Tâm Linh Duyên Âm (Full)

Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


12h trưa rồiĐiện thoại thấy bái 4-5 cuộc gọi nhỡ của anh QEm tự nhiên thấy tiếc tiếc giấc mơ khi nãy, chưa kịp hỏi gì thì đã tỉnh mất😒Em lôi máy nhắn tin cho anh Q:- Giờ em mới ngủ dậy, đón bình minh muộnAnh Q gọi lại hỏi thăm vài câu linh tinh và bảo sang tuần sau sẽ đẫn em đi gặp 1 người... haizzz.

Lại gặp, kiểu này chắc lại kiếm được ai xem bói toán gì đó...Em mở cửa phòng...

Một mùi hương ngọt ngào xộc thẳng vào mũi.

Đúng hương vị em thích.Lạ thật, chẳng lẽ anh người âm kia có thể đọc được suy nghĩ của người khác 🙁( Em nhắm chặt mắt, hít thở 1 hơi thật sâu:- Cám ơn anhTâm trạng em hôm nay thoải mái hơn nhưng nhìn vào gương vẫn thấy thê thảm quá, đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt hốc hác vêu vao...

Xấu kinh khủng 😓

Thần khí của em có vẻ yếu nhưng em vẫn muốn gặp lại anh người âm kia dù biết tiếp xúc nhiều với khí âm cơ thể em sẽ dễ bị bệnh và dễ bị các vong khác xâm nhập Mà lạ lắm nhé...

Em thấy lúc thì anh người âm kia có vẻ rất hiền, nhưng lúc ghen tuông lên thì trông mặt giận dữ ghê lắm.

Hình như đàn ông ai cũng vậy và hồn ma cũng không ngoại lệ.Bụng đói, em ra ngoài để kiếm đồ ăn...

Bước xuống cầu thang thấy 1 bà lão đang chống gậy đi lên, bà ấy không có chân mà lướt nhẹ trên mặt đất.

Em biết em lại gặp ma rồi...

Nhà này trấn yểm kiểu gì mà ma đói ma khát có khắp nơi, chỉ khổ mấy đứa trẻ con đêm nào cũng khóc ré lên vì bị ma trêu ...Mấy ông ma còn tụ tập ngồi uống nước với nhau, thấy ai đi qua ngứa mắt lại vỗ đầu người ta cái bụp 1 cái.Em nhìn thấy thôi nhưng không nói, cứ lặng lẽ cắm mặt đi.

Chứ họ không động chạm đến mình mà mình ra bắt chuyện với người ta thì cũng buồn cườiCái đoạn ở cầu Khương Đình ( ai ở ngã tư sở, Hà Nội chắc biết) em thấy chuyên gia bị ngã xe, ma khu đó nghịch lắm.

Thi thoảng lại nhảy lên bịt mắt người lái xe lại, kiểu trêu trêu thôi chứ không làm cho ngã nặng.

Trêu xong lại nhe răng ra cười phớ lớ.Có hôm em đang phóng xe đi rất bình thường thì bị đẩy tí đâm đầu xuống đất, đêm đó anh người âm kia về báo có đứa muốn hại em để thế mạng cho nó may mà anh đỡ kịp không thì em cũng chết rồi..

Em ở hiền nà chả gặp lành gì cả 😑😑😑Đợt ấy em buôn bán đông khách lắm, toàn anh người âm kéo khách về cho, túi lớn túi bé cứ giao đi tấp nập.Tối về em nấu cơm em hay lấy thêm bát đũa, rồi lẩm bẩm :- Anh về ăn cơm với emmmmmNói chung quãng thời gian đó em khâ vui, em có cảm giác anh người âm kia luôn xuất hiện ở căn phòng này nhưng ban ngày em không nhìn thấy được.

Chỉ khi đến đêm, anh hay dẫn em đi chơi trong mỗi giấc mơ.Anh bảo anh sẽ dành cho em những thứ tốt nhất để em thực hiện được hoài bão của mình (Em hồi xưa hay ước mình đủ tiền để mở một cửa hàng bé bé xinh xinh rồi dư giả chút để lo cho ông bà ở quê)Anh nhẹ nhàng ôm em...

Đặt lên môi em 1 nụ hôn.

Lãng mạn y như phim Hàn xẻng vậy làm em thầm ước "giá mà phút giây này dừng lại"Ánh sáng ở dưới đó mờ ảo lắm chứ không sáng trưng như trên này đâu, nhà cửa cũng san sát nhau, hương cúng mù tịt.

Em thấy người dưới này cũng không đi bằng các phương tiện giao thông, họ toàn lướt như chim thôi hoặc đi bộ.Cuộc sống dưới đó bình yên phết... vẫn lao động buôn bán như bình thường.Có lẽ do em gặp anh nhhieefu quá nên người em suốt ngày bị mệt mỏi, những vong xấu họ trêu chọc em nhiều hơn.

Bóng đè rồi ốm đau, mất ngủ triền miên.

Khí âm tích tụ lâu khiến em không làm chủ được bản thân mình.

Em dần xuất hiện chứng hồn lìa khỏi xác...(Kiểu như mình ngủ nhưng vẫn tỉnh, vẫn nhìn thấy được xung quanh, vẫn nghe được mọi người nói chuyện) Em niệm chú đại bi mãi mới mở được mắt ra.

Mồ hôi ướt đầm đìa.Mở mắt ra thấy bóng ma nữ ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, cứ tru miệng lên khóc kêu buồn vì chết trẻ quá chưa lấy chồng đã chết rồi...Còn bắt em tìm chồng cho nữa chứ.

Bọ dạng thì ai yếu bóng vía nhìn chắc ngất, mặt thì nhăn nheo, mắt thì máu chảy ròng ròng...

Ghê hết cả người...Em chùm chăn kín mít xong nói to:- Chị làm ơn đổi cái bộ dạng khác dễ thương hơn được không?!

Chị ta lại khóc to:- Chị chết ở hình thể nào thì sẽ giữ nguyên như vậy, chị bị tai nạn chết.

Chị muốn lấy chồng, em tìm chồng cho chị với... 😒😒😒Nghĩ cũng tội tội, giờ chết vì tai nạn nhiều thật 🙁((Ví dụ chị ta đòi xin ăn thì em còn giúp được chứ móc đâu ra chồng cho chị ta bây giờ?!Khóc chán rồi chị ta cũng lặng lẽ đi.

Đi còn nói thêm câu:- Khi khác chị qua chơi với em.

Haizzz...

Lạy chị, chị không xuất hiện thêm lần nào nữa thì em nguyện ăn chay 1 tuần, huhuCó lần em còn bị cái kiểu tự dưng chán đời xong nằm khóc, khóc chán chê mệt qua xong mới lăn ra ngủ...

Mấy đêm như vậy liên tiếp làm mắt em sưng húp như bị au đấm.Kiểu cứ thơ thẩn, chán nản, đầu óc trống rỗng...

Như có ai đó đang mượn xác mình xong xui mình "Chết đi ...

Chết đi..."

1 nửa tâm thức vẫn giữ được em lại.

Em nói trong hoảng loạn :- Không chết đâu, đừng bám theo ám quẻ tôi nữa.....

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Anh người ân kia có vẻ thương em nên chỉ lặng lẽ đứng nhìn em ở đằng xa ...Hôm sau, Nhung lại lên Hà NộiEm đang ngủ thì bị nó gõ cửa ầm ầm, vào đến phòng nó bảo:- Anh người yêu dưới kua của mày cứ bắt tao lên cho bằng được.

Nhìn nó tiều tụy còn hơn cả emEm linh cảm có điều gì không ổn lắm nhưng thấy nó vừa đi xe mệt nênđể nó ngủ...Và linh cảm của em luôn luôn chuẩn(Ai cũng bảo em có giác quan thứ 6)

♣ Ngoại truyện 1 chút ạ!!!Lời đầu tiên cho mình xin cám ơn tất cả các bạn đã và đang đọc truyện mình ^^ ♥Vì mình khá bận (vì có con nhỏ) nên đôi lúc mình up hơi bị lâu 1 chút.

Nhưng cứ có thời gian rảnh là mình lao vào viết nốt truyện, up nhanh để cho các bạn đọc.

Vậy nên mong các bạn thông cảm cho mình nhé!

Mình sẽ cố gắng hoàn thành thật nhanh để không phụ lòng mong mỏi của các bạn.

Vì cũng thích truyện cũng như hay đọc truyện nên mình hiểu cảm giác chờ đợi chap mới nó bí bách, mong ngóng và khó chịu khi ra chap mới lâu nó như thế nào...

Nhưng vẫn rất mong các bạn thông cảm cho mình!!!Và 1 lần nữa cám ơn khi các bạn đã chọn, đọc và ủng hộ mình.

Cám ơn!!!
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Trời nhá nhem tối, Nhung uể oải bước xuống giường ngáp ngắn ngáp dài:- Có gì ăn không mày?!Em lườm nó:- Ngủ cho nhiều vào, cơm tao nấu xong rồi đấy.

Xuống ăn đi không đói.Lần đầu tiên em thấy nó cắm đầu vào ăn hết cả nồi cơm.

Bình thường con bé bày giữ dáng ghê lắm 🙁🙁🙁 ép nó ăn nó toàn nhăn mặt "người tao đang chuẩn mày ơi" Thấy lạ lạ em bảo:- Khiếp hôm nay ăn kinh thế?

Hay lại chửa xừ nó rồi?!Nhung mặt tỉnh bơ, cười phớ lớ:- Mày điên à, điến người yêu tao còn chưa có.Vừa ăn xong được vài tiếng em lại thấy Nhung hì hục nấu mì...Nhung kể:- Dạo này chẳng hiểu sao tao hay ăn lắm, mồm lúc nào cũng thòm thèm xong buồn ngủ.

Ở nhà chán quá nên lại lên chơi với mày.

Đợt lâu thấy anh người âm của mày báo mộng là đừng để mày 1 mình.

Đời có kẻ si tình thế là cùngEm bĩu môi:- Thế chúc mày sớm giống tao tìm được anh người âm như ý 🙂))Trêu nhau chán 2 đứa rủ nhau ra ban công hóng gió.Trời về đêm tối đen như mực, em cứ ra chỗ nào có âm khí mạnh là cơ thể tự dưng nóng như hòn than, đầu óc quay cuồng.

Nhung hỏi:- Mày sao ấy, không khoẻ thì vào nằm nghỉ đi.Em lắc đầu..

Thi thoảng cũng phải ra ngoài hít thở khí trời 1 tí chứ cứ ở trong nhà u ám bỏ xừ.Nhung nắm tay em, bàn tay nó lạnh buốt, mái tóc xoã dài che gần hết mặt làm em liên tưởng đến chị ma nữ bị tai nạn gặp em hôm trước.

Thấy ghê ghêEm lẩm bẩm :- Mày là Nhung hay ai đấy?Nó quay ra nhìn em, đôi mắt cứ rợn rợn nhuư từ cõi vô hình nài đó mới trở về...- Con này mày hâm à, không tao thì ai?!Giọng Nhung rít lên từ kẽ răng... em thấy có vẻ gì đó không ổn lắm nên lôi nó vào giường để đi ngủ.

Vào phòng điện sáng choang cho đỡ sợ chứ trong bóng tối ma quỷ muôn hình muôn dạng chẳng biết đường nào mà lần.Nhung bảo em:- Đêm tao hay bị làm sao ấy, đang ngủ cứ thấy có người gọi tên mình ở ngoài cửa xong lúc tỉnh lúc mơ.

Ở nhà tao bị ốm suốt, hôm nay lên mẹ có cho lên đâu mà tao cứ đòi lên ấy chứ.

Mày xem có thầy nào giỏi dẫn tao đi xem với.Em lo lắng hỏi:- Thế bị như vậy lâu chưa?!- Từ khi về quê, chục hôm rồi.

Về quê chuyện gia đình đã không đâu giờ lại thêm chuyện này nữa.Nó nói như mếu, mắt rơm rớm chỉ trực khóc.

Nghĩ khổ thân.

E chỉ lo do trước ở với em mà nó bị như vậy...

Nếu thế thật thì em sẽ áy náy và hối hận lắm.

Nhưng cũng may là không phải...Đến giờ Nhung vẫn thầm cảm ơn anh người âm của em đã chỉ đường dẫn lối cho nó lên Hà Nội tìm em chứ cứ ở nhà thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Đêm ấy anh người âm về, cứ đứng đầu giường gọi em mấy câu:- Thảo ơi, thảo ơi...Em mở mắt thấy anh đứng đó, muốn chồm dậy ôm anh 1 cái mà toàn thân em cứng đơ không nhúc nhích được, chán tay như tê dại.- Em bảo Nhung cẩn thận nhé.

Nhà Nhung bị yểm bùa rồi em ạEm chưa kịp hỏi gì thì anh tan dần, tan dần rồi biến mấtLòng gợn lên nỗi bực cực...Nhung nằm co rúm trên giường, miệng kêu ú ớ...

Hình như nó đang mơ thấy cái gì đáng sợ lắm.

Các móng tay nó cào cấu trên gối.

Mồm tru tréo, nước dãi chảy ra ướt đẫmEm lay lay 1 lúc nó mới tỉnh, hỏi thì nó không nhớ là mơ gì.- Này, mà anh người âm của tao vừa hiện về bảo nhà mày bị yểm bùa đấy.Nhung tròn xoe mắt:- Nhưng ai yểm?!Em lẩm bẩm :- Tao có phải thánh đâu mà biết?!Nghĩ nghĩ 1 lúc Nhung nhìn em đăm chiêu :- Hay là...Nó ngập ngừng nửa muốn nói nửa không.Em quát:- Mày dở à, biết gì thì nói xem chứ ấp a ấp úng ai mà biết được.

Nhung phân bua:- Tao sợ đổ oan cho người khác thì khổ, toàn người trong nhà.Em hỏi mãi nó mới chịu nói, nó bảo bố mẹ nó với bác nó đang tranh nhau miếng đất.

Nghe đâu trị giá mấy trăm triệu, lằng nhằng cả nửa năm nay rồi...

Anh em trước kua tình cảm thế mà giờ động đến kinh tế lại chả thèm nhìn mặt nhau nữa.Nó thở dài:- Rõ ràng miếng đất ấy bà để lại cho bố tao, trước lúc bà mast đã phân chia rõ ràng rồi...Em thì không rành về vụ bùa bả lắm nên nhắn tin facebook cho anh Hoàng.

Anh ấy ra hầu thánh khá lâu rồi nên mấy chuyện này hỏi anh ấy là tốt nhất, dù sao em cũng chả quen ai trong lĩnh vực này 🙁🙁🙁Anh Hoàng giới thiệu cho em một ông thầy ở Bắc Giang, gọi là cậu Thảo (ai ở Bắc Giang không biết đã nghe danh cậu này chưa?!)2 đứa xuống xếp hàng đúng đến chiều mới được gặp cậu.Vừa ngồi xuống cậu phán luôn:- Sao nhà lại bị cái người nào mặt có nốt ruồi to giữamũi yểm bùa thế này?!Cậu tả về bác của Nhung đúng quá khiến nó há hốc mồm - Không giải nhanh đi nhá, chết cả lũ...Cậu phe phẩy cái quạt, chẹp miệng:- Anh em cũng có ngày giết nhau vì đồng tiền, đáng sợ thật.

Bố ở nhà đang ốm nặng đấy, chuẩn bị mà về quê đi chứ còn gì nữa...Em ngồi quan sát cậu, cậu chắc tầm 40 tuổi, người gầy gầy, điện của cậu rộng mênh mông, con nhanh đệ tử tấp nập.Cậu mặc bộ đồ khá giản dị, nghe mọi người đi xem kháo nhau "cậu phán chuẩn lắm, nhất là về mồ mả đất cát"Nhung thì thầm vào tai em:- Xem đúng quá mày ơi, tao phải làm gì bây giờ !!Cậu nhăn mặt:- Gọi về hỏi mẹ đi chứ còn gì nữa, ra ngoài kia mà gọi xem có phải bói đang ốm nặng không.

Cẩn thận không nhà báo chữ tang to đùng trên mặt kìa...Em ra hiệu cho Nhung gọi thử.Đến lượt em thầy lắc đầu:- Căn cao số nặng quá, 2018 ra hầu nhé.

Cũng con nhà ngài đây mà.

Vào cửa điện thấy mặt sáng ngời chứ không đen xì như lúc đứng chờ.

Vong đi theo nặng tình lắm, lo mà giải đi chứ không điên điên dại dại.

Người kiểu gì mà sát âm thế này, đi đâu ma quỷ cũng trêu được...

Còn 2 phần vía thôi đấy....

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Cậu nói thêm 1 lúc nữa thì Nhung mếu máo chạy vào:- Cậu ơi cậu giúp gia đình con vớiNhung mời cậu về quê làm lễ, tốn kém phết.

Mất 15 triệu mới xong xuôi...Nhà Nhung bị yểm bằng bùa của người tàu, được trôn ngay sau nhà...

Nghe đâu bùa này được luyện bằng máu của những cô gái đồng trinh nên thiêng lắm, để lâu người trúng bùa sẽ bị hút hết dương khí, không điên dại thì cũng bệnh tật bỏ mạng.🙁🙁🙁Chuyện này Nhung không thích kể kĩ nên em xin phép không kể, kể ra hôm làm lễ đáng sợ lắm, làm đúng giờ hoàng đạo 12h đêm(Bác của Nhung giờ bị câm rồi, có lẽ đó là quả báo)Sau vụ ấy thì Nhung về quê luôn không lên Hà Nội nữa 🙂)Em lại trở về với thế giới cô độc em đang có tình cảm với anh người âm kia nên em cắt đứt mọi liên lạc với anh Q...

Kiểu như "anh rất tốt nhưng em rất tiếc"Em không định nghĩa nooircasi thứ tình cảm ấy là gù...

Khó lí giải lắm mọi người ạ..Vài ngày sau em mơ thấy anh người âm kia đứng trước cửa sơ phòng emNhìn anh tiều tụy, lấm lem với bộ quần áo rách rưới Anh giơ tay lên mỉm cười nói:- Đi theo anhEm có cảm giác hồn mình như bị xuất ra.

Người nhẹ tênh, quay lại thấy xác em vẫn nằm ngủ ngon lành.Em nghĩ bụng "chả nhẽ mình chết rồi?!"

Nghĩ thế thoi nhưng em cũng kệ, tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào đã...Em hỏi:- Sao anh lại mặc đồ rách rưới thế này?!Anh véo mũi em:- Thế cho đặc biệt, để dù có thế nào em cũng không bao giờ quên được anh.Rồi anh bảo hôm nay sẽ dẫn em đi tham quan, ra mắt hàng xóm.

Trước anh dẫn em về nên họ cứ hỏi mãi...Em hơi ngại ngại, cuộc sống dưới âm cũng có hàng xóm y trên dương gian mình.Buồn cười thậtEm nhìn thấy 1 cánh đồng, định bước vào thì anh cản lại:- Cổng đấy là cổng thú tội của địa ngục, dành cho những người khi sống làm nhiều điều thất đức, vi phạm 9 điều cấm kị của luật âm...Em hỏi luật gì thì anh bảo anh không được tiết lộ nhiều, sẽ không tốt cho emDưới đó cảnh sắc mờ ảo lạ lắm, em không biết phải tả lại như thế nào vì chưa được nhìn thấy bao giờ.

Đầy đủ thể loại già trẻ gái trai đi đầy đường, họ không đi bằng chân đâu mà bay bay trên mặt đất, cười đùa rôm rả...Anh bảo những vong này được thờ cúng tử tế nên hiền lắm, đáng sợ nhất là đám cô hồn chết oan, chết do tự tử, toàn ở lại dương gian quấy phá trả thù kéo người dương chết theo...Mà tự tử theo luật âm thì chả bai giờ siêu thoát được,linh hồn vất vưởng mãi...Ở dưới này có nhiều cửa lắm, anh bảo mỗi người khi chết sẽ được phân loại và đưa vào 1 cõi khác nhau...Vào đến nhang anh, đông kín mít luôn, sắc mặt của ai cũng trăng trắng, mắt đục đụcBiết em sợ nên anh tựa đầu vào vai em thì thầm:- Không sao đâu emEm chào mọi người xong thì ngồi xuống ghế, tim đập thình thịchMấy đứa trẻ con cứ kéo ra xin kẹo chứ, có đứa còn hỏi:- Cô ơi, cô biết mẹ con là ai không?!Nhìn bọn nó trạc khoảng 3-4 tuổi, không bói không mẹ toàn lay lắt xin ănAnh kể:- Em có thấy thằng bé nhất không?

Lúc nào ní cũng ra gốc đa đứng chờ mẹ nó không chịu đi học hành đầu thai vì lời hứa "mẹ sẽ quay về tìm con", trẻ con bọn nó nhớ láu lắm em ạ.

Anh chứng kiến hết, nó bị bỏ lúc 3 tháng, chả được chôn cất tử tế đâu, bỏ vào 1 cái bọc rồi chôn vọi dưới gốc cây...

Mẹ ní chắc trẻ, khoảng 18 tuổi chứ mấy.

Còn con bé đang run run kia kìa, bị bỏ lúc 2 tháng rưỡi...

Bị nhấn trôi bởi dòng nước bẩn thỉu.

Nó hận mẹ nó lắm, toàn về hành thôi.Em ngồi đần mặt...

Một nỗi buồn thật sự không thể nói bằng lời...Anh giục em:- Kìa, mọi người đang nói về em kìa....Em chau mày:- Nhưng mà em có nghe thấy gì đâu?!Anh gãi tai cười cười:- Ừ nhỉ, anh quên mấtEm hỏi anh mọi người nói gì thì anh bảo mọi người khen em với anh đẹp đôi.

Chả biết có thật hay không vì em không nghe thấy họ nói chuyện, chỉ mấp mấp môi nhưng chắc trình độ của em chưa đạt đến ngưỡng cửa giao tiếp với thế giới âm ở cõi âm nên em không biết.

Miên man 1 lúc thù em tỉnh ngủ, chưa kịp chào nhau câu nào đã tỉnh rồi 😭😭😭À, mãi sau này em mới biết vì bài chuyện của gia đình Nhung cho em biết mà anh bị phạt, bị đánh 30 roi (đánh kiểu gì mà em không thấy thương tích gì cả...

Như trên mình thì chắc tím bầm cả người rồi)Luật âm lạ thật, giúp người cũng là 1 cái tội....Híc....

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Đợt đó sức khỏe của em ngày càng kém, suốt ngày bị ma quỷ bắt nạt, em cứ nằm li bì trong phòng chả thiết tha ăn uống gì...

Vong đường vong chợ cứ giật tóc rồi trêu em suốt.

Có lần buổi trưa mất điện nóng quá nên em vào nhà nghỉ ngủ, nhà đoạn đường bờ sông Khương Hạ (em không tiện nói tên nhé vì còn để người ta làm ăn)Đang chợp mắt thì em thấy người em bị xoay vòng tròn.

Dưới ánh đèn nhợt nhạt từ trần nhà chiếu xiên xuống, khuôn mặt của một người phụ nữ xanh xao và lạnh lẽo đến rợn người đang nhe răng cười với em, ngoại hình của người phụ nữ đó gầy gò và xanh đét y như con ma đói từ thế giới bên kia hiện về đòi ăn...Mồ hôi trên người em vã ra như tắm, cổ họng khát khô mà không làm cách nào để tỉnh dậy được.

Cửa sổ bị gió lùa vào rung lên bần bật càng làm tăng lên nỗi sợ hãi của em lúc này, xung quanh những bước chân dồn dập như đang tiến về phía em.

Em bị lôi đi, rồi bụ ném phịch 1 phát xuống đất, cảm giác như bị ném từ tầng 5 xuống vậy.Họ bảo em không được nằm trên giường của họ, phòng ấy chắc có tầm 3-4 người giống như 1 gia đình.

Trong thâm tâm em van xin rồi niệm chú đại bi, mãi sau em mới mở được mắt ra...

Thấy mình đang co ro dưới đất thật, chăn gối bay mỗi nơi 1 cái...Em không kịp xỏ dép chảy thẳng 1 mạch xuống lễ tân luôn, đi cầu thang bộ, lúc ấy sợ quá nên quên mất là có thang máy...Xuống trả phòng mấy người nhìn em bằng ánh mắt kiểu như con tâm thần vừa trốn trại, đầu óc bơ phờ, quần áo xộc xệch, chân đất mắt toét...Em ước giá như có cái lỗ để mình chui xuống...Em bảo:- Phòng có ma anh ạ, em ngủ mà họ không cho em ngủ.

Thôi cho em xin lại chứng minh thư em đi về, tiện anh lên phòng lấy hộ em đôi dép được không?!

Em sợ quá không dám lên...Lễ tân nhìn em đúng bằng trạng thái 😒😒😒 (mặt khinh khỉnh)- Chơi thuốc nhiều quá bị ảo giác à?!Thanh toán hết 80k tiền phòng em ngậm ngùi đi về, không thèm lấy dép luôn.

Mất toi thêm 100k mua dép mới.Số lúc nào cũng bị hắt hủi 🙁(((Hôm ấy về em như bị ai nhập cứ lảm nhảm cả tiếng sau mới thoát xác được, quá kinh khủng...

Tự cấu xé làm đau bản thân, em bị lôi ra hành hạ đủ trò...Em có làm gì nên tội đâu cơ chứ...

Hay do kiếp trước em ăn ở ác quá?!Nằm tủi thân khóc cả đêm đến 4h sáng, mệt quá em mới lăn ra ngủ.Thời gian đó em bị trầm cảm nặng, cả ngày không ra ngoài.

Cứ nấu mì tôm với luộc trứng ăn...

Cảm giác chán nản chẳng thiết tha làm bất cứ một việc gì...

Ở Hà Nội thì em ít bạn, lượn Facebook, Zalo cũng không có ai trò chuyện cùng mình 🙁🙁🙁Nhắn tin cho mấy đứa bạn ở quê thì chúng nó bảo :- Mày nên ra hiệu thuốc mua thuốc an thần uốngHaizzzGiá mà được chết đi một lúc cho nhẹ đầu thì tốt 🙁((Lúc nào cũng phải căng ra suy nghĩ "mình nên làm gì?!

"- Không một ai chia sẻ - Không một ai hiểu được cảm giác mà em đang phải chịu đựng Chỉ có 4 bức tường vô hình với đầy vong hồn bám theo emmm...Có những lúc em tuyệt vọng quá em cắn chặt môi gào khóc:- Bố ơi bố dẫn con đi theo với, ở thế giới này không ai cần con cả...Vừa nói em ức gào khóc nức nở, em cố hình dung ra khuôn mặt bố để em bớt trống trải, rồi em hình dung ra khuôn mặt ấm áp của anh người âm kia...

Em chợt nghĩ "hay là xuống đấy đoàn tụ cùng anh?!"

1 giọng nói sắc lạnh vang lên:- Đúng rồi đấy, đó mới gọi là tình yêu...

Em nên đi theo chồng em, sống cuộc sống của em.Giật mình quay lại thì em thấy 1 chị xinh lắm, mặt vline, mũi cao như tây.

Chị ngồi xuống cạnh giường thủ thỉ rằng em hãy làm những gì lí trí em mách bảo...Chị đưa bàn tay ra nắm lấy tay em:- Nào, em gái...

Chị dẫn em điLúc ấy em như bị thôi miên, mắt mở tròn còn đẫm nước mắt em không thể nhắm lại được 😢😢😢Trong vô thức em đi theo chị ta, em cứ bước đi thôi mà chả biết mình đi đâu.

Khuôn mặt xinh đẹp mờ ảo nở nụ cười đầy mãn nguyện.- Thảo ơi, bố đây...Có người đang gọi em...Phải rồi, là giọng của bốBố cũng về đón em đi ư?????Em quay đầu lại thấy bố đang đứng ở cửa, bố vẫy vẫy em:- Lại đây con, con nhắm mắt vào và quay lại đây với bố nhé.

Đừng đi với cô ta, cô ta lừa con đấyEm hất tay và nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của chị ta thì không còn nữa...

Khuôn mặt đó trở nên nhăn nheo đen xì, mắt gằn lên những tia giận dữ đáng sợ, những móng vuốt sắc nhọn chảy ra 1 dòng máu hôi thối.Chị ta cười rống lên rồi biến mấtEm như tỉnh cơn mê thì thấy mình đang đứng ở sát ban công, chỉ cách 4 bước nữa thôi là em lao đầu xuống dưới. (Từ tầng 5 mà rơi xuống đất chắc thê thảm lắm 😖😖😖)Em lại là con sợ độ cao...

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Em như nhớ ra bố em, chạy đến cánh cửa thì không thấy bố còn ở đó nữa...

Em rất muốn nói chuyện với bố nhưng chẳng hiểu sao bố giống như 1 cơn gió vậy.

Vội đến vội đi....Có một em người âm bảo em rằng:- Vừa nãy là quỷ đấy chị ạ, nó biến thằng bộ dạng xinh đẹp để dụ người.

Đủ 5 nam 5 nữ chết thì ní mới được siêu thoát.

Em thấy mà không thể báo được cho chị vì sức em quá yếu so với nó...

Cũng may chị không saoEm đang nói chuyện với em tên là Trung, mất năm 2003, xinh zai lắm.

Mất tại đất này nên hồn cứ lưu luyến ở đây.

Nghe kể thì Trung bị bệnh tim, bố mẹ Trung sau khi mất con vì quá đau buồn nên đã bán nhà chuyển đi nơi khác.

Mấy lần em hỏi sao Trung không về nhà thì hắn bảo:- Bố mẹ em có nhiều con khác rồi, không nhớ gì đến em nữa đâu...

Về làm gì?!Thi thoảng em cũng hay mua xôi rồi đồ ăn cho những vong hồn cơ nhỡ không nơi nương tựa nên được quý lắm...

Toàn cho dm số đề để cảm ơn.Ma họ cũng như người, không thích mắc nợ ai...Đấy là những vong tốt thôi.

Còn những vong xấu thì quậy tưng bừng, phá em đủ kiểu, đòi nọ đòi kia...

Không được là y như rằng đêm hiện về đầy phòng khóc lóc ỉ ôi, đến não cả ruột.Có ông còn làm quả biến hình doạ em, mọc ra 5-6 cánh tay đầy sâu bọ rắn rết...

Rồi không cho em ngủ.Cứ như kiếp trước mình mắc nợ họ nên kiếp này phải cung phụng.

Đêm em ngủ, rõ ràng đã đóng chốt cài then rồi mà cửa sổ vẫn bị giật tung...

Trong tiếng gió hiu hiu, những con ma đói mặc đồ trắng lê thê cứ bay qua bay lại nhìn em chằm chằm, lưỡi thè lè dài xuống tận đầu gối... trắng ớn.Em phải chắp tay xin đừng trêu em nữa thì họ mới tha cho.Đúng kiểu rảnh quá không có việc gì làm nên đi doạ người...Hôm sau em gọi điện cho chủ nhà bảo xem lại việc trấn yểm thì bị chửi cho 1 trận :- Mày không ở được thì dọn đồ đi, ám quẻ tao!!!Em muốn đi lắm mà cứ bị giữ không cho đi chứ báu bở gì khi ở trên cái mảnh đất âm u toàn ma với quỷ này 😑😑😑Muốn làm người tốt cũng không được 🙂)))Lâu lâu không thấy anh người âm về thăm nên em nóng ruột không yênKhi bản thân cô độc quá em lại rất nhớ anh ấy...

Nhớ cảm giác 2 đứa nắm chặt tay nhau đi dưới con đường, nhớ nụ cười, nhớ điệu bọ nhăn mặt mỗi khi anh ấy giận dỗi...Một mối quan hệ không thể gọi tên, không thể biết là sẽ đi đến đâu...Một người đặc biệt ở thế giới khác...Em oà khóc...

Kiểu tủi thân y như bị người yêu bỏ rơiCông việc của em thì vẫn tốt, bán hàng ngày mấy chục đơn.

Em có đồng ra đồng vào để gửi về cho bà, toàn khách dễ tính mua kiểu ủng hộ chứ cái việc bán mĩ phẩm onl thì trên mạng thiếu gì người bán.Em biết dù không gặp em nhưng anh ấy vẫn phù hộ cho em.À, kể cho mọi người nghe em có lộc kinh doanh từ bé đấy.Hồi xưa nhà nghèo rớt mùng tơi, 4h sáng 2 bà cháu bê thúng rau ra chợ bán.

Bà em thì không biết đi xe đạp nên ngày nào cũng đi bộ nửa tiếng mới tới chợ.2 bà cháu mỗi người 1 góc, thúng rau của em lúc nào cũng hết đầu tiên 😶😶😶Em nhớ có 1 bà ăn mày cầm tay em xong bảo với bà em rằng:- Con bé này số nó sẽ gặp rất nhiều chuyện kì lạ và được người âm bảo vệ.

Nhưng cũng bị hãm hại rất nhiều lần.

Qua được hay không thì còn phải xem phúc đức của nó lớn đến đâu.

Ngẫm lại thì có lẽ đúng thật!Đợt ấy bà em còn để vào nón của bà ăn mày 1 nghìn đồng để cảm ơn. (Nhắc đến bà lại thấy nhớ bà quá) 😳😳😳

🍁🍁🍁

Mãi đến 1 thời gian sau em mới được gặp anh người âm kia.Em dỗi bảo:- Anh còn về tìm em làm gì????Anh kéo tay em lại ôm em 1 cái thật chặt.

Xong anh thì thầm:- Đồ ngốc này, anh vẫn về thăm em suốt.

Nhưng không dám gặp em vì như thế sẽ hại em mất.

Anh chỉ đứng từ xa để nhìn em thôi...Em vẫn giả vờ giận, mặt xị xị ra 😑- Thôi nào, anh đưa đi chơi bù nhéNói xong anh thơm chụt vào má em 1 cái (tính như trẻ con ấy, buồn cười lắm)Có ông người yêu như thế thì ai mà nỡ giận, được vài giây em lại toe toét, cười híp hết cả mắt.Anh dẫn em đi đến 1 nơi nước biển trong vắt, bờ cát trắng trải dài.

Tuy nhiên cây cối thì lại héo úa hết và chả có 1 mống người nào.

Anh nằn xuống bãi cát và tựa đầu vào chân em:- Hồi còn sống anh đã từng hứa sẽ dẫn em đi biển nhưng chưa kịp thực hiện.

Nay anh làm được điều này rồi nhé!!!Em thở dài:- Em không nhớ gì cả 🙁((( anh kể cho em nghe điGiọng anh buồn buồn :- Giờ chỉ mình anh nhớ thôi vì em đã được đầu thai sang kiếp khác, quên hết đi những gì mình từng có.

Còn anh sẽ nhớ mãi... và em chỉ là vợ anh mà thôi, anh không muốn em gần ai, không muốn em yêu ai.Em nhìn ra biển, không biết phải đối diện với anh thế nào...Đi theo anh ư?

Còn ông bà em ở quê nữa...Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn?! 😂😂😂Anh như đọc được suy nghĩ của em, vuốt nhẹ lên tóc em:- Làm vợ anh thêm 1 lần nữa nhé?!Em run run, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời...

Quả thực em có tình cảm với anh mất rồi.

Em khẽ gật....Con gái khi yêu ai cũng ngu ngơ và mù quáng thì phải....Em nằm xuống cạnh anh, ngước mắt lên nhìn bầu trời.

Chả có trăng sao gì cả mà trời vàng khè ấy....Em nhắm mắt và ôm anh ngủ, cảm giác bình yên thật!

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Khi tỉnh dậy thì em hơi hụt hẫng khi không thấy anh đâu, chỉ thấy em đang ôm 1 chiếc gối và điện thoại tự động bật một bài hát quen thuộc..."

Dù cho anh không thể bên em mỗi đêmDù anh không thể quan tâm em mỗi ngàyChỉ có một bờ vai cho em, nguyện chở che cho em...Và bên em khi mà em khóc...."

Gớm, lãng mạn thật...

Đúng gu đàn ông em thích.Giá mà.... 🙁🙁🙁Em chợt suy nghĩ đến những gì anh nói hôm qua.

Quả thật em còn yêu đời lắm và em không muốn chết 🙁((( liệu anh có kéo em xuống đấy không?!Bao nhiêu suy nghĩ ùa vào trong đầu.Em còn chưa kịp ăn chơi hưởng thụ gì, cũng chưa báo hiếu được công lao ông bà nuôi em khôn lớn...Nhưng ở bên anh em lại thấy hạnh phúc không dứt ra được.

Em tò mò không biết kiếp trước cuộc sống vợ chồng của em thế nào...

Giá mà em nhớ lại được hết thì tốt.Gặp anh xong tâm trạng em cũng phấn chấn hẳn.

Em hít 1 hơi thật sâu tự nhủ "Cái gì đến sẽ đến "Lâu lắm em mới lang thang ra ngoài đường, nhâm nhi tách cafe nhìn dòng người qua lại vội vã.Em ra đường thì điệu lắm, trang điểm xinh gái, mặc 1 bộ đồ thật kute...

Chụp choẹt check in sống ảo trên mạng, mà em trang điểm kiểu gì cũng không che được quầng thâm tăm tối dưới mắt, như bị ai đấm.(Mặt em tròn xoe, thầy bảo em càng về sau sẽ càng phát tướng...

Nhìn phúc hậu.

Em hâm mộ kiểu mặt tây lắm, ngó qua gương mà phát chán...Mọi người còn nhớ đoạn đầu em kể là em bị tai nạn đập mặt xuống đường khâu mấy chục mũi không???

Giờ vẫn còn vài vết nhỏ trên mặt nhưng chụp ảnh 360 độ nên chả thấy đâu, cũng mờ rồi.Ai gặp em ở ngoài đời sẽ nhìn thấy.

Những tổn thương em đã trải qua cũng giống như vết sẹo vậy.

Tuy thời gian làm phai mờ dần nhưng chắc chắc chắn sẽ còn vết tích và em sẽ không bao giờ quên em đã đau khổ chiến đấu với nó thế nào 👊👊👊)Sau vụ gặp anh người âm ấy thì em ít bị ma trêu hơnAnh nói sẽ không để ai trêu chọc em nữa...Em thấy vui vui vì có người quan tâm bảo vệ mìnhEm vẫn nhìn thấy vong hồn, nhất là vào buổi tối...

Cái đoạn chỗ hầm kim liên ấy, nhiều vong hồn lảng vảng kinh khủng.

Em đi qua toàn thấy ghê ghê, nhiều vong hồn chết oan cw ngòi rũ rượi.

Tội nhất em thấy 1 hôm có anh cứ đứng chống lưng vào tường, nghe đâu anh vừa mất được chục ngày, nhìn mặt buồn dã man, kiểu tiếc nuối.

Có vong ác thì làm người đi đường ngã xe rồi tai nạn, đứng cười khoái chí vỗ tay đen đét, điệu bộ hả hê sung sướng lắm.

Em ngứa mắt quá quát lên:- Ai làm gì anh đâu mà anh đẩy người ta Vong đó quay sang nhìn em như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống :- Biến ngay, không phải việc của màyNgười đi đường thì nhìn em đúng kiểu "con này vừa trốn từ trại tâm thần về"Em vẫn nhớ có lần em đi giao hàng ở Xuân Thuỷ, Cầu Giấy.

Đi qua cái đám ma thấy con cháu khóc ầm ầm.

Người chết 65 tuổi, em đứng ở đầu ngõ chờ khách ra lấy hàng thì gặp bác.Bác bảo:- Cháu nhìn thấy bác à???Em trả lời :- Vâng bác đừng buồn nhé.

Ai cũng sẽ phải chết cả...

Mong bác sớm đầu thai sang 1 kiếp khác hạnh phúc hơn.Bác cười cười :- Đấy, cháu thấy không.

Bác có 4 đứa con, khi chết thì tỏ vẻ tiếc thương lắm, tổ chức đám ma linh đình.

Khi bác sống thì cả tháng chẳng nhìn thấy mặt đứa nào, bạc lắm cháu ạ...Nói xong bác lại lững thững bước đi...

Nghĩ khổ thân thật...

Đúng là đời mỗi người có 1 số phận, chẳng ai giống ai...Em tự hỏi:- Không biết cuộc đời em rồi sẽ thế nào???

Sẽ đi về đâu????Không ai có thể nói trước được điều gì cả.

Có lẽ số phận đã định đoạt hết cả rồi.

Thôi thì "vạn sự tuỳ duyên"Những ngày tiếp theo cứ nhẹ nhàng trôi, lúc thăng lúc trầm...

Các hiện tượng hồn lìa khỏi xác, bóng đè...

Em gặp nhiều quá thành bị chai lì cảm xúc.

Em kệ... mỗi tội sáng ngủ dậy toàn thân em bị 1 vài vết tím, xong đau ê ẩm các bắp, hành hạ đến là khổ...Em định đi xin bùa về để dán nhưng lại sợ anh không vào gặp em được nên lại thôi.

Cắn răng chịu đựng.. .Tình cảm làm con người ta mạnh mẽ đến lạ....

♪♪♪🍃🍃🍃Kể tiếp những chuỗi ngày âm u đau khổ của 2015Năm đó phải nói là năm khủng hoảng nhất đối với emCó cái xe đạp điện thì bị mất, bạn bè không một ai ở bên.

Em cứ như một cái xác không hồn chẳng hiểu mình đang làm gì và muốn gì...Cứ về đến phòng là em nằm vật ra giường, nồi liêu bay loạn xạ, tiếng vòi nước trong nhà tắm đang đêm lại tự động chảy rồi tiếng trẻ con người lớn cười nói rúc rích.

Họ coi phòng em là nhà họ, sinh hoạt như bình thường, lúc ẩn lúc hiện...Em cũng sợ lắm, toàn đeo rai nghe rồi nhắm chặt mắt.

Được cái mấy ma này cũng hiền, họ không phá em, cũng chẳng trêu gì.

Chẳng qua mình cảm nhận được nên mình sợ thôi...

Trời mùa hè nóng mà lúc nào em cũng thấy người rợn rợn, khi thì nóng bừng, khi thì lạng toát Em hay đảo mắt nhìn xung quanh xong khấn "đừng doạ tôi"Thần kinh em lúc ấy là thời điểm yếu nhất, em bị bắt mất vía... mắt vô hồn, thâm xì, ngơ ngác...

Ban ngày còn đỡ, cứ đêm về thế giới của ma quỷ lên ngôi khiến cơ thể em như chao đảo Đầu óc trống giỗng mệt mỏi...

Đã có lúc em ngồi trong bóng tối đập nát chiếc gương và định cứa tay tự tử (cái gương tròn tròn 10k mà ở chợ bán đầy ý)Những mảnh gương vỡ vụn rơi lả tả ra nền nhà, trong gương em nhìn thấy rất nhiều vong hồn đang đứng trơ mắt nhìn em, tóc tai đen xì che hết mặt.

Họ giơ cánh tay như muốn kéo em xuống...

Em sợ quá toáng lên, nghĩ bụng "thôi không chết nữa, mình có chết cũng phải chết cho xinh đẹp"

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Ví dụ như trang điểm thật xinh, mặc 1 cái vấy công chúa chẳng hạn 😆😆😆Nghĩ xong e lại phì cười 🙂)) tính em đôi lúc trẻ con lắm, đa nhân cách.Về sau em mới biết năm 2015 em vừa bị âm hành, vừa bị cơ hành (kiểu như căn số đấy ạ)Em lôi máy điện thoại ra gọi anh Q... thực sự chỉ mong có 1 người ở cạnh em lúc này chứ không 1ình em sợ mình làm điều dại dột 30p sau anh Q sến và chở em đi dạo phố...Ra đường thấy ai cũng hạnh phúc, tất bật trong hành trình của mình.

Chỉ riêng em gặm nhấm nỗi cô đơn mà không 1 ai hiểu, không 1 ai có thể chia sẻ.Em nghĩ đến cái anh người âm kia.

Một người con trai đặc biệt em không biết tên cũng không thể gọi tên, 1 người thuộc về thế giới khác, thế giới của cõi âm...Anh Q bato:- Anh biết em rất buồn nhưng hãy nghĩ về gia đình em mà mạnh mẽ lên Thảo à...Em không nói gì, cũng không thể hiểu nổi cảm xúc của em lúc này...

Hoang mang, lo lắng, chán nản.

Em ngồi ở công viên thống nhất đúng 2 tiếng đông hồ chỉ để nhìn dòng nước, lúc đó em rất muốn yên tĩnh, muốn cân bằng lại để tìm cách vượt qua.

Anh Q cũng ngồi đó... lặng im đến nỗi 2 đứa có thể nghe được cả hơi thở của nhau.

Chắc anh ấy sợ em lao đầu xuống dòng nước nên anh ấy cứ bám chặt lấy tay em.Nói qua về anh Q, em quen anh Q từ năm 2013.

Từ đợt còn yêu cái ông người yêu cũ.

Anh Q cứ lặng lẽ bên đời em như thế...

Tốt lắm mà đợt đó em chả yêu được, chỉ có thể xem như 1 người anh...Kể số lão cũng nhọ 🙂)) toàn bụ em bắt nạt xong nhờ vảĐêm hôm đó về thì em lại gặp anh người âm, nét mặt lộ rõ vẻ ghen tuông:- Nay đi chơi vui nhỉ?!Nói xong không thèm nhìn em, quay đi chỗ khác mới hỏi chứ:- Hihi anh đang ghen đấy à???- Không- Rõ ràng là anh đang ghen, chối làm gìHắn lườm em, nguýt 1 cái rõ dài:- En là vợ ang, em nên nhớ người âm còn ghen hơn cả người dương ấy nhéEm nịnh nọt :- Thôi nào, lần sau em không đi nữa được chưa?

Em xin lỗi...

Tại ở nhà em buồn quá...Hắn lẩm bẩm :- Trốn chồng đi với zai ngay được.

Anh đuổi hết mấy oan hồn phảng phất trong nhà em đi rôi, không phải sợ nữa...

Anh đã hứa rằng anh sẽ bảo vệ em.

Lời hứa của người âm luôn luôn có trọng lượng.

Em nhớ nhé!Để ý kỹ, hắn ngày càng ngày càng đáng yêu... chỉ tiếc là... haizzz Chưa kịp để em nghĩ hết câu hắn lôi em đi chơi.

Hắn bảo hôm nay có phiên chợ đông vui lắm.Ra chợ thấy nhộn nhịp thật, la liệt các mặt hàng rồi bánh trái đồ ăn đủ cả.Sương khói mờ ảo, những khóm hương vẫn còn đang cháy hừng hực.

Nghi ngút khói...Dưới này họ bày bán cả quần áo, mỗi tội trang phục kì dị lắm ..Hắn đưa em đêm 1 gian hàng, người bán là 1 cô khoảng 40 tuổi, mặt lạnh như tiền 🙁🙁🙁Chẳng biết hắn nói gì mà thấy cô đưa cho em một bộ trang phục, em vừa chm tay vào thì đã thấy khoác trên người mình.

Bộ trang phục màu trắng được thêu hình rồng phượng, diêm dúa phết- Em nặc áo cưới xinh quáXung quanh đám trẻ con vỗ tay ầm ầmEm nhìn hắn, ngỡ ngàng :- Áo cưới đây á anh?!Hắn gật gật rồi cài lên cổ em 1 chiếc vòng:- Hồi xưa mình lấy ngau em chưa được mặc đồ cưới vì anh nghèo quá.

Giờ thì anh sẽ bù đắp cho em. m có muốn đi theo anh không?!Em chưa kịp nói gì thì tiếng chuông điện thoại đã reo ầm ĩ kéo em về thực tại.

Là bà em gọi báo mai về giỗ cậu(Cậu em mất lúc 2 tuổi)Bà bảo ngày xưa chả có quan tài, cho cậu vào chiếu xong quấn rồi đem đi chôn.

Cậu chết trẻ nên thiêng lắm.

Đợt cậu mới mất bà suốt ngày nghe thấy tiếng cậu gọi:- Mẹ ơi, mẹ ơi...Cậu mà còn sống thì bây giờ cũng 40 tuổi rồi...Hôm sau em về, ai nhìn em cũng kêu:- Sao gầy thế?!- Sao mặt hốc hác vêu vao hết lên thế?!- Sao xanh xao thế?!....1000 câu hỏi vì sao😑😑😑Em đứng lên cân được có 41 cân (em cao m63)Kể qua về mảnh đất nhà em, đất đồng ruộng nên tọng bạt ngàn, cây cối toàn trồng mấy chục năm.

Nhà em không có cổng chỉ có 2 cây hoè toả bóng mátĐất gần sông nên độc lắm (ai theo dõi chuyện của em từ đầu sẽ thấy em kêt về đất quê em rồi ấy ạ)Nhà cách bãi tha ma có 1 đoạn nữa chứ 😭😭😭 em thề ai mà về nhà em chơi sẽ không dám ra ngời buổi tối, đến em còn sợ nữa là.

Cứ ghê ghê kiểu gì ấy...Toàn nghe thấy tiếng cóc nhái kêu xong tiếng rú của rắn rết cũng đủ để tè ra quần...Nhà em có 1 cái lầu thiêng lắm, thấy bà em bảo là thờ ông quan sơn và ông ngũ hổ.Đợt trước chuyển lầu bị động vào long mạch nên cả nhà em gặp hết chuyện nọ đến chuyện kia, bị phạt ốm lẻn ốm xuống, mất của triền miên.

Hồi xưa đằng sau nhà em có 1 cây bàng, trưa nào em cũng ra đó chơi 1 mình 😵😵😵 nói chuyện với cây.

Trẻ con nên cứ cây to không có ánh nắng chiếu vào là thích chơi lắm, trèo lên hái quả bàng ăn nữa...

Thằng bạn gần nhà em có hôm ra hái bàng ăn xong "thả nỗi niềm vào cây" em mắng ní thì ní cười phía lớ bảo:- Tao tưới cho cây nhà mày nhiều quảEm dọa nó:- Mày cứ liệu hồn đấy mày không nghe câu "cây bàng có ma, cây đa có thần à"?!Nó bĩu môi:- Tao mà phải sợ á, mai tao ra tưới tiếp cho đến khi cây chết vì quá nhiều dinh dưỡng tao mới thôi

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Ấy vậy mà tối nó gặp chuyện thật.

Em đang ngồi xem phim thì bố thằng bạn hớt hải chạy vào:- Thảo ơi, cháu có thấy cu Hiếu nhà bác đâu không???

10h đêm rồi mà còn chưa thấy về, nó đi suốt từ chiều đến giờ rồi...Bà em bảo:- Chắc nó mải chơi nên về muộn thôiBố Hiếu phân trần :- Thằng này nhà em thì em còm lạ gì, đi đâu nó cũng phải dặn trước.

Em nói vọng ra:- Bác thử tìm vài chỗ xem chứ cháu cũng không rõ, tối nay không thấy nó sang nhà cháu...Đang nói thì 1 chú gọi ầm lên:- Con cái nhà ông đang ở chỗ bụi tre chỗ mé sông kia kìa...Em và mọi người vội chạy ra xem có chuyện gì thì thấy Hiếu đang nằm gọn trong bụi tre, bụi bé tí không hiểu nó chui vào được kiểu gì.

Lôi mãi mới ra, mồm Hiếu ngậm đầy đất, miệng thì sủi bọt.

Mắt nhắm chặt, toàn thân co cứng...Mấy người có kinh nghiệm giục bố Hiếu mau đi mời thầy cúng, đây là hiện tượng bị ma giấu.

Cúng cả đêm mới ổn thoả.

Đắc tội với người âm khổ vậy đấy....Lại đến ông em, em nhớ năm đó nhà em đốt gạch nên ông vác dao ra chặt cây bàng.

Bà em gàn mãi, ông mắng:- Bà mê tín nó vừa vừa thôi Chặt xong mấy hoomsau ông bị sốt, ốm liệt giường cả tuần.

Lúc tỉnh lúc mê.Khi tỉnh thì ông chỉ ra ngoài cửa bảo:- Các đồng chí về thăm tôi đấy à, vào đây đi...Cả nhà em lo lắng nhìn nhau vì ông toàn nhắc đến những người chết chả chục năm nay rồi 🙁(((Ông em đi bộ đội về nên tính liều, chả tin vào ma quỷ..Ông rót nước mời họ uống như thật, xong còn bắt bà em giết gà làm cơm đãi khách.

Tối em đang ngủ thì thấy ông vác chăn chiếu mở cửa.

Bà em hỏi:- Ông đi đâu đấy?!- Tôi về nhà tôiÔng em còn soi gầm giường vì nhìn thấy cụ về (bố của ông em)Vừa soi ông vừa lẩm bẩm :- Rõ ràng tôi thấy cụ về, thấy tôi cụ trốn mất.

Cụ ra đây đi cụ ơi, không phải trốn trong gầm giường đâuVụ đó bà em phải đi xem thầy rồi làm lễ gì đó.

Thầy bảo do ông chặt nhà của ma nên nó bắt ông đi theo, giờ phải cúng bái rồi thỏa thuận với ma để họ tha cho chứ không họ không để yên đâuThế mới bảo gì chứ tâm linh không đùa được, em tiếp xúc với mấy chuyện tâm linh từ bé nên lớn lên chắc bị ám quẻ 🙁(((🍁🍁🍁Tiếp tục kể tiếp sau khi giỗ cậu em xong xuôi, em ra mộ cậu thắp hương rồi xin cậu chở che bảo vệ.

Em thắp đến lần thứ 5 mà hương không cháy.

Em bảo bà:- Bà mua hương ẩm rồi, bật lửa mãi mà không cháy gì cả...Bà em thắp thì lại được ngayTự dưng em thấy rùng mình, không biết cạu có giận gì em không?!Đêm đó em mơ thấy mình đi xuống nhà cậu chơi.

Em không biết đó là cậu đâu, nghe giới thiệu thì mới biết. m vẫn nhớ đó là 1 căn nhà bằng gỗ khá lụp xụp.

Cậu ngồi trên chiếc phản màu gỗ vàng, uống rượu ăn cơm cùng bạn cậu.- Thảo đấy à, ngồi xuống đi- Dạ vâng- Cậu gọi cháu xuống đây là để nói chuyện, cậu và bố cháu không đồng ý cho việc cháu lại đi yêu ma đâu nhé.

Không có bố cháu đỡ cho thì cháu đã xuống kia cùng với thằng đó rồi.

Người mà lại đi yêu ma...

Cháu có chết xuống đấy thì cũng xuống địa ngục thôi chứ không được ở cùng với thằng đó đâu mà mơ mộng.Em cúi gầm mặt lí nhí:- Vâng, cháu biết rồi- Cứ liệu hồn đấy, cậu sẽ sắp xếp để cháu sớm thoát khỏi tình trạng này chứ để lâu không tốt cho cả cháu và nó.

Nó thì quanh quẩn không đi đầu thai được, cháu thì bị âm hành sớm muộn rồi cũng phát điên thôi.- Nhưng mà...Em đang định nói thì cậu quát lên:- Không nhưng nhị gì, cậu cấm cháu...

Cháu nhìn lại gọi dạng của cháu xem, người không ra người, ma không ra maEm tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm...

Tâm trạng cứ thấy buồn buồn.

Bây giờ em biết phải làm sao?!Tuy em có tình cảm với hắn nhưng duyên nợ âm dương làm sao có thể kết thúc tốt đẹp được...

Em không muốn chết, còn hắn không thể sống😢😢😢Oan nghiệt thật...Y như lời bài hát:"Tại sao yêu nhau không đến được với nhau, để giờ đây hai ta phải khổ đau...."

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Lên Hà Nội, trở lại với 4 bước tường em thấy lòng nhẹ nhõm hơn.Một mùi hương quen thuộc...

"Là anh đó phải không?!"

Dễ chịu thật...

Em có cảm giác anh luôn ở đâu đây, bất kể ngày hay đêm nhưng em không thể xờ thấy, không thể chạm vào...

Chỉ có thể gặp anh qua những giấc mơ.

Mà cơn mơ nào rồi cũng phải tỉnh, chỉ còn những tiếc nuối và hụt hẫng...Em biết rồi mình sẽ phải dừng lại thôi, yêu đúng người - sai thời điểm.

Q nhắn tin cho em :- Anh hẹn được cô cho em rồi, em gọi vào sdt này nhé.

Cô tên Lan.(Lần trước anh Q bảo có 1 cô nổi tiếng giỏi phần âm, anh hẹn được sẽ gọi cho em)Em ngập ngừng mãi rồi cũng gọi...Cô bảo em rảnh thì qua phố Xã Đàn, cô đang ngồi cafe...

Có gì qua thì 2 cô cháu nói chuyệnEm bảo anh Q đưa em đi cho đỡ run, trên đường đi em bị đau đầu, người cứ nghiêng ngả.

Chắc do hắn biết em có ý định gì đó nên muốn cản em lại 🙁Cô Lan vừa nhìn thấy em đã lắc đầu- Có người âm đi cùng cháu đến đây nhưng không vào được Cô bảo em đưa tay cho cô bắt mạch(Lần đầu tiên em được xem kiểu bắt mạch để kiểm tra m khí trong người)Ấn tượng đầu tiên về cô Lan là cô rất thân thiện và phúc hậu.

Cô nói:- Khí âm trong cháu mạnh lắm nhưng cháu cũng được nhiều vong hồn khác bảo vệ, số có quý nhân phù trợ.

Số này làm ăn thì có lộc lắm đây.

À, đây là duyên tiền kiếp chứ không phải vong lang thang đầu đường xó chợ nhé.Nói chuyện một lúc thì cô hẹn em 3 hôm nữa qua làm lễ.

Em có thể tự chuẩn bị đồ hoặc để cô chuẩn bị.

Em nhờ cô chuẩn bị luôn cho nhanh, chứ biết gì đây mà mua với chả sắm.Linh cảm của em thấy cô có tâm chứ không như những thầy khác "tiền tiền tiền" Em làm lễ mất có hơn 2 triệu thôi.

Giờ thì em không biết là bao nhiêu vì lâu lắm chưa có dịp ngồi với cô(Nhắc đến mấy vụ lễ bái thì em cảnh báo cho ai có ý định xem cô H ở Đại La, bói bằng hoa hồng.

Cô này xem moi tiền kinh khủng, suốt ngày kiểu phải làm lễ, muốn lấy chồng thì phải làm lễ, ăn ngủ không ngon cũng bảo phải làm lễ,...

Mà lễ nhẹ nhàng lắm, cô bảo có 5 triệu thôi 😂 kể ra thì 5-10 triệu nếu được việc cũng không vấn đề, coi như của đi thay người...

Đằng này ai cứ xem bói kiểu giọngoi tiền là em ghét lắm, xem thì sai bét nhè.

Em có 1 list đen các cô xem bói vớ vẩn ở Hà Nội, âm binh đủ cả...

Toàn tự quảng cáo, mọi người đi xem bói thì chú ý giúp em, dính phải mấy quả âm binh thì khổ.

Tuyệt đối không được để bị mượn xác cho vong nhập vào người....Tiếp ạ...Gặp cô Lan cong anh Q đưa em về.

Em thèm ăn chè long nhãn, nên vào quán ăn luôn, vào đó em bị nhập...

Mắt lừ đừ Anh Q bảo lúc đó em nhìn anh Q bằng ánh mắt căm thù lắm.

Xong anh Q hỏi gì thì em gắt lên, giọng như một ai khác chứ không phải emEm ngồi lấy giấy bút ra viết gì đó, không phải tiếng Việt Nam đâu ạ, như kiểu chữ tàu ấy...Anh Q phải lôi em ra chùa ngồi cho tĩnh tâm đến tận tối em mới mò về phòng.Em nhắn tin cho cô Lan thì cô gọi lại bảo "chắc nó biết nên phá, không sao đâu...

Cô yểm bùa chú để nó không làm gì được cháu rồi "Em chạnh lòng...

Hắn rất tốt, sẽ không làm hại gì em đâu...Em nghĩ mà nước mắt rơi lã chã "Xin lỗi anh vì em không làm được những điều mà anh muốn"

🌲🌲🌲Nửa đêm hôm ấy, em đang ngủ thì giật mình bởi tiếng móng chân mèo cào "kít kít" ở cuối đầu giường Em lẩm bẩm : Đã từ lâu lắm chẳng biết ngủ ngon là gì...Dụi mắt mấy cái, nhìn điện thoại lúc này đang là 2h30 sáng ..

Chẳng có con mèo nào cảLạ thật, cái âm thanh gầm gừ đó rõ ràng giống y như con mèo hàng xóm...😒😒😒Biết là bị trêu, em tặc lưỡi :- Đêm rồi, anh chị cô chú hay ai đang ở đây thì để yên cho tôi ngủ với ạ...Đảo mắt 1 vòng không phát hiện ra điều gì.

Em yên tâm ngủ tiếp.

Lúc tối có làm 2 viên thuốc ngủ thảo dược nên đầu em vẫn còn đau như búa bổTừ đợt có quá nhiều biến cố xảy ra thi thoảng em phải uống thuốc để giảm sự mệt mỏi.

Mà dường như "bệnh âm" nên chả có tác dụng Hai mắt em trũng sâu, hốc hác...

Những quầng thâm đen xì như ai đấm giữa mặt...Soi gương em bĩu môi: - Tàn tạ thế này đúng là chỉ có ma mới thèm yêu mày Thảo ạ 🙂)))))Ngáp ngắn ngáp dài mấy phát, em lôi điện thoại ra vào facebook xem có gì hót không...Em muốn làm bản thân bận rộn để không phải suy nghĩ những việc đang sắp sửa diễn ra, không phải suy nghĩ gì về anh- người đàn ông bí ẩn...Mạng mẽo quay quay mãi chả vào được ...Bực mình thật !!!Tiếng nước trong nhà vệ sinh tự động chảy như có ai đang tắm, tiếng lạch cạch đi đi lại lại...Lấy hết can đảm em thò đầu vào ngó xem ma quỷ gì đang làm tròCánh cửa phòng tắm bị kẹt nên em đẩy mãi mới ra, trong bóng tối lờ mờ em nhìn thấy 1 bóng người co rúm...Theo phản xạ tự nhiên em giật mình hét lên:- Ai đấy????Không có ai cả, mọi thứ trống trơn như chưa từng có ai xuất hiện...

Em ghê ghê nên chả dám đi vệ sinh.

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


Dù đã quá quen với mấy chuyện này nhưng thật lòng em vẫn cảm thấy run và hoang mang Cái thế giới vô hình phức tạp thật, cũng có những thứ "tốt-xấu" đầy rẫy Dương sao âm vậy...

Qui luật âm dương luôn luôn là thế...Ma không đáng sợ chỉ có quỷ mới đáng sợ thôi.

Quỷ thì có thể biến được muôn hình muôn vẻ và luôn muốn lôi con người xuống dưới tận cùng của âm tào địa phủ để thế chỗ cho mìnhEm đã từng nghe bà em kể chuyện về 1 ma nữ bị hãm hiếp cho đến chết, oán khí nặng quá nên uất hận đàn ông.

Cô ta tự nhủ sẽ lôi đủ 30 người đàn ông xuống để cô ta được siêu thoát.

Cứ vào đêm trăng rằm, cô ta hiện thân thành một cô gái xinh đẹp để mồi chài...

Đàn ông thì chả bao giờ "mỡ dâng đến miệng mèo mà lại không ăn"Vui vẻ xong tỉnh dậy thấy mình đang nằm giữa nghĩa địa, trên người không 1 mảnh vải che thân và kiểu gì sau đó cũng chết.Kết cục bi thảm thật🙁🙁🙁Hồi bé em hay mơ thấy em được một người dẫn đi chơi...

Được bay bay giữa không gian và em cười híp hết cả mắtGiờ nghĩ lại :- Phải chăng người đó chính là anh Kí ức tuổi thơ mờ nhạt quá nên em chả nhớ rõ...

Có lẽ nào anh lại ở bên em lâu đến như vậy?!Em ôm chặt gối, lòng đau như cắt.

Nước mắt dù đã cố ngăn nhưng vẫn rơi như oan ức lắm...Giá mà anh ở đây... bên cạnh emGiá như chúng ta cùng chung 1 bầu trời Giá mà em đủ can đảm để vứt bỏ hết mọi thứ và đi theo anhNếu như lúc đó ang xuất hiện và nắm chặt tay em, dẫn em đi thì chắc em đã mềm lòng rồi 😭😭😭Bản nhạc của Bích Phương vang lên y như tâm trạng của em lúc đó"...Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòngCho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về Khi bên anh em nói cười..."

Sáng hôm sau, trang điểm thật xinh đẹp, mặc bộ đồ tử tế em bảo anh Q đưa em lên phủ ở Tây Hồ.

Chỉ vào phủ em mới thấy lòng mình được nhẹ nhõm, thanh thản.

Hít mùi hương khói thấy bừng bừng sức sống Mỗi tội vào phủ em bị quay quay ác quá (kiểu chân đứng im nhưng người cứ bị lảo đảo hình vòng tròn ấy ạ)Phủ linh thiêng lắm, em xin lộc làm ăn toàn ra phủ để xin.

Hoặc mỗi khi thấy buồn em lại qua đây để tâm bình anAnh Q nhìn em nói khẽ:- Đang không vui à...

Đừng suy nghĩ nhiều, mai chúng ta đi làm lễ rồiEm gật gật, mắt nhìn xa xămBỗng dưng thấy tim mình đau nhói Em ước thời gian có thể kéo dài ra thêm một chút nữa hoặc ít nhất có thể gặp anh để nói lời xin lỗi và tạm biệtEm vẫn biết anh ở quanh đây nhưng em không thể nhìn thấy, càng không thể chạm vào"Chắc anh cũng đang buồn như em bây giờ...

Đúng không?!!!"🍁🍁🍁Cuối cùng cái thời khắc em không mong đợi nhất cũng đã đếnHôm ấy em mặc một bộ đồ thật giản dị, tóc buộc cao.

Em chuốt mascara cong vút, môi tô son màu đỏ...

Em muốn anh lưu giữ những kí ức đẹp nhất về em chứ không phải là một con bé gầy gò đen nhẻm, xấu xíEm hít một hơi thật dài để lấy lại tinh thần sau cả đêm trằn trọc mất ngủ...

Em nhất định phải mạnh mẽ anh ạ...

Anh cũng thế nhé...!!!7h sáng...Phố xá nhộn nhịp đông đúc.

Hà Nội lúc nào cũng tắc đường thì phải, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng chen lấn xô đẩy.

Em như bơ vơ trong dòng suy nghĩ của riêng mình, toàn thân em run lên, lạnh toátEm cảm thấy sợ, lo lắng, hồi hộp, thật sự không thể dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của em lúc đó.

Nó hỗn loạn quá.Anh Q tấp xe vào một quán bún cá bên đường :- Ăn gì đã, không thì tí lại ngất ra đấy anh không đủ sức bê về đâu nhé.Em gượng cười, cố ăn mấy miếng bún mà miệng đắng ngắt8h em có mặt tại chỗ cô Lan hẹn.

Nó nằm trong 1 con ngõ nhỏ ở phố Lạc Long QuânCô Lan bảo em lên tầng 4, cắm cho cô 2 lọ hoa ly màu tímPhải chăng hoa ly là tượng trưng cho sự ly biệt 🙁🙁Căn phòng này bàn thờ phải chiếm đến 1/2 diện tích ...

Thờ nhiều vị lắmCô Lan thắp hương xong lẩm bẩm gì đó em nghe không rõBên dưới bàn em để ý thấy có 2 mâm hoa quả, giò chả, giấy tiền.

Có thêm mấy bộ quần áo, xe máy, giầy dép dành cho người âm.

Trông hoành tráng lắm.Một lát sau có thêm 1 cô và 1 chú nữa vào (2 cô chú này tầm ngoài 50 tuổi rồi)Hoá ra có 2 cô và 1 chú làm lễ.

Mới đầu em cứ tưởng có một mình cô Lan làm thôi .Chú kia thì em quên tên rồi, mặc bộ đồ pháp sư (nghe nói cũng cao tay trong trong giới giải bùa chú)

St
 
Duyên Âm (Full)
Duyên Âm


9h15pBuổi lễ bắt đầuCô Lan nhắc em với anh Q quỳ xuống, khi nào nghe thấy tiếng chuông thì dập đầu thành kính...

Cô đọc thứ tiếng gì kì lạ lắm...

Đọc phải mất 30-40p rồi cô xin đài âm dương Người em bắt đầu chao đảo, nặng nặng...Hai con mắt trĩu xuống như buồn ngủ.

Mọi thứ xung quanh cứ mờ mờ rồi quay vòng trònEm nhắm mắt lại...

Một khung cảnh hoang vắng hiện ra rất rõ nétEm nhìn thấy mình của kiếp trước, nhìn thấy anh.

Bọn em đang cười đùa rôm rả, ôm ấp nhau tình cảm lắm.- Anh thích có mấy đứa con?!- Anh thích 4 đứa, cho em tha hồ mà bận rộn- Khiếp...

Đã nghèo còn đòi đẻ lắmCuộc hội thoại cứ văng vẳng bên tai emKiếp trước của em đây ư???Bỗng dưng trời tối sầm lại, mưa như trút nước...

Khung cảnh 1 người con trai đang ôm di ảnh của vợ mình đau đớn khóc thét...Nấm mộ thấp lè tè được vun tạm sau đám cỏ...

Người nằm trong mộ là em, hưởng thọ 21 tuổi 😭😭😭Em rất muốn chạy đến bên anh nhưng em chỉ có thể mơ hồ đứng đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rồi em lại tiếp tục được chuyển sang khung cảnh khácMột khung cảnh khiến em đau lòng nhất.Anh quỳ ở mộ em rồi tự kết liễu đời mình....Trước khi ra đi anh vuốt nhẹ lên ảnh em, thì thầm:- Đợi anh dưới đó nhé, anh xuống tìm em đây.

Một mình em chắc cô đơn lắm...

- Thảo ơi...

Thảo...Tiếng cô Lan và mọi người gọi làm em giật mình mở mắt, thấy mắt mình chẳng biết khóc từ lúc nào mà đỏ hoe, sưúp.Cô Lan bảo em ngồi đằng trước để cô làm phépĐoạn này em không tả chi tiết được vì em bận khóc 😭😭😭Chỉ biết là 1 lát sau em bị nhậpEm bị nhập nhưng vẫn ý thức được, chỉ không điều khiển được hành động của bản thân mình thôi- Xin cho vong linh nhập vào cháu Thảo được phép nói chuyện Đầu em đau như búa bổ, cảm giác bị nhập vào cơ thể khó chịu thật...

Anh cứ khóc chứ không chịu nói gì, cô Lan hỏi họ tên quê quán cũng chỉ khóc chứ nhất định không nói.Nghĩ khổ thân... híc híc - Thế vong linh có phải chồng kiếp trước của Thảo không?Anh gật gật, mồm méo xệch mếu máo :- Xin thầy, tôi không muốn điNói xong anh nấc lên từng cơn, nước mắt vẫn không ngừng rơi...Cô Lan vỗ nhẹ lên vai anh nịnh nọt:- Duyên nợ của vong và Thảo đã hết rồi.

Cô biết vong buồn, cô cũng hiểu thế nào là tình yêu, là âm dương cách biệt.

Cô là con người, cô cũng có cảm xúc...

Nhưng vong phải hiểu giờ Thảo đã được đầu thai thành 1 người khác, sống ở 1 kiếp khác.

Còn vong định ôm mộng thế này đến bao giờ, phải đi học để sớm được đầu thai chứ?!Cô chú bên cạnh cũng nói thêm vào:- Đúng rồi đấy, cháu là 1 vong linh rất tốt, rất hiểu đạo lí.

Giờ cháu cứ thế này mãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.

Người sống thì vẫn cứ phải sống thôi.

Cháu cứ khăng khăng giữ Thảo ở bên cạnh đó không phải là tình yêu mà là sự ích kỷ, cháu không muốn hại nó đúng không?!

Cháu nhìn bộ dạng của nó bây giờ xem, người không ra người, ma không ra ma.

Suốt ngày bị đám cô hồn trêu ghẹo.Anh không nói gì chỉ gục mặt xuống...

Điệu bộ đau đớn lắm...Cô Lan ôm ang, xoa đầu:- Muốn khóc thì hãy cứ khóc thật to, sau đó phải thật mạnh mẽ lên.

Thế giới này, kiếp sau mới là dành cho cháu...Anh quay ra nhìn anh Q:- Nam sẽ thay tôi chăm sóc thật tốt cho cô ấy chứ?!Anh Q bảo:- Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ thay anh mang lại hạnh phúc cho cô ấyNói xong anh lại khóc tiếp, cả buổi sáng chỉ có "khóc và khóc"Em cũng đau lòng không kém, cả 2 nỗi đau trộn vào nhau... cay đắng, mặn chát...Em tự nói trong đầu vì biết anh sẽ cảm nhận được :- Anh à, em xin lỗi.

Chúng ta có duyên mà không có phận.

Em biết cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tàn.

Anh hãy đầu thai sang 1 kiếp khác và phải thật vui vẻ nhé.

Em không muốn anh buồn, thật lòng em không bao giờ muốn...

Anh đi nhé, em hưa sẽ sống thật hạnh phúc để anh an lòng.Lúc ấy em có cảm giác như trái tim mình đang vỡ vụn ra thành hàng trăm mảnh...

Nghẹn ngào không gì có thể diễn tả được 😭😭😭- Thế giờ vong đi nhé, có nhiều quần áo mới lắm, toàn đồ đẹp hợp thời trang, xuống dưới kia tha hồ mà trưng diện ...Cô Lan vui tính thật, trong thời khắc đó mà cô vẫn còn trêu anh được.... huhuhuMọi người dặn anh nhớ phù hộ để em làm ăn và sớm lấy chồng để ổn định cuộc sống...

Nói xong chú mặc đồ pháp sư đẩy mạnh vào lưng em (kiểu như làm phép để trục xuất anh ra khỏi người em)Trục xuất đến tận 2 lần mới được.Em lúc đó thì tỉnh hẳn....

Nhưng buồn lắm.Cô Lan bảo:- Nhìn kìa, nó đi rồi...Cửa sổ tự mở, em nhìn thấy gương mặt mờ nhạt dần.. nhạt dần.. rồi biến đi theo cơn gió cho đến khi tan biến hẳn.Trước khi đi anh vẫn mỉm cười nhìn em âu yếm và giơ tay tạm biệtEm chạy ra cửa sổ, oà khóc:

Em vẫy tay chào anh lần cuối...- Thôi, lên tầng trên đốt đồ đi Thảo.

Nhớ phải đốt hết và không được làm rách nhé!Lúc về cô Lan đưa cho em một mảnh giấy màu vàng dặn để dưới gối, khi nào lấy chồng thì đem đi đốt...

Đó là đơn li dị, giờ anh ấy sẽ không thể về tìm em được nữa.

Cô đưa hết hoa quả cho em, bảo là về cho hàng xóm chứ không được ăn.

Rồi cô dặn nhớ tắm bằng nước gừng trong vòng 1 tháng để rửa sạch âm khí❄❄❄Em trở về phòng...

Hít một hơi thật sâu..."

Em nhất định sẽ sống thật hạnh phúc như lời anh nói...

Nhất định là như vậy..."

The End🎋🎋🎋Nguồn: Thảo BubeCám ơn các bạn đã theo dõi và đón đọc!!!
 
Back
Top Bottom