Tâm Linh Duyên Âm (Full)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
92439323-256-k175338.jpg

Duyên Âm (Full)
Tác giả: BeeTranAT
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Truyện ma, kinh dị...​
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Em từ khi sinh ra đã được một bà thầy bói mù phán là con bé này số khắc cha mẹ không ở gần cha mẹ được đâu.

Rồi thì số nó cơ cực lắm...

Đợt đó mẹ em chẳng tin, căn bản các cụ thời xưa không mê tín lắm...Nói qua về em một chút...

Em năm nay 23 tuổi, đã chết hụt cực nhiều lần.

Một năm trời bị vấn nạn duyên tuền kiếp dày vò, rồi thì bị ma trêu đủ kiểu...Tóm tắt là cái mệnh của em lênh đênh y như cái mệnh trong lá số tử vi của em.Số em bạc lắm...Em sinh vào cuối tháng 11, ngựa hoang.

Đợt mẹ em sinh em thì tí con bị chết ngạt.

Bác sĩ bảo chỉ chậm chục phút nữa thôi là về gặp các cụ.

Xong em sinh được 3 ngày thì trời mưa gió, bão bùng.

Nhà em bị đổ tường gạch, em chất hụt lần nữa...Đấy, mới bé tí mà chết hụt 2 lần 🙁Thời gian em sinh thì bố em đang đi làm trong miền nam nên chưa được nhìn mặt em.

Em giống bố lắm, mặt tròn xoe, mắt to như hai cái bát ô tô 🙂)Đầy tháng em, bố về.

Mỗi tội không phải về để bắt đầu một chuỗi ngày hạnh phúc mà là để đuổi mẹ con em ra ngoài đường 🙁Đúng cái kiểu: "Anh yêu người khác rồi, người đó giàu hơn em rất tuyệt vời".

Nghe đâu bố em phải lòng một em miền nam xinh và giàu lắm.

Bà cô đó xúi bố em bỏ mẹ con em và được sự đồng ý của cả họ nội...Ừ thì vẫn biết có tiền là có quyền... xã hội mà 👌Em thành trẻ mồ côi từ ấy, 2 mẹ con lại bồng bế nhau về ngoại.

Mẹ gửi em ở nhà ông bà khi em tròn 8 tháng để đi làm ăn xa chứ ở quê cấy lúa chả đủ tiền nuôi em, rồi thì bị người ta dè bỉu chồng thế này thế nọ.Hồi bé thấy bảo em xinh lắm, phàm ăn.

Ấy vậy mà chẳng hiểu sao càng lại càng xấu.Lên 2 tuổi thì em bị lồng ruột phải đi mổ.

Sau vụ đó em ốm dặt dẹo suốt, bà phải gửi em vào chùa để vía em ngoan đi.Lên 7 tuổi, em bị chết đuối...

Suýt thôi chứ chưa chết.

Em đi tắm đêm cùng mọi người thì bị ma lôi chân (mới chập choạng tối thôi chứ không phải đêm mù mịt đâu ạ)Em vẫn nhớ cảm giác em đang tắm thì có bàn tay ai đó kéo chân mình xuống chìm nghỉm.Em còn nghe thấy tiếng cười đùa ở đáy sông nữa cơ...Đến khi mở mắt ra thì thấy ai đang ấn bụng mình, nuocwstrong miệng chảy ra tanh sặc sụa.Sau vụ chết đuối hụt em về bị ông tẩn cho 1 trận, dặn cấm béng bảng ra sông nước.

Nhà em ngay gần sông, rừng thiêng nước độc bao nhiêu người chết đuối rồi...

Con sông đó còn làm cho cô ở gần nhà em bị điên dại, cứ 12h đêm là ra sông vớt rác thải.

Cái bác bên cạnh thì bị ma đói nhập, về đòi ăn ngấu nghiến.

Đáng sợ lắm, 2 mắt trợn ngược ra, mồm ăn liên tục rồi mà vẫn khóc lóc đòi ăn thêm.

Thầy cúng đuổi mãi mới đi.

Nghe đâu chết lâu lắm rồi, rồi dạt về sông này.

Không ai thờ cúng nên hồn vất vưởng mãi 🙁Nghĩ cũng tội :'(Chuyện về sông và mảnh đất khu làng em dài dòng lắm.

Có thời gian em kể sau vậy.Về phần em, khi em lẻn 10 tuổi thì bố em về tìm.

Bố bảo tuổi trẻ nông nổi bố biết mình sai rồi, bố xin ông bà cho bố chuộc lại lỗi lầm, nuôi em khôn lớn.Em thời ấy nhìn thấy bố là trốn mất, kiểu ngại ngại...

Trẻ con mà, chưa kịp gọi bố tiếng nào thì bố bỏ em đi mãi không trở lại nữa...

Bố bị bệnh, tính ra thì em gặp bố được khoảng 4-5 lần.Nhưng lời hứa bố mãi ở bên em thì vẫn còn đấy.

Và bố giữ lời hứa thật, trước đi theo bảo vệ em suốt, giúp em thoát nạn thêm mấy lần.À, hôm 49 ngày bố em.

Lúc đêm em tỉnh dậy đi vệ sinh thì nhìn thấy bố đứng ở ngoài cổng, khuôn mặt buồn rầu...

Bố cứ nhìn em thôi.

En sợ quá vào khóc ầm lên xong kể với bà.

2 ông bà bảo ngau:- Chắc nó nhớ con nó quá nên về thăm.

Rồi bà em lẩm bẩm có nhớ nó thì cũng đừng làm nó sợ, nó còn trẻ con.Từ lần ấy em chả nhìn thấy bố thêm lần nào nữa.Cuộc đời em từ đó cứ nhẹ nhàng trôi, vẫn ốm đau và thi thoảng làm bạn với bệnh viện.Ngã xe bao nhiêu lần, ốm bao nhiêu trận.

Cũng may qua được hết.Mỗi tội tính em nóng tính, từ bé chỉ thích bỏ nhà đi xong tính kiểu bất cần.

Ông bà em cứ nghĩ đang tuổi dậy thì nó thế...

Mà từ bé em đã mê tín rồi, chỉ thích đi xem hầu đồng múa may quay cuồng.

Xong đi chùa chiền các thứ, thấy ai xem bói thì thích lắm.

Ngồi nghe cả ngày cũng không chán.

Xong em cũng ngồi phán như thật...hồi xưa cứ kiểu được sang tai, em còn tưởng em bị điên.Đợt ấy bà em phải làm lễ các thứ mãi.

Bảo em còn nhỏ nên xin khất để em còn đi học.Học xong cấp 3 thì em chán nên bỏ, căn bản vừa học dốt vừa lười vừa nghịch...

Cứ ôm mộng lên Hà Nội làm.

Mơ về một công việc lương 3-4 triệu, tự do tự tại.Em noismaxi cuối cùng ông bà cũng cho em đi làm.

Có đúng 200k trong người ra đi bừng bừng khí thế.Và cuộc đời u ám bắt đầu từ đây.Em xin vào làm bưng bê cho nhà hàng ăn, được 2 ngày thì họ không nhận vì tóc em ngắn quá với người nhỏ con quá.

Thời đấy tóc tomboy hot, nhìn em đằng sau ai cũng nghĩ em là con trai chứ không phải con gái.

Mặt thù đúng kiểu "ở nhà quê mới lên" ngu nga ngu ngơ.

Em ở nhà người quen nên cũng đỡ lo, căn phòng trọ cấp 4 khu ổ chuột mạn Hà Đông.

Chuột còn to hơn cả mèo.

Ở đấy lại gần sông đêm nào em cũng nghe thấy tiếng hát ghê rợn lắm, giọng kiểu vọng cổ thời xưa.

Cứ đúng 1h đêm lại hát, bi thương, ai oán não hết cả ruột...Ở được chục hôm thì em tìm được chỗ làm mới, nuôi ăn ở.

Lương hẳn 1tr5 1 tháng.

Em được bà chủ ưu ái cho cái phòng ngủ kê được đúng 1cái giường nhỏ.Chỗ làm ấy là 1 khu công nghiệp sản xuất giấy, bước ra cửa đập vào mắt là cả 1 nghĩa trang dài dằng dặc và cả cánh đồng bỏ hoang bao la bát ngát.Bao nhiêu chuyện bắt đầu từ đoạn này.Ban ngày thì không sao, đêm đến tiếng côn trùng ếch nhái cũng đủ để con người ta rùng mình ...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Em làm mệt nên cứ 10h là em ngủ, em ngủ cùng với 1 chị nữa sinh năm 90 ở Hoà Bình.Đợt ấy mùa đông, rét mướt lắm, 2 chị em ôm nhau ngủ ngon lành, cùng cảnh đi làm thuê nên cũng dễ thân thiện.Có hôm em đang ngủ thì giật bắn mình bởi cái dáng người ngồi co ro phía góc giường, tóc tai rũ rượi.

Em hoảng quá bật điện sáng choang thì lại chả nhìn thấy đâu nữa.

Bả kia bảo chắc tại do em đi làm mệt nên bị ảo giác.

Đêm đó em sợ thức trắng đêm, cứ tưởng tượng cái cảnh khi em nhắm mắt ngủ cái người tóc rũ rượi kia sẽ lao đến bóp cổ em.

Em bị yếu bóng vía, đầu óc lại hay nghĩ đến những trường hợp xấu nhất, thần hồn nát thần tính.

Rõ khổ.Từ hồi làm ở đấy chả ngày nào em được yên, đêm nào cũng gặp ác mộng xong bị giật mình bởi tiết cót két cửa, khi thì nghe thấy tiếng khóc.Em sợ đến nỗi tỏi để kín mít giường.

Toàn vào nhà bếp lấy trộm tỏi xong chỗ nào gài được là gài.Ấy vậy mà cũng chẳng ăn thua...Cứ đêm trước khi đi ngủ em lại lẩm bẩm: tôi trẻ người non dạ, từ quê lẻn đây làm ăn chưa đắc tội với ai.

Xin đừng trêu tôi.Em nghĩ bụng làm cố 1 tháng lấy lương rồi té, chứ ở đây có ngày bị nhồi máu cơ tim mà chết.Đợt đó muốn đi xem bói lắm mà tiền ăn còn chả có, cũng chả biết ở đâu xem nên đành ngậm ngùi chờ ngày lấy lương rồi phắn.Thế rồi chưa kịp đi thì cái gì tới cũng đã tới.

Lần đầu tiên em bị bóng đè trong cuộc đời.

Biết mình bị trêu mà chẳng thể tỉnh được.Em thấy mình đang đứng, bên cạnh em là 1 người con gái còn rất trẻ cứ ôm mặt khóc.

Em muốn mở miệng ra nói lắm mà không thể cử động được.Cô gái đó chắc ngoài 20 tuổi, khuôn mặt hiền hiền, mái tóc dài đen nhánh.

Cô ấy nói với em là:- Xin hãy giúp chị thoát khỏi nơi đây, chị vẫn ở đây, xin hãy giúp chị...Giọng thều thào nghe đáng thương lắm.

Em chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bà chị 90 kia lay dậy bảo: "mày mơ cái gì mà ú ớ kinh thế?

Lay mãi mới dậy.

Mồ hôi ướt đẫm rồi kìa".Em mới hỏi bà chị 90 là ở đây có ai hình dáng như người em đã gặp trong giấc mơ không?Lúc ấy thì chị ấy không nói luôn nhưng khuôn mặt tái nhợt đi.

Bảo ngủ đi, mai chị kể.

2 chị em bật điện sáng chưng, không ai nói với ai câu nào.Đêm ấy em có cr giác dài bất tận...Hôm sau nghe chị ấy kể thì chị kia tên là Hoa, người Hoà Bình, sinh năm 92.

Mới lên làm được mấy tháng thì bị ngã từ trên tầng xuống, đầu bị đập xuống đất nêm bị chấn thương nặng không cứu được.

Bà chủ đã mời thầy về làm lễ tinh tươm rồi, dặn không được nói với ai mới chuyển đến về truyện này kẻo người ta sợ.Đợt đó cũng có bao nhiêu sợ quá nên nghỉ.

Còn những người ở lại do bà chủ hứa hẹn tăng lương nên cố gắng làm vì miếng cơm manh áo.Kể xong thì chị gọi điện cho bà chủ nói rõ chuyện.

Chiều hôm ấy gia đình chị Hoa kia cũng lên để làm lễ gọi hồn, chắc bà chủ gọi...Còn em chả đủ can đảm để làm hết tháng, xin nửa tháng lương rồi đi thuê nhà trọ tìm việc khác.Chị 90 cũng nghỉ, 2 chị em về thuê chung cái nhà 400k đợi xin việc.Em sau vụ đó thì mơ thấy chị Hoa kia 1 lần nữa, trong mơ chị ấy cười tươi lắm chị ấy bảo "chị sn 92"Hôm sau em đánh 100k tiền đề con 92 thì về thật 🙂) e mừng rơi nước mắt.

Lần đầu tiên trong cuộc đời được cầm nhiều tiền như vậy.

Nghĩ bụng biết vậy đánh nhiều nhiều tí, nhưng thôi tham thì thâm.

Béo bở gì...Cầm 7củ trong tay em mời bà 90 đi ăn xả láng 1 bữa xong em về quê.

Đưa ông bà 3 triệu, em mua cái điện thoại hơn triệu.

Còn lại giữ lại để tiêu vặt.Tiền hồi đó có giá ghê gớm chứ không như bây giờ...♠Sau đợt đó hay hay được cho lộc lô đề lắm, cứ khi nài hết tiền là y như rằng có cục tiền từ trên trời rơi xuống Em thì xin được vào làm pha chế cafe bên đường Nguyễn Trãi., vừa học vừa làm.

Anh chị chủ cũng tốt, coi em như em gái.

Hay gọi em là miu...

Lúc nào cũng kêu:- Con miu này sao mặt nó buồn thế, khi đang cười nét mặt cũng phảng phất nỗi buồn.

Em làm đến 11h về phòng trọ, ngày nào cũng 12h mới ngủ.Ác mộng bắt đầu từ đây.Em bị bóng đè liên tục, cảm giác bất lực kêu gào mà chẳng ai nghe thấy.

Đêm nào cũng thế khiến em gầy rộc cả người, mắt thầm quầng như gấu trúc.Chị chủ bảo đợt này thấy em gầy quá, thơ thẩn như người mất hồn, không còn tinh nhanh như trước.Em cũng chả để ý, lúc ấy chán nghĩ bụng: "thôi kệ xừ nó muốn ra sao thì ra.

Tầm này chả đủ sức để quan tâm điều gì nữa"Em cũng chỉ lạ 1 điều, thi thoảng trong giấc mơ em thấy 1 người đàn ông đứng đầu giường, dáng cao ráo, người ấy chỉ đứng nhìn em 1 lúc rồi đi...

Em rất muốn nhìn rõ xem người đó là ai nhưng bất lực.Dáng cao ráo thì chắc chắn không phải là bói em vì bố em béo lắm.Cứ đêm về trong giấc mơ người đó lại xuất hiện.

Có lần còn kéo chăn lên đắp cho em, điệu bộ quan tâm lắm.Xong dù ban ngày hay ban đêm em luôn có cảm giác: "đừng quay đầu lại, ai đó nhìn bạn"Em kể chuyện này với chị chủ.

2 chị em kéo nhau đi xem bói ở linh đàm, bà thầy bói vừa nhìn thấy em thù phán: "người này bị che mắt rồi, tôi không xem được"... haizzzMột thời gian sau thì tự dưng em xích mích với chị 90 ở cùng.

Chuyện chẳng có gì to tát, em đùng đùng giận xách mông ra ở riêng.

Em cũng nghỉ luôn ở quán pha chế kia...Em góp được 3tr khởi nghiệp với nghề buôn bán.

Thời đó bán hàng trên FB cũng dễ, ít người bán.Em nhớ em bán kem tẩy lông, ngày mấy chục đơn hàng, lộc lá ầm ầm.Cái người đàn ông bí ẩn kia vẫn xuất hiện đều đặn.

Nhưng người đó không bao giờ xuất hiện lâu chỉ 1 lát rồi đi, có hôm trong mơ còn dẫn em đi chơi...

Người đó đi trước, em chạy theo sau.

Em cứ mải mê chạy đuổi theo để xem mặt mũi người đó như nào.

Em đến 1 nơi cảnh sắc đầy hoa, khung cảnh lãng mạn cực.

Người đó dặn em rằng cứ buôn bán đi người đó sẽ phù hộ.Em buôn bán giao du nhiều, cũng làm quen với nhiều bạn mới...

Mỗi tội tính em ban ngày thì vui vẻ bình thường, tối đến cứ hay suy nghĩ linh tinh rồi khóc.

Kiểu tủi thân chả hiểu làm sao...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Rồi em cũng có người yêu, yêu 30 ngày thì cãi nhau đến tận 29 ngày, toàn do em phát rồ lên xong kiếm cớ sinh sự, chửi bới như con điên.

Khi bình tĩnh lại cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế.Từ ngày em có người yêu thì người đàn ông trong mơ kia không còn dịu dàng nữa...

Mỗi lần người đó xuất hiện toàn kiểu giận dữ lao vào em xxx xong đi.

Em cố chống cự nhưng bất lực.Em có đi xem bói thêm 1 vài chỗ, người ta bảo em bị người duyên âm theo phá.

Em cũng đi làm lễ cắt nọ cắt kia rồi mà chẳng ăn thua, toàn mất tiền ngu.Em có cảm giác mình nóng tính hơn, hay quên hơn, luôn kiểu chán đời, tự kỉ, đầu óc lúc nào cũng nghĩ u uất.

Mắt thì như 2 con gấu trúc, ai gặp cũng kêu sao mắt đen xì như ma thế.

Đùa chứ ngày ấy em dị ứng với từ ma dã man...Em biết là kiểu mình bị ma trêu mà không biết làm thế nào để thoát ra được, cứ đêm đến là em toàn suy nghĩ bế tắc.

Người yêu thì cãi nhau nhiều đến nỗi em chỉ muốn cắn xé hắn ra, toàn những chuyện không đâu... (thật ra em yêu hắn nhiều cực nhưng kiểu bị phá nên không gặp nhau thì không sao.

Cứ gặp nhau là kiểu gì cũng có chuyện)Cho đến 1 hôm người đàn ông trong mơ kia định dắt em theo ...Chuyện là tối hôm sinh nhật em, 11h đêm người yêu em đèo em về thì tự dưng bị đẩy lao vào taxi.

Em bay ra khỏi xe, đập bụng phát cả đầu lẫn mặt xuống đường.

Trong khoảng khắc choáng váng đó em thấy bố em thủ thỉ bên tai "không sao đâu con, cố lên con".

Mọi người xung quanh xúm xít lại nhìn em, ai cũng bảo không biết có qua được không vì máu me nhiều quá.Mấy đứa bạn em cứ khóc làm em có cảm giác mình sắp chết.

Em thều thào đòi gọi điện về cho ông bà để tạm biệt nhưng bạn em không cho.Lão người yêu em chỉ bị xây xát nhẹ, không sao.

Em được nằm taxi đưa vào bệnh viện bưu điện...Khâu vá chụp chiếu đủ kiểu, bác sĩ bảo lạ là em bị đạp mạnh thế mà vùng đầu không bị chấn thương.

Chỉ phải khâu tổng cộng mấy chục mũi và nằm viện nửa tháng.

Khi khâu bác sĩ cứ trêu, mặt xinh thế này lại có xẹo rồi...em còn mếu máo bảo:- Bác nhớ khâu đẹp cho cháu nhé không sau này cháu ế chồng mất 🙁Nhìn khôn mặt của em lúc ấy thảm thương cực, gẫy xừ 2 cái răng cửa.

Mọi người còn không dám cho em soi gương sợ em bị sốc.Năm đó em vừa tròn 20 tuổi- lại 1 lần nữa em thoát khỏi tay thần chết...♠Những năm tháng sau tuổi 20 đầy biến cố...Sau vụ tai nạn đó thì em bị trầm cảm nặng, kiểu chán đời chỉ muốn chết.

Tự dưng mặt mũi không khác gì con yêu quái, kháu vá chằng chịt rồi bầm giập vêu vao.

Em nghĩ bụng nhìn mình xấu như thế này thì còn tương lai gì nữa ...Cũng may đợt đó có người yêu và 1 vài người luôn ở bên cạnh động viên an ủi .Ngày nào em cũng vào trong nhà tắm soi xem "hôm nay mặt mình thế nào"Khi bước vào trong nhà tắm cứ có 1 người thủ thỉ bên tai em:- Đi theo anhCái giọng nói ấy ngày nào cũng văng vẳng bên tai em.

Ní nhấn vào đầu em dòng suy nghĩ "bên thế giới này không vui đâu, sang 1 thế giới khác sẽ có người luôn quan tâm em".

Rồi thì đến ngủ trưa em cũng bị bóng đè, em thấy người đàn ông bí hiểm đó đến lôi chân em đi.

Em cứ khóc rồi niệm nam mô a di đà phật mà không ăn thua.

Tim em đập nhanh dã man, kiểu em biết em phải thoát ra khỏi giấc mơ này, phải mở mắt ra mà cố mãi mắt vẫn nhắm tịt và chân vẫn bị lôi đi xoành xoạch.Trong vô thức em nghĩ đến bố em, em thì thầm:- Bố ơi, bố ở đâu...

Bố về cứu con... bố ơi...Em vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo ầm lên kéo em về thực tại và em tỉnh, thấy mình đang nằm tít cuối giường, 1 chân bị rơi xuống đất, chăn thì cũng bị bay ra 1 góc.

Em kiểm tra xem là ai gọi thì không thấy cuộc gọi nào cả.

Quá lạ kì...Lúc ấy là 2h chiều, 1 mình em đối diện với 4 bức tường dày đặc.

Mọi người đi làm hết, không gian im lặng đến đáng sợ (từ hôm em bị tai nạn về thì bạn và chị đến ở cùng để tiện bề chăm sóc.

Kiểu sợ em 1 mình tủi thân lại nghĩ quẩn) Em bấm điện thoại nhắn tin cho anh người yêu, từ hồi lão yêu em công việc bị trục trặc, rồi thì cái xe của lão mới mua cũng bị mất...

Công nhận dính vào con sao chổi như em đen thật 🙁(Không gặp thì không sao, cứ gặp là cãi nhau.

Có lần cãi nhau em còn đòi nhảy từ trên tầng xuống.

Doạ lão thôi chứ em sợ độ cao, nhìn thấy đã run rồi 🙂)Nói chung cũng phải cảm ơn lão mỗi khi em khó khăn lão luôn bên cạnh và không bỏ mặc em khi em thảm thương nhất.Ông bà em ở quê biết em bị tai nạn thì ngất lên ngất xuống, bà bảo hôm em bị tai nạn bà có linh cảm chẳng lành vì cứ nóng ruột.Hôm sau gọi cho em thấy giọng em yếu yếu đã nghi rồi nhưng em giấu không nói.1 tháng sau tai nạn em mới về quê, khẩu trang, kính đeo kín mít như ninja.Về ông bà nhìn thấy em thì càng khóc, kiểu thương cháu.

Mặt em lúc ấy các vết khâu vẫn sưng phồng đỏ rộp, mắt thì thâm tím híp hết cả vào...Em về thắp hương cho các cụ và cho bà tổ cô, cho cậu.

Nhà em có bà tổ cô chết trẻ chưa chồng nên thiêng lắm.

Em vừa thắp hương vừa khấn để các cụ phù hộ cho em qua được cái đại nạn này.Em kể cho bà em nghe về vụ người đàn ông bí hiểm kia.

Bà trầm ngâm 1 lúc thì bảo để bà giải quyết.Hôm sau bà dẫn em xuống nhà 1 bà thầy từ 4h sáng, để lấy số xếp hàng...

Mới tờ mờ sáng mà đã đông kín người, nghe đâu bà thầy này cao tay lắm.Em chờ đến trưa mới được xem, đói hoa cả mắt.

Vừa ngồi xuống bà đã phán:- Con bé này vừa bị tai nạn mà không chết ắt cũng là nhà có phúc lớn...Em nghĩ bụng, nhìn mặt em thế này ai chả nghĩ vừa tai nạn xong 🙂)Bà phán tiếp:- Có 1 vong nam theo nó, ân tình với ní sâu nặng lắm, muốn kéo nó theo nhưng nó được nhiều người bảo vệ quá nên không kéo nổi.

Con bé này có căn số, sau này làm thầy to lắm.

Tính thất thường ẩm ương.

Có căm số thôi chưa phải ra hầu, đến năm 2018 mới phải bắc ghế ra hầu cha mẹ chứ không mệnh khổ lắm, long đong lận đận...Tóm lại bà ấy bảo số em sau 30 tuổi mới ổn định, cao số lắm...

Có dặt dẹo mãi cũng chả chết đâu...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Về vụ vong nam theo thì bà ấy cho em 1 cái bùa để em mang theo bên người.

Cũng làm lễ các thứ nhưng bà ấy bảo vong kia có đi hay không là do duyên nợ 2 người nhưng có bùa này rồi thì em sẽ không bị xúi tự tử nữa.Bà ấy còn bảo vía em 7 phần thì bị vong lấy 3 phần rồi.

Vong đó "không phải dạng vừa đâu"Em cứ nghĩ chắc mình thoát nạn rồi.

Đúng là ở hiền gặp lành... 🙂)Em ở nhà thêm vài ngày, ra mộ bố để cám ơn bố xong thì em lẻn Hà Nội.

Bà cho hẳn 20tr lên làm ăn xong chữa mặt.Bà cứ bảo:- Con gái có mỗi cái mặt ...Điệu này chắc bà sợ cháu bà lại không có ai rước.

Em ôm bà trêu trêu:- Không ai lấy thì con về ở với bà cả đời.

Bà lo gì...Nói xong thì bị bà nguýt cho 1 phát.

Đắng lòng.Nghĩ bà cũng khổ vì em...

Nuôi cháu ngoại bao nhiêu năm trời, đến lúc em 20 tuổi tưởng đi làm có thể chăm lo cho bà mà còn để bà lo ngược lại ... hixEm lên Hà Nội lại tiếp tục cái sự nghiệp cày cuốc buôn bán.

Lão người yêu mua cho cái xe đạp điện để em đi lại.

Lão bảo em:- Giờ chắc em đỡ điên hơn rồi, anh yêu em cũng không sợ cái anh gì ở dưới kia gen nữa rồi...

Bố tổ sư, tính em hiền dịu kém sư tử hà đông tí thôi mà...Em và lão đúng kiểu tứ đại hành xung như lời bà thầy kia nói.

Em vẫn nhớ bà bảo em: "Cô xem thấy cung phu thê của cháu chồng cháu hơn cháu chục tuổi cơ và có thể chế ngự được đô điên của cháu.

Còn cháu với anh 91 này kiểu gì cũng đường ai nấy đi, cos duyên không có phận..."

Em ứ tin, kiểu đang yêu mù quáng nhìn tình yêu màu hồng lắm.

Lão tốt thế chả tội gì em bỏ, em cũng yêu lão bỏ xừ ra.Em tự nhủ "bói 10 phần chắc đúng được 5-6 phần thôi" Những năm tháng êm đềm ngọt ngào cứ trôi qua...

Em làm ăn khá tốt, mua được cái điện thoại iPhone 4 rồi chuyển về 1 chung cư mini khang trang hơn.Ở chung cư này thi thoảng em nhìn thấy ma di chuyển ở hành lang.

Kiểu mặc đồ như thời xưa, đông vui tấp nập lắm.

Chủ nhà xây chiếm nhà của họ nên họ không đi, cứ sinh hoạt như bình thường.

Mình không động gì đến họ nên họ cũng chẳng trêu gì mình.

Ma khu này hiền.Em bị chai cảm xúc với lại quen rồi nên chẳng sợ ma nữa 🙂)Em nhận ra đôi khi con người còn đáng sợ hơn ma nhiều.Thi thoảng em vẫn được báo lộc lô đề, kiểu như đang ngủ thì nhìn thấy mấy số.

Mai đánh kiểu gì cũng trúng.

Mỗi tội em không dám đánh nhiều, tham thì thâm.

Của thiên trả địa.Ngày rằm mùng 1 nào em cũng năng đi lễ để xin lộc làm ăn...Còn về phần người đàn ông kia thì lâu lâu lại về abcxyz xong rồi họ đi.

Duyên nợ với em công nhận lâu thật.

Cũng bái đủ kiểu mà không đi thì em cũng chả biết làm cách nào.Lần nào về em cũng bị đau ê ẩm hết người.

Cảm giác thật dã man, không thể chống cự được.

Cứ như mình là công cụ để thoả mãn đam mê không bằng.Em muốn nhìn thấy mặt mà cố mãi cũng không nhìn được.Các thầy ở Hà Nội cứ thầy nào nổi nổi là em lại rủ rê mấy bà mê tín giống mình phi xuống xem.

Toàn mất tiền oan, nói sai bét nhè.Em với lão người yêu vẫn "yêu nhau lắm cắn nhau đau" khắc khẩu suốt ngày thành ra em bị mệt mỏi.Vào 1 ngày đẹp trời em chủ động đòi chia tay.

Níu kéo đủ kiểu em cũng không đồng ý nên thôi đành đường ai nấy đi.Thật ra em vẫn còn yêu lão cực kỳ nhiều nhưng em thấy ở bên em lão đen đủi quá, làm đâu chết đấy, xong suốt ngày chí chóe với nhau như chó với mèo không thể dung hòa được.

Nên giải thoát cho lão.Chia tay lão buồn quá em trốn vào Sài Gòn lập nghiệp.Năm 21 tuổi: Em vào Sài Gòn để kết thúc cuộc tình đẫm nước mắt.Em vào sống cùng 1 con bạn thân.

2 con ôm mộng vào Sài Gòn lập nghiệp.Thành phố hoa lệ "hoa cho người giầu, lệ cho người nghèo"Ở trong này 8tháng mà nhiều biến cố phết...♣Đây là lần đầu tiên em đặt chân tới mảnh đất Sài Gòn.

Công nhận nó đẹp tráng lệ, đông vui tấp nập.

Em hi vọng mình sẽ có 1 khởi đầu mới tốt đẹp, quên đi những chuyện ma quái, quên đi người đàn ông bí hiểm.

Và quên anh: Người em đã yêu.Em tin rằng không còn em ở bên cạnh thì anh sẽ không bị người đàn ông kia phá nữa.Thôi thì dù sao đến giờ phút này em cũng thấy đúng đắn với sự lựa chọn của mình.

Vào sài gòn em chui tít vô quận 8, ở 1 căn phòng thuê với mức giá 2tr.

Xem trên mạng đã thấy ưng phòng này rồi vì đồ đạc như mới, công nhận 2tr là quá rẻ vì kiểu cách cổ kính của phòng này nhìn sang trọng lắm.

Mọi thứ được bày biện gọn gàng sạch sẽ.Bước vào phòng mùi của hoa oải hương lan toả khiến con người ta dễ chịu.

Em khẽ thích thú nói với con bạn thân:- Mùi hoa thơm mày nhỉ, tao thích mùi này.Nó trố mắt nhìn em:- 🙂)Bếp cô Lan bài trí dưới tầng 1, cả 1 khoảng rộng tha hồ nấu nướng.Lúc này mới có 7h tối nên chưa ai đi làm về thì phải, thấy các phòng im ắng lắm.Em đang ngó nghiêng xung quanh thì giật mình bởi giọng nói của người bên cạnh:- Bạn mới dọn đến à, bạn ở tầng mấy ?Hoá ra là hàng xóm, e hồ hởi đáp lời:- Tớ vừa đến xong, tớ ở phòng 3- 303Người đang nói chuyện với em tên Trang, cũng ở ngoài bắc nhưng vào trong này nấy năm rồi.

Cô bé ngay sát phòng em.Nói chuyện 1 lúc thì em lên phòng vì lúc này cũng thấm mệt.

Mai còn phải bắt đầu 1 chuỗi hành trình mới.Cứ bước vào phòng mùi thơm của hoa lại ngào ngạt, mà rõ ràng từ lúc vào đến giờ em chưa biết mùi thơm này xuất phát từ đâu...Lạ thật...

Miên man 1 lúc em chìm nhanh vào giấc ngủ.

Ở đây chắc nhiều người hay bị giống em, đang ngủ có cảm giác rơi bịch phát như kiểu từ trên cầu thang xuống.

Giật hết cả mình...

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Em mơ màng mở mắt, mới có 11h đêm.

Sao lại tỉnh giờ này không biết...

Từ hồi gặp ma chẳng bao giờ em tắt điện nên phòng lúc nào cũng sáng chưng =))Bất chợt em nhìn vào dương, tự dưng khẽ rùng mình.

Phòng này thiết kế gương to đùng ngay đối diện giường nên dễ đập vào mắt.

Trong gương mọi thứ trong căn phòng đẹp đến lạ, ga màu đỏ, chăn màu đỏ.

Đến ngay cả cái lọ hoa hồng giả để trên bàn cũng màu đỏ.

Trên cửa sổ chiếc chuông gió được treo ngay ngắn, thi thoảng lại rung rinh.Em nghĩ bụng: Đóng cửa kín mít như thế này thì lấy đâu ra gió mà rung rinh được...Đang suy nghĩ miên man thì tiếng cốc cốc cửa kéo em về thực tại...Đêm rồi mà ai còn gọi giờ này?!Em ra mửa cửa, thấy 1 đứa bé chừng 5-6 tuổi đứng trước cửa phòng mình.

Đứa bé đó nói giọng dễ thương lắm:- Cô ơi cho con xin cốc nước, con khát quá...Em chưa kịp trả lời thì đã thấy 1 chị mặc chiếc váy maxi dài màu đỏ sang kéo tay đứa bé đi:- Về thôi con, để cho cô ngủ..Nói rồi chị lôi bé lên tầng.

Em vội vàng bảo:- Chị ơi phòng chị hết nước ạ?

Để em lấy nước cho cháu uống đã...Giọng chị nói vọng xuống:- Thôi cháu nó trêu, em ngủ đi...Đứa bé có khuôn mặt xinh lắm, mặc chiếc áo hoa ngắn cũn cỡn, lại còn đi chân đất nữa chứ... trẻ con xinh thật.

Em thầm nghĩ...

Còn chị mặc váy maxi kia thì em không nhìn rõ mặt chị ấy đi nhanh quá.

Chả hiểu sao đêm rổi còn làm quả đỏ chót.

Chắc vừa đi làm về.Ngày hôm sau 6h con bạn gọi em dậy để đi ăn sáng xong 2 đứa đi xin việc.

Bạn em có bà dì mở tiệm trang điểm ở trong này.

2 đứa tính vừa học vừa làm luôn...Mới sáng sớm mà cô chủ nhà gọi hỏi đêm qua có ngủ ngon không?!

Con bạn em bảo trong này chủ nhà quan tâm thật.

Em cũng không để ý lắm, lúc ấy không suy nghĩ sâu xa...

Có ai nghĩ căn nhà khang trang ấy lại chưa bí mật kinh hoàng đến thế...Vào mấy đêm hôm sau...Trời mưa tầm tã, gió lạnh rít lên từng cơn, cánh cửa sổ bị gió giật đùng đùng.

Em ra đóng cửa sổ thì thót tim thấy đằng sau cánh cửa phản chiếu lại, đứa bé hôm nọ quần áo ướt sũng đang giương mắt nhìn em, người nó run lên cầm cập.Em quay lại thì không thấy ai...

Rốt cuộc chuyện này là sao?Lúc ấy em sợ chân đứng không vững, miệng hoảng hốt không nói lên lời.

Trấn tĩnh 1 lúc em lên giường trùm chăn kín mít...haizzz.

Nghẹn ngào không nói được lời nào.

Hình ảnh đứa bé đó cứ ám ảnh em mãi.

Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra trong đầu: Nó là ai???Nhìn cứ thấy khổ khổ, nếu là vong hồn thi sao lại vất vưởng trong nhà này, tại sao lại thảm thương như thế?

Và rồi em quyết định sẽ tìm hiểu cho rõ.1h sáng...Tiếng lạch cạch ngoài hành lang ...Tiếng à ơi mẹ ru con lúc gần lúc xa.

Cái tiếng ru da diết như muốn xé tan bầu không khí tĩnh lặng.

Tiếng hát đó dường như từ 1 cõi vô hình vọng về, ai oán đau thương đến đáng sợ.Em cố để mình chìm vào giấc ngủ chứ không muốn thức để gặm nhấm nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lồng ngực.Cuộc đời trớ trêu, đến trốn vào tận đây rồi mà vẫn còn bị ma hành hạ.Cái cảm giác bóng đè nặng chịch ập đến.

2 mắt em nhắm nghiền lại nhưng tâm thức vẫn còn cực tỉnh.

Em thấy toàn thân mình tê dại, dường như có ai đó đang ngắm nhìn em ở bên cạnh.Tiếng cười đùa rúc rích.

Em bị bóp mũi xong búng đầu, búng tai đủ kiểu.

Điệu kiểu trêu này chắc chỉ có vong trẻ con thôi- Cô ơi- Cô ơiGiọng điệu lanh lảnh vừa gọi vừa cười, hình như xung quanh em có rất đông trẻ con.

Đứa cù chân, đứa nghịch tóc.

Em thấy có đứa còn bảo:- Đừng để cô ấy dậy, đùa cô ấy tiếp đi, lôi chân cô ấy đi..Nói rồi em bị quay vòng tròn, đầu đau như búa bổ mà không biết làm thế nào để tỉnh.

Miệng muốn nói lắm mà không thể nào há ra được.Ai bị rồi sẽ hiểu... thốn đến tận rốn.Trêu chán cuối cùng bọn trẻ cũng buông tha cho em.

Trước khi rời đi còn đòi: "mai cô mua xôi với sữa cho cháu"...Ví dụ mà không trêu em, cứ báo mộng nhẹ nhàng có phải tốt không 🙁( Hoặc báo cho em con đề thì ngày nào cũng xôi với sữa ngập mồm =))Hôm sau em dậy rõ sớm, đi mua đồ cho bọn trẻ con, không quên mua thêm cây hương để đốt.

Em để đồ ở ngoài cửa hành lang làm ai đi qua cũng nhìn em như thể sinh vật lạ.

Vừa đốt em vừa khấn:- Các cháu sống khôn chết thiêng về nhận đồ xong thì đừng trêu cô nữa nhé.

Có gì phù hộ để cô làm ăn rồi thi thoảng cô lại mua đồ cho.

Tuy em không nhìn thấy nhưng em vẫn nghe thấy tiếng bọn trẻ trêu đùa rúc rích ở dưới chân...

Tự dưng em chạnh lòng "không hiểu sao lại nhiều trẻ con thế, còn chị váy maxi đỏ kia là ai"Em chợt nhớ ra tối đó chị đi lên tầng 4 nên em cũng mạnh dạn đi lên tầng 4 xem có phát hiện được gì không.Trên đây chỉ có duy nhất 1 phòng nhưng khoá kín cửa, bên cạnh là sân thượng để phơi đồ.

Trên sân này em thấy trồng nhiều hoa lắm nhưng cứ rợn rợn kiểu gì ấy, em cứ thấy có ai đó đang để ý hành động của mình, nên sợ quá chạy xuống luôn.Căn phòng khoá kín trên tầng 4 em đi qua ngửi thấy mùi hương cũngs bay ngào ngạt, bên trong như có người đang nói chuyện...

Em nghĩ bụng đời em cứ gắn liền với toàn chuyện ma mị, đen đủi thật...Đang định vào phòng thì Trang- cô bé phòng bên cạnh hôm trước gọi em:- Ơ, bạn vừa lên tầng 4 đấy à?Em khẽ gật đầu.

Trang bảo nó sợ chẳng dám lên 1 mình, có lần đang phơi đồ tí thót tim vì thấy có bóng người lướt qua làm nó sợ quá vất cả chậu quần áo chạy 🙂)Xong Trang kể nó ở đây được 4 tháng rồi, phòng dán bùa kín mít, quần áo mang ra tiệm giặt chứ không dám mang lên kia phơi.

"vì tớ trót nộp tiền 1 năm rồi với lại làm ngay gần đây nên chưa muốn chuyển.

Giờ mà tìm được ai thuê lại là đi luôn."

Trang lắc đầu ngao ngán ...Trang dặn em cứ nhờ thầy cũng yểm cho mấy cái bùa để dán ngoài cửa.

Nó làm thế đêm mới yên chứ không cửa phòng cứ tự mở rồi đập bình bịch, đáng sợ lắm.Em hỏi: Thế không bảo với cô chủ nhà à?Thì ra là cũng bái đủ kiểu rồi mà vẫn không ăn thua...

Nghe đâu nhà này trước bán mãi không được nên giờ cho thuê giá rẻ.Con bạn em nghe xong chuyện thì nhất quyết đòi đi.

Nhưng đi giờ thì mất toi gần 3th tiền nhà.

Em bảo nó cứ từ từ lên mạng tìm người thuê lại vậy.Số đúng là nhọ 🙁( thuê đâu không thuê, thuê đúng nhà bị ma ám.Em đúng là mệnh sao chổi.Về sau tìm hiểu thì mới biết ngôi nhà này trước đây có người tự tử.

Cô gái 25 tuổi đang mang thai 4 tháng.

Do bị thằng sở khanh phụ tình, trầm cảm nặng quá mới uống thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời 1 xác 2 mạng...Nhà âm khí nặng nên không bán cho ai được.

Em cũng tìm được người thuê lại căn phòng đó sau 3 tuần thấp thỏm lo sợ.Trước khi đi thì em còn mơ thấy đứa bé hôm em gặp.

Nó cám ơn em, mấy đứa trẻ nữa cũng cám ơn em rốt rít.

Nó bảo đây là nhà nó, không thích cho ai ở nên hay trêu để họ chuyển đi thôi chứ không hại ai.Mấy đứa trẻ bên cạnh là bạn nó, toàn đứa bị bố mẹ phá bỏ nên đói khát rách rưới lắm, không có nơi thờ cúng tử tế, cũng không siêu thoát được nên cứ vất vưởng mãi.Nghe thấy chuyện này em chạnh lòng cực, kiểu thương cảm.

Hi vọng lũ trẻ con ấy sớm tìm được nơi để về hoặc đầu thai sang 1 kiếp khác hạnh phúc hơn...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Sau khi trải qua nhiều biến cố dường như cảm xúc trong em nó chai sạn hơn.

Em tự nhủ: cái gì đến sẽ đến...Em tìm được 1 căn phòng mới, lại tiếp tục theo đuổi hành trình khởi nghiệp của riêng mình...Sài gòn phồn hoa, biết đâu nơi đây hợp với em chứ không giống như Hà Nội "đầy nước mắt và bị tử thần giành giật"Em cứ hi vọng vậy thôi chứ con người ta ai cũng được sắp xếp số phận cả rồi 🙁Vào 1 nơi lạ lẫm nhưng em bắt nhịp được khá nhanh.

Có lẽ đúng như lời bà thầy bói kia nói "con bé này càng đi xa càng có lộc, số được người âm phù trợ'Ở nơi đây em được làm quen với nhiều bạn mới, em tiếp tục cái nghiệp bán onl và học nghề trang điểm.

Mọi thứ diễn ra khá thuận buồm xuôi gió.Người đàn ông bí ẩn đợt này hay gặp em hơn, hình như không có ai làm cho anh ta ghen tuông nên anh ta dịu dàng và hay phù hộ cho em hẳn.

Có đợt em ngủ quên còn đánh thức em dậy để đi làm nữa chứ.

Em nhớ hôm ấy anh ta đứng bên cạnh lay lay vai em, xong búng 1 cái vào mũi và bảo:- Dậy đi, 7h rồi.

Dậy còn đi làm...Giá mà anh ta là người thật thì tốt...

Đằng này...

Gặp anh ta lần nào em cũng bị đau đầu và mệt mỏi, toàn thân ê nhức.

Về sau em mới biết do em tiếp xúc với khi ám nên thế.Mọi người ở chỗ làm luôn nhận xét:"Mắt em dại dại"Xong rủ rê em đi xem bói.

Thấy bảo bà này ở quận 6, bói bài chuẩn lắm, 100k 1 lần.Gì chứ nói đến xem bói là em thích cực =)) kiểu tính đồng bóng.Bà này căn cậu bé.

Lúc em qua thấy đang hút điếu thuốc phì phèo.Bà bảo:- Qua đây thì phải gọi cậu là cậu xưng con, tất cả rõ chưa.

Đến lượt em xem, bốc bài lên đen xì từ đầu đến đít.Bà bảo bốc lại lần nữa, nếu thêm lần nữa mà đen hết thì không xem được.May quá lần này có hẳn 1 quân đỏ 🙂)Bà nhìn em rồi lắc đầu:- Con này 1 người mà 2 tính cách.

Lúc thì vui vẻ hoạt bát, lúc lại lì lợm không nói không rằng.

Có 1 thằng người âm đang theo nó.

Không hoá giải nhanh đến 30 tuổi cũng chưa lấy được chồng, tà khí nặng quá rồi.

Thằng ấy hôm nay cũng đi theo đang đứng ở ngoài cửa kia kìa.

May phúc lớn mạng lớn không thì xuống đoàn tụ với nó lâu rồi.Em hỏi bà có cách nào để giá giải không thì bà bảo phải làm tận nhà cơ.

Em cầu bơ cầu bất như thế này thì chịu thôi.Bà bảo thôi thì đất khách quê người, cứ chịu khó đi chùa chiền lễ bái vậy.Nghe não hết cả ruột.Em còn trẻ không muốn làm bà cô già ế chồng đâu.Lúc trên đường về em có tạt qua 1 ngôi chùa ở quận 10 để lễ vì bà thầy kia bảo chùa đấy thiêng lắm.

(Ai ở Sài Gòn chắc biết, cái chùa có nhiều toà tháp.

Xong bên ngoài có tượng phật quan âm)Về đến phòng mà tâm trạng em chán nản chả thiết tha làm gì.

Chả lẽ lại chấp nhận cái cảnh bị người âm kua bám đuôi mình mãi.

Người em thì ngày càng gầy rộc, mặt mũi xơ xác.

Tính cách động tí là cáu, đang nói chuyện vui vẻ tự dưng quay ngoắt 180 độ không nói không cười.Em biết mình có vấn đề mà không gặp được thầy cao tay nên tạm thời đợi chữ duyên, xem tiếp theo chuyện gì sẽ xảy đến.

Em hít 1 hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần chiến đấu cho chặng đường đen tối trước mặt.Vài hôm sau thì em nhận được cuộc gọi điện thoại của người anh ngoài Hà Nội.

Anh bảo là có con em sinh năm 90, muốn vào Sài Gòn nên anh gọi để xin cho nó ở nhờ chỗ em 1 thời gian.

Em ok thôi, đỡ tốn tiền phòng 🙂)Dù sao phòng em đang ở 2 người vẫn còn rộng chán.Con bé này tên là Linh- Nguyễn Hà Linh.Về bạn Linh này thì có cả 1 câu chuyện dài ma quái ở đằng sau ...Và em vẫn là người mở ra những chuyện ma quái dị đó...Hoá ra linh trốn vào đây là có nguyên nhân...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Ấn tượng đầu tiên khi đập vào mắt em khi gặp Linh là cô bé này có 1 khuôn mặt cực kỳ khả ái, mặt clone, mũi cao cao.

Gu thời trang khá sexy kèm theo hàm răng đính đá nên khi cười có sức cuốn hút đến lạ.Linh nói chuyện khá dễ gần.

Nó bảo muốn vào đây yên tĩnh 1 thời gian cũng là để quên đi anh chàng sở khanh mà nó đã yêu 4 năm nhưng không bao giờ nhắc đến 2 chữ "đám cưới"Nó chán quá nên bỏ vì cứ yêu mãi 1 người không muốn lấy mình cũng chẳng đi đến đâu.

Cái nó cần là 1 gia đình chứ không phải cái kiểu tình yêu tạm bợ chỉ dừng chân để thoả mãn dục vọng xác thịt.Em bảo nó cứ yên tâm ở đây, khi nào ổn thì về.

Con gái khổ thật...

Thông minh xinh đẹp cũng không bằng may mắn.Từ khi có thêm Linh phòng em nhộn nhịp hẳn.

Vì 2 đứa nói chuyện khá hợp cạ, tính đồng bóng giống nhau nên cứ ngồi với nhau là tâm sự cả tiếng đồng hồ cũng không hết chuyện.Nghĩ lại thấy vui thật...Duy chỉ có 1 điều e thấy nó ban đêm hay lén ra ban công để hút thuốc, vẻ mặt trầm tư lắm...

Rm bảo nó bỏ thuốc đi mà nó chẳng nghe.Con gái hút thuốc phì phèo hay ho gì...Linh bảo:- Tớ buồn tớ mới hútMấy cái kiểu thất tình xong hút thuốc rồi buồn bã khóc lóc...

Não hết cả ruột.Em cũng buồn lắm mà toàn nén nỗi đau vào trong lòng.

Kể ra em cũng mạnh mẽ phết ấy chứ...Có hôm Linh đi chơi đến tận 3h đêm mới về.

Em cứ tưởng nó không có bạn bè trong này, ai ngờ hôm đầu tiên đã thấy nàng ta có cái hẹn quẩy bar bọt ở bên quận 1.

Đi chơi đêm về người lúc nào cũng nồng nặc mùi bia rượu mà chưa khi nào em thấy nos say.

Tửu lượng cao thật, gái vùng núi Sơn La có khác.Em nhớ có lần đang đêm em tỉnh dậy đi vệ sinh mà tí đau tim gần chết...

Mọi người thấy ai ngủ mà mặc quả đồ trắng xong đứng xoã tóc ở đầu giường như Linh chưa?!

Nó đứng đầu giường nhắn tin, tóc thì dài, điện để tối om.

Ánh sáng của điện thoại chiếu vào mặt nó mà em cảm tưởng như ma nữ, rõ ràng lúc ấy khuôn mặt nó khác lạ cực....

Trắng bệch, mắt thù đen dã công thêm quả môi thâm thì.

Đang đêm em hét ầm cả lên, nó trợn mắt nhìn em:- Cậu bị dở hơi à, mơ ngủ gì mà hét kinh thế.

Để im cho Ngọc nó ngủ (Ngọc là đứa đầu tiên cùng em đi vào Sài Gòn ấy).

Em bảo:- Đang đem đứng doạ người ta như thế ai mà chả sợ.Nó cười khì khì:- Thế à, cho Linh xin lỗi.

Định ra ngoài hóng gió tí mà lười nên nhắn nốt cái tin rồi đi ngủ 🙂) ai ngờ làm cậu sợ.Em nhìn đồng hồ.

2h sáng rồi mà còn định ra ngoài hóng gió, con bé này chắc hâm thật rồi.

Em nghĩ bụng thế thôi nhưng kệ, trùm chăn ngủ tiếp.

Sáng mai còn đi làm chứ tranh luận với bà Linh này chắc thức nguyên đêm luôn mất.Mỗi tội muốn ngủ tí cũng chẳng yên, em lại bị bóng đè không thở được.

Cảm giác có ai đang bóp cổ xong ngồi lên ngực mình...

Lôi mình ra thành trăm mảnh.Họ giật tóc rồi cào cấu.

Em hoảng loạn thì thấy 1 bóng đen cao lớn nhẹ nhàng đến bên em đuổi lũ ma đang trêu em đi.

Em biết đó là người đàn ông bí ẩn kia.Anh ta nói:- Ngoài anh ra thì không ai được phép động vào người em.

Mai em đi làm thì đốt tấm bùa được yểm ở dưới chân giường đi nhé.

Bùa đó bị tà xâm nhập rồi..

Em cứ nghe theo lời anh.

Từ giờ anh sẽ không hại em nữa, anh sẽ đi theo bảo vệ em.

Nói xong anh ta nằm xuống ôm em ngủ.

Đến lúc em mở mắt thì cũng là 6h sáng.

Em nhìn xuống cổ thấy bị tím mấy vết đúng như bị bóp thật...

Cảm giác ghê rợn chạy khắp người😂😂😂 tại sao cứ chọn em để trêu không biết.Chợt nhớ đến lời người đàn ông bí ẩn kia nói.

Em gọi Linh với Ngọc dậy để nhấc chân giường ra cùng em.

2 con nhìn em bằng ánh mắt đầy khó hiểu khi thấy ở chân giường có cái bọc nhỏ, bên trong có một mảnh bùa chữ Trung Quốc màu vàng và 7 cái kim.Em mang ra ngoài đốt rồi lấy muối vs gạo ra rắc (cái này là bà em dạy để đốt cái vía đen đủi và tiễn ma đói đi)Trong lòng em đầy ngổn ngang.

Duyên nợ với người âm kia không biết bao giờ mới dứt.Nhưng em cũng phải thầm cảm ơn người đó vì đêm qua đã giúp em.Em nghĩ nếu mình bị ế chồng thật thì không biết sẽ như thế nào.

Chỉ nghĩ thôi mà nước mắt cứ ứa ra.

Em sợ ai yêu phải 1 con nặng âm như em thù sẽ có chuyện.Về phần Linh, có hôm đang ngồi nó tự dưng hỏi em:- Cậu có nhìn được ma không, ví dụ nếu như có ai đi theo tớ thì cậu có nhìn được không nhỉ ???Em khẽ lắc đầu bảo:- Tuỳ duyên thôi chứ tớ có phải thầy bói đâu.

Mà cậu cảm thấy có ai đi theo cậu à?- Ừ, mà tớ cũng không biếtNghe câu trả lời của nó em thầm nghĩ "chắc đi chơi đêm nhiều quá nên thần hồn nát thần tính"Từ đợt vào đây nó đi suốt ngày.

Người bé như cái kẹo, 2 con mắt hốc hác như bị bỏ đói lâu ngày...

Đợt đầu nhìn xinh thế mà giờ xuống sắc kinh khủng.

Em nghĩ thế thôi chứ không dám nói sợ nó tự ái 🙂) chỉ nhắc nos giữ sức khỏe, khuyên mãi không nghe nên em đành chịu.

Chuyện của em, em còn chưa giải quyết xong đây, hơi đâu ôm thêm lo nghĩ vào người...Ngọc bảo em:- Mày có thấy con Linh dạo này là lạ không, cứ lẩm bẩm nói chuyện một mình xong tự cười.

Như bị ma nhập ấy.Em nghe đến từ ma là giật bắn cả mình.

Để ý kĩ thì đúng là đợt này Linh có biểu hiện không bình thường, đêm ngủ cứ run xong cứ ú ú ớ ớ.

Không biết nó bị làm sao, hay là bị ma hành giống em...- Oà, làm sao mà 2 người các cậu suy tư thế?!Em đang suy nghĩ thì bị giật bắn mình bởi giọng nói của Linh, thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng hiểu nó vào phòng từ lúc nào mà chẳng phát ra tiếng động gì - À không, sao nay về sớm thế?!Linh nằm lăn ra giường, vẻ mặt không giấu nổi sự mệt mỏi :- Ôi, chơi chán rồi.

Mấy hôm nay tớ cứ bị đau buốt đầu suốt thôi như bị ai đánh ấy, đêm chả ngủ được.

Vừa đi mua 1 đống tỏi về đây.Ngọc bảo:- Đấy, nói từ đầu rồi.

Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cứ đi đến 1-2h đêm mới về giờ thấy sướng chưa?!Ngọc vừa nous dứt câu thì mất điện.

3 con nhìn nhau mặt tái mét, đang trong hoàn cảnh này mà mất điện thì quả thực đáng sợ thật.

Em đi tìm nến để thắp, châm lửa đến lần thứ 4 mới cháy...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Nhìn ra cửa em khựng lại khi thấy con Linh đứng đó.

Rõ ràng nó đứng nên cạnh em cơ mà, con Linh ngoài cửa là ai?!...Đến lúc này em không giữ nổi bình tĩnh nữa, em ngồi phịch xuống đất, chuyện ma quỉ gì đang diễn ra xung quanh em thế này?!

Ngẩng mặt lên nhìn lại lần nữa thì không thấy ai.Linh bảo em- Cậu sao đấy?Em lắc đầu không đáp.

Giờ mà nói chuyện lúc nãy chắc 2 đứa khóc thét mất.

1 mình em sợ là đủ rồi...

Cũng may chỉ mất điện 1 lát là lại có luôn.Sau vụ đó em cứ bị ám ảnh mãi.

Linh cảm có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra mà em không biết phải làm thế nào ...

Cũng chẳng biết kể cho ai để giải toả.Em để ý con Linh kĩ hơn.

Nhất cử nhất động khi nó ở trong phòng em đều quan sát một cách tỉ mẩn.

Em nhận thấy có đôi lúc nó lừ lừ, 2 mắt vô hồn trông rất đáng sợ.

Đôi lúc lại cười 1 cách khó hiểu.Em cố hỏi nó nhưng nó chỉ bảo em suy nghĩ nhiều quá Càng ngày nó càng gầy, 1m65 mà được có 40kg...

Đêm nào nó cũng ôm cái điện thoại xong cắm tai nghe vào nghe nhạc,mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, thi thoảng mắt lại đảo đưa xong lẩm bẩm gì đó 1 lúc.Có lần đang đêm nó hút thuốc, mùi khói bay nồng nặc làm em tỉnh giấc.

Rm thấy nó ngồi trên ghế nói chuyện với ai đó:-LinhEm gọi toNó quay sang nhìn em:- Suỵt, nói bé thôi.

Cậu làm bạn tớ giật mình bỏ đi rồi, tại cậu đấy ...What???- Bạn?

Bạn nào?Em dồn dập hỏi nóNó ngẩn ngơ trả lời:- Ừ thì là bạn tớ, cậu không biết được đâu.

Đi ngủ thôiDứt lời nó leo lên giường ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ 1 cách ngon lành.

Còn em thì bao nhiêu câu hỏi lại ùa về trong đầu.Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy đã thấy con Linh ngồi ăn bún lù lù 1 góc, nhìn xuống thấy một cái bát vừa ăn xong . . .Em hỏi:- Khiếp, hôm qua ngủ muộn mà nay dậy sớm thế.

Ăn để chết à mà ăn tận 2 bát?!Linh cười khì:-Ôi dào, cậu hay chê tớ gầy nên tớ lên chiến dịch để tăng cân 🙂) đói lắm không ngủ được.

Mà hôm qua tớ nhớ là tớ ngủ luôn sau khi cậu vừa ngủ mà.

Cậu gọi Ngọc dậy ăn sáng đi, tớ mua bánh cho 2 người đấy.Em vặn vẹo:- Đêm qua còn thấy cậu ngồi tâm sự với bạn, hỏi thì cậu không nói.Con Linh bỏ dở bát bún lại sờ trán em:- Thôi xong, dở hơi thật rồi...

Cậu vừa ngủ dậy mà vẫn còn mơ à?

Ra rửa mặt cho tỉnh ...Mọi thứ càng ngày càng rối.

Em quả thật vẫn chưa hình dung điều gì đang diễn ra.

Tự dưng nhìn ghế thấy rợn rợn... không biết là ma hay quỉ đã ngồi 😣😣😣Hôm ấy em như người mất hồn nguyên 1 ngày, lên trên mạng vào các diễn đàn tâm linh lục tung các triệu chứng mà con Linh đang gặp phải.

Các kết quả trả về đều là "bị ma ám" khiến em càng thêm lo sợ.Giữa mảnh đất Sài Gòn này thì em không biết phải kêu cứu ai bây giờ, còn bỏ mặc nó thì em không đành lòng.

Dù sao nhất định em cũng phải giúp nó.Em lập nick ở diễn đàn thế giới tâm linh, hi vọng số may mắn tìm hiểu được 1 cái gì đó.

Hoặc có thể tìm được 1 thầy cao tay chẳng hạn 🙁Tí tí em lại vào trang xem có ai để lại lời nhắn gì không mà trống trơn ...

Hi vọng rồi lại thất vọng.

Buồn não ruột.

Con linh càng ngày càng lạ, đêm đi ngủ cứ ôm chặt gối rồi mơ nhảm.

Đôi lúc lại hét lên :- Đừng lại đâyEm lsy nó dậy, đầu nó nóng bừng, gân tay gân chân nổi lên xanh lè, 2 mắt đỏ ngầu, răng nghiến ken két.

Nó nắm chặt tay em:- Họ đi chưa cậu?

Em hỏi nó:- Họ nào?Con linh lúc này lộ rõ vẻ sợ sệt :- Tớ mơ thấy có rất nhiều người xung quanh tớ, kinh dị lắm.

Họ như quỷ doạ xoa ấy, mặc đồ trắng toát.

Móng tay nhọn hoắt ....

Họ không có mắt mũi gì cả...

Họ kéo tóc tớ và nói rằng sẽ đưa tớ đi.

Giấc mơ như thật...

Tớ sợ...

Tại sao tớ lại mơ như thế nhỉ?...Lúc này em cũng sợ tái mặt.

Ngọc thì lắp bắp nhìn em:- Hay là có maNgọc thỏ thẻ đủ để em và Linh nghe thấy.

Chắc Ngọc sợ nói to quá con ma sẽ lôi 3 bọn em đi không bằng 🙁(Em cố trấn an:- Hâm, ma quỷ gì...

Ác mộng thôi.Em thề lúc dfos tim em đập thình thịch.

Cảm giác tun lẩy bẩy mà cố giữ điệu bộ bình tĩnh nhất để động viên Linh và Ngọc.

Chứ giờ ôm nhau sợ cả lũ thì ai sẽ là người tìm ra câu trả lời cho câu hỏi:- Điều gì đang diễn ra?

Ngọc mở vali lôi 1 đống bùa dán kín mít ở cửa, sơ sơ cũng gần chục cái.Linh hỏi:- Khiếp, chuẩn bị bùa từ bao giờ đấy?Ngọc đáp:- Từ đợt ở căn phòng ma ámLinh thở dài :- Tớ không roc nhưng tớ thấy nhiều khi cứ như bị ai nhập ấy, khó diễn tả lắm.

Nó cứ bám theo tớ suốt từ đợt ở Hà Nội đến bây giờ.

Các cậu giúp tớ với, xem có thầy nào cao tay giới thiệu cho tớ.Em trầm ngâm :- Để tớ xem.

Giờ cứ chịu khó chờ đợi vậy.Sài gòn rộng lớn thật nhưng tìm được 1 thầy cao tay thì quả thật không phải chuyện dễ dàng .Từ hồi vào đây hết việc nọ đến việc kia.

Đúng là số em sao chổi ở đâu cũng không yên ổn. . .Mệt mỏi...Em với Ngọc xin nghỉ làm 1 thời gian để tìm hướng giải quyết chứ để con Linh ở nhà 1 mình nhỡ có chuyện gì xảy ra thì 2 đứa lại áy náyThế mà em lại là con bé xảy ra chuyện đầu tiên Buổi trưa hẳn hoi nhé...

Em chợp mắt thiếp đi thì bị tát bốp 1 phát đau điếng người.

Mở mắt ra thì phòng không có ai.

Linh với Ngọc chắc rủ nhau đi gội đầu...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Em cáu bảo:- Ai đấy, vô duyên vô cớ tát người ta thế?

Điện trong phòng nhấp nháy 1 lát như muốn trêu ngươi em.

Mắt em nặng trĩu, em ngủ luôn sau đó, như kiểu bị thôi miên 🙂)Trong cơn mơ em thấy mình đang ở 1 cánh đồng, bên cạnh có bóng người lúc ẩn lúc hiện rồi người đó nói vào tai em:- Muốn yên ổn thì đừng có xem vào chuyện của người khác.

Nhắc nhở lần này thôi.

Cơn mơ tan biến cũng là lúc em tỉnh cả ngủ.

Em nghĩ bụng không biết con Linh động vào ai và họ định làm gì?!

Hay lại giống với cái anh chàng "người đàn ông giấu mặt" của em.Lại yêu đương ghen tuông chăng?!

Con Linh vào đây có yêu ai đâu mà ghen được.Nhắc đến anh chàng "người đàn ông giấu mặt" thì lâu nay anh ta vẫn đến, làm chuyện vợ chồng xong hắn lại đi không quên dặn em cấm không được yêu ai, hành em tính khí thất thường như con rồ...Chán chả muốn nhắc nữa... nhờ phúc của anh ta mà em cứ yếu xìu u ám như con sắp chết.Còn về con Linh thì em băn khoăn không biết có nên giúp nó nữa không.

Động vào người âm là việc chẳng tốt lành gì.

Nhưng đứng nhìn nó điên điên dại dại, đêm đêm lẩm bẩm một mình em lại thấy thương.Đợt này nó suốt ngày nhìn thấy quỷ về đứng 4 chân giường đòi dẫn nó đi.

Ốm lên ốm xuống, đi bệnh viện mà chả tìm ra bệnh, gặp đủ các thầy mà chẳng ăn thua.Cứ định đặt vé máy bay về Hà Nội là nó lại ốm năng, vò đầu bứt tai đủ kiểu.

Nó bảo có người không cho nó đi, nó đau lắm.Em đang không biết làm thế nào thì nhận được 1 cuộc điện thoại:- Alo, T à?!

Chị ở trên diễn đàn tâm linh có đọc được bài viết của em.

Bạn em vẫn còn sống chứ?Nghĩ bụng bà này hỏi vô duyên vãi 😒Em trả lời :- Vâng, bạn em đang bị ốm nặng chị ạ.

Tình hình có vẻ càng ngày diễn biến càng xấu đi, lúc tỉnh lúc mơ.Chị kia bảo chị ở gần chỗ em.

Rảnh thì giờ qua chị, 2 chị em ngồi cafe.

Việc này chị biết có người có thể giúp được.Em không suy tính mà ok luôn.

Đến giờ phút này chẳng biết thật giả thế nào, có bệnh thì vái tứ phương vậy.Em bắt taxi tới địa chỉ mà chị cho, là 1 quán cafe nhỏ nằm bên quận 3.

Không gian nhỏ xinh, yên tĩnh.Người em gặp là 1 chị chắc hơn em độ chục tuổi.Chị giới thiệu chị tên Mai, nhà ở đây.Chị bảo:- Bạn em bị ma hành rồi.

Trước chị cũng từng bị như thế, khổ sở lắm.

Có đợt còn có ý định lao vào oto chết nữa.

Nói chung mình không thể điều khiển được hành động và suy nghĩ của mình... nhưng vì chị chưa tới số nên giờ mới ngồi đây nói chuyện được với em...Sở dĩ chị gọi em qua mà không bảo dẫn theo bạn em luôn vị chị sợ đứa nhập vào bạn em sẽ cản trở.- Thế làm sao chị thoát được vụ ma hành hả chị?Em không giấu nổi sự bình tĩnh hỏi, lòng mong ngóng câu trả lời vì suốt ruột lắm rồi...Chị đáp:- Do chị gặp thầy của chị bây giờ, là trụ trì ở chùa.

Thầy gần 70 tuổi rồi, tốt lắm.

Thầy giúp chị không tiền nong gì đâu nên em đừng hiểu lầm.

Việc của em là đưa bạn em qua gặp thầy càng sớm càng tốt.

2 chị em ngồi suy đi tính lại.

Em quyết định sáng sớm mai sẽ đưa Linh lên ấy để xem thế nào.Cầu mong mọi chuyện tốt đẹp.Em trở về phòng.

Linh và Ngọc hỏi em đi đâu, em bảo đi ra ngoài định mua ít đồ mà không mua được.Linh nói:- Tớ lúc khoẻ như voi, lúc thì ốm lăn lóc.

Cứ đến đêm lại đau hết cả người như ai tra tấn.

Tóc rụng gần hết rồi...Nhìn bộ dạng nó thảm kinh khủng, ai mà gặp lúc ấy chắc không khỏi rùng mình.

Em không biết diễn tả thế nào nhưng âm khí nặng lắm, như xác sống trong phim ma ấy.Em đêm đó đang ngủ thì bị đạp phịch phát xuống đất, đầu đập xuống sưng lên to tướng.

Em biết là có biến rồi 🙂)Toàn thân em cứng đơ không cử động được.

Em thấy có ai đang đứng nhìn em chằm chằm, ánh mắt đầy thù hận.

Rồi người đó lao vụt đến bịt chặt miệng em, rít lên trong kẽ răng :- Đã bảo đừng xen vào chuyện của người khác Em lại bị bóp cổ không thở được.

Em cố phản kháng mà không thể nhấc tay lên.

Mắt nhắm lịm đi.

Nghĩ "thôi chết rồi, không ai đến giúp mình có khi mình chết cứng ở đây cũng nên"Chả hiểu sao sáng hôm sau em vẫn tỉnh dậy như bình thường, nằm co ro dưới đất, có chăn đắp hẳn hoi chứ.Em không nhớ ra là ai đã giúp em.

Có thể là bố em hoặc người đàn ông kia...

Thôi kệ, ai giúp thì giúp.

Việc quan trọng bây giờ là phải dụ cái Linh đi gặp trụ trì ...Em nói mãi con Linh mới chịu đi, em bảo đi siêu thị mới khai trương.

Giảm giá 50%.

Ngọc nghe đến giảm giá thì thích lắm, đòi đi luôn không người ta mua hết.Từ chỗ em ra nhà trụ trì mất tầm 1 tiếng.

Đến cửa chùa em bảo:- Vào đây đã, ở đây cầu tình duyên thiêng lắm.

Vào đây xong ra siêu thị 5p là tới.Linh nhăn mặt:- Cứ bước đến chùa là tớ chóng mặt lắm.

2 cậu vào đi.Em nhất quyết lôi con Linh vào bằng được, Ngọc thấy thế cũng ra sức lôi để vào cầu cho nhanh.Bà Ngọc nhà em lúc nào cũng chỉ mong có người yêu thôi, đến giờ vẫn ế chổng chơ ra.Em dẫn 2 đứa vào căn phòng mà chị Mai đã chỉ dẫn.

Vào đây mọi chuyện cũng được hé lộ nguyên nhân...

- Tớ muốn đi về, cậu dẫn tớ vào đây làm gì?Vừa bước chân đến cửa phòng Linh đã hét lên, mặt lọi rõ vẻ bực tức.

Ngọc thì ngơ ngác :- Ơ, phòng ai đây?Em không nói gì chỉ ra hiệu cho Ngọc im lặng.Đúng lúc ấy trụ trì bước ra, bậc thầy có khác, dáng uy nghiêm lạ thường.(Em tạm gọi trụ trì là thầy Huy cho dễ nhé mọi người)- Các con ngồi đi, trà hoa sen ta vừa pha.

Thơm lắm, uống đi đã rồi nói chuyện.- Không, tớ muốn về.

Cậu đưa tớ về đi.

Sao lại lừa tớ đến đây?- Bình tĩnh đi Linh, thầy Huy sẽ giúp cậuEm nhỏ nhẹ quay sang nhìn Linh...

Mồ hôi trên người nó tuôn ra như tắm.Chắc đến lúc này Ngọc cũng lờ mờ hiểu chuyện.

Ngọc khẽ nói:- Thế mà không bảo trước gì cả.

Con chào thầy ạ.Thầy mỉm cười:- Đã đến đây rồi âu cũng là cái duyên cái số.

Bạn con gặp ta muộn 1 chút e là khó qua khỏi đại hạn này.Em sốt sắng đáp:- Mong thầy giúp bạn con với ạ.

Bạn con còn trẻ, tương lai còn dàiThầy gật đầu:- Được rồi... ta sẽ giúpLinh bạn em lúc này mắt nhắm nghiền lại, toàn thân run bần bật, đầu cứ quay tròn y như người lên đồng Thầy Huy đứng trước mặt Linh lẩm bẩm câu thần chú gì đó thì Linh mở trừng mắt, 2 con mắt long xòng xọc, trắng dã.

Linh cười rú lên...- Các người muốn gì, ông gọi tôi lên đây làm gì?- Ta gọi vong lên đây là để hỏi chuyện.

Dù là người phàm hay ma quái đã đến đất của cửa phật thì xin lựa lời mà ăn nói cho tử tế.

Bằng không hồn siêu phách tác lại rước hoạ vào thânTừng lời thầy Huy nói chậm rãi, vừa nói thầy vừa nhâm nhi chén trà...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Chắc mấy trường hợp bị ma nhập như thế này thầy gặp như cơm bữa, còn em với Ngọc miệng cứng đơ kinh hãi chả nói được lời nào.- Tôi không có gì để nói.

Để tôi yênLinh đập bàn, răng nghiến ken két.

Ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.

Nó lườm em, rít lên:- Tôi đã cảnh cáo cô rồi.

Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ tìm gặp cô sớm thôi.Em cứng họng.

Thề là sợ dã man.

Em bảo:- Sao lại đi theo hành hạ bạn tôi khiến nó khổ sở thế này, bạn tôi có làm gì lên tội đâu.Vừa dứt lời nó lao ra vứt cái ghế chỏng chơ giữa nhà, lớn tiếng :- Im đi, cô thì biết cái gìThầy Huy quát:- Ngồi xuống, có oan ức gì thì từ từ nói.

Vong đừng để ta phải dùng biện pháp mạnh.

Ta vẫn đang nói chuyện tử tế với vong đấy, nhặt ghế lên.Mặt nó câng câng ra cái vẻ thách thức.

Chỉ đến khi thầy Huy lôi ra cái hình chữ thật ở dưới gầm bàn thì nó mới nhặt ghế và mềm giọng:- Ông muốn gì- Ta mới là người phải hỏi câu đó mới đúng.

Vong uống trà điNó cầm cả bình rít 1 hơi.

Em để ý thấy bình trà vừa pha khói còn bốc nghi ngút mà nó uống xong khói tắt luôn- Vong có oan tình gì, sao lại đi theo người này?Nó không nói gì cả, mắt lơ đễnh nhìn ra phía ngoài- Vẫn cũng đầu à?

Được rồi...Thầy Huy dán lên hình chữ thập 1 tờ bùa.

Sau đó dùng roi mây vút mạnh mấy phát vào lưng nó.

Vừa đánh vừa đọc bùa chú.Bị đánh đau quá hay sao mà nó ôm mặt khóc, ngồi xuống đất giãy nảy:- Xin thầy đừng đánh tôi mà, xin thầy màNước mắt nước mũi chảy ròng ròng - Chịu gọi là thầy rồi cơ à?

Thế đứng lên đi ta hỏi chuyện.

Vong và người này là thế nào?Nó đáp:- Đây là mẹ tôiEm tí sốc.

Ngay từ đầu cứ nghĩ kiểu duyên âm hoặc ma chết đường chết chợ đi theo.

Ai ngờ...- Vong nói tiếp đi ta đang nghe đây- Tôi bị bỏ rơi, bụ cắt thành từng mảnh nhỏ, đau đớn lắm...

Tôi tự nhủ người đàn bà xấu xa này đã tước đi mạng sống của tôi nên nhất định không để cô ta yên.

Tôi phải lôi cô ta xuống âm tào địa phủ để cô ta nếm trải nỗi đau mà tôi phải chịu đựng.

Thầy gật gù :- Ta hiểu.

Ta biết vong rất oán hận nhưng có thể 1 lí do gì đó mà người này không thể giữ vong lại được.

Duyên mẹ duyên con không có, thôi thì vong cũng hành hạ đủ rồi.

Tha cho người này đi có được không?

Vong như thế là vi phạm phếm âm dương.

Ta có thể nhốt vong lại nhưng vì vong có nỗi khổ riêng nên muốn cho vong 1 cơ hội để đầu thai sang kiếp khác...Nó oà khóc nức nở, vừa khóc vừa nói:- Không, tôi không tha cho cô ta đâu thầy ạ... tôi không có người mẹ nhẫn tâm bỏ mặc con mình.

Tôi đau thế nào, tôi bắt cô ta chịu đựng gấp đôi.Đến lúc này em mới sụt sịt nói:- Cô xin lỗi cháu, cô không biết chuyện này.

Dù sao mọi chuyện cũng đã rồi.

Cô biết bạn cô cũng có nỗi khổ tâm riêngNgọc cũng ùa theo:- Đúng đấy thôi cháu tha cho mẹ Linh đi nhé.

Cú sốc thời gian qua là hình phạt lớn đối với Linh rồiNó vùng vằng :- Tôi không nói chuyện với 2 côThầy Huy bảo:- Thế vong có gì cần nói với mẹ thì nói đi.

Ta cho 2 người gặp nhau.

Mọi ân oán thù hằn có gì hôm nay giải quyết hết.Nõ khẽ gật đầuThầy lẩm bẩm câu chú gì đó Linh ngã vật ra đất.

Nằm sõng soài Đến lượt Ngọc khóc như mưa :- Tôi hận cô ta, tôi căm thù cô taEm biết vong vừa nãy nhập vào Ngọc rồi ( cũng hú hồn, may người bị mượn xác không phải là em🙂))Linh mở mắt.

Em đỡ nó dậy, nó kêu bị chóng mặt rồi hỏi em:- Tớ xảy ra chuyện gì vậy, tớ không nhớ gì hết chỉ nhớ bước chân đến cửa phòng thì lịm hẳn đi.Em cũng chẳng biết phải nói như thế nào.

Linh lay lay tay Ngọc:- Sao mà cậu nước mắt ngắn nước mắt dài như người mất hồn thế?Ngọc hất tay Linh ra hét lên:- Tôi không phải là Ngọc.

Đừng chạm vào người tôi.

Tôi ghét cô...-Giọng cậu...Linh nhìn em như cầu cứu- Đây là con cậu đấy.

Cậu định giấu tớ đến bao giờ?Linh há hốc mồm, lắp bắp:- Là con tớ?...Thầy Huy bảo Linh:- Ta cho 2 mẹ con nói chuyện với nhau có gì cần nói thì nói đi.

Cháu cần xin lỗi vong vì hành động dại dột của mình.

Tuổi trẻ bồng bột quá...Linh khóc nấc lên, quỳ xuống- Mẹ xin lỗi, xin lỗi con nhiều lắm... hàng đêm mẹ vẫn bị ám ảnh trong từng giấc mơ.

Mẹ chỉ mong con hiện về trách móc mẹ dù chỉ 1 lần.

Mẹ biết mẹ sai rồi...- Cô không xứng làm mẹ tôi, cô đừng giả tạo nữa.

Có người mẹ nào vứt bỏ con mình như cô không.

Tôi không bao giờ tha thứ cho cô đâu... không bao giờ...Nhìn cảnh đấy em không kìm được nước mắt, khóc theo luôn 🙁(- Mẹ xin lỗi.

Do mẹ không thể chịu được điều tiếng của xã hội khi bói con không cho mẹ 1 danh phận.

Mẹ không muốn sinh con ra phải thiệt thòi khi không có bố, phải chịu đựng khi bị gắn mác là con hoang.

Con trừng phạt thế nào mẹ cũng đồng ý hết...Linh vẫn khóc nấc lên từng cơnCháu nhập vào người Ngọc thì trông có vẻ đau lòng lắm, cứ quằn quại khóc không thốt được thành tiếng.

Thầy Huy bảo lúc ấy vong đang tủi.

Thầy lại xoa đầu vong nói :- Vong ngoan, ta biết vong buồn lắm nhưng con nghĩ xem Linh tuổi còn quá trẻ chưa lường trước được sự việc.

Đáng trách thì cũng đã trách rồi.

Thôi thì buồn đến đây thôi nhé, rồi vong đi đầu thai vào nhà khác...

Sống 1 kiếp khác... chứ cứ ôm nỗi thù hận thì biết đến bao giờ mới siêu thoát được...- Nhưng tôi hận lắm, đáng lẽ tôi đã trở thành một con người, đằng này cứ lang thang làm ma đói ma khát, rách rưới ...

Đến đồ người ta cũng ở ngoài đường cũng không giành giật được để mà ăn...Linh lại càng khóc to, miệng không ngừng nói:- Mẹ xin lỗi - Thế giờ mẹ Linh sẽ cùng ta làm lễ để gửi vong vào cửa chùa, nương nhờ cửa phật để vong có thể học hành tu tập.

Sớm đầu thai vào kiếp khác.

Vong có đồng ý không.

Ta biết vong không phải là 1đứa trẻ xấu...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Thầy ôm lấy đứa trẻ trong Ngọc vào lòng, vỗ vai nịnh nọt :Em bảo Linh:- Thôi nín đi.

Con người ai cũng có lỗi lầm.

Giờ chuộc lỗi đi.Linh đứng dậy cầm tay con mình:- Tha lỗi cho mẹ con nhéThầy Huy hỏi vong cần gì không để mẹ Linh chuẩn bị.

Vong bảo muốn xin 3 bộ quần áo để mặc thay đổi và 1 đôi dép, 1 chiếc đồng hồ, 1cái mũ phớt ...

Muốn xin thêm 1 cái ba lô để đi học nữa...Vong này là con trai nhé.

Nhờ tài thầy Huy an ủi nịnh nọt mà vong mới xuôi xuôi.

Vong còn khoe:- Tôi mới đẩy lão đàn ông kia ngã gãy chân, sấp cả mặt xuống chảy bao nhiêu máuNgười đàn ông mà ving nhắc tới là người yêu cũ của Linh cũng lad người tạo ra sản phẩm ...Thầy Huy hẹn 2 hôm nữa tốt ngày qua làm lễ để linh xin sám hối và gửi con vào chùa ...Linh đặt con nó tên là: Nguyễn Hải HoàngCadm ơn thầy xong thì 3 đứa đi về, Ngọc cứ thắc mắc sao không nhập vào em mà lại nhập vào nó 🙂)Em bảo chắc do cậu ăn ở tốt quá...Về chất vấn Linh thì Linh kể do có bầu mà thằng kia phát biểu câu xanh rờn :- Chắc gì nó đã là con anhThai gần 4 tháng lLinh mới bỏ bảo sao âm khí nặng như vậy.Từ đợt bỏ Linh hay bị bóng đè, làm ăn thì bị lừa mất cả trăm triệu.

Đi cũng báo bao nhiêu nơi cũng chẳng ăn thua.

Chắn đời quá nên Linh mới trốn vào Sài Gòn, số may mắn thế nào được ông trời thương gặp được thầy Huy này... haizzz2 hôm sau làm lễ trời mưa tầm tãThầy Huy mua nhiều hoa quả, gà giò các thứ lắm...

Cúng cả buổi mới xong.Thầy bảo:- Mẹ Linh mua đồ cho đẹp lắm, tha hồ mà diện nhéNgọc vẫn bị mượn xác như hôm trước vì cháu bé đó bảo muốn tạm biệt mẹ.

Hai mẹ con ôm nhau khóc như mưa ngoài trời đang rơi vậy.- Con tha lỗi cho mẹ.

Mẹ nhất định phải quên người đàn ông đó đi- Ừ, mẹ hứa...

Con sẽ mãi là con của mẹ Hoàng à.

Ngày rằm, mùng 1 mẹ sẽ vào chùa thăm con và mua sữa cho con nhé.

Con phải ngoan, cần gì thêm thì báo mộng cho mẹ.

Con nhớ chưa?!...Đến giờ đi rồi... thầy Huy cắt ngang không khí tĩnh lặng...Linh ôm chặt lấy con như không muốn buông...Thầy bảo:- Linh để vong đi, có người về đón rồi.

Muốn tốt cho vong thì đừng lưu luyến nữa...Hai mẹ con đành bịn rịn tạm biệt nhau...Một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng, cửa sổ tự mở ra...Thầy nhìn theo và nói:- Cháu nó đi rồiBuổi lễ xong xuôi thầy Huy có ngồi kể cho mấy đứa bọn em về kiếp luân hồi, về 18 tầng địa ngục ...

Thầy giảng dạy nhiều thứ lắm...Thế giới tâm linh công nhạn huyền bí thật...À, còn về phần em thầy Huy nhìn mặt xong phán:- Coi bé này có người âm theo nhưng không có duyên với ta...

Rồi con sẽ gặp được người giúp con thích hợp.

Mọi thứ cứ để vạn sự tuỳ duyên.

Từ giờ đến cuối năm cẩn thận, chữ hạn hiện lên muốn tránh cũng không được.

Thiên cơ bất khả lộ, ta chúc con vượt qua được cửa ải tiếp theo này vì đời con đã vượt qua nhiều cửa ải lắm rồi.

Thôi, đi về đi.Cám ơn thầy xong bọn em kéo nhau trờ về phòng sau chuỗi ngày dài mệt mỏi.Cảm giác nằm trên giường chăn ấm đệm êm bình yên thật...Linh bảo:- Lâu lắm rồi mới được nhẹ nhõm thế này...

Cứ tưởng cuộc đời em sẽ êm ả sau bao nhiêu sóng gió thì vận đen lại kéo đến.

Đúng như lời thầy Huy nói...Lần này là chuyện khiến em sốc nhiều nhất và bị trầm cảm mất 1 tuần 🙂)Nỗi sợ hãi vẫn gặm nhấm ...

Chưa bao giờ em quên nó đáng sợ như thế nào...

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Tự dưng kể về những năm tháng ở Sài Gòn làm em lại muốn bay vào 1 chuyến 🙂)8 tháng ngắn ngủi nhưng cũng đọng lại trong em nhiều cảm xúc...Vui có, buồn có, đau đớn cũng có...Sài Gòn với nhũng cơn mưa bất chợt, những kỉ niệm khó quên, những người bạn đã ở bên động viên em để em vượt qua nhiều biến cố..."

Cám ơn vì tất cả"Vó lẽ cái số em sinh ra đã lận đận nên đi đâu cũng lận đận thì phải 🙁Thôi thì cứ coi như đó là 1 trải nghiệm ...Quay trở lại với sóng gió tiếp theo ... cơn ác mông kinh hoàng vẫn ám ảnh em từng đêm...Hôm ấy, vào buổi chiều tối.

Em đang lim dim ngủ thì cứ nghe thấy tiếng khóc với tiếng nhạc đám ma ở bên cạnh.Em bảo Linh với Ngọc:- Đóng cửa sổ vào đi.

Hàng xóm không biết ai mất mà nhạc nhẽo não ruột quá...2 con trố mắt nhìn em như thể sinh vật lạ :- Đừng nói với tớ là giờ cậu còn có thể đánh hơi được cả mùi xác chết đấy nhé?- Là sao?Em ngơ ngác hỏi lại.- Là không có âm thanh gì ngoài tiếng gió chứ còn sao nữa...

Linh kéo tay em:- Dậy tắm đi cho đỡ mệt, nằm nhiều trông cậu phờ phạc quá.Em lồm cồm bò dậy, tự nhủ: "chắc dạo này suy nghĩ nhiều quá nên đầu óc cứ đơ đơ không được tỉnh táo"..........Tiếng vòi nước khe khẽ, mát lạnh.

Em thả lỏng cơ thể hít 1 hơi thật sâu, ngâm mình trong dòng nước đang hoà quyện cảm giác sảng khoái thật...Bỗng 1 bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai em...Theo phản xạ tự nhiên em hất tay ra, quay lại hỏi:- Ai đấy?!Cứ nghĩ Linh vs Ngọc doạ mình nhưng nhìn sang thấy cửa nhà tắm vẫn còn chốt trong...

Chột dạ em mặc đồ rồi ra ngoài...Phòng lúc này không có ai.

Khi nãy 2 đứa chúng nó bảo đi mua thức ăn, em hơi sợ sợ khi ở một mình trong cái hoàn cảnh này.

Ví dụ bây giờ mà ai đó ra "ú oà" em một cái chắc em lên cơn đau tim mà chết 😒😒😒Trước Ngọc bảo em: "Bạn trải qua quá nhiều chuyện rồi còn sợ gì ma với quỷ nữa..."

Haizzz trải qua thế thôi chứ em vẫn yếu bóng vía lắm, chưa thể rèn được cho mình cái tinh thần thép 😂 con gái mà... ai chả thế.

Giống cái kiểu sợ ma nhưng vẫn thích xem phim ma.Nhìn điện thoại lúc này đang là 6h tối, phố đã lên đèn, cảnh sắc về đêm lung linh huyền ảo vs ánh điện lấp lánh.

Em đang suy nghĩ miên man thì bị giật mình bởi bóng người mặc đồ đen phía sau lưng em....

Run run quay lại thì không thấy ai cả.Nghĩ bụng, mới chập choạng tối mà đã bị ma trêu thế này...Em gọi cho Ngọc:- Alo, về chưa?

Đi gì mà lâu thế?!- Đây, đang về.

Gần tới phòng rồi.

Mà anh Tuấn con trai bác chủ nhà chết rồi.

Nhà cạnh nhà mình ấy...Em ngạc nhiên.

Bình thường anh này rất hay lên kiểm tra phòng xem ăn ở thế nào.

Mới gần 30 chứ mấy...

Ngọc về kể lại :- Tớ nghe đâu mọi người bàn tán anh này đi tắm xong bị cảm lạnh chết ở trong phòng, mãi mẹ anh ấy về mới biết.

Nhà ấy đang đông kín người kia kìa.

Khóc lóc thảm thương lắm...Em nghe Ngọc kể mà em sợ sợ.

Em cũng vừa tắm xong 🙁(Hay bóng đen vừa nãy là anh Tuấn lên thăm phòng nhỉ?!Linh giục :- Thôi nấu cơm đi, tối lại không ngủ được đâu.

Tí kèn trống inh ỏi giờ.

Nghĩ khổ thân, nhà được mỗi người con trai.Đêm gôm ấy trằn trọc mãi đến tận 2h sáng 3 đứa mới ngủ được.

Đang thiu thiu ngủ thì em thấy có ai đó đang gọi cửa phòng mình:- Cho anh thu tiền điện nước tháng này với các em ơi...Rõ ràng là giọng anh Tuấn.

Em run lẩy bẩy ôm chặt Ngọc, mắt ti hí nhìn ra phía ngoài cửa...

Anh Tuấn đứng đó, dáng vẻ y như lúc còn sống.

Anh vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua em gặp, trên tay cầm quyển sổ và cây bút ghi ghi chép chép.

Đứng nhìn bọn em 1 lúc rồi anh đi.(Về sau được một thầy giải thích, những người vừa chết thường không tin mình đã chết nên họ hay làm những công việc khi còn sống họ vẫn làm)Hôm sau đi qua nhà anh ấy thấy anh đứng cửa nhìn dòng người vào viếng mình... mắt buồn buồn.

Em sợ anh phát hiện ra nên không dám nhìn lâu. 🙁(Em cứ bị ám ảnh khuôn mặt của anh mãi...Đợt trước anh mới khoe sang năm lấy vợ.

Đời người đúng là chẳng thể nói trước được điều gì ...Qua chỗ làm thì chị chủ bảo em:- 1h chiều sang bên quận 7 cùng chị để trang điểm cho khách...Mỗi lần được đi trang điểm em vui lắm vì em được tầm 300k 1 mặt.

Cố gắng tiết kiệm để sang năm về Hà Nội mở cửa hàng...Mọi lần đi thì không sao, hôm ấy em cứ như kiểu "như có ai cản" buổi trưa đang yên đang lành em bị đau đầu.

Xong người choáng váng, nằm nghỉ mà không ăn thua.

Em nghe như có ai đang thì thầm bên tai:- Đừng có điThế mà vì tiền mà em cố đi cho bằng được 🙁(((Người nặng chình chĩnh, chân em thì bị ai kéo lại.

Giá mà hôm ấy em không đi thì đã không có chuyện để lại cho mọi người.

Chị chủ bảo khách này giàu lắm, nhà biệt thự to vật vã.

Hôm nay nhà đi tiệc nên thuê thợ qua trang điểm cho 4-5 người...Công nhận bước vào nhà không gian tráng lệ thật...Em được cử lên tầng 2 trang điểm, còn chị chủ lên tầng 3- Em làm lâu nên cứ xong mặt này thì xuống nhà chờ chị nhé.

Chị vẽ thoáng cái là xong vài mặt thôi...Chị chủ dặn dò xong thì em bước vào phòng để bắt đầu công việc của mình.

Khách của em là một cô bé tầm 21,22 tuổi- béo như 1 con lợn 🐷Nhìn mặt cứ lầm lì kiểu gì ấy...- Đóng cửa vào cho tôiCô bé đó chỉ tay ra phía cửa...Em miễn cưỡng làm theo, nghĩ bụng: "tính khí khó ưa quá, chưa gì đã mất cảm tình rồi."

Cô bé đó nằm ở giường, tay bấm bấm điều khiển tivi.

Căn phòng rộng khoảng 30m2 được treo những bức tranh hình thù kì quái làm em sởn cả gai ốc.Mà phòng này có mùi ngai ngái tanh tanh như mùi máu.

Ghê hết cả người.

Em bảo:- Chị ngồi dậy để em trang điểm nhé, mở cửa sổ ra cho sáng được không ạ?!Em đang định kéo rèm thì cô bé hét vào mặt em:- Tôi sợ ánh sáng.

Cứ làm đi, điện thế này có bị mù đâu mà phải sợNói xong cô bé đó cười nhếch mép Em lẩm bẩm :- Quả này gặp ngay con điên rồiEm lôi đồ trong cốp ra, son phấn đủ thể loại.

Đang tô tô vẽ vẽ thì em để ý thấy mắt cô bé đó cứ nhìn em kiểu gì ấy, nhìn chán lại vuốt vuốt tóc em.

Bàn tay lạnh buốt chạm đến tận da thịt.

Em khẽ bảo:- Chị ngồi yên chút để em làm việc ạ...Công nhận sức chịu đựng của em cao phết, muốn bỏ về nhưng sợ làm mất mặt chị chủ nên đành cố- Tôi tên Nguyên, em tên gì?- À vâng em tên Thảo- Ồ, Thảo Nguyên... hợp đôi đóLúc ấy em nghĩ:Con gái mà tên như đàn ông, lại còn xưng tôi với em.

Hay là bị les nhỉ?!

Cái gì mà hợp đôi...Chưa kịp nghĩ xong thì Nguyên bật tivi rõ to, đang âm lượng 16 chỉnh phát lên 90Em vẫn chưa hình dung nổi chuyện gì xảy ra thì Nguyên hất hết đồ trang điểm của em xuống rồi đẩy em ngã xuống giường (không phải cảnh nóng đâu 🙁)Nguyên lấy gối đè lên mặt em, em hoảng loạn hét ầm ĩ mà tiếng tivi to quá nên chả ăn thua...St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Em giằng co 1 lúc thì đẩy được cái gối ra, Nguyên lại bóp cổ em.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết lúc ấy mong manh lắm ...Vừa siết chặt cổ em Nguyên vừa nói:- Để tôi tiễn em một đoạn, xuống làm bạn với tôi.

Mình tôi cô đơn quá...Bình thường em yếu như sên mà lúc chiến đấu với Nguyên em thấy mình cũng khoẻ ghê gớm.

Em cắn tay rồi cào cấu van xin.

Em nhớ em nói câu:- Anh chị ơi em xin anh chị, em còn mẹ già ở nhà xin anh chị tha cho em với...Em khóc nấc lên, cứ nghĩ mình chết chắc rồi .Chết kiểu gì không chết lại chết trong hoàn cảnh này.

Rồi em nghĩ đến hình ảnh của bà em, chắc bà đau lòng lắm...Em không đủ sức chiến đấu nữa mắt em lịm đi, tay em buông xõng...

Đúng như cái kiểu "tạm biệt cuộc đời "Tự dưng Nguyên cũng buông tay em ra, Nguyên ngồi bệt xuống đất khóc, miệng không ngừng nói:- Mình vừa làm gì thế này, vừa làm gì thế này...Em cũng không thể dậy nổi để ra khỏi phòng, cứ nằm khóc thôi...Nguyên chạy ra gào thét ầm ĩ Bao nhiêu người xúm xít lại quanh em.

Chị chủ thì chưa hiểu chuyện gì, cứ vỗ nhẹ vào mặt em:- Thảo ơi... tỉnh đi em, thảo ơi..

Em khẽ mở mắt, ôm chị chủ khóc không thành tiếngLúc sau chị chủ mới kể lại chị vào thấy em tóc tai rũ rượi, mồm chảy be bét máu cong mặt với cổ bị tụ máu bầm tím vàoNhà kia giải thích là cô bé vừa định hại em có tiền sử bị bệnh thần kinh, tên Yến chứ không phải là Nguyên gì đóHọ bồi thường 30triệu để em bồi bổ ổn định lại tinh thần... (Về sau em nghe được bà giúp việc bảo con bé Yến bị ma làm chứ không phải bị điên đâu)Em cũng chưa giải thích nổi lí do tại sao em thoát chết được trong phút cuối, chắc lại có ai giúp....Sau vụ đó em bị sốc, phải nghỉ làm.

Mồm thì vêu lên...Em vẫn giữ cái ảnh hôm vừa thoát chết xong, nhìn lại cứ thầm cảm ơn mình phúc lớn mạng lớn....Đợt đó cũng là cuối năm nên em đặt vé về Hà Nội sớm hơn dự định...

20-12-2014 âm lịch:HÀ NỘI ĐÓN EM TRỞ VỀ ...

Tiếp tục mở ra thêm những câu chuyện mới đầy bi đát và ma quái...

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


♥ Hà Nội - Định mệnh EM và ANH

Về Hà Nội thì em thuê trọ ở đường bờ sông Khương Hạ, phòng trọ tít tận trên cùng.

Tầng 6 cao chót vót, chỉ leo lên thôi em cũng đã cảm thấy mệt rồi 🙂)Phòng này được cái rộng rãi, giường kê sát cửa sổ, bếp ga đun nấu để ở ngoài...Cũng có nhiều chuyện li kì xảy ra ở căn phòng này phết.Về đây thì em không ở cùng Linh và Ngọc nữa.

Mỗi đứa một ngả, bọn nó bảo ở cùng với em phải luyện được cái tinh thần thép chứ không có ngày chết vì sợ :'(Cũng may em lôi được Nhung, đứa bạn từ quê lên ở cùng, con bé đang thất nghiệp, tiện lên trên này tìm việc làm luôn...

Từ đọt bị ma quỷ trêu em rất sợ ở một mình, đi ngủ chả bao giờ dám tắt đèn.

Thần kinh ngày càng yếu...Nhung xin được làm ca chiều từ 1h đến 10h tối.

Em ở nhà tiếp tục cái sự nghiệp đi trang điểm và bán hàng qua mạng, tối về 2 con nấu nướng ăn uống với nhau.

Thời gian đó vui phết.Mỗi tội đợt trở lại Hà Nội lần này em bị trêu nhiều hơnLúc nào cũng thơ thẩn lầm lì như người mất hồn.

Tính cách em lạ lắm, em khóc suốt ngày thôi.

Dù chẳng có chuyện gì to tát xong cũng tủi thân nước mắt ngắn nước mắt dài.

Giường gần cửa sổ nên đêm nào cũng thấy có ai đó mở cửa sổ ra nhìn mình.

Lần đầu em còn tưởng trộm cơ nhưng nghĩ bụng cửa sổ cài then chốt kín mít rồi thì trộm nào mở được.

Em sợ quá không dám nhìn, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Trời nóng ơi là nóng mà em trùm chăn không hở 1 tẹo nào luôn 🙂)Đêm nào cũng thế, em nghe rõ tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng em rồi m bặt.

Tiếng kẽo kẹt đầu giường vang lên 1 cách đáng sợ...Có hôm đang ngủ em bị bóng đè, những tiếng cười rúc rích bên tai em.

Người em bị xoay vòng tròn chóng hết cả mặt ...Em mở mắt nhẹ thấy xung quanh mình toàn là các con vật 3 đầu 6 chân y như phim kinh dị ...

Có bàn tay từ ngoài cửa sổ tò vào nắm lấy em, ném em lên trên cao.

Đến khi rơi bịch 1 phát xuống giường thì em tỉnh ngủ, người ngợm đau như ai đánh, ... nhìn đồng hồ đã là 10h trưa...Em gọi Nhung dậy để chuẩn bị nấu cơm, Nhung cằn nhằn:- Mày ngủ sao hay rú lên thế, như bị ai làm gì ấy.

Hôm qua tao tỉnh mấy lần liền, cứ đang ngủ ngon mày lại rú lên làm tao sợ vãi ...Em bảo:- Sao mày không gọi tao dậy?

Chắc tao mơ ngủ- Thôi, mày ngủ muộn nên tao chả dám gọiEm định kể chuyện về em cho Nhung nghe nhưng chắc gì nó đã tin, nghe xong có khi nó còn sợ em bị điên rồi cho em ở 1 mình thì chết :'(Mà rất lạ nhé, em rất hay bị ma giấu đồ.

Vừa để được cái áo ra bàn, quay đi quay lại chả thấy đâu.Em lẩm bẩm :- Ai giấu đồ tôi đấy, nước sông không phạm nước giếng.

Đừng trêu nhau như thế không vui đâu.

Nói xong thì cái áo xuất hiện ở giường.

Bao nhiêu lần như vậy rồi, bực cả mình.

Khi thì nước trong nhà tắm tự động chảy, bóng điện cứ tự động bật - tắt ghê hết cả người.

Đỉnh điểm có hôm buổi chiều em đang ngủ, thấy 1 bóng trắng lơ lửng bay giữa trần nhà.

Em chưa kịp hiểu điều gì đang diễn ra thì bóng trắng đó vụt mất luôn ...Phòng em dao, tỏi, bùa chỗ nào cũng có mà chẳng ăn thua 🙁(((Có khi mấy con ma đó thành tinh rồi cũng nênEm sợ lắm, nhắn tin cầu cứu đủ kiểu, hi vọng ai đó có thể giúp em thoát khỏi hoàn cảnh này nhưng mọi người ai cũng nghĩ em bị chứng ảo giácChị em nhắn tin lại bảo:- Em thu xếp lúc nào rảnh chị qua đưa đi khám nhé.

Chị có quen 1 bác sĩ làm bên viện 103, bác sĩ bảo em có dấu hiệu đầu của chứng tâm thần nhẹ.Đọc xong em cáu quá phi xừ cái điện thoại vào tường...Đúng là em sắp điên thật rồi...

Em lao vào đi xem bói toán đủ thứ, em không nói chuyện với ai nữa vì không ai hiểu em cả.

Chẳng muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại Em sợ về phòng kinh khủng, 4 bức tường bao phủ.

Cứ ra ngoài thì không sao, về đến nhà là em lại khóc.

Cảm giác bế tắc uất ức không thoát ra được.

Về phòng cứ có cảm giác có người đang nhìn mình, đang theo dõi từng hành động của mình.

Cũng may em gặp được một người giúp em thoát khỏi kiếp nạn này.

Không hẳn là 1 người, em phải thầm cảm ơn rất nhiều người sau đó...Người này là chồng của em ở hiện tại, gọi tắt là anh Q nhé... chuyện tình cảm của em cứ như là ngôn tình ấy...

Hài lắm, cười ra nước mắt Trải qua bao nhiêu cay đắng mới có 1 hồi kếtĐầu tiên em chưa yêu cái anh Q này đâu vì bị anh ma soái ca cản ghê quá 😂😂😂 ghen tuông lồng lộn khi thấy em ở bên trai lạ.

Nghĩ lại buồn cười phết...Em với anh ma soái ca cũng có nhiều chuyện để nói lắm...••••••♪••••••Có hôm đêm mất điện em nằm trằn trọc mãi không ngủ được.

Em chồm dậy lấy điện thoại ra để đọc báo...

Đang đọc dở thì em có cảm giác ai đang đứng ở đầu giường nhìn mình, quay lại em thấy 1 bóng đen đội mũ che kín mặt.Bóng đen run rẩy ướt sũng như đang bị lên cơn cảm lạnh.

Em thương thương nhưng lúc đó sợ quá, mãi về sau mới nhắm mắt và can đảm hỏi:- Anh là ai, anh đến đay làm gì???Bóng đen yên lặng một lúc rồi mới nói nhẹ như hơi thở:- Cô ơi tôi ở đây nhưng tôi đói quá.

Phiền cô sáng mai cũng cho tôi 1 ít đồ ăn được không.

Cô cúng thì cô để ở chỗ sân cô hay phơi đồ nhé.

Để ở chỗ khác họ giành hết tôi không ăn được.

Em thấy giọng nói của bóng đen này tử tế nên em cũng bớt sợ hơn:- Lần sau cần gì thì báo mộng cho tôi.

Anh hiện về thế này định doạ chết tôi đấy à?- Xin lỗi cô... tôi biết cô là người tốt, tôi không muốn doạ cô nhưng mấy lần định báo mộng cho cô đều bị chồng cô đuổi đi...Em ngạc nhiên:- Chồng?

Chồng nào???!Bóng đen lắp bắp:- Là chồng của cô, trước sau gì cô cũng sẽ rõ.

Tôi chết vì vị xe tông hôm trời mưa nên hồn tôi lúc nào cung run run thế này.

Hôm ấy mưa to quá, tôi bị xe tải tông cô ạ...

Tôi n ấy dầm mưa cả đêm, bị cảm lạnh.

Tôi chết oan nên không siêu thoát được .Tự dưng em thấy nghèn nghẹn :- Thế người nhà của anh đâu?- Có mà cũng như không cô ạ... thôi tôi phải đi đây không bị bắt, đến giờ các quan đi khảo sát rồi.Nói xong bóng đen lặng lẽ quay mặt và từ từ biến mất xuyên qua bức tường.Sáng hôm sau em dậy sớm nấu cháo, mua thêm 1 con gà để cúng cho bóng đen kia...Nhung bảo em:- Mày bị làm sao đấy mà lại đem gà qué ra sân cúng báiEm khẽ cười:- À ừ, tao mới học được 1 chiêu để làm ăn ấy mà...

Như này cho cả tháng đông khách.

Nhung nhìn en vẻ bán tính bán nghi:- Thật không, cúng cô hồn à?!Em không đáp chỉ khẽ gật gật- Tôi làm đồ ăn cho anh cho anh đây rồi.

Anh sống khôn chết thiêng về nhận đồ.

Đừng hiện về doạ tôi nữa nhé.

Muốn cám ơn tôi thì phù hộ để tôi đông khách, sơm có tiền mở cửa hàng là được rồi. .....St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Em lẩm bẩm, chẳng biết bóng đen kia có nghe được không 🙁 .

Nghĩ cũng khổ thân, đến chết cũng không hết khổ.Mà nhà này có vẻ nhiều ma thật, cứ bước lên cầu thang là em lại thấy sởn da gà, rùng hết cả mình.

Hôm trước Nhung còn bị trêu ngã trẹo cả chân.

Em muốn chuyển đi lắm mà mấy con ma khu này có vẻ như không muốn em chuyển, cứ định chuyển là em bị đầu óc quay cuồng, mụ mị hết cả người...Em về nhà này làm ăn cũng có lộc, mỗi tội sức khoẻ em suy giảm hẳn do tiếp xúc với khí âm nhiều quá.

Nhớ nhớ quên quên, mới ở có 1 thời gian mà em đánh mất chìa khóa tận 4 lần 🙁((Xong cáu gắt, buồn bã, tự kỉ...

Chỉ thích nằm 1 mình trùm chăn nghe nhạc 🙂))Đợt đó em bị cuồng mấy bài thất tình, cứ nghe rồi khóc.

Cảm thấy cuộc đời mình u ám tối tăm y như lời bài hát vậy...Em vắt tay lên trán, những suy nghĩ tiêu cực bị ai dồn hết cả vào đầu...- Chết....

Chết...Từ chết nó lặp đi lặp lại trong em...

Có lần em còn định tự tử nhưng phúc lớn mạng lớn vong linh bố em vẫn giữ được tâm trí của em lại...Đáng sợ thật...Đêm em không dám ngủ, căng mắt đợi đến sáng nhưng do mệt quá em thiếp đi lúc nào không biết.

Em mơ 1 giấc mơ khá ngọt ngào.

Trong mơ em đi chơi thì bị trượt chân ngã xuống sông.

Có 1 người đàn ông đẹp trai lắm nhảy xuống cứu em, đặt lên môi em 1 nụ hôn nồng cháy.

Người đàn ông ấy thân quen lắm, vóc dáng cao ráo, nụ cười duyên cùng làn da bánh mật...

Người đó khẽ vuốt tóc em:- Em là vợ anh, kiếp này hay kiếp sau anh cũng vẫn chỉ coi 1 mình em là vợ.Em khẽ mỉm cười gật đầu...

2 bọn em cuộn lấy nhau trong hương tình chất ngất ...Rồi người đó dẫn em về nhà...

Em thấy mọi thứ nơi đây thật bình yên, khung cảnh giản dị đơn sơ nhưng rất đẹp và gần gũi.- Đây là nhà của chúng ta, em nhìn đi..Người đàn ông đó chỉ vào khung ảnh, trong ảnh 1 người con gái cười rạng rỡ đang nắm tay 1 người đàn ông.

- Người đó chẳng phải là anh sao?!- Ừ, là anh... bên cạnh là em đó...Chưa kịp trả lời thì cú đạp của Nhung làm em tỉnh ngủ, con bé ngủ có thói quen cực xấu là chân tay đạp lung ta lung tung Em đưa tay quờ sang bên cạnh thì đụng phải tóc 1 người con trai.

Em hoảng hồn mở mắt chồm người dậy thì chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt của người em vừa mơ khi nãy.Người đó vụt bay lên, vẫn kịp vẫy tay chào em khi biến mất.Em run sợ không biết giấc mơ đó báo hiệu điều gìEm lấy điện thoại nhắn tin cho anh Q.

Anh này cú đêm nên gọi lại chìm luôn bảo em cứ yên tâm ngủ đi, mai qua gặp rồi nói chuyện cụ thể.Cũng may từ ngày gặp chuyện đều có anh Q ở bên chứ 1 mình em chắc em vào trại tâm thần sớm mất...Trư hôm sau anh Q đón em đi ăn- Cười lên xem nào, mặt mũi trông ủ rũ thảm hại thế 😒😒😒Em nhăn mặt đáp:- Anh cứ thử bị trêu như em đi xm có vui được không?!Leo lên xe anh Q ngồi mà em không dám ngoái đầu nhìn lại vì em luôn có cảm giác ai đó đang nhìn em...

Tự dưng thoáng rùng mình, em chợt nghĩ "không biết liệu đi ăn với anh Q thế này anh người âm kia có ghen không, có làm hại anh Q không?!"

- Hay về đi anh, em sợ...- Sợ cái gì?

Sợ anh bị ai làm gì à? 🙂))))Cái lão này, giỏi đoán tâm trí người khác thật...Anh Q nói tiếp :- Yên tâm đi, anh có người đi theo bảo vệ rồiEm tó mò:- Là sao hả anh?!- Hehe í anh kể choNghe anh Q kể lại thì nhà anh ấy có 1 cô em chết trẻ, chết năm 9 tuổi nên thiêng lắm, hợp vía nên đi theo bảo vệ anh Q suốt, đỡ cho bao nhiêu vụ chết hụt.Anh Q bảo em:- Khổ, nhìn thần sắc em kém quá...

Mặt thì tái nhợt đi, môi thì trắng bệch...Em véo anh Q 1 cái, lẩm bẩm :- Anh tả em như là cái xác chết thế hả 😫😫😫Nhìn vào gương quả thật em không nhận ra bản thân em lúc này, cứ như là 1 ai khác ...- Em phải làm gì bây giờ hả anh, em mệt mỏi quá.

Chả lẽ lại chịu đầu hàng số phận...- Hâm à, nói linh tinh Anh Q cốc nhẹ vào đầu em- Anh có quen 1 bà chị, anh có nói chuyện với chị ấy về em rồi...

Mai em qua gặp thử xem.- Chị nào thế ạ, thầy cúng hay thầy bói?Anh Q lắc đầu:- Không, chị này tên Huyền.

Sinh năm 80, trước chị ấy có căn số nhưng không ra hầu đồng nên bị điên dại 1 thời gian...

Gia đình phải đưa vào trại tám thần ở Gia Lâm để chữa trị.

Mãi sau bắc ghế ra hầu thì lại vui vẻ hoạt bát bình thường.

Chị ấy quen nhiều thầy cao tay lắm, biết đâu có thể giúp được em.

Cố gắng đừng nghĩ linh tinh nhé.Em thở dài:- Thì giờ có bệnh phải cái tứ phương.

Tuỳ thuộc vào chữ duyên anh ạ.

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Ăn uống xong anh Q ra lấy xe còn em đi bộ lên trên 1 đoạn, may mắn thoát chết trong gang tấc...

Em bị cả 1 cái biển sắt to vật vã, rơi xuống sát chân.

Quả đấy mà rơi vào đầu em thì chắc chắn là em đi gặp diêm vương sớm.Mọi người trầm trồ :- Con bé này cao số thế, tí tẹo nữa thôi là chết...Anh Q chạy ra lo lắng:- Em có sao không???- Về thôi anh... em không saoBỗng chợt trả lời xong nước mắt em ứa ra, kiểu tủi thân.

Tại sao cuộc đời em lại luôn gặp những chuyện đen đủi như vậy, kiếp trước em đã làm gì sai?!Anh Q ôm nhẹ em vào lòng:- Con bé này, lại thế rồi...

Nín đi anh thương...Nghe kiểu dỗ dành của anh Q làm em đang khóc cũng phải phì cười, cứ như em là trẻ con không bằng.2 anh em lượn lờ đến tối mịt vì em bảo anh Q rằng em không muốn về nhà lúc này...10h tối, anh Q thả em ở cổng- Ngủ sớm đi nhé, mai anh qua đón.

Cấm nghĩ vớ vẩn.

Em cười cười:- Anh cứ như ông cụ non ấyEm lên phòng, cũng may Nhung về rồi chứ cảm giác ở phòng 1 mình với 4 bức tường lạnh lẽo âm u đến ghê rợn, cảm giác đó làm em như muốn nghẹt thở.

Nhung hỏi:- Vừa đo chơi với tình yêu về à?

Vui không khai mau...Nói xong câu đó tiếng mèo nhà hàng xóm kêu rú lên làm 2 đứa giật bắn mình- Nhà như có ma không bằng.Nhung khẽ cằn nhằnEm đá vào chân Nhung- Ma quỷ gì ở đây, mày đi tắm đi tí ngủ cho ngonNhung véo mũi em:- Khiếp, tao trêu thôi mà mày căng thẳng thế...

Yếu bóng vía quá đấy 🙂) đêm nay có con ma nào về tìm mày thì tao cũng mặc kệ.

HahaNói xong Nhung vác đồ đi tắm bỏ lại em với nỗi lo lắng đang bao phủ.

Chỉ là câu nói đùa của Nhung thôi nhưng em sợ nó sẽ thành hiện thực mất.Đêm ấy trôi qua êm đềm cho đến tờ mờ sáng hôm sau.

Em và Nhung đang ngủ ngon thì con mèo nhà hàng xóm lại chồm qua chân em, kêu rú lên liên hồi.- Ơ, con mèo này vào đây từ lúc nào Nhung ơiNhung ngái ngủ:- Chắc đêm qua không để ý, ngủ tiếp điEm chưa kịp an tâm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Nhung bảo:- Phòng bên cạnh sang tìm mèo ấy, mày bế mèo ra đưa cho họ không họ lại tưởng mình ăn trộm thì chếtEm bật dậy, định tóm lấy con mèo thì bị nó cào cho 1 phát rơm rớm máu...

Bình thường con mèo này hiền lắm mà nay nó nhìn em như kẻ thù vậy, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống em...

Em rùng mình ôm vội ra cửa, mới có 4h chứ mấy.Em ngáp ngắn ngáp dài, nhìn quanh chẳng thấy ai.

Đang định bước vào thì em khựng lại khi thấy khuôn mặt quen thuộc.

Mặt anh ta trắng toát, mắt trợn trừng nhìn em đăm đăm khiến chỉ vài giây sau em mất bình tĩnh hẳn, cơ thể như có 1 dòng điện chạy vào ngườiEm còn đang ngơ ngác, mất thần thì con mèo từ tay em lao vụt xuống kêu thét lên, đôi mắt nó long lên sòng sọc và nhe hàm răng nhọt hoắt ra gầm gừ, dường như nó muốn lao lại vồ người đàn ông kia.

Hai chân với những móng vuốt dài, nó cào liên tiếp trên nền gạch.

Em nghe rõ tim mình đập thình thịch như sắp phá vỡ lồng ngực.

Thoáng trong chớp mắt, em không còn thấy người đàn ông nào đứng đó nữa...Em chạy vội vào nhà, thở hổn hển, chân tay lạnh toát.

Khuôn mặt của người đàn ông đó không còn dịu dàng như trong giấc mơ em gặp, chẳng hiểu anh ta muốn gì.Em lại lôi máy nhắn tin cho anh Q:- Anh ơi ,em lại gặp ma...

Là người hôm trước em kể đó.

5p, 10p vẫn chưa có tin đáp trả.

Nhìn đồng hồ thì mới 5h kém, em tự trách mình phiền phức quá.

Nhưng quả thật em không biết tâm sự với ai vào lúc này...8h anh Q gọi lại:Anh bảo thay đồ để anh qua đón gặp chị Huyền, nhớ mặc quần áo dài.

Nghe đâu hôm nay có buổi gặp gỡ giao lưu với các thầy trong hội tâm linh.En lôi trong tủ ra bộ quần áo mới tinh, quần bò- áo sơ mi...

Bộ này là do anh Q tặng, trang điểm qua 1 chút cho mặt đỡ nhợt nhạt.Nhìn em son phấn bào cung không đến nỗi 🙂)Lúc xuống dưới nhà anh Q còn trêu:- Hôm nay có phải đi thi hoa hậu đâu mà xinh thế?!Điểm đến là một quán cà phê nằm trong ngõ khá yên tĩnh, quán này chỉ phục vụ cho những người nghiên cứu về tâm linh gặp nhau để trao đổi kinh nghiệm Vừa nhìn thấy em chị Huyền đã tươi cười :- Thảo đấy à em, vào điEm bước vào thấy có gần chục người đang ngồi ...

Anh Q thì thầm vào tai em:- Toàn các cao thủ đấyChị Huyền kéo em tiến lại bàn mà mọi người đang rôm rả nói chuyện:- Nào mọi người, đây là cô bé mà em đã kể sơ qua.

"Em chào các anh, cháu chào chú ạ"Chị Huyền bảo em ngồi xuống.

Nghe mọi người giới thiệu tên tuổi xong thì em cũng kể lại vấn đề mà mình đang gặp phải

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Anh Nam mở lời:- Em vừa bước vào cửa thì bọn anh đã biết em bị cái gì rồi...

Cứ nhìn mắt em thì biết, nghe chừng cũng theo em lâu phết rồi đấy.

Âm khí trên người em toát ra nặng quá làm người đối diện đau hết cả đầu.Em sợ sệt:- Thế em phải làm thế nào, có cách nào không anh?!- Cứ bình tĩnh đã...Sau 1 hồi nghe mọi người phân tích thì em cũng hiểu bước đầu tiên phải để tâm bình an, tránh tà ma xâm nhập.Em được hướng dẫn mỗi tối đi ngủ hãy niệm 84 câu chú đại bi...( Câu chú này có nhiều tác dụng lắm, ai chưa biết thì vào google tìm hiểu nhé)Học 2-3 ngày thì em cũng thuộc 84 câu đại bi, đêm nào đi ngủ em cũng lẩm bẩm đọc...

Mỗi tội em bị nặng quá nên đọc chú chỉ đỡ đi 1 phần nào đó thôi, em vẫn bị bóng đè...

Vẫn mơ thấy người đàn ông kia, lúc thì anh ya dẫn đi chơi, lúc thì đe dọa, lúc lại giận dỗi.

Anh ta bảo:- Em không thoát được khỏi tay anh đâu.

Trong mơ em thấy những dữ liệu chưa bao giờ tồn tại trong đầu...1 làng quê yên bình1 đám cưới giản dị 1 tổ ấm hạnh phúc Em sống lại những tháng năm như thời xưa, mặc đồ nông dân màu nâu, áo thì vá chằng chịt, ăn uống đạm bạc.

- Em sẽ mãi yêu anh chứ?!- Em yêu anhGiấc mơ đó em thấy mình và anh ta rất vui vẻ, tay nắm tay ôm ấp yêu thương tình cảm lắm.Đến lúc tỉnh dậy em vẫn chưa hết bàng hoàng 😂😂😂Anh Q vẫn quan tâm và lo lắng cho em như thế.

Không gặp thì không sao, gặp em lại thấy bực mình chỉ muốn đường ai nấy đi.

Tự dưng chuyện tình giữa em và anh Q đang trên đà tốt đẹp thì bị phá tan hoang...Em thấy ghét anh Q kinh khủng, chỉ muốn ngủ để được gặp anh người âm kia, chìm trong quá khứ êm đềm...Ở phòng em hay tự nói chuyện một mình.

Thi thoảng cứ cười cười như con hâm, người thì gầy rộc sút mất 5-6kgAnh Q thấy càng ngày em càng không ổn nên nhắn tin kể cho Nhung nghe để Nhung chú ý em hơnĐầu tiên Nhung noa chưa tin đâu nhưng nó bảo mãi sau nó mới tin vì nó thấy em hay nói chuyện với ai đó.

Kiểu như lúc đi ngủ em hay quay ra cửa sổ nói:- "Em đi ngủ trước đây" Nó sợ lắm nhưng anh Q cứ động viên cầu xin nó mãi là đừng bỏ em trong lúc nàyCó đêm em mơ thấy bố em, bố cứ nhìn em xong lắc đầu...

Kiểu bất lực.Ban ngày thù đầu óc em vẫn tỉnh táo bớt đơ đơ hơn.

Em gọi cho chị Huyền để cầu cứu:Chị bảo:- Tối nay em mua hoa quả qua nhà anh Nam để điểm đạo nhé.

Điểm đạo được rồi thì không ma quỷ nào có thể quấy rối em được nữa (Điểm đạo tức là xin được gia nhập vào lớp học đạo của trư vị bồ tát...

Cái này em nhớ mang máng nên cũng không rõ lắm)Tối em đi với Nhung, qua nhà anh Nam ở tít bên Gia Lâm...

1 anh trong đội tâm linh dẫn 2 đứa bọn em đi.

Em gọi anh này là anh Hoàng nhé!!!Về sau em rất quý anh Hoàng này và nhận anh làm thầy vì anh chỉ bải cho em rất nhiều điều(Trong nhóm tâm linh có 5 anh chị chơi rất thân với nhau, cùng học đạo và gọi nhau là sư huynh, sư muội.

Trong đó anh Nam là huynh trưởng)Nghe cứ như là phim kiếm hiệp ấy nhỉ 😆😆😆Em nhắn tin cho anh Q kể là tối em sẽ qua nhà anh Nam, anh Q bảo:- Cố lên em nhé.

Anh luôn bên em.Giờ nghĩ lại thì có vẻ cảm đọng chứ đợt ấy em chả thèm quan tâm 🙂))Kiểu khí âm làm tâm tính con người ta thay đổi, biết là có tình cảm đấy nhưng không tiến xa được.

Tối hôm đó 9h, em - Nhung - anh Hoàng có mặt ở nhà anh NamNgõ sâu tít lại còn bé tí làm em mấy lần suýt phi vào tường.

Em cận nhưng hôm đó lại quên không đeo kính... nhục thật =='Em vẫn nhớ em mặc quả áo vàng (mốt 2015 mà hoa hậu Kì Duyên mặc) quả áo đấy em vừa mua buổi chiều, 1 lần mặc mà không bao giờ dám mặc lại.

Mất toi hơn 300k mua áo...Tính em đi đâu cứ thích mặc đồ mới, điệu lắm.Em vào nhà anh Nam thì chuyện kinh hoàng đã xảy ra.

Chuyện đó đến bây giờ ai chứng kiến cũng chẳng thể nào quên, quá khủng khiếp...

Giờ nghĩ lại em vẫn thấy ngại 🙁(((

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Nhà anh Nam được trang trí theo kiểu khá cổ kính, đối diện với cửa ra vào là bàn thờ to vật vã.

Nhìn bàn thờ sang trọng lắm, hương khói bay nghi ngút toả ra mờ mờ ảo ảo.

- Huynh xem sắc mặt cô bé này hôm nay so với hôm mình gặp thế nào ?!Anh Hoàng cất lời hỏi anh NamAnh Nam khẽ cười, từ từ rót ấm trà:- Vẫn thế thôi, âm khí có vẻ nặng hơn...

1 con người mang trong mình 2 hình thể.

Rõ khổ...Chị Mai vợ anh Nam tự trong buồng bước ra...Chị này căm quan nên dáng dấp đã thấy toát lên sự uy nghiêm, mắt sắc như dao.

Chị cầm đũa hoa quả đặt xuống bàn:- Mấy anh em ăn đi rồi nói chuyện.

Chị Mai quay sang nhìn em:- Không phải sợ em à, những thứ em trải qua chị đều đã từng trải qua hết rồi.

Tất cả cứ coi như thử thách, mình không vượt qua được là mình thua...

Thua cõi âm, thua cuộc đời, thua số phận.

Nghe từng lời chị Mai nói em tự nhủ mình phải mạnh mẽ hơn nữa...

Nhất định là như vậy.

- Thôi quỳ xuống bàn thờ đi emAnh Nam châm lửa thắp 3 nén hương rồi lẩm bẩm bằng tiếng gì đó em nghe không hiểu.

Em chỉ biết chắp tay rồi nhắm chặt mắt...Anh Nam dặn em:- Khi nào anh gõ mõ thì em khấu đầu thật thành tâm nhé.

Anh đang xin chư vị bồ tát để cho em vào lớp học đạo, tu theo con đường tu mật tông.

Khi đã được nhận vào lớp rồi thì em được các chư vị bề trên bảo vệ, không thế lực tà ma ngoại đạo nào có thể làm hại em được.

- Cứ quỳ khoảng 30p nhéLúc ấy em mỏi rời hết cả chân nhưng tâm trạng đang mừng thầm vì nghĩ em sắp thoát khỏi được những trận bóng đè rồi... không bị ma trêu nữa.

Lòng nghĩ mà miệng cười đến anh Nam phải nhắc "tập trung đi Thảo"...Ấy thế mà đời không như mơ...😤😤😤Tự dưng đầu óc em quay cuồng, 2 tay dính chặt vào nhau không tách ra được...

Người ngợm chao đảo ...

Cả 1 khoảng trời trước mặt thu gọn lại chỉ bằng những khuôn mặt quỷ máu me be bét ghê rợn, tóc tai dài ngoằng, họ như cười vào mặt em...Em vẫn nghe thấy xung quanh anh Hoàng và anh Nam nói chuyện :- Bị làm sao ấy huynh nhỉ?!- Cứ kệ, để im xem...

Điệu này lạu không ổn rồi- Kìa...

Người đang đổ dần về phía trước huynh kìa Chị Mai cất lời :- Chắc duyên nợ âm dương nặng quá, các ngài không chịu nhận vào lớp mà có ý muốn đuổi ra...

Số cô bé này nghe chừng lận đận thật.

Rồi em không còn biết gì nữa...

Chỉ còn cảm nhận được tiếng cười ai oán, hàm răng nghiến ken két vào nhau.Cơ thể em như muốn vỡ vụn thành hàng trăm mảnh, em gục đầu xuống đất rồi nằm sõng soài ra nền gạch...Anh Nam ra lay lay vai em, Nhung thì đỡ em ngồi dậy...

Nó mếu máo :- Thảo ơi mày tỉnh đi, mày đừng làm tao sợ 🙁((Em dần mở mắt thấy mọi người đang vây quanh mình...

Nét mặt ai cũng đều lộ rõ vẻ lo lắng căng thẳng...Bỗng có 1 luông gió chạy vào người em, nóng hổi...

Em biết có người đang xâm nhập vào cơ thể mình khưng em không biết làm cách nào để khống chế và thoát ra được Miệng em cười khành khạch Em ngồi vắt chân chữ ngũ đảo mắt nhìn quanh, tay cầm chén trà lên uống- Cho hỏi vong nào đang ở trước mặt tôi, xin mời khai tên tuổiGiọng uy quyền của chị Mai vang lên phá tan bầu không khí im lặng.

Anh Nam nói theo:- Vong tên gì sao lại theo Thảo đến đây.

Phải trả lời để chúng tôi còn biết cách xưng hô chứ.Em vênh mặt đáp:- Hỏi làm gìLúc ấy giọng em ồm ồm y như giọng đà ông 🙁(((( Anh Hoàng lấy điện thoại ra quay.

Nhung thì sợ xanh mặt ngồi im thin thít ...- Nước có phép nước, gia có gia quy.

Bây giờ vong đang ngồi trên ghế nhà tôi như 1 vị khách không mời mà đến...

Tôi là chủ nhà, tôi có quyền hỏi.

Sống ở thế giới âm chắc vong không lú lẫn đến mức quên đi quy tắc của dương gian???!Đúng là căn quan có khác.

Chị Mai nói đâu ra đấy làm em phải mở lời:- Đừng tưởng tôi không biết các người định chia cắt tình cảm của bọn tôi.

Tôi đi theo Thảo lâu rồi, tôi yêu cô ấy.- Vong hiểu thế nào là tình yêu?!

- Tôi yêu cô ấy, tôi phù hộ cho cô ấy mọi thứ...

Phù hộ cho cô ấy làm ăn, bảo vệ cô ấy.

Chỉ cần được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày là tôi vui rồi.

Tại sao định chia cắt bọn tôi?!Nói xong em đứng dậy đập bàn đập ghế loạn xạ, chạy hết chỗ này đến chỗ khác.

Vừa chạy vừa đá xung quanh, hét ầm ĩ đến nỗi hàng xóm nhà anh Nam phải chạy sang vì tưởng có đánh nhau 🙁(((Anh Hoàng lôi em ngồi xuống, anh Nam phân tích:- Vong này, bây giờ cũng là 10h đêm rồi, im lặng để người khác cong ngủ chứ vong phá loạn xạ thế này thì có hay ho gì đâu.

Cùng là đàn ông với nhau chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Mình không phải là đàn bà mà hơi tí là động tay động chân.Em nghe xuôi xuôi xong khẽ gật:- Có hút thuốc lá không?!- Không, Thảo không thích con trai hút thuốc lá.Chị Mai trêu:- Gớm,, có vẻ sợ Thảo nhỉ.

Cứ hút đi, tí không xui Thảo đâu mà lo 🙂)Anh Nam nói tiếp:- Âm dương thì định như thế này đến bao giờ, phải cho Thảo cuộc sống mới chứ.

Em lắc mạnh đầu, tay nắm chặt lộ rõ vẻ bực tức:- Không, không...

Đừng bắt tôi xa cô ấy.

Tôi không thể thiếu cô ấy được.

Vòng này tôi tặng cô ấy đấyEm giơ tay lên khoe chiếc lắc bạc mới mua 1 tuần trước (Chả là tuần trước em thấy chiếc lắc tay này đẹp, định không mua đâu mà như có ai thúc giục bắt ép mình phải mua...

Sau chuyện này mới hiểu lí do)- Tôi có thể làn tất cả vì cô ấy nhưng nhất định cô ấy không được lấy chồng, không được phép yêu ai- Thế để Thảo cô đơn suốt đời à, vong nhẫn tâm thế à?!- Tôi muốn bên cạnh cô ấy màXong em quay lại nhìn Nhung - Cám ơn đã chăm sóc người tôi yêu...Đừng sợ, ai tốt với Thảo thì tôi sẽ không làm hại người ấy...

Tôi không muốn Thảo ở bên ông Q đâu nên đừng gán ghép, Thảo là của tôi, chỉ 1 mình tôi.

Kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau vẫn thế.Chị Mai bảo:- Vong có cho Thảo học về tâm linh không?Em cười:- Học gì cũng được, chỉ cần thảo muốn là được.

Rồi em cầm quả xoài ở bàn:- Cho tôi quả này nhé, tí đưa cho Thảo dùm tôi.

Cô ấy thích ăn xoàiNói xong mắt em lờ đờ, em lại lịm đi 1 lần nữa.Chị mai lấy nước gì đó phun vào người em:- Tỉnh chưa có bị đau đầu không em?!Em xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Đến nhà người ta đêm hôm phá tan hoang thế này... haizzzMọi người hỏi em có nhớ chuyện gì vừa xảy ra không.

Em bảo em biết mà không thể làm gì được... bất lực.

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Ngồi thêm 1 lát thì em xin phép ra về vì cũng muộn.

Chị Mai đưa em quả xoài :- Cầm về đi, có người xin cho em đấyEm trợn tròn mắt:- Thôi, chị tha cho em.

Đừng nhắc đến nữa ạTrên đường về 3 anh em tạt té vào quán cafe ngồi.

Anh Hoàng bảo lúc em bị như vậy anh ấy cũng bị đau hết cả đầu vì quyền năng chứ đủ lớn, tiếp xúc với khí âm trong phạm vi gần làm anh bị nghẹt thởNhung thì mặt đúng kiểu "nghệt"Em cốc vào đầu nó:- Sao đấy?

Vẫn còn sợ à?!Nó ôm chặt tay em:- Không biết anh người âm của mày có đi theo bọn ta về không nhỉ, tao sợ quá.

Tim như muốn ngừng đập, tao bị ám ảnh cả đời mất.Em lườm lườm :- Im ngay....

Cấm này nhắc.- Mà anh với Nhung xoá ảnh với video hôm nay quay được đi tin này mà bị lộ ra ngoài chắc thiên hạ nghĩ em bị điên mất huhuAnh Hoàng dặn:- Về cứ đọc chú đại bi nhé, có gì thì bảo anh.

Đêm hôm chụp ảnh ít thôi...

Tốt nhất là từ nay đừng chụp ảnh , mà cũng hạn chế nói chuyện Em hỏi lại:- Sao lại thế ạ?!Nhung ngao ngán :- Vì mày lải nhải toàn những câu vô nghĩa chứ sao nữa.

Khi thù rất thông minh, khi thì cứ như con mới trốn trại 😒Em im bặt chả nói được câu gì nữa luôn- À, anh bảo...

Trước khi đi ngủ thì em quỳ xuống, trước mặt đặt 1 cốc nước...

Rồi em xin vong đó buông tha cho em, đầu thai kiếp khác chứ vừa nãy vong nó bảo không cho em đi lấy chồng đâu.

Cứ thế này lại thành bà cô chết già mất thôi.

Xin xong thì em uống hết cuốc nước đó nhé.Đêm ấy em làm y như anh Hoàng dặn.

Vừa quỳ vừa khấn:- Em biết là anh có tình cảm với em nhưng âm dương cách trở.

Yêu một người là mong người ấy hạnh phúc, làm em điên dại như thế này anh có vui không???

Em thì không vui đâu.

Xin anh buông tha cho em, em xin anh đấy...

Cầu xin anh...Em khấn mà nước mắt chảy ròng ròng ...Chẳng biết là em khóc hay người âm kia khóc nhưng đau khổ lắm.Vài hôm sau thì Nhung nó bảo nó phải về quê chứ ở trên này nó bị sốc, nó không muốn ở cùng em nữa...

Em hơi hụt hẫng 1 chút nhưng không trách nó...

Dù sao chuyện của em, em cũng không nên lôi người khác ra chịu đựng cùng...Nhung về... một mình em gặp nhấm nỗi buồn...Một mình em trải qua cảm giác sống cùng người âm...Có thể nói kỷ niệm ấy tuy ngắn ngủi nhưng khá đáng nhớ...Bản radio quen thuộc của Lê Hiếu lại vang lên..."...

Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đờiDù cho máy hay cho bão tố có kéo qua đây...."

Bài hát này là hôm em nằm ở phòng ôm gối khóc...

Điện thoại em tự nhiên bật bản tình ca này xong em cảm nhận được anh người âm kia lau nước mắt cho em...

Y như chuyện ngôn tình vậy, nhưng theo kiểu ngôn tình buồn.

Nghĩ lại em vẫn chạnh lòng.... ....

1 chút hoài niệm dành riêng cho anh - Người cũ.

4h sángEm thức trắng đêm chảng thể nào chợp mắt được.

Mọi thứ diễn ra cứ như trong một giấc mơ vậyAi được nghe kể về em thì đều chẹp miệng :- Khổ thân, con bé tuổi còn rõ trẻ mà đã bị tự kỉ ám thị Trong mắt họ em như1 người đang bị hâm hâm dở dở khiến họ phải thốt lên bằng những câu mang tính chất "đầy thương hại"Sai lầm của em là cứ đi tâm sự với những người mình cho là bạn để cho ai đó có thể hiểu và giúp mình.

Nhưng đổi lại những người bạn đó lại đi chế giễu mình khắp nơi ☺☺☺ Cay đắng thật!

Em bị trầm cảm nghiêm trọng, suốt ngày khóc...

Cảm thấy cô đơn trong cái thế giới đầy nghiệt ngã này.Em tự an ủi mình cố gắng lên.

Thử thách mới chỉ đang bắt đầu.

Em nhất định không được thua cái trò đùa nghiệt ngã của số phận.

Em nghĩ về bà...Nghĩ về gia đình ở quê...Nếu bây giờ ai đó đưa em đi chắc bà em sẽ buồn lắm...

Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...Em còn chưa làm được gì để báo hiếu cho ông bà nuôi em khôn lớn.Vì thế em lại có sức mạnh để chiến đấu.Anh Q bảo:- Cho dù em có thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ luôn bên em.

Em cười nhạt, ít nhất có 1 người không bỏ rơi mình.

Và có 1người âm luôn bên cạnh mình. ..Nhìn điện thoại lúc này đã 6hEm ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ thiếp điTrong mơ màng em lại thấy anh...- Đây là đâu???Giữa không gian tối om như mực, anh ta nắm tay em, đôi tay anh ghì chặt như sợ em tuột mất...

Anh dẫn em đi qua 1 ngôi làng, dân tình đang họp chợ đông lắm, bán đủ các thứ đồ ăn rồi quần áo, vải vóc.Những đứa trẻ con đi chân đất chạy đuổi nhau, mặt đứa nào đứa ấy đều hớn hở.

Trên tay cầm cái ngọn chong chóng quay tít mù, 1 đứa mải mê chạy va vào người em:- Cô xuống đây chơi à?!Em lẩm bẩm :- Xuống đây là xuống đâu?! 😰- Ra chỗ khác nào để cô chú đi về nhàAnh cất lời, giọng ấm áp đến lạ...Em quay lại nhìn anh, hôm nay anh mặc 1 chiếc áo màu xám, trông đẹp zai phết 🙂)))

Người anh cao tầm 1m8, gầy gầy...- Sao, ngắm đủ chưa?!Em thở dài:- Anh lôi em qua đây xong không thèm nói gì với em thế à?!- Ừ...

Tưởng em không muốn nói chuyện với anh...Giọng điệu giận dỗi như trẻ con làm em phì cười:- Em chỉ tò mò muốn biết anh là ai thôi.- Em không sợ anh à?!- Không!Em lắc đầuCảm giác về anh thân quen đến lạ...

Rất gần gũi, rất quen thuộc.

Anh đưa tay vuốt tóc em, dường như anh muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng.

- Đi về thôi, em ở đâu lâu không tốt đâu- Nhưng anh còn chưa kể cho em nghe về anh mà.- Để khi khác nhé...

Em ăn gì đi không đói.Dứt lời cũng là lúc em mở mắt và bị kéo về thực tại.

St
 
Back
Top Bottom