Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 30: Cương vị khác nhau


Tống Tuân vừa nói xong, Tống Anh lập tức cảm thấy khá khó hiểu.

"Sao lại có người tới từ hôn?" Tống Anh hỏi.

Tống Tuân cũng không lừa nàng: "Trong thôn có rất nhiều người cảm thấy quả thật là Lý Tiến Bảo có bệnh kín nên mới đột nhiên phát bệnh, đặc biệt là hắn ta còn làm ầm ĩ rất lớn, ta chỉ nghĩ cách lan truyền chuyện này với thôn bên cạnh, cô nương đính hôn với Lý Tiến Bảo kia cũng là bảo bối trong tay cha nương, sao họ có thể cho phép nữ nhi gả cho một người như vậy chứ?"

Tống Anh kinh ngạc nhìn hắn.

Nàng không bao giờ ngờ rằng, Tống Tuân nhìn bề ngoài hiền lành yếu đuối mà lại là một chàng trai mưu mô như thế!

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tống Tuân luôn luôn mang dáng vẻ ca ca không thích nói chuyện!

Một người như vậy, thế nhưng bây giờ sẽ vì trút giận thay muội muội mà dùng thủ đoạn mờ ám sau lưng sao?

"Ta và cha đều muốn trút giận thay muội, nhưng cha là người thật thà, không thể làm ra những chuyện như vậy, muội đừng trách cha, tính tình nương khá yếu đuối, cũng không thể đứng ra thay muội, nhưng A Anh, muội còn có ca ca, sau này ta sẽ bảo vệ muội."

Tống Anh thật sự rất cảm động.

Tống Tuân không phải huynh trưởng ruột, nhưng trên danh nghĩa, nàng là nữ nhi của Nguyễn thị và Tống Kim Sơn, điều này vĩnh viễn không thay đổi!

"Cảm ơn ca ca!" Tống Anh vội vàng nói một câu.

Tống Tuân nhìn quả dại rơi đầy đất, tiện tay cầm một quả lên nếm thử.

Lần nếm thử này khiến hắn vô cùng sửng sốt: "Hương vị này… Khác với trước đây ta ăn quá?"

Trước đây hắn đã từng ăn quả đậu xanh này, trong vị chua ngọt còn kèm theo vài phần đắng chát, nhưng bây giờ, loại quả này mọng nước vừa đủ, thơm ngọt thanh mát, khác hoàn toàn với loại quả đã ăn trước kia.

"Ca, quả của ba cái cây này phát triển tốt hơn, những cây khác không ăn được." Ngón tay Tống Anh chỉ vào ba cái cây, lại nói tiếp: "Nhân lúc còn sớm, chúng ta mau hái hết quả ở ba cái cây này đi, nếu không sẽ bị chim chóc ăn hết đó."

Tống Tuân cảm thấy vận may và mắt nhìn của muội muội rất tốt.

Quả của ba cái cây này chắc là cũng mới chín tới, chim chóc kéo tới không nhiều lắm, nếu không thì bây giờ làm gì đến lượt bọn họ?

Mặc dù không biết muội muội định xử lý những quả đậu xanh này như thế nào, nhưng nếu muội muội muốn lấy, hắn sẽ giúp, cũng không có gì nặng nhọc mà.

Tống Tuân cầm sọt đi đến, nhưng bên trong còn đựng tám con vịt.

Chỉ có thể dùng hai cái sọt lớn của Tống Anh, hai người không ngừng nhặt quả bỏ vào trong sọt, nhặt hết trên mặt đất, Tống Anh lại tiếp tục rung cây, chỉ trong chốc lát, quả lại rơi xuống rất nhiều.

Số lượng quả ở ba cây khá nhiều, hai sọt căn bản không đựng hết.

Tống Anh bảo Tống Tuân chờ ở đây, nàng mang hai sọt này về nhà trước, nhưng làm sao Tống Tuân có thể đồng ý? Hai cái sọt này ít nhất cũng phải nặng mấy chục cân, hắn là nam nhân, sao có thể để một mình muội muội gánh về được?

"Ca, huynh đừng tranh giành với ta, phía trước và sau ta, mỗi bên để một sọt, ta đi một chuyến là gánh về được hết, không tin thì huynh cứ nhìn xem." Tống Anh đeo hai cái sọt lên người rồi bước đi vài bước, mặt không hề đỏ, miệng cũng không hề th.ở d.ốc.

Tống Tuân tự hỏi liệu bản thân mình có làm được như vậy không.

Trên mặt hắn hơi đắn đo.

Nàng lấy cỏ khô che hai cái sọt lại, người khác cũng không nhìn ra bên trong có gì.

Không còn cách nào, chỉ có thể để Tống Anh gánh đồ về.

Trên đường, Tống Anh chạy với tốc độ rất nhanh, cả đi và về chưa mất đến nửa canh giờ.

Khi về đến nhà, nàng đặt đồ ở sau vườn nhà mình, không chờ phu thê Tống Kim Sơn mở miệng hỏi, nàng đã cất bước chạy đi, quả của ba cái cây được đựng trong sáu sọt, đặt hết ở sân sau.

Nguyễn thị và Tống Kim Sơn bị một đống quả dại làm cho hoảng sợ.

Tống Anh còn thuận tay ném vào trong chuồng gà khá nhiều, những con gà đó tranh nhau giành lấy, ăn rất hăng hái.

Chờ hai huynh muội Tống Anh quay lại, Tống Kim Sơn đau đầu nói: "A Anh à, nhiều quả dại như vậy, làm sao chúng ta ăn hết được?"

"Nương, con và ca ca chuẩn bị lên huyện thành để bán mấy quả dại này." Tống Anh thuận miệng nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 31: Bất công


Nàng vừa nói xong lời này, Nguyễn thị liền bật cười một tiếng, vỗ đầu Tống Anh: "Nha đầu ngốc, không có ai thèm mua quả dại trong rừng đâu! Trên núi chỗ nào cũng có, đứa trẻ nào muốn ăn thì tự leo lên núi hái là được, mặc dù thị trấn bên kia không có quả dại này, nhưng người trong huyện thành cũng không phải không biết gì, làm sao có thể để ý đến cái này?"

Tống Anh lắc đầu.

"Nương, nương chưa từng nếm thử trái cây mà con hái sao? Ngọt lắm! Bây giờ là đầu xuân, trái cây ăn được không nhiều, chỉ cần có người chịu nếm thử quả dại mà con bán, nhất định sẽ mua một ít về, nương cứ yên tâm!"

Làm thành mứt hoa quả và rượu cần nhiều đường, làm hoa quả sấy khô thì cần thời tiết khô ráo, bây giờ nàng rất thiếu tiền, những thứ này cũng không thích hợp.

Nguyễn thị mơ hồ nhìn nàng, có vẻ không tin lắm.

"Nương, muội muội nói không sai, hương vị của loại quả này rất ngon, có lẽ có thể bán được, ngày mai con sẽ thuê xe bò, mang theo hai sọt rồi vào huyện thành thử vận may."

Nhi tử cũng đã nói như vậy, Nguyễn thị không thể không tin.

Hai phu thê bọn họ nếm thử.

Vừa nếm thử, bọn họ không khỏi ngạc nhiên.

"Sao... tại sao những quả đậu xanh này lại ngọt như vậy!? Năm ngoái ta còn hái rất nhiều làm nước sốt, lúc đó vị của nó còn vừa chua vừa chát mà?" Bà ấy cảm thấy không chân thật, vội vàng nếm thử một lần nữa, kết quả là vị của nó đều rất ngon!

Ngon đến mức không thể cưỡng lại mà ăn liên tục.

Vào thời điểm này trong năm, loại trái cây có thể ăn được không nhiều, trong huyện thành chắc là cũng chỉ có lê hoặc là thơm, quả đậu xanh ngọt như vậy, chắc chắn sẽ có người thích!

"Là muội muội tinh mắt, ba cái cây muội ấy chọn không tệ, nhưng những cây ăn quả khác trên núi thì không ngon lắm, con đã nếm thử vị của nó thì giống hệt hương vị lúc trước, rất chua."

Trong mắt Tống Anh lộ rõ sự chột dạ.

Nàng không thể nói với người nhà rằng nàng có linh thủy trong không gian, sau khi được tưới bằng nước này, nó sẽ không giống với những cây khác.

Nếu lần sau nàng lại tìm được quả dại ngon ngọt thế này, vậy thì không hợp lý lắm.

Phải nghĩ cách khác mới được.

"Có muốn cho cha nương một ít không?" Nguyễn thị hỏi Tống Kim Sơn.

"Lát nữa để mấy cân vào giỏ rồi mang qua là được, khắp núi đồi đều là quả đậu xanh, mấy phòng khác cũng không thèm ngó tới, muốn thì tự mình đi hái." Tống Kim Sơn nói.

Không phải hắn tiếc mà là sợ người khác coi thường mình.

Quả nhiên, buổi tối Nguyễn thị đặc biệt làm sủi cảo rồi mang qua cho lão gia tử, lão thái thái cùng với vài cân đậu xanh, lão thái thái bảo Nguyễn thị để lại một chén sủi cảo, quả đậu xanh thì bảo Nguyễn thị mang về.

Cho dù Nguyễn thị đã nói rằng những quả này được lựa chọn rất cẩn thận và đều rất ngọt, lão thái thái vẫn không thèm nếm thử một miếng.

Sống trong thôn mấy chục năm, bà ấy còn không biết quả này có ngọt hay không ư?

Bà ấy đã già rồi, ăn món này sợ chua lắm!

Nguyễn thị lòng nặng trĩu mà trở về, trong lòng càng lạnh lẽo: "Không phải ta nói xấu nương... Thật sự là, nương rất thiên vị, dù sao thì hai đứa nhỏ cũng đã hái về, nương cũng nên nể mặt một chút mới phải, mấy ngày trước, Đạt ca nhi mua một xâu kẹo hồ lô, thấy chua quá nên đưa cho nương, chẳng phải nương vẫn nhăn mặt ăn đấy sao?"

Lúc đó sao nương không nói răng mình không tốt?

"Nàng cũng biết tính tình của nương ta mà, bà ấy không có ý xấu, chúng ta không tốn tiền mua mấy quả này, quả thực không phải trái cây quý hiếm gì, nương ta không muốn ăn cũng là chuyện bình thường." Tống Kim Sơn nói.

Nguyễn thị nhìn hắn một cái, mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì nữa.

Phu quân bà ấy là người hiếu thuận, nếu nói quá nhiều thì sẽ là lỗi của bà ấy.

Ngày hôm sau, Tống Anh ngồi xe bò đi lên thị trấn.

Hai phu thê Tống Kim Sơn lo lắng quả đậu xanh này không bán được, chỉ để cho hai người bọn họ mang đi một nửa, một nửa đống đậu xanh này khoảng một trăm cân tròn trĩnh.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 32: Búa kéo bao


Mặc dù Tống Anh có ký ức của nguyên chủ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tự mình đi lên huyện, dọc đường đi, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, vô cùng hưng phấn.

Trước khi đi, Nguyễn thị đưa cho nàng năm mươi đồng làm tiền tiêu vặt vì lo quả dại không bán được, đến trưa nàng sẽ đói.

Huyện Lễ phồn vinh, vừa vào cổng thành đã có thể nhìn thấy những người bán hàng rong đi lại hai bên đường, trong huyện có mấy con đường, trong số đó có phố phú quý, trên đường có cửa hàng mặt tiền, đường xá rộng rãi, xe ngựa qua lại.

Cũng có phố bình dân, tuy trên đường phố có quầy hàng, nhưng có cả quầy bán hàng rong, cũng rất náo nhiệt.

Nơi hai người Tống Anh tới chính là phố bình dân.

"Đi rong đường phố vất vả quá, hay là chúng ta thuê một chỗ nào đó đi." Tống Tuân nhìn Tống Anh nói.

"Được ạ." Tống Anh gật đầu dứt khoát.

Trên con đường này có quầy hàng cố định, vị trí khác nhau, giá cả cũng khác nhau, có thuê hàng tháng, thuê hàng ngày, còn có quan binh tuần tra, xem ra rất an toàn.

Hai người chọn một địa điểm ở tầm trung, giá thuê một ngày là mười lăm đồng, từ lúc chợ mở cửa từ sáng sớm cho đến khi bắt đầu giờ giới nghiêm, cho dù họ có đến vào buổi tối thì vẫn đồng giá như vậy, rất xứng đáng.

Mười lăm đồng tiền vừa giao, hai người liền chuyển đồ đạc từ trên xe bò xuống.

Nhưng khi nhìn thấy thứ họ định bán, những người xung quanh đều giễu cợt bọn họ.

"Không biết đây là bại gia chi tử của nhà nào, quả đậu xanh ở khắp nơi mà cũng dám hái mang đi bán!"

"Tiểu hài tử này không hiểu chuyện, hắn cho rằng người trong huyện này chưa từng thấy qua thứ này sao."

"..."

"Tiểu tử à, nếu ngươi chế biến quả dại này làm thành mứt hoa quả, không chừng còn có thể bán được rất nhiều tiền…" Ở quầy hàng bên cạnh có một lão tiên sinh viết thư hộ, thấy hai người tầm tuổi nhau và đều còn trẻ, mở miệng khuyên một câu.

Đương nhiên, mứt hoa quả cũng không phải chưa có người bán, nhưng thật sự là không có lời, dù sao thì loại quả dại này rất chua, muốn khắc chế vị chua đó thì phải cho thêm rất nhiều đường, quá đắt.

"Cám ơn lão thúc đã nhắc nhở, nhưng trái cây của chúng ta không giống quả dại hái trên núi, ngài nhìn xem, có phải mỗi quả đều có màu đỏ hồng không?"

Nhìn thấy sắc mặt Tống Tuân ửng đỏ, nàng không nhịn được mà lớn tiếng rao bán: "Bán trái cây đây! Trái cây thơm ngon ngọt mát! Không ngon không lấy tiền, bảo đảm mọi người ăn một quả sẽ muốn ăn thêm quả nữa!"

"Muội muội! "Tống Tuân nhìn nàng, có hơi lo lắng.

"Ca, bán hàng đương nhiên phải rao to, trên đầu ta đội mũ có màn che, sẽ không có người để ý đến gương mặt của ta đâu." Tống Anh thản nhiên nói

Vết sẹo trên mặt nàng quá đáng sợ, để tránh bị người ta chỉ trỏ, Nguyễn thị đặc biệt làm cho nàng một cái mũ có màn che.

Giọng nói của nàng dễ chịu như tiếng chim vàng anh kêu khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn.

Nhưng vừa nhìn thấy quả đậu xanh, trong phút chốc đều không còn hứng thú.

Hai người đợi suốt hai canh giờ, một người mua cũng không có.

"Quả dại à?" Đang suy nghĩ thì có một nam nhân đi tới, liếc nhìn quầy hàng rồi nói: "Đã lâu không ăn thứ này, ta ăn thử hai quả, dù sao thì chỗ nào trên núi cũng có nên không phải trả tiền đúng không?"

Tống Tuân lập tức ngăn cản.

Đây là thứ mà hắn và muội muội đã vất vả mang xuống núi, kiểu gì cũng phải trả phí vận chuyển chứ?

"Có thể! Đại ca mua trước nửa cân, trả tiền nửa cân, sau đó ngài chơi một trò chơi oẳn tù tì với ta, nếu như đại ca đoán thắng, ta sẽ trả lại tiền cho ngài." Tống Anh kéo Tống Tuân lại, lập tức nói.

Vừa nói xong lời này, người nọ liền nở nụ cười: "Oẳn tù tì ư? Luật chơi thế nào?"

"Búa kéo bao, ba ván thắng hai, đơn giản chứ?" Tống Anh nhếch miệng cười, người này không nhìn thấy mặt nàng, nhưng giọng nói lại làm cho người ấy cảm thấy rất thoải mái.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 33: Thắng rồi trả tiền


Giọng nói ngây thơ của nàng khiến nam nhân nọ cười châm chọc: "Khá thú vị đấy, được, nếu như ngươi thua rồi quỵt nợ, ta sẽ lật tung cái sạp hàng của ngươi lên! Bao nhiêu văn tiền một cân quả dại này?"

"Năm văn tiền! " Tống Anh trả lời dứt khoát.

Đối phương bật cười, lão tiên sinh ở sạp viết thư hộ bên cạnh cũng lắc đầu.

Năm văn tiền, ôi, năm văn tiền là đủ ăn hai bát mì Dương Xuân ở huyện này và mua thêm một xâu kẹo hồ lô nữa.

Quầy hàng rong này chỉ bán quả dại trên rừng mà dám bán với giá năm văn tiền một cân, khẩu khí thật sự rất lớn!

Nhưng nam nhân này cũng không nói gì, trực tiếp ném đồng xu cho Tống Anh, sau đó nói: "Tới đây?"

"Muội muội, hay là để ta chơi với hắn..." Tống Tuân lập tức nói.

Tống Anh lại cười cười, đẩy Tống Tuân về phía sau: "Vị đại ca này, nếu ngài chuẩn bị xong rồi, vậy thì bắt đầu đi!"

Vừa dứt lời, Tống Anh nhẹ nhàng nhìn người nọ một cái, cùng lúc đó, hai người đồng thời ra tay!

Sự náo nhiệt này đã thu hút vài ba người qua đường dừng lại, tò mò xem thử, nhưng khi nhìn thấy, họ không khỏi kinh ngạc, ở vòng thứ nhất này, nam nhân kia ra nắm đấm, Tống Anh lại xòe bàn tay trắng noãn ra.

"Tiếp tục!" Nam nhân rất dứt khoát.

Hiệp hai bắt đầu.

Nam nhân đó vẫn ra búa, Tống Anh vẫn ra bao, tốc độ ra tay của hai người không rõ ràng, nhưng Tống Anh đã thắng!

Thắng hai trong ba hiệp chơi, không cần phải bắt đầu hiệp thứ ba nữa!

Nam nhân đó cau mày, lấy ra năm văn tiền: "Thêm một hiệp nữa đi!"

"Được rồi, ca ca, huynh hãy gói đồ cho vị đại ca này đi" Tống Anh bình tĩnh đáp.

Quả dại chưa đến một cân nên hắn dùng giấy gói lại. buộc bằng sợi dây gai rồi đưa cho nam nhân kia hai gói nhỏ đan chung với nhau.

Nhưng đối phương không quan tâm, hắn ta chỉ đặt xuống đất, nghiêm túc đấu với Tống Anh.

Hắn ta náo loạn đã khiến cho vài người đi đường chú ý tới sạp hàng của Tống Anh.

Lại thêm một hiệp nữa.

Nam nhân kia ra kéo, Tống Anh ra búa, sau đó, đối phương ra bao, Tống Anh lại ra kéo.

Thắng nữa rồi!

"Sao có thể như vậy?" Nam nhân hừ một tiếng, hơi mất mặt, lại mua thêm một cân.

Tống Tuân vừa mừng vừa sợ, cũng rất tò mò rốt cuộc Tống Anh dùng cách gì mà có thể thắng liên tiếp như vậy!

Bản lĩnh này, hắn không có!

Lần thứ ba, không có gì bất ngờ, Tống Anh lại thắng, thu hút rất nhiều người đi đường xung quanh vây xem, liên tục trầm trồ khen ngợi.

Tống Anh không ngờ rằng sẽ có hiệu quả tốt như vậy, vừa rồi linh cảm của nàng chợt lóe lên, nghĩ rằng sau khi nàng ăn loại quả trong không gian kia, các phương diện về thể chất, thân thể đều được nâng cao, nhãn lực hẳn là đủ để chơi trò chơi này, sau khi thử thì quả nhiên như vậy.

Nam nhân kia đã mua ba cân trái cây, nhìn thấy ngày càng có nhiều người kéo đến, vẻ mặt có chút bối rối.

"Tiểu cô nương, ngươi giỏi đấy, vậy mà có thể thắng ta ba hiệp liên tiếp, lợi hại!" Nam nhân nói xong, ra vẻ khách khí rồi rời đi.

Tống Anh nhìn đám người này, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Hôm nay ta và ca ca bán trái cây ở chỗ này, tuy là quả dại, nhưng ta có thể cho chư vị nếm thử, vị của loại quả này chắc chắn vừa thơm vừa ngọt, ngoài ra nhân dịp quán nhỏ khai trương, nếu có ý muốn chơi trò chơi với tiểu muội thì cũng có thể tiến lên, mua hai cân trái cây là có thể chơi với tiểu muội một ván, nếu chơi thắng, không chỉ miễn phí mà ta còn tặng người ấy mười văn tiền."

Những người này không ham thưởng thức hương vị, cho nên sức hấp dẫn của quả dại không lớn bằng đồng tiền.

Sau khi Tống Anh nói xong, nàng lấy rất nhiều trái cây, đưa cho mỗi người xung quanh quầy hàng một quả.

Mọi người rất tò mò, rõ ràng chỉ là quả đậu xanh bình thường, làm sao có thể vừa thơm vừa ngọt?

Nhân tiện ăn thử một miếng.

Sau khi ăn, mọi người đều kinh ngạc.

"Thật sự mua trái cây là được chơi trò chơi sao? Thắng có được trả tiền không?" Có người nhịn không được hỏi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 34: Bán hết


Hương vị của quả dại này rất ngon!

Quả của những cây bình thường, dù ngọt thì cũng khó tránh khỏi có vị hơi đắng chát, nhưng sau khi nếm thử quả đậu xanh này, nó lưu lại hương vị ngọt mát trong khoang miệng, thực sự rất ngon!

"Các ngươi cứ thử đi rồi sẽ biết. Ta và ca ca ta đứng ở đây, làm sao có thể chạy trốn? Hơn nữa các ngươi có nhiều người như vậy, ta muốn chạy cũng không thể chạy được mà, phải không?" Tống Anh nói ngắn gọn.

Nàng vừa nói xong lời này, quả thật có người mua hàng.

Quả này ăn ngon như vậy, cho dù không thắng thì dùng mười văn tiền mua hai cân mang về cũng không thiệt thòi.

Tống Tuân phụ trách cân hàng, đóng gói, thu tiền, Tống Anh đứng ở đó, phụ trách chơi đoán số, đấu với năm người liên tiếp, lần nào cũng thắng, không khí náo nhiệt như thế đã thu hút không ít người đến xem.

Nhưng Tống Anh cũng biết mình không thể tiếp tục thắng, nhìn thấy người vây quanh càng ngày càng nhiều, nàng liền thua liên tiếp hai ván.

Quả thật sau khi trả lại hai mươi văn tiền, độ uy tín tăng vọt.

Một số người xung quanh muốn tham gia chiếm món hời đã bắt đầu mua hàng, thậm chí có lúc còn phải xếp hàng.

Đáng tiếc, sau đó Tống Anh gần như thắng hết, trừ khi thấy số lượng khách đột nhiên giảm đi, lúc này mới thua một phen để dụ khách đến chơi.

"Đại nhân, chủ quán này thật thú vị, thắng nhiều thua ít, chỉ là quả đậu xanh bình thường thôi nhưng mà bán rất chạy, mới buổi trưa mà đã gần bán hết rồi." Ở lầu hai cách đó không xa, chủ tớ hai người nhịn không được c*̃ng nhìn qua.

"Thị lực của nữ nhân này rất lợi hại." Nam nhân thản nhiên nói một tiếng.

Có thể phán đoán chuẩn xác, khống chế thắng thua, chứng tỏ nàng có thể biết rõ đối phương sẽ lựa chọn ra cái gì, ra tay chậm hơn một chút so với đối phương, nhưng vì hành động quá nhanh nên không nhìn ra được mánh khóe của nàng.

Đúng là một tiểu cô nương xảo quyệt.

Nhưng mà giọng nói này nghe quen quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.

Ngày đầu tiên bán quả đậu xanh, hai huynh muội bọn họ cũng không biết có thể bán được nhiều như vậy, cho nên chỉ mang tới một nửa, tổng cộng chỉ có hơn một trăm hai mươi cân.

Mới qua buổi trưa mà đậu xanh nàng mang đến đã hết sạch.

Tống Anh cân hai cân rồi đưa cho lão tiên sinh viết thư hộ ở bên cạnh, vào lúc bận rộn vừa rồi, lão tiên sinh này đã tốt bụng giúp đỡ hai huynh đệ nàng.

Một cân trái cây năm văn tiền, tổng cộng bán được một trăm lẻ hai cân là năm trăm mười văn tiền, bao giấy dầu và sợi gai có sẵn trong nhà, cho nên chỉ cần trừ đi chín mươi văn tiền cho chi phí hoạt động, lợi nhuận sẽ là bốn trăm hai mươi văn tiền.

Tống Tuân ngơ ngác hồi lâu, nhìn cái sọt trống rỗng, lại nhìn hộp tiền, không biết nên nói gì.

Phải biết rằng, mới hai giờ đồng hồ trước, bọn họ rõ ràng ngay cả một quả cũng không bán được.

"Quả dại đâu?! Bán hết rồi à?" Vừa định rời đi thì một nam nhân to lớn chạy tới, nhìn chằm chằm vào hai chiếc sọt trống rỗng.

"Thúc thúc, ta nhớ vừa rồi ngươi mới mua hai cân mà." Tống Anh nhìn đối phương nói.

"Cô nương có trí nhớ tốt thật!" Nam nhân trung niên xấu hổ cười cười: "Không giấu gì ngươi, ta mua quả dại này về liền bị thê tử mắng cho một trận, nàng ấy rất tức giận, ném chỗ quả dại này ra ngoài cửa, ai biết hài tử nhà bên cạnh nhặt được, trùng hợp thay, hài tử nhà ta lại sang nhà đó chơi, chỉ cho hài tử ta ăn hai ba quả, thế là nó háu ăn đến mức vừa khóc lóc vừa quấy phá, sao không… mua thêm hai cân nữa..."

"Phần hôm nay đã bán hết rồi, nếu đại thúc muốn mua thì ngày mai quay lại, nhà ta vẫn còn một ít quả đậu xanh." Tống Anh cười cười, nghĩ tới gì đó, sau đó nói: "Nhưng đại thúc nhất định phải đến mua đúng hàng nhà ta, ta cam đoan, chỉ nhà ta mới có quả dại ngọt như vậy, hương vị của loại quả mà người khác hái ở trên núi không thể so sánh với nhà ta."

Hôm nay, nàng kiếm được mấy trăm văn tiền dựa vào mấy quả đậu xanh này, ngày mai đương nhiên sẽ có người thấy tiền mà sáng mắt, cũng hái quả đậu xanh đến bán.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 35: Phân chia


Đại thúc nghĩ thầm: Đều là quả đậu xanh, mùi vị sao có thể khác được?

Chỉ là bề ngoài, ông ấy cũng không nói gì thêm, hài tử ở nhà ồn ào quá, nếu thật sự không có cách nào khác thì chiều nay ông ấy sẽ đích thân đi đến ngọn núi gần đó xem có hái được gì không.

Nhìn vẻ mặt của người này, Tống Anh đã đoán được đối phương sẽ không để ý đến lời nói của nàng.

Nhưng nàng không quá cố chấp.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Tống Anh kéo Tống Tuân đi dạo vòng quanh đường phố, tiện đường mua vài thứ.

Trong không gian, ít nhất cũng có một trăm mét vuông đất có thể trồng một ít hoa quả và rau củ, hạt giống của những thứ này cũng không đắt, Tống Anh chuẩn bị một trồng một ít loại rau củ phổ biến, đáng tiếc rằng linh thủy của nàng không có tác dụng thúc đẩy quá trình sinh trưởng của thực vật, nếu không thì nàng đã mua một ít nhân sâm, hoàn toàn có thể trở nên giàu có chỉ sau một đêm.

Mà...

Nhắc tới nhân sâm, Tống Anh đột nhiên nghĩ đến lời nói lúc trước của Lý đại thúc.

Lý đại thúc nói Lý Tam phát hiện nhân sâm ở ruộng lúa nhà nàng...

Nàng tự mình tưới từng tấc ruộng, chưa từng nhìn thấy thứ gì giống như nhân sâm, nhưng nếu không có thì tại sao Lý đại thúc lại nói như vậy?

Có lẽ chỉ là do Lý Tam nói bậy, nhưng sao cả Lý đại thúc cũng tin lời của ông ta?

Tống Anh suy nghĩ lung tung một hồi, đã chọn được không ít thứ.

Thời đại này vẫn còn khá nhiều rau quả, những loại phổ biến nhất có thể trồng và thu hoạch trong thời gian ngắn là cà chua, dưa hấu, bí đao, dưa chuột, tiêu, cà tím, củ cải, ngoài ra còn có rau chân vịt, rau diếp, rau cúc, rau đay, cải ngồng, cải củ dền, đương nhiên ở đâu cũng có dưa, trong đó dưa hấu ít thấy hơn, giống như quả vải, chỉ trong hoàng cung mới được ăn.

Nhiều loại đến mức nàng không thể nhận ra hết, Tống Anh chỉ lựa chọn vài loại cần thiết nhất, ngoài ra còn có hương vị thơm ngon, ví dụ như dưa ngọt, củ cải và cà chua.

Hạt giống giá năm mươi văn tiền, sau đó Tống Anh mua một ít mật ong và đường, giá tiền của hai thứ này rất đắt, chỉ một cân mà đã tốn mất một trăm văn tiền, bột mì, gạo nếp mỗi thứ hai mươi cân, lại tốn thêm hai trăm sáu mươi văn tiền nữa.

Bây giờ là cuối tháng ba, còn một tháng nữa sẽ có người bán bánh chưng ở chợ.

Có thể mua gạo nếp về trước, vài ngày nữa, lá dong trong làng sẽ đủ lớn, đúng lúc hái về dùng.

Tống Tuân bất lực nhìn Tống Anh chỉ còn lại mười văn tiền.

Đau lòng thật, nhưng không muốn ngăn cản nàng.

Muội muội sống ở Hầu phủ gần hai năm, sau khi trở về, khó tránh khỏi có hơi không quen, tiêu tiền quá tay một chút cũng rất bình thường.

Mười văn tiền còn lại, Tống Anh cũng không giữ lại, nàng và Tống Tuân ăn một bát mì nhỏ rồi mua một cái bánh ngọt mang về.

Chiếc bánh ngọt kia nhỏ đến đáng thương, Tống Anh thực sự khá ngượng ngùng.

"Ca, trong nhà chúng ta vẫn còn rất nhiều quả đậu xanh, bán hết muội lại tiếp tục lên núi hái, đến lúc đó, muội sẽ chia cho ca." Tống Anh rất áy náy, nàng chỉ lo tiêu tiền một mình.

Nhưng vừa nói ra những lời này, sắc mặt Tống Tuân liền trở nên nghiêm túc hơn: "Quả dại là muội tìm được, cũng là do muội hái, không những vậy, muội còn là người nghĩ cách bán chúng, vì sao phải chia tiền cho ta? Huống hồ, cho dù là ta làm, ta cũng tình nguyện cho muội hết số tiền này, muội đừng nói những lời như vậy nữa."

"Ca, chúng ta không phải là người xa lạ, muội phải nghĩ cho tương lai sau này của chúng ta, ca ca đã mười bảy rồi, ở tuổi này, huynh nên kết hôn rồi mới đúng, nhưng bởi vì chuyện của ta mà đã làm chậm trễ việc đại sự của ca ca, nếu là ca ca, ngay cả tiền riêng bên người cũng không có thì sẽ bị người đời chê cười, đúng không? Sau này, muội sẽ nghĩ ra thật nhiều cách để kiếm tiền, đến lúc đó, ca ca muội cũng sẽ có phần, nếu ca ca gặp được cô nương mình thích thì cũng có tiền để mua trâm cài làm lễ vật tặng cho người ta."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 36: Bịa chuyện


Trong lúc Tống Anh nói chuyện, khuôn mặt của Tống Tuân cũng đỏ lên.

Trong lòng Tống Anh rất vui vẻ, vị ca ca này của nàng, mặc dù bình thường tỏ ra già dặn như mấy ông cụ non không thích nói chuyện, nhưng rõ ràng vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ!

Hai người ngồi xe bò quay về, Tống Kim Sơn còn chưa đi làm, Nguyễn thị cũng đã nấu cơm xong, chờ sẵn trong nhà.

Trông thấy chiếc giỏ sau lưng hai huynh muội dường như vẫn còn đầy, hai phu thê liếc nhìn nhau một cái, sau đó cười: "Không bán được cũng không sao, lâu rồi nha đầu không được lên huyện thành, cứ coi như là đi chơi một chuyến."

"Nương, bán xong hết rồi ạ, đây là đồ mà con với muội muội mua về." Tống Tuân vội vàng nói.

"Bán hết rồi ư? Hai con bán được mấy văn tiền thế?" Nguyễn thị sững sờ.

"Nào chỉ là mấy văn tiền, là mấy trăm văn tiền mới đúng, quả đậu xanh bán vô cùng đắt hàng, vừa qua giờ trưa là chúng con đã bán hết rồi, tổng cộng bán được bốn trăm hai mươi văn tiền, chỉ là… bọn con mua một ít đồ, đã tiêu hết tiền rồi…" Tống Anh thật thà trả lời.

Nguyễn thị vội vàng đi qua xem thử, bên trong cái giỏ kia thật sự không còn một quả đậu xanh nào, chỉ có một ít bột mì, gạo nếp, mật ong và đường.

Bốn trăm hai mươi văn tiền?

"Con…. con bán quả dại bao nhiêu tiền một cân?" Nguyễn thị khiếp sợ trong lòng.

"Năm văn tiền ạ." Tống Anh điềm nhiên nói.

Nguyễn thị nghe xong, suýt nữa thì ngất xỉu.

"Năm văn tiền ư? Con thật sự biết hét giá quá! Năm nay gạo còn chưa tới giá năm văn tiền đâu!" Nguyễn thị cảm thấy lá gan của hai hài tử nhà mình quá lớn rồi, bán đắt như vậy, lỡ như bị người ta tìm đến nhà bắt đền thì làm sao đây?

Tống Anh lại không cho là vậy: "Nương à, quả dại của chúng ta ăn có ngon không?"

"Đương nhiên, so với lê và dưa ngọt còn ngon hơn." Nguyễn thị gật đầu.

"Vậy chẳng phải là hợp lý rồi sao? Năm văn tiền là cái giá rất rẻ rồi! Nói thật với người, con có bí quyết độc nhất vô nhị, năm đó, lúc còn ở Hầu phủ, con gặp được một lão đạo sĩ, lão đạo sĩ đó có phong cách của người tu tiên, đã dạy cho con rất nhiều thứ, cũng coi như là bán sư phụ của con. Mấy ngày trước, con ra ngoài rồi gặp được sư phụ tới tìm con, ông ấy thấy con đáng thương, bèn cho con một ít đồ tốt tùy thân." Tống Anh nói tiếp: "Nương, mọi người chờ chút, con đi lấy cho mọi người xem thử."

Sau đó, Tống Anh đi vào phòng, lục lọi dưới gầm giường rồi lôi ra một cái bình gốm, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng rót đầy linh thủy trong không gian vào cái bình.

Sau đó mới đem ra ngoài.

"Cái bình gốm này… trước đây ta dùng để đựng tiền tiết kiệm." Nguyễn thị chỉ vào bình, nói.

Chỉ là năm nay kinh tế trong nhà không tốt, nên cái bình đã trống rỗng từ lâu rồi.

"Sư phụ cho ta rất nhiều thuốc, đây là một loại thuốc do đan dược hóa thành, ông ấy nói, loại nước này chuyên dùng để trị bệnh, dùng để bổ sinh dinh dưỡng cho thực vật." Tống Anh tiếp tục bịa chuyện: "Thực vật và con người giống nhau, đều phải cần có thuốc bổ, đây chính là thuốc bổ."

"Thuốc bổ?" Tống Tuân cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Đúng vậy, sở dĩ ba cái cây mà muội tìm được có chút khác biệt, đó là bởi vì muội đã tưới một ít dược thủy cho chúng, sau khi cây được tưới loại nước này, chỉ cần nửa canh giờ, nó sẽ có thể hấp thụ triệt để, từ đó trở nên tươi tốt, khi ra quả cũng đặc biệt to hơn, mọng nước hơn, thơm ngon hơn." Tống Anh lại nói.

"Thật sự có loại nước thần thánh như vậy sao? Vậy tại sao không phân phát cho toàn dân? Nếu như ruộng lúa của mọi nhà đều được tưới loại nước này, vậy chẳng phải là…không còn ai bị đói bụng sao?!" Tống Kim Sơn vô cùng kích động.

"Cha, nếu đã là đồ tốt thì đương nhiên sẽ không có nhiều, điều chế cũng không dễ dàng, số lượng đan dược cũng có hạn, sư phụ cũng sợ trên người con có đồ tốt sẽ bị người khác để ý đến, vậy nên lúc tặng con món đồ này, người đã bắt con thề độc rằng không được để cho người khác, ngoại trừ người nhà của mình biết đến thứ này, nếu không, con sẽ chết không toàn thây….."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 37: Đồng ngôn vô kỵ*


*Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị

Sắc mặt Nguyễn thị đại biến, đối với vị "đạo sĩ" này, bà ấy vừa kính trọng vừa sợ hãi.

Đạo sĩ có lòng hảo tâm như thế sao lại bắt người ta thề độc như vậy? Quả nhiên, tính khí của các vị cao nhân đều khá kì lạ…

"Không nói, không nói, tuyệt đối không nói…. Tuân nhi, con nhất định phải nhớ kỹ, sau này cho dù con có cưới tức phụ, con cũng không được kể chuyện của muội muội cho nàng nghe, rõ chưa?" Nguyễn thị gấp gáp nói một tràng.

Tống Tuân nửa tin nửa ngờ, dù sao thì hắn cũng không hiểu biết gì về tác dụng của loại dược thủy này.

Nhưng lời dặn dò của nương thì hắn vẫn nghe, hơn nữa, nếu sự việc này là thật, hắn cũng tuyệt đối không nói lung tung với người ngoài.

Mặc dù Tống Anh hơi chột dạ, nhưng về chuyện không gian trong bình ngọc, nàng tuyệt đối không thể nói với người ngoài, về sau, những chỗ nàng cần dùng tới linh thủy còn rất nhiều, không thể lần nào cũng trùng hợp như vậy, chỉ có mình nàng luôn tìm được đồ tốt, đồ ngon.

Cho nên phải tìm một cái cớ.

Về phần đan dược….

Sau này nàng dùng mật ong trộn với linh thủy, bỏ thêm chút đồ vật nữa là được.

"Vậy còn đan dược thì sao?" Tống Kim Sơn hiếu kỳ nói.

"Cha, đồ vật đã bị con giấu đi rồi, càng ít người biết càng tốt, sư phụ cũng đã nói, không được nói nơi giấu đan dược cho người khác biết, nếu không….."

"Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ! Con cứ giấu kỹ đồ vật là được!" Nguyễn thị vội vàng nói.

Tống Anh gật gật đầu.

"A Anh, dược thủy thật sự có... thần kỳ như lời muội nói không?" Tống Tuân cau mày hỏi.

"Nếu như cha nương không tin… thì sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng đi một chuyến lên núi, tìm một cây đậu xanh thử chút là được." Tống Anh nói.

Thử thì chắc chắn phải thử rồi.

Bởi vì câu chuyện của Tống Anh mà cả đêm nay, Nguyễn thị và Tống Kim Sơn đều không ngủ được, năng lực tiếp nhận của Tống Tuân hiển nhiên cao hơn cha nương, nhìn qua vẫn thấy tinh thần rất là phấn chấn.

Trời còn chưa sáng, cả nhà đã đi lên núi.

Bọn họ phát hiện ra mấy cây đậu xanh ở nơi bị che khuất.

Tống Tuân đi lên trước, hái một quả nếm thử, hơi ngọt nhưng nhiều hơn là vị chát và vị chua, giống với loại quả trước kia hắn vẫn thường ăn, mặc dù quả này cũng đã chín rồi, nhưng màu sắc không được đẹp như loại muội muội hái hôm trước.

Tống Kim Sơn ôm lấy bình sứ với vẻ mặt nghiêm túc, đổ nước trong bình xuống xung quanh gốc cây.

Ngay sau đó, người một nhà thấp thỏm chờ đợi, ngay cả mắt cũng không dám chớp một cái.

Quả nhiên, không phụ sự chờ đợi của mọi người, màu sắc của những quả này từ từ thay đổi, dần dần trở nên đỏ tía, thậm chí còn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.

"Thật, thật sự có đồ vật thần kỳ như vậy sao! A Anh, người con gặp được không phải đạo sĩ mà là thần tiên rồi." Tống Kim Sơn kinh ngạc hô lên.

"Vị đạo sĩ đó có chút duyên phận với con mà thôi, sư phụ luôn đi ngao du khắp bốn phương, chỉ tại thấy con đáng thương quá..." Tống Anh thở dài một hơi.

"Vị đạo sĩ có khả năng có….. chữa lành mặt cho con không?" Nguyễn thị căng thẳng nói.

"Nương, đạo sĩ không phải người phàm tục, sao có thể quan tâm ngoại vật như dung mạo được?" Tống Anh lại nói.

Nguyễn thị thở dài: "Cũng phải."

Chút thất vọng ấy cũng không che giấu được sự kích động của hai phu thê, chỉ có Tống Tuân vẫn ổn định như cũ, bắt đầu vươn tay hái quả.

Hôm nay, bọn họ còn phải đi lên huyện thành một chuyến nữa.

Lần này, Tống Kim Sơn dứt khoát đổ hết cả bình gốm, tưới thêm cho hai cái cây nữa.

Quả hái được không khác biệt lắm so với lần trước.

Qua được ải này, Tống Anh cảm thấy yên tâm hơn, nói với người nhà: "Cha, nương, con đã thả mấy viên đan dược vào ruộng lúa nhà chúng ta rồi, chắc chắn bông lúa năm nay sẽ to mẩy hơn năm trước, luống đất trồng rau kia cũng thế, chẳng bao lâu nữa, nhà chúng ta sẽ có đồ ngon ăn rồi."

"Con đổ dược thủy vào trong chỗ đất kia rồi ư!?" Nguyễn thị nghe xong, đau lòng muốn chết: "Nhà chúng ta chỉ có một mảnh đất nhỏ, căn bản cũng chẳng trồng được gì nhiều, vậy nên ta liền tùy ý gieo một ít hạt giống rau cải… ôi trời, con gái của ta ơi, con làm nương đau lòng chết đi được, một giọt nước đều quý hiếm giống như vàng bạc, vậy mà con lại rót hết cả bình rồi…"

Nguyễn thị muốn hôn mê.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 38: Rơi vào hố lửa


Vẻ mặt Tống Kim Sơn cũng đau khổ, nhưng hắn vẫn tốt hơn Nguyễn thị: "Cho dù là đồ vật quý giá thì cũng là để sử dụng, tuỳ con đi."

Khuôn mặt của nữ nhi đã bị huỷ hoại, nửa đời sau không biết sẽ trải qua như thế nào, bây giờ có bảo vật này, trong lòng cũng có thể thoải mái hơn, mặc dù thứ đó có giá trị rất lớn, nhưng dù sao cũng chỉ dùng để bổ sung dinh dưỡng cho thực vật, không cần phải dè xẻn đến mức không nỡ dùng như vậy.

Tống Kim Sơn biết rằng thực ra Nguyễn thị cũng không phải là người keo kiệt.

"Được, được, được… Dùng thì dùng." Nguyễn thị cười trừ một cái: "Ta phải đi xem luống rau kia một lát, không biết trong đó có cỏ dại mọc lên không, đồ vật tốt như vậy, nếu bị cỏ dại hấp thụ hết thì mới là lãng phí đó!"

Nhìn số quả dại hái được đã đủ, Nguyễn thị vội vàng xuống núi.

Tiện đường đi qua thửa ruộng nhà mình.

"Lý Tam!" Từ rất xa, Nguyễn thị đã nhìn thấy đồng ruộng nhà bà ấy, thấy có người nhìn đông nhìn tây, bà ấy vội vàng kêu một tiếng.

Nguyễn thị vội vàng đi qua.

Tống Anh theo sát phía sau, trong lòng có hơi nghi ngờ.

"Lý Tam, có phải ngươi lại bỏ thứ gì vào trong ruộng nhà ta không? Mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, sao tâm địa của ngươi lại ác độc như vậy!"

"Huynh đệ Lý Tam, Tống Kim Sơn ta tự hỏi không thẹn với bất kỳ người nào trong nhà ngươi, chuyện lần trước, ta cũng không so đo với ngươi, hôm nay ngươi vẫn còn dám bước sang đây ư!" Tống Kim Sơn cũng tức giận nói.

Tống Anh nhìn xung quanh.

Lần này, Lý Tam không giẫm lên mạ non, nhưng… Cho dù là bây giờ, đôi mắt hắn ta vẫn dáo dác liếc nhìn khắp nơi, rốt cuộc hắn ta đang tìm cái gì chứ?

Không lẽ thật sự như lời của Lý Đại nói, hắn ta đang tìm nhân sâm?

"Lần trước ta làm rơi đồ ở chỗ này, chỉ qua đây tìm thử mà thôi!" Lý Tam hợp tình hợp lý nói, ánh mắt xác nhận một lần nữa, giống như không tìm được nên lộ ra biểu cảm thất vọng và buồn bực.

Hắn ta có thể khẳng định rằng lần trước mình không hề hoa mắt, chắc chắn đã nhìn thấy nhân sâm.

Nhưng bây giờ, không có, không có gì cả.

Hắn ta tới rình trộm mấy lần, nhưng vẫn không hề nhìn thấy nhân sâm!

Nhân sâm chạy mất rồi!

Đều do tên đại ca ngu ngốc kia, nếu không phải tại hắn ta hô hào ầm ĩ khắp nơi thì cũng không đến mức như vậy!

Trong nháy mắt, dáng vẻ của Lý Tam trở nên tức giận, nhìn qua giống như thật sự đánh rơi mất thứ gì đó quan trọng, không muốn đôi co với phu thê Tống Kim Sơn nữa, oán hận rời đi.

Tống Kim Sơn nhìn theo bóng lưng của Lý Tam, cũng tức giận đến mức sắc mặt sa sầm lại.

"Sao Lý gia lại có một người như hắn ta chứ! May mà lúc trước không bàn chuyện thành hôn với nhà hắn ta, nếu không thì nha đầu chẳng khác nào rơi vào hố lửa!" Tống Kim Sơn tức giận nói một câu.

Rau hẹ trồng trong ruộng đã bắt đầu mọc mầm, lúc này, ánh mắt hiền hoà nhìn chằm chằm chúng nó của Nguyễn thị khiến Tống Anh nhìn đến da đầu tê dại.

"Nha đầu, hai ngày nữa, nếu vịt con ở trong nhà vẫn khỏe mạnh, hằng ngày con cứ mang ra ngoài ruộng, đến lúc đó, con không cần phải làm gì cả, chỉ cần ngồi dưới bóng cây bên kia nhìn là được, cũng tránh việc Lý Tam kia cảm thấy nhà chúng ta không có người, cả ngày nghĩ cách chiếm hời!" Vẻ mặt Nguyễn thị rất nghiêm túc.

Mầm cây còn chưa lớn, mỗi ngày Lý Tam đều chạy sang bên này, chờ sau khi rau hẹ nhà bà ấy mọc ra, Lý Tam kia chắc chắn sẽ ăn trộm!

Có khi là do hắn ta nhìn thấy nhà bà ấy có đồ tốt, vậy nên mới rình mò không chịu từ bỏ.

Nguyễn thị bắt đầu suy nghĩ miên man.

Tống Anh thấy bà ấy như vậy, vội vàng đồng ý.

Luống đất trồng rau này, không cần mẫu thân nhắc nhở, nàng cũng sẽ để mắt đến nó một chút. Dù sao thì Lý Tam kia cũng quá khả nghi, không biết tại sao hắn ta lại làm thế nhưng nàng cảm thấy không yên tâm.

Xem xong luống đất trồng rau, Tống Anh và Tống Tuân lại mang đồ lên huyện thành.

Chỉ là lúc này, quả nhiên đã có thêm rất nhiều quầy hàng bán quả đậu xanh ở trên huyện thành, phần lớn đều là hài tử khoảng mười mấy tuổi.

Nếu là trước đó, Tống Tuân vẫn còn lo lắng một chút, nhưng hiện giờ đã biết tại sao quả đậu xanh của mình ăn ngon hơn nên hắn rất yên tâm.

"Hai người các ngươi tới muộn quá! Từ sáng sớm hôm nay đã có mười mấy sạp hàng giống nhau, bọn họ cạnh tranh rất kinh khủng, hiện giờ bọn họ đã bán loại quả này với giá một đồng một cân rồi!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 39: Tăng giá


Lão tiên sinh kia thông cảm liếc nhìn hai huynh muội Tống Anh một cái, đã sớm dự đoán được sẽ có tình huống như vậy xảy ra.

"Đa tạ lão tiên sinh nhắc nhở." Tống Anh nói một tiếng cảm ơn: "Ca, chúng ta vẫn bán năm văn tiền một cân, nhưng nếu có người đến mua thì phải nói là quả đậu xanh trong nhà chúng ta không còn nhiều, nhiều nhất chỉ có thể bán thêm năm ngày, từ ngày mai bắt đầu tăng giá, nếu hôm nay còn không mua thì sẽ không thể nếm thử mùi vị thơm ngon ngọt ngào của loại quả này nữa."

Tống Tuân nghe vậy, mỉm cười nói: "Được."

Lão tiên sinh ở bên cạnh vừa nghe vậy, kinh ngạc liếc nhìn hai huynh muội này một cái.

Có phải tiểu cô nương này bị điên rồi không? Quả đậu xanh chỗ nào cũng có, sao lại nói là số lượng không nhiều?

May mắn hôm qua đã được nếm thử hoa quả của vị cô nương này, thật ra khá ngon, ngọt hơn đào, hơn nữa mang theo mấy phần hương vị của quả dại, quả thực làm người ta nhớ mãi.

Vừa nghĩ tới điều này, lão tiên sinh không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối: "Tiểu cô nương, hương vị của quả dại nhà ngươi sao lại không giống với hương vị mua của người khác thế?"

"Nói thật với ngài nhé, quả dại này là tôi tìm được ở trên ngọn núi vắng vẻ, chỗ đó có đầy đủ ánh nắng, còn được tưới bằng nước suối, tổng cộng chỉ có khoảng hai mươi cây, quả mọc ra cũng không nhiều, vậy nên… chỉ có thể bán vài ngày như thế thôi, muốn nhiều hơn nữa thì thật sự không có." Tống Anh mở miệng nói.

Tống Tuân nghe vậy, trong mắt lộ ra mấy phần ý cười, cũng không phản bác nàng.

Hôm nay nổi lên xu hướng bán quả dại, rất nhiều người đi đường ngày hôm qua không mua đều hiếu kỳ, gần như mỗi sạp đều bán được mấy cân, tuy nhiên, kiểu buôn bán này đều là khách mua xong sẽ không quay lại mua nữa.

Ở sạp hàng của Tống Anh thì không giống vậy, không ít khách ngày hôm qua mua hoa quả của nàng, vừa nhìn thấy nàng và Tống Tuân bèn tìm tới.

"Trò chơi oẳn tù tì thưởng tiền ngày hôm qua còn áp dụng không?" Nhao nhao hỏi cơ hội thử vận may.

"Vẫn còn, giống ngày hôm qua, mua hai cân là có một cơ hội chơi oẳn tù tì." Tống Anh lập tức nói.

Lời này vừa thốt ra, khách nhân đều vui vẻ tới mua.

Có điều, cũng có một vài vị khách mới không hiểu quy tắc, vừa mở miệng hỏi, nghe nói năm văn tiền một cân liền bị dọa cho chạy mất, nhưng cho dù là như vậy, việc làm ăn của Tống Anh vẫn tốt như cũ.

Những quầy hàng khác cũng bắt đầu học theo nàng.

Oẳn tù tì, thắng thì được miễn phí.

Nhưng không phải ai cũng có được năng lực giống như Tống Anh.

Thử làm hai lần liền phát hiện mình không được may mắn như Tống Anh, lập tức cảm thấy hối hận.

"Tống huynh?" Trong hai người đang mua hàng, đột nhiên có một người kêu lên.

Người đó bước nhanh tới, trước tiên liếc nhìn Tống Anh, sau đó mới nói: "Sớm đã nghe Bảo huynh nói tình hình nhà các ngươi có chút khó khăn, không ngờ rằng lại khó khăn đến mức này, khiến cho một nam nhân thân cao bảy thước như ngươi phải bày quầy hàng gào thét chào mời như vậy…. Ai da! Ngươi đang bán quả dại sao? Tống huynh à, ngươi có tay có chân, lúc trước còn đi theo tiên sinh học được chút bản lĩnh, lúc ấy tiên sinh còn khen ngươi có thiên phú, tại sao đến bây giờ lại chỉ muốn ngồi không mà đòi hưởng phúc như vậy?"

Người đó nói một cách giễu cợt.

"Giang huynh nói đùa rồi, quả dại cũng phải đi hái, sao lại là ngồi không mà đòi hưởng phúc vậy? Hơn nữa, kiếm tiền nuôi gia đình là điều nên làm, bất luận là làm cái gì, chỉ cần là con đường đường đường chính chính, Tống Tuân ta đều không cảm thấy hổ thẹn." Tống Tuân nhìn người đến, cười nhạt nói.

Tống Anh phát hiện, mặc dù tuổi tác của vị ca ca này tương đương với nàng, nhưng lại là một người vô cùng bình tĩnh.

"Đây chắc là lệnh muội nhỉ?" Giang Tử Thương đánh giá Tống Anh hai lần: "Năm đó, lúc ta và ngươi cùng đi học ở trường tư thục, cũng từng gặp qua lệnh muội vài lần, ta và ngươi đều biết, Tiến Bảo và lệnh muội có chút duyên phận, không ngờ lệnh muội từ gà rừng biến thành phượng hoàng, sau đó bỏ rơi….."

"Giang huynh xin thận trọng lời nói." Sắc mặt Tống Tuân lạnh lẽo: "Không mai mối không dạm hỏi, nhà ta và Lý gia có duyên phận chỗ nào?! Nếu như Giang huynh không có việc gì, xin đừng làm phiền chuyện làm ăn của huynh muội ta!"
 
Back
Top Bottom