Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 891: Ơn nặng như núi


Giờ phút này, Thập Doanh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của người này.

Nàng ấy tỏ ra lấy lòng rõ ràng như thế, sao lại không nhận ra được chứ?!

Tống Tuân bị giọng nói của Thập Doanh dọa sợ, sắc mặt tái nhợt hơn một chút.

Bất đắc dĩ, Tống Tuân đành phải mở miệng nói: "Ta, ta chỉ nhất thời hoa mắt, choáng váng đầu óc thôi."

Hắn tuyệt đối không có ý định khiêu khích con yêu quái này! Vậy chẳng phải là chán sống sao? Sao có thể làm ra hành động không hiểu chuyện như thế chứ!

Nhìn Tống Tuân khóc không ra nước mắt, Thập Doanh nhận thấy sự chân thành từ biểu cảm của hắn.

"Nếu đã như vậy thì bây giờ ngươi đã được ta dỗ dành vui vẻ chưa?" Thập Doanh hỏi.

"..." Tống Tuân nheo mắt.

"Tống ca ca, ta đã sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên dỗ dành nam nhân đấy.

Ngươi may mắn thật." Thập Doanh cảm thán.

Tống Tuân cảm thấy bản thân mình không hề vinh hạnh chút nào mà là xui xẻo tới tận cửa.

Thiên hạ này có ngàn vạn nam nhân, sao hắn lại gặp phải yêu quái chứ?

Vẻ mặt của Tống Tuân như thể ăn phải ruồi, lúc này, hắn cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa.

"Bây giờ ngươi còn sợ yêu quái không?" Thập Doanh kiêu ngạo hất cằm, tràn đầy tự tin, "Yêu quái bọn ta không có gì khác loài người các ngươi cả.

Không tin thì ngươi sờ thử đi, trái tim này cũng biết đập đó."

Chẳng qua tim người là bằng máu thịt, còn tim của yêu quái thì chưa chắc.

Tống Tuân mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Hắn không dám nói nhiều, lỡ như nói sai một câu thì cái mạng nhỏ sẽ đi tong.

"Ngươi đúng là cái hũ nút.

Ta nói chuyện với ngươi mà ngươi cũng không biết đáp lại.

Bây giờ tâm trạng của ta tốt nên lười so đo với ngươi.

Nếu chuyện này xảy ra vào rất nhiều năm trước, con người biết không thức thời như ngươi đã trở thành trở thành tế phẩm và bị xẻ thịt rồi." Thập Doanh thở dài.

Sao lão đại lại làm huynh muội với người này chứ?

Nhưng từ xưa đến nay, huyết thống đều do trời định.

Mặc dù gia đình này và lão đại không phải ruột thịt, nhưng có thể ở cùng nhau thì đã là có duyên phận rồi.

Thập Doanh nhìn chằm chằm tướng mạo của Tống Tuân này.

Bây giờ, pháp lực của nàng ấy không còn mạnh như trước, nhưng nàng ấy không mất trí nhớ như lão đại nên vẫn còn mấy phần bản lĩnh.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra số mệnh của vị Tống Tuân này lận đận, thua thiệt.

Nhưng thế gian có vô số người mang loại mệnh cách này, trong đó chỉ có mấy người ít ỏi có thể vươn lên mà thôi.

Bây giờ nhìn thử, chắc hẳn Tống Tuân này cũng là một trong số mấy người ít ỏi kia.

"Muội muội ngươi đối với ngươi đúng là ơn nặng như núi." Thập Doanh bất chợt nói một câu.

Tống Tuân sửng sốt, sau đó sau lưng toát mồ hôi lạnh: "Đại, đại tiên, muội muội ta tính cách đơn thuần, chưa hiểu việc đời, thật sự không chịu nổi sợ hãi đâu..."

Thập Doanh thấy lời này của hắn dường như có ý che chở thì lập tức bật cười: "Sao? Ngươi đang sợ ta... ăn thịt Tống Anh à?"

Tống Tuân căng thẳng: "Đại tiên, đại tiên là một yêu quái lương thiện, nhất định sẽ không làm như vậy... Tuy, tuy rằng muội muội ta hơi tham tiền nhưng luôn làm ăn hợp pháp, trời sinh cũng vô cùng thiện lương, chưa bao giờ làm chuyện xấu, không giống bọn bắt cóc buôn người hôm đó.

Xin đại tiên buông tha..."

"Ta là một yêu quái lương thiện ư?" Thập Doanh hỏi.

Nàng ấy sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy người khác đánh giá như vậy về mình đấy!

Mấy năm trước, trên trời dưới đất, có ai không biết Thập Doanh nàng ấy hung tàn nhất? Trong thập đại Yêu Vương, hung danh của nàng ấy cũng đứng số một, số hai!

Nhưng đột nhiên nghe thấy cách nói này thì thấy rất mới lạ.

"Ta có thể không ăn thịt muội muội ngươi." Thập Doanh tỏ vẻ thần bí, "Nhưng phải xem ngươi làm như thế nào đã."

"Nếu đại tiên đói bụng, tuy, tuy ta gầy như que củi nhưng cũng miễn cưỡng cho vào miệng được..." Tống Tuân lập tức quỳ xuống.

Thập Doanh cau mày: "Ai muốn ăn thịt ngươi? Ta nói, nếu sau này ngươi nghe lời ta thì ta sẽ không ăn thịt nàng. Ta không chỉ không ăn thịt muội muội ngươi mà còn không ăn thịt những người khác. Thế nào?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 892: Thơ từ ca phú


Tống Tuân sửng sốt, cảm thấy hơi khó hiểu.

"Đại tiên... muốn ta làm gì?" Tống Tuân nơm nớp lo sợ, đưa ra đề nghị hấp dẫn như thế, yêu cầu nhất định không đơn giản đúng không?

Tống Tuân suy nghĩ miên man, thậm chí còn nghĩ, hay là yêu quái này nhìn trúng tiềm lực của hắn, muốn hắn vào triều đình cướp khí vận của hoàng gia?

Nhưng bây giờ, hắn chỉ là một Thứ cát sĩ nhỏ bé, hoàn toàn không có năng lực đó mà?

"Yên tâm, ta chỉ cảm thấy con người ngươi rất thú vị mà thôi, vậy nên sẽ không để ngươi làm chuyện quá khó khăn." Thập Doanh cười cười, "Chuyện ta muốn ngươi làm rất đơn giản.

Ngươi phải vẽ tranh cho những yêu quái ở nhà ngươi.

Chúng nó muốn vẽ thế nào thì ngươi phải vẽ cho bọn chúng thế nấy.

Không chỉ như vậy... ngươi phải cùng ăn cùng ngủ với yêu quái liên tục một tháng.

Có dám không?"

"..." Tống Tuân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Cùng ăn cùng ngủ với yêu quái?

Hắn thật sự không dám.

Nhưng...

"Có phải chỉ cần ta làm được thì đại tiên sẽ không làm hại người nhà của ta không?" Tống Tuân hỏi.

"Đó là đương nhiên.

Ta là đại yêu quái, không hề giống những tiểu yêu quái ở nhà ngươi.

Ta nói chuyện giữ lời, tuyệt đối sẽ không lừa gạt người khác.

Còn nữa, không cho phép ngươi làm hại những yêu quái đó, phải đối xử với bọn chúng thật tốt.

Một tháng sau, ta sẽ hỏi chúng nó.

Nếu chúng nó nói ngươi tốt thì xem như ngươi qua được cửa ải này.

Nhưng nếu bọn chúng nói ngươi không tốt... chậc chậc..." Thập Doanh nở nụ cười u ám.

Tống Tuân siết chặt tay, cuối cùng gật đầu thật mạnh.

Tuy rằng rất khó, nhưng... không thể để người nhà bị yêu quái ăn sạch được.

"Nhưng nếu những yêu quái đó làm hại ta thì sao?" Tống Tuân lấy hết can đảm hỏi một câu.

"Ngươi yên tâm, chúng nó sẽ không làm vậy." Thập Doanh quả quyết, "Sau khi trở về, nếu có người hỏi ngươi rằng Cố Minh Bảo đã nói gì với ngươi thì ngươi sẽ trả lời thế nào?"

"Đương nhiên là... thảo luận về... thơ từ ca phú." Đầu óc của Tống Tuân cũng rất nhanh nhạy.

"Không sai." Thập Doanh rất hài lòng, "Sau này có cơ hội, ta sẽ còn tới nữa.

Ngươi phải cẩn thận một chút.

Nếu còn để ta nhìn thấy ngươi không có tiền đồ như lúc nãy thì ngươi chính là phế vật.

Phế vật tồn tại trên đời này chính là lãng phí lương thực.

Ta sẽ giúp ngươi chuyển thế đầu thai làm lại từ đầu!"

"..." Tống Tuân rầu rĩ gật đầu.

"Tốt lắm! Ngắm cảnh đi!" Thập Doanh cười cười, "Ngươi là người đọc sách, am hiểu thơ từ ca phú nhất.

Hay là ngẫu hứng làm một bài thơ cho ta nghe thử đi."

"..."

Tống Tuân cũng không biết bản thân mình làm cách nào mà chịu đựng được, dù sao thì từ đầu tới cuối, hắn vẫn luôn rất cẩn thận, không dám thả lỏng chút xíu nào.

Nhưng với trạng thái bây giờ của hắn thì sao có thể sáng tác được câu thơ gì hay ho chứ? May mà tuy yêu quái này hiểu chữ nghĩa nhưng thích th.ô t.ục, thơ văn gì cũng đều gật đầu tán thưởng.

Lúc thi Đình trước đây, hắn cũng chưa từng căng thẳng như thế.

"Ta phải đi rồi.

Nếu sau này thấy ta thì không được gọi ta là "đại tiên" nữa.

Ta ghét nhất là thần tiên.

Ta tên Thập Doanh.

Tên dễ nghe như vậy chính là để các ngươi gọi to mà chiêm ngưỡng nhiều hơn đấy.

Như thế mà cũng không hiểu, uổng công ngươi là người đọc sách!" Thập Doanh nói xong thì nhìn thẳng vào Tống Tuân.

Ngay sau đó, một luồng sáng bay ra khỏi cơ thể Cố Minh Bảo.

Cố Minh Bảo lại lập tức ngất xỉu dưới đất.

Sắc mặt của Tống Tuân cứng đờ.

Chuyện, chuyện này phải giải thích thế nào đây?

Cố Minh Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Sau khi nhìn thấy Tống Tuân, nàng ấy hơi sửng sốt, sau đó...

"Hình như lúc nãy ta mời Tống Đại ca tới đây hái hoa phải không?" Cố Minh Bảo hỏi.

Tống Tuân lập tức gật đầu.

Cố Minh Bảo từ dưới đất đứng dậy, sau đó hơi mỉm cười: "Hoa ở bên đó.

Tống Đại ca, ngươi đi hái giúp ta nhé.

Cảm ơn ngươi."

Tuy rằng nàng ấy cảm thấy rất kỳ lạ nhưng ý thức của nàng ấy khẳng định rằng chính nàng ấy đã mời Tống Tuân tới đây.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 893: Yêu thương đều là giả


Cách đó không xa quả thực có một gốc hoa lan, chẳng qua là vị trí hơi khuất, xung quanh có bụi gai, không dễ hái lắm.

Tống Tuân đột nhiên cảm thấy chuyện này nhất định do yêu quái kia làm.

Cố Minh Bảo quả thực rất thích gốc hoa đó, định mang về tặng cho tổ phụ đại nhân thân yêu của nàng ấy.

Quần áo trên người Tống Tuân đều bị bụi gai cứa rách, tay cũng chảy ít máu, trông vô cùng chật vật.

Cố Minh Bảo hơi áy náy: "Đa tạ ngươi, Tống Đại ca."

"Không sao, chuyện này không khó." Tống Tuân cười cười, đơn giản hơn việc cùng ăn cùng ngủ với yêu quái nhiều.

Hai người lại cùng trở về.

Ở thôn trang không có người ngoài nên dù có người nhìn thấy thì cũng sẽ không nói gì.

Còn Thập Doanh khi bay về bên cạnh Tống Anh đã liên tục bảo đảm: "Người yên tâm đi.

Ta thật sự, thật sự đã nói rõ ràng với hắn.

Lá gan của hắn bây giờ đã lớn hơn trước đây rồi.

Không tin thì người nhìn đi!"

Thật ra Tống Anh không tin lắm.

Với sự hiểu biết của nàng về Thập Doanh, nhất định nàng ấy sẽ dùng cách uy h**p.

Nhưng sở dĩ nàng đồng ý để nàng ấy làm như vậy là bởi vì đôi khi uy h**p cũng có chỗ tốt của uy h**p.

Hơn nữa, tính tình Tống Tuân trông có vẻ yếu đuối nhưng trên thực tế lại là người kiên cường.

Nếu muốn chữa khỏi nỗi sợ của hắn thì có lẽ phải cần đến liều thuốc mạnh.

Mà Thập Doanh chính là thuộc hạ "mạnh" nhất của nàng, cũng đã từng gặp Tống Tuân.

Nàng ấy xuất hiện thêm mấy lần, Tống Tuân sẽ quen dần với nàng ấy.

Từ đó, chuyện chấp nhận sự thật rằng trên đời này có yêu quái nhất định sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.

Sau khi trở về, Tống Tuân thở dài.

Hắn vốn dĩ nghĩ rằng chỉ xin nghỉ hai, ba ngày, nhưng bây giờ thì hay rồi, ít nhất cũng phải một tháng.

May mà một số tân khoa tiến sĩ như hắn phải về nhà tế tổ, một số khác cũng sẽ bận chuyện khác nên nhập sĩ muộn một chút cũng là bình thường, nhất là vị trí của hắn cũng không phải vô cùng quan trọng.

Bây giờ cơ thể không khoẻ, quan trên cũng sẽ thông cảm mấy phần.

"Hoắc Vương gia, không phải hôm qua người cũng nhìn thấy yêu quái sao? Sao lại không sợ vậy?" Tống Tuân không nhịn được mà tìm tới Hoắc Triệu Uyên, hỏi một câu.

Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên hơi cong lên: "Chẳng qua chỉ là một vài con vật biết thuật biến hóa mà thôi, có gì lạ chứ?"

Tống Tuân ngẩn ngơ.

Nghĩ như vậy, hình như cũng không sai.

Yêu quái đáng sợ nhất mà hắn nhìn thấy hôm qua chắc hẳn là một con rắn trắng lớn và nhện.

Nhưng dù đáng sợ thì đó cũng chỉ là động vật nhỏ.

Tóm lại là không phải mãnh thú.

Nếu là một đống sư tử, hổ đứng trước mặt hắn thì e rằng hắn đã mất mạng từ lâu rồi.

Nghĩ như thế, trong lòng Tống Tuân thoải mái hơn nhiều.

Sau đó, hắn dốc hết can đảm tìm một yêu quái tới đây: "Hôm, hôm qua vẫn chưa vẽ tranh xong.

Ngươi đi tìm mọi người tới đây.

Ta tiếp tục... vẽ tranh cho các ngươi nhé?"

Nghe thấy lời này, thỏ tinh lập tức chạy đi gọi mọi người tới đây.

"Chúng ta đi đến hậu viện đi, tiền viện này... không tiện lắm." Tống Tuân lo lắng những yêu quái này bị Tống Anh và Cố Minh Bảo nhìn thấy.

Hai người này đều là tiểu cô nương, nếu nhìn thấy thứ đáng sợ như vậy, nhất định sẽ không chịu nổi.

Hắn thần thần bí bí gọi gần hết yêu quái vào hậu viện.

Tống Anh cũng hơi bối rối.

"Ca ca ta làm sao vậy?" Tống Anh cau mày, "Chẳng lẽ định dùng số hùng hoàng ít đến đáng thương của hắn để tiêu diệt toàn bộ nhóm tiểu yêu quái của ta sao?!"

"Tống Tuân không hề ngốc nghếch." Hoắc Triệu Uyên nói.

Nếu thật sự làm ra chuyện này thì đúng là cách âm phủ không còn xa.

"Cũng phải." Tống Anh gật đầu, "Vậy không cần phải xen vào việc của hắn.

Hắn chơi vui vẻ là được."

Hoắc Triệu Uyên đột nhiên hơi đồng cảm với Tống Tuân.

Tống Anh nói nàng thương ca ca không phải là giả đấy chứ? Bây giờ Tống Tuân sợ yêu quái như vậy mà lại phá lệ tiếp xúc với yêu quái, vậy mà nàng không hề quan tâm chút nào?

Nghĩ như vậy, Hoắc Triệu Uyên lại cảm thán cho bản thân mình một tiếng.

Hắn nghi ngờ yêu quái Tống Anh này không có trái tim.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 894: Núi Ngũ Chỉ


Bất kể là nuôi yêu quái hay nuôi nhi tử, Tống Anh đều thích nuôi thả.

Những tiểu yêu quái đó của nàng sẽ không hùa nhau đánh Tống Tuân, chỉ cần Tống Tuân không làm hại các yêu quái thì bọn họ làm gì cũng không quan trọng.

Người sống trên đời, có ai không có lúc ngốc nghếch chứ?

Chẳng qua là lúc này, Tống Anh lại loáng thoáng nhìn thấy gần đó xuất hiện một ít tiên khí.

Có lẽ do tu luyện tiến bộ quá nhanh nên bây giờ thần tiên còn chưa tới trước mắt mà Tống Anh đã nhìn thấy hào quang của người đó rồi.

"Có gì đó ngửi mùi tìm tới." Tống Anh mở miệng.

Còn đi theo mùi của ai tới đây thì Tống Anh không dám chắc.

Có thể là Hoắc Triệu Uyên, cũng có thể là do lúc nãy Thập Doanh bại lộ yêu lực.

Hoắc Triệu Uyên cũng nhìn sang hướng đó, nhưng hắn chỉ mới tu luyện một thời gian ngắn nên không nhìn thấy được gì, khó tránh cảm thấy ảo não.

Đời này, hắn chưa từng thua kém người khác.

Trước nay, nếu luận võ lực thì hắn có thể ngạo thị quần hùng*, nhưng bây giờ lại kém cỏi trước mặt Tống Anh.

*Ngạo thị quần hùng: xem thường mọi người, phải là kẻ có bản lãnh mới dám làm vậy

Nhưng chỉ một lát sau, Hoắc Triệu Uyên đã nhìn thấy hai vị thần tiên kia.

Giờ phút này, hai vị thần tiên hết sức hoảng sợ: "Phương hướng không sai, yêu lực mạnh mẽ thật sự xuất hiện ở đây.

Chẳng lẽ do yêu linh trong cơ thể Cố Minh Bảo đã thức tỉnh?! Làm sao bây giờ? Thương Vi thần quân còn chưa triệu hồi Mẫn Khổ kiếm mà!"

"Năng lực của chúng ta cũng không áp chế được yêu lực này!"

"Nhưng đáng lý không nên như vậy.

Không phải lần điều tra trước đây đã nói yêu linh này rất suy yếu sao? Sao lại bùng nổ mạnh mẽ như thế chứ? Chẳng lẽ không phải Thập Doanh?"

"Không phải Thập Doanh thì càng thảm hơn.

Có thể lộ ra yêu lực lớn như vậy ở nhân gian cũng chỉ có mình Yêu Vương."

"Không đúng.

Ngươi có cảm thấy khí tức ở đây hơi khác thường không..."

"..."

Nào có khác thường? Chỉ là cảm thấy giống như... yêu khí?

So với yêu khí mạnh mẽ của Yêu Vương, khí tức ở đây rất yếu ớt.

Nhưng nhân gian đã không còn thích hợp để Yêu, Ma, Thần sinh sống, có thể tập hợp nhiều yêu khí như vậy cũng không bình thường chút nào.

"Thương Vi thần quân ở bên kia!" Hai vị thần tiên lập tức bay qua.

Đôi mắt Tống Anh đong đầy ý cười.

Bây giờ, không gian của nàng càng lúc càng lớn, trước đây chỉ là một đồng bằng, nhưng khi yêu lực của nàng tăng dần thì nàng thường xuyên cải tạo địa hình trong không gian.

Chẳng hạn như sông núi, chẳng hạn như đồng bằng, dường như dựa theo ký ức cổ xưa nào đó mà khôi phục lại giống hệt như vậy.

Thật ra cũng không tốn công lắm, dường như chuyện này vốn là chức trách của nàng.

Tuy rằng sông núi, đồng bằng có thể tự khôi phục nhưng động, thực vật bên trong lại cần gieo trồng và sinh sôi nảy nở, tóm lại là cũng cần có người làm việc.

"Bí tịch cũng đã mất rồi, Thương Vi thần quân làm sao tu luyện được đây!" Hai thần tiên kia sốt ruột đến mức bốc lửa.

Tống Anh hơi mỉm cười, dùng lại chiêu cũ.

Nàng phóng yêu lực ra, lập tức kéo hai người kia vào trong không gian.

Gần như chỉ trong chớp mắt, hai vị thần tiên này đã biến mất không thấy đâu.

"Người đâu rồi?" Hoắc Triệu Uyên sửng sốt.

"Ở dưới núi Ngũ Chỉ rồi." Tống Anh cười cười.

"Dễ dàng như thế sao?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy vô cùng lợi hại.

Đó chính là thần tiên đấy.

Trước đó, khi hắn nhìn thấy bọn họ thì trong lòng cũng không khỏi kiêng kị, không dám tùy tiện ra tay.

Nhưng Tống Anh lại thần thông quảng đại như thế, nhẹ nhàng vươn tay ra là đã bắt được người?

"Thật ra chiêu này của ta hơi nguy hiểm.

Vì chỉ có hai thần tiên, vả lại năng lực của hai thần tiên này cũng bình thường nên muốn dịch chuyển bọn họ mới có thể dễ như trở bàn tay.

Nếu có rất nhiều thần tiên hoặc có thần quân lợi hại trên trời xuống đây thì không thể đơn giản như vậy được." Tống Anh giải thích.

Nàng cũng không tự phụ đến mức cho rằng bản thân mình không gì không làm được.

Nếu thần tiên đều vô dụng như vậy thì đã không thể nào ngồi tít trên cao từ xưa đến nay rồi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 895: Đừng phí sức


Từ Thập Doanh, Tống Anh đã biết được thật ra không gian của mình chính là một mảnh vụn của Yêu giới, bây giờ đang được cái bình quý kia và Luân Hồi Chủng chữa trị, dần dần thay đổi.

Vì vậy, tiểu thần tiên bình thường tới Yêu giới há có thể nói đi là đi?

Nhưng nếu là thần tiên có năng lực lớn một chút thì có lẽ sẽ không bị một mảnh vỡ như vậy vây khốn.

Bây giờ, Hoắc Triệu Uyên vô cùng hứng thú đối với "núi Ngũ Chỉ" của Tống Anh, nhưng nghĩ đến lời Tống Anh nói, hắn kiềm chế sự tò mò của mình lại.

Nếu có một ngày, năng lực của hắn mạnh hơn thì có lẽ sẽ có thể biết được núi Ngũ Chỉ mà nàng nói rốt cuộc là thứ gì nhỉ?

Cùng lúc đó, hai vị thần tiên bị bắt vào không gian hơi ngây ngốc.

Nơi bọn họ rơi xuống chính là chỗ hai vị thần tiên Linh Phong và Nguyên Sơn bị giam giữ, vì thế, bọn họ tám mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, tất cả đều bối rối.

"Đây, đây là chỗ nào? Sao các ngươi lại… ở đây?" Hai người mới tới có vẻ mặt ngây thơ.

Linh Phong và Nguyên Sơn nhìn thấy hai vị mới tới này thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng thở dài.

"Lồng sắt này thật kỳ lạ... Các ngươi chờ chút, hai người bọn ta sẽ lập tức thả các ngươi ra ngay!" Nói rồi, hai người bắt đầu ra tay.

Nhưng vừa mới triệu hồi thần lực lại phát hiện dường như sức mạnh trong cơ thể mình đã bị đào rỗng.

Không chỉ như thế, khi chút xíu sức mạnh còn sót lại chạm vào nhà giam lấp lánh này thì lập tức biến mất, còn hất văng hai người bọn họ ra rất xa.

"Đừng phí sức nữa, nơi này là Yêu giới." Linh Phong nhàn nhạt nói.

Hắn đã không còn nghĩ tới chuyện chạy trốn từ lâu rồi.

Chút thần lực của hắn có thể phá được nhà giam do chính Yêu Đế Chúc Huỳnh tạo ra sao? Cho dù bây giờ Chúc Huỳnh rất yếu, nhưng Yêu Đế là linh vật trời sinh, có thể tầm thường sao?

Mấy ngày nay, hắn đã nhận ra yêu lực của Chúc Huỳnh hoàn toàn chưa khôi phục, dường như cách tu luyện cũng là cách của Thần giới bọn họ, không biết làm sao mà nàng biết được.

Hơn nữa, nàng sẽ không chủ động công kích.

Lồng giam này do yêu lực của chính nàng huyễn hóa ra, chẳng qua là bản thân nàng cũng không biết mà thôi.

Thật ra lịch sử của Thần giới ghi chép rất nhiều về các Yêu Vương, nhưng lại chỉ có vài nét bút ít ỏi về Yêu Đế.

Tuy nhiên, vài nét bút kia đến từ những quyển sách không rõ nguồn gốc, không được kiểm chứng.

Vì vậy, hoàn toàn không thể dựa vào đó để suy đoán thực lực thật sự của Yêu Đế.

Giờ phút này, hai vị thần tiên mới tới nghe thấy lời Linh Phong tiên quân nói thì ngơ ngác nhìn hắn: "Yêu giới? Yêu giới ở đâu ra?"

Không phải thứ đó đã bị tiêu diệt từ lâu rồi sao?

"Dưới chân ngươi chính là Yêu giới.

Các ngươi bị Yêu Đế bắt tới đây rồi." Linh Phong cũng lười giải thích.

Còn Nguyên Sơn lại ung dung: "Nhân lúc hai người các ngươi còn chút tự do thì chi bằng qua bên đó hái quả giúp ta đi? Ta thật sự thèm muốn chết rồi!"

"..." Hai người mới tới ngơ ngác.

Quay đầu nhìn bốn phía xung quanh.

Khí tức của chỗ này hơi quỷ dị, dường như thật sự có yêu khí cực kỳ dày đặc, nhưng hai người lại không nhìn thấy xung quanh có vật sống nào.

Còn trên trời lại có một cái khay bạc tròn, khay bạc kia còn hơi phiếm hồng, tóm lại là có vẻ yêu dị, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu khi nhìn vào.

"Lại có thêm hai kẻ thơm ngon tới." Trên trời đột nhiên vang lên một câu.

Hai vị thần tiên giật thót.

Trên Luân Hồi Chủng, luồng sáng mờ ảo của Thập Doanh hóa ra nguyên hình.

Nàng ấy nhảy lên nhảy xuống, bay vào không trung, sau khi lăn lộn một phen thì dừng lại trên mặt đất.

Mười cái đầu của nàng ấy nhìn chằm chằm bốn vị thần tiên bên dưới, trông vô cùng đáng sợ.

"Ngươi, ngươi là yêu vật gì?" Thần tiên kia toàn thân run rẩy, đột nhiên nghĩ ra: "Thập Doanh? Ngươi là Thập Doanh?! Không phải ngươi ở trong cơ thể của Cố Minh Bảo sao? Sao lại xuất hiện ở đây!? Lại còn, còn như vậy..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 896: Tính tình ngang ngược khó bỏ


Hai cái đầu của Thập Doanh cử động cùng một lúc, chuẩn bị ăn gì đó.

"Để bọn họ làm việc đi.

Cái gì ngươi cũng muốn ăn, quả thực không kén chọn.

Không sợ ô uế bụng sao?" Giọng Tống Anh truyền tới.

Đầu của Thập Doanh lập tức rụt lại: "Được rồi.

Nể mặt lão đại, không ăn."

"Làm việc..." Thập Doanh nghĩ nghĩ, "Ở tuốt phía tây vừa xuất hiện Linh Hư quặng.

Hai người các ngươi qua đó đào quặng đi!"

"Đào quặng?" Hai thần tiên mới tới run bần bật.

Linh Hư quặng, chẳng phải thứ đó là tảng đá dùng để luyện khí sao? Vô cùng cứng rắn, lại cực kỳ hiếm có.

Bây giờ, Yêu giới đang hồi phục, yêu khí và sức sống cuồn cuộn liên tục đổ vào mảnh đất này, những bảo vật thiên nhiên ở Yêu giới trước đây đương nhiên cũng dần dần xuất hiện.

Thật sự có khoáng thạch nhưng không nhiều lắm, trước mắt chỉ mới mọc ra mười mấy tảng.

Nhưng thứ này vô cùng khó thu hoạch.

Đừng nói là mười mấy tảng, cho dù chỉ là hai, ba tảng cũng đã đủ để hai người bị áp chế thần lực này đào cả năm.

Trong khi hai người còn đang ngơ ngác thì Thập Doanh đã vỗ cánh lao đến quắp bọn họ bay đi.

Đáng tiếc, bây giờ Yêu giới vẫn còn quá nhỏ.

Nếu rộng lớn như trước đây thì có vô số cách giày vò thần tiên.

Thập Doanh quắp hai người mới tới bay đi, quay đầu lại nhìn hai kẻ điếc trong lồng giam.

"Hai người các ngươi khá đáng yêu, giữ lại để trò chuyện với Yêu Đế nhà ta." Thập Doanh nói.

Nguyên Sơn vội vàng cười cười: "Bọn ta nhất định sẽ ngoan ngoãn."

Linh Phong trợn to mắt, liếc nhìn Nguyên Sơn một cái.

Chẳng phải chỉ bị nhốt một thời gian ngắn thôi sao? Vậy mà mất hết liêm sỉ như thế! Nhanh như vậy đã nhận thua! Gương mặt nịnh nọt kia đúng là xấu xí đến cực điểm!

"Ngươi thì sao? Ngươi hiểu biết nhiều lắm, ta càng thích ngươi hơn." Thập Doanh nhìn Linh Phong tiên quân bằng ánh mắt âm u.

"Sẵn sàng phục vụ." Hắn lập tức đáp.

Sắc mặt của hắn cũng ửng đỏ.

"Không tệ.

Hai người các ngươi làm cho tốt.

Sau này, khi Yêu giới bọn ta khôi phục thịnh thế năm đó, lão nương sẽ mang một chậu nước có thể tẩy đi thần cốt tới, rửa sạch thần lực trên người cho các ngươi.

Đúng rồi, bản thể của hai người các ngươi là gì? Chắc hẳn không phải từ Nhân giới này phi thăng lên đấy chứ?" Thập Doanh hỏi.

Yêu quái ở Nhân giới cũng có thể thành tiên, nhưng Thần giới cao cao tại thượng, đương nhiên chướng mắt các tiểu yêu quái ở Nhân giới nên thời thượng cổ không có nhiều yêu quái lựa chọn thành tiên.

Tuy rằng bản thể của thần tiên ở Thần giới cũng là hoa, chim, cá, côn trùng nhưng lại khác với yêu quái.

Phần lớn bọn họ sinh ra ở các núi tiên của Thần giới, trời sinh hấp thu thần lực.

Tuy Linh Phong không thích nói chuyện, nhưng trước mặt Thập Doanh, hắn thật sự không có năng lực gì nên chỉ có thể ngoan ngoãn, thành thật trả lời: "Bản thể của tiểu tiên là một ngọn cỏ tiên, sau này tu thành chính quả.

Còn bản thể của Nguyên Sơn là một tảng đá.

Hai người bọn ta đều do núi tiên ở Thần giới sinh ra, không phải từ Nhân giới phi thăng lên."

"Bây giờ trên Thần giới của các ngươi có còn yêu quái ở Nhân giới phi thăng lên không?" Thập Doanh hỏi tiếp.

Hai người sửng sốt, sau đó cũng hơi xấu hổ.

"Chắc là có nhỉ?" Nguyên Sơn tiên quân cười cười.

"Sao ta lại không tin?" Đầu rắn của Thập Doanh trông hơi đáng sợ.

"Hắn không lừa ngươi.

Quả thực là có nhưng không tính là nhiều.

Hơn nữa, người từ Nhân giới phi thăng lên thông thường đều khó bỏ tính tình ngang ngược nên địa vị không cao, cũng bị thử thách khá nhiều khi phi thăng." Linh Phong ăn ngay nói thật.

Hắn cũng không cảm thấy như vậy có vấn đề gì, đối với thần tiên ở Thần giới bọn họ thì yêu quái bên dưới tu luyện thành tiên chính là dị loại, mà bài trừ dị loại chính là bản năng.

Thập Doanh bật cười một tiếng, thần tiên chính là một đám bỉ ổi, đều hóa ra từ linh thể mà còn phân chia đắt rẻ sang hèn.

Không giống Yêu giới bọn họ, trước nay đều dựa vào thực lực.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 897: Kể chuyện


Thập Doanh cực kỳ ghét bỏ, nhưng thấy hai tiểu thần tiên này rất ngoan ngoãn thì không trêu bọn họ nữa, thậm chí còn cực kỳ hào phóng đưa chút thức ăn cho bọn họ.

Ở bên ngoài, trán Tống Tuân ướt đẫm mồ hôi.

Khi hạ bút, tay hắn liên tục run rẩy, không vẽ được nét nào đẹp.

Những yêu quái này còn có rất nhiều yêu cầu, hy vọng hắn vẽ riêng bản thể của từng người trong số bọn họ, mỗi người còn muốn bày nhiều tư thế, còn thường xuyên cử động, khiến hắn vô cùng đau đầu.

Bận rộn cả buổi trưa mà chỉ mới vẽ được hai bức, tiến triển rất chậm.

Càng đau tim hơn chính là khi trời tối phải chọn một tiểu yêu quái để ngủ cùng.

Những tiểu yêu quái này đều khá ngây thơ, chỉ biết Tống Tuân là ca ca của Tống Anh nên không hề từ chối yêu cầu của hắn.

Hơn nữa, bây giờ đã cắt xong lông dê, không phải dệt nhiều sợi len lắm nên mọi người có thời gian thoải mái.

Vì vậy, chỉ cần là hợp lý yêu cầu thì bọn họ đều sẽ đồng ý.

Tống Tuân ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng chọn sâu lông đã đánh thức hắn từ cơn ngất hôm đó.

Sâu lông này... hơi lớn một chút.

Cơ thể to gần bằng cánh tay, toàn thân xanh mướt, tuy nói nó xấu nhưng lại cảm thấy màu sắc này khá đẹp.

Tống Tuân thở dài: "Ngươi, ngươi có bằng lòng ngủ với ta tối nay không?"

Nói xong lời này, Tống Tuân cảm thấy rất thẹn thùng, may mà yêu quái này không phải con cái.

"Đương nhiên là bằng lòng rồi.

Ngươi sẽ kể chuyện cho ta nghe sao?" Sâu lông tinh hỏi với vẻ mặt ngây thơ, "Ta biết ngươi là Tiến sĩ, từng đọc rất nhiều sách nên nhất định ngươi sẽ kể chuyện cực kỳ dễ nghe."

Gương mặt cứng đờ của Tống Tuân dần dần thả lỏng.

Buổi tối...

Hắn kể chuyện suốt đêm.

Không biết yêu quái này lấy đâu ra nhiều tinh thần như vậy, nghe xong một truyện còn muốn nghe tiếp.

Sáng hôm sau, sâu lông vô cùng vui vẻ rời đi.

Khi tụ tập với mọi người, nó còn không quên thổi phồng bản lĩnh kể chuyện của Tống Tuân.

Cứ thế, đến buổi tối, hoàn toàn không cần Tống Tuân hỏi ý, cả đám yêu quái đã tập trung trước cửa phòng hắn, thậm chí còn có con nằm dưới chân hắn, mở to đôi mắt đen lúng liếng, muốn nghe hắn kể tiếp.

Tống Tuân thật sự chỉ muốn kể chuyện cho một yêu quái thôi!

Thậm chí, hắn còn nghĩ rằng, con sâu lông này trông rất ngoan ngoãn, một tháng tới hắn chỉ ngủ với con yêu quái này thôi, không ngờ bây giờ, tất cả yêu quái đều kéo tới!

Hắn còn có thể làm sao bây giờ? Hoàn toàn không dám đuổi chúng nó đi.

Tống Anh tai thính, giữa đêm còn nghe thấy đám yêu quái này ríu rít thảo luận cái gì mà "thư sinh", "nương tử", "Tể tướng"... Thậm chí, nàng còn nghe thấy những tiểu yêu quái này khóc lóc.

Cái gì mà "Tiểu nương tử quá đáng thương!", "Tên ăn chơi trác táng kia quá xấu xa!"...

Tống Anh cũng hơi khiếp sợ.

Thập Doanh thật sự quá ác độc.

Vậy mà có thể nghĩ ra chiêu để ca ca nàng kể chuyện cho nhiều yêu quái như vậy!

Nhìn tình hình này, nàng phải bồi bổ cho Tống Tuân thật tốt mới được.

Nếu không, cứ tiếp tục như vậy thì thần tiên cũng chịu không nổi!

Nhưng chắc hẳn cách này có hiệu quả.

Giờ phút này, Tống Tuân nhìn đám yêu quái bên dưới đỏ mắt, rơi nước mắt mà hơi hoảng hốt.

Cuộc đời của hắn đã đi tới đỉnh cao rồi nhỉ?

Vậy mà có thể khẩu chiến với bầy yêu quái, khiến chúng nó bật khóc?

Quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm chân thành của những yêu quái này, Tống Tuân đột nhiên cảm thấy chúng nó không còn đáng sợ nữa.

Trước đó, hắn cảm thấy yêu quái hung ác ăn thịt người, nhưng những yêu quái trước mắt đều ngây thơ như trẻ con.

Ngoại trừ khi biến thành yêu quái, trông bề ngoài hơi đáng sợ một chút thì không có bất cứ chỗ nào khác con người.

Đương nhiên, những tiểu yêu quái này không đáng sợ không có nghĩa rằng Thập Doanh kia cũng giống bọn họ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 898: Suy sụp


Tống Tuân không ngốc, nếu hắn kể những câu chuyện này cho Thập Doanh nghe thì không chừng cái tên kia sẽ lập tức mắng chửi rồi há miệng muốn ăn luôn thư sinh trong truyện.

Giữa các yêu quái cũng có sự chênh lệch rất lớn!

Tống Anh thấy Tống Tuân sống chung với nhóm tiểu yêu quái khá ổn, tình trạng của hắn cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn tươi cười với yêu quái thì bắt đầu bất mãn với hành vi ở miết tại thôn trang của hắn.

"Ta không thể đi được.

Ta xin phép quan trên rồi, có thể nghỉ thêm mấy ngày." Tống Tuân vừa nghe thấy Tống Anh muốn đuổi hắn đi thì lập tức quýnh lên.

Nếu hắn đi thì chẳng phải là không vượt qua thử thách của Thập Doanh sao? Đến lúc đó sẽ lớn chuyện mất!

"Huynh xin nghỉ không thành vấn đề, nhưng công việc của huynh vốn là gia tăng cảm giác tồn tại trước mặt Hoàng thượng.

Bây giờ huynh không có mặt lâu như vậy, những chuyện làm được đều đã bị người khác giành hết rồi.

Vốn dĩ Hoàng thượng có chút ấn tượng đối với huynh, bây giờ thấy huynh luôn vắng mặt, chẳng lẽ sẽ không sinh lòng bất mãn sao?" Tống Anh cau mày, "Huynh nghe muội, từ hôm nay trở đi, trừ phi nghỉ tắm gội*, nếu không thì đừng tới đây."

* Nghỉ tắm gội: Vào thời Tần và Hán, thói quen gội đầu 3 ngày/lần và tắm 5 ngày/lần đã được hình thành.

Về sau, triều đình cho phép quan viên cứ 5 ngày được nghỉ một lần, ngày nghỉ đó được gọi là "nghỉ tắm gội".

Chức quan của Tống Tuân không lớn, nhưng cũng có cơ hội được gặp mặt Hoàng thượng.

Chẳng hạn như Hoàng thượng cần có người trích dẫn kinh điển thì sẽ triệu kiến loại người đọc sách như Tống Tuân đến.

Cùng vẽ tranh, đọc sách với Hoàng thượng, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp Hoàng thượng khởi thảo chiếu thư đều là những nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn.

Nhưng vị trí này không phải chỉ có một mình Tống Tuân đảm nhận.

Rất nhiều lúc, Hoàng thượng sẽ triệu kiến người theo thói quen.

Những người giống như Tống Tuân, sau khi Hoàng thượng hỏi đến vài lần mà phát hiện người đó vẫn luôn vắng mặt thì e rằng sau này rất khó có cơ hội xuất hiện trước mặt người.

"Nhưng mà..." Tống Tuân rối rắm, "Nhưng mà vẫn không được.

Huynh, huynh còn phải ở lại.

Không, không sao đâu."

Con đường làm quan nào có quan trọng bằng tính mạng của Tống Anh?

Tống Anh thấy hắn lằng nhằng như vậy thì nhíu mày.

Sau khi do dự trong chốc lát, nàng quyết định thay đổi suy nghĩ trước đó của mình, dứt khoát nói: "Chẳng lẽ là vì Thập Doanh? Huynh yên tâm đi, muội để huynh đi thì nàng ấy sẽ không nói gì đâu."

"???"Tống Tuân sửng sốt: "Thập Doanh? Muội biết Thập Doanh sao?! Muội muội, sao muội lại biết... Chẳng lẽ nàng ta tìm tới muội?!"

"Trước đây muội đã nói với huynh rằng muội không phải muội muội ban đầu của huynh.

Chắc hẳn huynh vẫn còn nhớ chứ?" Tống Anh hỏi.

Tống Tuân đương nhiên gật đầu.

"Nếu muội không phải muội muội ban đầu của huynh thì việc muội quen biết Thập Doanh cũng không có gì lạ." Tống Anh nói tiếp.

"Nhưng mà Thập Doanh, nàng, nàng là yêu quái..." Tống Tuân nói xong, sau đó đột nhiên nghĩ tới rất nhiều chuyện, ngơ ngác hỏi: "Muội, muội cũng là yêu quái, đúng không? Đáng lẽ huynh nên nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới phải.

Sao nơi này lại có nhiều tiểu yêu quái như vậy chứ? Hơn nữa, bọn họ đều cực kỳ tốt với muội, vô cùng nghe lời muội..."

"Chúng nó đều do muội nuôi dưỡng." Tống Tuân hơi suy sụp.

Hắn biết Tống Anh không hoàn toàn là muội muội của hắn, nhưng nàng có ngoại hình và ký ức của muội muội nên hắn chưa bao giờ xem nàng là người ngoài.

Nhưng hôm nay, nàng lại đột nhiên nói với hắn rằng nàng cũng là yêu quái!

"Bây giờ, ta thật sự là con người." Tống Anh ngập ngừng, "Nhưng là yêu quái hay là con người quan trọng như vậy sao? Nếu Thập Doanh là người thì nàng ấy đã không cứu được huynh, cũng không cứu được Cố Minh Bảo.

Nếu muội là con người bình thường thì cho dù muội có vô số tiền bạc cũng không thể đối phó Hầu phủ dễ dàng như vậy." Tống Anh thản nhiên nói.

Tống Tuân ngẩn ra, phải công nhận rằng lời Tống Anh nói không sai.

"Cho nên, Hoắc Vương gia cũng biết muội quen biết yêu quái đúng không? Nếu không thì hôm đó hắn đã không bình tĩnh như thế." Tống Tuân nói tiếp.

"Hắn biết." Tống Anh gật đầu, không nói ra chuyện Hoắc Triệu Uyên là thần tiên chuyển thế.

Bởi vì có những người trời sinh phải giãy giụa trong vũng bùn, chẳng hạn như Tống Tuân, cũng có người trời sinh cao hơn người khác một bậc, không giống người thường, chẳng hạn như Hoắc Triệu Uyên.

Nếu để Tống Tuân biết sự thật này thì cho dù tâm lý hắn mạnh mẽ đến đâu, e rằng vẫn sẽ hơi suy sụp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 899: Không còn tính nữa


Thật ra, Tống Anh luôn muốn giấu giếm Tống Tuân cả đời, thậm chí không lâu trước đó, nàng vẫn nghĩ như vậy.

Nhưng mấy ngày nay thấy Tống Tuân sống chung hòa thuận với nhóm tiểu yêu quái, nàng cảm thấy có lẽ mình không cần vất vả che giấu như vậy.

Đương nhiên, nàng chỉ nói mình quen biết yêu quái chứ không nói bản thân là đại yêu quái.

Giờ phút này, Tống Anh nói tiếp: "Chẳng qua là muội gặp được cơ duyên, trời sinh khá thân thiện với yêu quái nên mới có thể hấp dẫn yêu quái tới đây.

Ban đầu muội cũng vô cùng bàng hoàng và sợ hãi về chuyện này, nhưng dần dần đã thích ứng được.

Hơn nữa, những yêu quái này chưa bao giờ làm hại muội.

Cứ ở chung với nhau nên sinh ra mấy phần tình cảm."

"Huynh còn nhớ Ngưu Đại Lực không? Bây giờ nàng vẫn còn ở trong thôn giúp đỡ nhà chúng ta làm ruộng.

Ca ca nghĩ xem, một tiểu nữ tử tay trói gà không chặt như ta làm sao có thể cày được nhiều ruộng đất như vậy chứ? Còn Ngưu Đại Lực là một con trâu tinh nên lợi hại hơn rất nhiều.

Muội trả công cho nàng, nàng giúp muội làm việc, còn dễ dùng hơn người bình thường nhiều." Tống Anh nói tiếp.

"..." Tống Tuân ngẩn ngơ.

Hình như đúng là như vậy.

Từ khi có Ngưu Đại Lực, đồng ruộng của muội muội đã có người cày cấy, không cần phải lo lắng nữa.

"Nhưng mà chuyện này quá khủng khiếp.

Yêu quái bình thường thì có lẽ không sao, nhưng Thập Doanh kia..." Tống Tuân nhớ tới thì lập tức cảm thấy kinh hồn bạt vía, "Nàng ta sẽ ăn thịt người, hơn nữa, dáng vẻ của nàng ta cũng không giống yêu quái bình thường..."

"Ca ca chớ sợ, Thập Doanh chỉ là do đóng cửa quá lâu nên chưa hiểu việc đời, không biết rằng không được ăn thịt người.

Chuyện nàng làm sai hôm đó, muội đã răn dạy nàng rồi.

Nàng cũng đã hứa với muội về sau sẽ nghiêm túc học tập nguyên tắc của con người, kiên quyết không dùng bạo lực." Tống Anh nghiêm trang, "Huynh cứ yên tâm đi đi.

Nếu Thập Doanh có tới, muội sẽ đích thân giải thích với nàng."

"Nếu nàng tức giận, có khi nào sẽ ăn thịt muội không..." Tống Tuân cau mày.

"Không thể nào.

Cho dù Thập Doanh có gi.ết ch.ết chính bản thân nàng ấy thì cũng không thể nào làm hại muội.

Hơn nữa, nàng thật sự không xấu xa như huynh nghĩ đâu.

Nếu nàng thật sự là kẻ khát máu thích giết chóc thì huynh còn có thể sống đến tận bây giờ sao? Chẳng qua là nàng ham chơi, thích trêu chọc huynh mà thôi." Tống Anh nói.

Nghe như vậy, Tống Tuân mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ kỹ lại thì hình như thật sự là vậy.

Hơn nữa, Thập Doanh đã rất nhiều lần nói rằng phải giữ bí mật với Tống Anh, nhìn có vẻ hơi kiêng kỵ và tôn trọng Tống Anh.

Nhưng nghĩ đến chuyện muội muội của mình nuôi yêu quái thì trong lòng hắn vẫn vô cùng kích động.

"Yêu quái khó khống chế, nếu nuôi nhiều hơn... lỡ như bị phản phệ..." Tống Tuân ngập ngừng nói nhỏ.

"Trên đời này không có nhiều yêu quái như vậy đâu, chỉ có một ít ở thôn trang này thôi.

Ngoại trừ Thập Doanh thì những yêu quái khác đều là tiểu yêu không có nhiều bản lĩnh.

Hơn nữa, nếu muội đã dám nuôi thì đương nhiên có cách khắc chế.

Ca ca cứ việc yên tâm." Tống Anh nói.

Tống Tuân gật đầu, hắn cẩn thận quan sát phản ứng của Tống Anh, trông không giống như đang nói dối.

Tống Anh sợ Tống Tuân không tin nên lát sau thẳng thắn gọi Thập Doanh ra, làm trò trước mặt Tống Tuân.

Có Tống Anh ở đây, Thập Doanh ngoan ngoãn hơn nhiều, thậm chí còn ngoan ngoãn đến mức không khác gì Cố Minh Bảo.

"Được rồi, ngươi yên tâm đi.

Những lời ta nói trước đây... không còn tính nữa." Thập Doanh hừ một tiếng.

Nếu không phải ngữ điệu hơi khác biệt thì có lẽ Tống Tuân đã cho rằng nàng ấy là Cố Minh Bảo.

Sau khi Thập Doanh đảm bảo, Tống Tuân mới yên tâm rời đi.

"Lão đại, ca ca người đúng là nhát gan, nhưng mà ta huấn luyện hắn mấy ngày, chẳng phải đã tốt hơn rồi sao? Người nhìn đi, người cũng không dám nói với hắn bản thân mình là yêu quái, đáng thương biết bao?!" Hắn vừa đi, Thập Doanh đã nói.

"Ngươi cho rằng ca ca ta là đồ ngốc sao? Ta đã nói tới mức này, trong lòng hắn cũng đã có suy đoán rồi.

Chẳng qua ta không nói thẳng nên hắn mới không hỏi nhiều, duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài mà thôi." Tống Anh thở dài, không biết bản thân mình làm như vậy có đúng không nữa.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 900: Yếu thế


Một người bình thường sao có thể có bản lĩnh nuôi yêu quái?

Tống Tuân đọc nhiều sách như vậy, không đến mức ngờ nghệch như thế.

Nàng vốn dĩ không muốn nói, nhưng nghĩ kỹ lại thì có lẽ vận mệnh của Tống Tuân và nàng đã gắn liền với nhau.

Nếu sau này có một ngày thần tiên trên trời lợi dụng người thân của nàng để ức h**p nàng thì lúc đó phải làm sao?

Vì vậy, nàng muốn thử một lần.

Nếu Tống Tuân có thể tiếp thu thì sau này chậm rãi nói rõ mọi chuyện với hắn.

Nếu hắn không tiếp thu được thì từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, chắc hẳn cũng có thể bảo vệ bọn họ bình an.

Hơn nữa, trước đây nàng vẫn luôn nghĩ rằng Tống Tuân chỉ có thời gian một trăm năm, biết nhiều như vậy cũng vô ích với hắn.

Nhưng mấy ngày nay, nàng lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nông cạn.

Tống Tuân bẩm sinh thông minh, nếu... cũng có thể tìm ra một con đường thì sao?

Cho dù đời này không thể thành tiên thì có phải thêm mấy đời nữa sẽ có thể không?

Tuy rằng trước mắt nàng không thích thần tiên lắm, nhưng thần tiên sống rất lâu.

Chỉ cần Tống Tuân tồn tại thì làm gì cũng được.

Đối với nàng mà nói, thần tiên hay yêu quái chỉ khác nhau về tâm, nếu tâm giống nhau thì đều là đồng loại.

Tống Anh buồn bực thở hắt ra.

"Lão đại, ta thấy có lẽ yêu linh của Lạc Chân sắp khôi phục ý thức rồi.

Hơn nữa... Yêu Vương bọn ta vốn không dễ dàng ngã xuống như vậy.

Ta có thể tồn tại thì có lẽ những người khác vẫn còn sống sót..." Thập Doanh mở miệng nói.

"Ý của ngươi là ta phải tìm bọn họ?" Tống Anh cảm thấy nếu bọn họ vẫn còn sống thì đương nhiên phải tìm.

"E rằng không dễ dàng đâu. Ta nghi ngờ các Yêu Vương khác đang ở Thần giới. Năm đó, khi người bị người ta tính kế rồi đánh đổ, ta chết chậm nên trước khi chết có nhìn thấy mấy người trong số bọn họ bị đánh về bản thể. Với năng lực của Thần giới, rất có thể đã xóa sạch ký ức của bọn họ rồi dùng bọn họ làm vật cưỡi. Nếu không xóa sạch được thì e rằng sẽ giam giữ ở chỗ nào đó ở Thần giới để phô bày vinh quang của bọn họ." Thập Doanh nói tiếp.

Tống Anh gật đầu.

"Chi bằng người đi hỏi hai vị thần tiên kia về chuyện này đi. Bản thể của ta khá khó coi nên bọn họ đề phòng ta nhiều hơn." Vì vậy, nàng ấy không tiện mở miệng.

Nhưng những thần tiên đó lại đối xử khác với Tống Anh.

Dường như bọn họ cảm thấy Yêu Đế đại nhân nhà nàng ấy vẫn còn có thể cứu chữa, luôn luôn có ý chỉ đường dẫn lối.

"Nếu các Yêu Vương đều ở Thần giới thì ta nên làm thế nào?" Tống Anh hỏi một câu.

Chắc hẳn những ký ức bị lãng quên của nàng đều nằm trong luồng sáng màu xám trong cơ thể, nhưng yêu lực kia quá mạnh mẽ, không thể hấp thụ chỉ trong chốc lát được, phải từ từ.

"Đương nhiên là lên Thần giới, đưa bọn họ về rồi." Thập Doanh thản nhiên đáp, "Người khác không có năng lực đánh thức bọn họ nhưng người thì có."

"E rằng bản lĩnh bây giờ của ta không đủ để lên Thần giới." Tống Anh cười một tiếng.

"Không gấp.

Chẳng phải bây giờ người đang tập luyện theo công pháp tu luyện của Thần giới sao? Thật ra, với bản lĩnh của người, cải trang yêu lực thành thần lực cũng không khó.

Đến khi thần lực này đủ lớn, nhân gian sẽ không giữ được người nữa.

Lúc đó, nếu người muốn bay vào Thần giới thì nhất định có thể làm được." Thập Doanh đắc ý cười.

May mà Tống Anh là cơ thể con người, nếu không thì thật sự không dễ tu luyện thần lực!

"Ý của ngươi là bây giờ ta có cả yêu lực và thần lực?" Tống Anh ngạc nhiên.

"Người còn chưa biết ư?" Thập Doanh hết nói nổi, "Được rồi, đều do ta sai, không nói rõ ràng với người trước, quên mất người bây giờ cái gì cũng không hiểu.

Thật ra thì thần lực không khác yêu lực của chúng ta là bao.

Bản thân người tập trung ý thức che giấu đi là được, không phải vấn đề lớn.

Nhưng nếu sau này thật sự đi đến Thần giới thì một mình người hơi yếu thế, tốt nhất là tìm người giúp đỡ."

"Hoắc Triệu Uyên?" Tống Anh cau mày.

"Đúng vậy.

Trước đây, Thương Vi thần quân luôn ái mộ người.

Hắn còn giữ Mẫn Khổ kiếm của người đấy.

Bây giờ cũng nên để hắn báo đáp một phen rồi."
 
Back
Top Bottom