Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
435,146
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNSNQRZ8uGqUcpnoZu3pQcZRqAIRt6T-H1jfTcux6L-VOoO4utyevNYpwDusDrzrWo3KlWE4BXJJNBQRjG8eYRDen7TmdiayVy_rTSM59YffRo8iUwDeli91tUg81HUD7W9dbrvcAhR6vztprlUOOWt=w215-h322-s-no-gm

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Tác giả: Nhu Đoàn Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm.

Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn kính quỷ thần.

Lần đầu tiên nàng nhập hồn đến với thân xác con người, Ngu Ấu Ninh còn chưa kịp vui mừng, bỗng phát hiện ra mình lại nhập hồn vào một công chúa tiền triều vừa bị diệt vong, lại còn là một công chúa sống trong lãnh cung suốt mười năm.

Còn tân đế, đang cầm kiếm tiến về phía lãnh cung.

Có tin đồn rằng tân đế kia rất tàn nhẫn độc ác, tính tình bạo ngược, là một Diêm Vương sống trong miệng mọi người.

Công chúa và hoàng tử của tiền triều không ai tránh được tai họa.

Ngu Ấu Ninh: Lạnh run.jpg

Khi cửa cung bị đẩy mạnh mở ra, Ngu Ấu Ninh trong bộ váy trắng tinh, run rẩy từ mặt đất đứng dậy.

Nàng cố gắng nhớ lại bộ dáng của nữ quỷ mà mọi người từng sợ hãi, rồi từ từ tháo chiếc trâm đơn giản ở tóc ra, để cho mái tóc dài tuôn xuống đến thắt lưng.

Nàng nghiêng đầu, khẽ kéo khóe môi về phía Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh: Hù chết ngươi!

Thẩm Kinh Châu: ….

--------

Mọi người đều nghĩ Ngu Ấu Ninh sẽ chết dưới kiếm của Thẩm Kinh Châu, nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua…

Trước mắt mọi người, Thẩm Kinh Châu ở trên ngự liễn với vẻ mặt không cảm xúc lạnh lùng gọi Ngu Ấu Ninh: “Lại đây.”

Ngu Ấu Ninh nước mắt lưng tròng, quay mặt đi.

Mọi người đều lo lắng hồi hộp, tưởng rằng chỉ trong tích tắc sẽ thấy máu tươi của mỹ nhân chảy đầy đất.

Bọn họ lại thấy Thẩm Kinh Châu từng bước tiến về phía Ngu Ấu Ninh, rồi sau đó—

Nửa quỳ bên chân Ngu Ấu Ninh, thở dài bất đắc dĩ.

“…… Tổ tông, nàng vẫn chưa nguôi giận sao?”​
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 1: Chương 1



Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt.

Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất.

Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu.

Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ.

Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong.

Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ.

Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào.

Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương.

Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như hồ thu d.a.o động gợn sóng.

Ngu Ấu Ninh cẩn thận cầm chiếc gương đồng, chăm chú nhìn vào gương mặt của mình.

Nói là “mình” cũng không hoàn toàn đúng, nàng vốn là một tiểu quỷ nhát gan, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm.

Vì nhát gan, nhiều lần nàng đã cố gắng bám vào thân xác con người nhưng thất bại, không phải bị những tiểu quỷ khác cướp mất, thì là bị cảnh tượng thảm thương của xác c.h.ế.t trước đó làm sợ hãi.

Tìm kiếm mãi.

Mười năm trôi qua, tiểu quỷ nhát gan cuối cùng cũng thành công bám vào một công chúa. Công chúa tên là Ngu Ấu Ninh, mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ xinh đẹp.

Có thể nói là yến ghen oanh thẹn, đào mận nhún nhường.

Đáng tiếc đây là một công chúa sống trong lãnh cung suốt mười năm, sinh tiền còn là bị đói mà chết.

Ngu Ấu Ninh chọc chọc vào bụng nhỏ lép xẹp của mình, rồi lại chọc vào mặt mình.

Bỗng nhiên nở một nụ cười, ấm áp, nóng bỏng, có thể đàn hồi.

—— Là sống.

Nàng đưa tay, khẽ cắn vào mu bàn tay trắng ngần của mình.

Trong khoảnh khắc, hai hàng dấu răng rõ ràng hiện lên trên mu bàn tay của Ngu Ấu Ninh.

Lông mi dài và dày dặn nhẹ nhàng rung rinh, Ngu Ấu Ninh chớp mắt, khóe môi nở nụ cười như gợn sóng.

Bị đau.

Nàng không còn là một mảnh hồn phách tới vô ảnh đi vô tung nữa, mà là một thân xác có m.á.u có thịt.

“Ngu Ấu Ninh.”

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh nhìn vào gương mặt xinh đẹp má lúm đồng tiền trong gương, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ngu Ấu Ninh Ngu Ấu Ninh…”

Nàng chắp tay, học theo hình dáng của các tăng ni ngày xưa, niệm một lần “Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh” để độ cho chủ tử của thân xác này, mong nàng sớm đầu thai chuyển thế, kiếp sau đầu thai vào một gia đình giàu có.

“Giàu có giàu có…” Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu.

Trên thế gian này, có lẽ không có gia đình nào có thể giàu có so sánh được với hoàng gia, nhưng nguyên chủ vẫn c.h.ế.t đói.

Nghĩ một hồi, Ngu Ấu Ninh lại cầu nguyện, “Vậy ngươi hãy đầu thai làm Hoàng đế đi.”

Vạn người kính trọng, cửu ngũ chí tôn, mọi người quỳ bái, không ai dám vượt qua giới hạn của hai chữ vương quyền.

Ngu Ấu Ninh gật đầu với chính mình trong gương, như thể đang trò chuyện với nguyên chủ, “Làm hoàng đế rất tốt.”

Còn có tam cung lục viện, mỹ nhân ngọc ngà vây quanh.

Nàng cũng rất thích.

Sợ rằng thần tiên trên trời không nghe thấy lời cầu nguyện của mình, Ngu Ấu Ninh lại lẩm bẩm niệm đi niệm lại ba lần.

Bỗng nghe từ xa vang lên một tiếng nổ lớn, như thể có vật nặng nào đó phát nổ, khói đen cuồn cuộn bay lên, ngọn lửa đỏ rực liên tục l.i.ế.m láp đầu rồng trên cung điện.

Ánh lửa bốc cao, cửa thành nặng nề bị phá vỡ, các tì nữ thái giám trong cung đã sớm loạn nháo nhào, tiếng kêu gào, tiếng khóc lóc, tiếng cầu cứu đan xen lại một chỗ.

Các cung nhân chung quanh chạy tán loạn, miệng không ngừng la hét: “Không xong rồi! Phản quân đã vào thành! Vào thành rồi…”

Âm thanh đột ngột ngừng lại.

Một mũi tên sắc bén xuyên qua không trung, chính xác là từ bắp chân của một cung nhân xuyên qua, m.á.u tươi ào ạt phun ra ngoài.

Giọt m.á.u hòa lẫn với mưa, chảy dài trên đường của cung điện.

Cung nhân không thể tin nổi, trừng mắt nhìn, ngã xuống đất.

Bên tai tiếng vó ngựa dồn dập, như thể có thiên quân vạn mã xông vào hoàng thành.

Áo bào trên người thái giám đều bị mưa làm ướt, trông thật chật vật không thôi.

Mũ đội rơi xuống đất, lộ ra một gương mặt đầy nếp nhăn. Đôi mắt mờ đục như bị bụi che, mơ hồ không rõ ràng.

Vũ Ai Đế một tay chống trên đường đá xanh, lê đôi chân nặng nề và thối rữa về phía trước.

Nước mắt rơi trên hàng mi và trên vai ông ta.

Bỗng nhiên, Vũ Ai Đế như cảm thấy điều gì, vội vàng quay lại nhìn.

Mưa lạnh xuyên qua, qua lớp mờ ảo của nước mưa, Vũ Ai Đế nhìn thấy bóng dáng ngồi trên lưng ngựa cao cao.

Mưa bụi mênh mang vây quanh hắn, đôi mắt phượng dài hẹp u ám và lãnh đạm.

Hắn như một vị thần ngồi trên tòa cao, nhìn xuống những con kiến đang sống lay lắt tạm bợ dưới đất.

Trong mắt Vũ Ai Đế tràn ngập sự hoảng sợ, môi lưỡi như bị thắt chặt, ông ta khó khăn thốt ra bốn chữ: “Ngươi là, kẻ nào…”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 2: Chương 2



Bên tai vang vọng tiếng khóc xé lòng của phụ nhân, đó là do chính Vũ Ai Đế tự mình hạ chỉ, tịch thu tài sản trảm hết cả nhà, diệt cửu tộc.

Chết dưới tay Vũ Ai Đế có vô số trung lương, ông ta thực sự không biết người trước mặt là con của cố nhân, hay chỉ là những dân chúng bình thường khởi nghĩa.

“Lúc trước trẫm nên, nên…”

Đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.

Một mũi tên lại rơi xuống mu bàn tay Vũ Ai Đế, gần như xuyên thủng lòng bàn tay ông ta, Vũ Ai Đế đau đớn co rúm người lại.

Toàn bộ hoàng thành ngập tràn mùi m.á.u tanh, ông ta khó nhọc thốt ra âm tiết: “Dừng, dừng tay! Chỉ cần ngươi tha cho trẫm, tha cho ta, ta có thể truyền ngôi cho ngươi! Ngươi sẽ không phải là loạn thần tặc tử, chỉ cần ngươi giữ mạng cho ta…”

Trong con ngươi mở to, Vũ Ai Đế thấy Thẩm Kinh Châu đặt cung tên xuống, ông ta không tiếng động mà thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay giây tiếp theo.

Cung tên lại một lần nữa được nâng lên, Thẩm Kinh Châu với vẻ mặt không cảm xúc nâng tay, mũi tên rời khỏi dây cung, trúng ngay giữa trán Vũ Ai Đế.

Một mũi tên liền mất mạng.

Tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng, hòa tan thành m.á.u tươi chảy đầy đất.

Tiếng vó ngựa dẫm lên hoàng thành, tiếng k** r*n vang vọng khắp nơi.

Phó tướng cầm cương tiến đến, từ xa nhìn thấy Vũ Ai Đế nằm bẹp trên đất, ánh mắt lộ ra vài phần châm biếm, đi đến bên Thẩm Kinh Châu, thấp giọng: “Chủ tử, tam công chúa và tứ công chúa đã treo cổ tự vẫn trong điện.”

Thẩm Kinh Châu lơ đãng nâng mí mắt.

Con giống cha, vào lúc cửa cung bị công phá, thái tử điện hạ vẫn còn đang ở Đông Cung vui đùa với cơ thiếp tìm hoan, Nhị hoàng tử thì ở tẩm điện luyện chế đan dược.

Phó tướng cúi đầu, tỏ vẻ kính cẩn: “Chủ tử dự định xử lý bọn họ như thế nào?”

Thẩm Kinh Châu không thay đổi sắc mặt: “Giết.”

Hai chữ nhẹ nhàng rơi xuống, như hầm băng không tan trong mùa đông, khiến người ta lạnh buốt.

Sau lưng phó tướng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh: “Rõ. Còn một việc nữa, thứ chủ tử muốn, thuộc hạ đã tìm kiếm khắp điện Dưỡng Tâm, điện Kim Loan và cung Càn Thanh mà vẫn không thấy.”

Đôi con ngươi của Thẩm Kinh Châu cuối cùng cũng có chút d.a.o động.

Phó tướng: “Nhưng thuộc hạ nghe nói, đại thái giám bên cạnh Vũ Ai Đế, ngày hôm trước đã đến lãnh cung. Ông ta không phải đến gặp người, chỉ ở lãnh cung nửa khắc, rồi rời đi.”

Đáng tiếc đại thái giám đó giờ đã tự sát.

Ánh lửa bùng lên, che khuất trời đất.

Nỗi hoảng loạn và sợ hãi lan tỏa theo ngọn lửa, tiếng kêu khóc vang vọng không ngừng.

Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu nhìn về phía tường đỏ mái vàng không xa, thông xanh rợp bóng, sau những mái ngói nặng nề là một cung điện lâu nay không ai hỏi thăm—

Lãnh cung.

Mỗi bước mỗi xa

Những cung nhân chạy tán loạn, không chỗ để đi.

Ngu Ấu Ninh ngồi trong điện nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết bên ngoài tường: “Bệ hạ, bệ hạ đã bị giết!”

Ngu Ấu Ninh chậm rãi chớp mắt, hóa ra làm Hoàng đế cũng không phải là tốt nhất.

Nàng lại chắp tay, thu hồi lời cầu nguyện của mình.

Bên ngoài tường, tì nữ gào khóc: “Công chúa và Thái tử điện hạ đều đã chết, chạy mau! Mau! Đó là, đó là…”

Cánh cửa cung tích bụi lâu ngày không mở bỗng bị đẩy mạnh ra, bụi bay mù mịt trong mưa.

Gió mưa cuốn theo, những giọt nước rơi xuống vai Thẩm Kinh Châu.

Dưới mái hiên, đèn lồng hình sừng trâu treo lủng lẳng rơi xuống đất, giấy đèn lồng khô héo rơi vào nước, lập tức tan ra thành một đống nhão nhoẹt.

Ngu Ấu Ninh từ bàn trang điểm đột ngột đứng dậy, quay đầu nhìn lại, vô tình va phải một đôi con ngươi đen kịt sâu hun hút của hắn.

Thân dài như ngọc, gió mưa rơi trên người Thẩm Kinh Châu, trong tay hắn xách theo trường kiếm, lưỡi kiếm trắng sáng lạnh lẽo, như diêm vương ác quỷ từ địa ngục đến đòi mạng.

Ngu Ấu Ninh lúng ta lúng túng từng bước thối lui.

Nàng biết Thẩm Kinh Châu g.i.ế.c người không chớp mắt, cũng biết Vũ Ai Đế c.h.ế.t dưới mũi tên của hắn, các hoàng tử công chúa trong cung không ai thoát khỏi tai họa.

Thẩm Kinh Châu là diêm vương sống trong miệng mọi người, u ám tàn nhẫn, không sợ hãi điều gì.

Ai cũng sợ hãi hắn, e ngại hắn.

Nhưng… Ngu Ấu Ninh không phải người, nàng là quỷ.

Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, nàng từng thấy người khác khi nhìn thấy nữ quỷ, sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc.

Khi đó nữ quỷ ấy, mặc áo trắng, tóc đen che mặt…

Gương đồng phản chiếu bộ váy trắng tinh của Ngu Ấu Ninh.

Nàng chậm rãi tháo chiếc trâm đơn giản ở tóc ra, xõa tung ba ngàn sợi tóc xanh rơi xuống trước ngực, đầu cúi thấp.

Sau đó, nàng ngẩng đầu, kéo khóe môi về phía Thẩm Kinh Châu—

Hù c.h.ế.t ngươi!

Cả cung điện im phăng phắc, chỉ còn mưa gió lướt qua.

Thẩm Kinh Châu khẽ mỉm cười, ánh mắt như có như không lướt qua khuôn mặt Ngu Ấu Ninh: “Một gương mặt như vậy, g.i.ế.c đi thật đáng tiếc.”

Ngu Ấu Ninh đột ngột nâng mắt, tóc đen từ mặt nàng rơi xuống, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn như sương.

Đôi mắt nâu sáng trong, lấp lánh như ngọc. Dưới ánh trăng, những viên dạ minh châu cũng không thể sánh bằng nàng.

Quả nhiên người vẫn sợ ma quỷ!

Ngu Ấu Ninh mặt mày hớn hở, đôi mắt như trăng rằm.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói: “Vẫn là làm người. Đèn lồng da người thì tốt hơn.”

Đặt trong tẩm điện, cũng là vui tai vui mắt

Ngu Ấu Ninh: ???

Ngu Ấu Ninh: !!!

Nàng hoảng hốt thất thố ngẩng đầu, nói lắp bắp: “…Ngươi, ngươi cũng đẹp.”

Ngu Ấu Ninh không nói dối, Thẩm Kinh Châu thực sự đẹp, mày kiếm mắt sao, tấn tự đao tài.

Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Ngươi cũng có thể lột da mình làm đèn lồng.”

Cả cung điện có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không một tiếng động.

Ý cười nơi khóe môi của Thẩm Kinh Châu biến mất, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại.

Ánh mắt hắn nhìn Ngu Ấu Ninh, như đang nhìn một người sắp chết.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 3: Chương 3



Mưa thu dai dẳng, lành lạnh xuyên qua màn.

Ánh sáng mờ ảo, bỗng nhiên, phó tướng bước lên bậc thang vào cung, thì thầm bên tai Thẩm Kinh Châu hai ba câu.

Những thứ Thẩm Kinh Châu cần, phó tướng đã lục tung lãnh cung, đào sâu ba thước đất mà vẫn không tìm thấy.

“... Không tìm thấy?”

Thẩm Kinh Châu chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn u ám rơi vào Ngu Ấu Ninh ở góc phòng.

Đôi mắt sáng màu của nàng giờ đã rút đi, chỉ còn lại nỗi lo âu thấp thỏm vô biên vô tận.

Chiếc khăn lụa trong tay bị nắm chặt thành một cục, nhăn nheo giống như tâm trạng hoang mang của Ngu Ấu Ninh lúc này.

Thẩm Kinh Châu không biết rằng, Ngu Ấu Ninh lúc này đang cảm thấy ảo não vì bản thân lại phải tìm một thân xác khác.

Chưa làm người được một canh giờ, nàng lại bị đánh trở lại hình dạng quỷ.

Ngu Ấu Ninh im lặng cắn môi, đôi mắt như nước mùa thu sóng sánh, ánh lên sắc nước trong trẻo.

Sớm biết thế này, nàng đã nên lén lút vào phòng bếp để ăn được nhiều hơn, nàng không muốn trở thành quỷ đói.

Nghe nói trong bếp có món cua nhồi cam, lấy thịt cua tươi ngon cắt nhỏ, trộn với mỡ béo và hạt dẻ cho vào quả cam tươi.

Thời điểm khi còn làm quỷ Ngu Ấu Ninh đã từng thấy qua, còn chưa bao giờ được nếm thử.

Chắc chắn là rất ngon.

Ngu Ấu Ninh miên man suy nghĩ.

Phó tướng theo ánh nhìn của Thẩm Kinh Châu mà nhìn sang: “Đó là... Lục công chúa?”

Hắn ta từng nghe đồn rằng lục công chúa không phải là con của Vũ Ai Đế, sinh mẫu của nàng đã bị Vũ Ai Đế ban cho rượu độc vì tư thông với người khác.

Kể từ đó, Ngu Ấu Ninh cũng bị giam trong lãnh cung, không ai quan tâm hỏi han suốt gần mười năm.

Thẩm Kinh Châu không chút để tâm rời ánh mắt, khẽ cười: “Quả thật không giống.”

Vũ Ai Đế chìm đắm trong tửu sắc nhiều năm, thân thể đã kiệt quệ, chỉ còn lại một xác không hồn.

Phó tướng: “Vậy chủ tử có muốn giữ lại hay…”

Hắn ta làm động tác như cắt cổ.

Ngu Ấu Ninh ở góc phòng như nghe thấy kết cục của mình, đột ngột ngẩng đầu, hoảng loạn nhìn Thẩm Kinh Châu.

So với việc trở thành quỷ đói, nàng lại càng không muốn trở thành quỷ bị chặt đầu!

Máu me be bét, hù c.h.ế.t mấy quỷ nhát gan.

Ánh mắt của hai người va chạm cùng nhau ở giữa không trung.

Thẩm Kinh Châu không hề biến sắc, đôi con ngươi màu mực như có tầng sương mù, không ai có thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi kiếm, Thẩm Kinh Châu rõ ràng thấy Ngu Ấu Ninh run rẩy một chút, rồi lại run thêm lần nữa.

Thẩm Kinh Châu khẽ hừ một tiếng: “Tạm thời giữ lại.”

Áo rộng thùng thình, Thẩm Kinh Châu quay người, bước vào màn mưa m.ô.n.g lung.

...

Mưa nhỏ lất phất, Vũ Ai Đế chìm đắm trong tửu sắc nhiều năm, triều đại đã mục nát không chịu nổi một kích.

Nơi thiết kỵ đi qua, xác c.h.ế.t chất đống, m.á.u chảy thành dòng.

Tri trượng chi đê, dĩ lâu nghĩ chi huyệt hội; bách xích chi thất, dĩ đột khích chi sí phần *. (Trích từ “Hàn Phi Tử”)

*Đại khái: Đê biết bao, chỉ cần một lỗ kiến cũng có thể sụp đổ; một căn phòng cao trăm thước cũng có thể bị thiêu rụi bởi một kẽ hở nhỏ.

Thẩm Kinh Châu hành động tàn nhẫn, chỉ trong ba ngày, kinh thành đã hoàn toàn rơi vào tay hắn.

Ngày đăng cơ, Thẩm Kinh Châu ngồi cao trên ngai vàng, nghe tiếng hô “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” của văn võ bá quan vang lên từng hồi.

Âm thanh vang vọng trong điện Kim Loan, kéo dài không dứt.

Ngai vàng tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn đang ở dưới thân Thẩm Kinh Châu, ngai vàng được khắc họa hình rồng phúc, lại được gắn sáu cái đầu rồng, trên đầu rồng treo những chuỗi ngọc quý, miệng thú còn có mã não ngọc thạch.

Thẩm Kinh Châu đứng trước cửa sổ, tay khoanh lại, trên cổ tay là chuỗi tay làm từ gỗ hương nhỏ và sơn màu chu sa, mưa bụi mùi mịt.

Âm thanh mưa rơi trong sân vẫn vang vọng, cây cầu bằng cẩm thạch bắc ngang qua mặt nước.

Bóng tre trong sân đung đưa, gió không ngừng thổi.

Thẩm Kinh Châu bỗng nhớ lại ngày hôm đó ở lãnh cung, Ngu Ấu Ninh đứng trong bóng đêm, gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm.

Đôi mắt nâu sáng trong veo, thực sự không giống con của Vũ Ai Đế chút nào.

Ngón tay dài khẽ cong lại, gõ nhẹ hai ba cái lên bàn gỗ mạ vàng.

Thẩm Kinh Châu quay người về phía đại thái giám Đa Phúc: ".... Lãnh cung có tin tức gì không?"

Lục công chúa Ngu Ấu Ninh là người duy nhất còn sống sót trong tay Thẩm Kinh Châu, con của Vũ Ai Đế, Đa Phúc tự nhiên không dám quên, luôn cho người theo dõi động tĩnh ở lãnh cung.

"Lục công chúa...."

Chưa dứt lời, Đa Phúc bỗng nhiên tự tát mình một cái, liên tục xin lỗi: "Nô tài nói lỡ lời, mong bệ hạ tha thứ."

Vũ Ai Đế đã chết, Ngu Ấu Ninh còn được coi là Lục công chúa sao.

Mỗi bước mỗi xa

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu vẫn bình thản: “Tiếp tục.”

Đa Phúc run rẩy: “Ngu thị cách đây nửa giờ thừa dịp nhóm cung nhân không chú ý, đã lén lút đi vào cung Hàm Hỉ. Nô tài sợ đánh cỏ động rắn, cho nên...”

Cung Hàm Hỉ là nơi Thẩm Kinh Châu dùng để đặt quan tài của Vũ Ai Đế, các cung nhân bình thường sợ đắc tội với Thẩm Kinh Châu, ngay cả việc lại gần cũng không dám, không ngờ Ngu Ấu Ninh lại có lá gan lớn đến vậy.

Đôi mắt Thẩm Kinh Châu lạnh lẽo như hàn băng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh.

Ngự liễn xuyên qua hành lang thật dài, hơn mười cung nhân cầm lò hương đốt ngự hương, lặng lẽ hạ kiệu trước cung Hàm Hỉ.

Cửa cung không có ai canh gác, trong điện không thắp đèn, cánh cửa bị người đẩy ra một khe hở, ánh sáng thật mảnh thật dài theo khe hở chảy vào trong điện.

Thẩm Kinh Châu rũ mắt liếc nhìn một cái, ánh mắt ngày càng lạnh.

Không khí ẩm ướt tối tăm tràn đến, quan tài của Vũ Ai Đế vẫn nằm ở trong điện, không khí mang theo một mùi m.á.u tươi khó có thể xua tan.

Triều đại thay đổi, Vũ Ai Đế đã không còn là quân chủ của một nước. Những thái giám bên dưới tự nhiên cũng không làm việc tận tâm, vội vàng ném quan tài vào cung Hàm Hỉ, ngay cả nắp quan tài cũng không đậy lại.

Hai mắt Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt, đôi ủng da đen lặng lẽ bước vào trong điện.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 4: Chương 4



Trong điện không có bóng người, cũng không thấy bóng dáng Ngu Ấu Ninh.

Đột nhiên, có tiếng xào xạc vang lên.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, nhìn về phía bàn thờ.

Ngọn nến trên bàn đã tắt từ lâu, sáp nến đông cứng trên bàn thờ. Bên cạnh, đĩa hoa cúc chứa đầy bánh hạch đào, còn có hạnh nhân, hạt dẻ và nhiều loại trái cây khác.

Bánh hạch đào vốn được xếp thành hình tháp, nhưng giờ đây lớp dưới cùng đã không còn.

Dưới bàn thờ, một chiếc khăn đỏ che khuất tầm nhìn của Ngu Ấu Ninh.

Nàng ôm lấy một miếng bánh hạch đào đã cắn một nửa, nhai nhóp nhép rất ngon miệng.

Ngu Ấu Ninh chưa bao giờ được ăn bánh hạch đào ngon đến vậy. Bánh được nướng giòn rụm, nàng dùng khăn lụa đệm tay để không bị dính vụn.

Nàng chỉ vô tình xâm nhập vào cung Hàm Hỉ, so với quan tài của Vũ Ai Đế nằm bên trong, rõ ràng Ngu Ấu Ninh lại hứng thú đến những đồ cúng trên bàn thờ hơn.

Đồ cúng vốn là để cho ma quỷ ăn, nên nàng lén lút ăn một chút cũng không phải là... phạm lỗi lớn?

Ngu Ấu Ninh nghĩ vậy, lại gật gật đầu tự bảo ban mình.

Bánh hạch đào ngon, không đến hai ba ngụm, miếng bánh trong tay đã không còn hình dáng.

Ngu Ấu Ninh nhìn vào khăn lụa trong tay, lại nghĩ đến chồng bánh hạch đào đã xếp thành tháp, thiếu một miếng, thì tháp bánh hạch đào tự nhiên sẽ lung lay sắp đổ.

Suy nghĩ một lúc, Ngu Ấu Ninh tốt bụng đưa tay ra, ăn sạch miếng bánh hạch đào dưới cùng.

Ngoài việc thấp hơn một chút, tháp bánh hạch đào trông vẫn không khác gì trước.

Ngu Ấu Ninh thỏa mãn, lại cứ rập khuôn, đưa tay đến hạt dẻ và hạnh nhân bên cạnh.

Hạt dẻ và hạnh nhân đều rơi rớt trong đĩa, Ngu Ấu Ninh đưa tay nắm một ít, giấu vào trong tay áo.

Nàng không thể ngày nào cũng lén lút ra ngoài, hơn nữa đồ cúng nếu không ăn cũng sẽ hỏng.

Một khi đã như vậy—

Ngu Ấu Ninh lại một lần nữa vươn tay ra, mò mẫm trên bàn thờ, nàng nhớ trước đó còn có lê...

Ngón tay bỗng chạm phải một thứ, lạnh, rắn, có vẻ còn hơi cứng đờ.

Giống như... ngón tay?

Ngu Ấu Ninh đột ngột rụt tay lại, hồn vía lên mây.

Cung Hàm Hỉ không có cung nhân đứng hầu, chỉ còn lại... quan tài của Vũ Ai Đế ở giữa điện.

Chẳng lẽ Vũ Ai Đế đã thành quỷ, đến đòi đồ cúng của nàng?

Nhưng nàng đã sống ở nhân gian mấy chục năm, dù chỉ là một con quỷ nhát gan, nhưng tư cách làm quỷ vẫn còn đó.

Dù là Vũ Ai Đế, cũng phải gọi nàng một tiếng “tiền bối”.

Ngu Ấu Ninh dần dần có can đảm, ngẩng cao đầu, đột ngột đưa tay kéo chiếc khăn đỏ: “Ngươi làm gì...”

Âm thanh còn chưa dứt, đã nghẹn cứng lại trong cổ họng.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Ngu Ấu Ninh đối diện với đôi mắt đen như mực của Thẩm Kinh Châu.

Đôi con ngươi đen lạnh lẽo, như dã thú đang ở trong bóng tối rình rập con mồi.

Không rét mà run.

Ngu Ấu Ninh “vù” một tiếng, lại rụt mình về dưới bàn thờ, hồn vẫn chưa yên.

Chiếc khăn đỏ rơi xuống, lượn qua lượn lại trong không trung.

Ngu Ấu Ninh ôm đầu gối, nhìn đôi ủng da đen bên dưới khăn đỏ.

Thẩm Kinh Châu không rời đi, ngón tay dài trắng nõn gõ nhẹ hai lần lên bàn thờ, giọng hắn như băng giá, không thể nghe ra chút vui buồn nào: “Ra đây.”

“Đùng đùng” hai tiếng, như tiếng chuông đồng cổ.

Ngu Ấu Ninh chầm chậm, chầm chậm xốc chiếc khăn đỏ trên bàn thờ, đối diện với ánh mắt của Thẩm Kinh Châu: “Ta...”

Nàng vẫn còn trốn dưới bàn thờ, Ngu Ấu Ninh lưu luyến lắc lắc tay áo, làm rơi một hạt hạnh nhân.

Lại lắc lắc, làm rơi ba bốn hạt hạnh nhân, trong đó còn lẫn một hạt dẻ.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh cẩn thận lấy hạt dẻ ra, chỉ còn lại hạt hạnh nhân mà nàng không mấy thích.

Nàng ôm hạt hạnh nhân đưa lên trước mặt Thẩm Kinh Châu, vô cùng không nỡ: “Những cái này, đều cho ngươi.”

Ngu Ấu Ninh cầm bốn năm hạt hạnh nhân trong tay, chúng chỉ bằng kích thước đầu ngón tay, nhưng nàng lại như đang cầm viên ngọc quý, cẩn thận từng li từng tí.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi nhếch môi: “Các ngươi trông nom người như vậy sao?”

Đa Phúc quỳ gối: “Bệ hạ tha tội, bệ hạ tha tội, là do đám cung nhân lười biếng, nô tài trở về sẽ về nghiêm khắc dạy bảo.”

Dứt lời, lập tức có một tì nữ mang hộp gỗ sơn lên trước, hộp mở ra, bên trong có mười loại bánh ngọt, nào là bánh bát trân, nào là bánh hạt dẻ đều có đủ.

Bánh ngọt vừa được ngự thiện phòng làm, vẫn còn hơi ấm, hương thơm bay ngào ngạt, hương hạt dẻ hòa quyện với vị ngọt độc đáo của mật ong, chỉ có đầu bếp trong cung mới có tay nghề như vậy.

Đôi mắt của Ngu Ấu Ninh lập tức sáng lên, nàng nhìn cái hộp trong tay tì nữ, rồi nhìn Thẩm Kinh Châu.

Nhìn mãi không chớp mắt.

Thẩm Kinh Châu nâng mày: “... Muốn ăn à?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu.

Muốn ăn.

Nàng đưa tay, muốn nhận bánh ngọt từ tay Thẩm Kinh Châu, nhưng Thẩm Kinh Châu không đưa cho Ngu Ấu Ninh, mà lại đưa đến bên môi nàng.

Bánh bát trân kẹp giữa đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu, bánh ngọt nhỏ xinh, hình bông hoa mai sáu cánh.

Ngu Ấu Ninh mở miệng, cắn một miếng nhỏ, bánh bát trân được làm từ khoai môn thượng hạng, đậu xanh, hạt sen, hương vị tự nhiên ngon hơn nhiều so với chiếc bánh hạch đào đã để mấy ngày.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, đột nhiên đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ngẩn ngơ nhìn Thẩm Kinh Châu.

Như đang chờ đợi lần cho ăn tiếp theo của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, khẽ cười: “... Ngươi trước đây cũng dùng bữa như vậy sao?”

Hắn chưa từng hầu hạ ai.

Ngu Ấu Ninh thật sự là gan không nhỏ, dám để hắn hầu hạ.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt, một lúc sau mới hiểu “dùng bữa” là ý gì.

Trước đây nàng chỉ là một con quỷ nhát gan, nếu ăn đồ gì đó, phải đợi người khác đốt hương quỳ xuống, hai tay dâng đĩa gỗ sơn lên một cách cung kính, lải nhải nói vài lời hay.

Đợi hương cháy được một nửa, Ngu Ấu Ninh mới bắt đầu ăn uống.

Lời nói quá rườm rà, Ngu Ấu Ninh ngắn gọn, phát âm rõ ràng: “Bọn họ sẽ quỳ xuống cầu ta dùng bữa.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 5: Chương 5



Trong điện không một tiếng động, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Đa Phúc không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn Ngu Ấu Ninh giống hệt như nhìn vào Vũ Ai Đế nằm trong quan tài.

Ông ta lặng lẽ nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm niệm Phật hai câu cho Ngu Ấu Ninh.

Nếu trên đời này có người nào khiến Thẩm Kinh Châu quỳ xuống cầu xin dùng bữa, thì ngày mai Đa Phúc ông ta cũng có thể mang thai sinh con.

Nằm mơ thôi, có ai mà không mơ?

Trước bàn thờ, Thẩm Kinh Châu đứng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt lạnh như băng toát lên một chút hàn ý.

Hắn nhếch môi, nhưng đôi mắt đen không có lấy chút ý cười.

Sau chiếc khăn đỏ, đôi mắt trong suốt của Ngu Ấu Ninh vẫn sáng như thường, hoàn toàn không biết mình vừa nói ra những lời gây kinh hãi thế tục thế nào.

Nàng âm thầm kéo tay áo của Thẩm Kinh Châu, thấy hắn không phản ứng, lại nghĩ đến việc trộm bẻ một góc bánh bát trân từ đầu ngón tay hắn.

Mỗi người ai cũng sợ ma, dù Ngu Ấu Ninh chỉ là một con quỷ nhát gan, cũng có thể lén lút lấy một chút đồ cúng trong lúc cúng tế.

Nàng cũng không nói dối.

Thẩm Kinh Châu cười lạnh hai tiếng, đột nhiên ném bánh bát trân trong tay sang cái hộp bên cạnh.

Bánh bát trân vừa đến miệng đã bay mất!

Ngu Ấu Ninh trừng to mắt, không hiểu nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu mặt không biểu cảm, lại gõ hai lần lên bàn thờ: “Ra đây.”

Âm thanh lạnh lẽo, không thể bàn cãi.

Ngu Ấu Ninh vốn dĩ là một tiểu quỷ nhát gan, càng hiểu rõ ý nghĩa của việc quan sát sắc mặt.

Nàng lập tức đứng dậy, không ngờ đôi chân đã ngồi lâu đã sớm tê cứng.

Cảm giác tê tê từ mu bàn chân lan lên, Ngu Ấu Ninh bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy một cơn tê dại chạy thẳng l*n đ*nh đầu.

Nàng cả kinh hô lên một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Mu bàn chân vẫn còn tê, chỉ cần chạm vào, như bị hàng ngàn mũi tên đ.â.m vào.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, không thể tin nổi nhìn chòng chọc vào đôi chân của mình.

Sau đó, nàng lại dùng ngón tay chọc vào mu bàn chân.

Một cơn đau nhói lập tức lan tỏa khắp cơ thể.

Ngu Ấu Ninh cũng run lên một cái.

Mỗi bước mỗi xa

Chọc một cái, run một cái.

Cảm giác tê ở đôi chân dần dần tan biến, nhưng Ngu Ấu Ninh lại chơi đùa rất vui vẻ, có chút cảm giác như gặp nhau muộn màng.

Đây là trải nghiệm mà nàng chưa từng có được khi còn là quỷ!

Thẩm Kinh Châu lạnh lùng nhìn Ngu Ấu Ninh, chỉ cảm thấy cơn đau đầu của mình lại tái phát: “Ngươi đang làm gì?”

Cảm giác tê ở đôi chân không còn nữa, Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú của nàng hiện lên những làn sóng gợn. Nàng cười: “Ta có chân rồi nè.”

Thẩm Kinh Châu nhíu mày: “Trước đây ngươi không có ư?”

Hắn không nhớ Ngu Ấu Ninh đã từng mất đôi chân khi nào, hôm đó ở lãnh cung, Ngu Ấu Ninh đi lại không có gì bất thường.

Ánh mắt của Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh có thêm vài phần ý thăm dò khó hiểu.

“Trước đây đương nhiên là không có.” Ngu Ấu Ninh buột miệng nói.

Quỷ đều không có chân, đến vô ảnh đi vô tung, không cần dùng đôi chân để đo đất.

Ánh mắt đề phòng trong mắt Thẩm Kinh Châu trở nên nặng nề.

Ngu Ấu Ninh: “Trừ khi có cao nhân...”

Chỉ có cao nhân đạo sĩ cầm pháp khí mới có thể khiến họ hiện thân.

Chưa dứt lời, Ngu Ấu Ninh mới nhận ra mình lanh mồm lanh miệng nói sai, vội vàng ngậm miệng lại.

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu lạnh tanh: “... Cao nhân thế nào?”

Áp lực và sự đe dọa như tầng khói mỏng bao trùm quanh Ngu Ấu Ninh, nàng cúi đầu, ngập ngừng nói.

“Chỉ có cao nhân... mới có thể nhìn thấy.”

Những điều lộn xộn không rõ ràng.

Các cung nhân trong điện đều liếc mắt nhìn nhau, cùng quỳ xuống không dám lên tiếng. Trước đây đã có lời đồn rằng Lục công chúa Ngu Ấu Ninh là một kẻ ngốc, giờ tận mắt chứng kiến, quả thật như lời đồn đãi.

Thẩm Kinh Châu đã cạn hết kiên nhẫn, chỉ coi Ngu Ấu Ninh là đang hồ ngôn loạn ngữ.

Đôi chân không còn tê, Ngu Ấu Ninh chậm rãi di chuyển ra ngoài, vừa định đứng dậy, một tì nữ bên cạnh thấy vậy, vội vàng đưa tay đỡ: “Ngu cô nương, nô tì...”

Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh như chim sợ cành cong, đột ngột lùi lại hai ba bước, trốn sau lưng Thẩm Kinh Châu.

Nàng thấp thỏm lo âu: “Ngươi đừng lại gần!”

Tì nữ sợ hãi lập tức quỳ xuống đất, hết sức lo sợ.

Ánh mắt của Thẩm Kinh Châu đầy vẻ hoài nghi: “Ngươi sợ nàng ta?”

Ngu Ấu Ninh vẫn mặc bộ váy gấm trắng tinh, tóc đen chỉ búi bằng một chiếc trâm gỗ. Đôi mắt trong veo của nàng vẫn hoảng hốt như thấy quỷ sai địa phủ.

Ngu Ấu Ninh rụt rè trốn sau lưng Thẩm Kinh Châu, ngón tay nắm chặt tà áo của hắn.

Đôi mắt nàng mở to như trăng tròn, huyết sắc trên mặt rút đi, chỉ còn lại vẻ trắng bệch như tờ giấy.

Thẩm Kinh Châu lần đầu tiên thấy có người không sợ mình, mà lại sợ một tì nữ.

Hắn liếc nhìn sang bên cạnh, các cung nhân lập tức hiểu ý, ngoài Đa Phúc, tất cả đều rời khỏi cung Hàm Hỉ.

Trong điện lập tức vắng vẻ đi một nửa, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp vờn quanh.

Thẩm Kinh Châu thờ ơ tháo chiếc vòng tay gỗ tử đàn nhỏ: “Ngươi biết nàng ta?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không nhớ ra được.”

Không nhớ ra mà lại sợ hãi như vậy?

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu càng trở nên nghi ngờ sâu hơn, ngón tay cầm vòng tay ở trong không trung khựng lại một chút, rồi mới nhấc chân đi hướng ra cửa.

Đa Phúc khom người: “Ngu cô nương, mời đi bên này.”

Ngu Ấu Ninh cũng theo sát sau Thẩm Kinh Châu, cứ ba bước lại quay đầu nhìn, như không nỡ rời xa.

Thẩm Kinh Châu quay đầu nhìn sang, theo ánh mắt của Ngu Ấu Ninh, thấy Vũ Ai Đế nằm trong quan tài.

Lạnh lẽo trong mắt của Thẩm Kinh Châu càng dày đặc, cười nhạt hai tiếng: “Sao, muốn cầu xin cho ông ta?”

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “... Ai?”

Thẩm Kinh Châu không thèm để ý, bước chân ra ngoài điện.

Mưa phùn mù mịt, những giọt nước tròn vo lăn từ mái hiên xuống, khuấy động những bóng đổ rải rác trên mặt đất.

Ngu Ấu Ninh vội vàng đuổi theo Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, ngươi, ta...”

Thẩm Kinh Châu dừng lại, cúi đầu nhìn xuống Ngu Ấu Ninh đang thở hổn hển.

Nếu như hôm nay Ngu Ấu Ninh dám cầu xin dù chỉ nửa chữ cho Vũ Ai Đế, hắn nhất định sẽ không dễ dàng tha cho...
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 6: Chương 6



Ngu Ấu Ninh lại một lần nữa nắm lấy tà áo của Thẩm Kinh Châu: “Miếng bánh hạch đào đó, ta có thể mang đi không?”

Vẻ tàn độc trong mắt Thẩm Kinh Châu tan biến.

Ngu Ấu Ninh cho rằng Thẩm Kinh Châu không cho phép, lại nói thêm: “Dù sao ông ta cũng không ăn.”

Thất đầu của Vũ Ai Đế còn chưa qua, Ngu Ấu Ninh đã bắt đầu nhớ thương đến đồ cúng của ông ta.

Thẩm Kinh Châu nhướng mày, lại đeo vòng tay gỗ tử đàn vào, hắn nhẹ giọng: “Đa Phúc.”

Đa Phúc lập tức tiến lên, mặt mày tươi cười, cầm hộp cúi người đưa cho Ngu Ấu Ninh: “Ngu cô nương yên tâm, những bánh ngọt này đều là của cô nương. Nếu Ngu cô nương thích, lão nô sẽ ngự phòng làm thêm.”

Ánh sáng trong mắt Ngu Ấu Ninh rực lên: “Ngươi thật tốt.”

Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt liếc nhìn Đa Phúc một cái.

Đa Phúc sợ hãi run rẩy: “Lão nô không dám tự mãn khoe khoang, đều là do bệ hạ sai bảo.”

Ngu Ấu Ninh lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, ngươi thật tốt.”

Thẩm Kinh Châu không thèm quay đầu, đi về phía ngự liễn.

Cung Hàm Hỉ hẻo lánh, hiếm có người đặt chân tới.

Mà lúc này lại là thời buổi rối ren, không ai dám có gan hùm mật gấu, dám đưa Ngu Ấu Ninh đến gặp Vũ Ai Đế.

Thẩm Kinh Châu dừng bước, quay sang nhìn Ngu Ấu Ninh: “Ngươi đến một mình sao?”

Lãnh cung cách cung Hàm Hỉ khoảng một nén hương đi bộ, nếu không biết đường, có lẽ phải mất hơn nửa canh giờ.

Hơn nữa, Ngu Ấu Ninh từ nhỏ đã bị giam trong lãnh cung, không thường xuyên đi lại trong cung.

Thẩm Kinh Châu thoang thả xoay chiếc ban chỉ ngọc bích trên tay: “Ngươi biết đường sao?”

“Ta…” Ngu Ấu Ninh lảng tránh ánh mắt, chột dạ không thôi.

Thẩm Kinh Châu nheo mắt lại, không cho phép nói dối: “Nói thật đi.”

“Ta, ta nghe người ta nói.”

Đó là những thái giám đi ngang qua lãnh cung, hắn ta cũng chỉ thổn thức vài tiếng, không ngờ lại bị Ngu Ấu Ninh nghe thấy.

Ngu Ấu Ninh không nghe rõ những điều khác, chỉ nghe thấy hai chữ “đồ cúng.”

Không có con quỷ nào lại thờ ơ với đồ cúng, Ngu Ấu Ninh cũng không ngoại lệ.

“Trước đây ta đã xem qua địa dư.” Ngu Ấu Ninh nói nhỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu, sợ hắn phát hiện ra manh mối gì đó.

Thực ra nàng chưa bao giờ xem qua địa dư, chỉ là thời điểm lúc còn là quỷ, thường bay tới bay lui trong cung, Ngu Ấu Ninh nhắm mắt cũng có thể tìm được đường.

Chuyện này, nàng tuyệt đối không dám nói thật với Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Đa Phúc.

Đa Phúc hiểu ý, phân phó cho các cung nhân phía sau, ngay lập tức có người mang địa dư đến.

Một tay của Thẩm Kinh Châu cầm nhẫn ban chỉ ngọc bích, đặt vào vị trí điện Phù Dung: “Ở đây.”

Điện Phù Dung được xây dựng cách đây hai năm, Ngu Ấu Ninh đã sống ở lãnh cung mười năm, chắc chắn không thể đã từng đến.

Ngu Ấu Ninh nhìn thoáng xuống địa dư một cái, rồi thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kinh Châu: “Xong rồi.”

Thẩm Kinh Châu cười khẽ, thu lại nhẫn ngọc bích đã đặt trên địa dư: “Nếu sai, bánh bát trân của ngươi sẽ không còn nữa.”

Ngu Ấu Ninh khó tin giương đôi mắt lên, hàng mi dài khẽ run rẩy, nàng bỗng chốc d.a.o động: “Ta, ta có thể xem thêm một lần nữa không?”

Thẩm Kinh Châu không cần nghĩ ngợi: “Không được.”

Cung nhân nâng ngự liễn, rầm rập tiến về phía điện Phù Dung.

Tiếng mưa rơi vào khoảng không xa vắng, không ai dám lên tiếng, chỉ có giọng nói nhút nhát của Ngu Ấu Ninh vang lên: “Đi thêm một trăm bước nữa, rồi rẽ phải, sau đó rẽ trái…”

Thân cây tùng vươn mình ra mái hiên, giữa làn mưa bụi lất phất m.ô.n.g lung, cánh cửa đỏ tươi của điện Phù Dung rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người.

Ngu Ấu Ninh mắt cong cong, vươn tay về phía Thẩm Kinh Châu: “Bánh bát trân của ta.”

Đôi con ngươi màu nâu của nàng ánh lên niềm vui, hoàn toàn không nhận ra mình khác biệt với người khác như thế nào.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không chỉ liếc nhìn địa dư một cái mà nhớ hết tất cả các tuyến đường.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu cúi đầu nhìn chăm chú thật lâu, rồi sau đó quay sang bên cạnh.

Các cung nhân tự mang hộp bánh đến, giao bánh bát trân cho Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh vui vẻ ôm hộp gỗ sơn, hôm nay nàng đã ăn uống no nê, bánh bát trân có thể để dành ngày mai ăn tiếp!

Tổng cộng có mười sáu miếng bánh, nếu mỗi ngày nang ăn một miếng…

Ngu Ấu Ninh tính toán tỉ mỉ, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu chậm rãi cất tiếng: “Chỉ nhìn một cái, làm sao ngươi nhớ được?”

Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời: “Ta…”

Nàng chớp mắt, ánh mắt hướng về phía điện Phù Dung đứng lặng im giữa màn mưa.

Mặc dù lúc Ngu Ấu Ninh còn là quỷ cũng thích chạy lung tung, nhưng nàng thực sự chưa bao giờ đến điện Phù Dung.

Đôi con ngươi của Thẩm Kinh Châu sáng quắc, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh lầm bầm, định lấp l.i.ế.m qua chuyện này.

“Có trí nhớ tốt là được thôi.”

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt khờ dại, “Chẳng lẽ ngươi không có?”

Bầy chim trở về tổ, cả khu vườn im lìm, chỉ còn âm thanh gió mưa rào rạt.

Đa Phúc đứng phía sau Thẩm Kinh Châu, quá hoảng hốt, hận không thể ngay tại chỗ quỳ xuống trước Ngu Ấu Ninh.

Chưa từng có ai dám to gan như vậy, đi bất kính với Thẩm Kinh Châu.

Ông ta đưa gương mặt già nua ra cười nói: “Bệ hạ đương nhiên có thể nhớ được, chỉ có lão nô ngu ngốc vụng về, không trí tuệ bằng Ngu cô nương và bệ hạ.”

Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, một lúc lâu mới chậm rãi “ồ” một tiếng.

Nàng nghĩ rằng khi Đa Phúc c.h.ế.t đi thành quỷ, suốt ngày không có việc gì làm, cũng có thể giống như nàng lang thang trong cung, tự nhiên sẽ nhớ đường.

Điều này đương nhiên không thể nói trước mặt Đa Phúc, Ngu Ấu Ninh suy nghĩ một chút, thật lòng thật dạ an ủi:

“Không sao, đợi sau này đầu óc ngươi phát triển, cũng có thể nhớ được.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 7: Chương 7



Cung Càn Thanh đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi như ban ngày.

Trên bàn sách bằng gỗ tử đàn khảm ngọc, bút hải như lâm, còn có bát thủy tiên không hoa văn bằng gốm sứ men xanh Nhữ Diêu.

Đa Phúc hết sức cung kính, đứng khoanh tay chờ ở phía dưới, mặt lộ vẻ khó xử: "Bệ hạ, Ngu cô nương không chịu để cho tì nữ hầu hạ."

Tại cung Hàm Hỉ, Ngu Ấu Ninh thậm chí không cho tì nữ lại gần một bước, huống chi là để người khác hầu hạ.

Mực đen đậm đặc loang trên giấy tuyết liên*, Thẩm Kinh Châu cầm bút vẩy mực, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nửa phần.

*giấy tuyết liên: một loại giấy, một mặt nhẵn, thường dùng để viết thơ, viết công văn, in áp-phích, truyền đơn.

Hắn cười khẩy: “Như thế nào, hiện giờ ngay cả chuyện nhỏ này ngươi cũng không xử lý tốt được à?”

Đa Phúc cực hoảng hốt, quỳ hai gối xuống đất: “Nô tài không dám, nô tài chỉ là…”

Đa Phúc vắt óc suy nghĩ, đầu cúi thấp xuống đất, mồ hôi đổ như mưa.

Dưới ngọn nến lung lay, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuống nền gạch vàng.

Đột nhiên, từ bên thiên điện truyền đến một tiếng động không nhỏ, tiếp theo là âm thanh la hét hoảng hốt của tì nữ.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cánh cửa cung.

Đa Phúc lập tức quỳ lạy: “Bệ hạ tha tội, lão nô lập tức cho người…”

Thẩm Kinh Châu thờ ơ: “Nàng ấy ở bên thiên điện?”

Sau vách ngăn, bên trong phòng một mảnh lộn xộn bừa bãi.

Ngu Ấu Ninh không cẩn thận làm đổ bồn tắm, mặt đất ướt sũng, tì nữ quỳ ở sau tấm vách ngăn, muốn vào hầu hạ Ngu Ấu Ninh, nhưng không dám làm trái ý cả nàng.

Từ khi bắt đầu tắm rửa, Ngu Ấu Ninh đã không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Tì nữ quỳ bên ngoài, chỉ nghe bên trong chậu tắm “loảng xoảng choang” một tiếng rơi xuống đất, một mặt thì lo lắng cho Ngu Ấu Ninh bị thương, một mặt thì sợ Thẩm Kinh Châu trách phạt.

Mỗi bước mỗi xa

Nhìn thấy bóng dáng vàng sáng từ mái hiên đi tới, tì nữ quỳ xuống dập đầu: “Bệ hạ, Ngu cô nương không chịu để nô tì hầu hạ, nô tì thật sự không có cách nào…”

Tay của Thẩm Kinh Châu nâng nhẹ những hạt chuỗi tay bằng gỗ hương nhỏ, ngăn lại âm thanh của tì nữ.

Vách ngăn được mở ra, ánh nến trong cả điện sáng rực, sau bức bình phong dệt lụa hoa, Ngu Ấu Ninh để mặc cho tóc đen xõa xuống lưng.

Tóc vẫn chưa lau khô, những giọt nước trong suốt làm ướt đẫm áo, mơ hồ lộ ra xương quai xanh trắng ngần tinh xảo.

Tì nữ mang đến bộ trang phục gấm là kiểu dáng thịnh hành trong cung những năm gần đây, với váy thiên thủy hình mây đôi bướm cổ điển, phần vạt áo được thêu hoa sen bằng chỉ vàng và chỉ bạc.

Ở eo buộc một dải dây lụa dài nhiều màu, Ngu Ấu Ninh đã thử vài lần nhưng vẫn không buộc được.

Dải lụa nằm giữa các ngón tay, nhưng ánh mắt của Ngu Ấu Ninh lại bị thu hút bởi hoa sen trên vạt áo.

Lông mi dài và dày rơi xuống mí mắt, Ngu Ấu Ninh chăm chú nhìn vào vạt áo của mình, một lúc lâu quên cả hồi thần, nàng tự lẩm bẩm với chính mình.

“Hoa sen này, thật đẹp.”

Bước chân của Thẩm Kinh Châu khẽ dừng lại.

Ngu Ấu Ninh nhẹ giọng: “Không biết chiên lên sẽ có vị như thế nào.”

Thẩm Kinh Châu: “…”

Một tiếng ho nhẹ vang lên, Ngu Ấu Ninh bỗng giật mình, theo phản xạ lùi về trong góc: “Ta, ta không cần các ngươi hầu hạ.”

Nàng còn tưởng là tì nữ đã xông vào.

Một tiếng cười lạnh lại vang lên, cũng là âm thanh của Thẩm Kinh Châu: “Lá gan của ngươi vậy mà không nhỏ nhỉ.”

Còn muốn để hắn hầu hạ bên người.

Ngu Ấu Ninh ngẩn ra: “… Bệ hạ?”

Bóng dáng vàng sáng lướt qua trước mặt Ngu Ấu Ninh, nàng co rúm người trên đất, chiếc váy thiên thủy rủ xuống bao bọc lấy thân hình nhỏ bé.

Dải lụa nhiều màu quấn quanh những ngón tay thon dài của Ngu Ấu Ninh, chiếc váy gấm nhăn nhúm, dải lụa cũng không biết có phải đã bị thắt nút kết hay không.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày: "Lại đây."

Ngu Ấu Ninh nghe lời đứng dậy, chậm rãi di chuyển đến trước mặt Thẩm Kinh Châu.

Bức bình phong dệt lụa gỗ tử đàn phản chiếu hai bóng dáng cao thấp, hương thơm của hương Thụy Lân vương vấn nơi đầu mũi của Ngu Ấu Ninh.

Nàng cúi đầu bộ dáng phục tùng, khóe mắt lướt qua cái bóng của mình ở dưới chân, lại một lần nữa cảm thấy kỳ lạ.

Quỷ thì không có bóng.

Ngu Ấu Ninh bước tới nửa bước, đôi giày gấm thêu hoa văn của nàng vừa khéo dẫm lên bóng của Thẩm Kinh Châu.

Nàng bỗng giật mình, vội vàng lùi lại hai ba bước.

Dải lụa ngũ màu quấn quanh đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu bỗng tuột xuống, cảm giác mềm mại lướt qua đầu ngón tay của hắn.

Dải lụa khó khăn lắm mới buộc lại được, một lần nữa lại bị tuột ra.

Thẩm Kinh Châu thong thả ngẩng mắt lên, ánh mắt không gợn sóng, như một giếng cổ lạnh lẽo và âm u.

“Ngươi, ngươi không đau sao?” Ngu Ấu Ninh e dè mở miệng, giọng nói nhỏ như muỗi.

Hai hàng lông mày của Thẩm Kinh Châu nhăn lại

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm: “… Ta vừa mới, dẫm lên bóng của ngươi.”

Quỷ thì vô tung vô ảnh, như một làn khói, hoặc một màn sương xanh.

Không bị bệnh, không bị thương, cũng không chảy m.á.u và không đau đớn.

Nhưng mỗi khi Ngu Ấu Ninh vô tình đụng phải những cô hồn dã quỷ khác, đều theo phản xạ mà xin lỗi.

Thẩm Kinh Châu lạnh lùng nói: “Không đau.”

Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái: “Thật không?”

Nàng cẩn thận nắm lấy bàn bài gỗ sơn, lấy mũi chân nhẹ nhàng dẫm lên bóng của mình, trước tiên dẫm lên cái bóng của bắp chân mình, rồi lại dẫm lên cái bóng của tay mình trên đất.

Nụ cười nở trên môi, Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu, đôi mắt cười như trăng non: “Thật sự không đau.”

Đôi mắt cong cong chứa đựng ý cười chân thành tha thiết, không pha trộn chút giả dối nào.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 8: Chương 8



Thẩm Kinh Châu nheo mắt lại, từ trên xuống dưới đánh giá Ngu Ấu Ninh đang vui vẻ dẫm lên bóng của chính nàng.

Sau khi chuyện của sinh mẫu Ngu Ấu Ninh bị bại lộ, nàng đã bị giam trong lãnh cung, các cung nhân chỉ nói Ngu Ấu Ninh bị giam đến mức đần độn, trở thành kẻ si ngốc, nhưng không ai biết điều đó là thật hay giả.

Thẩm Kinh Châu thong thả siết lấy các khớp ngón tay, bỗng nhiên trầm giọng: “... Biết chữ không?”

Ngu Ấu Ninh ngẩn ra một lát, rồi gật đầu: “Đương nhiên.”

Mặc dù nàng là một tiểu quỷ nhát gan, nhưng không phải là dân đen không đọc được chữ to, nàng không muốn trở thành một con quỷ thất học!

Ban đầu Ngu Ấu Ninh còn nghĩ sẽ viết chữ cho người khác để kiếm tiền, nhưng sau đó phát hiện ở địa phủ nhân tài đông đúc, có cả Trạng nguyên sau khi c.h.ế.t rồi thành quỷ, còn có luôn cả quỷ tú tài, quỷ thám hoa.

Ngu Ấu Ninh không có công danh, chỉ có danh xưng là quỷ nhát gan, tự nhiên không có phần trong đó.

Khi không có việc gì làm, nàng thường bay đến tàng thư các trong cung, có khi ở đó là cả một ngày.

Thiên điện là nơi Thẩm Kinh Châu thường nghỉ ngơi, trên tường treo những tấm gỗ chạm khắc tinh xảo, giá sách có thể chứa sách hoặc bày các bình hoa gốm xinh đẹp.

Ngu Ấu Ninh nhìn thấy cuốn "Tư trị thông giám" trên giá sách, bỗng nhiên lẩm bẩm.

Lắng nghe kỹ, Ngu Ấu Ninh đúng là đang đọc thuộc lòng.

Âm thanh của nàng nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.

Một chữ không sai.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dần dần trở nên nghiêm túc.

Bóng tre đung đưa, lắc lư không ngừng trước cửa sổ.

Ước chừng qua một khắc sau, Ngu Ấu Ninh bỗng im lặng, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn Thẩm Kinh Châu.

Ánh mắt nàng giống hệt như lúc ban ngày ở trước điện Phù Dung.

Thẩm Kinh Châu thản nhiên rũ mắt, nhìn lại.

Ngu Ấu Ninh bỗng trở nên sốt ruột.

Tuy có lúc nàng không hiểu chuyện đời, nhưng cũng không phải là quỷ nhát gan dốt đặc cán mai.

Nàng từng nghe những tiểu quỷ khác nói rằng, ở kinh thành có những quán trà có những tiên sinh kể chuyện, nếu câu chuyện hay, một ngày có thể kiếm đến mười lượng bạc.

Nàng đã đọc cho Thẩm Kinh Châu nghe lâu như vậy về "Tư trị thông giám", chắc chắn không thể không nhận được gì.

Thẩm Kinh Châu nâng mày: “... Ý gì?”

Ngu Ấu Ninh sốt ruột, nàng chỉ nghe từ miệng những tiểu quỷ về tiên sinh kể chuyện, nhưng chưa từng thấy tận mắt, tự nhiên không biết hiện tại giá cả ra sao.

Ngu Ấu Ninh môi đỏ mím chặt, má phồng lên, đột nhiên nói: “Ta có thể đọc cho ngươi nghe mỗi ngày, nhưng mỗi ngày ngươi phải cho ta…”

Nàng tính toán một chút, “Cho ta mười miếng bánh bát trân!”

Thẩm Kinh Châu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ngu Ấu Ninh.

Mỗi bước mỗi xa

Công việc khó khăn lắm mới đến tay lại sắp bay mất, Ngu Ấu Ninh hoảng loạn, kéo tay áo Thẩm Kinh Châu.

“Tám miếng cũng được!”

Nàng chỉ cần ăn ít một chút thôi.

Thẩm Kinh Châu vẫn không nói gì

Ánh mắt của Ngu Ấu Ninh lập tức ảm đạm: “... Vậy, năm miếng được không?”

Ngu Ấu Ninh nghi ngờ những tiểu quỷ trước đó đang lừa gạt mình, thế đạo gian nan, giờ đây nghề kể chuyện cũng không phải là công việc dễ dàng.

Thẩm Kinh Châu bình thản: “Trẫm có thể hứa với ngươi một vạn lượng vàng.”

Ngu Ấu Ninh đột nhiên mở to đôi mắt tròn xoe.

Nàng không biết một vạn lượng vàng là bao nhiêu, nhưng biết rằng sau này bản thân chắc chắn không phải lo lắng không có bánh bát trân để ăn.

Ngu Ấu Ninh thốt lên: “— Được.”

Thẩm Kinh Châu cười nhạo một tiếng.

Hắn còn chưa đưa ra yêu cầu, Ngu Ấu Ninh đã đồng ý trước, cũng không sợ bản thân làm không được.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 9: Chương 9



Âm thanh của Ngu Ấu Ninh nhỏ bé yếu ớt: “Bệ hạ muốn ta làm gì? Ngoài "Tư trị thông giám", ta còn có thể đọc "Luận ngữ", "Lễ ký"…”

Thẩm Kinh Châu không chút để ý: “Ngươi đã từng đi học?”

Hắn không nhớ Ngu Ấu Ninh đã từng đến học đường là khi nào.

Mỗi bước mỗi xa

Trong lòng Ngu Ấu Ninh chợt thắt lại.

Nàng chỉ là một tiểu quỷ, làm sao có cơ hội đi học, chỉ là ở tàng thư viện lâu ngày, mưa dầm thấm đất mà thôi.

“Ta, ta…”

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, ánh mắt thu lại, “Là hồi nhỏ tự mình xem, không tính là đã đi học.”

Nàng nghĩ rằng chủ nhân của cơ thể này vốn là công chúa, xin vài quyển sách từ cung nhân chắc cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Nói xong, Ngu Ấu Ninh lại gật đầu thật mạnh: “Đúng, là như vậy.”

Nàng không muốn dây dưa vào vấn đề trước mắt, sợ nói nhiều sẽ lộ tẩy.

Ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Thẩm Kinh Châu vẫn chưa buông ra, đầu ngón tay Ngu Ấu Ninh dường như cũng dính hương thụy lân.

Ánh mắt của Thẩm Kinh Châu như có như không lướt qua khuôn mặt Ngu Ấu Ninh: “Tóc.”

Ngu Ấu Ninh không hiểu: “Cái gì?”

Áo rộng từ ngón tay Ngu Ấu Ninh tuột xuống, Thẩm Kinh Châu vòng qua bức bình phong dệt lụa, ra lệnh người mang đến lồng xông.

Mái tóc đen vẫn xõa sau lưng, sợi tóc chưa khô, vẫn nhỏ từng giọt nước. Ngu Ấu Ninh vén váy, vội vàng theo sau Thẩm Kinh Châu: “Ta không cần lồng xông.”

Nàng là quỷ đó, quỷ thường thích bóng tối không sợ lạnh, nếu để người khác thấy nàng dùng lồng xông, thì mặt mũi quỷ của nàng để đâu nữa? Sau này gặp những con quỷ khác, e rằng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Quỷ có thể bị giết, nhưng không thể bị sỉ nhục.

Ngu Ấu Ninh nắm chặt hai tay thành quyền, lời nói nghiêm túc: “Dù ngươi có để người mang đến, ta cũng sẽ không dùng.”



Nửa canh giờ sau.

Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu nhìn Ngu Ấu Ninh nhắm mắt thoải mái dựa vào lồng xông, trong cổ họng bật ra một tiếng cười lạnh.

Có lẽ vì chưa từng thấy lồng xông, Ngu Ấu Ninh một tay chống lên ghế, một tay lén lút nâng nắp lồng xông.

Nghe thấy tiếng cười lạnh của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh còn tưởng mình làm phiền hắn, động tác càng nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng động.

Hai chân lơ lửng trong không trung, Ngu Ấu Ninh mặt mày hớn hở, ánh mắt không rời khỏi lồng xông nửa phần.

Thỉnh thoảng nàng dùng đũa đồng khuấy tro hương, thỉnh thoảng nhìn chăm chú vào làn khói xanh mờ ảo lượn lờ quanh lồng xông.

Dù chỉ là vài làn khói xanh mờ mịt hư vô, nhưng Ngu Ấu Ninh xem rất thích thú, ánh mắt không hề chuyển đi.

Càng không nhìn về phía Thẩm Kinh Châu lấy một lần nào.

Bỗng nghe bên tai truyền đến tiếng ho khan, Đa Phúc đứng bên dưới ba bước cũng thành hai bước, cúi người tiến lên: “Bệ hạ có gì căn dặn?”

Thẩm Kinh Châu không nâng mí mắt: “Cung Càn Thanh đổi huân hương khi nào?”

Cung Càn Thanh dùng huân hương đều là hương thụy lân, cung nhân không dám tự ý thay đổi.

Đa Phúc sửng sốt, ngay lập tức cúi người, theo lời Thẩm Kinh Châu nói: “Bệ hạ tha tội, lão nô lập tức cho người thu dọn lồng xông.”

Ngu Ấu Ninh vẫn đang vui vẻ say sưa quanh lồng xông: ?

Nàng chậm rãi quay đầu lại, chớp mắt mấy cái, ý nghĩ bị ngắt quãng cuối cùng cũng nối lại.

“Không, không thể thu dọn.”

Ngu Ấu Ninh vội vàng nhảy xuống ghế, vung tay chắn trước lồng xông.

Thẩm Kinh Châu từ tốn, phê duyệt tấu chương trong tay: “Không phải nói không cần lồng xông sao?”

Mái tóc đã khô, chiếc trâm hồ điệp ngọc bích nhẹ nhàng giữ lại.

Ngu Ấu Ninh dùng ngón tay chỉ một chút: “Đợi thêm một chút, một chút nữa sẽ xong.”

Đa Phúc không hiểu, quay đầu nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo hơi nâng lên.

Đa Phúc hiểu ý, lùi lại hai ba bước.

Trong điện im ắng, khói xanh lượn lờ.

Ngu Ấu Ninh nhìn chằm chằm vào lồng xông, bỗng vỗ tay vui vẻ: “Xong rồi!”

Ánh nến nhảy múa trong đôi mắt trong veo của Ngu Ấu Ninh, nàng cầm đũa đồng, một tay giữ chặt ở một chỗ.

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh lấp lánh long lanh, tựa như trăng sáng đầy sao.

Nàng vén váy chạy về phía Thẩm Kinh Châu.

Trước bàn sách gỗ tử đàn khảm ngọc, Ngu Ấu Ninh cười tươi, mở tay ra: “Mời ngươi ăn.”

Trong lòng bàn tay mở ra, là ba quả hạt dẻ nướng thơm ngon.

Đó vốn là đồ cúng của Vũ Ai Đế.
 
Back
Top Bottom