Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 20: Không thể chiều theo lòng tham


Những người này nói xong thì liên tục lắc đầu, xem ra Lý Kim Bảo không phải là người đàng hoàng, thất vọng rời đi.

Lý Tiến Bảo thật sự có oan mà không thể nói ra.

Đúng như những gì người khác nói, một tiểu nha đầu sao có thể đánh hắn ta biến thành bộ dạng như thế này?

Mặc dù rõ ràng là do Tống Anh làm, nhưng không ai chịu tin hắn ta!

Thậm chí mọi người đều cho rằng, Tống Anh đã cứu hắn ta!

Lý Tiến Bảo tức giận đến mức thổ huyết, Lưu thị đau lòng cho con trai, nhưng người của Lý gia cũng hiểu chuyện, sợ người khác cho rằng mấy phòng còn lại của Lý gia cũng không phải người tốt, vậy nên đến nài nỉ lão bà tử của Lý gia, bắt một con gà mẹ đưa đến Tống gia để Tống Anh bồi bổ thân thể, xem như đã tạ lễ.

Nguyễn thị vốn dĩ không muốn nhận, nhưng Tống Anh lại bảo Nguyễn thị cứ thoải mái nhận đi.

Sau đó kể lại chuyện Lý Tiến Bảo xúi giục đám trẻ con gi.ết ch.ết nguyên chủ, một con gà không thể giải quyết được chuyện này!

Ngày tháng sau này còn dài mà!

Tống Anh cũng không quá để tâm đến chuyện này, chuyên tâm nghiên cứu không gian của mình.

Giun đất mà nàng đào lên được đặt ở một góc sân sau, trên đống rơm phủ rất nhiều cỏ khô.

Ở sân sau có khoảng bảy tám con gà con, ngoài ra còn có một luống rau dại nhỏ trông có vẻ héo úa, lũ gà con đang rúc trong đó tìm kiếm thức ăn.

Tống Anh suy nghĩ một chút, lấy một ít linh thủy từ trong không gian ra rồi lén lút đổ vào luống rau dại ở sân sau nhân lúc Nguyễn đi vắng.

Hạt giống trong vườn vừa mới được gieo trồng, trừ khi loại nước này có thể kí.ch th.ích tăng trưởng, nếu không thì sẽ không thể nhìn thấy hiệu quả trong chốc lát.

Tốt hơn là nàng cứ thử nghiệm trên luống rau dại này trước.

Nước đã thấm vào đất, Tống Anh không đi đâu cả, nàng xách một cái ghế nhỏ ra rồi ngồi đó nhìn chằm chằm luống rau dại, Nguyễn thị đi tới, tưởng rằng Tống Anh đang nhìn đàn gà con nên cười nói.

"A Anh, nương đi giúp tam thẩm của con cấy mạ, con ở nhà chú ý một chút nhé, nếu cảm thấy không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi, biết chưa?" Nguyễn thị trìu mến nói.

Tống Anh khẽ cau mày.

Nguyễn thị quá tốt bụng, nhà nàng chỉ có một phần ba mẫu đất nên đã sớm hoàn thành công việc rồi, nhưng tam phòng được chia nhiều đất nhất, không thể làm xong trong chốc lát.

Là anh em thân thích, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, nhưng mà…

Có vẻ bên phía tam phòng không hề khách khí chút nào.

Nhờ mẫu thân nàng giúp đỡ công việc thì thôi không nói đến, nhưng ngay cả đưa cơm buổi trưa cũng bắt mẫu thân nàng làm.

Nguyễn thị đang cầm cái giỏ tre nhỏ trong tay, Tống Anh đi tới rồi lật tấm vải bên trên giỏ tre ra, trong lòng nhất thời cảm thấy không thoải mái: "Nương, cả nhà Tam thúc bây giờ đều đang ở ngoài ruộng sao? Ngoại trừ gia gia nãi nãi, nhà thúc ấy có tổng cộng sáu miệng ăn lớn nhỏ, vậy mà bắt chúng ta lo việc ăn uống cho cả nhà họ sao?"

Nguyễn Thị không được tự nhiên lắm: "Nhưng nương cũng không thể trộm đồ từ phòng bếp của nhà tam thúc con được mà."

Bà ấy da mặt mỏng, tam phòng lại không có ai ở nhà, bà ấy tùy tiện xông vào cũng không hay lắm nhỉ?

Tam phòng không chỉ được chia nhiều đất hơn mà ngay cả gian phòng cũng nhiều hơn, gồm hai gian phòng phía Tây và một gian phòng phía Đông, sân sau cũng giống với nhà nàng, nhưng được ngăn cách bằng một bức tường đất.

"Trộm đồ gì chứ? Nương làm việc cho nhà bọn họ, coi như là họ hàng thân thích nên không nhận quà tạ lễ cũng được, nhưng không thể sử dụng thêm cả đồ đạc nhà mình được. Mặc dù mấy cái bánh ngô này không đắt, nhưng được voi sẽ đòi tiên, chúng ta không thể chiều theo lòng tham của họ được! Huống chi bên phía tam phòng có tới hai người trường thành và ba đứa con trai, chỉ có Nhàn thư nhi là ăn ít hơn, nhà chúng ta cũng không dư dả gì, nấu một bữa cơm cho họ đã bằng nhà chúng ta ăn hai ngày rồi!" Tống Anh lo lắng nói.

Nàng không hề nói quá chút nào.

Tam phòng nhiều người nhất, đường đệ lớn nhất trong ba đứa đã mười lăm tuổi, đứa nhỏ nhất cũng đã mười tuổi.

Đang tuổi lớn, có thể ăn ít sao?

Không phải nàng keo kiệt mà là không thể để loại hành vi vô lý này phát triển,

Tam phòng nhờ mẫu thân giúp đỡ thì phải có dáng vẻ của người nhờ vả chứ!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 21: Bệnh gà toi*


*Bệnh tụ huyết trùng ở gà (Bệnh gà toi) là một trong những bệnh truyền nhiễm cấp tính. Thường xuất hiện trên các loại gia cầm. Nguyên nhân bệnh là do vi khuẩn có tên là Pasteurella multocida gây nên.

Thực ra trong lòng Nguyễn thị cũng cảm thấy không được thoải mái lắm, nhưng bà ấy vẫn luôn giữ im lặng, không muốn nói ra.

Bây giờ thấy nữ nhi suy nghĩ cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp: "A Anh à, nương cũng biết đạo lý này, tuy nhiên… Nếu chỉ có một mình gia đình Tam thúc thì không sao, nhưng còn có cả gia gia và nãi nãi của con ở đấy nữa, nếu nương lén vào phòng bếp của Tam phòng để nấu cơm, chẳng phải gia gia và nãi nãi của con sẽ cảm thấy ta bất hiếu sao? Ngay cả một ít bột gạo cũng không nỡ cho bọn họ ư?"

Tống Anh cau mày.

Suy nghĩ một chút, nàng lấy cái giỏ từ tay nương xuống rồi nói: "Nhà chúng ta vẫn còn bột mì đúng không? Vậy thì lấy bột mì làm ít bánh bột ngô cho gia gia và nãi nãi, sau đó lấy lương thực trong nhà tam thúc làm đồ ăn cho nhà thúc ấy, như vậy cũng hợp tình hợp lý."

Nguyễn thị ngạc nhiên nhìn nàng, cảm thấy cách này cũng ổn.

Chỉ có điều…

Sợ bên phía tam phòng thấy khó chịu, vì một chút lương thực mà khiến mọi người mất lòng nhau, sau khi trượng phu trở về, khó trách khỏi việc bị đệ đệ trách cứ một phen.

Chung một mái nhà, ngày nào cũng đụng mặt nhau…

Tống Anh nhìn thấy vẻ mặt khó xử của mẹ, thở dài: "Thôi vậy, nương ạ, dù sao cũng chỉ có hai lần thôi, nếu như người cảm thấy không ổn thì con sẽ nghe theo nương, nhưng mà lúc nương quay lại làm việc, đừng làm việc quá sức nhé, nữ nhi sẽ đau lòng."

Hiện giờ cơ thể của nàng đã khỏe mạnh rồi, thậm chí có thể thay Nguyễn thị làm việc, nhưng với tính cách của Nguyễn thị thì sẽ tuyệt đối không đồng ý để nàng động tay động chân.

"Ừm!" Lúc này, Nguyễn thị mới vui vẻ đáp lại.

Sau đó xách chiếc giỏ và rời đi.

Tống Anh bằng lòng lùi lại một bước, không phải vì nàng sợ người nào, chỉ là sợ Nguyễn thị khó xử, những năm qua, về việc đối nhân xử thế, Nguyễn thị luôn là có thể nhịn thì sẽ nhịn hết mức. Đột nhiên bây giờ bảo bà ấy tính toán chi li, quả thực sẽ gây ra một ít phản ứng lớn.

Cứ từ từ thay đổi vậy!

Nhất định phải tìm cách kiếm tiền, ra ngoài xây nhà mới càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể làm cho Nguyễn thị sống thoải mái hơn một chút, bằng không cứ sống cùng với đại gia tộc này, bất kì người nào cũng có thể sai khiến Nguyễn thị, điều này thực sự khiến nàng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nguyễn thị vừa đi, Tống Anh lại tiếp tục đi xem mấy luống rau dại nàng vừa tưới nước.

Vừa nhìn thấy nó, nàng đã vô cùng hoảng sợ.

Chỉ mới qua một thời gian ngắn ngủi, luống rau dại của nàng đã trở nên xanh mơn mởn, hoàn toàn không còn trông thấy dáng vẻ héo úa đáng thương như vừa nãy!

Tống Anh còn cho là mình hoa mắt, nhưng có thể thấy rõ ràng nó khác hẳn với những nơi chưa được tưới!

Tống Anh nhổ một gốc rau lên nhìn kỹ hơn, rễ cây rất khỏe, vô cùng tươi tốt!

Trong đám rau dại này cũng có một số cây con, nhưng chúng không có xu hướng tăng trưởng, vậy là… hồ nước trong không gian không có tác dụng kí.ch th.ích tăng trưởng mà chỉ có thể nâng cao chất lượng của thực vật?

Trong lòng Tống Anh vẫn rất vui vẻ.

Lúc này, dường như bảy tám con gà con trong sân và con gà mái già Lý gia đưa tới đã phát hiện ra món ăn ngon mới, chúng kéo tới luống rau, hiển nhiên rất thích mấy cây rau dại này.

Tống Anh cau mày suy nghĩ một lúc, hái một đám rau rồi đặt lên đống đất mùn bên cạnh, dùng để cho giun ăn.

Đáng tiếc bây giờ mới là mùa xuân, trong nhà không có nhiều loại trái cây rau củ, nhất là trong nhà cô, ngoại trừ cho đàn gà con ăn những thứ này thì chẳng còn gì khác.

Trong bếp có một ít cải trắng, dưa chuột và dưa muối, nhưng đó là những thứ đã nhổ lên, không còn dính đất nữa, Tống Anh có cảm giác rằng nước trong không gian không có tác dụng với những thứ này.

Tuy nhiên, hồ nước có tác dụng như vậy đã khiến nàng rất hài lòng rồi.

Tống Anh tưới sơ qua cả luống rau dại một lần nữa.

Buổi tối, lúc Nguyễn thị trở về nhà, bà ấy sợ đến mức hét lên một tiếng.

Bởi vì… con gà mái già, cùng với mấy con gà con… đang ngồi xổm bất động giữa luống rau dại! Chết rồi sao?

"Có phải là chúng mắc bệnh gà toi không? Lúc nương rời đi vào buổi trưa, chúng nó vẫn rất khỏe mạnh mà?" Nguyễn thị bị dọa sợ không nhẹ.

Nếu thực sự bị bệnh gà toi thì nghiêm trọng rồi!

Thậm chí còn phải báo lên trên, đặc biệt là trong một ngày có quá nhiều gà mắc bệnh như vậy, ai biết bệnh này có thể lây truyền sang con người không?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 22: Không đi!


"Nương, là do chúng nó ăn quá nhiều nên no căng bụng thôi!" Tống Anh sờ mũi, có hơi chột dạ.

Nàng tận mắt nhìn thấy những con gà con này mổ rau dại không ngừng, mỗi con gà đều ăn rất tập trung.

"Ăn đến mức no căng bụng sao?" Nguyễn thị kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lấy hết can đảm tiến lên dò xét thử, bà ấy nhìn túi diều trước ngực những con gà con này quả thật phồng lên, nhìn qua có vẻ bọn nó đã ăn khá nhiều, dáng vẻ giống như sắp nổ tung.

Nguyễn thị thở hắt ra: "Đúng là chuyện lạ…"

Nguyễn thị nói xong thì quay qua nhìn luống rau dại đó, sau đó nhăn mày lại.

Rau dại trong nhà mọc rất tốt, bà ấy nhớ rõ trước đó đám rau dại này đã héo úa mà nhỉ…

Nguyễn thị cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là do chúng mới được tưới nước thôi.

"Không phải bị bệnh thì tốt rồi, thật là, dọa nương sợ chết khiếp." Nguyễn thị vỗ ngực, ánh mắt nhìn Tống Anh có hơi né tránh.

Tống Anh nhạy cảm phát hiện ra đôi mắt Nguyễn thị hơi ửng đỏ, giống như là vừa khóc.

"Nương, ai ức h**p nương?" Dáng vẻ của Tống Anh lúc này như muốn cầm đao chém người.

Nguyễn thị cười gượng hai tiếng: "Nương làm gì mà bị người ta ức h**p chứ? Tại vì vừa rồi nương hơi sợ, tưởng rằng mấy con gà bị bệnh…"

"Có phải mấy người tam thẩm nói gì đó với nương không?" Tống Anh trực tiếp hỏi.

Nguyễn thị nhìn nàng một cái.

Con gái thông minh, bà ấy muốn giấu cũng không được.

"Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là giữa trưa khi nương mang đồ ăn qua, tam thẩm con nói với ta mấy câu, ta nhất thời xúc động, nói lại hai câu, tam thẩm con nói ta tính toán chi li, ngày mai không dám mời ta phụ việc nữa." Nguyễn thị nói.

Bởi vì Lý gia tìm đến cửa gây phiền phức, vậy nên bà ấy phải nán lại thêm một lát, đến muộn hơn, những người đang làm việc ngoài ruộng đều đói đến mức cảm thấy bực bội, khi thấy bà ấy thì có hơi nóng giận.

Lại còn thuận miệng chanh chua nói bà ấy sao không dùng ít bột mịn để làm mấy cái bánh này.

Trong lòng bà ấy cũng tức giận, lập tức nói: Trong nhà mình chỉ có ít bột thô này, ngày mai sẽ dùng phòng bếp của nhà lão tam, làm bánh bao mịn cho cha nương ăn...

Nhưng vừa nói như vậy, vẻ mặt của cả nhà lão tam đều trở nên cáu kỉnh, nói bà ấy tiếc bột gạo, có một chút bột mịn thôi mà cũng tính toán chi li, không nỡ bỏ ra hiếu kính người già, để người già được ăn uống tốt.

Lão gia tử và lão thái thái đều thiên vị tam phòng bên kia, rặn dạy bà ấy mấy câu.

Sau khi Tống Anh nghe xong, mặt nàng tối sầm xuống.

"Nương à, nếu thẩm ấy đã nói không mời nương, vậy thì ngày mai nương không cần đến đó giúp nữa! Nương vất vả như vậy, không nói cảm tạ một tiếng thì thôi, lại còn ức h**p nương, dựa vào cái gì chứ? Nếu cha và ca ca mà biết, bọn họ cũng sẽ đau lòng!" Tống Anh lập tức tức giận nói.

"Không sao đâu, nếu nương không đi, không phải gia gia nãi nãi của con lại càng không vui hay sao?" Nguyễn thị thở dài.

"Nương có đi, bọn họ cũng sẽ không cảm ơn người nửa lời, vậy hà cớ gì phải làm lụng vất vả như vậy chứ? Gia gia nãi nãi vốn dĩ không hài lòng với nương, nương làm nhiều việc như vậy, bọn họ vẫn không hài lòng, hơn nữa còn bị giáo huấn một trận, còn không bằng nương ở lại nhà cho yên tĩnh!" Tống Anh rất kiên trì.

Hai vợ chồng Tống Lão Căn quả thật không thích Nguyễn thị.

Nguyễn thị không giống những nữ nhân khác ở trong thôn, cơ thể gầy gò, nhìn qua giống như là chỉ cần gió thổi sẽ bay mất.

Không to lớn như Diêu Thị và tam phòng Tiêu thị, nhìn ngoại hình của họ là biết dễ sinh đẻ.

Hơn nữa, quả thật là bà ấy sinh rất ít.

Cho nên bà ấy càng không được cha mẹ chồng ưa thích.

Tống Anh rất lo lắng, Nguyễn thị nhìn thấy nàng như vậy thì lập tức mềm lòng, vội vàng trả lời: "Được, ngày mai nương không đi nữa, nhưng mà nhà chúng ta ít ruộng, nương cũng không thể ngồi yên ở trong nhà mãi…"

Tống Anh suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: "Nương yên tâm ở nhà với con nhé, đúng rồi, con học được khá nhiều kiểu dáng thêu hoa ở hầu phủ, ngày mai thảo luận với nương một chút, được không?"

Nàng có ký ức của nguyên chủ, có lẽ khi thêu hoa tay sẽ hơi vụng về, nhưng về kiểu dáng thì chắc chắc nàng biết.

Khi nguyên chủ còn ở hầu phủ, phải gọi nàng là một người chịu thương chịu khó, ngoại trừ việc đi lại, nguyên chủ bị nhốt trong tiểu viện của hầu phủ hơn một năm rưỡi, trong khoảng thời gian này, nàng đã học được rất nhiều thứ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 23: Không liên quan


Nguyên chủ không học được cầm kỳ thi họa, nguyên chủ chỉ biết thêu hoa, thật ra kĩ thuật thêu của nàng khá tốt, nhưng bị người khác chê bai rằng quá tầm thường.

Từ nhỏ, nguyên chủ chỉ được tiếp xúc với hoa dại cỏ dại trên núi, chưa từng học qua những thứ gì đó quá sâu xa, nguyên chủ chỉ biết chăm chỉ nhưng vẫn không thay đổi được gì, bây giờ đổi lại nàng, tư duy này sẽ được cải tiến thêm một chút.

Nguyễn thị rất mong dành nhiều thời gian ở chung với nữ nhi hơn, cho nên nàng vừa nói ra lời này, Nguyễn thị lập tức đồng ý.

Ngày hôm sau, Nguyễn thị quả nhiên không đi.

"Nhị tẩu còn định ngủ nướng đến bao giờ nữa? Định kéo dài đến tận buổi trưa sao, muộn hơn nữa thì ngày hôm nay không làm được việc gì đâu!" Tam phòng Tiêu thị ở bên ngoài ồn ào.

Trong sân còn có ba tiểu tử lớn đang đứng, người nào cũng có vẻ bực bội vì phải chờ Nguyễn thị đi ra.

Nguyễn thị có hơi khó xử, liếc mắt nhìn nữ nhi một cái.

Tống Anh rất dứt khoát, trực tiếp kéo cửa sổ lên, nói với bên ngoài: "Tam thẩm, nương của ta không hề ngủ nướng, không phải thẩm nói hôm nay không cần nương của ta ra đồng phụ việc sao? Đúng lúc, ta cũng có thời gian để nương ở nhà dạy ta thêu túi tiền!"

Tiêu thị sửng sốt: "Không đi?"

"Đúng vậy, thẩm không cho nương của ta đi mà?" Tống Anh tiếp tục giả ngu.

Nguyễn thị muốn ra mặt nói chuyện lại bị Tống Anh đẩy sang bên cạnh, không cho bà ấy mở miệng.

Với tính tình này của Nguyễn thị, không nói lời nào thì không sao, nói ra rồi thì chỗ nào cũng có lỗ hổng, lời nói yếu đuối dễ bị ức h**p, căn bản không thể chống chọi được mưa to gió lớn của Tiêu thị.

"Anh thư nhi, nhà ta nhiều ruộng, không có nương của ngươi giúp đỡ, vậy.... Vậy thì không thể làm xong công việc, ngươi coi như giúp đỡ họ hàng, để nương của ngươi ra ruộng phụ giúp nhà tam thẩm, đợi đến tối thẩm nấu trứng gà cho ngươi ăn nhé!" Tiêu thị nói.

Tống Anh mỉm cười: "Chuyện đó… ta không thể lấy đồ nhà tam thẩm được, bây giờ đã phân nhà, nương của ta giúp đỡ thẩm là vì tình cảm, không giúp các người cũng là chuyện bình thường, hôm qua nương ta vừa nấu cơm lại vừa trồng trọt, thật sự rất mệt."

Trong lòng Tiêu thị có hơi buồn bực.

Bà ta biết tính tình của Nguyễn thị, tính tình mềm yếu, bảo bà ấy làm cái gì bà ấy sẽ làm cái đó.

Ai biết được nha đầu quê mùa này lại lợi hại như vậy.

"Không đi thì không đi!" Tiêu thị hừ một tiếng, đúng lúc nhìn thấy lão gia tử và lão thái thái cũng ra tới, vội vàng nói: "Cha, nương, hôm qua nhị tẩu mệt nhọc, hôm nay không muốn giúp nhà ta làm việc đồng áng nữa, vậy chỉ có thể phiền hai người già là cha nương vất vả hơn một chút!"

Nguyễn thị vừa nghe vậy thì có hơi luống cuống, vội vàng muốn mở miệng giải thích.

Tống Anh sao có thể cho Nguyễn thị cơ hội này, nhìn gia gia nãi nãi, cười nói: "Gia gia, nãi nãi, không phải là nương của ta không muốn giúp đỡ mà là tam thẩm yêu cầu quá cao, hôm qua giữa trưa nương của ta bận việc, bản thân cũng chưa ăn trước miếng cơm nào, đưa cơm cho tam thẩm trước, ai ngờ còn bị tam thẩm chê bai là đồ ăn không hợp, lu gạo nhà ta sắp nhìn thấy đáy rồi, thật sự không lấy đâu ra bánh bột ngô tốt như vậy, nương của ta lo lắng cả đêm qua không ngủ được, hôm nay tinh thần không tốt, đầu óc choáng váng, hai mắt khóc đến sưng lên…"

Lão gia tử và lão thái thái nghe vậy thì cau mày.

"Xung quanh đều là ruộng nhà tam thẩm, không hề liên quan gì đến nhà ta, vậy thì phiền tam thẩm tự mình làm." Tống Anh lại nói.

Tống Lão Căn và Mã thị quả thật là đại gia trưởng bất công, nhưng cũng không phải là người không nói lý.

Hôm qua, Nguyễn thị và Tiêu thị, rốt cuộc ai đúng ai sai, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, chỉ là hôm qua đang ở ngoài ruộng nhà Tiêu thị, cháu trai bên phía Tam phòng đều ở đó, nói Nguyễn thị mấy câu để Tiêu thị không bị mất mặt trước mấy đứa nhỏ.

Nhưng hôm nay là đang ở nhà, các phòng khác đều đang dỏng tai lên nghe ngóng, lại thiên vị nữa thì không hay.

"Nếu như vậy thì cứ để cho nương của ngươi nghỉ ngơi đi, việc còn lại cũng không còn bao nhiêu." Tống Lão Căn liếc mắt nhìn Tống Anh một cái, vẻ mặt khá khó coi.

Dù sao cũng không phải cháu gái ruột của mình, muốn cảm thấy vừa mắt cũng khó.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 24: Trứng to


Tống Lão Căn không muốn so đo với vãn bối nên chỉ nói: "Để cho nương của ngươi ở nhà cũng tốt, ngươi nên học hỏi từ nương ngươi nhiều hơn, nữ tử mà tính tình mạnh mẽ như vậy không tốt, tam thẩm ngươi là trưởng bối, ngươi lại đáp trả như thế thì còn ra thể thống gì nữa?"

Nói xong, ông ấy lại liếc mắt với nhà lão Tam một cái rồi khom lưng đi ra ngoài.

Chỉ bị nói một hai câu mà thôi, không đau cũng không ngứa nên Tống Anh đành mặt dày chịu đựng.

Tiêu thị vẫn còn có vẻ không vui.

Nguyễn thị làm việc nhanh nhẹn, nếu không có sự giúp đỡ của bà ấy, ba nam tử và một nữ tử trong nhà bà ta sẽ phải làm bao nhiêu công việc nữa?

Nhưng lão gia tử đã lên tiếng rồi, bà ta là tức phụ nên không tiện nói nữa, thở dài nặng nề và nói với bọn trẻ: "Sao còn thất thần ở đó?! Muốn ở nhà nhàn rỗi giống như Anh nha đầu à? Mấy đứa không có cơ hội đâu!"

Tống Anh cười nhạo một tiếng.

Nàng không phải nguyên chủ, bây giờ nàng không hề có áp lực tâm lý nào cả.

"Sắp trở trời rồi nhỉ, nàng ta rời khỏi nhà lão Nhị hai năm, quả thực là khác biệt hoàn toàn!" Trong phòng lớn, Đại Diêu thị nói với tiểu Diêu thị - thê tử của tứ đệ.

"Chắc là vậy rồi, mới khỏi bệnh được hai ngày mà cái miệng này đã lưu loát hơn nhiều rồi." Tiểu Diêu thị cười cười ám chỉ, trong lòng lại cảm thấy rất thú vị.

Trong chuyện ra ở riêng, đại phòng chiếm được không ít lợi ích.

Một trăm lượng mà lúc trước Tống Anh nhận được lúc rời đi đều ở trong tay của đại phòng, nàng ta ước gì Tống Anh làm ầm ĩ lên.

Đương nhiên cũng phải ngẫm nghĩ lại, có một số điều mà con dâu thứ như nàng ta không thể dễ dàng nói ra được.

Lúc này, Nguyễn thị đang rất khủng hoảng.

Nhưng nhìn thấy khuê nữ vui vẻ thì nỗi hoảng sợ lại biến mất hoàn toàn.

Bà ấy cũng có chút ích kỷ, không muốn thay người khác chịu vất vả khổ cực, nhưng bản tính bà ấy không giỏi tranh cãi.

Đến bây giờ, Nguyễn thị mới dám ra khỏi nhà, tiện tay đi quét dọn chuồng gà, dọn dẹp nhà cửa.

Chỉ là vừa đi đến hậu viện, Nguyễn thị liền giật mình.

Đây... là trứng gà?!

Thứ to bằng nắm đấm này có thể là trứng gà sao?!

Nguyễn thị cảm thấy không thể tin được, vội vàng gọi Tống Anh tới.

"A Anh, tại sao con gà mà Lý gia cho chúng ta lại đẻ ra quả trứng lớn như vậy?" Nguyễn thị hoài nghi nói.

Tống Anh cũng sốc khi nhìn thấy quả trứng gà này.

Cái chuồng gà này không lớn, những con gà khác đều là gà con, chỉ có con gà mà Lý gia mang tới để tạ lỗi là con trưởng thành, nhưng hôm qua lúc Lý gia đưa tới đây, nàng nhìn sơ qua thì thấy con gà này có vẻ không có sức sống mấy, lông gà cũng trơ trụi, nhìn thoáng qua có thể biết đó là một con gà mái già.

"Chuyện này... không đúng! Con gà mái già mà Lý gia đưa tới này căn bản đã ngừng đẻ trứng rồi, sao đột nhiên lại..." Nguyễn thị cảm thấy rất hoang đường, trong mắt bà ấy lúc này, con gà mái kia giống như lão bạng sinh châu*, thậm chí còn kì lạ hơn!

*老蚌生珠 (lão bạng sinh châu): Con trai già mà còn có ngọc, ý nói vợ chồng già mà còn có con.

"Có thể là... Do phong thủy nhà chúng ta tốt?" Tống Anh nhếch miệng cười, trong lòng đã hiểu rõ.

Không cần đoán, chắc chắn là hôm qua con gà mái này đã ăn rau dại được tưới bằng nước hồ không gian nên mới đột nhiên đẻ ra quả trứng lớn như vậy.

Nguyễn thị nghi ngờ nhìn nàng một cái: "Hôm qua con cho gà ăn sao?’

"Đúng vậy, con bắt được rất nhiều giun đất, con gà mái này được ăn no, đẻ thêm mấy quả trứng cũng không có gì lạ mà nương." Tống Anh mặt dày nói.

"..." Nguyễn thị có hơi mơ hồ.

Đâu chỉ đơn giản là đẻ thêm vài quả trứng?

Bình thường, gà mái già gần hai ba ngày mới đẻ một cái trứng, nhưng... con gà này, đẻ tận ba quả trứng trong một đêm!

Hơn nữa, mỗi quả trứng đều to bằng nắm tay!

Tống Anh nhân tiện nhìn mấy chú gà con khác, trông chúng tràn đầy sức sống, bộ lông vô cùng xinh đẹp.

"Nương của Tuân nhi ơi! Có người đánh nhau ở ruộng nhà ngươi!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 25: Nhân sâm biến mất rồi!


Nguyễn thị còn chưa hết bàng hoàng thì đã nghe thấy có người gọi cửa, bà ấy vội vàng đi ra ngoài nhìn xem.

Tống Anh đương nhiên không thể để Nguyễn thị một mình đối mặt, vội vàng đi theo phía sau, trong lòng cũng khá tò mò.

"Đại tẩu... Tẩu nói ruộng nhà ta xảy ra chuyện gì?" Nguyễn thị đi ra ngoài, vội vàng hỏi.

Người tới chính là một thôn phụ, vẻ mặt thôn phụ kia rất lo lắng: "Ngươi mau đi xem đi, hai huynh đệ Lý gia đang đánh nhau trên ruộng của nhà các ngươi, cũng không biết chuyện gì xảy ra với hai người này, đám mạ nhà ngươi mới gieo đều bị giẫm nát rồi!"

Chuyện liên quan đến mạ non, Nguyễn thị làm sao có thể do dự, vội vàng chạy ra ngoài.

Tống Anh cũng đi theo, không bao lâu đã đến trước ruộng nhà mình.

Chỉ thấy hai người Lý gia kia vẫn chưa tách nhau ra, có không ít nam tử vây quanh bọn họ, cố gắng can ngăn, kết quả là những cây mạ con mới trồng đều xiêu xiêu vẹo vẹo vì bị người khác giẫm lên.

Nguyễn Thị tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy! Đây là ruộng nhà ta!" Nguyễn thị xông tới.

Tống Anh gần như không kịp phản ứng, nhanh chóng tiến tới hỗ trợ, đẩy hai người ra xa.

Hai người đang đánh nhau, một là phụ thân của Lý Tiến Bảo, một là đại bá của Lý Tiến Bảo, Lý gia cũng không có phân gia.

Hai huynh đệ lại động thủ trên đất Tống gia nhà nàng, thật là hoang đường.

Nguyễn thị run rẩy nhìn đám mạ trên mặt đất, cảm thấy vô cùng đau xót.

Nhà bà ấy không có nhiều đất đai, chỉ có một phần ba mẫu đất, bây giờ thì tốt rồi, cả một khoảng mạ lớn bị giẫm nát! Bao nhiêu cố gắng trước đó đều vô ích, cây giống tốt như vậy lại bị lãng phí, làm sao có thể không tức giận chứ!

"Hai huynh đệ các ngươi không thể thảo luận với nhau sao? Tại sao lại đánh nhau ở đây?" Gần đó cũng có người không nhịn được mà bực tức nói.

Thứ mà người nông dân coi trọng nhất ở vùng đất này là hoa màu, nhưng hai người này thì hay rồi...

Lý Tam phun ra một ngụm máu, sắc mặt có chút khó coi.

Lý Đại lại tức giận chỉ vào Lý Tam: "Các ngươi tự hỏi tên súc sinh này, vừa rồi hắn ta muốn làm gì!"

"Ta chẳng làm gì cả!" Lý Tam trừng mắt.

"Ngươi không chịu nói đúng không, ngươi không ngại mất mặt thì ta đây nói thay ngươi! Vừa rồi ta nhìn thấy Tam Nhi lén lút đến đây nên đi theo phía sau xem thử, ta nhìn thấy hắn ta cầm một ống trúc đựng trứng côn trùng thả vào trong ruộng của Tống Nhị gia!’ Nói tới đây, Lý Đại có hơi đỏ mặt, lại nói: "Ta đang định răn dạy hắn ta thì tiểu tử này đã lội nước xông vào trong ruộng mạ kia, ta sợ lúc hắn ta lội qua sẽ làm hỏng mạ nên sống chết ngăn cản, nhưng hắn ta lại nói ta cản đường phát tài của hắn, nói không thấy nhân sâm của hắn đâu!"

"Chúng ta đều là hàng xóm với nhau, ta đây làm đại ca, không thể trơ mắt nhìn đệ đệ của mình làm ra chuyện xấu xa như vậy được!" Lý Đại lại nói.

"Nhân sâm?" Mọi người ngẩn người: "Lý Tam nhi, ngươi điên rồi à? Đó là ruộng lúa, trong ruộng lúa làm sao có thể mọc ra nhân sâm của nhà ngươi được?"

Lý Tam tức giận đỏ mắt.

Chắc chắn là có nhân sâm mà!

Hắn ta vừa thả trứng côn trùng xong thì nhìn thấy, đang định mang nhân sâm đi, ai ngờ đại ca đột nhiên túm lấy hắn ta, khi hắn ta mở mắt ra lần nữa thì nhân sâm đã biến mất rồi!

Người ta nói nhân sâm có thể chạy trốn, nhất định là bị đại ca dọa chạy mất!

Đại ca, tên ngốc này! Trong đầu vẫn còn nghĩ đến thanh danh tốt của mình mà không biết nhà bọn họ đã tổn thất bao nhiêu tiền bạc! Nhưng Lý Tam không dám nói mình thật sự đã nhìn thấy nhân sâm.

Dù sao thì…

Đây chính là nhân sâm đó, nếu bị người khác tìm ra trước thì phải làm sao bây giờ?!

Lý Tam vẫn im lặng.

"Lý tam thúc, thúc đã thả trứng côn trùng gì vào trong ruộng nhà ta?" Tống Anh nói.

Lý Đại thở dài: "Có thể là trứng của bọ ngựa, khoảng thời gian trước, mấy đứa trẻ trong nhà nghịch ngợm, thu thập rất nhiều trứng côn trùng ở xung quanh, ta còn khen chúng nhận thức được việc trừ hại cho người nông dân.... Ai biết được hôm nay bị lão Tam lấy dùng."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 26: Kéo chân sau!


Sắc mặt mọi người đều thay đổi vài phần.

Trứng của bọ ngựa rất nhỏ, đám trẻ con có thể thu thập được rất nhiều lúc chúng nó rảnh rỗi, nhưng nếu thả hết vào trong mẫu đất này... Đây không phải là hại chết người nông dân sao?!

"Lý Lão Tam! Nhà ta có thù oán gì với ngươi!? Đúng là lúc trước Tiến Bảo nhà ngươi có bàn bạc chuyện hôn sự với nữ nhi nhà ta, nhưng đã đính ước chưa?! Chưa! Lúc ấy ta và thê tử ngươi đã nói chuyện rõ ràng, hài tử còn nhỏ, chờ đến khi nó đủ mười sáu tuổi, nếu bản thân nó cảm thấy đứa nhỏ Tiến Bảo kia thích hợp, ta sẽ làm chủ đính ước cho hai đứa!"

"Nhà ta chẳng được lợi lộc gì từ Lý gia các ngươi, hôm nay khuê nữ ta đã trở lại, cũng không có ý định gả vào cửa nhà các ngươi, hôm qua thê tử nhà ngươi tức giận đến mắng chửi một trận, vậy mà hôm nay ngươi lại ở sau lưng làm ra chuyện không biết xấu hổ này sao!"

Thiệt hại do bọ ngựa gây ra khá nghiêm trọng.

Trong ruộng nhà nào cũng có, nhưng số lượng không quá nhiều thì sẽ không gây ra tổn thất lớn.

Nhưng ai biết Lý gia đã thả bao nhiêu trứng bọ ngựa vào ruộng nhà bà ấy?

Nếu ruộng lúa này bị hư hại nghiêm trọng, rất có thể mầm cây sẽ không mọc rễ, thậm chí là chết!

Dù có lớn lên thì khả năng cao là bông lúa sẽ rỗng!

Nhà bọn họ chỉ có một sào đất, chỉ dựa vào nó thôi vốn đã không đủ ăn, bây giờ Lý gia lại làm ra loại chuyện này, đây không phải là cố ý muốn cho nhà bọn họ cạp đất mà ăn sao?!

Lý lão tam bị Nguyễn thị chỉ thẳng mặt mũi mà mắng khiến hắn ta cảm thấy rất mất mặt.

"Trứng côn trùng gì chứ!? Ta không biết! Chỉ là hôm nay lão tử uống hơi nhiều rượu, không cẩn thận ngã xuống ruộng nhà ngươi! Không phải chỉ là một vài cây con thôi sao? Lát nữa ta sẽ bảo thê tử ta qua cấy lúa cho nhà ngươi là được chứ gì!" Lý lão tam lập tức nói.

Không phải mạ đã được trồng mấy tháng rồi sao, có gì mà phải làm ầm lên!

"Lão Tam!" Lý Đại rất tức giận.

Lúc trước, vì hôn sự của tôn tử Lý Tiến Bảo này, danh tiếng nhà hắn ta không mấy tốt đẹp, hắn ta còn có hai khuê nữ, sợ rằng hai đứa nhỏ này bị tam phòng liên lụy, về sau không thể gả cho người tốt.

Cho nên ngày thường hắn ta luôn đối xử tốt với người khác, chưa bao giờ dám làm ra loại chuyện trái với lương tâm này!

Nhưng dù có cẩn thận đến đâu, hắn ta cũng không thể chịu đựng được việc bị người khác kéo chân!

Trước kia lão nhị dung túng cho sự nghịch ngợm của Tiến Bảo còn chưa tính, bây giờ hắn ta lại làm ra chuyện như vậy, ruộng đồng là mạng sống của nông dân bọn họ, điều này tuyệt đối không thể tha thứ, nhất định phải phân nhà.

Lý Đại tức giận bỏ đi, những người khác thì khoa tay múa chân với Lý Tam, nhưng da mặt Lý Tam Nhi rất dày, một mực chối bỏ mình không hề thả trứng côn trùng vào ruộng.

Cánh đồng lớn như vậy, trứng côn trùng thì nhỏ như thế, biết tìm ở đâu đây?

Nguyễn thị lo lắng đến mức bật khóc.

Con bọ ngựa này không chỉ ăn rễ lúa mà còn ăn các loại cây trồng khác, nếu sinh sôi ở đây, e rằng ruộng nương của nhà bà ấy trong tương lai sẽ bị bọ ngựa phá hại lâu dài.

Tống Anh cau mày, thấy Nguyễn thị khóc đến thương tâm, nàng suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói: "Nương à, người đừng lo lắng, con có cách đối phó với những trứng côn trùng này rồi."

Nguyễn thị không cho là thật, chỉ cho rằng Tống Anh đang an ủi bà ấy.

Ở kiếp trước, Tống Anh làm nghiên cứu quang học, những kiến thức mà nàng học được lúc trước có thể không được sử dụng ở kiếp này, nhưng nàng đã xem qua không ít sách, quả thực có cách rất đơn giản để kiểm soát sâu bệnh.

Nhưng nàng chưa từng thử nghiệm.

Nguyễn thị tính tình hiền lành, lúc này, những người ở mẫu ruộng bên cạnh đều đến tìm Lý Tam tính sổ, Nguyễn thị cũng không thể nói ra điều gì quá ác độc.

Nhất là vẻ mặt hung ác của Lý Tam không dễ chọc, vừa rồi Nguyễn thị có thể cứng rắn vì quá tức giận, nhưng một khi tỉnh táo lại, khí thế này sẽ không còn nữa.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 27: Cây lớn phân nhánh


Bên phía huyện thành, Tống Kim Sơn và Tống Tuân lo lắng cho tình trạng vết thương của Tống Anh, buổi chiều liền vội vàng trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của Nguyễn thị, trong lòng hai người lập tức trở nên căng thẳng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Kim Sơn là người rất yêu thương thê tử.

Nguyễn thị ôm ngực, kể rõ từng chuyện một.

Tống Kim Sơn vừa nghe xong liền nổi trận lôi đình: "Ta đi tìm bọn họ!"

"Nương, người đừng đau lòng quá, ruộng của nhà chúng ta không nhiều, chỉ có một mẫu này, cho dù bị hư hại thì tổn thất cũng không quá nhiều." Tống Tuân ở lại an ủi Nguyễn thị.

Nguyễn thị ôm ngực thở dài, Tống Anh không biết làm sao, đành phải nói: "Ca ca, muội biết một số phương pháp bắt sâu, hay là huynh và cha thử xem sao?"

Tống Tuân nghe nàng nói vậy bèn ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: "Muội nói thử xem."

"Trước mắt thì muội nghĩ tới hai cách, thứ nhất là chúng ta sẽ dụ bọn nó ra rồi gi.ết ch.ết. Thông thường, sâu hại lúa nước sẽ có một chút phản ứng đối với hai loại màu sắc, đó là màu vàng và màu xanh, cách của muội là chúng ta có thể cắm mấy tấm bảng có màu sắc như vậy vào trong ruộng, trên bảng bôi vài thứ có tính kết dính….."

"Cách thứ hai chính là nuôi cá, nuôi vịt hoặc là ếch ….."

"Cá thì chắc chắn không được rồi, gần ruộng nước nhà chúng ta chỉ có một hồ nước ngọt, không đủ nước để dùng, chỉ có loại ruộng nước tốt mới nuôi được, thoát nước thuận tiện, hơn nữa phải đào rãnh thật sâu mới dùng được." Tống Tuân lập tức nói.

Tống Anh có hơi kinh ngạc, động não suy nghĩ một hồi, đột nhiên nàng phát hiện việc nuôi cá trong ruộng nước đã có từ lâu rồi, nhưng không phải ruộng nhà nào cũng có thể làm như vậy.

Vào thời điểm này, hệ thống thoát nước của ruộng nước vẫn chưa được thuận tiện như thế giới sau này, chỉ loại ruộng ở gần khu vực hồ nước thì mới là ruộng tốt, vậy mới có thể sắp xếp những thứ khác ở trong ruộng, nhưng cho dù là như vậy thì cũng phải đi thăm nom hàng ngày, để phòng ngừa rò rỉ nước hoặc là cá bơi đến nơi khác mất.

"Ếch cũng không được, chúng nó sẽ chạy nhảy tán loạn khắp nơi, quấy rầy các đám ruộng xung quanh, hơn nữa, loài vật này không cần nuôi, ở trong ruộng cũng có một ít, còn vịt thì…." Tống Tuân cau mày: "Ta cảm thấy có thể được, chỉ là… nếu làm như vậy, mỗi ngày đều phải ra xem vịt, thả vịt, đợi đến lúc lúa kết bông thì không thể để vịt ở lại trong ruộng nữa…."

"Nhà chúng ta ít người, ta với cha bình thường ít khi ở nhà, vấn đề nuôi vịt này phải để muội muội đảm nhận rồi." Tống Tuân lại nói.

"Ca ca nói gì vậy? Có thể làm được gì đó, muội vui mừng còn không kịp ấy chứ, nếu không thì muội sẽ giống như là một kẻ ăn không ngồi rồi mất." Tống Anh lập tức bày tỏ thái độ.

Luật lệ của người dân trong thôn còn đơn giản, mặc dù vẫn có tình trạng trộm cắp, nhưng giữa ban ngày ban mặt thì khá yên bình, lại có hàng xóm ở lân cận trông chừng, nàng sẽ không cần hao tâm tổn trí quá nhiều.

"Muội nói mấy cái bảng vàng bảng xanh gì đó… thật sự có thể sử dụng được sao?" Tống Tuân có chút hiếu kỳ.

"Muội cũng chưa từng sử dụng, nhưng mà trong một cuốn sách có đề cập tới vấn đề này." Tống Anh mỉm cười: "Bây giờ vẫn chưa cần dùng tới cách này, đợi đến khi số sâu hại đó trưởng thành thì mấy tấm bảng này mới có tác dụng."

Tống Tuân gật gật đầu.

Nhìn huynh muội hai người trò chuyện với sắc mặt nghiêm túc, trong lòng Nguyễn thị kiên định hơn rất nhiều.

Một canh giờ sau, Tống Kim Sơn tức giận thở hổn hển đi về, tức giận uống một ngụm trà rồi mới nói: "Hiện giờ Lý gia đang rất loạn, ầm ĩ đến mức đòi phân gia, thôn trưởng cũng bị mời sang bên đó, chuyện nhà chúng ta…. không thể chen miệng vào được."

"Lý gia thật sự muốn phân nhà sao? Có thể chia một cách công bằng không? Bà tử của Lý gia thương đứa cháu trai Lý Tiến Bảo này nhất, vậy đại phòng của Lý gia không phải sẽ chịu thiệt thòi sao?" Nguyễn thị tò mò nói.

Cây lớn phân nhánh, cũng không có gì hiếm lạ.

Chỉ là, trong thôn của bọn họ có một số quy tắc bất thành văn, đó là tài sản sẽ được chia phần lớn cho trưởng tử, bởi vì trưởng tử phải phụng dưỡng lão nhân, còn thừa lại mới chia cho những người nhỏ hơn, đương nhiên cũng có một vài ngoại lệ, nhưng một khi trưởng tử so đo thì sẽ ầm ĩ rất khó coi.

Bên phía Lý gia… chắc sẽ ồn ào rồi đây.

Tống Kim Sơn cũng là một người thành thật, nếu như tính tình cứng rắn một chút thì cần gì phải quan tâm Lý gia đang phân gia? Dù sao trước tiên cũng phải đòi lại công bằng cho đám ruộng bị hư hại của nhà mình mới đúng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 28: Quả dại


Tống Anh không phải người để bản thân chịu thiệt, nhưng rất rõ ràng, giờ phút này, cho dù là Nguyễn thị hay Tống Tuân thì đều không biểu hiện ra dáng vẻ tức giận với người của Lý gia.

Tống Anh có hơi thất vọng.

Ngày hôm sau, tin tức Lý gia phân nhà truyền đi khắp thôn, nghe nói đại phòng Lý Đại không lấy được bao nhiêu thứ, lão bà tử của Lý gia kia đã phá lệ mà thiên vị đứa con trai út.

Đại phòng Lý gia quả thật như bị tát vào mặt, chỉ sợ trong khoảng thời gian tới sẽ không còn mặt mũi gặp người khác.

Cha nương của Lý Tiến Bảo lại rất ồn ào, vừa sửa văn tự vừa mời mọi người đến uống rượu, ầm ĩ khắp cả thôn.

"Mặc dù đều là người của Lý gia, nhưng lúc trước cũng được Lý Đại giúp đỡ ít nhiều, bỏ qua những chuyện mà Lý Tam nhi đã làm, về tình về lý, chúng ta đều nên cảm ơn hắn ta… Chỉ là nhà chúng ta không có thứ gì tốt…" Nguyễn thị thở dài, cuối cùng nghĩ đến trứng gà.

Hôm qua gà đã đẻ được ba quả trứng, hôm nay lại đẻ thêm ba quả nữa…

Những quả trứng gà này đều khá to, có vẻ rất hiếm, Nguyễn thị tiếc nên không nỡ ăn, vốn định luộc lên cho trượng phu mang đi làm, dù sao cũng là làm việc chân tay, ăn nhiều mới có sức khỏe.

"Nên nói lời cảm ơn, cả nhà Lý Tam không phải ai cũng giống nhau, Lý Đại quả thật là người tốt, bây giờ bọn họ đã phân nhà, sau này nhà chúng ta qua lại với nhà Lý Đại nhiều hơn một chút cũng không sao cả." Tống Kim Sơn rất hào phóng: "Tuân ca nhi và nha đầu đâu?"

"Tuân ca nhi đã ra ngoài từ sáng sớm, nói là muốn đi chợ mua vịt." Nguyễn thị trìu mến nói: "Có lẽ nha đầu cũng đi theo rồi."

Nguyễn thị căn bản không biết, giờ phút này, Tống Anh đang ở trên núi Hạnh.

Nàng xin Tống Tuân rất lâu, Tống Tuân mới đồng ý để nàng đi vào núi, tất nhiên, nàng chỉ có thể đứng bên ngoài, chờ Tống Tuân đi lấy vịt con xong sẽ phải quay về cùng hắn.

Sở dĩ thôn Hạnh Hoa được gọi là thôn Hạnh Hoa, là bởi vì vào mùa hạnh hoa mỗi năm, khắp núi đồi đều là mơ rừng, màu đỏ trắng xen lẫn đẹp không sao tả xiết.

Tất nhiên, mặc dù rất nhiều mơ rừng, nhưng loại mơ có thể ăn được cũng không nhiều lắm.

Nó vừa chua lại vừa chát, thôn dân chỉ biết lấy một phần nhỏ về nhà nấu và nêm nếm thêm gia vị.

Mà núi Hạnh không tính là an toàn, bên ngoài còn đỡ, không quá dốc, nhưng càng đi càng dọa người, bên trong có rất nhiều dã thú, trước đây còn có thợ săn chết ở trong đó.

Cho nên những đứa trẻ trong thôn đều biết, tuyệt đối không thể đi sâu vào bên trong.

Tống Anh nhất quyết phải tới núi Hạnh là có lí do.

Sống cạnh núi thì phải biết kiếm thức ăn từ núi, theo nàng biết, vào thời tiết này, trên núi sẽ có quả dại chín.

Có rất nhiều người lên núi cắt rau cho lợn, nhưng ánh mắt của Tống Anh vẫn tìm kiếm khắp nơi, sau nửa canh giờ, cuối cùng nàng cũng tìm được thứ mà mình cần!

Là một chùm đậu xanh!

Người trong thôn hầu như đều từng ăn qua loại quả dại này, nhưng hương vị không phải rất ngon, đặc biệt trên núi này có rất nhiều chim chóc và thú vật, rất nhiều trái cây thơm ngon tỏa ra hương vị mê người đã bị lũ chim trên bầu trời giành trước một bước, còn những quả mà chúng nó để lại, đa số đều không thể ăn được.

Nhưng Tống Anh có không gian.

Tống Anh nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai, nàng mới pha linh thủy tưới lên ba cái cây.

Sau đó, nàng lại chọn hai cây ăn quả thấp hơn, sau đó lập tức ra tay, bắt đầu đào đất và đào rễ cây.

Sức lực nàng lớn, động tác cũng nhanh, không lâu sau đã thành công bỏ hai cái cây đó vào không gian, sau đó, Tống Anh không dám tiếp tục làm nữa, thành thật ngồi dưới đất chờ Tống Tuân tới tìm.

Trong khi chờ đợi, Tống Anh quan sát sự thay đổi của lá cây ăn quả, đại khái có thể nhìn ra được mức độ hấp thụ linh thủy của nó.

Ban đầu, quả có màu hơi vàng thiên đỏ, vừa chua vừa chát, bây giờ đã hấp thụ đủ chất dinh dưỡng, bắt đầu chuyển sang màu đỏ tím với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 29: Chém hắn ta


Quả đậu xanh có hình dáng giống như một quả nho xinh đẹp, kiếp trước, sau khi có thể đi làm kiếm tiền, nàng cố chấp với việc ăn đủ loại đồ ăn ngon, trong một lần nghỉ dưỡng ở một thôn làng trên núi, nàng đã từng nhìn thấy loại quả này, cũng là một đặc sản của địa phương.

Quả đậu xanh này không thể coi là một loại trái cây, nhưng lại có thể dùng làm đồ uống, mứt trái cây, thậm chí là ủ rượu.

Tống Anh suy nghĩ nhiều ngày, trong nhà khá khó khăn, cha mẹ huynh trưởng đều sống không hề dễ dàng, kiểu gì thì nàng cũng phải tự mình nghĩ cách để kiếm tiền.

Nàng biết nấu khá nhiều món ăn, không phải không có cách kiếm tiền, nhưng tùy tiện dùng đồ vật mà cha nương không biết để kiếm tiền sẽ khiến họ cảm thấy sợ hãi quá mức. Bây giờ nàng là một cô nương thôn quê mộc mạc giản dị, không nên thể hiện quá nhiều, bằng không sẽ gây ra hậu quả lớn…

Cho nên... Cách tốt nhất chính là lợi dụng ngọn núi này.

Cạnh núi thì dựa vào núi, cạnh sông thì dựa vào sông, huống hồ nàng còn có không gian trong bình ngọc.

Tốc độ hấp thụ linh thủy của cây ăn quả rất nhanh, không lâu sau, Tống Tuân đã quay trở lại.

"A Anh muốn ăn quả dại sao? Huynh hái cho muội mấy trái ngọt nhé." Tống Tuân ra vẻ muốn trèo lên cây.

Tống Anh nhìn thấy vậy liền vội vàng ôm cây quả dại trước mặt, dùng hết sức để rung cây.

"Ào ào" như tiếng mưa rơi nặng hạt, từng quả từng quả rơi xuống đất, có quả còn đập trúng đầu Tống Tuân.

"..." Tống Tuân ngây người nhìn nàng: "A Anh, sao muội lại… khỏe đến vậy?"

"Muội cũng không biết nữa, mỗi năm lại khỏe hơn một tí… À đúng rồi, không phải lão tổ tông của Hầu phủ là võ tướng quân oai phong lẫm liệt sao? Có lẽ là muội kế thừa được thần lực của tổ tiên chăng?" Miệng Tống Anh bắt đầu nói hươu nói vượn.

Tống Tuân nghi ngờ nhìn nàng.

Vẻ mặt Tống Anh rất bình tĩnh.

Xuất thân của lão Hầu gia đầu tiên là huynh đệ ruột với lão gia tử của Tống gia, sau khi thành công, dân gian thường sẽ thần thánh hoá một ít đối với nhân vật có tầm vóc lớn này, hầu phủ bên kia cũng sẽ khoe khoang về sự lợi hại của lão tổ tông nhà mình, truyền ra ngoài lại biến thành thần lực.

Lão hầu gia kia rốt cuộc là thần thánh dạng nào, những người có quan hệ họ hàng xa như bọn họ cũng không rõ lắm.

Nhưng Tống gia vẫn rất kính trọng lão hầu gia đầu tiên, dù sao cũng là nhân vật mang lại vinh quang cho tổ tông.

"A Anh, Lý Tiến Bảo… Thật sự là do muội đánh hắn ta sao?" Tống Tuân hồi phục lại tinh thần.

Lý gia nói Tống Anh đánh người nhưng không có ai tin, hắn cũng vậy.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tống Anh ôm cây lắc qua lắc lại… Chuyện này thực sự giống như những gì hắn nghĩ sao?

"Ca ca cảm thấy ta đánh hắn ta rất quá đáng sao? Lúc ấy ta đang bắt giun đất, hắn ta nói lời mạo phạm ta, ta nhất thời không nhịn được, đánh hắn ta hai cái, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện hắn ta không chống cự được, mới đánh có mấy cái mà đã ngã xuống…" Tống Anh tủi thân nói.

Đây là muội muội của hắn ư?

Tống Tuân đột nhiên có hơi mù mờ.

Tống Tuân cảm thấy muội muội của mình giống như biến thành một người khác lạ, mặc dù đã hai năm không gặp, nhưng tính cách của một người có thể thay đổi nhiều như vậy trong thời gian ngắn hay sao?

A Anh trước kia… Rất thật thà, còn bây giờ thì sao, nhìn dáng vẻ lúc này giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm đang giả vờ đáng thương!

"Ca ca không trách muội, nhưng dù sao muội cũng là nữ hài tử, nếu như người khác tin lời hắn ta nói, muội sẽ xử lý như thế nào?" Tống Tuân nghiêm túc nói.

"Ca ca, ta đã như vậy thì còn sợ cái gì chứ? Lần này ta còn khách khí với Lý Tiến Bảo đấy, nếu có lần sau, ta trực tiếp chém chết hắn ta!" Tống Anh hung dữ nói.

Tống Tuân nheo mắt.

"Chuyện về Lý Tiến Bảo… Sau này muội đừng nhúng tay vào nữa." Tống Tuân cau mày: "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hai ngày tới nhất định sẽ có người đến nhà từ hôn với Lý gia, sau này, tin tức Lý Tiến Bảo là phế vật sẽ truyền ra ngoài, hắn ta còn muốn cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc ư? Không thể nào! Muội muội, muội là nữ hài tử, đã chịu nhiều thiệt thòi và oan ức, ta làm ca ca sẽ làm chủ thay muội, lần này thì bỏ đi, nhưng lần sau không được xúc động như vậy."
 
Back
Top Bottom