Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 160: Thành thân sinh con


Nhìn vẻ mặt tự tin của Tống Đạt, Tống Anh cũng không biết có phải đứa nhỏ này bị ngốc hay không?

Người trong Tống gia, ai có tư cách đến học đường đọc sách chứ? Tất nhiên là đại biểu cho địa vị của tôn tử đại phòng, cùng với thúc thúc ở tứ phòng được cưng chiều rồi!

Huynh ruột của nàng có thể được đọc sách, đó là vì cha nàng cảm thấy cơ thể Tống Tuân yếu ớt, vì nghĩ cho tương lai của hắn mà quỳ rách đầu gối cầu xin!

Còn Tống Đạt thì sao? Sáu tuổi đã được đến học đường, tiền đi học lúc trước đều là lấy từ tiền công trung*, học bốn năm, bốn năm rồi! Bây giờ nàng chỉ bảo hắn viết nửa phần trước của "Tam Tự Kinh" mà thôi, vậy mà hắn cũng gặp khó khăn, vẽ mấy cục bột đen trên giấy!

*công trung: Ngày xưa, sau khi phân nhà, mỗi người sống cuộc sống riêng của mình nhưng vẫn phải đóng một số tiền nhất định, số tiền này do người đứng đầu gia tộc quản lý và dùng vào những việc chung của cả gia tộc, được gọi là công trung.

Tất nhiên, chính xác cũng có, nhưng… Ha ha, chữ viết cũng chỉ đẹp hơn nhi tử của nàng một chút mà thôi!

Tống Anh nhìn ba hài tử này làm bài tập mấy ngày, bây giờ đã nắm rất rõ trình độ của ba hài tử.

Tống Đạt…

Chính là một tên ăn hại.

Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn, thật ra hắn nhớ, nhưng ý nghĩa bên trong thì cái biết cái không, hơn nữa ở độ tuổi này của hắn, quả thật cũng có thể luyện viết tốt, nhưng hắn quá lười biếng, dùng lại giấy lúc trước Tống Hiển học tập còn dư lại, cho nên không quá để tâm, chữ viết giống như giun bò, rất khó coi.

Mặc dù Tam phòng Tống Võ bắt đầu muộn, cũng không phải rất thông minh, nhưng lại hiểu chuyện và trưởng thành hơn, mặc dù mới viết được mười chữ to nhưng lại có thể nhớ mọi thứ mà phu tử bảo cần phải nhớ.

Nhân sâm tinh thì sao…

Tốt xấu gì cũng là linh vật, ngoài chữ viết xấu, những thứ khác nó đều có thể theo kịp, chỉ cần phu tử đã giảng, nó hầu như đều nhớ hết, cũng liều mạng vì một ít linh thuỷ.

"Nhị tỷ, ca ca ta nói, đọc sách cũng không có tác dụng gì, ta lại không thể thi đậu Trạng Nguyên, biết viết một nghìn chữ cũng giống như một trăm chữ thôi! Hơn nữa, ta biết hết mấy chữ kia, chỉ là viết chữ quá mệt mà thôi! Qua hai năm nữa, ta không đi học nữa đâu, đây thật sự không phải là việc dành cho con người." Tống Đạt kiêu ngạo nói.

Ca ca hắn nói rất chính xác.

Tống Anh cười lạnh một tiếng.

"Nhị tỷ, sao tỷ tỷ lại nhìn ta như vậy? Ta nói không đúng sao? Ngươi nhìn ca ca ta đi, đọc sách gần mười năm, bây giờ không phải cũng giống cha ta, làm việc ở phường vải nhuộm vải sao? Mỗi tháng cha ta kiếm được không ít bạc, tương lai ta cũng sẽ giống như bọn họ, có thể nuôi vợ nuôi con!" Tống Đạt lại nói.

"Ồ, ngươi suy nghĩ cũng nhiều đấy, đã suy nghĩ đến chuyện thành thân sinh con sau này rồi sao?" Tống Anh châm chọc nói.

"Ta đã mười tuổi rồi, qua hai năm nữa, nương ta có thể tìm một cô nương cho ta mà?" Tống Đạt thản nhiên nói.

Tống Anh nghẹn lại.

Lời này của Tống Đạt thật ra là lời nói thật, ở thời đại này, người ta thành thân sớm, nếu chưa có ý định kết hôn, mười hai mười ba tuổi vẫn có thể gặp nhau, nói chung, thời gian gặp mặt sẽ là hai ba năm, đợi đến khi tìm được người thích hợp, lại đính hôn thêm một hai năm, chờ đến mười bảy mười tám tuổi là vừa đúng lúc đủ tuổi thành thân.

Nhưng ở trong mắt Tống Anh, Tống Đạt chính là một củ cải nhỏ mười tuổi.

Vẻ mặt nghiêm túc nói về chuyện sau này với nàng làm nàng rất không quen.

Tống Anh nghiêm túc nói: "Đó là kế hoạch trước kia của ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, mục tiêu của ngươi sẽ phải sửa lại."

"Sao?" Tống Đạt sửng sốt.

Tống Võ cũng khó hiểu nhìn Tống Anh.

"Tỷ tỷ hỏi các ngươi, các ngươi thích ăn gì nhất?" Tống Anh nói.

"Bánh đường!" Tống Đạt không hề nghĩ ngợi.

"Ta cũng vậy…" Tống Võ cẩn thận nói.

Bánh đường là một món điểm tâm rất đơn giản, được làm từ trứng, bột mì và đường, nhưng cho dù như vậy, không phải lúc nào tiểu hài tử cũng có thể ăn, cho nên hài tử ở nhà nào cũng thèm món bánh này.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 161: Tẩy não


Nói thật thì cuộc sống của Tống Đạt còn khá tốt, dù sao cũng là hài tử của đại phòng, một hai tháng cũng có thể ăn một lần, nhưng Tống Võ không giống như vậy.

Tam phòng nhiều con cái, trên hắn đều là ca ca cơ thể to lớn, vậy nên ngày thường ở trong nhà không được coi trọng, Tiêu thị chỉ biết làm việc, càng không thể tâm sự với nhi tử, cho dù nói chuyện, tất nhiên cũng sẽ chú ý tới trưởng tử, cho nên từ nhỏ, Tống Võ đều là mặc lại đồ của các huynh trưởng, ăn cũng là ăn đồ còn dư lại của các huynh trưởng.

Vận may của hắn không tốt như Tống Mãn Sơn, bởi vì tuổi của bốn huynh muội không chênh lệch quá lớn, vậy nên hắn làm ấu tử, không chỉ không được thiên vị mà ngược lại còn bị xem nhẹ.

Cho nên, hắn ta căn bản chưa được ăn bánh đường mấy lần.

"Nếu các ngươi muốn ăn bánh đường, vậy thì phải đọc sách thật tốt." Vẻ mặt Tống Anh nghiêm túc, lại nói: "Đạt ca nhi, nếu tương lai ngươi làm công nhân nhuộm vải giống cha ngươi, vậy thì thật sự có thể nuôi vợ nuôi con, nhưng ngươi có thể mua bánh đường mỗi ngày cho hài tử của ngươi ăn sao? Đến lúc đó, ngươi cũng giống như cha ngươi, mỗi ngày trên người mặc quần áo đủ màu sắc, từ xa đã ngửi thấy mùi hương của thuốc nhuộm, móng tay cũng bẩn thỉu, vất vả lắm mới mua được một miếng bánh đường, nhưng khi lấy được lại nhìn bàn tay thô ráp của mình trước, đến lúc đó còn có thể ăn được không?"

Hài tử mười mấy tuổi rồi, nói như vậy cũng có thể nghe hiểu được đúng không?

Tống Đạt ngây ngốc: "Không phải mọi người đều như thế sao?"

Cha hắn kiếm tiền rất nhẹ nhàng đó! Hắn còn biết rằng rất nhiều người muốn làm thợ nhuộm cũng không có cửa đâu!

Giống như tam thúc của hắn, ngoại trừ kiếm sống bằng nghề thợ mộc thì cái gì cũng không biết, chỉ có thể chăm sóc những đồng ruộng đó, không phải càng mệt hơn sao?

Tống Anh có hơi không nói nên lời, đành phải nói: "Thiên hạ này không chỉ có bánh đường là đồ ăn ngon, còn có những thứ khác nữa, ngươi cũng biết là nhị tỷ ngươi trước đây đã từng sống ở gia đình giàu có, ngươi biết gia đình giàu có ăn cái gì không?"

Tống Đạt ngồi thẳng người lên, vẻ mặt tò mò.

Hắn đã muốn hỏi từ lâu rồi!

"Gia đình giàu có ấy à, mỗi ngày đều có gà vịt cá trứng, đồ ăn hàng ngày, bữa cơm cũng có tới mười món, nếu là ngày lễ ngày tết, màu sắc càng đa dạng, điểm tâm của bọn họ cũng đủ loại kiểu dáng, có hơn chục loại mà ta từng nghe nói hoặc nhìn thấy, ví dụ như bánh phô mai đường, bánh hoa quế, bánh hoa mai đường, bánh như ý, bánh trăm quả, bánh cát tường, bánh trân châu phỉ thuý, bánh lá sen, điểm tâm bảy món, hoa khai phú quý, nước pha lê… Mỗi loại một hương vị, đều ngon hơn bánh đường ngươi thích ăn kia một trăm lần!"

"Gia đình giàu có còn có công tử, không cần làm việc, không cần phải nuôi đàn lợn hôi thối ngoài sân, cũng không phải chịu đựng mùi phân gà bay khắp nơi mỗi ngày, bọn họ còn có người hầu chuyên biệt chăm sóc, có thể thay y phục trên người mỗi ngày một lần hoặc là một ngày thay mấy lần, dù sao người nhà cũng không cần giặt, đều có người hầu làm cho…"

Tống Đạt và Tống Võ nghe xong thì sửng sốt.

"Ngươi nhìn y phục trên người của ngươi đi, có phải rất thô cứng hay không? Rách rồi còn phải vá lại, nhưng gia đình giàu có sẽ không làm như vậy, nếu y phục của những công tử đó bị bẩn mà giặt không sạch, sợ là sẽ trực tiếp vứt đi. Bọn họ ra ngoài được ngồi xe ngựa, chờ đến khi thành thân còn có thể cưới tiểu thư nhà hào môn, các ngươi có biết tiểu thư nhà hào môn trông như thế nào không?"

"Những tiểu cô nương đó xuất thân cao quý, làn da trắng nõn, giống như tiên tử hạ phàm, trên người các nàng ấy loé lên ánh sáng, chân không dính bùn, tay không dính bụi…"

"Những gia đình giàu có này bắt nguồn từ đâu? Tính toán từ tổ tiên của họ, lão tổ tông kia chắc chắn đã từng nghèo khó, chỉ là sau đó nỗ lực vươn lên, lúc này mới có thể để cho đời sau hưởng phúc." Tống Anh lại nói.

Gia đình giàu có cũng có lúc buồn bã, nhưng giờ phút này, nàng phải làm cho tên tiểu tử thối này biết rằng kế hoạch mà hắn tính toán căn bản không tính là tốt đẹp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 162: Người chậm cần bắt đầu sớm


Tống Đạt trợn tròn mắt.

Nhiều điểm tâm như vậy sao, nghe có vẻ rất ngon.

Còn có đại tiểu thư kia…

Nàng ấy trắng đến phát sáng sao? Hắn không tưởng tượng được dáng vẻ như vậy, ví dụ như vị đại tỷ của hắn, đều là làm việc từ nhỏ, da đen, tóc vàng, nếu tỷ ấy không mặc quần áo nữ nhân, sợ là cũng không khác gì nam nhân.

"Nhị tỷ, tỷ tỷ nói cái kia… Đọc sách là có thể sao?" Hắn muốn ăn điểm tâm.

"Ta không chắc lắm. Nhưng nếu ngươi không đọc sách thì chắc chắn không thể." Tống Anh cười nhạo một tiếng: "Ngươi là con thứ, tương lai đại phòng các ngươi còn phân gia, dựa theo quy củ, ngươi nhỏ hơn nên cũng không được phân nhiều bạc, ngươi không nhân lúc bây giờ tuổi còn nhỏ, chưa phân nhà mà nâng cao bản lĩnh học tập, vây sau này cũng chỉ có thể giống như đại bá, thậm chí còn không bằng đại bá, dù sao thì… Đại bá ta chính là trưởng tử, khi phân nhà, nhà ta chắc chắn sẽ chiếu cố ông ấy hơn, ngươi thì không giống như vậy."

Trước đây, Tống Đạt không để ý đến cách nói gì mà con trưởng con thứ.

Bởi vì trước đó hắn luôn nghe nương hắn nói bọn họ là đại phòng, vậy nên, tất nhiên là hắn cảm thấy gia gia sẽ cho đại phòng nhiều thứ nhất.

Nhưng…

Sau này hắn không còn là đại phòng nữa thì sao?

Nói cách khác, hắn sẽ phải chịu thiệt? Bắt hắn tranh đoạt với ca ca hắn sao?

Tống Đạt nghĩ tới đại ca nhà mình, cảm thấy khả năng mình có thể tranh được rất nhỏ, huồng hồ, đại ca hắn còn sắp có hài tử…

Thêm nữa, cho dù tranh giành thì cũng không hợp quy củ, bởi vì trong thôn đều là như vậy, đại phòng được chia nhiều tiền hơn!

Tống Đoạt mơ hồ nghĩ tới dáng vẻ thê thảm đáng thương của mình trong tương lai, cả đời cực khổ kiếm tiền, cả người toàn mùi lạ không nói, đồ ngon cũng không được ăn mấy miếng, khi cưới tức phụ còn đen giống như cục than…

"Nhị tỷ, ta cũng muốn đọc sách, nhưng ta quá ngu ngốc." Tống Võ rất thật thà.

"Có câu nói là người chậm cần bắt đầu sớm, ngươi cảm thấy bản thân học muộn học chậm, vậy ngươi phải bù đắp sự thiết xót so với người khác, con đường đọc sách không chỉ để thi cử làm quan, mà còn phải hiểu lý lẽ, có thêm nhiều kiến thức."

"Trong thôn chúng ta thích đưa người đọc sách đến chỗ nào nhất?" Tống Anh hỏi.

"Ta biết, là đi làm ở phòng thu chi, không phải lo nắng mưa, tiền lương cũng cao, nghe nói làm tốt còn được chủ nhân thưởng cho." Tống Võ nói.

"Đúng vậy, nguyên do bọn họ chọn đọc sách, ngoài cái này ra, đọc sách nhiều sẽ biết nhiều chữ, biết nhiều đạo lý, các ngươi có thể căn cứ theo tri thức trên sách để hiểu biết về vụ mùa, sau đó vận dụng vào trong thực tế, tất nhiên sẽ làm tốt hơn người khác…"

"Nếu các ngươi xem ít sách, chỉ biết viết chữ, vậy cũng được, sau này có thể thay người khác viết thư từ, câu đối, mẫu đơn kiện gì đó, chắc là Đạt ca nhi đã từng đến tiệm sách rồi đúng không? Nơi đó có bán quạt lớn của các nhà văn, phía trên chỉ đơn giản vẽ hoa lan cây trúc gì đó, lại viết thêm hai chữ trên đó, vậy mà có thể bán được với giá vài lượng bạc, còn có ở độ tuổi này của ngươi, chắc là cũng từng nghe thoại bản rồi đúng không? Nó cũng là do người đọc sách viết…"

"Ngay cả người kể chuyện trên cầu cũng thuộc tứ thư ngũ kinh, lịch sử từ cổ đại đến hiện đại, các ngươi còn cảm thấy đọc sách vô dụng không?" Tống Anh tiếp tục bịa chuyện nói.

Ba tiểu gia hoả ngây người.

Tống Anh chưa từng nói nhiều như vậy, lúc này miệng khô lưỡi khô, uống một cốc nước trà lớn.

Hoa dại trên núi bắt đầu nở, trà của nàng dùng hoa Kim Tước sinh trưởng trên núi, mùi hoa hơi nhạt nhưng rất tốt với cơ thể, bây giờ hoa cũng mới nở, chưa có nhiều người hái. Nàng tính hai ngày nữa sẽ có nhiều hoa hơn, hái một ít đem đi phơi nắng, dược phòng chắc là sẽ thu mua.

Kiếp trước, nàng đã từng uống rất nhiều trà ướp hoa, hoa Kim Tước này có tác dụng bổ âm, kiện tỳ, kích hoạt tuần hoàn máu, chứa nhiều loại vitamin và khoáng chất cũng là thứ tốt.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 163: Kế hoạch giáo dục


Sau khi bàn luận một hồi, Tống Anh đã lừa gạt ba cái đầu nhỏ đến mức lờ mờ không biết gì.

Nhân sâm tinh đột nhiên cảm thấy, bây giờ bản thân giống như được ăn uống miễn phí.

Làm người vốn dĩ khó khăn như vậy sao, không thi đỗ trạng nguyên thì vẫn phải làm trưởng quỹ, phải đi viết sách, thậm chí còn phải vẽ tranh viết chữ nữa?!

Xong rồi xong rồi, nếu như nó không có chút tác dụng nào, sớm muộn gì cũng bị nương nó cắt rễ mang đi bán mất thôi!

Vì để phòng ngừa ngày này xảy ra…..

Bắt buộc phải học tập cho tốt!

Nỗ lực kiếm tiền mua linh thủy, nếu không sau này không thể ngẩng cao đầu trước mặt nương của nó!

Trong mắt Tống Đạt ầng ậc nước, cảm thấy nhân sinh của mình thật vô vọng.

Giống như làm cái gì cũng tốt hơn làm thợ nhuộm, nhất là sau khi được đi học, đem so sánh với hán tử trong thôn thì cũng uyên thâm hơn một chút, ví dụ như là Lí Chính gia gia, ông ấy đã từng đọc rất nhiều sách, bây giờ vô cùng uy tín…..

Nghĩ đến những ngày tháng tốt đẹp, hắn liền muốn đi đọc sách…..

Kết luận này làm cho Tống Đạt vô cùng hoang mang.

Thái độ của Tống Võ càng thêm kiên định: "Nhị tỷ nói đúng, ta đần như vậy, sợ là không thể làm quan lớn, nhưng nếu như ta nỗ lực thêm một chút, có lẽ có thể thi đậu đồng sinh, tương lai sẽ giống như phu tử dạy chữ ở trong thôn, vừa được người ta kính trọng lại vừa không lo đói bụng, cũng rất tốt!"

"Rất tốt." Tống Anh gật đầu.

"Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ áp dụng quy chế thưởng phạt đối với các đệ." Tống Anh nói kế hoạch của mình ra: "Sau này ta sẽ thường xuyên tâm sự với phu tử của các đệ, để cho phu tử tiến hành đánh giá các đệ, nếu như kết quả đánh giá có tiến bộ thì có thể lấy được một bông hoa nhỏ, nếu như ham chơi không chịu học hành, vậy thì trừ một bông hoa nhỏ, ngoài ra, trước một ngày ta sẽ sắp xếp đại tự cho các đệ, ngày hôm sau sẽ kiểm tra, đạt yêu cầu sẽ được một bông hoa nhỏ, nếu như sai quá nhiều thì sẽ bị trừ một bông hoa nhỏ… ngoài ra, việc học thuộc lòng cũng vậy, ta sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào, chỉ cần ta vừa ý, các đệ đều sẽ được…."

"Bông hoa nhỏ!" Nhân sâm tinh lập tức bồi thêm một câu.

"Đúng vậy, bông hoa nhỏ này có thể dùng để đổi lấy quà vặt, đồ ăn càng ngon thì càng cần dùng nhiều bông hoa nhỏ, nhưng chỉ cần bông hoa nhỏ của các đệ đủ dùng, cho dù là ăn một sọt bánh đường, nhị tỷ ta cũng sẽ mua cho các đệ!" Tống Anh lại nói.

"Thật sao?" Tống Đạt muốn nhảy dựng lên.

Tương lai hay thi cử gì đó đều không có sức hấp dẫn lớn bằng bánh đường!

"Đúng vậy, có điều ngoại trừ học tập ra, sau này việc các đệ cần phải làm sẽ rất nhiều, công việc trong nhà cũng phải làm, ta sẽ giúp cho các đệ rèn luyện sức khỏe, tóm lại, có một vài yêu cầu đặc biệt, nghiêm túc thực hiện theo quy định, ngoài ra, ba người các đệ cũng là quan hệ cạnh tranh, mỗi tháng đánh giá một lần, người giành được nhiều bông hoa nhỏ nhất sẽ được một phần quà đặc biệt." Tống Anh lại nói.

Ba người đều kích động lên nhiều.

Nhất là Tống Đạt, hắn cảm thấy nhị tỷ là một người trí thức, việc mà tỷ ấy nói ra chắc chắn sẽ làm được!

Còn về phần thưởng đặc biệt kia, chắc là sẽ không kém bánh đường đâu nhỉ?

Thực ra Tống Anh có thể không cần quản Tống Đạt và Tống Võ, nhưng nàng cảm thấy làm như vậy không thích hợp.

Vật họp theo loài, nàng làm như vậy thực chất cũng là vì suy nghĩ cho Tống Tuân, dù sao thì Tống Tuân với hai đứa nhỏ này cũng là đường huynh đệ, đánh gãy xương thì vẫn còn liền gân cốt, nếu như sau này Tống Tuân phát đạt rồi, có thể trơ mắt nhìn các huynh đệ khác nghèo túng sao?

Thay vì sau này phí tâm, còn không bằng bắt đầu từ bây giờ, giáo dục từ nhỏ.

Mỗi phòng một người, không chỉ để bọn chúng học hành thi cử, còn là vì khiến bọn chúng trở nên hiểu chuyện!

Bằng không, mỗi người đều mang bộ dạng giống như Tống Hiển, như vậy thì ai có thể chịu đựng nổi?

Đường ca nhi của tứ phòng bây giờ mới ba tuổi, vậy thì bỏ đi.

"Tam tự kinh các đệ đều thuộc lòng rồi, hôm nay chỉ luyện thêm mười chữ, thời gian hai canh giờ, sau khi kết thúc thì lựa chọn một trang vừa ý nhất đưa cho ta để kiểm tra sửa lại." Tống Anh nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 164: Không dễ dàng


Có những lời nói trước đó, lúc này, ba tiểu gia hỏa rất thành thật.

Chăm chỉ ngồi viết đại tự.

Tống Anh cũng không nhàn rỗi, nàng mang những bông hoa đã hái ban ngày đi lựa rồi rửa sạch.

Lúc trước, nàng từng nói với vị đại nhân kia là nàng muốn hái hoa hồng môn để làm son môi, nhưng sau khi trở về, nàng đã suy nghĩ kỹ càng và cảm thấy không khả thi.

Đừng đánh giá thấp trí tuệ của người xưa, nhất là những đồ dùng trong nhà của nữ nhân, chúng thậm chí còn phức tạp hơn thời hiện đại nhiều, nguyên liệu và bột nước dùng để làm son trên thị trường rất đặc biệt, trong những cửa hàng son đó không thiếu những loại son có nhiều màu sắc khác nhau, cũng có nhiều công thức bí truyền phức tạp, giữ được hương lâu, không những giá rẻ mà còn rất được ưa chuộng.

Hoa hồng môn tuy có màu sắc rực rỡ nhưng mùi thơm cũng không tính là xuất sắc, cho dù làm ra cũng chưa chắc bán được giá tốt.

Nhưng lời đã nói ra, nếu như vị đại nhân kia phái người đến thôn tra xét, nàng không làm công việc này thì cũng không thể tránh khỏi nghi ngờ.

Vì vậy, gần đây nàng vẫn luôn hái hoa, nhưng thực ra nàng cũng không hái nhiều hoa hồng môn lắm, chủ yếu là hoa kim tước, hoa cúc và hoa kim ngân.

Tuy nhiên, vì phải thường xuyên đi vào rừng nên nàng đã thực sự nghĩ đến công việc mình sẽ làm tiếp theo.

Sau khi xuyên đến thời kỳ cổ đại này, có một điều nàng không thể chịu đựng được.

Đó chính là gội đầu.

Khi nguyên chủ còn ở Hầu phủ, nàng có thể gội đầu bằng tuyến tụy của lợn, bồ kết, mật ong kết hợp với nhiều loại hương liệu và thảo dược để gội đầu, nhưng bây giờ thì khác.

Ở trong thôn này, thứ được mọi nhà sử dụng phổ biến nhất là tro than.

Ngoài tro than còn có những loại cao cấp khác, ví dụ như là nước vo gạo, cây dâm bụt hoặc các loại lá linh tinh gì đó, nhưng mà sau khi sử dụng thì... thật khó diễn tả.

Nhưng nàng đã tìm được rất nhiều cây bồ hòn và cây bồ kết trên núi, tuy chưa đến mùa thu hoạch nhưng những thứ này... cũng là thuốc, nàng có thể mua một ít về làm dầu gội đầu, đợi đến mùa thu hoạch rồi tích trữ nhiều để làm thành dầu gội, chắc chắn có thể kiếm tiền.

Đương nhiên, sau khi đã có dầu gội thì không thể thiếu một kỹ năng cần thiết khi xuyên qua là làm xà phòng, kiếp trước nàng có một người bạn thích DIY, tuy nàng chưa tự làm bao giờ nhưng cũng đã dành thời gian để nghiên cứu cách chế tạo nó.

Nhưng gần đây, tình hình kinh tế tương đối eo hẹp, nên... trước hết là mua một ít hoa, tích luỹ chút bạc rồi sau đó mới thực hiện việc lớn hơn.

Vì vậy, Tống Anh còn đặc biệt xây dựng một nhà kính dùng để sấy nóng, khi ngoài trời mưa gió, bên trong vẫn đủ ấm để có thể hấp thụ hơi nước từ hoa.

Chỉ có một mình nàng làm, vì thế hơi chậm một chút.

Nhưng may mắn là núi Hạnh rất lớn, trên núi lại có nhiều hoa dại nên việc hái hoa cũng chẳng tốn sức lực.

Tất nhiên, nàng sẽ không cố ý che giấu hành động hái hoa của mình, nếu người khác nhìn thấy nàng và đi theo, nàng cũng sẽ không ngăn cản, dù sao thì việc hái hoa cũng không yêu cầu kỹ thuật gì, một đứa trẻ cũng có thể làm được, muốn ngăn cản cũng không ngăn được.

Tống Anh tính toán một chút, mấy ngày nay nàng đã xử lý được khoảng một trăm cân hoa khô.

Thật không dễ dàng.

Đây là lần đầu tiên ba cái đầu củ cải này chăm chú học tập như vậy, Tống Anh cảm thấy rất vui mừng.

Tống Đạt không phải kẻ ngu ngốc, chỉ lười biếng mà thôi, lúc này tập trung hơn, tự nhiên chữ viết cũng đẹp hơn trước một chút, ít nhất là không sơ ý viết sai chữ nữa.

Có thể coi như là Tống Anh giúp đại phòng và tam phòng của Tống gia chăm sóc mấy đứa nhỏ này, còn đặc biệt chăm sóc tận mấy ngày.

Thật trùng hợp, vào một ngày nọ, hai trục lí quyết định ghé qua nhìn một chút, đề phòng mấy tiểu tử nghịch ngợm gây chuyện. Ai ngờ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ba đứa trẻ đang ngồi nghiêm chỉnh viết chữ, thiếu chút nữa tưởng là mình đi nhầm nhà.

"Tam đệ muội... nhéo ta một cái đi? Đây... không phải là ta đang nằm mơ chứ? Đạt ca nhi của ta đang ngồi viết đại tự ư!?" Đại Diêu thị cảm thấy thật khó tin.

Tiêu thị không biết khách sáo là gì, Đại Diêu thị đã kêu bà ta động thủ, bà ta còn cần khách khí làm gì, ngay lập tức đặt tay vào eo của Đại Diêu thị, nhéo một cái thật đau.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 165: Tổ tiên phù hộ


Đại Diêu thị đau đớn, nghiến răng nghiến lợi kêu lên một tiếng "Ai u".

"Ôi! Thật sự không phải nằm mơ!" Sau khi nhéo mạnh một cái, Tiêu thị nói: "Nhi tử của ta thật có tiền đồ!"

"Đó là nhi tử của ta, hình như nhi tử của ngươi còn không học tập nghiêm túc bằng nhi tử của ta!" Đại Diêu thị xoa xoa eo, kiêu ngạo quay đầu lại nói: "Nhìn kìa, Đạt ca nhi của ta ngồi thẳng lưng như vậy, tay cầm bút cũng không hề run, còn nhi tử của ngươi... nhìn đi, mực chảy ra kìa!"

Tiêu thị biết rất rõ tính cách của vị đại tẩu này, cái gì cũng phải hơn thua!

Mấy ngày trước khi Tống Hiển bị bắt, bà ta đã ủ rũ một trận, khi ra ngoài cũng không dám mở to mắt nhìn người khác, sợ người khác chê bai nhi tử nhà mình đã làm chuyện xấu.

Đã qua lâu như vậy, bây giờ bà ta mới thật sự có cơ hội thể hiện!

"Được rồi, nhi tử của tẩu rất lợi hại! Nhưng nhi tử của ta cũng không tệ, Võ nhi của ta làm sao có thể so với Đạt ca nhi, nó mới học có mấy ngày thôi mà? Bây giờ có thể hiểu chuyện như vậy, thật sự là tổ tiên phù hộ! Ta chỉ hy vọng... hai đứa trẻ này, Đừng giống như Đại lang, chỉ biết chữ mà một chút đạo lý cũng không hiểu, trộm đồ của muội muội mình..." Tiêu thị khiêu khích nói.

Cái đuôi đang vểnh lên của Đại Diêu thị bị giẫm lên, bà ta trừng mắt nhìn: "Cái gì mà trộm đồ!? Đều là do con hồ ly kia xúi giục! Nhi tử của ta là người tốt!"

Tống Anh nghe thấy có tiếng nói, nàng quay đầu lại, bất lực xoa xoa lông mày.

Bọn trẻ tan học sớm, lúc này trời mới xế chiều nên cửa nhà không có đóng lại.

Không biết hôm nay là ngày gì mà đại bá mẫu và tam thẩm cùng nhau đến đây.

"Nương! Người ồn ào quá, làm con giật mình, viết sai chữ rồi đây này!" Tống Đạt hét lên, có chút không vui.

Chữ viết lúc mới bắt đầu là đẹp nhất, còn chữ viết lúc này chắc chắn không thể sánh bằng khi đó được.

Nhưng nhị tỷ lại nói rằng tỷ ấy không so sánh chữ viết của ai đẹp hơn mà là ai có tiến bộ rõ rệt hơn!

Ba đứa nhỏ đều đang ngồi ở cửa chính điện, nơi này là sáng sủa nhất, Đại Diêu thị nghe vậy liền nhanh chóng tự tát vào mặt mình: "Ôi, làm phiền tới con sao? Là nương không tốt, là nương không tốt! Con hãy viết cho tốt nhé. Nương muốn nói chuyện với nhị tỷ của con!"

Nha đầu Tống Anh kia sao có thể dạy bọn nhỏ được như thế? Trước đây bà ta cũng yêu cầu nhi tử của mình chăm chỉ học hành, nhưng nó không chịu nghe!

Tại sao bây giờ lại ngoan ngoãn như mèo con vậy?

"Ây da, sao ngươi lại hái nhiều hoa dại thế?" Đại Diêu thị lao về phía Tống Anh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khung cảnh bên trong nhà kính.

Tiêu thị cũng tò mò ngẩng đầu lên: "Còn có thể làm gì nữa? Nhị Nha là người có năng lực. Việc này nhất định có thể kiếm tiền, phải không?"

Đại Diêu thị sửng sốt và có chút kiêng kị.

Dù sao thì trưởng tử của bà ta cũng bị bắt đến nha môn vì đã trộm phương pháp kiếm tiền của Tống Anh, nếu bà ta không tránh khỏi hiềm nghi, một lát nữa lại bị Tống Anh bắt tới đó thì phải làm sao?

"Tam thẩm nói không sai, đúng là có thể kiếm tiền." Tống Anh ngẩng đầu nhìn bọn họ, thành thật nói: "Đây là hoa kim tước, thêm chút đường vào để pha trà, mùi rất thơm, rất tốt cho cơ thể, hoặc xào với trứng cũng ngon. Hoa còn có thể coi là một vị thuốc, hẳn là tiệm thuốc sẽ mua. Ta định sẽ thu hoạch khoảng vài trăm cân rồi sau đó mang đi bán."

Rễ của cây hoa kim tước này hẳn là hoàng kỳ*, nhất định có thể bán được, nhưng mà Tống Anh không đề cập đến nó.

* Hoàng ky: 黄芪 thứ cỏ, rễ dùng làm thuốc.

Trên núi Hạnh có rất nhiều cây kim tước, cho họ hái thì có lẽ sẽ không hái hết, nhưng rễ lại khác, đào ra một cái là ít đi một cái, mà bọn họ không biết cách trồng, vậy thì năm sau trên núi sẽ ít đi rất nhiều.

Hơn nữa, dược liệu phải qua chế biến, dân làng cũng không phải là "chuyên gia", ngộ nhỡ mà chế biến không tốt thì lúc bán ra sẽ gây hại cho người khác.

"Ngươi cứ nói ra một cách trắng trợn như thế... Liệu đây có phải là cách kiếm tiền không?" Trong lòng Đại Diêu thị hơi hoảng loạn.

Nha đầu kia đừng có nghĩ oan cho bà ta là bà ta muốn học lỏm cách kiếm tiền của nàng! Bà ta không có!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 166: Tạo mối quan hệ


Tống Anh bỏ đồ trong tay xuống, liếc mắt nhìn Đại Diêu thị: "Đại bá nương, từ nhỏ Tống Anh đã may mắn được Tống gia nuôi dưỡng mới có thể lớn lên, ta sẽ không bao giờ quên công ơn này, lúc ta còn nhỏ, Đại bá nương cũng cho ta ăn bánh ngọt mấy lần, những cái này, ta cũng đều ghi nhớ, nếu như các người đối xử tốt với ta, thì tự nhiên ta cũng sẽ đối tốt với các người, nhưng công thức kiếm tiền ở việc bán bánh ú thì khác, thực lòng ta cũng không đến mức muốn che giấu."

Nàng đã ký khế ước với chỗ bánh ú đó, bắt buộc phải có nguyên tắc.

Đại Diêu thị kinh ngạc nhìn nàng, vành mắt ửng đỏ.

Trong lòng vô cùng chua xót, thầm nghĩ bản thân làm sao lại có dáng vẻ khóc lóc giống như Nguyễn thị kia, chỉ với một câu nói như thế cũng khiến trong lòng bà ta cảm thấy ấm ức.

Hiển ca nhi nhà bà ta làm ra loại chuyện xấu xa kia, hàng xóm xung quanh ít nhiều cũng sẽ có lời ra tiếng vào không hay.

Có người nói bà ta không biết dạy dỗ con cái, còn nói là do bà ta xúi giục, cũng nói Tống gia nhà bọn họ không khoan dung với người khác…..

Ông trời có mắt a!

Chuyện phân gia là bởi vì sợ rằng giống như trứng gà bỏ chung trong giỏ*, sau khi đắc tội quý nhân, cả nhà bọn bọ sẽ bị gi.ết ch.ết!

*ám chỉ việc đặt tất cả hy vọng hoặc tài nguyên vào một điểm duy nhất, mạo hiểm và có thể gặp rủi ro

Bức Tống Anh gả đi, quả thực là có chút không đúng, nhưng đây không phải đều là vì suy nghĩ cho hài tử sao?!

"Ngươi…. lời này của ngươi thật sự đã nói ra lời trong lòng ta, nói thật, ta cũng đỏ mắt ghen tị nhìn ngươi kiếm tiền, nhưng không thể vì tiền bạc mà không màng đến tình cảm thân thích được. Ta vẫn còn muốn làm người mà! Nếu như là ta xúi giục Hiển ca nhi làm ra loại chuyện xấu xa kia, vậy thì ngay cả mặt mũi, ta cũng không còn nữa rồi, ở trước mặt nương ngươi cũng là thấp hơn một bậc….." Đại Diêu thị thật lòng nói.

"Trước đây ta từng đề cập qua với a gia rồi, ta chỉ kiếm tiền nhờ vào việc bán bánh ú trong một năm thôi, năm thứ hai sẽ công khai công thức làm bánh, nếu năm sau đại bá nương vẫn muốn gói bánh ú thì người có thể tự mình làm, có điều, bánh ú cực phẩm hoàng kim sẽ không còn nữa, các nguyên liệu làm loại bánh đó tương đối quý hiếm, người bình thường sẽ không tìm được." Tống Anh lại nói.

"Thật sao?" Tiêu thị xoa xoa tay: "Được như vậy thì tốt quá! Nhị nha, ngươi thật sự là ân nhân của nhà chúng ta rồi!"

"Tam thẩm, năm sau có lẽ vẫn còn thị trường để buôn bán, nhưng món bánh này sẽ không hiếm lạ được lâu, có lẽ sau hai ba năm, mọi người đều sẽ biết cách làm, cho nên mọi người cũng cần chuẩn bị tâm lý trước." Tống Anh nói.

Tiêu thị nào dám mơ tưởng gì nhiều: "Ai da, kiếm được một năm là quá tốt rồi! Nào dám mong ước lâu dài cả đời chứ! Nếu tính như vậy, nhà chúng ta cũng có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn rồi, hai đệ đệ của ngươi đều học áp tải, sau này cũng có khoản thu nhập, nhà chúng ta có thể toàn tâm toàn ý để lo cho Võ ca nhi đi học! Như thế thì sau này mới có hy vọng!"

Tống Anh giương khóe miệng.

Đại Diêu thị nhìn Tống Anh, chỉ cảm thấy trong lòng không có tư vị.

Bên phía nương ruột của bà ta toàn là người đọc sách, từ trước đã cùng cha bà ta gặp qua không ít cảnh đời, thực sự mà nói, chưa từng gặp qua nha đầu nào giống như Tống Anh này.

Nhìn thì như vậy, dịu dàng ấm áp, còn rất thân thiện, nhưng bà ta hiểu rõ, nha đầu này bề ngoài tỏ ra rất hiền lành, nhưng nội tâm đều là gai góc.

Nhìn nàng giờ phút này khiêm tốn lễ độ, lại nghĩ lại bộ dáng nhất định phải đưa Hiền ca nhi đi huyện nha ngày hôm đó, nào dám tin tưởng đây là cùng một người chứ!

Đại Diêu thị làm người, tự có phương pháp của bà ta.

Nghĩ đến sự thay đổi của hai nhi tử của mình, đột nhiên trong lòng run lên, tuyệt đối phải đưa Tống Anh lên vị trí hạng nhất trong bảng xếp hạng các nhân vật không thể trêu chọc.

Nàng đã đánh bại hai nhi tử của bà ta rồi!

Không thể thêm bà ta nữa!

Phải tạo mối quan hệ…..

Nhất thời, trên mặt Đại Diêu thị rặn ra một nụ cười, dọa Tống Anh nhảy dựng.

"Đại bá nương liền ở chỗ này cám ơn ngươi trước, chờ ngày khác kiếm được tiền rồi, ta sẽ may cho ngươi hai bộ quần áo, lúc trước khi ngươi xuất giá cũng chưa cho ngươi được mấy bộ ra hồn, sau này sẽ bổ sung thêm!" Đại Diêu thị thẳng thắn nói.

Tiêu thị nhìn bà ta giống như nhìn thấy quỷ.

Bà già này điên rồi sao? Mặc dù kiếm bạc là chuyện tốt, nhưng Hiển ca nhi chính là do Tống Anh đưa vào nha môn, lúc này mà còn có thể cười với kẻ thù được sao?

Thật không thể ngờ đại tẩu lại là loại người này nha!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 167: Là nữ oa oa


Nhưng Tiêu thị cũng không phải người ăn chay, sợ chỗ tốt đều bị Đại Diêu thị chiếm hết, lập tức tươi cười ân cần hơn cả Đại Diêu thị: "Ta khâu cho ngươi hai đôi giày. Nhà ta nhiều tiểu tử nên ta rất rành việc khâu giày cho tiểu hài tử. Sau này ngươi cứ mang vải tới... giày của nhi tử ngươi ta lo hết!"

Chỉ cần đưa vải, làm bao nhiêu đôi cũng không thành vấn đề.

Dù sao thì bà ta đã quen keo kiệt, thật sự không thể nói ra câu cho không.

Tống Anh nhướng mày, không xem lời này là thật.

Những thân thích này của nàng đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, lúc này bởi vì khung cảnh ấm áp nên mới sinh lòng đồng cảm, nhưng nói không chừng không bao lâu sau sẽ thay đổi.

Đơn giản là không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.

Chấp nhận mà sống thôi!

Nhưng hai vị này đã tỏ thái độ, Tống Đạt và Tống Võ cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, hiển nhiên, địa vị của Tống Anh lúc này còn cao hơn phu tử một chút.

Ngày hôm sau, Tống gia lại bắt đầu hái hoa.

Đáng thương cho Tống Đạt và Tống Võ, càng ngày càng khổ.

Hai đứa chúng nó không thể nào chỉ đọc sách cả ngày, nhưng thời gian vui chơi trước đây bây giờ đều bị nương chúng nó bá chiếm, hai tiểu tử chạy khắp núi như cô nương.

Đương nhiên, Hoắc Lâm cũng giống vậy.

Ngưu Sơn Sơn lúc trước chơi cùng bọn chúng, hiện giờ thấy bọn chúng cả ngày tay không rời hoa thì cười muốn rụng răng.

"Ba hoàng hoa đại tiểu tử! Làm dáng giống nữ hài tử, không biết xấu hổ!"

"Oa, vậy mà trên đầu Hoắc Đại lang còn cài một bông hoa! Không phải là nữ oa oa chứ!?"

"Lột quần nó! Lột quần nó! Chắc chắn nó không có chim!"

"..."

Mấy tiểu tử thối vây quanh ba đứa Hoắc Lâm.

Hoắc Lâm sờ sờ bộ rễ quý giá của mình, cảm thấy không thể hiểu nổi những người này.

Nó là thực vật, hoa cũng là thực vật, nó cài hoa trên đầu thì có vấn đề gì chứ?

"Tiêu rồi, Tam ca, Tứ ca đều không có ở đây, chắc chắn chúng ta phải chịu thiệt lớn rồi!" Vẻ mặt Tống Đạt như đưa đám, có hơi nóng nảy.

Cảm giác bị đánh không dễ chịu chút nào!

Hôm nay Nhị tỷ đi lên huyện, không biết khi nào mới về. Đến khi nàng quay về, nhìn thấy Lâm ca nhi bị đánh thảm thương chắc chắn sẽ trách bọn chúng không biết bảo vệ ngoại sanh, chê bọn chúng vô dụng!

"Lâm ca nhi, hai bọn ta giữ chân bọn họ, ngươi nhân cơ hội trốn ra ngoài, cố gắng chạy thật nhanh, chạy về nhà rồi lập tức cài chốt cổng lại, có biết không?" Tống Võ cũng rất căng thẳng.

Nơi này cách nhà Nhị tỷ tỷ tương đối gần, Hoắc Lâm quá nhỏ, chân nó chắc chắn không chạy xa được, cho nên không thể chạy đến Tống gia tìm người giúp đỡ được.

Hơn nữa, mấy ca ca lớn hơn đều không có ở nhà, đến Tống gia cũng không có ai giúp.

Nương và Đại bá nương không thể giúp ba người đánh trẻ con, cùng lắm là chờ bọn chúng đánh xong, dẫn bọn chúng đến nhà Ngưu Sơn Sơn nói đạo lý.

"Chúng ta lột quần Lâm ca nhi ra! Xem sau này hắn còn dám không học cái tốt nữa không!" Ngưu Sơn Sơn hô lên.

Dứt lời, mấy đứa nhỏ cùng ùa lên.

Tống Đạt vừa nghe muốn lột quần, theo bản năng che quần áo của Lâm ca nhi lại, nhưng mà...

Lâm ca nhi đâu?

Tống Đạt sửng sốt.

Chỉ thấy Lâm ca nhi... đang đánh nhau nhỉ?

Đôi chân ngắn nhỏ của nó vậy mà rất nhanh nhẹn, đi mấy bước đến bên cạnh Ngưu Sơn Sơn, sau đó giơ tay nhỏ cào lên người Ngưu Sơn Sơn. Đương nhiên Ngưu Sơn Sơn cũng sẽ không để mặc nó làm như vậy, nhưng không biết vì sao mà Ngưu Sơn Sơn không thể bắt được nó!

Lợi hại, Lâm ca nhi chạy trốn nhanh như vậy sao!

Bọn chúng làm cữu cữu, sao có thể bại trận trước mấy tên nhóc xấu xa này được!?

Nhất thời, hai đứa cũng không chịu khuất phục, cắn răng xông lên.

Giờ phút này, Tống Anh đang ở trong huyện, tìm một hiệu thuốc để bán hoa khô.

Giá hoa kim tước khá rẻ, một cân 8 văn, hoa kim ngân thì đắt hơn một chút do có vẻ ngoài đẹp, một cân có thể bán được 20 văn, nhưng trên núi không có quá nhiều hoa kim ngân, cho nên Tống Anh tốn nhiều ngày như vậy cũng chỉ phơi khô được 30 cân hoa kim ngân và 92 cân hoa kim tước. Ngoài ra, nàng còn hái được chút cúc họa mi, nhưng không dùng để bán mà dùng để nấu ăn, vị thanh, sảng khoái mà không ngấy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 168: Không lấy lại được


Nếu không phải để tránh tai mắt của người khác, Tống Anh cũng không phải vất vả hái hoa như vậy.

Tuy rằng mấy ngày nay cũng kiếm được một lượng ba, nhưng Tống Anh đã phải bỏ ra không ít công sức, hoa tươi rất nhỏ, cần phải làm sạch, ngoài ra hong khô cũng tốn củi lửa, một mình nàng không nhặt được bao nhiêu củi, cho nên phải mua củi của người khác.

Trong khoảng thời gian này, nàng đã tiêu khoảng 200 văn để mua củi.

Tống Anh nhân tiện hỏi giá bồ hòn, không rẻ, 18 văn một cân. Tống Anh cũng không tiếc tiền, mua tận 30 cân.

Muốn làm dầu gội, vẫn còn thiếu không ít nguyên liệu khác.

Bồ kết, trên núi có, có thể tự hái, nguyên liệu khác có rất nhiều loại, chẳng hạn như gừng, đây là thứ thường được dùng nhất, nhưng gừng vừa cay vừa nồng, Tống Anh định dùng thứ khác.

Kiếp trước, trên thị trường dầu gội có không ít loại quảng cáo nói rằng có chứa chiết xuất từ dược liệu như nhân sâm, hà thủ ô, đương quy… để thu hút người mua.

Nhân sâm sao... Chắc chắn không thể mua được.

Bất kể là dùng nhân sâm khô hay nhân sâm thái lát, nếu bị nhi tử nàng nhìn thấy, e rằng nó sẽ phát điên.

Có thể dùng nước tắm của nhi tử.

Ngoài ra...

Nàng đã phát hiện ra lợi ích của việc có nhi tử là nhân sâm, chính là... Nhân sâm tinh quen thuộc với tất cả mọi thứ trong núi hơn nàng, thiếu nguyên liệu gì, có thể bảo tiểu nhân sâm lên núi tìm!

Tỷ như hà thủ ô, thứ này có năng lực sinh sản rất mạnh, trong núi chắc chắn rất dễ tìm.

Không chỉ vậy, nàng còn cần trắc bách diệp, trong núi cũng có và thêm chút hương hoa với lượng vừa phải. Nhưng so với hương hoa, nàng cảm thấy hương chanh sẽ thích hợp hơn. Tuy nhiên, thời đại này không có thứ đó, có thể dùng trần bì để thay thế.

Tống Anh chỉ mua hai thứ nằm trong công thức là trần bì và bồ hòn.

Sau đó đến khu bán đồ sứ một chuyến.

Việc sản xuất đồ sứ ở triều Đại Định rất phát triển, cho nên dân gian cũng thịnh hành việc dùng gốm sứ, đương nhiên đồ mà người giàu có dùng sẽ tinh xảo và đa dạng chủng loại hơn nhiều, gia đình bình thường chủ yếu dùng đồ gốm có kích thước lớn, đồ sứ cũng dùng nhưng đa số là mấy thứ nhỏ.

Tống Anh đặt một lô đồ sứ bình thường, loại bình thấp đơn giản có nắp đậy kín.

Một chum rượu làm bằng sứ bình thường tốn 5 văn tiền, Tống Anh muốn loại có nắp, giá cả đương nhiên sẽ đắt hơn, một lô hai trăm cái, cuối cùng định giá là 20 văn một cái.

Chỉ riêng số đồ sứ này đã tốn hơn phân nửa tài sản của Tống Anh.

Đương nhiên không thể chỉ dùng đồ sứ. Người bình thường sao có thể nỡ dùng thứ này, cho dù có thể tái sử dụng, e rằng cũng vẫn thấy tiếc. Vì vậy, nàng mua thêm loại bình gốm kích cỡ nhỏ, giá cả rẻ, 2 đến 3 văn là có thể mua được một cái, vỡ cũng không xót, chỉ là trông hơi xấu, không thể lọt vào mắt quý nhân.

Sau khi đặt xong mấy thứ cần thiết này, Tống Anh đi mua đồ ăn vặt cho ba đứa nhỏ Hoắc Lâm.

Nhất là Hoắc Lâm...

Nàng định sau này sẽ lừa tên nhóc này làm không công, nhất định phải cho thật nhiều đồ ngon, nếu không sẽ thấy cắn rứt lương tâm!

"Đại nhân, nàng mua rất nhiều đồ, thật sự không giống người thiếu tiền." Lúc Tống Anh đi mua đồ, không nhận ra mình bị người khác theo dõi.

Hoắc Triệu Uyên cũng không ngờ lại có duyên như thế. Thành Dung là đất phong của hắn, lúc rảnh rỗi không có việc gì luôn muốn đi tuần tra mấy huyện xung quanh một chút, không ngờ bây giờ lại gặp được vị Tống tiểu thư này.

Mua rất nhiều thứ, nào là kẹo hồ lô, bánh hoa quế, bánh bao nhân thịt, sủi cảo tôm tươi, còn có hạt dưa thơm lừng, mứt quả ngọt ngào…

Chỉ mấy thứ này đã tốn hết một lượng.

Đương nhiên cũng không nhiều lắm, chỉ là Tống tiểu thư này nghèo túng, đối với gia đình bình thường thì như vậy có vẻ nhiều.

"Xuất thân phú quý, từ giàu sang về nghèo khó, tiêu hết mấy lượng bạc cũng không thể tránh được, có liên quan gì đến chúng ta?" Chính là nói cho tiểu tử Hoắc Tứ Tượng này biết, bớt quản nhiều như vậy đi, cũng đừng nhớ thương số bạc đã đưa trước đây nữa!

Có nhớ thương cũng không lấy lại được!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 169: Xe mới


Hoắc Tứ Tượng cảm thấy đại nhân nhà mình thật sự quá mức khoan dung.

Ngày ấy vào rừng lúc trời tối, người khác có lẽ không nhìn thấy bộ dáng của nữ nhân này, nhưng hắn đứng gần, đương nhiên nhìn rất rõ.

Dung mạo nàng bị hủy, vừa nhìn đã biết là do vũ khí sắc bén gây ra, loại vết thương này đa phần đều do kẻ thù tạo thành, đương nhiên cũng có một câu chuyện đằng sau, giống như những tên hải tặc, đa số đều là dung mạo xấu xí, dáng vẻ thô bỉ, trên người có vô số vết sẹo.

Không chừng vị tiểu cô nương này cũng có quan hệ với những hãn phỉ đó...

Đáng tiếc, không biết vì sao mỗi khi nhìn thấy nàng, đại nhân đều khoan dung hơn mấy phần, vậy mà lại bị dáng vẻ đáng thương của nàng lừa gạt.

Còn nữa, cô nương này đúng là kỳ quái. Nữ nhân bình thường bị hủy dung làm gì dám lên phố? Nàng thì ngược lại. Tuy đã đội mũ có rèm, nhưng chỉ cần có gió thổi qua sẽ lộ ra nửa khuôn mặt, người có nhãn lực tốt như hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra. Vậy mà nàng lại thản nhiên như thế, thậm chí có khi còn cố ý gỡ thứ che trên mặt ra, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Hoắc Tứ Tượng không nói ra những suy nghĩ này.

Nghị luận sau lưng người khác là không đúng, sẽ khiến chủ tử không vui.

"Tứ Tượng." Hoắc Triệu Uyên đột nhiên mở miệng, chỉ vào một chỗ dưới lầu, "Có phải hai người kia đang theo dõi Tống cô nương không?"

"Tống cô nương?" Hoắc Tứ Tượng sửng sốt, ai là Tống cô nương?

Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức phản ứng lại, trong lòng càng khó hiểu vạn phần. Ngay cả hắn cũng không biết họ của cô nương kia, sao đại nhân lại biết được? Chẳng lẽ bọn họ ngầm quen biết sao? Không thể nào!

"Quả thực trông không giống người tốt." Hoắc Tứ Tượng nhìn theo hướng Hoắc Triệu Uyên chỉ, "Vị cô nương này đi một mình lại mua nhiều đồ như vậy, bị người khác theo dõi cũng không có gì kỳ lạ."

"Báo quan bắt lại." Giọng Hoắc Triệu Uyên lạnh lùng, dừng một chút rồi nói thêm: "Chờ bọn chúng ra tay hẵng bắt, như thế mới có nhân chứng, vật chứng."

"Vâng, thuộc hạ sẽ báo cho huyện nha." Hoắc Tứ Tượng lập tức đáp lời.

Hai tên cướp này đúng là xui xẻo.

Đây chính là địa bàn của đại nhân nhà hắn, đại nhân không chấp nhận được loại chuyện này nhất, từ khi làm chủ thành Dung này tới nay luôn ra sức vây bắt bọn trộm cướp, vậy mà hai tên này còn tự đâm đầu vào.

Tống Anh xách đồ quay về chỗ nàng gửi lừa con, lừa con kéo một chiếc xe gỗ đằng sau, trên cổ buộc bông hoa thắt bằng lụa đỏ thẫm, trông như con lừa dùng để đón tân nương.

Xe mới phải treo dải lụa đỏ để cầu bình an, may mắn.

Tống Anh cũng không để ý ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, ngồi lên xe lừa, vung nhẹ cây roi nhỏ, lừa con lập tức chạy như bay.

Nàng vừa đi, đằng sau lập tức có người đến thuê một con ngựa đuổi theo.

Trong lòng hai tên cướp này cũng rất xót tiền.

Con lừa kia chạy quá nhanh, trông như thể gần bằng tốc độ của ngựa, nếu bọn chúng không thuê vật cưỡi, e rằng chỉ có thể trơ mắt nhìn con dê béo chạy trốn.

Không ngờ muốn cướp một cô nương còn phải thuê ngựa trước!

Ngựa đấy! Thuê một ngày tốn không ít tiền đâu!

Nếu không phải bọn chúng biết cô nương này tiêu gần 30 lượng bạc trong vòng một ngày, bọn chúng cũng không đành lòng bỏ ra số tiền lớn như thế!

Hai tên cướp cùng cưỡi một con ngựa, cực cực khổ khổ đuổi theo.

Lúc còn ở trong thành thì còn tốt, huyện nha có giới hạn tốc độ, trừ phi là xe ngựa của quan gia, còn bá tánh bình thường, ngay cả thương nhân giàu có đều không thể đi xe lừa, xe ngựa quá nhanh trên phố xá sầm uất, cho nên ban đầu tốc độ của Tống Anh còn hơi chậm.

Nhưng sau khi ra khỏi thành, quan phủ đương nhiên không quản được, Tống Anh vung roi da, trong không trung vang lên một tiếng chói tai.

"Đại Bạch chạy nhanh lên, đừng quên chúng ta đã mua sủi cảo tôm và bánh bao." Tống Anh không quên nói với Đại Bạch một tiếng.

Đây cũng là thói quen của nàng.

Ai bảo trong nhà nàng chỉ có một mình nàng chứ? Cho nên đôi khi nàng sẽ vô thức nói hươu nói vượn với gà, vịt, lừa trong nhà, thậm chí với cả cây cối hoa lá trông đẹp mắt, mặc kệ chúng nó có nghe hiểu hay không.
 
Back
Top Bottom