Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
408,392
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
398013266-256-k503113.jpg

Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Tác giả: NhuDuong255
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

🌸 TỰA TRUYỆN MỚI
"Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng"
(Beneath the Moonlight That Still Falls)
Vì dù máu từng chảy, mắt từng khô lệ, thì ánh sáng vẫn sẽ tìm đến người biết hy vọng.
💫 GIỚI THIỆU
Khi mặt trời lặn sau ngày định mệnh ấy, Tanjiro Kamado đã mất đi cả gia đình, chỉ còn lại em gái - người đang dần hóa quỷ.

Nhưng cậu không đơn độc.

Ở nơi nào đó trong tổ chức diệt quỷ, những con người cũng mang trong mình nỗi mất mát như Tanjiro vẫn đang tồn tại - chiến đấu, chịu đựng, và sống tiếp.

Đây là câu chuyện bắt đầu từ đau thương, nhưng không kết thúc trong tuyệt vọng.

Là hành trình trưởng thành của những trái tim từng bị bóng tối nhấn chìm -
Tomioka Giyuu, người luôn tin mình không xứng đáng được sống...

Kocho Shinobu, người luôn nở nụ cười sau cái chết của chị gái...

Kamado Tanjiro, người cõng cả nhân sinh chỉ để bảo vệ một em gái còn nhân tính...

Và những người khác - những cặp đôi tưởng chừng sẽ bị số phận chia lìa - sẽ học cách yêu, cách tha thứ, và cách tìm thấy nhau giữa đống tro tàn.

Một tiểu thuyết dài kỳ đan xen hành động, lãng mạn và chữa lành.

Vì đôi khi... chỉ một người đứng bên ta dưới ánh trăng, cũng đủ để ta sống tiếp.

 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 1 - Tuyết và Máu


🌸 📖 PHẦN 1: KHI ÁNH SÁNG CHƯA TỎACHƯƠNG 1Tuyết và MáuTuyết đã rơi suốt cả đêm.Trên sườn núi phủ trắng, một cậu bé chạy như thể linh hồn mình đang tan ra theo từng hơi thở.

Đôi dép rơm ướt sũng, máu loãng trộn với tuyết tạo thành những vệt dài đỏ thẫm.

Kamado Tanjiro không còn cảm nhận được cái lạnh - vì trái tim cậu đang cháy rụi."

Đừng... làm ơn..."

Cậu cầu khẩn trong đầu, như thể một điều ước vô thanh có thể xoay chuyển định mệnh.Nhưng định mệnh không nghe ai cả.Khi cậu đến nơi, căn nhà gỗ đã bị tàn sát.

Máu.

Những vết cắt.

Một cánh tay nhỏ vươn ra từ tấm chiếu.

Một cơ thể bé bỏng úp mặt xuống sàn gỗ lạnh.

Một người mẹ đã không còn nhịp thở.Tanjiro không còn khóc được.

Cậu run lên như một tờ giấy ướt, quỳ xuống, ôm lấy Nezuko - em gái duy nhất còn ấm.

Nhưng ánh mắt cô bé đã khác.

Thịt dưới làn da giật giật, răng nghiến ken két.

Cô không còn là người - ít nhất, là không hoàn toàn.-Cùng thời điểm ấy, ở một nơi khác...Trong một doanh trại y tế của Sát Quỷ Đội, Kocho Shinobu thay băng cho một bệnh nhân vừa mất tay phải vì quỷ.

Mùi thuốc khử trùng len lỏi trong không khí."

Cảm ơn Đại Nhân Kocho..."

- bệnh nhân lắp bắp."

Không cần gọi tôi như thế."

- Shinobu cười nhẹ.

"Tôi không phải người thích lên mặt."

Nụ cười của cô như ánh nắng mùa thu - dịu dàng, nhưng không ấm.

Chỉ là... giả.Sau khi rời phòng, cô đứng lại ở ban công gỗ, ngước nhìn bầu trời mù mịt tuyết trắng.

Tâm trí lại trôi về một đêm khác...

đêm Kanae chết trong vòng tay cô, miệng vẫn nói rằng "Tha thứ cho quỷ cũng là một lựa chọn, Shinobu à..."

"Lựa chọn?

Chị bị giết... và em phải lựa chọn?"

- cô từng gào lên như thế."

Vẫn còn nghĩ đến chuyện đó sao?"

Một giọng nói trầm trầm vọng sau lưng.Cô không quay lại, nhưng nhận ra ngay.

Tomioka Giyuu.

Đứng đó như một cái bóng, như thể sự hiện diện của anh là để xám màu mọi không gian."

Tôi không e sợ quá khứ.

Nhưng tôi biết cô chưa từng tha thứ cho nó."

- Giyuu nói tiếp.Shinobu bật cười.

"Anh nên làm thơ đấy."

"Tôi không giỏi điều đó."

"...Tôi biết."

Họ đứng bên nhau, không ai chạm vào ai.

Chỉ là... trong tuyết lạnh, sự im lặng ấy không còn đơn độc.-Trở lại với Tanjirou...Nezuko gầm lên.

Cậu che chắn, bảo vệ, không muốn đánh trả - vì cô vẫn là em gái cậu.

Và rồi...

Một thanh kiếm rạch qua không khí.

Một người đàn ông xuất hiện - đôi mắt lạnh như băng đá, nhưng lại ngập nỗi buồn.

Tomioka Giyuu."

Cậu không nên giữ lấy thứ đó.

Nó không còn là con người."

- anh nói, ánh mắt đặt lên Nezuko.Tanjiro hét lên, lao tới che chắn.

"Em ấy... là em tôi!

Đừng chạm vào em tôi!"

Giyuu khựng lại.

Trong khoảnh khắc đó... anh thấy mình.

Cũng từng hét lên như thế... khi mất Sabito và những người khác.

Và rồi anh quyết định tha cho hai anh em.

Một quyết định... không giống anh.

Nhưng cũng là khởi đầu của một điều gì đó - mà chính anh chưa hiểu rõ.Trên trời, tuyết vẫn rơi.

Máu và hơi thở hòa vào nhau.Nhưng có những tia sáng nhỏ, đang nhen lên - trong một đôi mắt nâu đỏ, một bàn tay sưng phồng, một thanh kiếm chưa kịp rút.

Và một nụ cười chưa bao giờ thật."

Khi tất cả chỉ còn lại máu và lạnh, thì ta sẽ tìm nhau... bằng ánh sáng."
📜 Hết chương 1
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 2 Người Mang Mặt Trời Trong Gió


🌕 CHƯƠNG 2Người Mang Mặt Trời Trong Gió"Có những người không bao giờ thật sự biến mất...

Họ chỉ ngủ yên trong lòng ta, và thức dậy mỗi khi gió thổi qua tên họ."

-Tanjiro đứng trên sườn núi, thở gấp.Mồ hôi nhỏ giọt xuống tuyết tan.

Hôm nay là ngày thứ mười bảy cậu tập cùng Urokodaki.

Tay đau, vai rách, có hôm không ăn nổi.

Nhưng cậu không dừng lại.Bởi vì Nezuko vẫn chưa tỉnh.Cô bé ngủ trong căn phòng nhỏ suốt nhiều ngày qua - một giấc ngủ kỳ lạ.

Nhưng hơi thở vẫn đều, đôi má dần có lại sắc hồng.

Tanjiro biết... mình phải mạnh hơn.

Không để mất thêm ai nữa.-Trong lúc đó, ở một ngôi làng nhỏ phía Tây Nam.Sát Quỷ Đội nhận được tin báo: nhiều xác chết bị rút cạn máu, mất tích vào ban đêm.

Làng vốn hiền hòa, giờ nửa đêm chẳng ai dám ra khỏi nhà.Ubuyashiki Kaguya lệnh cho hai trụ cột: Giyuu và Shinobu đến điều tra.-Giyuu không phản đối.

Anh chẳng bao giờ làm vậy.

Shinobu thì... mỉm cười."

Thật thú vị.

Tôi cứ tưởng Ubuyashiki-sama biết tôi không thích đi cùng cá mập chết trôi."

"Ta không thích cãi nhau."

"Ara~ara~, may quá.

Tôi thì thích trêu chọc."

- cô chớp mắt, môi cong nhẹ.Họ lên đường ngay đêm hôm đó.

Lặng lẽ, như hai dòng nước trái chiều chảy song song.

Nhưng chính vì thế, họ không thể rẽ mất nhau được.-Hồi tưởng - Hai năm trướcTrăng sáng.Một cơn gió lạnh thổi qua vườn hoa nhà Kocho.Kanae - chị gái Shinobu - ngồi yên trên chiếc băng đá, đôi mắt mơ màng nhìn trời."

Chị đang nghĩ gì?"

- Shinobu hỏi."

Không nghĩ gì cả.

Chỉ là thấy đêm nay... yên bình."

"Yên bình?"

- Em gái cô bật cười.

"Chị biết là có quỷ xuất hiện gần đây không?"

"Biết chứ.

Nhưng Shinobu này, em có thấy không?

Có những đêm yên bình đến lạ.

Và nếu ta chỉ mải nghĩ đến chiến đấu... ta sẽ quên mất cách mỉm cười."

-Đêm hôm đó, Doma đã phục kích họ.

Kanae bị thương nặng, tưởng như đã chết.

Nhưng cô được cứu kịp thời bởi...

Himejima Gyomei, người tình cờ có mặt gần đó.

Tuy sống sót, Kanae rơi vào hôn mê hơn nửa năm.

Khi tỉnh lại, cô yếu đi nhiều, và không còn là Trụ Cột nữa.

Nhưng nụ cười... vẫn không đổi.Shinobu không kể lại chuyện ấy với ai - vì đó là vết thương cô cất sâu nhất.-Trở lại hiện tại...Trong ngôi làng có quỷ, Giyuu và Shinobu rải độc dụ quỷ ra khỏi ổ.

"Anh nghĩ lần này là loại quỷ nào?"

- cô hỏi."

Không biết."

- Giyuu đáp."

Anh luôn không biết."

"Nhưng ta biết cách bảo vệ cô."

Câu nói ấy khiến Shinobu khựng lại."...Cái gì cơ?"

"Ta sẽ không để ai chết lần nữa.

Kanae, Sabito, Makomo... quá đủ rồi."

Cô nhìn anh, và lần đầu tiên, cảm thấy giọng nói ấy... không chỉ là lạnh lùng.

Nó mang theo một nỗi day dứt quá thật."

Được rồi.

Hôm nay tôi sẽ không trêu ngươi nữa."

- cô khẽ nói.

"Nhưng chỉ hôm nay thôi đấy."

-Đêm buông xuống.

Một con quỷ xuất hiện, khát máu.

Shinobu lao tới đầu tiên, như thường lệ - nhanh, chính xác.

Giyuu kề sau, như bóng lưng không thể thiếu.Họ phối hợp không cần nói một lời.

Khi thanh kiếm của cô không đủ mạnh để chém đầu, anh luôn là người kết thúc.

Nhưng cô không giận - bởi vì khi anh ở đó, cô có thể ngừng tự chiến đấu một mình.Sau trận chiến, khi họ đứng bên đống tro tàn của con quỷ, Shinobu thở nhẹ."

Anh thật sự đã thay đổi."

"Không.

Ta chỉ..."

Anh ngập ngừng.

"...muốn giữ ai đó ở lại."

Cô không đáp.

Nhưng lần đầu tiên, thay vì mỉm cười... cô chỉ im lặng - một sự im lặng thật lòng.Trên trời, trăng tròn và sáng.

Và ở một nơi xa, Kanae đang ngồi ngoài hiên nhà Kocho, ánh mắt dõi về phía nam.

"Em gái mình... cuối cùng cũng có người để dựa vào rồi nhỉ?"

- cô thầm thì.

Tay nắm chặt một bức thư viết dở - chưa gửi cho ai, nhưng là lời cảm ơn cho một người... có mái tóc trắng bờm sư tử."

Yêu không phải là cứu rỗi.

Nhưng yêu, là điều duy nhất khiến người ta muốn sống sót."

📜 Hết chương 2
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 3 Ánh Mắt Không Bao Giờ Gục Ngã


📖 PHẦN 1: KHI ÁNH SÁNG CHƯA TỎACHƯƠNG 3Ánh Mắt Không Bao Giờ Gục Ngã"Đôi mắt đó... dù ướt lệ, vẫn chưa từng mất đi sự dịu dàng."

-Tanjiro đứng trước tảng đá khổng lồ.

Mồ hôi nhỏ giọt từ cằm xuống đất đá, hòa vào từng nhịp thở gấp gáp.Đã ba tháng kể từ ngày cậu bắt đầu rèn luyện cùng Urokodaki.Thanh kiếm gỗ vung lên, lần thứ một ngàn.Tảng đá không vỡ.

Nhưng một điều gì đó khác đã rạn nứt - không phải đá, mà là ranh giới giữa một cậu bé ngây thơ và một chiến binh đang thành hình.-Trong những ngày cuối cùng ở núi Sagiri, Tanjiro gặp họ - Sabito và Makomo.Không ai nói cho cậu biết rằng họ đã chết.

Cậu chỉ nghĩ họ là những người bạn cùng tập luyện.

Sabito nghiêm khắc, Makomo dịu dàng.

Hai người ấy là tấm gương phản chiếu giấc mơ dang dở của Giyuu - và giờ, trao lại nó cho Tanjiro.Khi tảng đá vỡ, là lúc Sabito biến mất trong gió.Tanjiro quỳ gối, nước mắt lăn dài."

Em sẽ không quên anh."

-Một tuần sau, Kỳ sát hạch cuối cùng bắt đầu.Ngọn núi Fuji rợp hoa tử đằng, nhưng bên dưới là máu và răng nanh.

Tanjiro bước vào... cùng với những người sẽ thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi.-Ở nơi khác, Sát Quỷ Đội tụ họp lần đầu sau nhiều tháng.Tất cả Trụ Cột hiện diện.Giyuu khoanh tay đứng xa, như mọi khi.

Shinobu vừa kiểm tra mạch cho Mitsuri vừa... giả vờ không quan tâm anh ta.Sanemi đứng cạnh Obanai, chẳng thèm che giấu sự chán nản.

"Lại họp vô nghĩa."

- Sanemi lẩm bẩm.

"Ít nhất anh còn sống để than phiền."

- Mitsuri nói, tay vỗ vỗ đầu rắn Kaburamaru của Obanai.Tuy thế, trong số tất cả... chỉ có một người không hiện diện: Kanae.Không phải vì cô đã chết, mà vì cô vẫn chưa đủ sức khỏe để quay lại chiến đấu.Shinobu lặng lẽ nhìn chỗ trống bên trái mình - nơi lẽ ra chị cô phải ngồi.-Cảnh chuyển - nơi khác, trong tuyển chọn cuối cùngTanjiro chạy xuyên rừng, tránh né quỷ.

Nezuko vẫn ngủ trong hộp gỗ sau lưng.

Trong một khoảnh khắc, cậu nghe thấy tiếng la thất thanh.Cậu lao tới.

Một cô gái với mái tóc đen buộc lệch đang chiến đấu với một con quỷ.

Mắt cô mở to, nhưng không bỏ chạy.Cô là...

Kanao Tsuyuri.Tanjiro lao vào giúp, không chút đắn đo.

Cô quay sang nhìn cậu - ánh mắt vô cảm nhưng sâu thẳm.Lần đầu tiên trong đời, Kanao thấy có ai đó...

đặt tính mạng để bảo vệ một người không quen biết.-Con quỷ bị tiêu diệt.

Tanjiro gục xuống thở dốc.

Kanao vẫn đứng im, bàn tay nắm đồng xu trong túi - như đang tự hỏi liệu... có nên nói cảm ơn không.Không.

Cô không nói gì.Tanjiro cười.

"Không sao đâu.

Miễn em ổn là được rồi."

Lúc ấy, cô không biết vì sao mình lại đặt tay lên ngực - nơi tim đập nhanh hơn mọi khi.-Lần đầu gặp gỡ không cần nói gì cả.

Nhưng trái tim... thì đã lên tiếng từ lâu rồi.

-📜 Hết chương 3
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 4 Dưới Cánh Hoa Tử Đằng


.📖 PHẦN 1: KHI ÁNH SÁNG CHƯA TỎACHƯƠNG 4Dưới Cánh Hoa Tử Đằng"Có những nơi người ta gọi là nhà...

Nhưng cũng có người, chỉ cần họ mỉm cười, ta biết rằng mình đang được trở về."

-Những cánh hoa tử đằng rơi chậm trong gió.Tanjiro cúi đầu nhận thanh kiếm Nichirin từ thợ rèn.

Tay run lên vì xúc động, không phải vì màu sắc, mà vì... cuối cùng, cậu đã thực sự trở thành kiếm sĩ.Nezuko vẫn chưa tỉnh, nhưng cậu tin... cô đang lắng nghe tất cả.-Sau kỳ tuyển chọn, tất cả kiếm sĩ mới được đưa về nơi chăm sóc đặc biệt - Điệp Phủ.Đó là lần đầu tiên Tanjiro đặt chân đến nơi mà sau này, sẽ trở thành mái nhà thứ hai của cậu.-Tại Điệp Phủ:Không khí ở đây thơm mùi thảo dược, ấm cúng và đầy nữ tính.

Từ xa, Tanjiro đã nghe giọng nói vui vẻ, lanh lảnh nhưng hơi...

đanh đá:"Lại thêm mấy đứa mảnh như tàu lá chuối!

Kiếm sĩ gì mà yếu thế này!"

Aoi Kanzaki, y tá học việc, vừa quấn băng vừa lườm nguýt những người mới đến.

Tanjiro vội cúi đầu chào.

"Xin lỗi vì đã làm phiền!"

"Không sao, miễn là cậu không gây thêm rắc rối!"

- Aoi phùng má nói.-Bỗng một bóng áo Haori trắng tím bước vào.Kocho Shinobu.Cô đứng đó, tay cầm bảng bệnh, mắt lướt qua từng người.Khi ánh mắt chạm đến Tanjiro, cô hơi nhướng mày.

"Ồ, trông cậu có vẻ... sống sót tốt hơn tôi tưởng."

Tanjiro ngớ người.

"Tôi... xin lỗi?"

"Không, đừng xin lỗi.

Cậu sống là tốt rồi."

- Shinobu cười dịu.

"Mắt cậu... vẫn chưa bị tắt lửa."

Tanjiro không hiểu hết ý cô, nhưng trong lòng thấy ấm lên.-Ở hành lang khác...Tomioka Giyuu vừa đến nơi.

Anh không thích Điệp Phủ - quá ồn ào, quá nhiều tiếng cười, quá...

"sáng".Ubuyashiki-sama đã yêu cầu anh làm điều anh ghét nhất:"Giyuu, từ giờ... con hãy theo dõi Kamado Tanjiro.

Con bé Nezuko... là một trường hợp đặc biệt.

Ta tin tưởng con nhất."

"Ta không giỏi dạy dỗ."

- Giyuu nói."

Không cần dạy.

Chỉ cần con không bỏ rơi cậu bé như đã bỏ rơi chính con là đủ."

Giyuu không cãi được.

Như thường lệ.-Tanjiro thấy Giyuu bước vào, lập tức cúi đầu thật sâu.

"Cảm ơn anh vì đã tha cho em và Nezuko hôm đó!"

"...Ừ."

"Em sẽ không làm anh thất vọng!

Em sẽ bảo vệ Nezuko, và... em sẽ không chết!"

"...Ừ."

Shinobu đi ngang qua, bật cười.

"Anh thật tuyệt vời với vai trò truyền cảm hứng, Tomioka-san."

"Tôi không cố ý."

- Giyuu đáp, vẫn luôn là câu đó.-Và rồi... một cánh cửa mở ra.Tiếng guốc gỗ chạm nhẹ lên nền gạch.Một người phụ nữ tóc dài, ánh mắt dịu dàng như suối mùa xuân, tay cầm khay trà.Kanae Kocho."

Em gái tôi có đâm chọt ai chưa?"

- cô mỉm cười, giọng nhẹ như gió thổi qua cánh hoa.Shinobu sững người.

"K...

Kanae?"

Tanjiro ngơ ngác.

Giyuu hơi giật mình - một thoáng, rất nhẹ, không ai nhận ra.

Chỉ có ánh mắt anh - vốn quen chìm trong u uẩn - bỗng thoáng sáng lên một chút."

Chị...

đã khoẻ hơn rồi sao?"

- Shinobu bước tới, giọng nhỏ đi."

Chưa hẳn.

Nhưng em nói em muốn chị sống, nên chị cố gắng sống."

- Kanae cười.

"Cả việc... muốn xem em có yêu ai chưa."

Shinobu đỏ mặt, quay ngoắt đi.

"Chị về phòng đi!

Nghỉ ngơi vào!"

"Chị sẽ nghỉ, nhưng mà..."

Kanae dừng lại trước mặt Giyuu.

"Anh là Tomioka Giyuu, phải không?"

"Phải."

"...Em gái tôi hay nhắc về anh lắm đấy."

Giyuu nhìn cô, không nói gì.

Chỉ là... trong lòng anh, một cảm giác rất xa lạ vừa len lỏi vào.

Gần như...

ấm áp.-Giữa hoa tử đằng rơi như mưa, những người tưởng như tan vỡ đã bắt đầu chạm mặt nhau.

Có lẽ, số phận không chỉ buộc họ chiến đấu... mà còn buộc họ tìm thấy nhau.

📜 Hết chương 4
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 5 Giấc Mơ Của Người Chưa Bao Giờ Ngủ Yên


📖 PHẦN 1: KHI ÁNH SÁNG CHƯA TỎACHƯƠNG 5Giấc Mơ Của Người Chưa Bao Giờ Ngủ Yên"Có những người sống rất lâu... nhưng chưa từng thực sự sống.

Và rồi, họ gặp một người khiến họ muốn thử sống một lần cho đúng nghĩa."

-Mặt trời lên chậm trên mái Điệp Phủ.Tanjiro xếp lại hộp gỗ đựng Nezuko sau lưng, mắt ánh lên vẻ quyết tâm.

Hôm nay là nhiệm vụ đầu tiên của cậu - được đi cùng Tomioka Giyuu."

Anh Giyuu..."

- cậu vừa nói vừa rảo bước theo sau - "Em sẽ học hỏi tất cả từ anh!"

"...Ta không giỏi truyền dạy."

- Giyuu đáp, vẫn bước đều."

Nhưng anh đã cứu mạng em.

Nên em tin anh."

Giyuu không nói nữa.

Nhưng khóe môi anh... thoáng cong nhẹ.

Rất nhẹ.

Không ai nhìn thấy.

Nhưng Shinobu thì nhìn thấy.Cô đứng trên tầng hai, nhìn theo hai bóng lưng rời khỏi viện.

"Người như anh mà cũng biết mỉm cười ư, Tomioka-san?"

- cô lẩm bẩm.

Rồi quay đi, tay siết nhẹ chiếc khăn tay màu tím chị gái từng thêu.-Cùng lúc đó - tại Tổng hành dinh Sát Quỷ ĐộiGió thổi nhẹ qua hàng cây phong.Sanemi Shinazugawa dựa lưng vào cột gỗ, mắt nhắm hờ.

Đôi mắt ấy, luôn mang vẻ nổi loạn và bất cần, giờ lại có vẻ gì đó...

đang trốn chạy."

Shinazugawa."

- Một giọng nói quen thuộc cất lên.Sanemi mở mắt.

Và đứng trước mặt anh, với nụ cười dịu dàng đến mức đau lòng là - Kanae Kocho.Thời gian như dừng lại một nhịp."...Cô..."

- Sanemi lắp bắp.

"Cô... không chết?"

"May là không.

Anh thất vọng à?"

- Kanae vẫn cười, nhưng mắt không rời gương mặt anh."

Không..."

- Anh nhìn xuống.

Lần đầu tiên, người như Sanemi không biết phải nói gì."

Lần cuối gặp nhau, tôi nhớ anh có nói: 'Nếu cô chết, tôi sẽ không tha cho lũ quỷ nào nữa'."

"..."

"Vậy, tôi đã giữ lời.

Còn anh thì sao?

Anh đã sống thế nào?"

Sanemi quay mặt đi.

Giọng khàn.

"Giết hết những thứ cản đường.

Giống như trước khi biết cô là ai."

Kanae bước một bước gần hơn.

"Anh không cần giữ vẻ hung hăng ấy với tôi, Sanemi.

Tôi không đến để nhắc anh quá khứ."

Anh ngẩng lên, nhìn cô chằm chằm."...Vậy cô đến để làm gì?"

Kanae mỉm cười.

"Để nói rằng - tôi vẫn còn sống.

Và tôi muốn bắt đầu sống tiếp, với những người còn sống."

Gió khẽ cuốn qua, tóc cô bay nhẹ.

Sanemi đứng yên.

Và lần đầu tiên... trong ánh mắt người từng bị cả thế giới ghét bỏ ấy, hiện lên một chút gì đó... rất người.-Tại một sân nhỏ trong Điệp Phủ.Kanao ngồi xếp hoa khô.

Đôi mắt trống rỗng như mọi khi.Aoi bước tới, đặt giỏ thuốc xuống.

"Này, hôm nay không cãi nhau với ai à?"

Kanao lắc đầu.Aoi thở dài.

"Cậu phải học cách nói chuyện đi chứ."

Kanao móc trong túi ra... một đồng xu.

Cô nhìn nó, rồi khẽ nắm chặt lại.

Không tung lên.

Không quyết định bằng số.Hôm nay, cô muốn tự mình nghĩ.

Và trong đầu cô, không hiểu vì sao... lại hiện lên hình ảnh một nụ cười ngốc nghếch, ấm áp của cậu bé đã từng cứu cô.

Kamado Tanjiro.-Cảnh chuyển - trong rừng sâuGiyuu và Tanjiro đang điều tra một ngôi làng bị quỷ tấn công.

Dấu vết máu loang, nhưng kỳ lạ là không có xác chết.Giyuu đứng im, mắt quan sát.

"Quỷ này không ăn thịt.

Chỉ lấy máu.

Có vẻ là loài thu thập cho ai đó."

"Cho Muzan?"

- Tanjiro hỏi.Giyuu không trả lời.

Nhưng ánh mắt anh... sắc lạnh.Đêm xuống.

Họ phục kích.

Một con quỷ xuất hiện.

Tanjiro lao lên theo bản năng - nhưng suýt trúng đòn.

Một nhát kiếm cắt ngang - Giyuu đỡ hộ."

Đừng để cảm xúc lấn át lý trí."

- anh lạnh lùng.Tanjiro gật đầu.

Nhưng trong mắt cậu... không phải là sợ.

Mà là niềm tin tuyệt đối."

Em sẽ không để mình chết.

Em còn phải sống để bảo vệ Nezuko.

Và để... trở thành người như anh."

Giyuu khựng lại.

Không ai... từng nói vậy với anh.

Không ai từng muốn giống một kẻ như anh.Anh nhìn Tanjiro - và trong khoảnh khắc đó, lòng anh nhẹ đi một phần gánh nặng.-Mỗi người mang một vết thương riêng.

Nhưng đôi khi, chỉ một ánh mắt, một câu nói... cũng đủ khâu lại điều đã rách.

📜 Hết chương 5
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 6 Chạm Vào Trái Tim, Dù Chỉ Một Lần


📖 PHẦN 1: KHI ÁNH SÁNG CHƯA TỎACHƯƠNG 6Chạm Vào Trái Tim, Dù Chỉ Một Lần"Có những con người sống quá lâu trong lớp mặt nạ đến mức quên mất...
trái tim họ đã từng biết rung động."

-Điệp Phủ vào sáng sớm mang một vẻ thanh bình hiếm có.Nắng rải nhẹ lên mái hiên, nơi những cánh hoa rơi lác đác từ cây tử đằng cổ thụ.

Tiếng guốc gỗ nhịp nhàng vang lên giữa không gian yên tĩnh - đó là Shinobu, theo sau là Aoi đang ôm giỏ thuốc."

Hôm nay có báo về thêm ba nạn nhân làng bên cạnh."

- Aoi nói, thở nhẹ."

Ừ.

Chúng ta phải đi sớm."

- Shinobu đáp, mắt không rời quyển ghi chép.

Giọng cô trầm và đều, không mang theo nụ cười thường thấy."

Shinobu-san..."

- Aoi bỗng dừng bước.

"Hử?"

"...Hôm nay chị không cười."

Shinobu im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng trả lời:
"Vì tôi đang nghĩ về một người không biết cách cười."

-Tại vùng núi giáp biên, sau một đêm giao chiếnTanjiro ngồi trên phiến đá, thở dốc, mồ hôi ướt cả tóc gáy.

Vết xước dài trên cánh tay khiến cậu đau nhói.

Nhưng cậu cố gắng không kêu.Giyuu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

Anh lấy miếng băng trắng, bắt đầu băng vết thương cho Tanjiro.

"Tôi... tôi có thể tự làm được mà."

- Tanjiro nói nhỏ."

Im đi."

- Giyuu vẫn tập trung.

Bàn tay anh vững nhưng chai sần.

Máu rớm ra từ vết cắt trên lòng bàn tay - do anh đỡ đòn cho cậu khi nãy."

Anh... anh cũng bị thương rồi kìa!"

"Tôi ổn."

Dứt khoát.

Không muốn bàn cãi.Nhưng Tanjiro không nói gì thêm, chỉ nhìn anh - không phải bằng ánh mắt của một người mang ơn, mà là ngưỡng mộ.

Một sự ngưỡng mộ làm Giyuu thấy bối rối hơn cả vết chém.-Shinobu và Aoi đến nơi vừa lúc hai người sắp rời đi."

Ara~ara~, ai đây?

Trụ cột vĩ đại của chúng ta lại đang làm bác sĩ à?"

Giọng Shinobu nhẹ như gió, nhưng không giấu được sự tinh ý.Giyuu đứng dậy, quay đi.

"Tôi chỉ băng lại thôi."

"Và để tay mình rớm máu?"

- cô bước lại gần, lấy hộp thuốc từ tay Aoi.

"Đưa đây.

Để tôi."

Giyuu muốn từ chối, nhưng cô đã nắm lấy tay anh.

Bàn tay nhỏ, mảnh, nhưng đầy sức mạnh.

Ánh mắt cô nhìn anh lúc ấy - không còn là giễu cợt, mà là... lo lắng thật lòng."

Anh nghĩ mình có thể mãi chiến đấu như thể mình không còn gì để mất sao?"

- Shinobu thì thầm.Giyuu không đáp."

Vậy thì ít nhất...

để tôi ở đây, khi anh ngã."

Câu nói đó, dường như không ai nghe - chỉ có gió.

Nhưng Giyuu thấy tim mình...

đập lệch một nhịp.-Cùng lúc đó, tại Điệp PhủKanao đang lau bàn trà trong phòng.

Tay cô dừng lại khi nghe tiếng cười ngoài hiên.Tanjiro.Cậu vừa quay lại cùng Giyuu, đang giúp Aoi mang thuốc vào.Kanao bước ra.

Tanjiro nhìn thấy cô, bối rối cười."

À... chào...

ờ...

Tsuyuri-san phải không?"

Cô gật nhẹ.

Không nói gì.Một khoảng lặng."...Lần trước gặp, tôi chưa kịp cảm ơn.

Vì... em đã không bỏ rơi tôi khi tôi gục ngã trong kỳ tuyển chọn."

Cô ngẩng lên.

Đôi mắt to, vẫn không có biểu cảm, nhưng... không né tránh.Cô bước tới.

Đưa tay ra.

Trong lòng bàn tay là một chiếc kẹp tóc hình bướm."

Đây..."

- cô nói.

Một từ duy nhất.

Nhưng là lần đầu tiên Kanao chọn nói, không tung đồng xu.Tanjiro ngơ ngác.

"Cho tôi?"

Cô gật."

Cảm ơn em... thật đấy.

Em thật tốt."

Lần này, môi Kanao mím lại, nhưng... run run như sắp cười.-Ở một hành lang khácKanae đang tưới cây.

Sanemi đi ngang, không định dừng lại.

Nhưng rồi, anh nghe tiếng cô khe khẽ hát một đoạn dân ca cổ.

Tiếng hát không kỹ thuật, nhưng trong và dịu.

Lạ lùng thay, khiến tim anh dừng lại một nhịp."

Cô..."

- anh cất tiếng.

Kanae quay lại.

Mắt sáng rỡ."

Anh đến rồi à, Shinazugawa-san."

"...Đừng gọi tôi như thế."

"Vậy, Sanemi?"

"...Tùy."

Kanae cười.

"Tôi đang đợi anh.

Tôi có một cây trâm muốn nhờ sửa.

Anh giỏi dùng dao găm mà, đúng không?"

"...Tôi không phải thợ bạc."

"Nhưng anh từng nói, bàn tay anh có thể làm mọi thứ.

Tôi tin."

Sanemi gãi đầu.

Không hiểu vì sao mặt mình nóng bừng.Kanae quay đi, nhẹ nhàng như gió đầu hạ.

Còn Sanemi, vẫn đứng nguyên chỗ cũ... trái tim vừa lỡ một nhịp.-"Chỉ một khoảnh khắc.

Chỉ một ánh nhìn.

Và trái tim những người tưởng như khép chặt, lại bắt đầu mở ra..."

📜 Hết chương 6
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 7 : Trái Tim Không Được Gọi Tên


📖 PHẦN 1: KHI ÁNH SÁNG CHƯA TỎACHƯƠNG 7Trái Tim Không Được Gọi Tên"Có những cảm xúc không thể gọi thành tên...

Vì chỉ cần thốt ra, ta sẽ không thể giả vờ bình thản nữa."

-Tanjiro thức dậy sớm.

Rất sớm.

Trời còn chưa sáng hẳn, nhưng cậu đã vác hộp gỗ đựng Nezuko lên vai, chuẩn bị tập luyện."

Cậu dậy sớm làm gì?"

- Aoi lườm.

"Để trở nên mạnh hơn ạ!"

"Bớt hét lớn lại.

Người khác còn đang ngủ."

- cô gắt, nhưng mặt hơi đỏ.
(Một phần vì tức, một phần vì... ai đó dậy sớm tập luyện mà mặt vẫn cười toe.)-Bỗng...RẦM!Một cái bóng lớn đâm sầm vào Tanjiro từ phía sau.

Cả hai lăn xuống bậc thềm."

OWWW!

Đầu tôi!

Cái trán đó làm bằng đá à?!"

Inosuke Hashibira xuất hiện - với đầu heo quen thuộc."

CẬU LÀ AI?!

CÓ PHẢI LÀ TÊN MẠNH NHẤT Ở ĐÂY KHÔNG?!"

- Inosuke hét, tay chỉ vào Tanjiro."

A... tôi là Tanjiro, và không, tôi không mạnh nhất..."

- cậu lắp bắp."

Tốt!

Vậy thì ĐẤU VỚI TA MAU!"

"Khoan đã đã đã!

Em tôi đang ngủ trong hộp..."

"Càng tốt!

Ta sẽ đánh bại cả hai!"

-Inosuke lao tới.

Tanjiro né.

Aoi hét lên:"NGƯỜI ĐÂU!

NGĂN CÁI TÊN ĐỘNG VẬT NÀY LẠI GIÚP TÔI!!"

Trong lúc hỗn loạn đó, Zenitsu xuất hiện."

AAAAAA!

QUÁ ỒN ÀO!

TÔI KHÔNG CHỊU ĐƯỢC MẤY THẰNG MANH ĐỘNG!!"

- cậu hét.Rồi... thấy Nezuko vừa mở hé cửa hộp.Cậu như hóa đá.

Rồi... bốc khói."

CÔ ẤY TỈNH RỒI...

CÔ ẤY THẬT ĐÁNG YÊU...

TÔI SẼ CƯỚI CÔ ẤY...!"

Giyuu và Shinobu đứng trên hành lang tầng hai, nhìn xuống."...Tôi thấy hơi mệt."

- Shinobu thở dài."

Còn tôi thấy... hỗn loạn."

- Giyuu gật nhẹ."

Chắc phải đốt toàn bộ viện rồi xây lại."

- cô nói tỉnh bơ."

Đốt cả người luôn không?"

- Giyuu hỏi."...Ý kiến hay đấy."

-Sau khi dọn dẹp xong chiến trườngMitsuri và Obanai xuất hiện."

Shinobu-chan!"

- Mitsuri reo, chạy tới ôm chầm lấy cô bạn.

"Chị có tin gì quan trọng từ Tổng Bộ!"

Obanai theo sau, tay vẫn ôm Kaburamaru.

"Có quỷ tập trung gần núi Natagumo."

Shinobu cau mày.

"Chẳng phải lần trước đã dọn sạch khu vực đó rồi sao?"

"Lũ mới.

Và có dấu hiệu của một con quỷ cấp cao."

- Obanai nghiêm giọng.Tanjiro đứng dậy ngay: "Cho em đi cùng!"

Zenitsu chắp tay quỳ: "KHÔNG!!

ĐI NGUY HIỂM!

EM MUỐN Ở LẠI VỚI NEZUKO-CHAN!!!"

Inosuke: "Đi chứ!

MÚA KIẾM NÀO!!"

Giyuu quay sang Shinobu: "Chúng ta sẽ đi?"

"Có vẻ vậy.

Nhưng..."

- cô nhìn sang Tanjiro và nhóm.

"Tôi nghĩ... ta nên dẫn theo vài 'kẻ hỗn độn' này.

Cho chúng trải nghiệm thật sự."

"Cô chắc chứ?"

Shinobu cười - nhẹ, sắc và rất "Kocho"."

Tôi chắc.

Và tôi cũng muốn xem... ai sẽ khóc trước."

-Lần đầu tiên, nhóm Tanjiro, Zenitsu, Inosuke cùng các Trụ Cột Shinobu, Giyuu, Mitsuri và Obanai... chuẩn bị bước vào nhiệm vụ lớn đầu tiên.

Một núi đầy bí ẩn.

Một lũ quỷ chưa lộ mặt.

Và những trái tim... chưa biết mình đang dần xích lại gần nhau.

📜 Hết chương 7
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 8 Núi Nhện Và Những Bí Mật


🌸📖 PHẦN 2: GIỮA LƯỠI KIẾM VÀ TRÁI TIMCHƯƠNG 8Núi Nhện Và Những Bí Mật“Có người vì nghĩa vụ mà chiến đấu.

Nhưng cũng có người, chỉ cần thấy một người khác đang đau… là không thể đứng yên.”
—Bầu trời âm u, sương mù dày đặc như muốn nuốt trọn cả rừng cây.

Cánh rừng dưới chân núi Natagumo yên tĩnh một cách đáng sợ.Tanjiro chỉnh lại hộp gỗ sau lưng, nơi Nezuko đang ngủ.

“Inosuke, đừng chạy trước!”

“LÀM GÌ TA THÈM NGHE!!” – Inosuke hét, phi thân thẳng lên cây.

Zenitsu bám lấy Tanjiro như con vắt bám chân người.“KHÔNG!

TÔI NGHE ĐƯỢC TIẾNG…

TIẾNG QUÁI VẬT!

TÔI MUỐN VỀ!!!”

“Cậu còn chưa leo lên núi nữa…” – Tanjiro đỡ trán.—Phía sau nhóm, Shinobu bước đều, chiếc haori trắng tím phất nhẹ theo gió.

Giyuu đi bên cạnh, im lặng như thường lệ.“Đừng nói là anh đang căng thẳng nhé, Tomioka-san?” – Shinobu liếc nhẹ.“Tôi không.”

“Căng thẳng vì sợ nhện, hay vì đi cạnh tôi?”

Giyuu liếc cô.

“…Không trả lời.”

“Ồ?

Vậy là có nghĩ đến?” – Shinobu cười khẽ.“Cô thật ồn ào.”

“Tôi là người duy nhất nói chuyện với anh trong 3 năm qua đấy.” – cô cười càng rạng rỡ hơn.Giyuu im bặt.

Không biết phản bác kiểu gì.—Ở một hướng khác, Mitsuri reo vui:
“Obanai-kun, anh thấy không khí ở đây thật… kỳ lạ nhưng thú vị nhỉ~?”

Obanai nhìn cô, rắn Kaburamaru quấn quanh cổ.

“Không khí đây toàn xác chết.

Cô nên cẩn thận.”

“Vậy anh ở gần em, bảo vệ em nha~?”

“…Tôi vẫn đang đi cạnh cô.”

“Á, anh thật dịu dàng~!”

Obanai quay đi, nhưng tai đỏ bừng.—Trên đỉnh núiCả nhóm chia ra điều tra.

Tanjiro đi cùng Inosuke.

Giyuu – Shinobu làm cặp.

Zenitsu… thì lạc.“TÔI BỊ BỎ LẠI!!!

AAAA!!!” – Zenitsu gào thảm thiết.

“NEZUKO-CHAAAAN, CHỜ ANH!!” – rồi lao như tên bắn vào rừng.…Trực tiếp bị nhện đuổi.“AAAAAA!

CHÂN NÓ NHANH HƠN CẢ NỖI ĐAU!!”

Một con nhện khổng lồ đuổi sát gót.Zenitsu trèo lên cây.

Rồi… cây gãy.

Rơi trúng đầu một quỷ nhện.Cả hai ngã xuống, Zenitsu cứng người.“…Đến lúc phát sáng rồi.” – cậu thì thào.

Mắt nhắm lại.

Tia chớp xẹt qua rừng.—Ở khu vực phía tây núiTanjiro cùng Inosuke đang đối đầu với một con quỷ điều khiển dây tơ.

Tanjiro nói: “Chặt dây nối với thân chủ là cách duy nhất!”

“VẬY TA CHẶT LUÔN CÁI CÂY!!!” – Inosuke rống lên.“KHÔNG!

ĐÓ KHÔNG PHẢI Ý TÔI!!!”—Ở một hướng khác, Giyuu đang chiến đấu với một con quỷ mạnh, cánh tay dính độc.Shinobu lao tới, mắt ánh lên sự nghiêm túc.

“Lùi lại!

Tôi sẽ xử lý nó!”

“Không cần.” – Giyuu nói, vẫn cố đứng vững.“Anh bị trúng độc rồi.

Anh định gục chết trước mặt tôi à?”

“Chết thì tốt.”

“…”

Shinobu siết chặt thanh kiếm.Rồi… quát lần đầu trong đời:“VẬY THÌ SỐNG CHO TÔI XEM!”

Giyuu khựng lại.Quỷ nhân cơ hội lao lên.

Shinobu xoay người, xuyên thẳng mũi kiếm độc vào cổ nó, tiêu diệt trong một đòn.Cô đứng đó, thở dốc.“Tôi không thích thấy anh… biến mất.” – cô thì thầm.

Giyuu quay mặt đi, tai hơi ửng đỏ.

“…Tôi không định chết hôm nay.”

“…Tốt.”—Trong rừng, Tanjiro tiếp tục tiến sâuKhi đang chiến đấu, một bóng dáng nhỏ lao tới chặn đòn từ phía sau cậu.“Cẩn thận.”

Kanao.Cô cầm kiếm chắn cho Tanjiro, tóc bay nhẹ trong gió.“Kanao-san?

Sao em lại ở đây?”

Cô không đáp.

Rút kiếm.

Lao lên chém thẳng quỷ đang tấn công.

Động tác mềm như cánh bướm nhưng nhanh như chớp.Tanjiro sững sờ nhìn.

“Em mạnh thật đấy…”

Kanao liếc sang.

Mặt không biểu cảm.

Nhưng môi khẽ mím.“Lúc nãy… anh gọi em là ‘em’.”

“À… xin lỗi, tôi quen miệng…”

“…Không sao.” – cô đáp, lần đầu… tự trả lời không cần đồng xu.—Một núi đầy bẫy rập.

Một đêm đầy nguy hiểm.

Nhưng giữa ranh giới sống chết, những mối dây vô hình… bắt đầu gắn kết.
📜 Hết chương 8
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 9 Vì Ai Mà Ta Vẫn Còn Đứng Ở Đây


📖 PHẦN 2: GIỮA LƯỠI KIẾM VÀ TRÁI TIMCHƯƠNG 9Vì Ai Mà Ta Vẫn Còn Đứng Ở Đây“Khi ta không thể hiểu chính mình nữa…
có lẽ là lúc ta đã bắt đầu nghĩ cho ai đó khác.”

—Trận chiến tại núi Natagumo cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Cái xác của con quỷ cuối cùng tan ra trong làn khói đen.

Cánh rừng trở lại tĩnh mịch.Tanjiro quỳ thở, mồ hôi chảy ròng.

Nezuko từ trong hộp bước ra, ánh mắt vẫn sáng, không hề mất kiểm soát.“Kanao-san…” – cậu lẩm bẩm, nhìn cô đứng cách đó không xa.

Cô đang lặng lẽ lau máu trên tay, vẫn không nói gì.

Nhưng rồi — quay lại nhìn cậu.“Anh ổn chứ?” – cô hỏi.

Nhẹ như gió.Tanjiro gật.

“Em thì sao?

Em có bị thương không?”

Kanao lắc đầu.

Nhưng má vẫn hơi đỏ.Aoi (đứng gần đó) liếc sang, lầm bầm:
“Hai người này mà không yêu nhau, tôi đem đốt Điệp Phủ luôn…”—Ở góc rừng bên kiaGiyuu ngồi dựa lưng vào thân cây, tay trái sưng vù.

Shinobu ngồi đối diện, rút kim băng vết thương.“Tôi bảo anh đừng liều rồi mà.” – cô cằn nhằn.“Quỷ đó mạnh.

Tôi không có lựa chọn khác.” – Giyuu đáp, mắt nhìn đi nơi khác.Shinobu cúi đầu, tay không ngừng.

“…Lần sau, nếu anh còn định tự đón đòn thay người khác…”

“Tôi sẽ không chết.”

“…Tôi sẽ là người giết anh trước.”

Giyuu quay lại nhìn.

Shinobu vẫn cúi đầu, nhưng ngón tay cô run nhẹ.“…Tôi không giỏi thể hiện, nhưng tôi hiểu.” – Giyuu nói nhỏ.“Hiểu gì?”

“Rằng cô quan tâm tôi.”

“Không.” – Shinobu ngẩng lên.

“Tôi chỉ ghét phải lặp lại việc mất người quan trọng.”

Giyuu im lặng.

Tim đập sai nhịp.“…Tôi xin lỗi.” – anh nói.

Shinobu mỉm cười.

Lần này là cười thật.“Xin lỗi rồi thì phải mời tôi ăn bánh ngọt sau nhiệm vụ.”

“…Được.”—Cùng lúc đó, trong khu rừng sâuZenitsu bò ra khỏi đám cỏ, toàn thân đầy nhện con.

“KHÔNG!!

NÓ BÒ TRÊN TÔI!!

TÔI BỊ ĐỘC RỒI!

TÔI SẼ CHẾT TRONG CÔ ĐƠN!!!”

Inosuke ngồi trên cành cây, ăn táo.

“YẾU XÌU.

CÒN TÔI ĐÃ ĐÁNH BẠI CON NHỆN TO NHẤT TRÊN CÂY ĐÓ!”

“Đó là tổ kiến!!!”

“MỘT LOÀI NHỆN TIẾN HÓA KHÔNG PHẢI LỖI CỦA TA!!!”

Tanjiro chạy đến:
“Các cậu có sao không?”

Zenitsu nhào đến ôm chân Tanjiro.

“CỨU TÔI!!

HÃY NÓI CHO NEZUKO-CHAN LÀ TÔI ĐÃ HY SINH VÌ TÌNH YÊU!!!”

Nezuko đứng phía sau, ngơ ngác chui lại vào hộp.—Đúng lúc cả nhóm đang tạm nghỉTiếng bước chân dồn dập vang lên.“Mấy đứa kia!

Đứng lại!”

Sanemi Shinazugawa xuất hiện, tóc rối, mắt như muốn thiêu đốt mọi thứ.Đi theo phía sau là…

Kanae Kocho, tay ôm một chồng giấy.Shinobu giật mình.

“Chị?!

Anh ta làm gì vậy?”

Kanae thở nhẹ.

“Ảnh bảo muốn kiểm tra Nezuko.

Nên ảnh chạy thẳng tới đây…”

“Không phải chạy.

Tôi lao đến.” – Sanemi chỉnh lại.

“Nếu con quỷ đó mất kiểm soát, tôi sẽ xử lý ngay.”

Nezuko ló đầu khỏi hộp, nhìn anh.Cả nhóm lặng thinh.“…Thôi được.

Nếu con quỷ đó làm gì sai, tôi—”Nezuko gãi tai, nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe, vô hại.“…Hừm.

Nhìn cũng không tệ.” – Sanemi quay mặt.Tanjiro: “Nezuko không làm hại ai đâu mà!”

Shinobu: “Nếu tôi nhớ không lầm, anh từng nói sẽ chém ai dám nuôi quỷ.”

Sanemi liếc Kanae.

“…Tôi thay đổi rồi.”

Kanae mỉm cười.

“Tốt.

Người trưởng thành là người biết học cách tin tưởng.”

Sanemi đỏ mặt quay đi.

“Đừng nói giọng giáo huấn.”

“Vậy đừng nhìn tôi lâu như thế.” – cô cười tươi.—Một trận chiến nữa kết thúc, để lại những cảm xúc chưa kịp gọi tên.

Có lẽ, thứ duy nhất khiến họ vẫn còn đứng đây… là những người đứng bên cạnh.

📜 Hết chương 9
 
Back
Top Bottom