Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 861: Rất giống con người


Thập Doanh hầm hừ, chỉ hận bản thân mình bây giờ ngoại trừ treo trên cây thì không có chút tác dụng nào.

Nếu không, nàng ấy nhất định sẽ nuốt hai vị thần tiên này vào bụng trước, ăn tươi nuốt sống một phen!

Nhưng nàng ấy cũng không vội, nhìn vùng đất nhỏ bé này càng lúc càng được mở rộng, muốn khôi phục thịnh cảnh năm đó cũng không phải việc gì khó.

Chỉ tiếc rằng, những tiểu yêu quái trước đây hoặc là bị xé thành mảnh nhỏ, hoặc là bị người của Thần giới đưa đi làm sủng vật.

Thật đáng giận!

Thập Doanh suy nghĩ một hồi, sau đó, luồng sáng lớn lại lắc lư, dịch chuyển đến bên cạnh luồng sáng nhỏ.

"Lạc Chân, sao ngươi lại thành ra thế này? Sao yêu linh lại bị tản ra như vậy? Thật là vô dụng."

Nàng ấy lẩm bà lẩm bẩm, còn Tống Anh thì lúc này đã đưa rất nhiều tiểu yêu quái hóa hình được ra ngoài.

Ngoại trừ những yêu quái không hiểu tiếng người, chỉ số thông minh hơi thấp một chút thì bây giờ có hơn tám mươi tiểu yêu quái có thể dùng được.

"Có nhện tinh hay sâu lông tinh không?" Tống Anh ngẫm nghĩ giây lát, hỏi.

Những yêu quái này tập trung trong sân, Cố Minh Bảo còn chưa rời giường nên đương nhiên không nghe thấy lời này của Tống Anh.

Nàng vừa dứt lời, lập tức có năm nhện tinh và một sâu lông tinh lớn đi ra.

Những con vật nhỏ này muốn thành tinh không hề dễ dàng, may mà được nuôi dưỡng trong không gian, nếu là ở bên ngoài, linh khí loãng như thế thì hoàn toàn không thể thành tinh được.

"Chắc hẳn các ngươi đều am hiểu việc dệt đồ đúng không? Lát nữa ta tìm người tới dạy các ngươi dệt bao tay và vớ, các ngươi theo học cho tốt." Tống Anh nói tiếp.

Sáu yêu quái nghe vậy thì lập tức gật đầu và đáp lời.

"Lát nữa các ngươi làm quen với nhau một chút.

Ta bảo Hổ Doanh Doanh đăng ký cho các ngươi, mỗi người có bản thể là gì, muốn đặt tên là gì đều ghi lại.

Ngoài ra, nàng sẽ dạy các ngươi cách sinh tồn và một số kiến thức thường thức cơ bản khi sống ở đây.

Các ngươi phải ngoan ngoãn học tập, nếu không nghe lời thì sẽ bị làm thịt luôn, không có cơ hội hóa hình lần thứ hai đâu." Tống Anh nghiêm túc dặn dò.

Sau đó, nàng giao người cho Hổ Doanh Doanh.

Bản thể của Hổ Doanh Doanh là một con hổ lớn nên rất có bản lĩnh uy h**p tiểu yêu quái.

Các tiểu yêu quái bên dưới xếp thành hàng, ai nấy vò đầu bứt tai nghĩ tên cho mình trông vô cùng đáng yêu.

Nhưng bọn họ cũng cực kỳ phối hợp, không bao lâu sau đã đăng ký xong.

Ngay sau đó, Hổ Doanh Doanh dẫn một phụ nhân tới, tận tình dạy bọn họ cách dùng sợi len để dệt đồ.

Những tiểu yêu quái này vừa sợ hãi vừa thích Tống Anh nên vô cùng xem trọng yêu cầu của nàng.

Đến khi Cố Minh Bảo rời giường, cảnh tượng ập vào mắt sau khi mở cửa khiến nàng ấy sợ ngây người.

Chỉ thấy trong sân có mấy chục người ngồi dưới đất, trong tay cầm mấy que gỗ nhỏ khéo léo đưa qua đưa lại để tập dệt đồ.

Mọi người châu đầu ghé tai với nhau nhưng lại vô cùng nghiêm túc!

"Nhiều người như vậy ở đâu ra thế?" Cố Minh Bảo ngạc nhiên hỏi.

"Mới đưa tới." Tống Anh bình tĩnh trả lời.

Cố Minh Bảo nhíu mày: "Tống tỷ tỷ, những người ngươi tuyển... rất kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào?" Tống Anh hoảng sợ, vậy mà cũng có thể nhận ra sao?

Không phải đều rất giống con người sao?!

"Lúc nhà bọn ta mua nô bộc đều mua những người trông xêm xêm nhau, không thể có người quá nổi bật hoặc quá tầm thường, trông sẽ lạc quẻ, không dễ làm việc.

Nhưng ngươi... ừm, dung mạo có tốt, cũng có xấu, hơn nữa nhìn cũng không giống người đã được người môi giới dạy dỗ, cười quá tươi." Cố Minh Bảo lập tức giải thích.

Làm nô bộc sao có thể cười vui vẻ như thế?

Vì vậy, nàng ấy mới cảm thấy những người Tống Anh mua về rất kỳ lạ.

Còn nữa, nhà bọn họ mua nha hoàn đa phần sẽ mua những người trẻ tuổi một chút, khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, vừa hiểu chuyện vừa biết làm việc, nhưng sau khi mua về còn phải dạy dỗ một, hai năm, để bọn họ làm quen với cuộc sống trong phủ rồi mới có thể đưa đến bên cạnh chủ tử.

Nhưng những người mà Tống Anh mua, từ mười mấy tuổi đến ba, bốn mươi tuổi đều có, thậm chí còn có mấy nam tử…
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 862: Giới thiệu


Vốn dĩ nô bộc trong thôn trang cũng có nam có nữ nên chuyện này không phải vấn đề lớn.

Cố Minh Bảo lo lắng Tống Anh bị người ta lừa, mua toàn những người không rõ lai lịch.

"Bọn họ lặn lội từ Vạn Linh Viên ở thành Dung tới đây.

Đúng là trông hơi kỳ lạ một chút nhưng đều rất nghe lời và hiểu chuyện.

Ngươi nhìn đi, bọn họ học cũng nhanh.

Mới chưa đầy một canh giờ mà đã ra hình ra dạng rồi." Tống Anh cười nói.

"Đúng vậy." Cố Minh Bảo nhìn đồ vật trong tay bọn họ, gật đầu.

Nếu bọn họ làm được công việc này thì nhất định có thể kiếm được một khoản lớn trước kỳ thi.

Trong số các yêu quái của Tống Anh, nhện tinh học nhanh nhất, chỉ cần nhìn một lần là đã có thể bắt đầu làm việc ngay, tốc độ tay... càng không cần phải nói.

Đến giữa trưa, Tống Anh dứt khoát để mấy nhện tinh này đi vào trong không gian.

Nơi đó rộng rãi, hẳn là bọn họ sẽ biến về bản thể, mấy cái chân kia muốn múa may như thế nào cũng được, không còn bị hình người hạn chế.

Có nhện tinh, Tống Anh mới cảm nhận được cái gì gọi là dây chuyền sản xuất.

Bao tay và vớ cũng không khó dệt, sau khi học xong, một ngày dệt hai đôi hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng đó là người bình thường.

Tốc độ và sức chịu đựng của yêu quái đương nhiên cao hơn con người rất nhiều, nhất là những tiểu yêu quái có nhiều chân.

Sau khi học xong, bọn họ làm việc liên tục không ngừng.

Tống Anh chỉ thấy số lượng vớ lông dê dần dần tăng lên.

Đã có đủ nhân thủ, lần này, Tống Anh hào phóng hơn nhiều, lập tức lấy ra mười đôi đưa cho Cố Minh Bảo, lại lấy ra mười đôi vớ lông dê và chiếc áo lông dê duy nhất đưa cho Tống Tuân để hắn tự phân phối.

Tống Tuân bây giờ cũng xem như là quen tay hay việc, sau khi nhận được thứ tốt này thì lập tức mang vào thư viện khoe khoang một phen.

Hắn cố ý mặc ít hơn một chút.

Quần áo mỏng manh khiến người ta run bần bật nhưng Tống Tuân lại không có cảm giác gì, dù sao cũng đã mặc áo lông dê, vừa ấm áp vừa dễ chịu.

Đám người Lục Giai thấy hắn ăn mặc mỏng manh như thế thì lập tức lo lắng.

"Tống huynh, mấy ngày nữa là đến kỳ thi rồi, ngươi cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.

Lỡ như bị cảm lạnh ngay lúc này thì có thể phải đợi đến ba năm sau mới có thể thi được đấy."

"Chẳng lẽ Tống huynh quá căng thẳng nên lúc ra ngoài quên mặc quần áo sao?" Ngu Thanh cười một tiếng.

Tống Tuân đã học được vẻ mặt cao thâm khó đoán, giơ tay của mình ra: "Bây giờ lòng bàn tay ta còn đang đổ mồ hôi đấy.

Không phải ta mặc ít mà là muội muội ta đặc biệt dệt một chiếc áo lông tặng cho ta.

Tuy rằng chỉ là một chiếc áo nhỏ nhưng lại giống như khoác thêm một lớp da, vừa mỏng vừa ấm."

"Áo lông? Đó là thứ gì?" Lục Giai sửng sốt, lập tức đưa tay ra sờ.

Đây chính là thứ muội muội của Tống Tuân, Tống Anh, tặng! Đã vậy còn tặng ngay trước đêm thi, thứ này nhất định có tác dụng kỳ diệu!

Hắn và Tống Tuân vô cùng thân thiết, lúc này lập tức đè người lại, kéo ra nhìn.

Chiếc áo mềm mại cực kỳ vừa vặn, giữ được nhiệt độ của cơ thể.

"Còn cái khác không? Ta nguyện dùng giá cao mua của muội muội ngươi." Lục Giai lập tức hỏi.

Tống Tuân lắc đầu: "Muội muội ta nói chỉ có một chiếc này, muốn mua thì phải chờ đến sang năm."

"Sang năm!?" Lục Giai cảm thấy không đúng, với cách làm người của Tống Anh, sao có thể giữ thứ kiếm được tiền như thế đến sang năm chứ?

Vì thế, hắn ta nhìn chằm chằm Tống Tuân: "Ngươi nói đi, ngươi còn có bảo bối khác đúng không?"

"Người hiểu ta cũng chỉ có mình hiền đệ." Tống Tuân cười cười, sau đó cởi giày ra ngay trước mặt mọi người, "Nhìn đi, đây là vớ lông.

Mang vớ lông này thì sẽ không thấy lạnh chân nữa.

Tuy bây giờ đã là đầu xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, nhất là mỗi lần chúng ta ngồi xuống đều ngồi mấy canh giờ, hai chân thường xuyên tê cóng.

Có vớ lông này thì có thể đỡ tê hơn rất nhiều."

Nói xong, hắn lấy ra ba đôi: "Đáng tiếc… muội muội cũng đưa cho ta không nhiều lắm.

Trước mắt ta chỉ có thể lấy ba đôi này ra cho các ngươi xem thử thôi."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 863: Cung không đủ cầu


Các hảo hữu ở đây lập tức tranh giành với nhau, một người cầm một chiếc đeo lên tay thử.

Thật là ấm áp...

"Ngươi nói xem, thứ này bao nhiêu tiền một đôi?" Lục Giai sốt ruột muốn chết.

Còn cần vị huynh đệ này nữa hay không hả?!

Có được thứ tốt như vậy, mang đi giới thiệu trước mặt mọi người mà không hề bận tâm tới tình nghĩa giữa bọn họ, cũng không biết đường lén đưa cho hắn hai đôi.

"Ta còn phải đọc sách, muội muội ta cũng không nói với ta chuyện này.

Nàng nói nếu có người muốn mua thì tới Vạn Linh Phường ở phố Kim Ô xem thử, bên đó có bán.

Nếu đi sớm thì còn có thể mua nhiều đôi.

Nếu đi chậm thì có lẽ phải xếp hàng." Tống Tuân đáp.

Hắn vừa dứt lời, Lục Giai lập tức gọi thư đồng tới đây, bảo hắn đi mua ngay.

Hắn ta không tin hàng hóa của người khác, nhưng những thứ Tống Anh làm ra trước nay chưa từng khiến người ta thất vọng bao giờ.

Ngu Thanh thấy hắn ta căn dặn thư đồng trịnh trọng như thế thì không nhịn được mà cười cười: "Chẳng phải chỉ là một đôi vớ lông thôi sao? Không mua được cũng không sao.

Bao nhiêu năm nay chúng ta đều như vậy, có chết cóng bao giờ đâu?"

Lục Giai nhìn tên ngốc to con này bằng ánh mắt đồng tình: "Nghe ta, ngươi đi mua đi.

Không, thôi đi, chờ lát nữa ta mua được thì chia cho ngươi một đôi vậy."

Tống Anh đã mở bán bao tay và vớ lông.

Tống Tuân vừa mới giới thiệu, ngày đầu tiên bán được gần ba mươi đôi, thật ra cũng không nhiều lắm.

Nhưng sau khi khách hàng về nhà mặc thử đã nhận ra hiệu quả của thứ này.

Thậm chí, Tống Tuân còn dùng lại chiêu cũ, tặng cho phu tử.

Các phu tử cũng hy vọng học sinh nhà mình có thể thi đậu nên cũng giới thiệu một phen.

Vì thế, vào ngày thứ ba mở bán đã có dấu hiệu cung không đủ cầu.

Rất nhiều cử nhân vì kỳ thi năm nay mà đã mất ăn mất ngủ ba năm, bây giờ thấy thứ gì có lợi cho việc thi cử, bọn họ đều đổ xô đến như xua vịt.

Huống chi, vớ lông của Tống Anh quả thực có hiệu quả tốt.

Thế nên, bên ngoài cửa hàng luôn có một hàng dài người chờ mua.

Giá vớ lông này cũng không thấp, một đôi 1 lượng bạc.

Các tiểu yêu quái trong nhà có thể làm ra khoảng năm trăm đôi mỗi ngày, nhưng so với quy mô khổng lồ của kỳ thì thì vẫn không đáp ứng đủ.

Huống chi, không chỉ các cử tử mua vớ lông mà còn có không ít con cháu nhà giàu.

Nhìn doanh thu hàng ngày, Tống Anh vô cùng vui vẻ.

Hoắc Triệu Uyên càng ngày càng không hiểu nàng.

Chưa từng thấy yêu quái nào giỏi kiếm tiền như vậy, càng chưa từng thấy yêu quái nào thích tiền như vậy.

E rằng loài uyên ương lớn như phượng hoàng trong lời nàng cùng chủng tộc với quạ đen nhỉ?

Mùng tám tháng hai, các cử tử bước vào trường thi, tiến hành thi cử.

Việc buôn bán của Tống Anh chững lại đôi chút nhưng nàng vẫn có lời.

Tình hình của cửa hàng xà phòng cũng giống với thành Dung, mỗi ngày đều có thể bán được rất nhiều.

Tuy nhiên, ở kinh thành không có xưởng sản xuất xà phòng lớn nên chỉ xem như làm ăn nhỏ.

Nhưng vớ lông dê này quả thực khiến không ít người chú ý.

Rất nhiều người trong tối ngoài sáng hỏi thăm cách dệt vớ lông dê.

Bên ngoài thôn trang của nàng cũng đột nhiên xuất hiện không ít người ngoài.

Đáng tiếc, chỗ này của nàng có nhiều yêu quái, người bình thường không vào được.

Mười chín tháng hai, kỳ thi Hội kết thúc.

Mấy ngày sau, kết quả được công bố.

Thật ra Tống Anh không để bụng chuyện Tống Tuân có thể thi đậu hay không, chỉ cần không đậu Đồng Tiến sĩ Tam giáp* là được, bởi vì Đồng Tiến sĩ kém xa Tiến sĩ, ảnh hưởng đến tiền đồ làm quan.

* Thời Tống, khoa cử chia thành 5 giáp, tới thời Minh-Thanh thì chia thành 3 giáp.

Những người ở giáp cuối cùng được gọi là Đồng Tiến sĩ, nhằm an ủi những thí sinh không đậu vào những giáp trên.

Ở kinh thành, người quan tâm đến kết quả thi cử của Tống Tuân nhất không phải Tống Anh mà là kẻ địch của Tống Anh.

Sáng sớm, Tống Hầu gia đã cho người đi nghe ngóng, còn biết kết quả trước cả Tống Anh.

"Đứng thứ sáu!?" Tống Hầu gia nghe xong thì hai mắt trợn trừng đến mức sắp rơi ra ngoài, "Hắn chỉ mới đọc sách mấy năm, vậy mà đã có thể thi đậu!?"

Hơn nữa còn đứng thứ sáu!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 864: Thi đậu


Trước mắt vẫn chưa tới kỳ thi Đình, nhưng kỳ thi lần này đã đứng thứ sáu, chỉ cần Tống Tuân không phạm sai lầm ở kỳ thi Đình thì thấp nhất cũng nằm trong Nhị giáp, thậm chí còn có khả năng được Hoàng thượng chọn vào Nhất giáp!

"Một tên nhà quê lại học giỏi như vậy, đúng là trúng tà mà." Tống Hầu gia tức giận không nhẹ, "Thôi, đưa một phần quà đến cho hắn để bày tỏ sự quan tâm của bản hầu."

Bây giờ Tống Anh có quan hệ với Hoắc Triệu Uyên, cho dù hắn ta muốn âm thầm ngáng chân thì e rằng cũng không được.

Chẳng qua vô duyên vô cớ có thêm kẻ địch khiến trong lòng hắn ta rất khó chịu, dù sao thì người này vốn dĩ cùng tộc với hắn ta...

Tống Hầu có ý hòa hoãn quan hệ, nhưng tiếc rằng thứ này không đến được tay Tống Tuân.

Gã sai vặt được phái đi tặng quà vừa mới tới cổng đã lập tức bị đuổi đi rồi.

Tuy rằng kỳ thi Hội đã kết thúc nhưng vẫn còn cửa ải cuối cùng.

Sáng sớm, Hoắc Triệu Uyên đã tới đây, nói rõ nội dung thi Đình với Tống Tuân.

Thi Hội kiểm tra tài học, còn thi Đình xem trọng việc có được sự chú ý và đánh giá cao từ Hoàng thượng, thậm chí là cả Thái tử.

Thời gian Hoắc Triệu Uyên ở kinh thành không dài nhưng hắn vẫn khá hiểu biết về người trong hoàng tộc.

Hắn giới thiệu kỹ càng về tính cách, sở thích và chỗ kiêng kị của bọn họ cho Tống Tuân.

Có hắn hỗ trợ, tâm trạng căng thẳng của Tống Tuân đã bình tĩnh lại không ít.

Ngày thi Đình, thí sinh nơm nớp lo sợ vào cung.

Kỳ thi Hội lần này, trong rất nhiều hảo hữu của hắn chỉ có Lục Giai thi đậu, nhưng cũng không phải đứng đầu mà là đứng thứ ba.

Lục Giai được danh sư dạy dỗ từ nhỏ mà còn gian nan như thế, huống chi là hắn.

Nếu không phải được Tống Anh bồi bổ bằng nhiều thứ tốt, muốn đạt tới cấp bậc bây giờ thì hắn phải tốn ít nhất mười năm nữa.

"Trẫm nghe nói Hoắc vương phi là muội muội của ngươi?" Sau khi thi xong, hoàng đế ở lại nói chuyện phiếm, hỏi Tống Tuân.

Tống Tuân không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời: "Vâng."

"Trẫm còn nghe nói vị muội muội này của ngươi mở một cửa hàng, làm không ít vớ lông dê cho các ngươi chống lạnh ở trường thi?" Hoàng đế hỏi tiếp.

"Vâng.

Muội muội tâm tư nhạy bén, luôn nghĩ ra một vài thứ hiếm thấy, kỳ lạ.

Chẳng qua nàng lười biếng, không thích quản lý nên cửa hàng đều do người khác quản lý." Tống Tuân lập tức trả lời.

Hắn cũng biết, thân là vương phi thì không được xuất đầu lộ diện.

Vì vậy cũng tranh thủ biện giải cho Tống Anh mấy câu.

"Trẫm không có ý trách nàng.

Các ngươi giữ ấm cơ thể thì mới có thể viết ra văn chương tốt hơn nữa.

Trẫm thấy trình độ văn chương năm nay quả thực tăng lên không ít." Ngữ khí của Hoàng thượng hơi lãnh đạm, ông nói tiếp, "Ngươi xuất thân từ một thôn nhỏ ở thành Dung, tuổi còn trẻ mà đã có thể viết ra những áng văn chương như vậy thật sự không dễ dàng.

Chắc hẳn thường ngày rất hiếu học và cố gắng."

Làm hoàng đế, ông đương nhiên muốn biết rõ cuộc sống của các môn sinh này nên đã điều tra một số người cực kỳ xuất sắc nhất định sẽ triệu kiến.

Tống Tuân là Đại cữu ca của Hoắc vương gia nhưng lại khiêm tốn, hiểu biết lễ nghĩa, có hiền danh, quan hệ thân thiết với Hoắc vương gia nhưng cũng không lui tới quá nhiều, là người biết tiến lên nhưng không hiểu cách bám víu.

Thật ra là một người có thể dùng được.

Tống Tuân không hiểu ra sao nhưng mơ hồ cảm thấy ấn tượng của Hoàng thượng về mình cũng không tệ lắm.

Quả nhiên, chờ ngày kết quả cuối cùng được công bố, Tống Tuân vô cùng mừng rỡ.

Trạng nguyên đứng đầu là một người gần ba mươi tuổi, xuất thân từ danh môn vọng tộc, tài học và năng lực quả thực hơn hẳn mọi người.

Đứng thứ hai là con cháu kinh thành.

Lục Giai giành được vị trí Thám hoa, còn hắn là Truyền Lư, đứng đầu Nhị giáp.

Tuy rằng là Nhị giáp nhưng lại đứng đầu!

Tống Tuân rất biết đủ, chưa bao giờ nghĩ tới vị trí Trạng Nguyên.

Huống chi, thời gian hắn đọc sách không dài, nếu không phải may mắn và nhờ có muội muội thì ngay cả Đồng Tiến sĩ cũng khó.

Ba người Nhất giáp* lập tức được vào Hàn Lâm Viện.

Tống Tuân đậu Nhị giáp nhưng lại là người ưu tú nhất trong Nhị giáp nên bây giờ cũng có thể tham gia triều khảo.

Nếu sau khi xem xét được giữ lại kinh làm Thứ cát sĩ thì sau một thời gian học tập và kiểm tra cũng có thể thi vào Hàn Lâm Viện một lần nữa, làm Biên tu hoặc Kiểm thảo, tương lai sẽ có khả năng vào Nội các và giữ chức Thừa tướng cao hơn một chút.

* Ba người Nhất giáp: chỉ Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 865: Môn không đăng, hộ không đối


Tống Anh không hiểu biết về chuyện làm quan nên những chuyện này đều nhờ Hoắc Triệu Uyên hỗ trợ chuẩn bị.

Nhưng Tống Tuân vừa thi đậu, Tống Anh lại nhận được không ít lời mời, thậm chí còn có mấy bà mối chạy đến Tống gia.

Tống Anh chậm chạp nhớ ra rằng bây giờ Tống Tuân đã không còn nhỏ, hai mươi có lẻ, đã có thể thành gia rồi!

"Ca, huynh muốn cưới người thế nào?" Tống Anh cảm thấy bản thân thật sự mang tấm lòng lão nương.

Tống Tuân nheo mắt, vẻ mặt chột dạ: "Huynh vẫn chưa có ý định thành hôn."

"Là vẫn chưa có ý định hay đang tìm kiếm người phù hợp?" Tống Anh cau mày, "Tuy rằng nhà chúng ta có chút quan hệ với Hoắc Triệu Uyên nhưng tài sản khá ít ỏi, hơn nữa, e rằng những nhà quyền quý kia cũng xem thường xuất thân của nhà chúng ta.

Dù sao thì trong mắt người khác, ta chẳng qua chỉ dựa vào nhan sắc mà nhất thời mê hoặc được Hoắc Triệu Uyên chứ không có nền tảng vững chắc, chỉ được mấy năm, sau này già rồi, nhan sắc tàn phai thì sẽ không còn được xem trọng nữa.

Nhà chúng ta với không tới bậc cửa của nhà người ta đâu."

Tống Tuân há có thể không biết đạo lý này?

"Bây giờ huynh đã thi đậu, không bao lâu nữa, tin tức này sẽ truyền tới thành Dung, đến lúc đó, cha nương nhất định cũng phải lo lắng chuyện hôn sự.

Thay vì chờ người khác quyết định thì chi bằng bản thân huynh tự ngẫm nghĩ cho kỹ trước.

Chẳng lẽ huynh muốn để thân thích, bằng hữu đột nhiên dẫn theo cô nương tới cửa, nói rằng đã định thân với huynh rồi sao?" Tống Anh nói tiếp.

Trong đầu Tống Tuân hiện lên bóng dáng của một người.

"Ta đương nhiên biết bản thân mình không xứng, chẳng qua là muốn kéo dài một thời gian mà thôi..." Tống Tuân nói thật.

Nghe thấy lời này, Tống Anh lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế".

"Huynh xem trọng Cố Minh Bảo à?" Tống Anh cau mày.

Tống Tuân ngẩn ra, không ngờ Tống Anh lại nói thẳng như thế, sau đó cười khổ: "Cố gia là dòng dõi Quốc Công, há có thể là người mà huynh nghĩ đến?"

"Mấy ngày nay, huynh thường xuyên gửi cho ta mấy thứ, thỉnh thoảng còn đề thơ bên trên, e rằng không phải dùng để tặng cho ta đúng không?" Tống Anh nói tiếp.

Mấy ngày trước, Cố Minh Bảo vẫn luôn ở cùng một chỗ với nàng, cũng nhìn thấy mấy thứ thơ họa gì đó mà Tống Tuân gửi cho nàng.

Cố Minh Bảo vốn là người tri thư đạt lý nên cũng có chút hứng thú với mấy thứ này, huống chi Tống Tuân chủ yếu viết vẽ về phong thổ thành Dung, còn có kỳ trân dị thú ở Vạn Linh Viên, rất thu hút Cố Minh Bảo.

"Phải.

Huynh có ý này." Tống Tuân thẳng thắn, thản nhiên mở miệng, "Cố gia nhà cao cửa rộng.

Với thân phận này của huynh, nếu tự mình lăn lộn, cho dù có tài học và năng lực thì cũng sẽ sống mơ màng hơn hai mươi năm mới có khả năng xuất đầu lộ diện."

"Nhưng nếu có một mối quan hệ thông gia tốt thì tất cả sẽ khác." Tống Tuân nói tiếp.

"Nữ tử vô tội biết bao, sao phải để huynh lợi dụng?" Ánh mắt của Tống Anh trở nên lạnh lẽo.

Nàng đối tốt với vị ca ca này nhưng cũng có giới hạn.

Nếu Cố Minh Bảo là người xa lạ thì đương nhiên nàng sẽ không quản nhiều, nhưng người này là chí giao hảo hữu của nàng, lại còn là chuyển thế của Thập Doanh.

"Muội muội có tin huynh bây giờ là thật lòng không?" Tống Tuân nghiêm túc, "Trước đây, khi gặp nàng, huynh quả thực chỉ nghĩ rằng nếu có thể cưới được người này thì chuyện thăng quan tiến chức sẽ nằm trong tầm tay.

Nhưng mấy năm nay, vốn dĩ huynh không gặp được bao nhiêu nữ tử, người ưu tú như nàng đã ít lại càng ít hơn, trong lòng rung động cũng là đương nhiên..."

"E rằng chỉ mình huynh nghĩ cũng vô dụng." Tống Anh hừ một tiếng.

"Huynh hẹn nàng cùng đi ngắm đèn vào Nữ nhi tiết*, nàng vẫn chưa từ chối." Tống Tuân lại nói.

* Nữ nhi tiết: tổ chức vào mùng 3/3 âm lịch

Tống Anh nghe vậy thì bất ngờ: "Huynh hẹn nàng ấy cùng đi ngắm đèn sao?! Khi nào? Sao muội không biết!?"

"Muội... hoàn toàn không có hứng thú với lời bình về những chuyện xưa nên không nhận ra." Tống Tuân thành thật trả lời.

Hắn vẽ một bức tranh về khung cảnh hội đèn lồng của Nữ nhi tiết, ám chỉ rằng nếu hắn thi đậu thì sẽ cùng nàng ấy đi ngắm đèn.

Lúc ấy hắn nghĩ rằng nếu Cố Minh Bảo không hiểu ẩn ý đằng sau bức tranh này thì hắn sẽ chờ thêm một chút, còn nếu nàng ấy hiểu được, thậm chí đồng ý thì hắn sẽ to gan thử một lần!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 866: Sống không thấy người


Tống Anh hoàn toàn sợ ngây người.

"Huynh đúng là..." Tống Anh tặc lưỡi, "Bóng tối dưới ánh đèn*!"

* Bóng tối dưới ánh đèn: ẩn dụ cho việc không nhận thấy những chuyện xảy ra rất gần với mình

Trước giờ đều là nàng chơi người khác, không ngờ lại có một ngày bị tên mọt sách như Tống Tuân chơi lại!

"Khoan đã! Nữ nhi tiết là mùng ba tháng ba đúng không? Chính là... hai ngày nữa sao? Sao huynh không nói với muội trước? Sợ muội ngăn cản huynh sao?" Tống Anh vội vàng nói tiếp.

Có phải đầu óc của Cố Minh Bảo bị dê ăn mất rồi không? Sao có thể đồng ý với Tống Tuân chứ?!

"Huynh nghĩ muội là muội muội của huynh, lại là hảo hữu của nàng ấy, cho nên chuyện này có giấu ai thì cũng không nên giấu muội.

Chuyện này là huynh không đúng, nhưng huynh bảo đảm với muội, huynh muốn vinh hoa phú quý là thật, trong lòng duyệt nàng ấy cũng là thật, nhưng nếu có một ngày nhất định phải chọn một trong hai, huynh hứa với muội sẽ chọn cái sau.

Huynh không chỉ có ý đồ lợi dụng nàng..."

Không chỉ có thì vẫn là có...

Thế nhưng, Tống Anh cũng không có lý do gì để ngăn cản.

Tống Tuân cực đoan như vậy chủ yếu là vì nguyên chủ.

Đúng là nàng đã tiêu trừ oán khí của nguyên chủ, Diên Bình Hầu phủ cũng không chiếm được chỗ tốt, nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa, Tống Tuân biết nàng không phải là muội muội trước đây của hắn nên cảm giác bất đắc dĩ và phẫn uất này mới có thể sâu sắc như vậy.

Vả lại, bây giờ Tống Tuân là người có tiền đồ nhất trong tộc Tống thị ở thôn Hạnh Hoa, càng là tấm gương cho mấy đứa trẻ của Tống gia.

Chỉ khi hắn không ngừng leo lên trên thì sau này đệ đệ, muội muội bên dưới mới có thể sống tốt hơn được.

Nàng là người trời sinh tính tình tùy tiện, không lo nghĩ nhiều chuyện phiền phức như vậy.

Nhưng người bình thường luôn chấp nhất với danh, lợi, tài, sắc cả đời.

"Huynh thích nàng là chuyện của huynh, chẳng qua muội không ủng hộ huynh lừa người ta kết hôn thôi.

Nếu huynh thật sự thích Cố Minh Bảo thì hãy nói rõ ràng với nàng rằng huynh xem trọng điểm nào của nàng, là tính cách dịu dàng của nàng hay là quyền thế của nhà nàng thì đều phải nói rõ ràng ra hết.

Từ xưa đến nay, môn đăng hộ đối cực kỳ quan trọng.

Gia thế của hai bên không tương đương với nhau thì một bên phải bỏ ra, còn một bên khác nhận lấy, cho dù tình cảm có tốt đến mấy thì cũng có khả năng sẽ thay đổi." Tống Anh chậm rãi nói.

Tống Tuân ngẩn người.

Hắn cũng khinh thường suy nghĩ dơ bẩn này của mình, nhưng không nghĩ tới chuyện nói cho Cố Minh Bảo biết.

Dù sao thì... hắn cũng quá khó để lọt vào mắt nàng ấy đúng không?

"Đại nam nhân dám làm dám chịu.

Sử dụng thủ đoạn công khai thì gọi là thẳng thắn, vô tư, còn nếu chỉ biết lén lút mưu tính trong lòng thì gọi là hung ác, nham hiểm." Tống Anh nói thêm.

Nói tới đây, Tống Anh không nói thêm nữa, quay về viện của mình để được yên tĩnh.

Nàng đã ngồi ngẩn người một lát, nghĩ rằng bản thân chắc hẳn là kiểu khi thì thẳng thắn, vô tư, lúc lại là đại yêu quái hung ác, nham hiểm.

Chẳng hạn như chuyện về hai vị thần tiên kia, hành động của nàng rất vô đạo đức.

Hai người kia đúng thực là sống không thấy người, chết không thấy xác.

Thần tiên khác cũng không tìm được bọn họ.

Nhưng Tống Anh nhìn lên trời, cảm thấy hơi tò mò.

Hai thần tiên đã mất tích, sao không thấy thần tiên khác tới đây tìm chứ?

Còn Tống Tuân ở bên kia lại do dự thật lâu.

Mùng ba tháng ba, trong thành tổ chức lễ hội đèn lồng, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Cố Minh Bảo chỉ dẫn theo một nha hoàn, cực kỳ căng thẳng xuất hiện trên đường phố.

Thật ra nàng ấy không có tình cảm sâu đậm gì với Tống Tuân, chỉ nghĩ rằng làm ca ca của Tống Anh thì Tống Tuân nhất định cũng không tệ.

Hơn nữa, dựa vào những lần tiếp xúc trước đây, có thể thấy người này là một chính nhân quân tử, hiền hậu, nghiêm chỉnh, bên người cũng sạch sẽ.

Nếu thật sự thành hôn với người như vậy thì chắc hẳn trong nhà vô cùng hòa hợp, tuyệt đối sẽ không có thiếp thất hỗn loạn.

Tổ phụ nàng ấy cũng nói rằng tốt nhất là tìm người có dòng dõi thấp một chút, nếu người đó dám ức h**p nàng ấy thì với năng lực của Trung Quốc Công phủ, có thể khiến đối phương không thấy được ánh mặt trời của ngày hôm sau.

Đương nhiên, Tống Tuân là người thân của Tống Anh, chuyện "không thấy được ánh mặt trời ngày của hôm sau" vẫn không nên nhắc đến.

Ấn tượng của nàng ấy bây giờ đối với Tống Tuân khá tốt, gặp mặt trò chuyện một chút cũng không sao.

Nếu lúc trò chuyện phát hiện không thể nói tiếp thì cũng có thể lập tức cắt đứt quan hệ.

Nàng ấy nhất định sẽ không ngốc đến mức đưa tín vật đính ước ngay lúc này để tạo thành nhược điểm.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 867: Chỗ dựa


Trong hội đèn lồng của Nữ nhi tiết có không ít người đeo mặt nạ.

Hai người Tống Tuân đi tới nơi đã hẹn trước, cũng đều đeo mặt nạ che mặt, không nhìn thấy biểu cảm của nhau.

Cố Minh Bảo hơi căng thẳng, tay vò nhẹ khăn.

Tống Tuân nghĩ tới những lời Tống Anh nói hôm trước, nhìn Cố Minh Bảo, trong lòng hơi áy náy.

"Cố cô nương, mời ngươi ra đây là ta suy xét không chu toàn.

Hôm nay là Nữ nhi tiết, trong thành quả thực rất náo nhiệt.

Ta thấy cô nương cũng dẫn theo nha hoàn tới đây.

Nếu như thế thì cô nương cứ tùy ý đi dạo.

Dạo xong thì nhớ về nhà sớm một chút." Tống Tuân suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn nói ra.

"..." Cố Minh Bảo ngây người, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Như vậy là có ý gì?!

Hẹn nàng ấy ra ngoài rồi bảo nàng ấy tự đi chơi?

"Ta đã đắc tội Tống Đại ca chỗ nào sao?" Cố Minh Bảo suy nghĩ, chẳng lẽ do mình đồng ý quá nhanh nên có vẻ không đủ rụt rè?

Cố Minh Bảo hơi nóng nảy nhưng nàng ấy cố gắng kìm xuống, dùng ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Tống Tuân.

"Không phải." Tống Tuân cũng hơi luống cuống, nhất là khi bị ánh mắt trong trẻo như vậy nhìn chằm chằm thì càng cảm thấy bản thân mình nóng nảy.

Vì vậy, hắn vội vàng nói: "Cố cô nương rất tốt, chỉ là cách làm của ta có phần không ổn.

Vì nghĩ cho danh dự của ngươi, ta còn muốn nói rõ với ngươi."

"..." Cố Minh Bảo rất bối rối.

"Trước đây dùng hồng nhạn truyền thư với ngươi là ta không đúng.

Cố cô nương, Tống mỗ xuất thân bần hàn, chẳng qua thấy Cố cô nương xuất thân bất phàm nên mới sinh ra ác ý."

Cố Minh Bảo hoàn toàn ngây người, cảnh tượng náo nhiệt xung quanh khiến giờ phút này, nàng ấy trông cực kỳ đáng thương.

"Nhưng vì sao ngươi lại nói với ta? Chẳng lẽ là có lý do gì khó nói sao? Ta thấy Tống Đại ca ngươi không phải người như vậy..." Cố Minh Bảo vội vàng nói.

Tống Tuân cười cười: "Cố cô nương, ta ăn ngay nói thật với ngươi, đương nhiên là vì chuyện ta làm đã bị người khác phát hiện rồi."

Cố Minh Bảo nghe vậy thì sắc mặt lập tức xấu đi, nhưng do đang đeo mặt nạ nên có lẽ cũng không thảm hại như vậy.

Không khí đông cứng lại hồi lâu.

"Tống Đại ca thật sự là loại người này sao? Bởi vì xem trọng tiền tài và quyền thế của Cố gia ta nên mới cố ý tiếp cận ta?" Cố Minh Bảo cau mày, "Cố gia ta có tài có thế cũng không sai, cũng xem như là ưu thế của ta.

Tống Đại ca, ngươi chỉ nhìn trúng ưu thế này hay cũng chú trọng tới những điểm khác nữa?"

Nàng ấy là một cô nương rất tốt, không thể nào còn không quan trọng bằng tiền tài và quyền thế được đúng không?

Hơn nữa, nhà nàng ấy có quyền thế không phải lỗi của nàng ấy.

Thế gia nhà cao cửa rộng chọn tức phụ nhi hay gả nữ nhi đều phải xem xét thân phận.

Chuyện này cũng không có gì hiếm thấy hay kỳ lạ.

Nghĩ như vậy, Tống Tuân xem trọng tiền tài và quyền thế, chứng tỏ nhà nàng ấy đủ ưu tú.

Tống Tuân sửng sốt trước thái độ của Cố Minh Bảo.

Thật ra, hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.

Hắn cho rằng sau khi nghe bản thân mình nói ra những lời khốn nạn như thế, Cố Minh Bảo nhất định sẽ gỡ mặt nạ của hắn ra rồi tát lên mặt hắn một cái hoặc là mạnh bạo giẫm lên chân hắn để xả giận.

Nhưng sao lại...

Nhìn ánh mắt của nàng ấy lúc này, ngoại trừ chút khiếp sợ và tức giận ban đầu thì không ngờ bây giờ còn có mấy phần kiêu ngạo?

"Cố cô nương tâm tư đơn thuần, tính tình dịu dàng, đương nhiên là..."

"Vậy thì được rồi.

Dù sao thì ta cũng nhìn trúng gia cảnh bần hàn dễ khống chế của huynh mà." Cố Minh Bảo cong môi cười, "Đây không phải chuyện gì lớn."

Giờ phút này, nàng ấy đột nhiên cảm thấy đùa giỡn Tống Tuân rất vui.

Cách lớp mặt nạ, nàng ấy có thể cảm nhận được tâm trạng rối rắm và ý nghĩ muốn chạy trốn của Tống Tuân.

Ban đầu, nàng ấy thật sự hơi tức giận, nhưng nghĩ lại thì Tống Tuân trẻ tuổi như vậy, lại còn xuất thân hàn môn, muốn tìm nhạc gia lợi hại một chút để làm chỗ dựa cũng không sai.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 868: Tự mình đa tình


Giờ phút này, tam quan của Tống Tuân đã hoàn toàn sụp đổ.

* Tam quan: Trong triết học, có ba quan điểm về cách nhìn của con người về thế giới xung quanh gồm thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan

Ai có thể tưởng tượng được Cố tiểu thư luôn dịu dàng mà giờ phút này lại nói rằng hắn dễ khống chế?

Ngữ khí này cực kỳ giống phụ nhân đanh đá trong thôn, còn là kiểu phụ nhân có thể đánh nam nhân nhà mình đến mức không thể ra khỏi cửa nữa chứ...

Tống Tuân nuốt nước miếng, sắc mặt hơi xấu hổ.

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì Cố Minh Bảo đã hòa vào trong dòng người.

Lúc này, tiếng rao hàng khắp nơi cực kỳ náo nhiệt, người cũng vô cùng đông đúc.

Một khi không cẩn thận thì rất có thể sẽ bị chìm trong biển người, có tìm cũng không tìm thấy.

Tống Tuân đương nhiên phải đuổi theo ngay lập tức.

Vóc dáng của Cố Minh Bảo nhỏ bé, nha hoàn kia cũng không khá hơn bao nhiêu.

Chủ tớ hai người vừa hòa vào đám đông thì đã bị người ta chen chúc đẩy đi.

Bản thân Cố Minh Bảo cũng rất hoảng sợ.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy luôn ốm yếu, náo nhiệt bên ngoài luôn không liên quan gì đến nàng ấy.

Gần đây, sức khỏe khá hơn rất nhiều nên nàng ấy mới gấp gáp muốn ra ngoài mở rộng tầm mắt như thế.

Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy đứng gần đám đông như vậy, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, cũng không biết nên đi đâu.

Tống Tuân bị bước chân hỗn loạn của nàng ấy dọa sợ.

Vốn dĩ hắn muốn duy trì khoảng cách, nhưng lúc này chỉ có thể chen lên trước, dùng thân hình không lớn lắm của mình bảo vệ Cố Minh Bảo.

"Tống Đại ca, Nữ nhi tiết hàng năm đều chen chúc như vậy sao? Lúc nãy ta cảm thấy mình suýt nữa bị người khác đẩy đi mất." Vẻ mặt của Cố Minh Bảo đờ đẫn, nàng ấy cảm thấy giống như cơ thể của mình sắp tan thành từng mảnh.

Hơn nữa, nàng ấy học tập lễ nghi từ nhỏ, cũng biết phải duy trì khoảng cách với người khác, nhưng lúc này…

Nhất là quanh các quầy hàng, cho dù mọi người cố ý chừa ra chút khe hở thì lúc đi đường vẫn khó tránh va chạm lẫn nhau.

"Ta cũng không rõ lắm.

Trước đây ta hiếm khi ra ngoài." Tống Tuân kiệm lời, lại cảm thấy tính tình Cố Minh Bảo ham chơi như vậy hơi nguy hiểm nên nói thêm: "Nhưng ta từng xem qua một ít tư liệu lịch sử trong sách cổ, biết được triều ta từng xảy ra không dưới ba sự kiện giẫm đạp."

Vừa nghe vậy, sắc mặt của Cố Minh Bảo lập tức trắng bệch.

"Quầy hàng bên này khá đông nên chen chúc một chút.

Chúng ta đi qua bên đó đi." Tống Tuân chỉ vào một hướng khác.

Bên này chủ yếu bán mấy món đồ chơi bình thường cho bá tánh bình dân, tuy rằng bá tánh xem trọng nam nữ Đại phòng nhưng cũng không đến mức quá nghiêm khắc, còn giá cả trong những cửa hàng bên kia hơi đắt nên đỡ đông hơn một chút.

Đây là lần đầu tiên Cố Minh Bảo gặp trường hợp như vậy nên chỉ biết đi tới chỗ náo nhiệt.

Lúc này suýt nữa thì thở không nổi, lập tức di chuyển sang chỗ khác.

"Đa tạ Tống Đại ca.

May mà hôm nay đi cùng ngươi, nếu không chỉ có hai người bọn ta thì nhất định sẽ xảy ra chuyện." Cố Minh Bảo thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tống Tuân nghe thấy lời này thì cảm thấy có lẽ bản thân đã tự mình đa tình.

Cô nương này nào có ra ngoài hẹn hò? Rõ ràng là muốn đi chơi nhưng sợ người nhà không đồng ý nên mới tìm cớ để được ra ngoài.

"Cố tiểu thư, ngươi sẽ không nói với người nhà rằng hôm nay ra ngoài cùng với muội muội ta đấy chứ?" Tống Tuân hỏi.

"Ngươi cũng biết chuyện này à?" Cố Minh Bảo giật mình, "Nhưng nếu ta không tìm cớ thì không thể ra ngoài chơi được."

"..." Tống Tuân thở hắt ra, quả nhiên là thế.

Cố Minh Bảo đẩy mặt nạ lên trên, sau đó mỉm cười với Tống Tuân.

Một lát sau, hai người mới vui vẻ đi chơi.

Trên đường có múa lửa, có trò ném vòng, có hát hí khúc, còn có diễn xiếc đầy hồi hộp mà Cố Minh Bảo chưa thấy bao giờ.

Nàng ấy đứng ở bãi đất cao không có nhiều người lắm, nhìn không chớp mắt.

Nàng ấy cũng không khách khí, muốn ăn cái gì thì nói Tống Tuân đi mua giúp, còn nàng ấy thì đứng chờ tại chỗ.

Vốn dĩ Tống Tuân hơi buồn bực, nhưng thấy nàng ấy không hề khách khí chút nào thì cũng không nhịn được mà bật cười, chạy tới chạy lui cũng cảm thấy thú vị.

Khoảng hơn nửa canh giờ sau, khi Tống Tuân cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay chạy về thì thấy chỗ Cố Minh Bảo đứng lúc nãy lại không một bóng người!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 869: Nguy hiểm


Tống Tuân hoảng hốt trong lòng, vội vàng nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy cách đó không xa có cái hoa đăng bị giẫm nát dưới đất.

Sắc mặt đại biến.

"Tống công tử!" Nha hoàn kia đột nhiên chạy về, "Tống công tử, lúc nãy, cô nương nhà ta bị người ta trói lại đưa đi! Quá đông người, ta không tìm thấy cô nương đâu nữa!!"

Nha hoàn lệ rơi đầy mặt, mặt nạ đã vứt đi từ lâu, vẻ mặt hoảng loạn, sợ hãi.

"Bao lâu rồi? Đi về hướng nào?" Tống Tuân vội vàng hỏi.

Nha hoàn chỉ về một hướng: "Hướng bắc! Quá đông người nên ta không đuổi theo được! Chuyện vừa mới xảy ra..."

"Ngươi đi báo cho tuần vệ trước, chỉ nói là có người bị lạc, không được nói ra tên huý của tiểu thư nhà ngươi! Sau khi báo tuần vệ thì lập tức chạy về Quốc Công phủ nói Quốc Công nhà ngươi phái binh đi tìm người!"

Tuần vệ ra tay trước thì có thể sắp xếp điều tra một số người khả nghi trước.

Hắn nói xong thì vội vàng chạy về hướng nha hoàn chỉ.

Đáng tiếc, khắp nơi xung quanh đều là người, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng nàng ấy đâu.

Tống Tuân cẩn thận suy nghĩ, từ lúc Cố Minh Bảo xuất hiện vẫn luôn đeo mặt nạ, cho dù sau đó muốn ăn cái gì thì cũng chỉ kéo mặt nạ ra một chút mà thôi, nơi này lại tối tăm, chỉ có thể nhìn ra là một nữ hài tử, chắc hẳn không thể nhận ra người đó là ai.

Nói cách khác, có lẽ không phải là âm mưu đã lên kế hoạch từ trước mà là bọn buôn người.

Tống Tuân vội vàng bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát ngõ tối xung quanh.

Thời gian hắn rời đi lúc nãy cũng không quá dài nên người này nhất định vẫn chưa chạy xa, thậm chí rất có khả năng vẫn đang trà trộn trong đám đông.

Tống Tuân quan sát khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy có một cặp người già đỡ một người khác rẽ vào chỗ ngoặt.

Hắn lập tức đuổi theo.

Nếu hắn là kẻ bắt cóc thì nhất định sẽ không dùng thân phận nam nhân khỏe mạnh để xuất hiện, người già và trẻ con sẽ khiến người khác buông lỏng cảnh giác.

Trẻ con không dễ giả dạng nhưng người già thì dễ hơn nhiều.

Hơn nữa, lúc nãy hai người già kia hơi run rẩy.

Hôm nay là Nữ nhi tiết, rất có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên người già có sức khỏe không tốt hoàn toàn không thể ra ngoài.

Giờ phút này, đầu óc của Cố Minh Bảo choáng váng, còn cơ thể thì không có chút sức lực nào, chỉ cảm thấy có người kéo nàng ấy, nàng ấy cũng không tự chủ được mà đi theo, nhưng trong lòng nàng ấy cảm thấy không đúng, nội tâm không nhịn được mà kháng cự.

Cùng lúc đó, Tống Anh đang ở trong không gian, yêu linh của Thập Doanh nhảy lên nhảy xuống, trông vô cùng bất an.

"Xảy ra chuyện gì?" Sau khi cảm giác được, Tống Anh lập tức xuất hiện hỏi.

"Cơ thể con người của ta gặp nguy hiểm." Thập Doanh mở miệng, sau đó hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó, chính là mấy tên thần tiên chó má bên trên giở trò quỷ! Để tránh né những thần tiên đó, ta chỉ có thể phong tỏa yêu linh nên cơ thể kia quả thực là con người bình thường.

Mệnh bàn của con người này cũng ở Thần giới nên bọn họ tìm mọi cách khiến lão nương chịu tội!"

Với bản lĩnh bây giờ, nàng ấy không có cách nào phá hủy mệnh bàn của mình!

Cơ thể kia của nàng ấy vừa được sinh ra không lâu thì đã không còn Đại ca, không còn phụ mẫu, người thân chỉ còn lại một tổ phụ và một Nhị ca ca Cố Minh Sơ.

Sau đó mặc nhầm quần áo, bị nhận nhầm thành Cố Minh Sơ nên bị bắt cóc.

Khi đó, nàng ấy phải tốn bao công sức để tản ra một chút xíu yêu khí nhằm xoay chuyển tình thế.

Bởi vì cơ thể con người kia quá yếu ớt, không khác gì cái ấm sắc thuốc, đi được mấy bước đã thở không ra hơi!

Vậy còn chưa tính, mấy năm nay thật sự đã xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, thậm chí ngồi trong sân cũng bị nhiễm lạnh, không chừng còn có mèo hoang nhảy ra muốn cắn chết nàng ấy!

Thần tiên chó má, không biết mệnh bàn của nàng ấy đã bị thay đổi bao nhiêu lần rồi!

"Cố Minh Bảo gặp nguy hiểm?" Tống Anh cũng hoảng sợ, "Bây giờ ngươi có thể cảm nhận được vị trí của nàng không?"

"Ở đây thì không nhưng sau khi ra ngoài, yêu linh của ta có thể tự động tìm được bản thể." Thập Doanh vội vàng đáp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 870: Nam nhân


Thật ra đã trở về Yêu giới, lại có Luân Hồi Chủng, nàng ấy có trở về cơ thể con người hay không đều được, thậm chí, cho dù thân xác người nọ có chết đi thì cũng không phải vấn đề lớn, chẳng qua là một phần sức mạnh của nàng ấy quay về thôi.

Nhưng lão đại thích Cố Minh Bảo, tiểu cô nương dịu dàng của nàng ấy.

Vì vậy, không thể để Cố Minh Bảo tìm chết được.

Làm đại yêu, nàng ấy vẫn có bản lĩnh rời khỏi Yêu giới, chỉ là nàng ấy muốn nói với Tống Anh một tiếng mà thôi.

Tống Anh đương nhiên đồng ý.

Ngay sau đó, luồng sáng Thập Doanh lập tức bay ra ngoài.

"Yêu, yêu lực của nàng đã tăng lên.

Ngươi thả nàng ra ngoài chẳng phải sẽ gây họa cho con người sao..." Linh Phong tiên quân chưa từ bỏ ý định, dè dặt thăm dò giới hạn của Tống Anh.

"Lúc thần tiên các ngươi động vào mệnh bàn của con người lại không cảm thấy mình đang gây họa cho con người nhỉ?" Tống Anh lạnh lùng nói.

Theo lý mà nói, chắc hẳn mệnh bàn này cũng có quy định.

Thần tiên cũng dùng ngoại lực thay đổi toàn bộ cuộc đời của Cố Minh Bảo!

Bây giờ, hai vị thần tiên này đã biến mất, nhưng chắc hẳn bên trên vẫn có thần tiên khác muốn diệt trừ đại yêu trong cơ thể của Cố Minh Bảo nên không ngừng dùng thủ đoạn.

Nhưng mà...

Nàng thật sự rất tò mò, Hoắc Triệu Uyên bây giờ cũng không phải thần tiên, có thể trừ yêu theo ý của bên trên không?

Tống Anh bĩu môi.

Lúc này, Tống Tuân không ngừng đuổi theo.

Chốc lát sau, hắn phát hiện mình đuổi tới một đại viện.

Tuy nhiên, dù sao thì hắn cũng chỉ là người thường, còn là một người đọc sách tay trói gà không chặt, rất dễ bại lộ hành tung của bản thân.

Vì vậy, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, rất nhiều tay đấm từ trong đại viện lao ra, không nói lời nào, tóm hắn vào trong.

Cố Minh Bảo bị trói gô lại, hai mắt đẫm lệ.

Nhìn thấy Tống Tuân, nàng ấy bị bịt miệng chỉ có thể phát tiếng "ưm ưm ưm".

Tống Tuân mặt mũi bầm dập, rất xấu xí: "Cố tiểu thư, xin lỗi."

Nếu không phải hắn mở miệng mời người ra ngoài thì cũng không đến mức xảy ra chuyện như vậy.

Hắn vừa nói xong thì miệng cũng bị nhét giẻ.

"Ôi chao, còn là tiểu tình nhân đấy! Nhốt hai ngươi cùng một chỗ, hãy quý trọng khoảng thời gian cuối cùng này đi! Không bao lâu sau, tiểu tình nhân của ngươi sẽ phải đi hầu hạ người khác rồi! Ha ha ha!" Hán tử nói xong thì đóng cửa lại.

Bọn họ tóm được người, đương nhiên là muốn bán đi.

Lúc nãy đã quan sát cả buổi trời, đôi tay của tiểu cô nương này mềm mịn, cử chỉ văn nhã, vừa nhìn đã biết là tiểu cô nương từng được học quy củ, bán được giá cao.

Đợi đến đêm khuya rồi chuyển người từ mật đạo ra bên ngoài, đến lúc đó, núi cao hoàng đế xa, nhất định không về được!

Giờ phút này, thật ra Cố Minh Bảo còn muốn xin lỗi Tống Tuân.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy đều mang thể chất phiền phức như thế này.

Nếu không phải có "tiên rắn" bảo vệ thì nàng ấy đã không thể lớn lên đến ngày hôm nay rồi!

Đáng lẽ nàng ấy nên đoán trước được chuyện hôm nay.

Chỗ náo nhiệt như vậy, sao có thể hoàn toàn an toàn chứ?

"Hôm nay bắt được hàng tốt à?" Bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nam nhân, gã nói xong thì phun ra một cục đờm rồi nói tiếp: "Mở cửa, ta vào xem trước đã."

Tiếng nói vừa dứt, cửa được mở ra, còn có cây đuốc chiếu sáng.

Giờ phút này, tóc của Cố Minh Bảo hơi rối nhưng khuôn mặt nàng ấy lại không hề dính bẩn.

Dung mạo của nàng ấy cực kỳ xinh đẹp.

Vừa nhìn thấy nàng ấy, ánh mắt của nam nhân kia đã sáng lên: "Sao còn có một nam nhân nữa?"

"Hắn đuổi theo tới đây."

"A, đuổi theo tới đây à? Đúng lúc lắm.

Vừa mới bắt được một kẻ ngang bướng, không chịu nghe lời.

Đúng lúc để nàng thấy máu, về sau mới có thể ngoan ngoãn hầu hạ người khác." Nói xong thì cho người xách Tống Tuân lên.

Kéo hai người ra ngoài sân.

Không nói hai lời, treo Tống Tuân lên.

Lão đại kia rút giẻ trong miệng Cố Minh Bảo ra, cười tủm tỉm nói: "Tiểu cô nương, nói mấy câu dễ nghe dỗ gia cao hứng đi.

Nếu không thì gia đánh chết tên nam nhân này."

Tống Tuân lập tức liều mạng lắc đầu.

Đồng tử của Cố Minh Bảo co lại, nàng ấy cắn chặt môi.
 
Back
Top Bottom