Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 160: Chương 160



Ban lãnh đạo trường đều bị điều tra, ngay cả hiệu trưởng cũng bị dẫn đi.

Tất nhiên những chuyện này học sinh đều không hay biết, chỉ cảm thấy trường xuất hiện rất nhiều giáo viên lạ mặt.

Vì thế, lớp thường vốn mỗi tiết đều tự học cũng được hưởng ké, mỗi môn đều có giáo viên nghiêm túc đến giảng dạy, khiến những người không muốn học mà chỉ muốn lướt web hoặc ngủ gà ngủ gật khổ không thể tả.

Bao gồm cả Đồng Du.

Chỉ cần cô vừa gục đầu xuống, giáo viên giảng bài liền bước đến gõ vào bàn cô.

Do còn phải điểm danh nên buổi học tự học ban đêm cô cũng không thể trốn được.

Thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh.

Kỳ thi đại học kết thúc, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của thầy cô, Đồng Du lại thi đậu được trường thuộc dạng top 2, mà trường lại nằm ở thủ đô, cũng tương đương với trường top 1 ở các thành phố khác.

Hôm nay nhập học, Đồng Du đã đặt vé tàu cao tốc đến thủ đô, cô tạm biệt bà Phùng.

Sức khỏe của bà Phùng ngày càng yếu, không chịu nổi đường xa vất vả, không thể cùng cô đến thủ đô học, chỉ có thể ở lại đây đợi cô trở về.

Bà nhét hết túi lớn túi nhỏ vào tay cô, không ngừng dặn dò.

“Phải gọi điện về mỗi tuần một lần, đừng có không nghe máy. Thấy mà giả vờ không thấy, đừng có để ý. Cháu lớn rồi, làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, nhất định đừng có bốc đồng…”

Đồng Du tuy có phần phiền nhưng vẫn nhẫn nại lắng nghe, thi thoảng gật đầu đồng ý.

Đến cuối cùng, bà Phùng nắm lấy tay cô, ngừng lại, vội cúi đầu để che đi khuôn mặt nhăn nheo đang đẫm lệ.

Đồng Du ôm lấy bà, mỉm cười chào tạm biệt.

“Cháu sẽ ngoan mà, bà đừng lo cho cháu. Ngược lại là bà đó, nếu cảm thấy không khỏe thì nhất định phải gọi điện cho cháu.”

Bà Phùng đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô, nghe cô kêu đau mới nói: “Xuống tàu sẽ có người đến đón, phải nghe lời người đó.”

Nói xong câu ấy, sợ bản thân không nỡ, bà không quay đầu lại mà rảo bước rời đi.

Đồng Du nhìn theo bóng lưng còng của bà ngày càng xa, hốc mắt đỏ lên.

Phong Kỳ đứng bên cạnh cô, đưa tay nhẹ vỗ lên vai cô, dịu dàng nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Bà Phùng vốn là người cô độc cả đời, ăn cơm âm, không có thân nhân, nhưng sự tồn tại của Đồng Du đã khiến bà có được gia đình.

Mà bà, cả đời đều làm việc thiện giúp người, công đức vô lượng, tuổi thọ vẫn chưa tận, dù có đến ngày ra đi cũng sẽ là cái chết an lành, không bệnh không đau.

Đồng Du thở dài, lên tàu cao tốc đến thủ đô.

Chuyến đi thuận lợi, bình an.

Xuống tàu, Đồng Du cứ tưởng người bà nói sẽ đến đón cô là một người bạn nào đó của bà Phùng ở thủ đô, ai ngờ lại là mẹ ruột của cô.

Giữa biển người đông đúc, Đồng Du vừa liếc mắt đã nhìn thấy mẹ mình — Đồng Thi Thi.

So với trong ảnh, mẹ cô thay đổi khá nhiều, mái tóc dài ngang eo đã được cắt ngắn, gương mặt có thêm nhiều nếp nhăn, vẫn đeo kính, ánh mắt đong đầy ý cười nhìn cô.

Đồng Du lập tức đỏ hoe cả mắt.

Cô không biết bản thân đã mong chờ được gặp lại mẹ bao lâu, đến lúc thật sự gặp rồi, những lời muốn nói đều nghẹn cứng nơi cổ họng.

Cô cứ đứng ngẩn ra tại chỗ.

Đồng Thi Thi bước tới trước.

“Lâu quá không gặp, Tiểu Châu.”

Đó là tên gọi thân mật của cô lúc nhỏ.

Tủi thân trong lòng Đồng Du như cuộn trào, hóa thành nước mắt, cô lau lung tung trên mặt rồi cố nén giọng nói: “Hừ, con còn tưởng đời này mẹ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.”

Đồng Thi Thi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Không đâu.”

Là một người mẹ, mỗi ngày bà đều khao khát được gặp con gái mình.



Trên đường về nhà, Đồng Thi Thi kể hết mọi chuyện xảy ra mười mấy năm trước cho Đồng Du nghe.

Vì sao lại gửi cô cho bà Phùng chăm sóc, vì sao ngay từ nhỏ cô đã được định âm hôn, mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đồng Du sau ngần ấy năm cuối cùng mới hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ.

Và cũng hiểu được những năm qua mẹ đã phải trải qua những gì.

Nghe đến đoạn ông nội mình, chỉ vì muốn sống mà lại yểm bùa chính cháu ruột của mình, Đồng Du dù đã nhìn quen nhiều chuyện kinh tởm cũng không khỏi phẫn nộ.

Bảo sao hồi nhỏ cô vốn khỏe mạnh, tự dưng lại thành yểu mệnh, phải dựa vào việc âm hôn để kéo dài mạng sống.

Thì ra là như vậy.

Phong Kỳ không hề biết cô lại bị chính người thân hại suýt nữa mất mạng.

Đôi mắt đen tuyền của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.

Cảm nhận được sát ý từ người chồng quỷ, Đồng Du lập tức giơ tay ngăn cản hắn có ý định giết người.

“Người đó chết chưa mẹ?” Đồng Du hỏi mẹ.

Đồng Thi Thi mỉm cười gật đầu: “Chết rồi. Năm đó mẹ quay về đã báo cáo sự việc này cho tổ chức huyền học của chính phủ, chứng cứ đầy đủ, ông ta bị bắt vào tù và tự sát trong ngục.”

Người “bố chồng” đó, sống gần hết đời ngạo mạn tự phụ, làm sao chịu nổi một vết nhơ.

Đồng Thi Thi căn bản không cần ra tay, cây đổ khỉ tan, gia tộc giàu có của chồng cũ bị các gia tộc đang rình rập nuốt trọn.

Đồng Du bĩu môi, hừ một tiếng: “Nếu ông ta còn sống, con nhất định sẽ trả thù thật nặng tay cái lão già ấy!”

Đồng Thi Thi khẽ bật cười.

Bà biết, con gái mình được bà Phùng nuôi dạy rất tốt.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 161: Âm hôn (Ngoại truyện )



Đồng Thi Thi vẫn đang làm việc tại một trường cấp ba.

Những năm qua bà không tái giá, dành phần lớn tiền tích cóp để mua một căn nhà ở thủ đô cho Đồng Du, còn có một khoản để dành trong sổ tiết kiệm.

Căn nhà rộng hơn 100 mét vuông, nằm giữa trung tâm thành phố nơi đất chật người đông. Đồng Thi Thi không sống ở đó nhưng thường xuyên đến dọn dẹp.

Bà vén tóc mái lòa xòa bên má, lấy dép trong tủ giày đặt trước mặt Đồng Du, nói:

“Đừng lo cho mẹ, mẹ có nhà để ở, ông bà ngoại con để lại một căn. Con cứ yên tâm sống ở đây, chỗ này cũng gần trường đại học của con…”

Đồng Du cúi đầu, nhìn thấy đỉnh đầu của mẹ.

Nhìn kỹ lại, mẹ cô thực sự đã khác rất nhiều so với hình ảnh trong ảnh chụp: không chỉ có nếp nhăn mà tóc cũng đã điểm bạc. Không biết những năm qua đã trải qua những gì.

Đồng Du chẳng biết chút gì.

Trước đây cô từng trách mẹ.

Rõ ràng cô mắc mệnh yểu, có khi còn bắt mẹ phải chịu cảnh “người đầu bạc tiễn người đầu xanh”, vậy mà mẹ lại không đến gặp cô sớm hơn.

Một tuần, một tháng, thậm chí một năm chỉ gặp một lần cũng sẽ không khiến cô đau lòng đến vậy.

Đồng Du từng nghĩ mình là đứa trẻ bị vứt bỏ, từng nghĩ rằng vì mình không ngoan nên mẹ mới nhẫn tâm không đến gặp. Thế nên cô luôn cố gắng trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nhưng bất kể cô thay đổi thế nào, suốt hơn mười năm đó mẹ vẫn chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng giờ đây, khi thấy bộ dạng của mẹ, trong lòng cô chỉ còn lại nỗi xót xa.

Mười mấy năm qua, ít ra cô còn được lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà, không phải cô độc hay đáng thương. Nhưng mẹ thì không—những năm qua, mỗi khi mẹ buồn, bị tổn thương, đau đớn, tuyệt vọng, hay mệt mỏi… Đồng Du đều không thể ở bên cạnh bà.

Thế mà suốt những năm ấy mẹ vẫn cố gắng bù đắp tình yêu dành cho cô.

Đồng Du cảm thấy cay cay nơi sống mũi, khi mẹ quay lại nhìn, cô vội quay mặt đi, gắng giữ bình tĩnh để đáp lời.

Đêm đó là đêm hạnh phúc nhất của Đồng Du.

Cô ngủ cùng mẹ trên một chiếc giường, đầu kề đầu.

Ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc, ánh sáng lờ mờ lẫn trong tuyết, chỉ đủ để nhìn thấy vật lờ mờ trong bóng tối.

Đồng Du không ngủ được, cô nhìn khuôn mặt mẹ, tưởng tượng về những gì mẹ đã trải qua trong suốt những năm qua.

Có lẽ ánh mắt cô quá cháy bỏng, Đồng Thi Thi đành bất lực lên tiếng:

“Con muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Đồng Du chợt chống tay ngồi dậy, tò mò hỏi mẹ về những năm qua.

Cô như có vô số câu hỏi, hỏi mãi không hết, cũng không thấy buồn ngủ, cứ liên tục thắc mắc.

Đồng Thi Thi kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Đó là một đêm không thể ngủ.

Mãi đến gần sáng Đồng Du mới dần chìm vào giấc ngủ.

******

[Ngoại truyện: Hiện đại xuyên không về cổ đại]

Tuyết rơi trắng trời, sương lạnh dày đặc, Đồng Du mở mắt liền cảm thấy một cơn lạnh buốt xương tủy, tay chân không bao lâu liền tê dại. Nhưng điều kinh hoàng nhất lại là cảnh tượng trước mắt—một bãi chiến trường đầy máu tanh và xác chết.

Từng thi thể mặc giáp nằm la liệt, bị tuyết trắng phủ kín, lờ mờ lộ ra những gương mặt trắng bệch, vặn vẹo.

Từ phía xa truyền đến tiếng reo hò phấn khích:

“Thắng rồi! Thắng rồi!”

“Tướng quan! Tướng quân!”

Đồng Du thở ra một luồng hơi trắng, rụt cổ lại vì lạnh, ngẩng đầu nhìn ra phía trước—chỉ thấy một đội quân đen nghịt đang cưỡi ngựa tiến đến, vó ngựa rền vang, cùng tiếng hô vang vọng.

Cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, trừng lớn mắt.

Đồng Du tưởng mình đang ở phim trường. Không thì thời hiện đại lấy đâu ra một chiến trường hoành tráng như thế?



“Còn người sống! Là quân địch sao?”

“Là một nữ nhân, ăn mặc kỳ quái, là phù thủy ư?”

“Tộc Địch làm gì có phù thủy ăn mặc kiểu đó? Xử lý sao đây?”

“Bắt lại trước, giao cho tướng quân xử lý!”

Đến khi bị hai tên lính mặc giáp kéo dậy, Đồng Du mới nhận ra đây không phải phim trường.

Quá chân thực, cũng không phải mơ.

Trong lúc còn sững sờ cô đã bị lôi đến trước một con ngựa chiến đen tuyền. Con ngựa cũng khoác giáp sắt, thở phì phò, giơ móng cào cào tuyết—có vẻ như chỉ một cú đá là có thể đạp cô nát xương.

So với ngựa ở hiện đại, con ngựa trước mắt to lớn và cường tráng hơn nhiều.

Tuyết trắng làm mờ mắt, tầm nhìn bị che khuất. Đồng Du ngẩng đầu, vài bông tuyết rơi lên lông mi, trong tầm nhìn lờ mờ, cô thấp thoáng thấy một bóng người cưỡi ngựa.

Người đó đứng ngược sáng, toàn thân mặc giáp sắt lạnh băng ánh kim, dáng người thẳng tắp như núi cao uy nghiêm. Dù không đến gần, cô vẫn cảm nhận được áp lực đáng sợ từ người đó tỏa ra.

Đồng Du chỉ cảm thấy như đang đứng giữa ranh giới sinh tử.

Dù chưa rõ tình hình, nhưng rất có thể—cô sắp chết ở đây.

Tại sao chứ?

Cô nhớ rõ đời mình trước khi chết: vào đại học ở thủ đô học 4 năm, nhờ giúp người trừ tà tích công đức mà kéo dài tuổi thọ. Cô và người chồng quỷ ngày càng gắn bó, mỗi dịp lễ tết đều về quê thăm bà, mẹ cô—người từng lánh mặt bao năm—cũng đã thường xuyên xuất hiện.

Cuộc đời cô hạnh phúc viên mãn.

Vậy mà chỉ sau một giấc ngủ, cô lại đến nơi quỷ quái này.

Phong Kỳ… Trong đầu Đồng Du nhanh chóng lướt qua gương mặt mẹ, bà Phùng, ông bà ngoại… những người quan trọng trong đời, cuối cùng dừng lại ở gương mặt chồng quỷ—Phong Kỳ.

Cổ họng cô nghẹn lại, trái tim như bị bóp chặt, đau thắt không thôi.

Có lẽ ông trời thấy cô quá hạnh phúc nên không muốn cô sống yên ổn, quyết định cướp đi mạng sống của cô.

Khi cô càng lúc càng tuyệt vọng, người cưỡi ngựa kia từ từ xuống ngựa, tiến thẳng về phía cô.

“Ngươi là ai?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Đồng Du giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt là một chiếc mặt nạ dữ tợn hình ác quỷ.

Cô sững sờ một giây rồi theo bản năng gọi:

“Phong Kỳ?”

Vừa dứt lời, tên lính bên cạnh liền quát:

“Vô lễ! Dám gọi thẳng tên tướng quân!”

Đồng Du bị quát liền trừng mắt định cãi lại thì thấy tên lính đã rút đao nhọn ra như muốn chém đầu cô, sát khí hừng hực.

Tay chân cô lạnh cóng, đến sức né cũng không có.

Một ngọn trường thương liền đâm tới, gạt phăng thanh đao đang vung xuống.

Tên lính chạm phải ánh mắt băng lãnh của tướng quân, cơn giận lập tức tiêu tan, chỉ còn lại sợ hãi, vội quỳ rạp xuống đất.

Phong Kỳ không nhìn hắn nữa, ánh mắt chuyển sang gương mặt nữ nhân lạ trước mặt.

Nữ tử này dung mạo xuất chúng, làn da dưới tuyết càng thêm trắng mịn. Nhưng tóc không cột cao như nữ tử cổ đại mà chỉ buộc hờ sau đầu, y phục cũng kỳ lạ, hắn chưa từng thấy.

Quan trọng nhất là—nàng lại biết tên của hắn.

Người tộc Địch chỉ gọi hắn là “mặt Diêm Vương”, chẳng ai biết tên thật. Trấn thủ biên cương nhiều năm, cũng chưa từng có ai dám gọi thẳng tên hắn.

Phong Kỳ theo bản năng nghi nàng là gián điệp của kẻ thù.

Nhưng khi chạm vào ánh mắt trong veo sáng rõ kia, không hiểu sao hắn lại không muốn giết nàng nữa.

Tại sao?

Còn chưa nghĩ ra, nữ nhân đang ngồi bỗng đứng bật dậy lao về phía hắn.

Hắn đang chìm trong suy nghĩ, không kịp tránh, liền bị nàng ôm trọn.

Điều khiến hắn bất ngờ hơn là—nữ nhân này chẳng có chút dè dặt nào, ôm chặt lấy hắn, còn siết mạnh tay, vùi cả người vào lòng hắn.

“Phong Kỳ, Phong Kỳ…”

Đồng Du lặp đi lặp lại tên hắn, mặt áp vào bộ giáp lạnh ngắt, nhưng không chịu buông tay. Như thể chỉ có thế này mới giúp cô xua tan nỗi sợ hãi trong thế giới lạ lẫm này.

Cô không biết đây là đâu, cũng chẳng biết ai là ai. Cô chỉ nhận ra Phong Kỳ—chồng quỷ của cô. Có hắn bên cạnh, tất cả sợ hãi trong cô đều tan biến.

Đó là cảm giác an toàn mà Phong Kỳ mang lại suốt những năm qua.

Cô có thể làm bất cứ điều gì cũng không lo hậu quả vì cô có Phong Kỳ phía sau, hắn sẽ gánh hết tất cả cho cô.

Nhưng cơ thể cô quá yếu, chỉ chịu lạnh một chút đã chóng mặt, cả người mệt mỏi. Khi nhìn thấy Phong Kỳ, sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu đứt phựt—cô trực tiếp ngất lịm trong lòng hắn.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 162: Chương 162



Người ở gần cô nhất, Phong Kỳ, gần như ngay lập tức đỡ lấy cơ thể cô đang ngã xuống.

Khi toàn bộ sức nặng của cô dựa lên người hắn, lúc ấy Phong Kỳ mới cảm nhận được cơ thể người nữ nhân thần bí này nhẹ đến mức nào. Hắn chỉ cần khẽ dùng lực là có thể nhấc bổng nàng lên.

Tất nhiên mà nói, nếu muốn giết nàng cũng chẳng khó khăn gì. Không cần đến vũ khí, chỉ cần lòng bàn tay đặt lên cổ mảnh mai kia, dùng thêm một chút sức, nàng chắc chắn sẽ đứt hơi ngay tại chỗ.

Thế nhưng Phong Kỳ lại không làm vậy.

Thậm chí—

Thuộc hạ bước lên, đề xuất:
“Tướng quân, chi bằng để thuộc hạ đưa nàng ta về doanh trại?”

Ánh mắt sâu thẳm của Phong Kỳ dời đến mặt thuộc hạ.

Người này theo hắn chinh chiến nhiều năm, thân hình vạm vỡ, đang định vác nữ nhân đang hôn mê như vác một bao cát.

Còn chưa kịp đưa tay ra Phong Kỳ đã nhanh hơn một bước, ôm lấy người trong lòng, phi thân lên ngựa, một loạt động tác liền mạch trơn tru. Một lúc sau hắn mới nói:
“Về doanh trại.”

Đám thuộc hạ ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu không thể phản ứng lại.



Khi Đồng Du tỉnh dậy, trời bên ngoài lều đã tối đen như mực, những đám mây đen đặc che khuất ánh trăng sáng, nơi chân trời chẳng thấy một vì sao, bao phủ bởi một tầng sương đen mù mịt như mực bị khuấy lên.

Cô mở mắt nặng trĩu, còn tưởng mình đang ở nhà, cất giọng khàn đặc gọi chồng quỷ.

“Phong Kỳ… khát quá, ta muốn uống nước…”

Ở nhà, cô đã quen với những ngày cơm không cần nấu, áo không cần giặt. Phong Kỳ thích chăm sóc cô, chuyện gì cũng muốn tự tay làm, không muốn để người khác động vào.

Thế nhưng lần này cô chẳng chờ được gì cả. Trong doanh trại trống trải, đáp lại cô chỉ là một khoảng lặng vô tận.

Ký ức trước lúc hôn mê dần ùa về, Đồng Du mặc kệ cái cổ khô rát, vén màn lều bước ra ngoài.

Doanh trại khá lớn, vải lều dày che gió che mưa, mặt đất là bãi cỏ đã được san phẳng thành đất nện. Vừa bước ra khỏi lều cô đã thấy những lều trại khác tương tự dựng sát bên, phía trước le lói ánh lửa từ trạm canh.

Tuyết lả tả rơi, phủ lên nóc lều thành từng tầng dày trắng xóa.

Gió lạnh cắt da, tuyết rơi trong lòng bàn tay cũng là thật.

Đồng Du ngơ ngác đứng tại chỗ, hoàn toàn không ngờ bản thân lại xuyên không từ hiện đại về cổ đại.

Nếu cô không có bố mẹ, không có ràng buộc nơi hiện đại thì còn có thể an tâm sống ở đây. Nhưng ở hiện đại cô có mẹ, có bà Phùng, có cả người chồng quỷ Phong Kỳ luôn ở bên cô. Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?

Đồng Du muốn về nhà.

Cô cố nhớ lại việc cuối cùng mình làm trước khi xuyên không.

Chỉ đơn giản là đi ngủ thôi mà.

Nhưng cô đã thử ngủ rồi, chẳng có tác dụng gì.

Cô dường như không thể quay lại nữa.

Đồng Du hiếm khi sinh ra cảm xúc bi quan. Dù từ nhỏ đã biết bản thân đoản mệnh nhưng cô vẫn luôn giữ niềm tin “sống được ngày nào hay ngày đó”.

Thế nhưng, khi một người đã có tình thân và tình yêu rồi lại mất đi… thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác.

Đồng Du mím chặt môi, cơn gió lạnh thổi lướt qua người cũng bị cô bỏ qua, cất bước đi về phía trước.

Cô nhớ là chồng quỷ cũng ở đây, cô phải tìm hắn rồi mới nghĩ cách quay về.

Cô chưa đi được mấy bước thì một nhóm binh lính đã chặn trước mặt cô.

“Đây là quân doanh, ban đêm không được tùy tiện đi lại!”

Đồng Du nhìn họ với vẻ mặt vô cảm.

Cô không sợ chết, cũng không phải không có năng lực chống lại bọn họ.

Ngay khi cô định thi triển pháp thuật khiến bọn họ ngất đi thì một lần nữa cô lại thấy bóng dáng người chồng quỷ.

Phong Kỳ gần như ngay khi nghe thấy động tĩnh đã lập tức chạy tới.

Trận chiến lần này, hắn không may bị thương, chuyện bị thương khi đánh trận vốn không hiếm. Huống hồ Phong Kỳ vốn đánh trận như không cần mạng, luôn xông lên đầu tiên để giảm thương vong cho binh lính.

Đang thay thuốc dở, hắn chỉ mặc một lớp trung y mỏng, lớp vải xám nhạt bên trong lộ rõ cơ bắp rắn rỏi. Mái tóc đen xõa ngang vai. Chỉ một ánh mắt hắn đã nhìn thấy bóng dáng cô.

Ánh mắt hắn chậm rãi cúi xuống, dừng lại ở đôi chân trần dẫm trên lớp tuyết mỏng.

Làn da trắng nhợt bị lạnh đến ửng đỏ.

Phong Kỳ nhíu mày, vừa định tiến lên thì thấy nữ nhân loạng choạng chạy về phía hắn.

“Phong Kỳ!”

Giọng nàng khàn khàn, mang theo chút nghẹt mũi, giống như sắp cảm lạnh.

Nàng lao đến, dang tay định ôm hắn, lần này Phong Kỳ phản ứng nhanh, lập tức nắm lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay chạm phải làn da lạnh buốt.

Phong Kỳ nhíu mày càng sâu.

Nàng dường như không biết chăm sóc bản thân, rõ ràng hắn đã đưa nàng về, cho uống thuốc, đặt trong lều có đốt than sưởi… Thế mà nàng lại không mang giày, không mặc áo ấm, cứ thế lao ra ngoài mặc cho tuyết rơi đầy vai.

Không cần nghĩ, hắn liền kéo nàng về lại lều.

Còn chuyện nàng có phải là gián điệp do quân địch phái đến không, hắn đã sớm vứt khỏi đầu.

Đồng Du theo sau hắn trở về.

Vừa vào lều ấm cô đã bị hắn kéo ngồi xuống chiếc ghế trải nệm mềm. Cô thấy hắn sai người mang đến thuốc và nước ấm.

Nước nóng được đặt dưới chân cô, Phong Kỳ vốn định đỡ chân cô thả vào nước, nhưng khi ánh mắt hắn lướt đến đôi chân dù bị lạnh vẫn xinh đẹp của cô, liền như bị phỏng mà rụt tay lại, ra lệnh với giọng ra uy:

“Làm ấm người đi.”

Đồng Du vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đeo mặt nạ của hắn.

Người chồng quỷ trước mắt khác với người trong ký ức cô.

Hắn giống như lúc mới gặp cô, nghiêm túc cổ hủ, giữ lễ giữ mực, chưa từng vượt quá giới hạn.

Không, so với người chồng quỷ ở hiện đại, người trước mặt không phải là quỷ, quanh thân cũng không có âm khí ngàn năm tích tụ.

Nhưng không thay đổi là — hắn vẫn đối xử với cô rất tốt.

Đồng Du cảm nhận được cơ thể lạnh buốt dần ấm lại, đôi tay tái nhợt tê cứng cũng dần có sức, cô không kìm được đưa tay lên, định tháo chiếc mặt nạ trước mặt hắn.

Phong Kỳ lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay vươn tới.

Hắn định trách mắng nữ nhân này vài câu vì hành vi vô lễ.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt nữ nhân thì khựng lại.

Mắt nàng sáng, trong veo, như thể nhìn thấu mọi thứ. Chỉ là khác với ban ngày, giờ đây trong đôi mắt ấy tràn đầy đau thương.

Phong Kỳ cảm thấy tức ngực, dời ánh nhìn đi, im lặng vài giây, giọng nói bỗng trở nên mềm mỏng lạ thường:
“Ngươi là ai? Vì sao biết tên bản tướng?”

Tay Đồng Du khựng lại giữa không trung, các ngón tay từ từ cuộn lại, dường như còn nghi hoặc hơn cả hắn, giọng run run:
“Huynh… không nhận ra ta sao?”

Phong Kỳ lại nhìn về phía cô, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt ẩn chứa đau thương, tim hắn khẽ siết lại, hồi lâu mới nói:
“Bản tướng chưa từng gặp ngươi.”

Hắn vốn thông minh sớm, trí nhớ lại phi thường, người đã gặp qua thì dù bao lâu cũng không quên.

Nữ nhân trước mắt hắn chưa từng thấy, rõ ràng là lần đầu gặp mặt.

Thế nhưng, khi nàng nghe câu nói ấy, vẻ đau thương trong mắt lại càng dày đặc, như muốn bật khóc.

Phong Kỳ hít sâu một hơi, siết tay rồi lại buông ra, đến khi nước dưới chân đã nguội, Đồng Du vẫn không nói thêm lời nào, hắn không nhịn được mà cúi người bưng chậu nước đi, không lâu sau quay lại, ném cho Đồng Du một chiếc khăn lông lau chân.

Thấy bát thuốc đặt cạnh vẫn chưa uống, hắn bước tới, bưng lên đưa đến trước mặt Đồng Du.

“Uống đi.”

Nghe vậy, Đồng Du mới thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Cuối cùng cô cũng nghĩ thông — có lẽ cô đã xuyên đến thời kỳ chồng quỷ còn sống, tức là cách đây một nghìn năm. Trùng hợp làm sao, ngay ngày đầu tiên xuyên đến đây cô đã gặp lại hắn.

Mà Phong Kỳ của một nghìn năm trước không hề biết cô, anh chưa chết, chưa trở thành ma, giữa họ cũng chưa có khế ước âm hôn trói buộc.

Cô ngẩng đầu, nhìn chiếc mặt nạ ác quỷ quen thuộc. Người thường thấy có lẽ sẽ sợ nhưng cô đã nhìn quen, không sợ hãi chút nào, trái lại còn thấy an tâm.

Ít nhất, có Phong Kỳ ở đây, cô không đơn độc.

Nỗi buồn và u ám trong mắt Đồng Du dần tan biến, ánh nhìn trở nên sinh động, rực rỡ hơn vài phần.

“Đắng quá! Ta muốn kẹo ngọt.” — Cô được đằng chân lân đằng đầu mà đưa ra yêu cầu.

Nếu là người khác Phong Kỳ hẳn chẳng buồn quan tâm. Nhưng khi thấy sắc mặt nữ nhân tươi sáng hơn, lồng ngực đang đè nén bỗng như có dòng điện ngọt ngào xẹt qua.

Chưa kịp nói lời từ chối hắn đã gọi thuộc hạ mang đến một đĩa mứt quả.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 163: Chương 163



Nhìn thấy gương mặt cô nhăn nhó, vậy mà vẫn uống hết bát thuốc đắng kèm theo một viên ô mai.

Rõ ràng cô rất sợ vị đắng, cũng rất ghét vị đắng. Khi nếm được vị đắng của thuốc, sự khó chịu và bực bội trong mắt gần như trào ra ngoài, khóe mắt cụp xuống, đôi má tái nhợt lại đỏ ửng lên.

Uống xong còn ăn thêm hai viên ô mai mới thôi, khóe miệng cô kéo xuống, trừng mắt nhìn bát thuốc rồi nói:

“Chỉ uống lần này thôi, không được bắt ta uống thứ thuốc này nữa đâu, Phong Kỳ.”

Cô đã lâu không uống thuốc bắc do bà nấu, suýt nữa quên mất cái vị đắng ngắt đó, lần này uống lại thật sự không nuốt nổi.

Ánh mắt Phong Kỳ không thể rời khỏi gương mặt cô. Nghe cô nói chuyện không chút khách sáo, lại mang theo vài phần thân mật, suýt chút nữa hắn đã không cầm vững bát thuốc trong tay.

Nhất là khi cô gọi tên hắn — “Phong Kỳ” hai chữ ấy từ miệng cô thốt ra, mềm mại ngọt ngào, khiến lòng người rối loạn.

Phong Kỳ giống như vị hôn quân bị hồ yêu mê hoặc tâm trí, đầu óc choáng váng, suýt nữa đã đồng ý với lời cô. May mà cuối cùng vẫn giữ được tỉnh táo, nói:

“Không được. Đại phu đã bắt mạch cho nàng, thân thể nàng yếu lại bị nhiễm lạnh, phải uống thuốc trong vòng nửa năm!”

Đối với cách nói chuyện của hắn, Đồng Du cứ tưởng như mình quay về hiện đại, đang nghe ông chồng cổ hủ của mình càm ràm.

Quả nhiên, chồng quỷ quỷ dù là nghìn năm trước hay nghìn năm sau cũng đều cổ hủ như nhau.

Những chuyện khác thì Đồng Du đều có thể quyết định, duy chỉ có vấn đề liên quan đến sức khỏe của cô là chồng cô vô cùng cố chấp và nghiêm khắc.

Đáng ghét.

Cô ngước mắt lườm hắn một cái, giận đến nỗi không muốn nói chuyện.

Loại thuốc khó uống đến vậy mà phải uống suốt nửa năm, nghĩ thôi cũng thấy khổ sở.

Phong Kỳ cũng không nhận ra, không biết từ lúc nào, mối quan hệ giữa họ đã trở nên thân mật đến vậy, như thể là phu thê nhiều năm, đến khi nhận ra thì hắn cũng không thể tin nổi.

Hắn như muốn chứng minh điều gì đó, cố tình lùi một bước về phía sau, giữ khoảng cách với cô.

“Nàng, tối nay nghỉ sớm đi.”

Nói xong liền định rời đi.

Chưa đi được hai bước Đồng Du đã đưa tay nắm lấy vạt áo hắn.

Cô nắm rất chặt, không chịu buông.

“Huynh ở lại với ta, ta sợ.”

Phong Kỳ lập tức nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”

Đồng Du đã đoán trước hắn sẽ nói vậy, liền đáp luôn: “Vậy huynh tìm người khác đến ngủ cùng ta đi.”

Nói xong cô liền buông tay, chẳng giữ chút lễ nghĩa nào của nữ nhân cổ đại, lê chân bước vào trong màn, nằm trên giường như đang chọn mẫu nam, bắt đầu lựa chọn.

“Phải cường tráng, đẹp trai…”

Còn chưa nói hết Phong Kỳ đã quát lên cắt ngang: “Ra thể thống gì nữa!”

Hắn không hiểu vì sao trong lòng bỗng nổi cơn giận vô cớ, thiêu đốt lý trí từng chút một. Phong Kỳ đổ lỗi cho cô – còn nhỏ mà đã lỗ m.ãng như thế.

Nàng có biết rủ một nam nhân vào giường là có ý gì không?

Phong Kỳ lập tức ra lệnh cho thuộc hạ trải một tấm nệm bên ngoài màn.

Bất chấp ánh mắt kỳ quái của thuộc hạ, Phong Kỳ không hiểu sao lại tự mình nằm xuống tấm nệm trải đất ấy.

Đường đường là Trấn Quốc tướng quân vậy mà lại nằm ngủ dưới đất trong doanh trại, nói ra chẳng ai tin nổi.

Không phải lần đầu Phong Kỳ tiếp xúc với nữ nhân.

Mỗi lần hồi kinh hoàng đế đều mở yến tiệc lớn, nhét cho hắn không biết bao nhiêu nữ nhân… Nhưng bất kể dung mạo thế nào, Phong Kỳ đều không thích. Về ham m.uốn, hắn bận bịu chinh chiến và huấn luyện, nhiều nhất chỉ là sáng sớm có chút phản ứng sinh l.ý nhưng rồi cũng trở lại bình thường vì công việc quá bận rộn.

Chỉ là không ngờ…

Lần đầu gặp nàng, nàng đứng một mình trên chiến trường đầy tuyết, xác chết la liệt. Nàng như thể không thuộc về thế gian này, gương mặt tái nhợt ngơ ngác và bối rối.

Cho đến khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt mơ hồ ấy lóe lên tia sáng khác thường, tựa như hồ nước mùa hè trong đêm đầy sao, khiến người ta không thể rời mắt.

Phong Kỳ bất ngờ vì bản thân lại mềm lòng.

Rõ ràng biết nàng có thể là gian tế do địch phái đến, vậy mà vẫn đưa nàng về doanh trại.

Tới tận bây giờ, Phong Kỳ thậm chí vẫn không biết tên nàng là gì.

Ngăn cách bởi tấm màn, tâm trạng hắn không còn sục sôi như mọi khi, khó mà bình tĩnh được.

Hắn nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng cả ngày đã chinh chiến mệt mỏi, cơ thể quá kiệt sức, chẳng hay biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu.

Phong Kỳ vốn cảnh giác, đột nhiên cảm nhận được bên cạnh có thêm một người, hơi thở ấm nóng phả lên cánh tay, một bàn tay mềm mại đang lần mò lên người hắn. Hắn lập tức bừng tỉnh, mở mắt ra liền thấy người lẽ ra phải đang nằm trên giường trong màn lại xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

Tấm nệm dưới đất vốn hẹp, Đồng Du đành phải nghiêng người, áp sát vào người hắn mới không bị rơi xuống đất. Có lẽ nghĩ rằng mình hành động kín đáo, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ ranh mãnh không giấu nổi, hàng mi run nhẹ, đồng tử đen láy xoay tròn, đôi môi hồng nhạt khẽ cong lên đắc ý.

Phong Kỳ lập tức bật dậy khỏi chỗ ngủ chật hẹp, đứng dậy cách xa cô, nhưng mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ người cô vẫn vấn vít nơi cánh tay, trước mũi hắn, khiến tâm trí hắn chấn động.

“Nàng——!” Hắn muốn mắng cô lỗ m.ãng, không biết liêm sỉ, nhưng đến lúc mở miệng thì lại chẳng nói được gì.

Đồng Du bị phát hiện cũng không hề lúng túng, chỉ hơi đỏ mặt, nghiêng người chống đầu, bực bội nói:

“Nàng cái gì mà nàng? Ta ngủ một mình sợ, muốn ngủ cùng huynh thì có gì sai?”

Cô nói hết sức lý lẽ, như thể có thể nói chết thành sống, sống thành chết.

Phong Kỳ chưa từng thấy… Không, hắn từng thấy rồi. Khi còn ở kinh thành, hoàng đế từng sai một nữ nhân đã được huấn luyện đàng hoàng đến, nằm trần tru.ồng trên giường hắn. Sau tiệc rượu, Phong Kỳ còn bị chuốc rượu có thuốc. Vừa vào phòng đã thấy không ổn, nữ nhân ấy còn lỗ m.ãng hơn, lao thẳng vào lòng hắn.

Tất nhiên Phong Kỳ phản ứng rất nhanh, lập tức đánh ngất nữ nhân kia, rời khỏi căn phòng nồng mùi son phấn, nhảy xuống hồ trong ngự hoa viên mới giải được thuốc.

Khi đó Phong Kỳ chỉ cảm thấy ghê tởm.

Chứ không giống như lúc này – toàn thân nóng ran.

Thậm chí còn nóng hơn cả lần bị bỏ dược năm xưa.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 164: Chương 164



Cuối cùng, Phong Kỳ giống như chạy trốn, vội vã lao ra khỏi trướng.

Gió lạnh thấu xương, mái tóc đen tung bay theo gió. Dù là khi ngủ Phong Kỳ cũng đeo mặt nạ. Lúc này, dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt hắn nóng ran như thiêu đốt. Hắn vội tháo mặt nạ xuống, để mặc cho gió lạnh thổi vào.

Gió rét giữa mùa đông không làm dịu đi nhiệt độ đang dâng trào trong người hắn. Chỉ cần buông lỏng một chút, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh nữ nhân kia chui vào lòng mình, đôi môi hồng hé mở, thở ra hơi thở ấm áp thơm tho. Đôi tay thon dài trắng mịn đang từ từ luồn vào trong lớp áo trong của hắn—

Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng và sâu thẳm của Phong Kỳ đỏ bừng lên, mãi một lúc sau mới nghẹn ra được một câu:

“Không biết xấu hổ!”

Câu nói vừa bật ra, lập tức tan vào trong gió lạnh, không ai nghe thấy, cũng chẳng có sức lực gì.

Giống như là sự vùng vẫy cuối cùng của hắn.



Trong lều.

Đồng Du bĩu môi đầy bất mãn, hừ một tiếng, lẩm bẩm:

“Đúng là biết giả vờ.”

Ở hiện đại, cho dù đã chết cả ngàn năm, trở thành một hồn ma, chồng quỷ của cô vẫn cố chấp tuân thủ lễ nghi, cổ hủ bảo thủ. Nếu muốn cùng nằm chung giường thì phải có đủ tam thư lục lễ, chính thức thành thân xong mới được.

Sau khi Đồng Du tốt nghiệp đại học họ mới tổ chức hôn lễ.

Cô đã nhịn suốt 4 năm, ngay cả hôn cũng kiềm chế, nắm tay cũng kiềm chế…

Cô cứ tưởng hắn đã không còn dục v.ọng, ai ngờ…

Sau khi thành thân hắn lại như sói như hổ, đến mức cô không thể chống đỡ nổi, sáng nào cũng phải vịn tường mà bước ra khỏi phòng.

Đồng Du hiểu rõ chồng mình, biết hắn nhất định sẽ quay lại. Cô trở mình, không đứng dậy, cứ thế nằm trên đệm trải dưới đất.

Trong hơi thở quen thuộc của chồng còn sót lại, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đúng như cô dự đoán, hơn một canh giờ sau, Phong Kỳ lại trở về lều.

Nhìn nữ nhân đang nằm trên chiếc đệm hắn từng nằm, mái tóc đen xõa bên gối, khuôn mặt trắng mịn bị chăn che mất một nửa, hơi thở đều đặn, tư thế ngủ không đẹp, vậy mà Phong Kỳ vẫn không thể rời mắt.

Ngọn lửa hắn phải cố gắng lắm mới đè x.uống giờ lại bùng lên lần nữa, như lửa hoang thiêu đốt trái tim hắn.

Phong Kỳ cố kiềm chế mà dời ánh mắt đi.

Ngàn vạn ý nghĩ cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Cho dù nàng là ai, có uy h**p gì đến hắn thì Phong Kỳ cũng không còn muốn giết nàng nữa.

Chỉ sau một ngày rưỡi ở bên nhau, với nữ nhân thần bí này.

Hôm sau.

Khi tỉnh lại, Đồng Du không còn nằm trên đệm đất mà là trên chiếc giường êm ái, các lớp màn che mờ tầm nhìn. Cô từ từ ngồi dậy, bên cạnh giường là nước ấm và khăn sạch đã chuẩn bị sẵn, cùng với bộ y phục cổ trang có phần cũ kỹ.

Cô rửa mặt xong, cầm lấy y phục. May mà đồ không quá phức tạp, mặc cũng không khó. Ngoài bộ y phục còn có áo lông cáo dày nặng, chạm vào rất mềm, mặc lên người cũng rất ấm.

Đồng Du cảm thấy mới mẻ, đây là lần đầu tiên cô mặc loại quần áo này.

Mang giày xong, cô vén màn bước ra khỏi lều, đi tìm bóng dáng chồng mình. Chẳng mấy chốc, cô đã thấy hắn đang luyện thương ở một bên lều.

So với cô mặc dày cộm để giữ ấm, Phong Kỳ trông gọn gẽ hơn nhiều. Đôi giày cao dính tuyết, tóc đen được buộc tùy ý, vẫn đeo mặt nạ. Mũi thương lóe lên ánh sáng lạnh, đâm, chọc, đập, chém, điểm, đâm… từng chiêu đều thuần thục đến mức cực hạn.

Dù đứng khá xa Đồng Du vẫn cảm nhận được thế thương sắc bén trong tay hắn.

Cô nhớ lại những gì chồng từng nói với mình khi ở ngàn năm sau: cả đời hắn rất buồn tẻ, ngoài đánh trận chỉ có luyện võ, ngoài ra không còn gì khác.

Nhìn vậy mới thấy, hắn không hề nói dối. Mỗi ngày đều như thế, không có gì mới mẻ.

Cuộc sống như vậy Đồng Du hoàn toàn không thích. Cô vốn hiếu động, không thể ngồi yên, hoàn toàn đối lập với hắn.

“Phong Kỳ!”

Khi hắn vừa thu thương, cô gọi lớn.

Phong Kỳ sớm đã thấy bóng cô, nhưng đang luyện không thể dừng, nên đợi xong mới quay đầu nhìn cô.

Không còn bộ quần áo kỳ lạ hôm qua nữa, cô giờ đây mặc y phục cổ đại, váy xanh nhạt, tóc cột dây lụa xanh, khí chất như biến đổi hoàn toàn, mang theo vài phần quyến rũ.

Lông mày, mắt, môi đều xinh đẹp rực rỡ, môi cong khẽ nở nụ cười, hai má lúm nhẹ nhàng.

Tỏa sáng vô cùng.

Cô nhảy nhót chạy tới, mở tay muốn ôm hắn.

Phong Kỳ khó giấu sự dao động trong lòng, lùi nửa bước, giọng khàn khàn nói: “Trên người có mồ hôi.”

Hắn đã luyện thương suốt hai canh giờ, mồ hôi đầy người.

Đồng Du “ồ” một tiếng, nhướng mày nghĩ hai giây rồi thúc giục: “Vậy mau đi tắm đi!”

Ánh mắt chán ghét mùi mồ hôi không hề che giấu, lọt thẳng vào mắt Phong Kỳ.

Hắn bật cười không kìm được.

Nàng chẳng hề che giấu cảm xúc vui buồn của mình.

Trước mặt hắn cũng không hề giả vờ.

Chính điều đó lại khiến máu trong người hắn sôi sục, tim đập dồn dập.

Chiến sự dồn dập, tộc Địch liên kết ngoại bang, ngấp nghé muốn chiếm lấy biên ải. Chỉ cần Phong Kỳ chết, cả triều đình chẳng còn gì đáng ngại.

Trong vòng một tháng.

Đồng Du đã quen mặt với hầu hết người trong quân doanh, chỉ là chuyện đánh trận, Phong Kỳ không thể mang cô theo. Hắn luôn dẫn binh rời đi từ sáng sớm, đến chiều tối mới trở về.

Phong Kỳ không hạn chế tự do của cô, chỉ là ngoài doanh trại chiến sự nguy hiểm, hắn không cho cô ra ngoài.

Đồng Du cũng biết ngoài kia nguy hiểm nên chỉ loanh quanh trong doanh trại.

Như hắn từng nói, quân kỷ trong doanh trại rất nghiêm ngặt, binh lính được huấn luyện kỹ lưỡng. Ai cũng biết cô là người của Phong Kỳ nên không ai dám bắt chuyện hay tiếp xúc.

Đồng Du rảnh rỗi, không biết hắn tìm ở đâu được mấy quyển thoại bản cho cô đọc, còn có nhiều đồ lạ mắt.

Mỗi chiều cô lại ngồi trước lều chờ hắn trở về.

Đêm nay yên tĩnh lạ thường, binh lính và chiến mã lần lượt về doanh trại. Đồng Du biết mỗi lần đánh trận xong họ đều tổ chức một cuộc họp, ở đó có các tướng lĩnh và do Phong Kỳ chủ trì, bàn chuyện chiến sự, tình hình địch.

Đồng Du vẫn chờ, chờ hắn họp xong đến tìm mình.

Nhưng đến nửa đêm vẫn không thấy bóng hắn, rất bất thường.

Không muốn đợi nữa, cô đứng dậy đến lều của chủ tướng tìm hắn.

Vừa đến cửa đã bị người chặn lại, là phó tướng họ Khổng.

Khổng Phó tướng nói: “Tối nay tướng quân rất mệt, đã nghỉ ngơi sớm rồi, Đồng cô nương xin quay về.”

Chỉ một câu, Đồng Du đã ngửi ra có vấn đề.

Không nói chuyện Phong Kỳ có thói quen ngủ sớm hay không, chỉ riêng Khổng Phó tưởng này bình thường chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt cô, giờ lại canh ở đây như đang cố ý ngăn cô vào lều.

Cô liếc hắn một cái, cười nói: “Vậy được, mai ta lại…”

Vừa nói vừa nhân lúc hắn lơi lỏng, nhanh nhẹn lách qua, xông thẳng vào trong lều.

Khổng Phó tướng lẽ ra có thể ngăn cô, nhưng cả tháng qua, tướng quân đối xử với cô rất tốt, cả doanh trại đều biết cô là người quan trọng của tướng quân, không ai dám đụng vào.

Giờ cũng vậy, hắn ta không dám đụng chạm, chỉ đành để cô xông vào.

Hắn bước theo phía sau cũng vào lều.



Vừa vào đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc và vị tanh của máu. Màn buông xuống che giường, lờ mờ thấy có người nằm bên trong.

“Huynh ấy làm sao vậy?”

Thấy sắc mặt cô nghiêm trọng, Khổng Phó tướng thở dài, nghiêm túc giải thích.

Phong Kỳ là chủ tướng, mỗi trận chiến đều xông lên đầu, trong các tướng lĩnh chỉ mình hắn làm vậy.

Hắn làm thế là để giảm thiểu thương vong cho binh lính. Nhờ vậy, mỗi trận hắn chỉ huy đều giảm thương vong rất nhiều, cũng là lý do khiến binh lính kính trọng hắn, và là nguyên nhân chính giúp họ liên tiếp thắng trận.

Nhưng Phong Kỳ không phải thần, vẫn là máu thịt. Mỗi khi về từ chiến trường đều mang thương tích. Hắn giỏi chịu đựng, nhiều binh lính còn không biết hắn bị thương vì hôm sau thấy hắn vẫn khỏe mạnh như thường.

Trận này Phong Kỳ bị thương nặng. Đại phu nói hắn phải qua được đêm nay, nếu không sẽ chết.

Dù vậy, khi chưa mê man hắn vẫn lo cho Đồng Du, bảo Khổng Phó tướng đứng ngoài chặn cô, lấy lý do là ngủ sớm.

Nói xong, Khổng Phó tướng cũng rời lều, tiếp tục canh ngoài.

Đồng Du nặng nề bước đến bên giường, mùi thuốc đắng xộc vào mũi. Thứ mà thường ngày cô rất ghét, giờ lại không cảm thấy gì nữa.

Phong Kỳ nằm trên giường, bụng quấn đầy băng vải, lồng ngực phập phồng rất nhẹ, nhìn bằng mắt thường giống như một xác chết. Máu thấm đỏ băng đập vào mắt cô.

“Huynh sẽ không chết, huynh từng nói rồi mà…” Đồng Du gục bên giường, thì thào.

Ngàn năm sau chồng cô từng nói, hắn bị ám sát bởi thích khách do hoàng đế phái đến chứ không chết trên chiến trường.

Nhưng thương tích trước mắt quá đáng sợ, mắt cô lập tức đỏ hoe, nắm lấy tay hắn. Dù trong phòng có lò than, da hắn vẫn lạnh như băng. Cô chỉ có thể siết chặt tay, mong truyền chút hơi ấm của mình vào người hắn.

Khoảnh khắc ấy hắn chẳng khác gì khi đã thành hồn ma: có thân thể, nhưng chạm vào vẫn lạnh lẽo như người chết.

Cô biết hắn sẽ không chết nhưng vẫn đau lòng đến nghẹt thở.

Tận mắt nhìn thấy, cảm nhận sự thật từ những gì hắn từng kể về chiến tranh.

Mới lúc đầu xuyên đến cô chỉ thấy xui xẻo, chỉ muốn về sớm. Nhưng giờ đây cô lại thấy vô cùng may mắn—vì có thể tận mắt nhìn thấy người chồng ngàn năm trước vẫn còn sống.

“Đừng chết… đừng để ta ở lại đây một mình, Phong Kỳ…” Cô thì thầm lặp lại, giọng nghẹn ngào.



Phong Kỳ mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.

Nửa đêm sốt cao, sáng sớm mới hạ sốt. Khi tỉnh lại, đầu óc vẫn lơ mơ. Mở mắt ra, thấy người đang gục bên giường, đồng tử hắn từ mờ mịt dần dần rõ nét.

Gương mặt nữ nhân nhỏ nhắn, một nửa tì lên giường, nửa còn lại lộ ra, làn da trắng mịn, khóe mắt cong nhẹ, lông mi dài cong vẫn còn vương lệ chưa khô, như vừa thiếp đi chưa lâu.

Tay hắn bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay mềm mại, đẫm mồ hôi ấm áp.

Phong Kỳ nhìn gương mặt nàng, bức tường kiên cố trong lòng hắn hoàn toàn tan rã.

Hắn từng thấy binh lính có thê tử đến thăm, dù bình thường gan lỳ chịu đau gãy chân cũng không rên nhưng khi gặp thê tử thì òa khóc nức nở.

Lúc đó hắn không hiểu, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi.

Hắn muốn thành thân với nàng. Muốn ở bên nàng suốt đời.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 165: Âm hôn (Kết thúc)



Cuối cùng, Phong Kỳ giống như chạy trốn, vội vã lao ra khỏi trướng.

Gió lạnh thấu xương, mái tóc đen tung bay theo gió. Dù là khi ngủ Phong Kỳ cũng đeo mặt nạ. Lúc này, dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt hắn nóng ran như thiêu đốt. Hắn vội tháo mặt nạ xuống, để mặc cho gió lạnh thổi vào.

Gió rét giữa mùa đông không làm dịu đi nhiệt độ đang dâng trào trong người hắn. Chỉ cần buông lỏng một chút, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh nữ nhân kia chui vào lòng mình, đôi môi hồng hé mở, thở ra hơi thở ấm áp thơm tho. Đôi tay thon dài trắng mịn đang từ từ luồn vào trong lớp áo trong của hắn—

Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng và sâu thẳm của Phong Kỳ đỏ bừng lên, mãi một lúc sau mới nghẹn ra được một câu:

“Không biết xấu hổ!”

Câu nói vừa bật ra, lập tức tan vào trong gió lạnh, không ai nghe thấy, cũng chẳng có sức lực gì.

Giống như là sự vùng vẫy cuối cùng của hắn.



Trong lều.

Đồng Du bĩu môi đầy bất mãn, hừ một tiếng, lẩm bẩm:

“Đúng là biết giả vờ.”

Ở hiện đại, cho dù đã chết cả ngàn năm, trở thành một hồn ma, chồng quỷ của cô vẫn cố chấp tuân thủ lễ nghi, cổ hủ bảo thủ. Nếu muốn cùng nằm chung giường thì phải có đủ tam thư lục lễ, chính thức thành thân xong mới được.

Sau khi Đồng Du tốt nghiệp đại học họ mới tổ chức hôn lễ.

Cô đã nhịn suốt 4 năm, ngay cả hôn cũng kiềm chế, nắm tay cũng kiềm chế…

Cô cứ tưởng hắn đã không còn dục v.ọng, ai ngờ…

Sau khi thành thân hắn lại như sói như hổ, đến mức cô không thể chống đỡ nổi, sáng nào cũng phải vịn tường mà bước ra khỏi phòng.

Đồng Du hiểu rõ chồng mình, biết hắn nhất định sẽ quay lại. Cô trở mình, không đứng dậy, cứ thế nằm trên đệm trải dưới đất.

Trong hơi thở quen thuộc của chồng còn sót lại, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đúng như cô dự đoán, hơn một canh giờ sau, Phong Kỳ lại trở về lều.

Nhìn nữ nhân đang nằm trên chiếc đệm hắn từng nằm, mái tóc đen xõa bên gối, khuôn mặt trắng mịn bị chăn che mất một nửa, hơi thở đều đặn, tư thế ngủ không đẹp, vậy mà Phong Kỳ vẫn không thể rời mắt.

Ngọn lửa hắn phải cố gắng lắm mới đè x.uống giờ lại bùng lên lần nữa, như lửa hoang thiêu đốt trái tim hắn.

Phong Kỳ cố kiềm chế mà dời ánh mắt đi.

Ngàn vạn ý nghĩ cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Cho dù nàng là ai, có uy h**p gì đến hắn thì Phong Kỳ cũng không còn muốn giết nàng nữa.

Chỉ sau một ngày rưỡi ở bên nhau, với nữ nhân thần bí này.

Hôm sau.

Khi tỉnh lại, Đồng Du không còn nằm trên đệm đất mà là trên chiếc giường êm ái, các lớp màn che mờ tầm nhìn. Cô từ từ ngồi dậy, bên cạnh giường là nước ấm và khăn sạch đã chuẩn bị sẵn, cùng với bộ y phục cổ trang có phần cũ kỹ.

Cô rửa mặt xong, cầm lấy y phục. May mà đồ không quá phức tạp, mặc cũng không khó. Ngoài bộ y phục còn có áo lông cáo dày nặng, chạm vào rất mềm, mặc lên người cũng rất ấm.

Đồng Du cảm thấy mới mẻ, đây là lần đầu tiên cô mặc loại quần áo này.

Mang giày xong, cô vén màn bước ra khỏi lều, đi tìm bóng dáng chồng mình. Chẳng mấy chốc, cô đã thấy hắn đang luyện thương ở một bên lều.

So với cô mặc dày cộm để giữ ấm, Phong Kỳ trông gọn gẽ hơn nhiều. Đôi giày cao dính tuyết, tóc đen được buộc tùy ý, vẫn đeo mặt nạ. Mũi thương lóe lên ánh sáng lạnh, đâm, chọc, đập, chém, điểm, đâm… từng chiêu đều thuần thục đến mức cực hạn.

Dù đứng khá xa Đồng Du vẫn cảm nhận được thế thương sắc bén trong tay hắn.

Cô nhớ lại những gì chồng từng nói với mình khi ở ngàn năm sau: cả đời hắn rất buồn tẻ, ngoài đánh trận chỉ có luyện võ, ngoài ra không còn gì khác.

Nhìn vậy mới thấy, hắn không hề nói dối. Mỗi ngày đều như thế, không có gì mới mẻ.

Cuộc sống như vậy Đồng Du hoàn toàn không thích. Cô vốn hiếu động, không thể ngồi yên, hoàn toàn đối lập với hắn.

“Phong Kỳ!”

Khi hắn vừa thu thương, cô gọi lớn.

Phong Kỳ sớm đã thấy bóng cô, nhưng đang luyện không thể dừng, nên đợi xong mới quay đầu nhìn cô.

Không còn bộ quần áo kỳ lạ hôm qua nữa, cô giờ đây mặc y phục cổ đại, váy xanh nhạt, tóc cột dây lụa xanh, khí chất như biến đổi hoàn toàn, mang theo vài phần quyến rũ.

Lông mày, mắt, môi đều xinh đẹp rực rỡ, môi cong khẽ nở nụ cười, hai má lúm nhẹ nhàng.

Tỏa sáng vô cùng.

Cô nhảy nhót chạy tới, mở tay muốn ôm hắn.

Phong Kỳ khó giấu sự dao động trong lòng, lùi nửa bước, giọng khàn khàn nói: “Trên người có mồ hôi.”

Hắn đã luyện thương suốt hai canh giờ, mồ hôi đầy người.

Đồng Du “ồ” một tiếng, nhướng mày nghĩ hai giây rồi thúc giục: “Vậy mau đi tắm đi!”

Ánh mắt chán ghét mùi mồ hôi không hề che giấu, lọt thẳng vào mắt Phong Kỳ.

Hắn bật cười không kìm được.

Nàng chẳng hề che giấu cảm xúc vui buồn của mình.

Trước mặt hắn cũng không hề giả vờ.

Chính điều đó lại khiến máu trong người hắn sôi sục, tim đập dồn dập.

Chiến sự dồn dập, tộc Địch liên kết ngoại bang, ngấp nghé muốn chiếm lấy biên ải. Chỉ cần Phong Kỳ chết, cả triều đình chẳng còn gì đáng ngại.

Trong vòng một tháng.

Đồng Du đã quen mặt với hầu hết người trong quân doanh, chỉ là chuyện đánh trận, Phong Kỳ không thể mang cô theo. Hắn luôn dẫn binh rời đi từ sáng sớm, đến chiều tối mới trở về.

Phong Kỳ không hạn chế tự do của cô, chỉ là ngoài doanh trại chiến sự nguy hiểm, hắn không cho cô ra ngoài.

Đồng Du cũng biết ngoài kia nguy hiểm nên chỉ loanh quanh trong doanh trại.

Như hắn từng nói, quân kỷ trong doanh trại rất nghiêm ngặt, binh lính được huấn luyện kỹ lưỡng. Ai cũng biết cô là người của Phong Kỳ nên không ai dám bắt chuyện hay tiếp xúc.

Đồng Du rảnh rỗi, không biết hắn tìm ở đâu được mấy quyển thoại bản cho cô đọc, còn có nhiều đồ lạ mắt.

Mỗi chiều cô lại ngồi trước lều chờ hắn trở về.

Đêm nay yên tĩnh lạ thường, binh lính và chiến mã lần lượt về doanh trại. Đồng Du biết mỗi lần đánh trận xong họ đều tổ chức một cuộc họp, ở đó có các tướng lĩnh và do Phong Kỳ chủ trì, bàn chuyện chiến sự, tình hình địch.

Đồng Du vẫn chờ, chờ hắn họp xong đến tìm mình.

Nhưng đến nửa đêm vẫn không thấy bóng hắn, rất bất thường.

Không muốn đợi nữa, cô đứng dậy đến lều của chủ tướng tìm hắn.

Vừa đến cửa đã bị người chặn lại, là phó tướng họ Khổng.

Khổng Phó tướng nói: “Tối nay tướng quân rất mệt, đã nghỉ ngơi sớm rồi, Đồng cô nương xin quay về.”

Chỉ một câu, Đồng Du đã ngửi ra có vấn đề.

Không nói chuyện Phong Kỳ có thói quen ngủ sớm hay không, chỉ riêng Khổng Phó tưởng này bình thường chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt cô, giờ lại canh ở đây như đang cố ý ngăn cô vào lều.

Cô liếc hắn một cái, cười nói: “Vậy được, mai ta lại…”

Vừa nói vừa nhân lúc hắn lơi lỏng, nhanh nhẹn lách qua, xông thẳng vào trong lều.

Khổng Phó tướng lẽ ra có thể ngăn cô, nhưng cả tháng qua, tướng quân đối xử với cô rất tốt, cả doanh trại đều biết cô là người quan trọng của tướng quân, không ai dám đụng vào.

Giờ cũng vậy, hắn ta không dám đụng chạm, chỉ đành để cô xông vào.

Hắn bước theo phía sau cũng vào lều.



Vừa vào đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc và vị tanh của máu. Màn buông xuống che giường, lờ mờ thấy có người nằm bên trong.

“Huynh ấy làm sao vậy?”

Thấy sắc mặt cô nghiêm trọng, Khổng Phó tướng thở dài, nghiêm túc giải thích.

Phong Kỳ là chủ tướng, mỗi trận chiến đều xông lên đầu, trong các tướng lĩnh chỉ mình hắn làm vậy.

Hắn làm thế là để giảm thiểu thương vong cho binh lính. Nhờ vậy, mỗi trận hắn chỉ huy đều giảm thương vong rất nhiều, cũng là lý do khiến binh lính kính trọng hắn, và là nguyên nhân chính giúp họ liên tiếp thắng trận.

Nhưng Phong Kỳ không phải thần, vẫn là máu thịt. Mỗi khi về từ chiến trường đều mang thương tích. Hắn giỏi chịu đựng, nhiều binh lính còn không biết hắn bị thương vì hôm sau thấy hắn vẫn khỏe mạnh như thường.

Trận này Phong Kỳ bị thương nặng. Đại phu nói hắn phải qua được đêm nay, nếu không sẽ chết.

Dù vậy, khi chưa mê man hắn vẫn lo cho Đồng Du, bảo Khổng Phó tướng đứng ngoài chặn cô, lấy lý do là ngủ sớm.

Nói xong, Khổng Phó tướng cũng rời lều, tiếp tục canh ngoài.

Đồng Du nặng nề bước đến bên giường, mùi thuốc đắng xộc vào mũi. Thứ mà thường ngày cô rất ghét, giờ lại không cảm thấy gì nữa.

Phong Kỳ nằm trên giường, bụng quấn đầy băng vải, lồng ngực phập phồng rất nhẹ, nhìn bằng mắt thường giống như một xác chết. Máu thấm đỏ băng đập vào mắt cô.

“Huynh sẽ không chết, huynh từng nói rồi mà…” Đồng Du gục bên giường, thì thào.

Ngàn năm sau chồng cô từng nói, hắn bị ám sát bởi thích khách do hoàng đế phái đến chứ không chết trên chiến trường.

Nhưng thương tích trước mắt quá đáng sợ, mắt cô lập tức đỏ hoe, nắm lấy tay hắn. Dù trong phòng có lò than, da hắn vẫn lạnh như băng. Cô chỉ có thể siết chặt tay, mong truyền chút hơi ấm của mình vào người hắn.

Khoảnh khắc ấy hắn chẳng khác gì khi đã thành hồn ma: có thân thể, nhưng chạm vào vẫn lạnh lẽo như người chết.

Cô biết hắn sẽ không chết nhưng vẫn đau lòng đến nghẹt thở.

Tận mắt nhìn thấy, cảm nhận sự thật từ những gì hắn từng kể về chiến tranh.

Mới lúc đầu xuyên đến cô chỉ thấy xui xẻo, chỉ muốn về sớm. Nhưng giờ đây cô lại thấy vô cùng may mắn—vì có thể tận mắt nhìn thấy người chồng ngàn năm trước vẫn còn sống.

“Đừng chết… đừng để ta ở lại đây một mình, Phong Kỳ…” Cô thì thầm lặp lại, giọng nghẹn ngào.



Phong Kỳ mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.

Nửa đêm sốt cao, sáng sớm mới hạ sốt. Khi tỉnh lại, đầu óc vẫn lơ mơ. Mở mắt ra, thấy người đang gục bên giường, đồng tử hắn từ mờ mịt dần dần rõ nét.

Gương mặt nữ nhân nhỏ nhắn, một nửa tì lên giường, nửa còn lại lộ ra, làn da trắng mịn, khóe mắt cong nhẹ, lông mi dài cong vẫn còn vương lệ chưa khô, như vừa thiếp đi chưa lâu.

Tay hắn bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay mềm mại, đẫm mồ hôi ấm áp.

Phong Kỳ nhìn gương mặt nàng, bức tường kiên cố trong lòng hắn hoàn toàn tan rã.

Hắn từng thấy binh lính có thê tử đến thăm, dù bình thường gan lỳ chịu đau gãy chân cũng không rên nhưng khi gặp thê tử thì òa khóc nức nở.

Lúc đó hắn không hiểu, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi.

Hắn muốn thành thân với nàng. Muốn ở bên nàng suốt đời.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 166: Bạn trai (Ngoại truyện)



Nghĩa trang.

Bà nội Lâm được hỏa táng, tro cốt an táng tại nơi này, Ninh Thiệu đã mua một phần mộ cho bà.

Ngày bà được an táng, bố của Lâm Yến tổ chức một tang lễ long trọng, toàn là đối tác làm ăn, đến dự chủ yếu để bàn chuyện làm ăn, người thật sự đau lòng vì cái chết của bà thì lại ít ỏi.

May là Ninh Thiệu đã tìm thấy quyển sổ điện thoại bà để trong tủ, liên hệ được với những người từng được bà giúp đỡ, có rất nhiều người đã đến. Điều khiến Ninh Thiệu ngạc nhiên là bà nội Lâm lúc sinh thời đã giúp đỡ nhiều người đến vậy.

Suốt một năm sau, phần mộ của bà thỉnh thoảng vẫn có người đến dọn dẹp, thăm viếng.

Ninh Thiệu và Lâm Yến đến trước mộ, thấy hương còn đang cháy dở và bó hoa bách hợp trắng đã tàn úa.

Cô đặt bó hoa trên tay sang một bên, chăm chú nhìn bức ảnh đen trắng dán trên bia mộ — là hình bà nội Lâm lúc sinh thời, nụ cười hiền hậu khiến người ta cay cay sống mũi.

Lâm Yến nhạy cảm cảm nhận được cảm xúc của cô, khẽ giơ tay vỗ nhẹ vai cô an ủi.

Ninh Thiệu cúi người thắp hương, vái lạy, rồi quay đầu nói với anh:

“Lâm Yến, anh cũng thắp cho bà một nén nhang đi.”

Lâm Yến làm theo, bắt chước cô, ra dáng cung kính thắp hương.

Sau khi cắm hương xong, anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Ninh Thiệu, như bị cảm xúc của cô lan truyền, cố gắng cảm nhận những xúc cảm ấy, nghiêm túc nói:

“Âm Âm, anh thấy nhớ bà.”

Từ khi sinh ra, anh vốn chẳng có tình cảm với người thân, trái tim như bị khoét rỗng, không cảm nhận được vui buồn giận hờn.

Nhưng khoảnh khắc này, anh lại nếm trải được cảm giác nhung nhớ.

Ninh Thiệu mỉm cười dịu dàng:

“Nếu bà nghe được, chắc chắn sẽ rất vui.”

Lâm Yến hơi trợn mắt, như đứa trẻ mới học nói, cố gắng cảm nhận chút dư âm của nỗi nhớ còn đọng nơi lồng ngực, chậm rãi hỏi:

“Thật không?”

Ninh Thiệu gật đầu.

Cô thắp hương xong cho bà nội Lâm, sau đó nắm tay anh đi qua từng hàng bia mộ, cuối cùng dừng lại trước một tấm bia khác.

Người trong bức ảnh đen trắng trên bia có vài nét giống Ninh Thiệu.

Đó là bà ngoại của Ninh Thiệu.

Một đời chẳng được sống sung sướng, nuôi mẹ của Ninh Thiệu khôn lớn rồi lại nuôi cả Ninh Thiệu, vất vả cả đời, cuối cùng chịu đựng bệnh tật dày vò mà qua đời.

Cả cuộc đời Ninh Thiệu chẳng có bao nhiêu người quan trọng, ngoài Lâm Yến chỉ còn lại bà ngoại.

Cô nhìn ảnh thờ của bà, lòng xót xa, cố nén nước mắt, nói:

“Bà ơi, bà từng nói, nếu con có người muốn cùng sống đến cuối đời thì phải đưa đến gặp bà. Anh ấy chính là người con yêu nhất, chúng con sắp kết hôn rồi. Bà đừng lo cho con nữa, con sẽ hạnh phúc.”

Giọng cô dần nghẹn lại, gần như bật khóc.

Lâm Yến nghe xong, lập tức quỳ xuống trước bia mộ, dập đầu ba cái thật kêu.

Làm xong anh nghiêm túc nói từng chữ:

“Bà ơi, con sẽ chăm sóc Âm Âm thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ tủi thân nào, bà cứ yên tâm.”

Ninh Thiệu nghe vậy thì kinh ngạc, lòng dâng lên một luồng ấm áp.

Nói xong Lâm Yến ngẩng đầu nhìn cô, cười toe toét.

Có lẽ vì mới học cách cười, nụ cười của anh không còn gượng gạo và giả tạo như trước mà thêm vài phần ngây ngô.

“Âm Âm, bà chắc chắn sẽ rất hài lòng về anh.” Anh nói đầy tự tin, không hề khiêm tốn.

Ninh Thiệu rưng rưng nước mắt, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh:

“Sao anh biết?”

Lâm Yến ưỡn ngực:

“Anh đoán đấy.”

Ninh Thiệu hết cách với anh.

Người đàn ông trước mắt không còn như xưa, không còn lạnh lẽo vô hồn mà tràn đầy sức sống.

Đó là kết quả của quá trình anh nỗ lực cảm nhận cảm xúc như một người bình thường.



Họ tổ chức hôn lễ đơn giản, Ninh Thiệu chỉ mời người bạn thân nhất là Lê An An, cùng các trưởng khoa và đồng nghiệp đã chăm sóc cô ở bệnh viện.

Còn Lâm Yến, trong quãng đời ngắn ngủi của mình không có bạn bè, người duy nhất anh quan tâm chính là Ninh Thiệu.

Còn về bố anh — anh không mời.

Thứ nhất, Lâm Yến đã chết rồi, người quen biết anh đều biết điều đó, bao gồm cả bố anh.

Thứ hai, anh không muốn gặp bố.

Trong mắt bố anh, từ lúc sinh ra, anh đã là sao chổi giết mẹ, giết anh trai, là đứa trẻ không ai mong đợi. Lâm Yến lớn lên chẳng hề biết thế nào là tình bố. Dĩ nhiên anh cũng chẳng để tâm. Dù sao trong mắt bọn họ, anh đã chết rồi, không cần phải “sống lại” trước mặt họ làm gì.

Cho nên hôn lễ này chỉ có người quen của Ninh Thiệu.

Nhưng có một điều bất ngờ.

Đó là Lê An An, cô ấy cũng biết Lâm Yến.

Cô từng biết anh đã qua đời vì tai nạn giao thông, nên khi thấy anh khoác trên mình bộ vest chú rể bước vào hôn lễ, Lê An An suýt nữa chết khiếp.

Cô nhìn anh không thể tin nổi.

Lê An An vẫn nghĩ thiệp mời Ninh Thiệu gửi là để làm “âm hôn” — tức là kết hôn với tro cốt hay bài vị của Lâm Yến, không ngờ anh lại xuất hiện bằng xương bằng thịt.

Vì chưa từng thấy thi thể anh, phản ứng đầu tiên của cô là — Lâm Yến giả chết.



Ninh Thiệu mặc váy cưới trắng tinh khôi, tầng tầng lớp lớp voan mỏng nhẹ như mây, tà váy đính ngọc trai lấp lánh, dưới ánh sáng dịu dàng, gương mặt đẹp đến nao lòng của cô hiện rõ, mái tóc đen nhánh buông dài, phong thái thanh cao như núi xanh nước biếc.

Cô mỉm cười dịu dàng, từng bước một tiến về phía Lâm Yến.

Nhưng còn chưa kịp đi hết đoạn đường, Lâm Yến đã không thể chờ đợi, chạy ào về phía cô như chú chó lớn vẫy đuôi vì được thưởng, trong mắt đầy ắp tình yêu mãnh liệt, xen lẫn cả khao khát và si mê điên cuồng.

Ninh Thiệu liếc anh một cái đầy trách móc.

Trước đó hôn lễ đã tổng duyệt nhiều lần, Lâm Yến hứa sẽ đứng yên chờ cô đi đến, vậy mà mỗi lần đều không kiềm được chạy tới.

Ninh Thiệu đã nói với anh rất nhiều lần, Lâm Yến cũng hứa chắc nịch rằng lễ thật sẽ khác, vậy mà vẫn không làm được.

Bị cô nhìn, Lâm Yến liền lộ ra vẻ mặt như đứa trẻ bị mắng, vừa ấm ức vừa lấy lòng.

“Anh không nhịn được.”

Lâm Yến không thể dừng lại đứng chờ cô bước đến, anh muốn chủ động chạy đến bên cô.

Ninh Thiệu không thật sự trách anh, nhẹ nhàng đặt bàn tay đeo găng trắng lên tay anh, trước ánh mắt của bao người quen, má cô đỏ bừng vì ngượng.

Hôn lễ kết thúc nhanh chóng.

Tới phần mời rượu.

Ninh Thiệu khoác tay Lâm Yến, lần lượt mời rượu từng người.

Lâm Yến như kẻ ngốc, ai mời là uống, lại còn là rượu trắng nặng độ, uống từng ly một, không biết từ chối.

Cuối cùng Ninh Thiệu sợ anh xảy ra chuyện, liền ngăn không cho anh uống nữa.

“Đừng uống nữa.”

Cơ thể của Lâm Yến không sao cả, thân thể này đã chết rồi, nhờ âm khí mà không bị phân hủy, rượu vào bụng cũng như rơi vào hố đen, chẳng để lại dấu vết.

Chỉ là Âm Âm của anh, không, là vợ của anh đang lo lắng cho anh nên Lâm Yến nghe lời không uống nữa, theo sát bên cô, cười ngốc nghếch.

Dù sao Lâm Yến vừa mới học cách cười, chỉ biết cười ngô nghê.

Trong mắt người khác, anh càng giống một kẻ ngốc.

Đến lượt mời Lê An An.

Lê An An từng thấy Lâm Yến mặt lạnh như băng, ánh mắt như nhìn người chết, chưa từng thấy bộ dạng thế này, thấy mới lạ vô cùng.

Cô kéo Ninh Thiệu sang một bên, nhỏ giọng hỏi sau lưng Lâm Yến:

“Chuyện gì vậy?”

Tại sao Lâm Yến lại giả chết?

Ninh Thiệu không biết nói dối, nhưng sợ An An sợ hãi, đành nói:

“Anh ấy… từng trốn đi.”

Lê An An nghe xong liền hiểu.

Dù cô rất sợ Lâm Yến nhưng vẫn bày ra vẻ mặt hung dữ, cảnh cáo:

“Anh không được bắt nạt A Thiệu, nếu không tôi không để yên đâu.”

Nói thì nói vậy nhưng vẻ mặt chẳng có chút khí thế nào.

Lâm Yến vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Lê An An lúc này mới hài lòng mỉm cười.

Hôn lễ kết thúc.

Ninh Thiệu và Lâm Yến, dưới sự chúc phúc của mọi người, tay trong tay trở về nhà.

Hạnh phúc của họ sẽ mãi tiếp nối, không bao giờ kết thúc.
 
Back
Top Bottom