- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 408,272
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 30: Vô Hạn Thành - Ảo Ảnh Trong Tay Ác Quỷ
Chương 30: Vô Hạn Thành - Ảo Ảnh Trong Tay Ác Quỷ
Chương 30: Vô Hạn Thành – Ảo Ảnh Trong Tay Ác Quỷ
———Không gian tối mịt, những bức tường như vô tận của Vô Hạn Thành rung chuyển theo từng nhịp đàn Biwa của Nakime.
Mỗi lần ngón tay nàng chạm dây đàn, sàn nhà, tường và trần biến đổi thành mê cung khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ.Mitsuri ôm thanh kiếm uốn dẻo trong tay, thở dồn dập:"Obanai… em không thể theo kịp tốc độ xoay chuyển này!
Tường và sàn nhà cứ biến mất rồi xuất hiện, em không có chỗ đứng chắc chắn để tấn công!"
Obanai cau mày, con mắt dị sắc lóe sáng giữa bóng tối.
Anh vừa né một mảng tường khổng lồ đập xuống, vừa quát:"Đừng hoảng!
Mitsuri, giữ thăng bằng trên các khối nhà trôi nổi, đừng để bị kẹt!
Đây không phải quỷ bình thường… cô ta là Thượng Huyền Tứ!"
Nakime ngồi bất động, đôi mắt trắng trống rỗng nhìn thẳng vào họ.
Tiếng đàn Biwa của nàng vang vọng, không mang cảm xúc, chỉ có lạnh lẽo:"Các ngươi… không thể chạm đến ta."
Tường ập đến, Mitsuri lập tức quất thanh kiếm dài như dải lụa, cắt phăng.
Cô hét lớn:"Luyến Trụ – Nhất Thức: Nhuyễn kiếm biến thiên!"
Đòn chém của cô xé rách từng mảng gạch đá đang nghiền xuống.
Nhưng chưa kịp thở, cả căn phòng xoay vòng, kéo Mitsuri ngã chao đả

Nếu bị nghiền nát dưới những bức tường này thì coi như xong!"
Mitsuri bám chặt tay Obanai, mặt đỏ lên nhưng vẫn cười giữa hỗn loạn:"Obanai… cảm ơn anh!"
Obanai nghiến răng, không đáp lại.
Nhưng ánh mắt lo lắng dành cho cô gái thì không giấu được.Trong khi đó, Yushirou đang ngồi bất động ở một góc tối, tập trung vẽ những lá bùa.
Giọng hắn vang lên, sắc lạnh:"Mitsuri, Obanai!
Đừng phí sức.
Dù hai người có mạnh cỡ nào cũng không thể đánh bại Nakime chỉ bằng thể thuật.
Không gian này thuộc về cô ta."
Obanai gắt:"Vậy ngươi định làm gì, hả Yushirou?
Ngồi yên mà chỉ trỏ sao?!"
Yushirou siết nát một lá bùa trong tay, mắt hắn sáng rực lên:"Tôi sẽ chiếm quyền điều khiển Vô Hạn Thành từ tay cô ta!"
Nakime chợt dừng đàn, đôi mắt vô hồn chuyển hướng sang Yushirou.
Gương mặt nàng không hề biến sắc, nhưng những bức tường ngay lập tức xoay mạnh, đập nát mọi thứ xung quanh."
Kẻ nào… dám xen vào…?"
Tiếng đàn vang lên dữ dội.
Cả không gian biến thành một cơn bão gạch đá khổng lồ, lao thẳng vào Yushirou.Mitsuri hét lớn:"Không được!
Yushirou sẽ bị nghiền nát mất!"
Cô lao tới, thân thể mềm dẻo xoay vòng giữa hỗn loạn, thanh kiếm quét thành một vòng cung, chắn bớt mảng tường khổng lồ."
Ngũ Thức: Đột Kích Liên Tâm!"
Gạch đá nát vụn, khói bụi mù mịt.Obanai lập tức chém tiếp, rít qua kẽ răng:"Khốn kiếp!
Tường với trần thay đổi liên tục, khó mà tiếp cận được cô ta…"
Nhưng trong lúc ấy, Yushirou không hề hoảng loạn.
Hắn đặt tay lên trán, cắn môi để máu chảy ra, rồi áp máu đó lên lá bùa."
Ta sẽ ghép linh hồn ta vào không gian này.
Nakime, ngươi sẽ phải nhường chỗ lại!"
Nakime nhíu mày lần đầu tiên.
Âm Biwa rung chấn, cả căn thành nghiêng ngả.
Đôi tay nàng bấm mạnh dây đàn, gương mặt méo mó vì cơn phản kháng vô hình."
Cút… ra khỏi đầu ta…!!!"
Âm thanh rền vang.
Mặt đất vỡ vụn thành hàng ngàn khối lập phương khổng lồ, bay loạn xạ.
Mitsuri và Obanai phải né liên tục, thậm chí không thể tấn công.Mitsuri thở gấp, gào lên:"Obanai!
Nếu tình hình này kéo dài, chúng ta sẽ bị nghiền nát mất!"
Obanai trầm giọng, quyết liều:"Nếu không thể tiếp cận được cô ta… thì ta sẽ mở đường cho Yushirou!"
Anh rút hết sức, siết chặt chuôi kiếm."
Xà Trụ – Bát Thức: Phiến Đầu Hỗn Loạn!"
Lưỡi kiếm cong của Obanai hóa thành vô số nhát chém, đỡ từng bức tường xoay loạn.
Mitsuri phối hợp, uốn thanh kiếm mềm để quấn vào những khối nhà bay loạn, kéo lệch hướng chúng.Nakime vẫn gảy đàn dữ dội, trán toát mồ hôi.
Đôi mắt nàng lạc đi khi Yushirou ép mạnh linh lực vào đầu cô.Yushirou hét lên, máu chảy ướt nửa khuôn mặt:"Ta sẽ cướp quyền điều khiển khỏi tay ngươi!
Đồ quái vật!
Vô Hạn Thành sẽ không còn là của ngươi nữa!"
Nakime gào thét lần đầu tiên, đôi mắt vô hồn nứt ra máu:"Aaa…
Muzan-sama…!!!"
Cả không gian chấn động.
Âm Biwa vang lên một tiếng "choang" chói tai—rồi dây đàn đứt.Nakime ngã gục xuống, cơ thể tan biến thành tro bụi, không để lại gì ngoài chiếc đàn vỡ vụn.Ngay lập tức, sự xoay chuyển điên cuồng của Vô Hạn Thành chấm dứt.
Tường và sàn dừng lại, trả về không gian im lặng chết chóc.Mitsuri ngồi phịch xuống, ôm ngực thở hổn hển:"Xong… rồi sao?
Chúng ta… còn sống thật sao…?"
Obanai tiến tới, đỡ lấy cô:"Ngốc… em nghĩ ta sẽ để em chết ở đây sao?"
Mitsuri đỏ mặt, nước mắt rưng rưng:"Obanai… em… em…"
Anh siết nhẹ tay cô, giọng khàn đi:"Đừng nói gì cả.
Chúng ta còn trận cuối cùng."
Yushirou đứng dậy, gương mặt bê bết máu nhưng ánh mắt rực cháy:"Nakime đã bị loại bỏ.
Vô Hạn Thành giờ đây… do ta điều khiển.
Từ giờ, không gian này sẽ không còn là lợi thế của Muzan nữa."———
