Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đừng Ảo Tưởng Bản Thân Luôn Là Nhân Vật Chính

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
654,365
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczOIcLlLN_uLW-8is2VYWSUiqIwWYC-vJ6aClsHy2gzdZ4udLMBFPiqHwS4Bg_QT0aR_KA786aQnDMckRxfrnIbZtV7X5UKEj4a9upl6Tih-0Gha4jEzJ092KQTEndWxGaVjChcJqUk_9pYVSsSH6tqA=w215-h322-s-no-gm

Đừng Ảo Tưởng Bản Thân Luôn Là Nhân Vật Chính
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nữ thanh niên trí thức ở nhờ nhà tôi chính là một đóa sen đen từ trong ra ngoài.

Để chiếm lấy thân phận của tôi, cô ta vu oan tôi hại chết cháu trai của trưởng thôn.

Cuối cùng, tôi bị bôi nhọ danh tiếng, bị ép đến đường cùng mà chết oan.

Bà nội luôn nương tựa vào tôi... tức giận đến phát bệnh, tối đó trút hơi thở cuối cùng.

Còn cô ta? Cô ta được người cha quân nhân của tôi đón về, nuông chiều như công chúa.

Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về năm cô ta bị điều xuống nông thôn lao động.

Lúc đó, cô ta đang lén lút từ phòng tôi bước ra.

Tôi lập tức vung tay, tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình, giọng uất ức:

"Cô muốn lấy hũ phấn thì cứ lấy đi, sao lại đánh tôi chứ!"​
 
Đừng Ảo Tưởng Bản Thân Luôn Là Nhân Vật Chính
Chương 1: Chương 1



Nữ thanh niên trí thức ở nhờ nhà tôi chính là một đóa sen đen từ trong ra ngoài.

Để chiếm lấy thân phận của tôi, cô ta vu oan tôi hại c.h.ế.t cháu trai của trưởng thôn.

Cuối cùng, tôi bị bôi nhọ danh tiếng, bị ép đến đường cùng mà c.h.ế.t oan.

Bà nội luôn nương tựa vào tôi... tức giận đến phát bệnh, tối đó trút hơi thở cuối cùng.

Còn cô ta? Cô ta được người cha quân nhân của tôi đón về, nuông chiều như công chúa.

Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về năm cô ta bị điều xuống nông thôn lao động.

Lúc đó, cô ta đang lén lút từ phòng tôi bước ra.

Tôi lập tức vung tay, tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình, giọng uất ức:

"Cô muốn lấy hũ phấn thì cứ lấy đi, sao lại đánh tôi chứ!"

1

Tô Bội Bội ngớ người.

Đúng lúc này, mấy thanh niên trí thức cùng vài người trong thôn vừa đến nhà tôi mượn liềm, trông thấy cảnh tượng ấy thì ai nấy đều sững sờ.

Mặt Tô Bội Bội đỏ bừng, vội vàng giải thích.

Nhưng tôi chỉ yếu ớt ngã xuống đất, bàn tay ôm chặt gò má đỏ rực đến mức như sắp nhỏ máu.

"Cô nói không phải thì thôi vậy, huhuhu…"

Ánh mắt Tô Bội Bội lạnh hẳn đi. Cô ta nghiến răng nhìn tôi, nhưng vì quá cao tay nên cô ta vẫn nén nhịn xuống được.

Chỉ thấy cô ta lảo đảo lùi lại mấy bước, run rẩy chỉ vào tôi mà khóc lóc kể lể, nói rằng tôi vu oan cho cô ta.

"Hũ kem tuyết của tôi ở ngay trong túi áo bên trái của cô đấy, trên đó còn có một vết đen nhỏ nữa… Lúc đầu tôi đã không định làm lớn chuyện rồi, thế mà cô lại vu oan tôi như vậy… Đau lòng quá đi mất, huhuhu!"

Vẻ mặt Tô Bội Bội cứng đờ, nhưng nhất quyết không chịu lộn trái túi áo ra để chứng minh sự trong sạch của mình.

Thấy vậy, mọi người còn gì mà không hiểu nữa chứ.

"Tưởng là đứa con gái tốt đẹp gì, ai ngờ lại chuyên đi làm mấy chuyện trộm gà bắt chó còn trở mặt đổ vạ nữa chứ!"

"Cô cũng nghĩ mà xem, nếu mà tốt đẹp gì thì có bị đày xuống cái nơi khỉ ho cò gáy này của chúng ta không?"

"Nói cũng đúng, cô ta đã thế này rồi, nhỡ đâu mấy thanh niên trí thức khác trong thôn cũng..."

… Dân làng xì xào bàn tán không ngớt, không chỉ Tô Bội Bội mà ngay cả những thanh niên trí thức khác cũng khó coi.

Chỉ vì một mình cô ta mà hình ảnh của tất cả thanh niên trí thức đều bị ảnh hưởng, lúc này ánh mắt họ nhìn Tô Bội Bội cũng chẳng mấy thân thiện.

Họ thúc giục Tô Bội Bội lộn trái túi áo bên trái ra, thấy cô ta không nhúc nhích, Vương Ngọc Na tính nóng như kem liền xông lên giật lấy.

"Keng" một tiếng, chiếc hộp sắt rơi xuống đất.

Toàn thể im phăng phắc.

Một người dân trong thôn không nhịn được bật cười thành tiếng, Vương Ngọc Na lập tức đỏ mặt tía tai mắng Tô Bội Bội.

"Sao cô trơ trẽn thế hả?!"

"Tôi, tôi chỉ là thấy nó giống với hũ kem tuyết của tôi nên mượn xem thử thôi mà..." Tô Bội Bội càng nói càng đuối lý, đến cuối cùng thì không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi xin lỗi tôi rồi chen qua đám đông bỏ chạy.

Tôi nhặt hũ kem tuyết dưới đất lên, cất lại vào phòng.

Cái gì là của mình thì đời này tôi nhất định sẽ đòi lại cho bằng hết.

2

Kiếp trước, khi tôi bắt gặp Tô Bội Bội từ phòng mình bước ra, mặt mày tươi tắn mịn màng, còn thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ, tôi tức giận vô cùng, xông lên cãi lý với cô ta.

Nhưng cô ta quen thói giả vờ giả vịt, không chỉ chối sạch mọi tội lỗi mà còn vu oan ngược lại cho tôi là ghen ghét cô ta.

Tôi dễ dàng bị cô ta chọc giận, thế là lao vào xé xác con mụ này.

Trong lúc hỗn loạn, hũ kem tuyết từ trong túi áo bên trái của cô ta rơi ra, vết đen trên đó khiến tôi chắc chắn đó chính là hũ kem tuyết của mình.

Tôi mừng thầm nghĩ rằng cô ta tiêu đời rồi.

Nhưng Tô Bội Bội lại vừa lau nước mắt vừa nói: "Nếu cô thích đến thế thì tôi cho cô luôn đấy, có cần phải động tay động chân vậy không?"

Nói xong, cô ta nhặt hũ kem tuyết lên đưa cho tôi: "Con gái phải biết chăm sóc bản thân, cô dùng hết thì cứ đến tìm tôi lấy nữa nhé."

Trong chớp mắt, cô ta biến thành một nàng tiên nhỏ lương thiện, rộng lượng, còn tôi thì trở thành một kẻ xấu xa, đố kỵ, phẩm hạnh tồi tệ.

Họ đều bị mấy lời ba hoa chích chòe của Tô Bội Bội dắt mũi, chỉ để lại cho tôi những lời trách móc và ngày càng nhiều những lời lăng mạ.

Vì vậy, sau khi sống lại, tôi đã quyết định.

Nếu như đấu trực diện không được, vậy thì tôi sẽ chặn đứng mọi đường đi nước bước của cô ta.

Chỉ là giả vờ tỏ ra yếu đuối thôi mà, ai mà chẳng làm được?

Trong lúc suy nghĩ, tôi đã lên đến núi.

Tô Bội Bội cầm liềm ngồi trên tảng đá bên cạnh.

Thấy tôi xuất hiện, cô ta đỏ mắt hét vào mặt tôi.

"Cô đừng có đắc ý! Cái hũ kem tuyết rách nát ấy chỉ có mình cô coi là bảo bối thôi."

"Hôm nay cô dám đối xử với tôi như thế, rồi có ngày tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"

Tôi chỉ thấy buồn cười, ai thiệt thòi hơn còn chưa biết đâu.

3

Tôi không thèm để ý đến Tô Bội Bội.

Chỉ muốn nhanh chóng cắt cỏ heo, kiếm điểm công.

Nhưng sự thờ ơ của tôi lại càng khiến cô ta tức điên.

Cô ta đưa ngón tay đến gần lưỡi liềm khẽ khứa một đường, vết thương không lớn nhưng m.á.u lại ứa ra.
 
Đừng Ảo Tưởng Bản Thân Luôn Là Nhân Vật Chính
Chương 2: Chương 2



Tô Bội Bội ngẩng đầu nhìn tôi cười đắc ý, sau đó giơ bàn tay bị thương lên chạy sang một bên.

Vừa chạy vừa la hét: "Cứu mạng, Lâm Hạnh Chi phát điên rồi, cô ta muốn c.h.é.m tôi."

Đến khi dân làng bị tiếng la của cô ta thu hút, nghe cô ta giải thích xong thì kéo đến chỗ tôi.

"Hạnh Chi, cho dù sáng nay cô Tô có làm sai chuyện gì, chẳng phải cô ta cũng đã xin lỗi rồi sao, sao cháu cứ khăng khăng không bỏ qua còn làm người ta bị thương thế này là sao?"

"Đúng đó, ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm, nếu vì chút chuyện này mà lỡ mất việc kiếm điểm công thì không hay đâu đấy!"

"Phải đó, hay là Hạnh Chi cháu xin lỗi cô Tô một tiếng đi, chuyện này coi như xong."

... Trong số những người khuyên nhủ tôi không thiếu những người sáng nay đã tận mắt chứng kiến cảnh tôi bị ức h**p, nhưng chẳng ai ngờ được.

Tô Bội Bội lại có thể vì hãm hại tôi mà tự làm mình bị thương.

Trong đám đông, cô ta từ từ nở một nụ cười, miệng mấp máy như đang nói: "Thấy chưa, đáng đời."

Tôi bắt đầu dâng trào cảm xúc, khóe mắt từ từ rưng rưng: "Tôi không có c.h.é.m cô ta!"

"Không sao đâu Hạnh Chi, tôi không trách cô, là sáng nay tôi mượn đồ không nói với cô một tiếng khiến cô hiểu lầm, đều là lỗi của tôi."

Vừa dứt lời, trưởng thôn từ phía sau mọi người xuất hiện.

Tôi đột nhiên lao đến trước mặt trưởng thôn.

Khóc lóc thảm thiết: "Chú à, cháu đã bảo chú là cô ta không muốn làm việc mà chú không tin, bây giờ cô ta tự làm tay mình bị thương rồi muốn đổ tội cho cháu."

"Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ, cô ta không muốn làm việc chẳng phải là không muốn cho chúng ta kiếm đủ điểm công hay sao, bà nội cháu còn đang chờ cơm ăn đó."

Đúng vậy, Tô Bội Bội tay bị thương thì không cần làm việc nữa, phần việc của cô ta sẽ đổ lên đầu tôi, tôi làm không xuể thì chẳng phải là không kiếm đủ điểm công hay sao?

Sắc mặt mọi người thay đổi liên tục, mấy thím lúc nãy còn cẩn thận đỡ Tô Bội Bội cũng buông tay ra, giữ khoảng cách với cô ta.

Khuôn mặt trưởng thôn lộ vẻ nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Tô Bội Bội đã có thêm vài phần bất mãn.

"May mà Hạnh Chi lên núi trước đó đã nói với chú, nếu không thì thật sự bị cô Tô lừa gạt rồi!"

Ngoài mặt tôi tỏ vẻ ấm ức vô cùng, trong lòng thì đã nở hoa từ lâu.

Không uổng công trước khi lên núi tôi đã đi vòng qua nhà trưởng thôn để đề phòng trước.

Tô Bội Bội, xem cô ta còn giả vờ thế nào.

4

Tô Bội Bội hoảng loạn, nhưng dù cô ta có khóc lóc, làm ầm ĩ, giải thích thế nào cũng không ai tin, tức giận đến mức bỏ chạy xuống núi.

Sự cố này càng khiến mọi người tin chắc rằng Tô Bội Bội cố tình làm xước tay để đổ tội cho tôi, mục đích là để trốn việc.

Hình ảnh của cô ta trong thôn đã dần xấu đi.

Nhưng tôi vẫn không dám lơ là.

Quả nhiên, trong một ngày thua liền hai lần dưới tay tôi, Tô Bội Bội kiêu ngạo từ trước đến nay sao có thể nuốt trôi cục tức này, tối đó tay sai của cô ta đã đến tìm tôi gây phiền phức.

"Lâm Hạnh Chi cô có ý gì, sao lại ức h.i.ế.p Bội Bội?"

"Cô đừng quên chúng tôi là thanh niên trí thức, không phải dân làng các người, chúng tôi đến đây là để giúp các người xây dựng, các người không cảm ơn thì thôi còn ức h.i.ế.p người ta!"

Lâm Siêu Bân đến đúng lúc tôi và bà đang ăn cơm.

Nghe thấy lời của anh ta, bà tôi đặt đũa xuống lo lắng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Chưa đợi tôi lên tiếng, Lâm Siêu Bân đã hừ lạnh một tiếng: "Bà Lâm, cháu gái cưng của bà cố tình làm cô Tô bị thương tay, chuyện này bà tính sao đây?"

"Anh tưởng rằng bênh vực Tô Bội Bội như vậy, cô ta sẽ thích anh chắc?" Tôi phản bác.

Việc Lâm Siêu Bân thích Tô Bội Bội không phải là bí mật, thậm chí vì cô ta mà không tiếc làm tay sai, nhưng Tô Bội Bội chỉ coi anh ta là lốp dự phòng.

Kiếp trước khi Tô Bội Bội thay thế thân phận của tôi được đón về thành phố làm thiên kim tiểu thư giàu có, Lâm Siêu Bân thậm chí còn không có cơ hội về thành phố.

Tôi cười như không cười đánh giá anh ta, nếu anh ta biết bộ mặt thật của Tô Bội Bội thì còn tốt với cô ta như vậy không?

"Liên quan gì đến cô!" Lâm Siêu Bân nhíu mày trừng tôi: "Tôi khuyên cô mau chóng đi xin lỗi Bội Bội đi."

"Xin lỗi?" Tôi như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, cùng với sự hận thù dần dâng lên trong lòng, tôi lại bật khóc.

Bà tôi lo lắng nhìn tôi, đôi bàn tay nhăn nheo chậm rãi lau nước mắt cho tôi.

"Bà tin cháu, chúng ta không làm sai thì không cần xin lỗi."

Lòng tôi chợt ấm lại.

Dỗ dành bà xong, tôi làm bộ kéo Lâm Siêu Bân đi: "Không phải nói tôi ức h.i.ế.p cô ta sao, không phải nói tôi cố tình làm cô ta bị thương tay sao, đi thôi chúng ta đi tìm trưởng thôn và Vương Ngọc Na, chỉ cần họ nói tôi sai, không cần anh nói tôi cũng sẽ đi xin lỗi Tô Bội Bội!"

Tôi nói rất lớn tiếng, lớn đến mức Tô Bội Bội đang nấp ở gần đó nghe thấy vội vàng chạy ra ngăn chúng tôi lại.

Cô ta khẽ th* d*c, thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một cái.
 
Đừng Ảo Tưởng Bản Thân Luôn Là Nhân Vật Chính
Chương 3: Chương 3



"Thôi được rồi Siêu Bân, chắc là Hạnh Chi cũng không cố ý đâu, tôi không trách cô ấy đâu."

"Ôi dào, chuyện này liên quan đến sự trong sạch của tôi thì không thể cho qua được, mau đi thôi Lâm Siêu Bân, không đi nữa cơm nguội mất."

Thấy không ngăn được tôi, Tô Bội Bội cắn chặt môi, ghé vào tai Lâm Siêu Bân thì thầm.

Chỉ thấy mắt Lâm Siêu Bân càng lúc càng sáng lên, cuối cùng khinh bỉ liếc nhìn tôi một cái.

"Hừ, lần này thì coi như xong đi, Bội Bội hiền lành nên không muốn làm lớn chuyện, tốt nhất là cô đừng ức h.i.ế.p Bội Bội nữa."

"Nếu không đợi đến khi chúng tôi về thành phố thì cô biết tay!"

Tôi cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ ánh mắt đắc ý của Tô Bội Bội, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.

Đành phải bỏ qua.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã không nhịn được nữa.

5

Tôi và Tô Bội Bội lại bị phân công làm chung một việc.

Nuôi heo.

Cô ta bịt mũi bịt miệng ghét bỏ trốn sau lưng tôi.

Khi heo thấy thức ăn xông về phía chúng tôi, cô ta hét lên một tiếng, đẩy tôi về phía trước, còn mình thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Tôi loạng choạng suýt ngã, đợi đến khi đứng vững thì lạnh lùng lên tiếng: "Còn không mau lại đây cho heo ăn, lần này đừng hòng trốn việc."

"Dựa vào cái gì! Cô cho ăn đi, tôi không làm đâu." Tô Bội Bội bĩu môi bên ngoài chuồng heo, "Vừa hôi vừa bẩn đừng hòng tôi động vào."

"Cô chắc chắn không cho ăn?"

Thấy cô ta không hề lay chuyển, tôi lập tức giơ tay hô lớn: "Trưởng thôn, Tô Bội Bội lại không làm việc nữa rồi."

Lời này vừa thốt ra, những người xung quanh đều liếc nhìn với vẻ soi mói.

Thời đại này, lao động là vinh quang, hành động của Tô Bội Bội rõ ràng là lơ là, cho dù là những thanh niên trí thức có quan hệ tốt với cô ta cũng không khỏi khuyên nhủ, nhắc nhở cô ta.

Tô Bội Bội lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn tôi với vẻ thương cảm.

"Ôi tôi cũng biết đạo lý này chứ, nhưng mà vừa nãy mọi người không nghe thấy sao, Hạnh Chi chê tay chân tôi chậm chạp, tôi đây là nghĩ cho cô ấy để cô ấy kiếm được nhiều điểm công hơn thôi mà, tôi không có điểm công cũng không sao, chỉ cần bà Lâm và Hạnh Chi có thể sống tốt hơn là được."

Cô ta không sợ không có điểm công, dù sao Lâm Siêu Bân cũng sẽ ưu tiên cho cô ta những thứ tốt.

Nhưng tôi lại không muốn chiều theo cô ta, vô duyên vô cớ rước phiền phức vào người.

Thế là tôi cũng học theo dáng vẻ của cô ta thở dài một tiếng: "Cô Tô là người thành phố, chê heo ở thôn chúng tôi dơ bẩn cũng có thể hiểu được, nhưng cũng không thể cái gì cũng đổ lên đầu tôi được chứ."

"Người không biết còn tưởng là tôi không cho cô Tô làm việc, nước miếng cũng phải dìm c.h.ế.t tôi mất, chúng ta đều là một tập thể, có việc cùng làm, có cơm cùng ăn mới đúng chứ."

"Tôi cứ tưởng lần trước cô Tô lười biếng tự làm tay mình bị thương đã biết sai rồi, ai ngờ bây giờ cô vẫn như vậy, haizz!"

Nói xong tôi lại thở dài thườn thượt, lắc đầu đầy tiếc nuối.

Chuyện lần trước đã qua một thời gian, mọi người bận rộn làm việc có lẽ cũng không để bụng nữa, nhưng bị tôi nhắc nhở như vậy, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Tô Bội Bội càng lúc càng kỳ lạ, những thanh niên trí thức trước đó tốt bụng khuyên nhủ cô ta cũng lặng lẽ tránh xa.

Một lúc sau, Vương Ngọc Na sững sờ trong giây lát, rồi bỗng nhiên bật cười ha hả.

"Tô Bội Bội, cô giỏi thật đấy, nói dối mà không cần nháp luôn, lúc đầu thì vì hũ kem tuyết mà ức h.i.ế.p Hạnh Chi, sau đó lại vì lười biếng mà tự làm tay mình bị thương, hôm nay không muốn cho heo ăn thì bảo Hạnh Chi chê cô, sao cô tài thế hả?"

Tôi không khỏi quay đầu nhìn về phía Vương Ngọc Na, cậu ấy da ngăm nhưng dáng người cao ráo, tính tình cũng thẳng thắn, quan hệ với Tô Bội Bội cũng tệ nhất, kiếp trước vì tính cách thảo mai của Tô Bội Bội mà hai người không ít lần gây gổ.

Đến nỗi sau khi Tô Bội Bội về thành phố, còn dùng thủ đoạn khiến Vương Ngọc Na vốn dĩ cũng có thể về thành phố phải phí hoài mấy năm tháng ở thôn quê, bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng với song thân.

Thật đáng buồn.

Lúc này Tô Bội Bội nắm chặt hai tay, đôi mắt ngấn nước như sắp rơi lệ nhưng lại ẩn chứa sát khí.

Cô ta mím chặt môi, nước mắt chực trào ra nhưng lại bị tiếng quát giận dữ của trưởng thôn làm cho giật mình.

Trưởng thôn cầm quyển sổ ghi điểm công trên tay, giơ trước mặt Tô Bội Bội nghiêm giọng nói: "Cô tự xem đi, mấy tháng nay điểm công của cô chỉ có chút xíu này thôi!"

Ánh mắt Tô Bội Bội có sự lảng tránh, tỏ vẻ không quan tâm.

Cũng phải, trong lòng cô ta, điểm công này có gì quan trọng chứ.

Dù sao cô ta cũng đâu phải là... người của thế giới này.

6

Tô Bội Bội là xuyên không đến.

Đây là chuyện mà sau khi c.h.ế.t tôi mới biết được.
 
Đừng Ảo Tưởng Bản Thân Luôn Là Nhân Vật Chính
Chương 4: Chương 4



Không biết là vì áy náy hay vì cái gì khác, sau khi tôi c.h.ế.t cô ta thường xuyên cầm chiếc nhẫn của tôi lẩm bẩm một mình.

"Đừng trách tôi, cô chỉ là nhân vật trong sách thôi."

"Chỉ trách ông trời cho tôi xuyên không, nếu không tôi cũng chẳng muốn đến đây."

"Nhưng mà tôi đã đến rồi thì nhất định phải làm nhân vật chính, nếu không thì còn gì thú vị."

... Lúc đầu tôi nghe không hiểu, sau này nghe nhiều rồi mới biết, thì ra thế giới mà tôi đang sống chỉ là một cuốn sách.

Cho nên cô ta biết tôi là ai, biết rõ mọi chuyện.

Vì vậy, cô ta luôn nhắm vào tôi, cuối cùng còn ép c.h.ế.t bà cháu tôi, chỉ vì sợ rằng tôi, nhân vật chính thực sự, còn sống sẽ cản trở cô ta.

Lòng người thật đáng sợ.

Nhưng kiếp này có lẽ phải làm cô ta thất vọng rồi.

Bị trưởng thôn quát mắng, Tô Bội Bội mất hết mặt trước đám đông nên ngoan ngoãn được một thời gian.

Cho đến khi một thanh niên trí thức ở thôn bên cạnh thuận lợi về thành phố, những thanh niên trí thức ở thôn chúng tôi cũng trở nên xôn xao.

Tô Bội Bội càng lộ rõ vẻ vui mừng, luôn không nhịn được mà ngày nào cũng nhìn tôi mấy lần.

Hôm đó tôi đang thả bò trên núi, Tô Bội Bội vốn dĩ phải giặt quần áo lại đột nhiên xuất hiện trên núi, đi thẳng về phía tôi.

Cô ta mặc một chiếc áo bông màu đỏ, nhìn thấy tôi thì mặt mày hớn hở.

Đi đi lại lại cách tôi mấy mét.

Tôi cảm nhận rõ ràng con bò con bên cạnh đang rục rịch.

Giây tiếp theo, tôi buông dây thừng, con bò con lao thẳng về phía Tô Bội Bội.

Cô ta chạy, nó đuổi, cô ta có mọc cánh cũng khó thoát.

Đáng tiếc, người hộ hoa sứ giả của Tô Bội Bội là Lâm Siêu Bân xuất hiện, dẫn theo mấy người đàn ông trẻ khỏe ngăn cản trò hề này.

"Bội Bội em không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

Khi tôi chạy đến thì mới phát hiện, thì ra Tô Bội Bội đã chạy xuống ruộng dưới chân núi.

"Lâm Hạnh Chi cô phát điên cái gì vậy, nếu Bội Bội thật sự bị bò húc thì cô có chịu trách nhiệm nổi không!"

"Xin lỗi cô Tô, tôi thật sự không biết đáng lẽ cô phải giặt quần áo thì lại xuất hiện trên núi, sao mà trùng hợp vậy~"

Tô Bội Bội khựng lại, cố gắng giải thích.

Tôi đương nhiên là không tin, nhưng để phối hợp với cô ta thì đành phải giả vờ như chợt hiểu ra.

Thấy vậy, Lâm Siêu Bân lại thừa cơ đ.â.m chọc mấy câu.

"Thôi mà Siêu Bân, chuyện này không thể trách Hạnh Chi được, có lẽ là tôi xui xẻo thôi." Cô ta nhẹ nhàng kéo tay áo Lâm Siêu Bân ra vẻ rộng lượng, nhưng lại đột nhiên kinh hô một tiếng, sờ cổ đầy lo lắng.

"Dây chuyền của tôi đâu mất rồi, đó là lúc xuống nông thôn cha mẹ mua cho tôi, tốn nhiều tiền lắm."

Hai người men theo đường cũ tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc dây chuyền bị đứt ở trên đất.

"Chắc chắn là lúc chạy bị rơi mất rồi huhuhu."

Lời này vừa thốt ra, Lâm Siêu Bân như thể bị châm ngòi nổ, ánh mắt không thiện cảm nhìn tôi gây sự, anh ta yêu cầu tôi phải xin lỗi Tô Bội Bội và bồi thường tiền.

"Không cần bồi thường đâu, nếu Hạnh Chi cảm thấy áy náy trong lòng thì có thể tặng sợi dây chuyền nhẫn kia cho tôi."

"Tôi đã từng nhìn thấy một lần, thích lắm."

"Nhưng nếu cô không muốn thì cũng không sao, dù sao cũng là do tôi bất cẩn làm đứt dây chuyền mà thôi."

Tôi nhướn mày, không hề do dự: "Được!"

7

Tô Bội Bội rõ ràng là ngẩn người.

Thấy tôi đồng ý sảng khoái như vậy, cô ta hiển nhiên là không ngờ tới.

Mãi đến khi tôi thật sự đưa chiếc nhẫn cho cô ta, cô ta mới khôi phục lại vẻ bình thường, đáy mắt ẩn chứa sự giễu cợt.

Đạt được mục đích, cuối cùng cô ta cũng hài lòng quay về tiếp tục giặt quần áo.

Nhưng tâm trí của cô ta không đặt vào việc kiếm điểm công, vì vậy cả tháng trời điểm công của Tô Bội Bội ít đến đáng thương.

Tháng sau khi thôn chia lương thực theo điểm công của mỗi hộ, ngay ngày hôm đó tôi đã chia một phần giấu ở dưới gốc cây lớn phía sau nhà.

Làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, Tô Bội Bội lười biếng mà còn muốn ăn no thì tôi không đồng ý.

Lương thực trong nhà ăn đến ngày hai mươi thì đã hết sạch.

Tô Bội Bội vì buổi trưa bị trưởng thôn gọi lên núi cắt cỏ heo, lúc về đến nhà thì tôi và bà đã ăn xong dọn dẹp xong xuôi.

Cô ta nhìn căn bếp trống trơn nhíu mày, hỏi tôi: "Trưa ăn gì?"

"Cô Tô quên rồi sao, trong nhà hết gạo rồi mà."

Tôi dang hai tay, ý là tôi cũng hết cách, cô làm gì được tôi.

"Cái gì?"

Tô Bội Bội lập tức nổi đóa, trừng mắt nói: "Tôi không tin, chắc chắn là các người ăn riêng, tâm địa cô thật độc ác!"

"Cô Tô nói chuyện buồn cười thật, nếu không phải tháng trước cô kiếm được ít điểm công như vậy, thì làm sao chúng ta có thể phải nhịn đói mười ngày sau chứ!"

Tô Bội Bội thấy không nói lại được tôi, giậm chân một cái bỏ chạy ra ngoài.

Bà tôi ở trong phòng, đã bị tôi dỗ cho ngủ rồi, không nhìn thấy cảnh này, nếu không với tính tình mềm lòng của bà nhất định sẽ bắt tôi nhường nhịn.

Tôi từ trong bếp lấy ra một cái chậu, đóng cửa chính lại, bắt đầu hành trình đi vay lương thực.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back