Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng

Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 30: Vô Hạn Thành - Ảo Ảnh Trong Tay Ác Quỷ


Chương 30: Vô Hạn Thành – Ảo Ảnh Trong Tay Ác Quỷ
———Không gian tối mịt, những bức tường như vô tận của Vô Hạn Thành rung chuyển theo từng nhịp đàn Biwa của Nakime.

Mỗi lần ngón tay nàng chạm dây đàn, sàn nhà, tường và trần biến đổi thành mê cung khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ.Mitsuri ôm thanh kiếm uốn dẻo trong tay, thở dồn dập:"Obanai… em không thể theo kịp tốc độ xoay chuyển này!

Tường và sàn nhà cứ biến mất rồi xuất hiện, em không có chỗ đứng chắc chắn để tấn công!"

Obanai cau mày, con mắt dị sắc lóe sáng giữa bóng tối.

Anh vừa né một mảng tường khổng lồ đập xuống, vừa quát:"Đừng hoảng!

Mitsuri, giữ thăng bằng trên các khối nhà trôi nổi, đừng để bị kẹt!

Đây không phải quỷ bình thường… cô ta là Thượng Huyền Tứ!"

Nakime ngồi bất động, đôi mắt trắng trống rỗng nhìn thẳng vào họ.

Tiếng đàn Biwa của nàng vang vọng, không mang cảm xúc, chỉ có lạnh lẽo:"Các ngươi… không thể chạm đến ta."

Tường ập đến, Mitsuri lập tức quất thanh kiếm dài như dải lụa, cắt phăng.

Cô hét lớn:"Luyến Trụ – Nhất Thức: Nhuyễn kiếm biến thiên!"

Đòn chém của cô xé rách từng mảng gạch đá đang nghiền xuống.

Nhưng chưa kịp thở, cả căn phòng xoay vòng, kéo Mitsuri ngã chao đảo.Obanai lập tức lao tới, quăng chiếc khăn để kéo cô lại:"Mitsuri, cẩn thận!

Nếu bị nghiền nát dưới những bức tường này thì coi như xong!"

Mitsuri bám chặt tay Obanai, mặt đỏ lên nhưng vẫn cười giữa hỗn loạn:"Obanai… cảm ơn anh!"

Obanai nghiến răng, không đáp lại.

Nhưng ánh mắt lo lắng dành cho cô gái thì không giấu được.Trong khi đó, Yushirou đang ngồi bất động ở một góc tối, tập trung vẽ những lá bùa.

Giọng hắn vang lên, sắc lạnh:"Mitsuri, Obanai!

Đừng phí sức.

Dù hai người có mạnh cỡ nào cũng không thể đánh bại Nakime chỉ bằng thể thuật.

Không gian này thuộc về cô ta."

Obanai gắt:"Vậy ngươi định làm gì, hả Yushirou?

Ngồi yên mà chỉ trỏ sao?!"

Yushirou siết nát một lá bùa trong tay, mắt hắn sáng rực lên:"Tôi sẽ chiếm quyền điều khiển Vô Hạn Thành từ tay cô ta!"

Nakime chợt dừng đàn, đôi mắt vô hồn chuyển hướng sang Yushirou.

Gương mặt nàng không hề biến sắc, nhưng những bức tường ngay lập tức xoay mạnh, đập nát mọi thứ xung quanh."

Kẻ nào… dám xen vào…?"

Tiếng đàn vang lên dữ dội.

Cả không gian biến thành một cơn bão gạch đá khổng lồ, lao thẳng vào Yushirou.Mitsuri hét lớn:"Không được!

Yushirou sẽ bị nghiền nát mất!"

Cô lao tới, thân thể mềm dẻo xoay vòng giữa hỗn loạn, thanh kiếm quét thành một vòng cung, chắn bớt mảng tường khổng lồ."

Ngũ Thức: Đột Kích Liên Tâm!"

Gạch đá nát vụn, khói bụi mù mịt.Obanai lập tức chém tiếp, rít qua kẽ răng:"Khốn kiếp!

Tường với trần thay đổi liên tục, khó mà tiếp cận được cô ta…"

Nhưng trong lúc ấy, Yushirou không hề hoảng loạn.

Hắn đặt tay lên trán, cắn môi để máu chảy ra, rồi áp máu đó lên lá bùa."

Ta sẽ ghép linh hồn ta vào không gian này.

Nakime, ngươi sẽ phải nhường chỗ lại!"

Nakime nhíu mày lần đầu tiên.

Âm Biwa rung chấn, cả căn thành nghiêng ngả.

Đôi tay nàng bấm mạnh dây đàn, gương mặt méo mó vì cơn phản kháng vô hình."

Cút… ra khỏi đầu ta…!!!"

Âm thanh rền vang.

Mặt đất vỡ vụn thành hàng ngàn khối lập phương khổng lồ, bay loạn xạ.

Mitsuri và Obanai phải né liên tục, thậm chí không thể tấn công.Mitsuri thở gấp, gào lên:"Obanai!

Nếu tình hình này kéo dài, chúng ta sẽ bị nghiền nát mất!"

Obanai trầm giọng, quyết liều:"Nếu không thể tiếp cận được cô ta… thì ta sẽ mở đường cho Yushirou!"

Anh rút hết sức, siết chặt chuôi kiếm."

Xà Trụ – Bát Thức: Phiến Đầu Hỗn Loạn!"

Lưỡi kiếm cong của Obanai hóa thành vô số nhát chém, đỡ từng bức tường xoay loạn.

Mitsuri phối hợp, uốn thanh kiếm mềm để quấn vào những khối nhà bay loạn, kéo lệch hướng chúng.Nakime vẫn gảy đàn dữ dội, trán toát mồ hôi.

Đôi mắt nàng lạc đi khi Yushirou ép mạnh linh lực vào đầu cô.Yushirou hét lên, máu chảy ướt nửa khuôn mặt:"Ta sẽ cướp quyền điều khiển khỏi tay ngươi!

Đồ quái vật!

Vô Hạn Thành sẽ không còn là của ngươi nữa!"

Nakime gào thét lần đầu tiên, đôi mắt vô hồn nứt ra máu:"Aaa…

Muzan-sama…!!!"

Cả không gian chấn động.

Âm Biwa vang lên một tiếng "choang" chói tai—rồi dây đàn đứt.Nakime ngã gục xuống, cơ thể tan biến thành tro bụi, không để lại gì ngoài chiếc đàn vỡ vụn.Ngay lập tức, sự xoay chuyển điên cuồng của Vô Hạn Thành chấm dứt.

Tường và sàn dừng lại, trả về không gian im lặng chết chóc.Mitsuri ngồi phịch xuống, ôm ngực thở hổn hển:"Xong… rồi sao?

Chúng ta… còn sống thật sao…?"

Obanai tiến tới, đỡ lấy cô:"Ngốc… em nghĩ ta sẽ để em chết ở đây sao?"

Mitsuri đỏ mặt, nước mắt rưng rưng:"Obanai… em… em…"

Anh siết nhẹ tay cô, giọng khàn đi:"Đừng nói gì cả.

Chúng ta còn trận cuối cùng."

Yushirou đứng dậy, gương mặt bê bết máu nhưng ánh mắt rực cháy:"Nakime đã bị loại bỏ.

Vô Hạn Thành giờ đây… do ta điều khiển.

Từ giờ, không gian này sẽ không còn là lợi thế của Muzan nữa."———📖Hết chương 30
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 31 : Trận quyết chiến với Muzan


Chương 31 : Trận quyết chiến với Muzan---Những bức tường khổng lồ im lặng đứng yên, không còn xoay cuồng như cơn ác mộng nữa.

Toàn bộ Vô Hạn Thành rung lên từng nhịp như một con thú khổng lồ bị trói chặt.Mitsuri dựa vào vai Obanai, ngực phập phồng, nhưng ánh mắt long lanh như vừa thoát khỏi vực chết:
"Vậy là... chúng ta đã thắng rồi sao?

Không gian này không còn thuộc về Muzan nữa..."

Yushirou lau dòng máu chảy trên má, giọng khàn đặc:
"Đừng vội.

Ta chỉ mới chiếm được một phần kiểm soát.

Nakime đã ngừng phản kháng, nhưng Vô Hạn Thành này vẫn còn liên kết trực tiếp với Muzan.

Điều đó có nghĩa... hắn sẽ biết mọi thứ đang xảy ra."

Câu nói vừa dứt, mặt đất bỗng rền vang.

Từng cột đá vỡ tung từ lòng sâu, không khí nặng nề như có bàn tay vô hình bóp nghẹt phổi từng người.Một mùi tanh lạ lẫm len lỏi trong không khí.

Những bóng đen từ tường bắt đầu trào ra như máu loang.Obanai siết chặt chuôi kiếm, trầm giọng:
"Đến rồi... hắn đến rồi."

Mitsuri run lên.

Cảm giác áp lực ấy không thể lẫn vào đâu được - một cơn sóng hắc ám bao trùm, mạnh gấp ngàn lần Thượng Huyền.Và rồi, từ giữa lòng đất, một thân hình khổng lồ trồi lên.

Da trắng nhợt, mái tóc đen dài rũ xuống, đôi mắt đỏ thẫm khắc chữ "thú ăn thịt" ghê rợn.Kibutsuji Muzan.Không cần lời giới thiệu, chỉ khí thế phát ra từ hắn đã khiến cả căn thành như muốn sụp đổ."

Thượng Huyền Tứ... biến mất rồi sao?"

- giọng Muzan lạnh lẽo, từng âm như lưỡi dao rạch vào da thịt.

Đôi mắt hắn lia về phía Yushirou.

"Một con quỷ hèn mọn mà dám phản bội ta... thật nực cười."

Yushirou không lùi bước, ánh mắt như bốc lửa:
"Ngươi gọi ta là hèn mọn?

Vậy thì kẻ giết bao sinh mạng vô tội như ngươi là gì?

Từ giây phút này...

Vô Hạn Thành sẽ không còn phục vụ ngươi nữa!"

Muzan nở nụ cười nhạt.

Không phải nụ cười của con người - mà là nụ cười trống rỗng, ghê tởm.

"Ngươi nghĩ mình có thể chống lại ta chỉ bằng vài cái bùa vẽ nguệch ngoạc sao?

Trò hề."

Cùng lúc đó, từ nhiều lối đi khác, từng đôi chân vội vã vang lên.

Quạ Kasugai kêu inh ỏi:"Quạ báo tin!

Quạ báo tin!

- Thượng Huyền Tam đã bị diệt!

- Thượng Huyền Nhất đã biến mất!

- Các Trụ Cột, mau hội quân!

Muzan đã xuất hiện!!!"

Những tiếng kêu dồn dập ấy như tiếng trống trận.Sanemi, Muichirou, Gyomei, thậm chí cả Tanjirou, Kanao, Zenitsu, Inosuke... từng người một xuất hiện, hội tụ dưới bóng tối của Vô Hạn Thành.Mitsuri sững sờ, nước mắt dâng lên khi thấy đồng đội vẫn sống sót.

Obanai đứng chắn trước cô, ánh mắt rực lửa.Gyomei đặt đôi tay sần sùi chắp lại, miệng lẩm nhẩm niệm Phật hiệu.

Chuỗi hạt lớn kêu "cạch" một tiếng vang vọng, giọng ông trầm như chuông chùa:
"Thời khắc này cuối cùng cũng đến.

Kibutsuji Muzan... nghiệp chướng của ngươi sẽ kết thúc tại đây."

Muzan nhìn cả nhóm, đôi mắt đỏ thẫm mở to, giọng khinh miệt nhưng mang chút căm phẫn:
"Tất cả bọn côn trùng này... dám chống lại ta ư?

Các ngươi không thể hiểu được... ta là bất tử.

Ta là đỉnh cao của tiến hóa.

Còn các ngươi, tất cả sẽ bị nghiền nát trong bóng tối của ta."

Không gian lặng đi trong khoảnh khắc.

Hơi thở dồn dập, nhịp tim như gõ vào tai từng người.Rồi Tanjirou bước lên, nắm chặt thanh kiếm đỏ rực.

Ánh mắt cậu cháy bừng không còn sợ hãi:
"Muzan... ngươi sai rồi.

Dù ngươi có là bất tử, chúng ta cũng sẽ chặt ngươi từng khúc cho đến khi ánh sáng mặt trời thiêu rụi ngươi.

Vì gia đình ta.

Vì tất cả mọi người đã ngã xuống!"

Hơi thở của từng Trụ Cột dấy lên.

Thanh kiếm giương cao.

Mặt đất dưới chân rung chuyển như sẵn sàng nổ tung.Trận chiến cuối cùng đã bắt đầu.Được rồi, mình sẽ viết tiếp sau khi Nakime chết, Vô Hạn Thành bắt đầu rung chuyển và sụp đổ.

Từ đây các Trụ cùng chiến đấu trực diện với Muzan.

Giữ sát nguyên tác, chỉ thay đổi để đảm bảo kết HE, không ai hi sinh.

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Những bức tường đen như vô tận của Vô Hạn Thành bắt đầu nứt ra, các hành lang vặn xoắn biến mất như bị xé rách.

Âm thanh gầm rú vang vọng khắp nơi, như tiếng than khóc của cung điện khổng lồ sụp đổ.Obanai thở hổn hển, ôm lấy Mitsuri đang bị thương nặng:Mitsuri!

Cố gắng chịu đựng, chúng ta sẽ còn phải đối đầu với Muzan!Yushirou đứng ở một góc, gương mặt đẫm mồ hôi, ánh mắt lóe lên ánh sáng giận dữ và kiên định.Ta sẽ giữ tầm nhìn cho các ngươi.

Nakime đã bị loại bỏ, nhưng Vô Hạn Thành vẫn chưa kết thúc đâu... hãy chuẩn bị đi!Ngay khi câu nói vừa dứt, bóng đen khổng lồ từ trên trần rơi xuống.

Đó chính là Kibutsuji Muzan.Mái tóc trắng dài, đôi mắt đỏ rực lóe sáng trong bóng tối.

Hắn trừng xuống đám người phía dưới với sự căm ghét tận cùng.Bọn côn trùng... các ngươi dám cướp đi thuộc hạ thân tín nhất của ta...

Dám thách thức ta ư?Không ai đáp lời, chỉ còn tiếng thở nặng nề của những người bị thương.

Nhưng tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Muzan với quyết tâm không lùi bước.Muzan vung tay, hàng trăm xúc tu thịt từ cơ thể hắn lao xuống.Gyomei hét lớn, giọng vang vọng như tiếng chuông chùa:Nam mô a di đà Phật!

Chúng ta không thể để hắn thoát!

Toàn lực chiến đấu!Thanh chuỳ xích khổng lồ vụt ra, quấn lấy một nhánh xúc tu và nghiền nát nó thành từng mảnh.Sanemi dù toàn thân đầy vết thương vẫn bật dậy, rút kiếm lao tới, hét lên:Đồ khốn!!!

Tao chưa chết đâu!Tanjiro cũng đứng chắn trước mặt Nezuko, mắt đỏ ngầu nhưng tràn đầy quyết tâm:Mọi người!

Đây là trận chiến cuối cùng!

Nếu không đánh bại hắn... sẽ không còn ai được sống nữa!Zenitsu run rẩy nhưng rồi hét to như muốn tự trấn an:Tớ... tớ sẽ không bỏ chạy nữa!

Nezuko đang ở đây, tớ sẽ bảo vệ cậu ấy!Inosuke bật cười ngạo nghễ, giọng vang dội:Há há há!

Đúng rồi!

Anh mày sẽ xé tên đầu bạch tuộc này thành trăm mảnh!Mitsuri dù máu loang khắp áo vẫn cắn răng đứng lên, đôi mắt rưng rưng nhưng rực sáng:Tớ vẫn còn chiến đấu được... tớ sẽ không để mọi người chết đâu...Obanai siết chặt thanh kiếm, giọng run run nhưng kiên quyết:Mitsuri...

đừng nói vậy... chúng ta sẽ cùng sống sót ra khỏi đây...Khung cảnh hỗn loạn, nhưng đồng thời cũng tràn đầy quyết tâm.Muzan lao xuống, trận chiến tối thượng chính thức bắt đầu.
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 32: Trận chiến cuối cùng


Chương 32: Trận chiến cuối cùng
---Muzan rít gầm, hàng trăm xúc tu quét ngang, nghiền nát mọi thứ.

Cả mặt đất của Vô Hạn Thành nứt toác, rồi sụp đổ.

Toàn bộ chiến trường bị hút lên bầu trời đêm, rơi thẳng ra phố lớn.Bầu trời dày đặc mây đen, ánh trăng lẩn khuất, không gian chìm trong mùi máu tanh.Gyomei gồng sức, chuỳ xích đập mạnh xuống đất, giữ thăng bằng cho mọi người:
- Giữ vững!

Hắn muốn nuốt chửng tất cả chúng ta!Tanjiro ôm Nezuko, lăn người ra khỏi một đòn quét chí tử.

Cậu hét lớn:
- Nezuko!

Hãy lùi lại, em không được để mình bị thương nữa!Nezuko gật đầu, mắt đỏ hoe.

Giây phút này, cô gái từng là quỷ lại tỏa sáng như ngọn lửa ấm áp, khiến Tanjiro cắn răng, quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Đòn tấn công tổng lựcSanemi cùng Gyomei lao tới từ hai hướng, chắn đầu.Sanemi gào lên, lồng ngực phập phồng máu:
- Mày tưởng dễ giết tụi tao à?!

Còn lâu!!!Kanae, vốn đang ở tuyến sau, thấy Sanemi liều lĩnh thì siết chặt kiếm, lao tới hỗ trợ.

Trong khoảnh khắc lưỡi kiếm của hai người giao nhau để chặn xúc tu của Muzan, ánh mắt họ chạm nhau.

Kanae mím môi:
- Đừng liều quá, Sanemi!

Tôi không cho phép anh bỏ mạng ở đây!Sanemi thoáng khựng lại, rồi cười khẩy, máu chảy nơi khóe môi:
- Hừ... ai thèm chết chứ... tao còn nợ mày một lời hứa cơ mà!Lời nói ấy khiến Kanae sững người, nhưng không kịp đáp, vì xúc tu của Muzan lại tràn tới.

Hai người phối hợp chặt chẽ, như thể đã chiến đấu cùng nhau từ lâu.Ở một góc khác, Mitsuri vùng dậy.

Dù cánh tay gần như mất hết sức lực, cô vẫn vung kiếm quấn lấy xúc tu Muzan, kéo lệch hướng nó để cứu Zenitsu vừa bị kẹt.Zenitsu hét lên:
- Mitsuri-san!!!Obanai lao đến kịp lúc, chém đứt xúc tu trước mặt Mitsuri.

Hắn siết chặt tay cô, run giọng:
- Đừng gắng sức nữa... em mà ngã xuống, anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình!Mitsuri mỉm cười, nước mắt lăn dài:
- Nhưng em muốn chiến đấu cùng anh...

đến giây phút cuối cùng...Obanai nghẹn lại, nhưng ánh mắt thêm phần dữ dội.

Hắn nắm chặt thanh kiếm, đôi rắn trắng và đen trên vai đồng loạt gào rít, như hòa chung quyết tâm cùng chủ nhân.Cạnh TanjiroInosuke lao lên trước, hét vang:
- Mày là của tao!!!Cậu xoay người né xúc tu, đâm chéo vào ngực Muzan.

Dù chỉ rạch được một vết nông, nhưng khí thế ấy khiến ai cũng bừng cháy hy vọng.Zenitsu ngay sau lưng, đôi mắt sáng như sấm chớp:
- Inosuke!

Đừng hòng bỏ anh mày lại phía sau!Cậu bật ra Nhất Trảm, tia sáng xé toạc bóng tối.

Trong khoảnh khắc ấy, Nezuko nhìn Zenitsu, tim khẽ rung lên.

Dù anh chàng còn run lẩy bẩy, nhưng bước chân lại vững vàng đến lạ thường.Tanjiro hít một hơi, nhớ lại lời cha: "Hơi thở mặt trời sẽ soi sáng đêm tối."

Cậu lao tới, kiếm đỏ rực bùng cháy, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt Nezuko.Nezuko thét lớn, tiếng gọi xuyên qua âm thanh hỗn loạn:
- Onii-chan!

Cố lên!!!Tiếng gọi ấy như tiếp thêm sức mạnh, khiến Tanjiro chém một nhát chí mạng, ép Muzan lùi lại.Hy vọng hé mởMặt trời sắp mọc.Muzan điên cuồng hơn, vung xúc tu dồn dập, muốn nghiền nát tất cả trước khi ánh sáng xuất hiện.Gyomei, Sanemi, Obanai, Mitsuri, Zenitsu, Inosuke, Tanjiro... tất cả đồng loạt bật dậy, dù cơ thể rách nát, vẫn liều mình chặn đứng Muzan.Ở hậu phương, Yushirou cắn chặt răng, cố giữ tầm nhìn cho cả đội.

Phía xa hơn, Amane phu nhân đang băng bó cho Chúa Công Ubuyashiki và hai tiểu thư.

Dù run rẩy, bà vẫn thì thầm:
- Xin hãy kiên cường... các Trụ Cột sẽ không phụ lòng ông đâu...Mọi người đồng lòng gào vang.

Không còn sợ hãi.

Không còn đường lui.

Chỉ còn lại ánh sáng phía chân trời đang ló rạng.Khối thịt khổng lồ của Muzan quét ngang, cuốn phăng từng mảng đất đá, nghiền nát cả những cây cột còn sót lại trong Vô Hạn Thành.Gyomei vung chuỳ xích, ngọn chuỳ nặng trĩu phá nát những xúc tu lao đến.

Máu quỷ bắn tung tóe, song vết thương trên người hắn chằng chịt, máu loang ra hòa lẫn mồ hôi.Sanemi, gương mặt đầy máu, nghiến răng phẫn nộ:- Đồ khốn, tao sẽ xé xác mày bằng chính đôi tay này!Hắn bật nhảy, đường kiếm cuồng loạn chém vào xúc tu, máu quỷ văng tung tóe.

Nhưng ngay lập tức, một nhánh thịt khác vụt tới, định xuyên thủng lồng ngực Sanemi.- SANEMI!

- tiếng Kanae vang lên.Cô lao đến, cánh hoa anh đào bay theo đường kiếm.

Một nhát chém chuẩn xác cắt đôi xúc tu trước khi nó kịp chạm tới Sanemi.Sanemi thoáng khựng lại, tim hắn như bị bóp chặt.Kanae quay sang, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt ánh lên sự kiên định hiếm thấy:- Tôi đã nói rồi mà, tôi sẽ không để anh chết trước đâu.Sanemi cắn chặt răng, cố kìm nén cảm xúc dâng trào, rồi bật cười dữ dội giữa trận chiến:- Con mẹ nó...

được rồi!

Lần này, chúng ta cùng sống sót, nghe rõ chưa!Ở một góc khác, Obanai dìu Mitsuri.

Cô vẫn gắng gượng đứng dậy, mái tóc hồng loang máu nhưng đôi mắt sáng long lanh:- Obanai... anh đừng ngăn em.

Em... em vẫn còn có thể chiến đấu!Obanai nắm chặt tay cô, đôi mắt rắn lạnh run lên:- Mitsuri... nếu em còn bước lên phía trước nữa... tim anh sẽ tan nát mất.

Nhưng nếu đó là ý em... anh sẽ chiến đấu ngay bên cạnh em, cho đến cùng.Mitsuri rưng rưng nước mắt, mỉm cười:- Vậy thì... chúng ta cùng nhau!Thanh kiếm hồng lóe sáng, chém rực rỡ như cầu vồng giữa màn đêm u tối.Trong khi đó, Yushiro nghiến chặt răng, đứng cạnh Tamayo.

Ánh sáng từ lá bùa giấy của hắn phủ xuống, ngăn Muzan làm tê liệt tầm nhìn đồng đội.Muzan khựng lại khi thấy Tamayo, đôi mắt đỏ rực lóe lên sự giận dữ:- Ả đàn bà phản bội... ngươi vẫn còn sống ư?!Tamayo đứng thẳng, dù cơ thể mảnh mai run rẩy vì máu quỷ trong người rối loạn.

Cô khẽ ngẩng mặt, giọng kiên định:- Kibutsuji Muzan... mọi tội ác của ngươi... hôm nay sẽ kết thúc.Yushiro bật lên chặn trước mặt Tamayo, gào lên đầy căm phẫn:- Ngươi không được chạm vào cô ấy!!!Lá bùa tung bay, tầm nhìn Muzan biến dạng.

Yushiro lao tới, gương mặt đỏ ngầu vì giận dữ, đôi tay run rẩy nhưng chứa đầy quyết tâm.- Tamayo-sama... tôi sẽ bảo vệ người, bằng cả mạng sống này!Tamayo thoáng ngỡ ngàng, tim cô như nhói lên.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt dịu dàng của cô hướng về Yushiro, giọng khẽ như gió:- Yushiro... cảm ơn em... nhưng em phải sống.

Ta không muốn em biến mất.Yushiro siết chặt nắm tay, gào lên:- Không!

Nếu không có Tamayo-sama... thì sống còn ý nghĩa gì nữa?!Trong giây phút ấy, Tamayo chợt nhận ra... giữa biển máu và tuyệt vọng, vẫn còn một tình cảm thuần khiết níu giữ họ.Còn Tanjiro lúc này, đứng trước Nezuko, toàn thân run rẩy, hít một hơi sâu.

Cậu xoay người về phía mọi người, hét lớn:- Hãy đánh bằng tất cả những gì chúng ta có!

Chỉ cần kéo dài thêm một chút thôi... bình minh sẽ đến!Ánh mắt Tanjiro đỏ rực, vũ điệu Hỏa Thần bùng cháy, ngọn lửa rực rỡ quét ngang màn đêm.---
Đôi lời tâm sự của tác giả:
Hôm nay là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của tôi.

Vì sao lại hạnh phúc nhất?

Bởi vì năm nay là một năm đặc biệt.

Sáng sớm khoảng 6h hơn bắt đầu Tổng duyệt binh cho ngày 2-9, tuy tôi ko xem nhưng điều này cũng rất đặc biệt và khiến tôi tự hào, lúc ấy trong tôi có một sự vui mừng đặc biệt.

Ko chỉ thế tựa game tôi đang chơi, sáng nay cũng ra mắt NPC để mừng sự kiện 2-9.

Hai điều này đã làm cho tôi thấy hạnh phúc.

Đến giữa trưa tôi đã nhận đc 3 lời chúc mừng từ bạn.

Ko có gì đặc biệt nhưng tôi vẫn rất vui.

Trong suốt 13 năm qua đây là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của tôi.
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 33: Ngọn Lửa Hy Vọng


Chương 33: Ngọn Lửa Hy Vọng
Khói bụi và máu loang lổ trong đại sảnh Vô Hạn Thành đã biến thành chiến trường khốc liệt nhất.

Muzan, thân thể trắng nhợt với vô số miệng thịt mọc ra, vung hàng trăm đòn quét điên loạn.

Những chiếc roi thịt dài ngoằn quất rách không khí, gầm rú như thú dữ.Các Trụ Cột vẫn đứng vững.

Hơi thở rít lên, ánh kiếm lóe sáng giữa bóng tối.Sanemi xoay mạnh lưỡi kiếm, máu nhuộm bờ vai nhưng hắn không chùn bước.

Ngay sau lưng, Kanae tung cánh hoa đào rực rỡ, mũi kiếm phất nhẹ nhưng tốc độ thì chí tử.“Kanae, tránh phía sau tôi!” – Sanemi quát, nhưng lần này giọng hắn không còn thô ráp như mọi khi, mà run rẩy dịu dàng, như thể sợ nàng sẽ tan biến trong khoảnh khắc.Kanae khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Tôi đâu còn là cô gái yếu ớt ngày xưa nữa.

Hãy tin ở tôi, Sanemi.”

Lời ấy khiến bước chân Sanemi thêm mạnh mẽ.

Một lần hiếm hoi, hắn không chửi thề, mà chỉ khẽ thì thầm:“…Vậy thì hãy cùng sống sót.

Tôi… không cho phép cô bỏ lại tôi.”

Phía đối diện, Obanai và Mitsuri phối hợp nhịp nhàng.

Roi kiếm của Obanai cuộn xoắn, dẫn hướng cho cú chém dữ dội của Mitsuri.

Máu rớm nơi khóe môi, Mitsuri vẫn nở nụ cười rạng rỡ.“Obanai, chúng ta đánh cùng nhau nhé!” – cô hét lên, giọng vừa run vừa kiên định.Obanai không nói gì, chỉ nắm chặt chuôi kiếm, để đôi mắt độc xà thay lời hứa: Anh sẽ không rời xa em.Giyuu xoay mình chém dứt khoát, từng đòn Thủy chi vũ xé tan không khí.

Bên cạnh, Shinobu – thân thể gầy nhỏ nhưng đôi mắt sáng quắc – liên tục tìm khe hở, mũi kiếm nhỏ ghim chất độc bướm vào từng nhát đâm.Mồ hôi lăn dài trên gò má, Giyuu bất giác che chắn một đòn quét nhắm vào nàng.

Shinobu nhíu mày:“Đừng liều mạng như thế, Giyuu.

Nếu anh gục ngã, tôi…” – giọng nàng nghẹn lại, nhưng đôi môi mím chặt.Giyuu quay sang, mắt thẳng vào nàng: “Chúng ta sẽ cùng sống sót.

Tôi sẽ không để cô rời khỏi tôi.”

Khoảnh khắc ấy, giữa cơn cuồng loạn của Muzan, hai người hiểu rõ: tình cảm không cần nhiều lời, mà được khắc lên từng nhát kiếm.Ở một góc khác, Muichiro quỳ một gối, thở dốc nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.

Cậu bé thiên tài cắn răng đứng dậy, kiếm ngân sáng.“Mình chưa thể ngã xuống… còn Tanjiro, còn mọi người.”

Áo haori phấp phới, Muichiro lao thẳng vào, chặn đòn vừa sắp giáng trúng Kanao.

Cô khẽ giật mình, rồi siết chặt chuôi kiếm, đôi mắt sắc bén tràn đầy quyết tâm.

Tanjiro đứng bên, ngực phập phồng, mồ hôi hòa lẫn máu, nhưng nụ cười kiên định:“Kanao, cùng nhau nhé!”

Kanao khẽ đáp, rất nhỏ: “…Ừ.”

Từ hậu phương, Tân Chúa Công Kiriya cùng hai tiểu thư dõi theo qua hệ thống quạ và Ẩn Đội.

Trái tim Kiriya run rẩy, đôi tay nhỏ bé nắm chặt pháp khí.“Mọi người… xin hãy sống sót.

Phụ thân, mẫu thân, và chúng tôi…

đang dõi theo.”

Phu nhân Amane lặng lẽ ngồi bên, chăm sóc Chúa Công già yếu, ánh mắt ánh lên hy vọng mỏng manh.Mặt trời bắt đầu ngả bóng, báo hiệu thời khắc quyết định không còn xa.

Muzan gầm rú, thân thể vặn vẹo, phóng ra hàng nghìn roi thịt.

Nhưng vòng vây Trụ Cột không hề vỡ.Tanjiro nghiến răng, hét lớn, như truyền sức mạnh cho tất cả:“Chúng ta nhất định sẽ giữ Muzan đến khi bình minh tới!”

Tiếng hô ấy vang vọng, làm trái tim ai nấy bùng lên.

.——————
Đôi lời tâm sự của tác giả:
Hôm nay là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của tôi.

Vì sao lại hạnh phúc nhất?

Bởi vì năm nay là một năm đặc biệt.

Sáng sớm khoảng 6h hơn bắt đầu Tổng duyệt binh cho ngày 2-9, tuy tôi ko xem nhưng điều này cũng rất đặc biệt và khiến tôi tự hào, lúc ấy trong tôi có một sự vui mừng đặc biệt.

Ko chỉ thế tựa game tôi đang chơi, sáng nay cũng ra mắt NPC để mừng sự kiện 2-9.

Hai điều này đã làm cho tôi thấy hạnh phúc.

Đến giữa trưa tôi đã nhận đc 3 lời chúc mừng từ bạn.

Ko có gì đặc biệt nhưng tôi vẫn rất vui.

Trong suốt 13 năm qua đây là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của tôi.
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 34 : Ánh sáng sắp lên


Chương 34 : Ánh sáng sắp lênMàn đêm vẫn đặc quánh, tiếng gió rít cùng nhịp tim gấp gáp của những người đang cận kề cái chết.

Muzan đứng giữa vòng vây, thân thể hắn dần rạn nứt, những khối thịt quỷ co giật dữ dội.

Bọn Trụ Cột, dẫu cơ thể tàn tạ, vẫn siết chặt vũ khí, không ai lùi bước.Kiriya cùng hai em gái đứng ở hậu phương, căng thẳng đến nỗi hai bàn tay nhỏ run bần bật.

Amane dìu cha họ - vị Chúa Công mới - vẫn còn yếu ớt sau trận bệnh, nhưng đôi mắt sáng như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này.Kanae đưa mắt sang Sanemi, thấy cánh tay anh đầy máu, hơi thở dồn dập.

Cô khẽ gọi:
- Sanemi... anh ổn chứ?Sanemi nghiến răng, nhưng khác với vẻ gằn gắt thường ngày, lần này giọng anh trầm, khàn khàn:
- Ổn.

Anh còn chưa gục được đâu...

Em cũng vậy, phải đứng vững.Lời nói dịu dàng ấy khiến trái tim Kanae thoáng run lên.

Cô mỉm cười nhẹ, rồi quay trở lại với thế kiếm, mắt không rời Muzan.Ở phía khác, Mitsuri và Obanai đứng cạnh nhau, cả hai đã kiệt sức nhưng vẫn cầm chặt kiếm.

Mitsuri nghẹn ngào:
- Obanai, em... em vẫn còn chiến đấu được...

đừng bỏ mặc em nhé...Obanai liếc sang, đôi mắt băng lạnh dịu đi:
- Ta sẽ không rời em, Mitsuri.

Đừng sợ.Cả hai lao vào, cùng những nhát kiếm đan chéo, siết chặt vòng vây.Yushiro, ở hậu phương, điều khiển lá bùa, phối hợp cùng quân Ẩn Đội.

Tamayo nấp trong bóng tối, hơi thở mong manh, nhưng Yushiro không dám rời mắt khỏi bà.

Trong lúc hỗn loạn, cậu ghé sát, giọng run rẩy nhưng kiên quyết:
- Xin người... hãy sống.

Con sẽ bảo vệ người, cho đến khi mặt trời mọc.Tamayo khẽ đặt tay lên má Yushiro, ánh mắt dịu dàng như một lời đáp không thành lời.Tanjiro, Giyuu, cùng những Trụ còn lại dốc hết sức lực, tiếng hét vang vọng:
- Không được để hắn trốn thoát!

Giữ hắn lại đến bình minh!Muzan gào thét, tung những cơn cuồng phong máu thịt, quét sạch mọi thứ xung quanh.

Nhưng lần này, không ai lùi bước.

Mọi người, từ tiền tuyến đến hậu phương, đều đồng lòng dồn hắn về phía ánh sáng sắp đến.

----
🇻🇳2-9-1945🇻🇳
Hôm nay là kỉ niệm 80 năm Quốc Khánh 2-9, vậy nên từ hôm nay đến hết năm tôi sẽ trả lời bạn đọc về các câu hỏi về Đại lễ, về các câu hỏi liên quan đến lịch sử.

Bạn nào muốn mình giải câu hỏi thì vào tiktok @nguoicongsan209 nhé!🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳
Câu trả lời mình sẽ đăng ở cuối chương
Mình cảm ơn
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 35: Hơi thở cuối cùng trước bình minh


Chương 35: Hơi thở cuối cùng trước bình minhKhung cảnh trong Vô Hạn Thành rung chuyển dữ dội.

Máu thịt của Muzan bị chém nát liên tục, nhưng hắn vẫn hồi phục điên cuồng.

Từng nhịp tim đập, từng tiếng đồng hồ trong lồng ngực, ai nấy đều cảm nhận rõ cái chết đang rình rập sau lưng.Obanai siết chặt thanh kiếm, máu từ miệng rỉ ra, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định, dõi theo Mitsuri.

Nữ Trụ tình cảm đang kiệt sức, tay run run, nhưng vẫn hét to:— “Em vẫn còn chiến đấu được!

Đừng lo cho em, Obanai!”

Obanai lắc đầu, giọng khàn đi:
— “Ngốc… nếu em ngã xuống, tôi sẽ… không tha cho bản thân.”

Mitsuri đỏ mặt, trong lòng dậy lên nguồn sức mạnh mới, lao lên quấn lấy Muzan bằng sức lực cuối cùng.Ở một góc khác, Sanemi nghiến răng, máu loang đỏ đồng phục.

Hắn vừa che cho Kanae khỏi một cú quét của Muzan.

Thay vì gắt gỏng như thường, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, giọng dằn lại nhưng đầy dịu dàng:— “Đừng liều lĩnh như vậy nữa… tôi không muốn mất cô thêm lần nào.”

Kanae sững lại trong thoáng chốc, gương mặt đỏ bừng.

Nàng mỉm cười, giọng dịu ngọt nhưng cũng đầy kiên quyết:
— “Vậy thì hãy sống sót cùng em.

Chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc chuyện này.”

Sanemi khựng lại một nhịp, rồi bật cười khàn khàn, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.Ở hậu phương, Amane đang run rẩy nắm chặt tay Chúa Công Kagaya.

Hai tiểu thư đứng sau, đôi mắt hoe đỏ, vừa lo lắng vừa khẩn cầu.

Kagaya dù bệnh tật nhưng vẫn giữ nụ cười, đôi mắt hướng về phía trước:
— “Mọi người… xin hãy kiên cường.

Bình minh sẽ đến thôi…”

Tamayo, dù kiệt sức, vẫn dõi theo Yushiro.

Yushiro đang dùng toàn bộ sức mạnh ảo ảnh để hỗ trợ các Trụ.

Khi hắn nhìn về phía Tamayo, ánh mắt như muốn nói thay nghìn lời.

Tamayo khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng.

Trong khoảnh khắc ấy, giữa máu lửa, họ lại có một khoảng bình yên nhỏ nhoi.Muichiro xuất hiện từ phía sau, lưỡi kiếm sáng loáng.

Mái tóc tung bay, ánh mắt trong vắt, cậu hét lớn:
— “Em sẽ chém hắn cùng mọi người!

Không ai được bỏ cuộc!”

Sự xuất hiện của cậu như một luồng gió mới, khiến cả trận địa bùng cháy tinh thần.Muzan rít gào, cơ thể hắn phình to, hàng trăm xúc tu máu bắn ra tứ phía.

Nhưng hàng ngũ Sát Quỷ Đội vẫn không lùi bước.

Tất cả đều biết: bình minh chỉ còn cách vài hơi thở nữa thôi.————
Đầu tiên ta phải tìm hiểu một chút về Bối cảnh thế giới lúc bấy giờ :BỐI CẢNH THẾ GIỚI: Vào năm 1940, quân đội của Đức chỉ trong vòng hơn 1 tháng đã xâm lược nước Pháp, tận dụng cơ hội này thì Nhật Bản-một đồng minh của Đức đã nhanh chân "nhảy" vào xâm chiếm Đông Dương.

Từ đó, Nhật Bản bóc lột Pháp, Pháp bóc lột người dân mình khiến dân ta lâm vào tình cảnh lầm than, đói kém.

Thuật ngữ "một cổ hai tròng" đã được ra đời từ đó.

Đến năm 1945, Nhật đang gặp bất lợi trong thế chiến thứ hai, lo sợ Pháp ngả về phe của Mỹ, Anh và Liên Xô để "phang" mình, lúc đấy không thể nào kiểm soát Đông Dương được nữa.

Chính vì vậy, Nhật đã đảo chính Pháp để giành chính quyển về tay mình.

Vào ngày 8 tháng năm1945, Đức đã đầu hàng phe Đồng Minh, lúc này còn mỗi nước Nhật là ngoan cố trong khi Mỹ và Liên Xô đều muốn kết thúc chiến tranh.

Vào ngày 6 tháng 8 năm 1945, Mỹ đã thả quả bom nguyên tử thứ nhất mang tên "Little Boy" xuống thành phố Hiroshima, Nhật Bản, cùng lúc đó Liên Xô cũng đánh quân đội của Nhật ở Trung Quốc.

Sau đó 3 hôm, ngày 9 tháng 8 năm 1945, quả bom thứ hai mang tên "Fat Man" đã phát nổ trên bầu trời thành phố Nagasaki.

Sau khi hai quả bom được thả xuống, Mỹ dự kiến sẽ thả thêm quả thứ ba vào ngày 19 tháng 8, thấy vậy Nhật Bản đã đầu hàng quân Đồng Minh vô điều kiện.

BỐI CẢNH LỊCH SỬ NƯỚC TA:

Nhận thấy thời cơ đã chín muồi, không còn lúc nào tốt hơn lúc này, chính quyền Nhật tại Đông Dương đang suy yếu, vào ngày 18 tháng 8 năm 1945, Bác đã viết thư kêu gọi nhân dân cả nước đứng lên tổng khởi nghĩa và cách mạng tháng tám năm 1945 đã nổ ra.

Sáng ngày mùng 2 tháng 9 năm 1945, Nhật Bản hạ cờ xuống làm biểu tượng chứng minh cho sự đầu hàng trước quân Đồng Minh.

Vì thế khi đó ta đã kéo lá cờ đỏ sao vàng của mình lên, khẳng định cho cả thế giới biết rằng Việt Nam đã giành được chính quyền từ tay của Phát xít Nhật chứ không phải là từ tay của thực dân Pháp.

Ý nghĩa của việc đó vô cùng lớn, đây không phải là một sự trao trả hay một sử chuyển giao từ thực dân Pháp mà chúng tôi giành được độc lập thông qua sự đấu tranh chính mình, chúng tôi không phụ thuộc vào bất kì thế lực ngoại bang nào cả.

Sau khi Nhật Bản đầu hàng quân Đồng Minh, Bác Hồ thừa hiểu rằng bọn Mỹ, Anh thể nào cũng đem quân vào thay thế trong nay mai.

Chính vì vậy, vào 2h chiều ngày mồng 2 tháng 9 năm 1945, tại tại quảng trường Ba Đình-Hà Nội, trước 50.000 đồng bào đại diện cho toàn thể dân tộc Việt Nam, Chủ Tịch Chính phủ lâm thời Hồ Chí Minh đã đọc bản tuyên ngôn độc lập khai sinh ra nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà.

Khẳng định với cả thế giới về sự ra đời của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, phải khẳng định tính chính danh của mình.

Đây không phải là một nước vô chủ, ai muốn vào xâm lược cũng được, đây là một quốc gia có chủ quyền, một quốc gia có quyền tham gia vào cộng đồng quốc tế với tư cách một thành viên bình đẳng.

Chỉ có như vậy thì mình mới chính danh đứng lên chống lại quân xâm lược Pháp và Mỹ, sau này lúc đó mình mới có được sự ủng hộ của bạn bè quốc tế.


————
🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳
Tóm lại:

Lúc ấy, chính quyền Nhật ( Nhật xâm chiếm Pháp và "nhảy" vào Đông Dương) đang suy yếu ở Đông Dương.

Đây là thời cơ chín muồi để chúng ta lật đổ chính quyền Nhật.

18-08-1945, Bác viết thơ kêu gọi toàn dân đứng lên tổng khởi nghĩa.

Cách Mạng tháng Tám nổ ra vào ngày 14-8-1945.

Đến ngày 28-08-1945 Cách Mạng Tháng Tám thành công .

Sáng ngày mùng 2 tháng 9 năm 1945, Nhật Bản hạ cờ xuống làm biểu tượng chứng minh cho sự đầu hàng trước quân Đồng Minh.Vì thế khi đó ta đã kéo lá cờ đỏ sao vàng của mình lên, khẳng định cho cả thế giới biết rằng Việt Nam đã giành được chính quyền từ tay của Phát xít Nhật chứ không phải là từ tay của thực dân Pháp.

Ý nghĩa của việc đó vô cùng lớn, đây không phải là một sự trao trả hay một sử chuyển giao từ thực dân Pháp mà chúng tôi giành được độc lập.

Nhưng Bác biết rằng không sớm thì muộn bọn Mỹ, Anh sẽ đem quân thay thế.

Chính vì vậy, vào 2h chiều ngày mồng 2 tháng 9 năm 1945, tại tại quảng trường Ba Đình-Hà Nội, trước 50.000 đồng bào đại diện cho toàn thể dân tộc Việt Nam, Chủ Tịch Chính phủ lâm thời Hồ Chí Minh đã đọc bản tuyên ngôn độc lập khai sinh ra nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà.

Khẳng định với cả thế giới về sự ra đời của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, phải khẳng định tính chính danh của mình.

Đây không phải là một nước vô chủ, ai muốn vào xâm lược cũng được, đây là một quốc gia có chủ quyền, một quốc gia có quyền tham gia vào cộng đồng quốc tế với tư cách một thành viên bình đẳng.

Chỉ có như vậy thì mình mới chính danh đứng lên chống lại quân xâm lược Pháp và Mỹ, sau này lúc đó mình mới có được sự ủng hộ của bạn bè quốc tế.


 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 36 Trận Chiến Cuối Cùng (1)


Chương 36 Trận Chiến Cuối Cùng

Khói bụi đen đặc của Vô Hạn Thành đã tan biến, bầu trời đêm rộng mở.

Trận chiến khốc liệt cuối cùng đang diễn ra ngay trên mặt đất, trong thành phố chìm trong hoang tàn.Muzan - cơ thể hắn phồng rộp, thịt da rách toạc, những chiếc xúc tu khổng lồ vung vẩy điên loạn, quét ngang không gian như muốn xóa sổ tất cả.

Đôi mắt đỏ rực như máu, giận dữ nhưng vẫn mang sự kiêu ngạo tột cùng.Các Trụ Cột, những kiếm sĩ còn đứng vững, dù thân thể đầy thương tích, vẫn đồng loạt xông lên.Obanai quấn chặt thân hình rách nát của mình bằng xà hổ Kaburamaru, giọng khàn đặc nhưng dứt khoát:"Không được chùn bước!

Phải giữ hắn đến bình minh!"

Bên cạnh, Mitsuri nước mắt nhòe đi nhưng vẫn nở nụ cười kiên cường:"Obanai!

Tôi sẽ không để anh một mình đâu!"

Cô lao vào, lưỡi kiếm nhuộm sắc hồng uốn lượn như dải lụa, chặn lấy những xúc tu lao đến.Obanai nghiến răng, máu chảy từ khóe miệng:"Tôi đã hứa... chúng ta sẽ sống sót để còn được bên nhau..."

Mitsuri thoáng sững người, trái tim như muốn vỡ tung, nhưng cô không khóc nữa.

Thay vào đó, cô hét lớn:"Vậy hãy cùng nhau chiến đấu đến giây phút cuối!"

Phía khác, Sanemi và Kanae phối hợp, kiếm gió và kiếm hoa quyện lẫn, như bão tố cùng hoa rực nở.Sanemi lần đầu không quát tháo, giọng anh trầm thấp, dịu dàng đến lạ:"Kanae... bám sát tôi."

Kanae mỉm cười, ánh mắt long lanh:"Tôi sẽ không buông tay anh đâu."

Lời nói ấy khiến tim Sanemi khẽ run, nhưng ngay lập tức, anh gầm lên, đẩy sức mạnh đến cực hạn, chém phăng một xúc tu đang nhắm thẳng về phía Kanae.Giyuu và Shinobu đứng sóng vai.

Giyuu, mái tóc rối bết máu, mắt lạnh lùng như mặt hồ đóng băng, đỡ lấy đòn tấn công từ Muzan.

Shinobu dù cơ thể mảnh khảnh, thương tích chồng chất, vẫn lao tới, mũi kiếm nhỏ bé nhưng dứt khoát đâm sâu vào lớp thịt tái tạo của Muzan.Muzan rít lên, giận dữ vì chất độc trong lưỡi kiếm của Shinobu vẫn đang ăn mòn hắn.Shinobu thở gấp, mồ hôi rơi xuống, nhưng đôi mắt không hề dao động."

Giyuu, tôi... vẫn còn đứng được."

Giyuu thoáng liếc nhìn cô, ánh mắt run rẩy một thoáng nhưng mau chóng trở lại kiên định."

Tôi sẽ bảo vệ em... bằng mọi giá."

Shinobu mỉm cười khẽ, trái tim chợt ấm lên giữa cơn lốc máu và tử khí.Muichirou - đôi mắt bạc lạnh lùng, cơ thể nhỏ bé nhưng lại di chuyển như ảo ảnh.

Những nhát kiếm của cậu sắc bén, chém liên tục vào xúc tu Muzan.

Lần này, cậu không im lặng mãi, mà khẽ thì thầm:"Anh cả... mọi người... tôi sẽ không thua."

Khi một xúc tu bất ngờ đánh úp về phía Nezuko, Muichirou xoay người, chắn đòn thay.

Máu cậu phun ra, nhưng Nezuko nhìn thấy, đôi mắt đỏ rực sáng lên, gào to:"Anh Muichirou!"

Cô bật người, cánh tay mọc móng sắc cắt phăng xúc tu, bảo vệ cậu bé.

Muichirou mỉm cười nhẹ, nụ cười rất hiếm hoi:"Cảm ơn...

Nezuko."

Ở hậu phương, Tamayo cùng Yushiro vẫn dốc sức giữ kết giới ảo thuật, cản trở tầm nhìn và cảm giác của Muzan.Yushiro, mồ hôi chảy ròng ròng, bàn tay run rẩy nhưng ánh mắt cháy bỏng."

Chúng ta... phải giữ vững đến bình minh!"

Tamayo đặt tay lên vai Yushiro, giọng dịu dàng như gió thoảng:"Em làm tốt lắm.

Lần này... chúng ta nhất định sẽ sống."

Yushiro đỏ mặt, nhưng siết chặt răng, tiếp tục dồn sức.

Trong đôi mắt cậu, ánh sáng ấy - không chỉ là thù hận, mà còn là tình cảm không thể gọi tên dành cho Tamayo.Bầu trời đêm chuyển dần sang xám, bình minh sắp ló rạng.

Muzan gầm rú, cơ thể hắn biến dạng dữ dội, phun ra vô số xúc tu nhằm nghiền nát tất cả trong khoảnh khắc.Tanjiro, cơ thể rách nát nhưng ánh mắt bùng cháy như lửa, gào lên:"Mọi người!

Đừng bỏ cuộc!

Chỉ cần giữ hắn đến khi mặt trời lên thôi!"

Tất cả đồng thanh đáp lại, tiếng hét vang vọng át cả tiếng gầm của Muzan.

---
"Các em học sinh,

Ngày hôm nay là ngày khai trường đầu tiên ở Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.

Tôi đã tưởng tượng thấy trước mắt cái cảnh nhộn nhịp tưng bừng của ngày tựu trường ở khắp các nơi.

Các em hết thảy đều vui vẻ vì sau mấy tháng giời nghỉ học, sau bao nhiêu cuộc chuyển biến khác thường, các em lại được gặp thầy gặp bạn.

Nhưng sung sướng hơn nữa, từ giờ phút này giở đi các em bắt đầu được nhận một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam.

Trước đây cha anh các em, và mới năm ngoái cả các em nữa, đã phải chịu nhận một nền học vấn nô lệ, nghĩa là nó chỉ đào tạo nên những kẻ làm tay sai, làm tôi tớ cho một bọn thực dân người Pháp.

Ngày nay các em được cái may mắn hơn cha anh là được hấp thụ một nền giáo dục của một nước độc lập, một nền giáo dục nó sẽ đào tạo các em nên những người công dân hữu ích cho nước Việt Nam, một nền giáo dục làm phát triển hoàn toàn những năng lực sẵn có của các em.

Các em được hưởng sự may mắn đó là nhờ sự hy sinh của biết bao nhiêu đồng bào các em.

Vậy các em nghĩ sao?

Các em phải làm thế nào để đền bù lại công lao của người khác đã không tiếc thân và tiếc của để chiếm lại nền độc lập cho nước nhà.

Các em hãy nghe lời tôi, lời của một người anh lớn lúc nào cũng ân cần mong mỏi cho các em được giỏi giang.

Trong năm học tới đây, các em hãy cố gắng, siêng năng học tập, ngoan ngoãn, nghe thầy, yêu bạn.

Sau 80 năm giời nô lệ làm cho nước nhà bị yếu hèn, ngày nay chúng ta cần phải xây dựng lại cơ đồ mà tổ tiên đã để lại cho chúng ta, làm sao cho chúng ta theo kịp các nước khác trên hoàn cầu.

Trong công cuộc kiến thiết đó, nước nhà trông mong chờ đợi ở các em rất nhiều.

Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các em.

Ðối riêng với các em lớn, tôi khuyên thêm một điều này: chúng ta đã đánh đuổi bọn thực dân, chúng ta đã giành được độc lập.

Nhưng giặc Pháp còn lăm le quay lại.

Chúng ỷ vào kẻ khác mạnh hơn mà gây sự với ta.

Tất nhiên chúng sẽ bị bại, vì tất cả quốc dân ta đoàn kết chặt chẽ và một lòng chiến đấu cho giang sơn Tổ quốc.

Phải sẵn sàng mà chống quân giặc cướp nước, đấy là bổn phận của mỗi công dân.

Các em lớn chưa hẳn đến tuổi phải gánh công việc nặng nhọc ấy, nhưng các em cũng nên, ngoài giờ học ở trường, tham gia vào các Hội cứu quốc để tập luyện thêm cho quen với đời sống chiến sĩ và để giúp đỡ một vài việc nhẹ nhàng trong cuộc phòng thủ đất nước.

Tôi đã thành thực khuyên nhủ các em.

Mong rằng những lời của tôi được các em luôn luôn ghi nhớ.

Ngày hôm nay, nhân buổi tựu trường của các em, tôi chỉ biết chúc các em một năm đầy vui vẻ và đầy kết quả tốt đẹp.

Chào các em thân yêu.

Hồ Chí Minh"
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 37-Trận Chiến Cuối Cùng (2)


CHƯƠNG 37-Trận Chiến Cuối Cùng

Muzan gào thét, hàng ngàn xúc tu khổng lồ xé nát bầu không khí.

Tất cả chiến binh đều đã kiệt sức, cơ thể chằng chịt vết thương, máu loang đỏ mặt đất.Tanjiro vẫn đứng, đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở hỗn loạn.

Đột nhiên, toàn thân cậu co giật dữ dội.

Thứ độc và máu của Muzan đã ngấm sâu, cướp lấy thân thể cậu.Tanjiro ngã gục, nhưng khi ngẩng đầu lên - đôi mắt cậu đã hóa đỏ như máu, nanh mọc dài, cơ thể run rẩy bởi sức mạnh quỷ dữ.Muzan bật cười man dại:"Khà khà... cuối cùng ngươi cũng thành của ta!

Tanjiro Kamado, người kế tục hoàn hảo của Thượng Tổ Quỷ!"

Mọi người sững sờ.

Nezuko hét thất thanh, chạy đến:"Anh Tanjiro!!!"

Shinobu, Giyuu, Sanemi, Kanae, tất cả đều lao tới, nhưng sức mạnh quỷ dữ trong Tanjiro bùng nổ, đẩy họ lùi ra sau.Tanjiro trong hình hài quỷ quẫy mạnh, xúc tu mọc từ lưng, đôi mắt vô hồn.

Cậu gầm rú, chuẩn bị tấn công.Giyuu khựng lại, tay run trên chuôi kiếm.

Shinobu đặt bàn tay lên tay anh, giọng run run nhưng kiên quyết:"Đừng...

Tanjiro vẫn còn ở đó.

Chúng ta phải kéo cậu ấy trở lại."

Nezuko tiến lên, đôi mắt đỏ long lanh.

Cô không sợ, chỉ lặng lẽ đặt bàn tay nhỏ bé lên gương mặt quỷ dữ của anh trai."

Anh... là Tanjiro.

Anh đã hứa bảo vệ em...

đừng bỏ em lại..."

Trong khoảnh khắc đó, cơ thể Tanjiro co giật, ký ức ùa về: gia đình, nụ cười của mẹ, giọng nói của Nezuko, hơi ấm từ các đồng đội.Muzan gào lên, vung hàng trăm xúc tu nhằm ngăn cản.

Nhưng các Trụ Cột đồng loạt xông vào, liều mình chặn đứng.Sanemi hét: "Kanae, tránh ra sau!" nhưng anh lại lao lên chắn đòn, cơ thể rách nát, song ánh mắt vẫn giữ Kanae trong tầm nhìn.Kanae run rẩy, nhưng mỉm cười: "Em sẽ không rời xa anh nữa."

Hai thanh kiếm giao thoa, gió bão và hoa nở cùng nhau, cắt phăng xúc tu.Mitsuri khóc nức nở, ôm chặt lưỡi kiếm hồng: "Obanai, cùng nhau đến cuối!"

Obanai mỉm cười nhẹ, ánh mắt dồn hết tình cảm vào cô: "Đúng thế... bên nhau đến tận bình minh."

Muichirou gào thét, đôi mắt bạc bùng sáng, lao vào chặn loạt xúc tu nhắm thẳng Nezuko.

Máu văng tung tóe, nhưng cậu vẫn đứng vững: "Ta sẽ không để ai cướp đi người thân của ta nữa!"

Ở hậu phương, Yushiro gồng mình duy trì ảo thuật, máu chảy ướt đẫm mặt.

Tamayo siết tay cậu, thì thầm:"Em không đơn độc... chúng ta sẽ cùng tồn tại đến cuối."

Ánh mắt Yushiro rực sáng, như được tiếp thêm sức mạnh.Trong vòng tay Nezuko, Tanjiro run rẩy.

Nước mắt quỷ tuôn xuống, hòa cùng máu đỏ.

Cậu nhớ lại từng gương mặt, từng lời hứa.Một giọng nói vang lên từ sâu trong tâm trí:"Tanjiro... hãy quay về.

Ánh sáng... vẫn đang chờ ngươi."

Đó là giọng cha cậu, dịu dàng mà mạnh mẽ.Tanjiro gào lên, toàn thân run bần bật, rồi xúc tu dần rút lại, nanh thụt vào, đôi mắt đỏ máu chuyển sang màu nâu quen thuộc.Cậu ngã quỵ, trở lại làm người trong vòng tay Nezuko.Nezuko bật khóc nức nở:"Anh... anh đã về rồi."

Ánh sáng rạng đông bừng lên nơi chân trời.

Mặt trời ló dạng.Muzan gào rú dữ dội, cơ thể hắn bắt đầu cháy rực.

Hắn vung tàn lực cuối cùng, nhưng tất cả Trụ Cột, Tanjiro, Nezuko, và đồng đội còn đứng vững đồng loạt tung ra chiêu cuối, ép hắn vào ánh nắng.Tiếng hét thất thanh của Muzan vang dội bầu trời, trước khi hắn bị thiêu rụi thành tro bụi.-----

🇻🇳BỐI CẢNH LỊCH SỬ CỦA CÁCH MẠNG THÁNG 8:🇻🇳

- Bối cảnh thế giới: Chiến tranh thế giới thứ hai bước vào giai đoạn kết thúc. + Đầu tháng 8-1945, quân Đồng minh dồn dập tấn công quân đội Nhật Bản ở châu Á -Thái Bình Dương.

Ngày 6 và ngày 9-8-1945, Mỹ ném bom nguyên tử xuống thành phố Hi-rô-si-ma và Na-ga-xa-ki của Nhật Bản. + Cùng thời gian này, Hồng quân Liên Xô tấn công, tiêu diệt đội quân Quan Đông của Nhật Bản ở Đông Bắc Trung Quốc. + Ngày 15-8-1945, Nhật hoàng tuyên bố đầu hàng Đồng minh không điều kiện.

Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc.

- Bối cảnh trong nước: + Quân Nhật rệu rã, Chính phủ Trần Trọng Kim hoang mang, dao động. + Đảng Cộng sản Đông Dương đã có sự chuẩn bị đầy đủ về đường lối và phương pháp đấu tranh; lực lượng cách mạng được xây dựng và rèn luyện qua thực tiễn, đặc biệt là cao trào kháng Nhật cứu nước (3-1945); + Ở nhiều địa phương, quần chúng cách mạng đã sẵn sàng đứng lên khởi nghĩa khi thời cơ đến.

- Chủ trương của Đảng: + Ngày 13-8-1945, Trung ương Đảng và Tổng bộ Việt Minh thành lập Uỷ ban Khởi nghĩa toàn quốc, ban bố Quân lệnh số 1, chính thức phát lệnh Tổng khởi nghĩa trên cả nước. + Từ ngày 14 đến ngày 15-8-1945, Hội nghị toàn quốc của Đảng họp ở Tân Trào (Tuyên Quang) thông qua kế hoạch lãnh đạo toàn dân Tổng khởi nghĩa. + Từ ngày 16 đến ngày 17-8-1945, Đại hội Quốc dân được triệu tập ở Tân Trào, tán thành chủ trương Tổng khởi nghĩa của Đảng, cử ra Uỷ ban Dân tộc Giải phóng do Hồ Chí Minh làm Chủ tịch.🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 38:Trận Chiến Cuối Cùng - (3 )


Chương 38:Trận Chiến Cuối Cùng – 3(Hồi kết – Bình minh sau trận chiến, tất cả đều sống sót, kết HE cho các cặp đôi)Ánh sáng rực rỡ của bình minh lan tỏa, xua tan bóng tối còn sót lại từ Vô Hạn Thành.

Tro bụi của Muzan tan biến vào gió, như chưa từng tồn tại.Mọi người sững lặng.

Không còn tiếng gào rú, không còn bóng quỷ.

Chỉ còn tiếng thở gấp gáp, và tiếng tim đập dồn dập của những con người vẫn sống.Tanjiro quỳ gục trên đất, mồ hôi và máu hòa lẫn.

Nezuko ôm chặt anh, khóc nấc:“Anh… anh đã trở lại…

Em sợ lắm…”

Tanjiro yếu ớt cười, đưa tay lau nước mắt cho em gái:“Xin lỗi… nhưng lần này, chúng ta đã thật sự chiến thắng rồi.”

Ở một góc khác, Giyuu loạng choạng vì kiệt sức.

Shinobu lao đến đỡ lấy anh, ánh mắt rưng rưng nhưng cố giữ giọng bình tĩnh:“Anh mà gục ngay lúc này thì tôi sẽ giận thật đấy.”

Giyuu thoáng sững người, rồi khẽ gật đầu:“Tôi… vẫn còn sống.

Nhờ có cô.”

Shinobu mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi không còn ẩn giấu sự chua chát.

Cả hai lặng im, nhưng bàn tay Giyuu đã khẽ nắm lấy tay cô, lần đầu tiên không còn ngần ngại.Sanemi ngồi phịch xuống đất, máu loang đầy ngực.

Kanae quỳ xuống bên cạnh, bàn tay run run chạm vào vai anh.“Anh thật sự liều mạng quá rồi.”

Sanemi nhìn cô, ánh mắt dịu lại, không còn sự thô ráp thường thấy.

Anh thở dài, giọng khàn đặc:“Chỉ cần em còn sống… tao…

à không… tôi thấy mình may mắn rồi.”

Kanae khẽ đỏ mặt, nhưng mỉm cười, tựa đầu lên vai anh:“Vậy thì… chúng ta hãy cùng sống tiếp nhé.”

Sanemi khựng lại, rồi khẽ vòng tay ôm lấy cô, lần đầu tiên không gào thét, chỉ yên lặng cảm nhận hơi ấm.Mitsuri ngã khuỵu, nhưng Obanai kịp đỡ lấy.

Máu từ vai anh chảy xuống ướt cả mái tóc hồng của cô.“Obanai… anh còn đau không?”

Obanai khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi:“Không sao cả… miễn là em vẫn ở đây.”

Mitsuri bật khóc nức nở, ôm chặt lấy anh:“Chúng ta… chúng ta đã sống sót thật rồi!”

Obanai khẽ mỉm cười, thì thầm:“Ừ… và lần này, anh sẽ không để em rời xa nữa.”

Tamayo đứng lặng, nhìn mặt trời lên cao.

Ánh sáng chiếu xuống, phản chiếu đôi mắt long lanh.

Bên cạnh bà, Yushiro vẫn còn run rẩy, gương mặt lấm lem máu và nước mắt.“Tamayo-sama… cuối cùng hắn cũng biến mất rồi.”

Tamayo mỉm cười dịu dàng, bàn tay khẽ đặt lên vai Yushiro:“Nhờ có em… ta mới đứng được đến giờ phút này.”

Yushiro siết chặt tay, giọng lạc đi:“Em… chỉ cần người còn ở đây, thế là đủ.”

Tamayo nhìn cậu, ánh mắt chứa chan tình cảm không còn giấu giếm.

Trong khoảnh khắc ấy, Yushiro nhận ra rằng cuộc đời mình…

đã gắn liền với người phụ nữ này, mãi mãi.Muichirou thở hổn hển, ngồi tựa lưng vào đống đá vỡ.

Cậu ngước nhìn bầu trời sáng rực, đôi mắt bạc long lanh.“Mọi người…

đã thật sự chiến thắng rồi.”

Trong đôi mắt ấy, hình ảnh của cha mẹ và anh trai mờ dần, thay bằng những đồng đội giờ đây vẫn sống sót bên cạnh.Ở hậu phương, Tân Chúa Công Kiriya, cùng hai tiểu thư, ngồi trong vòng tay bảo vệ của Uzui và Cựu Viêm Trụ.

Họ đều rơi lệ khi thấy bình minh.

Amane nhẹ nhàng siết tay chồng, giọng run run:“Chúng ta…

đã giữ được gia đình này.”

Chúa Công yếu ớt mỉm cười, nhìn các Trụ Cột còn sống trở về:“Các con…

đã làm được điều mà ta chưa từng dám mơ đến.”

Ánh sáng trải dài, chiếu lên từng gương mặt.

Dù thương tích chằng chịt, nước mắt và máu hòa lẫn, nhưng tất cả họ đều còn sống.Đó không chỉ là chiến thắng trước Muzan… mà còn là minh chứng cho hy vọng, cho tình yêu, cho sự gắn kết không thể phá vỡ.Một kỷ nguyên mới mở ra, dưới ánh bình minh rực rỡ.
————— DIỄN BIẾN CÁCH MẠNG
THÁNG 8: Khi nhậm chức, Bộ trưởng Tư pháp Trịnh Đình Thảo của chính phủ Trần Trọng Kim đã ra lệnh thả hàng ngàn tù chính trị bị Pháp giam giữ trước đó bao gồm đảng viên Đảng Cộng sản Đông Dương và các đảng phái quốc gia, đồng thời cho phép các tổ chức, hội đoàn chính trị được hoạt động công khai.

Tin đồn lực lượng quân Nhật sắp sửa đầu hàng đã lan tỏa khắp nơi tại miền Bắc, lợi dụng cơ hội, dân chúng đã tụ tập biểu tình, bãi công nhiều nơi, như ở Thái Bình vào ngày 11 tháng 8.

Từ ngày 12 tháng 8 năm 1945, các đơn vị Giải phóng quân của Việt Minh lần lượt tiến công các đồn Nhật ở các tỉnh Cao Bằng, Bắc Kạn, Thái Nguyên, Tuyên Quang, Yên Bái,... và hỗ trợ nhân dân các tỉnh này tiến lên giành chính quyền tại các tỉnh lỵ.

Hội nghị toàn quốc họp ở Tân Trào ngày 13 tháng 8 năm 1945, dưới sự chủ trì của Hồ Chí Minh với sự tham gia của Trường Chinh (chủ tọa), Hoàng Quốc Việt, Nguyễn Lương Bằng đã nhận định rằng, điều kiện cho Tổng khởi nghĩa đã chín muồi và chuẩn bị lãnh đạo toàn dân khởi nghĩa.

Ủy ban Khởi nghĩa toàn quốc được thành lập gồm: Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Trần Đăng Ninh, Lê Thanh Nghị và Chu Văn Tấn.

Tuy nhiên, nhiều nơi nổi dậy khi chưa nhận được chỉ thị của Trung ương.

Một đoàn cán bộ gồm Trần Huy Liệu, Nguyễn Lương Bằng, Huy Cận vào Huế, và Hoàng Quốc Việt, Cao Hồng Lãnh, Nguyễn Thị Thập vào Sài Gòn để đôn đốc khởi nghĩa.

Ngày 16 tháng 8, một số cán bộ Đảng Cộng sản và Việt Minh dù chưa nhận được lệnh khởi nghĩa nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại và chỉ thị "Nhật - Pháp bắn nhau và hành động của chúng ta" đã quyết định cùng nhân dân khởi nghĩa, khởi nghĩa lan rộng ra xã thuộc các tỉnh ở đồng bằng sông Hồng như Thanh Hóa, Thái Bình,...

Ngày 17-8 năm 1945, một đơn vị Giải phóng quân của Việt Minh do Võ Nguyên Giáp chỉ huy từ Tân Trào ( Tuyên Quang) kéo về bao vây, tấn công quân Nhật ở thị xã Thái Nguyên.————
Thông báo nhỏ:

Gần đây tác giả bận đi học, nên sẽ ra chậm một chút, tác giả sẽ cố gắng cuối tuần đăng 2 chương.

Hoặc là sẽ không có vì tác giả bận ôn hsg sử.😢
🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 39: Hậu Chiến - Bình Minh Sau Máu Lửa


CHƯƠNG 39: Hậu Chiến – Bình Minh Sau Máu LửaMặt trời đã lên cao, rải ánh vàng dịu dàng xuống mảnh đất còn ngổn ngang tro bụi.

Khung cảnh hỗn loạn của Vô Hạn Thành tan biến, thay vào đó là sự yên bình lạ lùng.

Không còn tiếng gào thét của quỷ, không còn mùi máu tanh dậy đặc trong không khí.Chỉ còn lại… những con người vẫn còn sống.Tại Điệp Phủ – nơi hồi phụcMột khoảng sân rộng mở, đầy hương hoa dịu ngọt, là nơi mọi người được đưa về sau trận chiến.

Yushiro bận rộn dán bùa, truyền dược lực hỗ trợ.

Những đội ngũ y sĩ và Ẩn Đội tất bật, nhưng không ai trách móc, bởi trên gương mặt họ là những nụ cười rạng rỡ trong nước mắt: tất cả Trụ Cột đều trở về.Tanjiro & NezukoTrong căn phòng nhỏ, Tanjiro nằm yên với đôi mắt khép hờ, thân thể chi chít vết thương.

Nezuko ngồi sát bên, đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy tay anh.

Cô nhìn anh không rời mắt, sợ rằng nếu buông ra, Tanjiro sẽ biến mất.Tanjiro mở mắt, thấy em gái, khẽ mỉm cười:“Nezuko… chúng ta còn sống rồi.”

Nezuko bật khóc, ôm chầm lấy anh:“Anh đừng làm em sợ nữa…”

Tanjiro đặt tay lên đầu em, giọng dịu dàng:“Ừ.

Giờ thì… chúng ta sẽ sống một cuộc đời bình thường, bên nhau.”

Giyuu & ShinobuỞ căn phòng khác, Giyuu ngồi lặng thinh, cánh tay băng kín.

Shinobu ngồi cạnh, đôi mắt tím long lanh nhưng bình thản.“Anh lại nghĩ ngợi lung tung rồi, đúng không?” – Shinobu khẽ nói.

Giyuu nhìn sang, có chút bối rối:“Tôi… chỉ nghĩ, thật khó tin là mình còn sống.”

Shinobu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy:“Vậy thì hãy trân trọng điều ấy.

Vì từ nay, tôi sẽ không để anh lủi thủi một mình nữa.”

Giyuu thoáng khựng lại.

Anh không trả lời, chỉ khẽ nắm lấy tay cô.

Trong sự im lặng, có một điều chắc chắn: từ nay, họ sẽ cùng bước đi.Sanemi & KanaeSanemi tỉnh lại, đôi mắt lờ đờ, thấy Kanae ngồi ngay cạnh, mỉm cười hiền như nắng sớm.“Kanae…?”

Cô gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc:“Anh tỉnh rồi.

May quá.”

Sanemi nuốt khan, muốn bật ra những lời thô ráp quen thuộc, nhưng rồi lại thở dài, giọng nhẹ đến lạ:“Tôi… thật sự sợ em biến mất.”

Kanae thoáng ngỡ ngàng, rồi khẽ đặt tay lên bàn tay đầy vết sẹo của anh:“Anh không phải sợ gì nữa.

Từ giờ, tôi sẽ ở cạnh anh.”

Lần đầu tiên, Sanemi không phản bác.

Chỉ lặng im, để sự ấm áp từ bàn tay nhỏ bé kia len vào tận tim.Obanai & MitsuriMitsuri vẫn nằm nghỉ, gương mặt hồng lên vì sốt nhẹ.

Obanai ngồi bên, lặng lẽ bóc từng miếng cam để trên đĩa.“Obanai, anh không cần chăm em mãi thế đâu…” – Mitsuri đỏ mặt.Obanai khẽ nhíu mày, đưa miếng cam lên:“Im đi, ăn đi.

Em lúc nào cũng nghĩ cho người khác, giờ thì để anh lo cho em.”

Mitsuri bật cười trong nước mắt, cắn miếng cam, rồi bất chợt nắm lấy tay anh:“Chúng ta… thật sự còn sống, để có thể nói những lời này…”

Obanai cúi xuống, thì thầm:“Ừ.

Lần này, anh sẽ không buông tay em nữa.”

MuichirouCậu bé ngồi dưới gốc cây trong sân, đôi mắt trong vắt nhìn lên trời xanh.

Cậu lẩm bẩm, như nói với chính mình:“Cha mẹ, anh trai… mọi người thấy không?

Con đã sống sót.

Và con còn có đồng đội, còn có gia đình mới.”

Một làn gió mát lướt qua, như lời hồi đáp.

Muichirou mỉm cười, bình yên hơn bao giờ hết.GenyaGenya ngồi dựa vào bậc hiên, cơ thể đầy thương tích nhưng nụ cười hiếm hoi lại hiện rõ.

Khi đưa mắt nhìn ra vườn hoa, cậu bất chợt bắt gặp bóng dáng quen thuộc: tiểu thư Kuina, cô gái từng run rẩy mà túm tóc cậu để ngăn lại trong trận hỗn loạn.Kuina rụt rè bước đến, đôi tay giấu sau lưng, má ửng hồng:
“Cậu… còn sống, thật tốt quá…”

Genya bối rối, muốn buông câu nói gắt gỏng quen thuộc, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Cậu chỉ gãi đầu, giọng khàn khàn:
“Ừ… tôi chưa chết.

Cảm ơn… vì đã lo cho tôi.”

Kuina thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười khẽ.

Giữa khung cảnh hoa rơi, một mối dây vô hình khẽ thắt chặt.Ở xa xa, Sanemi nhìn thấy, chỉ khẽ hừ nhẹ nhưng không can thiệp.

Trong đáy mắt người anh trai cứng rắn ấy, lần đầu tiên là sự nhẹ nhõm: Genya cuối cùng cũng tìm được một chỗ dựa cho riêng mình.Tamayo & Yushiro Trong một căn phòng yên tĩnh, Tamayo ngồi dựa vào ghế, sắc mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt dịu dàng.

Yushiro đứng ngay bên cạnh, hai tay nắm chặt, đôi mắt đỏ hoe.“Tamayo-sama… người còn sống… em…” – giọng Yushiro nghẹn lại.Tamayo đưa tay, khẽ chạm vào má cậu, ánh mắt tràn đầy cảm xúc:“Cảm ơn em, Yushiro.

Nếu không có em, ta đã không còn ở đây.”

Yushiro siết chặt tay bà, nước mắt lăn dài:“Em không cần gì cả… chỉ cần Tamayo-sama ở cạnh em thôi.”

Tamayo khẽ cười, một nụ cười dịu dàng, không còn bi thương:“Vậy thì… ta sẽ ở đây.

Cho đến khi nào em không còn cần ta nữa.”

Yushiro bật khóc, ôm lấy bà.

Lần đầu tiên, cậu không còn sợ hãi mất đi người quan trọng nhất.Hậu phương – Chúa Công và gia đìnhKiriya cùng hai tiểu thư đứng trong vườn hoa.

Amane dìu chồng, Chúa Công yếu ớt nhưng ánh mắt rực sáng:“Mọi người…

đều trở về.

Tất cả…

đều sống.”

Nước mắt Amane rơi, bà khẽ gật đầu:
“Gia đình… cuối cùng cũng toàn vẹn.”

Uzui, Cựu Viêm Trụ, và nhiều Ẩn Đội quỳ xuống, tất cả đều khóc.

Nhưng đó không còn là giọt nước mắt tuyệt vọng… mà là giọt nước mắt của sự tái sinh.KếtBầu trời xanh thẳm, ánh nắng chan hòa khắp nơi.

Những cánh hoa anh đào rơi nhẹ xuống sân, tựa như khúc khải hoàn ca cho những người đã đi qua địa ngục và trở về.Không còn đau thương, không còn mất mát.Chỉ còn tình yêu, sự sống, và tương lai mới.Kimetsu no Yaiba – đã khép lại bằng một bình minh hạnh phúc.———————

Ý NGHĨA CỦA CÁCH MẠNG THÁNG 8: Ý nghĩa lịch sử của Cách mạng tháng Tám năm 1945 là thắng lợi vĩ đại của dân tộc Việt Nam, đập tan ách thống trị của thực dân Pháp và phát xít Nhật, xóa bỏ chế độ phong kiến, chấm dứt hơn 80 năm nô lệ để khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.

Thắng lợi này mở ra kỷ nguyên độc lập, tự do, gắn liền với chủ nghĩa xã hội, nâng cao vị thế Việt Nam trên trường quốc tế và là nguồn cổ vũ mạnh mẽ cho phong trào giải phóng dân tộc trên toàn thế giới.

Đối với Việt Nam:

• Chấm dứt ách nô lệ, mở ra kỷ nguyên Độc lập: Cách mạng tháng Tám đã kết thúc ách thống trị của thực dân Pháp và chế độ phong kiến, đưa dân tộc Việt Nam từ thân phận nô lệ trở thành người làm chủ đất nước. • Khai sinh nhà nước dân chủ:Sự kiện này đánh dấu sự ra đời của Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, nhà nước dân chủ nhân dân đầu tiên ở Đông Nam Á. • Đánh dấu sự phát triển mới: Cách mạng tháng Tám mở ra một kỷ nguyên mới cho lịch sử dân tộc, một kỷ nguyên độc lập, tự do và tiến lên chủ nghĩa xã hội. • Đưa nhân dân làm chủ đất nước: Nhân dân lao động từ thân phận nô lệ đã trở thành người làm chủ đất nước, xây dựng nền dân chủ cộng hòa. • Nâng cao vị thế dân tộc : Thắng lợi khẳng định sự phát triển mạnh mẽ và sự gắn kết của dân tộc Việt Nam với các dân tộc tiên phong trên thế giới trong cuộc đấu tranh chống lại chủ nghĩa thực dân.

Đối với thế giới: • Cổ vũ phong trào giải phóng dân tộc: Thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám là tấm gương, nguồn cổ vũ cho các quốc gia, dân tộc bị áp bức ở châu Á, châu Phi, Mỹ Latinh. • Khẳng định chân lý của thời đại: Nó chứng minh một chân lý rằng các dân tộc bị áp bức, nếu có ý chí kiên cường và đường lối đúng đắn, đoàn kết đấu tranh thì nhất định thắng lợi. • Góp phần vào phong trào cách mạng trên thế giới: Cách mạng Tháng Tám đã giáng đòn mạnh mẽ vào nền tảng của chủ nghĩa thực dân, góp phần vào sự tiến bộ của nhân loại.
 
Back
Top Bottom