Ngôn Tình Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 960: Thần tiên ưu tú


Tống Anh vừa dứt lời, Phạn U lập tức ngẩn ra, sau đó, ánh mắt bùng lên sự điên cuồng: "Chúc Huỳnh! Ngươi không thể đối xử với ta như thế!"

Tống Anh cười lạnh một tiếng.

Yêu tộc của nàng đã phải chịu khổ bao nhiêu? Khiến y không nhìn thấy ánh sáng mặt trời thôi mà đã suy sụp thế này rồi ư?

"Nếu ngươi không chịu nổi thì tự kết liễu mình đi.

Bản tôn tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi." Tống Anh cực kỳ bình tĩnh.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời này, Phạn U không nói gì nữa.

Chết?

A.

Phân thân cũng là một phần của y.

Trước đây, khi phân thân và Lạc Chân đồng quy vu tận, y cũng đã trải qua cảm giác như vậy một lần.

Cái cảm giác trống rỗng đến đáng sợ, đầy thống khổ và tuyệt vọng khi sắp chết đều là thật, bây giờ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí y.

Y không nỡ chết, lại làm sao dám chết?

Phạn U lập tức bị kéo xuống.

Thập Doanh sắp xếp nhân thủ, nhanh chóng chế tạo địa lao.

Địa lao này bắt buộc phải thật kiên cố, hơn nữa, tốt nhất là sắp xếp thêm mấy pháp khí bên trong, nhất định phải khiến Phạn U sống không bằng chết!

Bây giờ Thập Doanh không thể tạo ra thứ quá phức tạp nhưng chế tạo vài thứ nho nhỏ thì vẫn có thể.

Hơn nữa, nàng ấy vừa ra lệnh thì lập tức có rất nhiều tiểu yêu quái nghe theo, bắt tay vào làm.

Địa lao được làm từ một loại quặng màu đen không quá hiếm, nhưng tuyệt đối không thể dùng sức mở ra được.

Vị trí của nó cũng khá kỳ lạ, nằm ở một đảo nhỏ tại Yêu tộc, xung quanh có thả một loại cá cực kỳ hung hãn lấy từ rừng thú của Thần giới.

Muốn chạy trốn? Dù y có mượn thêm mười phân thân thì cũng không thể thoát ra được!

Phạn U bị bắt, không ít tiểu yêu tinh đã hóa hình của Yêu giới đều cực kỳ vui mừng.

Bọn họ còn đặc biệt tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng, toàn bộ Yêu giới cực kỳ náo nhiệt như khi nhân gian ăn Tết, ngay cả khu mỏ cũng được phát thưởng không ít thứ tốt.

"Vì sao hôm nay lại phát nhiều tiền công hơn vậy?" Linh Phong thần quân bối rối.

"À, bởi vì Yêu giới bọn ta có chuyện vui lớn! Đồ xấu xa Phạn U kia đã bị bắt rồi! Yêu Đế bọn ta nói rằng muốn y vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa! Sau này chắc chắn y sẽ rất thê thảm!"

"..." Di Nguyệt thần quân sửng sốt: "Không phải y đã chết từ lâu rồi sao?"

"Kẻ chết trước đó là phân thân, kẻ bị bắt bây giờ mới thật sự là y.

Vị thần tiên này cũng rất xảo trá, còn muốn dùng Toái Không chùy để giết Yêu Đế của bọn ta! Đúng là si tâm vọng tưởng!"

"..." Di Nguyệt thần quân nghe xong thì hết sức kinh hãi.

Đồng thời còn cảm thấy hơi may mắn là thế nào?

Vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa, tuy rằng không biết bị nhốt ở đâu nhưng vừa nghe đã cảm thấy vô cùng thê thảm rồi, không giống hắn ta bây giờ, tuy rằng phải làm việc, không phù hợp với thân phận của hắn ta lắm, nhưng được ăn uống ngon miệng, còn có tiền công nữa.

Mấy ngày trước, vận may của hắn ta không tệ, đào được một khối Linh Hư quặng đỏ thẫm, thật sự được nhận không ít tiền công.

Hắn ta đang thuê hai tiểu yêu tinh để bưng trà rót nước hàng ngày.

Tuy rằng cuộc sống không bằng ở Thần giới nhưng tốt hơn lúc mới tới nhiều.

Mấy tiểu tiên như Linh Phong đã tới đây lâu như vậy nhưng vận may cũng không đủ.

Linh Hư quặng đỏ thẫm ở Yêu giới giống như biết nhận chủ vậy, ngoại trừ một khối do hắn ta đào được thì số khác đều do các yêu quái tự đào ra.

Còn hắn ta mới đến không lâu mà đã đào được một khối khiến mấy tiểu tiên kia hâm mộ không thôi, thậm chí còn sắp ch** n**c miếng.

Thần tiên ưu tú, cho dù có đi đào quặng thì cũng nhất định là người ưu tú nhất.

Dù sao cũng tốt hơn... Phạn U bị giam lại đúng không?

Nghĩ như vậy, trong lòng Di Nguyệt thần quân cũng dễ chịu hơn nhiều.

Toàn bộ Yêu giới đều vô cùng vui mừng, bọn họ không chỉ bắt được Phạn U mà Yêu giới còn mới đánh thắng một trận lớn, giành được tôn nghiêm trở về.

Tống Anh bắt đầu tính công cho những yêu quái đã tham gia chiến đấu.

Nhất thời có thêm không ít Yêu Quân, còn Yêu Vương hiện tại vẫn là mấy vị kia.

Năm đó, Yêu Vương phải trả giá quá nhiều nên nhất định phải giữ lại vị trí này, chờ sau này Yêu tộc phồn thịnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp rồi tính tiếp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 961: Sớm sinh quý tử [Hoàn]


Sau trận đại chiến, Tống Anh cho rằng hai tộc Thần, Yêu có thể đón chào thời gian hoà bình rất lâu.

Thế là dẫn dắt chúng yêu phát triển bản thân.

Thực lực là quan trọng nhất nên Tống Anh đặt ra nguyên tắc, các tộc, các nơi ở Yêu giới sẽ tổ chức thi đấu hàng năm, nội dung thi đấu gồm nhiều loại.

Chẳng hạn như năm đầu tiên so văn, năm thứ hai luận võ, năm thứ ba thi luyện đan, năm thứ tư là chế tạo vũ khí.

Mỗi lần thi đấu chọn ra mười người đứng đầu để khen thưởng, thậm chí còn trao chức vị.

Tống Anh chưa từng nghiêm túc như thế bao giờ, bởi vì nàng biết rằng nếu các yêu quái không đủ mạnh thì chỉ thắng một trận chiến thôi là không đủ, sau này, khi nhìn thấy thần tiên của Thần giới, các yêu quái vẫn sẽ sinh lòng sợ hãi.

Thương Vi rất thích hợp với việc phụ trách luyện binh, hơn nữa, hắn ở Yêu giới cũng không có chuyện gì làm nên Tống Anh tạm thời giao phó chuyện này cho hắn.

Yêu giới luyện binh khác với thế gian.

Thần giới có rất nhiều trận pháp lợi hại, Thương Vi đều biết rõ.

Còn về Thiên Đế, Tống Anh không muốn tiếp tục đối đầu nữa.

Thậm chí, khi người của Thiên Đế tới tặng quà, Tống Anh đều nhận hết, cũng đối xử rất khách khí với thần tiên từ Thần giới tới.

Một nhà độc đại luôn không tốt.

Tống Anh không có ý định tiêu diệt Thần giới, huống chi là có diệt cũng không diệt sạch được, giống như Yêu giới dù có chết cũng sẽ sống lại vậy, Thần giới cũng sẽ có lý do và năng lực để Thần giới tồn tại.

Hơn nữa, Thiên Đạo cũng quản lý Thần giới nghiêm khắc hơn.

Thiên Đế đời trước cũng đủ mạnh mẽ, vì sao lại sớm về với cát bụi? Đương nhiên là vì làm chuyện không nên làm nên mới gặp quả báo.

Bây giờ, Thiên Đế này cũng giống như vậy, đã phải chịu nguyên tắc "giám sát" của trời đất.

Đương nhiên, nàng cũng giống như vậy.

Trong lòng Tống Anh cũng hiểu rất rõ, năm đó, nàng trả giá bằng tính mạng và Yêu tộc để đổi lấy thái bình cho nhân gian, không thể không có một chút công đức nào.

Vậy chúng đi đâu rồi? Đương nhiên là dùng hết rồi.

Hiện giờ, tốc độ Yêu tộc sống lại quá nhanh, nhanh đến mức Thần giới cũng không phản ứng kịp.

Lúc nàng tu luyện sẽ mang đến lợi ích lớn hơn nhiều cho toàn bộ Yêu tộc.

Có lẽ đây chính là báo đáp nhận được do năm đó tạo phúc.

Vì vậy, trước mắt, nàng biết rất rõ mình muốn làm gì.

...

Sau khi đại chiến với Thần giới một trận, Yêu giới phong tỏa ngàn năm.

Ngàn năm sau, Yêu tộc phát triển mạnh mẽ, không hề kiêng kị Thần tộc, hai tộc Thần, Yêu cũng lui tới nhiều hơn.

Yêu Đế có một nghĩa tử, tuy bản thể không mạnh mẽ nhưng trời sinh thông minh.

Vì thế, sau khi thế lực của Yêu giới và Thần giới ngang bằng, Yêu Đế tạm thời giao Yêu tộc cho nghĩa tử quản lý, được các vị Yêu Vương và toàn bộ mười vị Yêu Quân phụ tá.

Còn Yêu Đế và Thương Vi thần quân thì cùng nhau chuyển thế làm người.

Cuối cùng, Thần giới không còn nắm giữ mệnh bàn của nhân gian nên không ai biết trước được hướng đi của hai người.

Mười tám năm sau, tại thế gian.

Một nữ tử xuất giá, gả cho một nam nhân đã định hôn từ nhỏ, được kiệu tám người khiêng, thập lí hồng trang đưa đến phu gia.

Nam tử đỏ mắt, nhìn muội muội thành thê tử của huynh đệ tốt, trong lòng chua xót không thôi.

"Ngươi khóc à? Đã là đại nam nhân rồi, sao ngươi vẫn còn khóc chứ?" Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy có một nữ tử hung dữ quay sang hỏi hắn.

"Ta có quen biết ngươi sao?"

"Hẳn là không quen biết." Thập Doanh cười cười, "Nhưng mà... không quan trọng.

Công tử à, ta cảm thấy ngươi... thiên tư thông minh, cốt cách không tầm thường.

Ngươi có muốn... tu tiên không?"

"..." Muội muội, ở đây có một bà điên!

Nhấc chân rời đi.

"Ngươi đừng đi mà?! Ta thật sự có thể giúp ngươi thành tiên, giúp ngươi bay được đấy!" Thập Doanh cười ha ha, không ngừng đuổi theo.

Mới đuổi theo được mấy bước, Thập Doanh đột nhiên dừng lại.

Nàng ấy nhìn thấy một đôi phu thê, phụ nhân kia mặc áo tang làm bằng vải thô, ngồi trước cửa một hiệu thuốc, đang chữa bệnh từ thiện, trượng phu bên cạnh nhìn nàng ấy bằng vẻ mặt cưng chiều.

Tuy ngoại hình và khí chất vô cùng mộc mạc nhưng thật sự vừa quen thuộc vừa hấp dẫn.

Nàng ấy gần như chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đó là Thái Khâm và Chiếu Dương!

Thập Doanh vui mừng điên lên được, lập tức chạy tới kéo Tống Anh đang bái đường tới đây: "Lão đại, ngươi xem đi, đó là Thái Khâm và Chiếu Dương! Khí tức của bọn họ quá yếu nhưng vẫn còn sống!"

Tống Anh đang bái đường thành thân chợt ngơ ngác, vội vàng liếc mắt nhìn phu quân nhà mình một cái.

"Ngươi là ai!? Vì sao lại cướp nương tử của ta?!" Nam nhân lập tức bước nhanh tới, kéo nàng ra sau lưng che chở.

"..." Thập Doanh nheo mắt, "Được rồi... Chúc hai người các ngươi... đầu bạc răng long, sớm... sinh quý tử."

Không phải, thật ra nàng ấy muốn nói là... sớm chết già một chút.
 
Back
Top Bottom