Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 701: Tìm về


Tống Đường Hành nghe xong chỉ cảm thấy hơi hoang đường: "Ở kinh thành, nàng là người đã chết rồi, sao có thể trở về được?"

"Người chết thì không thể trở về sao? Lẽ nào ngươi đã quên, hiện giờ nàng là con cháu của một chi ở thôn Hạnh Hoa, không phải người của hầu phủ chúng ta sao? Ta chỉ xem như là… kết một thiện duyên thôi!" Tống Tâm Hoa nhìn con châu chấu trong tay một chút.

Nàng ấy không muốn đối nghịch với Tống Anh.

Trước kia, nàng ấy đã từng nhắm vào Tống Anh, nhưng lúc đó nàng ấy vẫn còn ngây thơ, bây giờ thì nàng ấy biết, nàng ấy và Tống Anh không phải là hai phe đối lập.

Hơn nữa, chi của Tống Lão Căn quả thực có vài đứa trẻ tốt.

Lúc ở trên núi, nàng ấy đã thử thăm dò, chuyện học hành của bọn chúng không tệ, người nào cũng đủ chăm chỉ.

Nếu tiếp tục bồi dưỡng bọn chúng, tương lai nhất định sẽ có vài người có tiền đồ.

Tuy Hầu phủ của nàng ấy cao quý, nhưng phụ thân của nàng ấy từng nói, trên đời này không có tước vị nào vĩnh viễn không thay đổi!

Có lẽ một ngày nào đó, con cháu của Tống Lão Căn cũng có khả năng sẽ leo lên vị trí cao.

Nàng ấy chỉ mới mười lăm tuổi, tương lai còn rất dài, không nhất thiết phải vì thành kiến của phụ mẫu mà đi đắc tội với một người không nên đắc tội.

Còn về Tống Đường Hành...

Cũng giống như vậy.

Đây là thân đệ đệ của nàng ấy, bây giờ nhắc nhở một tiếng, nếu sau này Đại ca gặp phải chuyện gì bất trắc thì người thừa kế sẽ là hắn, lúc đó cũng sẽ có chút tình nghĩa để nhớ tới chăng?

Tống Đường Hành có vẻ hơi nhụt chí.

"Nàng đã biết ta muốn giết nàng rồi, tỷ có thể kết thiện duyên, còn ta thì không thể." Tống Đường Hành nói.

"Ta thấy tỷ tỷ là người rộng lượng, chỉ cần chúng ta không chủ động đến gây rắc rối, nàng cũng không có lý do gì để tính toán với chúng ta." Tống Tâm Hoa lại nói.

Tống Đường Hành yếu ớt thở dài.

Trên đường trở về, hai người đi rất chậm.

Dù sao cũng hiếm khi ra ngoài, bọn họ cũng không muốn trở về quá sớm.

Nhưng chính vì như vậy, bảy tám ngày sau, những người trước đó biến mất ở thôn Hạnh Hoa, lúc này lại đuổi kịp được đoàn người của Tống Tâm Hoa.

Hai người họ đếm lại số người, ngoài H**ng S* ra thì không còn thiếu ai khác.

Chỉ là những người này nhìn qua vô cùng chật vật, y phục trên người đều rách rưới, còn vương mùi bùn đất cỏ dại trong rừng.

"Rốt cuộc các ngươi đã đi đâu?" Tống Đường Hành thật sự bị sốc, hắn còn tưởng rằng những người này đã chết hết rồi!

"Bẩm Tứ công tử, ngày đó ta tuân lệnh Hoàng hộ vệ đi thăm dò Hoắc gia, ai ngờ bị lừa đá cho ngất xỉu, khi tỉnh lại thì đã ở trong rừng, trong rừng cũng không có người nào khác, ta cứ mãi tìm đường ra nhưng không thể tìm thấy…"

"Ta cũng vậy, đang chuẩn bị động thủ với Tống Anh… ai ngờ lại cảm thấy đau nhói rồi ngất xỉu…"

"Ta cũng ở trong rừng…"

"……"

Hỏi ra mới biết, tất cả mọi người, những ngày qua đều sống lay lắt ở trong núi sâu?!

Chưa nói đến việc Tống Đường Hành bị sốc, ngay cả Tống Tâm Hoa cũng ngạc nhiên mở to mắt, thật sự không thể tin nổi.

"Vậy sao các ngươi lại trở về cùng một lúc?" Tống Tâm Hoa vội vàng hỏi.

"Chuyện này…" Mọi người nhìn xung quanh một chút, "Bọn ta cũng không biết, chỉ là cứ đi tới đi lui rồi lại ngất xỉu, khi tỉnh lại, mấy người bọn ta đã ở cổng thôn, sau đó thôn dân tốt bụng cho bọn ta ít đồ ăn, bảo bọn ta rằng mọi người đã trở về, vì vậy bọn ta đuổi theo ngay lập tức…"

"…" Tống Tâm Hoa cảm thấy mắt mình đang giật giật.

Còn Tống Đường Hành thì sắc mặt càng thêm đặc sắc.

Chưa nói đến việc người nọ làm thế nào để lén lút đưa những người này vào trong núi, chỉ riêng việc đưa tất cả ra ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng mà!?

Đó chính là núi sâu! Mỗi người còn ở vị trí khác nhau, làm sao tìm được?!

Trừ khi người của Tống Anh biết rõ mọi thứ trong núi như lòng bàn tay, hiểu rõ từng nhánh cây, ngọn cỏ!

Nhưng chuyện này có thể xảy ra sao?

Tống Đường Hành rất muốn hỏi những hộ vệ vừa mới trở về rằng liệu có phải bọn họ xuất hiện ảo giác hay không.

Thực ra không phải bọn họ ở trong núi sâu, mà chỉ bị giam giữ ở một… thôn trang? Có phải bọn họ cảm nhận sai rồi không?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 702: Chuyện thú vị


Nhưng những hộ vệ này, từng tên một đều một mực khẳng định như vậy, thậm chí ngay cả chuyện trong núi sâu có gì, bọn họ cũng nói y hệt nhau.

Có người nhìn thấy lợn rừng từ xa xa, có người nhìn thấy thỏ hoang kiếm ăn, còn có người suýt chút nữa thì chết trong miệng của rắn độc.

Tuy nhiên, Tống Tâm Hoa lại phát hiện ra một đặc điểm chung của bọn họ.

Đó chính là….

Tất cả những hộ vệ từng gặp nguy hiểm, ở thời điểm nguy cấp, bọn họ đều tránh thoát một cách không giải thích nổi.

Ví dụ như nếu có rắn độc chuẩn bị cắn, ngay sau đó, không biết vì sao con rắn đó lại đột nhiên chạy mất…

Nếu bị lợn rừng truy sát, lợn rừng cũng đột nhiên quay đầu chạy mất…

Là trùng hợp sao?

Tống Tâm Hoa mím môi, không muốn nghĩ nhiều, vì nghĩ nhiều cũng không nghĩ ra.

Nói chung là, Đại tỷ của nàng ấy không phải người bình thường là được rồi.

Nhìn những hộ vệ dường như đã rất sợ hãi, Tống Đường Hành đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn, ít nhất là khi hắn thể hiện ác ý, Tống Anh không sai người ta đưa hắn vào trong núi, càng không xử lý hắn như đối phó với H**ng S*, đưa hắn vào chỗ chết.

...

Tống Anh vất vả lắm mới làm cho ngọn núi này yên tĩnh trở lại, thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Cùng một lúc quản lý sống chết của nhiều người như vậy khiến nàng mệt muốn chết.

Sau khi xử lý xong chuyện này, Tống Anh lập tức đến thành Dung.

Số lượng các loài động vật để tham quan trong vườn bách thú của nàng thực sự hơi ít, vậy nên phải nghĩ cách.

Tất cả yêu quái tụ tập lại để bàn bạc.

"Kim Quang, ta nhớ trước đây ngươi có nói từng thấy vài yêu quái ở nơi khác phải không?" Tống Anh hỏi.

"Đúng vậy, những năm trước, ta đã đi ngao du khắp thiên hạ, gặp được không ít linh vật, tuy nhiên, một vài người đã không còn trên đời nữa, nhưng hiện giờ vẫn còn vài vị bằng hữu, chỉ là cách khá xa.

Khi mới gặp chủ nhân, ta cũng định gửi tin cho bọn họ, nhưng vì quá bận rộn nên chưa kịp thông báo." Hắc Xà chân thành nói.

"Vậy thì tốt, nếu họ đồng ý thì có thể mời họ đến đây, nếu cảm thấy thời gian cấp bách thì nhờ Ưng Đại Sơn giúp đỡ, hắn bay nhanh, đi đi về về một hồi cũng không tốn nhiều thời gian." Tống Anh nói.

Thực ra, Hắc Xà đã muốn nhờ Ưng Đại Sơn giúp đỡ từ lâu rồi.

Nhưng hắn là rắn, Ưng Đại Sơn là diều hâu, xem như là thiên địch, cơ bản không tiện mở miệng vì cảm thấy hơi mất mặt.

Nhưng nếu chủ nhân đã nói như vậy thì hắn cũng không khách khí nữa.

"Được, ta sẽ viết một phong thư, nhưng nếu chủ nhân chuẩn bị để bọn họ làm việc trong vườn bách thú, thì… chi bằng để nhị vị bằng hữu của ta mời thêm một số yêu quái không có linh trí hoặc chưa hóa hình đến đây nhé? Bằng hữu của ta sinh trưởng ở khu vực rộng lớn, có nhiều mãnh thú…" Hắc Xà nói thêm.

"Vị bằng hữu của ngươi là yêu quái gì?" Tống Anh tò mò hỏi.

Hắc Xà cười cười: "Hai người bọn họ đã thành tinh từ lâu, một người là báo gấm, lấy tên là Kim Nguyên, người còn lại là hoẵng đầu lông, lấy tên là Kim Bồng.

Bản thể của Kim Nguyên không lớn, di chuyển nhanh nhẹn, giỏi leo trèo, tai rất thính, sau khi hóa hình, trong phạm vi vài trăm thước, chỉ cần hắn muốn nghe âm thanh gì thì đều có thể nghe được, còn Kim Bồng thì tính cách ôn hòa hơn, với lại, kể ra thì hai người này có một câu chuyện thú vị khi hóa hình đấy!"

"Ồ?" Tống Anh có vẻ hứng thú.

"Báo gấm là thiên địch của hoẵng đầu lông, ban đầu, Kim Bồng sinh ra linh trí trước, ỷ vào việc bản thân thông minh hơn mà đùa giỡn Kim Nguyên vài lần, Kim Nguyên rất tức giận, sau vài lần như thế thì cũng sinh ra linh trí."

"Sau đó, hai người này thường xuyên đấu trí đấu lực, Kim Bồng thua nhiều hơn, nhưng bởi vì Kim Nguyên đã có linh trí nên không ăn thịt hắn, quan hệ giữa hai người họ khá tốt, ta tình cờ đi ngang qua thì nhìn thấy bọn họ.

Lúc đó, bọn họ đã tu luyện khá thành thạo, vậy nên ta đã thấy bọn họ hóa hình."

"Sau khi hóa hình, ta đã đặt tên cho bọn họ, học theo con người trở thành bạn bè tri kỷ." Hắc Xà nói thêm.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 703: Hết hy vọng rồi!


Hảo hữu của Hắc Xà không chỉ có hai người bọn họ, chỉ là yêu quái tu hành không dễ dàng, có rất nhiều trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nghe Hắc Xà nói vậy, Tống Anh bắt đầu có chút mong đợi.

Báo gấm à…

Nhất định vô cùng dũng mãnh, không biết so với hổ và sói thì thế nào?

"Như vậy đi, trở về ta sẽ đưa ít tiền cho Ưng Đại Sơn mang theo.

Ta nghĩ hai vị hảo hữu của ngươi đã thành tinh lâu rồi, nhất định là đã có thân phận, không cần lo bị quan phủ kiểm tra.

Nếu thế thì bảo bọn họ nhìn thử xem ở chỗ họ có loại động vật nào phù hợp thì mang tới đây, chi tiêu ăn uống dọc đường không cần tiết kiệm…"

"Năm xưa, ta cũng thấy có không ít động vật nhỏ mới sinh ra linh trí ở đó, chỉ tiếc rằng, động vật nhỏ bình thường muốn hóa hình thì quá khó, không dễ dàng như khi ở bên ngài.

Nếu tiện thì ta sẽ bảo mấy người Kim Nguyên mang hết những con thú nhỏ đó tới đây, biết đâu sẽ có chuyển biến tốt." Hắc Xà lại nói.

Khi Tống Anh tu luyện, quanh người nàng giống như có một dòng chảy vô tận của các loại cao lương mỹ vị, giúp các yêu quái gần đó được hưởng lợi ích cực kỳ lớn.

Hắn từng là một dã thú bình thường, đương nhiên biết tâm tư của dã thú.

Nếu có một tia hy vọng để trở thành con người, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng.

Dù sao thì làm dã thú trong núi cũng không thể sánh được với sự huy hoàng của nhân gian, hơn nữa, một con rắn độc lớn như hắn còn đỡ, nếu là thỏ hoang, gà hoang hay rắn nhỏ thì rất dễ trở thành con mồi của con người.

So với việc chết đi một cách ngốc nghếch vô tri, không bằng cố gắng sống như con người.

Tống Anh đã cho bọn họ cơ hội.

"Hoàng thẩm, ngươi và Cảnh Tước hãy để ý đến những thương nhân ở thành Dung một chút.

Nếu có ai buôn bán động vật nhỏ, đặc biệt là những loài động vật hiếm lạ hoặc cảm thấy có linh trí thì đều mua lại hết, giá cả không thành vấn đề." Tống Anh nói.

Hoàng thẩm và Cảnh Tước lập tức gật đầu.

"Khi vườn bách thú khai trương, ta sẽ chọn một người trong số các ngươi làm quản lý.

Nếu ngày thường các ngươi làm việc chăm chỉ, mỗi tháng có thể nghỉ ngơi một hai ngày ở trong đó.

Các ngươi là yêu quái, bảo các ngươi phục vụ khách tham quan có thể không thoải mái, nhưng mà… có thể sinh sống trong vườn bách thú bằng bản thể của mình, có thể nhận được nhiều linh gạo làm thù lao."

"Ngoài ra… ta còn có một số trái cây và các loại linh vật khác, cũng có thể là phần thưởng cho sự vất vả và hy sinh của các ngươi." Tống Anh nói thêm.

Hiện giờ, không gian của Tống Anh rất lớn, bên trong trồng không ít loại thực vật.

Bây giờ có cả các loại dược liệu, hiệu quả chắc chắn tốt hơn so với bên ngoài.

Dĩ nhiên, cho dù Tống Anh không cho chỗ tốt thì chỉ cần nàng lên tiếng, những yêu quái này cũng không thể từ chối, nhưng nàng không phải là một địa chủ lòng dạ hiểm độc.

Đã làm việc thì hai bên nên thỏa thuận thật ổn thỏa.

Việc để những yêu quái này thỉnh thoảng nghỉ ngơi ở đó chủ yếu là để đe dọa những dã thú khác ở vườn bách thú.

Còn có thể đảm bảo an toàn cho du khách.

Quả nhiên, sau khi Tống Anh nói xong, từng người một đều nhếch miệng cười không ngừng.

Ngay lập tức bắt tay vào làm việc.

Luôn có người âm thầm theo dõi động tĩnh bên chỗ Tống Anh.

Nghe thấy tin tức mà Hoắc Tứ Tượng hồi báo lên, Hoắc Triệu Uyên xoa xoa mi tâm, cảm thấy có chút đau lòng.

"Đại nhân à, ta thấy là ngài nên từ bỏ đi! Ta chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào có thể bươn chải như vậy.

Có ngài hay không cũng giống nhau thôi!" Hoắc Tứ Tượng cảm thấy đại nhân nhà mình hiện giờ chính là mơ mộng hão huyền.

Nếu là trước đây, một thôn phụ từ chối đại nhân kính yêu nhà hắn, hắn sẽ nghĩ rằng thôn phụ đó không biết điều, nhưng bây giờ…

Ha ha, vị Hoắc phu nhân này quả thực vô cùng lợi hại!

Mặc dù không có nam nhân hỗ trợ, nhưng hiện giờ cũng không biết đã tích lũy được bao nhiêu tiền bạc rồi!

Điều này còn chưa tính, trước đó vài ngày, người của Hầu phủ đã đến thôn Hạnh Hoa, cuối cùng cũng đến lúc đại nhân nhà hắn có cơ hội thể hiện, nhưng chỉ sau vài ngày, đối phương đã tiêu sái rời đi rồi!?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 704: Tiểu sinh tuấn tú


Hoắc Tứ Tượng thật lòng cảm thấy đại nhân nhà mình rất đáng thương.

Khó khăn lắm mới coi trọng một nữ nhân, kết quả người ta lại là một con cọp mẹ lợi hại.

Lúc người của Hầu phủ rời đi, nghe nói là vô cùng thê thảm…

Không biết Hoắc phu nhân đã làm thế nào.

"Đại nhân, ta đã cử người lén lút chạy tới làm việc, điều tra mấy ngày mới hiểu ra, hóa ra là phu nhân đang chuẩn bị xây dựng một vườn bách thú nuôi động vật hoang dã! Ta cũng lén vẽ một bản đồ, vườn bách thú này không nhỏ đâu, hơn nữa… còn xây thêm nhiều phòng ở, cảm giác như muốn kiếm tiền từ nơi này…"

Hoắc Triệu Uyên cầm bản đồ lên xem xét: "Thả đầy dã thú ở chỗ này cũng không dễ dàng."

Nếu như có quá ít dã thú thì chắc chắn không thể thu hút khách tham quan.

"Chẳng phải Hoắc phu nhân đã mang một con chim công lòe loẹt từ quý phủ của ngài về nhà sao? Con vật kia khá quý hiếm, nhưng mà… mấy ngày nay, ta không nhìn thấy nàng nuôi chim chóc gì cả.

Ta cũng đã sai người lén nhìn trộm bên trong thôn trang của Hoắc phu nhân, có nhiều dã thú, nhưng chủ yếu là thỏ hoang, lợn rừng, không thấy một cái lông chim công nào."

"À đúng rồi, bên cạnh Hoắc phu nhân… có cực kỳ nhiều tiểu sinh tuấn tú!"

Hoắc Tứ Tượng đột nhiên nhớ ra.

Nghĩ đến gương mặt của mấy tiểu sinh đó, Hoắc Tứ Tượng không khỏi đỏ mặt: "Trong đó có một nam tử bề ngoài xinh đẹp không gì sánh nổi, quả thực trông như thần tiên hạ phàm, hắn có vẻ là người bình thường, nhưng khi nhìn vào lại tựa như toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh, thật sự khiến người ta không thể rời mắt!"

"Hoắc phu nhân đúng là có con mắt tinh tường, mấy nô bộc mà nàng mua về, kiểu người gì cũng có, ngoại trừ đẹp mắt thì còn có người thoạt nhìn trông rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như một tiểu cô nương…"

Hoắc Tứ Tượng không khỏi tặc lưỡi.

Nếu được nhìn những nam nhân xinh đẹp đó suốt ngày, hắn cũng sẵn lòng.

Thật sự là vô cùng đẹp mắt! Còn đẹp hơn cả nữ nhân nữa!

Mặt Hoắc Triệu Uyên tối sầm lại.

Nghe thấy những lời này, khí huyết trong người bắt đầu sôi trào.

"Tiểu sinh tuấn tú?" Không khỏi nghiến răng, nhất thời cảm thấy trong lòng không thoải mái.

"Đại nhân, mặc dù ngài không thích nghe những lời này, nhưng… thuộc hạ cũng không nói sai, thực ra diện mạo của ngài… còn kém bọn họ một chút." Hoắc Tứ Tượng lại nói, "Tất nhiên! Thực ra ngài và bọn họ không giống nhau, ngài khỏe đẹp nhưng quá cường tráng, mặt mũi cũng lạnh như băng, còn người bên cạnh Hoắc phu nhân thì khác, còn trẻ, chỉ mới mười mấy tuổi, đương nhiên là… trông có vẻ…"

"Rắc!" Một tiếng, bút lông trong tay Hoắc Triệu Uyên gãy đôi.

"Thuộc hạ… ngài có muốn thuộc hạ tiếp tục lùng sục khắp nơi xem có thứ gì tốt có thể tặng cho Hoắc phu nhân không…" Tay chân Hoắc Tứ Tượng mềm nhũn, muốn bỏ chạy.

"Chọn mười cô nương ưng ý gửi qua." Hoắc Triệu Uyên lạnh lùng nói.

"???" Hoắc Tứ Tượng ngẩn người, "Tại sao!?"

"Ngươi nói xem?" Hoắc Triệu Uyên cau mày.

"Cái này… chắc không phải là để quyến rũ những tiểu sinh thần tiên kia đâu nhỉ…" Hoắc Tứ Tượng vò đầu bứt tai suy nghĩ.

"Ta chỉ thương nàng vì có quá ít hạ nhân nên lúc nào cũng phải bận rộn làm việc mà thôi, nhưng nếu ngươi đã nói như vậy thì cũng được thôi, để hạ nhân đắc lực bên cạnh Tống Anh có thêm vợ con, tốt lắm, đi làm đi." Hoắc Triệu Uyên phất phất tay.

"…" Hoắc Tứ Tượng cười gượng một tiếng.

Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có người xông vào, quỳ gối trước mặt Hoắc Triệu Uyên: "Đại nhân, Lưu gia ở trong thành xuất hiện… xuất hiện yêu quái!"

"Giữa ban ngày ban mặt, sao lại có yêu quái?" Hoắc Triệu Uyên nhíu mày.

"Thực sự là yêu quái! Lưu Sinh nói rằng, thê tử Hồ thị của hắn đột nhiên biến thành một con hồ ly vừa trắng vừa to! Còn có mấy cái đuôi nữa! Dường như yêu quái này đã ăn nhầm thứ gì đó, bây giờ đang bị dân chúng dùng lưới cá che lại, xung quanh có rất nhiều người vây quanh!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 705: Tâm đầu ý hợp


Hoắc Triệu Uyên đột ngột đứng dậy.

"Mang dẫn người qua đó xem thử!" Hoắc Triệu Uyên lập tức ra lệnh.

Tại một con hẻm trên phố lớn ở thành Dung, lúc này có rất nhiều người vây quanh, bọn họ đều đến đây để xem náo nhiệt.

Trên mặt đất có một con hồ ly lông trắng đang nằm đó, quả thật có ba cái đuôi!

"Hồ thị quả thật là hồ ly tinh sao? Chẳng trách ngày thường nhìn điệu bộ của nàng ta lúc nào có vẻ lẳng lơ, vừa nhìn đã biết là thứ không đứng đắn!"

"Chao ôi, nghe nói hồ ly tinh thường ăn tim gan con người và hút dương khí! Nhìn sắc mặt Lưu Sinh tái mét, không biết đã bị hút mất bao nhiêu dương khí rồi, e rằng không sống được bao lâu nữa!"

"Hồ ly tinh thế nào rồi? Lỡ như đột nhiên tỉnh lại thì sao? Chúng ta vẫn nên đứng xa xa một chút, phòng khi bị nó ăn thịt!"

"Nhưng mà… Hồ thị rất tốt bụng, trước đây lúc nương ta đổ bệnh mà không có tiền mua thuốc, nàng ấy đã giúp đỡ…"

"Ngươi đang bênh vực hồ ly tinh sao? Không phải bị nàng ta mê hoặc rồi chứ?"

"…"

Hoắc Triệu Uyên đến nơi, cũng nhìn thấy con hồ ly ba đuôi này.

Con hồ ly này trông có vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng quả thực là yêu quái.

"Đưa cả nhà Lưu thị đi." Hoắc Triệu Uyên tự mình tiến lên, đeo xích sắt vào cổ con hồ ly tinh.

Yêu quái đột nhiên xuất hiện, nhất định phải điều tra rõ ràng.

Mà giờ khắc này, ở thôn trang bên ngoài thành Dung, Tống Anh cũng nhận được tin tức: "Hồ ly tinh? Còn có ba đuôi nữa?"

Chuyện này không đúng!

Trước đây, Hoắc Nhung từng gửi cho nàng một con hồ ly lông trắng, nuôi ở thôn trang bên phía huyện Lễ, bây giờ cũng đã sinh ra linh trí, nhưng bởi vì nàng không có mặt ở đó nên vẫn chưa hóa hình.

Nàng định sau khi xong hết việc ở bên đây mới qua đó nhìn thử…

"Yêu quái trên thế gian này đều có bản thể giống như dã thú bình thường mà? Sao lại có một con có ba đuôi?" Tống Anh cảm thấy rất kỳ lạ.

Hắc Xà đang ở xưởng làm xà phòng, Thanh Liên thì đang trên trấn, vậy nên những yêu quái bên cạnh nàng hiện giờ đều là lính mới.

Những thứ Tống Anh không biết thì những yêu quái này càng không biết.

Theo suy nghĩ của Tống Anh, hồ ly ba đuôi đã thuộc về phạm vi thần thoại.

Nếu ngay cả hồ ly nhiều đuôi cũng tồn tại thì những thứ như rồng và phượng có phải là truyền thuyết không? Có khả năng xuất hiện không?

Nếu nói như vậy thì thế giới này thật sự quá kí.ch th.ích.

"Nghe nói yêu quái đó đã bị một đại nhân ở thành Dung đưa đi giam giữ rồi, phản ứng của dân chúng khá dữ dội, nhiều người đang chờ quan phủ phóng hỏa thiêu chết yêu quái ngay tại chỗ… E rằng mấy ngày nữa, yêu quái kia sẽ không còn sống nổi.

…" Hổ Doanh Doanh lên tiếng.

Cùng là yêu quái, khó tránh khỏi cảm thấy đồng cảm.

"Trước đây các ngươi có cảm thấy trong thành Dung còn có đồng loại khác không?" Tống Anh hỏi.

Mọi người đều lắc đầu.

"Đúng rồi, mặc dù ta không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng Hắc Xà đã ở đây trong một khoảng thời gian dài, nếu có đồng loại thì tại sao hắn lại không phát hiện ra? Nhưng thực sự không thể lơ là chuyện này, cử một người ra ngoài điều tra xem yêu quái đang bị giam giữ ở đâu." Tống Anh nói.

Nàng muốn tìm cách cứu yêu quái này ra.

Nếu yêu quái này đã giết người, nàng sẽ đưa con hồ ly tinh này vào không gian để làm chất dinh dưỡng cho cây đại thụ, nếu chưa từng giết người thì càng phải cứu nó.

Nói chung là nàng không thích cảm giác yêu quái bị người khác bắt giữ.

Giống như là… có người thò tay vào thương khố của nhà mình mà trộm đồ.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, yêu quái này đâu phải của nàng.

Nhưng nàng là kiểu người làm việc theo cảm hứng, nếu hiện giờ cảm thấy không thoải mái thì phải tìm cách làm cho mình vui lên.

Hai con hổ tinh trong nhà tương đối đáng tin cậy, tốc độ cũng nhanh, vậy nên nàng đã cử Hổ Doanh Doanh ra ngoài hỏi thăm một chút.

Hơn một canh giờ sau, Hổ Doanh Doanh đã trở về, do dự nói: "Chủ nhân, vốn dĩ hồ ly tinh phải được đưa đến nha môn, nhưng hình như bộ khoái của nha môn sợ hãi quá mức, có một đại nhân lo lắng rằng những người ở đó không thể chèn ép được hồ ly tinh nên đã chuyển hồ ly tinh đến phủ đệ của chính mình, tên là Hoắc phủ."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 706: Ngàn vàng khó mua được vật yêu thích


Tống Anh vừa nghe vậy thì mở miệng hỏi: "Hoắc Triệu Uyên?"

"Đúng đúng đúng, chính là cái tên này." Tuy Hổ Doanh Doanh là một con hổ cái nhưng lúc này lại ngượng ngùng cười cười, gãi đầu, "Ta lén lút đi vào nhìn một chút, khí tức trong phủ đệ đó không đúng lắm.

Sau khi đi vào, trong lòng ta cảm thấy rất bất an, vậy nên chỉ lén nhìn một chút rồi lập tức trở về, quả thực nhìn thấy một con hồ ly ba đuôi, nhìn qua chắc là đã thành tinh rồi, nhưng bây giờ rất suy yếu."

"Ngươi có biết tại sao nó lại suy yếu không?" Tống Anh hỏi.

Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ có thể khắc chế yêu quái sao?

"Ta ngửi thấy từ xa, hình như là... uống say quá... có mùi rượu." Hổ Doanh Doanh nói xong, bản thân cũng thấy kỳ quái.

Thực ra yêu quái như bọn họ có tửu lượng không tệ.

Tống Anh bất đắc dĩ chống cằm, suy nghĩ làm sao mới có thể giải quyết chuyện này.

Nếu là trong nhà người khác, nàng chỉ cần lén lút đi vào rồi lén lút đưa yêu quái ra ngoài, không có vấn đề gì lớn, nhưng đó là Hoắc Triệu Uyên, người ta có công đức quanh thân, hơn nữa yêu quái nhìn thấy hắn sẽ vô thức cảm thấy sợ hãi.

Nói thẳng ra chính là, vị đó... là Đại lão chuyển thế, trời sinh có thể tránh được yêu tà.

Nếu yêu quái ở trong phủ đó một hồi lâu, khó mà không bị phát hiện ra.

Nàng tự mình đi?

Xông vào?

Dù sao cũng đã nhận nhiều đồ tốt từ người ta như vậy, làm thế này có vẻ không hay lắm.

Tống Anh xoa xoa mặt, thở dài một hơi.

Nàng sẽ không vì Hoắc Triệu Uyên mà sinh ra tâm ma đấy chứ? Chẳng phải trong kịch bản tu tiên đều viết như vậy sao? Nợ của người ta quá nhiều thứ, cuối cùng đều không có kết cục tốt.

Hiện giờ, nàng cứ nghĩ đến Hoắc Triệu Uyên là cảm thấy chột dạ.

Hồ ly, hoẵng con, nai nhỏ ở trong thôn trang của nàng, còn có trai tinh ở xưởng làm xà phòng, cùng với rất nhiều thực vật ở trong không gian của Tống Anh đều là Hoắc Triệu Uyên đưa cho.

Thản nhiên nhận đồ tốt mà chưa báo đáp được một chút nào, lại còn muốn ăn thịt của người ta...

Hình như hơi giống kiểu người không có lương tâm.

Tống Anh liên tục thở dài.

Suy nghĩ một lúc, sau đó bắt tay chuẩn bị lễ vật.

Chạy vào không gian tìm kiếm một hồi, một vài món đồ quý giá, nàng đều để trong không gian.

Ví dụ như mấy viên ngọc trai lớn do trai tinh dâng lên.

Trong đó còn có một viên màu đen và một viên màu tím, đợt đó, trai tinh ăn quá nhiều quả dâu dại màu tím nên ngọc trai sản xuất ra có màu sắc hơi khác thường.

Tống Anh cắn răng lấy ra viên ngọc trai lớn màu tím, sau đó nhìn chằm chằm những thứ khác.

Có vài cây nhân sâm, linh chi, cũng không tệ, mỗi loại chọn lấy một ít, ngoài ra còn có rất nhiều mứt hoa quả đã làm sẵn cùng với một số sản vật vùng núi, ví dụ như nấm chân to quý giá...

"Tặng hết cho hắn!" Tống Anh cắn răng, hừ một tiếng.

Dùng những thứ này để đổi lấy một yêu quái, có được không?

Viên ngọc trai màu tím này vô cùng hiếm có, vừa to vừa tròn, theo dự đoán của nàng, bán được bảy tám vạn lượng căn bản không khó!

Còn cả nấm chân to nữa, có khoảng hơn ba mươi cân! Thứ này, một hai cân đã khó tìm rồi, hơn ba mươi cân đó, nếu không phải nhân sâm tinh thích ăn thì nàng cũng không tích lũy nhiều như vậy!

Nhưng Tống Anh cũng biết, ngàn vàng khó mua được vật yêu thích.

Con hồ ly tinh đó là thứ Tống Anh muốn có, nhưng để đảm bảo an toàn cho bá tánh, chắc chắn Hoắc Triệu Uyên sẽ không sẵn lòng đưa nó cho nàng…

Vậy nên, vẫn phải dựa vào lừa gạt.

"Chủ nhân, ta đi cùng người nhé? Hoắc phủ đó rất tà môn, khí tức cực kỳ khác thường!" Hổ Doanh Doanh lo lắng nói.

"Không cần đâu, bây giờ ta giao liêm sỉ cho người quản." Tống Anh thở hắt ra, nghiêm túc nói, nói xong thì nhếch miệng cười: "Bất luận thế nào, ta cũng phải đưa tiểu hồ ly ra ngoài từ tay con kiến hôi họ Hoắc kia!"

"..." Hổ Doanh Doanh nheo mắt.

Nàng ấy nghe không hiểu thì phải làm sao bây giờ? Có phải không theo kịp bước chân của chủ nhân rồi không?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 707: Trái tim của cô nương


Tống Anh vỗ vỗ vai Hổ Doanh Doanh, sau đó ung dung ngồi lên xe lừa, đi đến Hoắc phủ.

Lúc này, thực ra sắc trời đã hơi tối, thêm chút nữa thì trời sẽ tối đen hoàn toàn, nhưng hồ ly tinh rất quan trọng, nhỡ bị xử tử ngay trong đêm thì phải làm sao? Vì để đề phòng bất trắc, nàng vẫn nên đi sớm một chút thì hơn.

Hoắc phủ bên phía huyện Lễ khá quen thuộc với Tống Anh, nhưng ở thành Dung này, hạ nhân của Hoắc phủ căn bản không quen biết Tống Anh.

Lúc này, thấy nàng là một dân thường ngồi xe lừa ăn vạ không chịu đi, ai nấy đều như hung thần ác sát.

"Ta đến đây để dâng bảo vật cho đại nhân nhà ngươi, làm phiền các tiểu ca truyền lời, phu quân của ta tên là Hoắc Nhung, các ngươi báo lên một tiếng là được rồi." Tống Anh cong miệng cười.

"Nơi này không phải chỗ cho ngươi có thể xông vào! Nếu muốn dâng bảo vật thì đi chỗ khác đi! Đại nhân nhà ta không thích mấy thứ này!" Nếu không phải bọn họ thấy đối phương là nữ nhân, những hộ vệ bên ngoài đã ra tay đánh người rồi.

"..." Tống Anh không biết phải làm sao.

Những hộ vệ này rất đề phòng Tống Anh, bởi vì cô nương này có dáng dấp thật sự rất xinh đẹp.

Nhìn có vẻ tươi cười, nhưng toàn thân lại toát ra một loại khí chất vừa tao nhã vừa lạnh lùng xa cách, chắc chắn là người mà vị quan viên nào đó chuẩn bị dùng để hối lộ đại nhân nhà bọn họ!

Đáng tiếc, tìm nhầm người rồi, đại nhân thanh cao như vậy, sao có thể bị một tiểu cô nương mê hoặc chứ?!

Vừa nghĩ vậy, bọn họ chợt nghe thấy nữ nhân ở đối diện hừ một tiếng.

Sau đó gân cổ lên hét: "Hoắc Nhung!"

Âm thanh vừa dứt, đám hộ vệ chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy lỗ tai mình suýt nữa thì điếc.

Sau khi Tống Anh hét xong, nàng lập tức rụt đầu tỏ vẻ vô tội, còn các hộ vệ thì trừng mắt rồi rút đao chĩa về phía nàng.

Tại sao cô nương này lại có công phu sư tử gầm lợi hại như vậy?!

Chẳng lẽ đến để ám sát đại nhân!?

Trong sân luyện võ, Hoắc Nhung đang cầm thương luyện tập, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình thì ngẩn người một chút.

Âm thanh kia thoáng qua rồi biến mất tựa như ảo giác, hắn cau mày, liếc mắt nhìn Hoắc Tứ Tượng, thấy Hoắc Tứ Tượng cũng ngẩn ra thì thuận miệng hỏi: "Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Đại nhân cũng nghe thấy à?" Hoắc Tứ Tượng kinh ngạc, "Hình như ta nghe thấy có người gọi... tên Hoắc Nhung..."

Hoắc Triệu Uyên vừa nghe vậy thì lập tức cầm thương đi ra cửa.

Trên đời này, người dám nghênh ngang gọi tên Hoắc Nhung chỉ có... Tống Anh.

Hắn còn chưa kịp đưa mười nữ nhân kia tới nơi, chắc là nàng không đến để cảm tạ hắn đâu nhỉ?

Hoắc Tứ Tượng chỉ cảm thấy đại nhân nhà mình giống như một người xa lạ, thoáng chốc biến mất như một cơn gió.

Tống Anh giả vờ run lẩy bẩy, ngồi trên xe lừa chờ đợi.

"Cô nương, nếu ngươi không đi thì chúng ta thật sự phải động thủ rồi!" Hộ vệ nói.

Đại nhân không thích bọn họ bắt nạt bá tánh, bằng không thì lúc này làm gì còn chỗ cho cô nương này nói chuyện?

"Dừng tay!" Hoắc Triệu Uyên vừa xuất hiện đã thấy bảy tám hộ vệ ở cổng đang cầm đao chĩa vào Tống Anh, lòng hắn chấn động, lập tức bước ra ngoài: "Đây là phu nhân, sau này không được phép ngăn cản!"

"..." Tống Anh.

"..." Đám hộ vệ.

"Vừa rồi là ngươi gọi ta à?" Hoắc Triệu Uyên lập tức đi tới, dắt Đại Bạch vào trong phủ.

"..." Tống Anh cười gượng một tiếng.

Mặc dù nàng không định nói chuyện ở ngoài cổng, nhưng Hoắc Triệu Uyên không coi nàng là người ngoài như vậy cũng khiến nàng hơi ngại ngùng.

"Ta tìm ngài có chút việc... ừm... đưa vài thứ tốt qua cho ngài." Tống Anh vỗ vào hộp quà bên cạnh, chột dạ nói.

Nói xong, Hoắc Triệu Uyên nhướng mày, trông có vẻ rạng rỡ hơn nhiều: "Ngươi đến là tốt rồi."

Còn mang quà cáp làm gì?

Nhưng nàng mang quà đến thì hắn cũng vui.

Trước đây, hắn chưa từng động lòng với cô nương nào, lại bị Tống Anh từ chối nên không biết tặng đồ có hữu dụng hay không, nhưng ngoài cách đó ra, hắn thật sự không biết phải làm gì khác.

Bây giờ xem ra, tặng những món đồ đó cũng không uổng công, giống như lời thuộc hạ nói, trái tim của cô nương này làm bằng băng, đốt nhiều củi sưởi ấm sẽ tan chảy thôi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 708: Hồ ly tinh


Tống Anh bị kéo vào phủ một cách không giải thích nổi, vừa xuống xe lừa đã có một đống người chạy tới, có người giúp nàng cầm lễ vật, có người thay nàng chuẩn bị khăn lau tay và trà nước điểm tâm.

Ngay sau đó, Hoắc Triệu Uyên cứ liên tục nhìn nàng chằm chằm.

Tống Anh càng thêm ngượng ngùng.

Đừng mà... nhiệt tình như vậy thì ai mà chịu nổi?

"À... đây là quà của ta, ngài xem có thích không?" Tống Anh khó khăn nói.

Hoắc Triệu Uyên gật đầu, sau đó tự tay mở quà.

"Đây là nấm chân to đúng không? Ta nhớ Lâm ca nhi thích ăn thứ này, còn rất giỏi tìm loại nấm này." Giọng nói của Hoắc Triệu Uyên trầm ấm, "Ta cũng thích ăn, ngày mai bảo nhà bếp nấu lên."

Ngay sau đó, hắn mở hai hộp gỗ lớn hơn một chút ra xem, bên trong có linh chi và nhân sâm.

"Đây là..." Hoắc Triệu Uyên ngẩn ra, "Sức khỏe của ngươi rất tốt, thực sự không cần ăn mấy thứ này để bồi bổ thân thể, nhưng... sao không bán lấy tiền?"

Hoắc Triệu Uyên mơ hồ cảm thấy một tia dự cảm không lành.

Nhiều nấm chân to thế này, còn có nhân sâm và linh chi, dường như những lễ vật này không phải là tâm ý…

Giống kiểu mấy viên quan muốn hối lộ hắn lúc trước.

Sắc mặt Hoắc Triệu Uyên lạnh đi vài phần, rồi mở cái hộp nhỏ nhất.

Nghĩ rằng cái hộp này nhỏ, có lẽ đồ vật bên trong sẽ bình thường hơn một chút, nhưng không ngờ vừa mở ra, hắn lại nhìn thấy một viên... ngọc trai màu tím?!

Viên ngọc trai này to bằng quả nhãn…

"..." Hoắc Triệu Uyên có chút ngơ ngác.

Vậy nên, hiện giờ Tống Anh đang làm gì?

Hoắc Triệu Uyên đặt đồ vật lên mặt bàn bên cạnh, im lặng một lúc rồi nói: "Có phải ngươi muốn dùng mấy thứ này để mua thịt không?"

"Không phải..." Tống Anh lập tức lắc đầu.

"Vậy... chẳng lẽ đến đây để ly hôn?" Giọng Hoắc Triệu Uyên trầm hơn vài phần.

Nghe nói nàng nuôi không ít tiểu sinh tuấn tú...

Mặc dù hắn cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng hắn tin rằng Tống Anh không phải là loại nữ nhân thích nuôi tình phu, vậy nên cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đó lại, nhưng bây giờ thì...

Nàng cầm theo những thứ quý giá thế này đến đây?!

"Ly hôn? Ngài đồng ý à?" Tống Anh sửng sốt, nhưng ngay sau đó, nhìn thấy gương mặt giận dữ của Hoắc Triệu Uyên, nàng lập tức đổi giọng, "Cái đó... ngài có cam tâm tình nguyện thì ta cũng không vui mà.

Ha ha, ha ha..."

"Ngươi không đến để ly hôn? Vậy mấy món quà này dùng để làm gì? Tống Anh, viên ngọc trai này cực kỳ hiếm có khó tìm, ngay cả trong bảo khố của hoàng thượng cũng chưa chắc có thứ đặc biệt như thế..." Hoắc Triệu Uyên cau mày nói.

"Ta nói xong thì ngài đừng giận được không?" Tống Anh thở dài một tiếng, "Ta nghe nói ngài có được một món đồ tốt nên muốn đến xem thử, nếu ngài muốn bán thì cứ ra giá, bao nhiêu ta cũng mua!"

Hoắc Triệu Uyên nghe vậy thì cảm thấy hơi khó hiểu.

Hắn có được món đồ tốt khi nào?

Huống hồ, nếu bây giờ hắn thực sự có được món đồ tốt, chẳng phải đều sẽ đưa đến chỗ nàng sao?

Đương nhiên, mấy món vàng bạc châu báu gì đó, gửi đi nàng cũng không nhận, nàng không muốn nhiều, mỗi lần chỉ gửi một trăm tám mươi lượng bạc, vài con thú nhỏ và các loại hạt giống kỳ lạ.

Thú nhỏ?

Sắc mặt Hoắc Triệu Uyên thay đổi: "Ngươi nghe nói ta bắt được một con hồ ly tinh?"

"Đúng vậy." Tống Anh gật đầu.

"Ngươi muốn nó?" Hoắc Triệu Uyên lại hỏi.

"Đúng." Tống Anh lại gật đầu.

"Nghe nói ngươi đang xây dựng một thôn trang ở ngoài thành, có vẻ muốn nuôi một ít mãnh thú trong đó để mọi người tham quan, chẳng lẽ... ngươi muốn đưa con hồ ly tinh này về đó?" Hoắc Triệu Uyên lại nói.

Nghe vậy, Tống Anh gật đầu liên tục: "Đúng vậy!"

"Không được!" Hoắc Triệu Uyên lạnh lùng từ chối.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 709: Chúng sinh bình đẳng


Tống Anh cảm thấy giống như bị một mũi tên đâm vào ngực, sau đó bất lực nhìn hắn: "Ta thật sự rất thích con hồ ly tinh đó... Ta nguyện ý bỏ tiền ra mua."

"Tống Anh, những chuyện khác có thể chiều theo ý ngươi, thậm chí dù ngươi muốn tu tiên, ta cũng có thể tìm Côn Lôn* cho ngươi, nhưng chuyện này thì không thể được." Hoắc Triệu Uyên đứng dậy, "Thứ này hiểm ác và quái dị, một khi không cẩn thận có thể bị nó làm hại, không phải thứ để ngươi đùa giỡn."

*Núi Côn Lôn là một dãy núi hoặc núi trong thần thoại Trung Hoa, đây là một biểu tượng quan trọng thể hiện cho trục thế giới và các vị thần tiên.

"Không phải, ta chỉ cảm thấy con hồ ly này có chút quan hệ huyết thống với con mà ta nuôi ở nhà, có lẽ là người thân đã lỡ mất ở kiếp trước, cho nên..."

"..." Mí mắt Hoắc Triệu Uyên giật giật.

Toàn là nói dối, không có câu nào nghe lọt tai.

"Cũng không phải..." Tống Anh nói được nửa chừng lại thở dài một hơi, "Hoắc đại nhân, đúng là ta chưa từng nhìn thấy nó, nhưng lại cảm thấy… thứ này sẽ không làm hại ta, vậy nên muốn mang về nuôi, có câu nói rất hay, chúng sinh bình đẳng, cho dù là yêu thì cũng có quyền được sống chứ?"

Tống Anh bày ra gương mặt của thánh mẫu.

Hoắc Triệu Uyên từ trên cao nhìn xuống nàng: "Ngươi, mơ đẹp thật."

Chúng sinh bình đẳng mà cũng nói ra được...

Chẳng bằng nàng nói rằng nàng muốn thành tiên đến phát điên, nghe nói có yêu quái nên muốn uống máu của yêu quái thử xem sao!

Lý do này còn đáng tin hơn mấy lời vừa rồi!

"..." Tống Anh mím môi, "Tướng công..."

Hôm nay, nàng không mang theo liêm sỉ ra ngoài cửa, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên mất mặt, trước lạ sau quen.

Hoắc Triệu Uyên nắm chặt tay, ánh mắt run rẩy, sau đó bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng: "Ngươi dám gọi lại một tiếng nữa?!"

"A." Tống Anh liếc mắt.

"Muốn dùng sắc đẹp để quyến rũ ngài là ta sai, nhưng ngài cũng không thể cứng đầu như vậy chứ? Ngài xem, ngài giữ lại con yêu quái này cũng chẳng có ích gì, đưa cho ta vừa có thể kiếm tiền, ta vừa có thể trông coi nó giúp ngài, không làm hại bá tánh, chẳng phải rất tốt sao?" Tống Anh mặt dày nói.

Nàng cũng biết, yêu quái rất nguy hiểm đối với người bình thường...

Nhưng yêu quái nhà nàng rơi vào tay người khác thì không được!

Hoắc Triệu Uyên bị Tống Anh chọc tức đến khó chịu.

"Nếu ngươi tò mò, ta có thể để ngươi quan sát nó từ xa, nhưng muốn mang nó đi thì tuyệt đối không được." Hoắc Triệu Uyên cố chấp nói.

Tống Anh cũng rất bực bội.

"Ta thấy quan hệ giữa chúng ta không tệ nên mới đến nói chuyện tử tế với ngài, nếu ngài không cho ta thì... sau này mất rồi, ngài đừng trách ta..." Tống Anh buồn bực nói.

Hoắc Triệu Uyên nhíu mày: "Ngươi còn muốn ăn trộm sao?"

Tống Anh cảm thấy hơi nóng nảy.

Đi tới đi lui vài bước, quyết tâm nói: "Ta nói thật với ngài, ngài không được truyền ra ngoài nhé!?"

"..." Lại định bịa chuyện gì nữa?

"Thực ra là thế này, ngài, là... thần tiên chuyển thế xuống đây để lịch kiếp, còn ta thực ra là một tiểu hoa tinh nhỏ bé không đáng kể trên trời, vì muốn thăng tiến nên ta đã hạ phàm để bảo vệ ngài, hy vọng sau này ngài thành tiên sẽ đề bạt ta..."

"Tiên giới của chúng ta có quan hệ rất tốt với yêu giới! Mà tiểu yêu này thực ra là công chúa của tộc hồ ly! Nếu ngài bắt nó, thậm chí giết nó, sau này rất có khả năng sẽ gây ra đại chiến giữa hai tộc!" Tống Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"..." Hoắc Triệu Uyên bị nghẹn một cục máu trong tim.

"Ngươi không đi kể chuyện thì vô cùng đáng tiếc." Hoắc Triệu Uyên buồn bực nói.

"Ta nói sự thật mà! Chẳng lẽ ngài không tin ta!?" Tống Anh giật mình, "Như vậy đi, ngài có thể đi hỏi con hồ ly đó, hỏi nó xem ngài có phải là thần tiên đại công đại đức hay không, ta dám cam đoan nhất định nó sẽ cầu xin đại tiên tha mạng!"

"..." Hắn không tin.

Thậm chí, hắn còn không muốn nghe nàng nói nữa.

Dù giọng nói êm tai, nhưng mỗi một lời nói ra đều khiến hắn muốn ném Tống Anh ra ngoài.

"Chẳng lẽ ngài sợ con hồ ly đó nên không dám hỏi?!" Tống Anh chớp mắt, "Ta dám đánh cược với ngài, nếu con hồ ly đó không nói ngài là một vị thần tiên lợi hại tỏa ra hào quang lấp lánh, ta đây…. ba quỳ chín lạy tại chỗ với ngài, dập đầu nhận sai!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 710: Nửa chống cự, nửa nghênh đón


Sự "chân thành" của Tống Anh khiến Hoắc Triệu Uyên vừa có chút nghi ngờ, lại vừa bực mình đến buồn cười.

"Để ngươi ba quỳ chín lạy? Ta sợ không có phúc phận đó." Hoắc Triệu Uyên lạnh lùng cười một tiếng, "Ngươi cảm thấy hứng thú với con hồ ly tinh này đến vậy sao? Không sợ nó bất ngờ phát điên rồi c.ắn vào cổ ngươi sao?"

"Súc sinh mới phát điên, yêu quái thì không." Tống Anh nhe răng cười, "Hoắc đại nhân, ngài là thần tiên chuyển thế, vậy nên càng không cần phải sợ."

Nàng lờ mờ nhớ lại, lúc ở thôn Thạch Đầu, khi Hoắc Triệu Uyên vừa xuất hiện, cá nheo tinh đột nhiên trở nên yếu ớt.

Chỉ là lúc đó nàng không biết Hoắc Triệu Uyên là thần tiên chuyển thế có công đức lớn, vậy nên không suy nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, con yêu quái này đã phạm vào sát nghiệp, ở trước mặt thần tiên, nó thật sự không có sức chống cự!

"Được, ta sẽ đi hỏi nó một câu, nếu nó không trả lời như ngươi nói thì ngươi phải từ bỏ ý định, tránh xa con yêu quái đó." Hoắc Triệu Uyên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tống Anh, cuối cùng không cưỡng lại được sự cám dỗ.

Ngay lập tức né tránh ánh mắt của Tống Anh.

"Hôm nay sắc trời đã tối, để ngày mai hẵng nói." Hoắc Triệu Uyên lại nói.

Tống Anh gật đầu: "Cũng xin Hoắc đại nhân chuẩn bị cho ta một gian phòng khách."

Hoắc Triệu Uyên nghe thấy hai chữ phòng khách, trong lòng có hơi khó chịu, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì vẫn gật đầu, ở phòng khách tốt hơn, nếu ở cùng một viện với hắn, hắn sợ rằng mình bị chọc tức đến mức ngày mai không nhìn thấy được mặt trời.

Trong phủ có rất nhiều phòng khách, Hoắc Triệu Uyên sai người chuẩn bị cho Tống Anh một gian, lại sợ nàng ở một mình không tiện nên sắp xếp thêm hai tiểu nha hoàn.

"Đại nhân, hai người các ngươi khó khăn lắm mới gặp nhau, sao có thể đưa người ta đến phòng khách chứ?!" Hoắc Tứ Tượng kinh ngạc, "Người ta đã chủ động đưa đến cửa rồi mà!"

"Câm miệng!" Hoắc Triệu Uyên hừ một tiếng.

"Đại nhân, ngài cứ như vậy thì cả đời này cũng không theo đuổi được cô nương mình muốn đâu." Hoắc Tứ Tượng vẫn tỏ ra lo lắng, "Cô nương người ta da mặt mỏng, không thể chủ động nói muốn động phòng đâu.

Cho nên mới tự mình chạy đến để ngài chủ động đấy…"

"..." Là vậy sao?!

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.

"Nàng nói muốn nuôi yêu quái mà ngài cũng tin sao? Có cô nương bình thường nào lại làm như vậy không? Vậy nên... đó đều là lý do!" Hoắc Tứ Tượng nói tiếp.

Chân mày của Hoắc Triệu Uyên khẽ nhúc nhích.

Nghe cũng có vẻ hợp lý.

"Nhưng mà… nàng ấy không phải cô nương bình thường, dạo trước còn muốn thành tiên." Nuôi yêu quái tính là gì chứ?

"Đại nhân, ngài vẫn còn quá ngây thơ, đây là nửa chống cự, nửa nghênh đón khiến ngài không thể quên được, ngài ngẫm lại đi, thân phận của ngài không tầm thường đúng không? Có lẽ nàng cho rằng ngài chỉ đang đùa giỡn với nàng, vậy nên không dám đối đãi thật lòng đó?" Hoắc Tứ Tượng lập tức nói.

"Ý của ngươi là…" Mặc dù Hoắc Triệu Uyên cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào.

"Ý của ta là, đêm nay ngài nên đi dạo thăm khuê phòng." Hoắc Tứ Tượng nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Hoắc Triệu Uyên nhíu mày: "Danh tiếng của nữ tử không thể bị tổn hại, chớ nói bậy."

"Vậy thì ngài chỉ có thể chờ thôi, ta thấy Hoắc phu nhân không phải là người kiên trì, có khi nhìn thấy con cá như ngài không mắc câu thì sẽ lập tức quay sang câu con cá khác, mà bên cạnh nàng còn có nhiều con cá vẫy đuôi như hồ ly tinh…" Hoắc Tứ Tượng lại nói.

"Ngươi nói có lý, nếu đã vậy…" Hoắc Triệu Uyên liếc nhìn hắn, "Đêm nay ngươi đừng ngủ, đi câu vài con cá lớn trong ao lên, ngày mai làm vài món đãi khách."

Nói xong, để lại Hoắc Tứ Tượng hóa đá tại chỗ.

Hoắc Tứ Tượng nghiến răng.

Đại nhân nhà hắn đúng là đồ ngốc!

Lời thật lòng thì khó nghe, vậy mà lại không nghe lời khuyên của hắn, lần này thì hay rồi, chắc chắn cả đời này cũng đừng mong lấy được vợ!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back