Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 70: Bán hàng


Tống Anh nghĩ nghĩ, cũng biết nguyên nhân bánh ú đặc biệt không bán được.

Huyện Lễ có mấy con đường, chợ này cũng không nằm ở vị trí trung tâm của huyện Lễ, hơn phân nửa người ở đây đều xuất thân từ gia đình bình thường, đương nhiên sẽ không tiêu 20 văn tiền để mua một cái bánh ú.

Chỉ là khu vực sầm uất ở trung tâm huyện Lễ tuy cũng có cho thuê gian hàng, nhưng giá cả rất cao, gian hàng cũng không giống nơi này, chỉ là một chỗ dưới mái hiên có thể che mưa chắn gió. Gian hàng ở đó phải thuê dài hạn, mỗi cửa hiệu mặt tiền đều là một căn nhà ngói chắc chắn, giá cả tất nhiên cũng đắt hơn một chút.

Nếu nàng chỉ bán bánh ú đặc biệt thì cũng có thể thuê gian hàng trên con đường sầm uất đó...

Nhưng bánh ú đặc biệt phải dùng lá sậy được tưới linh thủy để gói, cực kỳ lãng phí, tuyệt đối không thể bán quá nhiều.

Tống Anh suy xét cả buổi sáng, bánh ú đã bán hơn phân nửa, số còn lại khoảng trăm cái, nhưng bánh ú đặc biệt lại chỉ bán được 2 cái.

Tuy nhiên, so với người khác một ngày chỉ có thể bán mấy chục cái thì đã không tệ. Hiển nhiên bánh ú của nàng được yêu thích hơn một chút.

"Lâm ca nhi, chúng ta không bán nữa, mấy cái còn lại chúng ta mang đến chỗ khác bán." Tống Anh suy nghĩ một chút, ra quyết định.

ภђâภ รâ๓ tinh chợt nghe đến tên của mình thì ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

"Ở đây có rất nhiều người mà?" Người đến người đi, vẫn luôn bán rất tốt đấy chứ!

Chẳng bao lâu, 10 văn tiền công của nó đã tới tay!

Tống Anh bảo ภђâภ รâ๓ tinh đứng chờ, đi đến gần đó thuê một chiếc xe đẩy tay đến đây, dọn hết đồ đạc lên xe: "Ngồi lên đi, nhân lúc bây giờ trời còn sớm, chúng ta mang đi bán hết."

"Đi đâu?" ภђâภ รâ๓ tinh đặt mông ngồi lên.

"Đến hiệu thuốc cân xem ngươi nặng bao nhiêu." Tống Anh cong môi.

ภђâภ รâ๓ tinh suýt nữa nhảy dựng lên, vừa định mở miệng, Tống Anh đã cười ha ha nói: "Đến phố Trường Nhạc, chỗ đó buôn bán rất tốt."

ภђâภ รâ๓ tinh tức giận nhe răng trừng mắt với nàng.

Tống Anh đẩy xe đẩy tay, bước đi rất nhanh, không bao lâu đã đến nơi, liếc mắt một cái nhìn lại, đường xá rộng rãi, xe ngựa đông đúc, quả thực xa hoa hơn con phố lúc nãy nhiều.

Hai bên đường có rất nhiều tửu lầu, tiệm bạc, cho dù là tiệm vải cũng cũng trông khí thế hơn tiệm vải trên con phố kia một chút.

"Xin hỏi đại gia, tửu lầu nào có danh tiếng tốt nhất?" Tống Anh lần lượt chặn ba, bốn người già lại, khách khí hỏi.

"Tất nhiên là Duyệt Phong Lâu rồi. Việc buôn bán của nhà đó luôn là tốt nhất, cũng thường xuyên làm chuyện tốt, bố thí cho ăn mày ven đường, chưởng quầy cũng là người hiểu lý lẽ." Câu trả lời nhận được đều giống nhau.

Những người này đã lớn tuổi, chắc chắn hiểu biết rất rõ mọi chuyện xung quanh.

Tống Anh hỏi thăm thêm một chút, sau đó đi về hướng Duyệt Phong Lâu.

Bây giờ đã sắp đến Đoan Ngọ, gần đến ngày lễ, nhu cầu về bánh ú chắc chắn rất cao.

Nếu nàng tự buôn bán thì một ngày có thể bán được 200 đến 300 cái đã rất tốt rồi, trừ đi chi phí và nhân công, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Chi bằng tìm người có thể bán được hàng.

Vòng đến cửa sau của Duyệt Phong Lâu, có gã sai vặt đang canh chừng ở đó.

"Tới giao hàng hay tới bán hàng? Sao không đưa đến vào sáng sớm?" Gã sai vặt nhìn thấy xe của nàng thì mở miệng hỏi.

"Tiểu nhị ca, ta mới tới đây, không biết bán hàng có quy tắc gì không?" Tống Anh lập tức nói, dứt lời, lấy trong ngực ra 50 văn tiền đưa qua.

Tiểu nhị nhìn thoáng qua số tiền trong tay nàng, đẩy tay nàng về: "Nhà ta không có loại chuyện này, nếu chưởng quầy biết được, ta sẽ bị đuổi ngay lập tức."

"Duyệt Phong Lâu bọn ta cái gì cũng mua, sơn hào hải vị, tươi ngon quý hiếm đều được, nhưng yêu cầu cũng cao. Cô nương, ngươi muốn bán gì?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 71: Không giống những nhà khác.


Tống Anh nhẹ nhàng thở ra, cái gì cũng mua là tốt rồi.

"Tôi mang tới đây ít bánh ú, để chưởng quầy nhìn trước một cái, nếu chưởng quầy nhìn trúng, ngày mai ta có thể bắt đầu làm nhiều hơn một chút rồi mang lại đây." Tống Anh thoải mái hào phóng nói.

"Bánh ú?" Tiểu nhị ca nghe vậy thì cười nói: "Cô nương, thấy ngươi dẫn theo đứa nhỏ cũng không dễ dàng, ta nói thật với ngươi, từ nửa tháng trước đã có người bắt đầu đưa bánh ú đến nhà chúng ta, ngươi tới quá muộn rồi, mặc dù lượng khách nhà ta rất lớn, nhưng đã quyết định chọn hai ba nhà khác, cho dù đồng ý với ngươi thì một ngày cũng không lấy được của ngươi mấy cái bánh ú, ta thấy không bằng ngươi tự bán trên đường."

Tửu lầu của bọn họ thật sự rất bận, thường xuyên phải giới thiệu món ăn mới.

Mấy thứ bánh ú này tốn thời gian tốn công sức, đầu bếp không làm, nên thu mua ở bên ngoài, không chỉ bánh ú, ngay cả bánh trôi tết nguyên tiêu, bánh trung thu tết trung thu, lạp xưởng ăn tết, cũng đều tìm mấy nhà tốt để mua.

Vì nguyên nhân như vậy, cho nên mỗi sáng sớm, ở cửa sau này đều chia thành hai nhóm, một nhóm dành cho người giao hàng hoá, một nhóm là dành cho những người bán hàng hoá mới.

"Đa tạ tiểu ca nhắc nhở, nhưng vẫn phiền ngài mời chủ sự lại đây nhìn thử một lát, hương vị của bánh ú nhà ta nhất định không giống những nhà khác, là bánh ú hoàng kim, màu sắc đẹp mắt, hương vị càng ngọt dịu hơn… Như vậy đi, ngài giúp ta đưa một cái bánh ú qua cho chủ sự nếm thử trước nhé." Tống Anh trực tiếp đưa ra một chiếc màu nâu đặc biệt

ภђâภ รâ๓ tinh đau như cắt nhìn cái bánh ú kia.

Đó chính là bánh ú có linh khí!

Ăn vào có thể thanh lọc linh đài!

Mặc dù Tống Anh đội mũ có rèm, nhưng giọng nói của nàng rất dễ nghe, nghe ra tuổi không lớn, lại nhìn dáng vẻ đáng thương luyến tiếc nhìn bánh ú của ภђâภ รâ๓ tinh, nhìn qua rất đáng yêu, tiểu nhị ca này ít nhiều cũng hơi mềm lòng, suy nghĩ, nói: "Được rồi, vậy ngươi ở đây chờ xem!"

Hắn ta cầm theo bánh ú, lập tức vào cửa.

Tiểu nhị kia cũng không dám đi tìm chưởng quầy, chỉ tìm Triệu chủ sự mua sắm ở sau bếp.

"Sao lại là bánh ú? Nói với người đó, không mua bánh ú, bây giờ khắp nơi đều có thứ này, có gì hiếm lạ?" Triệu chủ sự lập tức lắc đầu.

"Cô nương kia nhìn rất đáng thương, còn tặng ngài một cái bánh ú để ngài nếm thử." Tiểu nhị ca nói: "Ngửi rất thơm, hình như không giống bánh ú của những nhà khác."

"Thơm?" Triệu chủ sự cười, thở dài, cầm lấy bánh ú.

Duyệt Phong Lâu của bọn họ là một chi nhánh ở bên Dung Thành mở lại đây, quy định nghiêm ngặt, chưởng quầy có phân phó, không được làm phiền bá tánh, cho nên phàm là người tới bán hàng, nhất định phải đối xử khách sáo.

Cho nên ông ấy muốn nếm thử một chút.

Triệu chủ sự theo bản năng ngửi thử, không khỏi ngẩn người.

Quả thật làm ông ta cảm thấy hương vị khác nhau.

Ông ấy lại mở bánh ú ra…

"Sao bánh ú này lại có màu vàng?" Trước mắt Triệu chủ sự sáng ngời, ông vội vàng ăn một miếng: "Ngon! Gạo nếp mềm dẻo, cắn một miếng rất ngọt, mùi thơm của lá sậy càng đậm hơn, cũng không biết là bỏ thứ gì vào…"

Mặc kệ bỏ thứ gì vào, Phong Duyệt Lâu bọn họ chỉ là tò mò, còn chưa đến mức muốn bắt chước.

"Ăn ngon à? Vậy ngài muốn gặp cô nương kia không?" Tiểu nhị ca cũng không khỏi vui vẻ.

"Gặp! Mời người ta vào đây nói chuyện." Triệu chủ sự lập tức nói.

Mặc dù chỉ là một cái bánh ú, nhưng phải biết rằng những cái bánh ú mua ở nhà khác, hương vị cũng chỉ ở mức trung bình, không khác biệt lớn so với thị trường, nhiều nhất cũng chỉ là bề ngoài đẹp hơn, dùng gạo nếp chất lượng hơn một ít mà thôi.

Nhưng bánh ú này rất khác, hương vị độc đáo, màu sắc còn đặc biệt như vậy.

Bây giờ đang là mùa lễ hội, nếu đưa bánh ú này ra, nhất định sẽ rất được yêu thích!

Sau khi Tống Anh vào cửa, Triệu quản sự nhăn mày lại: "Sao cô nương lại còn đội mũ có rèm để cho người khác nhìn? Duyệt Phong Lâu chúng ta có quy định, phàm là mua bán, đều phải xác nhận thân phận…"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 72: Thương lượng giá cả (1)


Chuyện này không phải là Triệu chủ sự cố ý làm khó, dù sao cũng là hợp tác làm ăn, nếu người hợp tác là tội phạm bỏ trốn, vậy chẳng phải bọn họ sẽ phạm phải tội bao che cho tội phạm sao? Nhất là nếu làm ăn lâu dài, tất nhiên phải ký khế ước, cần phải xác định thân phận khớp với hộ tịch mới được.

Đương nhiên, đây là do Duyệt Phong Lâu bọn họ quản lý nghiêm ngặt, nếu đổi thành nhà khác thì chưa chắc như thế.

Tống Anh cũng hiểu được, vô cùng dứt khoát tháo mũ có rèm ra.

Mũ có rèm vừa tháo ra, gương mặt của Tống Anh khiến Triệu chủ sự và gã sai vặt hoảng sợ.

Ngay sau đó, Triệu chủ sự cũng nhận ra phản ứng của mình không ổn, vội vàng nói: "Cô nương chớ trách, tại hạ chỉ là không ngờ cô nương sẽ..."

"Ta hiểu. Xin hỏi nên xưng hô với các hạ thế nào?" Tống Anh nói thẳng.

"Kẻ hèn họ Triệu, tên Hoài Chí, là người trông coi việc mua sắm của Duyệt Phong Lâu này." Triệu chủ sự lập tức nói.

Tống Anh gật gật đầu: "Ta... Nhà mẹ đẻ họ Tống."

Triệu quản sự nhìn nàng một cái, thấy nàng búi kiểu tóc của phụ nhân, lại không lấy giới thiệu họ nhà chồng, hiển nhiên là hòa ly, bị hưu hoặc là tang phu, cũng không tiện hỏi nhiều, huống chi nữ tử này còn trẻ, vẫn nên giả ngốc, khách khí kêu một tiếng: "Tống cô nương."

Tống Anh lại đội mũ có rèm lên, tránh khiến người khác mất tự nhiên.

"Triệu quản sự, không biết ông còn nhận bánh ú này của ta nữa không?" Tống Anh hỏi.

"Nhận!" Triệu quản sự lập tức đáp một tiếng, "Bánh ú cô nương làm vô cùng độc đáo, đúng là thứ tửu lầu bọn ta cần. Không biết ngươi mang theo bao nhiêu cái bánh ú như vậy đến đây? Bọn ta đều mua hết. Nếu tiện, sau này bọn ta vẫn mua bánh ú này, có bao nhiêu mua bấy nhiêu."

"Triệu quản sự, thứ ngươi ăn chính là bánh ú hoàng kim có mùi vị ngon nhất. Chỗ ta bây giờ chỉ có hơn 20 cái, sau này mỗi ngày cũng chỉ cung ứng 100 cái thôi. Bánh ú bình thường hôm nay có hơn 100 cái, kể từ ngày mai có thể tăng thêm." Tống Anh nói.

Nghe thấy lời này, Triệu chủ sự cau mày.

Chỉ hơn 20 cái?

Vậy làm sao đủ?

Duyệt Phong Lâu không chỉ có một tửu lầu, cái ở huyện Dung Thành là chi nhánh chính, mấy huyện khác xung quanh cũng đều có chi nhánh, lượng khách đón tiếp mỗi ngày nhiều không kể xiết, chút bánh ú này còn không đủ nhét kẽ răng.

"Tống cô nương, bánh ú tốt như vậy mà số lượng ít quá cũng khó bán lắm." Triệu quản sự nói.

"Quản sự, số lượng bánh ú như vậy không tính là ít. Bánh ú bình thường ông muốn bao nhiêu, ta đều có thể cung cấp, cái nào cũng đều có màu sắc vàng óng, mềm dẻo thơm ngọt, chỉ duy nhất loại ông vừa ăn có hương thơm thoang thoảng. Thứ tốt như vậy... không thể nào khắp nơi đều có..." Tống Anh nói xong, lấy một cái bánh ú bình thường ra cho Triệu quản sự xem.

Triệu quản sự liếc mắt một cái, phát hiện bề ngoài của cái bánh ú này không khác biệt mấy, lột ra xem, màu sắc bên trong cũng rất đẹp, chỉ là thiếu hương thơm đặc trưng kia.

Ăn thử một ngụm...

Cũng không tệ, ít nhất mềm dẻo hơn các loại bánh ú khác một chút, xem như bánh ú trung thượng phẩm.

Nhưng sau khi ăn thử cái bánh ú lúc nãy sẽ cảm thấy bánh ú như vậy thiếu chút hương vị độc đáo.

Nhưng Triệu chủ sự cũng không ngốc.

Màu vàng óng này đã là một điểm rất đặc biệt, mặc dù trong miệng Tống cô nương, đây là bánh ú bình thường, nhưng đối người khác mà nói thì không phải như vậy. Còn về loại lúc nãy đã ăn... trái lại có thể dùng để quảng bá một phen.

"Bánh ú này của cô nương bán giá thế nào?" Triệu quản sự cười tủm tỉm hỏi.

"Bắt đầu từ ngày mai, ta có bốn loại bánh ú, bánh ú đậu đỏ mứt táo, bánh ú nhân lòng đỏ trứng, bánh ú thịt và hạt dẻ cùng loại bánh ú ngọt hoàng kim cực phẩm này. Giá cả bốn loại này không giống nhau, theo giá bán lẻ, bánh ú ngọt đậu đỏ 2 văn, bánh ú lòng đỏ trứng 4 văn, bánh ú thịt 7 văn, bánh ú ngọt hoàng kim cực phẩm thì ít nhất 20 văn."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 73: Thương lượng giá cả (2)


Tống Anh vừa nói xong, ánh mắt Triệu chủ sự hơi thay đổi mấy phần.

Bánh ú trên thị trường chỉ có nhân mứt táo và nhân thịt, giá cả thấp, dù đắt mấy cũng chỉ 2 đến 3 văn tiền. Khẩu khí của Tống cô nương này cũng lớn thật, ra giá cao như thế.

"Xin hỏi cô nương, các loại bánh ú khác cũng có màu sắc thế này sao?" Triệu chủ sự suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Đương nhiên." Tống Anh gật đầu.

"Nhưng ngươi cũng nói đó là giá bán lẻ... Bọn ta mua theo xâu, mỗi xâu 100 cái thì nên tính giá thế nào?" Triệu chủ sự mời Tống Anh ngồi xuống, sai người rót một ly trà.

Tống Anh nghĩ nghĩ: "Bánh ú đậu đỏ mứt táo mỗi xâu 150 văn, nhân lòng đỏ trứng mỗi xâu 300 văn, nhân thịt mỗi xâu 500 văn, riêng bánh ú ngọt cực phẩm số lượng ít ỏi kia, ta muốn được chia phần, bất kể Duyệt Phong Lâu các ngươi bán được bao nhiêu tiền, ta đều lấy một nửa."

Nếu nàng tự bán thì sẽ rất khó để bán với giá cao, nhưng tửu lầu này thì khác.

Duyệt Phong Lâu cũng không ngốc đến mức bán bánh ú hiếm như vậy với giá thấp.

Triệu chủ sự ngạc nhiên nhìn nàng.

"Cô nương muốn một nửa ư?" Triệu chủ sự không nhịn được mà mỉm cười, "Cô nương thật thông minh. Bánh ú này ở trong tay ngươi, cho dù hao hết tâm tư cũng chỉ bán cao nhất 30 đến 50 văn một cái, nhưng có chiêu bài Duyệt Phong Lâu bọn ta, cho dù định giá một lượng bạc thì cũng có người dám mua."

"Nhưng chưởng quầy của ông cũng sẽ bán nó đắt như vậy." Tống Anh tự tin mỉm cười: "Tuy số lượng ít ỏi, nhưng danh tiếng của Duyệt Phong Lâu các ngươi rất tốt, vậy nên ta suy đoán, bánh ú này ở trong tay các ngươi, giá bán cao nhất là 200 văn một cái."

Triệu chủ sự lại sửng sốt.

Tiểu cô nương này thật thông minh.

Duyệt Phong Lâu có danh tiếng tốt, cho dù là thứ khan hiếm cũng sẽ bán một cách lý trí. Tuy bánh ú này có hương vị độc nhất vô nhị, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một cái bánh ú mà thôi.

"Không biết mỗi ngày cô nương có thể đưa đến ít nhất bao nhiêu chùm bánh ú? Ta và ngươi viết vào khế ước là được." Triệu chủ sự nói lời này tương đương với việc ấn định mọi chuyện, "Theo thời gian hiện tại, bọn ta có thể bán bánh ú tối đa một tháng nữa. Gần nửa tháng sau là tới Đoan Ngọ, khi đó nhu cầu sẽ lên cao nhất, không biết cô nương có thể cung cấp bao nhiêu?"

Đã có bánh ú hoàng kim này, tất nhiên sẽ không nhận những loại bánh ú khác.

Đương nhiên, Duyệt Phong Lâu bọn họ luôn làm việc đàng hoàng, số bánh ú đã đồng ý mua trước đây sẽ không hủy bỏ. May mà bánh ú của những người khác đều tương đối bình thường, cho nên chỉ đặt theo chùm và đặt trước một vài ngày, xem như không có tổn thất.

Tống Anh ngẫm nghĩ.

Nương nàng, Nguyễn thị gói bánh ú vừa nhanh vừa đẹp, mỗi ngày gói được khoảng bảy, tám trăm cái. Nếu muốn kiếm tiền cũng có thể nhờ những người khác trong Tống gia làm, tức phụ nhi của ba nhà Tống gia đều là người nhanh nhẹn, lão thái thái Mã thị càng không cần phải nói.

Trong thôn cũng có người có quan hệ không tệ với Nguyễn thị, có thể mời họ đến giúp.

"Số lượng bánh ú ngày mai đã được đặt rồi, chỉ có 20 xâu bánh ú bình thường, cũng chính là 2000 cái. Từ ngày mốt, mỗi ngày có thể cung cấp 50 xâu bánh ú, chỉ là không biết Triệu quản sự có thể bán nổi hay không, nếu không thể thì ta sẽ giảm bớt một phần." Tống Anh cười nói.

Nhưng vừa nói vậy, Triệu chủ sự đã bật cười.

"Cô nương có điều không biết, Duyệt Phong Lâu có đến 7 chi nhánh ở Dung Thành. Đừng nói là 50 xâu, cho dù 100 xâu, Duyệt Phong Lâu bọn ta cũng có thể bán hết!" Triệu chủ sự tự tin nói.

Không nói đến nơi khác, chỉ tính riêng huyện Lễ này thôi.

Năm ngoái, có gia đình tiếng tăm, giàu có nào ở huyện Lễ mà không ăn bánh ú của bọn họ?

Tuy hạ nhân của những gia đình này cũng có làm, nhưng món ăn do tửu lầu làm cũng có phần khác biệt với đầu bếp nhà mình làm. Nếu năm nay dùng bánh ú hoàng kim cực phẩm kia để quảng bá tên tuổi, chắc chắn bánh ú bình thường càng được ưa chuộng hơn!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 74: Mộ gió


Duyệt Phong Lâu dám mua, Tống Anh dám làm.

Ngay lập tức, Triệu Hoài Chí cầm giấy bút đến đây, cùng Tống Anh viết khế ước.

"Tống cô nương, mỗi ngày nhà bọn ta đều kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, cho nên chất lượng của bánh ú tuyệt đối không thể có vấn đề. Nếu không, không cần biết bánh ú của ngươi đặc biệt thế nào, chỉ cần có vấn đề về chất lượng, bọn ta sẽ kiên quyết không hợp tác nữa." Triệu chủ sự nghiêm túc nói.

Thà nói rõ trước còn hơn đến khi thực sự có vấn đề, hai bên đều khó xử.

"Tất nhiên." Tống Anh tỏ vẻ thản nhiên.

"Tống cô nương có đảm bảo người khác không làm được bánh ú hoàng kim này không?" Triệu chủ sự hỏi lại trước khi đặt bút viết.

"Triệu chủ sự yên tâm, cho dù có người nghiên cứu ra được cách để bánh ú có màu vàng óng thì cũng tuyệt đối không bắt chước được hương vị của bánh ú hoàng kim cực phẩm nhà ta. Có loại bánh ú này, bánh ú ở Duyệt Phong Lâu các ngươi chính là độc nhất vô nhị." Tống Anh nói.

Nghe vậy, Triệu chủ sự hài lòng mỉm cười.

Đương nhiên cũng viết bánh ú cực phẩm độc nhất vô nhị vào khế ước.

Loại bánh ú này, nếu đã đưa cho nhà bọn họ bán thì không thể tiếp tục tự bán nữa.

Tống Anh đương nhiên hiểu rõ quy tắc.

Triệu chủ sự thấy nàng ăn mặc bình thường, nghĩ nghĩ, vẫn đưa trước hai lượng bạc tiền cọc, ngày mai sau khi đưa bánh tới sẽ xác định số lượng rồi thanh toán hết số tiền còn lại của ngày đó.

Bước ra khỏi Duyệt Phong Lâu, khóe miệng Tống Anh cong lên.

Tiểu nhân sâm rất hiểu chuyện, nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Ta nghe hiểu, ngươi bán được rất nhiều, nhưng vì sao bánh ú hôm nay đều đưa hết cho bọn họ?!"

"Số bánh ú còn dư lại cũng không nhiều lắm, đưa cho bọn họ ăn để tạo ân tình, cho khách đến đây hôm nay ăn thử, ngày mai đương nhiên sẽ càng nhiều người tới mua hơn. Tửu lầu kiếm được nhiều hơn thì ta mới có thể kiếm được nhiều hơn." Tống Anh cong môi cười, "Còn muốn ăn kẹo hồ lô không?"

"Ăn!" ภђâภ รâ๓ tinh không chút do dự đáp.

"Đợi lát nữa đi. Bây giờ đưa ngươi vào cửa chính của tửu lầu, chúng ta gọi hai, ba món phụ, ăn một bữa cơm đàng hoàng." Tống Anh lại nói.

Không phải nàng tham ăn, chủ yếu là muốn nếm thử xem rốt cuộc món ăn của Duyệt Phong Lâu đặc biệt thế nào.

Lúc nguyên chủ còn ở hầu phủ, thật ra cũng không được ăn bao nhiêu đồ ngon.

Chỉ vài trường hợp quan trọng mới gọi nàng ấy đến, nhưng trong trường hợp như vậy, nguyên chủ hoàn toàn không dám động đũa.

Còn trong thời gian nàng bị nhốt trong phòng, ngây ngốc trong tiểu viện của mình, hầu phủ keo kiệt hơn nhiều, hạ nhân cũng xem thường nàng ấy không được sủng ái, cho nên... thức ăn đều không thể chấp nhận được.

Sau khi xuyên tới, gần như mỗi ngày nàng đều ăn màn thầu và bánh bột ngô, sau đó mới là loại bánh ú này. Bây giờ có cơ hội nên muốn ăn ngon hơn, đương nhiên cũng không dám quá xa xỉ, chỉ tiêu khoảng 100 văn mua mấy món rẻ nhất thôi, số tiền còn lại dùng để mua nguyên liệu.

...

"Đại nhân, là cô nương bán quả dại." Trên lầu có người nói.

Hoắc Triệu Uyên nghiêng đầu nhìn theo, hơi sửng sốt.

Tuy đội mũ có rèm, nhưng rèm rất mỏng, có thể nhận ra nàng búi kiểu tóc của phụ nhân. Mới qua bao lâu mà đã xuất giá rồi?

Bên cạnh còn có một đứa bé...

Vậy khả năng cao là gả cho người tang thê.

Hoắc Triệu Uyên nhấp một ngụm rượu, cũng không nghĩ nhiều: "Lúc trước có người đến thôn Hạnh Hoa báo tang à?"

"Đúng vậy. Trước đây đại nhân từng nói, nếu sau này ngài ra đi thì phải lập mộ gió* cho ngài ở thôn Hạnh Hoa. Trước đó ngài gặp chuyện, "thi thể" cũng được tìm thấy, đương nhiên không có ai nghi ngờ gì, lập tức sai người đến báo cho lý chính của thôn Hạnh Hoa. Lý chính kia còn rơi vài giọt nước mắt vì ngài đấy!" Hoắc Tứ Tượng lập tức nói.

*mộ gió: Mộ gió, còn gọi là "mộ chiêu hồn" là những ngôi mộ không chôn cất thi thể người quá cố mà chỉ là những nấm đất tượng trưng do người thân trong gia đình đắp lên, để tưởng niệm người đã khuất khi không tìm được thi thể để an táng

Lúc ấy, bọn họ thương tâm muốn chết, thật sự cho rằng đại nhân đã chết ở kinh thành.

Ai ngờ sau khi bọn họ làm xong mộ gió, đại nhân lại quay về.

"Đại nhân, ngài có muốn hủy ngôi mộ gió đó không? Giữ lại cũng không may mắn." Hoắc Tứ Tượng hỏi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 75: Mua bán lớn


Sắc mặt Hoắc Triệu Uyên thản nhiên: "Giữ lại đi, sớm muộn gì cũng phải lập, đã khiến lý chính thương tâm thì đừng lãng phí."

"Nếu ngài còn sống, lý chính sẽ vui mừng đến mức nào chứ? Tuy bọn họ không biết thân phận của ngài, nhưng mỗi năm ngài đều cấp cho thôn Hạnh Hoa không ít bạc. Từ trước đến nay, tuy rằng thôn Hạnh Hoa không quá hẻo lánh, nhưng đường xá nhấp nhô, trong thôn cũng không có nhiều kênh mương. Bây giờ nhờ phúc của ngài, bọn họ mới có thể đào kênh, làm guồng nước, sửa đường..." Vẻ mặt của Hoắc Tứ Tượng tương đối hưng phấn.

"Chuyện nằm trong bổn phận mà thôi, cần gì nhiều lời." Hoắc Triệu Uyên vẫn lạnh mặt như cũ.

Làm cấp dưới, Hoắc Tứ Tượng sớm đã quen với chuyện này.

"Vậy các năm sau còn đưa bạc nữa không?" Hắn hỏi tiếp.

"Vậy lấy danh nghĩa... đồng liêu giúp đỡ là được." Dù sao cũng là bạc của hắn, hơn nữa cũng không đưa quá nhiều.

Số tiền hắn đưa chỉ để giúp bọn họ làm một ít đại sự trong thôn mà thôi, hàng năm đều có số lượng nhất định, không nhiều không ít. Bởi vì hắn sợ nếu cho quá nhiều sẽ khiến thôn dân lười biếng, chỉ biết nghĩ đến chuyện nhặt cái bánh có nhân từ trên trời rớt xuống.

"Tết năm nay không đưa, vậy để ngày khác ta cho người đưa bổ sung." Hoắc Tứ Tượng lập tức nói.

Chủ tử ngoài mặt lạnh lùng nhưng tấm lòng lương thiện, hồi nhỏ đã sống ở thôn Hạnh Hoa mấy năm.

Khi đó, Hoắc gia gặp đại nạn, nô bộc trung thành của Hoắc gia phó đưa chủ tử đến thôn làng kia ẩn nấp. Mấy năm sau, vụ án của Hoắc gia đã được xử lại, nhưng tất cả chủ tử đều đã chết, lão thái quân Hoắc gia còn sống cũng vì quá kích động khi nghe tin vụ án được xử lại mà qua đời.

Tuy đương kim thánh thượng vì để bồi thường cho Hoắc gia và lấp kín miệng lưỡi thế gian mà phá lệ phong chủ tử là Võ Thần Vương, nhưng cả gia đình chỉ còn mình hắn sống sót, trong mắt người ngoài, hắn nghiễm nhiên trở thành đại sát tinh khắc trời khắc đất.

Mấy năm nay, chủ tử cũng do các lão nô bộc trung thành nuôi lớn, từ nhỏ đã rất thông minh.

Không có nhiều tình cảm với con người hay đồ vật nào đó, chỉ riêng với thôn làng nhỏ này là có mấy phần chiếu cố.

Giờ phút này, Tống Anh cũng không chú ý tới người trên lầu.

Sau khi ăn uống no nê, nàng đi mua nguyên liệu. Lần này tốn khoảng 6 lượng bạc, trên người chỉ còn lại một lượng ba.

Lại tiêu thêm 160 văn nữa để thuê bốn chiếc xe bò.

Lần này nàng mua chừng 300 cân gạo nếp, cũng mua không ít thịt heo, hạt dẻ, đậu đỏ, đường theo tỷ lệ, trứng vịt có thể mua trong thôn, như vậy rẻ hơn một chút.

Toàn bộ chỉ là nguyên liệu cho một ngày thôi đấy.

300 cân gạo nếp làm được khoảng 5000 cái bánh ú.

Từ nay về sau, mỗi ngày nàng đều phải đi chợ.

Đương nhiên, bởi vì số lượng cần mua khá nhiều nên nàng đã tìm một cửa hàng bán gạo đáng tin để đặt hàng và nhờ bọn họ giao đến tận nhà.

Số tiền còn lại không thể tiêu bậy, phải giữ lại để trả tiền thuê người làm.

Tống Anh mang theo rất nhiều đồ trở về, lúc gặp Tống Kim Sơn, ông rất hoảng hốt. Vì để ông không lo lắng, Tống Anh lấy khế ước ra cho Tống Kim Sơn xem.

Trong lòng Tống Kim Sơn đương nhiên thấp thỏm không yên.

Một ngày 5000 cái bánh ú, đây chính là một cuộc giao dịch lớn đấy!

Sau khi về nhà, lập tức mang gạo nếp đi ngâm ở hậu viện, có Tống Kim Sơn hỗ trợ, mọi chuyện được thực hiện rất nhanh chóng. Xong xuôi, nàng mới đến Tống gia hỏi thăm.

Hôm nay nhờ nương gói rất nhiều bánh ú, ngoài ra còn có lão thái thái do Tống Tuân nhờ đến giúp một tay. Dù sao cũng đưa tiền công cho nên làm rất tốt, hơn 2000 cái bánh ú đã làm xong, ngay ngắn đẹp mắt.

"Cha nương, chúng ta đến chỗ a gia a bà một chuyến, gọi cả đại bá nương và các thẩm thẩm đến để cùng bàn bạc chuyện bánh ú này." Sau khi về Tống gia, Tống Anh lập tức nói.

"Bàn bạc với bọn họ chuyện gì chứ?" Nguyễn thị không rõ.

Tống Kim Sơn đương nhiên biết nguyên nhân: "Cô nương nhà ta làm ăn lớn, giao bánh cho Duyệt Phong Lâu trên huyện, mỗi ngày cần đến 5000 cái bánh ú đấy. Chỉ mình Nhị phòng chúng ta thì làm sao làm xuể?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 76: Đại sự


Nguyễn thị vừa nghe Tống Kim Sơn nói vậy, bà ấy sợ tới mức đứng lên: "Sao... Sao con lại lớn gan như vậy? Nhiều bánh ú như vậy, lỡ như chúng ta không làm kịp thì phải làm sao? Mấy nhà khác chưa chắc sẽ giúp chúng ta làm việc mà!?"

"Sao lại không kịp chứ?" Tống Anh bất đắc dĩ cười cười, "Nương, đây là kiếm tiền, lớn gan no chết, nhát gan đói chết, huống chi 5000 cái thật ra cũng không nhiều. Cho dù các bá nương, thẩm thẩm không muốn làm, trong thôn còn có rất nhiều người khác chịu góp sức."

Phụ nhân bình thường ở nhà chỉ thêu thùa, dệt vải, nuôi gà vịt, hỗ trợ gia đình một chút mà thôi.

Nếu nàng nhờ người khác gói bánh ú, đương nhiên sẽ trả tiền.

Còn về chuyện nhờ người Tống gia giúp...

Là thật sự cần thiết chứ không phải nàng mang tấm lòng thánh mẫu.

Mấy trưởng bối này của nàng tuy có chút lòng riêng, nhưng cũng không phải người ác độc. bình thường hay tranh cãi, nguyên nhân lớn nhất chỉ là chiếm chút tiện nghi của nhau mà thôi. Nhưng huynh đệ trục lý trong nhà, có ai không tranh thủ cho gia đình mình chứ?

Nếu hôm nay nàng có việc mà không nhờ người Tống gia ra tay trước thì không hợp lẽ.

Đương nhiên, nàng cũng sẽ không xem tiền như rác. Nếu các bá nương, thẩm thẩm làm tốt, nàng sẽ đưa tiền công, nhưng nếu cầm tiền của nàng mà không làm cẩn thận hoặc có ý nghĩ lệch lạc gì đó, nàng cũng tuyệt đối không khách khí.

Mấy ngày nay, Tống Tuân vốn nên lên huyện đi làm công, nhưng bởi vì lo lắng cho muội muội nên vẫn luôn ở nhà, lúc này nghe thấy lời nàng nói thì cũng tán đồng: "Nương, muội muội nói không sai. Gói bánh ú không phải chuyện khó, tức phụ, bà bà trong thôn đều biết làm, cho dù người trong nhà không chịu giúp đỡ, chúng ta cũng có thể tìm người ngoài chịu làm."

"Nương chỉ quá bất ngờ thôi, cứ tưởng con chỉ bán mấy cái bánh ú giống những người khác thôi..." Nguyễn thị gần như không còn nhận ra khuê nữ nhà mình.

Nhưng ngẫm lại cũng phải, ở hầu phủ hai năm, sao có thể không thay đổi chứ?

"Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta đi sớm một chút đi." Tống Kim Sơn bồi thêm một câu.

Nói xong, cả nhà vội vàng đến chính phòng, nhờ a gia a bà gọi các phòng đến.

Sau khi Tống Anh gả ra ngoài, Tống Lão Căn cũng thêm mấy phần áy náy với nhị phòng, mấy ngày nay lúc gặp nhi tử thứ hai nhà mình, thái độ cũng tốt hơn trước nhiều.

Trước đây ghét bỏ nhi tử thứ hai này quá sủng ái tức phụ, lại ghét bỏ nhi tức này chỉ sinh cho ông một tôn tử. Nhưng bây giờ, ép gả Tống Anh khiến ông hơi xấu hổ, cũng không tiện bắt bẻ tức phụ của nhi tử.

Sau khi Tống Tuân và Tống Anh đến từng nhà gọi, mọi người cùng tập trung lại đây.

"Nhà lão nhị, đại sự mà các ngươi nói là chuyện gì?" Tống Lão Căn lúc này mới lên tiếng.

"Cha, là chuyện của Anh nha đầu, người để tự nàng nói đi!" Tống Kim Sơn xoa xoa tay, thái độ hơi kích động.

Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng thấy cha ôn hoà với mình như vậy.

Mọi người nhìn về phía Tống Anh.

Hai lão phu thê không nói gì, trông hơi chột dạ, những người khác lại dùng ánh mắt vừa kỳ quái vừa phức tạp nhìn nàng.

Tống Anh tuy không phải con ruột của Tống gia nhưng dù sao cũng đã được nuôi dưỡng mười lăm năm.

Nếu không tính chuyện này thì nàng vẫn là người cùng tộc, lão gia tử thật sự xem nàng như vãn bối nhà mình, không hề có sự khách khí, xa cách đối với hài tử nhà khác.

"Nhị Nha, có đại sự gì? Nhà ở có vấn đề gì à?" Lão gia tử nhíu mày.

Sở dĩ ông phản cảm với việc Tống Anh gả cho người chết chính là vì sợ đám không ra gì trong thôn tìm tới cửa!

Trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, thôn Hạnh Hoa bọn họ lớn như vậy, có không ít quả phụ, nhiều người có thanh danh tệ hại!

Ai ngờ nha đầu này lại bướng bỉnh như thế!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 77: Tiền công


Chưa từng chịu khổ sẽ không biết hối hận, bây giờ xem ra có hối hận cũng đã muộn rồi!

Nếu thật sự có vấn đề thì chỉ có thể nghĩ cách tìm một căn nhà nhỏ gần Tống gia mà thôi!

Ai!

"A gia, nhà ở không có vấn đề gì." Tống Anh lập tức nói, "Ta muốn nhờ a bà và các bá nương, thẩm thẩm giúp ta làm việc. Hôm nay ta đã thỏa thuận làm ăn với Duyệt Phong Lâu trên huyện, sau này mỗi ngày phải giao cho bọn họ ít nhất 5000 cái bánh ú, chỉ mình ta và nương ta thì làm không xuể."

"Chỉ chút chuyện này ư? Cũng được, bánh ú này cũng không bán được bao lâu, bây giờ vừa qua xuân, bọn họ cũng nhàn rỗi, giúp một chút cũng không ngại." Tống Lão Căn nói thẳng.

Đại Diêu thị cười cười: "5000 cái bánh ú đúng là không ít đâu. Mỗi ngày ta liều sống liều chết gói chỉ sợ cũng không đến 500 cái... Không khéo tay như nương ngươi."

"Đúng vậy Nhị Nha đầu. Bọn ta vụng về, không thuận tay, gói cũng khó coi, ngươi đừng ghét bỏ là được." Tiêu thị Tam phòng cũng nói.

"Đây chính là làm ăn lớn, bọn ta làm bá nương, thẩm thẩm cũng nên giúp một tay. Nhị Nha buôn bán kiếm được lời thì mua chút kẹo cho bọn đệ đệ ngươi ăn là được." Tiểu Diêu thị cũng không từ chối.

Đương nhiên, tuy rằng mọi người đều đồng ý nhưng cũng không quá nhiệt tình.

Dù sao 5000 cái bánh ú cũng không ít, không chừng phải làm mệt đến bán chết bán sống, ai lại vui vẻ được chứ?

Nhưng không làm thì có vẻ trưởng bối như bọn họ không tốt bụng.

Chỉ có thể lừa gạt cho qua, tùy tiện gói một ít.

Tống Anh cười cười: "Tất nhiên không thể để a bà và các bá nương, thẩm thẩm làm không công được."

"Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn phát tiền công cho bọn ta sao?" Đại Diêu thị cười một tiếng, lời này của bà ta chính là trêu ghẹo, căn bản không nghĩ nhiều.

Bà ta chính là người như thế, luôn có gì nói nấy.

"Đương nhiên. Tuy rằng mọi người là người trong nhà, nhưng chuyện này cũng không dễ, sao con có thể để các trưởng bối làm lụng vất vả được chứ?" Tống Anh cũng không ngại nói mấy câu dễ nghe: "Nhân bánh ú sẽ do con chuẩn bị sẵn, mỗi ngày đưa đến từng nhà. Cứ 100 cái bánh ú là một xâu, tiền công gói mỗi xâu là 10 văn tiền."

"10 văn!? Thật sao?" Tiêu thị Tam phòng lập tức bật dậy.

Trong bốn nhà Tống gia, thật ra Tam phòng bọn họ khó khăn nhất.

Bởi vì Tam phòng bọn họ nhiều người, ba tiểu tử, một khuê nữ, lại thêm hai phu thê, đồ ăn mỗi ngày đủ cho Nhị phòng ăn tới mấy ngày!

Bình thường dù có dệt vải, thêu thùa, trồng rau cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, đồng ruộng lại phải thường xuyên chăm sóc, cho nên nam nhân nhà mình cũng không thể đến bến tàu khuân vác hàng ngày như nhị phòng được.

Chính vì vậy, cuộc sống rất gian khổ.

Chỉ có thể trông cậy vào việc bán lương thực sau khi thu hoạch, nhưng nếu sau này gặp phải hạn hán hay sâu bệnh thì cái gì cũng không còn!

Hơn nữa, Đại phòng còn biết đưa hai nhi tử đến trường tư thục, chẳng lẽ Tam phòng bọn họ không nghĩ đến sao?

Cho nên sau khi phân gia, lập tức đưa lão Tam nhỏ nhất đến trường, học được mấy chữ thì về nhà dạy lại cho hai ca ca, tốt xấu gì cũng nhận biết được mấy chữ...

Bọn họ làm tức phụ của người khác, có ai mà không khéo tay? Chỉ là không khéo léo và xinh đẹp bằng Nguyễn thị thôi!

"Nhị Nha, ngươi có biết mỗi ngày bọn ta có thể gói bao nhiêu cái bánh ú không?" Tiểu Diêu thị hơi nghi ngờ, "Ngươi có thể trả nổi nhiều tiền như vậy sao?"

"Các bá nương, thẩm thẩm xem như là người làm giỏi nhất trong thôn chúng ta rồi, từ sáng đến tối có thể gói được ít nhất bảy, tám trăm cái bánh ú, nếu dậy sớm và thức trễ hơn một chút thì ngàn cái bánh ú cũng không thành vấn đề." Tống Anh nói.

"Đúng thế. Nếu tính như vậy, chẳng phải mỗi ngày ngươi phải trả tận bốn, năm trăm văn tiền sao?" Tiêu thị bình tĩnh lại, cảm thấy chuyện này là không thể.

Tống Anh cười cười.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 78: Yêu cầu


Lấy ví dụ đi.

Đối với loại bánh ú đậu đỏ mứt táo đơn giản nhất, một trăm cái bánh ú cần khoảng năm cân rưỡi gạo nếp, hai cân mứt táo, mứt táo có bỏ thêm đường nên giá hơi đắt, một cân tới 32 văn, tính ra chi phí là 97 văn, mà giá bán sỉ một xâu bánh ú đậu đỏ mứt táo là 150 văn, như vậy cứ một trăm cái bánh ú sẽ thu được 53 văn!

Trừ đi tiền công 10 văn, còn lại 43 văn!

Chi phí làm bánh ú lòng đỏ trứng cao hơn một chút, dù sao giá một quả trứng vịt đã 2 văn, trừ đi tiền công, bản thân nàng vẫn có thể kiếm được 57 văn!

Bánh ú thịt tưởng chừng không lời nhiều nhưng trên thực tế lại có lợi nhuận cao nhất, chủ yếu tốn nhiều thời gian, bởi vì phải hầm thịt với một ít gia vị cho đến khi chín kỹ, nhưng gia vị không phải thứ đắt đỏ, trong thôn khắp nơi đều có củi, cho dù mua cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Một trăm cái bánh ú thịt sau khi trừ đi tiền công, nàng có thể kiếm được ít nhất 200 văn!

Càng không cần phải nói tới bánh ú đặc biệt!

Cho nên, sao nàng có thể không trả nổi tiền công chứ?

"Thẩm thẩm cứ việc yên tâm, tiền công gói bánh ú sẽ được trả theo ngày. Sau này mỗi tối con sẽ qua lấy bánh, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, tuyệt đối sẽ không tính thiếu, cũng tuyệt đối không có chuyện không trả tiền công." Tống Anh nghiêm túc bảo đảm với Tiêu thị Tam phòng.

Tiêu thị nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.

"Trả theo ngày! Trả theo ngày, tốt lắm, ta đồng ý!" Tiêu thị vô cùng vui sướng.

"Ta cũng đồng ý!"

"Còn có ta nữa!"

Hai nhà khác cũng lên tiếng.

Lão thái thái Mã thị càng không cần phải nói. Tuy lấy tiền công của tôn nữ có hơi kỳ lạ, nhưng khuê nữ đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, làm việc mà không lấy tiền công lại càng kỳ lạ hơn!

"Nếu các bá nương và thẩm thẩm đều đồng ý thì có mấy lời... con phải nói trước." Tống Anh nói tiếp.

Tống Lão Căn là người thông minh, đương nhiên hiểu rõ Tống Anh muốn nói gì: "Chuyện hôm nay con tới nói chính là chuyện tốt. Gói bánh ú không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu làm được mười ngày, nửa tháng cũng có thể tích cóp được một lượng bạc. Cho nên con có yêu cầu gì cứ việc nói ra, không vấn đề gì."

Lão gia tử vừa nói ra lời này, mấy người Đại Diêu thị đang định ra oai của trưởng bối lập tức rụt lại.

Tống Anh cảm thấy, cho dù lão gia tử ép mình gả đi là không đúng, nhưng đối mặt với những chuyện quan trọng thì không hề sai.

Mười mấy năm trước đưa nguyên chủ về thôn chính là hành động nhân nghĩa, lương thiện.

Chuyện ép gả trước đây nói cho cùng cũng không phải vì bản thân ông, chủ yếu là suy nghĩ cho tôn tử khác trong nhà. Nói ông là người đại gian đại ác không thể dung thứ ư? Vậy thì không đúng.

Tống Anh đương nhiên sẽ không tính toán chi li với một người già.

Huống chi, mấy nhi tử Tống gia đều rất nghe lời ông, nếu lão gia tử, lão thái thái đã tỏ rõ thái độ, sau này Tống gia nhất định sẽ thành thật.

Tống gia có ơn với nàng trước đây, nàng đương nhiên không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ, nếu đã như vậy thì phải khiến những người này không thể chọc được nàng.

"Yêu cầu thật ra cũng không khó, các bá nương và thẩm thẩm đều là người thành thật, phúc hậu." Tống Anh khen một câu trước, sau đó nói tiếp: "Lượng nhân bánh con đưa đến là có hạn, đều để chuẩn bị cho Duyệt Phong Lâu, trong lúc làm, không được lấy về để nhà mình ăn. Đều là người trong nhà, con đương nhiên sẽ chừa ra mấy cái bánh ú ngon đưa cho các trưởng bối nếm thử."

"Các ngươi gói bánh ú thì gói bánh ú, nếu ai dám lấy đồ tốt bỏ vào nồi nhà mình thì cút khỏi Tống gia cho ta! Nhà chúng ta không chịu nổi chuyện mất mặt như vậy!" Lão gia tử hung dữ quát một câu.

"Không đâu không đâu, bỏ vào nồi nhà mình phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Đưa cho Anh nha đầu mang đi bán, chúng ta còn có thể kiếm thêm mấy văn..." Tiêu thị nhỏ giọng nói.

Ở đây, chỉ có bà ta ham món lợi nhỏ nhất.

Cho nên...

Bà ta cũng biết, người mà gia gia đang cố ý cảnh cáo là bà ta.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 79: Công thức bí mật


Tống Anh cũng không tin bọn họ sẽ lấy trộm bánh ú, dù sao cũng có liên quan đến tiền công.

Nàng nói thêm: "Dù sao bánh ú này là để bán cho Duyệt Phong Lâu, nếu bề ngoài không đẹp, e rằng sẽ bị trả về, cho nên phải làm chút ký hiệu trên dây gói, như thế nếu có bánh ú bị trả về, chỉ cần nhìn là biết ngay do nhà ai gói... Mỗi ngày đều gói nhiều bánh ú, có mấy cái có vấn đề cũng không sao, nhưng nếu số lượng quá nhiều... con cũng không dám nhờ nữa, còn phải bồi thường tiền bánh ú."

"Còn phải bồi thường ư?!" Đại Diêu thị lập tức nhảy dựng lên.

"Đương nhiên, lời này cũng là vì suy nghĩ cho mọi người thôi. Nếu lỡ như có quá nhiều bánh ú có vấn đề, Duyệt Phong Lâu người ta cảm thấy chúng ta không đàng hoàng, lập tức hủy bỏ chuyện làm ăn thì sao?" Sắc mặt Tống Anh nghiêm túc, "Đại bá nương, nói thật với người, chuyện bán bánh ú, con và Duyệt Phong Lâu đã thỏa thuận sẽ làm một tháng. Nếu mỗi ngày người đều gói bánh, sau một tháng, ít nhiều gì cũng có thể kiếm được mấy lượng bạc. Nhưng nếu... bởi vì một người gói quá tệ mà toàn bộ chuyện làm ăn bị hủy bỏ, người tổn thất... chính là mọi người."

Lời này nói xong, Đại Diêu thị lập tức hiểu ra.

"Đúng đúng đúng, ai làm sai thì bồi thường. Dù sao tay nghề của ta tốt, chắc chắn sẽ không làm sai!" Đại Diêu thị cong môi cười, "Nha đầu, ta có thể kêu Đại tỷ ngươi về nhà giúp không? Như vậy cũng có nhiều người hơn."

"Có thể. Tuy Đại tỷ đã xuất giá nhưng vẫn là người nhà họ Tống, đương nhiên có thể làm." Tống Anh nói.

Hai nhà khác vừa nghe vậy thì đều buồn bực.

Tam phòng có khuê nữ nhưng vẫn còn nhỏ, chỉ mới tám tuổi, mặc dù biết gói bánh ú nhưng tay nghề không tốt, tốc độ cũng không nhanh, không giúp được bao nhiêu.

Nhi tử trong nhà càng không cần phải nói, một đám nhóc quậy phá, nào có hiểu chuyện nghe lời như Tuân ca nhi.

"Còn có yêu cầu khác không?" Tống Lão Căn hỏi.

"Chuyện lớn thì không còn, nhưng vẫn còn hai chuyện nhỏ nữa." Tống Anh nói.

Nghe thấy lời này, những người khác đều dựng lỗ tai lên.

"Nhị Nha con cứ việc nói." Đại Diêu thị cười thành một đóa hoa, ánh mắt nhìn Tống Anh thân thiện hơn rất nhiều, cảm thấy nàng vô cùng thuận mắt.

Nha đầu này thật sự là phúc tinh của Đại phòng bọn họ sao!

Lúc Anh nha đầu bị đón đi, trong nhà được nhận tiền, nhi tử bà ta lên huyện mua nhà cưới thê, bây giờ trở về lại tìm được công việc dễ kiếm tiền như thế này.

"Ca, ta biết việc đối chiếu sổ sách ở tửu lầu của ngươi cũng không còn nữa, cho nên gần đây ngươi giúp ta một chuyện nhé. Không cần đi chép sách, ở nhà đối chiếu sổ sách, phụ trách giám sát và ghi chép giúp ta." Tống Anh không chờ người khác lên tiếng, tiếp tục nói: "Con biết ca con là một vãn bối, giám sát trưởng bối cũng không thích hợp, nhưng làm vậy chủ yếu là để tránh việc mọi người gói quá nhanh, xuất hiện tình huống tranh giành với nhau, càng tránh trường hợp có người thấy con chậm đưa nhân bánh ú, thiếu nhân mà dùng gạo nếp nhà mình để làm giả..."

"Nhân bánh của con được làm theo công thức bí mật, gạo nếp khác không làm ra được bánh ú như của con." Tống Anh bồi thêm một câu.

"Bánh ú còn có công thức bí mật à?" Đại Diêu thị ngạc nhiên.

"Đại tẩu, Nhị Nha người ta là người ở kinh thành, từng thấy việc đời, có thứ gì tốt mà chưa từng thấy chứ? Có công thức bí mật thì có gì lạ?" Tiểu Diêu thị Tứ phòng lên tiếng.

Nghe thấy lời này, những người khác đều đồng loạt gật đầu.

Không sai, nha đầu này đã ở kinh thành hai năm!

"Được. Tuân ca nhi hiểu chuyện nhất, để nó trông chừng, chắc chắn công bằng." Tống Lão Căn gật đầu.

Lúc này, Tống Tuân mới lên tiếng: "Muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận."

"Cuối cùng, còn có một chuyện muốn làm phiền Tam thẩm." Tống Anh cười cười, "Chỗ con còn thiếu ít lá sậy, muốn nhờ ba đệ đệ nhà người giúp cắt một ít. Đương nhiên cũng không phải làm không công, dựa theo số lá sậy cắt được mà tính, cắt bao nhiêu tính bấy nhiêu, con cũng trả tiền công cho bọn họ."

"Khoan đã!" Tiêu thị chưa kịp vui mừng thì Đại Diêu thị đã hô một tiếng, "Có phải Nhị Nha đầu đã quên rồi không? Đạt ca nhi nhà ta cũng có thể cắt lá sậy đấy."
 
Back
Top Bottom