Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 40: Gian thương


Sắc mặt Tống Tuân thay đổi, Giang Tử Thương lại bật cười.

"Tống huynh tức giận sao? Chẳng lẽ là chột dạ?" Giang Tử Thương đắc ý: "Nhớ trước đây, tiên sinh luôn nói Tống Tuân ngươi tài năng thông minh, tương lai sẽ có thành tựu to lớn, lại nói ta và Tiến Bảo huynh không có chí tiến thủ, uổng phí đời nam nhi, bây giờ nhìn bản thân ngươi, chậc chậc chậc… Thật đáng thương, không ngờ lại bắt đầu đánh chủ ý lên quả dại… Không giống như ta và Tiến Bảo huynh, phụ mẫu ta đã mua cho ta một cửa hàng tử tế ở huyện thành, Tiến Bảo huynh cũng sắp thành gia, trong lòng Tống huynh chắc là không dễ chịu, đúng không?"

"Tính tình suy bụng ta ra bụng người của Giang huynh vẫn không thay đổi nhỉ." Tống Tuân cười lạnh một tiếng: "Giang huynh chạy đến đây, ảnh hưởng việc làm ăn của ta, nếu còn không đi, chỉ sợ ta phải gọi quan tuần tra lại đây."

"Ca, chuyện này huynh không đúng rồi." Tống Anh đột nhiên mở miệng.

Tống Tuân quay đầu nhìn nàng, lại thấy nàng nói tiếp: "Giang đại ca vừa nhìn đã biết là người rộng lượng, hiểu lễ nghĩa, chạy từ xa tới để chào hỏi huynh, chắc là lo lắng cho tương lai của huynh nên mới nói như vậy, đúng không?"

Khóe miệng Giang Tử Thương cong lên: "Tất nhiên, ta cũng là sợ Tống huynh đây đắm mình trong truỵ lạc, cho nên mới khuyên nhủ mấy câu mà thôi, Tống huynh sẽ không nhỏ mọn như vậy, đúng không?"

"Đại ca ta sẽ không tức giận đâu, hiếm khi được Giang đại ca lại đây cổ vũ, huynh ấy vui mừng còn không kịp!" Tống Anh cười tủm tỉm: "Giang đại ca muốn mua mấy cân? Nể mặt Giang đại ca là bằng hữu của ca ca ta, ta có thể ưu đãi cho huynh, những người khác phải mua hai cân mới có thể chơi oẳn tù tì, nếu là Giang đại ca… Huynh mua một cân cũng có thể chơi kéo búa bao, cho dù Giang đại ca mua bao nhiêu, chỉ cần có thể thắng một ván, tất cả số quả trên đều là miễn phí, hơn nữa còn đưa cho huynh năm mươi văn tiền!"

"Mua đồ còn có thể chơi oẳn tù tì à?" Giang Tử Thương hơi sửng sốt.

Hắn ta chỉ là nhìn thấy Tống Tuân từ xa, cho nên mới lại đây châm chọc, nếu không phải tới gần, thậm chí hắn ta cũng không biết Tống Tuân bán cái gì.

Bây giờ vừa nhìn thấy…

Chẳng lẽ Tống Tuân là tên ngốc à?

Chỉ là quả dại mà thôi, cần gì phải bận tâm nhiều như vậy?

Nhưng…

Tống Anh này mới trở về từ nhà giàu có, quả thật không hiểu được cuộc sống vất vả mưu sinh của người dân, vừa mở miệng đã muốn đưa năm mươi văn tiền, cũng thật buồn cười.

Nhưng nếu nàng tự nguyện đưa, hắn ta làm sao có thể từ chối số tiền miễn phí như vậy được?

"Nếu Tống cô nương biết lễ tiết như vậy, ta đây từ chối thì sẽ bất kính." Giang Tử Thương nói.

"Vậy không biết Giang đại ca muốn mua bao nhiêu cân đây? Nếu Giang đại ca đã có cửa hiệu mặt tiền rất to ở trong thành, vậy chắc chắn là xuất thân giàu có, nói vậy, nếu không phải bởi vì nhân duyên của ca ca ta, chắc là huynh cũng coi thường những thứ này của ta, cho nên mua quả dại về chắc là để chiêu đãi hạ nhân trong nhà phải không? Nói như vậy, ít nhất cũng phải mua mười cân, Giang đại ca, huynh thật là quý nhân của ta…" Tống Anh chậm rãi nói.

Giang Tử Thương cũng biết những lời này của Tống Anh có ý gì, nhưng nghĩ đến năm mươi văn tiền tiền thưởng kia, hắn ta cũng không phản bác.

"Một văn tiền một cân đúng không? Vậy ta lấy hai mươi cân, Tống huynh, đừng nói ta không thông cảm cho ngươi." Giang Tử Thương chuẩn bị đưa tiền.

Sở dĩ hắn ta mua nhiều như vậy, là vì nghĩ rằng có thể chơi oẳn tù tì nhiều lần hơn.

Đó là mua một lần, lúc sau huynh muội này thua cuộc cũng không thể đổi ý.

"Từ đã, Giang đại ca hiểu lầm rồi, quả dại nhà ta chia làm hai loại, một loại là quả dại bình thường, không có gì đặc biệt, một cân năm văn tiền, ta đoán rằng huynh cũng chướng mắt, còn một loại khác là quả đặc biệt ở sọt còn lại, năm mươi văn tiền một cân." Tống Anh thuận miệng nói.

Giang Tử Thương vừa nghe, tức giận bật cười: "Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc ư, đều là đồ vật, giá cả có thể hơn kém nhau nhiều như vậy sao? Quả dại nhà người khác chỉ một văn tiền! Các ngươi là gian thương đấy à!"

"Giang đại ca, nếu chúng ta là gian thương thì sẽ không muốn đưa cho huynh nhiều cơ hội chơi oẳn tù tì hơn, nếu huynh không tin, có thể hỏi xung quanh thử xem, hôm qua và hôm nay nhà ta có quy tắc nào về việc tặng tiền khi thắng không, quy tắc này có phải là phá lệ cho một mình huynh hay không?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 41: Sẽ không xui xẻo như vậy chứ


Tống Anh vừa nói lời này, lão tiên sinh bên cạnh lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy, quả dại nhà họ năm văn tiền một cân, mua hai cân có thể chơi oẳn tù tì, thắng sẽ được miễn phí tiền hai cân và được thưởng mười đồng, bây giờ đưa nhiều tiền hơn, giá cả đắt hơn một ít cũng là hợp lý, hợp lý."

Lão tiên sinh vẫn luôn nghe huynh muội bọn họ và người này nói chuyện, cũng không nghe ra chỗ nào không hợp lý, tất nhiên sẽ nói đỡ cho Tống Anh.

Giang Tử Thương có hơi mất kiên nhân.

"Oẳn tù tù là thật à? Không hề gian lận, không hề chơi xấu? Chỉ cần ta thắng một ván, số tiền mua đống quả này đều miễn phí hết đúng không?" Giang Tử Thương lại nói.

"Nhất định sẽ không chơi xấu, hơn nữa là ta đấu với Giang đại ca, không phải ca ca của ta." Tống Anh lại nói.

Lời này vừa nói ra, Giang Tử Thương cũng không suy nghĩ nhiều lắm.

Hai mươi cân là hai mươi lần cơ hội, chẳng lẽ không thể thắng được một lần sao?

Chỉ cần thắng một lần, vậy thì hắn ta không những không phải trả tiền mà còn có thể kiếm được năm mươi văn tiền, thắng càng nhiều, kiếm càng nhiều!

Tống Tuân thở dài: "Giang huynh, muội muội của ta bị k*ch th*ch, cho nên đầu óc có hơi không minh mẫn, sao huynh…"

"Tống huynh, lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, ngươi không thể đổi ý được!"

Giang Tử Thương vừa nghe vậy, lập tức lấy ra một xâu tiền.

Sau khi lấy ra một xâu tiền, Giang Tử Thương lại cảm thấy không hợp lý.

Quá ít!

Cho dù toàn thắng thì cũng chỉ là thắng chút quả dại và một ngàn văn tiền mà thôi…

"Tống huynh bán quả dại thật sự rất vất vả, chỗ này có tổng cộng bao nhiêu cân? Ta muốn mua tất cả!" Giang Tử Thương nói.

"Chỗ này à? Hôm nay bán chậm hơn hôm qua, bây giờ còn lại khoảng tám mươi cân…" Tống Tuân than ngắn thở dài, ngay sau đó, đột nhiên mở to mắt nhìn Giang Tử Thương: "Giang huynh, không phải là ngươi…"

"Đúng vậy! Ta mua hết! Những quả khác cũng tính năm mươi văn tiền một cân, không phải là ta quan tâm tới việc làm ăn của ngươi sao, cho ngươi nhiều hơn một chút cũng là chuyện đương nhiên." Giang Tử Thương cười một tiếng, lấy ra bốn lượng bạc.

Tám mươi cơ hội, cho dù chỉ thắng một nửa số lượt chơi, hắn ta cũng có thể lãi được hai lượng bạc từ Tống Tuân!

"Giang đại ca thật là rộng rãi! Huynh cầm lấy tiền đi, để ta chơi kéo búa bao với Giang đại ca!" Tống Anh vội vàng kêu một tiếng, sau đó giơ tay. ra

Tám mươi cân, lập tức thu hút rất nhiều người.

Ông lão viết thư hộ bên cạnh ghét bỏ liếc nhìn Giang Tử Thương một cái.

Tên ngốc này.

Đúng là thấy tiền là sáng mắt lên.

Từ hôm qua đến giờ, lão ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai huynh muội này, người khác cho rằng tiểu cô nương này chỉ có khả năng thắng cao hơn một chút, nhưng trên thực tế, ông ta nhìn ra được, cô nương này muốn thắng thì có thể thắng!

Nếu nàng nghiêm túc hơn, đừng nói là tám mươi lần, cho dù một trăm lần thì cũng không thua lấy một lần.

Lập tức bắt đầu.

Ván thứ nhất, Tống Anh thắng.

Ván thứ hai, Tống Anh thắng…

Ván thứ ba…

Liên tục mười ván, Tống Anh không hề nhường nhịn, Giang Tử Thương thiếu chút nữa là dậm chân.

Xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ là trò kéo búa bao mà thôi, hắn ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ?

Người vây xem càng ngày càng nhiều.

Tiếp tục.

Đến lần thứ hai mươi, hắn ta vẫn không thắng được ván nào, Tống Anh thì ngược lại, giả bộ cau mày: "Phải làm sao bây giờ, sao vận khí hôm nay của ta lại tốt như vậy chứ? Ta thật tình muốn đưa bạc cho Giang đại ca, huynh cố gắng hơn nữa nhé!"

Giang Tử Thương tức giận, suýt chút nữa là hộc máu.

Hắn ta không thể nghĩ ra làm cách nào mà Tống Anh có thể thắng liên tiếp như thế.

Đây không phải là sòng bạc, chẳng lẽ còn có thể gian lận sao?

Nhưng bọn họ ra tay cùng một lúc mà!

Một ván, lại một ván nữa, sắc mặt của Giang Tử Thương ngày càng xấu đi.

Khi còn mười ván cuối cùng, Giang Tử Thương có hơi nhụt chí: "Tống huynh, ta suy nghĩ kĩ lại…"

"Không phải Giang đại ca muốn chơi xấu đấy chứ? Ta cảm thấy huynh nhất định không phải là loại người này, làm mất thời gian của chúng ta lâu như vậy, nói không mua là không mua, vậy không phải là cố ý lại đây kiếm chuyện với ta sao? Hơn nữa, sạp quả dại này của ta, hương vị rất tuyệt, hàng hoá chắc chắn không có vấn đề gì, có thể tìm quan tuần tra làm chứng."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 42: Giết chóc


Những đồ được bán ở chợ này, hầu hết đều có giá cố định, nếu có người tăng giá quá cao thì sẽ bị kiện, nhưng loại quả này của Tống Anh không theo quy định nào.

Quả nhà người khác vừa chua lại vừa chát, mà quả nhà nàng chắc chắn là "báu vật quý hiếm", hương vị quả thật cũng không giống bình thường, tất nhiên cũng không tăng giá bừa bãi.

Ngược lại là Giang Tử Thương, đã trả tiền, nếu những quả này không có vấn đề gì thì không thể trả lại, hơn nữa, hắn ta đã thua bảy mươi ván kéo búa bao, càng đuối lý hơn, cho dù quan tuần tới cũng không dám nói nửa từ "không" với Tống Anh.

Tất nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng nhỏ tới Tống Anh.

Ít nhất từ giờ trở đi, trò chơi oẳn tù tì của nàng sẽ không còn sức hấp dẫn gì nữa.

Tất cả khách hàng đều sẽ biết bản lĩnh chơi kéo búa bao của nàng rất lợi hại, muốn chiếm hời từ tay nàng là chuyện tuyệt đối không thể.

Nhưng Tống Anh cũng không ngại.

Hương vị của quả dại mà nàng bán rất ngon, đã khá có danh tiếng, mấy ngày tới căn bản không cần lo đến chuyện buôn bán, huống hồ, nàng cũng không trông cây vào việc bán quả dại này để kiếm sống, nhiều nhất là năm ngày, năm ngày sau, nàng tất nhiên sẽ nghĩ phương pháp kiếm tiền khác.

Lúc này, Giang Tử Thương đã mặt đỏ tai hồng, nghĩ đến bốn lượng bạc kia của mình, hắn ta có suy nghĩ muốn b*p ch*t Tống Anh.

Nhưng nhiều người đi tới đi lui như vậy, hắn ta có thể làm gì?

Nếu làm ầm ĩ, hắn ta quả thật sẽ bị chỉ trích, nếu không làm ầm ĩ…

Cũng chỉ có thể hy vọng vào mười cơ hội cuối cùng, hắn ta có thể thắng được một ván!

Giang Tử Thương oán giận nghiến răng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tay của Tống Anh, giống như làm như vậy có thể giúp hắn ta thấy rõ động tác tiếp theo của nàng!

Nhưng mà…

Vô dụng.

Cho dù hắn ta cố ý ra chậm hơn một bước, tay của Tống Anh vẫn vừa vặn vươn ra cùng lúc với hắn ta, vẫn thắng hắn ta!

Mười cơ hội cuối cùng, rất nhanh đã sử dụng hết.

Tống Anh nhếch miệng cười: "Đa tạ Giang đại ca đã chiếu cố việc làm ăn của hai huynh muội ta, ta thấy Giang đại ca mua nhiều như vậy, cái sọt này cũng đưa cho Giang đại ca dùng luôn nhé."

Gần hai sọt quả dại, hắn ta mang về như thế nào chứ?

Hơn nữa, chỉ là ít quả dại mà thôi, sao hắn ta còn phải mang nó về?

Hắn ta hận không thể đạp hai cái sọt này xuống đất, dẫm nát toàn bộ quả dại ở bên trong thành bùn, nhưng sự thật là, nếu hắn ta làm như vậy, quan tuần tra ở khu chợ này sẽ bắt hắn ta dọn sạch…

Suy nghĩ như vậy, Giang Tử Thương càng tức giận hơn.

Phải cố gắng kìm nén cơn giận.

"Tống huynh, ngươi và ta học cùng trường một thời gian, không ngờ rằng ngươi lại vì ít bạc mà tính kế ta như vậy! Cũng đúng thôi, nhà ngươi nghèo khổ, ta tiếp tế cho ngươi ít tiền cũng đúng, ngươi xin lỗi ta, ta cũng không thể tính toán chi li với ngươi, nghe nói khuôn mặt của lệnh muội bị huỷ hoại, dung nhan xấu xí, ta biết là đời này không thể gả ra ngoài, tiền này coi như để lại cho lệnh muội dưỡng già!" Giang Tử Thương cười lạnh một tiếng, lại nói: "Về phần những quả dại này… Ta không giống ngươi, chưa nghèo túng đến mức phải ăn quả dại này cho chắc bụng, cũng để lại cho ngươi hết!"

Tống Tuân còn chưa mở miệng, Tống Anh đã cười nói: "Vậy đa tạ Giang đại ca nhé! Mấy quả dại này, chúng ta đã bán đi, lấy về bán lại lần nữa cũng không hay lắm, như vậy đi, nếu Giang đại ca đã hào phóng như thế, ta thay huynh phân phát hai sọt quả này cho mọi người, ai thấy thì có phần!"

Nói xong, Tống Anh và Tống Tuân bắt đầu gói quả dại lại.

Xung quanh quầy hàng của nàng vốn dĩ đã có rất nhiều vây xem, thậm chí còn có người trách tên họ Giang này đã mua hết tám mươi cân đậu xanh!

Bây giờ, Tống Anh nói muốn phân phát, mọi người lập tức vui vẻ.

Huống hồ, hương vị của quả dại ở quầy hàng này rất ngon, hơn nữa giá cả còn khá cao, chuyện này khác gì cho tiền chứ?

Một nhóm người vui tươi hớn hở nhận quả dại.

Lời nói ra như bát nước đổ đi, Giang Tử Thương thấy một màn như vậy thì vô cùng hối hận vì đã tặng đồ cho người khác, nhưng cũng chỉ có thể xanh mặt đứng nhìn.

"Tống Tuân! Ngươi có thể kiếm tiền như vậy, xem ra ngươi cũng không định làm việc ở tửu lâu bên kia nữa nhỉ! Nếu đã như vậy, ta quay lại nói với chưởng quầy một tiếng, không để ngươi quay lại đó nữa!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 43: Không thể tiêu pha bừa bãi


Giang Tử Thương nói một câu tàn nhẫn, sau đó quay đầu rời đi.

"Ca ca, Giang Tử Thương này có quan hệ với tửu lâu mà huynh làm việc sao?" Tống Anh hỏi.

Tửu lâu mà Tống Tuân làm việc kia không tính là lớn, nhưng ở huyện thành cũng có chút danh tiếng, việc làm ăn rất tốt.

Mỗi tháng, Tống Tuân đều sẽ đến đối chiếu sổ sách ở tửu lâu mấy lần, tiền lương khá cao, hắn tính toán chính xác nên tửu lâu mới phá lệ thuê hắn làm việc, nếu không, với tuổi tác của hắn thì không dễ tìm được công việc như vậy.

"Tửu lâu kia là hai người hợp tác làm ăn, mẫu thân của Giang Tử Thương là biểu mẫu của nhị lão bản, không biết quan hệ thân thiết đến đâu, nhưng Giang huynh vẫn gọi nhị lão bản một tiếng biểu cữu cữu." Tống Tuân cau mày: "Nhưng muội yên tâm, chưa bàn đến chuyện nhị lão bản có nghe lời hắn ta hay không, nếu thật sự nghe theo thì ta cũng không lo, không thiếu việc đối chiếu sổ sách, ta chỉ cần chép thêm ít sổ sách là được, huống hồ trong thành có nhiều cửa tiệm như vậy, chắc chắn có rất nhiều nơi cần người đối chiếu sổ sách."

"Nhưng những nơi cần người trẻ tuổi như huynh không nhiều lắm đúng không?" Tống Anh nói toạc ra.

Tống Tuân cười khổ: "Muội bây giờ đúng thật là tiểu quỷ thông minh, sau này, ta sợ là không còn lừa được muội nữa… Đúng vậy, lúc trước chủ nhân của tửu lâu này đang vội tìm người, ta van nài một hồi, bọn họ mới đồng ý thuê ta, nếu ta bị đuổi, danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, không dễ tìm việc tương tự như vậy."

Rất nhiều người đã làm việc ở cửa tiệm mấy chục năm.

"Ca ca à, nếu đã như vậy thì dứt khoát không làm nữa, ta nhớ trước đây huynh cũng đi học được mấy năm, lúc ấy tiên sinh còn khen huynh có thiên phú, tại sao huynh không tiếp tục đi học nữa? Trước kia gia nãi ngăn cản, bây giờ chúng ta đã phân nhà, cha nương chắc chắn sẽ vui mừng!" Tống Anh lập tức nói.

Trong trí nhớ của nàng, nguyên chủ vẫn luôn có cảm giác tiếc nuối đối với việc học của huynh trưởng.

Khi Tống Tuân không thể tiếp tục theo học, hắn từng buồn bã một khoảng thời gian dài, cũng là bắt đầu từ khi đó, hắn mới trở nên trầm mặc ít nói, vui buồn không biểu hiện ra ngoài mặt.

Trong ánh mắt bình đạm của Tống Tuân hiện lên vài tia sáng, nhưng rất nhanh đã lặng xuống.

"Ta mười bảy tuổi rồi, tiếp tục đi học cũng không thích hợp lắm." Tống Tuân lập tức nói.

"Lão nhân đồng sinh bảy mươi còn có, huynh mới mười bảy, sao lại không thích hợp! Huống hồ ngày thường huynh đều ghi chép sổ sách của cửa tiệm, sách gì mà huynh chưa từng thấy, chưa từng đọc? Nếu huynh thật sự tiếp tục đi học, nhất định sẽ tiến hộ nhanh hơn bất kỳ ai khác, có phải huynh lo lắng chuyện tiền nong không? Ca ca à, bây giờ sức khỏe của muội rất tốt, căn bản không cần uống thuốc, huynh cũng thấy là muội có thể kiếm tiền mà, tình hình nhà ta chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt lên!" Tống Anh lập tức bày tỏ quan điểm.

"Không được." Tống Tuân trực tiếp lắc đầu, thu dọn đồ chuẩn bị trở về nhà.

Tống Anh đại khái biết hắn đang lo lắng điều gì.

Việc thi cử quả thật tốn rất tốn kém, không chỉ tốn tiền giấy bút và nghiên mực, ngoài ra còn có sách của các nhà văn nổi tiếng, danh sư dạy học và bằng hữu lui tới.

Bây giờ, nhà bọn họ thật sự rất nghèo.

Ở thôn Hạnh Hoa, mỗi nhà mỗi hộ, cho dù mới phân gia, trong nhà ít nhiều cũng có bảy tám mẫu đất, ví dụ như đại phòng và tứ phòng của Tống gia, mặc dù chỉ được chia ba mẫu đất, nhưng cũng được cho một ít bạc, hơn nữa bản thân còn tích cóp được khá nhiều vốn riêng, sau khi phân nhà cũng thu xếp mua thêm vài mẫu đất.

Chỉ có nhị phòng là không nhận được đồ tốt, lại gặp phải nguyên chủ sinh bệnh, vậy nên mới khó khăn như vậy.

Đối với hộ nông dân mà nói, trong nhà không ruộng giống như cái cây già không rễ, không yên ổn.

Nếu lại nuôi thêm một người đọc sách, vậy thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

Tống Anh cũng biết chuyện này không thể khuyên nhủ hắn trong một sáng một chiều được, quyết định không nói nữa.

Chờ sau khi nàng kiếm được ít tiền, lại nói vài lời trước mặt cha nương, chuyện Tống Tuân tiếp tục đi học là điều chắc chắn.

Một đứa trẻ mới mười bảy tuổi, giả vờ trưởng thành ổn định cái gì chứ? Vẫn nên chăm chỉ học tập mới đúng!

"Tiền của Giang Tử Thương không thể đưa cho cha nương, cha là người thật thà, nếu biết, nhất định sẽ bảo muội trả lại." Tống Tuân nhìn nàng một cái: "Gương mặt này của muội… Mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng trong thành có loại thuốc mỡ tốt nhất, làm cho vết sẹo mờ hơn cũng tốt, vậy nên muội phải để dành số tiền này, không được tiêu pha bừa bãi."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 44: Vàng bạc đầy nhà


Tống Tuân giống như ông cụ non.

Nếu là kiếp trước, ở độ tuổi của Tống Tuân thì cũng mới là học sinh cấp ba thôi nhỉ? Nhưng bây giờ, hắn lại là trụ cột của gia đình.

"Bốn lượng bạc, ta không thể giữ hết được, cũng biết ca ca không muốn cầm lấy, vậy nên… sau khi đưa cho cha nương một ít, chỗ tiền này sẽ chia cho huynh một nửa, còn lại thì muội giữ giúp huynh, đợi sau này nếu như muội cần dùng tiền để buôn bán thì dùng tiền này để góp vào, đến lúc đó, mỗi tháng đều sẽ có tiền lời rồi!" Tống Anh nhếch miệng cười.

Chút bạc vụn này, thật sự làm con người ta cảm thấy thoải mái.

Kiếp trước, bởi vì cuộc sống khổ cực nên nàng đã là một người tham tiền rồi, không ngờ rằng sau khi được trọng sinh, lại vẫn là một người tham tiền.

"Muội muốn buôn bán ư? Ta nói rồi, số tiền này, muội nên để dành….."

Tống Tuân còn chưa nói xong, Tống Anh đã nói: "Ca, thời điểm muội còn ở Hầu phủ, cuộc sống mỗi ngày đều rất khó khăn, lúc đó, nha hoàn còn xinh đẹp và quý phái hơn cả muội, muội không có tiền để khơi thông, càng không có tiền để chăm lo cho bản thân, mỗi tháng, hơn nửa thời gian đều phải chịu đói, huynh biết khi một tiểu thư đói bụng thì trong lòng sẽ nghĩ gì không? Lúc đó, muội nghĩ rằng nếu như có một ngày, muội có vàng bạc đầy nhà thì tốt quá rồi! Bây giờ muội tự do rồi, đương nhiên là phải cố gắng hoàn thành tâm nguyện của mình chứ!"

Lời này của Tống Anh, thật sự không phải là nói dối.

Lúc đó, nguyên chủ thật sự trải qua những ngày tháng như vậy, cũng thật sự có suy nghĩ như vậy.

Bây giờ nàng đã tới đây rồi, nàng có thể cảm nhận được, thực sự tính cách của nàng và nguyên chủ có mấy phần tương đồng, nhưng nguyện vọng này thì gấp đôi lên, xem như là càng mạnh mẽ hơn.

Vừa nhắc đến Hầu phủ, Tống Tuân không nói được câu gì.

Hắn có thể nói gì đây? Đương nhiên không thể cự tuyệt được nữa.

"Cho muội hết, ta không cần." Tống Tuân đơn giản nói.

"Của muội thì muội mới lấy, không phải của muội thì sẽ không lấy."

Tống Anh ngửa đầu, khuôn mặt bướng bỉnh.

Tống Tuân không làm gì được, đành phải nói: "Vậy muội chỉ cần chia cho ta một lượng thôi, nếu không thì hai chúng ta đừng ai lấy nữa, để cha trả tiền lại cho người ta là xong!"

Lời nói của hai huynh muội lại truyền đến tai của hai người ở bàn trà bên cạnh không sót câu nào.

"Đại nhân, ngài đặc biệt tới đây uống trà, không phải chỉ để nghe hai huynh muội họ nói chuyện phiếm chứ? Hay là…. bọn họ là nghi phạm từ nơi nào đến? Ta nhìn thấy cũng giống giống, đặc biệt là nữ tử này, luôn mang mành che không chịu lộ diện, nhất định có gì đó mờ ám! Còn thủ pháp oẳn tù tì của nàng ta nữa, thực sự không giống người bình thường, bọn họ còn nhắc đến Hầu phủ…. chẳng lẽ người của Hầu phủ chính là người bị hại?" Thuộc hạ bên cạnh mặt mày ngưng trọng, bắt đầu cầm bội đao, lúc nào cũng có thể xuống tay.

Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của người khác, Tống Anh ở bên này đưa mắt nhìn qua.

Chỉ nhìn thấy hai đại nam nhân, trông rất giống hung thần ác sát.

Trong lòng có chút hoài nghi, lẽ nào là kẻ trộm để mắt đến ngân lượng của nàng và ca ca sao?

Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây mới được.

"Đại nhân, sắc mặt bọn họ lộ vẻ căng thẳng, nhất định là có phòng bị, chuẩn bị tẩu thoát." Trương Đức lại nói.

"Chỉ là người bình thường thôi, không cần quản nhiều." Hoắc Triệu Uyên hướng mắt nhìn về bên kia, đơn giản nói.

Không ngờ rằng, vị đại tiểu thư vốn dĩ đã chết của Diên Bình Hầu kia lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng trách giọng nói hắn nghe được hôm qua khá quen tai.

Lúc trước, hắn từng gặp nàng ở dạ yến, nhưng nghe nói vị Tống đại tiểu thư đã được định hôn cho lão Vương gia, khi đó, mặc dù hắn cảm thấy già trẻ phối hôn có chút không ổn, nhưng không liên quan gì đến hắn, cho nên cũng chỉ nhìn nữ tử này một chút.

Sau đó lại nghe được tin nàng không còn nữa, cũng thấy đáng tiếc một phen, không ngờ rằng người này lại chạy tới chỗ đất phong của hắn.

Bỏ đi, cũng chỉ là một nữ tử đáng thương, không cần tra hỏi quá nhiều.

Dọc đường, Tống Anh luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, lo lắng hai tên "người xấu" to lớn thô kệch kia đuổi theo, cũng may cả đường lo sợ cũng về được đến nhà.

Tống Tuân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không nhịn được cười: "Ban ngày ban mặt, nào có lưu manh dám ăn cướp chứ? Muội nên giấu kỹ ở trong lòng đi, về đến nhà đừng lỡ miệng để lộ ra, nếu không, chắc chắn nương sẽ khóc lóc bắt muội mua dược cao, muội muốn dựa vào số tiền này để sinh lời là điều không thể nào."

"Muội biết rồi!" Tống Anh lập tức đáp lời: " Ca ca, huynh về nhà trước đi, muội phải ra ruộng lúa xem thử rồi tạo một vài kí hiệu, sau này nếu như Lý gia lại động tay động chân, chúng ta cũng có thể kịp thời hay biết."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 45: Điên rồi sao?


Bây giờ sắc trời còn sớm, Tống Tuân cũng mặc nàng đi.

Tống Anh chạy ra ruộng nhà mình, từ xa đã nhìn thấy Lý Tam đứng trên bờ ruộng nhà nàng. Tống Anh thấy vậy cũng không rút dây động rừng, đi vòng qua một vòng, nấp trong bụi cỏ ở chân núi, lặng lẽ quan sát.

Ruộng nhà nàng nằm dưới chân núi nên Tống Anh có thể thấy rất rõ ràng.

Lý Tam thở ngắn than dài một lúc lâu: "Lại không có!? Không phải chứ? Chẳng lẽ cây nhân sâm đó chạy tới ruộng nhà người khác rồi à? Cũng đúng cũng đúng. Ờm... Ruộng nhà Tống lão Nhị cũng không khác gì ruộng nhà người khác, nhân sâm có chân dài, chắc chắn sẽ không ở mãi trong đất của một nhà..."

Dứt lời, Lý Tam bắt đầu quan sát ruộng của những nhà khác xung quanh.

Tống Anh nghe xong thì không hiểu gì.

Nhân sâm? Còn có chân dài?

Chẳng lẽ Lý Tam điên rồi sao?

Tống Anh không vội hành động, vẫn nấp trong chỗ tối nhìn Lý Tam bắt đầu tìm kiếm dọc theo bờ ruộng của từng nhà một, tròng mắt như rơi xuống ruộng, không hề nhìn chỗ khác, vừa đi vừa lẩm bẩm, không biết nói cái gì.

Lý Tam như vậy trông hơi quái dị, khiến người ta cảm thấy toàn thân khó chịu.

Nhưng chưa đến nửa canh giờ, tức phụ của Lý Tam - Lưu thị đã ra tới, miệng ồn ào: "Đương gia! Sao ngươi lại giống hồn ma thế! Trong nhà đã náo loạn như vậy rồi, sao ngươi còn không nghĩ cách giúp cho mẫu tử bọn ta! Hôn sự của Tiến Bảo phải làm sao bây giờ? Họ Phương kia đúng là không ra gì, thế mà lại vác mặt tìm người tới hỏi có phải Tiến Bảo có bệnh kín hay không! Đã đính hôn rồi, mấy người bọn họ có ý gì đây!?"

Lưu thị sắp tức chết rồi, sao nam nhân nhà mình còn có thể làm loạn như vậy chứ? Đang yên đang lành lại không chịu đi làm việc, gần đây cứ ba ngày thì hết hai bữa chạy đến chỗ này của Tống gia!

Nếu không phải lần nào đến cũng thấy xung quanh không có người, bà ta đã cho rằng nam nhân nhà bà ta léng phéng với tiểu hồ ly không biết xấu hổ nào đó ở đây rồi!

"Chuyện đó thì quan tâm làm gì? Không phải chỉ là hôn sự thôi sao? Chờ ta tìm được đồ rồi, Phương gia gì đó ta còn không thèm để vào mắt đâu! Đến lúc đó, chúng ta dọn nhà vào huyện thành ở, tìm cho Tiến Bảo một tức phụ trong huyện thành!" Lý Tam hầm hừ.

"Làm gì còn tức phụ nào trong huyện thành chứ! Người trong thôn đều bỏ chạy hết rồi! Phải nói nha đầu Tống gia kia thật đen đủi, từ khi dính vào nhà bọn họ, Tiến Bảo của chúng ta gặp đủ thứ chuyện xui xẻo! Bây giờ nó hoàn toàn không có bệnh tật gì, vậy mà thông gia lại muốn từ hôn..." Miệng Lưu thị toàn lời oán hận.

Gần đây đúng là phiền phức.

Đã phân gia nhưng thanh danh không tốt lắm, lão gia tử và lão thái thái cũng đi theo bọn họ. Lẽ ra bọn họ là Tam phòng, dù có thế nào cũng không tới lượt bọn họ phụng dưỡng phụ mẫu! Nhưng bởi vì Đại phòng không hài lòng với phần ít ỏi được chia, thậm chí còn không chịu phụng dưỡng phụ mẫu!

Còn có Tống gia kia...

Nghe nói con gà mái già trước đây đưa cho Tống gia vậy mà mấy ngày trước lại đẻ trứng, đẻ ra một quả trứng to gấp đôi trứng bình thường. Mọi người đều nói Tống gia Nhị Nha đầu có phúc khí...

Phúc khí khỉ gió gì! Ai tận mắt nhìn thấy gà mái già đẻ trứng? Tống gia nói cái gì thì là cái đó à!?

Phi!

"Đương gia! Rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì thế? Chẳng lẽ ngoài ruộng còn có vàng sao!?" Lưu thị cả giận.

"Đúng là có vàng đấy! Một phụ nhân suốt ngày ở trong nhà như ngươi thì biết cái gì!" Lý Tam hừ một tiếng, nghĩ thầm sắc trời cũng không còn sớm, ngày mai lại đến tìm, thế là nói: "Hôm nay đi về trước, ngày mai ngươi cùng ta đến đây tìm!"

Lưu thị nghe xong, trong lòng buồn bực không thôi.

Tìm tìm tìm, dưới đất toàn là bùn, tìm cái rắm!

Hai phu thê vừa đi, đồng ruộng lập tức trở nên yên ắng.

Chạng vạng tối, trong thôn không có ai ra ngoài đi dạo. Tống Anh đang chuẩn bị đi ra ruộng làm gì đó để đánh dấu, nhưng còn chưa đứng dậy lại đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cỏ.

Chẳng lẽ có rắn ư!? Tống Anh giật thót trong lòng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 46: Nhân sâm biết nói


Tống Anh không dám cử động, nhìn về phía tiếng động phát ra, chỉ thấy cỏ dại đung đưa, lát sau đột nhiên lộ ra vài phiến lá.

Phiến lá đó trông cực kỳ quen mắt. Không đợi nàng nhìn kỹ đã thấy có thứ gì đó chui ra khỏi lòng đất...

Nhân sâm!?

Tống Anh nhìn chằm chằm nó, sợ hết hồn, chỉ thấy một cây nhân sâm dính đầy đất đang chạy. Mấy sợi rễ giống như cái chân, chạy nhanh như gió, chớp mắt đã chạy đến đồng ruộng nhà nàng, bắt đầu đào hố, một lúc sau thì nhảy vào trong đất!

"..." Tống Anh cảm thấy nhất định là bản thân mình hoa mắt rồi.

Ha ha, buồn cười quá, nhân sâm biết chạy sao?

Không thể nào.

Theo lời đồn đãi, lúc đào nhân sâm phải buộc một sợi chỉ đỏ không phải bởi vì nó sẽ chạy mà là để làm ký hiệu, tránh để sau này nhân sâm lớn lên bị người khác đào mất...

Sao chúng có thể chạy được chứ...

Nhưng cái quái gì đang diễn ra trước mắt nàng thế này?

Cây nhân sâm kia sau khi c*m v** đất thì lắc lư phiến lá trong gió, trông vô cùng nhàn nhã, đến mức nàng cũng muốn đào hố chôn mình.

Vì vậy, không phải Lý Tam bị điên mà là thật sự nhìn thấy cây nhân sâm này biết chạy sao? Cho nên ngày nào cũng đến ruộng nhà nàng tìm nó!?

Mà cây nhân sâm này...

Hiển nhiên cũng đợi đến lúc Lý Tam rời đi rồi mới chạy ra. Nhưng vì sao chứ?

Ngay sau đó, Tống Anh nghĩ tới hồ nước trong không gian của mình.

Toàn bộ đất trong ruộng nhà nàng đều được tưới bằng nước của hồ nước, đối với thực vật, thứ này chính là loại canh thập toàn đại bổ. Chẳng lẽ cây nhân sâm... tinh... này ngửi thấy hương thơm nên mới đến đây bồi bổ?

Tống Anh cảm thấy rất có khả năng là như vậy.

Trong lúc ngạc nhiên, Tống Anh vẫn chưa phát hiện ra lòng bàn tay mình đang nóng lên.

Qua một lúc lâu sau, khi giơ tay lên nhìn thì thấy... lòng bàn tay lóe lên ánh sáng màu vàng rất nhạt.

Lần trước khi ăn loại quả trong không gian, lòng bàn tay nàng cũng chợt lóe lên. Lúc ấy, nàng mơ hồ cảm thấy ánh sáng màu vàng rất quan trọng, nhưng cụ thể có thể làm gì thì nàng vẫn chưa rõ lắm.

Giờ phút này, nhìn đến cây nhân sâm tinh, trong lòng Tống Anh hiện lên một dự cảm rất mạnh.

Nàng chậm rãi giơ lên tay, đưa về phía cây nhân sâm tinh kia.

Chỉ thấy giữa nàng và nhân sâm tinh dường như có thêm một sợi chỉ vàng, trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng quấn quanh cây nhân sâm. Sau đó, Tống Anh cảm thấy cơ thể chấn động, ánh sáng màu vàng không còn nữa, còn nàng đột nhiên hơi chóng mặt, cảm thấy... cực kỳ mệt mỏi, giống như đã tiêu hao quá nhiều sức lực.

Dường như nhân sâm tinh cũng phát hiện ra nàng.

Lá cây run lên, có cảm giác như lông tơ dựng đứng. Rễ cây nhân sâm chui ra khỏi lòng đất, nhanh chóng bỏ chạy như con cua tám cẳng hai càng.

Tống Anh mơ hồ cảm thấy giữa mình và nhân sâm tinh này có mối liên hệ nào đó, theo bản năng muốn nó đừng chạy nữa.

Nhân sâm tinh thật sự bất động.

Nó đứng đó, trên thân hơi hơi lóe lên ánh sáng màu vàng.

"Huhuhu! Loài người nhà ngươi đã làm gì với ta?! Mau buông ta ra! Bằng không ta sẽ ăn thịt ngươi!" Trong không gian đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Tống Anh mở to mắt, hơi hốt hoảng.

Cây nhân sâm này không chỉ biết chạy mà còn biết nói à?! Yêu quái!?

Khoa học xã hội...

Không đúng, cho dù là thời đại mê tín cũng không nên có thứ này chứ?!

Tống Anh dũng cảm bước tới, mặc dù đã đến gần nhân sâm tinh nhưng nó cũng không chạy, hiển nhiên là bị ý nghĩ lúc nãy của nàng cố định rồi.

Xem ra ánh sáng màu vàng trong tay nàng có tác dụng rất lớn với thứ này...

Tống Anh thở phào nhẹ nhõm, chọc chọc củ nhân sâm, thấy vật nhỏ này còn run rẩy thì không nhịn được mà nói: "Nhân sâm thành tinh... ít nhất cũng phải mấy trăm năm tuổi rồi nhỉ? Hẳn là rất quý giá..."

Đúng, quý giá! Nghĩ như vậy, Tống Anh đột nhiên không sợ nữa, ngược lại còn lộ ra ý cười xấu xa.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 47: Thần tiên đều lương thiện


Nàng không hiểu biết nhiều về nhân sâm nhưng cũng biết loại nhân sâm thông thường chỉ khoảng hai trăm năm. Dù vậy, giá của nó cao đến mức khiến người ta nghe thôi đã khiếp sợ. Còn nhân sâm ngàn năm trong truyền thuyết...

Có lẽ đã từng thấy trong truyện võ hiệp.

Mà cây trước mắt này...

Cây nhân sâm này "vai to eo tròn". Nàng từng nghe nói, số đốt trên thân nhân sâm cho biết tuổi của nó, đếm được bao nhiêu đốt, cộng thêm một chính là số tuổi của nhân sâm. Nhưng trên thân của cây nhân sâm trước mắt này, các đốt chồng chất lên nhau thành tầng tầng lớp lớp chặt chẽ, hẳn là còn có rất nhiều đốt không thể thấy rõ...

Nói không chừng thật sự là nhân sâm ngàn năm.

Có thể bán được bao nhiêu tiền đây?

Giá cả ở Đại Định rất ổn định, nhất là huyện Dung Thành yên bình này. Dù sao nguyên chủ cũng từng ở kinh thành, hầu phủ thường có thứ này, vì vậy nàng cũng có chút hiểu biết.

Ở đây, nhân sâm được chia thành nhiều loại, sâm nguyên củ và sâm lát có giá khác nhau, sâm thượng đẳng, sâm thứ đẳng, sâm bình thường và rễ sâm cũng có giá khác nhau.

Bình thường, giá chính thức của sâm thượng đẳng là 80 đến 100 lượng mỗi cân*, thứ đẳng thì 50 đến 60 lượng một cân, loại bình thường khoảng 30 lượng, rễ sâm thì rẻ hơn một chút, giá cũng từ 5 đến 10 lượng một cân, đương nhiên đây là giá cả hiện giờ.

* 1 cân Trung quốc = 0,5kg Việt Nam

Nếu là lúc thị trường không ổn định thì không bán theo cân nữa. Theo nàng biết, ở thế giới này, thời điểm giá nhân sâm cao nhất hẳn là một cây cả trăm lượng.

Lúc nguyên chủ ở hầu phủ, chỉ có ngày lễ, Tết mới dùng cơm cùng cả nhà. Khi đó, nhìn thấy mấy món như gà hầm nhân sâm đều không dám động đũa. Tỷ muội cười nàng ấy mất mặt cho nên mới nói chi tiết về giá trị của nhân sâm một phen. Lúc ấy, hầu phủ dùng củ sâm khoảng hai lạng để nấu, giá cả khoảng 20 lượng...

Còn cái thứ trước mắt này.

Cây nhân sâm này cực kỳ lớn, quả thực giống như một đứa trẻ mũm mĩm, ít nhất cũng phải mười cân!?

Không chỉ vậy, bề ngoài của cây nhân sâm này trông cực kỳ đẹp mắt, chắc chắn không kém hơn nhân sâm thượng đẳng, dù sao thì nó cũng đã thành tinh rồi...

Vật quý vì hiếm, chưa từng có ai nhìn thấy củ sâm lớn như vậy, cho dù có tăng giá gấp mấy lần, có lẽ vẫn có người muốn mua.

Đương nhiên, tiền đề là cây nhân sâm này không nói lời nào.

Tống Anh đang suy nghĩ phải làm thế nào để khiến cây nhân sâm này trông giống thực vật bình thường.

"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì!?" Nhân sâm lớn dường như cũng nhận ra ý đồ xấu xa trong mắt Tống Anh, lập tức sợ hãi.

Nó hoảng loạn và biến thân ngay tại chỗ!

Tống Anh chỉ thấy hoa mắt, nhân sâm trước mắt vậy mà lại biến thành một đứa bé bốn, năm tuổi...

Nheo mắt: "Biến trở về, biến trở về đi! Ngươi như vậy ta còn ăn thế nào, bán thế nào được?"

Nàng cũng không phải bọn buôn người, biến thành trẻ con thì làm sao xuống tay được? Như vậy chẳng phải khiến nàng trông quá tàn nhẫn sao!

"Ngươi đừng ăn ta! Ta mất một ngàn năm mới có thể thành tinh, ta lớn được chừng này thật sự rất vất vả..." Đứa bé vừa nói vừa khóc: "Loài người các ngươi thật sự quá giảo hoạt, rõ ràng đã đi rồi, lại đột nhiên nhảy ra từ đằng sau... Rốt cuộc ngươi dùng cách gì để trói chặt ta? Ta không nhúc nhích được, ta không muốn bị ăn đâu..."

Tống Anh hơi cau mày.

Cây nhân sâm này biến thành một đứa bé trắng trẻo đáng yêu khiến người ta có cảm giác cực kỳ tội lỗi!

"Nhưng ngươi uống trộm linh thủy trong ruộng của ta. Ta không bán ngươi chẳng phải sẽ bị lỗ sao?" Tống Anh chọc chọc vào mặt đứa bé.

Thật mềm, trông có vẻ ăn rất ngon.

"Ngươi nói dối. Sao đó lại là linh thủy của ngươi được! Ngươi là người phàm! Người phàm không có bản lĩnh lớn như vậy!" Cây nhân sâm cả giận nói.

"Sao người phàm có thể trói ngươi lại chứ?" Khóe miệng Tống Anh cong lên.

Nhân sâm tinh vừa nghe thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên: "Chẳng lẽ ngươi là tiên nhân... Không thể nào, ta đã thành tinh rồi, thần tiên đều lương thiện, sẽ không ăn ta. Chẳng lẽ ngươi là đại ma đầu?!"

Nhưng nó nghe gia gia nói, sau thời thượng cổ đã không còn ma quỷ nữa! Yêu quái nhỏ như chúng nó cũng cực kỳ ít ỏi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 48: Bảo vật gia truyền


Cây nhân sâm thay đổi sắc mặt, run bần bật, rất sợ Tống Anh thật sự ăn nó.

Tống Anh nghĩ nghĩ, nói: "Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi phải nghiêm túc trả lời. Nếu dám lừa ta, ta lập tức mang ngươi về nhà hầm. Nếu ngươi thành thật nghe lời, ta có rất nhiều linh thủy cho ngươi uống. Thấy ngươi... rất có giá trị, ta không những nuôi ngươi mà còn có thể để ngươi làm bảo vật gia truyền của nhà ta."

Làm bảo vật gia truyền cũng không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì!

Nhân sâm tinh phẫn hận trừng mắt, nhưng nó phát hiện ra cũng không có tác dụng gì, dù sao...

Con người này quá lợi hại, bây giờ nó vẫn không động đậy được!

"Hừ!" Nhân sâm tinh hừ một tiếng, Tống Anh lại cảm thấy có một hương thơm thoang thoảng phả vào mặt.

Quả nhiên là thứ đã thành tinh, toàn thân... đều mang đến cảm giác thơm ngon. Nàng thật sự sợ bản thân mình không nhịn được mà xuống miệng với cây nhân sâm ở hình dạng đứa trẻ này.

"Thành thành thật thật, nếu không ta nhổ sạch tóc của ngươi!" Tống Anh chọc chọc cái trán của nhân sâm tinh.

Cây nhân sâm vừa nghe vậy lập tức che đầu mình lại: "Không thể nhổ không thể nhổ! Ta nói là được!"

Nhân sâm chúng nó chỉ là cỏ cây bình thường, cho nên cực kỳ khó hóa thành hình người. Ở trong núi không bị loài người giẫm đạp, không bị dã thú đào đi, cắm rễ 500 năm, đến khi hấp thụ đủ năng lượng từ ánh trăng mới có thể sinh ra linh trí!

Linh trí của nó cũng lớn lên rất chậm. Sau khi sinh ra linh trí, cứ sống thêm một trăm năm mới tương đương với việc lớn thêm một tuổi của loài người. Tới bây giờ đã ngàn năm, tránh thoát một kiếp nạn, lúc này mới có thể hóa thành hình người!

Tóc của nó phát triển chậm nhất, sống lâu như vậy mà chỉ mới mọc được một nắm!

"Ngươi bị linh thủy của ta hấp dẫn tới sao? Linh thủy có tác dụng gì với ngươi?" Tống Anh hỏi.

"Linh thủy? Ta chỉ biết rằng trong miếng đất này có rất nhiều khí tức đặc biệt, chỉ cần ta hấp thụ nhiều hơn sẽ giúp tóc ta nhanh dài ra." Nhân sâm tinh vô cùng đáng thương sờ đầu mình.

Khí tức? Tống Anh cũng không cảm thấy bất ngờ, hồ nước trong không gian của nàng quả thực không bình thường. Nàng hỏi tiếp: "Ngươi đã thành tinh bao nhiêu năm rồi? Có bản lĩnh gì? Trên núi có nhiều yêu tinh giống ngươi không?"

"Thành tinh mà ngươi nói... là sinh ra linh trí hay là... hóa thành hình người? Ta là nhân sâm linh vật, cũng chính là yêu tinh mà các ngươi nói. Phải 500 năm mới sinh ra linh trí, 1000 năm mới hóa thành hình người. Nhân sâm tinh... đa phần đều trông thế này. Bản lĩnh của ta..." Nhân sâm do do dự dự, "Ăn ngon... có tính không... Chính là giống như loài người các ngươi nói đó... Bổ ngũ tạng, an tinh thần, định hồn phách, ngăn hồi hộp, trừ tà khí, sáng mắt, vui vẻ ích trí, giúp người bệnh nặng hồi phục và kéo dài tuổi thọ..."

Nói xong chữ cuối cùng, nhân sâm tinh òa khóc: "Loài người các ngươi xấu xa nhất, rất nhiều cây non trong núi chỉ mới mọc mấy năm cũng không buông tha... Huhu, các ngươi còn dùng chỉ đỏ trói bọn ta lại, sau khi bị trói bằng chỉ đỏ, bọn ta đều không chạy được..."

Tống Anh nghe vậy, lập tức cau mày: "Cái đó không phải..."

"Bởi vì quá nhiều người nói rằng nhân sâm sợ chỉ đỏ cho nên vô hình trung khiến chỉ đỏ có năng lượng đặc biệt, cho dù là nhân sâm đã tu luyện thành tinh cũng không thể thoát khỏi sợi chỉ đỏ trói chặt..."

"..." Tống Anh nheo mắt, không ngờ còn có chuyện như vậy. Thấy nó khóc đến thương tâm, ngữ khí của Tống Anh dịu xuống, "Còn có năng lực gì khác không?"

"Ta, ta chạy trốn rất nhanh..." Nhân sâm suy nghĩ trong chốc lát, ủ rũ nói, "Ta chỉ là cây cỏ bình thường, không phải động vật, đương nhiên không có năng lực đặc biệt rồi! Nếu ta có thể lên trời xuống đất, dời núi lấp biển thì ta đã không phải linh vật mà là tiên nhân!"

"Trên đời này... có thần tiên sao?" Trong lòng Tống Anh giật thót.

Chẳng lẽ nàng cầm nhầm kịch bản? Từ nay về sau phải bỏ ruộng theo tiên nhân? Tìm kiếm tiên đạo bái sư học nghệ?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 49: Hoàn toàn thành tinh


Tống Anh cảm thấy mình vẫn có thể tiếp nhận thiết lập tu tiên.

Lên tiên đài cầu trường sinh, tay cầm pháp khí lên trời xuống đất, tiêu dao tự tại...

Nhưng tiểu nhân sâm lại ghét bỏ nhìn nàng: "Lúc ngươi còn sống đừng nghĩ đến việc nhìn thấy thần tiên. Gia gia của ta nói thần tiên hạ phàm có hai loại, một loại là trực tiếp hiện thân, nhưng bọn họ sẽ không để loài người nhìn thấy, còn có một con đường khác chính là hạ phàm độ kiếp!"

"Đương nhiên loài người các ngươi cũng có người thành tiên, nhưng người đó phải tích cóp công đức mấy đời, thậm chí phải trải qua mấy trăm lần luân hồi mới có thể được thần tiên tiếp dẫn đưa đi. Người bình thường cho dù có tu đạo, nhưng nếu chỉ tu luyện trong một kiếp chắc chắn không đủ."

Khuôn mặt nhỏ của cây nhân sâm hếch lên: "Tuy nhiên, ta nghe gia gia của ta nói cũng có lối tắt để thành tiên, nhưng mặc dù là lối tắt thì cũng phải sau khi chết mới có thể thành tiên, lúc còn sống... thì không thể nào!"

Tống Anh sờ mũi.

Khó như vậy sao?

Nhưng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lỡ như thế giới này đột nhiên xuất hiện một vị thần tiên chỉ cần phất tay là thế giới hủy diệt thì nàng còn chơi thế nào nữa?

"Công đức thì thế nào? Lỡ như mấy đời trước ta đã tích cóp rất nhiều công đức thì sao?" Tống Anh nghĩ nghĩ, lại hỏi.

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ của cây nhân sâm cười đến mức suýt biến về nguyên hình: "Công đức của ngươi cực kỳ ít! Chẳng nhìn thấy được gì cả! Không có mùi thối chứng tỏ trước đây không phải người đại ác, nhưng cũng không phải người đại thiện! Hơn nữa nếu ngươi là người công đức viên mãn thì ngươi sẽ rất thảm!"

"Vì sao?" Tống Anh rất thích nghe những chuyện này.

"Bởi vì người công đức viên mãn rất thơm!" Nhân sâm tinh đáp.

Rất thơm... chính là ăn rất ngon, giống như Đường Tăng sao?

Tống Anh lặng lẽ ghi nhớ.

"Ngươi vẫn chưa nói trong núi có nhiều yêu tinh hay không." Tống Anh không quên chuyện này.

Chủ yếu là lo lắng lỡ như cứ ba ngày hai bữa lại có yêu quái chạy xuống núi, chẳng phải ruộng của nàng sẽ gặp nguy hiểm sao? Đương nhiên, người có bảo bối như nàng lại càng nguy hiểm hơn.

"Ngươi cho rằng linh vật là cải trắng sao?" Khuôn mặt nhỏ của nhân sâm tinh ngoảnh đi chỗ khác: "Thực vật thành tinh cực kỳ ít ỏi, phải sống rất lâu và gặp được cơ duyên, hoặc có thể chất trời sinh như nhân sâm, linh chi, thiên sơn tuyết liên… thì sẽ dễ thành tinh hơn một chút, bởi vì chúng tương đối dễ sinh ra linh đài, còn... mấy loại cỏ dại rau dại đều rất ngốc nghếch, trong ngàn vạn cây cũng không có lấy một cây sinh ra linh đài..."

"Động vật thì sao?" Tống Anh hỏi tiếp.

Nhân sâm tinh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái: "Động vật muốn sinh ra linh trí dễ hơn rất nhiều..."

"Tỷ như... Lúc ta vừa mới biết hóa hình có gặp một con bò vàng. Con bò vàng đó có linh trí, nhưng cực kỳ khó hóa hình, nó còn chưa học được cách hóa hình thì đã chết rồi... Thật ra, nếu sau khi sinh ra linh trí, nó ăn nhiều thứ đại bổ một chút hoặc hấp thụ nhiều năng lượng của ánh trăng thì chắc chắn sẽ không chết già như vậy... Huhu! Thật đáng thương!"

Tống Anh nghe xong cũng đã hiểu đại khái.

Trong mắt nhân sâm tinh, sau khi hóa hình mới xem như hoàn toàn thành tinh.

Sinh ra linh trí... không có tác dụng gì lớn, trừ phi sau đó biết cách yêu quái tu luyện, cũng chính là hấp thụ năng lượng của ánh trăng...

Năng lượng của ánh trăng sao?

Tống Anh ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời đã tối, mơ hồ thấy mặt trăng đang lên. Trông không có gì đặc biệt mà?

"Ngươi... có biết ánh sáng màu vàng khống chế ngươi là cái gì không?" Tống Anh nghĩ đến chuyện quan trọng nhất.

"Đó là đồ của ngươi, làm sao ta biết được!" Nhân sâm cực kỳ vô tội.

Tống Anh ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.

Có lẽ thứ này thật sự dùng để kiềm chế yêu tinh cũng không chừng.

Chỉ là...

Lúc nãy nàng rõ ràng cảm giác được ánh sáng màu vàng biến mất ngay khi chạm vào nhân sâm tinh, sau đó nàng chỉ cảm thấy như đã tiêu hao hết sức lực...

Đối phó với một cây nhân sâm tinh đã như vậy, nếu có thêm hai cây nữa, vậy chẳng phải đành bó tay sao?
 
Back
Top Bottom