
PHẦN 1: KHI ÁNH SÁNG CHƯA TỎACHƯƠNG 6Chạm Vào Trái Tim, Dù Chỉ Một Lần"Có những con người sống quá lâu trong lớp mặt nạ đến mức quên mất...
trái tim họ đã từng biết rung động."
-Điệp Phủ vào sáng sớm mang một vẻ thanh bình hiếm có.Nắng rải nhẹ lên mái hiên, nơi những cánh hoa rơi lác đác từ cây tử đằng cổ thụ.
Tiếng guốc gỗ nhịp nhàng vang lên giữa không gian yên tĩnh - đó là Shinobu, theo sau là Aoi đang ôm giỏ thuốc."
Hôm nay có báo về thêm ba nạn nhân làng bên cạnh."
- Aoi nói, thở nhẹ."
Ừ.
Chúng ta phải đi sớm."
- Shinobu đáp, mắt không rời quyển ghi chép.
Giọng cô trầm và đều, không mang theo nụ cười thường thấy."
Shinobu-san..."
- Aoi bỗng dừng bước.
"Hử?"
"...Hôm nay chị không cười."
Shinobu im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng trả lời:
"Vì tôi đang nghĩ về một người không biết cách cười."
-Tại vùng núi giáp biên, sau một đêm giao chiếnTanjiro ngồi trên phiến đá, thở dốc, mồ hôi ướt cả tóc gáy.
Vết xước dài trên cánh tay khiến cậu đau nhói.
Nhưng cậu cố gắng không kêu.Giyuu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
Anh lấy miếng băng trắng, bắt đầu băng vết thương cho Tanjiro.
"Tôi... tôi có thể tự làm được mà."
- Tanjiro nói nhỏ."
Im đi."
- Giyuu vẫn tập trung.
Bàn tay anh vững nhưng chai sần.
Máu rớm ra từ vết cắt trên lòng bàn tay - do anh đỡ đòn cho cậu khi nãy."
Anh... anh cũng bị thương rồi kìa!"
"Tôi ổn."
Dứt khoát.
Không muốn bàn cãi.Nhưng Tanjiro không nói gì thêm, chỉ nhìn anh - không phải bằng ánh mắt của một người mang ơn, mà là ngưỡng mộ.
Một sự ngưỡng mộ làm Giyuu thấy bối rối hơn cả vết chém.-Shinobu và Aoi đến nơi vừa lúc hai người sắp rời đi."
Ara~ara~, ai đây?
Trụ cột vĩ đại của chúng ta lại đang làm bác sĩ à?"
Giọng Shinobu nhẹ như gió, nhưng không giấu được sự tinh ý.Giyuu đứng dậy, quay đi.
"Tôi chỉ băng lại thôi."
"Và để tay mình rớm máu?"
- cô bước lại gần, lấy hộp thuốc từ tay Aoi.
"Đưa đây.
Để tôi."
Giyuu muốn từ chối, nhưng cô đã nắm lấy tay anh.
Bàn tay nhỏ, mảnh, nhưng đầy sức mạnh.
Ánh mắt cô nhìn anh lúc ấy - không còn là giễu cợt, mà là... lo lắng thật lòng."
Anh nghĩ mình có thể mãi chiến đấu như thể mình không còn gì để mất sao?"
- Shinobu thì thầm.Giyuu không đáp."
Vậy thì ít nhất...
để tôi ở đây, khi anh ngã."
Câu nói đó, dường như không ai nghe - chỉ có gió.
Nhưng Giyuu thấy tim mình...
đập lệch một nhịp.-Cùng lúc đó, tại Điệp PhủKanao đang lau bàn trà trong phòng.
Tay cô dừng lại khi nghe tiếng cười ngoài hiên.Tanjiro.Cậu vừa quay lại cùng Giyuu, đang giúp Aoi mang thuốc vào.Kanao bước ra.
Tanjiro nhìn thấy cô, bối rối cười."
À... chào...
ờ...
Tsuyuri-san phải không?"
Cô gật nhẹ.
Không nói gì.Một khoảng lặng."...Lần trước gặp, tôi chưa kịp cảm ơn.
Vì... em đã không bỏ rơi tôi khi tôi gục ngã trong kỳ tuyển chọn."
Cô ngẩng lên.
Đôi mắt to, vẫn không có biểu cảm, nhưng... không né tránh.Cô bước tới.
Đưa tay ra.
Trong lòng bàn tay là một chiếc kẹp tóc hình bướm."
Đây..."
- cô nói.
Một từ duy nhất.
Nhưng là lần đầu tiên Kanao chọn nói, không tung đồng xu.Tanjiro ngơ ngác.
"Cho tôi?"
Cô gật."
Cảm ơn em... thật đấy.
Em thật tốt."
Lần này, môi Kanao mím lại, nhưng... run run như sắp cười.-Ở một hành lang khácKanae đang tưới cây.
Sanemi đi ngang, không định dừng lại.
Nhưng rồi, anh nghe tiếng cô khe khẽ hát một đoạn dân ca cổ.
Tiếng hát không kỹ thuật, nhưng trong và dịu.
Lạ lùng thay, khiến tim anh dừng lại một nhịp."
Cô..."
- anh cất tiếng.
Kanae quay lại.
Mắt sáng rỡ."
Anh đến rồi à, Shinazugawa-san."
"...Đừng gọi tôi như thế."
"Vậy, Sanemi?"
"...Tùy."
Kanae cười.
"Tôi đang đợi anh.
Tôi có một cây trâm muốn nhờ sửa.
Anh giỏi dùng dao găm mà, đúng không?"
"...Tôi không phải thợ bạc."
"Nhưng anh từng nói, bàn tay anh có thể làm mọi thứ.
Tôi tin."
Sanemi gãi đầu.
Không hiểu vì sao mặt mình nóng bừng.Kanae quay đi, nhẹ nhàng như gió đầu hạ.
Còn Sanemi, vẫn đứng nguyên chỗ cũ... trái tim vừa lỡ một nhịp.-"Chỉ một khoảnh khắc.
Chỉ một ánh nhìn.
Và trái tim những người tưởng như khép chặt, lại bắt đầu mở ra..."

Hết chương 6