Ngôn Tình Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 40: Gian thương


Sắc mặt Tống Tuân thay đổi, Giang Tử Thương lại bật cười.

"Tống huynh tức giận sao? Chẳng lẽ là chột dạ?" Giang Tử Thương đắc ý: "Nhớ trước đây, tiên sinh luôn nói Tống Tuân ngươi tài năng thông minh, tương lai sẽ có thành tựu to lớn, lại nói ta và Tiến Bảo huynh không có chí tiến thủ, uổng phí đời nam nhi, bây giờ nhìn bản thân ngươi, chậc chậc chậc… Thật đáng thương, không ngờ lại bắt đầu đánh chủ ý lên quả dại… Không giống như ta và Tiến Bảo huynh, phụ mẫu ta đã mua cho ta một cửa hàng tử tế ở huyện thành, Tiến Bảo huynh cũng sắp thành gia, trong lòng Tống huynh chắc là không dễ chịu, đúng không?"

"Tính tình suy bụng ta ra bụng người của Giang huynh vẫn không thay đổi nhỉ." Tống Tuân cười lạnh một tiếng: "Giang huynh chạy đến đây, ảnh hưởng việc làm ăn của ta, nếu còn không đi, chỉ sợ ta phải gọi quan tuần tra lại đây."

"Ca, chuyện này huynh không đúng rồi." Tống Anh đột nhiên mở miệng.

Tống Tuân quay đầu nhìn nàng, lại thấy nàng nói tiếp: "Giang đại ca vừa nhìn đã biết là người rộng lượng, hiểu lễ nghĩa, chạy từ xa tới để chào hỏi huynh, chắc là lo lắng cho tương lai của huynh nên mới nói như vậy, đúng không?"

Khóe miệng Giang Tử Thương cong lên: "Tất nhiên, ta cũng là sợ Tống huynh đây đắm mình trong truỵ lạc, cho nên mới khuyên nhủ mấy câu mà thôi, Tống huynh sẽ không nhỏ mọn như vậy, đúng không?"

"Đại ca ta sẽ không tức giận đâu, hiếm khi được Giang đại ca lại đây cổ vũ, huynh ấy vui mừng còn không kịp!" Tống Anh cười tủm tỉm: "Giang đại ca muốn mua mấy cân? Nể mặt Giang đại ca là bằng hữu của ca ca ta, ta có thể ưu đãi cho huynh, những người khác phải mua hai cân mới có thể chơi oẳn tù tì, nếu là Giang đại ca… Huynh mua một cân cũng có thể chơi kéo búa bao, cho dù Giang đại ca mua bao nhiêu, chỉ cần có thể thắng một ván, tất cả số quả trên đều là miễn phí, hơn nữa còn đưa cho huynh năm mươi văn tiền!"

"Mua đồ còn có thể chơi oẳn tù tì à?" Giang Tử Thương hơi sửng sốt.

Hắn ta chỉ là nhìn thấy Tống Tuân từ xa, cho nên mới lại đây châm chọc, nếu không phải tới gần, thậm chí hắn ta cũng không biết Tống Tuân bán cái gì.

Bây giờ vừa nhìn thấy…

Chẳng lẽ Tống Tuân là tên ngốc à?

Chỉ là quả dại mà thôi, cần gì phải bận tâm nhiều như vậy?

Nhưng…

Tống Anh này mới trở về từ nhà giàu có, quả thật không hiểu được cuộc sống vất vả mưu sinh của người dân, vừa mở miệng đã muốn đưa năm mươi văn tiền, cũng thật buồn cười.

Nhưng nếu nàng tự nguyện đưa, hắn ta làm sao có thể từ chối số tiền miễn phí như vậy được?

"Nếu Tống cô nương biết lễ tiết như vậy, ta đây từ chối thì sẽ bất kính." Giang Tử Thương nói.

"Vậy không biết Giang đại ca muốn mua bao nhiêu cân đây? Nếu Giang đại ca đã có cửa hiệu mặt tiền rất to ở trong thành, vậy chắc chắn là xuất thân giàu có, nói vậy, nếu không phải bởi vì nhân duyên của ca ca ta, chắc là huynh cũng coi thường những thứ này của ta, cho nên mua quả dại về chắc là để chiêu đãi hạ nhân trong nhà phải không? Nói như vậy, ít nhất cũng phải mua mười cân, Giang đại ca, huynh thật là quý nhân của ta…" Tống Anh chậm rãi nói.

Giang Tử Thương cũng biết những lời này của Tống Anh có ý gì, nhưng nghĩ đến năm mươi văn tiền tiền thưởng kia, hắn ta cũng không phản bác.

"Một văn tiền một cân đúng không? Vậy ta lấy hai mươi cân, Tống huynh, đừng nói ta không thông cảm cho ngươi." Giang Tử Thương chuẩn bị đưa tiền.

Sở dĩ hắn ta mua nhiều như vậy, là vì nghĩ rằng có thể chơi oẳn tù tì nhiều lần hơn.

Đó là mua một lần, lúc sau huynh muội này thua cuộc cũng không thể đổi ý.

"Từ đã, Giang đại ca hiểu lầm rồi, quả dại nhà ta chia làm hai loại, một loại là quả dại bình thường, không có gì đặc biệt, một cân năm văn tiền, ta đoán rằng huynh cũng chướng mắt, còn một loại khác là quả đặc biệt ở sọt còn lại, năm mươi văn tiền một cân." Tống Anh thuận miệng nói.

Giang Tử Thương vừa nghe, tức giận bật cười: "Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc ư, đều là đồ vật, giá cả có thể hơn kém nhau nhiều như vậy sao? Quả dại nhà người khác chỉ một văn tiền! Các ngươi là gian thương đấy à!"

"Giang đại ca, nếu chúng ta là gian thương thì sẽ không muốn đưa cho huynh nhiều cơ hội chơi oẳn tù tì hơn, nếu huynh không tin, có thể hỏi xung quanh thử xem, hôm qua và hôm nay nhà ta có quy tắc nào về việc tặng tiền khi thắng không, quy tắc này có phải là phá lệ cho một mình huynh hay không?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 41: Sẽ không xui xẻo như vậy chứ


Tống Anh vừa nói lời này, lão tiên sinh bên cạnh lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy, quả dại nhà họ năm văn tiền một cân, mua hai cân có thể chơi oẳn tù tì, thắng sẽ được miễn phí tiền hai cân và được thưởng mười đồng, bây giờ đưa nhiều tiền hơn, giá cả đắt hơn một ít cũng là hợp lý, hợp lý."

Lão tiên sinh vẫn luôn nghe huynh muội bọn họ và người này nói chuyện, cũng không nghe ra chỗ nào không hợp lý, tất nhiên sẽ nói đỡ cho Tống Anh.

Giang Tử Thương có hơi mất kiên nhân.

"Oẳn tù tù là thật à? Không hề gian lận, không hề chơi xấu? Chỉ cần ta thắng một ván, số tiền mua đống quả này đều miễn phí hết đúng không?" Giang Tử Thương lại nói.

"Nhất định sẽ không chơi xấu, hơn nữa là ta đấu với Giang đại ca, không phải ca ca của ta." Tống Anh lại nói.

Lời này vừa nói ra, Giang Tử Thương cũng không suy nghĩ nhiều lắm.

Hai mươi cân là hai mươi lần cơ hội, chẳng lẽ không thể thắng được một lần sao?

Chỉ cần thắng một lần, vậy thì hắn ta không những không phải trả tiền mà còn có thể kiếm được năm mươi văn tiền, thắng càng nhiều, kiếm càng nhiều!

Tống Tuân thở dài: "Giang huynh, muội muội của ta bị k*ch th*ch, cho nên đầu óc có hơi không minh mẫn, sao huynh…"

"Tống huynh, lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, ngươi không thể đổi ý được!"

Giang Tử Thương vừa nghe vậy, lập tức lấy ra một xâu tiền.

Sau khi lấy ra một xâu tiền, Giang Tử Thương lại cảm thấy không hợp lý.

Quá ít!

Cho dù toàn thắng thì cũng chỉ là thắng chút quả dại và một ngàn văn tiền mà thôi…

"Tống huynh bán quả dại thật sự rất vất vả, chỗ này có tổng cộng bao nhiêu cân? Ta muốn mua tất cả!" Giang Tử Thương nói.

"Chỗ này à? Hôm nay bán chậm hơn hôm qua, bây giờ còn lại khoảng tám mươi cân…" Tống Tuân than ngắn thở dài, ngay sau đó, đột nhiên mở to mắt nhìn Giang Tử Thương: "Giang huynh, không phải là ngươi…"

"Đúng vậy! Ta mua hết! Những quả khác cũng tính năm mươi văn tiền một cân, không phải là ta quan tâm tới việc làm ăn của ngươi sao, cho ngươi nhiều hơn một chút cũng là chuyện đương nhiên." Giang Tử Thương cười một tiếng, lấy ra bốn lượng bạc.

Tám mươi cơ hội, cho dù chỉ thắng một nửa số lượt chơi, hắn ta cũng có thể lãi được hai lượng bạc từ Tống Tuân!

"Giang đại ca thật là rộng rãi! Huynh cầm lấy tiền đi, để ta chơi kéo búa bao với Giang đại ca!" Tống Anh vội vàng kêu một tiếng, sau đó giơ tay. ra

Tám mươi cân, lập tức thu hút rất nhiều người.

Ông lão viết thư hộ bên cạnh ghét bỏ liếc nhìn Giang Tử Thương một cái.

Tên ngốc này.

Đúng là thấy tiền là sáng mắt lên.

Từ hôm qua đến giờ, lão ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai huynh muội này, người khác cho rằng tiểu cô nương này chỉ có khả năng thắng cao hơn một chút, nhưng trên thực tế, ông ta nhìn ra được, cô nương này muốn thắng thì có thể thắng!

Nếu nàng nghiêm túc hơn, đừng nói là tám mươi lần, cho dù một trăm lần thì cũng không thua lấy một lần.

Lập tức bắt đầu.

Ván thứ nhất, Tống Anh thắng.

Ván thứ hai, Tống Anh thắng…

Ván thứ ba…

Liên tục mười ván, Tống Anh không hề nhường nhịn, Giang Tử Thương thiếu chút nữa là dậm chân.

Xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ là trò kéo búa bao mà thôi, hắn ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ?

Người vây xem càng ngày càng nhiều.

Tiếp tục.

Đến lần thứ hai mươi, hắn ta vẫn không thắng được ván nào, Tống Anh thì ngược lại, giả bộ cau mày: "Phải làm sao bây giờ, sao vận khí hôm nay của ta lại tốt như vậy chứ? Ta thật tình muốn đưa bạc cho Giang đại ca, huynh cố gắng hơn nữa nhé!"

Giang Tử Thương tức giận, suýt chút nữa là hộc máu.

Hắn ta không thể nghĩ ra làm cách nào mà Tống Anh có thể thắng liên tiếp như thế.

Đây không phải là sòng bạc, chẳng lẽ còn có thể gian lận sao?

Nhưng bọn họ ra tay cùng một lúc mà!

Một ván, lại một ván nữa, sắc mặt của Giang Tử Thương ngày càng xấu đi.

Khi còn mười ván cuối cùng, Giang Tử Thương có hơi nhụt chí: "Tống huynh, ta suy nghĩ kĩ lại…"

"Không phải Giang đại ca muốn chơi xấu đấy chứ? Ta cảm thấy huynh nhất định không phải là loại người này, làm mất thời gian của chúng ta lâu như vậy, nói không mua là không mua, vậy không phải là cố ý lại đây kiếm chuyện với ta sao? Hơn nữa, sạp quả dại này của ta, hương vị rất tuyệt, hàng hoá chắc chắn không có vấn đề gì, có thể tìm quan tuần tra làm chứng."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 42: Giết chóc


Những đồ được bán ở chợ này, hầu hết đều có giá cố định, nếu có người tăng giá quá cao thì sẽ bị kiện, nhưng loại quả này của Tống Anh không theo quy định nào.

Quả nhà người khác vừa chua lại vừa chát, mà quả nhà nàng chắc chắn là "báu vật quý hiếm", hương vị quả thật cũng không giống bình thường, tất nhiên cũng không tăng giá bừa bãi.

Ngược lại là Giang Tử Thương, đã trả tiền, nếu những quả này không có vấn đề gì thì không thể trả lại, hơn nữa, hắn ta đã thua bảy mươi ván kéo búa bao, càng đuối lý hơn, cho dù quan tuần tới cũng không dám nói nửa từ "không" với Tống Anh.

Tất nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng nhỏ tới Tống Anh.

Ít nhất từ giờ trở đi, trò chơi oẳn tù tì của nàng sẽ không còn sức hấp dẫn gì nữa.

Tất cả khách hàng đều sẽ biết bản lĩnh chơi kéo búa bao của nàng rất lợi hại, muốn chiếm hời từ tay nàng là chuyện tuyệt đối không thể.

Nhưng Tống Anh cũng không ngại.

Hương vị của quả dại mà nàng bán rất ngon, đã khá có danh tiếng, mấy ngày tới căn bản không cần lo đến chuyện buôn bán, huống hồ, nàng cũng không trông cây vào việc bán quả dại này để kiếm sống, nhiều nhất là năm ngày, năm ngày sau, nàng tất nhiên sẽ nghĩ phương pháp kiếm tiền khác.

Lúc này, Giang Tử Thương đã mặt đỏ tai hồng, nghĩ đến bốn lượng bạc kia của mình, hắn ta có suy nghĩ muốn b*p ch*t Tống Anh.

Nhưng nhiều người đi tới đi lui như vậy, hắn ta có thể làm gì?

Nếu làm ầm ĩ, hắn ta quả thật sẽ bị chỉ trích, nếu không làm ầm ĩ…

Cũng chỉ có thể hy vọng vào mười cơ hội cuối cùng, hắn ta có thể thắng được một ván!

Giang Tử Thương oán giận nghiến răng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tay của Tống Anh, giống như làm như vậy có thể giúp hắn ta thấy rõ động tác tiếp theo của nàng!

Nhưng mà…

Vô dụng.

Cho dù hắn ta cố ý ra chậm hơn một bước, tay của Tống Anh vẫn vừa vặn vươn ra cùng lúc với hắn ta, vẫn thắng hắn ta!

Mười cơ hội cuối cùng, rất nhanh đã sử dụng hết.

Tống Anh nhếch miệng cười: "Đa tạ Giang đại ca đã chiếu cố việc làm ăn của hai huynh muội ta, ta thấy Giang đại ca mua nhiều như vậy, cái sọt này cũng đưa cho Giang đại ca dùng luôn nhé."

Gần hai sọt quả dại, hắn ta mang về như thế nào chứ?

Hơn nữa, chỉ là ít quả dại mà thôi, sao hắn ta còn phải mang nó về?

Hắn ta hận không thể đạp hai cái sọt này xuống đất, dẫm nát toàn bộ quả dại ở bên trong thành bùn, nhưng sự thật là, nếu hắn ta làm như vậy, quan tuần tra ở khu chợ này sẽ bắt hắn ta dọn sạch…

Suy nghĩ như vậy, Giang Tử Thương càng tức giận hơn.

Phải cố gắng kìm nén cơn giận.

"Tống huynh, ngươi và ta học cùng trường một thời gian, không ngờ rằng ngươi lại vì ít bạc mà tính kế ta như vậy! Cũng đúng thôi, nhà ngươi nghèo khổ, ta tiếp tế cho ngươi ít tiền cũng đúng, ngươi xin lỗi ta, ta cũng không thể tính toán chi li với ngươi, nghe nói khuôn mặt của lệnh muội bị huỷ hoại, dung nhan xấu xí, ta biết là đời này không thể gả ra ngoài, tiền này coi như để lại cho lệnh muội dưỡng già!" Giang Tử Thương cười lạnh một tiếng, lại nói: "Về phần những quả dại này… Ta không giống ngươi, chưa nghèo túng đến mức phải ăn quả dại này cho chắc bụng, cũng để lại cho ngươi hết!"

Tống Tuân còn chưa mở miệng, Tống Anh đã cười nói: "Vậy đa tạ Giang đại ca nhé! Mấy quả dại này, chúng ta đã bán đi, lấy về bán lại lần nữa cũng không hay lắm, như vậy đi, nếu Giang đại ca đã hào phóng như thế, ta thay huynh phân phát hai sọt quả này cho mọi người, ai thấy thì có phần!"

Nói xong, Tống Anh và Tống Tuân bắt đầu gói quả dại lại.

Xung quanh quầy hàng của nàng vốn dĩ đã có rất nhiều vây xem, thậm chí còn có người trách tên họ Giang này đã mua hết tám mươi cân đậu xanh!

Bây giờ, Tống Anh nói muốn phân phát, mọi người lập tức vui vẻ.

Huống hồ, hương vị của quả dại ở quầy hàng này rất ngon, hơn nữa giá cả còn khá cao, chuyện này khác gì cho tiền chứ?

Một nhóm người vui tươi hớn hở nhận quả dại.

Lời nói ra như bát nước đổ đi, Giang Tử Thương thấy một màn như vậy thì vô cùng hối hận vì đã tặng đồ cho người khác, nhưng cũng chỉ có thể xanh mặt đứng nhìn.

"Tống Tuân! Ngươi có thể kiếm tiền như vậy, xem ra ngươi cũng không định làm việc ở tửu lâu bên kia nữa nhỉ! Nếu đã như vậy, ta quay lại nói với chưởng quầy một tiếng, không để ngươi quay lại đó nữa!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 43: Không thể tiêu pha bừa bãi


Giang Tử Thương nói một câu tàn nhẫn, sau đó quay đầu rời đi.

"Ca ca, Giang Tử Thương này có quan hệ với tửu lâu mà huynh làm việc sao?" Tống Anh hỏi.

Tửu lâu mà Tống Tuân làm việc kia không tính là lớn, nhưng ở huyện thành cũng có chút danh tiếng, việc làm ăn rất tốt.

Mỗi tháng, Tống Tuân đều sẽ đến đối chiếu sổ sách ở tửu lâu mấy lần, tiền lương khá cao, hắn tính toán chính xác nên tửu lâu mới phá lệ thuê hắn làm việc, nếu không, với tuổi tác của hắn thì không dễ tìm được công việc như vậy.

"Tửu lâu kia là hai người hợp tác làm ăn, mẫu thân của Giang Tử Thương là biểu mẫu của nhị lão bản, không biết quan hệ thân thiết đến đâu, nhưng Giang huynh vẫn gọi nhị lão bản một tiếng biểu cữu cữu." Tống Tuân cau mày: "Nhưng muội yên tâm, chưa bàn đến chuyện nhị lão bản có nghe lời hắn ta hay không, nếu thật sự nghe theo thì ta cũng không lo, không thiếu việc đối chiếu sổ sách, ta chỉ cần chép thêm ít sổ sách là được, huống hồ trong thành có nhiều cửa tiệm như vậy, chắc chắn có rất nhiều nơi cần người đối chiếu sổ sách."

"Nhưng những nơi cần người trẻ tuổi như huynh không nhiều lắm đúng không?" Tống Anh nói toạc ra.

Tống Tuân cười khổ: "Muội bây giờ đúng thật là tiểu quỷ thông minh, sau này, ta sợ là không còn lừa được muội nữa… Đúng vậy, lúc trước chủ nhân của tửu lâu này đang vội tìm người, ta van nài một hồi, bọn họ mới đồng ý thuê ta, nếu ta bị đuổi, danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, không dễ tìm việc tương tự như vậy."

Rất nhiều người đã làm việc ở cửa tiệm mấy chục năm.

"Ca ca à, nếu đã như vậy thì dứt khoát không làm nữa, ta nhớ trước đây huynh cũng đi học được mấy năm, lúc ấy tiên sinh còn khen huynh có thiên phú, tại sao huynh không tiếp tục đi học nữa? Trước kia gia nãi ngăn cản, bây giờ chúng ta đã phân nhà, cha nương chắc chắn sẽ vui mừng!" Tống Anh lập tức nói.

Trong trí nhớ của nàng, nguyên chủ vẫn luôn có cảm giác tiếc nuối đối với việc học của huynh trưởng.

Khi Tống Tuân không thể tiếp tục theo học, hắn từng buồn bã một khoảng thời gian dài, cũng là bắt đầu từ khi đó, hắn mới trở nên trầm mặc ít nói, vui buồn không biểu hiện ra ngoài mặt.

Trong ánh mắt bình đạm của Tống Tuân hiện lên vài tia sáng, nhưng rất nhanh đã lặng xuống.

"Ta mười bảy tuổi rồi, tiếp tục đi học cũng không thích hợp lắm." Tống Tuân lập tức nói.

"Lão nhân đồng sinh bảy mươi còn có, huynh mới mười bảy, sao lại không thích hợp! Huống hồ ngày thường huynh đều ghi chép sổ sách của cửa tiệm, sách gì mà huynh chưa từng thấy, chưa từng đọc? Nếu huynh thật sự tiếp tục đi học, nhất định sẽ tiến hộ nhanh hơn bất kỳ ai khác, có phải huynh lo lắng chuyện tiền nong không? Ca ca à, bây giờ sức khỏe của muội rất tốt, căn bản không cần uống thuốc, huynh cũng thấy là muội có thể kiếm tiền mà, tình hình nhà ta chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt lên!" Tống Anh lập tức bày tỏ quan điểm.

"Không được." Tống Tuân trực tiếp lắc đầu, thu dọn đồ chuẩn bị trở về nhà.

Tống Anh đại khái biết hắn đang lo lắng điều gì.

Việc thi cử quả thật tốn rất tốn kém, không chỉ tốn tiền giấy bút và nghiên mực, ngoài ra còn có sách của các nhà văn nổi tiếng, danh sư dạy học và bằng hữu lui tới.

Bây giờ, nhà bọn họ thật sự rất nghèo.

Ở thôn Hạnh Hoa, mỗi nhà mỗi hộ, cho dù mới phân gia, trong nhà ít nhiều cũng có bảy tám mẫu đất, ví dụ như đại phòng và tứ phòng của Tống gia, mặc dù chỉ được chia ba mẫu đất, nhưng cũng được cho một ít bạc, hơn nữa bản thân còn tích cóp được khá nhiều vốn riêng, sau khi phân nhà cũng thu xếp mua thêm vài mẫu đất.

Chỉ có nhị phòng là không nhận được đồ tốt, lại gặp phải nguyên chủ sinh bệnh, vậy nên mới khó khăn như vậy.

Đối với hộ nông dân mà nói, trong nhà không ruộng giống như cái cây già không rễ, không yên ổn.

Nếu lại nuôi thêm một người đọc sách, vậy thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

Tống Anh cũng biết chuyện này không thể khuyên nhủ hắn trong một sáng một chiều được, quyết định không nói nữa.

Chờ sau khi nàng kiếm được ít tiền, lại nói vài lời trước mặt cha nương, chuyện Tống Tuân tiếp tục đi học là điều chắc chắn.

Một đứa trẻ mới mười bảy tuổi, giả vờ trưởng thành ổn định cái gì chứ? Vẫn nên chăm chỉ học tập mới đúng!

"Tiền của Giang Tử Thương không thể đưa cho cha nương, cha là người thật thà, nếu biết, nhất định sẽ bảo muội trả lại." Tống Tuân nhìn nàng một cái: "Gương mặt này của muội… Mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng trong thành có loại thuốc mỡ tốt nhất, làm cho vết sẹo mờ hơn cũng tốt, vậy nên muội phải để dành số tiền này, không được tiêu pha bừa bãi."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 44: Vàng bạc đầy nhà


Tống Tuân giống như ông cụ non.

Nếu là kiếp trước, ở độ tuổi của Tống Tuân thì cũng mới là học sinh cấp ba thôi nhỉ? Nhưng bây giờ, hắn lại là trụ cột của gia đình.

"Bốn lượng bạc, ta không thể giữ hết được, cũng biết ca ca không muốn cầm lấy, vậy nên… sau khi đưa cho cha nương một ít, chỗ tiền này sẽ chia cho huynh một nửa, còn lại thì muội giữ giúp huynh, đợi sau này nếu như muội cần dùng tiền để buôn bán thì dùng tiền này để góp vào, đến lúc đó, mỗi tháng đều sẽ có tiền lời rồi!" Tống Anh nhếch miệng cười.

Chút bạc vụn này, thật sự làm con người ta cảm thấy thoải mái.

Kiếp trước, bởi vì cuộc sống khổ cực nên nàng đã là một người tham tiền rồi, không ngờ rằng sau khi được trọng sinh, lại vẫn là một người tham tiền.

"Muội muốn buôn bán ư? Ta nói rồi, số tiền này, muội nên để dành….."

Tống Tuân còn chưa nói xong, Tống Anh đã nói: "Ca, thời điểm muội còn ở Hầu phủ, cuộc sống mỗi ngày đều rất khó khăn, lúc đó, nha hoàn còn xinh đẹp và quý phái hơn cả muội, muội không có tiền để khơi thông, càng không có tiền để chăm lo cho bản thân, mỗi tháng, hơn nửa thời gian đều phải chịu đói, huynh biết khi một tiểu thư đói bụng thì trong lòng sẽ nghĩ gì không? Lúc đó, muội nghĩ rằng nếu như có một ngày, muội có vàng bạc đầy nhà thì tốt quá rồi! Bây giờ muội tự do rồi, đương nhiên là phải cố gắng hoàn thành tâm nguyện của mình chứ!"

Lời này của Tống Anh, thật sự không phải là nói dối.

Lúc đó, nguyên chủ thật sự trải qua những ngày tháng như vậy, cũng thật sự có suy nghĩ như vậy.

Bây giờ nàng đã tới đây rồi, nàng có thể cảm nhận được, thực sự tính cách của nàng và nguyên chủ có mấy phần tương đồng, nhưng nguyện vọng này thì gấp đôi lên, xem như là càng mạnh mẽ hơn.

Vừa nhắc đến Hầu phủ, Tống Tuân không nói được câu gì.

Hắn có thể nói gì đây? Đương nhiên không thể cự tuyệt được nữa.

"Cho muội hết, ta không cần." Tống Tuân đơn giản nói.

"Của muội thì muội mới lấy, không phải của muội thì sẽ không lấy."

Tống Anh ngửa đầu, khuôn mặt bướng bỉnh.

Tống Tuân không làm gì được, đành phải nói: "Vậy muội chỉ cần chia cho ta một lượng thôi, nếu không thì hai chúng ta đừng ai lấy nữa, để cha trả tiền lại cho người ta là xong!"

Lời nói của hai huynh muội lại truyền đến tai của hai người ở bàn trà bên cạnh không sót câu nào.

"Đại nhân, ngài đặc biệt tới đây uống trà, không phải chỉ để nghe hai huynh muội họ nói chuyện phiếm chứ? Hay là…. bọn họ là nghi phạm từ nơi nào đến? Ta nhìn thấy cũng giống giống, đặc biệt là nữ tử này, luôn mang mành che không chịu lộ diện, nhất định có gì đó mờ ám! Còn thủ pháp oẳn tù tì của nàng ta nữa, thực sự không giống người bình thường, bọn họ còn nhắc đến Hầu phủ…. chẳng lẽ người của Hầu phủ chính là người bị hại?" Thuộc hạ bên cạnh mặt mày ngưng trọng, bắt đầu cầm bội đao, lúc nào cũng có thể xuống tay.

Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của người khác, Tống Anh ở bên này đưa mắt nhìn qua.

Chỉ nhìn thấy hai đại nam nhân, trông rất giống hung thần ác sát.

Trong lòng có chút hoài nghi, lẽ nào là kẻ trộm để mắt đến ngân lượng của nàng và ca ca sao?

Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây mới được.

"Đại nhân, sắc mặt bọn họ lộ vẻ căng thẳng, nhất định là có phòng bị, chuẩn bị tẩu thoát." Trương Đức lại nói.

"Chỉ là người bình thường thôi, không cần quản nhiều." Hoắc Triệu Uyên hướng mắt nhìn về bên kia, đơn giản nói.

Không ngờ rằng, vị đại tiểu thư vốn dĩ đã chết của Diên Bình Hầu kia lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng trách giọng nói hắn nghe được hôm qua khá quen tai.

Lúc trước, hắn từng gặp nàng ở dạ yến, nhưng nghe nói vị Tống đại tiểu thư đã được định hôn cho lão Vương gia, khi đó, mặc dù hắn cảm thấy già trẻ phối hôn có chút không ổn, nhưng không liên quan gì đến hắn, cho nên cũng chỉ nhìn nữ tử này một chút.

Sau đó lại nghe được tin nàng không còn nữa, cũng thấy đáng tiếc một phen, không ngờ rằng người này lại chạy tới chỗ đất phong của hắn.

Bỏ đi, cũng chỉ là một nữ tử đáng thương, không cần tra hỏi quá nhiều.

Dọc đường, Tống Anh luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, lo lắng hai tên "người xấu" to lớn thô kệch kia đuổi theo, cũng may cả đường lo sợ cũng về được đến nhà.

Tống Tuân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không nhịn được cười: "Ban ngày ban mặt, nào có lưu manh dám ăn cướp chứ? Muội nên giấu kỹ ở trong lòng đi, về đến nhà đừng lỡ miệng để lộ ra, nếu không, chắc chắn nương sẽ khóc lóc bắt muội mua dược cao, muội muốn dựa vào số tiền này để sinh lời là điều không thể nào."

"Muội biết rồi!" Tống Anh lập tức đáp lời: " Ca ca, huynh về nhà trước đi, muội phải ra ruộng lúa xem thử rồi tạo một vài kí hiệu, sau này nếu như Lý gia lại động tay động chân, chúng ta cũng có thể kịp thời hay biết."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 45: Điên rồi sao?


Bây giờ sắc trời còn sớm, Tống Tuân cũng mặc nàng đi.

Tống Anh chạy ra ruộng nhà mình, từ xa đã nhìn thấy Lý Tam đứng trên bờ ruộng nhà nàng. Tống Anh thấy vậy cũng không rút dây động rừng, đi vòng qua một vòng, nấp trong bụi cỏ ở chân núi, lặng lẽ quan sát.

Ruộng nhà nàng nằm dưới chân núi nên Tống Anh có thể thấy rất rõ ràng.

Lý Tam thở ngắn than dài một lúc lâu: "Lại không có!? Không phải chứ? Chẳng lẽ cây nhân sâm đó chạy tới ruộng nhà người khác rồi à? Cũng đúng cũng đúng. Ờm... Ruộng nhà Tống lão Nhị cũng không khác gì ruộng nhà người khác, nhân sâm có chân dài, chắc chắn sẽ không ở mãi trong đất của một nhà..."

Dứt lời, Lý Tam bắt đầu quan sát ruộng của những nhà khác xung quanh.

Tống Anh nghe xong thì không hiểu gì.

Nhân sâm? Còn có chân dài?

Chẳng lẽ Lý Tam điên rồi sao?

Tống Anh không vội hành động, vẫn nấp trong chỗ tối nhìn Lý Tam bắt đầu tìm kiếm dọc theo bờ ruộng của từng nhà một, tròng mắt như rơi xuống ruộng, không hề nhìn chỗ khác, vừa đi vừa lẩm bẩm, không biết nói cái gì.

Lý Tam như vậy trông hơi quái dị, khiến người ta cảm thấy toàn thân khó chịu.

Nhưng chưa đến nửa canh giờ, tức phụ của Lý Tam - Lưu thị đã ra tới, miệng ồn ào: "Đương gia! Sao ngươi lại giống hồn ma thế! Trong nhà đã náo loạn như vậy rồi, sao ngươi còn không nghĩ cách giúp cho mẫu tử bọn ta! Hôn sự của Tiến Bảo phải làm sao bây giờ? Họ Phương kia đúng là không ra gì, thế mà lại vác mặt tìm người tới hỏi có phải Tiến Bảo có bệnh kín hay không! Đã đính hôn rồi, mấy người bọn họ có ý gì đây!?"

Lưu thị sắp tức chết rồi, sao nam nhân nhà mình còn có thể làm loạn như vậy chứ? Đang yên đang lành lại không chịu đi làm việc, gần đây cứ ba ngày thì hết hai bữa chạy đến chỗ này của Tống gia!

Nếu không phải lần nào đến cũng thấy xung quanh không có người, bà ta đã cho rằng nam nhân nhà bà ta léng phéng với tiểu hồ ly không biết xấu hổ nào đó ở đây rồi!

"Chuyện đó thì quan tâm làm gì? Không phải chỉ là hôn sự thôi sao? Chờ ta tìm được đồ rồi, Phương gia gì đó ta còn không thèm để vào mắt đâu! Đến lúc đó, chúng ta dọn nhà vào huyện thành ở, tìm cho Tiến Bảo một tức phụ trong huyện thành!" Lý Tam hầm hừ.

"Làm gì còn tức phụ nào trong huyện thành chứ! Người trong thôn đều bỏ chạy hết rồi! Phải nói nha đầu Tống gia kia thật đen đủi, từ khi dính vào nhà bọn họ, Tiến Bảo của chúng ta gặp đủ thứ chuyện xui xẻo! Bây giờ nó hoàn toàn không có bệnh tật gì, vậy mà thông gia lại muốn từ hôn..." Miệng Lưu thị toàn lời oán hận.

Gần đây đúng là phiền phức.

Đã phân gia nhưng thanh danh không tốt lắm, lão gia tử và lão thái thái cũng đi theo bọn họ. Lẽ ra bọn họ là Tam phòng, dù có thế nào cũng không tới lượt bọn họ phụng dưỡng phụ mẫu! Nhưng bởi vì Đại phòng không hài lòng với phần ít ỏi được chia, thậm chí còn không chịu phụng dưỡng phụ mẫu!

Còn có Tống gia kia...

Nghe nói con gà mái già trước đây đưa cho Tống gia vậy mà mấy ngày trước lại đẻ trứng, đẻ ra một quả trứng to gấp đôi trứng bình thường. Mọi người đều nói Tống gia Nhị Nha đầu có phúc khí...

Phúc khí khỉ gió gì! Ai tận mắt nhìn thấy gà mái già đẻ trứng? Tống gia nói cái gì thì là cái đó à!?

Phi!

"Đương gia! Rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì thế? Chẳng lẽ ngoài ruộng còn có vàng sao!?" Lưu thị cả giận.

"Đúng là có vàng đấy! Một phụ nhân suốt ngày ở trong nhà như ngươi thì biết cái gì!" Lý Tam hừ một tiếng, nghĩ thầm sắc trời cũng không còn sớm, ngày mai lại đến tìm, thế là nói: "Hôm nay đi về trước, ngày mai ngươi cùng ta đến đây tìm!"

Lưu thị nghe xong, trong lòng buồn bực không thôi.

Tìm tìm tìm, dưới đất toàn là bùn, tìm cái rắm!

Hai phu thê vừa đi, đồng ruộng lập tức trở nên yên ắng.

Chạng vạng tối, trong thôn không có ai ra ngoài đi dạo. Tống Anh đang chuẩn bị đi ra ruộng làm gì đó để đánh dấu, nhưng còn chưa đứng dậy lại đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cỏ.

Chẳng lẽ có rắn ư!? Tống Anh giật thót trong lòng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 46: Nhân sâm biết nói


Tống Anh không dám cử động, nhìn về phía tiếng động phát ra, chỉ thấy cỏ dại đung đưa, lát sau đột nhiên lộ ra vài phiến lá.

Phiến lá đó trông cực kỳ quen mắt. Không đợi nàng nhìn kỹ đã thấy có thứ gì đó chui ra khỏi lòng đất...

Nhân sâm!?

Tống Anh nhìn chằm chằm nó, sợ hết hồn, chỉ thấy một cây nhân sâm dính đầy đất đang chạy. Mấy sợi rễ giống như cái chân, chạy nhanh như gió, chớp mắt đã chạy đến đồng ruộng nhà nàng, bắt đầu đào hố, một lúc sau thì nhảy vào trong đất!

"..." Tống Anh cảm thấy nhất định là bản thân mình hoa mắt rồi.

Ha ha, buồn cười quá, nhân sâm biết chạy sao?

Không thể nào.

Theo lời đồn đãi, lúc đào nhân sâm phải buộc một sợi chỉ đỏ không phải bởi vì nó sẽ chạy mà là để làm ký hiệu, tránh để sau này nhân sâm lớn lên bị người khác đào mất...

Sao chúng có thể chạy được chứ...

Nhưng cái quái gì đang diễn ra trước mắt nàng thế này?

Cây nhân sâm kia sau khi c*m v** đất thì lắc lư phiến lá trong gió, trông vô cùng nhàn nhã, đến mức nàng cũng muốn đào hố chôn mình.

Vì vậy, không phải Lý Tam bị điên mà là thật sự nhìn thấy cây nhân sâm này biết chạy sao? Cho nên ngày nào cũng đến ruộng nhà nàng tìm nó!?

Mà cây nhân sâm này...

Hiển nhiên cũng đợi đến lúc Lý Tam rời đi rồi mới chạy ra. Nhưng vì sao chứ?

Ngay sau đó, Tống Anh nghĩ tới hồ nước trong không gian của mình.

Toàn bộ đất trong ruộng nhà nàng đều được tưới bằng nước của hồ nước, đối với thực vật, thứ này chính là loại canh thập toàn đại bổ. Chẳng lẽ cây nhân sâm... tinh... này ngửi thấy hương thơm nên mới đến đây bồi bổ?

Tống Anh cảm thấy rất có khả năng là như vậy.

Trong lúc ngạc nhiên, Tống Anh vẫn chưa phát hiện ra lòng bàn tay mình đang nóng lên.

Qua một lúc lâu sau, khi giơ tay lên nhìn thì thấy... lòng bàn tay lóe lên ánh sáng màu vàng rất nhạt.

Lần trước khi ăn loại quả trong không gian, lòng bàn tay nàng cũng chợt lóe lên. Lúc ấy, nàng mơ hồ cảm thấy ánh sáng màu vàng rất quan trọng, nhưng cụ thể có thể làm gì thì nàng vẫn chưa rõ lắm.

Giờ phút này, nhìn đến cây nhân sâm tinh, trong lòng Tống Anh hiện lên một dự cảm rất mạnh.

Nàng chậm rãi giơ lên tay, đưa về phía cây nhân sâm tinh kia.

Chỉ thấy giữa nàng và nhân sâm tinh dường như có thêm một sợi chỉ vàng, trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng quấn quanh cây nhân sâm. Sau đó, Tống Anh cảm thấy cơ thể chấn động, ánh sáng màu vàng không còn nữa, còn nàng đột nhiên hơi chóng mặt, cảm thấy... cực kỳ mệt mỏi, giống như đã tiêu hao quá nhiều sức lực.

Dường như nhân sâm tinh cũng phát hiện ra nàng.

Lá cây run lên, có cảm giác như lông tơ dựng đứng. Rễ cây nhân sâm chui ra khỏi lòng đất, nhanh chóng bỏ chạy như con cua tám cẳng hai càng.

Tống Anh mơ hồ cảm thấy giữa mình và nhân sâm tinh này có mối liên hệ nào đó, theo bản năng muốn nó đừng chạy nữa.

Nhân sâm tinh thật sự bất động.

Nó đứng đó, trên thân hơi hơi lóe lên ánh sáng màu vàng.

"Huhuhu! Loài người nhà ngươi đã làm gì với ta?! Mau buông ta ra! Bằng không ta sẽ ăn thịt ngươi!" Trong không gian đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Tống Anh mở to mắt, hơi hốt hoảng.

Cây nhân sâm này không chỉ biết chạy mà còn biết nói à?! Yêu quái!?

Khoa học xã hội...

Không đúng, cho dù là thời đại mê tín cũng không nên có thứ này chứ?!

Tống Anh dũng cảm bước tới, mặc dù đã đến gần nhân sâm tinh nhưng nó cũng không chạy, hiển nhiên là bị ý nghĩ lúc nãy của nàng cố định rồi.

Xem ra ánh sáng màu vàng trong tay nàng có tác dụng rất lớn với thứ này...

Tống Anh thở phào nhẹ nhõm, chọc chọc củ nhân sâm, thấy vật nhỏ này còn run rẩy thì không nhịn được mà nói: "Nhân sâm thành tinh... ít nhất cũng phải mấy trăm năm tuổi rồi nhỉ? Hẳn là rất quý giá..."

Đúng, quý giá! Nghĩ như vậy, Tống Anh đột nhiên không sợ nữa, ngược lại còn lộ ra ý cười xấu xa.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 47: Thần tiên đều lương thiện


Nàng không hiểu biết nhiều về nhân sâm nhưng cũng biết loại nhân sâm thông thường chỉ khoảng hai trăm năm. Dù vậy, giá của nó cao đến mức khiến người ta nghe thôi đã khiếp sợ. Còn nhân sâm ngàn năm trong truyền thuyết...

Có lẽ đã từng thấy trong truyện võ hiệp.

Mà cây trước mắt này...

Cây nhân sâm này "vai to eo tròn". Nàng từng nghe nói, số đốt trên thân nhân sâm cho biết tuổi của nó, đếm được bao nhiêu đốt, cộng thêm một chính là số tuổi của nhân sâm. Nhưng trên thân của cây nhân sâm trước mắt này, các đốt chồng chất lên nhau thành tầng tầng lớp lớp chặt chẽ, hẳn là còn có rất nhiều đốt không thể thấy rõ...

Nói không chừng thật sự là nhân sâm ngàn năm.

Có thể bán được bao nhiêu tiền đây?

Giá cả ở Đại Định rất ổn định, nhất là huyện Dung Thành yên bình này. Dù sao nguyên chủ cũng từng ở kinh thành, hầu phủ thường có thứ này, vì vậy nàng cũng có chút hiểu biết.

Ở đây, nhân sâm được chia thành nhiều loại, sâm nguyên củ và sâm lát có giá khác nhau, sâm thượng đẳng, sâm thứ đẳng, sâm bình thường và rễ sâm cũng có giá khác nhau.

Bình thường, giá chính thức của sâm thượng đẳng là 80 đến 100 lượng mỗi cân*, thứ đẳng thì 50 đến 60 lượng một cân, loại bình thường khoảng 30 lượng, rễ sâm thì rẻ hơn một chút, giá cũng từ 5 đến 10 lượng một cân, đương nhiên đây là giá cả hiện giờ.

* 1 cân Trung quốc = 0,5kg Việt Nam

Nếu là lúc thị trường không ổn định thì không bán theo cân nữa. Theo nàng biết, ở thế giới này, thời điểm giá nhân sâm cao nhất hẳn là một cây cả trăm lượng.

Lúc nguyên chủ ở hầu phủ, chỉ có ngày lễ, Tết mới dùng cơm cùng cả nhà. Khi đó, nhìn thấy mấy món như gà hầm nhân sâm đều không dám động đũa. Tỷ muội cười nàng ấy mất mặt cho nên mới nói chi tiết về giá trị của nhân sâm một phen. Lúc ấy, hầu phủ dùng củ sâm khoảng hai lạng để nấu, giá cả khoảng 20 lượng...

Còn cái thứ trước mắt này.

Cây nhân sâm này cực kỳ lớn, quả thực giống như một đứa trẻ mũm mĩm, ít nhất cũng phải mười cân!?

Không chỉ vậy, bề ngoài của cây nhân sâm này trông cực kỳ đẹp mắt, chắc chắn không kém hơn nhân sâm thượng đẳng, dù sao thì nó cũng đã thành tinh rồi...

Vật quý vì hiếm, chưa từng có ai nhìn thấy củ sâm lớn như vậy, cho dù có tăng giá gấp mấy lần, có lẽ vẫn có người muốn mua.

Đương nhiên, tiền đề là cây nhân sâm này không nói lời nào.

Tống Anh đang suy nghĩ phải làm thế nào để khiến cây nhân sâm này trông giống thực vật bình thường.

"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì!?" Nhân sâm lớn dường như cũng nhận ra ý đồ xấu xa trong mắt Tống Anh, lập tức sợ hãi.

Nó hoảng loạn và biến thân ngay tại chỗ!

Tống Anh chỉ thấy hoa mắt, nhân sâm trước mắt vậy mà lại biến thành một đứa bé bốn, năm tuổi...

Nheo mắt: "Biến trở về, biến trở về đi! Ngươi như vậy ta còn ăn thế nào, bán thế nào được?"

Nàng cũng không phải bọn buôn người, biến thành trẻ con thì làm sao xuống tay được? Như vậy chẳng phải khiến nàng trông quá tàn nhẫn sao!

"Ngươi đừng ăn ta! Ta mất một ngàn năm mới có thể thành tinh, ta lớn được chừng này thật sự rất vất vả..." Đứa bé vừa nói vừa khóc: "Loài người các ngươi thật sự quá giảo hoạt, rõ ràng đã đi rồi, lại đột nhiên nhảy ra từ đằng sau... Rốt cuộc ngươi dùng cách gì để trói chặt ta? Ta không nhúc nhích được, ta không muốn bị ăn đâu..."

Tống Anh hơi cau mày.

Cây nhân sâm này biến thành một đứa bé trắng trẻo đáng yêu khiến người ta có cảm giác cực kỳ tội lỗi!

"Nhưng ngươi uống trộm linh thủy trong ruộng của ta. Ta không bán ngươi chẳng phải sẽ bị lỗ sao?" Tống Anh chọc chọc vào mặt đứa bé.

Thật mềm, trông có vẻ ăn rất ngon.

"Ngươi nói dối. Sao đó lại là linh thủy của ngươi được! Ngươi là người phàm! Người phàm không có bản lĩnh lớn như vậy!" Cây nhân sâm cả giận nói.

"Sao người phàm có thể trói ngươi lại chứ?" Khóe miệng Tống Anh cong lên.

Nhân sâm tinh vừa nghe thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên: "Chẳng lẽ ngươi là tiên nhân... Không thể nào, ta đã thành tinh rồi, thần tiên đều lương thiện, sẽ không ăn ta. Chẳng lẽ ngươi là đại ma đầu?!"

Nhưng nó nghe gia gia nói, sau thời thượng cổ đã không còn ma quỷ nữa! Yêu quái nhỏ như chúng nó cũng cực kỳ ít ỏi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 48: Bảo vật gia truyền


Cây nhân sâm thay đổi sắc mặt, run bần bật, rất sợ Tống Anh thật sự ăn nó.

Tống Anh nghĩ nghĩ, nói: "Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi phải nghiêm túc trả lời. Nếu dám lừa ta, ta lập tức mang ngươi về nhà hầm. Nếu ngươi thành thật nghe lời, ta có rất nhiều linh thủy cho ngươi uống. Thấy ngươi... rất có giá trị, ta không những nuôi ngươi mà còn có thể để ngươi làm bảo vật gia truyền của nhà ta."

Làm bảo vật gia truyền cũng không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì!

Nhân sâm tinh phẫn hận trừng mắt, nhưng nó phát hiện ra cũng không có tác dụng gì, dù sao...

Con người này quá lợi hại, bây giờ nó vẫn không động đậy được!

"Hừ!" Nhân sâm tinh hừ một tiếng, Tống Anh lại cảm thấy có một hương thơm thoang thoảng phả vào mặt.

Quả nhiên là thứ đã thành tinh, toàn thân... đều mang đến cảm giác thơm ngon. Nàng thật sự sợ bản thân mình không nhịn được mà xuống miệng với cây nhân sâm ở hình dạng đứa trẻ này.

"Thành thành thật thật, nếu không ta nhổ sạch tóc của ngươi!" Tống Anh chọc chọc cái trán của nhân sâm tinh.

Cây nhân sâm vừa nghe vậy lập tức che đầu mình lại: "Không thể nhổ không thể nhổ! Ta nói là được!"

Nhân sâm chúng nó chỉ là cỏ cây bình thường, cho nên cực kỳ khó hóa thành hình người. Ở trong núi không bị loài người giẫm đạp, không bị dã thú đào đi, cắm rễ 500 năm, đến khi hấp thụ đủ năng lượng từ ánh trăng mới có thể sinh ra linh trí!

Linh trí của nó cũng lớn lên rất chậm. Sau khi sinh ra linh trí, cứ sống thêm một trăm năm mới tương đương với việc lớn thêm một tuổi của loài người. Tới bây giờ đã ngàn năm, tránh thoát một kiếp nạn, lúc này mới có thể hóa thành hình người!

Tóc của nó phát triển chậm nhất, sống lâu như vậy mà chỉ mới mọc được một nắm!

"Ngươi bị linh thủy của ta hấp dẫn tới sao? Linh thủy có tác dụng gì với ngươi?" Tống Anh hỏi.

"Linh thủy? Ta chỉ biết rằng trong miếng đất này có rất nhiều khí tức đặc biệt, chỉ cần ta hấp thụ nhiều hơn sẽ giúp tóc ta nhanh dài ra." Nhân sâm tinh vô cùng đáng thương sờ đầu mình.

Khí tức? Tống Anh cũng không cảm thấy bất ngờ, hồ nước trong không gian của nàng quả thực không bình thường. Nàng hỏi tiếp: "Ngươi đã thành tinh bao nhiêu năm rồi? Có bản lĩnh gì? Trên núi có nhiều yêu tinh giống ngươi không?"

"Thành tinh mà ngươi nói... là sinh ra linh trí hay là... hóa thành hình người? Ta là nhân sâm linh vật, cũng chính là yêu tinh mà các ngươi nói. Phải 500 năm mới sinh ra linh trí, 1000 năm mới hóa thành hình người. Nhân sâm tinh... đa phần đều trông thế này. Bản lĩnh của ta..." Nhân sâm do do dự dự, "Ăn ngon... có tính không... Chính là giống như loài người các ngươi nói đó... Bổ ngũ tạng, an tinh thần, định hồn phách, ngăn hồi hộp, trừ tà khí, sáng mắt, vui vẻ ích trí, giúp người bệnh nặng hồi phục và kéo dài tuổi thọ..."

Nói xong chữ cuối cùng, nhân sâm tinh òa khóc: "Loài người các ngươi xấu xa nhất, rất nhiều cây non trong núi chỉ mới mọc mấy năm cũng không buông tha... Huhu, các ngươi còn dùng chỉ đỏ trói bọn ta lại, sau khi bị trói bằng chỉ đỏ, bọn ta đều không chạy được..."

Tống Anh nghe vậy, lập tức cau mày: "Cái đó không phải..."

"Bởi vì quá nhiều người nói rằng nhân sâm sợ chỉ đỏ cho nên vô hình trung khiến chỉ đỏ có năng lượng đặc biệt, cho dù là nhân sâm đã tu luyện thành tinh cũng không thể thoát khỏi sợi chỉ đỏ trói chặt..."

"..." Tống Anh nheo mắt, không ngờ còn có chuyện như vậy. Thấy nó khóc đến thương tâm, ngữ khí của Tống Anh dịu xuống, "Còn có năng lực gì khác không?"

"Ta, ta chạy trốn rất nhanh..." Nhân sâm suy nghĩ trong chốc lát, ủ rũ nói, "Ta chỉ là cây cỏ bình thường, không phải động vật, đương nhiên không có năng lực đặc biệt rồi! Nếu ta có thể lên trời xuống đất, dời núi lấp biển thì ta đã không phải linh vật mà là tiên nhân!"

"Trên đời này... có thần tiên sao?" Trong lòng Tống Anh giật thót.

Chẳng lẽ nàng cầm nhầm kịch bản? Từ nay về sau phải bỏ ruộng theo tiên nhân? Tìm kiếm tiên đạo bái sư học nghệ?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 49: Hoàn toàn thành tinh


Tống Anh cảm thấy mình vẫn có thể tiếp nhận thiết lập tu tiên.

Lên tiên đài cầu trường sinh, tay cầm pháp khí lên trời xuống đất, tiêu dao tự tại...

Nhưng tiểu nhân sâm lại ghét bỏ nhìn nàng: "Lúc ngươi còn sống đừng nghĩ đến việc nhìn thấy thần tiên. Gia gia của ta nói thần tiên hạ phàm có hai loại, một loại là trực tiếp hiện thân, nhưng bọn họ sẽ không để loài người nhìn thấy, còn có một con đường khác chính là hạ phàm độ kiếp!"

"Đương nhiên loài người các ngươi cũng có người thành tiên, nhưng người đó phải tích cóp công đức mấy đời, thậm chí phải trải qua mấy trăm lần luân hồi mới có thể được thần tiên tiếp dẫn đưa đi. Người bình thường cho dù có tu đạo, nhưng nếu chỉ tu luyện trong một kiếp chắc chắn không đủ."

Khuôn mặt nhỏ của cây nhân sâm hếch lên: "Tuy nhiên, ta nghe gia gia của ta nói cũng có lối tắt để thành tiên, nhưng mặc dù là lối tắt thì cũng phải sau khi chết mới có thể thành tiên, lúc còn sống... thì không thể nào!"

Tống Anh sờ mũi.

Khó như vậy sao?

Nhưng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lỡ như thế giới này đột nhiên xuất hiện một vị thần tiên chỉ cần phất tay là thế giới hủy diệt thì nàng còn chơi thế nào nữa?

"Công đức thì thế nào? Lỡ như mấy đời trước ta đã tích cóp rất nhiều công đức thì sao?" Tống Anh nghĩ nghĩ, lại hỏi.

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ của cây nhân sâm cười đến mức suýt biến về nguyên hình: "Công đức của ngươi cực kỳ ít! Chẳng nhìn thấy được gì cả! Không có mùi thối chứng tỏ trước đây không phải người đại ác, nhưng cũng không phải người đại thiện! Hơn nữa nếu ngươi là người công đức viên mãn thì ngươi sẽ rất thảm!"

"Vì sao?" Tống Anh rất thích nghe những chuyện này.

"Bởi vì người công đức viên mãn rất thơm!" Nhân sâm tinh đáp.

Rất thơm... chính là ăn rất ngon, giống như Đường Tăng sao?

Tống Anh lặng lẽ ghi nhớ.

"Ngươi vẫn chưa nói trong núi có nhiều yêu tinh hay không." Tống Anh không quên chuyện này.

Chủ yếu là lo lắng lỡ như cứ ba ngày hai bữa lại có yêu quái chạy xuống núi, chẳng phải ruộng của nàng sẽ gặp nguy hiểm sao? Đương nhiên, người có bảo bối như nàng lại càng nguy hiểm hơn.

"Ngươi cho rằng linh vật là cải trắng sao?" Khuôn mặt nhỏ của nhân sâm tinh ngoảnh đi chỗ khác: "Thực vật thành tinh cực kỳ ít ỏi, phải sống rất lâu và gặp được cơ duyên, hoặc có thể chất trời sinh như nhân sâm, linh chi, thiên sơn tuyết liên… thì sẽ dễ thành tinh hơn một chút, bởi vì chúng tương đối dễ sinh ra linh đài, còn... mấy loại cỏ dại rau dại đều rất ngốc nghếch, trong ngàn vạn cây cũng không có lấy một cây sinh ra linh đài..."

"Động vật thì sao?" Tống Anh hỏi tiếp.

Nhân sâm tinh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái: "Động vật muốn sinh ra linh trí dễ hơn rất nhiều..."

"Tỷ như... Lúc ta vừa mới biết hóa hình có gặp một con bò vàng. Con bò vàng đó có linh trí, nhưng cực kỳ khó hóa hình, nó còn chưa học được cách hóa hình thì đã chết rồi... Thật ra, nếu sau khi sinh ra linh trí, nó ăn nhiều thứ đại bổ một chút hoặc hấp thụ nhiều năng lượng của ánh trăng thì chắc chắn sẽ không chết già như vậy... Huhu! Thật đáng thương!"

Tống Anh nghe xong cũng đã hiểu đại khái.

Trong mắt nhân sâm tinh, sau khi hóa hình mới xem như hoàn toàn thành tinh.

Sinh ra linh trí... không có tác dụng gì lớn, trừ phi sau đó biết cách yêu quái tu luyện, cũng chính là hấp thụ năng lượng của ánh trăng...

Năng lượng của ánh trăng sao?

Tống Anh ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời đã tối, mơ hồ thấy mặt trăng đang lên. Trông không có gì đặc biệt mà?

"Ngươi... có biết ánh sáng màu vàng khống chế ngươi là cái gì không?" Tống Anh nghĩ đến chuyện quan trọng nhất.

"Đó là đồ của ngươi, làm sao ta biết được!" Nhân sâm cực kỳ vô tội.

Tống Anh ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.

Có lẽ thứ này thật sự dùng để kiềm chế yêu tinh cũng không chừng.

Chỉ là...

Lúc nãy nàng rõ ràng cảm giác được ánh sáng màu vàng biến mất ngay khi chạm vào nhân sâm tinh, sau đó nàng chỉ cảm thấy như đã tiêu hao hết sức lực...

Đối phó với một cây nhân sâm tinh đã như vậy, nếu có thêm hai cây nữa, vậy chẳng phải đành bó tay sao?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 50: Chỗ dựa


Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Anh mơ hồ cảm thấy, hẳn là có cách để khiến ánh sáng màu vàng mạnh hơn mới đúng.

Nhưng đang nghĩ tới đây, cách đó không xa có người gọi nàng một tiếng.

Tống Anh ngẩng đầu lên thì thấy Nguyễn thị tới tìm, hẳn là tìm nàng về nhà ăn cơm.

"Nương ta đã nhìn thấy ngươi, vì vậy tốt nhất ngươi nên thành thật một chút, giả vờ là đứa bé không ai muốn. Nếu ngươi biến thành nhân sâm tinh rồi chạy trốn, tất cả thôn dân đều sẽ biết trên núi có cây nhân sâm ngàn năm là ngươi, đến lúc đó có đốt trụi núi cũng sẽ tìm ra ngươi!" Tống Anh uy h**p.

Hai mắt tiểu nhân sâm rưng rưng nhìn nàng: "Ngươi là đồ xấu xa, ta không cử động được!"

Tống Anh nhìn nó, sau đó cố gắng thả lỏng suy nghĩ, để tiểu nhân sâm cử động bình thường.

Nàng cảm thấy như đầu mình có thể chỉ huy ánh sáng màu vàng, sau khi nghĩ như vậy, quả nhiên cơ thể của cây nhân sâm cử động được.

Tống Anh nghĩ nghĩ, lại bình tâm cảm nhận một chút, ngay sau đó, vậy mà có thể cảm nhận được trong cơ thể của cây nhân sâm còn lưu lại chút ánh sáng màu vàng, gần như tương đương với tọa độ.

Thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không sợ cây nhân sâm chạy trốn, chỉ sợ nó không nói thật rồi dẫn một đám yêu quái tới.

Trước mắt có thể xác định được vị trí của cây nhân sâm, nàng yên tâm hơn nhiều.

"Ồ? Đây là hài tử nhà ai vậy? Trong thôn chúng ta sao? Sao ta chưa từng nhìn thấy nó?" Nguyễn thị tới gần, nhìn thấy nhân sâm tinh thì cực kỳ yêu thích, vội vàng đưa tay lên nhéo mặt cây nhân sâm một cái, "Chao ôi, lớn lên thật trắng trẻo! Khuôn mặt nhỏ tròn vo, đáng yêu quá! Ta nói này bé con, đã trễ thế này rồi, sao ngươi còn chưa về nhà?"

Tiểu nhân sâm quay đầu nhìn Nguyễn thị, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Con người này trông dịu dàng hơn nhiều.

"Nương, nó là đứa bé không ai muốn, lúc nãy đã nói với ta rằng cha mẹ đều đã chết, thúc thúc không cần nó nên vứt nó trong núi, đúng lúc bị ta bắt gặp." Tống Anh mở miệng bịa chuyện.

Nguyễn thị vừa nghe xong, sắc mặt thay đổi: "Tổn thọ quá! Sao lại có thúc thúc ruột ác độc như vậy chứ! Chao ôi tâm can của ta, ngươi còn nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ... Nhìn khuôn mặt nhỏ này đi, vô cùng đáng thương, cũng không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực rồi..."

Tống Anh nheo mắt.

Thật sự không biết làm sao mà nương nàng lại nhìn ra gương mặt này vô cùng đáng thương.

Rõ ràng lớn lên trắng trẻo mập mạp trông cực kỳ ngon miệng...

"Huhu! Đại nương! Ta thật đáng thương, còn có người xấu muốn ăn ta!" Tiểu nhân sâm ra sức diễn kịch, lập tức nhào tới.

Khóe miệng Tống Anh giật giật.

"Là dã thú trên núi sao?! Đừng sợ đừng sợ, có đại nương ở đây, ta sẽ đuổi hết dã thú đi!" Nguyễn thị nổi lòng thương cảm: "Trời lạnh như vậy sao chỉ mặc một cái yếm nhỏ? Ai, nha đầu, cũng đã trễ thế này rồi, nó cũng không có chỗ ngủ, hay là hôm nay đưa về nhà đi, ta và cha ngươi thương lượng xem nên xử trí thế nào..."

"Vâng vâng vâng, đưa về nhà nuôi. Đứa bé như vậy cũng khá dễ nuôi, nghe lời thì cho chút nước uống, không nghe lời thì cho thỏ ăn hoặc đem bán cũng được." Tống Anh cười nói.

"Nói bậy bạ cái gì đấy! Dọa sợ đứa bé thì làm sao bây giờ!" Nguyễn thị gõ đầu nàng một cái, "Được rồi, mau về nhà ăn cơm thôi."

"Bé con, ngươi tên là gì? Đại nương bế ngươi được không?" Nguyễn thị nhỏ nhẹ hỏi.

"Ta... Ta không có tên..." Tiểu nhân sâm sụt sịt.

"Ôi, đáng thương như vậy..." Nguyễn thị dụi mắt, "Không khóc không khóc. Nhi tử của đại nương từng đọc sách, để hắn tìm cho ngươi một cái tên được không?"

"Được!" Tiểu nhân sâm ôm chặt Nguyễn thị không buông tay.

Nó xem như đã nhìn ra đồ xấu xa kia rất sợ phụ nhân này, cho nên nó nhất định phải tìm đại nương làm chỗ dựa!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 51: Chỉ vào mũi mắng


Mẫu tử hai người ra ngoài một chuyến lại dẫn theo một đứa bé quay về khiến phụ tử Tống Kim Sơn hoảng sợ.

"Đứa nhỏ này trắng trẻo mềm mại, trông không giống như bị người khác vứt bỏ? Chờ nó ăn cơm no rồi chúng ta hỏi kỹ nó, lỡ như là nó tự bỏ nhà đi thì sao? Người nhà còn không sốt ruột đến điên luôn chắc?" Tống Kim Sơn nhìn đứa nhỏ này, trong lòng hơi thấp thỏm.

Trên người đứa nhỏ này chỉ mặc một cái yếm, cũng không biết cái yếm này làm từ chất liệu gì, hắn cũng chưa từng thấy qua. Hơn nữa, trẻ con trong thôn bọn họ suốt ngày trèo cây lội suối, trông nhem nhuốc thô kệch, không giống đứa nhỏ này, cánh tay trắng trẻo mập mạp như củ sen, không tìm thấy chút tì vết nào.

"Ta không có cha mẹ... Đại nương, ngươi không thể đưa ta đi. Huhu, trên núi có sói, có hổ rất đáng sợ. Nếu ta trở về sẽ chết chắc, sẽ bị người xấu ăn mất!" Tiểu nhân sâm ôm chặt lấy cánh tay Nguyễn thị không chịu buông.

Tống Anh cau mày, phát hiện tiểu nhân sâm này còn rất thông minh, ghi nhớ lời nàng nói lúc nãy trong lòng.

Thật sự không biết rằng, giờ phút này, nhân sâm tinh cảm thấy buồn nôn muốn chết.

Chạy thì nó không dám chạy, ánh sáng màu vàng của người xấu quá lợi hại, hơn nữa lỡ như nàng thật sự thiêu rụi ngọn núi, mạng nhỏ của nó sẽ không còn nữa!

"Không đi không đi..." Nguyễn thị lại mềm lòng, vội vàng nói với Tống Kim Sơn: "Đương gia, nó nhỏ như vậy, chúng ta đưa nó đi đâu được chứ? Hay là như vậy đi, trước tiên cứ để nó ở lại, một đứa bé cũng không ăn hết mấy muỗng cơm. Nếu nhà ai có con đi lạc còn không tới tìm sao? Mấy ngày tới ngươi và Tuân ca nhi đi khắp nơi hỏi thăm, đến khi thật sự tìm được người nhà của nó rồi đưa đi cũng không muộn."

Cũng không thể bỏ lại một đứa bé bốn, năm tuổi ở chân núi đúng không?

"Ta cũng không nói phải đưa nó đi ngay bây giờ." Tống Kim Sơn vội vàng bồi thêm một câu.

Tống Tuân lập tức liếc mắt nhìn Tống Anh một cái.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy dường như đứa bé này rất sợ muội muội mình.

Tống Anh từ trên người móc ra một lượng bạc, đưa qua: "Hôm nay lúc từ huyện thành về hơi gấp gáp, vốn định mua cho nương một cây trâm... Tiền này nương cầm đi, lần sau ta lại cho mua người."

Nguyễn thị nhìn bạc vụn, hoảng sợ: "Sao nhiều vậy?! Không phải hôm nay chỉ mang theo hơn một trăm cân đậu xanh sao!?"

Tống Tuân quay đầu đi.

Trong tay muội muội hắn vẫn còn ba lượng nữa đấy!

"Hôm nay có nhiều người bán quả dại, nhưng đậu xanh nhà người khác không ngon, cho nên ta tăng giá quả dại." Tống Anh nói bừa.

"Làm vậy không được đâu, chỉ là chút quả dại mà thôi, tuy rằng được tưới nước thuốc, nhưng người khác không biết, chúng ta lại bán đắt như vậy, không tốt lắm đâu." Tống Kim Sơn lập tức lên tiếng.

"Cha à, con hiểu ạ, nhưng năm ngày sau, con sẽ không bán quả đậu xanh này nữa, bây giờ bán mười văn một cân cũng không phải quá đắt. Huống hồ lúc tới mua quả dại, rất nhiều người đều nếm thử trước, nếu cảm thấy không đáng tiền thì sẽ không mua, có đúng không?" Tống Anh lại nói.

Tống Kim Sơn bình thường không quá nghiêm khắc với nhi nữ, lúc này nữ nhi nhìn hắn với ánh mắt long lanh khiến hắn không thể nói ra lời từ chối.

"Tiền này để nương ngươi giữ, sau này đến lúc cần dùng thì lấy ra." Tống Kim Sơn gõ nhịp, "Còn có chuyện này nữa..."

Tống Anh nhìn qua, chỉ nghe Tống Kim Sơn nói: "Hôm nay hình như hôn sự của Lý gia có vấn đề, chỉ nghe nói người nhà ở thôn bên kia tới hỏi có phải Lý Tiến Bảo thật sự có bệnh kín hay không... Tuy rằng Lý gia không thừa nhận, nhưng bên đó chưa chắc đã tin. Vì nửa đời sau của khuê nữ nhà mình, gần như họ sẽ từ hôn. Lần từ hôn này... e rằng Lý gia sẽ ghi hận nhà chúng ta."

"Sau này nếu con nhìn thấy Lý Tam gia thì trốn xa một chút. Nhà đó lắm mồm, đừng để bọn họ chỉ vào mũi con mà mắng." Tống Kim Sơn nói tiếp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 52: Đặt tên


Tống Anh và Tống Tuân liếc nhau, trong mắt hai người đều có mấy phần chột dạ.

Tống Tuân lúng túng quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy gì.

Từ hôn? Ha ha, đó là chuyện của Lý gia, không liên quan đến hắn. Ngoại trừ hắn và muội muội, không ai biết là hắn âm thầm lan truyền chuyện bệnh kín của Lý Tiến Bảo.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.

"Nhà bọn họ dựa vào đâu mà hận chúng ta? Bản thân Lý Tiến Bảo nhà bọn họ có bệnh lại trách A Anh của chúng ta! Quá vô lý rồi!" Nguyễn thị không biết Tống Anh thật sự đánh Lý Tiến Bảo cho nên rất tức giận, "Cho dù A Anh thật sự đánh hắn, nhưng ngẫm lại những chuyện hắn đã làm mà xem, hắn không đáng đời sao?! Trên đầu A Anh vẫn còn vết sẹo đấy, nếu không phải do hắn thì sao đám trẻ nghịch ngợm kia lại ném đồ vào người A Anh chứ!"

Nhớ lại dáng vẻ của nữ nhi khi được cõng về hôm đó, bà vẫn còn cảm thấy sợ hãi!

Tống Kim Sơn thở dài: "May mà A Anh không có việc gì."

"Đương gia, ngươi cũng biết ta không phải loại người thích gây sự, ta chỉ là thấy xót cho nha đầu... Người ngoài bắt nạt nó còn chưa tính, nhưng đại phòng bên kia... Đạt ca nhi đã mười tuổi rồi, chẳng lẽ nó cũng không hiểu chuyện sao? Nếu không phải nhờ A Anh, ca ca nó có thể dọn đến sống trong huyện rồi cưới cô nương trong huyện sao? Bây giờ có được chỗ tốt rồi lại muốn mắng A Anh... Không lý nào lại như thế..." Nguyễn thị nói tiếp.

Lời này bà đã nhịn mấy ngày rồi.

Trước giờ bà đều không thích gây chuyện, có chuyện gì cũng cố gắng nhẫn nhịn, nhưng bà cứ phải nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng lại khiến khuê nữ mình chịu thiệt lớn như vậy!

"Ta sẽ nói đại ca dạy bảo lại con cái." Tống Kim Sơn trịnh trọng nói.

Tiểu nhân sâm nghe cả nhà này nói chuyện phiếm thì cực kỳ bối rối.

Nó biết A Anh, nha đầu chính là đồ xấu xa có ánh sáng màu vàng...

Ý bọn họ là, đồ xấu xa bị ức h**p?

Không thể nào?

Nhưng quả thực trên mặt đồ xấu xa có vết sẹo vô cùng đáng sợ, cũng không thể là nàng tự cào vô mặt được, chắc chắn là do người khác gây ra...

Chẳng lẽ là nàng cũng không lợi hại như vậy sao!

Nhân sâm tinh nhìn Tống Anh bằng ánh mắt ghét bỏ.

Tống Anh tỏ vẻ chẳng hiểu gì. Nó chỉ là một cây nhân sâm, một loại thực vật chỉ biết bỏ chạy khi bị người ta lấy làm đồ ăn, vậy mà còn không biết xấu hổ mà khinh bỉ nàng?

"Ca, ngươi đặt cho nhóc con này một cái tên đi. Nói không chừng sau này nó sẽ ở nhà chúng ta luôn đấy, không thể không có tên được." Tống Anh nhìn về phía Tống Tuân nói.

"Để ta đặt?" Tống Tuân sửng sốt, "Nó lớn như vậy mà không có tên sao?"

"Nó nói chỉ có nhũ danh là Đầu Gỗ thôi." Tống Anh nói xong thì tự mình vui vẻ.

Hai phu thê Tống Kim Sơn nghe vậy, quay sang nhìn tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác, cảm thấy buồn cười: "Đôi mắt của đứa nhỏ này trông rất có linh khí, làm gì giống đầu gỗ chứ..."

nhân sâm tinh bĩu môi.

"Nếu tìm thấy phụ mẫu thì không tiện dùng tên chúng ta đặt nữa nhỉ?" Tống Tuân nói.

"Ca, chắc chắn nó chỉ có thể sống ở nhà chúng ta thôi. Cho dù có trở về... không chừng cũng sẽ thường xuyên tới nhà chúng ta chơi, có tên cũng tiện hơn. Tên của ngươi có chữ thủy, vậy ngươi đặt cho nó cái tên có chữ mộc. Nếu sau này cha nương sinh đệ đệ muội muội cho chúng ta thì sẽ đủ bộ kim mộc thủy hỏa thổ luôn!"

"Nha đầu này! Nói bậy bạ cái gì đấy?!" Mặt Nguyễn thị ửng đỏ.

Tống Tuân cong môi cười: "Chữ mộc à... Vậy gọi là Lâm ca nhi nhé, vừa đơn giản vừa dễ nhớ."

Dù sao cũng tốt hơn Đầu Gỗ.

nhân sâm tinh vừa nghe xong, lập tức gật đầu: "Ta có người... tên rồi! Cảm ơn đại nương, cảm ơn đại ca ca!"

"Ngoan quá!" Nguyễn thị cực kỳ thích đứa nhỏ này, còn Tống Anh lại lén trợn trắng mắt.

Một cây nhân sâm tinh mà còn biết nịnh nọt!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 53: Tuyệt đối không có khả năng thành tinh


Tuy đã đặt tên cho nhân sâm tinh nhưng Tống Anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Sau khi ăn cơm tối xong, nàng không quên uy h**p tiểu nhân sâm tinh thêm mấy lần. Sau khi thử nhiều lần, nàng phát hiện ánh sáng màu vàng của mình quả thực có thể xác nhận vị trí của nhân sâm tinh. Hơn nữa, nếu nàng sử dụng ánh sáng màu vàng thì có thể trói chặt tiểu nhân sâm. Nhưng sau khi sử dụng ánh sáng màu vàng xong phải nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, nếu không sẽ kiệt sức.

Có lẽ pháp lực của nhân sâm tinh không cao, khi ở trong tay nàng, nó không có cách nào phản kháng được.

Lúc này, nàng mới hoàn toàn yên tâm.

Nhưng đến khi nhân sâm tinh nhìn thấy hậu viện nhà nàng, nó suýt nữa phát điên!

"Vì sao lại cho gà ăn linh vật bổ dưỡng lớn như vậy! Ta muốn ăn, ta muốn ăn!" nhân sâm tinh hận không thể bổ nhào vào mấy con gà con trước mặt, cướp đồ ăn với chúng nó!

"Hả? Còn thừa nhiều rau dại như vậy sao?" Tống Anh hơi sửng sốt, "Bảy, tám con gà con và một con gà mẹ hẳn là nên ăn hết từ lâu rồi chứ?" Tống Anh nhìn đống rau dại kia đến ngây người.

"Ta muốn ăn! Huhu! Đồ xấu xa, cho nhìn mà không cho ăn... Còn không bằng mang ta đi hầm luôn cho rồi!" nhân sâm tinh ấm ức muốn chết.

Tống Anh mặc kệ nó, nhìn chằm chằm mấy con gà kia, phát hiện chỉ có một con gà con lông vàng ăn rau dại trong đất, những con gà vịt khác đều ở trong chuồng gà không đi ra, cho dù có ra ngoài đi dạo thì cũng sẽ tránh đống rau dại, chỉ ăn thức ăn bình thường.

"Không phải con gà này cũng sẽ thành tinh đấy chứ?" Tống Anh vô thức hỏi.

"Thành tinh?" nhân sâm tinh trợn trắng mắt: "Tưởng bở! Hừ, bất kể là động vật hay thực vật, nếu muốn thành tinh thì đều phải có linh đài. Con gà con nhỏ như vậy lại vọng tưởng thành tinh... Cho nó thêm một trăm năm nữa, nó cũng không sinh ra được linh đài!"

Tống Anh nghi ngờ liếc mắt nhìn tiểu nhân sâm tinh.

"Ngươi không cảm thấy con gà con ăn mảnh này thông minh hơn đám còn lại một chút sao?" Tống Anh hỏi.

nhân sâm tinh nghiêng đầu, nghĩ nghĩ: "Đó là thứ đại bổ, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra. Động vật đều có con đầu đàn, có lẽ nó là con có tiềm năng trở thành con đầu đàn nhất! Đúng, chính là như vậy!"

Tuyệt đối không có khả năng thành tinh.

Tiểu yêu tinh thông minh như nó không giống dây leo ngày xuân mọc khắp núi đồi, đâu đâu cũng có!

Tống Anh không hiểu biết gì về yêu quái, nghe nhân sâm tinh nói như vậy, Tống Anh lập tức tin ngay.

Bên cạnh nàng cần phải có một tiểu yêu tinh như vậy.

Bởi vì nàng không biết trên đời này sẽ có bao nhiêu yêu quái hóa hình, bằng mắt thường của nàng, e rằng nhìn không ra, nếu có nhân sâm tinh ở đây, hẳn là ổn thỏa hơn nhiều.

"Sau này ngươi chính là Tống Lâm, con nuôi của nhà chúng ta... Thỉnh thoảng ngươi có thể lên núi, nhưng phần lớn thời gian vẫn phải ở nhà ta. Thấy thế nào?" Tống Anh hỏi.

"Ngươi muốn ta làm con người ư!?" nhân sâm tinh không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi có muốn uống linh thủy không?" Tống Anh nói thẳng, "Con người muốn có cái ăn, cái uống đều phải cố gắng làm việc mới có thể kiếm được thứ mình muốn. Sau này ngươi làm việc cho ta, chỉ cần ngươi làm tốt, mỗi ngày đều có linh thủy để uống. Sao hả?"

"Mỗi ngày á? Ta không tin đâu! Đó là đại bổ, là thứ tốt, không thể có nhiều như vậy được..." nhân sâm tinh lắc đầu như trống bỏi.

Tống Anh cười toe toét với nó, đi đến cạnh lu nước mà nàng dùng để tưới rau dại, giơ tay điều khiển hồ nước trong không gian.

Chỉ thấy linh thủy cuồn cuộn chảy vào trong lu.

Tiểu nhân sâm nhảy cao ba thước!

"Tỷ tỷ!" Sau khi bình tĩnh lại, nó lập tức ôm chặt đùi Tống Anh, "Từ nay về sau, ta chính là Tống Lâm! Sau này ta sẽ hiếu thảo với cha nuôi, nương nuôi, hiếu thảo với tỷ tỷ và đại ca ca!"

"..." Tống Anh cho rằng mình còn phải lừa gạt thêm mấy câu nữa, không ngờ nó lại không có liêm sỉ như vậy.

Dù gì cũng là linh vật đã sống hơn một ngàn năm, không thể bình tĩnh một chút sao?

Tống Anh vừa muốn nói chuyện, Tống Tuân đã đi tới: "Muội muội, a gia a bà gọi chúng ta qua đó một chuyến."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 54: Con bất hiếu


Lúc Tống Anh và Tống Tuân đến, thành viên của các phòng khác đều đã có mặt.

Triều Đại Định không có quy định cha nương còn sống thì không thể phân gia, nhưng đối với kiểu phân chia tài sản này thì có vài yêu cầu, chính là phải nộp một khoản thuế phân chia hộ tịch.

Khoản thuế này không ít, nếu tất cả nhi tử của Tống gia đều phân ra thì tiền phải nộp sẽ rất nhiều. Lúc trước phân gia là tránh để Tống Anh liên lụy những người khác, cho nên bề ngoài là ba phòng tách ra, chia tài sản, nhưng trên hộ tịch chỉ có mình Tống Kim Sơn lập hộ khác, như vậy có thể tiết kiệm được chút tiền.

Trong mắt Tống lão gia tử, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.

Bởi vì Tống Anh mà phải phân gia, trong lòng Tống Lão Căn và Mã thị ít nhiều đều khó chịu.

"Cha, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?" Tống Kim Sơn vừa đến nơi đã lập tức hỏi.

"Sau khi phân gia, không cho các ngươi về đây tụ họp, trong lòng ta không yên." Tống Lão Căn thở dài, "Chuyện Lý gia phân gia mấy hôm trước, các ngươi cũng đã nghe nói, đại phòng Lý gia bởi vì không được chia tài sản mà không muốn phụng dưỡng cha nương. Không biết các ngươi nghĩ thế nào? Có phải trong lòng cũng cảm thấy ta làm cha nhưng lại không công bằng, có ý kiến với ta hay không?"

Trong lòng Tống Kim Sơn nhảy dựng lên.

Tuy nhà hắn cũng phân gia không công bằng nhưng lại khác với Lý gia.

Lý gia là đại phòng phải chịu ấm ức, còn nhà bọn họ là hắn không được cha nương xem trọng.

Cho nên lời này thật ra là nhắm vào nhị phòng bọn họ?

"Cha nói gì vậy, nhà chúng ta không giống Lý gia. Lý gia cưng chiều ấu tử quá mức, còn trong nhà chúng ta, cha đều đối xử rất tốt với bốn huynh đệ bọn con." Tống Kim Sơn thành thật trả lời.

"Ta nghe nói ngươi tặng đồ cho nhà Lý Đại?" Cuối cùng, Tống Lão Căn vẫn hỏi.

Ông nói vừa nói xong, lão Tứ Tống Mãn Sơn nói: "Nghe nói Nhị ca tặng quả trứng gà to bằng nắm tay đấy! Nhà ta có ai từng nhìn thấy quả trứng gà như vậy chứ? Nhị ca cũng không biết mang đến đây hiếu kính cha nương, lại đi tặng cho người ta trước. Không phải là đồng tình với Lý Đại, cảm thấy việc Lý Đại mặc kệ cha nương là đúng chứ?"

Lời này vừa nói ra, Tống Kim Sơn lập tức trợn đỏ mắt: "Nếu ta dám nghĩ như vậy thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

"Nhị đệ đừng kích động, lão Tứ cũng chỉ nói thế thôi, ngươi giải thích rõ ràng với cha nương là được." Lão đại Tống Phúc Sơn trông rất có uy nghiêm.

Trong lòng Tống Kim Sơn rất nghẹn khuất.

"Chuyện này có gì phải giải thích chứ? Cha, Lý Tam kia không ra gì, thả trứng côn trùng vào đất nhà ta, may mà có Lý Đại nhắc nhở, nhà ta mới biết được! Về tình về lý, ta cũng nên cảm ơn người ta! Trước đây A Anh bị bệnh, tiền trong nhà đã tiêu gần hết, thật sự không lấy ra được thứ gì, cho nên mới đưa quả trứng gà qua cho họ..."

Hắn thật sự không hiểu, chuyện nhỏ như vậy cũng đáng phải đem ra tranh cãi trước mặt cha nương sao?

"Lý Đại giúp ngươi một phen, đúng là nên cảm ơn người ta, nhưng mà... dù sao cũng là kẻ bất hiếu. Vì thanh danh của Tống gia chúng ta, sau này nên cách xa một chút. Cha ngươi là ta cũng không thiếu một quả trứng gà để ăn, chỉ là sợ ngươi đi theo người khác học thói hư tật xấu, khiến người ta cho rằng Tống gia ta cũng có loại con cái bất hiếu, trong mắt chỉ có gia tài." Tống Lão Căn nói tiếp.

Tống Kim Sơn nghe thấy lời này thì trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không thể nói rõ là khó chịu ở chỗ nào.

"A gia lo lắng cha ta học theo thói xấu hay là lo lắng người khác nói cha ta và Lý Đại bá đồng bệnh tương liên* nên mới qua lại với nhau?" Tống Anh không nhịn được, lắm miệng một câu.

* Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ nên thấu hiểu, thông cảm cho nhau

Theo lý mà nói, trong lúc trưởng bối nói chuyện, không đến lượt vãn bối như nàng mở miệng.

Nhưng Tống Lão Căn lại không nói lý lẽ.

Nàng vừa nói xong, Tống Kim Sơn đột nhiên ngẩng đầu.

Không sai, tuy rằng chuyện cha nương Lý gia do tam phòng Lý gia phụng dưỡng bị người trong thôn lên án, nhưng đa phần mọi người đều nói cha nương Lý gia bất công thiên vị, chỉ có vài người nói Lý Đại không hiếu thảo.

Cha hắn nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ thật sự là vì thanh danh của Tống gia sao?!

E rằng là sợ người khác nói ông thiên vị giống cha nương Lý gia đúng không?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 55: Tìm nhà chồng


Tống Kim Sơn nhất thời chua xót, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, vội vàng nói: "Nha đầu nói bậy gì đó? Người lớn nói chuyện làm gì tới lượt trẻ con như con chen miệng vào?"

"Vâng cha, con không nói nữa." Tống Anh lập tức thành thật ngậm miệng.

Tống Lão Căn vừa định trách mắng lại bị Tống Kim Sơn giành trước, không tiện mở miệng la rầy thêm.

Nhưng đại Diêu thị của đại phòng lại cười một tiếng: "Không phải Anh tỷ nhi từng học quy củ ở nhà giàu có gần hai năm sao? Sao gia giáo của gia đình giàu có còn không bằng nông dân chân đất chúng ta vậy? Lúc Đại Nha nhà ta chưa xuất giá cũng không giống ngươi đâu."

Đại Diêu thị nhắc tới chuyện này, sắc mặt Nguyễn thị lập tức khó coi.

Tục ngữ nói rất đúng, nói người không nói điểm yếu, đại tẩu làm như vậy là thật lòng muốn khiến nhà bọn họ không thoải mái.

Nhưng Nguyễn thị còn chưa mở miệng thì mắt đã đỏ trước.

Mắt vừa đỏ, bà lập tức rơi xuống thế yếu, nhất thời cảm thấy bản thân không nói ra được lời lẽ gì có thể phản bác, tức giận đến đỏ mặt.

Tống Anh đột nhiên phát hiện nương nàng có điểm đặc biệt.

Nương nàng thật ra không phải người yếu đuối nhát gan, tỷ như khi nhìn thấy Lý Tam, dáng vẻ lập tức xông tới lúc đó cũng rất dọa người, nhưng khi đối mặt với người khác lại nghẹn một bụng lửa giận, nghẹn đến mức đỏ mặt cũng không nói được chữ nào.

Giống như bây giờ, lời của đại bá nương cũng không phải rất khó cãi lại, nhưng bà chỉ biết giương mắt nhìn.

Còn tức giận đến muốn khóc nữa?

Tống Anh cẩn thận lục lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện nhiều năm qua bà vẫn luôn như vậy.

Nguyễn thị trước mặt Tống Kim Sơn còn đỡ, miễn cưỡng vẫn có thể cãi cọ vài câu, nhưng vừa ra khỏi cửa thì không xong, ai nói gì cũng đều rơi xuống thế hạ phong. Trước đây, lúc chưa phân gia, tính tình này của Nguyễn thị càng khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu lão thái thái trách oan bà, hai mắt bà sẽ lập tức đỏ lên, có giải thích thì người khác cũng không tin, cho dù thỏa hiệp thì lại có vẻ như bà đang giả vờ đáng thương.

Cho nên, trong số bốn trục lí* trong nhà, nương nàng không có quan hệ tốt với ai cả, nhất là đại Diêu thị, tính tình bà ta hơi thẳng thắn, gặp Nguyễn thị chỉ biết khóc đúng là có lý mà không thể nói rõ.

* Trục lí: chị em dâu

Giờ phút này, vừa thấy Nguyễn thị muốn khóc, Đại Diêu thị lập tức hừ một tiếng.

"Đệ muội, ta cũng chỉ nói một câu mà thôi, không cần phải bày vẻ mặt đưa đám như vậy chứ?" Đại Diêu thị ghét bỏ nói.

Vốn dĩ là sinh ra trong nhà giàu có, còn không cho người ta nói à?

"Đại bá nương, người còn do hậu duệ của Lão Đồng* sinh ra đấy, lão gia tử nhà người cũng không dạy người cách nói chuyện sao?" Tống Anh cười tủm tỉm nói.

* Lão Đồng: một vị thần trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, có tài hát hay

"Nha đầu ngươi rất bảo vệ nương ngươi nhỉ. Ta cũng chỉ nói một câu mà thôi, ai không biết còn tưởng rằng ta muốn ăn thịt nương ngươi đấy." Đại Diêu thị than thở một tiếng, sau đó nói tiếp: "Ta nghe nói hai ngày nay ngươi và Tuân ca nhi đều lên huyện bán đồ? Sao không thấy ngươi hiếu kính người trong nhà trước?"

"Chỉ là chút quả dại mà thôi, trước khi bán đã đưa cho a gia và a bà nếm thử. Nếu đại bá nương muốn ăn thì bảo Đạt ca nhi lên núi nhặt là được, cũng không phải thứ gì hiếm lạ." Tống Anh thuận miệng đáp.

Cãi nhau mà thôi, không có gì khó.

Nguyễn thị mấy lần muốn mở miệng nhưng vẫn không nói được lời nào.

Tống Anh nhìn ra được bà vừa tức vừa có chút ảo não.

Chuyện giữa trục lí, nàng là nữ nhi vốn không nên ra mặt, nhưng bà không mở miệng được, thật sự không có cách nào.

"Lão nhị, cuộc sống của ngươi cũng không dễ dàng, Anh nha đầu sống ở nhà ta cũng xem như duyên phận. Mặc dù không phải thân sinh, nhưng đã nuôi lớn như vậy, cũng không để ý chuyện nuôi thêm mấy năm nữa. Thế nhưng... nữ hài tử lớn lên vẫn phải gả đi, ta và nương ngươi đã bàn bạc rồi, sắp tới sẽ tìm nhà chồng cho Anh nha đầu, tránh ở lâu trong nhà rồi bị người ta nói ra nói vào."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 56: Lấy oán trả ơn


Nhà chồng!? Chuông báo động của Tống Anh kêu inh ỏi.

Nguyễn thị cũng đứng phắt dậy: "Cha, nương... A Anh mới về nhà hơn một tháng thôi. Ta, ta còn muốn... giữ nàng ở nhà thêm một thời gian nữa..."

"Nữ hài tử đã lớn, cứ giữ mãi ở nhà sẽ thành kẻ thù, huống chi A Anh vốn dĩ không dễ tìm được phu quân. Nhân lúc bây giờ còn trẻ, có thể sinh con, còn có người muốn lấy nó mà gả đi. Nếu cứ giữ lại thì còn ai muốn lấy nó nữa chứ?" Mã thị mở miệng nói.

Sắc mặt Nguyễn thị trắng bệch.

"Nhưng, nhưng A Anh bây giờ... Ta còn muốn chữa mặt cho nàng..." Nguyễn thị lo lắng.

Tống Kim Sơn thấy thế, lập tức nói: "Nghe nói tỉnh bên có thuốc mỡ thượng hạng có thể làm mờ sẹo, hai phu thê bọn ta muốn tích góp chút tiền, sau đó mua ít thuốc mỡ cho A Anh dùng..."

"Thuốc đó chẳng lẽ là thuốc tiên à? Vết thương trên mặt Anh nha đầu sâu đến tận xương, thuốc nào chữa được? Lão nhị, ngươi thật hồ đồ, thuốc mỡ ở tỉnh tốn bao nhiêu tiền chứ? Nếu ngươi thực sự có nhiều tiền như vậy, chi bằng để dành cho Tuân ca nhi. Nó lớn rồi, cũng nên cưới vợ sinh con. Chẳng lẽ ngươi không muốn bế cháu sao?" Tống Lão Căn nói.

Hai mắt Tống Anh lóe lên.

Sao Tống Kim Sơn lại không muốn bế cháu cho được?

"A gia, chuyện của ta không vội." Tống Tuân lập tức tỏ thái độ, "Còn về hôn sự của muội muội... Không phải cha nương không muốn để nàng xuất giá, chỉ là bây giờ chưa tìm được người thích hợp. Nếu có người trẻ tuổi, chịu thương chịu khó lại không chê dung mạo của A Anh, ta nghĩ cha nương cũng sẽ suy xét."

Tống Kim Sơn và Nguyễn thị cùng gật đầu.

"Thật sự có người như vậy nhìn trúng A Anh sao?" Đại Diêu thị không nhịn được mà lắm miệng một câu.

Những người khác đều ngầm đồng ý.

Lời này lại khiến Nguyễn thị và Tống Kim Sơn rất đau lòng.

Khuê nữ quả thực không phải con ruột, nhưng cũng đã nuôi nàng mười lăm năm. Trước đây dung mạo của nàng không thua kém bất kỳ ai, bây giờ...

"Không biết a gia a bà định tìm cho ta người thế nào?" Tống Anh nghĩ nghĩ, trấn định hỏi.

"Họ hàng của a bà ngươi có một đứa cháu, mệnh không tốt lắm, lúc sinh ra nửa bên mặt có một vết bớt màu đỏ, đi đứng cũng hơi bất tiện. Trong nhà có năm huynh đệ, chỉ có mình hắn đã 30 mà vẫn chưa đón dâu. Mặt già bọn ta cảm thấy người này tuy hơi bệnh tật, nhưng sinh con đẻ cái không thành vấn đề. Người này còn có tay nghề đan sọt rất tốt, nuôi sống ngươi cũng không phải chuyện gì khó..."

"Ta không đồng ý!" Tống Tuân lên tiếng trước tiên.

"Đúng vậy, không đồng ý." Hai phu thê Tống Kim Sơn cũng căng thẳng, "A Anh chỉ bị huỷ dung, ta nguyện ý nuôi nàng cả đời! Tuyệt đối không gả cho người mà các ngươi nói!"

Đã 30 vẫn chưa đón dâu, có thể thấy điều kiện kém như thế nào!

"Lão nhị!" Sắc mặt Tống Lão Căn tối sầm, nói tiếp: "Ngươi cho rằng bọn ta muốn làm kẻ ác sao?! Tự ngươi ngẫm lại xem rốt cuộc ngươi có thể nuôi khuê nữ này cả đời không!"

Sắc mặt Tống Kim Sơn tái nhợt.

Cả người Nguyễn thị mềm nhũn, nước mắt trào ra.

Tống Anh hơi bối rối, sau đó lập tức hiểu rõ.

Dù sao cũng không phải con ruột, trước đây còn đỡ, không ai nói gì. Nhưng nếu sau này nàng vẫn không xuất giá, Tống Tuân cũng không thú thê, khó tránh có người lắm mồm nói hươu nói vượn.

Bọn họ chỉ là huynh muội, nhưng vào miệng người khác, chỉ sợ chưa chắc đã là như vậy.

Huống chi, nhị phòng chỉ có hai căn phòng, cho dù nàng ở cùng phòng với nương nàng, nhưng nếu như có người nghĩ bậy thì sao?

"Anh nha đầu, nhớ năm đó cha nương ruột của ngươi không cần ngươi, đưa ngươi đến nhà ta, ta thấy ngươi phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu, không hề nghĩ ngợi gì mà nhận lấy. Khi đó, cha nương ruột của ngươi cũng không cho lão nhân ta cái gì. Nguyễn thị mới sinh, ta đưa ngươi cho nàng. Mấy năm nay, nàng đối xử với ngươi hơn cả con ruột. Nhà chúng ta, đại bá mẫu, tam thẩm, tứ thẩm ngươi có lẽ có vài chỗ không đúng, nhưng trước giờ cũng đều khách khí với ngươi, cũng không gây ra lỗi lầm gì lớn, Tuân ca nhi càng không cần phải nói..."

"Chẳng lẽ, ngươi muốn lấy oán trả ơn sao?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 57: Tìm người chết


Ánh mắt Tống Anh trầm xuống.

Lời Tống Lão Căn nói quá thẳng thắn, nhưng quả thực không có vấn đề gì.

Bốn nhà Tống gia, nhà nào cũng có chút tâm tư nhỏ, nhưng cũng chỉ là muốn chiếm thêm chút chỗ tốt, suy nghĩ cho nhi nữ của mình, nếu nói đối xử tệ bạc với nàng thì thật sự không có.

Còn Đạt ca nhi lúc trước ném đá vào người nàng...

Giảng giải thiện ác với đứa bé mười tuổi ư? Hay là nói nó lòng dạ ác độc? Cũng không đáng.

Nói cho cùng chính là không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, còn nhỏ tuổi nên bị người ta xui khiến, phải đánh đòn mà thôi.

Bây giờ, nếu nàng ở lại nhị phòng không xuất giá, không ai dám gả cho Tống Tuân, thanh danh của Tống gia quả thực sẽ bị ảnh hưởng.

"Cha! Người đừng ép nhà ta! Người biết rõ bọn chúng chính là huynh muội ruột cùng nhau lớn lên, không khác gì huynh muội những nhà khác..." Tống Kim Sơn thật sự nóng nảy.

"Người trong nhà chúng ta tất nhiên chưa từng nghi ngờ." Lão gia tử thở dài.

"Nhị đệ, chúng ta đều biết Tuân ca nhi là người thế nào, nó sẽ không làm ra chuyện khốn nạn như vậy. Nhưng mà... Nói thật với ngươi, hai ngày nay hai huynh muội Tuân ca nhi cùng đi cùng về, cùng thuê xe bò lên huyện bán đồ bị Bao vô lại ở cửa thôn nhìn thấy. Miệng hắn nói thế nào, ta biết rất rõ, trắng cũng có thể nói thành đen. Hôm nay lúc ta về nhà có gặp hắn, hắn hỏi ta khi nào nhà chúng ta tổ chức hỷ sự..."

"Nếu lúc ấy không phải là ta mà là hàng xóm nghe thấy thì mọi người sẽ nghĩ gì về đôi nhi nữ của ngươi?" Tống Phúc Sơn than một tiếng.

Tống Kim Sơn nắm chặt tay, giận đến phát run.

Nước mắt của Nguyễn thị đã sớm chảy thành dòng. Ngay cả Tống Tuân cũng vừa nóng nảy vừa ngượng ngùng vừa hổ thẹn, trông như bị sét đánh.

"Ta đi tìm Bao vô lại!" Tống Kim Sơn nói.

"Có ích gì chứ. Ngươi có thể bịt miệng hắn, chẳng lẽ có thể bịt miệng tất cả những người khác sao?" Tống Lão Căn vỗ bàn, "Tống gia ta không phải chỉ có mình Tuân ca nhi. Thắng ca nhi mười lăm và Uy ca nhi mười ba nhà tam đệ ngươi, ngay cả Võ ca nhi và Đạt ca nhi nhà đại ca ngươi sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, nếu lửa này đốt lên đầu bọn chúng thì sao?"

"Chuyện, chuyện này không có khả năng. Võ ca nhi và Đạt ca nhi mới mười tuổi!" Tống Kim Sơn tức muốn chết.

"Lão nhị, không phải cha ép ngươi mà là khuyên bảo ngươi, nữ nhân luôn phải xuất giá, chuyện này đối với ai cũng là chuyện tốt." Tống Lão Căn nói tiếp.

Tống Kim Sơn trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng ngồi xổm xuống, ôm đầu rơi lệ.

Tống Anh nhìn Nguyễn thị và Tống Kim Sơn như vậy thì không đành lòng.

Nàng không nợ bất kỳ kẻ nào, nhưng nguyên chủ lại nợ Tống gia ân cứu mạng và ân nuôi nấng.

"Xuất giá cũng được, nhưng... con có điều kiện." Tống Anh mở miệng.

"Muội muội!" Hai mắt Tống Tuân đỏ lên, "Không được, người khác nói thế nào ta mặc kệ, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!"

"Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói, nếu muốn nhiều của hồi môn hơn một chút, a gia cũng có thể đặt mua cho ngươi, bảo đảm không ít hơn lúc Đại Nha xuất giá!" Thái độ này của Tống Lão Căn đã xem như không tệ.

"A gia!" Tống Tuân nổi giận.

"Không phải chuyện của hồi môn. Mục đích của a gia chỉ đơn giản là muốn con ra ngoài, không ở Tống gia nữa mà thôi. Chuyện này rất đơn giản. Triều ta quy định khi cha nương còn sống thì con cái chưa lập gia đình không thể tự lập hộ, vậy người để con gả cho một người đã chết không thân không thích là được. Lúc lập hộ có tên họ của trượng phu, không phải được rồi sao?" Tống Anh nói.

Nàng không định tùy tiện tìm một nam nhân để đối phó với bản thân mình.

Cho nên, tìm người chết là tiện nhất.

Cả nhà vừa nghe vậy thì vô cùng kinh hãi.

"Hồ, hồ nháo!" Nhất là Tống Lão Căn, cực kỳ hoảng sợ, "Ngươi muốn kết âm hôn ư!? Tuyệt đối không được! Tuy dung mạo ngươi bị tổn hại nhưng vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ*, để một người sống như ngươi đi kết âm hôn, Tống gia ta có cần thể diện nữa không!? Huống hồ, tuy tên mặt bớt kia có chút vấn đề, nhưng dù gì vẫn còn sống, biết nóng biết lạnh, biết chăm sóc ngươi. Người chết thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ sau khi ngươi gả đi, cả đời phải thủ mộ mà sống sao?!

* Hoàng hoa đại khuê nữ: chỉ cô gái chưa kết hôn và vẫn còn trinh tiết
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 58: Tình ngay lý gian


Ông muốn tôn nữ này xuất giá, không ảnh hưởng đến thanh danh của tôn tử ruột của ông, nhưng trên hộ tịch lại viết tên người chết ư? Người khác sẽ nghĩ gì về người của Tống gia ông ta?

Không nói đến thanh danh của Tống gia, chỉ nói đến bản thân nha đầu này, như vậy chẳng phải sẽ huỷ hoại cả đời nàng sao?!

"A gia, tìm người chết làm phu quân con đúng là có phần ảnh hưởng đến thanh danh của người, nhưng với toàn bộ con cháu Tống gia thì chính là chuyện tốt. Bản thân người cứ suy nghĩ một chút đi, hoặc là tìm người chết, hoặc là con ở rịt trong nhà không đi. Dù sao ca con cũng không sợ con gây họa." Tống Anh mặt dày nói.

Quyết định này của nàng quả thực có hơi thiếu đạo đức với Tống Lão Căn.

Nhưng nàng rất tự hiểu lấy mình.

Thân phận không rõ ràng, trên mặt có vết sẹo đáng sợ, người như vậy có thể tìm được ai trong sạch chứ?

Đương nhiên, sau khi trên hộ tịch có thêm tên người chết, nàng chính là quả phụ, tương lai nếu muốn gả đi thì sẽ càng khó khăn hơn, nhưng nàng không bận lòng. Bản thân ăn ngon mặc đẹp, kiếm được tiền chẳng phải quá tốt rồi sao? Sao phải cưỡng cầu chuyện tình cảm chứ?

"Không được! Tuyệt đối không được! Nếu con làm vậy, nương sẽ chết cho con xem!" Nguyễn thị đột nhiên hô lên một tiếng.

Tống Anh giật thót, quay đầu nhìn bà.

Bà mở to đôi mắt đỏ hoe lao đến, tay giữ chặt nàng.

"A Anh! Không thể như vậy được! Bây giờ không thể gả cho ai hết, nếu không sau này con phải làm sao?!" Nguyễn thị khóc ròng nói.

A Anh nhà bà hiểu chuyện nhất, tri kỷ nhất, trước đây phải chịu nhiều khổ sở như vậy, bây giờ về nhà vẫn phải bị ức h**p sao?!

"Nương, con cảm thấy cách này là tốt nhất. Bây giờ con thật sự không muốn xuất giá, chỉ là trên hộ tịch có thêm một cái tên mà thôi, cũng tránh để gương mặt này của con dọa sợ tướng công tương lai, phu thê không hòa thuận. Chờ đến khi con tự ra ngoài lập hộ, con sẽ dọn ra ngoài ở... Không phải trong thôn vẫn còn mấy căn nhà để lại từ xưa sao? Con tìm một cái gần nhà chúng ta ở tạm một thời gian." Tống Anh nói tiếp.

"Con còn muốn dọn đi!" Nguyễn thị ôm nàng khóc rống, "Nha đầu con không biết mấy căn nhà cũ trong thôn kinh khủng như thế nào đâu... Những chỗ đó không sạch sẽ, một mình con ra ngoài sống, nương không yên tâm!"

"Nương, người yên tâm đi. Thật ra... hôm nay con kiếm được không ít tiền, có giữ lại một phần, có thể dùng để sửa nhà, mua thêm hai con chó săn lớn để nuôi. Nếu người cảm thấy không có con bên cạnh sẽ cô đơn... Không phải hôm nay vừa nhặt được một đứa bé sao? Nếu cha nương nó không tới tìm thì viết tên nó vào hộ tịch của con, để nó làm con của con, sau này con già rồi còn có người phụng dưỡng."

Nguyễn thị nghe vậy thì giật mình: "Sao chuyện gì con cũng nghĩ xong rồi thế? Con như vậy làm sao mà nương yên tâm được?!"

Nữ nhi càng hiểu chuyện, bà càng cảm thấy mình vô năng.

Nếu trong nhà có nhiều hơn mấy gian phòng, nếu sớm cưới tức phụ cho nhi tử...

Dù thế nào thì nữ nhi cũng sẽ không bị ép rời đi!

Tống Anh thở dài: "Nương, người chính là nương ruột của con, sau này con sẽ hiếu thảo với người. Nhưng mà... tình ngay lý gian quả thực không tốt, a gia nói có lý. Cách của con thật ra là cách tốt nhất, không những có thể xuất giá mà còn có thể tránh gặp phải kẻ tồi tệ, nếu tương lai mặt con đỡ hơn hoặc gặp được người không tệ thì vẫn có thể tái giá."

Nhưng nếu đã "xuất giá" thì không còn là người của Tống gia nữa, bọn họ làm cha nương có thể chăm sóc nàng được bao nhiêu?

"Con ra ngoài ở! Con có thể lên huyện tìm việc làm, ở trong huyện không về nhà, như vậy muội muội có thể hầu hạ dưới gối cha nương, không cần dọn đi, thanh danh cũng không bị ảnh hưởng!" Tống Tuân lập tức nói.

Đây đúng là một cách, nhưng cũng không thể lâu dài.

Tống Tuân là con của hai người, bởi vì nàng mà không về nhà ư?

Đối với Nguyễn thị mà nói, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, nhưng Tống Anh vẫn nhớ rõ nàng không phải con ruột. Làm gì có chuyện vì con nuôi mà khiến con ruột chịu thiệt thòi chứ?

Hơn nữa, làm như vậy sẽ tệ hại hơn nhiều.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 59: Không bao giờ hối hận


Nàng sợ bọn họ nhất thời sốt ruột, tùy tiện tìm một tức phụ cho Tống Tuân, nói không chừng đến lúc đó cả nhà sẽ không còn yên ổn.

Chi bằng làm theo cách của nàng, một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.

"Con ra ngoài ở cũng tự tại, Tống gia là nương gia của con, nếu sau này con thường xuyên về nương gia, người đừng chê con phiền." Tống Anh nói.

Nguyễn thị vẫn không chấp nhận được.

Đầu óc hỗn loạn.

Tống Kim Sơn cũng vậy, không biết phải làm gì.

Tống Lão Căn không hài lòng với cách làm này, dù sao cũng không tốt hơn ở lại trong nhà bao nhiêu.

Khác biệt lớn nhất chính là sau này người khác sẽ mắng Tống Lão Căn ông không dung được tôn nữ, hủy hoại cả đời tôn nữ, nhưng hôn sự của các tôn tử chắc chắn không gặp vấn đề gì lớn.

Nha đầu này...

Cũng không biết có phải thật sự muốn làm như vậy để khiến ông khó chịu hay không.

"Nha đầu, con cũng biết là quả phụ không dễ làm." Lão gia tử lạnh lùng nói.

"Vâng ạ." Tống Anh gật đầu.

"Bên ngoài nhiều thị phi, vả lại... con có thể tự nuôi sống bản thân mình sao? Một khi con lập hộ, nương gia cùng lắm chỉ có thể giúp đỡ con đôi chút, nhưng ba bữa một ngày, bốn mùa một năm đều phải do con tự nghĩ cách!" Tống Lão Căn nói tiếp.

"Con có tay có chân, có thể không nuôi nổi mình sao?" Tống Anh thản nhiên nhìn Tống Lão Căn.

Tống Lão Căn bị nàng chọc tức.

"Được! Bản thân con không chê gả cho người chết mất mặt, ta cũng không cản con! Nhưng con phải nhớ kỹ, hôm nay con đường này là do con tự chọn, nếu sau này sống không tốt thì đừng tới oán trách a gia a bà con!" Tống Lão Căn cả giận nói.

Người sống không gả, lại đi tìm người chết?!

"Năm đó a gia đưa con về nuôi dưỡng, để con được cha nương yêu thương, chuyện này con ghi nhớ cả đời, nhưng hôn nhân đại sự do chính con làm chủ. Từ nay về sau, con tự lập hộ, không bao giờ hối hận!" Tống Anh quả quyết.

Tống Lão Căn còn muốn khiến nàng sợ, nhưng bây giờ thấy nàng như vậy, lời đã nói ra cũng không thể thu lại được.

"Vậy ngày mai ta đi hỏi lý chính, tìm cho con một người thích hợp!" Tống Lão Căn khó chịu.

"Vâng, phải làm phiền a gia rồi ạ." Tống Anh khách khí đáp.

Những người khác lúc này đều cực kỳ yên lặng.

Ánh mắt nhìn Tống Anh cũng trở nên kỳ quái.

Hiển nhiên là không ngờ Tống Anh tàn nhẫn với chính mình như vậy, vậy mà lại muốn dùng bài vị nhà người khác để lập hộ.

Tuy rằng bớt chút phiền toái, nhưng... làm nữ nhân, nàng vô duyên vô cớ trở thành một quả phụ ư?

Đại Diêu thị cũng không dám châm chọc Tống Anh.

Tống Lão Căn bực bội nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt, đuổi hết ra ngoài.

"A Anh, muội cẩn thận suy nghĩ lại đi, ta là ca ca muội, là nam nhân, lên huyện sống cũng không phải chuyện gì lớn. Ngược lại là muội, vô duyên vô cớ trở thành quả phụ, sao nương có thể chịu được?" Sau khi nhị phòng về đến nhà, Tống Tuân lên tiếng đầu tiên.

"Ca con nói rất đúng. Dù sao Nhị phòng chúng ta đã phân ra rồi, cùng lắm thì... cha đưa các con dọn đi, cho dù bị mắng cũng là chuyện của Nhị phòng chúng ta, không liên quan đến những người khác!" Tống Kim Sơn cũng nói.

"Tâm can của ta... Đây là chuyện lớn, con không thể quyết định như vậy được..." Nguyễn thị khóc sướt mướt.

ภђâภ รâ๓ tinh sửng sốt nhìn gia đình này.

Tuy rằng khiến Tống Anh đau đầu, nhưng ba người này đều thật lòng quan tâm nàng.

"Con nghiêm túc, hơn nữa... đây là chuyện tốt!" Tống Anh cong môi cười.

"Con còn cười! Tốt chỗ nào chứ!" Nguyễn thị tức giận.

"Nương, người không thể giữ con trong nhà cả đời được, sớm muộn gì con cũng phải ra ngoài. Con sẽ nhờ a gia giúp con tìm một người đoạn tử tuyệt tôn lại không có bà bà và trục lý! Như vậy sẽ không bị người ta ức h**p. Mặt khác... sau này nếu con muốn buôn bán nhỏ cũng sẽ không liên lụy nhà chúng ta đổi nông sang thương, như thế ca con vẫn có thể tham gia khoa khảo... Còn nữa, chủ yếu là vì chính bản thân con cũng không thích nhìn sắc mặt người khác mà sống. Nếu ở lại Tống gia, các thúc bá ít nhiều cũng sẽ bởi vì con không phải ruột thịt mà bắt bẻ con đôi điều hoặc lo lắng con liên lụy bọn họ. Sau khi con đi, mọi người đều thoải mái, các ngươi cũng có thể ngẩng đầu lên!"

Những lời này hoàn toàn là lời thật lòng của Tống Anh!
 
Back
Top Bottom