Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 651: Trả nợ


Sau khi nói câu này, Tống Anh lại cong môi cười nói: "Hơn nữa, cho dù người cảm thấy không có vấn đề gì thì cũng phải hỏi ý kiến của mọi người chứ?"

Tống Lão Căn hung dữ trừng mắt nhìn nàng.

"Ta quyết định! Không ai được phép phản bác, nếu không thì cút khỏi Tống gia cho ta!" Tống Lão Căn nghiêm túc nói, "Trước đây tách nhà ngươi ra quả thực là vì ta không hiểu những chuyện quanh co lòng vòng này. Nhưng ngươi yên tâm, quá tam ba bận, cho dù bây giờ có nói gì thì cũng sẽ không đuổi ngươi ra ngoài!"

Tống Lão Căn cũng không cảm thấy xấu hổ.

"Nếu ngươi đã nhắc tới chuyện trước đây thì ta cũng không ngại mà nói thẳng với ngươi, ta chỉ là một người quê mùa thì biết cái gì? Lúc ấy, ngươi toàn thân đầy máu quay về. Người nhà đó chỉ để lại mấy câu, nếu bọn ta nói hươu nói vượn ra ngoài thì đừng hòng sống yên ổn nữa, còn nói bây giờ có thể bảo vệ được tính mạng đã là chuyện đáng mừng rồi, giữa tang sự và hỉ sự thì muốn chọn cái nào?"

"Nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ làm gì? Nghe thấy lời này, ngươi có hoảng sợ không? Trong nhà nhiều trẻ con như vậy, cũng không thể vô duyên vô cớ bị liên lụy được, chỉ đành tách các ngươi ra! Đây cũng là vì muốn tốt cho cả nhà!" Lão gia tử hùng hổ.

"Nhưng quả thực là ta đã có lòng riêng, có lỗi với ngươi. May mà ngươi không chê, mấy năm nay đã chiếu cố trong nhà rất nhiều. Bây giờ ta đã không còn là người cái gì cũng không biết, nếu còn kiêng kị đủ điều như thế thì có khác gì súc sinh?" Tống Lão Căn lạnh mặt nói tiếp.

Lời này không chỉ nói cho Tống Anh nghe mà quan trọng hơn cả là nói cho những người khác trong Tống gia nghe.

Bây giờ xem ra việc đắc tội hầu phủ sẽ không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm là bị chèn ép khiến cuộc sống của cả nhà được không tốt lắm mà thôi.

Nhưng chẳng phải trước đây cũng sống như vậy sao? Chỉ cần người còn sống thì cái gì cũng dễ nói.

"Ta cũng không sợ nói cho ngươi, nếu ngươi đã nói rõ ràng với ta rằng đắc tội với người nhà đó sẽ chết thì ta sẽ bảo Đại bá, Tam thúc, Tứ thúc của ngươi cút đi thật xa, ít nhiều cũng để lại con cháu đời sau. Không chừng mấy chục năm sau sẽ có đứa có tiền đồ, sẽ giúp ta giải oan." Lão gia tử nói tiếp.

Nếu thật sự nguy hiểm như vậy thì ông già như ông cũng không đi mà đi theo lão Nhị, xem như trả nợ.

Nếu không, cứ luôn thiếu nợ người ta cũng không phải chuyện tốt.

"Được rồi, ta chỉ nói vậy thôi mà. Sao tính tình của người lại nóng nảy như thế chứ?" Tống Anh thở dài.

Nàng mới nói mấy câu mà lão gia tử đã lải nhải một tràng dài rồi.

"Nhị Nha..." Đại Diêu thị do dự một chút rồi mở miệng, "Trước đây khi phân gia, quả thực ta cũng có nhúng tay, ồn ào muốn tách nhà các ngươi ra. Thế nhưng khi đó ta thật sự bị dọa sợ, chủ yếu là vì nghĩ cho mấy đứa nhỏ..."

"Đúng, đúng, ta cũng như vậy. Nếu trong nhà không có mấy đứa nhỏ thì sao phải nghĩ nhiều như vậy chứ? Đời này cực cực khổ khổ còn không phải vì mấy đứa của nợ bọn chúng sao?" Tiêu thị cũng vội vàng tiếp lời.

Tiểu Diêu thị cúi đầu nhìn Khang ca nhi trong lòng.

Chất nữ cũng là người thân, không thể nào không thương. Dù sao thì bọn họ cũng là con người, cũng có tình cảm, nhất là Đại Diêu thị và Tiêu thị đã gả tới đây từ lâu, gần như nhìn Tống Anh lớn lên. Nếu bọn họ không có con thì dù trả giá bao nhiêu cũng không sao cả.

Nhưng sau khi làm cha nương thì lòng dạ sẽ nhỏ lại.

"Nương? Người có ý gì? Không phải là muốn vứt bỏ Nhị tỷ của ta đấy chứ?" Tống Đạt cau mày, hơi không vui. .

"Không phải, nương không có ý đó, chỉ là muốn giải thích rõ ràng mà thôi..." Đại Diêu thị vội vàng xua tay, "Ta cảm thấy cha nói rất đúng, ngươi là một tiểu nha đầu thì đừng chạy loạn. Nếu chạy đến địa bàn của người khác mà bị ức h**p thì bọn ta cũng không biết được. Như vậy còn không bằng ngoan ngoãn ở trong nhà. Nếu thật sự có người tìm tới cửa gây phiền phức, nhà ta nhiều người như vậy, cứ thẳng tay đánh đuổi bọn họ ra ngoài!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 652: Trái tim ấm áp


"Bây giờ mấy đứa Đạt ca nhi cũng đã trưởng thành, không còn là trẻ con nữa. Ta không biết dạy con nhưng luôn cảm thấy làm như trước đây là không tốt, trẻ con cứ như vậy thì sau này cũng sẽ trở thành loại người vô lương tâm. Chúng ta đều là người một nhà, bây giờ ở cùng với nhau, không có gì phải sợ." Đại Diêu thị lại bồi thêm một câu.

Nói xong, vậy mà trong lòng bà ấy lại mơ hồ xuất hiện một chút kiêu ngạo.

Năm đó lúc phân gia, bà ấy về lại nương gia, bị cha bà ấy nghiêm khắc dạy dỗ một trận.

Nói bà ấy là kẻ vô tâm, chất nữ mà mình nhìn nó lớn lên phải chịu ấm ức lớn như vậy, vốn đã vừa sợ hãi vừa lạnh lòng, là lúc gia đình nên bảo vệ, thế mà bà ấy không chỉ không trấn an mà còn đạp thêm một cú, quả thực không giống chuyện mà con người làm ra!

Khi đó, bà ấy dựa vào lý lẽ để tranh luận, cảm thấy bản thân mình không sai.

Nhưng thật ra cũng đã lâu không dám về nương gia, bởi vì trong lòng chột dạ.

Tiêu thị thì lại trái ngược với Đại Diêu thị. Năm đó, sau khi tách Nhị phòng ra, nương gia của bà ấy cảm thấy bà ấy làm rất đúng, ngoài ra còn nói không ít lời bậy bạ về Nhị phòng, mà trong lòng Tiêu thị cũng khó chịu.

Nguyên nhân là vì bản thân bà ấy biết nương gia không phải người tốt.

Chuyện mà bọn họ cảm thấy bà ấy làm đúng thì chắc chắn là làm sai. Nếu suy nghĩ của bà ấy đồng nhất với người của nương gia thì chứng tỏ bà ấy không khác gì người của nương gia, đều là loại người mà người khác chán ghét...

Trong lòng Tiêu thị đã nghĩ vậy từ lâu, nhưng có mấy lời mà bà ấy sẽ không nói ra ngoài miệng, nhất là khi nhìn mấy đứa con của mình, chỉ đành nhẫn tâm nuốt xuống.

Còn về Tiểu Diêu thị...

Không có chuyện của nàng ấy, nàng ấy đều nghe theo Tống Mãn Sơn.

Trước đây, Tống Mãn Sơn là người lông bông, không để bụng chuyện trong nhà.

"Đại tẩu nói rất đúng. Ta không biết ăn nói, tầm mắt cũng hạn hẹp, nhưng ta biết lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ và cả Tam Nha đều thích ngươi." Tiêu thị hơi mất tự nhiên nói.

Nếu lại để một mình Tống Anh đối mặt với bên đó thì con cái trong nhà đều sẽ oán trách. .

Lần này là con cái chọn, không phải bà ấy chọn.

"Ta nghe theo tướng công, nhưng tướng công nghe theo ngươi nên ngươi đừng hỏi ý ta, nên làm thế nào thì làm thế đấy." Tiểu Diêu thị thản nhiên nói một câu.

Tống Anh mấp máy môi.

"Các ngươi đúng là không có mắt, ta quyết định như vậy cũng vì muốn tốt cho các ngươi mà thôi. Vị công tử mà ta đắc tội hôm trước vốn dĩ không thù không oán với thôn chúng ta, kết quả bởi vì ta mà gây phiền phức cho thôn dân. Khó chắc nhà đó sẽ không làm như vậy..." Tống Anh nói.

"Nhị Nha! Ngươi nói vậy là không đúng rồi! Ngươi thấy trong thôn có ai trách ngươi không? Người làm chuyện xấu cũng không phải là ngươi, ngươi đuối lý cái gì?" Đại Diêu thị cao giọng.

Nguyễn thị nghe thấy lời mấy trục lí nói thì nước mắt liên tục rơi xuống như thứ không đáng tiền. .

Trong lòng bà ấy cảm động đến tột độ, nhất là khi nhìn Đại Diêu thị trước giờ không vừa mắt mình, ánh mắt càng tha thiết hơn.

"Đại tẩu... Lời này của ngươi thật sự chạm đến đáy lòng của ta..." Nếu không phải luôn bị Đại Diêu thị ghét bỏ, lúc này Nguyễn thị hận không thể nắm tay bà ta.

Đại Diêu thị giật mình: "Ngươi lại khóc cái gì? Vốn dĩ là bản thân ta tự nguyện giữ Nhị Nha lại, ngươi vừa khóc thì lại giống như là ta bị ép buộc vậy!"

"Chuyện này... Chuyện này..." Nguyễn thị lau nước mắt, "Thật sự không muốn khóc đâu nhưng nước mắt không biết cố gắng, ta có thể làm sao chứ?"

"Đúng là tật xấu. Ta thấy nếu thật sự có người tìm tới thì chúng ta cũng không cần cầm dao hù dọa người ta đâu, chỉ cần đẩy ngươi ra là được. Nước mắt của ngươi có thể dìm chết bọn họ rồi!" Đại Diêu thị cong môi ghét bỏ. "Ta cảm thấy như vậy cũng được đấy." Tiêu thị không nhịn được mà cười một tiếng.

Nghe thấy lời này, Đại Diêu thị và Tiểu Diêu thị vui vẻ cười.

Nguyễn thị ngơ ngác, đôi mắt vẫn còn ướt đẫm, vô tội nhìn các trục lí, sau đó vừa muốn cười vừa muốn khóc, biểu cảm rất kỳ quặc.

Không khí lập tức hòa hợp hơn rất nhiều.

Trong lòng Tống Anh vô cùng thổn thức, biết trái tim mình lúc này thật sự ấm áp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 653: Đau đầu


Nàng và nguyên chủ hòa hợp thành một nên nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của nguyên chủ.

Chẳng hạn như, nguyên chủ chưa bao giờ hận bất cứ một người nào trong thôn, bởi vì đã từng rời đi hai năm nên mỗi một gốc cây, ngọn cỏ trong thôn đều là năm tháng yên bình đối với nàng ấy.

Lúc nguyên chủ bất lực nhất, nàng ấy không muốn mọi người đứng về phía mình mà lại muốn trò chuyện với bọn họ.

Cũng muốn được nghe người thân trấn an, cũng muốn nhìn thấy cảnh tượng cả nhà vừa náo nhiệt vừa bận rộn như trước giờ. Đáng tiếc, lúc nguyên chủ sắp chết, đa số cảm xúc nhận được chỉ là lạnh nhạt, cảnh tượng nhìn thấy chính là Tống gia phân gia.

Điều này cũng dẫn đến việc sau khi Tống Anh dung hợp tất cả của nguyên chủ, cảm xúc không hề dao động quá nhiều, nội tâm cũng có mấy phần lạnh nhạt.

Cho dù bề ngoài đối xử tốt với người của Tống gia thì cũng chỉ để giữ thể diện, nói khó nghe một chút thì chính là đóng kịch mà sống qua ngày thôi.

Hơn nữa, tất cả những gì nàng làm cho Tống gia đều là chuyện dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần để tâm.

Nhưng lúc này, nhìn thấy thái độ của cả nhà, trong đầu Tống Anh xuất hiện ký ức của nguyên chủ.

Khi nguyên chủ còn nhỏ, trong nhà cũng giống như vậy.

Trong nhà toàn là đám trẻ con nghịch ngợm như khỉ, mọi người vui vẻ cười nói, khung cảnh gia đình ấm áp và tươi đẹp, hoàn toàn không giống hầu phủ, khắp nơi lạnh lẽo như băng, khắp nơi đáng sợ, lời nói lạnh nhạt khiến trong lòng nàng ấy cảm thấy tất cả mọi điều ở thôn Hạnh Hoa trở nên tốt đẹp giống như thiên đường.

Tống Anh rộng lượng nhưng thật ra nội tâm lại hơi lạnh nhạt.

Nhưng giờ phút này, nàng đã cảm nhận được tấm lòng lương thiện và thuần khiết của nguyên chủ.

Nguyên chủ giống như chốn bồng lai, lại giống như một vầng trăng sáng tỏ, thuần khiết.

Từ nhỏ, nàng ấy... bị người của Tống gia đối đãi một cách khách khí và xa cách, không xem như có gia đình thật sự, sau này lại bị hầu phủ tra tấn, càng là hai bàn tay trắng. Thế nhưng, đối với nàng ấy mà nói, cuộc đời không phải nỗi đau khổ mà lại là một làn hương ngọt ngào.

Tống Anh đột nhiên cảm thấy dường như cơ thể hơi thả lỏng, toàn thân đều cảm thấy khác lạ.

Còn hơi đau đầu.

"Sao vậy?" Nguyễn thị nhanh chóng nhận ra.

"Đau đầu." Tống Anh gõ gõ đầu.

"Gõ đầu mạnh như vậy làm gì? Đừng có gõ hỏng đấy. Thấy khó chịu thì đi nghỉ ngơi đi. Ta chừa cơm lại cho con, khi nào đói bụng thì ăn." Nguyễn thị vội vàng nói.

"Ta không giận ngươi." Lão gia tử bổ thêm một đao, "Mau đi nghỉ đi. Chuyện có gì to tát đâu, đáng để đau đầu sao?"

Hừ, dù sao cũng là người trẻ, không bằng ông càng già càng dẻo dai, còn có thể cầm lái thêm năm mươi năm nữa.

Tống Anh cảm thấy đầu như muốn nứt ra, cũng không đấu võ mồm với lão gia tử nữa, vội vàng vào phòng cha nương của Nhị phòng ở đây nghỉ ngơi.

Sau khi nằm lên giường, Tống Anh dường như ngủ thiếp đi.

Trên thực tế, nàng như chìm vào cõi mộng, nhìn thấy ba luồng ánh sáng. Một luồng trắng thuần, một luồng xám bạc, một luồng vàng rực.

Lúc này, luồng ánh sáng vàng rực và trắng thuần đang hợp thành một thể, sau đó bắt đầu cắn nuốt luồng ánh sáng xám bạc.

Tống Anh cảm thấy hơi bối rối.

Đây là thứ quỷ quái gì vậy...

Dứt khoát nằm yên chờ đợi.

Đến tối, thấy nàng vẫn khó chịu, Nguyễn thị và Tống Kim Sơn ngủ ở phòng Tống Tuân, còn phòng chính để lại cho nàng. Đêm nay, Tống Anh quả thực đã đại chiến ba trăm hiệp, toàn thân mệt mỏi khủng khiếp.

Cuối cùng cắn nuốt được một phần luồng ánh sáng xám bạc.

Nhưng khó khăn lắm cũng chỉ cắn nuốt được một chút xíu mà thôi, bởi vì luồng ánh sáng xám bạc có bản lĩnh rất lớn, không chỉ liên tục chạy tới chạy lui mà sức chiến đấu cũng siêu mạnh, quả thực không sợ gì cả.

Nhưng sau khi tiếp xúc với luồng ánh sáng xám bạc thì đầu óc của Tống Anh lập tức cảm thấy khó chịu.

Vậy mà trong đầu lại hiện lên mấy hình ảnh lộn xộn.

Có núi, có biển, có loài vật lớn, có loài vật nhỏ, còn có người chim... bay trên trời, bơi dưới biển...

Sau khi mở mắt ra, Tống Anh cảm thấy dường như bản thân đã khác trước.

Nàng cũng không rõ khác biệt chỗ nào, giống như... sau khi thăng cấp trong quá trình tu luyện, lúc quan sát thế giới thì toàn bộ cảnh vật đều đã thay đổi.

"Con mẹ nó, rốt cuộc ta đã cầm kịch bản gì vậy?!" Tống Anh nói thầm một câu.

"Phi!" Vì sao nàng chửi thề?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 654: Nảy nở


Tống Anh thở hắt ra.

Vì sao đột nhiên lại cảm thấy bản thân mình hơi lợi hại thế nhỉ? Lại cứ cảm thấy...

Tống Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy đứa nhỏ Tống Đạt ở trong sân bắt đầu vung quyền, đá chân, cái đầu nhỏ... giống như... con sâu con kiến.

Ờm...

Vì sao lại là con sâu con kiến? Đó là đệ đệ và nhi tử thân ái của nàng mà?!

Tống Anh thở dài, có lẽ nàng bị bệnh rồi, cùng loại với... tâm thần phân liệt. Nhưng nàng lại cảm thấy phân liệt cũng không phải chuyện gì xấu.

Tống Anh mặc quần áo xong thì đi ra ngoài.

"Nhị tỷ, ngươi khỏe hơn chưa?"

"Nương, người ngủ một giấc hơi lâu đấy. Có phải quá mệt mỏi rồi không?"

Hoắc Lâm và Tống Đạt hỏi cùng một lúc.

Tống Anh đảo mắt nhìn bọn chúng, trong lòng ấm áp nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm nhàn nhạt: "Khá tốt. Chẳng qua là chịu chút kí.ch th.ích, tâm trạng thay đổi thôi."

Hoắc Lâm nhìn Tống Anh, trái tim run rẩy.

Không biết vì sao bây giờ nó cứ cảm thấy hơi thở không được phép tới gần và cực kỳ gần gũi trên người nương nó càng rõ rệt hơn.

"Nhìn ta làm gì? Tiếp tục tập luyện đi?" Tống Anh cau mày, nói.

Nàng vừa dứt lời, mấy đứa nhỏ lập tức ngoan ngoãn như mèo con.

Tống Anh l**m l**m môi, khóe miệng cong lên: "Ngoan."

"..." Hoắc Lâm.

Tống Anh hơi đói, đi vơ vét cơm sáng. . Tống Đạt lén lút nói: "Có phải nương ngươi điên rồi không? Vì sao ta lại cảm thấy ánh mắt của nàng giống như có thể ăn thịt người vậy?"

"Nương ngươi mới điên rồi đấy!" Hoắc Lâm hừ một tiếng, "Nương ta như vậy gọi là khí thế. Ngươi không hiểu được đâu."

"Đúng là ta không hiểu. Nhưng mà Nhị tỷ chỉ ngủ một đêm thôi, vì sao ta lại thấy sợ nàng hơn trước?"

"Ta còn sợ hơn đấy." Hoắc Lâm bĩu môi.

"Ta cảm thấy... hình như Nhị tỷ đẹp hơn một chút xíu." Tống Võ nói.

"Vô nghĩa! Nương ta đương nhiên là đẹp rồi, mỗi ngày đều đẹp hơn ngày hôm trước!" Hoắc Lâm tiếp lời.

"..." Tống Võ rầu rĩ thu hồi lời mình nói.

Chỉ là hắn cảm thấy, đúng là ngày hôm qua Nhị tỷ tỷ cũng đẹp, nhưng hôm nay... giống như đột nhiên nảy nở vậy, rõ ràng khuôn mặt cũng y hệt như ngày hôm qua nhưng lại trông xinh đẹp rực rỡ hơn rất nhiều.

"Nhị Nha, hôm nay ngươi thoa loại phấn gì vậy? Trên người thơm quá, khuôn mặt... dường như cũng trưởng thành hơn." Tiểu Diêu thị tinh ý, lúc nhìn thấy Tống Anh còn nói thầm một câu, "Cũng phải, bây giờ đã mười chín rồi, không còn nét bầu bĩnh của trẻ con nữa."

Tống Anh sờ mặt.

Tiểu Diêu thị còn đưa tay vuốt má nàng: "Chậc, trước đây không nhìn ra Nhị Nha nhà ta cũng là đại mỹ nhân đấy."

"..." Tống Anh ngây người.

Tống Anh tìm một cái gương để soi.

Soi không rõ lắm, nhưng mà... không có gì khác biệt hết mà?!

Không phải hôm qua cũng như vậy sao?

Ngoại trừ Tiểu Diêu thị, mấy người Đại Diêu thị đều không nhận ra Tống Anh có gì khác biệt, cùng lắm là cảm thấy sau khi ngủ một giấc thì trông có tinh thần hơn nhiều mà thôi.

Tống Anh cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ là cuối năm nên mấy đứa nhỏ trong nhà không cần lên trấn, đều ở trong thôn.

Tống Anh thích căn nhà lớn của mình hơn nên lập tức dọn về.

Có điều, sau khi tới nhà của mình, Tống Anh vào không gian một chuyến, sau đó...

Cảm thấy kinh hãi.

Bởi vì...

Đã thay đổi.

Phóng mắt nhìn ra xa, nàng thật sự không nhìn thấy được ranh giới.

Trước đây chỉ khoảng một nghìn mẫu, bên trong gieo trồng rất nhiều lúa. Lúc nàng ở trên trấn, nàng phải mất rất lâu mới thu hoạch hết số lúa đó, mệt muốn chết. Thế mà bây giờ nàng cũng không rõ diện tích của không gian là bao nhiêu mẫu, nếu lại trồng lúa thì nàng thật sự không thu hoạch nổi.

Ngoài ra, điều quỷ dị hơn chính là bầu trời mờ mịt sương mù trước đây lại có thêm một vòng tròn... không được tròn trịa lắm, có màu trắng bạc giống như... mặt trăng?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 655: Bị thương


Lúc này, Tống Anh thật sự hơi ngơ ngác. Ngoại trừ vòng tròn lớn kia thì cây cối cũng cao lớn và tươi tốt hơn.

Trước đây, nàng luôn cảm thấy không gian khá nhỏ, nhưng bây giờ quá lớn thì nàng lại không biết xử lý như thế nào.

Một mình nàng làm sao trồng trọt nổi?

Ngẩng đầu nhìn vòng tròn kia, Tống Anh suy nghĩ, hay là... nuôi ít động vật bên trong?

Bây giờ không nên chọn yêu quái đã hóa hình, nàng sợ sẽ gây ra kí.ch th.ích quá lớn đối với bọn họ. Hơn nữa, bọn họ đã quen với thế giới bên ngoài, lỡ như cảm thấy trong không gian quá buồn chán thì sao?

Tống Anh hơi do dự, quyết định đến thôn trang một chuyến.

Lại có thêm mấy yêu quái nữa.

Tống Anh không dám tùy tiện thử nghiệm, chỉ cho mấy con gà con, vịt con, ngỗng con vào.

Trong không gian có lương thực dự trữ và một khu vực dành riêng cho chúng nó hoạt động.

Nhưng rộng như vậy thì làm sao trồng trọt hết được?!

Tống Anh thở ra mấy hơi thật dài.

Trong nhà có không ít hạt giống, nhưng Tống Anh tưởng tượng đến cảnh mình phải đào từng cái hố để gieo hạt thì cảm thấy thật mệt lòng. Nàng ngồi xổm trong không gian cả buổi, đột nhiên nhớ ra bản thân cũng có chút năng lực.

Sử dụng năng lượng trong cơ thể, tay giơ lên rồi hạ xuống, "soạt", một mảng đất lớn nứt ra thành nhiều hố nhỏ, lại đưa tay ra hiệu, hạt giống bay lên rồi rơi xuống từng hạt một...

Ánh sáng màu vàng chiếu xuống hồ nước, trời đổ mưa.

Thu tay lại, ừm... đã chôn xuống rồi...

Thật hoảng hốt.

Thật đáng sợ.

Tống Anh hơi nghi ngờ cuộc sống, rốt cuộc nàng là thứ gì? Trước đây có thể khống chế yêu quái còn chưa tính, vậy mà bây giờ còn có thể khống chế cả đồ vật?

Nhưng sau khi rời khỏi không gian, Tống Anh thử lại lần nữa thì cảm thấy dường như năng lực của mình bị áp chế, sau khi di chuyển một cái tách đã thấy mệt.

Không thể điều khiển theo suy nghĩ của mình và thành thạo như khi ở trong không gian.

Gặp quỷ rồi.

Nhưng bất kể thế nào, nhiều đất như vậy, có thể trồng trọt là chuyện tốt. Năng lực chấp nhận của Tống Anh rất mạnh, sau một lát bàng hoàng đã dẫn Hoắc Lâm vào núi đào cây giống.

Trong không gian của nàng không có gì cả!

Nàng muốn trồng nhiều loại cây một chút, đào thêm kênh rạch, sau đó... Không chừng sau này năng lực của nàng sẽ mạnh hơn, nàng còn có thể vung tay đào được một thung lũng nữa đấy!

Ngẫm lại thì thật mong chờ!

Tống Anh ở bên này hừng hực khí thế, bận ngược bận xuôi.

Còn Diên Bình Hầu ở kinh thành lại hơi đau đầu.

Gần đây cũng không biết vì sao mà Khai Dương Công vốn dĩ có hi vọng hòa hảo lại giống như con chó điên, luôn nhằm vào hắn ta trên triều đình!

Mấy ngày trước tố cáo hắn ta không quản nghiêm thuộc hạ còn chưa tính, hôm nay lại nói hắn ta không tu dưỡng đạo đức.

"Hầu gia, hôm nay... lúc đi dự tiệc, ta đã gặp Lăng Ngư công chúa. Bà ta..." Hầu phu nhân Lam thị hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói, "Công chúa đột nhiên nhắc tới A Anh, giọng điệu hơi quái gở..."

"Nói cái gì?" Lăng Ngư công chúa là Tiết Quốc Công phu nhân, bây giờ hắn ta để ý đến tất cả mọi chuyện có liên quan đến nhà Tiết Quốc Công.

"Bà ta nói ta... lấy thứ nữ thay cho đích nữ, nuôi thứ nữ mà lại ồn ào như nuôi con ruột, sau đó nhắc tới A Anh, nói nàng đáng thương gì đó..." Lam thị cũng rất buồn bực.

Gần đây, quan hệ giữa hai nhà vốn dĩ không tệ.

Nhà Khai Dương công có một nữ nhi muốn gả cho nhi tử của tiểu cô tử của bà ta...

Chuyện đang tốt đẹp, cũng không biết tại sao lại đột nhiên trở mặt.

Không chỉ không bàn chuyện hôn sự mà còn xem thường bà ta khắp nơi.

Người ta là công chúa, cho dù trong lòng bà ta có khó chịu thì có mấy lời cũng không dám nói ra.

"Gần đây Tiết Quốc Công cũng hơi khác thường." Diên Bình Hầu cau mày.

Vừa dứt lời, bên ngoài đã có người tới báo: "Không tốt rồi Hầu gia! Thế tử bị thương rồi!"

Nghe thấy vậy, cả nhà lập tức hoảng loạn, phu thê hai người vội vàng chạy tới, chỉ thấy có vẻ như nhi tử đã đánh nhau với người khác, khắp người đều là vết thương, vô cùng đáng thương.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 656: Thẹn quá hóa giận


Diên Bình Hầu nhìn đích trưởng tử, trong lòng tức giận muốn thổ huyết.

Con nối dõi dưới gối hắn ta không tính là ít, bây giờ dưới danh nghĩa của phu nhân có hai đích tử và hai đích nữ.

Nhưng trên thực tế, đích thứ tử không chỉ còn nhỏ mà sức khỏe còn không tốt, chính là một cái ấm sắc thuốc. Vì thế, trên dưới cả nhà yêu thương đích trưởng tử này nhất, xem hắn ta như tròng mắt. Bây giờ đã là người trưởng thành rồi mà đi ra ngoài còn để người khác đánh trọng thương?!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Diên Bình Hầu nhìn chằm chằm gã sai vặt, hỏi.

Gã sai vặt kia run run rẩy rẩy: "Hầu gia... Đại thiếu gia vốn đang ngồi uống rượu ở Minh Lý Cư, mấy vị công tử trò chuyện cũng rất vui vẻ. Nhưng có lẽ do đã uống nhiều rượu nên Tiết thế tử châm chọc thế tử nhà chúng ta mấy câu, sau đó hai bên cãi vã rồi lại..."

"Bọn họ nói cái gì? Sao lại đến nỗi đánh nhau?" Diên Bình Hầu càng nghe càng giận.

"Cũng không có gì... Thế tử nhà chúng ta tán gẫu, nhắc tới tổ tông. Thế tử nói thái thái Hầu gia dũng mãnh, dựa vào sức lực mà có được tước vị này, lại nhắc tới khi đó tổ tiên có quan hệ không tệ với Khai Dương Công, nghe nói lúc đó nếu Khai Dương Công có rượu ngon và mỹ nữ thì đều cùng hưởng thụ với lão Hầu gia nhà chúng ta… Lúc nói đến đây, Tiết thế tử hỏi, nếu trước đây hai nhà có quan hệ thân mật như thế, nếu bây giờ hắn xem trọng đồ của thế tử nhà chúng ta thì phải làm thế nào..."

"Lúc ấy thế tử cười cười, lập tức đáp lại rằng đương nhiên là giống với tổ tiên. Sau đó Tiết thế tử chỉ vào thế tử nhà chúng ta, nói rằng hắn xem trọng đai lưng trên người thế tử nhà chúng ta, nếu đã như thế thì đưa đai lưng cho hắn đi..."

Diên Bình Hầu nghe xong thì đen mặt.

Đai lưng không quan trọng, quan trọng là lời này đang vũ nhục người khác.

Gỡ đai lưng xuống trước mặt nhiều người, chẳng lẽ phải quay về với dáng vẻ quần áo xộc xệch sao?

Nếu nhi tử của hắn ta gỡ đai lưng xuống, người khác chỉ cảm thấy nhà hắn sợ Tiết Quốc Công nên ngay cả yêu cầu quá đáng như thế cũng đồng ý. Nếu không đưa thì sẽ có người nói, tổ tông Tiết gia có thứ gì tốt đều muốn chia sẻ với nhà hắn ta, bây giờ đời sau lại không biết cảm ơn, ngay cả một cái đai lưng cũng tiếc...

Nhi tử của hắn ta không nên nhắc tới chuyện tổ tiên.

Đương nhiên, Tiết thế tử kia cũng quá vô lý, chẳng lẽ không nhìn ra nhi tử của hắn ta đang có ý muốn hòa hảo sao? Vậy mà bây giờ lại giẫm đạp thể diện của nhà hắn ta dưới chân!

Thế nhưng lại không thể làm lớn chuyện này, nếu không thì người ta sẽ cho rằng nhà hắn ta nịnh nọt lấy lòng không được nên thẹn quá hóa giận!

Diên Bình Hầu nghĩ như vậy, cả người bức bối.

May mà chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng.

"Bây giờ ngươi đã già đầu rồi mà sao vẫn còn xúc động như tiểu tử choai choai vậy chứ?! Chuyện gì cũng phải dùng đầu óc! Mấy ngày trước, ta mới nói với ngươi Tiết Quốc Công có hành động lạ thường, hôm nay ngươi lại đối nghịch với Tiết Thiếu Xuân. Như vậy cũng thôi đi, còn chưa biết người ta có ý gì mà ngươi đã chủ động lấy lòng. Đúng là ngu xuẩn!" Diên Bình Hầu cả giận nói.

Cũng không phải là lần đầu tiên đánh nhau với Tiết Thiếu Xuân kia. Năm đó, quan hệ giữa hai nhà vốn dĩ đang tốt đẹp, chính vì trẻ con nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ầm ĩ đòi so tài cưỡi ngựa nên mới xảy ra chuyện!

Hắn ta không muốn nhắc tới chuyện năm đó, dù sao thì khi ấy nhi tử của hắn ta vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là bình thường.

Nhưng hôm nay, nhi tử đã không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa mà vẫn ngây thơ như thế!

Tống Đường Bỉnh nghe cha ruột nói như vậy thì trong lòng khó chịu: "Cha, mấy năm nay cũng thường xuyên qua lại với nhà hắn, trước đây cũng không hề có chuyện như vậy. Trước đó nói đùa với nhau mấy câu cũng không sao, ai mà biết được bây giờ hắn lại đột nhiên nổi cơn điên gì chứ?"

Nói xong, Tống Đường Bỉnh đau đớn nhe răng sờ bụng.

"Bây giờ ngươi đã là người sắp ba mươi tuổi rồi, trong lòng ngươi nên hiểu rõ quan trường là chỗ thế nào. Hôm nay người ta tốt với ngươi, nhưng nếu ngày mai bị uy h**p tới lợi ích thì sẽ không để ý tới ngươi nữa cũng là chuyện bình thường. Vốn dĩ ngươi nên thu liễm một chút, sao lại vì được người khác xem trọng mà hành động một cách tuỳ tiện?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 657: Có liên quan gì?


Giờ phút này, không phải Diên Bình Hầu không đau lòng cho nhi tử bị đánh mà tức giận nhiều hơn vì hắn ta không đủ nhẫn nhịn.

"Hầu gia, Bỉnh Nhi bị thương vốn đã khó chịu, người nói với hắn những thứ này để làm gì... Hơn nữa, vốn dĩ là Tiết Thiếu Xuân kia không đúng, thay đổi thất thường..." Lam thị không vui trong lòng, xót con nói.

Diên Bình Hầu xoa ấn đường: "Bây giờ ngươi cũng nên ngẫm lại xem sau này bản thân phải làm sao đi! Tuy rằng Lăng Ngư công chúa không được yêu chiều lắm nhưng dù sao thì bà ta cũng là Trưởng công chúa. Nếu bà ta nhất quyết không qua lại với ngươi nữa thì ngày tháng sau này của ngươi có thể tốt đẹp được sao!?"

Sắc mặt của Lam thị thay đổi.

Không khỏi nhớ tới nhiều năm trước, khi hai nhà vừa mới trở mặt.

Tính tình Lăng Ngư công chúa rất mạnh mẽ, bất luận ở trường hợp gì, chỉ cần không vui thì sẽ lập tức tỏ thái độ, nói chuyện cũng khó nghe. Những ngày ấy, bà ta thật sự phải chịu đựng không ít, thậm chí còn không muốn ra ngoài!

Tình huống như vậy duy trì cho tới khi vết thương của Tiết Thiếu Xuân khỏi mới chấm dứt!

Chẳng lẽ bây giờ... lại phải chịu đựng thêm một lần nữa?

"Vậy... Vậy để ta cho người đi tìm hiểu nhé? Cũng phải biết nguyên do mới được chứ..." Lam thị cũng hơi hoảng.

"Ừm." Diên Bình Hầu nghe vậy thì gật đầu.

"Người nói xem... Có phải đến nay Tiết Thiếu Xuân kia vẫn không có con nên mới nghi ngờ là do chúng ta không?" Lam thị nói tiếp.

Năm đó con cái hai nhà đều bị thương, con nhà bà ta bị gãy chân nhưng may mà còn nhỏ, lại mời được danh y nên sau khi tĩnh dưỡng nửa năm đã khỏe mạnh hoàn toàn.

Tiết gia nói là bị thương ở thắt lưng, sau đó tĩnh dưỡng một thời gian, cũng rất nhanh khỏi.

Thế nhưng, bây giờ nhi tử của hắn ta đã có nữ nhi và thứ tử, còn dưới gối Tiết Thiếu Xuân kia vẫn trống trơn, đừng nói là đích tử, ngay cả thứ tử, thứ nữ cũng chưa có lấy một đứa.

Diên Bình Hầu nghe xong, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Nếu là nguyên nhân khác thì còn dễ nói, nhưng nếu là nguyên nhân con nối dõi thì...

Chuyện này phải làm sao mới ổn thỏa đây?

Hắn ta cũng không thể giúp đỡ Tiết Thiếu Xuân sinh con được mà!?

"Hy vọng là không phải, nếu không thì đừng nghĩ tới chuyện quan hệ giữa hai nhà sẽ tốt lên nữa!" Diên Bình Hầu thở dài.

"Đúng rồi Hầu gia, bên chỗ Hoan Nhi... Có phải cũng nên mời danh y tới khám cho nàng không?" Lam thị nói tiếp.

"Chuyện nhỏ thế này không cần nói với ta!" Diên Bình Hầu phất tay áo bỏ đi.

Lam thị trầm mặc trong chốc lát.

Nhưng cũng không hề đau lòng, lập tức phái người đi tìm hiểu tình hình của Quốc Công phủ.

Nhà nào cũng có hạ nhân, các hạ nhân cũng giữ liên lạc với nhau, muốn tìm hiểu chút tin tức không phải chuyện gì khó.

Qua mấy ngày, quả thực có người tới báo.

"Đã hỏi rõ rồi sao? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?" Lam thị vô cùng lo lắng.

"Chỉ nghe Tiểu Lục bên cạnh Nhị công tử của Tiết gia nói, khoảng thời gian trước đó, Nhị công tử có tới thành Dung một chuyến, không biết vì sao lại vội vã quay về, còn cực kỳ hoảng sợ, sau khi về thì nằm trên giường bệnh không dậy nổi làm trong nhà vô cùng hỗn loạn. Cũng chính là từ khi đó, Lăng Ngư công chúa đột nhiên giận dữ..." Người bên dưới bẩm báo.

Lam thị hơi nghi ngờ, cau mày.

Thành Dung?

Tiết Nhị kia chịu ấm ức ở thành Dung thì có liên quan gì tới nhà bà ta?

Nhà bà ta cũng không có họ hàng gì ở thành Dung...

"Thành Dung!? Chắc chắn là ở đó sao?" Lam thị đột nhiên bật dậy, sau đó lại cảm thấy khả năng không lớn.

Mối liên hệ duy nhất giữa Hầu phủ và khu vực thành Dung chính là quê quán của tổ tiên tộc Tống thị, và... trưởng nữ kia của bà ta.

Bà ta gả vào Hầu phủ năm mười bảy tuổi, năm thứ hai sau khi gả tới thì sinh được Đường Bỉnh, năm thứ tư mang thai lần nữa nhưng lại sảy thai, bị tổn hại sức khỏe. . Đến khi hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bà ta mới sinh ra đứa con thứ hai, vốn ôm hy vọng vô tận, không ngờ khi sinh ra lại là một đứa có sáu ngón chân.

Vừa sinh nha đầu kia xong, trưởng tử đã bị ngã ngựa, nàng không phải là khắc tinh thì là ai?

Bởi vì lo lắng người khác luôn hỏi tới chuyện con cái nên mới đón Hoan Nhi tới bên cạnh, xem như do bà ta sinh ra. Nếu không phải do đứa trẻ kia không biết cố gắng thì bà ta phải đến nông nỗi nuôi con của người khác để bảo toàn thể diện sao?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 658: To gan lớn mật


Lam thị nghĩ tới chuyện này, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Tuy rằng sau đó đã liên tiếp sinh hạ hai đứa con nữa, nhưng bà ta vẫn nhớ rõ biểu cảm ghét bỏ của lão thái thái và Hầu gia khi sinh hạ nha đầu kia. Một khắc đó, dường như bà ta cũng giống như đứa trẻ kia, đều là khắc tinh!

"Không đúng..." Lam thị mấp máy môi, "Đi hỏi thăm thêm đi, nếu có thể dò ra nguyên nhân cụ thể thì sẽ được ban thưởng hậu hĩnh!"

Tuy nha đầu kia còn sống nhưng đã bị huỷ dung, còn sống ở nhà nông dân, tuyệt đối không có khả năng khiến Tiết Nhị trở thành như thế.

Hẳn là do nguyên nhân khác.

Bởi vì bây giờ vẫn chưa biết rõ ràng nên bà ta không vội vã nói với Hầu gia.

Có tiền bạc thúc giục, quả nhiên người bên dưới làm việc nhanh nhẹn hơn nhiều. Không quá hai ngày, Lam thị đã nhận được tin tức chính xác.

"Tiểu Lục cho nha hoàn bên cạnh công chúa chút bạc mới dò hỏi được, nói là... lúc Tiết Nhị công tử tới thành Dung đã gặp người của phủ chúng ta, bị người của chúng ta cướp tiền, còn bị nhốt lại mấy ngày, nói là ít nhiều nhờ có... Đại, Đại tiểu thư nên mới chạy thoát được..." Ma ma mở miệng nói.

Lam thị sửng sốt: "Đại tiểu thư nào?"

"Chính là... người từng đính hôn với Vương gia..." Ma ma đáp.

"Nàng ta!?" Lúc này, tim Lam thị đập thình thịch.

Lam thị đi qua đi lại mấy bước: "Có phải hỏi thăm sai rồi không? Ta và Hầu gia phái người tới thành Dung khi nào chứ!?"

"Không sai được đâu. Tin tức này do người đắc lực bên cạnh công chúa nói ra. Lúc Tiết Nhị công tử tố khổ, nàng ta ở bên cạnh nên nghe không sót một chữ nào. Thậm chí còn nói... còn nói người và Hầu gia của chúng ta..."

"Nói ta cái gì?" Lam thị ngẩn ra.

"Nói phủ của chúng ta cố làm ra vẻ, rõ ràng Đại tiểu thư còn sống mà lại nói với người đời rằng nàng đã chết, vì không muốn Đại tiểu thư liên lụy đến Hầu phủ mà còn phái người trông chừng Đại tiểu thư nghiêm ngặt. Đang yên đang lành, một thiên kim tiểu thư lại biến thành nữ tù..."

"Làm càn!" Ma ma còn chưa nói hết, Lam thị đã tức giận vỗ bàn, ngực liên tục phập phồng.

Chung trà trên bàn cũng bị chấn động đến mức suýt nữa bay lên.

"Đúng là nói hươu nói vượn! Ta nhốt nàng lại khi nào!?" Lam thị thật sự tức muốn chết, "Mau gọi Hầu gia tới đây!"

Nha đầu kia, nha đầu kia quả thực to gan lớn mật!

Mấy lời này chỉ có thể do chính bản thân nàng nói ra, còn những người khác hoàn toàn không có khả năng truyền ra ngoài!

Đúng là xem thường nàng rồi! Vốn nghĩ rằng đã bị thương thành như vậy, đưa về nhà nông dân kia cũng chưa chắc có thể sống được, dù sao thì nếu vết thương sinh mủ rồi thối rữa thì không chừng còn không về được tới nơi!

Ai mà ngờ được, nha đầu kia không chỉ còn sống mà còn bẫy người khác!

Khi Diên Bình Hầu tới, Lam thị thuật lại toàn bộ chuyện này một cách kỹ lưỡng. Diên Bình Hầu nghe xong cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

"Có phải nghĩ sai rồi không?" Hắn ta cau mày.

"Ta cũng cho là nghĩ sai rồi, nhưng đó là lời mà nha hoàn đắc lực nói, đương nhiên sẽ không thể sai được. Hơn nữa, nhà chúng ta chỉ có liên hệ với một mình nhà đó ở thành Dung, không phải nàng thì còn có thể là ai? Có điều, ta thật sự không ngờ là nàng còn có thể lừa Tiết Nhị xoay mòng mòng!" Lam thị tức giận đến mức xé rách khăn tay.

Đó quả thực là nữ nhi của bà ta, nhưng lại là một đứa con khiến bà ta mất hết thể diện.

Lúc sinh ra là như thế, năm đó sau khi đưa về cũng là như thế!

"Như vậy đi, phái người tới hỏi một chút, xem như là..." Hầu gia cân nhắc một chút, nói tiếp: "Ta nhớ rõ bên đó vẫn còn mồ mả của lão tổ tông đúng không? Lúc còn sống, phụ thân cũng từng phái người tới thăm mộ. Thật ra ta đã quên mất chuyện này, chi bằng phái người đi xem thử."

"Vậy nếu thật sự là nàng thì sao?" Lam thị hỏi.

Diên Bình Hầu cũng hơi do dự.

Lúc sinh ra vốn định dìm chết, không ngờ lão thái thái mơ thấy Phật Tổ nên mới đưa người đi. Lần thứ hai cũng là nhờ vận may của nàng tốt, sức khỏe của lão thái thái không tốt, sợ va chạm với máu nên mới không xuống tay ngay trong phủ.

Lúc ấy nhìn như tha cho nàng một mạng, nhưng trên thực tế, lúc rời đi, đứa trẻ kia sốt cao, trông có vẻ không sống nổi…
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 659: Tỷ tỷ


Trong lòng Diên Bình Hầu hoàn toàn không tin chuyện này có thể do Tống Anh làm ra được.

"Có lẽ là có người tính kế. Chẳng lẽ ngươi không biết nàng có bản lĩnh lớn đến đâu sao? Nếu thật sự có thể xúi giục Tiết Nhị đối phó nhà chúng ta thì năm đó cũng không đến mức... Ta cảm thấy nhất định là sau lưng nàng có người khác." Diên Bình Hầu nhíu chặt mày, "Nhưng nếu tiết lộ thân phận thì sẽ rất phiền phức, đến lúc đó bị truyền ra ngoài lại thành nhà chúng ta bị người khác sai khiến. Sau khi nghe ngóng... cho người qua đó, khiến nàng đổ bệnh chết đi."

"Không được để lộ ra. Người đừng quên... Năm đó, người nói hoàng thượng thương xót nàng vẫn còn trinh tiết, muốn truy phong nàng làm vương phi... Nếu không phải lúc ấy người nói với hoàng thượng rằng nàng phúc mỏng thì bây giờ..." Sắc mặt của Lam thị thay đổi.

Lời này cũng đã nhắc nhở Diên Bình Hầu, hắn ta lập tức nghiêm túc hơn mấy phần.

Vậy mà suýt nữa đã quên mất!

Ngay lúc đó, hoàng thượng thật sự có ý truy phong, chỉ là khi đó đúng lúc Võ Thần Vương tới cầu kiến nên đã nghe thấy, hoàng thượng thuận miệng hỏi, hắn nói, người cũng đã chết, hà tất còn phải giày vò? Còn nói nếu hôm nay giữ nguyên danh tiếng trinh tiết cho nàng, sau này nếu nhà ai có vị hôn phu qua đời thì nữ tử nhà đó cũng không dám tìm rể hiền nhà khác.

Hoàng thượng cảm thấy có lý, dù sao thì ngài ấy là miệng vàng lời ngọc, tùy tiện nói một câu thì bá tánh khắp thiên hạ đều sẽ làm theo.

Nếu tán dương Tống Anh, e rằng sau này sẽ có bá tánh không hiểu chuyện, dùng chuyện này để yêu cầu nữ tử chưa cưới phải làm goá phụ.

Còn hắn ta lập tức nương theo lời của Võ Thần Vương, nói Tống Anh phúc mỏng, không chịu nổi ưu ái của hoàng gia, hoàng thượng mới không nhắc tới chuyện truy phong nữa.

Diên Bình Hầu quyết định phải hành động thận trọng, vốn dĩ định chọn bừa vài người rồi phái đi, nhưng bây giờ...

Chọn mấy tâm phúc trung thành.

Ở kinh thành này, nhà nào có chuyện gì hoàn toàn không phải bí mật. Đột ngột phái một nhóm người ra ngoài sẽ khiến người khác chú ý nên phải lấy danh nghĩa ra ngoài để tế bái tổ tiên. Thế nhưng, chuyện tế bái tổ tiên không thể để hạ nhân làm thay, nhất định phải có con nối dòng đi theo mới được.

Trưởng tử mới vừa bị thương, thứ tử không đủ tư cách, vậy chỉ có thể để ấu tử đi.

Có điều, ấu tử vẫn còn nhỏ.

Bây giờ chỉ mới mười ba tuổi, sức khỏe không tốt, cũng không biết có thể chịu nổi đường sá xa xôi hay không.

"Nghe nói thành Dung kia có phong thuỷ tốt, vậy cứ để Hành Nhi đi đi. Trên đường đi chậm một chút, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn." Lam thị suy nghĩ một chút rồi nói.

Cũng không thể mở miệng để thứ tử ra mặt.

Bà ta ít nhi tử, thật sự không có sự lựa chọn nào khác.

"Tứ đệ muốn đi đâu vậy?" Lam thị vừa dứt lời, bên ngoài có một tiểu cô nương bước vào.

Tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài, hoạt bát lanh lợi: "Nương, con mới nghe thấy người nói muốn cho Tứ đệ đi đến chỗ có phong thuỷ tốt. Đó là chỗ nào vậy?" Tống Tâm Hoa mở miệng hỏi.

Lam thị trừng mắt nhìn nữ nhi một cái: "Để Tứ đệ con đi tế bái tổ tiên."

"Vậy con cũng phải đi!" Tống Tâm Hoa lập tức nói.

"Con là nữ hài tử, chạy loạn cái gì? Ở trong nhà, chỗ nào cũng không cho đi!" Diên Bình Hầu vốn không vui, lập tức ngăn cấm.

Ánh mắt của Tống Tâm Hoa trở nên ảm đạm.

Đến khi phụ thân của nàng ấy đi ra ngoài, lúc này, Tống Tâm Hoa mới đỏ mắt nói: "Nương, người xem cha kìa, cha quá bất công rồi đấy! Dựa vào đâu mà cho Tứ đệ đi ra ngoài mà lại không cho con đi ra ngoài!?"

"Tâm Nhi, đừng náo loạn nữa, tâm trạng của cha con đang không tốt. Hơn nữa, bọn ta để đệ đệ con đi làm việc chứ không phải đi chơi." Lam thị lo lắng nói.

Sao trượng phu có thể không bất công chứ?

Nhiều nữ nhân như vậy, có tận mười mấy đứa con, nếu Tâm Nhi không phải là đích nữ thì không biết đã bị lãng quên từ đời nào rồi.

Đừng nói là Tâm Nhi, ngay cả Hành Nhi cũng chưa bao giờ được hắn ta quan tâm.

Người có thể được hắn ta để mắt tới cũng chỉ có một mình trưởng tử...

May mà trưởng tử này do bà ta sinh ra, nếu không thì...

"Đến thành Dung... Chẳng lẽ là đi đón tỷ tỷ lần trước tới nhà chúng ta sao?" Tống Tâm Hoa hỏi thử.

Trong lòng nàng ấy hơi lo lắng, trong số các nữ nhi của phụ thân, nàng ấy vốn đứng thứ tư, sau lại đổi thành Ngũ tiểu thư.

Đích trưởng nữ là Tống Anh, Tống Hoan vốn dĩ là thứ nữ, nhưng dù sao cũng đã được ghi dưới danh nghĩa của mẫu thân nàng ấy nên từ nhỏ đã sống khá tốt. Trước khi Tống Anh trở về, nàng ấy từng cho rằng Tống Hoan chính là đích tỷ cùng mẫu thân của nàng ấy!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 660: Kết cục


Tống Tâm Hoa vẫn nhớ rõ Tống Anh.

Lúc này, nàng ấy vừa mở miệng, sắc mặt của Lam thị lập tức thay đổi: "Con nghe ai nói hươu nói vượn vậy? Đại tỷ tỷ của con đã qua đời từ lâu rồi. Ở thành Dung lấy đâu ra tỷ tỷ?"

"Nương, người còn giấu con sao? Lúc trước tỷ ấy không chết, rõ ràng chỉ rạch mặt rồi đưa đi. Con biết mà." Tống Tâm Hoa đáp.

Không chỉ biết, lúc đó nàng ấy còn trốn trong góc nhìn trộm.

Dưới đất đầy máu, cha nàng ấy đích thân giơ kiếm chặt bỏ ngón chân của tỷ tỷ.

Lòng Lam thị giật thót.

"Tâm Nhi, bất kể con biết được điều gì thì đó đều là giả. Đại tỷ đã chết từ lâu rồi. Bên thành Dung kia... cùng lắm chỉ là một tộc tỷ, là họ hàng xa! Chuyện này không cần con để bụng. Bây giờ tuổi của con đã không còn nhỏ nữa, ở nhà học thêm vài thứ, sau này cũng có thể tìm được người tốt." Lam thị nói.

Tống Tâm Hoa trầm mặc một chút, nhưng trên gương mặt đang cúi thấp lại xuất hiện biểu cảm lạnh lùng.

Những lời nương nàng ấy nói chẳng qua đều là vì nàng ấy có giá trị lợi dụng mà thôi.

Đại tỷ là nữ nhi đầu tiên của nương, vậy mà nương lại có thể vứt bỏ Đại tỷ, nuôi một thứ nữ để lừa gạt người khác.

Năm đó, khi Đại tỷ được đưa đến, nàng ấy vẫn còn nhỏ, chỉ mới mười một tuổi, nhưng nàng ấy đã không ít lần nghe thấy Tống Hoan và hai thứ tỷ khác chê cười Tống Anh. Lúc ấy, nàng ấy không hiểu nhiều lắm, thậm chí còn mơ hồ hơi tức giận.

Bởi vì khi đó nàng ấy biết đích nữ thật sự chỉ có hai người là nàng ấy và Đại tỷ mà thôi. Tống Hoan và hai thứ tỷ khác có tư cách gì mà cười nhạo Tống Anh?

Nàng ấy còn cố ý hỏi mẫu thân.

Lúc ấy, mẫu thân nói Đại tỷ chính là oan nghiệt không biết cố gắng, mặc kệ nàng đi.

Đích thân mẫu thân sinh ra, vậy mà lại nói là "oan nghiệt"?

Lúc ấy, nàng ấy không hiểu lắm, chỉ cảm thấy mẫu thân chán ghét Tống Anh, phụ thân cũng không thích nàng, các ca ca, tỷ tỷ đều trưng ra vẻ mặt vô cảm với Tống Anh, dường như nàng là thứ dơ bẩn nhất trên đời này, cho nên nàng ấy cũng nói mấy câu không xuôi tai theo bọn họ.

Nhưng vào ngày Tống Anh rời đi, nàng ấy thật sự đã bị dọa sợ.

Trước giờ, nàng ấy hoàn toàn không ngờ được làm đích nữ của hầu phủ mà còn bị bức tử, còn phải quỳ xuống đất xin tha, thậm chí hủy dung để bảo toàn tính mạng.

Khi đó, toàn thân nàng ấy lạnh toát, đổ bệnh hai, ba tháng.

Lúc ấy, mẫu thân thường tới thăm nàng ấy, nhỏ nhẹ hỏi han, nhưng điều đáng nói là mẫu thân lặp lại rất nhiều lần rằng do Tống Anh khắc nàng ấy...

"Nương, con đã mười lăm rồi mà chưa từng đi ra ngoài xem bên ngoài ra sao một lần nào. Không thể cho con đi nhìn thử một cái sao? Hơn nữa, sức khỏe của đệ đệ không tốt, con đi theo cũng có thể chăm sóc hắn mà." Tống Tâm Hoa năn nỉ.

Nàng ấy chỉ muốn đi xem thử Tống Anh bây giờ thế nào.

Không phải đồng cảm, mà là... để nhắc nhở bản thân mình không được rơi vào kết cục như Đại tỷ.

Lam thị do dự.

"Nương, đệ đệ chưa từng đi xa nhà, cũng khá ngây thơ, nếu gặp được... tộc tỷ, có lẽ sẽ mềm lòng." Tống Tâm Hoa nói tiếp.

"Được rồi, để ta nói với cha con một câu để con cũng đi cùng. Tuy nhiên, chỉ là đi tế bái tổ tiên, không được xen vào chuyện khác. Những tâm phúc do cha con phái đi còn có chuyện khác phải làm, bọn họ muốn làm gì, con cũng không được quản nhiều. Con đã hiểu chưa?" Lam thị dặn dò.

Nghe thấy lời này, Tống Tâm Hoa lập tức hiểu rõ tế bái tổ tiên chẳng qua chỉ là để ngụy trang mà thôi.

Nhưng ngoại trừ tế bái tổ tiên, thành Dung kia còn có gì đáng để phụ thân phải để ý?

Chẳng lẽ... có liên quan đến Tống Anh?

Nàng ấy tò mò trong lòng nhưng cũng không dám hỏi nhiều, quay về thu dọn ít hành lý rồi đợi đến khi khởi hành.

Dẫn theo Tống Đường Hành cùng rời khỏi kinh thành, lúc này, nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự cảm giác được thế giới bên ngoài rất thanh tĩnh, bầu không khí xung quanh cũng khác biệt.

"Tỷ, đệ có chuyện muốn thương lượng với tỷ." Đi được nửa tháng, Tống Đường Hành mới dè dặt bước lên xe ngựa của Tống Tâm Hoa.

Tống Tâm Hoa ngước mắt lên: "Nếu là chuyện có liên quan đến Đại tỷ thì tỷ không trả lời."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back