Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 901: Quái vật


Tống Anh nghe thấy lời Thập Doanh nói thì vô cùng ngạc nhiên.

"Ngươi nói trước đây Thương Vi thần quân ái mộ ta ư? Hai bọn ta có quen biết sao?" Tống Anh cảm thấy rất kỳ lạ.

"Có quen, có quen, người quen cũ mà." Thập Doanh vội vàng gật đầu, "Chẳng qua là trước đây người không thích chơi với hắn thôi.

Con người hắn thật sự quá nhàm chán, hoàn toàn không biết cách khiến người ta vui vẻ, không thú vị như sư đệ của hắn nên người chỉ thỉnh thoảng phản ứng lại hắn, khuyên hắn nói nhiều hơn… còn về tình cảm thì hắn kém xa."

"..." Tống Anh mấp máy môi, cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng nổi.

Trong đầu nàng hiện lên mấy bóng dáng, dường như thật sự có chuyện như vậy.

Sau khi tu luyện, trong đầu nàng lục tục hiện lên một vài hình ảnh, nhưng hơn phân nửa là phong cảnh, có lẽ là Yêu giới trước đây.

Còn về con người thì thật ra không xuất hiện được mấy lần, cho dù có xuất hiện thì cũng chỉ là bóng dáng mờ ảo, không nhìn thấy rõ.

"Mẫn Khổ kiếm... Cái tên này hình như hơi quen..." Tống Anh xoa ấn đường.

"Người từng có một bộ yêu cốt.

Người khác với yêu quái bọn ta.

Người thành yêu từ linh khí, thân có âm dương hòa hợp với ngũ hành nên yêu linh của người không có thực thể, muốn che giấu hơi thở càng dễ như trở bàn tay, hóa yêu hay hóa thành người chỉ cần một ít tu vi mà thôi.

Mấy năm trước, người ngưỡng mộ sự dũng mãnh của loài rồng nên đã bỏ ra rất nhiều thời gian để chế tạo một bộ yêu cốt của rồng bay.

Sau khi dùng bộ yêu cốt này được mấy năm, người đúc nó thành một thanh kiếm..."

Thập Doanh nhớ tới năm tháng tĩnh lặng đó còn cảm thấy thú vị.

Yêu Đế chỉ nhìn trúng sự dũng mãnh và tiêu sái của rồng, lại quên mất rồng có tính d.âm đ.ãng.

Mặc dù tính cách của Yêu Đế hơi lãnh đạm, không trọng sắc dục, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn chằm chằm những nam nhân tuấn tú.

Vì vậy, chịu đựng được mấy năm, nàng không muốn bộ yêu cốt này nữa.

Tạo yêu cốt không hề dễ dàng, rời khỏi yêu cốt cũng rất tốn sức, tóm lại là phải chết một lần mới được.

Nhất là khi rồng là loài vật mạnh mẽ, nỗi đau phải chịu khi tự sát không hề bình thường.

Vì vậy, sau khi thoát khỏi thân rồng, Yêu Đế cảm thấy bản thân làm rồng quá khổ.

Thế là nàng phá yêu cốt này ra, làm thành một thanh kiếm, sau này thường xuyên ngắm nhìn để ngăn cản bản thân giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Còn đặt tên cho nó là Mẫn Khổ kiếm.

"Mẫn Khổ kiếm.

Xem ra năm đó ta cũng là một yêu quái có tâm địa lương thiện, vô cùng tốt đẹp! Không cần ngươi nói thì ta cũng biết nhất định là ta thấy thiên hạ có quá nhiều người đau khổ nên mới có giác ngộ này!" Tống Anh quả quyết.

"Đúng vậy.

Năm đó người cũng nói với người khác như vậy." Thập Doanh sửng sốt, sau đó cong môi cười.

Nói hươu nói vượn vĩnh viễn là tật xấu không sửa được của lão đại.

"Quả nhiên là thế." Tống Anh hài lòng gật đầu.

Tiếc rằng Hoắc Triệu Uyên không có ở đây, nếu không thì nàng còn có thể ôn lại chuyện cũ với hắn, tâm sự xem năm đó hắn làm sao mà không được ưa thích.

...

Giờ phút này, Tống Tuân vừa rời đi, nhóm tiểu yêu quái ở thôn trang còn buồn bã một phen, cảm thấy không có ai chơi với bọn họ nữa.

Thật ra, Tống Anh không hề cảm thấy nhàm chán.

Nàng giống những tiểu cô nương bình thường khác, thích chơi mấy trò chơi nhỏ cùng Cố Minh Bảo, chẳng hạn như cầm kỳ thi họa.

"Ting!" Thêm một tiếng vang lên.

Cố Minh Bảo đưa hai tay lên chống cằm, vẻ mặt tuyệt vọng: "Rõ ràng ngươi biết đàn, vì sao ban đầu đang đàn rất hay mà một lúc sau lại nghe như đang đánh nhau vậy?"

Thêu thùa cũng thế.

Kỹ thuật của Tống Anh vô cùng tốt, nếu thêu nghiêm chỉnh thì thậm chí cũng có thể xưng là đại sư.

Nhưng nàng chỉ có hứng thú lúc đầu, một hồi sau sẽ trở nên bất thường, lúc thì thêu củ cải, khi thì thêu cục đá, có khi còn múa kim thêu ra quái vật đáng sợ có mười cái đầu!

Những thứ nàng thêu, đẹp thì đẹp, nhưng không thể lấy ra dùng mà?!

Nữ tử bình thường đều thêu hoa cỏ lá cây, thậm chí là kinh Phật… khi ra ngoài cũng tiện giao lưu một phen.

Nếu người khác nhìn thấy mấy thứ Tống Anh thêu thì e rằng sẽ bị dọa sợ đến mức xoay người bỏ chạy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 902: : Lật đổ triều cương


Giờ phút này, Cố Minh Bảo chỉ cảm thấy cực kỳ đáng tiếc.

"Tống tỷ tỷ, ngươi có biết nếu ngươi tĩnh tâm thêu ra một thứ có thể đem ra cho người khác xem thì có thể mang đi bán với giá trăm ngàn lượng bạc không! Còn việc đánh đàn này nữa, nếu ngươi nghiêm túc đàn một khúc thì ắt sẽ có rất nhiều người tán thưởng, danh tiếng sẽ lan xa ngay lập tức." Biết Tống Anh mê tiền, Cố Minh Bảo thử dùng tiền bạc để khuyên nhủ.

"Không, dễ buồn ngủ lắm.

Ngươi xem, khúc nhạc của ta thú vị biết bao nhiêu?" Tống Anh lắc đầu, vô cùng tự tin về bản thân mình.

Mí mắt của Cố Minh Bảo giật giật: "Đúng là thú vị.

Chim chóc trên trời đều bị ngươi dọa cho bay hết rồi."

"Sai rồi.

Rõ ràng bây giờ có nhiều chim hơn lúc nãy.

Ngươi xem, chúng nó cũng cảm thấy ta đàn dễ nghe, đều bay tới bay lui nhảy múa kia kìa!" Tống Anh trợn mắt nói dối.

Cố Minh Bảo nhìn lên trời, thở dài.

Chim chóc... đúng là nhiều hơn trước một chút, có thể là do thời tiết ấm lên, ở đây nhiều cây cối nên mới bay tới đây xây tổ.

"Ngươi cứ ở thôn trang của ta mãi, ca ca ngươi không sốt ruột sao?" Tống Anh đột nhiên chuyển sang hỏi chuyện khác.

Cố Minh Bảo chính là cô nương đã đến tuổi xuất giá, đáng lẽ lúc này phải ra ngoài giao tiếp nhiều hơn, để những người quyền thế và giàu có ở kinh thành gặp mặt mấy lần, nhưng bây giờ, nàng ấy lại suốt ngày ở thôn trang của nàng, đuổi cũng không chịu đi.

Người nhà Trung Quốc Công có thể yên tâm sao?

Cố Minh Bảo ngượng ngùng: "Không muốn về nhà."

Nàng ấy chỉ ước có thể ở lại thôn trang này với Tống Anh, cả đời tự do tự tại.

Xuất giá có gì thú vị chứ?

Tống Anh cảm thấy bản thân đã dạy hư Cố Minh Bảo nên hơi băn khoăn, nghĩ rằng có cần gửi thêm ít lương thực tới phủ Trung Quốc Công để bày tỏ sự áy náy của mình hay không.

Nhưng Tống Anh vừa mới trò chuyện với Cố Minh Bảo thì bên ngoài đã có người đến đón người.

Cố Minh Sơ nhìn thoáng qua Tống Anh, ký ức cắt lông dê đáng sợ vẫn còn nguyên vẹn như vừa xảy ra.

Hắn lùi về sau một bước: "Hoắc Vương phi, ta tới đón muội muội về nhà... Ngoài ra… ta có chuyện này muốn nói với người."

Tống Anh sửng sốt: "Nói với ta?"

Không nhầm đấy chứ?

"Đúng vậy." Cố Minh Sơ hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: "Trên triều... có người vạch tội Hoắc Vương gia.

Ta nghĩ có lẽ người vẫn chưa biết chuyện này."

"Vạch tội Hoắc Triệu Uyên? Vì sao?" Tống Anh nói.

"Vạch tội hắn nuôi dưỡng yêu vật, ý đồ lật đổ triều cương." Cố Minh Sơ đáp.

Tống Anh nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi.

Chuyện nàng nuôi yêu quái bị bại lộ rồi sao? Hoắc Triệu Uyên còn gánh tội thay nàng?

Chắc hẳn không phải đâu.

Các yêu quái của nàng đều rất ngoan ngoãn, mấy yêu quái thả ra ngoài chưa bao giờ biến thành hình người trước mặt người khác.

"Nuôi yêu quái ư?! Hoàng thượng có thể tin chuyện hoang đường như vậy sao?!" Cố Minh Bảo lập tức nói.

"Ban đầu, đúng là Hoàng thượng không tin chuyện này, nhưng Đại hoàng tử dâng chứng cứ lên trước mặt Hoàng thượng nên Hoàng thượng không thể không tin." Cố Minh Sơ nói tiếp, "Trước đây, ở thành Dung từng xuất hiện một con hồ ly tinh.

Chắc hẳn Hoắc Vương phi vẫn còn nhớ đúng không?"

Tống Anh gật đầu.

"Chính là chuyện về con hồ ly tinh kia.

Trước đây, Hoắc Vương gia đích thân xử lý hồ ly tinh, việc này vốn dĩ không hợp với lẽ thường.

Lúc ấy có rất nhiều người lấy việc này để nhằm vào Hoắc Vương gia nhưng đều bị Hoàng thượng đ.è xu.ống.

Lần này, hồ ly tinh kia đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn bị một cao tăng bắt lại, Đại hoàng tử đích thân đưa hồ ly tinh tới trước mặt Hoàng thượng."

"Nói ra cũng vô cùng quỷ dị, con hồ ly tinh kia lại biết nói tiếng người.

Không chỉ như thế, nó còn có thể biến thành con người.

Lúc Hoàng thượng hỏi chuyện, nó thừa nhận bản thân được Hoắc Vương gia thả đi, ngoài ra còn nói thời gian qua, Hoắc Vương gia luôn nuôi dưỡng nó trong phủ, dạy dỗ nó để đợi đến ngày dâng nó vào cung..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 903: Không được bịa chuyện lung tung


Cố Minh Sơ nói tới đây, lửa giận trong lòng Tống Anh đã bùng lên.

Chó má! Nàng đã giấu con hồ ly tinh kia ở thôn trang, không thể có chuyện ra ngoài gặp người khác.

Nếu hồ ly tinh thật sự không hiểu chuyện, chạy ra ngoài thì sẽ lập tức có yêu quái ở thôn trang bẩm báo chuyện này với nàng!

Hơn nữa, Hoắc Triệu Uyên có nuôi yêu quái hay không, nàng có thể không biết sao?!

"Hồ ly tinh kia có mấy cái đuôi?" Tống Anh hỏi.

"Đương nhiên là một cái rồi." Cố Minh Sơ lập tức nói.

"Con trước đây ở thành Dung là hồ ly ba đuôi." Tống Anh nói.

Cố Minh Bảo ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó lên tiếng: "Bất kể là mấy đuôi thì Hoắc Vương gia đều không dễ dàng thoát khỏi tội này.

Dù sao thì chuyện xuất hiện hồ ly tinh trong thiên hạ vốn dĩ vô cùng hiếm gặp, con hồ ly kia còn khăng khăng rằng mình có quan hệ với Hoắc Vương gia.

Như vậy, cho dù Vương gia có mười cái miệng thì cũng không thể thanh minh."

Tống Anh cau mày suy nghĩ.

Một lát sau, nàng hỏi Cố Minh Sơ: "Đại hoàng tử là người thế nào? Trước đây có thù oán gì với Hoắc Triệu Uyên không?"

"Đại hoàng tử và Hoắc Vương gia có tuổi tác tương đương nhau, thật ra trước đây không có qua lại gì, nhưng sau khi Hoắc Triệu Uyên hồi kinh thì bọn họ đã gặp mặt, nghe nói lúc gặp mặt quả thực không vui vẻ gì.

Tuy nhiên, ta cũng không biết nguyên nhân thật sự của chuyện lần này là gì." Cố Minh Sơ lập tức nói.

"Quyền lợi, tiền bạc, mỹ nhân... Nam nhân có xung đột với nhau chỉ đơn giản là do ba nguyên nhân này.

Không có mấy vị hoàng tử dám kiêu căng ngạo mạn, gây chuyện với các đại thần trước khi trở thành hoàng đế.

Hoắc Triệu Uyên cũng tự biết mình có mâu thuẫn với hoàng gia nên hiển nhiên sẽ không tỏ thái độ với hoàng tử." Tống Anh nói.

Cố Minh Sơ hơi cạn lời, nhưng không thể không thừa nhận rằng lời Hoắc Vương phi nói chính là sự thật.

Đương kim hoàng đế chỉ có mấy hoàng tử, Nhị hoàng tử là đích tử nên được phong làm Thái tử.

Nhưng sức khỏe của vị Thái tử này không được tốt lắm nên thế lực của Đại hoàng tử vẫn rất lớn mạnh.

Cách mà những vị hoàng tử này đối đãi với thần tử trong triều đều là lấy hòa khí làm chủ, cho dù không cùng phe cũng sẽ không trắng trợn xé rách mặt.

Dù sao thì chuyện phe phái chính là hôm nay là kẻ thù nhưng ngày mai có thể thành đồng minh.

Phần lớn các hoàng tử đều suy nghĩ như vậy.

"Vì vậy... ý của Vương phi là, bọn họ đang tranh giành mỹ nhân?" Cố Minh Sơ cạn lời.

"Đúng vậy.

Ngươi cũng đã nói hai người bọn họ có tuổi tác tương đương, nam tử cùng tuổi ở cùng nhau, vì nữ nhân mà gây chuyện chính là nguyên nhân có khả năng xảy ra lớn nhất." Tống Anh gật đầu thừa nhận.

"..." Cố Minh Sơ không còn lời nào để nói.

"Trong phủ của Đại hoàng tử có thê thiếp nào có dính dáng đến Hoắc Triệu Uyên không?" Tống Anh hỏi tiếp.

Cố Minh Sơ nheo mắt: "Lời này thì ta không dám nói..."

Nữ nhân của hoàng gia có dính dáng đến thần tử ư? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì mọi chuyện càng nghiêm trọng hơn nữa.

Cố Minh Bảo nghe thấy vậy thì ngây người, sau đó dè dặt giơ tay lên: "Ta, ta biết."

"Muội muội?!" Cố Minh Sơ hoảng sợ, "Không được bịa chuyện lung tung."

"Muội không bịa, muội đâu phải Tống tỷ tỷ." Cố Minh Bảo lè lưỡi, "Trước đây khi tham dự yến tiệc, ta từng nhìn thấy Đại hoàng tử từ xa một lần.

Lúc ấy, ta trùng hợp nghe thấy người khác bàn tán về hắn."

"Ta nghe thấy có người nói rằng trong phủ đệ của Đại hoàng tử, ngoại trừ chính phi và trắc phi thì những thê thiếp khác đều có dung mạo hơi giống... hơi giống Thanh Lạc... Huyện chúa." Cố Minh Bảo nhỏ giọng nói.

Nghe thấy chuyện này, Tống Anh nhướng mày.

Nếu là như thế thì Đại hoàng tử này hoàn toàn có động cơ.

Thẩm Thanh Lạc chung tình với Hoắc Triệu Uyên, vẫn luôn cầu mà không được, khoảng thời gian trước còn vì Hoắc Triệu Uyên mà tự hại chính mình.

Nếu Đại hoàng tử này vẫn luôn yêu thầm người ta thì bây giờ muốn trút giận thay nàng ta cũng là điều bình thường.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 904: Suy đoán


Cố Minh Sơ bị dăm ba câu của hai tiểu cô nương này xoay vòng vòng, cũng bắt đầu tin rằng chuyện này do Thẩm Thanh Lạc mà ra.

"Vương phi, bây giờ... E rằng suy xét kỹ càng những chuyện này cũng không có tác dụng gì.

Hồ ly tinh kia nói mình bị Hoắc Triệu Uyên sai sử trước mặt mọi người, còn có cao tăng ở đây.

Hoắc Vương gia vừa lên triều đã bị bắt lại, bây giờ còn đang bị nhốt trong nhà giam đấy." Cố Minh Sơ nói tiếp.

"À, không sao." Tống Anh gật đầu.

Nếu chết thì đúng lúc thành tiên.

Đương nhiên, chết đi một cách hèn nhát như vậy thì hơi đáng giận, tốt nhất là không cần đi đến nước này.

Nàng sẽ nghĩ cách.

Cố Minh Sơ nghe thấy Tống Anh nói vậy thì sắc mặt thay đổi, còn cho rằng Tống Anh là nữ nhân tuyệt tình, vô tâm vô phế, nhất thời, sắc mặt hắn kém đi: "Vương phi, tuy rằng Hoắc Vương gia hơi lạnh lùng nhưng một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa.

Vương phi nói như vậy có vẻ không hay lắm."

"Ta hiểu." Tống Anh gật đầu, "Cố công tử, đa tạ ngươi đã tới báo chuyện này cho ta biết.

Nhưng ta còn có chuyện khác cần làm phiền công tử một chút."

"Mời nói." Tuy rằng Cố Minh Sơ không sẵn lòng lắm nhưng nghĩ đến muội muội nhà mình thì vẫn đáp lời.

"Chắc hẳn bây giờ ca ca ta đang rất sốt ruột nhưng lại không dám nói thật với ta.

Nhờ ngươi đi nói với hắn rằng hắn không cần lo lắng chuyện này." Tống Anh nói.

Cố Minh Sơ gật đầu.

"Muội muội, muội đừng làm phiền Vương phi nữa, theo huynh về nhà đi.

Tổ phụ đang chờ muội ở nhà đấy." Cố Minh Sơ nói.

Cố Minh Bảo bĩu môi, nhưng thấy Tống Anh bây giờ có chuyện phiền lòng thì nói: "Tống tỷ tỷ, ngươi không cần quá lo lắng đâu.

Sau khi về nhà, ta nhất định sẽ nói chuyện với tổ phụ, nhờ ông vào cung tìm hiểu tình hình."

Cố Minh Sơ rất muốn hỏi muội muội ngốc của mình rằng rốt cuộc nàng ấy dựa vào đâu mà nghĩ rằng Tống Anh đang lo lắng?

Vị Hoắc Vương phi này rõ ràng cực kỳ vô tâm.

"Tổ phụ ngươi không thích hợp nhúng tay vào chuyện này, đừng xen vào thì tốt hơn." Tống Anh lập tức từ chối.

Nếu Hoắc Triệu Uyên bị vạch tội vì nguyên nhân khác, chẳng hạn như chiếm đoạt ruộng tốt, cường đoạt dân nữ gì đó thì Trung Quốc Công còn có thể nói giúp mấy câu, nhưng nếu là nuôi nhốt yêu vật, ý đồ tạo phản thì không được.

Nếu không thì sẽ không gánh nổi chữ "Trung".

Cố Minh Bảo ấm ức thở dài.

Một lát sau, hai huynh muội này rời đi.

Tống Anh cau mày, đi vào không gian.

Ánh mắt nàng đảo qua hai người Linh Phong, sắc mặt nặng nề.

Hai thần tiên này thấy vậy thì trong lòng lo sợ bất an, bắt đầu suy nghĩ xem có phải bây giờ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi không.

"Dựa theo suy đoán từ mệnh bàn thì bây giờ Hoắc Triệu Uyên và Cố Minh Bảo phải xảy ra chuyện gì?" Tống Anh hỏi.

Linh Phong giật thót trong lòng, quả nhiên bên ngoài đã xảy ra chuyện.

"Theo mệnh bàn, Cố tiểu thư và Hoắc Triệu Uyên đính hôn, sau đó sẽ phát sinh một vài chuyện.

Tóm lại là cuối cùng bọn họ sẽ không ở bên nhau..." Linh Phong nói.

"Nói chi tiết một chút." Tống Anh nói.

"Cố tiểu thư bị người ta bắt đi nên thanh danh bị tổn hại.

Hoắc Triệu Uyên không chê nàng, tình cảm giữa hai người lại càng tốt hơn.

Chuyện này... Chuyện này khiến công chúa bất mãn.

Công chúa lén gây phiền phức cho Cố tiểu thư rất nhiều lần.

Cố tiểu thư bị hại trong cung..."

Tống Anh suy nghĩ, gần đây Cố Minh Bảo đều ở chỗ nàng, đương nhiên không có chuyện đó.

Hơn nữa, Thẩm Thanh Lạc cũng vì nàng mà bị đuổi ra khỏi cung, không thể hãm hại ai trong cung được.

"Hoắc Triệu Uyên đau lòng cho vị hôn thê nên đòi lại công bằng cho nàng.

Thẩm Thanh Lạc bị châm biếm, Đại hoàng tử đau lòng vì giai nhân nên hãm hại Hoắc Triệu Uyên." Linh Phong tiên quân nói tiếp.

Nói xong, hắn vội vàng mở miệng: "Đây đều chỉ là suy đoán của mệnh bàn, còn Thiên Đạo sẽ thay đổi.

Một khi rẽ sang chiều hướng khác thì tất cả mọi chuyện sau đó không còn giống như dự đoán nữa..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 905: Ngược luyến


Chẳng hạn như bây giờ, mọi chuyện đã hoàn toàn lệch khỏi dự đoán của mệnh bàn từ lâu rồi.

Đương nhiên, có thể một số sự kiện quan trọng vẫn sẽ diễn ra đúng theo dự đoán của mệnh bàn.

"Sau đó thì sao? Hoắc Triệu Uyên làm sao thoát thân được?" Tống Anh hỏi.

"Chuyện này... Đương nhiên là nhờ Cố tiểu thư.

Ngũ hoàng tử thích Cố tiểu thư, Cố tiểu thư vì vị hôn phu mà cầu xin Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử tìm ra rất nhiều nhân chứng, chứng minh Hoắc Triệu Uyên đã giết hồ yêu, hồ yêu bây giờ không phải con trước đây.

Ngoài ra... cao tăng kia cũng có vấn đề."

"Hồ yêu do cao tăng bắt về, Ngũ hoàng tử phá vỡ cục diện từ chỗ cao tăng." Linh Phong tiên quân nói tiếp.

Tống Anh nghe xong thì đau đầu nhức óc.

Lúc thì Đại hoàng tử, khi thì Ngũ hoàng tử, thật con mẹ nó cẩu huyết.

"Mệnh bàn của thần tiên chuyển thế do các ngươi sắp xếp đúng không?" Tống Anh hỏi.

Chẳng qua sau khi sắp xếp, mọi chuyện phát triển thành tình huống gì thì không dễ quản lý lắm mà thôi?

Mặt hai người đỏ bừng: "Khoảnh khắc con người được sinh ra, mệnh bàn có biến số nhiều nhất.

Lúc ấy là thời điểm tốt nhất để thay đổi, gần như là... muốn thay đổi thế nào thì có thể thay đổi thế nấy..."

"Một đám bi.ến th.ái." Tống Anh ghét bỏ nói một câu.

"Sau đó thì sao? Sau đó sẽ thế nào?" Tống Anh hỏi tiếp.

Linh Phong không thèm để ý chút nào, nói thẳng: "Cố tiểu thư và Hoắc Triệu Uyên hủy bỏ hôn ước khiến Đại hoàng tử tưởng Cố gia đối nghịch với hắn nên xuống tay đối phó Cố Minh Sơ.

Mệnh số của Cố Minh Sơ đã tận, sơ ý trượt chân rơi xuống nước mà chết... Ngay sau đó, Trung Quốc Công... cũng chết.

Sau khi bọn họ chết, Cố Minh Bảo không còn người thân nào khác để dựa vào ở Cố gia.

Người kế thừa tước vị chính là thúc thúc mà nàng không thân thiết.

Nàng trở thành cô nhi, bị gả cho Đại hoàng tử làm thiếp thất..."

"..." Tống Anh nheo mắt.

Không phải Ngũ hoàng tử chung tình với nàng ấy sao? Sao lại gả cho Đại hoàng tử?

"Đại hoàng tử muốn làm nhục Hoắc Triệu Uyên nên mới ức h**p Cố Minh Bảo..." Linh Phong dè dặt nói tiếp, "Tóm lại, bởi vì muốn k.ích th.ích lệ khí của Cố Minh Bảo bùng nổ nên tất cả người thân và bằng hữu của nàng đều có kết cục tương đối thảm..."

"Nếu làm như vậy vẫn chưa thể k.ích th.ích lệ khí bùng nổ thì Hoắc Triệu Uyên cũng sẽ vì... một vài chuyện mà chán ghét nàng."

Tống Anh nghe xong thì trợn tròn mắt.

Đây là ngược luyến*?!

* Ngược luyến: yêu nhau nhưng một bên khiến bên kia đau khổ hoặc cả hai khiến nhau đau khổ (đau khổ về thể xác hoặc tinh thần hoặc cả hai)

Lòng dạ quá hiểm độc! Vì để Thập Doanh xuất hiện mà ép Cố Minh Bảo đến mức hận đời?!

Tống Anh chép miệng.

Lúc này, nàng cảm thấy có phần may mắn, may mắn vì nàng đã chặn ngang một bước.

Nếu không thì bây giờ, có lẽ Cố Minh Bảo nhà nàng đã chạy tới phủ Ngũ hoàng tử dâng hiến sắc đẹp rồi.

"Các ngươi đẩy mọi chuyện vào đường cùng như vậy, không sợ Hoắc Triệu Uyên tính sổ với các ngươi sau khi biến thành thần tiên sao?" Tống Anh hỏi.

"Chuyện này... Thương Vi thần quân luôn không vui không giận nên sẽ không để ý những chuyện này đâu..." Linh Phong tiên quân nói.

"Nói cách khác, các ngươi thấy tính tình của người ta tốt nên bắt nạt đúng không?" Tống Anh cười lạnh một tiếng, "Đúng rồi, Thương Vi thần quân có bảo bối gì không? Chẳng hạn như đao kiếm hoặc sủng vật gì đó?"

"Thương Vi thần quân có một thanh kiếm bổn mệnh tên Mẫn Khổ kiếm, là vũ khí sắc bén nhất trong thiên hạ, có thể tiêu diệt tất cả yêu tà trên thế gian." Linh Phong tiên quân nói, "Còn về sủng vật... Lúc ở trên trời, Thương Vi thần quân luôn một thân một mình, không có hứng thú với vật cưỡi hoặc thú cưng."

"Trên trời các ngươi có rất nhiều thú cưng và vật cưỡi sao? Rất lợi hại à?" Tống Anh thuận miệng hỏi tiếp.

"Còn phải xem là vật cưỡi của ai." Linh Phong nói.

"Chẳng hạn như? Vật cưỡi của ai lợi hại nhất?" Tống Anh tò mò hỏi, ánh mắt trong veo như một tiểu cô nương ngây thơ.

Linh Phong sửng sốt, cảm thấy có gì đó không đúng nên lập tức ngậm miệng, còn Nguyên Sơn tiên quân lại vô thức trả lời: "Đương nhiên là của mấy thần tiên từ thời thượng cổ rồi."

"Ồ? Mấy người?" Tống Anh híp mắt cười cười.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 906: Hồ ly tinh


"Mấy vị thần tiên này sống lâu thật.

Bao nhiêu thần tiên đã biến mất mà thần tiên từ thời thượng cổ còn chưa chết sao?" Tống Anh nói tiếp.

"Đương nhiên là do bọn họ không dễ chết, hơn nữa, bây giờ trời đất hoà bình, càng không có chuyện gì có thể lấy mạng bọn họ.

Tất nhiên là không có nhiều vị sống từ thời thượng cổ tới tận ngày hôm nay.

Có một số thần quân đã chuyển thế hai, ba lần nhưng vẫn giữ lại ký ức trước khi tu luyện." Nguyên Sơn tiên quân nói tiếp.

"Hoắc Triệu Uyên thì sao? Hắn đã chuyển thế mấy lần?" Tống Anh hỏi.

"Thương Vi thần quân chỉ mới chuyển thế một lần.

Hắn đã ngã xuống từ lâu nhưng thần hồn của hắn nương nhờ Mẫn Khổ kiếm, vẫn luôn tu dưỡng, mãi đến hơn ngàn năm trước mới thành tiên một lần nữa.

Sau khi thành tiên, ký ức của hắn không còn hoàn chỉnh nên tính tình của hắn cũng khá trầm lặng." Nguyên Sơn tiên quân trả lời.

"Ồ." Tống Anh gật gật đầu, "Vậy ngươi nói xem, vật cưỡi của những thần tiên từ thời thượng cổ khác ra sao?"

"Rất lợi hại.

Chẳng hạn như Phạn U thần quân, vật cưỡi của y là một con thú khổng lồ toàn thân tỏa ra lửa.

Con thú khổng lồ kia trông giống con trâu nhưng toàn thân cứng rắn như sắt đá, hai mắt đỏ sậm, thật sự không tầm thường." Nguyên Sơn tiên quân nói tiếp.

Tống Anh cau mày.

Một đám người không biết xấu hổ.

Nếu nàng đoán không sai, con thú khổng lồ tỏa ra lửa này chính là Yêu Vương đầu tiên.

Đường đường là Yêu Vương mà lại bị thần tiên mang đi làm vật cưỡi, sao nàng lại cảm thấy giận dữ như vậy chứ?!

Linh Phong tiên quân ho khan một tiếng.

"Còn của những người khác thì sao? Vật cưỡi của những thần tiên từ thời thượng cổ khác thì thế nào?" Giọng nói của Tống Anh lạnh căm căm.

Nguyên Sơn sửng sốt, biết mình đã nói sai: "Ta cũng không rõ chuyện này lắm."

"Được rồi, không nói thì thôi." Tống Anh cũng không gấp gáp, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Lạc Chân... sắp tỉnh lại rồi.

Thứ mà nàng ấy am hiểu nhất chính là thải dương bổ âm.

Đến lúc đó, chuyện có nên nói hay không, chắc hẳn các ngươi đều sẽ nói ra hết."

Tống Anh liếc mắt nhìn một luồng sáng khác trên Luân Hồi Chủng.

Sắc mặt của hai vị thần tiên lập tức trở nên khó coi.

Người bọn họ sợ nhất không phải những Yêu Vương hung thần ác sát khác mà là Lạc Chân.

Bởi vì lịch sử của Thần giới ghi chép lại rằng: Lạc Chân kiều diễm, thùy mị, khiến người khác quên mất bản thân.

Nàng ta trời sinh ham thích một chữ "tình", am hiểu nhất việc mê hoặc nam tử.

Nam tử bị nàng ta mê hoặc cuối cùng đều sẽ trở thành một phần yêu lực của nàng ta, góp một viên gạch cho sức mạnh của nàng ta.

Làm như vậy không chỉ khiến bọn họ phải chết mà còn phải chết một cách không có tôn nghiêm, thậm chí tự nguyện phụng hiến bản thân!

Còn không bằng bị Thập Doanh nuốt thẳng xuống bụng!

Bọn họ còn muốn nói nhưng Tống Anh lại không muốn nghe nữa.

Suy cho cùng, về những Yêu Vương khác, có lẽ có người đã hoàn toàn ngã xuống, nhưng cũng có người bị bắt lại.

Đợi đến khi nàng có thể lên đó xem thử thì tự nhiên sẽ biết.

Còn lúc này, nàng phải đưa Hoắc Triệu Uyên ra khỏi nhà lao trước mới được.

Nếu mấu chốt để phá vỡ cục diện này là cao tăng thì bây giờ, đương nhiên nàng phải dựa theo mệnh bàn, đi tìm người này.

Nhưng nếu để nàng ra tay thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn hoàng tử nào đó thích Cố Minh Bảo.

Tống Anh lập tức gọi các yêu quái tới đây.

Sau khi Tống Tuân rời đi, chồn tinh vẫn luôn huấn luyện chúng nó.

Bây giờ, chúng nó đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng có thể xử lý một vài việc.

"Tiểu yêu quái biết bay đến phủ Đại hoàng tử theo dõi.

Ta phải biết rõ tất cả động tĩnh của bọn họ." Tống Anh suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn chằm chằm yêu quái biết đào hang của nhà mình, nói: "Đến nhà lao thăm dò đường đi trước rồi đào một cái hang đi vào trong xem bọn họ có tra tấn Hoắc Triệu Uyên hay không và điều kiện ăn ở của hắn thế nào.

Nếu hắn bị đói thì chúng ta gửi cho hắn một ít thức ăn."

Dù sao thì sau này cũng phải nhờ hắn chiếu cố nhiều hơn ở Thần giới, bây giờ đương nhiên phải đối xử tốt với hắn một chút.

Ngoài ra, nàng phải đi gặp hồ ly tinh kia một lần.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 907: Thả


Có rất nhiều chuyện phải làm nhưng Tống Anh không hề gấp gáp, cứ làm từ từ từng chuyện một.

Con hồ ly tinh kia tương đối quan trọng, chỗ giam giữ nàng ta chắc hẳn sẽ có tầng tầng trọng binh canh gác.

Tuy rằng nàng có thể cho tiểu yêu quái đi vào xem thử, nhưng muốn đưa yêu quái kia ra ngoài hoặc bản thân nàng bay vào lại không dễ dàng.

Với bản lĩnh bây giờ của nàng, ở trong không gian là tự do tự tại nhất, muốn đi đâu gần như đều có thể bay đến, nhưng ở bên ngoài này thì không được.

Hơn nữa, bây giờ nàng là người đàng hoàng nên không thể thần bí quá mức được.

Còn bản lĩnh ẩn thân của thần tiên... nàng không biết.

Nghĩ như vậy, Tống Anh đồng tình với bản thân mình một phen.

Dường như Yêu Đế này hơi hèn nhát nhỉ?

Nhưng nàng là người rất thoải mái.

Thậm chí, nàng cũng không để ý lắm đến chuyện cứu vớt Yêu Vương mà Thập Doanh đã nói.

Tuy bây giờ nàng không có toàn bộ ký ức của Yêu Đế, nhưng từ lúc xuyên qua tới nay, may mà có không gian nên nàng mới có thể thuận buồm xuôi gió, trả giá một chút cũng hợp lý thôi.

Huống chi... nghĩ đến chuyện Yêu Vương nhà mình bị giam giữ ở Thần giới, trong lòng nàng thật sự rất khó chịu!

Tuy rằng bây giờ năng lực của nàng hơi thấp một chút nhưng nàng không hề cảm thấy mình mất mặt.

Càng mất mặt hơn chính là vị đang ở trong đại lao lúc này đấy!

Vị kia chính là thần tiên chuyển thế, còn là thần tiên từ thời thượng cổ.

Không phải bây giờ hắn cũng đang bị giam trong đại lao sao?

Tống Anh cười toe toét.

Nàng cảm thấy thời khắc mang ý nghĩa lịch sử như vậy phải được ghi lại mới đúng.

Khi nào rảnh rỗi, nàng nhất định phải vẽ lại cảnh tượng Hoắc Triệu Uyên đáng thương bị nhốt trong đại lao.

Đến khi hắn thành tiên, thường xuyên lấy ra xem!

Giờ phút này, trong đầu Hoắc Triệu Uyên ngồi trong đại lao cũng đang nghĩ tới Tống Anh.

Hắn đoán, nhất định lúc này Tống Anh đang cười nhạo hắn vô dụng.

"Vương gia, bọn ta đã phái người đi điều tra cao tăng kia.

Tuy nhiên, cao tăng này đang ở Vũ Vương phủ, tất cả người bên cạnh đều là người mới nên thám tử của chúng ta không thể tới gần, còn phải chờ đến thời cơ thích hợp.

Xin Vương gia nhẫn nại thêm một chút." Người bên ngoài buồng giam mặc quần áo của cai ngục.

Hoắc Triệu Uyên gật đầu: "Người truyền lời cho Vương phi, nói nàng chớ có lo lắng về chuyện này.

Ngoài ra..."

"Không thể tới gần Vũ Vương phủ được nhưng vẫn dễ dàng tới Thẩm phủ.

Bắt Thẩm Thanh Lạc lại, truyền lời cho Vũ Vương, nếu hắn không bảo con hồ ly tinh kia thay đổi lời khai thì chém Thẩm Thanh Lạc." Hoắc Triệu Uyên nói tiếp.

Hắn và Đại hoàng tử vốn dĩ không có hiềm khích gì, hiển nhiên ở giữa có người xúi giục.

Người kia là ai, hắn nghĩ sơ qua đã biết rõ.

Hoắc Triệu Uyên nói xong thì suy nghĩ, e rằng con hồ ly tinh này có thay đổi lời khai thì cũng không có tác dụng lớn.

Dù sao thì kẻ bị bắt cũng là yêu tinh, khẩu cung đầu tiên còn có ích, nhưng nếu đột nhiên phản cung thì chỉ sợ hắn sẽ bị nghi ngờ nhiều hơn nữa.

"Thôi.

Dùng Thẩm Thanh Lạc ép Vũ Vương thả con hồ ly tinh kia đi." Hoắc Triệu Uyên nói.

"Vương gia, nếu thả đi, chẳng phải Hoàng thượng sẽ trông coi người nghiêm ngặt hơn sao? Đến lúc đó, bọn ta muốn truyền tin cũng sẽ khó khăn hơn."

Một yêu quái bỏ chạy, e rằng Hoàng thượng sẽ thức trắng đêm, không ngủ được.

Nếu là trước đây thì có lẽ Hoắc Triệu Uyên sẽ suy xét đến tâm trạng của hoàng đế một chút.

Nhưng bây giờ thì chuyện đó không quan trọng bằng niềm vui của Tống Anh.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một con hồ ly tinh, nhất định Tống Anh càng nhọc lòng hơn hắn.

Dù sao thì con yêu quái này... chắc hẳn không giống những yêu quái mà Tống Anh nuôi.

Ban đêm, người của Hoắc Triệu Uyên lẻn vào Thẩm gia.

Thẩm gia không khó tới gần như Vũ Vương phủ, bọn họ vô cùng thuận lợi khiêng Thẩm Thanh Lạc ra ngoài.

Thẩm Thanh Lạc bị đánh thuốc mê, đến khi mở mắt ra thì vô cùng hoảng sợ.

Một đám người mặc đồ đen vây quanh nàng ta, mỗi một đôi mắt đều tràn ngập lệ khí giống như muốn gi.ết ch.ết nàng ta!

"Các, các ngươi là ai..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 908: Nữ nhân vô tội


Thẩm Thanh Lạc sợ hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giọng nói không nhịn được mà run run.

"Chắc hẳn Thẩm cô nương biết cách liên lạc với Đại hoàng tử đúng không?" Người của Hoắc Triệu Uyên nói thẳng, vừa dứt lời thì lập tức bổ sung thêm, "Thẩm cô nương, bây giờ ngươi đang ở trong tay bọn ta, đừng hòng giở trò.

Nếu ngươi không thành thật thì ngày mai kinh thành sẽ có thêm một cỗ thi thể, không ai điều tra ra được hung thủ đâu."

Toàn thân Thẩm Thanh Lạc run rẩy: "Ta, ta và Đại hoàng tử không thân..."

"Không thân? Ha ha, Thẩm cô nương, ngươi thật sự xem bọn ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Thẩm cô nương lớn lên trong cung từ nhỏ.

Tại hạ điều tra được, có một năm Đại hoàng tử bị phạt, Thẩm cô nương là công chúa đã đích thân đến thăm, vì vậy, Đại hoàng tử thật lòng cảm kích ngươi.

Mỗi lần đến sinh thần của cô nương, Đại hoàng tử luôn chuẩn bị một món quà độc đáo.

Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thay đổi."

Nghe thấy chuyện này, hai mắt của Thẩm Thanh Lạc đỏ bừng, thật sự bị dọa sợ.

"Rốt, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì..." Thẩm Thanh Lạc kinh hoảng nói.

"Cần gì phải giả ngu chứ? Có thể khiến Đại hoàng tử ra tay đối phó Hoắc Vương gia, ngoại trừ Thẩm Thanh Lạc ngươi thì e rằng không còn ai khác.

Bây giờ Vương gia nhà ta đang ở trong đại lao, Thẩm cô nương cũng không bày tỏ gì sao?"

"Không, không phải ta..." Thẩm Thanh Lạc hoảng loạn.

Người của Hoắc Triệu Uyên lập tức lấy cái kẹp ra, quơ quơ trước mắt Thẩm Thanh Lạc: "Thẩm cô nương, bọn ta cũng muốn khách khí với người một chút.

Nếu người ngoan ngoãn khai ra, sau đó phối hợp với bọn ta thì xem như bỏ qua chuyện này, dù sao thì Vương gia của bọn ta cũng không nói muốn lấy mạng ngươi.

Nhưng nếu ngươi nhất quyết không thừa nhận thì đừng trách bọn ta thay Vương gia nhà ta xả giận."

Thẩm Thanh Lạc vừa nhìn thấy dụng cụ tra tấn thì làm gì còn cứng miệng được nữa.

"Ta, ta chỉ than thở mấy câu với Đại hoàng tử mà thôi.

Ta thật sự không biết Đại hoàng tử sẽ sai người làm như vậy..." Thẩm Thanh Lạc lập tức nói.

Mấy ngày nay, nàng ta vẫn luôn bị nhốt trong nhà, phiền muộn không thôi.

Sau đó, nàng ta tìm một cơ hội ra ngoài để gặp Đại hoàng tử.

Nàng ta biết, trên đời này, người có thể giúp nàng ta chỉ có Vũ Vương.

Không ngờ Vũ Vương lại nói với nàng ta rằng người hạ thuốc nàng ta ở dạ yến mừng năm mới có khả năng cao chính là Hoắc Triệu Uyên!

Nàng ta thật sự rất tức giận, cũng rất không hiểu.

Nàng ta si mê Hoắc Triệu Uyên như thế, phụ thân nàng ta còn là ân nhân cứu mạng của Hoắc Triệu Uyên, vì sao hắn phải tuyệt tình như vậy!

Trong cơn tức giận, nàng ta chỉ nói mấy câu căm hận mà thôi.

Thế nhưng Vũ Vương lại xem là thật, nàng ta có thể làm gì chứ?!

"Ngươi viết một phong thư, để lại tín vật liên lạc với Vũ Vương." Người của Hoắc Triệu Uyên lập tức ra lệnh.

Thẩm Thanh Lạc run run rẩy rẩy gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, nàng ta giao ra khăn tay mang theo bên người và một phong thư đã viết xong.

Nàng ta bị khiêng ra ngoài, hoàn toàn không mang theo thứ gì khác, may mà trên chiếc khăn này có tên huý của nàng ta, lá thư kia cũng chỉ có mình Vũ Vương có thể hiểu được nên cũng đủ để làm tin.

Tuy rằng nàng ta đã viết thư và giao đồ ra nhưng bọn họ vẫn không thả người đi, vẫn nhốt nàng ta trong ngôi chùa bỏ hoang này, để lại mấy người trông coi.

Những người còn lại thì mang phong thư này đi.

Đêm hôm khuya khoắt, phong thư này được đưa tới tay Vũ Vương.

Hắn ta đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức, vừa mở phong thư được đưa tới ra xem thì sắc mặt đại biến.

Thẩm Thanh Lạc bị bắt đi rồi!

Mà hắn ta còn không thể khua chiêng gióng trống điều tra!

Nếu không, chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài.

Cho dù Thanh Lạc có trở về thì cũng sẽ trách hắn ta l.ỗ m.ãng!

Sắc mặt của Vũ Vương âm trầm, hận không thể lập tức xử tử Hoắc Triệu Uyên!

Hơn nửa đêm, hắn ta xông vào nhà lao.

Nhìn Hoắc Triệu Uyên bên trong buồng giam, Vũ Vương lạnh lùng nói: "Ta đúng là đã xem thường ngươi! Không ngờ ngươi lại trút giận lên một nữ nhân vô tội!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 909: Có lai lịch gì?


Hoắc Triệu Uyên nhìn dáng vẻ tức giận của Vũ Vương, suýt nữa cảm thấy bản thân mình mang tội ác tày trời.

Sau khi liếc nhìn Vũ Vương một cái, Hoắc Triệu Uyên trở mình.

Vũ Vương giận dữ trong lòng nhưng lại không dám trút giận lên Hoắc Triệu Uyên.

Hắn ta sợ nếu Hoắc Triệu Uyên có bất trắc gì thì Thẩm Thanh Lạc sẽ không thể bình an trở về.

Phải đợi đến hừng đông mới đi tìm người được.

Đương nhiên, hắn ta cũng có giới hạn.

Hắn ta ái mộ Thẩm Thanh Lạc, nhưng điều này không có nghĩa là hắn ta sẽ chấp nhận vì Thẩm Thanh Lạc mà bị người khác nắm mũi lôi đi!

"Được thôi! Ta sẽ làm như ngươi mong muốn, nhưng e rằng ngươi không gánh nổi hậu quả này đâu!" Vũ Vương để lại một câu tàn nhẫn rồi giận dữ rời đi.

Yêu quái này do Vũ Vương phụ trách giam giữ, đương nhiên hắn ta biết hồ ly tinh trốn ở đâu.

Giờ phút này, Tống Anh cũng đã cảm nhận được vị trí của yêu khí, chẳng qua là nơi giam giữ được canh gác nghiêm ngặt nên nàng không dễ đi vào.

Ngày hôm sau, Tống Anh đang định để yêu quái biết đào hang lén đưa hồ ly tinh ra ngoài thì phát hiện hơi thở của nàng ta đã di chuyển.

Tống Anh lập tức đi tới đó.

Quan sát xung quanh một phen thì thấy hồ ly tinh này thật sự lẻ loi một mình, bốn phía hoàn toàn không có người khác đi theo.

Chuyện này là thế nào?

Tống Anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, lập tức ra tay bắt người vào trong không gian rồi lập tức bỏ chạy.

Đến khi tới thôn trang, Tống Anh mới thả hồ ly tinh này ra.

Nhưng hồ ly tinh bị yêu lực của nàng hóa thành dây thừng trói lại nên không thể động đậy.

Nàng ta đang ở hình người.

Tống Anh nhíu mày, nàng có thể nhận ra yêu quái này... đã từng dính máu, hơn nữa, mùi máu còn không nhạt.

"Ngươi, ngươi là ai?" Nhìn thấy Tống Anh, hồ ly tinh lập tức cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Trước đây, khi gặp phải một số tăng nhân hay đạo sĩ, nàng ta sẽ muốn chạy trốn, nhưng bây giờ thì khác.

Loại sợ hãi này phát ra từ tận sâu thẳm trong tim, cơ thể không tự chủ được mà phủ phục xuống.

"Quả thực rất kiều mị." Tống Anh nhìn gương mặt này, nói một câu.

Ít nhất là xinh đẹp hơn hồ ly ba đuôi trong nhà nhiều, trên dưới nở nang, dáng vẻ thướt tha, đầu mày đuôi mắt đầy phong tình, thật sự là vưu vật* nhân gian.

*vưu vật: vật lạ, vật hiếm có, thường chỉ người đàn bà đẹp

Vì vậy, nói rằng định để nàng ta đi quyến rũ đế vương cũng không phải không thể.

"Tha, tha mạng..." Hồ ly tinh lập tức nói.

Vẻ mặt của Tống Anh vô cùng thản nhiên, nàng ung dung cười nói: "Bản lĩnh của ngươi lớn thật đấy, vừa giết người vừa dám bắt tay với hoàng tử để bày mưu tính kế Hoắc Triệu Uyên.

Chẳng lẽ bước tiếp theo thật sự muốn lật đổ giang sơn sao?"

Làm yêu quái còn muốn nhúng tay vào âm mưu của con người là muốn tìm đường chết sao?

"Tiểu yêu, tiểu yêu biết sai rồi..." Hồ ly tinh quỳ dưới đất.

"Vũ Vương cho ngươi lợi ích gì mà ngươi lại đổ oan cho Hoắc Triệu Uyên?" Tống Anh hỏi.

Hồ ly tinh kia ngây ra, sau đó sợ hãi nói: "Vốn dĩ Vũ Vương, Vũ Vương muốn để ta đến bên cạnh Hoàng thượng... nhưng không biết vì sao lại đột nhiên thay đổi ý định, trói ta lại... Nếu tiểu yêu không làm theo lời hắn nói thì hắn sẽ bảo cao tăng đánh tiểu yêu hồn phi phách tán..."

"Cao tăng kia có lai lịch gì?" Tống Anh cau mày hỏi.

"Chính là một tăng nhân tha phương, quả thực có chút bản lĩnh.

Tiểu yêu từng sống ở gần một thôn trang dưới chân núi, thỉnh thoảng, thỉnh thoảng sẽ ăn thịt nam tử.

Sau đó, ông ta nhận tiền tới bắt yêu, đưa ta đi.

Sau này, tiểu yêu vẫn luôn đi theo ông ta, làm, làm một chút chuyện cho ông ta." Hồ ly tinh nói tiếp.

Tống Anh khẽ cau mày: "Làm việc cho hắn? Một hòa thượng như ông ta có chuyện gì cần ngươi làm?"

"Ông, ông ta đi khắp nơi, chuyên môn bắt yêu, tróc quỷ, siêu độ cho người khác.

Thỉnh thoảng, ông ta cũng cần có người giúp đỡ để làm ra vẻ huyền bí.

Những lúc đó, ông ta sẽ bảo tiểu yêu ra mặt..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 910: Tiêu chuẩn quá cao


Hồ ly tinh không dám giấu giếm, kể hết mọi chuyện cực kỳ chi tiết.

Tống Anh chăm chú lắng nghe mới biết được hóa ra vị cao tăng này vốn dĩ không có bản lĩnh gì, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp, thái thái thái sư phụ* của ông ta là tăng nhân tiền triều.

* Thái thái thái sư phụ: sư phụ của sư phụ của sư phụ của sư phụ

Khi đó, hậu cung có một yêu phi khiến trời sinh dị tượng, còn xuất hiện cao nhân hạ phàm để trừ yêu.

Thái thái thái sư phụ của ông ta có vận may tốt nên được chỉ điểm, thật sự học được chút bản lĩnh phân biệt yêu quái, nhận biết ma quỷ.

Trước đây quả thực đã làm một vài chuyện tốt, nhưng khi tới thế hệ của cao tăng này, sau khi học được bản lĩnh này, ông ta lại nghĩ rằng mình có thể phi thăng thành tiên.

Tổ tiên truyền lại một đóa Phật liên, nói rằng nếu đóa Phật liên này mọc ra hạt sen thì có thể thành tiên.

Cao tăng này vẫn luôn giữ nó bên người, đi khắp nơi tích lũy công đức.

Nửa đời trước, ông ta thật sự nơm nớp lo sợ mà làm chuyện tốt, nhưng những chuyện nhỏ như hạt mè, hạt đậu chỉ tích lũy được số công đức ít ỏi đến đáng thương.

Tích góp nửa đời, Phật liên chỉ mới mọc ra một cánh hoa mà thôi.

Thấy mình đã bước một chân vào quan tài, cao tăng này cũng nóng nảy.

Đúng lúc này, ông ta gặp được hồ yêu.

Sau khi bắt được hồ yêu này thì lợi dụng hồ yêu để tìm kiếm chuyện lạ trong thiên hạ, cố làm ra vẻ huyền bí một phen, thậm chí sau khi khiến tình hình tệ hơn mới ra tay.

Như thế có lẽ sẽ tích lũy được nhiều công đức hơn một chút.

Hiển nhiên, vị cao tăng này đã chơi đùa quá trớn.

Cách này hoàn toàn không hữu dụng.

Sau khi dùng một lần, Phật liên không chỉ không mọc ra hạt sen mà còn biến thành màu đen.

Cao tăng suy sụp.

Cả đời chỉ mong được đắc đạo thành tiên, làm việc tốt nửa đời, cuối cùng chỉ giở chút thủ đoạn một lần duy nhất mà Phật liên đã thay đổi, trong lòng ông ta sao có thể cam tâm?

Ông ta cũng biết có lẽ mình đã không thể thành tiên được nữa, thế là trở nên ngang bướng, điên cuồng.

Ông ta muốn sống lâu một chút.

Vì vậy, ông ta đã đi học thuật luyện đan của Đạo gia.

Ông ta lợi dụng hồ yêu vào rừng rậm hái nhân sâm để làm thuốc bổ, thậm chí còn sai hồ yêu đi bắt trẻ con, thiếu nữ.

Bởi vì ông ta mang thân phận cao tăng nên chưa bao giờ khiến người khác nghi ngờ.

Có nhiều dược liệu hơn, ông ta đã điều chế ra được một ít thứ có lợi cho sức khỏe.

Do đó, ông ta đầu quân cho Đại hoàng tử, hy vọng được hắn ta dẫn vào hoàng cung, muốn luyện đan phụng dược cho hoàng đế.

Trong cung có nhiều bảo bối, hoàng đế muốn luyện thuốc cho chính mình thì nhất định sẽ bằng lòng giao nguyên liệu cho ông ta.

Đến lúc đó, đương nhiên ông ta có thể chiếm được chút hời.

Dĩ nhiên, để chứng minh bản thân mình đáng tin, cao tăng còn đưa hồ yêu này ra cho Đại hoàng tử xem.

Đại hoàng tử vừa nhìn thấy đã động tâm, muốn lợi dụng hồ yêu được việc nên vẫn luôn giấu giếm cao tăng nuôi hồ yêu, sai người dạy dỗ nguyên tắc trong cung cho hồ yêu...

Giờ phút này, hồ yêu đã khai hết toàn bộ mọi chuyện.

Sau khi nói xong, nàng ta sợ tới mức biến về nguyên hình.

Nàng ta cũng không biết vì sao mình lại sợ hãi như thế, rõ ràng người trước mắt trông chỉ là một tiểu cô nương bình thường, nhưng nàng ta lại vô thức khuỵu gối, cúi đầu.

Tống Anh nghe hồ yêu nói xong thì mắng thần tiên mấy câu.

Yêu phi tiền triều có lẽ là Lạc Chân chuyển thế nhỉ?

Thần tiên trừ yêu thì cứ trừ yêu thôi, vậy mà còn cho người phàm cơ duyên?

Chẳng lẽ người phàm có được thứ không nên có sẽ không mơ mộng hão huyền sao? Con người có tham vọng là điều bình thường, nhưng những vị thần này lại đặt ra tiêu chuẩn quá cao, cao đến mức không thể chạm tới!

Trước đây, nàng từng nghe nói rằng nếu con người muốn thành tiên thì ít nhất phải tích lũy công đức mười kiếp, thậm chí mấy chục kiếp.

Không chỉ phải tích lũy công đức mà mỗi lần chuyển thế đều phải làm người tốt, lỡ như làm người xấu thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đúng là nực cười.

Sau khi chuyển thế, người thường không giống thần tiên và yêu quái, bọn họ hoàn toàn không nhớ nổi ký ức của kiếp trước, muốn bọn họ liên tục làm việc thiện đúng là nực cười.
 
Back
Top Bottom