Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 721: Đáng Đời


Hồ ly tinh gãi gãi móng vuốt rồi hóa thành một nữ tử khoảng hai mươi tuổi.

Tống Anh liếc nhìn nàng ấy, hơi ngạc nhiên vì hồ ly tinh này trông kém sắc hơn so với tưởng tượng của nàng.

Dù vẫn đẹp nhưng chỉ được coi là xinh đẹp chứ không đến mức khuynh quốc khuynh thành.

Xem ra, ngay cả hồ ly cũng có phân chia cấp bậc về nhan sắc.

Tất nhiên, nhan sắc không quan trọng, quan trọng là, con hồ ly này lại có một tâm hồn si tình.

Tống Anh nghi ngờ rằng hồ ly tinh đã dành hết khả năng tu luyện vào việc mọc đuôi, dẫn đến thiếu hụt ở các mặt khác.

Tống Anh lấy ra một cái mũ có màn che từ không gian: "Ngươi đội cái này lên, không có sự cho phép của ta thì không được cởi ra."

"Được." Hồ ly tinh lập tức ngoan ngoãn đáp.

Hồ ly tinh mặc một bộ y phục màu quả mơ, trông khá thanh nhã, lúc này đi theo Tống Anh đến cảm ơn Hoắc Triệu Uyên.

Trước giờ, Hoắc Triệu Uyên chỉ nhìn thấy một con hồ ly, hiện giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy hồ ly tinh hóa thành người, ánh mắt thoáng chốc lộ vẻ ngạc nhiên.

Quả nhiên, trong mắt người bình thường, hồ ly tinh đều là khuynh quốc khuynh thành.

Hồ ly tinh trông như thế này, có lẽ đã làm mất mặt cả chủng tộc của nó.

Hoắc Triệu Uyên khẽ ho một tiếng: "Ngày mai sẽ đốt lông của con hồ ly trông giống nó."

"Được, nhan sắc này của nàng ấy cũng khiến chúng ta yên tâm hơn, nếu đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, lỡ bị người khác nhìn thấy thì khả năng bị nhận ra cũng lớn, nhưng trông như thế này... tốt lắm." Tống Anh nói thẳng ra thì hơi khó nghe.

Với dáng vẻ này của hồ ly tinh, chắc chắn qua vài năm nữa sẽ bị quên lãng.

Hình dạng của yêu quái sau khi hóa hình đã được định sẵn, muốn thay đổi cũng không dễ, nhưng muốn điều chỉnh một chút thì vẫn có thể.

"Ngươi thì sao? Lời ta nói, ngươi có để trong lòng không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

"Ừm, ta hiểu mà, ẩn cư trong rừng núi sâu thẳm, tuyệt đối không được xuất hiện nữa, đúng không?" Tống Anh nghiêm túc gật đầu, "Ngài yên tâm đi, ta cam đoan cả đời này sẽ không để lộ thân phận của mình.

Ta đã quấy rầy ngài nhiều ngày, giờ cũng đến lúc phải đi rồi."

Hoắc Triệu Uyên cảm thấy dường như Tống Anh đáp ứng quá dễ dàng.

Sợ rằng chỉ là thuận miệng đồng ý mà thôi?

Hoắc Triệu Uyên thở dài, muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn vẫn không nói ra.

Nàng là người coi tiền như mạng sống, bắt nàng sống một cuộc sống ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm như gỗ mục quả thực rất khó khăn.

"Nếu gặp rắc rối thì có thể phái người báo cho ta biết, cố gắng đừng tự ra tay, được không?" Hoắc Triệu Uyên nhượng bộ một bước.

Nhìn thấy hồ ly tinh khá sợ Tống Anh, hắn cũng không biết Tống Anh thực ra là yêu quái gì, giả sử nàng là yêu quái cực kỳ lợi hại, nếu lỡ nàng nổi giận, bách tính một phương đều bị gi.ết ch.ết thì phải làm sao?

"Được." Tống Anh gật đầu.

Nói xong, Tống Anh rời đi một cách dứt khoát.

Nàng vừa mới nhấc chân rời đi, Hoắc Triệu Uyên đã phái người đi thu thập các ghi chép về yêu quái.

Tín ngưỡng nhiều năm qua của hắn đã sụp đổ.

...

Ngày hôm sau, người ta dựng một dàn thiêu ở pháp trường, thiêu cháy một con hồ ly trắng ngay tại chỗ, khoảnh khắc con hồ ly bị ngọn lửa nuốt chửng, dân chúng hò reo phấn khích như thể kẻ chết cháy chính là kẻ thù của bọn họ.

Tống Anh đã sai người đưa hồ ly tinh về thôn trang, còn mình thì đứng trong đám đông, nhìn những người xung quanh vui sướng nhảy cẫng lên.

"Con hồ ly tinh này hại ta thê thảm quá! Đáng đời bị thiêu chết!" Bên cạnh, một nam nhân ngồi bệt xuống đất, ánh mắt đầy căm phẫn.

"Ngươi là Lưu Sinh sao?" Tống Anh nhướng mày, "Con hồ ly bị thiêu chết không phải là thê tử của ngươi sao? Tại sao lại hại ngươi?"

"Chính là nàng ta hại ta! Nếu không phải tại nàng ta, ta đã có thể lấy một người vợ hiền thục, hiện giờ đã con đàn cháu đống rồi! Đều tại nàng ta, không thể sinh con mà còn là yêu quái, hại ta bị người đời cười nhạo, đều do nàng ta!" Lưu Sinh chỉ vào ngọn lửa, hận không thể tự mình b.óp ch.ết hồ ly tinh thêm một lần nữa.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 722: Tặng lễ


Tống Anh nghe những lời này của Lưu Sinh, nàng chỉ cảm thấy buồn cười.

Dù rằng hồ ly tinh không nên giấu giếm thân phận, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bao năm qua, tất cả đều dựa vào một tay hồ ly tinh lo liệu cho gia đình.

Nàng ấy nợ Lưu Sinh, hẳn cũng đã trả hết nợ khi bị Lưu Sinh bỏ mê dược rồi.

Giờ đây, Lưu Sinh lại đích thân đến đây nhìn hồ ly tinh "chết", thậm chí còn không quên chửi rủa vài câu, đúng là một kẻ cặn bã.

"Ngươi không biết sao? Mấy con yêu quái này… Nhìn thì có vẻ đã chết, nhưng bọn chúng vẫn còn hồn phách đấy.

Ngươi chửi rủa nàng ấy như vậy, nhất định trong lòng nàng ấy rất oán hận ngươi, sau này có thể thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ngươi để hỏi cho rõ ràng đấy!" Tống Anh cười một cách bí hiểm.

Nụ cười này, thoáng có chút rùng rợn.

Lưu Sinh giật mình, sau đó ngồi bệt xuống đất, lùi lại mấy bước.

"Ngươi đừng sợ, nàng ấy si tình như vậy, chắc chắn sẽ không làm hại tính mạng của ngươi đâu, nhiều nhất chỉ là… ngày ngày theo dõi ngươi mà thôi, không sao đâu." Tống Anh cười nói.

Lưu Sinh nghe xong, ánh mắt hắn ta chằm chằm nhìn vào ngọn lửa.

Không biết nghĩ gì trong đầu, bỗng nhiên mắt trợn trắng lên rồi ngất xỉu.

Tống Anh bĩu môi, không ngờ Lưu Sinh lại yếu đuối đến thế, nàng chỉ mới nói có vài câu mà đã không chịu nổi rồi?

Có lẽ nàng không cần hù dọa hắn ta, chỉ với thái độ chột dạ này, sớm muộn gì cũng tự làm mình suy sụp mà thôi.

Tống Anh chỉ định mỉa mai hắn ta vài câu, không có ý định nào khác.

Chỉ vài ngày sau, Tống Anh đã nhận được lễ vật từ Hoắc Triệu Uyên.

Lễ vật lần này đến sớm hơn mọi khi.

Hơn nữa còn là từng thùng từng thùng, trông... khá kỳ lạ.

Đồ đạc được gửi đến vườn bách thú, Tống Anh mở nắp ra, suýt nữa thì nôn mửa.

Có… hai thùng máu lớn, bên trong còn có một cái muôi lớn, khuấy lên một chút còn thấy cả gan lợn, phổi lợn và nhiều thứ khác.

Tống Anh cảm thấy thái dương giật giật.

Nàng đặt hai thùng máu lớn trước mặt mọi người: "Có ai thích ăn thứ này không?"

Mọi người nhìn nhau.

"Chủ nhân, chúng ta đâu phải là dã thú, sao lại ăn đồ sống chứ!" Hắc Áp Áp nhìn thoáng qua thùng gỗ rồi quay đầu đi, tỏ vẻ chán ghét.

Lúc nó chưa hóa hình thì có ăn ít thịt thối, nhưng đó là vì không còn gì khác để ăn!

Giờ nàng ấy đã lớn rồi, ai lại ăn mấy thứ này nữa?

"Hơi buồn nôn, chủ nhân, chẳng lẽ nhà chúng ta xài hết bạc rồi? Không còn lương thực sao?" Đại Bạch cũng nói.

"Ta vẫn thấy cơm canh thường ngày ngon hơn, cái này… ngay cả lợn cũng không muốn ăn đâu nhỉ?" Hổ Doanh Doanh nhíu mày, gần như muốn bịt mũi lại.

Lợn rừng tinh mới tới, nghe thấy những lời này thì không vui: "Ngươi chê mấy thứ này thì cứ chê đi, sao lại kéo chúng ta vào?"

"Chỉ là thuận miệng nói thôi mà…" Hổ Doanh Doanh nhếch miệng cười.

"…"

Tóm lại, không ai thấy mấy thứ máu me này thuận mắt.

"Chủ nhân, mấy thứ này là Hoắc đại nhân tặng cho người sao?" Đại Hoàng khá quan tâm Tống Anh, "Có phải Hoắc đại nhân bị lừa đá vào đầu rồi không…"

"Hừ… ta đâu có đá ngài ấy…" Đại Bạch trừng mắt nhìn Đại Hoàng.

Tống Anh thở dài: "Nói ra thì dài lắm… Mấy thứ này cũng đã đưa tới rồi, dùng để nấu ăn thôi."

Thứ này cứ khuấy đều lên, không đông lại, cũng coi như Hoắc Triệu Uyên khá tốn công.

Đồ sống không ai ăn, nhưng khi nấu chín, mùi vị lại thơm ngon hơn nhiều.

Chỉ là trong đám yêu quái của nàng, chỉ có Ngưu Đại Lực và Hoàng đại thẩm nấu ăn khá ổn, còn bầy thỏ tinh đã cùng nhau học nấu ăn, nhưng có lẽ chưa từng nếm thử mấy thứ này bao giờ, vậy nên nàng phải tự tay làm.

Đến giờ vẫn phải tự tay nấu ăn cho nhiều thủ hạ như vậy, Tống Anh thở dài, làm chủ nhân cũng thật bình dị gần gũi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 723: Lại là yêu quái


Hoắc Triệu Uyên tặng rất nhiều đồ, nhưng may mắn thay, ở đây có không ít người làm công cho nàng.

Làm vài món từ tiết lợn, gan lợn, phổi lợn, toàn bộ những người làm việc trong thôn trang đều được thưởng thêm đồ ăn.

Những người làm công cho Tống Anh nhìn thấy những món này đều rất vui mừng.

Thời buổi này, chỉ cần dính chút mùi thịt đã không rẻ rồi, nhất là nhiều người như vậy, mỗi người một muỗng cũng tiêu tốn không ít.

Nhưng từ khi làm việc ở đây, mỗi ngày đều có ít nhất một món thịt, ngoài ra còn có thể nhìn thấy gà, vịt, cá, trứng.

Chủ nhân hào phóng như vậy thực sự rất khó tìm.

Hơn nữa, mỗi lần gặp họ, chủ nhân đều rất lịch sự, gần đây mọi người làm rất nhiều việc nhưng còn trở nên khỏe mạnh hơn.

Do đó, họ càng thật lòng muốn cống hiến cho thôn trang của Tống Anh.

Tống Anh tưởng rằng chuyện lần này đã kết thúc, không ngờ trong vòng một tháng, Hoắc Triệu Uyên cử người đến tặng đồ ba lần liên tiếp.

Nhiều đồ như vậy cũng không thể để những người làm công này ăn liên tục, dù sao thì cũng không nên ăn quá nhiều tiết lợn, nếu cứ tiếp tục thế này, Tống Anh thật sự sợ rằng sau này Hoắc Triệu Uyên sẽ bao trọn nội tạng của cả thành Dung.

Nàng sai người dùng toàn bộ số tiết lợn này làm thành một đống bánh tiết lợn rồi gửi trả lại cho Hoắc Triệu Uyên.

Thái độ này của nàng đã xem như rất lịch sự rồi.

Nếu không xem xét việc hắn có ý tốt, có lẽ nàng đã muốn đổ cả chậu tiết lợn lên giường của hắn, để hắn lúc nào cũng phải nhìn, phải ngửi, xem hắn có thấy ngán hay không!

Nhưng sau khi đồ được trả về, Hoắc Triệu Uyên nhìn mẻ bánh tiết lợn, khẽ gật đầu.

Có vẻ đám yêu quái không thích ăn thứ này.

Hay là thịt lợn không đủ ngon?

Nhưng thịt bò tương đối quý giá, sợ rằng không chuẩn bị được nhiều như vậy, thịt cừu mùi hơi gây, máu nai rất bổ nhưng cũng khó kiếm…

"Chủ nhân nhà ngươi thích ăn gì?" Hoắc Triệu Uyên vẫn quyết định hỏi thẳng.

Người đưa đồ đến trả là Đại Hoàng, việc chân chạy vặt này là hắn giành lấy, nghe vậy, hắn ngẩng đầu nói: "Nói chung là không thích mấy thứ này."

"Đúng rồi, chủ nhân của ta còn nói, nếu ngài còn gửi mấy thứ linh tinh này nữa thì lần sau nàng sẽ đổ hết lên đầu ngài." Hoàng Phi Phượng kiêu ngạo nói.

"Những lời này e rằng do chính ngươi bịa ra?" Hoắc Triệu Uyên nói.

Hắn mới vừa thả con hồ ly kia đi, sao Tống Anh có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy?

Hoàng Phi Phượng hừ một tiếng: "Tóm lại là… ngài không được ức h**p chủ nhân của ta."

"Ngươi đúng là trung thành, đi theo Tống Anh bao lâu rồi?" Hoắc Triệu Uyên thuận miệng hỏi.

"Từ nhỏ đến lớn, ta được chủ nhân đút cho từng muỗng cơm muôi nước, đương nhiên là tình cảm khác với những người khác.

Hoắc đại nhân à, tuy ngài là phu quân trên danh nghĩa của chủ nhân ta, nhưng ngài cũng không thể dựa vào thân phận mà ức h**p chủ nhân, ta không sợ ngài đâu!" Hoàng Phi Phượng mạnh mẽ nói.

Chính mắt hắn nhìn thấy khi chủ nhân nhà mình nhận được quà từ Hoắc Triệu Uyên đã thở dài một hơi!

Còn nói không phải bị ức h**p đi?

"Ngươi do nàng nuôi lớn?!" Hoắc Triệu Uyên đột nhiên mất bình tĩnh, "Vậy… ngươi cũng là…"

Rốt cuộc có bao nhiêu yêu quái?

Một hai con thì hắn có thể nhịn, nhưng nếu nhiều hơn thì rốt cuộc Tống Anh muốn làm gì? Muốn hai tộc đại chiến sao?

Hoàng Phi Phượng vẫn còn khá ngây thơ, biết mình lỡ lời nhưng cũng không sợ, thản nhiên nói: "Ngài nghe nhầm rồi, trước đây ta bị bệnh rồi ngất xỉu trước cửa nhà chủ nhân, nàng đã cứu sống ta bằng từng muỗng cơm muôi nước.

Sau đó, ta tôn nàng là phụ mẫu tái sinh, ngoài Lâm ca nhi và Đại Bạch, trong nhà chỉ có ta là thân cận nhất với chủ nhân, vậy nên… ngài…"

"Ngươi là yêu quái đúng không?" Hoắc Triệu Uyên nhìn hắn chằm chằm.

Hoàng Phi Phượng cảm thấy áp lực đè nặng trên vai mình.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 724: Rận nhiều không ngứa*


*Rận nhiều không ngứa: nói về sự chịu đựng hoặc chấp nhận một tình huống khó khăn mà không còn phản ứng mạnh mẽ nữa vì đã quá quen thuộc với những vấn đề đó.

Hắn cố gắng chống lại áp lực này, sau đó đỏ mặt nói: "Còn hung dữ nữa là ta mổ ngài đấy!"

Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.

"Người đâu…"

Hắn vừa mở miệng gọi, Hoàng Phi Phượng đã chạy ra ngoài, sau đó hóa thành một con gà trống lớn, bay vút lên cao trong nháy mắt rồi biến mất.

"…" Sắc mặt Hoắc Triệu Uyên cứng đờ, tựa như núi băng.

"Đại nhân, vừa rồi... là phượng hoàng sao?"

"Ngươi mù à? Đó là gà trống! Giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra phượng hoàng? Nói gì buồn cười thế!" Một người khác cười gượng, sau đó sắc mặt thay đổi: "Gà trống?! Đại nhân à, con gà trống đó… sao lại bay được?"

Hoắc Triệu Uyên cũng muốn biết, tại sao một con gà trống nhỏ bé lại có thể bay lượn như chim lớn.

"Vị khách vừa nãy đâu rồi?" Hộ vệ lại hỏi.

Hoắc Triệu Uyên không muốn trả lời.

Cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Tình hình hiện tại đã vượt quá phạm vi năng lực của hắn.

Theo lý mà nói… lúc này, hắn nên báo cáo tình hình khả nghi trong thành cho triều đình, nhưng vừa nghĩ đến Tống Anh, đầu hắn lại ong ong, còn báo cáo cái gì nữa.

Hoàng Phi Phượng đáp xuống nơi ở của Tống Anh trong vườn bách thú, thở hổn hển.

Hắn chột dạ nhìn Tống Anh: "Chủ nhân, ta đã làm sai một chuyện, Hoắc đại nhân… ngài ấy biết ta cũng là yêu quái rồi!"

"Biết thì biết thôi, rận nhiều không ngứa." Tống Anh không thèm ngẩng đầu lên.

Bây giờ yêu quái đã không còn là chuyện hiếm lạ, chắc là Hoắc Triệu Uyên có thể chịu đựng được.

Còn về việc… hắn có phái người đến thanh trừng hay không…

Đây cũng là điều đáng lo ngại, nhưng hiện nay, không gian của nàng cũng không nhỏ, nếu Hoắc Triệu Uyên thực sự làm chuyện này, nàng có thể đưa yêu quái vào trong không gian.

Tất nhiên, khi nàng phải chật vật lẩn trốn, nàng cũng sẽ có đủ năng lực khiến cho nơi này trở nên rối loạn.

Dù không giết người, nhưng luôn có cách làm cho triều đình hoảng sợ.

Nàng có rất nhiều yêu quái, đương nhiên cũng có thêm tự tin, dám nghĩ ra những ý tưởng táo bạo.

Hoắc Triệu Uyên còn chưa chọn cách phái người báo cáo cho triều đình, ở kinh thành đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Khi hai tỷ đệ Tống Tâm Hoa về đến kinh thành, bên phía kinh thành đã có tin đồn rằng Đại tiểu thư của Hầu phủ vẫn chưa chết.

Hầu phủ dĩ nhiên là thế thốt phủ nhận, nhưng không thể chịu nổi việc người nhà Tiết quốc công luôn cười nhạo về chuyện này, làm cho lần nào Tống Hầu gia trở về, mặt mũi cũng đen sì.

Trong cơn tức giận, Tống Hầu gia đã tuyên bố: Nếu có người nói nhi nữ nhà hắn vẫn chưa chết thì cứ việc tìm người đến đối chất!

Vẻ mặt của Tống Hầu gia rất kiên định làm giảm bớt hoài nghi của nhiều người.

Nhưng Tiết quốc công lại rất bình tĩnh.

Lúc này, không biết bao nhiêu gia đình trong kinh thành đang chờ xem kịch hay.

Theo lý mà nói, nhi nữ chưa chết là chuyện tốt, nhưng khi Tống đại tiểu thư qua đời, Tống gia đã làm rùm beng chuyện này lên.

Cả kinh thành đều biết, Tống đại tiểu thư là người giữ gìn tiết tháo, thậm chí còn truyền đến tai hoàng đế.

Nếu là giả chết thì đó chính là tội khi quân.

Khó khăn lắm mới đợi được hai tỷ đệ Tống Tâm Hoa trở về, nhưng không thấy H**ng S* trở về báo cáo.

"H**ng S* đâu rồi?" Mặt mày Tống Hầu gia u ám.

Hai tỷ đệ run rẩy trong lòng, Tống Tâm Hoa cố gắng nặn ra một nụ cười tươi: "Cha! Người còn nói nữa sao! H**ng S* đúng là vô dụng, chúng ta cùng đi đến thôn Hạnh Hoa, ai ngờ trong thôn có hổ! H**ng S* bị hổ tha đi rồi, thi thể không còn!"

"Nói bậy! Ta biết rất rõ bản lĩnh của H**ng S*, sao hắn có thể bị hổ bắt đi?" Tống Hầu gia tức giận.

"Thật mà, tất cả mọi người đều nhìn thấy, H**ng S* không may mắn, chúng ta ai cũng bình an, chỉ có mình hắn bị hổ ăn mất." Tống Tâm Hoa tỏ vẻ ấm ức, nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 725: Chốn bồng lai tiên cảnh ngoài đời


Tống Hầu gia chỉ cảm thấy thật hoang đường.

"Gọi những hộ vệ khác qua đây! Ta có chuyện muốn hỏi!" Hắn ta lập tức nói.

Tống Tâm Hoa rất điềm tĩnh, nhớ lại năm xưa nàng ấy tận mắt nhìn thấy cha định chém chết nữ nhi ruột mà vẫn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì hiện tại chuyện nhỏ nhặt này có là gì đối với nàng ấy?

Rất nhanh, vài hộ vệ có chút thâm niên đã đến.

Đám hộ vệ quỳ rạp trên mặt đất, rõ ràng đều mang vẻ mặt hối lỗi.

"Hầu gia thứ tội, bọn ta làm việc không thành… H**ng S*… hắn… hắn bị hổ cắn chết rồi…"

"Rầm" một tiếng, Tống Hầu gia đập bàn.

Tâm phúc bên cạnh hắn ta, trung thành suốt mấy chục năm, vậy mà lại bị hổ cắn chết ư? Thật nực cười?!

"Việc ta giao cho các ngươi thế nào rồi?" Tống Hầu gia lại hỏi.

Tống Tâm Hoa nghe thấy vậy thì lập tức quay đầu đi ra cửa, còn Tống Đường Hành, mặc dù vẫn còn mơ màng nhưng cũng biết lúc này đi theo Ngũ tỷ chắc chắn không sai, vậy nên vội vàng chạy theo.

Hai tiểu chủ tử không có mặt, những hộ vệ này mới dám mở miệng: "Bẩm Hầu gia, bọn ta… không hoàn thành được, khi đến thôn đó, bọn ta… không được dân làng chào đón, chỉ có thể ở ngoài thôn, trong thôn phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, có thôn dân tuần tra, cũng không tiện gióng trống khua chiêng, mà bên cạnh Đại tiểu thư luôn có người, hơn nữa bọn họ đều biết võ công, chúng ta… không có cách nào."

Bọn họ không dám nói thật.

Trên đường đã bàn bạc kỹ lưỡng.

Không thể nói với Hầu gia rằng, khi đến thôn Hạnh Hoa, bọn họ lại bị người ta đưa vào núi một cách bí ẩn, chỉ trong nháy mắt đã mấy ngày trôi qua.

Nếu nói như vậy, Hầu gia sẽ cho rằng bọn họ đang nói dối, nhất định sau này sẽ không bao giờ trọng dụng bọn họ nữa.

"Dường như những người đó đã có chuẩn bị từ trước, bảo vệ Đại tiểu thư rất nghiêm ngặt, hoàn toàn không để nàng tiếp xúc với người ngoài như bọn ta, bọn ta thực sự không có cơ hội ra tay, hơn nữa trong núi còn có hổ dữ quấy nhiễu, bọn ta tốn rất nhiều công sức để bắt hổ…" Đám hộ vệ lại nói.

"Chủ yếu là Tống Lão Căn, ông ta cậy mình nhiều tuổi mà lên mặt, bọn ta vừa tế tổ xong, chưa ở được hai ngày, ông ta đã đuổi bọn ta đi, nếu bọn ta không đi, ông ta sẽ động thủ, bọn ta sợ làm ô uế danh tiếng của Hầu gia, lại không có Hoàng hộ vệ làm chủ, cho nên đành phải trở về trước…"

"…"

Nghe xong, Tống Hầu gia đã hoàn toàn hiểu rõ.

Nói trắng ra là chẳng làm được chuyện gì, thực sự chỉ đi tế tổ mà thôi!

"Một đám vô dụng!" Tống Hầu gia nổi giận.

Nếu là bình thường thì không sao, nhưng hiện giờ có không ít người đang chú ý, nếu hắn ta ra tay chậm, Tống Anh bị người khác bắt về thì phải làm sao?!

Nhưng hiện tại, đám người này quá vô dụng, e rằng phải tìm thêm một vài thủ hạ đắc lực để làm việc.

"Ra ngoài chịu phạt!" Tống Hầu gia phiền muộn nói.

Những hộ vệ này đều thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng bao lâu sau, Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành lại bị gọi vào.

"Lần này đến thành Dung, các ngươi có gặp Đại tỷ của mình không?" Tống Hầu gia ngoài cười nhưng trong không cười, nói.

Tống Đường Hành run sợ trong lòng, còn Tống Tâm Hoa thì cười tươi như hoa: "Cha, bọn ta gặp rồi, hiện giờ tộc tỷ sống khá tốt, cũng đã lập gia đình, phu quân họ Hoắc, đúng rồi, nàng ấy còn nhận nuôi một đứa con trai, đứa trẻ đó trông rất đáng yêu."

"Nàng ta sống tốt nhỉ." Tống Hầu gia nghe xong, trong lòng càng thêm không vui.

Hắn ta vì đứa nghiệt chủng đó mà đau đầu kiện cáo, còn nàng thì sao, thật sự coi cái thôn đó như chốn bồng lai tiên cảnh ngoài đời sao?

Nếu nàng biết hắn ta phái H**ng S* đến đó làm gì thì nên tự cắt cổ mình!

Tống Đường Hành muốn nói lại thôi, Tống Tâm Hoa trừng mắt nhìn khiến hắn im lặng.

"Cha, người quản tộc tỷ làm gì? Bây giờ nàng ấy đã là người của nhà khác rồi, người tốt với nàng ấy, ta sẽ ghen tị đó!" Tống Tâm Hoa làm nũng, "Bây giờ tộc tỷ không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, người cứ quên nhi nữ này đi! Ta không thích nàng ấy, người đừng nhắc đến có được không?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 726: Ơn cứu mạng


Tống Hầu gia nhìn nhi nữ trước mặt, trong lòng dịu đi vài phần: "Hiện nay trong kinh thành có mấy nhà hay nói bậy bạ, khi các ngươi ra ngoài, nếu có ai hỏi đến Tống Anh thì không được nói nàng còn sống, hiểu không?"

"Ta biết rồi cha, năm đó lão Vương gia qua đời, nếu Đại tỷ còn sống thì nàng cũng không được đính hôn với người khác, cha vì lo lắng cho nàng nên mới bí mật đưa nàng về nông thôn, nay Đại tỷ phu thê ân ái, nhi tử hiểu chuyện, tỷ ấy nhất định muốn cảm tạ cha!" Tống Tâm Hoa cười tươi rói, nói.

Tống Đường Hành đột nhiên cảm thấy vị tỷ tỷ này của hắn cũng có chút vô liêm sỉ.

Rõ ràng biết cha không ưa Tống Anh mà lại còn nói ra những lời dối trá như thế.

Trước đây, hắn nghĩ Ngũ tỷ là người ngây thơ nhất trong nhà, hôm nay xem ra, Ngũ tỷ che đậy rất kín, nếu hắn không đi đến thành Dung cùng Ngũ tỷ thì e rằng hắn đã tin vào những lời dối trá của nàng ấy rồi!

Lúc này, Tống Hầu gia hài lòng gật đầu.

Trước kia hắn ta còn tưởng rằng nhi nữ này biết rõ những chuyện mình cần làm, bây giờ xem ra, hắn ta đã đánh giá cao nàng ấy rồi.

Sau khi dạy dỗ vài câu, Tống Hầu gia phất tay cho bọn họ lui ra.

Cũng không hỏi thêm về tình hình hiện tại của họ hàng ở thôn Hạnh Hoa.

Hắn ta cảm thấy, người ở nông thôn cũng chỉ có cày cấy vất vả kiếm ăn mà thôi, không có gì đặc biệt.

Hiện giờ, Tống hầu gia đang chuẩn bị phái đợt người thứ hai đến thành Dung, nhưng lúc này, Tiết quốc công đã phái một thương đội đến thôn Hạnh Hoa, tiện thể mời Tống Anh đến kinh thành làm khách, lý do là vì...

Có ơn cứu mạng với Tiết nhị công tử.

Nhà Tiết quốc công vốn có ý định làm bẽ mặt Hầu phủ, để Tống Anh vui lòng đi theo, tất nhiên là bọn họ tỏ ra vô cùng lễ độ.

Chỉ tiếc rằng, Tống Anh không có ở trong thôn.

Bên kia, Hoắc Triệu Uyên nghe nói có người từ kinh thành đến thì lập tức lo lắng vạn phần.

Nếu là trước đây, hắn sẽ lo Tống Anh bị người ta bắt nạt, nhưng bây giờ thì...

Hắn lại lo Tống Anh nhất thời không vui rồi để lộ ra diện mạo thật, sau đó nuốt sống những kẻ đó.

Vì vậy, những người này vừa xuất hiện ở thôn Hạnh Hoa, Hoắc Triệu Uyên đã phái một đội hộ vệ chạy tới, mời tất cả về phủ.

Thương đội kinh ngạc tiến vào Hoắc phủ ở huyện Lễ.

"Xin hỏi Vương gia mời chúng ta qua đây là có ý gì?" Bọn họ chỉ là đi ngang qua thôi mà?

Hoắc Triệu Uyên căn bản không đích thân qua đây, phái Hoắc Tứ Tượng ra, thương đội chờ đợi hai đêm, Hoắc Tứ Tượng mới xuất hiện, nhìn quản sự đứng đầu thương đội, hắn nở một nụ cười khá đáng sợ.

"Vương gia nhà ta nghe nói các ngươi là người của Tiết quốc công?" Hoắc Tứ Tượng cau mày đầy khí thế.

Quản sự giật mình, lau mồ hôi: "Chủ nhân nhà ta chỉ là có chút quan hệ với Tiết quốc công mà thôi."

"Không sao, Vương gia nhà ta đã ngưỡng mộ danh tiếng của Tiết quốc công từ lâu, nếu là người của Tiết quốc công thì chính là khách quý, khách quý đến đây, Vương gia nhà ta đương nhiên phải tận tình hiếu khách, vì vậy trong những ngày này, các vị cần mua gì có thể bảo người của bọn ta giúp một tay…"

"…" Vương quản sự của thương đội cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Phải rồi, các ngươi đi qua thành Dung của bọn ta, chắc là muốn làm ăn lớn phải không? Không biết các ngươi có để ý đến những đặc sản của thành Dung chúng ta không?" Hoắc Tứ Tượng lại cười tươi, hỏi.

Vương quản sự nuốt nước miếng.

Hắn ta có thể nói, thực ra hắn ta không đến thành Dung để mua hàng mà chỉ tiện đường đi qua thành Dung để đưa Tống đại tiểu thư trở về... Liệu Hoắc đại nhân có tin không?

Nhưng nếu đã đến đây thì không thể nói là không mua gì, hắn ta đành phải cắn răng nói: "Nghe nói… nghe nói sản vật rừng núi và lá trà của nơi này rất tốt, vì vậy…"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 727: Tiếp đón chu đáo


Vương quản sự lau mồ hôi, rất ngượng ngùng, nếu là người thông minh một chút, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn, tự nhiên sẽ hiểu được suy nghĩ của hắn.

Nhưng khổ nỗi, Hoắc Tứ Tượng là người dù có hiểu cũng giả vờ không hiểu.

Lúc này, hắn nghe Vương quản sự nói vậy thì lập tức cười cười: "Nói không sai, thành Dung của ta toàn đồ tốt thôi! Không chỉ sản vật rừng núi và trà ngon, những thứ khác cũng không thua kém gì kinh thành! Ta thấy thương đội của Vương quản sự khá lớn, phía sau còn có chỗ dựa vững chắc như vậy, chắc chắn lần này mua không ít hàng nhỉ? Người đến là khách quý, các ngươi giúp bách tính ở đây có miếng ăn, vậy nên chúng ta cũng không thể bạc đãi các ngươi…"

"Thế này đi, ta sẽ phái thêm vài người tới giúp các ngươi, chuyên đưa mọi người đi trải nghiệm phong tục địa phương! À đúng rồi, ở chỗ của ta còn có một thứ bán rất chạy, không ít thương đội đến mua, vị chủ nhân đó cũng có chút quan hệ với đại nhân nhà ta, hay là thế này đi, để đại nhân nhà ta nói với vị chủ nhân đó một tiếng, bảo nàng chuẩn bị cho ngươi ít hàng nhé?"

Nói xong, Hoắc Tứ Tượng vỗ vai Vương quản sự.

Vương quản sự sững sờ.

Ý gì đây!?

Ép hắn mua đồ à?!

"Như vậy không được đâu… Đại nhân, lần này ta đến…"

"Có gì mà không được? Đều là bằng hữu cả!" Hoắc Tứ Tượng nói xong thì hào phóng cười: "Nếu ngươi từ chối sự giúp đỡ của bọn ta thì chính là không nể mặt đại nhân nhà ta rồi!"

Nói xong, mặt Vương quản sự tái nhợt vì sợ hãi.

Hắn ta là người ngao du bốn phương tám hướng quanh năm, trong lòng biết rõ ở đâu cũng có những người không thể chọc vào, ở thành Dung này, những tên cường hào ác bá khác đều có thể giải quyết êm đẹp, duy chỉ có Hoắc vương gia là không thể đắc tội được!

Bây giờ người nhà Hoắc vương gia mở miệng yêu cầu hắn ta mua đồ, hắn ta có thể làm gì khác? Chỉ có thể đồng ý mua!

Nhắm mắt gật đầu, không chỉ vậy, hắn ta còn phải cảm ơn rối rít.

"Không dám phiền đến đại nhân, lần này bọn ta đến đây còn có việc khác…" Vương quản sự rất khó xử.

"Không được, dù trị an ở đây rất tốt, nhưng các ngươi là miếng mồi ngon, lỡ bị kẻ xấu nhắm đến thì sao? Hơn nữa, các ngươi có thể có việc gì chứ? Chẳng qua là mua đồ giá thấp rồi bán lại giá cao thôi!"

"Không phải… Chuyện là… Quốc công gia bảo bọn ta tiện đường đưa một người về…" Vương quản sự vội vàng nói.

"Đưa một người về?" Hoắc Tứ Tượng nheo mắt, "Nhà các ngươi còn nhận làm cả việc này à?"

"Không phải!" Vương quản sự giật mình, "Đó là ân nhân cứu mạng của Nhị công tử nhà ta, Quốc công gia nói, dù thế nào cũng phải đưa người về để đền ơn!"

"Hóa ra là chút chuyện nhỏ này." Hoắc Tứ Tượng nhếch miệng, "Ân nhân của Quốc công gia cũng chính là ân nhân của Hoắc Vương gia nhà ta, cần gì phải đi đến kinh thành xa xôi? Thế này đi, để ta sai người đón người này vào phủ đệ của Vương gia, ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa còn cho thêm tiền bạc, nếu là nam nhân thì tặng hắn vài thê thiếp xinh đẹp, nếu là nữ nhân thì tặng ngàn lượng vàng! Vương gia nhà ta từ trước đến nay đều rất hào phóng! Ta dám cam đoan, người này ở lại Hoắc phủ chắc chắn còn thoải mái hơn ở Quốc công phủ!"

"Thế nào, các ngươi còn đỡ phải đưa người đi xa, có phải rất chu đáo không?" Hoắc Tứ Tượng cười tươi.

Đại nhân đã căn dặn, việc này phải làm cho gọn gàng, có thể nói chuyện thì không được động thủ, càng không được để người ta hoài nghi mối quan hệ giữa Tống Anh và đại nhân.

Hắn thầm nghĩ, đáng ra cái miệng của mình nên đi buôn, biết đâu lại trở thành hào phú.

Nghe hắn nói như vậy, Vương quản sự toát mồ hôi hột.

Hắn ta đâu thể nói cô nương này là hài tử của Tống Hầu gia, vậy nên phải đưa về để làm Hầu gia khó xử đúng không?!

Càng không thể nói, người đó ở phủ đệ của Vương gia không bằng ở Quốc công phủ!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 728: Chở hàng


Vương quản sự cười không nổi, khóc cũng không xong, cả người như muốn sụp đổ.

Nhưng điều tệ hại hơn vẫn còn ở phía sau.

Thuộc hạ của Hoắc Vương gia không biết bị cái gì, thật sự là không rời bọn họ nửa bước, lúc thì dẫn người của bọn họ đi dạo vườn trà, lúc thì dẫn đến xưởng sản xuất sản vật rừng núi, vài ngày sau thì đi đến Vạn Linh Trai, một cửa hàng nhỏ bé không biết bán cái gì, có cái gì đáng để dạo chơi đâu?!

Hoắc Tứ Tượng đã đặt trước nhiều xà phòng.

Lúc này, hắn đích thân dẫn người đến lấy hàng.

"Thứ này rẻ lắm, hiện nay ở thành Dung, gần như nhà nào cũng có, ta đã đặt trước cho ngươi một vạn bánh xà phòng, nếu không phải nhà bọn họ có xưởng làm xà phòng rất lớn thì giờ cũng không kịp làm ra nhiều hàng như vậy đâu!" Hoắc Tứ Tượng nhìn đống xà phòng, "Chất hết lên xe! Chưởng quỹ, nếu còn nhiều hàng thì cứ bán hết cho họ, chúng ta không thiếu tiền."

"…" Vương quản sự đã không còn giữ được nụ cười trên mặt.

Hắn ta thiếu tiền!

Thứ này bán lẻ là hai mươi văn một bánh, Hoắc Tứ Tượng đã đàm phán giá sỉ là mười tám văn, hắn ta cứ cảm thấy mình bị thiệt, mua số lượng lớn như vậy, mười lăm mười sáu văn mới hợp lý chứ?

Nhưng hắn ta cũng không dám hỏi.

May là thứ này khá rẻ, một vạn bánh xà phòng cũng chỉ tốn mất một trăm tám mươi lượng.

Nhưng vấn đề là, thứ này chiếm rất nhiều chỗ.

Chở nhiều xà phòng thế này, hắn ta còn để gì khác được nữa?!

Lúc này, Vận Linh đã nhận ra ý định của Hoắc Tứ Tượng, mặt dày nói: "Tới chỗ bọn ta đặt xà phòng, hiện nay rất nhiều người đều đặt từ hai vạn bánh trở lên, nếu không nể mặt Hoắc đại nhân, một vạn... chúng ta cũng không bán đâu."

Mí mắt Vương quản sự giật giật: "Một vạn cũng không bán!?"

Chưởng quỹ dám chắc mua nhiều xà phòng thế này, hắn ta có thể bán hết được không?!

"Vương quản sự à, chưởng quỹ không nói dối đâu, ta thấy ngươi là lần đầu tiên mua, sợ ngươi không yên tâm nên mới đặt ít hơn." Thật ra Hoắc Tứ Tượng cũng không biết nhiều về việc kinh doanh xà phòng, phát hiện mình mua ít quá thì lập tức đổi giọng.

"Vạn Linh Trai bọn ta làm ăn với bách tính bình dân, các thương đội lui tới đều tương đối bình thường, làm ăn nhỏ, chủ yếu dựa vào số lượng bán ra nhiều, xung quanh khu vực thành Dung có các thương đội cố định đến lấy hàng hàng tháng, mỗi lần lấy năm vạn bánh, trừ mấy người bán hàng rong mỗi lần chỉ lấy vài trăm bánh." Vận Linh điềm tĩnh nói.

Những lời hắn nói không phải giả.

Những thương đội lớn như đám người trước mặt, lợi nhuận cao, rủi ro cũng lớn.

Thương đội buôn bán xà phòng thì khác, lấy hàng từ chỗ bọn họ, kiếm được chút tiền công chạy vặt, không nhiều lắm, nhưng với dân chúng bình thường thì đã rất hài lòng rồi.

Chủ nhân cho rằng những thương đội này kiếm được không nhiều tiền, vậy nên bọn họ không chạy xa để lấy hàng, chỉ bán cho mấy thành lân cận, vậy nên mới nghĩ đến chuyện khi yêu quái nhiều lên sẽ mở cửa hàng ở khắp nơi, như vậy sẽ kiếm được nhiều hơn.

"Kinh thành xa nơi này…" Vương quản sự rất nhức đầu.

Nếu gần thì chở đống hàng này không thành vấn đề.

Nhưng xa như thế, lúc về mất thời gian chưa nói, hơn nữa còn tốn cả sức người sức của, chiếm nhiều chỗ trên xe, hắn ta không thể mua thêm những thứ khác thì phải làm sao?!

"Cũng đúng, các ngươi đông người, chở hàng đến kinh thành thì xa thật…" Hoắc Tứ Tượng thở dài.

Mắt Vương quản sự sáng lên.

"Nhưng mà… mua cũng đã mua rồi, cũng nên để người ở kinh thành nhìn thấy bách tình bình dân bên này dùng gì hằng ngày! Một vạn bánh cũng không nhiều, đối với Vương quản sự mà nói thì chỉ là việc nhỏ như hạt mè, không thành vấn đề chứ?" Hoắc Tứ Tượng nhìn hắn.

"Không… không thành vấn đề…" Vương quản sự rất muốn hỏi, rốt cuộc hắn ta đã đắc tội gì với Hoắc đại nhân.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 729: Đủ tiếng tăm


Hoắc Tứ Tượng đã thỏa thuận xong xuôi khiến Vương quản sự không còn lời nào để nói.

Vốn dĩ Vương quản sự còn định hoàn thành nhiệm vụ mà Tiết quốc công giao cho, nhưng chỉ ở đây vài ngày, hắn ta đã mua đủ thứ lỉnh kỉnh.

Xà phòng thì rẻ, nhưng các loại sản vật rừng núi và trà đều tốn không ít tiền của hắn ta, nếu ở lại lâu hơn, hắn ta lo sợ Hoắc đại nhân nghĩ rằng hắn ta muốn mua thêm nhiều thứ nữa, đến lúc đó sẽ bắt hắn ta dọn cả thành đi, vậy nên vào sáng sớm ngày thứ bảy, hắn ta lập tức cáo từ Hoắc Tứ Tượng.

Gần như là chạy trốn trong cảnh khốn đốn.

Tiễn người ra khỏi thành, Hoắc Tứ Tượng cười khinh bỉ.

Còn muốn mang Hoắc phu nhân đi ư? To gan nhỉ!

Khi Tống Anh biết có người đến thôn Hạnh Hoa tìm nàng, thương đội đó đã biến mất từ lâu.

Đến tháng năm, dự án vườn bách thú của Tống Anh cũng đã hoàn thành, việc còn lại là đưa các con vật vào.

Trong thời gian này, Tống Anh cũng đã thu nạp thêm không ít động vật.

Thành Dung là một khu vực rộng lớn, ở đây cũng có nhiều người buôn bán dã thú, những động vật như hồ ly, hươu sống và hoẵng thì căn bản không thiếu, ngoài ra còn có những loài vật hiếm lạ như khỉ tuyết, nàng đã mua được ba con.

Trước đó, Hắc Xà đã nhờ Ưng Đại Sơn truyền tin, Ưng Đại Sơn đã bay về từ lâu.

Hiện giờ đã trải qua hơn hai tháng, cuối cùng cũng có yêu quái tìm đến.

Nhưng khung cảnh này đã làm Tống Anh sợ ngây người.

Kim Nguyên và Kim Bồng, hai yêu quái này không đi vào thành một mình mà dẫn theo cả một đoàn xe.

Trong đoàn xe đều là động vật, được vận chuyển đến vườn bách thú của Tống Anh dưới mí mắt của rất nhiều dân chúng, nàng đếm sơ sơ thì số lượng động vật lên đến cả trăm con!

Khỉ tuyết mà Tống Anh mua ở thành Dung chẳng tính là gì, khỉ mà Kim Nguyên mang đến có mấy loại, có loại màu vàng, có loại màu xám tuyết, những con khỉ nhỏ này trông rất đáng yêu, ngoài ra còn có hai con khỉ lớn.

Ngoài ra, Tống Anh còn nhìn thấy hai con ngựa vằn, ở đây gọi là ngựa sọc trắng, vô cùng quý hiếm, chắc chắn là người ở thành Dung chưa từng nhìn thấy.

Chưa nói đến sư tử, đại bàng vàng, voi, chuột đuôi đỏ và nhiều loài động vật khác...

"Số bạc ta đưa cho các ngươi đủ để mua nhiều động vật nhỏ thế này sao?" Tống Anh ngạc nhiên, sợ hai người này tự móc tiền túi ra.

Kim Nguyên nhìn thấy Tống Anh thì hai mắt sáng lên, chẳng khác gì con mèo, ngoan ngoãn nói: "Chủ nhân yên tâm, bạc ngài đưa cho vẫn còn dư."

"Chỗ bọn ta sinh sống có ít người, không mua được nhiều động vật nhỏ, vậy nên bọn ta tự tìm thêm." Kim Nguyên nói thêm.

Tống Anh vô cùng hài lòng.

"Các ngươi vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác để sau hẵng bàn." Tống Anh nói.

Có nhiều động vật như vậy, nàng không cần lo vườn bách thú không đủ tiếng tăm.

Vốn dĩ lão hổ tinh của nàng đã đủ thu hút người khác rồi, giờ có thêm những loài động vật quý hiếm này, chắc chắn sẽ gây được tiếng vang lớn!

Đám người Kim Nguyên cũng rất phấn khởi.

Bọn họ đương nhiên tin lời Hắc Xà đại ca nói, vậy nên mới chịu khó lặn lội đến đây, tuy nhiên, bọn họ cũng lo lắng không được trọng dụng, do đó trong lòng không tránh khỏi bồn chồn, nhưng khi gặp Tống Anh, cảm giác đó đã biến mất hoàn toàn.

Không hiểu sao, bọn họ tự nhiên cảm thấy có thể dựa vào nàng.

Bọn họ là yêu quái đã thành tinh nhiều năm, nhưng bản lĩnh không đáng kể.

Chỉ là bản năng của dã thú mà thôi, nếu như gặp phải người lợi hại, không chừng còn bị con người gi.ết ch.ết, vậy nên trong những năm qua, bọn họ không dám xuất hiện ở những nơi quá náo nhiệt, nếu không phải Hắc Xà đại ca nói trong thư rằng không đến thì nhất định sẽ hối hận, có lẽ lúc này, bọn họ vẫn còn đang co đầu rụt cổ, không dám ra ngoài.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 730: Đều là đồng loại


Lúc này, đám người Kim Nguyên cảm giác giống như tìm được quê hương, vừa đến vườn bách thú đã thấy khắp nơi đều khác biệt, mỗi một hơi thở đều trong lành đến tột cùng, tựa như khai thông tất cả các huyệt vị trên cơ thể.

"Sớm biết nơi này thoải mái thế này, chúng ta đã đi theo Hắc Xà đại ca rồi! Cần gì phải ở cái chỗ khỉ ho cò gáy kia!" Kim Nguyên không khỏi cảm thán.

Kim Bồng mỉm cười, biểu thị sự tán thành.

Dù sao thì Kim Nguyên cũng là một con báo gấm, tuy hình thể của nó nhỏ như mèo nhưng sức tấn công không hề tầm thường, còn Kim Bồng thì khác, nó chỉ là loài ăn cỏ, bất kỳ dã thú ăn thịt nào cũng sẽ nhắm vào nó.

Lúc này, hai yêu quái đang ở trong viện yêu quái do Tống Anh xây dựng, có đủ chỗ nghỉ ngơi cho tất cả yêu quái.

Viện không lớn lắm, mỗi người một gian phòng, ngoài ra còn có thêm một nhà ăn lớn.

Hai người có quan hệ tốt, nghỉ ngơi một đêm để dưỡng sức.

Sáng sớm hôm sau, nhìn thấy cảnh vật xung quanh mới nhớ ra mình đã đến nơi khác rồi.

Từ nay về sau phải làm yêu quái thật cẩn thận, ở thành Dung kiếm sống cho tốt.

Nghe nói kiếm tiền của loài người không dễ dàng, nếu không cố gắng thì e là không nuôi nổi bản thân.

Vừa quyết tâm xong đã có người gọi bọn họ đi ăn.

Dưới sự dẫn đường của tiểu thỏ tinh, bọn họ đi đến nhà ăn lớn của yêu quái.

Hai yêu quái vô cùng ngạc nhiên.

Đây đều là… đồng loại?

Không thể nào? Tuy Hắc Xà đại ca đã nói ở đây có nhiều đồng loại, nhưng bọn họ nghĩ cùng lắm cũng chỉ có bảy tám người, bởi vì hóa hình đâu có dễ thế!

"Các ngươi mau qua đây!" Hắc Xà vẫy tay.

"Đại ca!"

"Đại ca!" Hai người đồng thanh hô lên, kích động chạy đến.

"Chủ nhân nói các ngươi đã tới rồi, vậy nên đặc biệt kêu mọi người qua đây gặp mặt làm quen, sau này cùng nhau làm việc cho chủ nhân!" Hắc Xà vui vẻ nói.

"Đại ca, ngươi nói mọi người… đều giống như chúng ta?" Kim Nguyên lo lắng hỏi.

Hắc Xà cười: "Đúng vậy."

"Đây là hai tiểu tử mà ta từng nhắc đến trước đây, Hắc Nha và Vận Linh, bọn họ đã hóa hình từ lâu rồi, bản lĩnh hiện giờ không tệ, ta sẽ lần lượt giới thiệu từng yêu quái khác cho các ngươi." Nói xong, Hắc Xà dẫn Kim Nguyên và Kim Bồng đến chỗ từng người.

"Đây là Hổ Doanh Doanh và Hổ Cuồng, bản thể của hai người họ là hổ, rất giỏi chiến đấu, thường ngày chủ yếu phụ trách bảo vệ chủ nhân, đây là Hoàng Phi Phượng và Bạch Nguyệt, bản thể của bọn họ là gà trống và lừa trắng, là những người đi theo chủ nhân sớm nhất sau nhân sâm tinh, đây là trai tinh, tên là Hải Ngọc, khác với chúng ta, nàng ấy là sinh vật dưới nước, am hiểu sản xuất ngọc trai, vị này là Hoàng Diện, bản thể là chồn... Đây là Cảnh Tước..."

Từ chim công đến Đại Bạch, còn có sói con, thỏ tinh, xà tinh, hươu tinh, v.

v…

Hắc Xà càng lúc càng hưng phấn.

Vài năm trước, yêu quái như bọn họ được bao nhiêu người chứ?

Nhìn bây giờ đi!

"Vẫn còn một vài yêu quái đang giúp chủ nhân trông coi thôn trang và xưởng làm xà phòng nên hôm nay không đến được, lần sau có dịp sẽ giới thiệu cho các ngươi."

Kim Nguyên và Kim Bồng đều sững sờ.

"Đại ca, trước kia chúng ta đâu có dễ hóa hình như vậy? Sao ở thành Dung lại có nhiều yêu quái đến thế? Chẳng lẽ phong thủy ở nơi này cực kỳ tốt!?" Kim Nguyên không thể tin được, lập tức hỏi.

"Đúng vậy, nhưng... tất cả là nhờ chủ nhân! Chủ nhân là vua của chúng ta, có nàng ở đây, mọi người mới liên tiếp hóa hình được!" Hắc Xà nói thêm.

Không chỉ hóa hình mà bản lĩnh cũng càng ngày càng lớn hơn.

Về chuyện này, đám người Kim Nguyên ở lại thành Dung lâu thì sẽ hiểu.

Những yêu quái khác không hiểu về chuyện tu luyện lắm, không như hắn, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, trước đây, hắn chỉ là một con rắn lớn bình thường mà thôi, cùng lắm là có nọc độc lợi hại, nhưng bây giờ, nếu hắn chạy nhanh hơn, chân hắn giống như mọc thêm cánh, thỉnh thoảng còn có thể bay lên trong chốc lát!

Quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Tất nhiên, cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi, giống như bị thứ gì đó áp chế, nhưng dù vậy thì hắn cũng đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back