Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国

Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 490 : Đáp trả Roosevelt


Chương 490: Đáp trả Roosevelt

“Cuộc chiến này, không phải do chúng tôi phát động.” Đứng trên tháp pháo của tàu Deutschland, nhìn đám đông cuồng nhiệt xung quanh, bài diễn thuyết của Thụy Khắc đã bắt đầu.

“Chúng tôi, là những người yêu chuộng hòa bình. Trong Thế chiến I, chúng tôi cuối cùng đã chọn đầu hàng. Vẫn là vì hòa bình. Nhưng, sự thật đã dạy cho chúng tôi một bài học sâu sắc. Trong thời đại này, việc tự giải trừ vũ khí của mình, là một hành động ngu xuẩn đến mức nào.”

“Quân đội của chúng tôi, phải chịu đựng những điều kiện hà khắc. Chỉ cho phép chúng tôi giữ lại mười vạn quân. Lãnh thổ của chúng tôi bị chia cắt. Vô số đồng bào Đức, phải chịu đựng sự áp bức và bắt nạt của các dân tộc khác.”

“Chính phủ Weimar yếu đuối, căn bản không thể cho phép người dân của chúng tôi có được một cuộc sống hạnh phúc. Cái gọi là dân chủ mà họ hô hào, chỉ là một trò đùa mà thôi. Đế chế, cần một nhà lãnh đạo mạnh mẽ. Cho đến khi vị Quốc trưởng vĩ đại, dẫn dắt đế chế của chúng tôi, tự tay xây dựng lên từ đống đổ nát của chính phủ Weimar!”

Thụy Khắc vẫn luôn nhắc đến Hitler. Dù sao cũng chỉ là một người đã chết. Sống mãi trong lòng nhân dân, là điều nên làm.

“Khi Quốc trưởng dẫn dắt Đảng Công nhân, lên nắm quyền. Chúng tôi đã có một lý tưởng. Để người Đức chúng tôi, có thể giống như người Mỹ, giống như người La Mã, có thể đường đường chính chính bước đi trên khắp thế giới!” Thụy Khắc nói: “Chúng tôi, là những người yêu chuộng hòa bình. Chúng tôi nhìn thế giới với ánh mắt đầy tình hữu nghị. Đáng tiếc, sự thật lại tạt một gáo nước lạnh vào chúng tôi.”

“Đối với sự quật khởi của Đức, các quốc gia khác, vô cùng thù hằn. Thậm chí họ còn thông qua cách ám sát Quốc trưởng của chúng tôi. Hão huyền muốn ngăn cản chúng tôi. Kẻ đã châm ngòi cuộc chiến này, không phải là chúng tôi. Mà là những kẻ âm mưu chia cắt lãnh thổ của chúng tôi, muốn khiến chúng tôi trở nên yếu ớt, mặc cho người khác chém giết ở phía sau lưng!”

“Cuộc chiến này, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Khi Quốc trưởng của chúng tôi bị ám sát, tôi đã từng nói, nợ máu, phải trả bằng máu! Người Ba Lan đã ám sát tổng thống của chúng tôi. Đây là một cuộc chiến không chết không thôi.”

“Nhưng, thật không may.” Giọng điệu của Thụy Khắc thay đổi: “Phía sau Ba Lan, chính là Anh và Pháp. Khi chúng tôi phát động cuộc chiến báo thù, Anh và Pháp đã đứng ra, tuyên chiến với chúng tôi.”

“Cuộc chiến báo thù của chúng tôi, đã diễn biến thành cuộc Thế chiến này. Chúng tôi bị ép buộc. Chúng tôi yêu chuộng hòa bình. Nhưng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không sợ chiến tranh. Kết quả của Thế chiến I đã cho chúng tôi biết. Thỏa hiệp và đầu hàng không có kết quả. Chỉ có thể cầm vũ khí lên, chiến đấu vì hòa bình của chúng tôi!” Thụy Khắc giơ tay phải lên cao: “Đức vạn tuế!”

“Đức vạn tuế!” Xung quanh, mọi người đều phấn khích. Tất cả đều đã được khích động.

Khác với lịch sử. Cuộc Thế chiến II hiện tại đã diễn ra. Đức có đầy đủ lý do để khai chiến. Đức là nạn nhân. Đức muốn báo thù.

Những lời nói ngắn gọn của Thụy Khắc, đã kể lại toàn bộ quá trình. Bruce ở trong khoang tàu, không khỏi gật đầu. Đúng vậy, quả thực là như vậy. Kẻ chủ động châm ngòi cuộc chiến này, không phải là Đức. Mà là Anh và Pháp. Anh và Pháp muốn ra mặt giúp Ba Lan. Mới bùng nổ cuộc chiến này.

Đức, là bên chính nghĩa!

“Nhưng, thật không may. Mới vài ngày trước. Ở phía bên kia Đại Dương, tôi đã nghe thấy một giọng nói.” Điều mà Thụy Khắc chuẩn bị diễn thuyết, mới là trọng điểm.

Vài ngày trước, Roosevelt, đã có một bài diễn thuyết ở Mỹ. Tiêu đề của bài diễn thuyết này, được gọi là “Một bức thư gửi Đức”.

Đối mặt với tình hình của lục địa cũ ở bên kia Đại Dương. Đối mặt với vòng bầu cử mới sắp diễn ra của bản thân Roosevelt. Roosevelt thực ra là đang tạo thế cho chính mình.

Roosevelt, người tự cho là rất thông minh, đã phát sóng bài diễn thuyết này của mình đến toàn thế giới.

“Tất cả mọi người trên thế giới đang sống trong nỗi sợ hãi ngày đêm về một cuộc chiến mới bùng nổ. Và bất kỳ cuộc chiến mới nào trong quá trình đó đều chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến người dân Mỹ và các thế hệ tương lai.”

Anh ta muốn thông qua hành động này để đưa nhà độc tài Đức vào tình thế khó xử. Từ đó đạt được mục đích giáo dục mọi người trên thế giới, đặc biệt là người dân Mỹ.

Đồng thời, anh ta muốn kích động cảm xúc trong nước Mỹ. Trong cuộc chiến bùng nổ ở Châu Âu này, Mỹ sẽ không thể đứng ngoài cuộc. Mỹ chắc chắn cũng sẽ bị đe dọa.

Roosevelt, tuyệt đối là một phần tử hiếu chiến. Anh ta đã bắt đầu thổi phồng mối đe dọa của Đức. Đáng tiếc, anh ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến sự đáp trả của Thụy Khắc.

Làm thế nào để phản bác Roosevelt? Điều đó quá đơn giản. Hitler trong lịch sử, đã có cách làm khá lão luyện. Thụy Khắc bây giờ, đương nhiên cũng phải làm theo. Chọc tức lão què này.

“Mặc dù tôi có thể đoán ra được một điều gì đó. Là một tiền lệ chưa từng có của Mỹ, vượt qua cả tiền lệ của George Washington. Với một khuôn mặt vô cùng dày dặn, chuẩn bị tham gia cuộc bầu cử tổng thống lần thứ ba. Roosevelt đương nhiên phải tạo thế rồi.”

Những lời nói của Thụy Khắc, đã khiến những người có mặt bật cười chế nhạo.

Khuôn mặt của Roosevelt, thực sự đủ dày rồi. Tiền lệ hai nhiệm kỳ của tổng thống Mỹ, vẫn chưa được ghi vào pháp luật. Chỉ cần khuôn mặt đủ dày, tin rằng năng lực của mình đã vượt qua Washington, thì dám tranh cử nhiệm kỳ thứ ba.

“Mặc dù tôi không muốn trả lời bức điện do một nhân vật không đáng nhắc đến như tổng thống Mỹ chuẩn bị tranh cử nhiệm kỳ thứ ba gửi đến. Nhưng bài diễn thuyết của Roosevelt đã tạo ra ảnh hưởng trên toàn thế giới. Khiến tôi không thể không đáp lại. Trước tiên, tôi xin tuyên bố. Bản thân tôi sẽ không bị lay động bởi những tiếng la hét lạc quan và những bức điện mang tính cứu thế.”

Nói rồi, Thụy Khắc lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhăn nheo. Thái độ này, đã đủ để nói lên tất cả.

Sau đó, anh ta đọc lên.

“...Mọi vấn đề quốc tế đều có thể được giải quyết trên bàn hội nghị...”

Sau khi đọc xong đề xuất này, Thụy Khắc dừng lại một chút. Sau đó nói: “Đáp.”

Cứ như một học sinh trả lời câu hỏi vậy. Từ “Đáp” này, được nói ra một cách đầy nhấn nhá. Nghe thấy giọng điệu này, gần như tất cả những người có mặt, đều theo đó mà hô lên: “Đáp.”

Người Đức, đang dùng sự hài hước đặc trưng của họ, để đáp lại gã mặt dày đến từ bên kia Đại Dương.

“Nếu những vấn đề này quả thực có thể được giải quyết trên bàn hội nghị. Tôi sẽ vô cùng vui mừng. Tuy nhiên, sự nghi ngờ của tôi là có cơ sở. Đó là, quốc gia thể hiện rõ ràng nhất sự không tin tưởng vào tác dụng của hội nghị, chính là Mỹ.”

“Bởi vì hội nghị vĩ đại nhất trong lịch sử chính là Liên minh các quốc gia. Nó đại diện cho người dân của tất cả các quốc gia trên thế giới. Và được thành lập theo ý chí của một vị tổng thống Mỹ. Tuy nhiên, quốc gia đầu tiên lùi bước trước nỗ lực này, chính là Mỹ!”

“Sự tự do của Bắc Mỹ không phải có được trên bàn hội nghị. Tương tự, thắng bại của cuộc Nội chiến cũng không được quyết định trên bàn hội nghị. Còn về vô số cuộc đấu tranh để đạt được sự chinh phục cuối cùng của toàn bộ lục địa Bắc Mỹ, tôi sẽ không nói đến.”

“Tôi nhắc lại những lời này, chỉ là để thể hiện rằng ý kiến của ngài, Ngài Roosevelt, mặc dù không có gì phải nghi ngờ là đáng được tôn trọng nhất. Tuy nhiên lại không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào trong lịch sử của chính quốc gia của ngài hay lịch sử của các quốc gia khác trên thế giới.”
 
Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 491 : Châm chọc và tạo thế


Chương 491: Châm chọc và tạo thế

Thụy Khắc không hy vọng có thể hòa hợp với Roosevelt. Điều này được quyết định bởi thế giới quan và nhân sinh quan của con người. Roosevelt, tên què đó, tuyệt đối là một phần tử hiếu chiến. Hắn chỉ mong nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến ở Châu Âu.

Hiện tại, Roosevelt đang chuẩn bị tranh cử tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo. Và thái độ của hắn đối với Châu Âu là vô cùng quan trọng. Nó liên quan đến việc hắn có thể nhận được bao nhiêu phiếu bầu, liệu có thể tái đắc cử thành công hay không.

Bây giờ, chủ nghĩa biệt lập trong nước Mỹ đang trỗi dậy. Căn bản không ai muốn đánh nhau. Chỉ cần tạo đủ thế, Roosevelt căn bản không dám lộ ra chút mầm mống hiếu chiến nào. Năm xưa khi tranh cử, Roosevelt đã thề thốt với Quốc hội, tuyệt đối sẽ không dám khai chiến.

Trong lịch sử sau này, cho dù là việc Nhật Bản tấn công bất ngờ Trân Châu Cảng, Roosevelt cũng không dám nói gì. Mãi cho đến khi Đức tuyên chiến với Mỹ, mới coi như trúng ý của Roosevelt. Hắn mới tham gia vào cuộc chiến.

Mặc dù vậy, vài năm đầu cũng chỉ là "đánh ké". Mãi cho đến khi Liên Xô chuẩn bị phản công, hắn mới vội vàng đến "hái quả".

Bây giờ, cuộc chiến đang diễn ra trên chiến trường Châu Âu, thứ nhất phải nhanh, thứ hai, phải tạo thế cho Mỹ. Để Roosevelt có lòng mà không làm được gì. Bây giờ, chính là thủ đoạn chính trị của Thụy Khắc.

Vấn đề lớn đầu tiên, dựa vào hội nghị, không thể giải quyết được vấn đề. Người Mỹ còn không tuân thủ hội nghị. Lấy gì mà yêu cầu Đức tuân thủ tinh thần hội nghị?

“Sự tự do của Bắc Mỹ không phải có được trên bàn hội nghị. Nội chiến cũng không phải là trên bàn hội nghị mà quyết định thắng bại. Ý kiến của Ngài Roosevelt mặc dù đáng được tôn trọng, nhưng lại không thể tìm thấy bằng chứng trong lịch sử của chính quốc gia của ngài hay lịch sử của các quốc gia khác trên thế giới.”

Sự phản bác của Thụy Khắc, có sự thật làm nền tảng. Là vô cùng xuất sắc. Bên dưới là một tràng pháo tay nhiệt liệt.

“Vì Ngài Roosevelt tin rằng mọi chuyện đều có thể được giải quyết trên bàn đàm phán, vậy tại sao Mỹ lại không muốn tham gia vào hội nghị lớn nhất thế giới - Liên minh các quốc gia? Giả sử chúng tôi cũng như Roosevelt hỏi về âm mưu của Mỹ đối với Mỹ La Tinh, thì câu trả lời nhận được chắc chắn là 'đừng xen vào chuyện của người khác'.”

Những người dân bên dưới, nghe say sưa. Sự phản bác của Thụy Khắc, rất có trọng lượng.

Anh ta đọc từng điều trong bức điện của Roosevelt, rồi phản bác từng điều. Sau khi giải quyết vấn đề hội nghị hòa bình, chính là sự man rợ và lên án cuộc chiến tranh xâm lược mà Đức đã phát động ở Châu Âu.

“Đáp.” Thụy Khắc tiếp tục giữ sự hài hước này. Đây thực ra là sự châm chọc lớn nhất đối với Roosevelt: “Kẻ châm ngòi cuộc chiến không phải là chúng tôi, mà là Anh và Pháp. Dưới sự xúi giục của Anh và Pháp, Ba Lan đã ám sát Quốc trưởng của chúng tôi. Lịch sử, sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi. Những năm qua, Anh và Pháp đã không ngừng đàn áp chúng tôi. Âm mưu liên tục. Bây giờ, chỉ có thể là Anh và Pháp tự rước lấy khổ đau.”

“Chúng tôi chưa bao giờ chủ động xâm lược người khác. Nhưng, đối với sự xâm lược của người khác, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dung thứ. Anh và Pháp đã tuyên chiến với chúng tôi. Trong tình huống này, lẽ nào chúng tôi còn phải như Thế chiến I, chấp nhận sự hòa giải của tổng thống Mỹ, rồi đầu hàng Anh và Pháp?”

“Không, đương nhiên là không. Khi có kẻ dùng súng chỉ vào đầu chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể dùng con dao trong tay, đâm thẳng vào ngực đối phương. Để nói cho đối phương biết. Đức chúng tôi, vĩnh viễn sẽ không khuất phục!”

“Thời đại Weimar yếu đuối đó, đã kết thúc rồi! Chúng tôi, Đệ tam Đế chế, sẽ không còn ngây thơ mà bị hòa bình lừa dối nữa. Năm xưa, tổng thống Mỹ Wilson, đã đề xuất kế hoạch 14 điểm. Chúng tôi đã tuân thủ. Ký hiệp ước Versailles. Nhưng bây giờ, chúng tôi đã biết. Lúc đó chúng tôi đều bị lừa dối. Và bây giờ, lời đề xuất hòa bình đầy hấp dẫn của Roosevelt lại giống đến đáng sợ với cảnh tượng năm xưa!”

“Đương nhiên, tôi cũng phải trịnh trọng đưa ra một điểm. Khu vực mà Roosevelt lo lắng nhất, tức là bản thân Mỹ và tất cả các quốc gia ở Châu Mỹ. Đây tuyệt đối là một giả định vô căn cứ.”

“Tôi xin trịnh trọng tuyên bố ở đây rằng. Tất cả những lời nói về việc Đức có ý định tấn công hoặc xâm lược Châu Mỹ, bất kể được lan truyền bằng cách nào, đều hoàn toàn là những lời bịa đặt dối trá! Chưa nói đến những lời nói này. Chỉ riêng về khả năng quân sự, cũng chỉ có thể là từ một trí tưởng tượng ngu xuẩn. Tôi rất khó tưởng tượng, điều này lại xuất phát từ miệng của Roosevelt. Tôi đoán, đây nhất định là lỗi chính tả.”

Roosevelt muốn thổi phồng mối đe dọa của Đức. Để lây nhiễm đến mỗi người Mỹ. Có mối đe dọa thực sự. Vậy đương nhiên phải vu khống như vậy.

Chuyện của lục địa cũ, là của lục địa cũ. Không liên quan gì đến lục địa mới. Nhưng, nếu lục địa cũ xâm lược lục địa mới thì sao?

Roosevelt ở phía sau, đã đề cập đến quan điểm như vậy. Đức tiếp theo, liệu có âm mưu gì đối với Châu Mỹ không?

Chỉ cần là người có đầu óc, đều phải biết, xâm lược Châu Mỹ, là một lời nói nực cười đến mức nào.

Bên dưới cười rộ lên. Nhưng Thụy Khắc lại nghiêm túc. Không hề lộ ra một chút nụ cười nào. Giữ vẻ mặt nghiêm túc nhất: “Kẻ cổ vũ mối đe dọa của Đức đối với Mỹ, sẽ vô tri đến mức nào. Lại vô liêm sỉ đến mức nào. Thông qua thủ đoạn này, để đạt được mục đích không thể tiết lộ của hắn!”

“Chúng tôi biết. Tàu Deutschland trở về từ trên biển. Đã bị hạm đội Anh truy đuổi. Bởi vì trên chiếc tàu chiến này, có chở theo những người từ tàu chở hàng của Anh. Những người này, chính là từ Mỹ, bí mật đến Châu Âu, chuẩn bị tham gia vào cuộc chiến này.”

“Ở đây, tôi muốn hỏi Ngài Roosevelt. Ngài một mặt tuyên bố Mỹ nghiêm ngặt tuân thủ Đạo luật trung lập. Một mặt lại bí mật cho những quân nhân đang tại ngũ xuất ngũ. Tham gia vào cuộc chiến ở Châu Âu. Mục đích là gì? Ngài muốn mở rộng quy mô chiến tranh. Rồi kéo Mỹ vào sao?”

Hại chết Roosevelt! Đợi sau khi mình đi rồi. Có thể tìm vài người để phỏng vấn. Nghe nói có một người tên Bruce, quan điểm đã hoàn toàn thay đổi. Bắt đầu đứng về phía Đức. Hãy để hắn diễn thuyết vài lần nữa. Để vạch trần âm mưu của người Mỹ.

Nếu Roosevelt thất cử, Mỹ sẽ không còn chuyện gì với hắn nữa. Roosevelt thông minh, sẽ nhanh chóng biết được lựa chọn của người dân Mỹ. Hắn muốn tái đắc cử, thì phải làm rõ thái độ của mình!

Cuối cùng, Thụy Khắc bắt đầu lời kết thúc của mình. Đồng thời, đây cũng là phần có thể khơi dậy sự đồng cảm của người dân Mỹ đối với Đức nhất.

“Ngài Roosevelt! Tôi biết rất rõ rằng đất nước của ngài rộng lớn và giàu có. Khiến ngài tự cho mình phải chịu trách nhiệm về lịch sử của toàn thế giới và lịch sử của tất cả các quốc gia. Còn tôi, thưa ngài, vị trí của tôi lại khiêm tốn hơn nhiều. Tình hình cũng nhỏ hơn nhiều.”

“Quốc trưởng của chúng tôi, đã tiếp nhận một đất nước như vậy. Ông ấy vì đã tin tưởng vào lời hứa của người nước ngoài và vì chế độ tồi tệ của chính phủ dân chủ mà đối mặt với sự hủy diệt hoàn toàn. Nhưng, chúng tôi đã khắc phục sự hỗn loạn của Đức. Tái thiết lập trật tự. Và đã tăng đáng kể sản xuất. Phát triển giao thông. Khiến mạng lưới đường cao tốc khổng lồ được xây dựng. Kênh đào được đào. Các nhà máy mới khổng lồ được xuất hiện. Đồng thời cũng tận tâm nâng cao trình độ văn hóa và giáo dục của người dân của chúng tôi. Chúng tôi cũng đã nỗ lực xé bỏ từng trang của hiệp ước dài 448 điều. Trong đó chứa đựng sự áp bức bỉ ổi nhất mà bất kỳ người dân nào của bất kỳ quốc gia nào và bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng được!”

“Tình hình của đất nước ngài rộng lớn đến mức, ngài có đủ thời gian, đủ nhàn rỗi để chú ý đến các vấn đề mang tính toàn cầu. Ngài quan tâm và chủ trương những khu vực lớn hơn nhiều so với khu vực của tôi. Bởi vì, Ngài Roosevelt, khu vực mà Thượng Đế đã định cho tôi được sinh ra. Và cũng là khu vực mà tôi phải chiến đấu vì nó. Thật không may là nó nhỏ hơn nhiều. Mặc dù đối với tôi, nó quý giá hơn bất cứ thứ gì khác! Bởi vì nó hoàn toàn thuộc về người dân của đất nước chúng tôi!”

“Mặc dù vậy, tôi tin rằng, chính vì như vậy, tôi mới có thể cống hiến hết mình cho những gì mà chúng ta đều quan tâm. Đó chính là: Sự chính nghĩa, hạnh phúc, tiến bộ và hòa bình của toàn nhân loại!”
 
Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 492 : Chất vấn Roosevelt


Chương 492: Chất vấn Roosevelt

“Tôi tên là Bruce.” Đứng trước một đám đông phóng viên, Bruce rất thẳng thắn: “Giống như mọi người đoán, tôi đến từ Mỹ. Tôi là người Mỹ gốc Anh. Ồ, bây giờ Mỹ chắc đã tước quốc tịch của tôi rồi.”

“Vài tháng trước, tôi vẫn còn phục vụ trong Lực lượng Không quân Hải quân Mỹ. Sau đó, tôi được thông báo, có thể mua lại chiếc máy bay chiến đấu của mình. Sau đó quay về Anh. Giúp Anh chiến đấu. Khi đó, tôi đã nghe theo lời khuyên này. Không ngại đường xa vạn dặm. Đến Anh. Đáng tiếc, trên đường đi, chiếc tàu chở hàng mà tôi ngồi, đã bị đánh chìm.”

“Khi đó trên tàu, có khoảng hơn năm trăm người giống như tôi. Họ đều đến từ khắp nơi trên Mỹ. Chuẩn bị đến Anh tham gia vào cuộc Thế chiến này.” Bruce tiếp tục nói: “Và sau khi chúng tôi bị đánh chìm, phía Anh để tránh tiết lộ tin tức. Lại liên tiếp mấy lần muốn giết chúng tôi để bịt đầu mối.”

“Chúng tôi được tàu ngầm Đức cứu. Anh lại tấn công chiếc tàu ngầm mà chúng tôi đang ngồi. Chúng tôi đi trên tàu chiến của Đức. Hải quân Anh lại tấn công tàu chiến của Đức. Ban đầu có hàng trăm người được cứu. Bây giờ, chỉ còn lại những người như chúng tôi.”

Những lời nói của Bruce, khiến các phóng viên có mặt, vô cùng phấn khích. Họ biết, mình đã có được một bí mật kinh thiên động địa.

Khi người Mỹ đang hô hào sẽ không xen vào cuộc chiến ở lục địa cũ. Phía Mỹ, đã âm thầm hành động. Họ bí mật phái một phần quân nhân, bao gồm cả trang bị, đến Anh. Giúp Anh chiến đấu.

Điều này quả thực là lừa dối toàn bộ người dân Mỹ!

Heller John, phóng viên của tờ New York Times vội vã đến. Anh ta đã không phỏng vấn được bài diễn thuyết của Thụy Khắc. Nhưng lại phỏng vấn được người lính Mỹ được cứu sống này. Anh ta vô cùng phấn khích.

“Vậy bây giờ anh tính sao? Định làm gì?” John hỏi.

“Tôi không chuẩn bị về Mỹ nữa. Cũng không chuẩn bị đi Anh. Đối với tôi mà nói, hai nơi này, đều là nơi đau lòng.” Bruce nói.

“Vậy anh định ở lại Đức?”

“Đúng vậy. Tôi muốn ở lại Đức. Mặc dù ban đầu tôi đến đây với tâm lý chiến đấu cho Anh. Nhưng, mạng sống của tôi, lại là do Hải quân Đức ban tặng. Không có họ, tôi đã mất mạng rồi. Sau khi nghe bài diễn thuyết của Quốc trưởng Thụy Khắc. Tôi càng nhận ra rằng đây là một âm mưu.”

“Đức, là bên chính nghĩa. Tôi quyết định, tôi sẽ tham gia vào quân đội Đức. Cùng nhau chiến đấu vì hòa bình của Châu Âu.” Bruce nói.

John trong lòng vô cùng kinh ngạc. Đây tuyệt đối là một tin tức kinh thiên động địa. Một chiến binh từ Mỹ, lại muốn tham gia vào quân đội Đức. Đây là vì chính nghĩa!

Đây chắc chắn là một tin tức lớn. Mình phải nhanh chóng viết bài. Để tòa soạn của mình nhanh chóng đăng tải tin tức gây sốc nhất này.

Gần như ngay trong ngày. Khi Berlin sắp về đêm. New York vẫn còn buổi chiều. Báo phụ san của tờ New York Times, đã được phát hành.

Đồng thời, các tờ báo lớn khác, cũng đều đăng những tin tức tương tự. Chỉ là, tờ báo của New York Times, là gây chấn động nhất.

“Hôm nay trên tàu Deutschland, lời nói của Quốc trưởng Thụy Khắc mạnh mẽ, lý lẽ hùng hồn. Còn Roosevelt vừa mở miệng đã ăn một cái tát vang dội.”

“Roosevelt khi chưa làm rõ nguyên nhân của cuộc chiến ở lục địa Châu Âu, đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Đức. Thổi phồng mối đe dọa của Đức. Hắn muốn lật đổ hai nhà độc tài ở Châu Âu. Từ đó dựng lên một nhà độc tài mới ở Châu Mỹ.”

“Lời kêu gọi của Roosevelt đã nghiêm trọng bỏ qua những sai lầm mà Anh và Pháp đã gây ra sau chiến tranh và trách nhiệm của họ đối với sự nghèo đói của các quốc gia trung tâm!”

Tờ New York Times công kích Roosevelt, là khá dữ dội. Dù sao, hậu thuẫn của tờ New York Times, là Đảng Cộng hòa. Và Roosevelt đã tái đắc cử hai nhiệm kỳ. Cũng nên cút đi rồi. Ứng cử viên tổng thống của Đảng Cộng hòa, Wendell Willkie, đang rục rịch. Đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tạt nước bẩn vào Roosevelt.

Đương nhiên, không chỉ có báo của Đảng Cộng hòa. Ngay cả những tờ báo dưới sự kiểm soát của Đảng Dân chủ. Nhiều bình luận đều chỉ trích Roosevelt vô cớ gây ra tranh chấp. Không nên can thiệp vào chuyện của Châu Âu.

Đặc biệt, rất nhiều công ty lớn, đều đang làm ăn lớn với Đức. Bây giờ cuộc chiến ở Châu Âu, vốn là do Anh và Pháp xúi giục Ba Lan, ám sát Hitler mà gây ra. Anh và Pháp đã tuyên chiến với Đức trước. Tất cả những điều này, Đức căn bản không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể chiến đấu.

Đánh thì đánh thôi. Đức và Anh, Pháp đánh nhau. Vừa hay những công ty lớn này của Mỹ, đều có thể thu được nhiều lợi ích hơn!

Hãy nhìn công ty Rockefeller, đã có được cổ phần của mỏ dầu ở Libya. Khiến công ty có thêm rất nhiều lợi nhuận. Vô cùng có lợi. Các nhà tư bản khác, đã sớm đỏ mắt rồi.

Đức còn rất nhiều mặt, đều cần sự giúp đỡ của Mỹ. Bây giờ, lại còn nói Đức muốn xâm lược bản thân Mỹ. Chân của Roosevelt bị què, đầu óc cũng bị què theo sao?

Roosevelt đang lẫn lộn phải trái. Nói Đức đang xâm lược. Hơn nữa, không thông qua sự đồng ý của Quốc hội, lại bí mật cung cấp lực lượng vũ trang cho Anh. Điều này là muốn kéo Mỹ vào bánh xe chiến tranh của Thế chiến II.

Mỹ tuyệt đối không thể tham gia! Bây giờ, Mỹ vừa hay có thể bán vũ khí.

Hiện tại, chủ nghĩa biệt lập trong nước Mỹ, là đang dâng cao nhất. Đây không phải là Thế chiến I. Cả nước đều hăng hái muốn chia một miếng bánh trên chiến trường Châu Âu.

Những lời chỉ trích này, đều đổ lên người Roosevelt. Roosevelt biết. Hắn đang gặp phải một cuộc khủng hoảng niềm tin nghiêm trọng. Đặc biệt là tên Thụy Khắc đó. Lại chỉ ra rằng mình muốn tham gia tranh cử tổng thống lần thứ ba.

Mình đương nhiên có ý định này. Nhưng bây giờ, tên Thụy Khắc đó, dùng lời lẽ hèn hạ. Dùng những lời lẽ mang tính kích động cực mạnh và logic xảo trá. Lại khiến mình không nói nên lời.

Sự phẫn nộ của người dân Mỹ, cứ như vậy mà bị khuấy động. Nếu mình muốn thành công trong cuộc tranh cử nhiệm kỳ thứ ba. Thì mình chỉ có thể thuận theo ý dân hiện tại.

“Thưa tổng thống, ngài cần phải đến tham dự cuộc họp chất vấn khẩn cấp của Quốc hội. Ngài đã vi phạm Đạo luật độc lập. Cung cấp nhân lực và vũ khí cho Anh. Hơn nữa, còn muốn giết các chiến binh của chúng ta sau đó để che đậy.” Chánh văn phòng Nhà Trắng nói với Roosevelt.

Sắc mặt của Roosevelt rất khó coi. Hắn biết. Đảng đối lập sẽ không nhìn hắn ngồi vững vị trí này. Luôn muốn làm ra chuyện gì đó. Bây giờ, hắn không thể không hạ thấp thái độ. Thông qua cuộc chất vấn của Quốc hội. Nếu không, khi thủ tục luận tội tổng thống được khởi động. Cuộc tranh cử nhiệm kỳ thứ ba của hắn, sẽ càng không có hy vọng.

Đám dân ngu này! Roosevelt thực sự không còn lời nào để nói.

Đức bây giờ đã bắt đầu đánh nhau với Anh và Pháp. Cách tốt nhất của Mỹ, đương nhiên là thu hoạch quả ngọt. Lợi dụng lúc Châu Âu đại loạn. Mở rộng phạm vi thế lực của Mỹ. Bây giờ ngồi nhìn. Đây cũng là quan điểm của một bộ phận người.

Nhưng, họ đều đã đánh giá thấp sức chiến đấu của người Đức. Đợi đến khi Mỹ muốn nhúng tay vào. E là đã không còn cơ hội nữa rồi!

Người cai trị cần dân ngu. Nhưng người cai trị không cần dân chủ. Bây giờ, hắn thực sự ghen tị với hai nhà độc tài ở Châu Âu đó. Họ làm thế nào, mà có thể nhận được sự ủng hộ của toàn bộ người dân?
 
Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 493 : Ánh sáng chiến thắng


Chương 493: Ánh sáng chiến thắng

“Tôi cam kết, sẽ không can thiệp vào cuộc chiến ở lục địa cũ. Điều này không liên quan gì đến chúng tôi, Mỹ.” Sau khi chịu đựng cuộc chất vấn kéo dài hai tiếng đồng hồ của Quốc hội, Roosevelt mệt mỏi rã rời. Cuối cùng đã đưa ra lời hứa này với các đại biểu tham dự.

Không can thiệp vào lục địa cũ. Không liên quan gì đến Mỹ. Bây giờ cuộc chiến ở lục địa cũ, là do Anh và Pháp tự tìm lấy.

“Tôi sẽ nghiêm ngặt tuân thủ Đạo luật độc lập.” Roosevelt nói: “Bây giờ, chúng ta chỉ cần theo dõi cuộc chiến đang diễn ra ở Châu Âu là được.”

Đám ngốc này, trong mắt chỉ chăm chăm vào lợi ích. Đức đúng là đã cho các doanh nghiệp Mỹ rất nhiều lợi ích. Nhưng suy cho cùng, nếu Đức trở thành một thế lực độc bá, đối với Mỹ sẽ không có bất kỳ lợi ích nào. Nếu để Đức thống nhất Châu Âu, đối với Mỹ mà nói, đó càng là một thảm họa.

Mặc dù Roosevelt có thể nhìn thấy điều đó. Nhưng bây giờ hắn không thể thể hiện ra. Mỹ không cần một phần tử hiếu chiến lên nắm quyền. Hắn còn muốn làm tổng thống thêm một nhiệm kỳ nữa!

Bước chân loạng choạng trở về văn phòng của mình. Hắn đã thấy trợ lý của mình, Hull.

“Thưa tổng thống, quân đội Đức tiến triển vô cùng nhanh chóng.” Hull nói: “Các cuộc tấn công của họ ở Bỉ và tuyến Maginot đều là tấn công giả. Lực lượng chủ lực của họ, đã đi xuyên qua rừng Ardennes. Chọc thẳng vào lãnh thổ Pháp. Bây giờ, lực lượng viễn chinh của Anh và lực lượng chủ lực của Pháp ở lại Bỉ và Hà Lan, có nguy cơ bị bao vây!”

Đức, đã không phạm phải sai lầm của Thế chiến I. Cuộc chiến của họ trên đất Pháp, tiến triển vô cùng thuận lợi.

“Ngoài ra, chúng ta vừa nhận được tin. Hạm đội chủ lực của Anh, đã bị đánh tan trong cuộc đối đầu với hạm đội Đức ở Đại Tây Dương.”

Hai tin này, đều là tin xấu! Roosevelt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh hoàng hôn đang lặn. Lẩm bẩm nói: “Mỹ, còn có thể đứng ngoài cuộc bao lâu nữa? Nếu Đức cũng chế ngự được Anh. Mỹ, liệu có thể đứng ngoài cuộc không?”

Bây giờ Đức đang trăm phương nghìn kế tỏ ra thân thiện. Mặc dù bài phát biểu của Thụy Khắc trên tàu Deutschland, đoạn cuối cùng vô cùng chân thành. Dường như là đang tỏ ra thiện ý với Mỹ. Nhưng, Roosevelt biết. Một khi Đức chinh phục được Anh. Vậy thì, một Châu Âu thống nhất dưới sự lãnh đạo của Đức. Tuyệt đối là mối đe dọa lớn nhất đối với Mỹ.

Đáng tiếc, bây giờ, mình lại không thể ngay lập tức ra tay viện trợ cho Anh!

Berlin.

Vừa kết thúc bài diễn thuyết trên tàu Deutschland. Thụy Khắc lại quay trở lại Berlin. Lịch trình của anh ta rất bận rộn. Dù sao, cuộc chiến hiện tại, liên quan đến vận mệnh trăm năm của Đức!

“Toàn bộ Tập đoàn quân A của chúng ta, đều đã vượt qua sông Meuse. Bây giờ, không còn gì có thể cản được bước tiến của chúng ta nữa rồi.” Tướng Keitel nói với Thụy Khắc.

Người đầu tiên vượt qua sông Meuse, là quân đội của Rommel. Sau khi Rommel vượt qua, Anh và Pháp đã từng cố gắng xoay chuyển tình thế bằng không kích. Trong vài ngày, trên bầu trời sông Meuse đã bùng nổ một trận không chiến với quy mô chưa từng có.

Máy bay ném bom của Anh và Pháp dưới sự yểm trợ của máy bay chiến đấu. Bay thẳng đến bến phà sông Meuse. Quân Đức thì xuất động khoảng 5 liên đoàn máy bay chiến đấu để chặn đánh. Hai bên đã huy động hơn 500 máy bay. Sau hai ngày chiến đấu, Không quân Anh và Pháp chịu tổn thất nặng nề, buộc phải rút lui khỏi trận chiến. Tất cả những cây cầu phao của quân Đức đều nguyên vẹn.

Dựa vào những cây cầu phao này, quân đội Đức đã hoàn toàn vượt qua sông Meuse. Đây là một chiến thắng vĩ đại!

Sông Meuse, cũng là một rào cản tự nhiên của Anh và Pháp. Khi thiên hiểm Meuse đã bị vượt qua, không còn gì có thể ngăn cản quân đội Đức tiến công nữa rồi.

Sau khi vượt qua sông Meuse, Sư đoàn thiết giáp số 1 đã nhanh chóng tiến về phía Tây. Vào lúc hoàng hôn ngày 14, họ đã vượt qua kênh đào Ardennes. Cắt đứt liên lạc giữa Tập đoàn quân số 2 và số 9 của quân Pháp.

Còn sư đoàn thiết giáp của Rommel, lực lượng đi đầu. Thì lao thẳng về phía eo biển Manche. Mục tiêu chính là Dunkirk! Tốc độ tiến công của lực lượng thiết giáp, là điều mà người Anh và Pháp đã không lường trước được. Lực lượng xe tăng dốc toàn lực tiến lên. Đi trong hậu phương trống rỗng của Anh và Pháp. Gần như là đi dã ngoại trên chính đất nước của mình vậy.

Các tập đoàn quân hạng nặng của Pháp và Anh, Bỉ, đã bị bao vây trong một khu vực hẹp dài giữa Dunkirk và Metz. Sự liên hệ của họ với miền Nam Pháp đã bị cắt đứt hoàn toàn. Điều này có nghĩa là toàn bộ cục diện chiến trường Pháp đã không thể cứu vãn được nữa.

Toàn bộ phòng họp, đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ. Trước khi khai chiến, rất nhiều chỉ huy đều do dự. Dù sao, Đức trong Thế chiến I, đã thua Pháp. Lần này, Đức căn bản không thể thua được.

Và bây giờ, chiến thắng đã ở ngay trước mắt!

“Quốc trưởng vĩ đại, lần này chinh phục được Pháp. Ngài sẽ được ghi vào sử sách với tư cách là lãnh tụ vĩ đại nhất của chúng ta!” Brauchitsch nói với Thụy Khắc.

Trước đây, Thụy Khắc luôn ở phía sau hậu trường. Người Đức sùng bái nhất, vẫn là Quốc trưởng Hitler. Còn bây giờ, cùng với việc Pháp bị chinh phục, địa vị của Thụy Khắc, cũng sẽ thực sự được định đoạt!

Không chỉ là những người dân cuồng nhiệt. Những đội quân SS trung thành. Ngay cả Wehrmacht cũng tràn ngập sự kính trọng và tôn sùng tuyệt đối đối với Thụy Khắc. Bây giờ, cho dù Thụy Khắc có bảo họ đi chết. Họ cũng sẽ thực hiện mà không chút do dự!

Thời cơ, đã chín muồi.

Đợi đến khi chiến dịch Pháp kết thúc. Thụy Khắc sẽ ra sức cất nhắc những vị tướng khiến anh ta yên tâm. Trong Wehrmacht, một bộ phận người sẽ được thăng tiến. Đồng thời, một bộ phận khác, cũng sẽ phải nghỉ hưu.

Sự kiện 720 trong lịch sử sau này. Danh sách những người đó, vẫn còn trong đầu Thụy Khắc. Những người không trung thành như vậy. Bây giờ cho dù họ có ủng hộ Thụy Khắc đến mức nào đi nữa. Thụy Khắc cũng tuyệt đối sẽ không dùng lại.

Trước đây, không lợi dụng chuyện gián điệp để tiếp tục phát huy. Là vì nền tảng của Thụy Khắc vẫn chưa đủ vững chắc. Còn bây giờ, anh ta tuyệt đối có thể hô một tiếng, vạn người hưởng ứng.

“Bây giờ, chúng ta không cần lo lắng về chiến thắng của chiến dịch Pháp. Chúng ta lo lắng là sự rút lui của quân đội Anh và Pháp.” Thụy Khắc nói: “Sau khi chúng ta bao vây lực lượng chủ lực của Anh và Pháp. Chắc chắn họ sẽ đột phá vòng vây. Mục tiêu của chúng ta, là phải tiêu diệt toàn bộ họ!”

Cuộc di tản Dunkirk trong lịch sử, vẫn còn trong đầu Thụy Khắc. Ban đầu, quân đội Đức có thể tiêu diệt hoàn toàn quân đội Anh và Pháp. Đáng tiếc, tất cả đều bị Göring phá hỏng.

Vào thời điểm quan trọng. Lục quân Đức đã bị ra lệnh tạm dừng tiến công. Để cho Không quân của Göring có một sân khấu để thể hiện. Kết quả, Không quân căn bản không thể ngăn cản quyết tâm của người Anh. Dưới sự chỉ huy của Churchill, một lượng lớn quân đội, đã rút về lãnh thổ Anh.

Nếu không có sự rút lui của những đội quân này. Vậy thì, kế hoạch tấn công Anh của Đức, sẽ giảm đi rất nhiều trở ngại. Có thể nói, lực lượng mới này, đã bảo vệ được Anh. Hơn nữa, sau này, còn một lần nữa vượt qua eo biển Manche. Đặt chân lên lục địa Châu Âu. Và diệt vong Đức.

Thụy Khắc đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Và mục tiêu của Thụy Khắc, chính là nhất định phải đánh đến tận lãnh thổ Anh! Chỉ có chiếm được Anh, mới có thể tránh được việc tác chiến trên hai mặt trận. Yên tâm phát động tấn công về phía Đông.

“Không cần quan tâm đến miền Nam Pháp. Quân đội SS của chúng ta, và Tập đoàn quân A của chúng ta, đều phải lấy việc tiêu diệt toàn bộ liên quân Anh, Pháp ở phía Bắc, làm mục tiêu tác chiến chính.” Thụy Khắc nói: “Đồng thời, để ngăn chặn họ đột phá vòng vây, chúng ta phải thành lập một cơ quan chỉ huy liên quân ba binh chủng.”
 
Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 494 : Hai nghìn tấn vàng


Chương 494: Hai nghìn tấn vàng

Lời nói của Shirer khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Trong thời đại này, một số quốc gia có Lục quân và Hải quân, một số khác có cả Lục quân, Hải quân và Không quân. Trong đó, Lục quân là binh chủng truyền thống, Hải quân đứng thứ hai, còn Không quân mới nhất, nhiều đơn vị Không quân hiện vẫn thuộc phi đội hàng không của Lục quân.

Các binh chủng cạnh tranh nguồn lực rất gay gắt, ví dụ như Lục quân và Hải quân là gay gắt nhất. Bởi lẽ, Hải quân là một binh chủng đốt tiền, việc đóng tàu chiến tiêu tốn một khoản kinh phí khổng lồ, điều này tất yếu sẽ gây ra sự bất mãn từ các binh chủng khác.

Chẳng hạn như ở đảo quốc, mâu thuẫn giữa Lục quân và Hải quân là nghiêm trọng nhất, còn ở Mỹ thì hiện tại chưa đến mức đó.

Về phía Đức, các binh chủng có sự cạnh tranh nhưng cũng có hợp tác, tuy nhiên tạm thời vẫn khá hòa thuận.

Dù sao thì người đứng đầu Không quân, Göring, vẫn đang là người thực vật trong bệnh viện của ông ta, Không quân mất đi trụ cột nên không thể cứng rắn được, buộc phải nghe theo sự sắp xếp của Shirer.

Không quân sử dụng máy bay chiến đấu do Hải quân nghiên cứu phát triển nên cũng không thể cứng rắn trước mặt Hải quân, nhờ vậy mà mối quan hệ vẫn khá hòa thuận.

Thế nhưng, hòa thuận là hòa thuận, còn nói đến việc chỉ huy chung ba quân thì không thực tế. Giữa các binh chủng vẫn tồn tại mâu thuẫn, với những tư duy đã ăn sâu bén rễ, làm sao có thể dễ dàng hòa hợp với nhau?

Tướng Keitel là người đầu tiên lên tiếng: "Quốc trưởng, tại sao lại phải thành lập một Bộ chỉ huy chung ba quân?"

"Mọi người nghĩ xem, khi liên quân Anh-Pháp bị chúng ta bao vây, họ sẽ đột phá về hướng nào?" Shirer đặt một câu hỏi cho các sĩ quan trước mặt.

Về hướng nào? Rất nhiều người chưa từng suy nghĩ kỹ, dù sao thì, có vẻ đây không phải là một vấn đề lớn.

"Đột phá về phía nam?" Brauchitsch hỏi.

Hiện tại đang bao vây miền bắc nước Pháp, ở miền nam nước Pháp có những thành phố lớn quan trọng, thủ đô cũng ở phía nam, vì vậy, họ hẳn sẽ đột phá về phía nam?

"Nếu đột phá về phía nam, họ có thể chạy thoát khỏi các đơn vị cơ giới hóa của chúng ta không?" Shirer nói: "Hơn nữa, Tây Ban Nha ở phía nam cũng có mối quan hệ mật thiết với chúng ta, người Pháp không biết sao? Ít nhất là người Anh có sẵn lòng đẩy quân đội của họ vào hố lửa nữa không?"

Phân tích của Shirer rất có lý, đừng nói người Pháp, ngay cả người Anh cũng sẽ không tiến quân về phía nam nữa.

Mặt khác, nếu muốn đột phá về phía nam, họ phải vượt qua phòng tuyến của Lực lượng SS Waffen, sức chiến đấu mạnh mẽ của Lực lượng SS Waffen là cơn ác mộng của liên quân Anh-Pháp, họ hoàn toàn không thể đột phá, đó chẳng khác nào tự sát.

Nếu không thể đột phá về phía nam, thì câu trả lời đã quá rõ ràng.

Đến eo biển Manche!

Không chỉ Lực lượng Viễn chinh Anh, ngay cả quân đội Pháp, khi không thấy hy vọng chiến thắng, cũng sẽ đưa ra lựa chọn, đến Anh!

Họ sẽ đi về phía bắc, về phía tây, với một bờ biển dài như vậy, họ sẽ luôn tìm được một địa điểm thích hợp. Chỉ cần Anh phái một số lượng lớn tàu thuyền, họ có thể đón quân đội của mình trở về Anh.

Trong các cuộc chiến tranh trước đây, chỉ có Anh phái quân đội lên chiến trường châu Âu, chứ chưa từng xảy ra chiến tranh trên đất Anh. Anh rất an toàn vì ngăn cách với lục địa châu Âu bằng eo biển.

Vì vậy, những đội quân Anh-Pháp này, hẳn sẽ rút lui về phía Anh!

Vậy làm thế nào để ngăn chặn đối phương rút lui? Chỉ có Lục quân thì đương nhiên không đủ, cần phải có sự phối hợp của Hải quân và Không quân, nói đến phối hợp, không gì hiệu quả hơn việc chỉ huy hiệp đồng.

Đề xuất của Shirer nhận được sự tán thành của những người khác. Trên thực tế, hiện tại, không ai có thể thay đổi những đề xuất mà Shirer đưa ra, đề xuất của Shirer chính là chân lý, chưa bao giờ sai.

"Chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta phải thành lập Bộ chỉ huy chung trong vòng ba ngày." Shirer nói: "Ba ngày sau, Bộ chỉ huy chung của chúng ta sẽ có thể phát huy sức mạnh to lớn."

Shirer làm như vậy đương nhiên là có mục đích sâu xa hơn, đó là đặt nền móng cho việc xây dựng chế độ Tổng Tham mưu trưởng liên quân sau này, đồng thời kết hợp với những thay đổi nhân sự sắp tới, loại bỏ hoàn toàn những người có tư tưởng khác biệt.

Về mặt thủ đoạn chính trị và kiểm soát quân đội, Shirer tuyệt đối rất cứng rắn và cũng biết dùng mưu kế.

Bộ chỉ huy này, sau này sẽ phát huy tác dụng lớn hơn nữa.

"Đồng thời, chúng ta cũng phải chú ý đến việc huấn luyện lính dù và lính thủy đánh bộ. Sau khi chinh phục Pháp, chúng ta sẽ tiếp tục chinh phục Anh."

Pháp, chỉ là một khởi đầu!

Đổ bộ vượt biển, lính dù và lính thủy đánh bộ sẽ đóng vai trò quan trọng hơn. Giờ đây, tiếng kèn tiến công sắp sửa vang lên.

Không có thời gian để nghỉ ngơi, phải nhanh chóng chinh phục Pháp và Anh, khi luồng dư luận ở Mỹ vẫn là không can thiệp vào chiến tranh ở Cựu lục địa, Anh phải rơi vào tay phe ta.

Sau khi thảo luận về chiến lược trong thời gian gần đây, đã hơn một giờ trôi qua. Bước ra khỏi phòng họp, Shirer xoa xoa đầu, nếu có thể, ông thực sự muốn trở thành một người bình thường. Số phận của Đế chế đang đè nặng lên một mình ông, nặng trĩu.

Ngồi xuống chiếc ghế rộng, Shirer nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, ông biết đó là Reinhard.

"Quốc trưởng, theo lệnh của ngài, chúng tôi đã giám sát chặt chẽ Thống đốc Ngân hàng Pháp, Pierre-Fournier. Cách đây năm giờ, Bộ trưởng Tài chính Pháp, Lucien-Lamourie, đã gặp Fournier. Kế hoạch bí mật mà họ bàn bạc, chúng tôi vẫn đang tìm hiểu, nhưng nội dung đại khái của kế hoạch đã bị chúng tôi chặn lại."

Ngân hàng Pháp là ngân hàng trung ương của Pháp. Được thành lập vào ngày 18 tháng 1 năm 1800 bởi Napoléon Bonaparte, khi đó là Đệ nhất Tổng tài, mục đích ban đầu của nó là phụ trách phát hành tiền giấy, giúp kinh tế Pháp thoát khỏi suy thoái do Cách mạng Pháp gây ra.

Sau đó, Ngân hàng Pháp nhanh chóng phát triển, độc quyền quyền phát hành tiền tệ trên toàn nước Pháp, hoàn thành quá trình chuyển đổi sang một ngân hàng trung ương hiện đại. Đồng franc do nó phát hành là tiền tệ hợp pháp của Pháp, ngoại tệ và vàng mà nó nắm giữ là sự đảm bảo cho sức mua quốc tế của đồng franc, trái phiếu mà nó bán là sự đảm bảo tín dụng cao nhất, đồng thời cũng là kênh cuối cùng để chính phủ Pháp huy động vốn.

Có thể nói không ngoa rằng, ai nắm được Ngân hàng Pháp, người đó nắm được huyết mạch kinh tế của Pháp.

Ví dụ rõ ràng nhất về điều này là Công xã Paris.

Năm đó, ngọn lửa cách mạng bùng cháy dữ dội, tưởng chừng như toàn bộ nước Pháp sẽ đổi thay. Vài quan chức cũ tháo chạy tháo chạy về Versailles, nhờ kiểm soát Ngân hàng Pháp, đã dễ dàng huy động được một khoản tiền khổng lồ 2 tỷ franc vàng để dùng cho nội chiến.

Nhờ lợi thế về tài chính, họ nhanh chóng tập hợp được một lượng lớn những người phục hồi chế độ cũ, và đã thành công trong việc cứu vãn đất nước.

Bài học của Công xã Paris cho thấy, một chính quyền cách mạng không nắm được huyết mạch kinh tế thì rất yếu ớt và dễ bị đánh bại.

Cho đến nay, Ngân hàng Pháp vẫn nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ Pháp. Và ngân hàng này nắm giữ lượng vàng dự trữ chính của Pháp, lên tới 2.226 tấn!

Trước đây, việc thu giữ sáu trăm tấn vàng của Tây Ban Nha đã giúp Đức bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng. Còn bây giờ, là hơn hai nghìn tấn!

Có thể nói, chỉ cần có được số vàng này, Đức sẽ có đủ tài chính để hoàn thành toàn bộ cuộc chiến ở châu Âu, không chỉ là đánh Anh, mà cả đánh Liên Xô cũng đủ!

Đồng thời, chỉ cần có được số vàng này, Đức có thể tiếp tục cung cấp một lượng lớn tiền cho các nhà tư bản Mỹ, mua các sản phẩm do họ sản xuất. Nhờ đó, những nhà tư bản đó có thể tiếp tục ủng hộ Đức.

Chỉ cần Đức không đe dọa Mỹ, những nhà tư bản đó làm sao có thể kiên quyết chống lại Đức? Sự kiện Trân Châu Cảng trong lịch sử đã kích động người Mỹ, còn bây giờ, Shirer không muốn dính vào mớ bòng bong của đảo quốc.

"Lucien đã thông báo cho Thống đốc Fournier rằng ông ấy phải khẩn trương chuyển toàn bộ số vàng dự trữ trong thời gian ngắn. Kế hoạch khẩn cấp sơ tán vàng này có mật danh là 'Cá'. Nhiệm vụ đầu tiên của kế hoạch này là chuyển vàng từ các kho tiền trên khắp đất nước một cách nhanh chóng và bí mật đến các cảng ven biển Toulon, Brest và Le Verdon, sau đó vận chuyển bằng đường biển ra ngoài lãnh thổ." Reinhard nói.

"Tốt, tiếp tục theo dõi, tôi tin rằng hệ thống tình báo của chúng ta sẽ không làm tôi thất vọng." Shirer nói.
 
Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 495 : Chế tạo thành công bóng bán dẫn


Chương 495: Chế tạo thành công bóng bán dẫn

Reinhard sẽ không sai sót, lần trước việc thu gom vàng của Tây Ban Nha đã được Reinhard thực hiện rất thành công, Shirer tin rằng lần này vàng của Pháp cũng nhất định sẽ nằm trong tay.

Có được lô vàng này, sự nghiệp của Đức chắc chắn sẽ thành công! Shirer tin rằng với việc ông xuyên không, không gian và thời gian này đã khác so với lịch sử.

Reinhard rời đi, bên ngoài trời đã tối, vô tình lại là một ngày bận rộn. Shirer ngáp một cái, đã mấy ngày rồi ông chưa về nhà.

Tình hình chiến sự đã ổn định, ông không còn gì phải lo lắng nữa. Giờ đây, ông cũng không sợ ai đó lo sợ lùi bước, hiện tại, từ trên xuống dưới đều tràn ngập niềm vui chiến thắng.

Về nhà thôi.

Đứng dậy, vừa định khoác áo về nhà, chiếc áo khoác của ông lại làm một chồng tài liệu trên bàn rơi xuống đất.

Chồng tài liệu này vừa mới được gửi đến. Shirer nhìn chồng tài liệu, lắc đầu. Là một quốc trưởng, mỗi ngày có vô số việc phải làm. Có lẽ chỉ có những người chăm chỉ như Chu Nguyên Chương mới thích cuộc sống như vậy.

Ông cúi đầu nhìn, đột nhiên, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Một bản báo cáo nổi bật trước mắt.

Công ty GEMA đã thử nghiệm thành công một loại bóng bán dẫn tiếp giáp PN!

Là người đến từ thế giới sau này, Shirer đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.

Bóng bán dẫn mới thực sự mở ra một cánh cửa mới cho công nghệ điện tử. Mạch tích hợp của thế hệ sau phát triển trên nền tảng của bóng bán dẫn, và nền tảng của công nghệ vi điện tử chính là bóng bán dẫn!

Shirer rất quan tâm đến khía cạnh này, đã nhiều lần đưa ra những chỉ đạo, hy vọng có thể sớm chế tạo ra bóng bán dẫn.

Từng có lúc, theo đề xuất của Shirer, việc thu nhỏ ống chân không đã diễn ra rất thuận lợi, thể tích của các loại ống chân không đã được thu nhỏ thành công xuống còn một phần mười so với ban đầu.

Thế nhưng, đây đã là giới hạn của ống chân không. Công nghệ tương lai tuyệt đối không thể thiếu bóng bán dẫn, máy tính, radar, sonar, và đủ loại thiết bị điện tử đều cần một lượng lớn bóng bán dẫn.

Đây là một khám phá mang tính thời đại!

"Quốc trưởng, ngài muốn về nhà không?" Vệ sĩ Graf hỏi Shirer.

"Không, đến công ty GEMA." Shirer nói.

Ông đã không thể chờ đợi thêm được nữa.

Trong Thế chiến thứ hai, rất nhiều công nghệ đã ra đời, nhiều hơn cả một trăm năm trước đó. Có thể nói, chiến tranh chính là một chất xúc tác.

Trên xe, Shirer không ngừng vui mừng, từ đây sẽ mở ra cánh cửa của công nghệ vi điện tử.

Điều này có ý nghĩa gì? Các vũ khí dẫn đường chính xác của phe ta có thể được tối ưu hóa hơn nữa, chi phí giảm xuống. Radar của phe ta có thể nhỏ gọn hơn, khoảng cách dò tìm xa hơn, độ chính xác cao hơn, thậm chí đáp ứng được nhu cầu dẫn đường của radar bắn từ pháo!

Máy điện báo vô tuyến của phe ta cũng sẽ nhẹ hơn và dễ dàng hơn trong việc thực hiện công nghệ mã hóa nhảy tần.

Trong lịch sử, mãi đến tháng 12 năm 1947, Phòng thí nghiệm Bell của Mỹ mới chế tạo thành công một loại bóng bán dẫn tiếp xúc điểm bằng germani. Nhưng thực ra, việc nghiên cứu bán dẫn đã bắt đầu từ rất sớm.

Trong 10 năm đầu của thế kỷ 20, hệ thống thông tin đã bắt đầu ứng dụng vật liệu bán dẫn. Ví dụ, máy thu thanh tinh thể đã sử dụng vật liệu bán dẫn để dò sóng.

Còn về phát minh bóng bán dẫn, sớm nhất có thể truy nguyên từ năm 1929, khi kỹ sư Lilienfeld đã nhận được bằng sáng chế cho một loại bóng bán dẫn.

Tuy nhiên, do trình độ kỹ thuật lúc bấy giờ, vật liệu để chế tạo linh kiện này không đạt được độ tinh khiết cần thiết, khiến cho loại bóng bán dẫn này không thể được chế tạo.

Trong Thế chiến thứ hai, nhiều phòng thí nghiệm đã đạt được không ít thành tựu trong việc chế tạo và nghiên cứu lý thuyết về vật liệu silic và germani, điều này đã đặt nền tảng cho việc phát minh ra bóng bán dẫn.

Có thể nói, những công nghệ này đã có tiền đề, chỉ cần sử dụng nhiều tài lực, vật lực và nhân lực hơn để tập trung nghiên cứu.

Các quốc gia khác có lẽ vẫn chưa nhận ra ý nghĩa to lớn mà bóng bán dẫn mang lại, nhưng Shirer thì rõ. Ở thế giới sau này, không có vi điện tử thì không thể đi đâu được.

Hơn nữa, Shirer xuất thân từ ngành kỹ thuật, đương nhiên rất hiểu biết về mạch điện tử, cũng rất quen thuộc với tiếp giáp PN, loại phổ biến nhất trong bóng bán dẫn.

Điều duy nhất cần làm là sử dụng công nghệ công nghiệp của thời đại này để chế tạo nó!

"Kéttt," đã đến công ty.

Đây vốn chỉ là một công ty nhỏ, nhưng dưới sự hỗ trợ của Shirer, quy mô công ty đã mở rộng gấp trăm lần. Hiện tại, công ty GEMA là công ty nghiên cứu và sản xuất radar quan trọng nhất của Đức, đồng thời cũng là một cơ quan mật.

Ví dụ, ngay ở cổng, có Gestapo bảo vệ.

Xe của Shirer đỗ thẳng trước tòa nhà, đây là viện nghiên cứu của công ty. Lúc này, Tiến sĩ Hollmann vừa nhận được tin, vội vã chạy ra.

Tài liệu của ông đã được gửi lên ba ngày trước, tài liệu của các cơ quan nghiên cứu hậu phương như của ông phải xếp sau thông tin tình báo quân đội, vì vậy phải chờ vài ngày mới được báo cáo lên.

Khi biết tin Shirer đến, ông vô cùng phấn khích. Nhìn Shirer bước xuống xe, ông đã không giấu được sự xúc động của mình: "Quốc trưởng vĩ đại, ngài đúng là một thiên tài. Chúng tôi đã làm theo ý tưởng của ngài và chế tạo thành công linh kiện điện tử mới. Đây là một phát minh vĩ đại!"

Sử dụng các quy trình pha tạp khác nhau, thông qua quá trình khuếch tán, tạo ra chất bán dẫn loại P và chất bán dẫn loại N trên cùng một đế bán dẫn. Tại giao diện của chúng sẽ hình thành vùng điện tích không gian gọi là tiếp giáp PN.

Tiếp giáp PN có tính dẫn điện một chiều, là đặc tính được nhiều linh kiện trong công nghệ điện tử sử dụng, ví dụ như cơ sở vật chất của điốt bán dẫn, bóng bán dẫn lưỡng cực.

Lúc này, Tiến sĩ Hollmann thao thao bất tuyệt kể với Shirer: "Chúng tôi đã thử nghiệm nhiều lần theo thiết kế của ngài, ban đầu đều thất bại. Chúng tôi nhận ra rằng độ tinh khiết của vật liệu bán dẫn không đủ. Chúng tôi đã sử dụng thiết bị luyện kim chân không mới và cuối cùng đã có thể tinh chế germani có độ tinh khiết đủ cao, sau đó, đã thực hiện được phát minh vĩ đại này!"

Đối với bán dẫn, quan trọng nhất là độ tinh khiết của vật liệu, chỉ có luyện kim trong môi trường chân không mới có thể tinh chế được.

Điều này đương nhiên không thể thiếu khoản đầu tư khổng lồ, nếu không, không có viện nghiên cứu nào có được thực lực này.

Shirer gật đầu: "Bóng bán dẫn germani có thể sản xuất công nghiệp, không ngừng nâng cao công nghệ, có thể giảm chi phí. Đồng thời, bóng bán dẫn silic cũng phải được nghiên cứu chế tạo."

Hiện tại, chi phí còn rất cao, nhưng Shirer tin rằng sẽ sớm giảm xuống. Chỉ cần nghe đến định luật Moore, sẽ biết được tốc độ thay đổi của các sản phẩm điện tử.

Có nhiều loại vật liệu bán dẫn, nhưng chỉ có hai loại phù hợp để làm bóng bán dẫn, đặc biệt là silic. Mạch tích hợp hoàn toàn được làm trên tấm silic.

"Chúng tôi đã nghiên cứu, nếu radar sử dụng một lượng lớn bóng bán dẫn, độ tin cậy sẽ tăng lên khoảng một trăm lần." Tiến sĩ Hollmann đưa một chiếc bóng bán dẫn đã được chế tạo cho Shirer xem, cầm trong tay, nó có kích thước gần bằng một hạt đậu phộng.

Không có dây tóc, không có lưới điện, bất kỳ rung động nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của linh kiện điện tử này, độ tin cậy của nó cực kỳ cao.
 
Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 496 : Kế hoạch giải cứu nước Anh


Chương 496: Kế hoạch giải cứu nước Anh

Chiến tranh là chất xúc tác cho khoa học công nghệ. Với sự xuất hiện của Shirer, Đức càng chú trọng phát triển công nghệ, ông biết điều này có tác động lớn đến tiến trình chiến tranh.

Hơn nữa, Đức đã có đủ nguồn tài chính để tiến hành nghiên cứu trên nhiều lĩnh vực, đặc biệt là những lĩnh vực liên quan đến phát triển vũ khí, họ càng dốc toàn lực.

Khi Shirer đang giữa đêm khuya tham quan nhà máy GEMA, để vinh danh các nhà khoa học đã chế tạo ra bóng bán dẫn, thì ở phía bên kia eo biển, cũng có những người không ngủ.

Những tin xấu cứ đến dồn dập.

Lần đầu tiên, có thể nói là bị tấn công bất ngờ, do người Đức đánh lén, còn bây giờ thì sao?

Đầu tiên là vào ban đêm, trong cuộc hải chiến đêm giữa hai bên, vài chiếc tàu đã bị đánh cho tơi tả. Sau đó, vào ban ngày, đuổi kịp tàu chiến của Đức, kết quả là hơn chục chiếc tàu vây đánh một chiếc, vẫn không thể hạ gục được đối thủ. Ngược lại, sau khi lực lượng chủ lực của đối phương đến, hạm đội chủ lực của chính họ lại bị tiêu diệt.

Sau khi Vịnh Scapa bị tấn công, hạm đội chủ lực của Anh đã bị tổn thất nặng nề. Lần xuất kích này, toàn bộ là những tàu được điều động từ các thuộc địa về. Mãi mới tập hợp đủ, tưởng chừng có thể tiến hành một trận hải chiến ra trò với người Đức, kết quả lại bi thảm như vậy.

Khi từng chiếc tàu chiến bị phá hủy, có thể nói, Hải quân Anh không còn khả năng duy trì bá quyền trên biển nữa.

"Tất cả là âm mưu của người Đức. Họ đã kích động cảm xúc của người dân Mỹ, nếu không, chúng ta đã có thể nhận được một số tàu chiến từ Mỹ." Bộ trưởng Bộ Thuộc địa Eden nói.

Hiện tại, ngay cả khi người Anh thắt lưng buộc bụng và đóng tàu chiến ngay lập tức, cũng không kịp nữa. Việc đóng một chiếc tàu chiến tốn rất nhiều thời gian. Cách duy nhất bây giờ là thuê từ Mỹ.

Bây giờ có thể đổ lỗi cho ai? Chỉ có thể đổ lỗi cho người Đức quá xảo quyệt, liên tục kích động cảm xúc của người dân Mỹ, phản đối việc hỗ trợ Anh.

Con đường của nước Anh nên đi về đâu?

Churchill vẫn hút xì gà của mình, ngồi trên một chiếc ghế, gác chân lên. Sắc mặt ông lúc này rất khó coi.

"So với vấn đề trên biển, bây giờ chúng ta vẫn phải quan tâm đến lục địa. Lực lượng viễn chinh chủ lực của chúng ta sắp bị người Đức bao vây. Thưa các vị, đó là lực lượng tinh nhuệ của chúng ta, tuyệt đối không được để mất." Tổng Tham mưu trưởng Hoàng gia Archibald Montgomery-Massingberd, lúc này mặt mày lo lắng.

Cuộc tấn công của các đơn vị thiết giáp Đức khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Kế hoạch Schlieffen trong Thế chiến thứ nhất đã thất bại vì trang bị, còn bây giờ, người Đức sắp thành công, trang bị của họ đã mang lại lợi thế to lớn!

Chỉ mười phút trước, Churchill đã gọi điện cho Thủ tướng Pháp Reynaud. Phía bên kia, giọng Reynaud đầy vẻ suy sụp.

Ông ta nói với Churchill: "Tôi e rằng trận chiến này, chúng ta sẽ thất bại!"

Khi đặt điện thoại xuống, Churchill không nói một lời. Ông nhìn các cố vấn của mình bàn tán xôn xao, nhưng không ai đưa ra được một ý kiến mang tính xây dựng.

Đế quốc Anh đã chao đảo trong gió bão, và Churchill phải cứu vãn tình thế hiện tại!

"Chúng ta không thể chờ đợi được nữa. Vì Pháp không thể giữ vững, chúng ta phải rút quân đội của mình khỏi Pháp!" Đúng lúc đó, Churchill đột ngột đặt điếu xì gà xuống và nói với những người trước mặt.

Rút quân!

Đây là kế hoạch cuối cùng để cứu nước Anh.

Giờ đây, ngay cả dùng mông để suy nghĩ cũng biết rằng trước cuộc tấn công sắc bén của các đơn vị thiết giáp Đức, phe ta không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào. Nếu đã vậy, chi bằng rút toàn bộ ra.

Không chỉ quân đội của phe ta, mà cả quân đội Pháp, họ chắc chắn cũng sẽ rút lui cùng. Khi đến Anh, điều này sẽ đặt nền móng cho cuộc phản công trong tương lai của Anh.

Đồng thời, sau khi rút lui, sự diệt vong của Pháp là điều tất yếu. Trong tình huống này, Hải quân Anh lại có thể mở rộng sức mạnh, đó là sáp nhập Hải quân Pháp!

Hiện tại, người Đức chủ yếu chiến đấu trên đất liền ở Pháp, trên biển chủ yếu là đánh Anh. Có thể hình dung, người Đức muốn phong tỏa đường biển để vây khốn nước Anh.

Và Anh muốn thoát khỏi tình thế khó khăn này, chỉ có cách duy nhất hiện nay.

Hạm đội chủ lực của Anh đã tan rã, nhưng hạm đội của Pháp vẫn còn!

Sau khi Thế chiến thứ nhất kết thúc, hạm đội Pháp về cơ bản cũng bị tàn phá. Tuy nhiên, sau hai mươi năm phát triển, Hải quân Pháp đã phát triển lên trình độ hải quân thứ tư thế giới, họ có một lượng lớn tàu chiến.

Chỉ là, các tàu chiến chủ lực của Hải quân Pháp đều được bố trí ở phía nam, kẻ thù giả định của họ là Ý.

Nếu bổ sung các tàu chiến của Hải quân Pháp, thì Hải quân Anh sẽ lại có khả năng cạnh tranh bá quyền trên biển với người Đức!

Trong hoàn cảnh khó khăn, Churchill tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết. Ông phải cứu đế quốc!

"Hãy chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay, tôi phải đến Paris." Churchill nói.

Việc công khai yêu cầu hải quân của Pháp như vậy, đương nhiên phải thành khẩn một chút. Churchill phải đích thân đến để thảo luận với Thủ tướng Reynaud, để đưa lực lượng chủ lực của hạm đội Pháp đến Anh. Một khi đã đến cảng của phe ta, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.

Churchill chỉ có thể tự mình đi một chuyến.

Khi ông đứng dậy, lông mày nhíu lại. Một cảm giác run rẩy từ hạ bộ truyền đến, khiến trán ông lập tức đổ mồ hôi.

Chuyện gì thế này?

Churchill đã lờ mờ cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, nhưng bây giờ, ông không thể gục ngã. Nếu ông gục ngã, đế quốc cũng sẽ sụp đổ.

"Thưa Thủ tướng, có chuyện gì vậy?" Người bên cạnh hỏi.

"Không có gì, ngồi lâu quá bị chuột rút thôi." Churchill cố gắng tỏ ra thoải mái: "Lập tức đến Paris!"

Hành động lần này của ông liên quan đến tương lai của nước Anh! Vì Pháp đã không thể giữ được, chi bằng vứt bỏ. Hãy để quân đội Pháp và quân đội Anh đều rút về Anh, như vậy phe ta vẫn còn hy vọng!

Nếu những đội quân này bị người Đức tiêu diệt hoàn toàn, có thể nói, hy vọng của nước Anh cũng sẽ trở nên mong manh.

Churchill tiếp tục hút thêm hai hơi xì gà, rồi đi đến cửa. Ông quay đầu lại, nhìn lá cờ Union Jack treo phía trên phòng họp, lập tức, tất cả niềm tin lại trở về trong lòng ông.

Chúng ta vẫn chưa thất bại! Chúng ta sẽ không thất bại!

Bây giờ chỉ là một giải pháp tạm thời. Muốn giành chiến thắng, Anh phải kéo Mỹ vào cuộc. Sau khi giải quyết xong những việc này, ông sẽ đến Mỹ để hội đàm với Roosevelt, Anh phải có được sự hỗ trợ của Mỹ!

Với những bước chân kiên định, Churchill bước ra ngoài.

Nửa giờ sau, tại sân bay gần London, một chiếc máy bay chở khách cất cánh, bay vào màn đêm.

Mặc dù nhìn chung ban đêm an toàn, Không quân Hoàng gia Anh vẫn điều động bốn chiếc máy bay chiến đấu để hộ tống chiếc máy bay chở khách này, bay qua eo biển Manche, hướng về phía Paris.
 
Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 497 : Chế tạo thành công bóng bán dẫn


Chương 495: Chế tạo thành công bóng bán dẫn

Chiến tranh là chất xúc tác cho khoa học công nghệ. Với sự xuất hiện của Shirer, Đức càng chú trọng phát triển công nghệ, ông biết điều này có tác động lớn đến tiến trình chiến tranh.

Hơn nữa, Đức đã có đủ nguồn tài chính để tiến hành nghiên cứu trên nhiều lĩnh vực, đặc biệt là những lĩnh vực liên quan đến phát triển vũ khí, họ càng dốc toàn lực.

Khi Shirer đang giữa đêm khuya tham quan nhà máy GEMA, để vinh danh các nhà khoa học đã chế tạo ra bóng bán dẫn, thì ở phía bên kia eo biển, cũng có những người không ngủ.

Những tin xấu cứ đến dồn dập.

Lần đầu tiên, có thể nói là bị tấn công bất ngờ, do người Đức đánh lén, còn bây giờ thì sao?

Đầu tiên là vào ban đêm, trong cuộc hải chiến đêm giữa hai bên, vài chiếc tàu đã bị đánh cho tơi tả. Sau đó, vào ban ngày, đuổi kịp tàu chiến của Đức, kết quả là hơn chục chiếc tàu vây đánh một chiếc, vẫn không thể hạ gục được đối thủ. Ngược lại, sau khi lực lượng chủ lực của đối phương đến, hạm đội chủ lực của chính họ lại bị tiêu diệt.

Khi từng chiếc tàu chiến bị phá hủy, có thể nói, Hải quân Anh không còn khả năng duy trì bá quyền trên biển nữa.

"Tất cả là âm mưu của người Đức. Họ đã kích động cảm xúc của người dân Mỹ, nếu không, chúng ta đã có thể nhận được một số tàu chiến từ Mỹ." Bộ trưởng Bộ Thuộc địa Eden nói.

Hiện tại, ngay cả khi người Anh thắt lưng buộc bụng và đóng tàu chiến ngay lập tức, cũng không kịp nữa. Việc đóng một chiếc tàu chiến tốn rất nhiều thời gian. Cách duy nhất bây giờ là thuê từ Mỹ.

Bây giờ có thể đổ lỗi cho ai? Chỉ có thể đổ lỗi cho người Đức quá xảo quyệt, liên tục kích động cảm xúc của người dân Mỹ, phản đối việc hỗ trợ Anh.

Con đường của nước Anh nên đi về đâu?

Churchill vẫn hút xì gà của mình, ngồi trên một chiếc ghế, gác chân lên. Sắc mặt ông lúc này rất khó coi.

"So với vấn đề trên biển, bây giờ chúng ta vẫn phải quan tâm đến lục địa. Lực lượng viễn chinh chủ lực của chúng ta sắp bị người Đức bao vây. Thưa các vị, đó là lực lượng tinh nhuệ của chúng ta, tuyệt đối không được để mất." Tổng Tham mưu trưởng Hoàng gia Archibald Montgomery-Massingberd, lúc này mặt mày lo lắng.

Cuộc tấn công của các đơn vị thiết giáp Đức khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Kế hoạch Schlieffen trong Thế chiến thứ nhất đã thất bại vì trang bị, còn bây giờ, người Đức sắp thành công, trang bị của họ đã mang lại lợi thế to lớn!

Chỉ mười phút trước, Churchill đã gọi điện cho Thủ tướng Pháp Reynaud. Phía bên kia, giọng Reynaud đầy vẻ suy sụp.

Ông ta nói với Churchill: "Tôi e rằng trận chiến này, chúng ta sẽ thất bại!"

Khi đặt điện thoại xuống, Churchill không nói một lời. Ông nhìn các cố vấn của mình bàn tán xôn xao, nhưng không ai đưa ra được một ý kiến mang tính xây dựng.

Đế quốc Anh đã chao đảo trong gió bão, và Churchill phải cứu vãn tình thế hiện tại!

"Chúng ta không thể chờ đợi được nữa. Vì Pháp không thể giữ vững, chúng ta phải rút quân đội của mình khỏi Pháp!" Đúng lúc đó, Churchill đột ngột đặt điếu xì gà xuống và nói với những người trước mặt.

Rút quân!

Đây là kế hoạch cuối cùng để cứu nước Anh.

Giờ đây, ngay cả dùng mông để suy nghĩ cũng biết rằng trước cuộc tấn công sắc bén của các đơn vị thiết giáp Đức, phe ta không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào. Nếu đã vậy, chi bằng rút toàn bộ ra.

Không chỉ quân đội của phe ta, mà cả quân đội Pháp, họ chắc chắn cũng sẽ rút lui cùng. Khi đến Anh, điều này sẽ đặt nền móng cho cuộc phản công trong tương lai của Anh.

Đồng thời, sau khi rút lui, sự diệt vong của Pháp là điều tất yếu. Trong tình huống này, Hải quân Anh lại có thể mở rộng sức mạnh, đó là sáp nhập Hải quân Pháp!

Hiện tại, người Đức chủ yếu chiến đấu trên đất liền ở Pháp, trên biển chủ yếu là đánh Anh. Có thể hình dung, người Đức muốn phong tỏa đường biển để vây khốn nước Anh.

Và Anh muốn thoát khỏi tình thế khó khăn này, chỉ có cách duy nhất hiện nay.

Hạm đội chủ lực của Anh đã tan rã, nhưng hạm đội của Pháp vẫn còn!

Sau khi Thế chiến thứ nhất kết thúc, hạm đội Pháp về cơ bản cũng bị tàn phá. Tuy nhiên, sau hai mươi năm phát triển, Hải quân Pháp đã phát triển lên trình độ hải quân thứ tư thế giới, họ có một lượng lớn tàu chiến.

Chỉ là, các tàu chiến chủ lực của Hải quân Pháp đều được bố trí ở phía nam, kẻ thù giả định của họ là Ý.

Nếu bổ sung các tàu chiến của Hải quân Pháp, thì Hải quân Anh sẽ lại có khả năng cạnh tranh bá quyền trên biển với người Đức!

Trong hoàn cảnh khó khăn, Churchill tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết. Ông phải cứu đế quốc!

"Hãy chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay, tôi phải đến Paris." Churchill nói.

Việc công khai yêu cầu hải quân của Pháp như vậy, đương nhiên phải thành khẩn một chút. Churchill phải đích thân đến để thảo luận với Thủ tướng Reynaud, để đưa lực lượng chủ lực của hạm đội Pháp đến Anh. Một khi đã đến cảng của phe ta, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.

Churchill chỉ có thể tự mình đi một chuyến.

Khi ông đứng dậy, lông mày nhíu lại. Một cảm giác run rẩy từ hạ bộ truyền đến, khiến trán ông lập tức đổ mồ hôi.

Chuyện gì thế này?

Churchill đã lờ mờ cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, nhưng bây giờ, ông không thể gục ngã. Nếu ông gục ngã, đế quốc cũng sẽ sụp đổ.

"Thưa Thủ tướng, có chuyện gì vậy?" Người bên cạnh hỏi.

"Không có gì, ngồi lâu quá bị chuột rút thôi." Churchill cố gắng tỏ ra thoải mái: "Lập tức đến Paris!"

Hành động lần này của ông liên quan đến tương lai của nước Anh! Vì Pháp đã không thể giữ được, chi bằng vứt bỏ. Hãy để quân đội Pháp và quân đội Anh đều rút về Anh, như vậy phe ta vẫn còn hy vọng!

Nếu những đội quân này bị người Đức tiêu diệt hoàn toàn, có thể nói, hy vọng của nước Anh cũng sẽ trở nên mong manh.

Churchill tiếp tục hút thêm hai hơi xì gà, rồi đi đến cửa. Ông quay đầu lại, nhìn lá cờ Union Jack treo phía trên phòng họp, lập tức, tất cả niềm tin lại trở về trong lòng ông.

Chúng ta vẫn chưa thất bại! Chúng ta sẽ không thất bại!

Bây giờ chỉ là một giải pháp tạm thời. Muốn giành chiến thắng, Anh phải kéo Mỹ vào cuộc. Sau khi giải quyết xong những việc này, ông sẽ đến Mỹ để hội đàm với Roosevelt, Anh phải có được sự hỗ trợ của Mỹ!

Với những bước chân kiên định, Churchill bước ra ngoài.

Nửa giờ sau, tại sân bay gần London, một chiếc máy bay chở khách cất cánh, bay vào màn đêm.

Mặc dù nhìn chung ban đêm an toàn, Không quân Hoàng gia Anh vẫn điều động bốn chiếc máy bay chiến đấu để hộ tống chiếc máy bay chở khách này, bay qua eo biển Manche, hướng về phía Paris.
 
Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 498 : Giải cứu quân đội


Chương 498: Giải cứu quân đội

Trong thời điểm này, điều cần thiết nhất là một niềm tin vững chắc, và niềm tin trong lòng Churchill chưa bao giờ biến mất.

Đối với Churchill, không có gì là không thể vượt qua, đây chỉ là khó khăn tạm thời. Nhưng khi ông đến Phủ Thủ tướng và gặp Thủ tướng Pháp Reynaud cùng Tổng tư lệnh quân đội Pháp Gamelin, Churchill biết rằng ông đã đánh giá quá cao người Pháp.

Lúc này, trời vừa hửng sáng, ai nấy đều chưa ngủ, mắt đỏ hoe, mặt mày xám xịt.

"Chúng ta phải chặn được các đơn vị thiết giáp của Đức, cuộc tấn công của họ quá dữ dội." Một giọng nói cất lên.

Nghe thấy giọng nói này, lòng Churchill phấn khởi. Cho đến bây giờ, trong quân đội Pháp, vẫn còn một chỉ huy kiên định như vậy sao?

Ông nhìn về phía đó, người này ông có quen biết, đó là Maxime Weygand, 72 tuổi, từng làm tham mưu trưởng trong 5 năm ở Thế chiến thứ nhất, và giờ ông ta vừa trở về từ Syria.

Sự thất bại của quân đội Pháp cần phải có người gánh trách nhiệm, và người thích hợp nhất đương nhiên là Tổng tư lệnh quân đội Pháp hiện tại, Gamelin. Sự tự phụ và những phán đoán sai lầm của ông ta đã chôn vùi toàn bộ quân đội Pháp.

Sự xuất hiện của Weygand đã định sẵn việc Gamelin phải từ chức, và bây giờ, đây coi như là lần bàn giao cuối cùng.

"Nhưng chúng ta đã không còn lực lượng dự bị chiến lược, không còn quân đội nào đáng gờm để chặn giữa cụm thiết giáp Đức và eo biển Manche nữa. Người Đức có thể tiến ra biển mà không gặp chút khó khăn nào," Gamelin nói: "Weygand, ông có cách nào không?"

Gamelin đã phán đoán hướng tấn công chính của quân Đức là phía bắc, vì vậy đã phái toàn bộ lực lượng dự bị đến phía bắc. Giờ đây, tất cả đều đã lọt vào vòng vây của Đức. Lấy đâu ra thêm quân để chặn người Đức?

"Hiện tại, quân đội của chúng ta chỉ thiếu tinh thần chiến đấu đến chết." Weygand nói: "Chúng ta phải ra lệnh cho quân đội ở tiền tuyến, tuyệt đối không được rút lui một bước! Trong đó có Sư đoàn thiết giáp số 1 của Anh, v.v., đều là những đội quân mạnh. Bây giờ, họ chỉ bị cuộc tấn công của người Đức làm cho khiếp sợ. Chỉ cần chúng ta dàn trận tại chỗ và tiến hành chiến đấu phòng ngự, vẫn có thể cứu vãn được tình hình."

Ý tưởng này của Weygand giống với Lệnh số 227 của Liên Xô sau này. Khi đó, Stalin đã dựa vào biện pháp này để ngăn chặn dòng chảy rút lui của quân đội.

Bây giờ, Weygand cũng muốn làm như vậy, nhưng tiếc là điều đó không thể.

Ví dụ, Churchill, người vừa bước vào, chắc chắn không muốn làm như vậy.

Đúng là chiến đấu đến chết có thể cứu vãn được điều gì đó, nhưng sẽ mất đi nhiều hơn. Ví dụ, Lực lượng Viễn chinh Anh sẽ hy sinh bao nhiêu người? Bây giờ thất bại đã không thể tránh khỏi, tại sao phải tiếp tục chiến đấu?

Rút lui trước, chẳng phải là một lựa chọn tốt hơn sao?

Nghe thấy lời của Weygand, Churchill cuối cùng cũng lên tiếng: "Thưa các vị, tôi có một đề xuất."

Lời nói của Churchill khiến mọi người dừng tranh cãi, quay đầu nhìn ông.

"Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với chúng ta là cứu quân đội của mình." Churchill nói: "Chỉ cần bảo toàn được quân đội, là bảo toàn được hy vọng chiến thắng."

Câu nói này của Churchill không sai.

Thế chiến thứ nhất đã khiến Anh và Pháp mất đi cả một thế hệ thanh niên. Giờ đây họ đương nhiên đã nhận ra rằng dân số là quan trọng nhất. Nếu những đội quân này đều bị người Đức ăn tươi nuốt sống, việc Anh và Pháp tổ chức lại một đội quân có số lượng tương đương là điều gần như không thể.

Cứu những đội quân đang mắc kẹt trong vòng vây mới là cách tốt nhất.

"Nhưng, chúng ta đã không có đủ lực lượng dự bị. Chúng ta không thể cứu họ ra." Gamelin gần như lặp lại lời vừa nói.

Không còn lực lượng dự bị nữa. Phía nam của vòng vây là Lực lượng SS Waffen tinh nhuệ nhất của Đức. Muốn đột phá phòng tuyến của họ để cứu quân đội phe ta, cần phải có quân đội thực sự tinh nhuệ.

Họ không có.

"Chúng ta không nhất thiết phải cứu họ ra bằng đường bộ." Churchill nói: "Bây giờ, cách tốt nhất là cứu họ bằng đường biển, trước khi người Đức hoàn thành vòng vây."

Cứu bằng đường biển! Nghe lời Churchill, mắt Reynaud sáng lên: "Cứu như thế nào?"

"Lập tức huy động tất cả tàu vận tải của chúng ta, tại cảng Dunkirk nơi người Đức chưa đến, vận chuyển toàn bộ quân đội của chúng ta về Anh." Churchill nói: "Đây là phương án cuối cùng để cứu những đội quân trong vòng vây, phải nhanh chóng!"

Giọng Churchill gấp gáp: "Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, phải đưa ra quyết định sớm. Một khi người Đức tấn công đến Dunkirk và hoàn thành vòng vây, chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa."

Rút lui bằng đường bộ đã không thể, vì không có lực lượng dự bị. Nhưng, bằng đường biển, thì không phải lo lắng.

Mặc dù hạm đội Anh vừa thất bại thảm hại trên biển, nhưng đó là ở Đại Tây Dương. Trong eo biển Manche hẹp, máy bay chiến đấu từ căn cứ trên đất liền của Anh sẽ giành được quyền kiểm soát không phận. Tàu chiến của người Đức không thể mạo hiểm tiến vào eo biển Manche để ngăn chặn.

Phải nhanh lên!

Weygand lập tức sững người. Nếu những đội quân này đều rút lui, ông ta sẽ lấy gì để chặn quân Đức?

Phải biết rằng, những đội quân ở phía bắc hiện tại đều là lực lượng chủ lực của Pháp! Các đơn vị còn lại ở phía nam đều thuộc tuyến hai. Nếu những đội quân này rút về Anh, thì Pháp làm sao có thể tiếp tục kháng chiến?

Có thể nói, một khi lực lượng nòng cốt này rời đi, Pháp không cần phải chiến đấu nữa, trực tiếp đầu hàng là được.

"Thưa các vị, chỉ khi bảo toàn được quân đội, mới có hy vọng chiến thắng sau này. Nếu lô quân đội này bị người Đức tiêu diệt, chúng ta sẽ khó lòng vực dậy được." Giọng Churchill cao lên vài phần: "Chúng ta đã bỏ lỡ một cơ hội, bây giờ, không thể bỏ lỡ nữa."

Churchill vô cùng quả quyết. Ông tác động đến tất cả mọi người: "Vì những sai lầm ban đầu của chúng ta, cuộc chiến với Đức chắc chắn sẽ là một cuộc chiến khó khăn. Trong tình thế bất lợi hiện tại, chúng ta phải tìm cách bảo toàn quân đội của mình, mới có thể đợi đến ngày chiến thắng!"

Ánh mắt Churchill lướt qua gương mặt của mỗi người, dùng ánh mắt kiên định của mình để nói với mọi người rằng kế hoạch của ông là đúng đắn!

Khi ánh mắt ông cuối cùng dừng lại trên mặt Reynaud, bốn mắt chạm nhau, Reynaud gật đầu.

"Tôi đồng ý với ý kiến của Thủ tướng Churchill."
 
Đệ Tam Đế Chế (Đệ Tam Đế Quốc) - 第三帝国
Chương 499 : Weygand muốn phản công


Chương 499: Weygand muốn phản công

Reynaud đồng ý với kế hoạch của Churchill, điều này khiến Churchill vô cùng hài lòng. Bây giờ, phải thực hiện kế hoạch này ngay lập tức, rút được bao nhiêu thì rút bấy nhiêu!

Nếu chậm trễ, một khi vòng vây của người Đức khép lại và cảng bị người Đức chiếm, họ sẽ không thể rút lui được nữa!

"Ngoài ra, bây giờ, Hải quân Pháp cũng phải tính toán sớm. Ý đã tuyên chiến với Pháp. Để ngăn Hải quân Ý tấn công Hải quân Pháp, tôi đề nghị có thể rút Hải quân Pháp về Anh." Churchill tiếp tục nói.

Một kế hoạch khác của Churchill là sáp nhập Hải quân Pháp. Bây giờ, ông đề nghị Hải quân Pháp rút về Anh, đó chính là bước đầu tiên để sáp nhập họ.

"Được, khi cần thiết, tôi có thể ra lệnh cho Hải quân rút về Anh." Reynaud đồng ý với đề xuất của Churchill.

Nghe Reynaud nói, Churchill lập tức vô cùng vui mừng. Ông đứng dậy và nói với Thủ tướng Reynaud: "Hiện tại, người Đức đang rất mạnh. Chỉ cần chúng ta có niềm tin và kiên trì, chúng ta nhất định sẽ giành được chiến thắng cuối cùng."

Đúng lúc đó, lông mày ông lại nhíu lại. Cơn đau nhói như xé ruột gan khiến trán ông lập tức lấm tấm mồ hôi. Ông không thể chịu đựng được nữa, mắt tối sầm lại, rồi ngã xuống đất.

"Thủ tướng Churchill?" Xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.

"Nhanh, gọi xe cứu thương!"

Churchill nhanh chóng được đưa đi, đến bệnh viện tốt nhất ở Paris. Reynaud nhìn những người có mặt, cảm thấy một nỗi bi thương, dường như sự ngã xuống của Churchill là một điềm báo.

"Bây giờ, tôi xin công bố một quyết định mới." Reynaud nói: "Nội các của chúng ta sẽ được cải tổ, tôi sẽ kiêm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng."

Cuộc chiến đã đến mức này, việc cải tổ là điều cần thiết, nếu không, làm sao có thể giải thích với người dân?

"Đồng thời, triệu hồi Thống chế Pétain, đến làm Phó Thủ tướng nội các của chúng ta." Reynaud tiếp tục công bố các bổ nhiệm.

Năm nay, Thống chế Pétain đã 83 tuổi, ông ấy đang làm Đại sứ Tây Ban Nha. Đồng thời, ông cũng là một vị tướng kỳ cựu của Thế chiến thứ nhất, có đủ uy tín, nhất định có thể dẫn dắt nhân dân Pháp vượt qua khó khăn hiện tại.

Lòng Weygand vui sướng, ông biết rằng việc bổ nhiệm mình sắp đến.

"Đồng thời, bãi nhiệm chức vụ Tổng tư lệnh quân đội Pháp của Gamelin, bổ nhiệm Weygand làm Tổng tư lệnh ba quân Lục, Hải, Không."

Quả nhiên, khi nhắc đến Weygand, Weygand trong lòng rất vui. Ông nói với Reynaud: "Thưa Thủ tướng, tôi đã lập ra một kế hoạch, có thể cứu vãn tình hình nguy hiểm hiện tại của chúng ta!"

Khi Churchill còn ở đó, Weygand không thể phản bác, bởi vì ông ta chưa có quyền lực đó. Nhưng bây giờ, vì đã được bổ nhiệm làm Tổng tư lệnh ba quân, ông ta phải nhậm chức ngay lập tức, trong lòng ông ta đã có sẵn kế hoạch.

Reynaud sững sờ: "Kế hoạch gì? Tôi vừa đồng ý với Churchill rằng sẽ rút quân đội ở phía bắc để bảo toàn lực lượng."

Reynaud đã nghĩ kỹ rồi, rút quân để bảo toàn lực lượng, đây quả thực là một phương án đúng đắn.

"Đúng vậy, tôi tán thành phương án này." Weygand nói: "Nhưng nếu chúng ta rút lui không có kế hoạch, thì chỉ có thể dẫn đến sự tan rã. Các đơn vị thiết giáp của Đức rất dễ đuổi kịp quân đội của chúng ta, khiến chúng ta không thể rút lui thuận lợi. Vì vậy, tôi cho rằng, trước khi rút lui, chúng ta phải thực hiện một hoặc hai cuộc phản công đẹp mắt, khiến người Đức không dám mạo hiểm tiến lên, như vậy chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để rút lui hơn."

Phản công! Weygand lúc này đã hạ quyết tâm. Liên quân Anh-Pháp nhiều người như vậy, còn sợ gì người Đức viễn chinh đến?

Một cuộc phản công đẹp mắt mới có thể cổ vũ tinh thần!

Bây giờ, chỉ là bị chiến thuật chớp nhoáng của Đức làm cho choáng váng thôi. Chỉ cần tổ chức một cuộc phản công quyết liệt, dũng mãnh, cho quân đội thấy lính thiết giáp Đức không hề đáng sợ như vậy, sẽ có thể cổ vũ tinh thần rất lớn, cuối cùng giành được chiến thắng!

Bây giờ, trước mặt Thủ tướng Reynaud, ông ta không thể nói ra kế hoạch thực sự của mình. Chỉ cần cuộc phản công của ông ta thành công, những cuộc phản công tiếp theo đương nhiên cũng có thể được thúc đẩy!

Reynaud đã đồng ý với kế hoạch của Weygand. Thế là, ngay trong ngày Weygand nhậm chức, một chiến lược mới đã bắt đầu.

Từng mệnh lệnh được truyền xuống.

Weygand cũng khá tinh ranh, ông ta giao nhiệm vụ phản công chính cho Sư đoàn thiết giáp số 1 của Anh.

Trước đây, để răn đe Đức, Sư đoàn thiết giáp số 1 đã đến Pháp vào tháng 2 và tham gia duyệt binh. Sau khi duyệt binh kết thúc, Sư đoàn thiết giáp số 1 đã ở lại Pháp.

Đồng thời, các đơn vị phụ trợ khác của Sư đoàn thiết giáp số 1 cũng lần lượt được vận chuyển từ Anh sang. Sau đó, họ được bố trí tại Phòng tuyến Maginot.

Họ không tham gia vào bất kỳ trận chiến lớn nào. Khi họ từ miền nam Pháp đến miền bắc, vòng vây của người Đức vừa lúc sắp hình thành. Lúc này, có hai con đường bày ra trước mắt họ: tấn công hay rút lui?

Cầm trên tay mệnh lệnh từ Tổng chỉ huy quân đội Pháp Weygand, Sư đoàn trưởng Roger Evans không khỏi nhíu mày.

Weygand yêu cầu họ tấn công!

Vượt qua đầu cầu Abbeville, cắt đứt đường rút lui của 4 sư đoàn thiết giáp Đức, và hội quân với lực lượng chủ lực của sư đoàn bộ binh Lực lượng Viễn chinh Anh ở phía bắc. Sau đó, tiêu diệt bốn sư đoàn thiết giáp này của Đức!

Một sư đoàn thiết giáp của họ đương nhiên không thể hoàn thành nhiệm vụ này, vì vậy, phía sau họ còn có Tập đoàn quân số 10 của Pháp làm hậu thuẫn. Về mặt binh lực, đã không ít.

Chỉ cần họ tạo ra một lỗ hổng, Tập đoàn quân số 10 có thể theo sau để mở rộng thành quả. Weygand có tham vọng không nhỏ, muốn một lần ăn trọn bốn sư đoàn thiết giáp của Đức!

Nếu kế hoạch này được hoàn thành, có thể nói là hoàn toàn có thể xoay chuyển cục diện chiến trường, nhưng, bây giờ, liệu có thể hoàn thành không?

Tướng Evans cau mày thật chặt. Bây giờ, quân đội của ông đã đầy đủ. Trước khi trận chiến lớn sắp nổ ra, sư đoàn thiết giáp của ông cuối cùng đã đủ quân. Lữ đoàn thiết giáp số 3 theo kế hoạch cũng đã được cấp cho ông, nhưng có tác dụng gì?

Quân đội của ông vẫn chủ yếu sử dụng xe tăng "Matilda" kiểu 1. Lữ đoàn thiết giáp số 3 mới được thành lập gần đây, trang bị cũng tiên tiến hơn một chút, nhưng có tác dụng gì?

Xe tăng tuần tra Covenantor chỉ nặng 18 tấn, là loại xe tăng được gấp rút chế tạo ở hậu phương để đối phó với các đơn vị thiết giáp của Đức. Gấp rút đến mức nào? Đến nỗi nó chưa hề được thử nghiệm đã được đưa vào sản xuất hàng loạt!

Những người chế tạo ra nó tuyên bố rằng loại xe tăng này có thể chống lại xe tăng mới nhất của Đức, nhưng Evans không có niềm tin đó.

Ngay cả khi có, mấy chục chiếc xe tăng có thể thay đổi cục diện chiến trường không? Họ cũng ở thế bất lợi tuyệt đối về số lượng. Điều đáng sợ hơn là, bây giờ, tinh thần quân đội rất rối loạn.
 
Back
Top Bottom