Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP-_DOYR9osEqFV99heaAu3pdyQ84Uy2tEYk5gRVEzdy_JcLTWj3y8rLSOuXkuBBc6f9JLIjF2nlAtSlPCYUD8lyciMejVVCBzcq0IfO5ih5ioOWdNXxucTmSUUDh-LDodQp4EyTJD2bZyjD4JLnvSb=w215-h322-s-no-gm

Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thai nghén tháng thứ tám, khi co thắt dữ dội, tôi bảo chồng đưa đến bệnh viện, anh ta lại bảo tôi ráng chịu, chỉ vì chị dâu góa phụ của anh ta cũng sinh hôm nay.



Để con tôi không làm cháu đích tôn nhà họ Lục, Lục Triều Lễ không tiếc nhốt tôi vào kho lạnh âm hai mươi độ.



"Đích tôn phải là con của chị dâu, chị ấy không có gì cả, còn em đã có được toàn bộ tình yêu của anh rồi, nên để lại tài sản cho con chị ấy."



"Kho lạnh sẽ làm chậm thời gian sinh con của em, khi nào đến lượt thì em sinh."



Những cơn đau do co thắt tử cung khiến tôi chỉ muốn chết, tôi chẳng còn chút hình tượng nào, quỳ xuống cầu xin anh ta đưa đến bệnh viện.



Nhưng anh ta lại đạp tôi ngã nhào.



"Đừng tưởng tôi không biết cô giở trò gì, chẳng phải cô muốn sinh sớm để chiếm đoạt tài sản của cha tôi để lại sao?"



"Sao cô lại độc ác như vậy? Đến mức để con sinh non cũng phải tranh giành với chị dâu, tích đức cho bản thân và con cái đi!"​
 
Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Chương 1: Chương 1



1

Thai nghén tháng thứ tám, khi co thắt dữ dội, tôi bảo chồng đưa đến bệnh viện nhưng hắn ta lại bảo tôi ráng chịu, chỉ vì chị dâu góa chồng của hắn ta cũng sinh hôm nay.

Để đứa con trong bụng tôi không thể trở thành cháu đích tôn nhà họ Lục, Lục Triều Lễ đã nhẫn tâm nhốt tôi vào kho lạnh âm hai mươi độ.

Hắn ta nói: "Cháu đích tôn phải là con của chị dâu. Chị ấy chẳng có gì cả, còn em đã có trọn vẹn tình yêu của tôi rồi, nên nhường tài sản lại cho con của chị ấy."

"Kho lạnh sẽ trì hoãn việc sinh nở của em. Khi nào đến lượt em thì hẵng sinh."

Cơn siết t* c*ng đau đến mức tôi chỉ muốn chết đi, tôi vứt bỏ hết mọi hình tượng, quỳ xuống van xin hắn ta đưa tôi đến bệnh viện.

Vậy mà hắn ta lại thẳng chân đạp tôi ngã nhào.

"Đừng tưởng tôi không biết em giở trò gì! Chẳng phải em muốn sinh sớm để giành lấy tài sản bố để lại sao?"

"Sao em lại độc ác đến thế? Vì tranh giành với chị dâu mà đến con mình cũng ép phải sinh non à? Tích chút đức cho bản thân và con em đi!"

Tôi yếu ớt giải thích với hắn ta:

"Ngày dự sinh của tôi sắp tới rồi, con có thể ra đời bất cứ lúc nào! Tôi thề con tôi tuyệt đối sẽ không tranh giành tài sản, tôi có thể viết giấy thề! Tôi chỉ muốn con được bình an thôi!"

Lục Triều Lễ giật mạnh ống quần mà tôi phải khó khăn lắm mới túm được của hắn ta, rồi lạnh lùng hừ một tiếng.

"Em tâm cơ như vậy, ai biết có bị em gài bẫy không! Tôi là bố đứa bé, tất nhiên càng mong nó bình an. Đợi chị dâu sinh xong, tôi sẽ quay lại đón em."

Sau này, khi hắn ta nhìn thấy đứa bé khóc oe oe trong lòng chị dâu, cuối cùng hắn ta cũng nhớ tới tôi, bèn sai thư ký đến đón tôi vào viện.

Nhưng thư ký chỉ biết run lập cập đáp:

"Bà chủ và... và đứa bé... đều chết cả rồi…”

Tôi khó nhọc bò tới được cánh cổng lớn. Đúng lúc cổng bị khóa lại, ngón tay tôi bị cánh cửa sắt kẹp chặt, tiếng xương gãy vang lên khô khốc, đau điếng.

Thêm vào đó là những cơn co thắt dữ dội khiến tôi thét lên, nhưng Lục Triều Lễ đang bận vui mừng nên chẳng hề nghe thấy.

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được một dòng dịch ấm nóng chảy ra từ bên dưới, đứa bé đang dần dần tụt xuống.

Nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm lấy tôi. Tôi cố ép mình bình tĩnh, run rẩy rút điện thoại định gọi cầu cứu.

Nhưng Lục Triều Lễ... vậy mà hắn ta lại nỡ rút SIM điện thoại của tôi!

Bụng tôi bị đá đến mức đứa bé trong đó cũng co giật theo, như thể sắp xé toạc cả da thịt mà chui ra ngoài.

Không rõ là mồ hôi hay máu đã thấm ướt toàn thân, tôi có thể sờ thấy lớp chất lỏng nóng bỏng ấy đã bị đông thành đá vụn.

Tôi dốc hết sức hét lên, dù chỉ còn một tia hy vọng, tôi cũng không muốn buông bỏ.

Cuối cùng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Tôi vội vàng kêu lên:

“Làm ơn cứu tôi với, tôi bị nhốt trong kho lạnh, sắp sinh rồi!”

Tôi không ngừng lặp lại câu nói ấy, cứ nghĩ rằng mình sắp được cứu thì người đó đột nhiên lên tiếng.

“Tới ngày cô phải trả giá rồi, Tống Lạc Vãn! Anh tôi sớm nên dạy dỗ cô một trận như thế này!”

Là em gái của Lục Triều Lễ – Lục Tư Tư!

Tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng giữ cho giọng nói của mình rõ ràng, không run rẩy:

“Tư Tư, cô cứu tôi ra trước đã... tôi sắp sinh rồi, không kịp nữa đâu!”

Lục Tư Tư đột nhiên nổi giận, đá mạnh vào cánh cửa, giọng the thé.

“Cô muốn ra ngoài để hại chị dâu sinh con à? Hôm nay anh tôi sợ xảy ra chuyện nên mới bảo tôi đến trông chừng cô đấy!”

“Tống Lạc Vãn, cô bớt khiến anh tôi phải lo đi, anh ấy đã đủ bận rồi, còn muốn gây thêm phiền phức à.”

“Tài sản nhà chúng tôi là của ai thì người đó hưởng, đến lượt cô mà mơ tưởng chắc?”

Một cơn co thắt dữ dội khiến tôi hét lên, thở hổn hển, cố gắng đảm bảo với cô ta:

“Tôi sẽ không lấy một đồng nào từ tài sản nhà các người. Cô nói rõ với anh cô đi, thả tôi ra ngoài, tôi hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nhà các người nữa.”
 
Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Chương 2: Chương 2



Lục Tư Tư nghe thấy tiếng hét của tôi thì bực bội ra mặt, cau mày mắng:

“Cô điên à? La to như thế là gọi mẹ đấy hả? Ai mà chẳng biết hét, còn hét nữa thì tôi cho người khâu miệng cô lại bây giờ!”

Nói xong, cô ta cầm điện thoại lên gọi.

Cái lạnh cắt da cắt thịt cùng cơn đau dữ dội khiến tôi sống không bằng chết.

“Vâng, anh yên tâm đi, em sẽ trông chừng cô ta.”

Khi nghe thấy giọng Lục Triều Lễ vọng ra từ điện thoại, tôi như bấu víu được tia hy vọng cuối cùng.

Tôi gào khản cả giọng ra ngoài:

“Lục Triều Lễ! Con sắp ra rồi! Mau bảo Tư Tư đưa tôi đến bệnh viện!”

Lúc này, tôi đã không thể kiềm chế nổi nữa mà gào lên điên cuồng.

Lục Tư Tư hơi do dự, cô ta nhỏ giọng nói.

"Anh, có thật là cô ta sắp sinh không, nghe giọng không giống giả."

"Hay là em đưa cô ta đến bệnh viện trước nhé, dù sao cả đời anh chỉ có một đứa con này, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì..."

Lục Triều Lễ dừng lại vài giây, như đang suy tư, rồi dịu giọng nói:

"Em cứ để cô ta..."

Đúng lúc này, đầu dây bên kia vọng đến giọng nói nũng nịu: "Triều Lễ, em muốn ăn pizza, bác sĩ bảo ăn no mới có sức mà sinh."

"Lạc Vãn sắp sinh rồi ư? Em yên tâm đi, sinh con chẳng đau chút nào đâu, chị chẳng thấy gì cả. Nhìn chị này, giờ còn nhảy cho em xem được đấy, chị tin Lạc Vãn cũng thế thôi."

Đương nhiên là cô ta không đau, Lục Triều Lễ cho ả ta ở bệnh viện tư nhân 15 vạn một ngày, mọi mặt đều được chăm sóc chu đáo.

Lục Triều Lễ nghe lời Tô Tâm Nguyệt, lạnh lùng quát:

"Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Cô ta tâm cơ như vậy, không đời nào để mình rơi vào thế khó đâu!"

"Cô ta cố tình kêu gào để anh thả ra thôi, đừng có bị mắc lừa!
 
Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Chương 3: Chương 3



2

Lục Triều Lễ cúp điện thoại.

Lục Tư Tư bị anh trai quát mắng nên tức giận, cô ta liền thả con rắn mình nuôi vào!

"Đều tại cô hết! Cô cứ ở đây chơi đùa với rắn của tôi đi!"

Ngay giây sau, cổ tôi đã bị con rắn lạnh lẽo quấn chặt.

Tôi sợ hãi tột độ, gào khóc thảm thiết, cổ bỗng bị siết chặt, sắp nghẹt thở đến nơi.

Tôi cố gắng hít sâu, giữ bản thân bình tĩnh, một tay đỡ bụng, lấy hết dũng khí túm lấy con rắn, định giật nó xuống.

Nhưng nó há miệng cắn vào tay tôi, cơn đau điếng khiến tôi rụt tay lại, không dám kéo nữa.

Tôi bất lực nằm trên đất, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, bụng quặn thắt như có máy xay thịt đang nghiền.

Tôi thoi thóp trên mặt đất, con rắn trên cổ bỗng nới lỏng, trườn khắp người, liên tục cắn xé.

Nhưng tôi chẳng còn cảm giác gì, trong cơn mê man, dường như thấy tử thần đang vẫy gọi.

Ngay lúc tôi tưởng mình sắp chết, Lục Tư Tư đột ngột xuất hiện.

Chỉ một tiếng huýt sáo, cô ta đã gọi được con rắn đi.

Cô ta vỗ mạnh vào cửa, nhưng tôi không còn sức để kêu cứu.

Lục Tư Tư có vẻ hoảng hốt, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa kho lạnh.

Trong bóng tối lờ mờ, cô ta ngồi xổm xuống, túm tóc tôi lên để nhìn rõ mặt.

Đột nhiên, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, rồi dập mạnh đầu tôi xuống đất.

“Cô đúng là con đ**m! Bị con rắn bảo bối của tôi dọa choáng rồi hả?”

“Sao giờ không giả vờ nữa? Kêu tiếp đi!”

Trong mắt Lục Tư Tư tràn đầy vẻ chán ghét tôi.

“Biết bản thân có kêu thế nào thì anh trai tôi cũng không thả cô ra ngoài nên mới ngừng kêu à. Ha, quả nhiên là kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ làm những chuyện có lợi cho mình!”

Cô ta mân mê con rắn trong tay, đột nhiên một tia sáng hắt từ ngoài cửa vào khiến cô ta nhìn thấy máu trên người con rắn.

Lục Tư Tư lập tức nổi cơn thịnh nộ, đá mạnh vào bụng tôi.

“Tống Lạc Vãn! Cô bị điên à! Sao cô lại làm hại con rắn bảo bối của tôi? Mạng nó còn quan trọng hơn cái mạng rẻ rúng của cô đó!”

Cô ta vô cùng đau lòng cho con rắn của mình.

“Nếu bảo bối của tôi bị cô hại chết, tôi sẽ bảo anh trai ly hôn với cô! Dù sao trong lòng anh ấy luôn nghĩ đến chị dâu, cô đi rồi vừa hay để họ thành đôi.”

“Đến lúc đó, đứa con mà cô liều mạng sinh ra cũng đừng hòng mang đi!”

Cô ta tức giận đứng dậy, lúc đi còn hạ nhiệt độ kho lạnh xuống mười độ.

Tôi bị lạnh đến mức toàn thân run rẩy không ngừng.

Trong mơ màng, dường như tôi nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ.

Sinh linh bé nhỏ ấy cứ gọi "mẹ ơi" trong bóng tối, hết lần này đến lần khác, cầu xin tôi cứu nó.

Tôi không kìm được mà bật khóc nức nở, rõ ràng hôm nay tôi đã có thể nhìn thấy con và ôm con vào lòng, chỉ còn một bước cuối cùng thôi.

Nhưng tại sao ông trời lại trêu đùa số phận con tôi đến vậy!

Tôi gào thét, cảm giác bất lực đâm xuyên tim tôi.

Hy vọng sống sót vô cùng mong manh, tôi nén chịu cơn đau kịch liệt, nhẹ nhàng xoa bụng, nói với con vài lời.

Nếu có thể, mẹ mong kiếp sau con sẽ đầu thai vào một gia đình mà có bố yêu mẹ, như vậy con mới hạnh phúc.

Hơi thở của tôi ngày càng yếu ớt, máu trong người như bị đóng băng.

Đúng lúc này, có người mở cửa kho lạnh, người đó bật đèn lên.

Hình ảnh tôi nằm trong vũng máu khiến anh ta giật mình kinh hãi.

Tôi dốc hết sức lực bò về phía trước, thều thào: "Cứu... cứu tôi..."
 
Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Chương 4: Chương 4



3

Anh ta sợ hãi đến mức giọng nói cũng run rẩy.

"Cô là ai? Đã phạm phải chuyện gì mà bị Lục tổng ném đến đây trừng phạt?"

Người đó nhìn tôi đầy cảnh giác.

"Tôi là vợ của Lục Triều Lễ."

Tôi khó khăn đưa bàn tay đẫm máu ra, chiếc nhẫn kim cương cũng bị nhuộm đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu.

"Đây là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị hắn ta tặng cho tôi."

Người đó nhìn thấy chiếc nhẫn thì nhận ra thân phận của tôi, vừa định đỡ tôi dậy, nhưng lại ngập ngừng, lấy điện thoại gọi cho Lục Triều Lễ.

"Lục tổng, tôi đến lấy hàng thì gặp bà chủ người đầy máu, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện ngay nhé?"

Lục Triều Lễ vô cùng khó hiểu.

"Máu? Cô ta lại làm Tư Tư bị thương nặng đến vậy! Đến cả trên đất cũng toàn máu, trách sao Tư Tư đau lòng thế."

Ánh mắt Lục Triều Lễ lại kiên quyết hơn vài phần.

"Không cần đưa đến bệnh viện, đó không phải máu của cô ta. Cô ta không sao đâu, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến đón."

Người công nhân còn định giải thích gì đó, đã bị Lục Triều Lễ lạnh lùng cúp máy.

Anh ta bất lực đi lướt qua tôi, sau khi chuyển hàng xong lại quay trở lại.

Dường như đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều.

"Cô là phụ nữ có thai, tôi không thể thấy chết mà không cứu, coi như tích đức cho vợ tôi và đứa bé trong bụng cô ấy."

Anh ta kéo tôi ra khỏi kho lạnh, rồi gọi xe cấp cứu cho tôi.

Khoảnh khắc được cứu, cuối cùng lòng tôi cũng nhẹ nhõm.

Nhưng đến bệnh viện, lại không có thiết bị để cho tôi sinh.

Lục Triều Lễ sợ Tô Tâm Nguyệt gặp chuyện bất trắc khi sinh, nên đã bao trọn hết thiết bị của bệnh viện.

Tình trạng của tôi rất nguy kịch, vì sự an toàn của tôi nên bác sĩ đành chuyển tôi đến bệnh viện tư nhân đầy đủ thiết bị.

Bác sĩ tìm thấy số liên lạc "chồng" trong danh bạ của tôi, liền gọi đến.

"Xin chào, có phải người nhà của Tống Lạc Vãn không? Mau đến bệnh viện tư nhân ngay, thai phụ đang rất nguy kịch, có nguy cơ bị tắc mạch ối."

Lục Triều Lễ tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, đột nhiên lớn tiếng quát.

"Tống Lạc Vãn! Cô giỏi thật đấy, tự mình chạy ra ngoài, còn tìm người đến thuyết phục tôi!"

"Tôi nói cho cô biết, dù cô có bày mưu tính kế thế nào, tôi cũng không đến đâu! Cơ thể cô thế nào tôi rõ nhất, không thể có chuyện gì được."

"Đến lúc nào sinh thì cứ ngoan ngoãn ở đấy mà chờ, đừng dùng thủ đoạn hèn hạ làm người khác ghê tởm."

Bác sĩ nhìn tôi đầy thương cảm, rồi quay sang nói với đồng nghiệp:

"Đưa đến bệnh viện tư nhân trước đi, có thiết bị rồi tính sau."

Nhưng tôi không ngờ mình lại bị đưa đến bệnh viện của Tô Tâm Nguyệt.

Bác sĩ hết lời khuyên can, Lục Triều Lễ vẫn không chịu nhường thiết bị.

Tôi nghe được giọng nói lạnh lùng của Lục Triều Lễ qua bức tường:

"Mặc kệ là ai, tôi cũng không thể để Tâm Nguyệt mất đi cơ hội sống, tôi muốn cô ấy tuyệt đối an toàn!"

Tôi nằm trên mặt đất như một đống bùn nhão, đột nhiên chạm mắt với người ngoài cửa.

Là thư ký của Lục Triều Lễ.

Anh ta nhìn thấy tôi, con ngươi rung động, nhưng lại không chắc chắn.

Tôi khàn giọng muốn nói, nhưng anh ta vội vàng chạy đến trước mặt Lục Triều Lễ.

"Lục tổng, bên ngoài có một người phụ nữ toàn thân dính máu trông giống... bà chủ."

Lục Triều Lễ nhíu chặt mày, xoa đầu ngón tay, chắc chắn nói:

"Không thể nào, cô ta đang mang thai, không thể đến đây được."
 
Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Chương 5: Chương 5



4

Thư ký nhỏ giọng khuyên nhủ:

"Hay là ra ngoài xác nhận một chút, nhỡ đâu thật sự là bà chủ, cả cô ấy và đứa bé sẽ rất nguy hiểm."

Lục Triều Lễ trừng mắt nhìn thư ký một cái.

"Tôi đã nói là không thể nào! Nếu là cô ta, cô ta tuyệt đối không ngoan ngoãn như vậy, mà đã xông vào tận cửa đòi tôi chia tài sản rồi. Hơn nữa, loại phụ nữ chỉ biết yêu bản thân mình như cô ta, sao có thể để bản thân mình dính đầy máu me được!"

Lúc này, bác sĩ vẫn đang kiên trì cầu xin Lục Triều Lễ nhường một bộ thiết bị, Lục Triều Lễ liền dùng chức quyền để uy h**p.

Đã thoát được khỏi kho lạnh, tôi càng không thể buông tay. Dù chỉ còn một phần nghìn cơ hội để cứu lấy đứa bé, tôi cũng không muốn bỏ lỡ.

Tôi ôm bụng, gắng chịu cơn đau dữ dội, mượn điện thoại của bác sĩ rồi bấm dãy số mà tôi đã thuộc lòng từ lâu.

“Bố ơi… con không dám cãi lời bố nữa… cứu con với…”

Bố không hỏi tôi bất kỳ điều gì, chỉ bình tĩnh hỏi địa chỉ.

Ngay giây phút nghe thấy giọng bố, tôi không thể kìm được nữa mà bật khóc nức nở.

Uất ức, hối hận… còn lẫn lộn đủ loại cảm xúc.

Chưa đầy mười lăm phút sau, trực thăng do bố phái tới đã nhanh chóng đáp xuống.

Từng hàng bác sĩ bước xuống, đi thẳng về phía tôi.

Tôi được đưa lên trực thăng, bên trong được trang bị đầy đủ thiết bị y tế hiện đại.

Các bác sĩ lập tức bắt tay vào ca sinh với sự khẩn trương tột độ.

Hàng chục lưỡi dao mổ lướt qua bụng tôi, dù đã được gây tê, tôi vẫn cảm nhận được cơn đau rát như cào xé.

Một lúc lâu sau, cuối cùng bác sĩ cũng thở phào:

“Ra rồi!”

Nhưng… tôi lại không nghe thấy tiếng khóc của con.

Tim tôi như bị ai đó xé toạc, một linh cảm xấu tràn ngập trong đầu. Tôi nghẹn ngào hỏi:

“Con tôi… khỏe mạnh đúng không?”

Bác sĩ vội ấn tôi nằm xuống giường, nghiêm giọng: "Đừng lo lắng, tình trạng của đứa bé không tốt lắm, cần đưa về đảo để cứu chữa."

Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết gật đầu.

Khi máy bay chuẩn bị cất cánh, tôi đột nhiên gọi người thân tín của bố lại.

"Sau khi cháu đi, bên phía Lục Triều Lễ phải làm sao? Chắc chắn hắn ta sẽ đào ba thước đất để tìm tôi."

Ông ấy vỗ nhẹ vào tay tôi.

"Cô yên tâm, ông chủ đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi."

Lục Triều Lễ canh giữ trước phòng phẫu thuật, khoảnh khắc cửa mở, điều đầu tiên hắn ta quan tâm là Tô Tâm Nguyệt có bình an vô sự hay không.

Đến phòng bệnh, Lục Triều Lễ bế đứa bé lên, ánh mắt tràn ngập niềm vui, dịu giọng nói:

"Đứa bé này rất giống em, rất xinh đẹp."

Nói xong, hắn ta khựng lại một thoáng.

Hắn ta tự hỏi con của Lạc Vãn sẽ giống ai? Nếu là con gái, chắc sẽ giống cô nhiều hơn, chắc chắn sẽ còn xinh đẹp hơn nữa.

Lục Triều Lễ dỗ đứa bé ngủ rồi rời đi, đã sang ngày hôm sau, nên đưa Lạc Vãn đến bệnh viện.

Lúc này, thư ký đột ngột xuất hiện, Lục Triều Lễ ném chìa khóa cho anh ta.

"Lái xe đến kho lạnh, đưa bà chủ đến bệnh viện."

Thư ký sợ hãi, không dám ngẩng đầu nhìn hắn ta, đứng im run rẩy.

Lục Triều Lễ mất kiên nhẫn.

Thư ký run giọng nói: "Bà chủ và đứa bé... đều đã chết..."

Đồng tử Lục Triều Lễ như vỡ tan, hắn ta lảo đảo lùi lại mấy bước, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Sao có thể! Lúc tôi ra ngoài cô ta vẫn còn khỏe mạnh, không thể nào chết được!"

"Chắc chắn đây là trò bịp bợm để thu hút sự chú ý của tôi, tôi đã bảo đừng tin cô ta rồi mà!"

Thư ký sợ hãi đến mức khom lưng, giọng nói run rẩy.

"Thi thể bà chủ ở ngay bên ngoài kho lạnh, xét nghiệm DNA rồi, đúng là... đúng là bà chủ!"

Lục Triều Lễ cảm thấy bất an, trong mắt đã lộ vẻ hoảng loạn.

Hắn ta giật lấy chìa khóa từ tay thư ký, nhấc chân chạy.

"Đến kho lạnh!"
 
Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Chương 6: Chương 6



5

Thư ký không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.

Lục Triều Lễ tăng tốc đến mức tối đa, chưa đầy hai mươi phút đã đến kho lạnh.

Một đám người đang vây quanh ở đó.

Hắn ta thở dồn dập, chen qua đám đông, miệng vô thức gọi.

"Tống Lạc Vãn, nếu để anh biết em lừa tôi, em chết chắc!"

Nhưng khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất, tim hắn ta như bị ai đó cắt đi một nửa.

Người phụ nữ mang thai nằm trên vũng máu chính là Tống Lạc Vãn!

Dù mặt người đó dính đầy máu, hắn ta vẫn nhận ra.

Chân Lục Triều Lễ nhũn ra quỳ xuống đất, hắn ta quỳ bò về phía trước.

Hai tay run rẩy gạt những sợi tóc vương trên mặt cô.

Lục Triều Lễ đang tự lừa dối mình, hắn ta gào thét trong tuyệt vọng.

"Tống Lạc Vãn! Em tỉnh lại đi! Tỉnh lại cho anh!"

"Sao một người tâm cơ như em có thể cam tâm chết được?"

"Em nhất định đang gạt anh đúng không? Em chỉ muốn anh quan tâm em thôi, bây giờ anh chiều theo ý em."

"Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ cho em tất cả tài sản, được không?"

Hắn ta ôm thi thể lắc lư, nhưng vẫn không có tí phản ứng nào.

Cuối cùng, Lục Triều Lễ không thể kìm nén được nữa, gào khóc thảm thiết, nước mắt tuôn rơi.

"Anh cầu xin em, tỉnh lại đi, được không?"

Thư ký run rẩy bước lên, nhìn cảnh tượng này trong lòng ngổn ngang trăm mối.

"Lục tổng, bỏ cuộc đi... Bà chủ đã..."

Hai mắt Lục Triều Lễ đỏ ngầu, gầm lên một tiếng.

"Cút! Cô ta không thể chết! Chắc chắn cô ta đang gạt tôi!"

Người đi đường cũng không đành lòng nhìn, trong mắt tràn đầy thương xót và khuyên nhủ.

"Anh à, vợ của anh thật sự... Hãy để cô ấy yên nghỉ đi."

Sau đó, một người phụ nữ không đành lòng nhìn nữa, quay mặt đi.

"Không biết đã phải chịu bao nhiêu tội, sắp sinh lại bị nhốt vào trong. Tôi không dám tưởng tượng cô ấy đau đớn thế nào."

"Lúc tôi sinh con trai, cứ như muốn lấy nửa cái mạng của tôi vậy, haizz."

Đột nhiên trời đổ mưa, mọi người vội vã tản đi.

Thư ký vội ra xe lấy ô, che cho Lục Triều Lễ.

"Lục tổng, trời mưa rồi."

Lục Triều Lễ ôm chặt thi thể, không nói một lời.

Thư ký lại nói:

"Khi còn sống, bà chủ đã chịu khổ nhiều rồi. Giờ đừng để cô ấy dính mưa, sẽ lạnh mất."

Lục Triều Lễ nghe vậy mới chậm rãi ôm thi thể lên, không màng vết máu trên người, ôm thẳng lên xe.

Tôi được đưa về đảo, bố tôi đã dùng mọi nguồn lực, nhanh chóng tạo ra một thi thể giống tôi đến 99% đặt trước cửa kho lạnh.

Vậy nên Lục Triều Lễ mới nhìn thấy thi thể đó.

Nhưng đứa bé còn quá nhỏ, cuối cùng không cứu được.

Tôi trốn trong chăn khóc thầm, nghĩ hết mọi cách, cuối cùng vẫn không thể cứu con mình.

Nó chắc chắn đang oán trách tôi.

Càng nghĩ, lòng tôi càng thêm khó chịu.

Đột nhiên, đèn trong phòng bật sáng.

Tôi vội vàng lau khô nước mắt.

"Lạc Vãn à."

Là bố, giọng nói trầm ấm của bố khiến tôi tràn đầy cảm giác an toàn.

"Con mất con không phải lỗi của con, chứng tỏ hai đứa hữu duyên vô phận."
 
Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Chương 7: Chương 7



6

"Nhưng việc hai đứa gặp được nhau đã là dùng hết duyên phận rồi, con cũng đã làm mẹ của đứa bé một thời gian ngắn."

"Không sao đâu, con sẽ có lại con thôi."

Bố khẽ thở dài, cả khuôn mặt lộ vẻ xót xa.

"Nhưng nếu con vì cái thằng khốn đó mà đau lòng thì thật không đáng!"

"Lúc đó, bố đã không đồng ý cho con ở bên thằng khốn đó, con cứ bướng bỉnh. Thà đoạn tuyệt quan hệ bố con cũng phải ở bên thằng khốn đó."

Tôi ngẩng đầu lên, sau nhiều năm lại thấy bố càng thêm già nua, tôi lại không kìm được mà bật khóc.

Nghẹn ngào nói.

"Bố ơi con sai rồi, xin bố tha thứ cho con."

"Không phải vì hắn ta mà con đau lòng, con chỉ đau lòng cho con của con..."

Bố nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

"Đứa bé ngốc này, con là cục cưng duy nhất của bố..sao bố có thể không tha thứ cho con được?"

Ngay sau đó, ánh mắt bố lộ vẻ hung ác.

Ông nắm chặt nắm đấm: "Lục Triều Lễ lại dám làm con bị thương đến mức này! Xem ra thằng khốn đó chán sống rồi!"

"Lạc Vãn yên tâm, bố nhất định sẽ thay con trút cơn giận này!"

Tôi an ủi bố, bảo ông đừng nổi nóng như vậy.

Năm đó, sau khi tôi trưởng thành, chán ghét cuộc sống bên cạnh bố nên bất chấp sự ngăn cản của ông mà bỏ trốn khỏi hòn đảo nhỏ.

Sau khi ra ngoài, tôi gặp Lục Triều Lễ, hắn ta là người con trai đầu tiên khiến tôi rung động.

Sau đó, tôi như một miếng cao dán, bám dính lấy hắn ta, đuổi cũng không đi.

Sau khi tôi và Lục Triều Lễ kết hôn thì có thai.

Nhưng cũng từ đó, Lục Triều Lễ bắt đầu chán ghét tôi.

Tôi không nói cho hắn ta biết thân phận của mình, nên trong mắt hắn ta, tôi chỉ là một cô gái mồ côi không có gì cả.

Hắn ta cho rằng tôi kết hôn với hắn ta chỉ vì muốn có thai để tranh giành tài sản.

Đúng lúc này, anh trai cả của hắn ta qua đời vì tai nạn. Vì tuân theo di ngôn của anh trai, Lục Triều Lễ tận tâm tận lực chăm sóc chị dâu đang mang thai.

Suốt thời gian mang thai, hắn ta luôn lạnh nhạt với tôi, hiếm khi cho tôi sắc mặt tốt.

Nhưng tôi biết, qua những điều nhỏ nhặt của Lục Triều Lễ, tôi vẫn thấy hắn ta yêu đứa bé.

Nên tôi tự hỏi, liệu khi con sinh ra mọi chuyện có tốt hơn không?

Nhưng chưa kịp chờ con chào đời thì biến cố lớn đã xảy ra.

Trái tim tôi cũng chết lặng theo con.

Bố tôi nắm giữ chuỗi cung ứng của cả nước, thậm chí cả châu Âu.

Lục Triều Lễ chọc giận bố, có lẽ công ty hắn ta sẽ trải qua một cuộc khủng hoảng lớn.

Tiếp theo, tôi dẹp bỏ tính tình, theo bố học quản lý công ty.

Bố chỉ có một mình tôi là con gái, chắc chắn sẽ giao công ty cho tôi.

Giờ tôi chẳng còn tâm trí nào khác, đợi khỏe lại sẽ đến công ty làm việc.

Tôi tìm cho con một mảnh đất trên đảo để làm mộ.

Nơi này được biển cả bao quanh, vô cùng tĩnh lặng nhưng cũng thật tự do.

Tôi mong sau này con tôi không bị bất cứ điều gì, bất cứ ai trói buộc.

Ít nhất, con có quyền lựa chọn được sống.

Tôi ngồi trước mộ rất lâu, rất lâu.

Lâu đến mức tôi mơ màng nghĩ về cuộc đời mà nó nên có.

Đến tận khi trời tối mịt, người hầu mới gọi tôi về ăn cơm.
 
Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Chương 8: Chương 8



7

Ngày hôm đó qua đi, tôi hoàn toàn bước ra khỏi những hồi ức xưa cũ, không còn vương vấn.

Học theo bố, trở thành một thương nhân máu lạnh trên thương trường.

Nhưng tôi thật không ngờ Lục Triều Lễ lại nhanh chóng phát hiện ra cái xác kia là giả.

Tin tức này đã lan truyền, sau khi biết tôi chết, hắn ta không chôn cất mà còn lau chùi thi thể, ngày đêm ăn ngủ cùng nó!

Tôi bàng hoàng khi đọc được tin tức về Lục Triều Lễ.

Thời gian trôi qua, vậy mà thi thể kia không hề phân hủy.

Lục Triều Lễ nhận thấy điều bất thường, liền tìm người đến giám định, kết quả phát hiện đó chỉ là một cái xác giả!

Lục Triều Lễ lập tức bừng lên hy vọng, phái toàn bộ lực lượng đi tìm kiếm tôi.

Thậm chí còn treo thưởng mười vạn cho bất kỳ ai cung cấp thông tin về tôi.

Đọc được tin này, tôi chỉ thấy hắn ta điên rồi.

Cũng chẳng sao, hòn đảo của bố nằm ở nước ngoài, hắn ta không dễ gì tìm ra được.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tiếp tục học cách quản lý công ty.

Khả năng học tập của tôi rất tốt, chỉ một tháng sau đã có thể vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao.

Hôm đó vừa họp xong, đột nhiên có người xông vào phòng họp.

Không ngờ lại là Lục Triều Lễ!

Tôi phất tay để những người đang họp rời đi.

Lục Triều Lễ thấy tôi, hai mắt lập tức đỏ ngầu.

Hắn ta xông đến trước mặt tôi, nắm chặt lấy cổ tay tôi.

"Lạc Vãn, sao em lại giả chết? Em có biết anh sắp phát điên rồi không! Anh đã bảo mà, em quý mạng như vậy, sao có thể chết dễ dàng được."

Rồi ánh mắt hắn ta chợt trở nên nghiêm nghị, nhìn quanh một lượt.

"Sao em lại đến đây? Em có biết người bình thường không vào được đây không, ngay cả anh cũng khó khăn lắm mới vào được."

Hắn ta đột nhiên “xùy” một tiếng, xua tay.

"Thôi được, anh không cần biết em dùng thủ đoạn gì để vào đây, bây giờ theo anh về nhà."

Hắn ta nhìn bụng tôi: "Con đâu?"

"Chắc giờ con đã đầy tháng rồi nhỉ? Lạc Vãn, em ngàn vạn lần không nên tự ý bỏ trốn, khiến anh không được nhìn thấy con ngay từ đầu."

"Đưa con theo anh về nhà."

Hắn ta quay người định dẫn tôi đi.

Vừa nghe hắn ta nhắc đến con, lòng tôi lại trào dâng ý thù hận.

Thấy không kéo được tôi, Lục Triều Lễ thắc mắc quay đầu nhìn lại.

"Sao em không đi? Đừng bướng bỉnh nữa, anh suy nghĩ lại rồi, anh sẽ chia cho em mười phần trăm tài sản."

"Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, em đừng có không hiểu chuyện."

Nhìn vẻ tự tin của hắn ta, tôi chợt bật cười.

Nhưng cười rồi nước mắt lại tuôn rơi.

Trải qua một lần sinh tử, tính cách tôi đã thay đổi rất nhiều. Trong mắt không còn chút nhu tình, tôi hất mạnh tay Lục Triều Lễ ra.

"Tôi chưa từng muốn lấy một xu tài sản nào của nhà anh! Mà là anh không muốn tin tôi!"

"Con đã bị anh hại chết rồi!"

Khi tôi nói ra những lời này, giọng tôi run rẩy, tôi chỉ muốn hắn ta phải hối hận.
 
Để Con Của Chị Dâu Kế Thừa Gia Nghiệp Chồng Không Cho Tôi Sinh Con
Chương 9: Chương 9



8

Lục Triều Lễ nhíu mày, rõ ràng là không tin.

Dường như hắn ta đang cố gắng kiềm chế, nhẹ giọng nói.

"Anh đã bị em lừa một lần rồi, lần này anh sẽ không mắc lừa nữa."

"Lạc Vãn, đừng làm ầm ĩ nữa. Những gì em muốn anh đều cho em hết. Ngay cả những thứ em muốn sau này anh cũng sẽ cho em đầy đủ."

"Nói cho anh biết con ở đâu? Chúng ta sẽ đón con về nhà ngay."

Tôi trừng mắt nhìn Lục Triều Lễ, hắn ta thật đáng cười, đáng hận, dù tôi nói gì cũng không chịu tin nửa lời.

Tôi đột nhiên hét lớn.

"Anh là đồ súc sinh không hiểu tiếng người sao? Con tôi không còn nữa rồi!"

"Giữa chúng ta cũng kết thúc rồi, anh không thấy rõ việc tôi giả chết là để trốn tránh anh sao? Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh!"

"Vậy tại sao anh còn đến tìm tôi?"

Tôi kìm nén cảm xúc, hít sâu một hơi.

"Đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau!"

Nói xong, tôi cầm lấy tập tài liệu trên bàn rồi quay người rời đi.

Lục Triều Lễ sững sờ tại chỗ vì sự thay đổi đột ngột của tôi. Trước đây, tôi luôn nghe lời hắn ta, chưa từng lớn tiếng một câu.

Hắn ta nhất thời không thể chấp nhận sự chênh lệch này.

Tôi vừa ra khỏi cửa, hắn ta đột nhiên xông tới chặn đường tôi.

"Lạc Vãn! Em mau rút những lời vừa nói! Em có biết rời khỏi anh, em sẽ chẳng có gì cả không? Em lấy gì nuôi con, đến tiền mua sữa bột cũng không có, định để con chết đói à?"

"Anh không biết em dùng thủ đoạn gì để vào được công ty này, nhưng em nhất định không trụ được ở đây đâu, vì em không có năng lực đó! Điểm đến cuối cùng của em vẫn là anh thôi!"

Tôi bật cười trước lời nói của hắn ta, Lục Triều Lễ quá tự cho mình là trung tâm rồi thì phải?

Hắn ta chỉ cảm thấy mình có năng lực lớn, nhưng lại không biết. Nếu không phải bố tôi sợ tôi chịu khổ ở nhà hắn ta, âm thầm thúc đẩy sự phát triển của Lục thị, thì Lục thị đã sớm phá sản trong cuộc khủng hoảng lần trước rồi!

Chương 7

Lục Triều Lễ bị tôi cười đến mức hơi bối rối, há miệng rồi lại ngậm lại.

Tôi cong môi cười, liếc xéo hắn ta một cái.

"Đồ tự cho mình là nhất!"

Lục Triều Lễ tức đến không nói nên lời, đứng tại chỗ giận dữ chỉ vào tôi.

Tôi vừa định đi thì hắn ta đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi.

"Lạc Vãn, anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa, nhiệm vụ hôm nay của anh là đưa em về."

"Em không biết đâu, khi anh tưởng mình sắp mất em, anh đã đau lòng đến nhường nào, anh nhớ em đến phát điên!"

"Lần này, mặc kệ em có k*ch th*ch anh ra sao, anh cũng sẽ không lùi bước."

Ha, bây giờ hắn ta giả vờ thâm tình ở đây làm ghê tởm ai vậy?

Tôi dùng sức hất tay hắn ta ra.

"Anh tưởng anh là ai? Có tư cách đó sao?"

Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng.

"Anh có tư cách hay không là do anh quyết định!"

Tôi còn chưa kịp trợn mắt thì đột nhiên bị hắn ta vác lên vai.

"Bây giờ anh sẽ đưa em về nhà, em không nói vị trí của con. Đợi nó đói bụng em chắc chắn sẽ đau lòng mà đón nó về."

Tôi đấm đá hắn ta túi bụi bằng cả tay chân, nhưng vô ích.

Động tĩnh lớn như vậy thu hút sự chú ý của các nhân viên.

Họ thấy cảnh này đều trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Có người sực tỉnh vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Vị quý ông này, anh mau thả quản lý của chúng tôi xuống, anh không đắc tội nổi cô ấy đâu! Nếu cô ấy nổi giận, anh đừng mong sống yên ổn!"
 
Back
Top Bottom