Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 60: Giữ vững suy nghĩ


Ở lại Tống gia tuy náo nhiệt nhưng sau này rất dễ xảy ra vấn đề, nhân tình khó trả. Nếu nàng bị lão gia tử ép ra ngoài lập hộ, sau này Tống gia không thể tiếp tục lấy ơn dưỡng dục áp chế nàng.

"Nương, người ngẫm lại đi, chỉ là trên hộ tịch có thêm một cái tên mà thôi, không cần mời rượu, không cần mở tiệc chiêu đãi. Tuy trên hộ tịch là một quả phụ nhưng trên thực tế có phải hay không thì mọi người đều biết rõ. Nếu tương lai thực sự có người xem trọng con, người đó cũng sẽ không để ý chuyện hữu danh vô thực này, người nói có phải không?" Tống Anh lại nói.

"Những lời con nói đều là ngụy biện..." Nguyễn thị không có chủ kiến, liếc nhìn Tống Kim Sơn.

Khuê nữ mới từ hầu phủ trở về hơn một tháng mà thôi. Thật ra mà nói, giữa bọn họ và khuê nữ xa cách hai năm đã có chút xa lạ, không dám quyết định thay nàng.

Tống Kim Sơn thở dài: "Là cha vô dụng, nếu nhà chúng ta có thể dọn đi..."

"Cha, dọn đi thì thế nào? Người khác bịa đặt không phải bởi vì nhà ta chỉ hai gian phòng mà bởi vì con không phải con ruột, lại rời nhà hai năm, trinh tiết không rõ, càng bởi vì dung mạo của con đã bị hủy, hình dung đáng thương, cho nên mới có người lắm mồm, cảm thấy con không xuất giá chắc chắn là do ca ca không để con đi, hoàn toàn không liên quan đến chuyện chúng ta sống ở đâu." Tống Anh ăn ngay nói thật.

Nàng vẫn có chút hiểu biết về tính cách của lão gia tử.

Làm người đứng đầu Tống gia, Tống Lão Căn chắc chắn là người tuân thủ đạo đức.

Nguyên chủ bị hầu phủ vứt bỏ, đối với Tống gia cũng chỉ là đứa bé xa lạ vô dụng, còn khiến người phê bình. Nhưng dù vậy, lúc nguyên chủ từ kinh thành trở về, Tống Lão Căn cũng không hề tỏ thái độ ghét bỏ, thậm chí còn bảo nguyên chủ yên tâm dưỡng bệnh cho tốt.

Lần này, nếu không phải có người lắm mồm khiến Tống Lão Căn cảm thấy không giữ được mặt mũi, lại lo lắng hôn sự của tôn tử, ông cũng sẽ không ép nàng xuất giá.

Nguyên nhân là vì Tống Lão Căn đối xử với nguyên chủ cũng không tệ, cho nên bây giờ nàng mới quyết định như vậy.

Giờ phút này, Tống Kim Sơn liên tục thở dài.

Biết rõ không thể lay chuyển được Tống Anh.

Bầu không khí của Nhị phòng lập tức trở nên u ám.

"Nhị ca, ngày mai ngươi mang số đậu xanh còn lại lên huyện bán đi. Mặc dù không có ta mời chào nhưng quả dại nhà ta ăn ngon, vẫn có thể bán được." Tống Anh lại nói.

Tống Tuân rầu rĩ: "Biết rồi."

Tống Anh cười cười, liếc mắt nhìn nhân sâm tinh một cái, nhân sâm tinh vô cùng ngoan ngoãn, lúc này đang quan sát cảm xúc của loài người bọn họ.

Nó cảm thấy thật phức tạp.

Ngày hôm sau, dưới yêu cầu kiên quyết của Tống Anh, Tống Tuân vẫn lên huyện bán đồ. Toàn bộ Tống gia đều rơi vào bầu không khí yên tĩnh.

Lúc tam phòng ra ngoài bắt gặp Tống Anh cũng chỉ khách khách khí khí mỉm cười, không hề lắm lời.

Ba ngày sau, Tống Lão Căn gọi Tống Anh qua.

"Bây giờ đã nghĩ kỹ chưa?" Tống Lão Căn mở miệng, "Anh nha đầu, tuy nói con không phải tôn nữ ruột của ta, nhưng cha nương ruột của con cũng là người cùng tộc Tống gia với ta, ta không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa. Mấy ngày qua ta đã đi hỏi thăm một chút, nếu con không muốn gả cho tên mặt bớt kia thì vẫn còn những người khác... Nếu vẫn không được thì thả tiếng gió ra ngoài để bà mối tới nhà..."

"A gia, chúng ta đều biết rõ bây giờ người có thể xem trọng con là người thế nào, cho nên con vẫn giữ vững suy nghĩ của mình." Tống Anh nói.

Tống Lão Căn nghẹn một hơi trong lòng, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát.

"Được! Con đã có chủ ý, ta cũng không ngăn được." Tống Lão Căn hừ một tiếng, "Ta đã hỏi thăm lý chính, trong số những người trẻ tuổi mới mất trong vòng ba năm nay, có ba người tương đối thích hợp. Con chọn một người đi..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 61: Người được chọn


Tống Lão Căn nói lại gia cảnh của từng người cụ thể với Tống Anh.

Một người chết vì bệnh tật, gia cảnh trong sạch, từng là tiên sinh dạy học, trên không có cha mẹ dưới không có con cái, nhưng có hai huynh đệ, nếu như trong hộ khẩu viết tên người này, chỉ cần thỉnh thoảng liên lạc với người thân là được.

Tất nhiên, nhà trượng phu có dòng tộc, nếu sau này nàng gặp khó khăn thì sẽ có người làm chủ thay nàng.

Người thứ hai chết ngoài ý muốn, người vợ đầu khó sinh, để lại một đứa con nhỏ, năm nay mới bảy tám tuổi, trong nhà còn có lão nương, cũng có ruộng đất.

Nếu chọn hắn ta thì sẽ có được của cải miễn phí, chỉ cần chăm sóc vị lão nương kia, cũng như nuôi nấng đứa nhỏ đó, tất nhiên, kể từ đó, mấy chục năm sau cũng sẽ có con cái nối dõi, chăm sóc nàng khi về già.

Người thứ ba thật sự được lựa chọn dựa theo yêu cầu của Tống Anh.

Trong thôn, người chết trẻ lại không có thân thích không nhiều lắm.

Vậy nên chỉ có một người này là mới chết gần đây.

Người này là con trai của một thợ săn ở thôn Hạnh Hoa, sau khi thợ săn chết, hắn ta ra ngoài tìm con đường làm ăn khác và không bao giờ quay trở lại nữa, mấy ngày trước, lý chính mới biết được tin hắn ta đã chết, có người mang thi thể hắn ta về quê nhà an táng.

Nghe nói người này ra ngoài học võ, sau đó trở thành thống soái quân đội, thay tên đổi họ, nhưng lý chính đã tra xét kĩ lưỡng, xác định người này không có người thân thích.

Người này tên là Hoắc Nhung, mỗi năm đều sẽ phái người đưa một ít bạc tới thôn Hạnh Hoa xây cầu làm đường, làm bánh xe nước, mặc dù không lớn lên ở trong thôn, nhưng thanh danh ở trong thôn rất tốt.

Nếu chọn người này, cuộc sống sau này sẽ khó khăn hơn, nhưng về sau Tống Anh sẽ không bị hàng xóm chỉ chỉ trỏ trỏ.

Điều không tốt duy nhất chính là, người này đã chết rồi, không thân không thích, không ruộng không nghề nghiệp, cuộc sống sau này của Tống Anh sẽ rất khổ cực.

Sau khi nghe xong tình huống cụ thể của ba người, Tống Anh không hề suy nghĩ.

"Gia, ta chọn Hoắc Nhung này." Tống Anh lập tức nói.

Có thể tìm được người có điều kiện tốt như vậy ở chỗ nào chứ?

Đặc biệt là thanh danh của người này rất tốt, có thể bù vào khuyết điểm của nàng!

"Lý chính rất biết ơn lòng tốt của hắn ta, còn lập một cái bia cho hắn ta, nếu.. Ngươi làm goá phụ của hắn ta, sau này ở trong thôn cũng sẽ được quan tâm một chút, nếu ngươi và hắn ta thực sự thành vợ chồng… Lý chính kia càng phải cảm ơn ngươi vì đã kéo dài hương khói giúp người này." Tống Lão Căn thật thà nói.

Khi Hoắc Nhung còn sống, số bạc mỗi năm gửi về quả thật khá nhiều.

Cho nên cũng giúp đỡ được rất nhiều người.

"Chuyện này dễ làm không?" Tống Anh lại nói.

"Đầu tiên, nếu hai người có người thân còn sống, chỉ cần người thân đồng ý, ngươi có thể gả vào nhà… Cái này thì… Lý Chính nói, Hoắc Nhung có ơn với người trong thôn, nếu ngươi nguyện ý, chúng ta sẽ bảo ngươi rời khỏi thôn Hạnh Hoa hai năm, trong lúc đó đã gặp được Hoắc Nhung rồi định hôn ước, chỉ là không biết hắn ta đã mất mạng, bây giờ biết được… Vẫn muốn thực hiện hôn ước đó, như thế thì… Thanh danh tốt, người khác cũng sẽ tôn trọng ngươi." Tống Lão Căn lại nói.

Tống Anh cảm thấy khá tốt, gật đầu đồng ý.

"Nếu đã quyết định rồi sẽ không còn đường lui cho ngươi nữa." Tống Lão Căn lại nói.

"Gia, con quyết định rồi." Tống Anh nói.

"Được, gia gia nói với ngươi…" Tống Lão Căn thở dài: "Mặc dù Hoắc Nhung kia không có người thân, nhưng có đại ân đại đức với thôn Hạnh Hoa chúng ta, cho nên nếu ngươi gả cho hắn, không thể ỷ vào thanh danh của người ta mà làm loạn."

"Đó là chuyện đương nhiên." Tống Anh lập tức gật đầu.

"Ngày lễ ngày tết không thể bỏ qua hóa vàng mã, quét mộ lau mộ cũng không thể quên." Tống Lão Căn lại nói.

Tống Anh lập tức gật đầu: "A gia yên tâm, ta nương nhờ hắn ta để lập hộ, sau này tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm."

"Người ngươi gả cho là trường hợp đặc biệt, vậy nên tiệc cưới sẽ không mời họ hàng bằng hữu đến dự, đến lúc đó, ngươi mặc áo cưới đến trước mộ bái một bái với hắn ta là được rồi."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 62: Của hồi môn


Tống Anh vẫn gật đầu đồng ý, Tống Lão Căn thấy không khuyên được nàng thì chỉ bảo nàng đến xin lý chính làm thủ tục.

Kể từ đó, chuyện này đã được quyết định.

Hai phu thê Tống Kim Sơn đều mơ hồ.

Nhưng sau khi nghe nói thanh danh của Hoắc Nhung kia cực kì tốt, trong lòng hai người đã dễ chịu hơn một chút. Dù sao từ nay về sau, nếu có ai muốn ức h**p nàng thì cũng phải cố kỵ chuyện Hoắc Nhung khi còn sống đã đối xử rất tốt với các thôn dân!

Sau năm ngày, chuyện này đã hoàn toàn giải quyết xong.

Từ nay về sau, nàng chính là Hoắc Tống thị. Ngoài ra, nàng cũng đã hỏi ý nhân sâm tinh, đương nhiên là nó muốn đi theo linh thủy trong không gian của nàng, cho nên... sau này nó chính là con nuôi của nàng, không mang họ Tống mà mang họ Hoắc, tên là Hoắc Lâm.

Tống Anh cũng không ngờ rằng bản thân chỉ mới xuyên tới nửa tháng, vậy mà đã gả đi rồi?

Hơ nữa, còn là gả cho người chết.

"Cây trâm này... là con mang về từ hầu phủ, phải cất kỹ. Nếu thật sự thiếu tiền mà nương lại không thể giúp được thì cũng tiện đổi bạc để dùng. Trong nhà không có gì đáng giá, chỉ còn lại mẫu đất này và hai lượng bạc. Con cũng cầm lấy đi, cuộc sống sau này sẽ có lúc cần dùng tới." Nguyễn thị khẩn thiết chân thành.

Tống Anh nhíu mày.

"Nhà ta chỉ có mỗi một mẫu đất này, nương giữ lại cho mình đi."

"Cha con ra bến tàu khuân vác có thể kiếm tiền, ca ca con... cũng có việc có thể làm, sau này có thể tích góp sau." Nguyễn thị tươi cười, dứt khoát từ chối, "Con có chủ ý, cảm thấy làm như vậy là tốt, nương tin con. Nhưng sau này nếu chịu ủy khuất thì hãy trở về nhà nhé?"

"Vâng ạ." Tống Anh cảm thấy mình không nhận cũng không được, dù sao bây giờ tâm trạng của Nguyễn thị rất tệ, không thể khiến bà nhọc lòng thêm nữa.

Nhưng lấy hết tài sản... Tống Anh cũng không quá vui vẻ, chỉ có thể cầm đi trước rồi sau đó tìm cách đưa bạc về đổi.

Tống Anh vẫn rất giàu có.

Mảnh đất và hai lượng bạc của cha nương cùng tiền mà Tống Tuân có được từ việc bán đậu xanh đều đưa cho nàng.

Sau đó, Tống Tuân bán thêm tổng cộng năm ngày, mỗi ngày đều bán không dưới trăm cân, hơn nữa mấy ngày nay đều tăng giá.

Tiền lời thu được ước chừng năm lượng tám, còn chưa tính ba lượng trên người nàng.

Tiền này, Tống Tuân không hề giữ lại một đồng mà đưa hết cho nàng.

Dù vậy, cha nương và Tống Tuân vẫn không hài lòng, tìm khắp nơi trong nhà xem còn có cái gì có thể để nàng mang đi, thậm chí còn muốn cho nàng hết toàn bộ gà vịt. Tống Anh tranh luận với bọn họ nửa ngày, cuối cùng mới có thể mang mình đàn vịt nuôi ở ruộng lúa và con gà con trông tương đối thông minh đi thôi.

Biết chuyện, tiểu nhân sâm tỏ vẻ ghét bỏ.

Không phải chỉ là con gà con biết bảo vệ thức ăn thôi sao?

Tuyệt đối sẽ không thành tinh đâu!

Tống gia tuy đã phân gia, nhưng dù sao cũng là người thân, dựa theo quy củ cũng muốn đặt mua cho nàng vài thứ để thêm trang*.

* Thêm trang: thêm của hồi môn

Chăn nệm mới, mấy bộ đồ mới, nồi chén gáo bồn đều đủ cả. Tống Lão Căn còn lén đưa cho nàng ba lượng bạc khiến Tống Anh vô cùng ngạc nhiên. Đương nhiên, tiền này nàng không nhận.

Mười tám tháng tư là ngày may mắn, Tống Anh "gả đi" từ Tống gia.

Tống Lão Căn mời người nâng của hồi môn, thổi sáo đánh trống đưa nàng đến "phu gia".

Sau khi bái lạy phần mộ, chính thức vào ở nhà mới.

Nhà mới là một căn nhà đổ nát do người chạy nạn mấy năm trước để lại, đã bỏ hoang rất nhiều năm. Nhiều ngày nay, Tống Kim Sơn bận rộn sửa chữa một phen, miễn cưỡng có thể ở được.

Chỗ này do đích thân Tống Anh lựa chọn, gần núi, nhân sâm tinh đi lại rất tiện, cũng không cách Tống gia quá xa, tiện cho Nguyễn thị đến thăm nàng.

Điểm không tốt duy nhất chính là cách Lý gia rất gần, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy.

Chuyện Tống Anh "gả đi" khiến tất cả những người biết rõ tình hình trong nhà Tống gia đều hoảng sợ.

Tống Anh vừa rời đi, lập tức có không ít người chạy tới tìm Nguyễn thị.

"Hoắc Nhung đã chết, sao khuê nữ ngươi lại gả cho hắn? Ôi chao, ta còn tưởng ngươi muốn giữ khuê nữ này làm tức phụ nhi đấy..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 63: Không muốn làm việc


Bà tử lắm miệng này vừa dứt lời, Nguyễn thị lập tức bùng nổ.

Trước đây bà chỉ biết rơi nước mắt, một khi mở miệng là thất thố. Bây giờ bị kí.ch th.ích, bà vừa khóc vừa nói: "Nói hươu nói vượn cái gì đấy!? Đều do mấy người các ngươi lắm miệng! Khuê nữ của ta do ta nuôi lớn, hoàn toàn trong sạch. Cho dù nàng và Tuân ca nhi không phải huynh muội ruột thịt thì vẫn là người cùng tộc, sao có thể làm tức phụ nhi của ta? Nhi tử nhà các ngươi sẽ lấy khuê nữ nhà các ngươi sao?!"

"Sao lại tức giận như vậy... Chỉ là thuận miệng hỏi thôi mà..." Người tới hỏi cũng hoảng hốt trong lòng.

Nguyễn thị nhớ đến lời Tống Anh dặn, cố nén đau lòng, hòa hoãn cảm xúc rồi lên tiếng: "Không phải khuê nữ ta rời nhà hai năm sao? Trước đây nương ruột của nàng đã định hôn sự này cho nàng, sau đó A Anh bị hủy dung, sợ rằng làm chậm trễ chuyện hôn sự của Hoắc Nhung người ta cho nên mới trở về thôn, mấy ngày trước mới biết hóa ra Hoắc Nhung cũng là người trong thôn chúng ta, nhưng đã chết rồi. A Anh là người trọng tình trọng nghĩa nên đã nhất quyết thực hiện hôn ước!"

Nguyễn thị nói như vậy, tuy rằng có người cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp, nhưng Tống Anh cũng đã gả đi, đương nhiên chỉ có thể khen Tống Anh trọng tình hiểu chuyện.

Vốn dĩ có không ít người nghi ngờ Tống Anh ở bên ngoài đã không còn trong sạch nữa, bây giờ...

Hiển nhiên sẽ không nghĩ nhiều, làm gì có ai đang yên đang lành lại một hai phải thủ tiết chứ?

Đương nhiên, mặc dù thanh danh Hoắc Nhung không tệ nhưng Tống gia gả Tống Anh cho người chết cũng là sự thật.

Người ngoài cũng biết Tống gia luôn do Tống Lão Căn làm chủ, nếu Tống Lão Căn không gật đầu, Tống Kim Sơn tuyệt đối không dám làm như vậy, cho nên mặt mũi của Tống Lão Căn ít nhiều bị ảnh hưởng, cũng có người ngầm cảm thấy lão nhân này thật nhẫn tâm.

Giờ phút này, Tống Anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhà mới tuy hơi tồi tàn nhưng so với nhị phòng Tống gia thì rộng rãi hơn nhiều.

Hai bên đường sảnh có một phòng, viện đông có ba phòng, trong đó có một phòng bếp. Ngoại trừ phòng bếp, những chỗ khác vẫn chưa tu sửa, không thể ở được.

Viện tây còn lại là chuồng gia súc cũ nát, tiền viện có một giếng nước, cỏ dại đã được dọn sạch, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, hậu viện vẫn chưa được thu dọn.

Phần hậu viện đằng sau bức tường có một cái ao cạn. Chờ đến khi lúa mì trong ruộng trổ bông, tránh để vịt ăn lúa mì thì có thể thả chúng xuống ao. Trong ao có không ít lục bình, nước tuy nông nhưng hẳn cũng có không ít sinh vật sống bên trong, cũng đủ cho vịt ăn, như vậy sẽ giúp nàng đỡ phải lo lắng.

Chỉ là hậu viện bên này thật sự thảm đến mức không nỡ nhìn.

Bây giờ trời ấm, cỏ dại điên cuồng thể hiện sức sống của chúng. Trong viện này của nàng mọc rất nhiều cỏ gà, loại cỏ này có bộ rễ khỏe mạnh, rất khó tiêu diệt...

"Từ từ! Cỏ gà..." Trong đầu Tống Anh nảy ra một ý, "Tiểu nhân sâm! Theo ta đi nhổ cỏ!"

Nhân sâm tinh đang rất ghét bỏ căn nhà này, định tìm cho bản thân một khoảnh đất màu mỡ trong sân, nghe thấy lời Tống Anh nói thì suýt kéo đứt tóc của mình.

"Ta chính là linh vật đấy, ngươi lại bảo ta đi nhổ cỏ sao?!" Nhân sâm tinh cực kỳ không muốn.

"Sau này ngươi còn muốn đi theo ta lăn lộn không? Không thể hiện cho tốt thì ngươi đi đi, ta lập tức đốt núi." Tống Anh mặt dày, "Phải nhổ hết toàn bộ cỏ gà trong hậu viện, sau đó chúng ta cùng nhau rửa sạch rồi phơi khô. Những thứ này đều có thể bán lấy tiền đó."

Kiếp trước nàng chính là một thanh niên gương mẫu, tích cực hướng về phía trước, từng đọc không ít sách.

Nàng nhớ mang máng loại cỏ gà này tuy là cỏ dại có hại nhưng thật ra cũng có công dụng.

Không chỉ gia súc thích ăn mà còn có thể làm thuốc.

Chỉ là rễ của nó rất nhiều, không dễ rửa sạch, cho nên bình thường không có nhiều người hái. Đúng lúc nàng phải dọn dẹp hậu viện, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tích tiểu thành đại.

"Thứ này không phải đồng loại của ta, chúng nó có thể đáng tiền sao? Ngươi bán chúng nó còn không bằng bán ta đâu. Ta chỉ cần đi tắm một lần là có thể tạo ra canh nhân sâm..." Khuôn mặt tiểu nhân sâm viết hai chữ từ chối to đùng.

Nó không muốn làm việc đâu! Mệt lắm! Nó muốn cắm rễ trong đất phơi nắng cơ!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 64: Lão đại


Tiểu nhân sâm thuận miệng nói xong, hai mắt Tống Anh lập tức sáng rực, khóe miệng cong lên để lộ hàm răng trắng tinh, phối với gương mặt bị hủy dung, trông có hơi đáng sợ.

"Canh nhân sâm... Không tệ, không tệ." Tống Anh gật gật đầu, nghiêm túc nói, "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta. Phía tây thôn có con sông lớn nối liền hai miền nam bắc, mỗi ngày đều có người làm việc ở bến tàu. Sau này ngươi đi theo ta cùng mở một cửa hàng, mỗi ngày nấu canh gà hầm sâm, nhất định vừa ngon vừa có thể bán với giá tốt..."

Nói xong, nàng cười tủm tỉm nhìn tiểu nhân sâm, trông như một con hổ đang cười.

Nhân sâm tinh sợ tới mức run rẩy.

Nếu ngày nào nó cũng tắm rửa, chẳng phải sẽ tắm tới lột da luôn sao?

"Ta vẫn nên nhổ cỏ thì hơn! Đồ xấu xa nhà ngươi, rõ ràng chúng ta đã nói rõ là ngươi không thể rình rập ta rồi mà!" nhân sâm tinh lập tức cảnh giác.

Tống Anh cười nhạo một tiếng: "Đồ xấu xa à? Theo thân phận trên hộ tịch, ngươi còn phải gọi ta một tiếng nương đấy. Linh vật các ngươi tu luyện thành người cũng không thể chỉ truy cầu vẻ bề ngoài, không tu dưỡng tâm tính chứ?"

Tiểu nhân sâm nhíu mày, hơi do dự.

Như lời đồ xấu xa nói, linh vật bọn họ tu luyện để truy cầu thứ gì chứ?

Thành tiên ư?

Đó là mộng tưởng tột cùng, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mong ước lớn nhất vẫn là thỉnh thoảng có thể chạy tới chỗ loài người, học hỏi một chút bản lĩnh của bọn họ.

Gia gia còn sống cũng nói rằng linh vật như nó không thể chỉ phơi nắng và hấp thụ năng lượng từ mặt trăng mỗi ngày được, vẫn phải đến sống với loài người, như vậy có thể trường tuệ căn, thanh linh đài, nói đơn giản chính là có thể trở nên thông minh hơn.

Gia gia nó là cổ thụ tinh ngàn năm, mỗi ngày đều có vô số chim chóc đậu trên cành của ông, cho nên ông ấy biết rất nhiều!

"Nương..." Tiểu nhân sâm căng da đầu, khó chịu gọi một tiếng.

"Ngoan." Khóe miệng Tống Anh cong lên, "Xưng hô này chủ yếu để cho người ngoài nghe, lúc chúng ta ở nhà mình, nếu ngươi không thích gọi như vậy thì cứ gọi... gọi là lão đại là được."

Cũng không thể gọi là đại tỷ tỷ, bối phận quá thấp.

Vừa nói vậy, ánh mắt tiểu nhân sâm lập tức sáng ngời: "Lão đại! Cỏ gà này có tác dụng gì vậy? Lúc xuống núi, ta thấy trên sườn núi có rất nhiều!"

"Có thể bán lấy tiền, nhưng cũng không được mấy văn." Tống Anh thuận miệng đáp, "Ta chuẩn bị dọn dẹp hậu viện, trồng mấy cây ăn quả. Vị trí của hậu viện tương đối tốt, người khác cũng không nhìn thấy, nếu ngươi muốn phơi nắng thì cứ phơi nắng ở hậu viện, không được ra ngoài tiền viện. Nhiều người thì nhiều mắt, lỡ như nhìn thấy, có thể sẽ bứt trụi rễ của ngươi đấy."

nhân sâm tinh vừa nghe vậy thì đôi mắt sáng lấp lánh chuyển sang nhìn chằm chằm hậu viện.

Hậu viện này rất rộng, bởi vì có một cái ao cạn nên chỗ đất trống được vây lại, ít nhất cũng phải một mẫu đất.

Nói là làm, Tống Anh dẫn nhân sâm tinh đi lấy liềm.

Rễ cỏ gà mọc lan tràn, rất khó nhổ lên. nhân sâm tinh lần đầu tiên làm việc, trở về nguyên hình đào mấy vòng quanh hậu viện, làm hết một ngày, cả người đều là bùn đất.

Về cơ bản, nó chỉ chơi đùa, người làm việc vẫn là Tống Anh.

Nhưng thấy nhân sâm tinh ở hình dạng một đứa bé, Tống Anh cũng không quá ép buộc nó.

...

Cỏ gà không hiếm, nhưng thôn Hạnh Hoa gần núi Hạnh, trên núi có các loại cỏ dại rau dại mà heo dê có thể ăn, loại cỏ gà khó xử lý này không được ưa chuộng lắm, chỉ có lúc hạn hán mới được dùng nhiều.

Nhưng người bình thường cũng không nghĩ đến việc điều chế nó thành thuốc.

Quá phiền phức.

Nhưng Tống Anh chỉ tiện tay làm mà thôi.

Nàng dùng sức lực vô tận của mình rửa sạch chúng rồi đặt trong viện để phơi nắng.

Kiếm tiền từ cỏ gà không hề thực tế, bây giờ nàng đã dọn ra ngoài, phải tìm cách kiếm sống.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 65: Bánh ú


Trong tay nàng có tổng cộng mười lượng tám, nhưng tiền này vẫn chưa đủ để nàng mua nhà mới.

Loại nhà cũ nát vô chủ từ mười năm trở lên này có thể ở tạm sau khi tốn tiền sửa chữa, nhưng vẫn cần phải làm khế ước mua bán nhà, tức là phải bỏ thêm tiền ra.

Nhà trong thôn không đắt, chẳng hạn như tổ trạch của Tống gia, tiêu 30 lượng bạc là có thể mua được, diện tích nằm trong phạm vi bình thường ở thôn. Còn trên huyện, Đại đường ca của nàng chỉ mua một tiểu viện bé tí đủ để đi ra đi vào thôi đã hết 100 lượng, mà vị trí cũng không được tốt lắm.

Căn nhà này của nàng...

Nếu muốn làm khế ước mua bán nhà thì phải đóng ít nhất 20 lượng tiền thuế nhà, cũng không tính là nhiều.

Phải cố gắng trả tiền làm khế ước mua bán nhà trước khi nhà được sửa xong toàn bộ, nếu không đến lúc nhà nàng làm xong, lỡ như bị người ta vô cớ tăng giá thì làm sao?

Đương nhiên, lý chính của thôn bọn họ là người khá tốt bụng, chủ yếu là sợ có người ghen ghét làm khó dễ.

Không sợ chuyện lớn, chỉ sợ chuyện không may xảy ra bất ngờ.

Ngoại trừ 20 lượng tiền làm khế ước mua bán nhà, còn phải đưa cha nương một ít tiền, càng phải có công việc ổn định để bọn họ yên tâm.

Bán đậu xanh tuy kiếm được tiền nhưng không quá hợp lý.

Cho nên không thể bán quả đậu xanh nữa, nhưng nàng có thể bán bánh ú*...

* Bánh ú (còn gọi là bánh bá trạng: Loại bánh làm từ gạo nếp được gói trong lá và hấp chín. Phong tục ăn bánh ú vào ngày Tết Đoan ngọ (5/5 âm lịch) đã phổ biến ở Trung Quốc hàng nghìn năm và còn lan sang các nước Đông Á khác. Một số người Việt Nam còn quen gọi nó là bánh chưng Trung Quốc.

Nguyễn thị xem gạo nếp và đường hôm trước mua ở huyện là của hồi môn cho nàng nên đều mang qua đây, nhưng chỉ có hai thứ này thì không đủ.

Tống Anh quyết định làm một ít bánh ú ngọt, lúc lại mặt* sẽ mang qua cho Nguyễn thị nếm thử trước.

*lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới

Mới dọn đến đây, Tống Anh không tiện đi đi lại lại quá nhiều, hai ngày nay chỉ ở nhà dọn dẹp một chút, đến ngày thứ ba là ngày lại mặt mới trở về Tống gia.

Nguyễn thị thấy nàng thì vội vàng nhào tới, như thể nàng đang ở trong miệng cọp hang sói: "Hai ngày nay nương không tiện đến gặp con, không biết con đã quen chưa? Nhà bên đó có vững chắc không? Cha con chỉ mới quét tước một lượt, cũng chưa kịp sửa chữa cẩn thận..."

"Nương, con sống rất tốt." Tống Anh cong môi cười, "Hai ngày nay con bận rộn dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài. Đúng rồi, nương, người nếm thử bánh ú con gói đi. Nếu ngon, con còn muốn nhờ người giúp đấy!"

"Bánh ú?" Nguyễn thị cười cười, sau đó nhìn thứ mà Tống Anh mang đến đây.

Bề ngoài...

Không được đẹp mắt lắm.

Nhưng tấm lòng của nữ nhi đương nhiên phải nhận, Nguyễn thị còn gọi Tống Kim Sơn và Tống Tuân tới, lột ra nếm thử.

"Bánh ú này vàng óng, màu sắc rất đẹp." Tống Kim Sơn khen một câu, sau khi ăn một miếng thì nghi ngờ nhìn chằm chằm bánh ú: "Hương vị cực kỳ ngon, mùi lá sậy tươi mát, gạo nếp dẻo mà không dính, ngọt mà không ngấy..."

"Không ngờ nha đầu con còn có tay nghề tốt như vậy, đây là lần đầu tiên nương ăn cái bánh ú ngon thế này đấy." Nguyễn thị lập tức nói.

Tống Anh không cho linh thủy vào nguyên liệu làm bánh ú, Tống Kim Sơn và Nguyễn thị cũng không nghĩ nhiều, dù sao thuốc mà sư phụ nàng cho rất quý giá, không thể dùng để tưới lau sậy được.

"Nương, người cũng thấy mùi vị của bánh ú do con làm không tệ, nhưng bề ngoài không được đẹp mắt. Người khéo tay, cho nên con muốn nhờ người giúp con gói bánh ú, còn con phụ trách buôn bán." Tống Anh mở miệng.

"Cũng được. Đây là công việc phù hợp, để nương giúp con gói bánh." Nguyễn thị đồng ý rất dứt khoát, thậm chí còn có chút vui mừng.

Có thể giúp được khuê nữ, trong lòng đương nhiên vui vẻ.

Tống Anh lục lại ký ức, có hiểu biết nhất định về bánh ú ở triều đại này.

Những gia đình giàu có quyền quý như hầu phủ cũng có thói quen ăn bánh ú vào Tết Đoan Ngọ, nhưng bình thường trong bánh ú chỉ bỏ mứt táo, đậu tán nhuyễn, lấy vị ngọt làm chủ đạo, đương nhiên cũng có nhân mặn, chủ yếu là cho thịt, nhân hạt thông này nọ, nhưng không quá được yêu thích.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 66: Vẫn là có tình nghĩa


Trước đây, Tống Anh cũng được coi là một người yêu thích mỹ thực, hơn nữa sau này sống một mình, cũng thích nghiên một vài món ăn ngon, chỉ là kĩ năng gói bánh ú hơi kém một chút mà thôi.

"Nha đầu, bánh ú này của con không giống với trước đây lắm, là… học được khi còn ở bên kia sao?" Tống Kim Sơn do dự một lát rồi hỏi.

Bên kia mà hắn nói, đương nhiên là ám chỉ Hầu phủ.

"Cũng gần như là vậy, là con nhìn thấy công thức ở trong một cuốn sách." Tống Anh tìm một cái cớ: "Ngày mai, người gói giúp con một ít bánh trước nhé, con đi một chuyến lên huyện thành mua tất cả nguyên liệu về, sau khi làm nhân xong, bánh ú mà người cần gói có thể sẽ nhiều hơn một chút, đến lúc đó, gói một ngày con trả cho nương một trăm văn, được không ạ?"

Lúc đầu, Nguyễn thị còn cảm thấy rất cao hứng, lời này vừa nói ra, bà ấy nhất thời trừng mắt nhìn nàng: "Nương làm việc giúp con mà còn bắt con trả tiền công sao?"

"Nương, người giúp con gói bánh cả ngày, để người khác nhìn thấy sẽ nói lời ong tiếng ve đấy, nhưng nếu con trả tiền công cho người thì sẽ không như vậy nữa…. hơn nữa, người làm việc cực khổ như vậy, con không đưa tiền cho người thì sao coi được chứ? Chỉ là bánh ú này chưa được niêm yết giá cả, con chưa thể cho người nhiều hơn được, một ngày một trăm văn, người cứ nhận lấy đi nhé, nếu như buôn bán tốt, con sẽ trả thêm cho người, tính theo số lượng ạ." Tống Anh lại nói.

Trong lòng Nguyễn thị buồn bực một hồi.

Nhưng cũng biết lời của khuê nữ nói không sai.

Nàng đã không phải là người của Tống gia nữa rồi…..

"Một trăm văn thì nhiều quá rồi, số tiền này con để dành mà dùng đi, đưa hai ba mươi văn là được rồi, cha con đóng hàng một ngày cũng chỉ được có sáu bảy mươi văn thôi!" Nguyễn thị liếc nàng một cái.

"Nương, người có cần phải tính toán rõ ràng với con như vậy không? Còn thừa lại cứ coi như tiền thưởng là được." Tống Anh lôi kéo Nguyễn thị nũng nịu.

"Khuê nữ có lòng, nàng vẫn nên nhận lấy đi, coi như là giúp nó tích cóp, sau này lúc cần lại có cái mà dùng." Ngược lại là Tống Kim Sơn cũng khuyên nhủ Nguyễn thị.

Hắn chỉ có một nhi tử và một nữ nhi, số tiền tích cóp này cũng đều để dành cho chúng nó.

Tống Anh lại lấy ra năm lượng bạc, nói: "Cha, khi nào người có thời gian thì tìm giúp con vài cây ăn quả nhé, như là cây đào hay cây táo tây ấy, chỗ hậu viện của con còn một khoảng đất rộng, trồng ít cây, sau này vừa có thể bán vừa có thể ăn."

Cây táo tây cũng chính là cây táo, có điều, khẩu vị có hơi khác biệt so với kiếp trước, mềm hơn một chút, trong các loại quả, thì trân quý nhất chính là mận và táo tây, giá cả của táo tây cũng đắt hơn một chút so với các loại quả khác.

"Không dùng hết nhiều tiền như vậy đâu." Tống Kim Sơn nhíu mày.

"Nếu như còn thừa, sau này còn thiếu thứ gì, con sẽ nhờ người đi mua giúp con, con vừa chuyển nhà mới, còn rất nhiều thứ phải mua đây!" Tống Anh rất thẳng thắn.

Tống Kim Sơn nhìn ra được, trước đây khuê nữ đồng ý nhận số tiền kia làm của hồi mua là để cho bọn hắn an tâm, bây giờ nghĩ trăm phương ngàn kế để trả lại, cũng là để bọn hắn an tâm.

"Được rồi, viện tử của con không tệ, cha sẽ tìm giúp con mấy cây táo đỏ, cây lựu, trước đây con chỉ đem theo một con gà con, nuôi một mình nó thì có ý nghĩa gì? Cha bắt thêm cho con vài con nhé…. đúng rồi, nếu hậu viện vẫn còn thừa đất trống, con có thể nuôi thêm vài con lợn….." Tống Kim Sơn lập tức thay Tống Anh suy nghĩ xong cả rồi.

"Tạm thời con không nuôi lợn đâu." Tống Anh lập tức nói.

Nếu nuôi lợn ở hậu viện, ภђâภ รâ๓ tinh còn không ghét bỏ đến chết luôn sao?

Nếu như ภђâภ รâ๓ tinh đã đi theo nàng thì cũng không thể quá khắt khe với người ta.

Lúc này, ภђâภ รâ๓ tinh cảm kích liếc nhìn nàng.

Lão đại vẫn là người có tình nghĩa.

"Vậy thì để sau này hẵng nói." Tống Kim Sơn cũng sợ một mình nàng không lo hết được, gật gật đầu.

……..

Lần này, Tống Anh không mang theo nhiều bánh ú lắm, hàn huyên với Nguyễn thị một lúc rồi trở về trước khi mặt trời lặn.

Sau khi về nhà, Tống Anh lập tức ngâm tất cả gạo nếp còn lại vào trong nước tro thực vật, ngoài ra còn hái thêm một ít lá sậy, sau đó chọn ra một ít để đổ linh thủy vào.

Cạnh cái ao cạn phía sau nhà có rất nhiều cây sậy, không cần phải đi quá xa, vô cùng thuận tiện.

Ngày hôm sau, nàng mang gạo nếp đã ngâm từ tối hôm qua cùng mật ong qua cho cha nương xong, Tống Anh mới ra ngoài mua sắm.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 67: Ăn đất


Mua thêm mấy trăm cân gạo nếp, đường, mứt táo, trứng vịt, thịt heo, hạt dẻ và đậu đỏ cũng mỗi thứ một ít.

Mang một đống đồ lớn về nhà, Tống Anh bắt đầu bận rộn.

Nguyễn thị sợ Tống Anh không có củi đốt nên trước khi nàng dọn đến đây đã chuẩn bị sẵn một đống lớn cành đậu khô. Tống Anh mang đậu này đi ngâm nước, lấy nước tro thu được lọc đi lọc lại nhiều lần, làm như vậy thì bánh ú mới có màu vàng óng đẹp mắt nhất.

Hôm qua ngâm không ít gạo nếp, sáng sớm đã đưa qua cho nương.

Mẻ đầu tiên này là mười tám cân gạo nếp, đều dùng để làm bánh ú nhân mứt táo đơn giản, loại bánh ú này có giá không cao nhưng lại được mua nhiều nhất.

Một cân gạo nếp có thể làm ra được 15 đến 20 cái bánh ú. Giá gạo nếp là 6 văn một cân, thứ đắt đỏ nhất chính là mứt táo và đường.

"Lão đại, loài người các ngươi làm gì cũng ăn ngon như vậy sao?" ภђâภ รâ๓ tinh đã hoàn toàn mê mệt món ăn này.

Hôm qua làm không đến 40 cái bánh ú, đưa cho cha nương một nửa, những cái còn lại gần như đều chui vào bụng ภђâภ รâ๓ tinh.

"Ngươi còn muốn ăn nữa à? Nhân sâm các ngươi ăn đất là được rồi, thứ này không thích hợp với ngươi đâu." Tống Anh ghét bỏ nói.

Một loại thực vật cấp thấp trong chuỗi thức ăn còn ăn nhiều hơn nàng!

Không hề khoa học chút nào!

"Ta thấy trong lá sậy mà ngươi chuẩn bị có một ít linh khí!" ภђâภ รâ๓ tinh nói, "Ta muốn ăn, ta muốn ăn!"

"Đây là loại đặc biệt. Trong lúc bán bánh ú, ngươi chỉ có thể ăn loại bánh ú này nhiều nhất ba cái một ngày, không được ăn nhiều hơn." Tống Anh rất dứt khoát.

Nàng có rất nhiều linh thủy, cả một hồ, thậm chí bình ngọc kia vẫn còn đang chậm rãi chảy ra ngoài.

Nhưng gần đây nàng đã tính toán tốc độ dòng chảy của bình ngọc.

Trong một ngày, lượng linh thủy chảy ra từ bình ngọc chỉ có thể đựng đầy ba lu nước.

Đương nhiên số lượng này không ít, nhưng sau này nàng sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến linh thủy hơn, hơn nữa vì để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, tuyệt đối không thể lãng phí.

Huống chi, nàng cũng không thể quá ỷ lại vào linh thủy, lỡ như có một ngày không còn không gian nữa thì sao.

Vì vậy, mỗi ngày chỉ bán dưới 100 cái bánh ú gói bằng lá sậy được tưới linh thủy, chủ yếu vẫn dựa vào các loại bánh ú bình thường khác để kiếm tiền.

ภђâภ รâ๓ tinh cũng không biết có bao nhiêu linh thủy, trong suy nghĩ của nó, thứ tốt như vậy chắc chắn cực kỳ ít.

Thật ra chỉ số thông minh của nó chỉ tương đương với đứa bé năm, sáu tuổi, cho nên cảm thấy ba cái bánh ú lớn cũng không ít.

Huống chi Tống Anh còn đồng ý tưới một bình linh thủy cho nó mỗi ngày.

"Cái này có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" ภђâภ รâ๓ tinh tò mò hỏi.

"Hôm nay lúc lên huyện ta đã đi hỏi thăm, loại bánh ú bình thường này 2 văn tiền một cái, bánh ú thịt thì 3 văn. Chúng ta không thể bán giá cao hơn người khác quá nhiều, ngoại trừ bánh ú đặc biệt, tất cả các loại khác đều có giá dưới 7 văn." Tống Anh đáp.

ภђâภ รâ๓ tinh không hiểu lắm về tiền bạc.

Sau khi nàng nói chuyện này với Nguyễn thị, Nguyễn thị cũng tỏ vẻ tán đồng.

"Bánh ú của nha đầu con rất đẹp, chắc chắn bán chạy hơn người khác một chút, ít lãi nhưng bán được nhiều. Ngày mai để ca ca con..." Nguyễn thị nói tới đây thì ngừng lại, "Ngày mai để cha con đi bán bánh ú với con đi."

Tống Tuân chưa lập gia đình, dù sao vẫn phải tránh tị hiềm, tránh để người khác nói hươu nói vượn.

"Lần này không có nhiều bánh ú lắm, con có thể tự mang đi bán, sau này thì tính sau." Tống Anh lập tức nói.

Nguyễn thị đã đếm giúp nàng, chỉ có 300 cái mà thôi, không cần đến hai người.

"Vậy cũng được, nhưng lúc về vẫn phải đợi cha con về cùng. Một cô nương gia dẫn theo một đứa bé như con lại cầm nhiều tiền như vậy, lỡ như gặp phải kẻ có ý xấu thì phải làm sao?" Nguyễn thị lại nói.

Trị an ở huyện Lễ rất tốt, nhưng đó là bên trong thành, ở ngoài thành thì không nói chắc được.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 68: Làm người ta vui vẻ


Nguyễn thị đã nói vậy, Tống Anh liền ngoan ngoãn nghe lời. Sáng sớm hôm sau, nàng mang nồi hấp và bánh ú lên huyện bán.

Cái nồi hấp này rất tiện lợi, chỉ cần mang theo đủ than để đốt là được. Tống Anh thuê một chiếc xe bò không lớn lắm, không tiện mang theo than, may mà chợ ở huyện Lễ cái gì cũng có, thiếu cái gì thì đến lúc đó đi mua là được.

Hôm qua nàng ra ngoài, tiểu nhân sâm ở nhà cắm rễ xuống đất phơi nắng. Hôm nay nó bị Tống Anh kéo đi cùng.

Một lão yêu tinh sống ngàn năm biến thành một đứa bé bụ bẫm sợ sệt khiến Tống Anh cười không ngậm được miệng.

"Đó là cái gì? Nương, con có thể ăn không?" Sau khi thuê gian hàng xong, nhân sâm tinh chỉ tay vào sạp kẹo hồ lô đối diện, tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi.

"Ánh mắt ngươi tốt đấy, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra thứ đó ăn ngon." Tống Anh bĩu môi, nàng xuyên qua lâu như vậy mà vẫn chưa được ăn kẹo hồ lô ở cổ đại đâu!

"Ăn ngon sao?" Hai mắt nhân sâm tinh sáng rực, "Nương... Con muốn ăn."

Nuôi nó mấy ngày nay, Tống Anh chỉ nghe thấy câu này nhiều nhất.

"Được thôi, nhưng ngươi phải làm việc. Nhìn thấy số bánh ú này không? Ngươi bán cho tốt, sau khi bán xong ta sẽ cho ngươi 10 văn tiền công, có thể mua được 10 xâu kẹo hồ lô!" Tống Anh cong môi cười.

Xuống núi lâu như vậy, lúc này nhân sâm tinh mới cảm nhận được tầm quan trọng của tiền bạc.

Đồ xấu xa này nói ba câu không rời khỏi tiền, cỏ dại trong hậu viện phải dùng để kiếm tiền, bánh ú cũng phải kiếm tiền...

nhân sâm tinh cau mày, nhìn dòng người qua lại...

Những người này sau khi cầm đồ lên đều sẽ đưa tiền đồng, xem ra muốn ăn ngon thì không thể không có tiền.

Chờ đồ xấu xa này mua cho nó ăn á? Không chừng tóc nó sẽ bị kéo trọc mất!

Cho nên bản thân nó phải tự tích cóp!

"Được! Bán thế nào?" nhân sâm tinh ngây ngô hỏi.

Tiểu nhân sâm trông rất xinh đẹp, khuôn mặt mũm mĩm trắng hồng, đôi mắt to tròn đen láy, đỉnh đầu có một chùm tóc được buộc lên, trông y hệt đứa bé trong tranh Tết.

"Ngươi đứng trước sạp dẫn khách tới là được. Nếu có người tới thì nói mấy câu dễ nghe làm khách vui vẻ." Tống Anh nói.

nhân sâm tinh mím môi.

Chỉ cần làm con người vui vẻ?

Vậy thì quá đơn giản!

Tiểu nhân sâm đứng trước quầy hàng, ngó trái ngó phải, bắt đầu học tập dáng vẻ của loài người.

Tống Anh cũng không nhàn rỗi, không chê mất mặt, mở miệng mời chào: "Bánh ú vàng óng đây! Vàng óng đây! Bánh ú thơm ngon mười dặm tìm chân tâm đây! Mau tới mua bánh ú đi, bánh ú vàng óng số lượng có hạn! Bán hết thì không còn nữa đâu!"

Vừa dứt lời, Tống Anh quan sát, chỉ có hai, ba người quay đầu liếc mắt nhìn một cái.

Không có sức hấp dẫn gì cả.

"Ngươi làm gì đấy?" Tống Anh vừa nhìn sang tiểu nhân sâm thì lập tức sợ hết hồn.

Chỉ thấy tiểu tử này cong môi cười như một đóa hoa, tay làm hoa lan chỉ, ghê tởm đến mức khiến nàng suýt nôn hết bữa cơm tối qua ra ngoài!

"Làm người ta vui vẻ đó! Nương, ngươi xem ngươi xem, cái người râu ria rậm rạp kia cười cực kỳ sung sướng, miệng cũng không khép lại được, cho nên con muốn học theo người bên cạnh hắn..." nhân sâm tinh lập tức đáp.

Khuôn mặt nhỏ đầy kiêu ngạo.

Tống Anh nhìn về hướng nó chỉ, suýt nữa không thở được.

Chỉ thấy cách đó năm, sáu thước có một nam nhân cao lớn thô kệch, bên cạnh có một tiểu kiều mị đi cùng, tiểu kiều mị kia liếc hắn một cái, nam nhân liền vui vẻ cong môi, chân cũng mềm nhũn.

Cái tốt không học lại đi học cái xấu...

"Đó là nữ nhân. Bây giờ ngươi là một đứa bé, nói mấy câu cát tường là được." Tống Anh lập tức nói.

Bây giờ nhân sâm tinh chính là nhi tử trên danh nghĩa của nàng, chẳng may nó thích thứ gì đó kỳ kỳ quái quái, người mất mặt chính là nàng!

"Câu cát tường là gì?" nhân sâm t*nh h**n toàn không biết gì.

Tống Anh nghĩ nghĩ: "Nếu có người tới mua bánh ú, ngươi cười với người ta một cái, chúc người đó tiền vô như nước, vạn sự như ý. Tuyệt đối không thể giống như lúc nãy, sẽ dọa người ta chạy mất."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 69: Bánh ú hoàng kim


"Nhưng người râu ria rậm rạp kia cười rất vui vẻ mà!" nhân sâm tinh vô tội nhìn nàng.

"Đó là nam nữ tán tỉnh nhau..." Tống Anh cực kỳ bất đắc dĩ, hơi khó mở miệng, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: "Lúc ngươi ở trên núi đã từng nhìn thấy động vật sinh sản rồi đúng không? Hoặc thực vật các ngươi thụ phấn hoa ấy. Cũng tương tự như vậy, đây là cách lấy lòng nhau."

Nói như vậy, tiểu nhân sâm lập tức hiểu ra.

"Ồ, hóa ra bọn họ đang giao lưu phối ngẫu!" nhân sâm tinh mở to mắt, nói rất lớn tiếng.

Mặt già của Tống Anh đỏ lên, dù sao nàng cũng đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, tính cách cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, khi đứng trước đám đông luôn vô thức có mấy phần ngượng ngùng, may mà da mặt nàng đủ dày, áp chế cảm xúc này xuống.

Trên đầu đội mũ có rèm, cũng không quá mất mặt.

Tống Anh ho khan một tiếng: "Loại chuyện này không thể nói lớn tiếng, ngươi phải làm theo lời ta nói, nếu không sẽ trừ tiền công của ngươi."

nhân sâm tinh bĩu môi, hừ một tiếng.

Không phải chỉ là tìm đối tượng để giao phối thôi sao? Vì sao không thể nói lớn tiếng?

Nhưng nhìn kẹo hồ lô cách đó không xa, nhân sâm tinh cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lúc này, Tống Anh bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình.

Những lời cát tường của nàng e rằng không thu hút được ai...

Cân nhắc trong chốc lát, nàng dứt khoát bất chấp tất cả, gân cổ lên rao: "Bán bánh ú đây! Bánh ú hoàng kim đây! Bánh ú hoàng kim chưa từng thấy bao giờ đây!"

"Bánh ú nhà ta cực kỳ chất lượng, vô cùng ngon miệng, ăn một cái là muốn ăn thêm năm cái! Ăn xong, chạy năm dặm cũng không tốn sức!"

"Sau khi ăn bánh ú, lưng không đau, chân không mềm, có sức đọc sách viết chữ!"

"Bánh ú nhà ta có vị ngọt, không ngọt không lấy tiền!"

"..."

Tống Anh vừa động não, miệng liên tiếp bật ra những lời rao bán lung tung hỗn loạn.

"Bánh ú hoàng kim là cái gì? Chẳng lẽ nhà ngươi bán bánh ú bọc vàng bên trong sao?" Nghe nàng hét to, không quá một lát đã có người đến đây, không nhịn được mà hỏi.

Tống Anh cong môi cười: "Khách quan ngài nói rất đúng. Bánh ú vàng óng không phải là bọc vàng sao?* Hôm nay ngài là người đầu tiên đến hỏi nên ta sẽ lột một cái ra cho ngài xem thử, đảm bảo đủ cả sắc lẫn hương vị!"

* Ở đây nữ chính chơi chữ: hoàng kim nghĩa là vàng, còn màu vàng óng là kim hoàng

Tống Anh nói xong, lập tức lấy ra một cái bánh ú lớn, lột lá sậy ra, đặt lên cái mâm đã chuẩn bị sẵn.

Sau khi phần bánh ú lộ ra, chỉ thấy gạo nếp màu vàng óng, đúng là khác với bánh người khác bán.

"Bánh ú của ngươi quả thực độc đáo, bao nhiêu văn tiền một cái?" Lập tức có người hỏi.

Gần đây có rất nhiều người bán bánh ú, nhưng mùi vị đều giống nhau, chỉ là gạo nếp bọc mứt táo, lúc ăn thì chấm đường, không có gì mới mẻ.

Còn bánh ú trước mặt này lại khá lạ mắt, trông cũng dẻo hơn và trong hơn các bánh ú khác, kí.ch th.ích người ta sinh ra cảm giác thèm ăn.

"Hôm nay chỉ có bánh ú mứt táo và 30 cái bánh ú đặc biệt. Loại bình thường nhân mứt táo 2 văn tiền một cái, loại đặc biệt thì 20 văn một cái." Tống Anh nói.

Bánh ú đặc biệt được buộc bằng dây cọ để phân biệt, hôm nay không bán nhiều lắm.

"Bánh ú đặc biệt?" Không ít người nhìn qua, "Có gì khác biệt mà lại đắt hơn nhiều như vậy?"

"Nhân giống nhau nhưng mùi vị lại khác biệt. Bánh ú ngọt bình thường của ta mềm dẻo, thơm ngọt, còn loại đặc biệt thì thanh hơn, ngọt mà không ngấy. Đây là công thức độc nhất vô nhị, người khác tuyệt đối không làm được." Tống Anh mạnh miệng.

Sau khi lời này được nói ra, không ít người cảm thấy tò mò về loại bánh ú đặc biệt này.

Nhưng giá cả...

Quả thực hơi đắt một chút.

Nhưng giá của bánh ú bình thường cũng không quá cao. Chỉ trong chốc lát, nàng đã bán được 20 cái bánh ú bình thường, bánh ú đặc biệt một cái cũng không bán được.
 
Back
Top Bottom