Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 641: Hắn ta sai rồi


Ngưu Đại Lực bận rộn một phen, túi tiền nhỏ hơi đầy lên một chút.

Thật ra trong lòng Tiết Nhị công tử vẫn còn rất thấp thỏm, sợ người này đang trêu đùa hắn ta, nhưng sau khi ăn uống no say thì hắn ta mới phát hiện, đồ ăn khá ngon miệng đấy chứ? Còn làm ngon hơn cả tửu lầu?!

Hắn ta chỉ đưa chút tiền, vậy mà lại mua được một bữa no nê, ngon miệng.

Điều này khiến hắn ta không nhịn được mà nảy sinh ý đồ không tốt.

"Cô nương... ta là Nhị công tử của phủ công tước.

Ngươi, ngươi có hiểu công tước là gì không?" Tiết Nhị công tử hỏi.

Ngưu Đại Lực nghĩ nghĩ: "Chẳng phải là quan lớn sao?"

"Đúng, đúng, đúng! Cha ta là quan lớn, nếu ngươi thả ta đi thì sau này ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, nhiều không đếm xuể! Thậm chí, nếu ngươi đồng ý, ngươi có thể làm hộ vệ cho ta.

Mỗi tháng ta có thể cho ngươi 70 đến 80 lượng tiền công.

Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy ít thì vẫn có thể trả thêm..." Tiết Nhị công tử cảm thấy tiểu cô nương này có thể cứu vớt hắn ta một phen.

Cô nương này nấu cơm khá ngon, dung mạo cũng không tệ, đưa về nhà làm đầu bếp nữ hoặc làm hộ vệ, thậm chí làm ấm giường cũng được.

"Ngươi muốn ta đi theo ngươi sao?" Sắc mặt của Ngưu Đại Lực tối sầm lại.

"Phải... Ta cảm thấy ngươi đi theo một thôn phụ thì rất đáng tiếc.

Ngươi yên tâm, nếu ngươi đã ký khế ước bán mình thì cũng không sợ, ta có thể bỏ tiền để chuộc thân cho ngươi.

Nhà ta có quyền có thế, cho dù Hoắc Tống thị kia không muốn bán thì cũng phải bán!" Tiết Nhị công tử nói tiếp.

Ngưu Đại Lực vỗ một cái "bốp" lên đầu Tiết công tử.

"Ngươi không có cơm ăn nữa!" Hừ.

Hắn ta có ý gì?! Nàng ấy là loại yêu quái sẽ bỏ trốn sao?

Nàng ấy chỉ muốn kiếm chút tiền riêng mà thôi, con người này lại cho rằng nàng ấy sẽ phản bội Đại tỷ ư?!

Tiết Nhị công tử chỉ thấy trước mắt tối đen ngay lập tức, bị cái vỗ này làm cho hôn mê bất tỉnh.

Ngưu Đại Lực cũng mặc kệ hắn ta.

Những người này chen chúc ngủ trong sân, dù sao cũng không mưa, không gió, ngủ mấy ngày cũng không chết được.

Đương nhiên, để tránh bọn họ chạy trốn, các yêu quái phải thay nhau trông chừng.

Buổi tối, Tống Anh đã nhận được tin, cũng biết người này bị nhốt ở nhà mình, không đi được.

Vì vậy, nàng không hề nóng nảy chút nào.

Còn về Tiết nhị công tử này...

Thật sự phải gặp.

Thuốc cao bôi trên da chó* này quá dính người, với gương mặt và thủ đoạn bạo lực của nàng thì chỉ cần một mình nàng đã đủ để khiến người này lập tức cút đi rồi.

*Thuốc cao bôi trên da chó: dùng để chỉ những thứ, những người hoặc những hành động dai dẳng, khó chịu, bám dính không chịu buông

Chẳng qua không cần phải gấp gáp.

Người trong nhà có chừng mực, không đến mức khiến người ta chết đói.

Tống Anh ở lại trên trấn sáu, bảy ngày rồi mới đánh xe lừa chậm chạp quay về.

Đại Bạch đã hóa hình, theo ý của Tống Anh thì nó không cần phải kéo xe nữa, nhưng tính tình của Đại Bạch khá bướng bỉnh.

Nó cảm thấy bản thân không giống người bình thường, nếu nhường cơ hội kéo xe cho con lừa khác thì chẳng khác nào dâng thân phận vật cưỡi của mình ra ngoài, đương nhiên là không vui.

Do đó, chỉ cần Tống Anh ra ngoài, lúc cần đến nó thì nó sẽ biến về nguyên hình.

Lừa đã thành tinh có thể chạy mãi không ngừng mà vẫn ổn định, cũng không cần Tống Anh cầm roi nhỏ chỉ huy, càng bớt lo hơn trước đây.

Mà lúc này, ở nhà Tống Anh, đám người Tiết Nhị công tử đã kiệt sức từ lâu rồi.

Ngoại trừ ngày đầu tiên được ăn no thì những ngày sau đó đều không được ăn cơm.

Chỉ có hai ngày, gia nhân nhà này thấy bọn họ đói đến mức không chịu được nữa mới cho mấy cái bánh bột ngô và mấy ngụm nước lạnh, sau đó thì mặc kệ.

Lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Trước đó, Tiết Nhị công tử vẫn luôn nghĩ rằng cho dù bản thân bị nhốt ở đây thì gia nhân nhà này có to gan tày trời cũng không dám ngược đãi hắn ta.

Tuy nhiên, trải qua nhiều ngày như vậy, hắn ta mới biết mình đã sai rồi.

Cũng trách hắn ta đã quá mức tự tin trước khi đi, ngay cả quản gia cũng dẫn theo.

Những người còn lại trong nhà đều là kẻ không có chủ kiến, cho dù không tìm thấy hắn ta thì cũng chỉ nghĩ rằng hắn ta ra ngoài du sơn ngoạn thủy gặp phải chuyện gì đó nên bị chưa quay về.

Còn mấy nha hoàn kia thì càng không có chuyện lo lắng người khác đang ở đâu! Cho dù có lo lắng thì cũng không thể đi ra ngoài tìm!

Bởi vì nơi đây không phải là kinh thành, không có đủ người.

Nếu là ở kinh thành, chỉ cần hắn ta không về nhà một buổi tối thôi thì trong nhà đã lật tung cả trời lên để tìm rồi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 642: Trông quen quá


Lần đầu tiên, Tiết Nhị công tử cảm giác được bản thân mình cách cửa tử gần như vậy.

Trước mắt dần dần tối đen, hắn ta cố tập trung nhìn về phía trước, trước khi ngất xỉu lần nữa, hắn ta mơ hồ nhìn thấy cổng lớn của nhà này mở ra, xuất hiện một tia ánh sáng, bên trong ánh sáng có một bóng người, bóng người đó... giống như tiên nữ.

"Sao lại ngất xỉu?" Tống Anh cau mày.

"Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, chẳng qua đói bụng mà thôi.

Đợi lát nữa nấu ít cháo rồi cho uống mấy ngụm là được." Ngữ khí của Thanh Liên không chút gợn sóng.

Tống Anh gật đầu: "Vậy thì tốt.

Đánh thức hết đi, để bọn họ có tinh thần một chút.

Chúng ta là người nói đạo lý, không thể nhân lúc người ta bệnh tật mà lấy mạng người được đúng không?"

"Đúng vậy." Ngưu Đại Lực gật đầu.

Lập tức đi làm.

Sau nhiều ngày như vậy, đám người này cuối cùng cũng được ăn một chút, làm ấm dạ dày.

Tống Anh cho bọn họ thời gian hồi phục sức lực, ngày hôm sau, nàng mới ngồi trước mặt những người này.

Quần áo trên người Tiết Nhị công tử hơi hôi, lúc này ngồi dưới đất giống như ăn mày, còn Tống Anh lại ngồi trên ghế thái sư trên bậc tam cấp, bên cạnh kê một cái bàn nhỏ bày trái cây.

"Nghe nói ngươi muốn gặp ta?" Giọng điệu của Tống Anh vô cùng lười nhác, cực kỳ gợi đòn.

Nhưng mọi góc cạnh của Tiết Nhị công tử đều đã bị mài nhẵn, lúc này không còn chút ngạo mạn nào, hơn nữa còn vô cùng sợ hãi: "Đều là hiểu lầm..."

"Ta cũng cảm thấy là hiểu lầm.

Trẻ con thôn bọn ta không thể nào làm vỡ ngọc bội của ngươi mà còn không thừa nhận." Tống Anh tiếp lời.

"Đúng vậy.

Ngọc bội đó do chính ta tự làm vỡ, không liên quan đến đứa trẻ kia." Tiết Nhị nghe lời như một đứa trẻ.

"Ừm, xem ra ngươi cũng là người biết nói đạo lý.

Nếu đã như vậy thì sẽ không bắt bọn họ đền 1000 lượng bạc trắng chứ?" Tống Anh nói tiếp.

"Đương nhiên." Chỉ khi muốn chết thì hắn ta mới dám bắt người ta đền tiền.

Hắn ta thề, chỉ cần lần này có thể rời khỏi chỗ rách nát này thì hắn ta không bao giờ dám đến gây phiền phức cho Hoắc Tống thị nữa!

Người này quá quỷ dị, gia nhân của nàng ta cũng giống như kỳ nhân dị sĩ, lỡ như không có cách tiêu diệt tận gốc thì không chừng lúc nào đó sẽ xuất hiện bên cạnh hắn ta, âm thầm gi.ết ch.ết hắn ta!

"Ngươi đúng là rất biết nói đạo lý đấy!" Tống Anh khen một câu, "Nhưng chuyện nào ra chuyện đó.

Ngươi không đòi số tiền này nữa, nhưng ta nghe nói ngươi tát trẻ con thôn bọn ta một cái.

Chuyện này cũng nên tính toán chứ?"

"Tính, tính thế nào?" Tiết Nhị nuốt nước miếng.

Lúc này, hắn ta mới dè dặt ngẩng đầu lên nhìn Tống Anh.

Vừa nhìn thấy đã hoảng hốt.

Cô nương này trông quen quá? Hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải.

Hơn nữa... không ngờ lại trẻ trung, xinh đẹp như thế?

Nhìn qua cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà thôi... Trước đó, hắn ta luôn gọi người này là Hoắc Tống thị nên theo bản năng cho rằng nàng ít nhất cũng phải là một phụ nhân ba mươi tuổi...

"Có hai cách tính.

Một là bồi thường bằng tiền.

Trẻ con là nụ hoa của đất nước, tát như vậy rất tổn hại sức khỏe, cũng sẽ tạo thành tổn thương không thể chữa lành về mặt tâm lý nên cần phải được che chở một cách cẩn thận.

Ý của ta là ngươi có thể lựa chọn bồi thường 1000 lượng bạc, hoặc là... bị người của ta tát một cái..." Tống Anh nói.

"Ta chọn bồi thường bằng tiền!" Tiết Nhị công tử vô cùng dứt khoát.

Tống Anh gật đầu: "Vậy được rồi.

Đại Lực, ngươi đi gọi người nhà Ngưu thúc tới, thanh toán ngay tại đây, đã viết khế ước thì không được đổi ý.

Nếu người nhà Ngưu thúc đồng ý thì chuyện này xem như xong, sau này không được nhắc lại nữa."

Ngưu Đại Lực lập tức đi gọi người.

Trên đường, Ngưu Đại Lực nói rõ ràng mọi chuyện với cả nhà Ngưu Sơn Sơn.

Người nhà này hoàn toàn ngây ngốc.

Tát một cái, bồi thường... 1000 lượng?

Tiền bạc bất chính từ trên trời rơi xuống? Bọn họ không dám nhận thì phải làm sao đây?

"Ngưu thúc, người không cần để ý đâu.

Hắn trách oan Ngưu Sơn Sơn nên phải bồi thường.

Nếu không thì sau này trong lòng đứa trẻ cũng sẽ có bóng ma tâm lý." Tống Anh cong môi cười, "Nhưng bất kể người giàu có bao nhiêu thì cũng không được quên chuyện dạy dỗ đứa nhỏ này.

Ta vẫn nhớ rõ trước đây từng bị Ngưu Sơn Sơn đánh gần chết một lần, sau này không được làm ra loại chuyện ức h**p người khác như vậy nữa."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 643: Đều là hiểu lầm


Nàng là người tính sổ rất rõ ràng.

Dưới sự xúi giục của Lý Tiến Bảo, Ngưu Sơn Sơn kéo trẻ con trong thôn tới ném đá vào nguyên chủ khiến nguyên chủ không cẩn thận té ngã mà chết.

Tuy nhiên khi đó, đám trẻ Ngưu Sơn Sơn còn nhỏ, cha nương không biết dạy dỗ nên mới tạo thành kết quả như vậy.

Tuy nàng từng có suy nghĩ muốn báo thù cho nguyên chủ, nhưng nơi này cũng được xem như là xã hội pháp trị, không thể tùy tiện giết người.

Hơn nữa, nguyên chủ có tình cảm với trẻ con trong thôn, sẽ không muốn làm như vậy.

Vì thế, dạo gần đây, Ngưu Sơn Sơn đã phải chịu sự đối xử không thoải mái lắm của mọi người.

Mọi người dạy dỗ hắn ta, trông chừng hắn ta chặt chẽ, tâm lý cũng bị tra tấn không ít, xem như đang chuộc tội.

Hiện giờ, người này đã sửa đổi, chỉ cần sau này ngoan ngoãn thì chuyện trước đây cứ cho qua.

Nàng và nguyên chủ có cùng cảm xúc nên cũng không cảm nhận được cảm giác không cam lòng, mà ngược lại còn có mấy phần vui mừng.

Mà lần này, bởi vì nàng nên Ngưu Sơn Sơn mới bị liên lụy, phải chịu sợ hãi.

Đúng là phải bồi thường.

Vả lại cũng để trấn an mọi người trong thôn.

Tống Anh sẽ không liên lụy người khác một cách vô cớ.

Nếu có ai bị ức h**p bởi vì nàng, nàng nhất định phải làm chủ cho đối phương, như thế mới có thể giúp đỡ nhau lâu dài được.

"Thật... Thật sự cho bọn ta số tiền này sao?" Giọng của cha Ngưu hơi nghẹn lại.

"Đúng vậy.

Người có thể xây một căn nhà, sau này cưới cho Ngưu Sơn Sơn một tức phụ nhi lợi hại.

Nhưng mà Ngưu thúc à, tiền bạc không quan trọng bằng con cái.

Đừng nói là 1000 lượng, cho dù người có 1 vạn lượng, 100 vạn lượng thì cũng nên lấy con cái làm trọng, chớ khiến con cái cảm thấy có tiền thì có thể khống chế tất cả.

Chẳng hạn như vị công tử trước mắt này, có quyền, có tiền, nhưng nên nhận sai thì vẫn phải nhận sai." Tống Anh nghiêm túc nói.

Nàng có thể bình thản giúp Ngưu gia nhận được 1000 lượng là bởi vì nàng rất tin tưởng cách làm người của vị Ngưu thúc này.

"Đương nhiên! Ta cầm số tiền này cũng phỏng tay.

Ta, ta thấy hay là trích ra một nửa giao cho lý chính lão gia giúp đỡ trẻ con trong thôn..." Cha Ngưu lập tức nói.

Một cái tát đổi được nhiều tiền như vậy, trong lòng hắn ta cũng thấp thỏm.

Vẫn nên làm chút chuyện tốt mới có thể ổn định tâm trạng lơ lửng này.

Một nửa số tiền còn lại thì mua căn nhà lớn một chút, sau đó để dành để mua sách cho con đọc, đọc sách hiểu lý lẽ, không tiêu bậy bạ!

"Không có gì tốt hơn." Tống Anh cong môi cười.

Sau đó, Tiết nhị công tử giao tiền và viết khế ước.

Xong xuôi, nàng tiễn người của Ngưu gia đi.

"Được rồi, bây giờ chuyện của Ngưu gia đã được giải quyết, chúng ta có thể nói tới chuyện của hai chúng ta rồi.

Nghe nói ngươi muốn bắt nhi tử của ta, còn tới Vạn Linh Trai của ta gây chuyện?" Tống Anh hỏi.

"Hiểu lầm thôi..." Tiết Nhị công tử khó khăn mở miệng.

"Ta cảm thấy cũng đúng.

Ngươi cũng đã đền tiền cho Vạn Linh Trai nên ta không so đo chuyện này với ngươi.

Nhưng mà Tiết công tử à, thật ra ta vô cùng tôn trọng ngươi.

Lần này, giữa hai ta có hiểu lầm thật sự không phải do ngươi sai, cũng không phải do ta sai." Tống Anh nói.

"???" Tiết công tử bối rối.

Vậy thì do ai sai?

"Là cha nương ruột của ta sai.

Trước đây, lúc ta ở kinh thành, bọn họ thường xuyên mắng phụ thân ngươi nên ta mới không có hảo cảm gì về cả nhà các ngươi, cố ý trốn tránh không gặp ngươi.

Chẳng qua bây giờ, sau khi nhìn thấy cách ngươi làm người, ta phát hiện ngươi là người vô cùng hiểu đạo lý, tuyệt đối không phải loại người xấu xa, ăn chơi trác táng, không biết xấu hổ trong miệng cha nương và huynh trưởng của ta.

Là bọn họ quá cực đoan rồi."

"Cha nương và huynh trưởng của… ngươi?" Tiết Nhị công tử ngẩn người.

Sau đó, đối diện với ánh mắt của Tống Anh, trong ánh mắt xinh đẹp mà quen thuộc của nàng, hắn ta chậm rãi lục lại ký ức.

"Ngươi... là... đích trưởng nữ... của nhà Diên Bình hầu?" Tiết Nhị công tử cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Không, không đúng.

Ta nghe nói, ngươi, ngươi, đã chết từ lâu rồi..."

Sau khi lão Vương gia mã thượng phong mà chết, nghe nói Đại tiểu thư của nhà Diên Bình hầu nhất thời kích động, sức khỏe bị ảnh hưởng nên đã đi theo ông ta rồi.

Lúc ấy còn có không ít người thương xót cho nàng ta đấy!

Nhưng làm sao mà người này lại ở đây?!

Nàng là người tính sổ rất rõ ràng.

Dưới sự xúi giục của Lý Tiến Bảo, Ngưu Sơn Sơn kéo trẻ con trong thôn tới ném đá vào nguyên chủ khiến nguyên chủ không cẩn thận té ngã mà chết.

Tuy nhiên khi đó, đám trẻ Ngưu Sơn Sơn còn nhỏ, cha nương không biết dạy dỗ nên mới tạo thành kết quả như vậy.

Tuy nàng từng có suy nghĩ muốn báo thù cho nguyên chủ, nhưng nơi này cũng được xem như là xã hội pháp trị, không thể tùy tiện giết người.

Hơn nữa, nguyên chủ có tình cảm với trẻ con trong thôn, sẽ không muốn làm như vậy.

Vì thế, dạo gần đây, Ngưu Sơn Sơn đã phải chịu sự đối xử không thoải mái lắm của mọi người.

Mọi người dạy dỗ hắn ta, trông chừng hắn ta chặt chẽ, tâm lý cũng bị tra tấn không ít, xem như đang chuộc tội.

Hiện giờ, người này đã sửa đổi, chỉ cần sau này ngoan ngoãn thì chuyện trước đây cứ cho qua.

Nàng và nguyên chủ có cùng cảm xúc nên cũng không cảm nhận được cảm giác không cam lòng, mà ngược lại còn có mấy phần vui mừng.

Mà lần này, bởi vì nàng nên Ngưu Sơn Sơn mới bị liên lụy, phải chịu sợ hãi.

Đúng là phải bồi thường.

Vả lại cũng để trấn an mọi người trong thôn.

Tống Anh sẽ không liên lụy người khác một cách vô cớ.

Nếu có ai bị ức h**p bởi vì nàng, nàng nhất định phải làm chủ cho đối phương, như thế mới có thể giúp đỡ nhau lâu dài được.

"Thật... Thật sự cho bọn ta số tiền này sao?" Giọng của cha Ngưu hơi nghẹn lại.

"Đúng vậy.

Người có thể xây một căn nhà, sau này cưới cho Ngưu Sơn Sơn một tức phụ nhi lợi hại.

Nhưng mà Ngưu thúc à, tiền bạc không quan trọng bằng con cái.

Đừng nói là 1000 lượng, cho dù người có 1 vạn lượng, 100 vạn lượng thì cũng nên lấy con cái làm trọng, chớ khiến con cái cảm thấy có tiền thì có thể khống chế tất cả.

Chẳng hạn như vị công tử trước mắt này, có quyền, có tiền, nhưng nên nhận sai thì vẫn phải nhận sai." Tống Anh nghiêm túc nói.

Nàng có thể bình thản giúp Ngưu gia nhận được 1000 lượng là bởi vì nàng rất tin tưởng cách làm người của vị Ngưu thúc này.

"Đương nhiên! Ta cầm số tiền này cũng phỏng tay.

Ta, ta thấy hay là trích ra một nửa giao cho lý chính lão gia giúp đỡ trẻ con trong thôn..." Cha Ngưu lập tức nói.

Một cái tát đổi được nhiều tiền như vậy, trong lòng hắn ta cũng thấp thỏm.

Vẫn nên làm chút chuyện tốt mới có thể ổn định tâm trạng lơ lửng này.

Một nửa số tiền còn lại thì mua căn nhà lớn một chút, sau đó để dành để mua sách cho con đọc, đọc sách hiểu lý lẽ, không tiêu bậy bạ!

"Không có gì tốt hơn." Tống Anh cong môi cười.

Sau đó, Tiết nhị công tử giao tiền và viết khế ước.

Xong xuôi, nàng tiễn người của Ngưu gia đi.

"Được rồi, bây giờ chuyện của Ngưu gia đã được giải quyết, chúng ta có thể nói tới chuyện của hai chúng ta rồi.

Nghe nói ngươi muốn bắt nhi tử của ta, còn tới Vạn Linh Trai của ta gây chuyện?" Tống Anh hỏi.

"Hiểu lầm thôi..." Tiết Nhị công tử khó khăn mở miệng.

"Ta cảm thấy cũng đúng.

Ngươi cũng đã đền tiền cho Vạn Linh Trai nên ta không so đo chuyện này với ngươi.

Nhưng mà Tiết công tử à, thật ra ta vô cùng tôn trọng ngươi.

Lần này, giữa hai ta có hiểu lầm thật sự không phải do ngươi sai, cũng không phải do ta sai." Tống Anh nói.

"???" Tiết công tử bối rối.

Vậy thì do ai sai?

"Là cha nương ruột của ta sai.

Trước đây, lúc ta ở kinh thành, bọn họ thường xuyên mắng phụ thân ngươi nên ta mới không có hảo cảm gì về cả nhà các ngươi, cố ý trốn tránh không gặp ngươi.

Chẳng qua bây giờ, sau khi nhìn thấy cách ngươi làm người, ta phát hiện ngươi là người vô cùng hiểu đạo lý, tuyệt đối không phải loại người xấu xa, ăn chơi trác táng, không biết xấu hổ trong miệng cha nương và huynh trưởng của ta.

Là bọn họ quá cực đoan rồi."

"Cha nương và huynh trưởng của… ngươi?" Tiết Nhị công tử ngẩn người.

Sau đó, đối diện với ánh mắt của Tống Anh, trong ánh mắt xinh đẹp mà quen thuộc của nàng, hắn ta chậm rãi lục lại ký ức.

"Ngươi... là... đích trưởng nữ... của nhà Diên Bình hầu?" Tiết Nhị công tử cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Không, không đúng.

Ta nghe nói, ngươi, ngươi, đã chết từ lâu rồi..."

Sau khi lão Vương gia mã thượng phong mà chết, nghe nói Đại tiểu thư của nhà Diên Bình hầu nhất thời kích động, sức khỏe bị ảnh hưởng nên đã đi theo ông ta rồi.

Lúc ấy còn có không ít người thương xót cho nàng ta đấy!

Nhưng làm sao mà người này lại ở đây?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 644: Còn sống


Tiết Nhị công tử thật sự hơi khiếp sợ.

Người nhà hắn ta và Diên Bình hầu phủ quen biết đã lâu nên hắn ta cũng biết khá nhiều chuyện về Đại tiểu thư hầu phủ này.

Lúc trước, lão Vương gia cố ý cưới kế thê, vốn dĩ không yêu cầu nhất định phải là nữ nhi nhà hầu phủ.

Dù sao thì hầu phủ cũng là quý tộc, để con cháu nhà hắn ta đi làm kế thê thì quá ấm ức.

Thế nhưng, lão Vương gia lại là người hồ đồ.

Vì vậy, lúc đó có một khoảng thời gian mà nữ nhi của một số nhà có danh tiếng tốt đều bị để mắt tới.

Mà Diên Bình hầu phủ có một muội muội đã xuất giá có thanh danh không tệ khiến nữ nhi của nhà Diên Bình hầu phủ đều rất được yêu thích.

Trong số các nữ nhi của Diên Bình Hầu lúc ấy, đích trưởng nữ có tài danh nhất, nổi bật nhất trong nhóm quý nữ thế gia ở kinh thành.

Trước đó hắn ta đã từng gặp mặt, quả thực vô cùng thông tuệ.

Lão Vương gia kia cũng đã hỏi thăm về nữ nhi của hầu phủ, tỏ ý muốn cầu hôn.

Theo lý thuyết, nếu hầu phủ từ chối hôn sự này thì cũng không có vấn đề gì, nhưng không ai ngờ được vậy mà hầu phủ lại đồng ý!

Tuy nhiên chỉ là đính hôn, nói là nữ nhi còn nhỏ, muốn giữ lại thêm hai năm.

Kể từ đó, Đại tiểu thư của Tống gia trước giờ luôn thích ra ngoài lại không hề ra ngoài nữa.

Hơn một năm sau khi đính hôn, hắn ta đã gặp nàng ta ở nhã yến, nhưng lại biến thành người khác rồi!

Đại tiểu thư này của Tống gia tên là Tống Anh, nước da cũng xem như trắng nõn, dung mạo không tệ, nhưng lại giống như đầu gỗ, sợ hãi, rụt rè, tóm lại là không có khí chất của tiểu thư nhà quyền quý!

Lúc ấy có không ít người nghi ngờ hầu phủ tìm người gả thay, nhưng dung mạo của cô nương kia quả thực có mấy phần tương tự với Hầu phu nhân.

Sau đó, người của hầu phủ nói với bên ngoài rằng Tống Anh này mới là đích trưởng nữ, chỉ là sau khi được sinh ra, sức khỏe không tốt, không nên gặp người ngoài nên vẫn luôn tĩnh dưỡng ở thôn trang, còn Tống Hoan thật ra là thứ nữ, thân mẫu mất sớm nên được ghi tên dưới danh nghĩa của chủ mẫu, thay đích trưởng nữ này thừa hoan dưới gối*.

*Thừa hoan dưới gối: Thành ngữ này thường được dùng để chỉ con cái sống gần gũi, hiếu thảo và chăm sóc cha mẹ, làm cho cha mẹ cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.

Người ta lại nói rằng tuy hầu phủ có tước vị nhưng cũng không thể gả thứ nữ qua, bấy giờ, đích trưởng nữ đã khỏe mạnh trở lại, khó khăn lắm mới xứng với thân phận của Vương gia...

Lúc ấy, hắn ta cực kỳ tò mò về Tống Anh này.

Không biết có dung mạo quốc sắc thiên hương và tính tình tốt giống như Tống Hoan hay không.

Nhưng sau khi nhìn thoáng qua, hắn ta hoàn toàn thất vọng.

Dung mạo kém hơn Tống Hoan, khí chất cũng chẳng ra gì, mặc gấm vóc giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, bất kể nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không phù hợp.

Vì vậy, hắn ta cực kỳ nhớ rõ dáng vẻ của nàng ấy.

Hoắc Tống thị trước mắt này, thật sự chính là... Tống Anh!

Nhưng mà...

Lại cảm giác không giống lắm.

Hắn ta nhớ rõ trước đây khi gặp Đại tiểu thư của Tống gia, trong mắt nàng ấy không có ánh sáng, toàn thân tỏa ra cảm giác trầm tĩnh, cũng không dám phản bác lời nói của người khác, chắc chắn không phải dáng vẻ cười tủm tỉm như bây giờ!

"Ngươi... thật sự là Đại tiểu thư của Diên Bình hầu phủ ư?" Tiết thiếu cảm giác suy nghĩ trong đầu mình hơi hỗn loạn, "Nhưng sao ngươi lại ở đây chứ? Hơn nữa... Ngươi đã xuất giá rồi sao? Không đúng mà? Lúc ngươi chết, hầu phủ còn nói ngươi vì đau thương quá độ nên mới đổ bệnh rồi qua đời, sao có thể còn sống..."

Bởi vì Tống Đại tiểu thư qua đời nên có không ít người còn khen nhà Diên Bình hầu biết cách dạy dỗ nữ nhi, dạy dỗ ra được cô nương trọng tình trọng nghĩa như thế!

Nhưng nàng lại còn sống!?

"Vì sao ta không thể còn sống chứ? Cha nương ruột của ta chính là Hầu gia và phu nhân.

Ta do bọn họ sinh ra, bọn họ có thể nỡ lòng để ta đi tìm cái chết sao? Chỉ là nữ nhi của hầu phủ phải có thanh danh tốt, ta chưa xuất giá mà nam nhân đã chết thì có vẻ ta quá xui xẻo, thế nên..." Tống Anh vô tội chớp chớp mắt, "Thế nên để ta ra ngoài tự sinh tự diệt."

"Ngươi sẽ không nói bậy ra ngoài chứ? Tiết gia các ngươi đều không phải thứ tốt lành gì.

Nghe nói cha ngươi âm hiểm, vốn bị hạ tước vị nhưng để duy trì tước vị mà không ngần ngại cưới công chúa.

Cha ta còn nói tuy nương ngươi là công chúa nhưng trên thực tế cũng không được yêu thương, không có bản lĩnh gì nhưng lại rất kiêu ngạo, lén lút gi.ết ch.ết rất nhiều thị thiếp..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 645: Ngươi hiểu là tốt rồi


Tống Anh nói năng lung tung.

Đương nhiên, tuy là nói bậy nhưng ít nhiều vẫn có căn cứ.

Hầu phủ chắc chắn không thể nào nói những chuyện này với một nữ nhi không được yêu thương như nguyên chủ, nhưng dù sao thì nguyên chủ cũng là người sống sờ sờ, trước giờ cũng nghe được không ít tin đồn nhảm.

Sắc mặt của Tiết Nhị công tử trở nên lúng túng.

Đó là cha nương của hắn ta, vậy mà bây giờ lại bị người ta vũ nhục như thế, đã vậy lúc này hắn ta còn không thể phản bác!

"Nghe nói năm đó, huynh trưởng nhà ngươi cùng đua ngựa với huynh trưởng nhà ta rồi bị ngã rất nặng, huynh trưởng nhà ta chỉ ngã gãy chân, nhưng huynh trưởng nhà ngươi không thể có con được nữa? Vậy thì thật sự là... quá đáng tiếc.

Nhưng mà cha nương ruột của ta nói đây là quả báo." Tống Anh nói tiếp.

Thấy mình đã nói đủ nhiều, Tống Anh cong môi cười: "Nhưng những chuyện đó đều là chuyện quá khứ.

Bây giờ ta đã bị cha nương ruột đuổi ra ngoài, thù hận giữa hai nhà chúng ta không liên quan đến ta, ta nhất định sẽ thả ngươi đi.

Nhưng mà..."

Tống Anh nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đảo qua đám người Ngưu Đại Lực, sau đó tỏ ra hơi khó xử.

Ánh mắt này nhanh chóng được Tiết Nhị công tử phát hiện ra, hắn ta cũng hiểu rõ.

Chẳng trách những người này lợi hại như thế, hóa ra là hạ nhân ngầm của hầu phủ!

Một người sống sờ sờ như vậy giả chết, hầu phủ có thể yên tâm được sao? Chắc chắn phải phái người trông chừng chặt chẽ, tránh để người đã giả chết này quay trở về!

Hơn nữa...

Ngẫm lại xem, những ngày qua hắn ta đã sống kiểu gì? Mấy hạ nhân kia nghe nói hắn ta là người của Khai Dương công tước phủ thì hoàn toàn không thay đổi thái độ với hắn ta, rất hiển nhiên là bị chủ tử đằng sau ảnh hưởng, mà vị chủ tử này không phải Tống Anh trước mặt mà là Diên Bình Hầu!

Tiết Nhị thiếu càng nghĩ càng giận.

"Như vậy đi, chờ đến buổi tối, ta sẽ thả ngươi đi, nhưng động tĩnh của ngươi nhất định phải nhỏ một chút.

Nếu không, bị bọn họ bắt được, có lẽ bọn họ sẽ thật sự đánh gãy chân của ngươi... Tất cả đều phải dựa hết vào vận may của ngươi đấy nhé?" Một lát sau, khi thấy mấy yêu quái đang trò chuyện với nhau ở đằng xa, Tống Anh tỏ ra đồng tình, nói thêm.

Trong lòng Tiết Nhị thiếu chấn động.

Có thể rời khỏi đây sao?!

"Được..." Tiết Nhị vội vàng nói.

"Suỵt, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài." Tống Anh nghiêm túc nói tiếp, "Ta khuyên ngươi nhất định phải chạy nhanh lên, sau khi chạy đi thì tuyệt đối đừng quay lại nữa.

Ngươi cho rằng Vạn Linh Trai là của ta sao? Hoàn toàn không phải.

Người ở chỗ đó đều là người của Hầu gia.

Nếu ngươi quay lại, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách âm thầm gi.ết ch.ết ngươi.

Dù sao thì trời cao, hoàng đế ở xa, cha ngươi cũng không nhìn thấy... Cho dù cha ngươi muốn báo thù cho ngươi thì đến lúc đó, hầu phủ đá ta ra làm lá chắn là xong chuyện rồi."

"..." Tiết Nhị cảm thấy tam quan của bản thân đã hoàn toàn vỡ nát.

Chẳng trách!

Một thôn phụ sao có thể có thể đánh ngã Thúy Nhan Trai của hắn ta?! Còn gi.ết ch.ết chưởng quầy và quản sự kiếm tiền giỏi nhất của hắn ta!

Không chỉ như thế, huyện lệnh cũng làm chủ cho nàng, hoàn toàn không thèm để ý đến lời của Nhị công tử là hắn ta!

Vì sao? Chính là vì hắn ta chỉ là một Nhị công tử, còn đối phương lại là Hầu gia!

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận!" Vẻ mặt của Tiết Nhị rất nghiêm trọng.

"Ừm, ngươi hiểu là tốt rồi." Tống Anh gật đầu, sau đó đồng tình nhìn hắn ta một cái.

"Tống tiểu thư, có phải ngươi... cũng có chuyện bất đắc dĩ không? Sao lại lưu lạc đến đây làm thôn phụ chứ?" Tiết Nhị cảm thấy đối phương đã biểu đạt thiện ý như thế thì bản thân cũng không thể quá đáng quá nên lập tức nhẹ nhàng hỏi han.

Còn chuyện cha nương không nỡ để nàng chết mà Tống Anh nói lúc nãy, chắc chắn là nói cho đám hạ nhân ngầm kia nghe!

"Ai... Nói ra thì rất dài..." Tống Anh thở dài, "Năm đó, sau khi lão Vương gia chết, cha nương ta cảm thấy lão Vương gia bị ta khắc chết.

Bọn họ vốn dĩ đã không thích ta, lúc ấy còn cảm thấy ta làm chậm trễ nhân duyên của tỷ muội bên dưới, muốn để ta xuất gia làm ni cô.

Nếu ta không thích thì dùng một dải lụa trắng siết chết ta..."

"Sau đó, ta rạch mấy đường lên mặt rồi quỳ xuống cầu xin bọn họ, cam đoan sau này nhất định sẽ rời xa kinh thành nên mới tạm thời giữ được mạng sống, nhưng vẫn khó tránh khỏi... bị người ta trông chừng chặt chẽ.

Còn về vết thương trên mặt... may mà không sâu lắm, sau này mua ít thuốc về dùng nên đã khỏi rồi." Tống Anh thở dài nói.

Đối phương nghe xong thì hỏi: "Không ngờ nhà hắn lại ác độc như thế?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 646: Tài nghệ không bằng người khác


Chẳng phải chỉ là vị hôn phu của nữ nhi đã chết thôi sao? Vậy mà lại không muốn nuôi nữa?

"Chuyện này cũng khó trách bọn họ.

Tuy lão Vương gia hoang đường nhưng lại là trưởng bối của hoàng thượng.

Cho dù ta còn sống thì có ai dám cưới?" Tống Anh nói tiếp.

Tiết Nhị cũng cảm thấy có lý.

Cho dù có là tiên trên trời thì cũng không dễ tái giá.

"Tống cô nương, vậy bây giờ ngươi sống... thế nào?" Tiết Nhị hỏi tiếp.

Nếu ai không biết thì sẽ cho rằng Tiết Nhị này là người hiểu chuyện, lương thiện.

Thế nhưng trong lòng Tống Anh hiểu rất rõ, một công tử có thể dung túng chưởng quầy dưới trướng giết người để cướp công thức điều chế, cho dù thỉnh thoảng biểu hiện ra mấy phần ngốc nghếch đáng yêu thì cũng không liên quan gì đến hai chữ "lương thiện".

"Bây giờ... đương nhiên là một lời khó nói hết." Tống Anh thở dài, "Quả thực công thức điều chế xà phòng là của ta nhưng bên cạnh có người của hầu phủ trông chừng chặt chẽ, cũng không biết tiền ta kiếm được có thể giữ được mấy ngày."

"Tống cô nương vất vả rồi." Tiết Nhị vì để có thể chạy trốn mà giờ phút này cũng tỏ ra vô cùng đồng tình.

Tống Anh diễn kịch vừa đủ.

Tiết Nhị cũng bày ra vẻ mặt chờ mong.

Chờ đến nửa đêm, Tống Anh tuân thủ lời hứa, đến đây thả người.

Không thả người thì có thể làm gì đây? Chẳng lẽ nuôi cho tốn lương thực sao?

Nàng lén lút quan sát xung quanh, lặng lẽ không một tiếng động mở cổng ra, sau đó vẫy tay về phía Tiết Nhị công tử: "Tạm biệt công tử.

Nếu có người đến chặn đường ngươi thì nhất định phải lấy tính mạng làm trọng, tuyệt đối không được phô trương!"

"Được! Đa tạ Tống tiểu thư! Có duyên gặp lại!" Vẻ mặt của Tiết Nhị hết sức nghiêm trọng, ôm quyền nói một tiếng rồi lập tức xoay người chạy đi.

Tống Anh cong môi cười cười.

Bọn họ vừa rời đi, Tống Anh nhanh chóng thay sang một bộ đồ đen, bịt kín mặt, mấy yêu tinh bên cạnh cũng như thế, cả nhóm bắt đầu đuổi theo.

Muốn đuổi kịp một người thì có gì khó? Không bao lâu sau, nhóm người Tống Anh đã đuổi kịp Tiết Nhị công tử.

Tiết Nhị công tử quay đầu lại nhìn, cực kỳ sợ hãi.

Diên Bình Hầu này thật ác độc, không ngờ bọn họ thật sự muốn gi.ết ch.ết hắn ta!?

Mạng nhỏ quan trọng...

Trong đầu hiện lên lời Tống Anh nói, nghĩ như vậy, hắn ta lập tức nói: "Ném tài sản trên người xuống đường, nhất định phải ném ở chỗ dễ thấy! Mau mau mau!"

Bọn chúng chắc chắn sẽ dừng lại nhặt số tài sản này!

Ngựa mà bọn họ cưỡi đến không biết đã đi đâu nên chỉ có thể dùng chân chạy trốn.

Lúc này, đường sá gập ghềnh, thật sự đáng thương.

"Đại tỷ, nhiều ngân phiếu quá... Làm sao đây? Có đuổi theo nữa không?" Ngưu Đại Lực nhìn tiền bạc dưới chân, có hơi không nhấc chân nổi.

Công tử nhà giàu thật sự có tiền, ra ngoài còn mang theo một xấp ngân phiếu dày như vậy.

"Mấy thứ này đâu phải do lão tử cướp đoạt, là tự hắn không cần đúng không?" Tống Anh nhặt ngân phiếu và bạc vụn lên.

Ừm, đúng là không ít.

Ngân phiếu có 7000 đến 8000 lượng, bạc vụn mấy trăm lượng, không có mấy đồng xu.

Ngoài ra, Tống Anh còn cướp được mười mấy con ngựa không đánh số của hắn ta, lúc này đã đưa hết đến thôn trang nuôi dưỡng.

"Người này còn rất thông minh, biết ném tiền để giữ mạng." Ngưu Đại Lực gật gật đầu.

"Ai, vốn dĩ phải đánh gãy một chân của hắn.

Nếu bây giờ đã thu tiền mà còn đánh gãy chân thì cũng không tốt.

Vậy cứ xem như bỏ qua đi." Tống Anh cảm khái một tiếng rồi dẫn người trở về.

Nàng cũng không cảm thấy bản thân mình quá đáng.

Nếu Tiết Nhị này có năng lực thì chắc chắn sẽ giỏi tra tấn người khác hơn nàng.

Nói đến cùng thì chính là Nhị công tử của Tiết gia tài nghệ không bằng người khác, đáng đời!

Đoàn người Tiết Nhị công tử vừa chạy vừa thở hồng hộc, cảm thấy sau lưng giống như có bầy sói đuổi theo, chạy suốt đêm về trấn, cũng không dám nán lại thêm, thu dọn qua loa một chút rồi lập tức lên đường hồi kinh!

Tống Anh nói đúng, một mình hắn ta ở lại đây không chừng sẽ bị người ta diệt trừ.

Hơn nữa, hắn ta phải quay về kinh thành, nói cho cha hắn ta biết để cha hắn ta báo thù cho hắn ta!

Hắn ta và Diên Bình Hầu không đội trời chung!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 647: Thể diện


Tống Anh tính toán thời gian, bây giờ là tháng mười, ít nhất cũng phải hai, ba tháng nữa, bên kinh thành mới có thể truyền đến chút động tĩnh.

Hai tháng sau sẽ bước sang năm mới, hầu phủ là gia đình lớn, nhiều việc, mà nàng chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé nên chắc hẳn sẽ giữ lại để tính sổ nàng sau.

Hơn nữa, còn có người của Khai Dương công tước phủ di dời sự chú ý nên cuộc sống của nàng vẫn rất thoải mái.

Vì vậy, nàng không nhanh không chậm, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Làm xà phòng là nghề cũ, làm rất nhanh nên chưa đến nửa tháng sau, nhà xưởng sản xuất lớn đã đi vào hoạt động, có không ít thương nhân gần đó nghe tin mà đến.

Thôn trang nuôi khá nhiều gà, vịt, ngỗng, Tống Anh cho người cắt lông tơ của chúng để làm mấy món đồ nhỏ bằng lông.

Vào thời điểm này năm ngoái, nàng còn hơi sợ lạnh, nhưng có lẽ bởi vì đã tu luyện nên năm nay không có cảm giác gì.

Còn các yêu tinh có thể chất khác với con người nên không cần tới mấy thứ này.

Thứ này không dễ sản xuất hàng loạt, thứ nhất là dễ bị bắt chước, thứ hai là quá khác biệt so với quần áo và trang sức truyền thống, có làm được nhiều cũng chưa chắc bán được.

Vì vậy, Tống Anh chỉ làm mấy món để tặng cho lão gia tử, cha nương và Tống Tuân.

Nhất là Tống Tuân, người đọc sách rất sợ lạnh.

Trước đây, Tống Anh bắt mấy con dã thú không có linh trí cũng thu được mấy bộ lông, lúc này đưa hết cho bốn người.

Còn những người khác của Tống gia thì không có phúc phần này.

Bây giờ, Mã thị nhìn tức phụ nhi Nguyễn thị, có một vạn điều không vừa mắt.

Hiện tại sắp ăn Tết, Tống Anh tặng lễ cho nương gia vô cùng phong phú, nhưng trong số đó không có một món nào dành cho bà ta.

Năm nay Nguyễn thị vẫn mặc áo bông mới, thậm chí lão thái thái còn chưa từng nhìn thấy chất liệu đó bao giờ.

Nguyễn thị được chăm sóc trẻ ra mấy tuổi, sắc mặt trắng trẻo hồng hào, cực kỳ xinh đẹp.

Nguyễn thị như thế, Đại Diêu thị và những người khác đều không chịu tụt lại đằng sau.

Tóm lại, trong số các nữ quyến trong nhà, Mã thị hơi khó coi.

Đương nhiên, mấy nhi tử nhà này vẫn rất hiếu thảo, mua không ít quần áo cho Mã thị, chẳng qua chỉ mua loại mà lão phụ nhân bình thường hay mặc, còn mấy thứ đồ trang sức thì hoàn toàn không có.

So sánh với những người khác trong thôn, Mã thị như vậy đã xem như vô cùng có thể diện.

Nhưng nhìn mấy tức phụ nhi ăn mặc đẹp đẽ, trong lòng Mã thị thật sự ghen ghét vô cùng.

"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ăn mặc như vậy, không sợ người khác chê cười sao? Ta thấy dáng vẻ của ngươi không giống như có thể làm việc.

Không phải bên tiệm ăn đều do Kim Sơn làm hết đấy chứ? Ngươi ở đó làm việc hay dưỡng sức khỏe làm tiểu thư?" Mã thị thấy Nguyễn thị thỉnh thoảng còn cười tủm tỉm thì thật sự không nhịn được nữa.

Nguyễn thị sửng sốt, quay đầu lại nhìn bà ta.

"Ta cũng đã tặng nương hai tấm vải tốt rồi mà? Sao người không may thành quần áo mà mặc?" Nguyễn thị nói.

"Sao tổ tiên Tống gia bọn ta lại cưới phải tức phụ nhi phá của như ngươi chứ? Không biết chăm lo cho gia đình! Loại vải nào mặc trên người chẳng giống nhau? Còn không bằng bán đi lấy tiền mua thêm mấy đấu gạo!" Mã thị hừ một tiếng.

Nguyễn thị nghe hiểu, vải... mang đi bán rồi sao?

Trong lòng rất tiếc.

Quần áo mà nhi nữ nhà mình hiếu kính, bà không nỡ bán, đương nhiên muốn ăn mặc thật đẹp, nhưng bà là tức phụ nhi, không thể chỉ mặc quần áo đẹp một mình nên cũng chuẩn bị cho bà bà một phần.

Không ngờ...

"Đây là tâm ý của A Anh..." Tống Nguyễn thị thở dài, "Bên tiệm ăn cũng không có nhiều việc, còn mời hai người tới làm nên ta và Kim Sơn chủ yếu phụ trách tính tiền.

Lúc đông khách, ta mới phải xuống bếp, sẽ không làm dơ quần áo đâu."

Đại Diêu thị nghe xong thì cũng thấy lo thay Nguyễn thị.

Không nghe ra được sao? Bà bà đang cảm thấy dạo này Nguyễn thị sống tốt quá đấy!

Ngu ngốc!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 648: Yêu thương bản thân nhất


Mã thị trước giờ luôn để lại ấn tượng không tệ với các tức phụ nhi nên Nguyễn thị hoàn toàn không đề phòng, có gì nói đó.

Nhưng Đại Diêu thị thì khác, lúc ấy khi lão gia tử xảy ra chuyện, chính tai bà ta đã nghe thấy những lời bà bà nói nên biết rõ bà bà rất khác so với những gì bà ta biểu hiện ra ngoài.

"Đâu phải nương không biết tính tình của A Anh, Nhị đệ muội sao có thể khuyên nhủ được nàng? Không phải chỉ là một bộ đồ thôi sao? Dù sao thì nhà chúng ta cũng không thiếu mấy thứ này.

Hơn nữa, bây giờ Tuân ca nhi đã là tú tài rồi.

Nàng ấy là nương của tú tài, ăn mặc đẹp một chút mới không ném mặt mũi của tú tài đi." Đại Diêu thị nhanh nhẹn nói.

"Đúng vậy." Nguyễn thị thành thật gật đầu.

Mã thị hừ một tiếng.

"Tuân ca nhi mới đi học mấy năm mà đã có thể thi đậu tú tài... Đừng có làm chuyện gì đó để bị người ta bắt lại rồi kết tội.

Bình thường ngươi cũng phải quản nhiều vào!" Mã thị nói tiếp.

Cho dù Nguyễn thị có ngốc đến mấy thì cũng biết những lời này không thể nói bậy.

"Nương! Người nói bậy bạ gì vậy? Nhi tử của ta dựa vào bản lĩnh của hắn mà thi đậu! Người không biết hắn học hành vất vả bao nhiêu đâu, sao có thể nói ra lời này chứ!?" Nguyễn thị cả giận.

Mấy trục lý Đại Diêu thị cũng không vui.

Lão thái thái đúng là già rồi nên hồ đồ, cái gì cũng dám nói.

Nếu bị truyền ra ngoài, lỡ như có người sinh lòng ghen ghét, thật sự đi tố cáo thì phải làm sao?

"Trong trường thi có quan binh đeo vũ khí canh gác, nói gian lận là có thể gian lận sao? Nếu dễ dàng như vậy thì trên đời này đã có đầy tú tài rồi! Những lời này của người đã phạm húy, không chừng sẽ ảnh hưởng tới Đạt ca nhi nhà ta đấy!"

"Đúng vậy.

Võ ca nhi cũng đã nói với ta rằng Nhị ca ca của hắn thật sự có tài học.

Bên trong số sách đưa tới đây toàn là ghi chú của hắn, chăm chỉ biết bao!" Tiêu thị cũng nói.

Tiểu Diêu thị gật gật đầu: "Ta nghe tướng công nói rằng từ lúc tới thành Dung, Tuân ca nhi chưa bao giờ ra ngoài du ngoạn, cả ngày không phải ở thư viện thì chính là ở trong phòng, mỗi lần đến tìm hắn, hắn đều đang đọc sách, khắp thiên hạ không tìm được người nào nỗ lực học tập như vậy... Ngay cả tướng công cũng khen ngợi, nói hắn chắc chắn có thể làm cử nhân đại lão gia!"

Mấy người nói xong, sắc mặt của Mã thị càng tệ đi.

Trong nhà này, không một ai đứng về phía bà ta.

Tất cả mọi người đều đối nghịch với bà ta!

Mấy năm nay, bà ta sinh nhi dục nữ là vì cái gì? Bây giờ già rồi, tiểu bối không để bà ta trong lòng.

Nhất là nha đầu chết tiệt Tống Anh kia, tặng lễ mà còn bất công.

Lão nhân cái gì cũng có, còn bà ta thì sao? Ngay cả một viên kẹo cũng không thấy đâu!

Vậy mà khắp thôn còn khen nàng hiếu thảo?

Đại Diêu thị là người tinh tường, biết Mã thị đang nghĩ gì.

Đại Diêu thị cũng không phải người thích quanh co lòng vòng nên nói thẳng: "Cha ta đối xử tốt với Nhị Nha nên bây giờ Nhị Nha mới mua không ít đồ để hiếu kính.

Trước đây, nương đối xử với Nhị Nha chẳng ra gì, sau lưng cũng không ít lần bày tỏ thái độ.

Nhị Nha cũng không nợ người.

Nàng không mua đồ tặng người thì người cũng không trách được nàng.

Nếu người thiếu cái gì thì cứ nói với mấy người bọn ta, bọn ta sẽ không để người phải thiếu thốn.

Nhưng còn Nhị Nha thì người đừng nghĩ đến nữa."

Trước đây, Đại Diêu thị không hề cảm thấy, nhưng bây giờ bà ấy biết rất rõ ràng, lão thái thái chính là người hồ đồ.

Ngoại trừ lão gia tử, lão thái thái chỉ sợ phu quân của bà ấy và lão Tứ.

Bà ấy cũng biết rõ nguyên nhân.

Lão gia tử lợi hại, quản lý rất nghiêm, còn phu quân của bà ấy là lão Đại, nếu lão gia tử không còn thì cái nhà này do hắn làm chủ.

Nhưng lão thái thái thật sự yêu thương Phúc Sơn sao?

Cũng không hẳn là vậy.

Lão thái thái càng yêu thương bản thân bà ta hơn, lúc vui thì gọi tiểu bối trong nhà tới trò chuyện, nếu không vui thì nhìn ai cũng bằng ánh mắt âm trầm và vẻ mặt vô cảm.

Lão Tứ miệng lưỡi ngọt ngào, trước đây có thể dỗ dành lão thái thái sung sướng đến nở ruột nở gan, nhưng bây giờ thì không được nữa, ánh mắt mà lão thái thái nhìn Khang ca nhi cũng không còn tha thiết như trước đây nữa.

Đại Diêu thị cảm thấy, may mà lão gia tử còn sống.

Nếu không thì cái nhà này chắc chắn sẽ loạn.

Người đầu tiên muốn đối nghịch với lão thái thái chính là bà ấy, tức phụ nhi của Đại nhi tử!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 649: Tuyệt đối không được


Đại Diêu thị thẳng thẳn như thế khiến Mã thị không giữ được thể diện.

Mã thị muốn hung dữ nhưng lại hung dữ không được, bởi vì chỉ cần hơi lớn tiếng thì phu quân và Tống Anh ở bên kia cũng sẽ nghe thấy, đến lúc đó, lão nhân chắc chắn sẽ không đứng về phía bà ta.

Mã thị nuốt xuống cơn giận này, trong bụng nghẹn cả đống lửa.

Ngày tháng thế này, tới khi nào mới kết thúc?

Tống Anh tai thính, thật ra đã nghe rõ hết tất cả những lời có nên nghe hay không.

Nhưng nàng không định sửa.

Tất cả mọi người ở Tống gia đều đối xử với nguyên chủ không tệ, chỉ có một mình lão thái thái này không vừa mắt ba nha đầu, trong đó có nguyên chủ.

Lúc nguyên chủ còn nhỏ, lão thái thái không ít lần thì thầm vào tai nàng ấy, nói nàng ấy là thứ tốn tiền, loại lười biếng, khắc tinh...

Nguyên chủ lương thiện, hiểu chuyện, chưa bao giờ nói những lời này ra ngoài.

Nhưng tâm lý thuở ấu thơ đã bị tổn thương, hơi sợ hãi lão thái thái.

Sau khi đổi thành nàng, lão thái thái cũng không hề thay đổi, thường xuyên dùng ánh mắt tối tăm nhìn nàng.

Nàng tin chắc rằng nếu lão gia tử mất thì lão thái thái sẽ là người đầu tiên đứng ra khiến nàng không thoải mái.

"A gia, có lẽ qua năm ta phải đi xa nhà một chuyến." Tống Anh đột nhiên mở miệng.

Nghe thấy nàng nói vậy, lão gia tử đen mặt, biết nàng có ý gì.

"Ngoan ngoãn ở nhà đi, chỗ nào cũng không được đi!" Lão gia tử nói.

Trong mắt Mã thị lại lóe sáng.

"Ta cảm thấy, qua Tết mấy tháng, e rằng sẽ có người tới gây phiền phức cho ta.

Nếu ta cứ ở đây thì cũng không ổn.

So với việc ngồi chờ người khác tới, ta thà chủ động tới kinh thành xem thử còn hơn."

Tống Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Tống Kim Sơn và Nguyễn thị lập tức thay đổi.

"Con có ý gì? Con muốn tới kinh thành sao? Con, con không cần nương nữa sao?" Nguyễn thị lập tức rơi lệ.

"Không phải.

Vị công tử tới đây hôm trước đã từng gặp ta ở kinh thành, còn có hiềm khích với mấy người đó, chỉ sợ sau khi hắn trở về sẽ nói chuyện của ta ra ngoài.

Bên đó chắc chắn sẽ tới xử lý một phen, nếu không thì chính là để lại một mối họa." Tống Anh nói tiếp.

Còn "xử lý một phen" có ý gì...

Người có chút đầu óc đều nghe hiểu.

Người vốn nên chết lại còn sống thì chỉ có thể khiến nàng chết thêm một lần nữa mới được.

Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức thay đổi.

"Mọi người yên tâm đi, bên cạnh ta có không ít đả thủ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.

Nhưng ta sợ bọn họ thất bại sẽ chuyển sang dùng kế khác nên thà rằng chủ động một chút, sớm xuất hiện ở kinh thành để bọn họ không còn nghĩ đến các ngươi.

Đương nhiên, đây chỉ là một trong số các lý do.

Lý do quan trọng nhất chính là ta muốn tới kinh thành mở cửa hàng nên phải chuẩn bị sẵn sàng trước.

Đến tháng bảy, tháng tám, ca ca ta cũng phải tham gia thi cử.

Nếu thi đậu thì vào bằng giờ sang năm cũng phải tới kinh thành.

Nếu ta chuẩn bị xong xuôi nhà ở và cửa hàng từ trước thì đến lúc đó sẽ thuận tiện hơn." Tống Anh nói tiếp.

Tống Anh vừa dứt lời, lão gia tử đặt đũa xuống "cạch" một tiếng.

"Nếu bọn họ muốn tìm thì cứ để bọn họ tới! Cả nhà chúng ta có thể sợ bọn họ chắc!?" Lão gia tử hầm hừ.

Nói đến cùng, chẳng qua là nha đầu chết tiệt này sợ liên lụy đến bọn họ nên muốn chủ động đi nộp mạng!?

Như vậy không được!

Ông cũng không tin lá gan của hầu phủ lớn đến mức khinh nhục người cùng tộc!

Nếu thật sự như vậy thì ông không cần bộ xương già này nữa, đi tố cáo bọn họ!

Tống Anh không ngờ lão gia tử lại phản ứng dữ dội như vậy.

Nàng cảm thấy chắc hẳn ông cụ sẽ ước gì nàng đừng liên lụy đến người nhà mới đúng chứ?

"Đây là cách tốt nhất.

Hơn nữa, mọi người không cần phải lo lắng cho ta.

Ta có năng lực tự bảo vệ mình." Tống Anh nói.

"Ngươi là đứa có nhiều ý tưởng, bây giờ ý tưởng gì cũng có thể làm được! Nhưng cho dù ngươi có bao nhiêu ý tưởng đi chăng nữa thì với tình cảm giữa ta và lý chính, nếu ta không gật đầu, ông ấy cũng sẽ không đưa giấy thông hành cho ngươi! Chỗ nào ngươi cũng không đi được!" Lão gia tử hừ hừ một tiếng.

"Muốn đi cũng được, trừ phi ca ca ngươi thật sự có thể thi đậu cử nhân.

Đến lúc đó, hắn là cử nhân lão gia trong sổ của quan phủ, không ai dám xuống tay với hắn, dù sao cũng có thể hù dọa người khác.

Còn bây giờ thì tuyệt đối không được!" Lão gia tử nói tiếp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 650: Tim của con người đều là thịt


Tuy lão gia tử chưa từng thấy việc đời nhưng cũng biết cử nhân của triều đại này đã được quan phủ bảo vệ, nếu cử nhân xảy ra chuyện gì thì chắc chắn quan phủ sẽ điều tra nghiêm ngặt, nếu là thân thích của cử nhân thì cái mạng nhỏ của nha đầu này cũng không đến mức không đáng một xu.

Đương nhiên, nếu đồng ý với lời Tống Anh nói thì lập tức đưa người tới kinh thành, toàn bộ Tống gia không cần lo lắng.

Thậm chí, dựa vào công lao trước đây của đứa nhỏ này, không chừng hầu phủ còn chiếu cố Tống Tuân mấy phần.

Nhưng ông làm trưởng bối mà đã bỏ rơi đứa nhỏ này hai lần...

Tim của con người đều là thịt.

Trước đây, ông làm gia gia cũng không dành bao nhiêu thời gian để chăm sóc tôn nữ nên muốn nói có tình cảm sâu đậm là chuyện không thể nào, cùng lắm chỉ thân thiết hơn người ngoài một chút.

Nhưng ngẫm lại thì thời gian qua, Nhị Nha đã đối tốt với Tống gia, Tống Lão Căn cảm thấy bản thân không thể không làm người.

Ông không phải một trưởng bối rất tốt, nhưng đứa nhỏ này không hề so đo hiềm khích trước đây, quan tâm mọi người trong nhà rất nhiều.

Tống gia có thể có con cháu thành công cũng là nhờ phúc của nàng.

Bỏ chuyện tình cảm qua một bên không nói tới, chỉ nói về con cháu mà thôi, nếu bây giờ ông bảo toàn bộ Tống gia tham sống sợ chết mà cách xa nàng thì sau này con trẻ trong nhà cũng sẽ học theo, không biết đền đáp và đoàn kết, tương lai nếu một đứa gặp nạn thì những đứa khác đều trốn thật xa đứng nhìn, quá bội bạc!

"Ta biết ngươi cảm thấy bản thân có tiền, đến lúc đó thuê thêm mấy hộ vệ là được rồi.

Thế nhưng hầu phủ có quyền có thế, còn ngươi chỉ là một thôn dân thấp cổ bé họng, sống chết của ngươi đều nằm trong tay nhà đó! Ngươi còn nhỏ tuổi, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu." Lão gia tử nói tiếp.

Tống Anh trầm mặc một chút.

Lý chính và lão gia tử đều là người cực kỳ lý trí, chắc chắn sẽ không đưa giấy thông hành cho nàng.

Như vậy thì quả thực chỗ nào cũng không đi được.

Dù sao thì sau khi tới nơi khác cũng phải ở trọ đúng không? Cho dù không ở trọ thì cũng phải mua nhà.

Không có giấy thông hành làm chứng có nghĩa là thân phận của nàng không rõ ràng, không thể mua nhà hay cửa hàng, người môi giới cũng không dám làm ăn với nàng!

"A gia, người nghĩ cho kỹ đi.

Nếu ta ở lại đây, chắc chắn sẽ liên lụy đến các ngươi." Tống Anh hù dọa, "Người nhìn những người giàu có đó đi, ra ngoài đều dẫn theo mấy chục hộ vệ, giết người không chớp mắt.

Cho dù quan phủ dám quản thì tùy tiện tìm người làm kẻ chết thay là được rồi.

Đến lúc đó, nếu trẻ con trong nhà xảy ra chuyện thì người đừng oán trách ta."

Tống Anh nói xong lời này, sắc mặt của đám người Đại Diêu thị đều thay đổi.

"Ngươi bớt dọa ta sợ đi.

Có cho bọn họ lá gan lớn hơn nữa thì cũng không dám tùy tiện giết hại người cùng tộc.

Nếu bị người khác biết được thì sẽ để lại tiếng xấu muôn đời!" Lúc này, lão gia tử không còn là ông lão cái gì cũng không hiểu nữa.

Ông ở trên trấn mấy ngày, không phải trong nhà có một tiên sinh sao? Lúc nói chuyện phiếm với tiên sinh thì vô tình biết được.

Đừng nói là gia đình giàu có, cho dù là gia đình nghèo khó thông thường thì cũng cực kỳ xem trọng tông tộc.

Tuy chi của ông không thân thiết với hầu phủ lắm nhưng trên gia phả cũng có tên của bọn họ!

Tính toán kỹ càng thì ông và Hầu gia bây giờ vẫn chưa ngoài năm đời đâu!

Chẳng qua là vì khi Hầu gia vẻ vang, trưởng bối nhà ông không muốn thơm lây nên không sáp tới, càng không đồng ý dời tộc, dẫn tới thời gian dài không qua lại với nhau khiến quan hệ càng lúc càng mờ nhạt.

Nếu thật sự tính toán nghiêm túc thì chi của ông gần gũi với hầu phủ hơn rất nhiều người cùng tộc ở kinh thành.

Ông là tộc thúc của Hầu gia bây giờ!

Những người bên dưới đều là tộc huynh đệ, tộc chất nhi của hắn ta! Nếu người cùng tộc có tội thì cũng thôi, nhưng nếu vô tội bị sát hại thì kẻ đầu sỏ gây tội cả đời này cũng không thể rửa sạch tội!

Tống Anh bĩu môi, không ngờ ông lão này lại biết nhiều như vậy.

"Vậy trước đây người còn lo lắng ta liên lụy mọi người, sau đó tách cha nương ta ra làm gì?" Tống Anh ngứa đòn hỏi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back