Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 10: Chương 10



Lông cừu ra từ thân cừu.

Hạt dẻ ra từ trên người Thẩm Kinh Châu.

Hắn thờ ơ giương mắt, mặt như ngọc quý, thắt lưng có dây bạc, ánh nến vàng nhạt chiếu xuống đầu vai của Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên bàn: “Ngươi ngược lại rất hào phóng.”

Chưa từng có ai dùng ba hạt dẻ để hối lộ hắn, mà ba hạt này còn là từ bàn thờ của Vũ Ai Đế “tiện tay lấy”.

Ngu Ấu Ninh cười ngượng ngùng hai tiếng, bỗng nhiên rút một ngón tay lại, che lên một hạt dẻ.

Rút thêm một ngón tay nữa, che lên hạt dẻ.

Hạt dẻ mà nàng định cho Thẩm Kinh Châu, thực ra chỉ có một.

Ba hạt dẻ, nàng, Thẩm Kinh Châu, Đa Phúc, mỗi người một hạt, ai cũng có phần, rất công bằng.

Ngu Ấu Ninh tự cho mình là phán quan công bằng, làm người không thể độc chiếm đồ ăn ngon, làm quỷ cũng là đạo lý giống vậy, nếu không sẽ thành quỷ ích kỷ.

Đa Phúc không ngờ mình lại có thể nhận được một hạt dẻ từ Ngu Ấu Ninh, sợ hãi quỳ xuống: “Lão nô không có công lao gì.”

Những món ăn mà Thẩm Kinh Châu từng ăn, đều có thái giám chuyên thử độc.

Nghĩ đến đó, Đa Phúc liền mạo hiểm tội bất kính, cúi người cười: “Nô tài tạ ơn Ngu cô nương.”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu như có như không rơi vào trên người Đa Phúc.

Đa Phúc lập tức cứng người, ngay lập tức đổi giọng cười: “Đáng tiếc lão nô răng yếu, hạt dẻ này e rằng không ăn nổi, chỉ sợ sẽ phụ lòng tốt của Ngu cô nương.”

Ngu Ấu Ninh ngẩn người “à” một tiếng, mặt lộ vẻ tiếc nuối.

Nàng âm thầm ghi tạc lời này, sau này nếu tìm thể xác, nhất định phải tìm người trẻ tuổi, nếu không ngay cả hạt dẻ cũng không ăn nổi, không khỏi quá đáng thương.

Ngu Ấu Ninh suy nghĩ lung tung, thuận tay bóc một hạt dẻ.

Bàn tay nàng thon dài trắng trẻo, không có sơn móng, móng tay trong suốt màu hồng nhạt, như hoa đào ngày xuân.

Vỏ hạt dẻ được bóc ra, lộ ra phần thịt hạt nướng mềm mại. Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng thổi bay lớp màng mỏng trên hạt dẻ, rồi—

Mở miệng cắn một miếng.

Ngu Ấu Ninh hài lòng nheo mắt lại.

Quả thật như nàng nghĩ, hương vị thơm ngon tuyệt vời.

Trong điện yên tĩnh không một tiếng động, Ngu Ấu Ninh ăn rất lịch sự, không phát ra một tiếng động nào.

Khi hàm răng lại một lần nữa cắn vào hạt dẻ, Ngu Ấu Ninh chợt nhận ra, trong điện quá im ắng.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng ngẩng đầu không hiểu, đối diện với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Đa Phúc, ngơ ngác chớp mắt với ông ta.

Quân thần có khác, có lý nào để Ngu Ấu Ninh ăn mà để Thẩm Kinh Châu nhìn?

Đa Phúc lo lắng cho Ngu Ấu Ninh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Hạt dẻ của Ngu cô nương, không phải là để tặng bệ hạ sao?”

Ngu Ấu Ninh: “Ta…”

Chưa dứt lời, bỗng nghe bên ngoài có tiếng thái giám hoảng hốt: “Bệ hạ, Thừa tướng đến.”

Thừa tướng vào cung giữa đêm, chắc chắn là chuyện gấp.

Ánh mắt của Thẩm Kinh Châu nghiêm nghị: “Bãi giá ngự thư phòng.”

Đêm tối thâm trầm, tựa như mực không tan.

Mưa rơi trên lá chuối, mưa nhỏ lộp độp.

Đèn dầu trong cung Càn Thanh chiếu sáng như ban ngày, sau bức bình phong dệt lụa, Ngu Ấu Ninh vẫn đứng tại chỗ.

Trên xà nhà treo hai chiếc đèn lồng ngà voi chạm khắc hình vân hạc hải đường, ánh sáng chập chờn đổ xuống loang lổ trên mặt đất, kéo dài bóng dáng Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu liếc nhìn, bước chân khẽ dừng lại.

Đa Phúc hiểu ý: “Nô tài nhất định sẽ sắp xếp tốt cho Ngu cô nương.”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu rời khỏi khuôn mặt Ngu Ấu Ninh, rơi vào Đa Phúc.

Chỉ một cái liếc nhìn thoáng qua, Đa Phúc lập tức cảm thấy không rét mà run, cả người rùng mình một cái.

Ông ta dùng hết sức vả vào mặt mình, lại lộ ra khuôn mặt cười tươi: “Là lão nô lắm lời, mong bệ hạ tha tội.”

Ô dù tre che chắn cho Thẩm Kinh Châu khỏi gió mưa, hắn không quay đầu lại đi về phía ngữ liễn.

Tiểu thái giám hoảng hốt giúp Đa Phúc đứng dậy, do dự: “Nghĩa phụ, vị bên trong…”

Đa Phúc hung hăng nhìn nghĩa tử một cái: “Đều hầu hạ tốt cho ta, không nên hỏi những điều không nên hỏi.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 11: Chương 11



Mưa thu kéo dài, Thẩm Kinh Châu cùng Thừa tướng đã mật đàm trong ngự thư phòng suốt một đêm.

Khi sắc trời sáng tỏ, Thẩm Kinh Châu mới ngồi ngự liễn trở về cung Càn Thanh.

Âm thanh từ tháp chuông xa xa vọng lại, tiếng chuông buổi sáng nặng nề ngân vang.

Một đêm không ngủ, trên trán của Thẩm Kinh Châu phủ vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

Đa Phúc nhẹ tay nhẹ chân mang đến cho Thẩm Kinh Châu một bát canh nhân sâm, rồi lặng lẽ lui ra.

Cung Càn Thanh sáng như ban ngày, hương thụy lân từ lò gốm xanh mờ ảo bay xa.

Thẩm Kinh Châu một tay chống trán, hàng mi dài rũ xuống dưới mí mắt.

Ngón tay cong cong gõ nhẹ lên mép bàn, đột nhiên, đầu ngón tay dường như chạm phải một vật tròn tròn.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu nghi ngờ nâng mắt.

Ánh mắt lạnh lùng phản chiếu ánh nến trong điện, sau đó là hai hạt dẻ đã nguội.

Vỏ hạt dẻ màu nâu đen bọc lấy phần thịt hạt vàng ươm, chỉ tiếc rằng hạt dẻ đã để trong cung Càn Thanh cả một đêm, sớm không còn hương vị thơm ngon như lúc mới ra lò.

Nhớ đến việc Ngu Ấu Ninh dùng lồng xông của hắn nướng hạt dẻ, từ cổ họng của Thẩm Kinh Châu bật ra một tiếng cười nhạt.

Hạt dẻ trong lòng bàn tay rộng lớn của hắn xoay tròn.

Con ngươi tối đen của Thẩm Kinh Châu mờ mịt không rõ.

Sau một lúc, hắn đứng dậy đi về phía giá để đồ, tùy tay lấy chiếc hộp gỗ sơn mài màu hồng từ trên giá.

Hộp mở ra, hai hạt dẻ tròn lăn xuống đáy hộp.

Ánh sáng từ một bên chiếu vào, nửa người của Thẩm Kinh Châu rơi vào bóng râm, lúc sáng lúc tối.

Hắn nhìn chằm chằm vào những hạt dẻ trong hộp hồi lâu, cho đến khi bên ngoài điện truyền đến âm thanh của Đa Phúc, Thẩm Kinh Châu mới thong thả hồi thần.

Ánh mắt đen co chặt lại, nhìn vào hộp gỗ nửa mở, khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên một chút châm biếm.

Bỗng nghe tiếng bước chân vội vã dưới hiên, Đa Phúc đang thấp gọng răn dạy cung nhân.

“Làm sao vậy, chút việc nhỏ như vậy cũng không làm tốt? Còn không nhanh đến thái y viện mời thái y…”

Cánh cửa gỗ mở ra, Thẩm Kinh Châu chắp một tay sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt nâng lên: “Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?”



Rêu xanh đậm nhạt, bóng tre đan xen.

Đa Phúc cầm đèn lồng đi bên cạnh Thẩm Kinh Châu: “Đều là do người dưới không làm việc cẩn thận.”

Tối qua sau khi Thẩm Kinh Châu rời đi, Đa Phúc tự ý quyết định, sắp xếp Ngu Ấu Ninh ở lại thiên điện, lại còn để người trông chừng.

Đa Phúc hoảng loạn bất an: “Lão nô cũng không ngờ, Ngu cô nương lại cho người mang đến bốn cái lò sưởi.”

Thiên điện vốn đã đốt lò ngầm, Ngu Ấu Ninh lại thêm bốn cái lò đồng mạ vàng ở bốn góc. Sáng nay dậy, Ngu Ấu Ninh cảm thấy choáng váng, ngay cả cổ họng cũng như đang bốc khói.

Nàng không cho tì nữ lại gần, các cung nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể đến cầu cứu Đa Phúc.

Thiên điện gần trong gang tấc.

Mành nỉ vàng sáng dày dặn được vén lên, hương ấm phả vào mặt.

Chiếc giường nho nhỏ được treo rèm ngọc, ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ cảnh vật bên trong.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, ánh mắt dõi theo làn khói xanh mờ ảo.

Đó là hương thụy lân hắn thường dùng, nhưng giờ đây hương này còn thêm chút mùi hương khác.

Đa Phúc nhanh chóng đi đến lò sưởi, mở ra xem, nhưng bên trong đầy ắp đậu phộng.

Ông ta dở khóc dở cười, đi về phía lò sưởi khác, gói giấy dầu nho nhỏ, bên trong lại là một cái chân chim cút.

Thịt ở chân đã bị xé thành từng sợi dài.

Có lẽ do tối qua Ngu Ấu Ninh đã “trình diễn” việc nướng hạt dẻ ở cung Càn Thanh, không khó để đoán đây cũng là do Ngu Ấu Ninh gây ra.

Có lẽ tối qua ăn nhiều quá, sáng nay thức giấc người mới không được khỏe. Mành được vén lên, Ngu Ấu Ninh nằm trên đệm nhung xanh, chỉ cảm thấy cơ thể nặng nề, đầu nặng chân nhẹ.

Lúc thì cảm thấy lạnh run, lúc thì lại thấy cơ thể nóng bừng.

Chăn gấm ôm trong lòng đến nửa đêm, lại bị Ngu Ấu Ninh đá ra, mặt mày nàng đỏ bừng, bộ đồ ngủ hoa nhã màu vàng nhạt rộng thùng thình, lộ ra một đoạn cổ chân trắng nõn mịn màng.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu tối lại: “Đều ra ngoài đi.”

Cung nhân lập tức lên tiếng trả lời rồi rời đi, trong tẩm điện vắng lặng chỉ còn lại hai người là Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 12: Chương 12



Ngu Ấu Ninh ở trên giường dường như nghe thấy tiếng của Thẩm Kinh Châu, mơ mơ màng màng tiến lại gần hắn.

Lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu lạnh lẽo, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng chạm má vào, sau đó hài lòng, một bên mặt áp vào lòng bàn tay hắn.

“Thật mát.”

Ngu Ấu Ninh thì thầm, bộ đồ ngủ mỏng manh theo động tác của nàng nhăn lại, chồng chéo lên nhau.

Chiếc cổ thon mảnh trắng trẻo của nàng nửa lộ ra, trước n.g.ự.c nhấp nhô, lờ mờ thấy bên trong là áo lót màu đỏ lựu.

Màu mắt của Thẩm Kinh Châu dần dần trở nên sâu hơn.

Hắn không biểu lộ cảm xúc, ngón tay giơ lên giữa không trung, bỗng nhiên lại để Ngu Ấu Ninh ôm lấy.

Đôi tay mềm mại trắng nõn của Ngu Ấu Ninh, một bên tựa vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, một bên công khai ôm lấy tay hắn.

Nàng nắm tay của Thẩm Kinh Châu, chậm rãi áp lên mặt mình.

Sau đó thoải mái thở dài một tiếng, như một chú mèo trong ngự hoa viên duỗi người.

Nhiệt độ từ tóc nàng lan tỏa theo đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu, như lửa cháy lan rộng.

Hắn rũ mắt, thờ ơ liếc nhìn Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh thì thào: “Ta hình như, lại sắp c.h.ế.t rồi.”

Giọng nàng mơ hồ, lẫn với âm thanh khô khan không được lưu loát.

Ngu Ấu Ninh từng c.h.ế.t một lần, mười năm qua, nàng đã không còn nhớ rõ mình c.h.ế.t vì lý do gì, cũng như c.h.ế.t thế nào, chỉ cảm thấy lúc này cảnh tượng này giống hệt như trước khi nàng chết.

Hai hàng lông mày của Thẩm Kinh Châu nhíu chặt, chỉ cho rằng Ngu Ấu Ninh đang nói nhảm.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm: “Còn một chuyện, làm người không thể nói mà không giữ lời.”

Nàng bỗng mở mắt, đôi mắt vốn trong trẻo sáng rõ giờ đây lại đầy hơi nước.

“Lúc trước bệ hạ đã hứa với ta, không thể quên.”

Thẩm Kinh Châu thờ ơ: “Trẫm đã hứa với ngươi điều gì?”

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, không thể tin, nàng chống tay dậy để mình nhìn Thẩm Kinh Châu cho rõ hơn.

Mái tóc đen dài theo động tác của Ngu Ấu Ninh rơi xuống, vài sợi tóc quét qua lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Đầu ngón tay của Thẩm Kinh Châu khẽ động, lặng lẽ nắm lấy những sợi tóc đó trong lòng bàn tay.

Ngu Ấu Ninh sốt ruột: “Bệ hạ nói sẽ cho ta một vạn lượng vàng!”

Đầu nàng choáng váng nặng nệ, Ngu Ấu Ninh bất đắc dĩ lại nằm xuống, chỉ mở to đôi mắt nhìn Thẩm Kinh Châu.

Nàng đếm bằng ngón tay: “Nếu ta chết, ngươi có thể đổi vàng thành giấy tiền đốt cho ta, bệ hạ không thể nói mà không giữ lời, nếu không ta sẽ đứng ở đầu giường ngươi mỗi đêm, hù c.h.ế.t ngươi!”

Nhớ lại việc trước đó ở lãnh cung dọa người thất bại, Ngu Ấu Ninh mạnh miệng nói: “Ta, ta biến thành quỷ rất đáng sợ.”

Lần trước không thành công, chỉ vì nàng ở trên thân thể con người.

Ngu Ấu Ninh tự an ủi mình, lại nói: “Còn nữa, ta giấu trong lò sưởi đậu phộng, chân chim cút nương, ngô, có cả bột hoa nhài trong hộp trang điểm, ngươi cũng nhớ mang cho ta.”

Dù có làm quỷ, Ngu Ấu Ninh cũng muốn trở thành một con tiểu quỷ xinh đẹp.

Đáng tiếc giấy tiền và đồ vật cuối cùng cũng sẽ hết.

Ngu Ấu Ninh đau lòng muốn chết, trong mắt hiện rõ chút buồn bã: “Nếu ngươi có thời gian, có thể đến thăm ta không?”

Thẩm Kinh Châu cười nhạo một tiếng.

Đã c.h.ế.t còn đến thăm thế nào, đi địa phủ sao?

Ngu Ấu Ninh vung vẩy hai tay trong không trung: “Ta không phải ý đó.”

Hai mắt hạnh khép hờ, đôi con ngươi như nước mùa thu tràn đầy cô đơn và bất lực: “Chỉ cần ngày lễ ngày tết dâng cho ta một nén hương là được rồi.”

Ngu Ấu Ninh đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm, vào dịp lễ tết, những tiểu quỷ khác đều nhận được giấy tiền và đồ ăn từ gia đình đốt cho, chỉ có nàng tay không trống trơn.

Không ai nhớ đến nàng, cũng không ai dâng cúng cho nàng.

Những tiểu quỷ ở địa phủ thấy nàng, đều cười nhạo Ngu Ấu Ninh là cô hồn dã quỷ. Răng trắng c*n m** d***, Ngu Ấu Ninh nhìn chằm chằm vào quả cầu xông hương bạc chạm khắc treo trên màn, nàng vẫn lẩm bẩm về những món bánh mình chưa kịp ăn.

Nghe nói trong cung có một đầu bếp họ Trương có tài nấu nướng rất cao, nấu món ăn theo kiểu Giang Nam chính tông, còn…

Ngu Ấu Ninh lộ ra vẻ mặt như khổ qua, đáng tiếc giờ đây nàng không còn phúc hưởng thụ.

Nàng chậm rãi quay đầu về phía Thẩm Kinh Châu, định nói rồi lại thôi.

Thẩm Kinh Châu nhếch khóe môi lên châm biếm: “… Sao không nói nữa?”

Chỉ vỏn vẹn trong một chén trà, Ngu Ấu Ninh suýt nữa đã kể hết thực đơn của phòng bếp.

“Ta, ta có thể…”

Ngu Ấu Ninh mím chặt môi, đôi má vốn ửng hồng giờ lại thêm vài phần ngượng ngùng.

Dựa vào việc mình sắp không còn trên đời, Ngu Ấu Ninh lấy hết can đảm.

Giọng nàng cực thấp, như tiếng thì thầm, theo hương thụy lân bay vào tai Thẩm Kinh Châu.

“Ta có thể, sờ sờ ngươi không?”

Nàng chưa từng được sờ qua Diêm Vương sống đâu.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 13: Chương 13



Trong điện yên tĩnh không một tiếng động, giọt mưa từ mái hiên lăn xuống, gió lay động ngọn cây.

Ngu Ấu Ninh nằm trên ghế quý phi, đôi mắt mong ngóng, không thể diễn tả hết nỗi đáng thương.

Nhưng lại nói ra những lời kinh người.

Đầu mày của Thẩm Kinh Châu lạnh tanh, ánh mắt từng tấc một xẹt qua gương mặt của Ngu Ấu Ninh.

Sau một lúc lâu, trong lồng n.g.ự.c hắn tràn ra một tiếng cười lạnh.

Hắn đã thấy không ít chiêu trò nhảy vào ôm ấp yêu thương, nhưng như Ngu Ấu Ninh lại quang minh chính đại như vậy, Thẩm Kinh Châu vẫn là lần đầu tiên thấy.

Ngu Ấu Ninh không biết tiếng cười lạnh của Thẩm Kinh Châu đang chế nhạo mình không biết tự lượng sức, chỉ cho rằng hắn không muốn.

“… Không được sao?”

Nàng còn nghĩ sau này xuống địa phủ, có thể khoe khoang với những tiểu quỷ khác, rằng mình đã từng sờ qua Diêm Vương sống.

Nếu có thể dính dáng một chút Thẩm Kinh Châu thì tốt biết bao, như vậy sẽ không có tiểu quỷ nào dám bắt nạt nàng.

Lông mi dài mảnh rung rinh như cánh ve, nước mắt trên bờ mi như những viên trân châu nhỏ xinh lấp lánh, Ngu Ấu Ninh chớp chớp mắt.

“Sao lại keo kiệt như vậy? Ta cũng đã sắp c.h.ế.t rồi.” Ngu Ấu Ninh lảm nhảm.

Nàng trở mình, bộ đồ ngủ rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ chân trắng mịn.

Có lẽ do nhiều năm không thấy ánh nắng, toàn thân của Ngu Ấu Ninh trắng như ngọc, đôi chân nhỏ dài trắng trẻo, móng tay được cắt tròn mượt mà, ánh lên màu hồng nhạt.

Mu bàn chân nhẹ cong, đạp lên chăn gấm.

Ánh mắt của Thẩm Kinh Châu trở nên nặng nề.

Ngu Ấu Ninh lầm bầm: “Con người ngươi sao mà dầu muối không vào gì hết vậy? Ta…”

Chưa dứt lời, trước mắt bỗng tối sầm.

Thẩm Kinh Châu bỗng nhiên kéo chăn gấm, không biểu lộ cảm xúc đắp lên trên mặt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh chớp chớp mắt, hàng mi bên dưới chăn gấm run rẩy.

Rồi sau đó chậm rãi dịch chuyển thân mình lên, lộ ra một cái đầu lông xù, sau đó là một đôi mắt mờ mịt vô thố.

Giọng của thái y kịp thời vang lên bên ngoài: “Hạ quan Lưu Lận, bái kiến bệ hạ.”

Trong điện yên tĩnh, hương thụy lân nhẹ nhàng quanh quẩn.

Sau khi bắt mạch xong, Lưu Lận đứng dậy, cúi người chào Thẩm Kinh Châu: “Ngu cô nương không có vấn đề gì lớn, chỉ là cơ thể lâu ngày suy nhược, nếu muốn bồi bổ, cần phải từ từ như tế thủy lưu trường*, không thể ăn uống quá độ.”

*tế thủy lưu trường: mang hàm nghĩa khe nhỏ sông dài, dòng chảy chầm chậm trôi, từng chút một lấp đầy biển lớn...

Hơn nữa, Ngu Ấu Ninh đã ở lãnh cung hơn mười năm, bệnh sợ lạnh có lẽ cũng không thể khỏi ngay lập tức, sau này chế độ ăn uống vẫn cần phải nhạt loãng là chính.

Mắt Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên mở to, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xuyên qua màn trướng.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu nhìn, chiếc vòng nhỏ bằng gỗ tử đàn trên cổ tay bỗng bị ai đó kéo nhẹ, lại bị kéo thêm một lần nữa.

Qua rèm trướng, Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu nhìn nhau.

Tin tốt là, nàng vẫn có thể sống.

Tin xấu là, thức ăn phải nhạt.

“Ta, ta không uống cháo loãng.”

Trong trướng bỗng vang lên giọng nói mềm mại của Ngu Ấu Ninh, Lưu Lận giật mình cả kinh, vô thức nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

Lưu Lận còn đang định nói gì, thì thấy Đa Phúc ra hiệu cho mình, Đa Phúc cười nói: “Lưu thái y, xin mời qua đây.”

Thái y không có ở đó, nên rèm trướng cũng không cần phải thả xuống.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh hai tay nắm lấy rèm, đầu thò ra từ giữa khe hở. Vừa uống thuốc hạ sốt xong, Ngu Ấu Ninh lúc này không còn nóng như trước nữa.

Chỉ là khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng khác thường.

Ngu Ấu Ninh giương mắt, lại một lần nữa bày tỏ sự không hài lòng: “Ta không muốn uống cháo loãng, cháo loãng không ngon.”

Có lẽ biết mình vẫn còn sống, Ngu Ấu Ninh cũng không còn can đảm để cò kè mặc cả với Thẩm Kinh Châu như lúc trước.

Nàng lại trở thành quỷ nhát gan như xưa.

“Bệ hạ.”

Âm thanh của Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng, một tay nắm chặt rèm trướng, tay còn lại cố gắng nắm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu.

Tay áo rộng thùng thình rơi vào tay Ngu Ấu Ninh, lập tức có thêm vài nếp nhăn. Ngu Ấu Ninh không hề hay biết, đôi mày thanh mảnh nhẹ nhàng nhíu lại.

Nàng đã thấy qua cháo loãng, chỉ là nó lạnh ngắt, còn có chút vị chua.

Quỷ thấy cũng phải lắc đầu.

Ngu Ấu Ninh cũng như thế.

Sắc mặt của Thẩm Kinh Châu hơi trầm xuống: “... Ngươi đã từng ăn qua ư?”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu.

Nàng vốn đã đầu váng mắt hoa, lắc đầu đến nửa chừng, lại thấy trước mắt càng thêm choáng.

Ngón tay nắm chặt rèm buông lỏng, Ngu Ấu Ninh đầu nặng chân nhẹ, cả người suýt nữa ngã về phía trước.

Một bàn tay vững vàng nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.

Nửa gương mặt của Ngu Ấu Ninh rơi vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, nàng mơ màng, từ trong tay Thẩm Kinh Châu ngước mắt lên.

Ánh nến chiếu xuống đôi mắt trong suốt sáng tỏ của Ngu Ấu Ninh: “Ta, ta chưa ăn.”

Lúc đó, nàng còn mừng vì mình là một tiểu quỷ có thể đi lại tự do, không bị gò bó trong một không gian nhỏ bé, có thể tự mình ra ngoài tìm đồ ăn.

Đa Phúc tiễn rời thái y đi, lại mang khay gỗ sơn vào cung. Nghe thấy lo lắng của Ngu Ấu Ninh, cười nói.

“Ngu cô nương đừng lo, đây là cháo tổ yến do ngự phòng nấu, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám mang đồ hỏng đến. Biết Ngu cô nương sợ đắng, lão nô còn đặc biệt để bọn họ thêm đường phèn.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 14: Chương 14



Cháo tổ yến được đựng trong bát cao túc có họa tiết rồng đỏ, hơi nóng bốc lên, có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào của cháo tổ yến.

Ngu Ấu Ninh nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Đa Phúc một cái, rồi chuyển ánh mắt sang Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu bình thản ung dung, rút tay lại: “Thế nào, còn muốn trẫm hầu hạ ngươi sao?”

Có câu nói cửa miệng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Ngu Ấu Ninh là quỷ nhát gan, tự nhiên càng hiểu rõ đạo lý này.

Nàng chậm rãi nhận lấy bát cao túc từ tay Đa Phúc, Ngu Ấu Ninh hai tay nâng bát, chăm chú nhìn vào cháo tổ yến trong bát.

Nóng, cũng không có vị chua đắng, dường như... còn có chút hương ngọt ngào.

Đáng tiếc bóng ma của “cháo lạnh” trước đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Ngu Ấu Ninh, nàng vẫn không yên tâm.

Như thể thấy c.h.ế.t không sờn, Ngu Ấu Ninh nhắm chặt hai con mắt, nhăn mặt, nếm thử một miếng nho nhỏ.

Đúng là ngọt.

Ngu Ấu Ninh không thể tin mở mắt ra, lại nếm thêm một miếng, một miếng lớn.

Đa Phúc khoanh tay đừng hầu ở một bên: "Bệ hạ có muốn truyền đồ ăn không?"

Ngu Ấu Ninh đang nhìn chằm chằm vào cái bát trống, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

Trước bát trống không, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên sáng mắt.



Ước chừng qua một khắc sau.

Cung nhân mặc vàng mang bạc, hai tay nâng đĩa mã não trắng vân tơ vào trong điện.

Món ăn trên bàn gỗ sơn bóng phong phú đủ loại, với đầy đủ các loại bát đũa, ly chén bình rượu. Món bánh chiên giòn rụm, cá hoa quế được trình bày đẹp mắt, những chung tôm gạch cua trong veo ngon miệng, mộc tê hương lộ* thanh mát giải ngán.

*mộc tê hương lộ: mộc tê thường gọi hoa quế, mộc tê hương lộ cũng chính là hoa quế hương lộ, được chiết xuất từ hoa quế. Là hàng tiến cống ngự dụng.

Sở thích của Đế vương không cho phép người khác rình coi, vì vậy khi Thẩm Kinh Châu dùng bữa, chỉ nếm thử một hai miếng.

Ngón tay thon dài cân xứng, như một khối bích tỉ thượng hạng.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu ăn hai miếng gạch cua đậu hủ, rồi đặt xuống, lại uống một ngụm rượu tùng trúc, rồi lại đặt xuống.

Trong điện lặng yên không tiếng động, một lúc lâu sau, Đa Phúc bưng trà ấm và chậu súc miệng tiến lên, hầu hạ Thẩm Kinh Châu rửa mặt súc miệng.

Bàn đầy món ăn, nhiều món Thẩm Kinh Châu chưa từng động đến. Bánh hoa quế trong hộp chứa hình hoa cúc Thẩm Kinh Châu càng chưa từng nếm qua.

Cháo tổ yến trước đó coi như đã tiêu hóa hết.

Ngu Ấu Ninh ngẩng cao cổ, đôi mắt gần như dán vào trên người Thẩm Kinh Châu.

Nàng nhìn Thẩm Kinh Châu đứng dậy rời bàn, bộ áo bào màu vàng sáng tôn lên dáng người cao ráo, chiếc vòng tay nhỏ bằng gỗ tử đàn ẩn dưới lớp áo rộng.

Sau đó, hắn thong thả mở miệng: “Dọn đi.”

Dọn đi?

Đều dọn đi?

Ngu Ấu Ninh trợn to đôi mắt, cơ thể vốn đã choáng váng giờ càng thêm choáng.

Nàng cố gắng đứng dậy, bàn tay trắng trẻo nắm lấy rèm trướng, ngay lập tức trước mắt bỗng loạng choạng.

Đa Phúc bị hù nhảy dựng: “Ngu cô nương làm sao vậy? Có cần lão nô truyền thái y không?”

“Ta, ta không sao.” Đôi mắt của Ngu Ấu Ninh vẫn dán chặt vào Thẩm Kinh Châu, ý tứ rõ ràng, “Không cần truyền thái y, chỉ cần ăn một chút...”

Câu nói chưa dứt, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu thờ ơ nói: “Bánh hoa quế này không tồi.”

Mắt của Ngu Ấu Ninh chợt sáng lên, đầy hy vọng.

Thẩm Kinh Châu gật đầu với Đa Phúc: “Thưởng.”

Đa Phúc mặt mày hớn hở: “Lão nô tạ ơn bệ hạ đã thưởng.”

Ngu ấu trữ trợn to đôi, vốn là mê muội đích thân mình càng hôn mê.

Ngu Ấu Ninh lại thất vọng cúi đầu.

Thẩm Kinh Châu: “Mộc tê hương lộ...”

Ngu Ấu Ninh lại ngẩng đầu, hai mắt rạng rỡ lấp lánh.

Thẩm Kinh Châu liếc mắt nhìn một cung nhân bên dưới: “Thưởng cho ngươi.”

Cung nữ vui vẻ ra mặt, tạ chủ long ân.

Ngu Ấu Ninh lại một lần nữa thất vọng thu hồi ánh mắt.

Thẩm Kinh Châu: “Sủi cảo tôm thủy tinh...”

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu.

Rồi lại cúi xuống.

Ngẩng đầu.

Rồi lại cúi xuống.

Món ăn đều trống không, không có món nào rơi vào bụng Ngu Ấu Ninh.

Nàng cúi đầu ủ rũ, như quả cà phơi sương, thất thần.

Đa Phúc không nỡ, tốt bụng an ủi: “Cô nương thân thể yếu đuối, thái y đã nói, hai ngày này thức ăn phải ăn nhạt ăn loãng.”

“Ngươi không nói thì trẫm cũng quên.”

Ngu Ấu Ninh đột nhiên từ đầu gối ngẩng đầu lên, trong mắt lóe sáng.

Nếu lúc này hai chân đang ở giữa không trung, chắc chắn sẽ lắc lư qua lại.

Nàng biết chắc mình sẽ không bị lãng quên.

Âm thanh của Thẩm Kinh Châu không nhanh không chậm: “Người đâu.”

Ngu Ấu Ninh giấu ngô và chim cút trong lồng xông, đều bị Thẩm Kinh Châu thu hồi, ngay cả đậu phộng nàng giấu trong hộp trang điểm cũng không thoát khỏi “dọn đi.”

Ngu Ấu Ninh như gặp đại địch, như bị ngũ lôi oanh đỉnh, không thể tin nhìn cung nhân nâng lồng xông rời đi.

Những cái ăn bị cất giấu này, vẫn là do chính miệng của nàng đã nói với Thẩm Kinh Châu, vốn định sau khi c.h.ế.t sẽ để hắn đốt cho mình.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy oán khí trên người còn nặng hơn cả khi làm quỷ.

Nàng tức giận bất bình trừng mắt nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thật sự lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Nếu sau này nàng lại thành quỷ, nhất định phải cướp lấy đồ cúng của Thẩm Kinh Châu!

Cướp hết thì có phần không nhân đạo, Ngu Ấu Ninh đã từng đói, cũng biết cảm giác bị cướp hết đồ cúng, không còn gì để ăn.

Nàng chậm rãi chớp mắt hai cái.

Có lẽ nên để lại một chút.

Nhưng ác quỷ thì có thể moi b.ụ.n.g người, nếu nàng thành ác quỷ...

Một khối ngọc bội lạnh bỗng dán vào mặt nàng, Thẩm Kinh Châu cầm ngọc bội, không vội vàng nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.

Mỗi bước mỗi xa

Con ngươi tối đen lạnh lùng: “Đang nghĩ gì?”

Moi bụng quá tàn nhẫn, vẫn là...

“Ta nghĩ…”

Đối diện với ánh mắt sát sao của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh ngẩn ra, không tự chủ nói ra lòng mình.

“Ăn ngươi.”

Vẫn là một ngụm nuốt trọng thì tốt hơn.

Không tàn nhẫn.

Ngu Ấu Ninh hiểu chuyện đang suy nghĩ.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 15: Chương 15



Cháo tổ yến được đựng trong bát cao túc có họa tiết rồng đỏ, hơi nóng bốc lên, có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào của cháo tổ yến.

Ngu Ấu Ninh nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Đa Phúc một cái, rồi chuyển ánh mắt sang Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu bình thản ung dung, rút tay lại: “Thế nào, còn muốn trẫm hầu hạ ngươi sao?”

Có câu nói cửa miệng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Ngu Ấu Ninh là quỷ nhát gan, tự nhiên càng hiểu rõ đạo lý này.

Nàng chậm rãi nhận lấy bát cao túc từ tay Đa Phúc, Ngu Ấu Ninh hai tay nâng bát, chăm chú nhìn vào cháo tổ yến trong bát.

Nóng, cũng không có vị chua đắng, dường như... còn có chút hương ngọt ngào.

Đáng tiếc bóng ma của “cháo lạnh” trước đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Ngu Ấu Ninh, nàng vẫn không yên tâm.

Như thể thấy c.h.ế.t không sờn, Ngu Ấu Ninh nhắm chặt hai con mắt, nhăn mặt, nếm thử một miếng nho nhỏ.

Đúng là ngọt.

Ngu Ấu Ninh không thể tin mở mắt ra, lại nếm thêm một miếng, một miếng lớn.

Đa Phúc khoanh tay đừng hầu ở một bên: "Bệ hạ có muốn truyền đồ ăn không?"

Ngu Ấu Ninh đang nhìn chằm chằm vào cái bát trống, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

Trước bát trống không, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên sáng mắt.



Ước chừng qua một khắc sau.

Cung nhân mặc vàng mang bạc, hai tay nâng đĩa mã não trắng vân tơ vào trong điện.

Món ăn trên bàn gỗ sơn bóng phong phú đủ loại, với đầy đủ các loại bát đũa, ly chén bình rượu. Món bánh chiên giòn rụm, cá hoa quế được trình bày đẹp mắt, những chung tôm gạch cua trong veo ngon miệng, mộc tê hương lộ* thanh mát giải ngán.

*mộc tê hương lộ: mộc tê thường gọi hoa quế, mộc tê hương lộ cũng chính là hoa quế hương lộ, được chiết xuất từ hoa quế. Là hàng tiến cống ngự dụng.

Sở thích của Đế vương không cho phép người khác rình coi, vì vậy khi Thẩm Kinh Châu dùng bữa, chỉ nếm thử một hai miếng.

Ngón tay thon dài cân xứng, như một khối bích tỉ thượng hạng.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu ăn hai miếng gạch cua đậu hủ, rồi đặt xuống, lại uống một ngụm rượu tùng trúc, rồi lại đặt xuống.

Trong điện lặng yên không tiếng động, một lúc lâu sau, Đa Phúc bưng trà ấm và chậu súc miệng tiến lên, hầu hạ Thẩm Kinh Châu rửa mặt súc miệng.

Bàn đầy món ăn, nhiều món Thẩm Kinh Châu chưa từng động đến. Bánh hoa quế trong hộp chứa hình hoa cúc Thẩm Kinh Châu càng chưa từng nếm qua.

Cháo tổ yến trước đó coi như đã tiêu hóa hết.

Ngu Ấu Ninh ngẩng cao cổ, đôi mắt gần như dán vào trên người Thẩm Kinh Châu.

Nàng nhìn Thẩm Kinh Châu đứng dậy rời bàn, bộ áo bào màu vàng sáng tôn lên dáng người cao ráo, chiếc vòng tay nhỏ bằng gỗ tử đàn ẩn dưới lớp áo rộng.

Sau đó, hắn thong thả mở miệng: “Dọn đi.”

Dọn đi?

Đều dọn đi?

Ngu Ấu Ninh trợn to đôi mắt, cơ thể vốn đã choáng váng giờ càng thêm choáng.

Nàng cố gắng đứng dậy, bàn tay trắng trẻo nắm lấy rèm trướng, ngay lập tức trước mắt bỗng loạng choạng.

Đa Phúc bị hù nhảy dựng: “Ngu cô nương làm sao vậy? Có cần lão nô truyền thái y không?”

“Ta, ta không sao.” Đôi mắt của Ngu Ấu Ninh vẫn dán chặt vào Thẩm Kinh Châu, ý tứ rõ ràng, “Không cần truyền thái y, chỉ cần ăn một chút...”

Câu nói chưa dứt, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu thờ ơ nói: “Bánh hoa quế này không tồi.”

Mắt của Ngu Ấu Ninh chợt sáng lên, đầy hy vọng.

Thẩm Kinh Châu gật đầu với Đa Phúc: “Thưởng.”

Đa Phúc mặt mày hớn hở: “Lão nô tạ ơn bệ hạ đã thưởng.”

Ngu ấu trữ trợn to đôi, vốn là mê muội đích thân mình càng hôn mê.

Ngu Ấu Ninh lại thất vọng cúi đầu.

Thẩm Kinh Châu: “Mộc tê hương lộ...”

Ngu Ấu Ninh lại ngẩng đầu, hai mắt rạng rỡ lấp lánh.

Thẩm Kinh Châu liếc mắt nhìn một cung nhân bên dưới: “Thưởng cho ngươi.”

Cung nữ vui vẻ ra mặt, tạ chủ long ân.

Ngu Ấu Ninh lại một lần nữa thất vọng thu hồi ánh mắt.

Thẩm Kinh Châu: “Sủi cảo tôm thủy tinh...”

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu.

Rồi lại cúi xuống.

Ngẩng đầu.

Rồi lại cúi xuống.

Món ăn đều trống không, không có món nào rơi vào bụng Ngu Ấu Ninh.

Nàng cúi đầu ủ rũ, như quả cà phơi sương, thất thần.

Đa Phúc không nỡ, tốt bụng an ủi: “Cô nương thân thể yếu đuối, thái y đã nói, hai ngày này thức ăn phải ăn nhạt ăn loãng.”

“Ngươi không nói thì trẫm cũng quên.”

Ngu Ấu Ninh đột nhiên từ đầu gối ngẩng đầu lên, trong mắt lóe sáng.

Nếu lúc này hai chân đang ở giữa không trung, chắc chắn sẽ lắc lư qua lại.

Nàng biết chắc mình sẽ không bị lãng quên.

Âm thanh của Thẩm Kinh Châu không nhanh không chậm: “Người đâu.”

Ngu Ấu Ninh giấu ngô và chim cút trong lồng xông, đều bị Thẩm Kinh Châu thu hồi, ngay cả đậu phộng nàng giấu trong hộp trang điểm cũng không thoát khỏi “dọn đi.”

Ngu Ấu Ninh như gặp đại địch, như bị ngũ lôi oanh đỉnh, không thể tin nhìn cung nhân nâng lồng xông rời đi.

Những cái ăn bị cất giấu này, vẫn là do chính miệng của nàng đã nói với Thẩm Kinh Châu, vốn định sau khi c.h.ế.t sẽ để hắn đốt cho mình.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy oán khí trên người còn nặng hơn cả khi làm quỷ.

Nàng tức giận bất bình trừng mắt nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thật sự lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Nếu sau này nàng lại thành quỷ, nhất định phải cướp lấy đồ cúng của Thẩm Kinh Châu!

Cướp hết thì có phần không nhân đạo, Ngu Ấu Ninh đã từng đói, cũng biết cảm giác bị cướp hết đồ cúng, không còn gì để ăn.

Nàng chậm rãi chớp mắt hai cái.

Có lẽ nên để lại một chút.

Nhưng ác quỷ thì có thể moi b.ụ.n.g người, nếu nàng thành ác quỷ...

Một khối ngọc bội lạnh bỗng dán vào mặt nàng, Thẩm Kinh Châu cầm ngọc bội, không vội vàng nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.

Mỗi bước mỗi xa

Con ngươi tối đen lạnh lùng: “Đang nghĩ gì?”

Moi bụng quá tàn nhẫn, vẫn là...

“Ta nghĩ…”

Đối diện với ánh mắt sát sao của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh ngẩn ra, không tự chủ nói ra lòng mình.

“Ăn ngươi.”

Vẫn là một ngụm nuốt trọng thì tốt hơn.

Không tàn nhẫn.

Ngu Ấu Ninh hiểu chuyện đang suy nghĩ.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 16: Chương 16



Ngu Ấu Ninh chạy đến bên Thẩm Kinh Châu.

Đêm tối dày đặc, màn mưa m.ô.n.g lung hòa vào sau lưng Thẩm Kinh Châu.

Trong sân không có ánh sáng, chỉ có đôi mắt kia của Ngu Ấu Ninh là sáng rựa. Nàng vừa mới bình phục thân thể, chỉ là nhân lúc bên ngoài không có ai canh giữ, lén lút chạy vào trong sân thôi.

Những hơi thở nhẹ nhàng theo tiếng mưa lan tỏa đến tai Thẩm Kinh Châu, hắn cúi nhìn, nhìn Ngu Ấu Ninh chạy đến trước mặt mình.

“Bệ hạ, trước đó ngươi đã nói sẽ cho ta một vạn lượng vàng.”

Ngu Ấu Ninh cẩn thận thăm dò nhìn Thẩm Kinh Châu, muốn nói lại thôi, “Việc quan trọng như vậy, ngươi sẽ không... quên chứ?”

Một vạn lượng vàng đối với Ngu Ấu Ninh là chuyện lớn, nhưng trong mắt Thẩm Kinh Châu, chỉ nhẹ như lông hồng.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu không nói gì.

Ngu Ấu Ninh quá sợ hãi: “Bệ hạ không thể nói mà không giữ lời, ta…”

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Trẫm nói không cho khi nào?”

Hắn nhìn xuống Ngu Ấu Ninh, tay áo của nàng đã bị nước mưa thấm ướt một nửa, chân mày hơi nhíu lại.

Ngón tay dính nước mưa mảnh khảnh lạnh lẽo, Ngu Ấu Ninh vui mừng, nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu: “Vậy khi nào bệ hạ cho ta?”

...

Nửa nén hương sau.

Các cung nhân đứng dưới mái hiên im lặng, không ai dám lớn tiếng.

Ngu Ấu Ninh ngồi sau bàn đá hoa lê cẩm thạch, nhìn vào cuốn "Lễ Ký" mà hai mắt tối sầm.

Mặc dù nàng biết chữ, cũng có thể thuộc lòng "Lễ Ký", nhưng nếu phải chép lại...

Ngu Ấu Ninh rất tự biết mình, bỗng từ sau bàn đứng dậy: “Bệ hạ nếu muốn tìm người chép lại, có thể tìm người khác, ta…”

Thẩm Kinh Châu ngay cả mắt cũng không nâng lên: “Có thể.”

Ngu Ấu Ninh như mở cờ trong bụng: “Vậy ta…”

Thẩm Kinh Châu vẫn mặt không đổi sắc: “Vậy một vạn lượng vàng kia cũng là của người khác.”

Ngu Ấu Ninh “bịch” một tiếng ngồi xuống, thề sống c.h.ế.t sẽ không rời khỏi bàn nửa bước.

Bút lông cầm trong tay, Ngu Ấu Ninh lo lắng nhìn Thẩm Kinh Châu, lòng như lửa đốt.

Một lúc sau, giấy tuyết lãng từ tay Thẩm Kinh Châu rơi xuống, bay đến trước mặt Ngu Ấu Ninh.

Mực trên giấy mờ nhạt, gần như không phân biệt được đã viết chữ gì.

Ngu Ấu Ninh chột dạ quay đầu, ánh mắt lảng tránh.

Còn sợ một vạn lượng vàng sắp tới lại bay mất, Ngu Ấu Ninh dũng cảm quay đầu lại: “Ngươi thấy thế nào?”

Thẩm Kinh Châu im lặng liếc nhìn Ngu Ấu Ninh, như thể đang tò mò tại sao Ngu Ấu Ninh lại có gan hỏi như vậy.

Ánh mắt rơi trên gương mặt lạnh nhạt, nhưng hai má Ngu Ấu Ninh bỗng nóng bừng, như lửa đốt.

Nàng tránh đi ánh nhìn, thẹn thùng nói: “Ta cảm thấy, cũng tạm được. Tuy không phải một chữ đáng ngàn vàng, nhưng ít nhất cũng là…”

Thẩm Kinh Châu không vội vàng, chờ đợi Ngu Ấu Ninh nói tiếp.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng rụt đầu trở về.

Chữ của nàng thật sự không thể nói là đẹp, mực gần như mờ nhạt, viết còn xấu hơn cả đứa trẻ mới học viết chữ.

Thẩm Kinh Châu: “Chưa học viết chữ sao?”

Ngu Ấu Ninh thành thật lắc đầu.

Nàng có thể lén lút đến tàng thư các đọc nhiều sách, nhưng lại không có bút mực giấy nghiên, không thể luyện chữ.

Chỉ có thể trông mèo mà vẽ hổ.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, vẻ hoài nghi dần dày lên, hắn nhìn Ngu Ấu Ninh thật lâu, không nói lời nào.

Ngu Ấu Ninh vội vàng hoảng hốt: “Nhưng ta có thể học, ta học rất nhanh, ngươi có thể trước, trước đừng tìm người khác được không?”

Nàng luôn sợ một vạn lượng vàng của mình rơi vào tay của người khác.

Thẩm Kinh Châu bình thản nhàn nhạt: “Ngươi cần nhiều vàng như vậy làm gì?”

“Ta…”

Thẩm Kinh Châu rũ mắt, nhìn thẳng vào mắt của Ngu Ấu Ninh ở phía sau bàn sách.

Ánh nến nhảy múa trên mặt mày của Ngu Ấu Ninh, sự mờ mịt trong mắt nàng càng rõ ràng.

Thẩm Kinh Châu khẽ cười: “Sao, còn muốn ăn trẫm sao?”

Ngón tay hơi cong, Thẩm Kinh Châu không chút để ý buông một câu hỏi, âm cuối như băng lạnh thấu xương, không có chút ý cười.

Thất đầu của Vũ Ai Đế còn chưa qua, nếu Ngu Ấu Ninh thật sự có ý định báo thù rửa hận cho phụ thân tốt kia của mình...

Ngu Ấu Ninh thốt lên: “Đương nhiên không phải.”

Nàng ngẩng đầu nhìn bóng đen bao trùm mình, ăn ngay nói thật: “Ngươi lớn con quá.”

Nếu muốn một ngụm nuốt chửng Thẩm Kinh Châu, e rằng phải là một cái mồm rộng như chậu m.á.u mới làm được.

Như vậy thì xấu quá, Ngu Ấu Ninh không muốn trở thành một con quỷ hề. Nàng muốn số vàng đó, chẳng qua là để…

Mi mắt dài rung rinh, Ngu Ấu Ninh vốn định dùng vàng đổi lấy thức ăn, nhưng nàng vừa mới ăn một miếng bánh đậu xanh của Thẩm Kinh Châu. Đa Phúc cũng nói, khi nàng khỏe lại, muốn gì cũng có thể để bảo ngự phòng mang đến.

Ngu Ấu Ninh thực ra không muốn nhiều, chỉ cần đủ no là được rồi.

Suy đi nghĩ lại, chỉ còn một việc không thể buông xuống.

Ngu Ấu Ninh ngẩng mặt, tay siết lại thành quyền, trịnh trọng nói.

“Ta muốn làm cho mình một cỗ quan tài.”

Quan tài phải làm từ gỗ Kim Ti Nam Mộc tốt nhất, chịu được rét cản được mối, vạn năm không bị hỏng.

Ngày nào đó nàng lại trở thành quỷ, thì thân xác này cũng sẽ không phải không có nơi để đi.

Đó là điều duy nhất nàng có thể làm được cho nguyên chủ.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 17: Chương 17



Ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối.

Ngoài cửa sổ, mưa thu rơi lộp độp, khí thu tràn ngập.

Thẩm Kinh Châu hạ mắt, lạnh lùng nhìn Ngu Ấu Ninh, môi mỏng nhếch lên vài phần mỉa mai.

Hắn chưa từng thấy ai thẳng thắn sắp xếp hậu sự của mình như thế.

Ngu Ấu Ninh không hiểu lý do, nghiêng đầu một chút.

“Có gì lạ đâu?”

Con người, cuối cùng cũng phải chết.

Nếu chuẩn bị quan tài sớm, thì cũng sẽ không như nàng trước đây, c.h.ế.t mà không ai…

Ký ức đột ngột bị cắt ngang, gân xanh ở thái dương nhói đau từng cơn, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, như có một nữ tử đang la thét bên tai mình.

Nàng ta cầm một cái trâm bạc, giương nanh múa vuốt lao về phía nàng: “——Ngu Ấu Ninh!”

“——Ngu Ấu Ninh!”

“——Ngu Ấu Ninh!”



“Ngu Ấu Ninh.”

Bên tai có người gọi tên mình, trùng khớp với giọng nói lanh lảnh sắc nhọn của nữ tử trong ký ức.

Ngu Ấu Ninh mờ mịt thoát ra khỏi ký ức, ngẩng đầu lên, không lệch vào đâu mà nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng nghi hoặc của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu hạ mắt xuống, hắn chống một tay lên bàn sách, ngón tay gõ xuống hai tiếng.

Giọng nói của Thẩm Kinh Châu trầm thấp, hoàn toàn khác với tiếng khóc thê lương của nữ tử trong trí nhớ.

Ngu Ấu Ninh chậm rãi chớp mắt, rồi sau đó mặt giãn ra, nở một nụ cười rạng rỡ: “Bệ hạ, âm thanh của ngươi thật dễ nghe.”

Ngồi trên đế vị, Thẩm Kinh Châu đã nghe vô số lời nịnh hót, có người làm thơ ca ngợi Thẩm Kinh Châu, còn có người viết sách cho hắn.

Nhưng như Ngu Ấu Ninh lại thẳng thắn như vậy, Thẩm Kinh Châu là lần đầu tiên thấy, hắn chậm rãi hạ mí mắt, lặng lẽ đánh giá Ngu Ấu Ninh.

Đôi mắt kia sáng rõ trong suốt, không một chút hư tình giả ý.

Thẩm Kinh Châu khẽ nhíu mày.

Ngu Ấu Ninh còn tưởng mình nói chưa đủ hay, nhíu mày suy nghĩ một lúc, chậm rãi bổ sung một câu, là nàng học được từ nơi khác.

Ngu Ấu Ninh chân thành nói: “Ngươi, nói còn hay hơn hát.”

Trong tẩm điện lặng yên, chỉ có đôi mắt trong veo của Ngu Ấu Ninh, ánh mắt cười cong cong nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu lạnh mặt: “Ngu Ấu Ninh.”

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, cười tươi: “……Hả?”

Thẩm Kinh Châu: “Câm miệng.”

Ngu Ấu Ninh ngoan ngoãn rụt đầu lại: “À.”

Âm thanh vừa dứt, nàng lập tức che miệng lại.



Đèn đuốc lay động, hai bóng dáng cao thấp chồng lên nhau.

Ngu Ấu Ninh liếc nhìn tập chữ mà Thẩm Kinh Châu đưa cho mình, bốn ngón tay nắm chặt bút lông.

Bỗng nhiên, mu bàn tay bị người ta gõ nhẹ vào thân bút: “Thả ra.”

Mực trên đầu ngón tay lại dính vào một chỗ, mực đen nhỏ giọt từ bút lông, thấm ướt giấy trắng.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày ngày càng sâu, hắn chống một tay phía bên trái Ngu Ấu Ninh, tay kia phủ lên mu bàn tay nàng: “Ai dạy ngươi cầm bút như vậy?”

Hắn chưa từng thấy qua người viết chữ xấu hơn Ngu Ấu Ninh.

Bàn tay của Ngu Ấu Ninh trắng nõn tinh tế, không chút chai sạn, mềm mại như không xương.

Thẩm Kinh Châu nắm lấy ngón tay Ngu Ấu Ninh, từng nét từng chữ vẽ lên giấy.

Chữ viết mạnh mẽ, như khắc sâu vào gỗ.

Ngu Ấu Ninh thấp giọng nỉ non: “—— Ngu.”

Nàng cong môi mỉm cười, bỗng nhiên quay đầu, bất ngờ đối diện với khuôn mặt Thẩm Kinh Châu gần trong gang tấc.

Hơi thơ của hai người giao nhau, ánh nến nhảy múa, qua đôi mắt đen sâu thẳm, Ngu Ấu Ninh thấy rõ hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh nháy mắt mấy cái, bản thân trong mắt Thẩm Kinh Châu cũng chớp mắt theo.

Nàng mày cong mắt sáng, nụ cười duyên dáng, hình ảnh của mình trong mắt Thẩm Kinh Châu cũng đang mỉm cười với mình.

Làm người vẫn tốt hơn làm quỷ, quỷ thường không dễ dàng lộ ra đôi mắt, hay là một đám sương mù hư vô mờ mịt, không thể nào thấy được hình dạng thật của mình trong mắt của người khác.

Ngu Ấu Ninh nhìn chăm chú vào Thẩm Kinh Châu một lúc, một đôi mắt cười nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Ngu Ấu Ninh.”

Ngu Ấu Ninh đột nhiên rụt đầu lại, chậm rãi viết thêm một chữ lên giấy.

Vẫn là chữ “Ngu” trước đó, tiếc là nàng chưa đủ khéo léo, viết lên giấy vẫn chỉ là một đám mực.

Thẩm Kinh Châu thờ ơ: “Trước kia ngươi không có phu tử à?”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu.

Thẩm Kinh Châu: “Trong lãnh cung, còn ai khác không?”

Ngu Ấu Ninh nhíu đôi lông mày suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: “Không có ai.”

Trong cung gấm vóc lộng lẫy, vàng ngọc trải khắp, bích tỷ làm tường, cung nhân mặc toàn lụa là, đầu đầy châu ngọc, nhưng lãnh cung… Lãnh cung dường như luôn yên tĩnh, không có ai rời đi, cũng không có ai đặt chân đến.

Càng không có ai dạy nàng đọc sách viết chữ.

Trong mắt của Thẩm Kinh Châu có chút đăm chiêu, ngón tay gõ nhẹ lên bàn sách.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh giơ một ngón tay lên: “Nhưng bây giờ ta có rồi!”

Thẩm Kinh Châu: “Có gì?”

Ngu Ấu Ninh với mắt cười như trăng khuyết: “Ta có phu tử rồi!”

Tiếc là hiện giờ nàng không ở địa phủ, nếu không có thể khua chiêng gõ trống, khoe khang về vị phu tử mới của mình.

Đây chính là điều mà những con tiểu quỷ khác cầu còn không được.

Thẩm Kinh Châu thuận miệng hỏi: “……Ai?”

Ngu Ấu Ninh mở to mắt: “Ngươi đó.”

Nàng đưa mặt về phía trước, “Không phải bệ hạ vừa dạy ta viết chữ sao? Nếu ta học được viết chữ, sau này ra khỏi cung, cũng có thể kiếm cho mình một cái nghề.”

Một chữ ngàn vàng thì Ngu Ấu Ninh không dám nghĩ, chỉ cần năm trăm vàng là đủ rồi.

Nàng không phải là quỷ tham lam.

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Ngươi muốn ra khỏi cung?”

Ngu Ấu Ninh không nghĩ ngợi mà gật đầu: “Muốn chứ.”

Trước đây nàng chỉ là một tiểu quỷ nhút nhát, kinh nghiệm còn nông, chưa đi xa được, chỉ có thể quanh quẩn ở trong cung, ngay cả cửa cung còn không ra được, hoặc là trở về nhà cũ của mình ở địa phủ.

Phồn hoa phú quý của kinh thành, Ngu Ấu Ninh chỉ thấy trong sách, chưa từng chứng kiến tận mắt.

Tiếc là hiện giờ nàng không có tiền, nghe nói ra khỏi thành còn cần có lộ dẫn.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 18: Chương 18



Ngu Ấu Ninh chỉ có hai bàn tay trắng, không có gì cả.

Nàng đặt cằm lên bàn sách: “Ta nghe nói kinh thành có gánh hát đi trên dây, còn có nặn đất sét, có múa rối bóng, viết chữ trên cát…”

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh thuộc như lòng bàn tay, người như thể lạc vào kỳ cảnh, “Bệ hạ đã thấy qua chưa?”

Thẩm Kinh Châu: “Chưa.”

Ngu Ấu Ninh đột ngột ngẩng đầu: “Vậy Bệ hạ có muốn ra khỏi cung không?” Ngu Ấu Ninh hào hứng, “Nếu Bệ hạ muốn ra khỏi cung, có thể…?”

Thẩm Kinh Châu: “Không muốn.”

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng rụt đầu lại: “Vậy ta đi tìm Đa Phúc công công vậy.”

Đa Phúc có thẻ bài ra khỏi cung, nàng có thể nhờ Đa Phúc mang về những món đồ chơi vui vẻ.

Ánh nến trong điện chao đảo, Ngu Ấu Ninh không hiểu sao cảm thấy rùng mình một cái.



Mưa thu kéo dài hai ngày, sắc trời hôm nay cuối cùng cũng trong xanh.

Trời sáng khí trong, sắc xanh như vừa được tẩy rửa.

Ngu Ấu Ninh mặc một chiếc váy gấm thêu họa tiết vân phượng màu trắng, tóc búi đôi cao như mây, đeo chuỗi ngọc vàng ròng trước ngực, thắt lưng buộc ngọc bội bướm xuyên bách hoa màu lựu đỏ.

Nhẹ nhàng lả lướt, vòng eo thon thả.

Đa Phúc bước nhanh theo sau Ngu Ấu Ninh, thở hồng hộc: “Ngu cô nương đi chậm một chút, cẩn thận ngã.”

Xe bát bảo hương lọng xanh với những tua rua châu ngọc đã gần ngay trước mắt, Ngu Ấu Ninh nâng váy bước lên ghế nhỏ, nói cười vui vẻ: “Công công không cùng ta ra khỏi cung sao? Nếu ta thấy thứ hay thức ăn ngon, cũng sẽ cho Đa Phúc công công…”

Mành xe màu xanh thẫm được vén lên, một hình bóng thẳng tắp lướt qua trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu mặc áo bào xanh lơ tay ngắn thêu mây vàng, thắt lưng đeo chuỗi ngọc nhiều màu, mặt mày lạnh lùng.

Hắn giương mắt, ánh nhìn như có như không lướt qua khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh đứng sững tại chỗ: “……Bệ, Bệ hạ?”

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi cửa cung.

Bức tường cung điện nguy nga đồ sộ dần lùi về phía sau, chim én lặng lẽ xẹt qua trời cao, bên tai chỉ còn lại một tiếng hót dài.

Ngu Ấu Ninh chưa từng bước ra khỏi cửa cung nửa bước, cái gì cũng thấy lạ lẫm.

Khuyên tai hình chiếc lá gắn đá quý treo bên tai chớp lóe trong ánh nắng, ánh sáng như gợn sóng lớp lớp.

Thẩm Kinh Châu thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Trên con đường dài, người đông như trảy hội, chen chúc nhau.

Mặc dù không có màn đi trên dây cùng múa rối bóng mà Ngu Ấu Ninh thấy được trong sách, chỉ việc được tắm mình giữa ánh nắng cũng đủ khiến Ngu Ấu Ninh vui vẻ quên cả trời đất.

Kể từ khi nàng bắt đầu làm người, hình như chưa từng thấy qua ánh nắng sáng tỏ đến vậy. Quỷ thường thích bóng tối mà sợ ánh sáng, Ngu Ấu Ninh cũng không phải là ngoại lệ.

Ánh nắng trên con đường dài chói mắt, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra, tùy ý để ánh nắng xuyên qua kẽ tay.

Nhiệt độ ấm áp rơi lên mu bàn tay, Ngu Ấu Ninh lại đưa tay ra ngoài một chút, đôi tay trắng nõn của nàng lấp lánh trong ánh sáng.

Ánh nắng thì ấm áp, ngón tay nàng cũng được bình yên vô sự, không có dấu hiệu bị thương.

Ngu Ấu Ninh vô cùng vui sướng.

Thẩm Kinh Châu đứng bên cạnh xe ngựa, liếc nhìn Ngu Ấu Ninh đang dạt dào đắc ý tận hưởng ánh nắng.

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh sáng rực, lấp lánh rạng rỡ.

“Bệ….”

Trên đường người qua kẻ lại, thân phận của Thẩm Kinh Châu không tiện lộ diện trước mặt mọi người.

Ngu Ấu Ninh nhảy xuống xe, nụ cười trên môi vẫn không tắt.

Nàng đưa một tay kéo lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu, hạ thấp giọng nói: “Ngươi nhìn tay ta đi.”

Trong ánh sáng vàng ấm áp, mười ngón tay Ngu Ấu Ninh như ngọc, thon dài trắng nõn.

Ngón tay không hề tô sơn, sạch sẽ, đầu ngón tay ánh lên màu hồng nhạt, giống như loại thủy tinh tốt nhất, tự nhiên trong suốt.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt, dời mắt đi.

Ngu Ấu Ninh vẫn chìm đắm trong niềm vui có thể quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh nắng: “Tay của ta…”

“Thiếu gia thật không hiểu phong tình rồi.”

Bỗng nhiên có tiếng cười của một phụ nhân truyền đến, tiếng cười kia đột ngột, không hề có dấu hiệu trước.

Ngu Ấu Ninh giật mình, theo phản xạ lùi lại, rụt rè núp sau lưng Thẩm Kinh Châu.

Nàng vẫn còn sợ người lạ.

Lão phụ nhân lớn tuổi liên tục xin lỗi: “Là lỗi của ta, đã làm kinh động đến thiếu phu nhân.”

Trên vai của lão phụ nhân còn đeo một sọt tre, trong sọt chứa đầy các loại lẵng hoa đan bằng cỏ, hoặc là vòng tay hoặc là vòng hoa.

Lão phụ nhân với mặt mày tươi cười, nhìn về phía Thẩm Kinh Châu: “Thiếu phu nhân cảm thấy trên tay mình thiếu thứ gì sao? Sao thiếu gia không mua cho thiếu phu nhân một chiếc vòng tay hoa nhài đeo vào?”

… Thiếu phu nhân?

Ngu Ấu Ninh trợn tròn đôi mắt hạnh, nhìn Thẩm Kinh Châu rồi lại nhìn mình, tò mò hỏi Thẩm Kinh Châu: “Thiếu phu nhân là ai?”

Lão phụ nhân nhất thời không nói được lời nào, bà ta đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhiều năm, nghĩ rằng Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh ăn mặc không phú cũng quý, hai người lại có dung mạo xuất chúng, chắc chắn là thiếu gia phu nhân nhà cao cửa rộng nào đó, không ngờ bản thân cũng có ngày nhìn nhầm.

Bà ta liên tục xin lỗi.

Ngu Ấu Ninh lắc đầu: “Ta không phải thiếu phu nhân, hắn là phu….”

Nàng định nói Thẩm Kinh Châu là phu tử của mình, nhưng nghĩ lại đêm hôm đó ở trong tẩm điện, có vẻ như Thẩm Kinh Châu không thích cách gọi này.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng nuốt lại hai chữ “phu tử” đến bên miệng xuống.

Lão phụ nhân vẫn đang chờ đợi mình.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt, nghĩ đến câu “Nhất nhật vi sư chung thân vi phụ*”, Ngu Ấu Ninh bình tĩnh nói:

“Hắn là phụ thân của ta.”

*Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ: Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 19: Chương 19



Ánh nắng tràn ngập, trên con phố dài ồn ào.

Ngu Ấu Ninh nhắm mắt theo đuôi theo sát Thẩm Kinh Châu, nàng vẫn còn sợ người lạ, chỉ cần có người nhiều một chút, Ngu Ấu Ninh lập tức lùi về nấp ở phía sau Thẩm Kinh Châu.

Nàng không dám ở trên con phố dài gọi thẳng Thẩm Kinh Châu là bệ hạ, nhưng hai chữ “phụ thân” vừa rồi, hình như Thẩm Kinh Châu cũng không thích.

Ngu Ấu Ninh lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Kinh Châu, suy nghĩ mãi, chỉ cảm thấy phàm nhân thật sự khó hiểu, còn khó hiểu hơn cả quỷ.

“Phu….”

Câu nói chưa dứt, Thẩm Kinh Châu đang đi phía trước bỗng quay lại, Ngu Ấu Ninh không kịp dừng bước, va thẳng vào trên n.g.ự.c của Thẩm Kinh Châu.

Vầng trán trắng nõn lập tức sưng đỏ, Ngu Ấu Ninh vừa đay một tay che đầu, vừa tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Kinh Châu, như đang oán trách.

Thẩm Kinh Châu mắt lạnh, cười nhạo một tiếng: “Sao, điện hạ còn muốn làm công chúa sao?”

Hắn là Hoàng đế, nữ nhi của Hoàng đế, tự nhiên là công chúa.

Quanh co một hồi, Ngu Ấu Ninh mất một lúc mới hiểu, nàng ngơ ngác chớp mắt.

Ánh nắng mờ ảo, lặng lẽ rơi xuống sau lưng Thẩm Kinh Châu.

Mỗi bước mỗi xa

Âm thanh dừng bên tai trầm ấm thuần hậu, như rượu hoa thông ngọt ngào trong vắt, lành lạnh tê tái.

Bóng đen bao phủ lên bờ vai nàng càng lúc càng sâu, ánh mắt rơi xuống mặt nàng như được rót hàn băng vào.

Không rét mà run.

Ngu Ấu Ninh co rúm người lại, lắp bắp nói: “Không, không bắt buộc.”

Biết thân biết phận là quỷ tốt, nàng không dám tham lam.

Một tiếng cười lạnh lại rơi xuống trên đỉnh đầu, Thẩm Kinh Châu quay người đi về phía trước.

Bóng đen rời khỏi Ngu Ấu Ninh, sợ bị bỏ lại, Ngu Ấu Ninh vội vàng theo sau.

Con đường dài đông người, nối liền không ngớt.

Những đứa trẻ tụ tập thành nhóm nhỏ quanh gánh hàng rong, Ngu Ấu Ninh tò mò nhìn sang, lập tức bị những hình vẽ của tranh đường đầy màu sắc trước mắt thu hút mọi sự chú ý.

Đôi mắt sáng tựa như sao.

Ngón tay nhẹ nhàng kéo lấy tay áo Thẩm Kinh Châu nhẹ, lại kéo một chút.

Mặt mày Ngu Ấu Ninh lấy làm lạ, chăm chú nhìn những hình vẽ của tranh đường trên bàn.

Người bán hàng rong như biết làm trò, bất cứ yêu cầu nào của khách, hắn ta đều có thể thực hiện.

Những hình vẽ của tranh đường sống động như thật, hoặc là cá chép nhảy vượt long môn, hoặc là mãnh hổ giương nanh múa vuốt, hoặc là thỏ với đôi tai dài.

Mấy đứa trẻ chen chúc nhau trước thớt hàng, tranh trước lấn sau.

Đến lượt Ngu Ấu Ninh, người bán hàng ngẩng đầu, nở nụ cười chào đón: “Cô nương muốn vẽ gì?”

Ngu Ấu Ninh đưa một ngón tay ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Kinh Châu. Nàng vẫn còn sợ người lạ, Ngu Ấu Ninh núp sau lưng Thẩm Kinh Châu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Đôi mắt như trăng sáng trong veo, nàng liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, ánh mắt không dám dừng lại lâu trên mặt người bán hàng.

Người bán hàng rong thân thiện dễ gần: “Cô nương thích món đồ chơi gì? Mèo hay chó, ta đều có thể làm.”

Thẩm Kinh Châu quay đầu, tầm mắt như có như không dừng trên gương mặt của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh nắm chặt hai tay, thấp giọng thì thầm: “Ta muốn… một con tiểu quỷ.”

Trên mặt Thẩm Kinh Châu có một chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại khôi phục như cũ.

Người bán hàng rong không nghe rõ: “… gì cơ?”

Ngu Ấu Ninh không biết từ đâu có dũng khí, nâng cao giọng một chút: “Tiểu quỷ, ta muốn một con tiểu quỷ.”

Mọi âm thanh đều yên lặng.

Âm thanh xung quanh như ánh sáng chợt biến mất, mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngu Ấu Ninh, ánh mắt có sự ngạc nhiên, không hiểu, còn có người coi Ngu Ấu Ninh như điềm xấu, kéo theo trẻ con vội vàng đi qua bên cạnh nàng.

Người bán hàng rong không thể tin, trợn tròn mắt, hắn ta ngượng ngùng cười hai tiếng: “Cô nương đang đùa với ta sao?”

Quỷ trong mắt người thường như hồng thủy mãnh thú, mọi người tránh xa còn không kịp, hận không thể bỏ xa ba mươi dặm.

Người bán hàng rong lẩm bẩm: “Quỷ là điềm xấu, nghe thôi đã thấy rùng mình, hay là cô nương nên đổi cái khác đi?”

Ngu Ấu Ninh kiên quyết: “Ta không cần cái khác, chỉ cần tiểu quỷ.”

Người bán hàng rong nhíu mày chặt, đột nhiên vẫy tay về phía Ngu Ấu Ninh: “Vậy cô nương đi chỗ khác đi, ta không làm cái này.”

Ánh nắng chói lọi, cái bóng của Ngu Ấu Ninh kéo dài trên mặt đất. Nàng cúi đầu nhìn mũi chân mình, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu.

“……Ngươi cũng, cũng không thích tiểu quỷ sao?”

Thẩm Kinh Châu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ngu Ấu Ninh. Đôi mắt đen như mực của hắn vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như mọi khi.

Ngu Ấu Ninh có vẻ không vui, hạ thấp mí mắt tự nói: “Tại sao không thích nhỉ.”

Con người có tốt có xấu, quỷ cũng có tốt có xấu. Nàng chưa từng làm điều gì ác, nhưng dường như từ đầu đến cuối… Không ai thích mình.

Mặt mày Ngu Ấu Ninh đầy thất vọng cô đơn, buồn bực u sầu, tự cảm thấy bất bình cho bản thân.

“Quỷ cũng có quỷ tốt mà.”

Thẩm Kinh Châu nhướng mày: “Ngươi đã gặp qua?”

“Ta…”

Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời, suýt chút nữa lỡ miệng.

Nàng đương nhiên đã thấy, chính nàng là một tiểu quỷ tốt. Không ăn trộm không ăn cướp, cũng chưa từng cố tình dọa người.

Ngay cả khi cúng tế ở dọc đường, cũng đợi khi đám tiểu quỷ khác ăn no đủ, Ngu Ấu Ninh mới dám đi lên ăn ké vài ba miếng đồ cúng.

Nàng suy nghĩ xa xôi, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, nói năng lộn xộn:

“Đương nhiên là ta chưa thấy bao giờ, chỉ là con người không hoàn hảo, quỷ cũng không hoàn hảo, cũng không thể một gậy đánh c.h.ế.t tất cả các tiểu quỷ được.”

Ngu Ấu Ninh lảm nhảm, vừa tức giận vừa bực bội. Đáng tiếc nàng nhút nhát, dù có bực bội cũng chỉ dám lầm bầm với Thẩm Kinh Châu, không dám tranh luận với người bán hàng rong kia.

Thẩm Kinh Châu đã thấy qua người bảo vệ cho người khác, nhưng bảo vệ cho quỷ thì hắn lần đầu tiên thấy.

Ánh mắt hắn nhìn Ngu Ấu Ninh sâu xa kéo dài, mang theo vài phần nghiên cứu.

Ngu Ấu Ninh không hề hay biết, tự mình nói mãi, hàm hồ không rõ ý: “Ta… Rõ ràng cũng rất tốt.”

Một chữ “ta” gần như không phát ra âm thanh, nhanh chóng bị tiếng ồn ào của đám đông nuốt chửng.
 
Back
Top Bottom