mặt nàng trắng bệch vì sợ hãi, hình dáng run rẩy hiện rõ trong mắt Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay của Thẩm Kinh Châu đặt trên đùi bỗng khựng lại một chút.

Chim chóc về rừng, ánh nắng từ cửa sổ chiều vào, giấy trắng trên bàn nhỏ cũng rơi vào mắt Ngu Ấu Ninh.

Đó là quá khứ của nam tử.

Hóa ra thật sự là kẻ lừa đảo.

Còn là kẻ lừa đảo đã làm nhiều chuyện ác.

Ngu Ấu Ninh như một con mèo nhỏ xù lông, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, lại chậm rãi thả lỏng cơ thể.

Sự căng thẳng trên tấm lưng của nàng tan biến, Ngu Ấu Ninh an tâm thoải mái dựa vào Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nhìn nàng, ánh mắt nhẹ nhàng: “Trẫm còn tưởng… điện hạ sẽ sợ.”

Dấu vết m.á.u còn lại trên bậc thang trong viện đã được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ, nhưng tiếng kêu thảm thiết của nam tử dường như vẫn còn vang vọng.

Ngu Ấu Ninh thong thả chớp mắt, không hiểu: “Ta tại sao phải sợ?”

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Hai mắt của Ngu Ấu Ninh trong veo sáng tỏ, như liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu mọi điều.

Thẩm Kinh Châu cười câu môi: “Điện hạ không sợ trẫm?”

Vậy vì sao vừa mới nãy lại run rẩy?

“Ta…”

Hàm răng trắng cắn bờ môi đỏ mọng, thấm ra vài tơ máu.

Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Ta, ta sợ hắn.”

Thẩm Kinh Châu ngẩn ra, sắc mặt hiện lên chút kinh ngạc.

Người khác e sợ hắn, thậm chí không muốn lại gần. Nhưng Ngu Ấu Ninh thì không, nàng sợ cung nhân, sợ những kẻ lừa đảo hãm hại gạt người, thậm chí ngay cả những người bán hàng rong bình thường trên phố hay lão phụ nhân, Ngu Ấu Ninh cũng không dám nói chuyện.

Nhưng nàng không sợ Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nhếch môi, ngón tay đặt trên đùi nhẹ nhàng gõ gõ, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra mấy chữ: “Ông ta đã chết.”

Đa Phúc sợ làm bẩn khu vườn của Thẩm Kinh Châu, cũng sợ làm ô uế mắt hắn, đặc biệt đưa người đi xử lý sạch sẽ.

Ngu Ấu Ninh mất một lúc mới hiểu “ông ta” trong lời Thẩm Kinh Châu, là đang chỉ ai.

Nàng ngây ngốc mở to mắt, sau đó khẽ nói: “Ồ.”

Giọng điệu bình tĩnh, không chút gợn sóng sợ hãi, thậm chí hàng mi cũng không động đậy.

Nếu thật sự giả ngây giả ngốc, thì diễn xuất cũng quá hoàn hảo không chê vào đâu được.

Thẩm Kinh Châu nửa nheo mắt lại.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu bộ dạng phục tùng, giọng điệu thì như r*n r*: “Đó là ông ta đáng tội, không đáng tiếc, không liên quan gì đến Bệ hạ.”

Nàng thong thả nâng hai mắt lên: “Bệ hạ, bệ hạ không cần để ở trong lòng.”

Sự chế nhạo thoáng qua trong mắt Thẩm Kinh Châu lóe lên.

Mưu quyền soán vị, loạn thần tặc tử…

Thẩm Kinh Châu đã g.i.ế.c không biết bao nhiêu người, sớm không nhớ rõ đã có bao nhiêu mạng sống đã c.h.ế.t dưới tay mình, những người đó trước khi c.h.ế.t có kêu oan, có kẻ mắng chửi Thẩm Kinh Châu c.h.ế.t không được tử tế, đoạn tử tuyệt tôn.

Nhưng những lời an ủi này, Ngu Ấu Ninh vẫn là người đầu tiên.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, ngón tay hắn như thanh trúc nhỏ dài, nhẹ nhàng vuốt qua gáy Ngu Ấu Ninh.

“Lá gan quả thật không nhỏ.”

Dám để hắn hầu hạ, còn dám nói với hắn như vậy.

Ngu Ấu Ninh chưa tỉnh ngủ, mơ màng trả lời, đôi mắt sáng màu nhạt như hơi nước, như sắp chực khóc.

“Ta không sợ Bệ hạ.”

Âm thanh của Ngu Ấu Ninh rất nhẹ, “... Vậy Bệ hạ sau này, sẽ cho ta ở lại trong cung chứ?”

Thẩm Kinh Châu bật cười: “Điện hạ muốn ở lại trong cung, không muốn ra cung sao?”

“Không muốn.” Ngu Ấu Ninh thành thật đáp, “Ta chỉ muốn ở lại trong cung.”

Mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn rực rỡ đầy trời.

Ánh sáng nhỏ vụng tựa như vàng lá, rơi xuống trong mắt của Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh thật sâu, thật lâu sau, môi mỏng khẽ mở, ý tứ không rõ cười một tiếng.

“Vậy điện hạ… Cũng đừng hối hận.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 23: Chương 23



Trăng sáng treo cao giữa trời, bóng mây ngang qua cửa sổ.

Đây là nơi ở riêng của Thẩm Kinh Châu khi ở bên ngoài cung, trước đây vẫn chưa từng có người lạ đặt chân đến, nhưng hôm nay Thẩm Kinh Châu lại bất ngờ để Ngu Ấu Ninh ở lại.

Mỗi bước mỗi xa

Đa Phúc đứng bên cạnh, lén lút nhìn Thẩm Kinh Châu đang nằm trên ghế.

Đã vào thu, thời tiết cũng dần trở lạnh.

Thẩm Kinh Châu mặc trường bào màu lam sẫm thêu vàng, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh lơ, nằm trên ghế có trải thảm màu vàng sáng.

Dưới mái hiên treo một chiếc đèn lồng tứ giác bằng ngà voi, ánh sáng nhỏ vụn, chảy trên khuôn mặt Thẩm Kinh Châu.

Hắn cầm một quả trầm hương bằng bạc chạm rỗng, ngón tay thon dài nắm lấy một đầu quả cầu, đôi con ngươi đen sẫm không có chút d.a.o động.

Đa Phúc nhẹ giọng, từng chữ một báo lại những tin tức đã điều tra được cho Thẩm Kinh Châu.

“Trước đây điện hạ từng có một vị ma ma.”

Ngu Ấu Ninh từ nhỏ không được mẫu phi yêu thương, thường bị nhốt trong tẩm điện. Ma ma thấy không đành lòng, đã lén lút tìm sách sử du ký cho nàng xem.

Sau đó không biết vì sự việc bại lộ hay là đã đắc tội với ai, ma ma kia bị mẫu phi của Ngu Ấu Ninh ra lệnh đánh chết.

Nghe nói còn xảy ra trước mặt Ngu Ấu Ninh, từ đó nàng liền sống trong u mê đần độn. Sau này nàng bị nhốt vào lãnh cung, dần dần trở thành “đứa trẻ ngốc” trong miệng mọi người.

Khi Vũ Ai Đế còn tại vì, Ngu Ấu Ninh trong cung như một người vô hình, vì vậy những tin tức điều tra được rất ít.

Huân hương lượn lờ, từ đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu mờ mịt bay ra.

Hắn đưa một tay chống ở mi tâm, tà áo rộng thả lỏng bao lấy ánh trăng lạnh lẽo, Thẩm Kinh Châu thờ ơ bật ra tiếng cười nhạt: “Thì ra là như vậy.”

Ý cười không đạt đến đáy mắt, lạnh lùng và xa cách.

Đa Phúc cúi người: “Vâng, có lẽ đã từng gặp trước đây, nên ban ngày điện hạ mới không hoảng loạn.”

Người bình thường nếu thấy cảnh m.á.u me lúc ban ngày kia, không nói đến mức sợ c.h.ế.t khiếp, thì bảy hồn cũng phải mất đi một phách.

Nhưng Ngu Ấu Ninh nhìn mà như không có gì khác biệt, buổi tối còn uống thêm một bát cháo hoa quế.

Không trách Thẩm Kinh Châu nghi ngờ.

Đa Phúc đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy người mình lạnh toát, không thể động đậy.

Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã quay đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo như rắn bạc như đang rình rập trong đêm.

Người ở vị trí cao, kiêng kỵ nhất là bị người khác đoán biết tâm tư của mình.

Hai chân Đa Phúc mềm nhũn, quỳ xuống đất. Chiều nay ông ta vừa bị phạt, vết thương trên lưng vẫn chảy máu, đau đớn không chịu nổi.

Đa Phúc áp trán xuống mặt đường đá ước mưa: “Bệ hạ thứ tội, nô tài, nô tài sẽ đi xuống nhận phạt ngay.”

Gió thu hiu hắt thổi qua ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc.

Mồ hôi từ thái dương rơi xuống, từng giọt một thấm vào bùn đất.

Không biết đã qua bao lâu, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng: “Trẫm có trách ngươi chưa?”

Đa Phúc cứng rắn: “Chưa, chưa từng.”

Thẩm Kinh Châu cười nhẹ: “Đứng dậy đi, nếu để người khác thấy, lại nghĩ trẫm lạm sát kẻ vô tội.”

Đa Phúc lại quỳ thêm một lúc, thấy Thẩm Kinh Châu không có vẻ gì khác lạ, mới lặng lẽ phủi tro trên đầu gối, đứng dậy hầu hạ.

Nhắm theo đuôi theo sát phía sau Thẩm Kinh Châu.

Rẽ qua hành lang gỗ đen, Đa Phúc thoáng thấy một bóng đen nửa quỳ trước bậc thang thư phòng, bỗng cả kinh: “Ai ở đó?”

Thư phòng của Thẩm Kinh Châu là nơi quan trọng nhất, ngay cả Đa Phúc, nếu không được Thẩm Kinh Châu cho phép, cũng không thể lại gần nửa bước.

Đa Phúc nâng cao giọng, muốn gọi người tiến lên.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi ngắt lời: “Đa Phúc.”

Đêm tối sâu thẳm, ánh trăng dày đặc như ánh bạc phủ lên vai Thẩm Kinh Châu.

Khi đến gần, Đa Phúc mới nhận ra bóng đen tựa vào cột đen là Ngu Ấu Ninh, ông ta ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn Thẩm Kinh Châu.

Không biết đối phương trong đêm tối lại nhận ra được Ngu Ấu Ninh như thế nào.

Tì nữ nhẹ nhàng tiến lên, vô cùng quẫn bách: “Bệ hạ, điện hạ đến tìm bệ hạ.”

Kể từ khi nghe chính miệng Thẩm Kinh Châu gọi Ngu Ấu Ninh là “điện hạ”, những cung nhân hầu hạ bên dưới đều rất tinh ý, đồng loạt đổi cách xưng hô.

Sợ bị Thẩm Kinh Châu trách móc, tì nữ liên tục giải vây cho mình: “Nô tỳ đã giải thích với điện hạ, nhưng… Điện hạ vẫn không chịu về phòng.”

Nàng ta vốn định đi tìm Đa Phúc thông báo, không ngờ Thẩm Kinh Châu đã về trước.

Ngu Ấu Ninh nửa ngồi xổm trên mặt nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên: “Bệ hạ.”

Ngu Ấu Ninh nửa tỉnh nửa mê, hàng mi dài còn đọng lại giọt nước mắt trong veo.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 24: Chương 24



Ngu Ấu Ninh là nửa đêm chợt bừng tỉnh, thức dậy phát hiện biệt viện yên tĩnh, còn tưởng mình lại bị bỏ rơi.

Ngu Ấu Ninh mơ màng: “Ta tưởng, tưởng Bệ hạ đã hồi cung rồi.”

Áo ngủ màu xanh lơ mỏng manh, tôn lên vóc dáng thanh mảnh của Ngu Ấu Ninh, eo nhỏ lả lướt uyển chuyển, vừa vặn trong vòng tay.

Đêm càng sâu, sương càng nặng, đầu ngón tay Ngu Ấu Ninh lạnh lẽo.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu bỗng trầm xuống.

Đa Phúc cúi đầu, bạo dạn tiến lên: “Bệ hạ, có cần nô tài đưa điện hạ về phòng không?”

Ngu Ấu Ninh mở to hai mắt: “Ta không về, ta, ta muốn ở bên Bệ hạ.”

Nàng vẫn sợ Thẩm Kinh Châu bỏ mình về cung, giống như trước đây…

Đầu bỗng đau nhói, Ngu Ấu Ninh không thể nhớ ra điều gì, chỉ lặp đi lặp lại: “Ta muốn ở bên Bệ hạ.”

Đáng tiếc hiện giờ nàng là người, nếu còn là quỷ, có thể bám riết Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nhếch môi, hứng thú nhìn Ngu Ấu Ninh: “Ngươi muốn ở bên trẫm?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu mạnh: “Muốn, muốn lắm.”

Áo tay rộng thả xuống, ống tay áo của Thẩm Kinh Châu thêu hình tùng hạc, dưới ánh trăng rực rỡ lấp lánh.

Hắn nhếch môi, không chút để ý nói một chữ: “Được.”

Mặt Đa Phúc bỗng thay đổi: “Bệ hạ, điều này không hợp lẽ, và…”

Thẩm Kinh Châu liếc nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng quét qua, Đa Phúc lập tức im bặt, đứng nghiêm bên cạnh, không dám nhiều lời thêm.

Thư phòng thắp đèn, ánh nến lung linh, rơi xuống những bóng đổ lấp lánh.

Hũ đun bạc ở góc cháy than vàng, hương trầm quen thuộc lan tỏa trong thư phòng.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác theo sau Thẩm Kinh Châu, nàng không nhìn vào giá sách đầy ắp sách cổ, không nhìn vào bàn gỗ hương có những tấu chương và mật báo, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu buồn cười xoay người: “Sao lại nhìn trẫm như vậy?”

Thực sự giống như sợ bị hắn bỏ rơi.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu tùy tiện rút một cuốn sách cổ từ trên giá: “Biết đọc không?”

Hai mắt Ngu Ấu Ninh sáng lên, lập tức gật đầu: “Biết.”

Đôi tay trắng trẻo của nàng nâng cuốn sách dày nặng, vừa mở một trang, Ngu Ấu Ninh đã nhíu mày.

Nàng không hiểu chữ cổ, sách cổ được viết bằng chữ triện, nhìn vào chỉ thấy toàn hình tượng.

Ngu Ấu Ninh ấp úng, nhìn Thẩm Kinh Châu, rồi nhìn cuốn sách trên tay, muốn nói nhưng lại thôi.

Thẩm Kinh Châu như đã đoán trước, biết rõ mà cố hỏi: “... Sao vậy?”

Vừa rồi còn tự tin nói mình biết đọc, giờ lại không nhận ra một chữ nào.

Quỷ cũng cần có mặt mũi.

Ngu Ấu Ninh lắp bắp, từng chữ một, khó khăn phát âm, cố gắng đọc: “Một minh văn…”

Ngắt quãng, lộn xộn.

Đọc được một nửa, Ngu Ấu Ninh lại lén giương mắt nhìn lên, Thẩm Kinh Châu vẫn điềm tĩnh, ngón tay thon dài đặt trên tay vịn, đôi mắt kia sâu thẳm khép hờ, như không nhận ra điều gì không ổn.

Ngu Ấu Ninh lén thở phào, còn tưởng mình không đọc sai, lập tức cảm thấy tự mãn, đắc ý dạt dào.

Nếu lúc này Ngu Ấu Ninh là một quỷ ảnh, chắc chắn có thể thấy hồn phách nàng đang nhảy múa.

Đêm đã khuya, tiếng chuông từ tháp canh xa xa vọng lại.

Đa Phúc nhẹ nhàng bưng khay gỗ sơn vào điện, mang trà an thần cho Thẩm Kinh Châu.

Bất chợt nhìn thấy Ngu Ấu Ninh ôm "sách cổ" trong tay, Đa Phúc hoảng sợ đến mức suýt nữa quỳ xuống đất.

Khay khẽ chạm vào bàn, Ngu Ấu Ninh dường như bị đánh thức, lẩm bẩm vài câu rồi lại dựa vào cánh tay nặng nề ngủ say.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu hơi nâng lên.

Đa Phúc quá kinh hãi, quỳ ngay ngắn trên đất, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Trong thư phòng yên tĩnh, ánh nến sáng rực, bóng đổ lấp lánh như dòng nước chảy trên mặt Ngu Ấu Ninh.

Nàng ôm không phải sách cổ, mà là mật báo do ám vệ gửi đến, ghi lại từng hành động của Ngu Ấu Ninh, kể cả việc nàng đã va vào cửa ba lần trong một ngày.

Thẩm Kinh Châu không chút tiếng động rút "sách cổ" từ tay Ngu Ấu Ninh ra, đọc qua vài dòng, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười.

Có lẽ vì chưa từng đi học, Ngu Ấu Ninh đối với chữ triện là dốt đặc cán mai, những gì nàng có thể nhớ được đều là những sách sử điển tịch do ma ma lén lút mang từ bên ngoài cung vào.

Ngu Ấu Ninh có trí nhớ phi thường, điều mà người thường khó lòng sánh kịp, tiếc là viên minh châu bị bụi phủ.

Nàng chưa từng được học hành chính thức, không biết viết chữ, cũng không nhận biết được chữ triện.

Thẩm Kinh Châu nhìn nghiêng, ánh mắt như có như không dừng lại trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh. Ba ngàn sợi tóc được búi bằng trâm ngọc, gò má trắng hồng ghé vào giữa cánh tay, quả nhiên không có chút phòng bị nào.

Nghĩ đến việc trước đó Ngu Ấu Ninh giả vờ đọc sách cả đêm với những chữ sai, ý cười trên môi Thẩm Kinh Châu càng thêm rõ ràng.

“Thôi, không biết thì không biết.”

“Trẫm sẽ tự mình dạy là được.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 25: Chương 25



Khi Ngu Ấu Ninh tỉnh dậy, sắc trời đã sáng.

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua màn lụa, lặng lẽ rơi xuống tay của Ngu Ấu Ninh.

Màn xanh treo thấp, noãn các ấm áp, có hương thụy lân nhè nhẹ từng đợt, như biết sở thích của Ngu Ấu Ninh, trong noãn các không có thị nữ hầu hạ.

Trên bàn nhỏ có bày muối xanh và đồ rửa mặt, Ngu Ấu Ninh cầm bát súc miệng, chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài truyền đến.

Ngu Ấu Ninh đột ngột ngẩng đầu, chân trần chạy ra ngoài.

Nàng chợt nhận ra, tối qua mình đã ở cùng Thẩm Kinh Châu, mà lúc đó nàng còn ở trong thư phòng.

Khi đó nàng còn ôm một cuốn sách cổ nặng nề…

Mành đỏ bằng tơ vàng vung lên sau lưng, Ngu Ấu Ninh thoáng thấy Thẩm Kinh Châu ngồi trên ghế thái sư, đôi mắt nàng bỗng sáng lên, mặt mày hớn hở.

“Bệ hạ, ta…”

Chưa kịp nói hết, bỗng nghe thấy từ sau bình phong một giọng nói trầm ổn: “Bệ hạ, lũ lụt ở Giang Nam rất nghiêm trọng, dân chúng ở phía nam Tần Lĩnh sông Hoài không có chỗ ở.”

Những đại thần quỳ sau bức bình phong rõ ràng cũng nghe thấy âm thanh của Ngu Ấu Ninh, nhưng nàng nói rất nhỏ, lại sớm che miệng.

Mấy đại thần chỉ nghĩ mình nghe nhầm, ngừng lại một chút rồi tiếp tục bẩm báo chính sự triều đình.

Hai tay Ngu Ấu Ninh giữ chặt miệng, bỗng nhớ đến việc nữ tử không được liên quan đến triều chính, vội vàng che hai tai lại.

Rất giống bịt tay trộm chuông.

Tiến không được, lùi cũng không xong.

Ngu Ấu Ninh đứng tại chỗ, lúng túng.

Chiếc váy màu xanh lơ trải dài trên đất, tóc đen không có chút trâm cài, mặt mộc sáng sủa.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu từ tấu chương chuyển sang khuôn mặt Ngu Ấu Ninh, hắn không nói gì, môi không tiếng động ra hiệu: lại đây.

Bình phong bằng gỗ tử đàn lộ ra bóng người mờ ảo, Ngu Ấu Ninh bước đi nhẹ nhàng, lại sợ các đại thần phía sau bình phong nhìn thấy mình, Ngu Ấu Ninh vội vàng chạy về phía Thẩm Kinh Châu.

Đuôi váy bay lượn trong ánh nắng, lắc lư tạo thành những gợn sóng.

Ngu Ấu Ninh di chuyển rất nhẹ nhàng, khi đến trước mặt Thẩm Kinh Châu, bỗng nghe thấy một tiếng k** r*n từ quan đại thần: “——Bệ hạ!”

Ngu Ấu Ninh giật mình, chân trượt, ngã nhào về phía trước.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt.

Một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra, Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Ngu Ấu Ninh.

Hắn kéo nàng ngồi bên mình trên ghế thái sư.

Trên ghế thái sư làm bằng trúc có trải một lớp đệm vàng mềm mại, ngồi xuống không phát ra tiếng động.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh vẫn còn hoảng hốt, nàng nín thở, cứng người ngồi bên cạnh Thẩm Kinh Châu.

Ánh mắt chăm chú vào các đại thần sau bình phong, bọn họ vẫn đang bận rộn bẩm báo về thủy tai ở Giang Nam, không hề nghe thấy động tĩnh bên trong phòng.

Ngu Ấu Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt Thẩm Kinh Châu như cười như không.

Eo nàng vẫn nằm trong tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh không biểu lộ gì, từ từ dịch sang một bên, lại dịch thêm một chút nữa.

Khi chuẩn bị dựa vào tay vịn, bỗng nghe bên cạnh Thẩm Kinh Châu khẽ ho.

Ngu Ấu Ninh giật mình, cứng người từ từ ngẩng đầu lên.

Trong tầm nhìn, Thẩm Kinh Châu chậm rãi nâng chén trà gốm lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Hương trà tỏa ra, hòa cùng với làn khói mờ trong mắt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh cứng ngắc dần thư giãn.

Bên tai là tiếng các đại quan thao thao bất tuyệt, trước mắt là hương thụy lân đang tỏa ra từ lư hương hoa xanh.

Ngu Ấu Ninh chống cằm, chỉ cảm thấy những chữ nối thành câu, bay lượn bên tai, cơn buồn ngủ buổi sáng sớm lại ập đến.

Chẳng bao lâu, Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, dựa vào tay Thẩm Kinh Châu mà nhắm mắt lại.

Ngủ tiếp.

Hơi thở ấm áp kéo dài, từ từ dừng bên tay Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu cầm tấu chương khẽ khựng lại.

Đêm qua hắn không ngủ, mãi lo xử lý chính vụ. Ngu Ấu Ninh thì đã sớm ngủ, giờ vẫn đang bổ sung giấc ngủ.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu trở nên tối đen không rõ.

Ngón tay giữ lấy eo Ngu Ấu Ninh từ từ di chuyển lên, cuối cùng dừng lại ở cổ nàng.

Nhẹ nhàng sờ.

Ngu Ấu Ninh bỗng tỉnh dậy, đôi mắt phủ một lớp sương mù, nàng hoang mang ngẩng đầu, nhìn xung quanh.

Khói nhẹ của lư hương bay lượn, bên ngoài bình phong hình như đã đổi quan đại thần khác, giọng nói không giống như người tuổi già khàn khàn trước đó.

Ngu Ấu Ninh lắng tai nghe, nghe bọn họ từ thiên tai ở Giang Nam nói sang kinh thành, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Ngu Ấu Ninh lâng lâng, lại rơi vào vòng tay Thẩm Kinh Châu.

Ngủ say.

Thẩm Kinh Châu cúi nhìn, sắc mặt hắn vẫn nhàn nhạt, ngón tay thon dài trắng trẻo vẫn giữ lấy phía sau gáy của Ngu Ấu Ninh.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 26: Chương 26



Khi bị đánh thức lần nữa, Ngu Ấu Ninh nhíu mày không vui, nhìn quanh quất.

Trong phòng không có một cung nhân hầu hạ nào, ngay cả Đa Phúc thường ngày bên cạnh Thẩm Kinh Châu cũng không thấy đâu.

Ngoại trừ mình ra, sinh vật sống duy nhất còn lại… Cũng chỉ có một mình Thẩm Kinh Châu.

Ánh nắng mùa thu lười biếng từ cửa sổ ghé vào, Thẩm Kinh Châu mặc một bộ áo lụa hoa văn sơn thủy viền chỉ vàng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu lam sẫm, mặt mày thanh thoát lạnh lùng.

Thẩm Kinh Châu mặc áo lụa vàng thêu hoa văn, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh đá, ánh mắt thanh thoát, lạnh lùng cao quý.

Một tay hắn cầm bút lông, thỉnh thoảng hạ xuống những dấu chấm đỏ trên giấy, thần sắc bình thản chuyên chú.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng rụt đầu về, chỉ cảm thấy mình như câu nói trong sách, lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.

Thẩm Kinh Châu bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, sao có thể phân tâm trêu chọc mình, có lẽ là do mình đã ngủ đến mơ hồ rồi.

Đầu dựa vào cánh tay hắn lặng lẽ dịch ra, Thẩm Kinh Châu liếc nhìn, trên bàn có nhiều tấu chương mở ra, chủ yếu là những việc quan trọng trong triều.

Ngu Ấu Ninh nhìn cũng không nhìn, đôi mắt gần như dán vào chiếc bát hoa và táo ngọt trên bàn nhỏ bên cạnh, chốc lát lại buồn ngủ.

Lần này Ngu Ấu Ninh lại để ý, không hoàn toàn ngủ say.

Nhận ra có thứ gì đó bắt lấy cổ mình, Ngu Ấu Ninh bỗng mở mắt, nhanh chóng quay đầu lại, mạnh tay đánh vào thứ đó.

Âm thanh trong trẻo vang lên trong thư phòng.

Ngu Ấu Ninh nhìn chằm chằm vào tay của Thẩm Kinh Châu, trợn mắt há hốc mồm.

Đại thần bên ngoài bức bình phong dường như cũng nghe thấy động tĩnh, nhìn nhau một hồi, rồi đồng loạt rũ mắt, biết điều mà lùi lại.

Chỉ còn lại Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu trong thư phòng, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngu Ấu Ninh nghẹn lời, tay chân luống cuống nhìn Thẩm Kinh Châu. Trong lúc hoảng hốt, Ngu Ấu Ninh từ bàn nhỏ bên cạnh nắm lấy một nắm táo ngọt, đặt vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nhướng mày, khóe môi gợi vày ý cười như có như không: “Điện hạ thế này là có ý gì?”

Ngu Ấu Ninh chột dạ không thôi: “Không phải nói, đánh một cái thì cho một trái táo ngọt sao?”

Đó là điều mà lúc trước nàng nghe được từ một tiểu quỷ khác, sợ rằng món quà nhỏ không đủ, Ngu Ấu Ninh còn đặc biệt nắm lấy một nắm táo ngọt để bồi tội.

Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng nói: “Hơn nữa ta cũng không biết là Bệ hạ.”

Lúc ấy nàng còn tưởng là một con tiểu quỷ nào đó cố ý dọa mình.

Nói xong, Ngu Ấu Ninh lại chăm chú nhìn vào tay Thẩm Kinh Châu đang cầm táo ngọt, không rời mắt.

Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bệ hạ, bệ hạ chưa dùng bữa sáng.”

Thực ra là chính nàng vẫn chưa ăn sáng.

Thẩm Kinh Châu không vạch trần, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn: “Đa Phúc.”

Cung nhân bưng khay hoa mai lần lượt nối đuôi tiến vào, trên bàn bày biện đủ loại món ăn, khiến người ta hoa mắt.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh theo Thẩm Kinh Châu đến noãn các phía tây, khóe mắt thoáng thấy tì nữ đứng bên cạnh, người lại một lần nữa run rẩy.

Nàng theo bản năng nép sau lưng Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu không chút để ý nhìn về phía Đa Phúc, Đa Phúc hiểu ý, không dám để lại dấu vết, sau khi đặt đũa xong, nhẹ nhàng mang theo tỳ nữ rời đi.

Một đám đông lập tức biến mất, Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cười thành vầng trăng khuyết.

Thẩm Kinh Châu là Hoàng đế, những món bánh được dâng lên chắc chắn tinh tế và nhỏ gọn, bánh anh đào rắc đường, như rơi xuống mây.

Ngu Ấu Ninh nếm một miếng, đôi mắt lập tức sáng lên. Ngu Ấu Ninh thật dễ hiểu, một chút tâm tư cũng không thể giấu nổi.

Nếu ăn được món ngon, mắt nàng sẽ lập tức sáng lên, đôi khi nhân lúc hắn không để ý, hai chân còn lén lút đung đưa dưới bàn.

Nếu món ăn không ngon, chỉ nhíu mày một cái, rồi không tình nguyện nuốt xuống.

Thẩm Kinh Châu im lặng xoay chén trà trong tay, bỗng trước mặt vụt qua một bóng đen.

Ngu Ấu Ninh cầm đũa ngọc, gắp bánh anh đào đưa đến trước mặt Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi quay đầu: “Đây là… lễ vật của điện hạ?”

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng gật đầu.

Thời gian nàng làm con người mặc dù không lâu lắm, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý “dựa vào cây lớn mà mát mẻ”.

Món ăn ngon và rượu quý trước mắt có được đều vì có Thẩm Kinh Châu, nếu không có hắn, nàng vẫn là công chúa tiền triều không ai để ý đến.

Để sau này mỗi bữa đều có thịt ăn, Ngu Ấu Ninh đành phải đau lòng dâng đi món bánh anh đào mình yêu thích nhất.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Lần thứ hai.”

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác nghiêng đầu.

Thẩm Kinh Châu: “Mượn hoa hiến Phật.”

Mỗi lần Ngu Ấu Ninh tặng Thẩm Kinh Châu thứ gì, đều là từ chỗ của hắn lấy được, thật sự là phù sa không chảy ruộng ngoài.

Ngu Ấu Ninh rõ ràng cũng hiểu được sự chế nhạo của Thẩm Kinh Châu, nàng đỏ mặt, sắc hồng lan tỏa trên gương mặt.

Nàng thì thầm: “Vậy bệ hạ, bệ hạ muốn gì?”

Thẩm Kinh Châu hơi nâng mi mắt, nhìn Ngu Ấu Ninh thật lâu.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.

“Để nợ trước.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 27: Chương 27



Thời gian im lặng kéo dài.

Ánh sáng mỏng manh chiếu xuống phía sau Ngu Ấu Ninh, bóng trúc bên ngoài cửa sổ đổ nghiêng, những bóng nhỏ li ti như tua rua.

Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, không biết là nghe không hiểu, hay đang cân nhắc lợi hại.

Ý cười trên môi Thẩm Kinh Châu nhạt đi: “Sao vậy, điện hạ không vui sao?”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu như cái trống bỏi: “Không phải.”

Hiện giờ nàng không có một cắc, thật sự không có qua có lại được.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu, từng chữ một: “Có cần ta viết giấy nợ không?”

Nàng ở dưới địa phủ, đã từng thấy những tiểu quỷ khác viết giấy nợ.

Ngu Ấu Ninh không muốn nói mà không giữ lời.

Gió thu xào xạc thổi qua đình viện, ánh mắt Thẩm Kinh Châu đầy ngạc nhiên, rất hứng thú nhìn Ngu Ấu Ninh.

Tháo chiếc ban chỉ ngọc bích ra, Thẩm Kinh Châu cầm ban chỉ trong tay, gõ nhẹ lên bàn một tiếng rồi lại một tiếng.

Động tác rất chậm, như cố ý làm vậy.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu với vẻ khó hiểu: “... Bệ hạ?”

“Không cần.” Thẩm Kinh Châu thong thả, không vội vã.

Giọng hắn mang theo tiếng cười, tựa như gió xuân.

Nhưng không biết vì sao, phía sau lưng của Ngu Ấu Ninh bỗng cảm thấy ý lạnh. Quay đầu nhìn, ngoài bóng trúc ngày thu đổ đầy đất, không còn ai khác.

Ngu Ấu Ninh hoang mang thu ánh mắt về, lần nữa bị chiếc hộp chứa ức ngỗng yên chi hấp dẫn.

Ức ngỗng không phải thật sự làm từ ngỗng, mà là lấy thịt ức của chim bồ câu cắt thành sợi dài, sau đó tẩm ướp gia vị mà thành.

Ngu Ấu Ninh thử một miếng, chân ở dưới bàn lại bắt đầu lặng lẽ đung đưa.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu khẽ nhúc nhích.

Sau khi ăn sáng xong, lại có tì nữ bưng bát súc miệng tiến lên.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh giật mình, từ khi tì nữ xuất hiện, vẻ không yên trong mắt nàng chưa từng giảm bớt.

Nàng không tự chủ được mà lại dịch về phía Thẩm Kinh Châu, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau Thẩm Kinh Châu, trở về thư phòng.

Lư hương hoa anh bằng gốm vẫn đang đốt hương thụy lân, mùi hương ấm áp ngào ngạt.

Bình phong bằng gỗ tử đản không biết từ lúc nào đã được dỡ bỏ, trên nền gạch xanh có trải lớp da cừu mềm mại, ngay cả khi đi chân trần giẫm lên cũng không cảm thấy lạnh.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy kỳ lạ, nàng nửa quỳ xuống đất, dùng ngón tay nhẹ nhàng v**t v* lớp da cừu.

Lông tơ nhẵn nhụi mịn màng, là thứ mà nàng chưa bao giờ thấy được ở địa phủ.

Địa phủ âm u lạnh lẽo ẩm ướt, không có thứ gì giữ ấm, may mà lúc đó Ngu Ấu Ninh vẫn chỉ là một tiểu quỷ.

Ánh sáng tràn ngập, bóng trúc rơi xuống trong phòng, cả phòng râm mát.

Thẩm Kinh Châu quay đầu, ánh mắt thong thả dừng lại trên mặt Ngu Ấu Ninh, mày nhíu lại nhẹ nhàng.

Ban chỉ ngọc bích trong tay hắn không tiếng động xoay vòng.

Đa Phúc tinh mắt nhìn thấy, “Ôi chao” một tiếng: “Sao điện hạ có thể ngồi trên đất? Cẩn thận bị lạnh.”

Chiếc thảm da cừu này do Thẩm Kinh Châu sai người trải ra, tự nhiên không dính chút bụi bẩn nào, nhưng như Ngu Ấu Ninh thế này lại lén lút kéo lông…

Đa Phúc khó xử nhìn Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, việc này…”

Thẩm Kinh Châu mặt không biểu cảm: “Đi chuẩn bị nước.”

Trong chậu vàng có nước ấm đã được xử lý bằng bột đậu xanh, Đa Phúc nâng khăn tay, đưa cho Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác ngẩng đầu.

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Lại đây.”

Khăn ướt rơi xuống lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh, nàng cúi đầu nhìn Thẩm Kinh Châu chậm rãi nắn đầu ngón tay mình.

Lực đạo nhẹ nhàng, nhưng không thể chối từ.

Đôi con ngươi kia đen sẫm như mực, không nói một lời.

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên nhìn đầu ngón tay mình, đôi mắt không hề di chuyển.

Làm người thật sự cầu kỳ hơn làm quỷ.

Khi nàng ở địa ngục, va chạm là chuyện như cơm bữa, lúc đó không ai để ý đến Ngu Ấu Ninh, mà nàng là quỷ, cũng không sợ bị va vấp.

Thẩm Kinh Châu nâng mắt, ném khăn tay cho Đa Phúc đang đứng bên cạnh: “Xong rồi.”

Ngu Ấu Ninh mặt mày hớn hở: “Vậy ta…”

Thẩm Kinh Châu giọng rất nhẹ: “Lúc trước bảo ngươi luyện chữ sao rồi?”

Giống như một con chim cút bị mắc mưa, ủ rũ, nụ cười trong mắt Ngu Ấu Ninh lập tức tắt ngúm.

Nàng cúi thấp đầu, buồn bã đi theo Thẩm Kinh Châu trở lại bàn sách.

Sau chiếc bàn cùng lắm chỉ có một chiếc kỷ trà và một chiếc ghế, trên chiếc kỷ trà nhỏ có đặt một chậu hoa thủy tiên, bên trong có vài viên đá xuyến.

Ngu Ấu Ninh đi thẳng đến ghế thái sư, lúc trước khi rời đi, nàng cũng ngồi trên ghế thái sư đó.

Đa Phúc cả kinh, định bảo người chuẩn bị thêm một chiếc ghế, nhưng khóe mắt thấy Thẩm Kinh Châu im lặng, lại ngượng ngùng nuốt lời.

Đa Phúc không khỏi chậc lưỡi.

Ông ta theo Thẩm Kinh Châu chưa lâu, nhưng tính cách của vị chủ tử này thật sự rất thất thường, không biết chỗ nào của Ngu Ấu Ninh đã hợp ý Thẩm Kinh Châu.

Đa Phúc vừa sợ hãi than, vừa âm thầm để Ngu Ấu Ninh ngồi ở vị trí hoàng hậu, không dám khinh thường.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 28: Chương 28



Trên bàn chất đống tấu chương như núi, Ngu Ấu Ninh cầm bút lông, liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, rồi lại nhìn vào bảng chữ mẫu trên tay mình.

Bảng chữ mẫu là bút tích của Thẩm Kinh Châu, sinh động như mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát, giống như bản tính của hắn.

Ghế thái sư tuy không nhỏ, nhưng vẫn đủ chỗ cho hai người ngồi, không cảm thấy chật chội.

Ngu Ấu Ninh dựa vào tay vịn, đầu gối trái chạm vào góc áo bào của Thẩm Kinh Châu.

Hương thụy lân lan tỏa từ hai đầu gối chạm đến trên người Ngu Ấu Ninh, không biết tự lúc nào, đồ mà Ngu Ấu Ninh mặc trên người, đều đã bị lây dính hương thụy lân.

Cũng giống như Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay dựa vào tay vịn, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nhắm mắt, ngón tay gõ hai cái lên tay vịn, dừng lại một chút, gõ hai cái, lại dừng lại.

Đầu Ngu Ấu Ninh cũng theo ngón tay Thẩm Kinh Châu mà lên xuống cao thấp.

Một lúc sau, ngón tay trên tay vịn ngừng lại.

Trong thư phòng khói nhẹ quẩn quanh, Thẩm Kinh Châu dường như đã ngủ, mặt mày trong ánh nắng ngày thu trở nên lạnh lùng xa cách, như bị một tầng lụa trắng che phủ, m.ô.n.g lung mơ hồ.

Bỗng nhiên, một tiếng chim bên dưới cửa sổ hót vang.

Chim nhỏ vỗ cánh, cất tiếng hót líu lo.

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh sáng lên như sao.

Nàng nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ tiến về phía cửa.

Chiếc thảm da cừu giẫm lên không phát ra tiếng động, bóng nàng in trên cửa sổ.

Mành trúc viền đỏ tơ vàng vung lên, rồi lại lặng lẽ rơi xuống. Mành trúc lay động, bóng dáng Ngu Ấu Ninh biến mất khỏi thư phòng.

Trên bậc thềm không có ai đứng hầu, Ngu Ấu Ninh không đi xa, chỉ lặng lẽ đến dưới cửa sổ hoa.

Chim nhỏ nhảy nhót trên cành khô, lông màu hồng như lụa tốt, lấp lánh rực rỡ trong ánh sáng.

Ngu Ấu Ninh bỗng nhớ đến món thịt ngỗng đã ăn lúc ban sáng, không biết đầu bếp dùng chim bồ câu, có giống như chim nhỏ trước mắt hay không…

Hình như cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm rơi xuống, chim nhỏ “ríu” một tiếng, vỗ cánh bay lên trời, ngay lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Ngu Ấu Ninh thất vọng cúi đầu, đang định quay về phòng, bỗng nghe thấy tiếng thầm thì của các tì nữ từ phía đường đá xanh.

Ngu Ấu Ninh hoảng sợ đứng im tại chỗ, không dám động đậy.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, hơi thở gấp gáp.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng nói nhỏ của các tì nữ cũng theo đó rơi vào tai Ngu Ấu Ninh.

“Nghe nói nàng ta là do Trấn Quốc công gửi đến, hiện giờ lại rơi vào kết cục này, thật là đáng thương.”

“Văn võ cả triều ai cũng biết Bệ hạ không gần nữ sắc, Trấn Quốc công cứ đưa người đến biệt viện của Bệ hạ, cũng không sợ đắc tội với Bệ hạ.”

“Ta nghe nói nàng ta còn động tay động chân trong huân hương của Bệ hạ, sau đó là Đa Phúc phát hiện. Theo ta thấy, Bệ hạ không thích loại này nhất.”

Ngu Ấu Ninh lén lút núp sau bóng trúc, âm thầm ghi nhớ sở thích của Thẩm Kinh Châu.

Thì ra Thẩm Kinh Châu không thích vũ cơ, không thích nữ tử chủ động quyến rũ, cũng không thích nữ tử có ý đồ không an phận với hắn.

Tì nữ nói một câu, Ngu Ấu Ninh phụ họa gật đầu một cái.

Ánh nắng mơ hồ, tiếng bước chân của các tì nữ ngày càng xa, Ngu Ấu Ninh bỗng nhận ra trên con đường nhỏ chỉ còn lại mình nàng.

Nàng đỡ gối đứng dậy, ánh mắt bỗng dừng lại.

Trong bóng râm bụi trúc, Thẩm Kinh Châu đứng thẳng người, một tay chắp sau lưng, đôi mắt rũ xuống nhìn về phía Ngu Ấu Ninh đang ẩn mình sau bụi trúc.

Cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Tì nữ trước đó còn nói cười giờ đây co rúm lại một bên, nàng ta vốn là tì nữ quét dọn ở hậu viện, bình thường không hay ra tiền viện, chưa từng nghĩ sẽ găp phải Thẩm Kinh Châu.

Thoáng thấy Ngu Ấu Ninh vẫn đang đứng ngẩn ngơ, tì nữ không nghĩ ngợi gì, kéo vạt váy của Ngu Ấu Ninh: “Nhanh quỳ xuống, đây là Bệ hạ!”

Giọng nói của tì nữ tràn đầy sự bức thiết hoảng hốt, “Ngươi đứng đó làm gì, còn không mau hành lễ với Bệ hạ.”

Ngu Ấu Ninh theo bản năng tránh khỏi tì nữ, hoảng hốt. Nghe rõ lời tì nữ, nàng hoài nghi nhíu mày: “... Ta, hành lễ với Bệ hạ?”

Ngu Ấu Ninh đã quen làm quỷ, dù chỉ là một con tiểu quỷ vô danh, nhưng những lễ nghi cúng tế trước đây, chỉ có người khác làm lễ quỳ lạy với mình, nàng chưa bao giờ quỳ trước con người nào.

Từ xưa đến nay, chỉ có người sống quỳ lạy trước người chết, nào có chuyện quỷ quỳ trước người sống.

Chỉ ngẫm thôi đã thấy kỳ quái.

Mà biết đâu trước đây khi nàng còn sống, tuổi còn lớn hơn Thẩm Kinh Châu, đủ tư cách làm tổ tông của hắn nữa đấy.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu, ánh mắt bỗng có chút như đang nhìn tôn tử.

Nàng quyết đoán lắc đầu từ chối: “Ta không muốn.”

Thẩm Kinh Châu tò mò nâng mày, bỗng nghe Ngu Ấu Ninh trịnh trọng nói: “Ta sợ hắn giảm thọ.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 29: Chương 29



Gió lay động ngọn cây, bóng trúc rơi xuống con đường đá xanh.

Tì nữ run rẩy, nhìn Ngu Ấu Ninh với ánh mắt thương hại đồng tình, như thể thấy được số phận bi thảm của nàng.

Thiên hạ này ai cũng biết Thẩm Kinh Châu tàn nhẫn và u ám, trong mắt hắn không dung thứ được dù chỉ một hạt cát.

Tì nữ gần như phải chôn mặt xuống đất, suýt nữa ngất xỉu.

Thẩm Kinh Châu lười biếng không thèm liếc tới nửa ánh mắt, chỉ chậm rãi xoay những hạt phật châu tử đàn nhỏ trong tay: “Đa Phúc.”

Đa Phúc ngay lập tức tiến lên, vẫy tay, dẫn ba tì nữ rời đi.

Ông ta khom người, lặng lẽ lùi vào chỗ tối.

Chỉ chốc lát, trên con đường đá xanh chỉ còn lại hai bóng dáng cao thấp.

Thẩm Kinh Châu đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt không tiếng động rơi trên gương mặt Ngu Ấu Ninh. Gương mặt kia trắng trẻo không phấn son, đôi mắt như nước mùa thu trong veo, không chút hoang mang hay lo lắng.

Những người khác khi thấy Thẩm Kinh Châu, không phải kinh sợ, thì là lòng đầy căm phẫn.

Nhưng như Ngu Ấu Ninh, tâm không vướng bận, Thẩm Kinh Châu vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Khóe môi hắn khẽ gợi lên, ý cười như ánh nắng mùa thu, nhẹ nhàng và mỏng manh.

Như thể không nghe thấy lời đại bất kính vừa rồi của Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu chỉ hỏi: “Chữ của điện hạ, đã luyện xong chưa?”

Ngu Ấu Ninh cảm thấy chột dạ, chuyển từ hạt châu liếc nhìn lá rụng trên mặt đất, rồi nhìn bóng trúc trên lối đi.

Tiểu quỷ không biết nói dối, Ngu Ấu Ninh cũng không.

Nàng vùi đầu vào trên đầu gối, ấp úng đáp: “Vẫn chưa.”

So với việc luyện chữ, Ngu Ấu Ninh thích đọc sách hơn. Đọc sách chỉ cần phí mắt, còn luyện chữ không chỉ phí mắt mà còn phí cả tay.

Ánh nắng như tơ lụa chậm rãi vắt ngang giữa Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh, ánh sáng đan xen, như sóng nước tụ lại.

Thẩm Kinh Châu nhìn bóng đen co lại trên đất, không nói một lời.

Ngu Ấu Ninh thử nâng mắt lên, lại ngẩng đầu lên, e dè nhìn Thẩm Kinh Châu.

“Ta, ta sai rồi sao?”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu hơi nhếch lên, mang theo chút ý cười.

Hắn không trả lời câu hỏi của Ngu Ấu Ninh.

Cho đến khi đèn được thắp sáng, Ngu Ấu Ninh vẫn không thấy Thẩm Kinh Châu.

Căn phòng trống trải, trên bàn sơn mạ vàng có đặt một chiếc lư hương.

Có lẽ biết được điều kiêng kỵ của Ngu Ấu Ninh, tì nữ cúi người đặt thức ăn xuống rồi lặng lẽ rời đi.

Từ đầu đến cuối, không ai dám ngẩng đầu nhìn Ngu Ấu Ninh, càng không ai dám nói chuyện với nàng.

Ngu Ấu Ninh cầm một chén nhỏ chè tổ yến long nhãn táo đỏ, cẩn thận từ trên chén giương mắt lên.

Cả phòng thanh tĩnh, không một bóng người.

Nếu như ngày trước, có ăn có uống mà không bị ai quấy rầy, đối với Ngu Ấu Ninh mà nói, đó chẳng khác gì cuộc sống của thần tiên.

Nhưng giờ đây nàng chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Hình như… thiếu thiếu điều gì đó.

Bữa tối nhạt nhẽo như nhai sáp, Ngu Ấu Ninh ăn mà tâm không ở đây, ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc.

Ăn xong, tì nữ lặng lẽ vào phòng, không tiếng động thu dọn chén đĩa trên bàn, rồi mang nước trà đến cho Ngu Ấu Ninh súc miệng.

Ngu Ấu Ninh ôm chén trà, hít sâu một hơi làm tiếng trống cổ vũ tinh thần: “Bệ hạ đâu?”

Giọng nàng rất nhẹ, như lông hồng lướt qua mặt hồ, không để lại gợn sóng nào.

Tì nữ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Điện hạ nói gì ạ?”

“Ta…”

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh nhìn quanh, lại nhìn vào chén trà nóng trong tay, “Ta, ta muốn gặp Bệ hạ.”

Trong biệt viện có thể nghe được tiếng kim rơi, đèn lồng tứ giác treo ở mái hiên, từ xa liếc mắt nhìn lại như dải ngân hà lấp lánh.

Ngu Ấu Ninh không gần không xa đi theo tì nữ, băng qua hành lang, rẽ qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, từ xa, một ngọn nến sáng trong đêm đen.

Giọng nói trầm đục của Đa Phúc vang lên: “Trấn Quốc công có lẽ đã hiểu nhầm, nên mới tặng vũ cơ đến. Bệ hạ yên tâm, nô tài đã đuổi đi hết rồi.”

Sáng nay Thẩm Kinh Châu nghị sự ở thư phòng, mặc dù cách một bức bình phong, nhưng những đại thần lại tinh mắt vẫn thấy được bóng dáng yểu điệu lướt qua.

Trấn Quốc công lập tức tìm hai vũ cơ dáng dấp quyến rũ tới.

Đa Phúc khoanh tay, trong lòng nom nớp lo sợ.

Cũng không biết Trấn Quốc công đã ăn phải gan hùm mật gấu gì, dám nhét người đến bên cạnh Thẩm Kinh Châu.

Ông ta chưa bao giờ thấy Thẩm Kinh Châu đối xử với nữ nhân nào…

Khóe mắt nhìn thấy Ngu Ấu Ninh đi qua dưới mái hiên, Đa Phúc lập tức im lặng, đổi lời: “Bệ hạ, điện hạ đến.”
 
Back
Top Bottom