Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 10: Đứa trẻ nghịch ngợm


Tống Anh quay đầu lại và nhận ra thằng bé đang nói từ trong trí nhớ của mình.

Đây là con trai út của đại phòng, năm nay mới mười tuổi, tên là Tống Đạt, ngày đó nguyên chủ bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm bao vây, trong đó có cả Tống Đạt. Sau khi gặp chuyện không may, thằng bé cũng bỏ chạy ngay lập tức giống như những đứa trẻ khác, thậm chí còn không dám nói cho người của Tống gia biết.

Tống Anh lạnh lùng nhếch mép cười.

Ánh mắt đảo qua một vòng trên mặt đất, nhìn thấy một hòn đá nhỏ, nàng trực tiếp nhặt lên rồi không hề do dự ném về phía Tống Đạt.

Nhắm thẳng vào trán.

"Á!" Tống Đạt hét lên một tiếng, hòn đá rơi xuống đất, trên trán Tống Đạt lập tức có thêm một vết máu.

"Đồ quái vật xấu xí nhà ngươi, ngươi dám đánh ta sao!" Tống Đạt đau đớn nghiến răng nghiến lợi, sau đó ngồi bệt xuống đất: "Nương! Nương ơi! Con đau chết mất!"

Tống Anh bĩu môi khinh thường.

Một đứa trẻ con mười tuổi, phản ứng như vậy đúng là chẳng ra gì.

Đại phòng của Tống gia có tổng cộng hai nam một nữ, đại đường ca Tống Hiển sống ở huyện thành, đứa con trai nhỏ hơn thì sống cùng với cha mẹ, hiện tại cũng đã được đi học, nhưng tính tình không thành thật, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đại phòng cũng rất chiều chuộng đứa con trai út này, không nỡ đánh mắng.

Mới sáng sớm mà Tống Đạt đã la hét ầm ĩ, không chỉ gọi Diêu thị đại phòng đi ra mà ngay cả tam phòng, tứ phòng bên kia cũng lật đật chạy ra xem thử.

Khi Đại Diêu thị nhìn thấy cái trán đầy máu của con trai mình, bà ta hoảng hốt đến mức tất cả đồ vật trong tay rơi hết xuống đất, vội vã chạy tới.

"Con ơi là con! Xảy ra chuyện gì thế này?" Đại Diêu thị nhìn thấy vết thương không sâu thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy con trai khóc, bà ta vẫn cảm thấy đau lòng.

Tống Đạt chỉ vào người Tống Anh: "Đồ quái vật kia đánh con! Nương, nàng ta cầm đá ném vào đầu con, làm con chảy máu, có phải nàng ta muốn gi.ết ch.ết con không?"

Đại Diêu thị nghe vậy, ánh mắt như con dao sắc bén lập tức nhìn về phía Tống Anh.

"Nhị nha đầu! Đạt ca nhi nhà ta trêu chọc ngươi chỗ nào làm ngươi không vui sao? Ngươi là tỷ tỷ, cho dù cuộc sống không tốt, trong lòng oán hận thì cũng không thể trút giận lên người đệ đệ của ngươi được!" Diêu thị tuôn ra một tràng.

Chắc chắn là Tống Anh đang cố tình trút giận.

"Đại bá mẫu, thực ra ta muốn hỏi Đạt ca nhi một chút, người làm tỷ tỷ như ta đây có chỗ nào không tốt mà khiến hắn oán hận ta như thế, hai ngày trước nhận đồ của người khác, động thủ với ta cùng với một đám con nít, lúc đó ta suýt chút nữa đã chết vì đập đầu vào tảng đá. Ta bị bọn họ đánh đập, khi trở lại, một đầu đầy máu, người không thấy sao?" Tống Anh vẫn đứng đó, không hề sợ hãi một chút nào.

Sau khi trở về từ Hầu phủ, nguyên chủ luôn cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác.

Mỗi khi nhìn thấy người khác, nhất là mấy phòng khác của Tống gia, lúc nào nguyên chủ cũng cúi đầu.

Vì nàng nghĩ rằng mình không phải người của gia đình này nên không thể gây rắc rối cho cha mẹ, nàng phải cố gắng chịu đựng càng lâu càng tốt.

Nhưng Tống Anh không phải nguyên chủ, nàng cũng không có thói quen để bản thân phải chịu thiệt thòi.

Đại Diêu thị giật mình: "Nói bậy, Đạt ca nhi nhà ta luôn ngoan ngoãn vâng lời, sao có thể bắt nạt người khác? Nhiều con nít như vậy, không chừng là do ngươi hoa mắt nên nhìn nhầm!"

"Vậy được thôi, bá mẫu bảo Đạt ca nhi thề đi, nếu lúc đó hắn ta ra tay với vị tỷ tỷ này, vậy thì sau này tay chân lở loét, không được ăn thịt, cũng không được ăn kẹo." Tống Anh thuận miệng nói.

Tống Đạt ngây thơ, Tống gia lại nghèo khó, một năm cũng chẳng được mấy lần ăn thịt.

Vậy nên khi Tống Đạt nghe thấy những lời này, hắn ta lập tức không vui: "Ai cho ngươi vác cái bản mặt xấu xí này đi ra ngoài! Ngươi xấu xí như vậy còn dám mơ tưởng đến Lý đại ca, đúng là không biết xấu hổ!"

"Ồ!" Tống Anh chế giễu.

Sắc mặt của Đại Diêu thị đột nhiên trở nên khó coi.

Chuyện của Tống gia, bà ta chắc hẳn hiểu rõ hơn con trai mình.

"Tiểu tử này! Con nghe ai nói bậy thế? Nhị nha đầu hoàn toàn không có quan hệ gì với tiểu tử Lý gia!" Đại Diêu thị vội vàng nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 11: Không giữ lời hứa


Đại Diêu thị nói như vậy, không phải là vì muốn nói giúp cho Tống Anh, mà là nàng ta cũng biết rõ rằng đại phòng không chiếm lý.

"Nương, người đừng bị nàng ta lừa! Lúc trước nàng ta còn đi tìm Lý đại ca, lúc nhìn thấy Lý đại ca còn khóc rất là thương tâm kia kìa, không chỉ nói rằng bản thân và Lý đại ca đã định thân rồi, nàng ta còn nói Lý đại ca không giữ lời hứa! Hơn nữa, nàng ta cũng không phải tỷ tỷ của con, nàng ta là con quái vật xấu xí mà nhà người khác không cần."

Vừa nói xong câu này, Nguyễn thị liền xông ra ngoài.

"Đại tẩu, A Anh là khuê mật của ta! Tẩu dám nói lung tung gì với hắn thế!"

Tính cách Nguyễn thị mềm yếu, giọng nói cũng không được to giống như Đại Diêu thị.

Có điều, bên phía nhị phòng được chia ít đất, không có việc gì để làm, mấy ngày nay, mấy phòng khác chỉ trông chờ Nguyễn thị có thời gian rảnh tới giúp bọn họ một tay.

Cho nên Nguyễn thị vừa lên tiếng, tam phòng Tiêu thị lập tức đứng ra nói: "Đại tẩu à, tẩu phải cẩn thận dạy dỗ lại Đạt ca nhi thôi, mười tuổi cũng phải hiểu chuyện rồi, khuỷu tay sao có thể hướng ra ngoài như vậy? Hơn nữa, Hiển ca nhi nhà tẩu có thể cưới được tức phụ trẻ tuổi trong thành, hơn nữa còn mua nhà rồi sinh sống ở huyện thành, đó không phải là nhờ có Anh thư nhi sao…"

Khuôn mặt già nua của đại Diêu thị đỏ lên, cảm thấy mất hết mặt mũi.

Nếu không nhờ có một trăm lượng mà trước đây người nhà Tống Anh đưa cho, quả thực bây giờ con trai của bà ta không thể nào có cơ hội sống ở trong huyện thành.

Đại nhi tử cướp mất tài lộc của Tống Anh, tiểu nhi tử lại vô ơn mắng người, không nhận tỷ tỷ, đây quả thực là… không biết đạo lý.

Đại Diêu thị có chút mất mặt, liếc mắt lườm tiểu nhi tử.

Tống Anh lại cau mày hỏi: "Đạt ca nhi, ngươi nói ta âm thầm đi tìm Lý Tiến Bảo, bắt hắn chịu trách nhiệm sao?"

"Không chỉ mình Lý đại ca nói, cả Cẩu Đản trong thôn cũng nói nhìn thấy ngươi đi tìm hắn! Nương, con không cần loại quái vật xấu xí không biết xấu hổ này làm tỷ tỷ của con! Lý đại ca đã định thân rồi, nàng ta sao có thể không cần mặt mũi như vậy!" Tống Đạt tức giận nói.

Tống Anh nhíu mày lại.

Cẩn thận lục lọi trong ký ức, nàng phát hiện sau khi nguyên chủ quay về, hình như chỉ gặp Lý Tiến Bảo ba lần.

Lần đầu tiên là Lý Tiến Bảo đến Tống gia, bị gương mặt này dọa sợ chạy mất.

Lần thứ hai, sức khỏe nàng không tốt, lúc đó đang ngây người ngồi trước sân, từ xa xa nhìn thấy Lý Tiến Bảo.

Lần thứ ba…

Mi tâm Tống Anh nhíu lại.

Lần thứ ba đó là lúc Tống gia phân gia.

Lúc đó, nguyên chủ cảm thấy đều tại vì thân phận của mình mới khiến cho cha nương phải chịu ủy khuất lúc phân gia lớn như thế, trong lòng nàng thật sự rất buồn, cảm thấy bản thân là một người phiền toái một cách sâu sắc, thừa dịp cha nương không có nhà mà chạy ra ngoài, thậm chí còn nghĩ đến cái chết!

Nhưng chạy đến bờ sông rồi, nguyên chủ lại do dự.

Bởi vì nàng tốn sức lắm mới có thể sống sót rời khỏi Hầu phủ, bây giờ mà chết, nàng có chút không cam lòng.

Nhưng nàng thật sự rất buồn, cho nên ngồi xổm ở bờ sông mà khóc.

Lúc quay đầu rời đi, nàng liền trông thấy Lý Tiến Bảo, biểu tình của Lý Tiến Bảo lúc đó giống như gặp phải quỷ, sợ hãi đến mức chân không thể nhúc nhích.

Nguyên chủ thật sự không có ý nghĩ thừa thãi nào đối với Lý Tiến Bảo, sau khi nhìn thấy Lý Tiến Bảo, nàng ấy mới nhớ ra bờ sông nhỏ này là nơi nàng và Lý Tiến Bảo hay gặp gỡ trước khi nàng đến Hầu phủ, mà kỳ thực cũng không gặp gỡ được mấy lần…

Lúc đó, nguyên chủ chỉ nói với Lý Tiến Bảo là tâm trạng nàng không tốt, vậy nên ra ngoài đi dạo chứ không có ý gì khác.

Lý Tiến Bảo cũng coi như còn khách khí, hỏi nàng sau này có dự định gì.

Nguyên chủ thật sự không biết bản thân còn có sau này hay không, hơn nữa đúng lúc Lý Tiến Bảo hỏi đến chuyện thương tâm của nàng, vậy nên tinh thần chán nản mà cười khổ một cái, không hề nói điều gì gây hiểu lầm mà!?

Đúng rồi!

Tống Anh đột nhiên nhớ ra, lúc đó sức khỏe của nguyên chủ không tốt, lúc đi đường không đứng vững, suýt nữa thì ngã…

Lý Tiến Bảo nhanh tay lẹ mắt tránh ra xa, may mà nguyên chủ tự mình đứng vững mới không bị mất mặt…

Không lẽ Lý Tiến Bảo cho rằng, lúc đó nguyên chủ muốn câu dẫn hắn ta sao?

Sắc mặt Tống Anh lập tức thay đổi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 12: Người một nhà


Nàng có thể khẳng định, nguyên chủ chưa bao giờ có hành động nào thể hiện rằng mình muốn dây dưa với Lý Tiến Bảo, nam nhân kia cũng tự mình đa tình quá rồi.

"Ngươi im lặng chính là ngầm thừa nhận! Đồ quái vật xấu xí, không biết xấu hổ!" Tống Đạt lại hét vào mặt Tống Anh.

Ánh mắt của Tống Anh trở nên lạnh lẽo: "Người khác nói gì ngươi cũng tin, ngươi chính là con chó của Lý Tiến Bảo sao? Từ sau khi trở về, ta mới bước ra khỏi cửa hai lần, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đến tìm Lý Tiến Bảo gây rối chứ? Hơn nữa, người như Lý Tiến Bảo, một là không có công danh, hai là không có tiền bạc, ta có thể thích hắn ta ở điểm nào hả? Loại người tự mình đa tình như thế này đúng là ngu xuẩn, có đưa đến tận cửa thì ta cũng không thèm ngó ngàng đến!"

Giọng nói của Tống Anh sắc bén đến mức ngay cả Nguyễn thị cũng giật nảy mình.

Nhưng Nguyễn thị rất hiểu cho nàng.

Bởi vì nữ nhi không còn là tiểu cô nương luôn sống ở thôn quê như trước đây nữa, nàng đến Hầu phủ gần hai năm, thời gian dài như vậy, quả thực có thể thay đổi một con người.

Lấy bữa ăn làm ví dụ, trước đây ở nhà toàn là ăn từng miếng to, sau khi trở về từ Hầu phủ, nhai kỹ nuốt chậm, khí chất trên người cũng thay đổi hoàn toàn, cho dù là bước đi cũng không hấp tấp như ngày trước nữa…

"Đại tẩu, A Anh nhà ta là người có hiểu biết, Lý Tiến Bảo sao có thể lọt vào mắt của nó? Tẩu nên dạy dỗ lại Đại ca nhi cho tốt đi, không thể để nó bị người khác dắt mũi như vậy được!" Nguyễn thị lập tức nói.

"Nếu bá mẫu không nghe rõ thì ta có thể nhắc lại, Đại bá mẫu, Đạt ca nhi nhận của Lý Tiến Bảo một cái bánh, sau đó đi theo người khác, động thủ với người thân của mình." Tống Anh lạnh lùng nói.

"Ngươi không phải người thân của chúng ta!" Tống Đạt vô cùng tức giận.

Tống Anh nghe vậy lại cười một tiếng: "Ồ? Nếu như ngươi cảm thấy ta không phải là người thân của ngươi, được thôi, vậy thì trả lại cho ta toàn bộ số tiền mà lúc trước Hầu phủ đưa cho mấy người đi?"

Một trăm lượng kia không phải là Hầu phủ chủ động đưa cho.

Sự thật là, quả thực trong tay người mà Hầu phủ phái tới có ít tiền, nhưng lại không nhận được mệnh lệnh chuẩn xác là phải đưa tiền cho Tống gia hay không.

Bên phía Hầu phủ căn bản không hề coi trọng hộ nông dân họ hàng xa này, vốn dĩ chỉ định cho bọn họ mấy lượng bạc rồi đón người về.

Là do nguyên chủ cảm thấy áy náy với cha mẹ nuôi, vậy nên đã yêu cầu một trăm lượng từ quản sự mà Hầu phủ phái tới.

Lúc đó quản sự không phán đoán được hướng gió, không xác định được sau này nguyên chủ có được sủng ái hay không, vậy nên mới đưa tiền cho bọn họ!

Nhắc tới đây, Diêu thị liền biến sắc.

"Người một nhà mà, sao lại không phải là người một nhà chứ? Anh thư nhi* đừng nghe tiểu tử thối này nói bậy! Đạt ca nhi, mau xin lỗi tỷ tỷ của con đi."

*Thư nhi: chỉ chị, em gái

Mặc dù trong lòng đại Diêu thị rất ghét Tống Anh, nhưng không được thể hiện ra bên ngoài quá mức.

Nếu như để người ta biết rằng nàng ta cầm tiền của nhà Tống Anh, lại còn ăn nói bậy bạ về Tống Anh, chắc chắn sẽ bị người đời đàm tiếu sau lưng.

Tống Đạt có thể nghe lời sao?

Nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của mẫu thân, hắn ta vừa tức giận vừa khóc lóc kêu gào, trong lúc nhất thời, Tống gia liền trở thành một mớ hỗn độn.

Tiếng khóc lọt vào tai, Tống Anh bĩu môi chê bai.

Quả thật là ở thời đại nào cũng không thiếu mấy đứa con nít nghịch như quỷ.

Dù sao Tống Đạt cũng là nhi tử của Đại phòng, lão nhân bây giờ đều trông cậy vào đại phòng, vậy nên không bao lâu sau, lão thái thái Mã thị đã kêu Tống Đạt qua nhà mình, nhẹ nhàng dỗ dàng.

"Nương, con ra ngoài đi dạo một lát nhé." Tống Anh nói với Nguyễn thị một tiếng, muốn đi ra ngoài để giải tỏa cơn bực tức này.

May mắn là trong nhà có cha mẹ yêu thương, huynh trưởng hiền lành, điều duy nhất không tốt là cho dù đã phân gia nhưng cùng chung một dòng máu, dây mơ rễ má quấn lấy, chẳng thể phân rõ được ngươi ta.

Hầu phủ cũng vậy, cao cao tại thượng, nhưng năm đó khi Tống gia chạy đến thôn Hạnh Hoa để tìm nơi nương tựa, Hầu phủ cũng phải ra tay giúp đỡ, nếu không sẽ bị đồn ra bên ngoài là không quan tâm đến họ hàng, bị người đời phỉ nhổ là bất hiếu với tổ tông.

Nếu đã ra khỏi năm đời thì còn dễ nói, nhưng những người này đều là người thân gần nhất với cha mẹ nàng.

Chỉ có thể cố gắng sống chung vậy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 13: Da mặt dày


Nguyễn thị biết tâm trạng của nàng không tốt nên cũng không quấy rầy nàng nữa.

Tống Anh suy nghĩ miên man trong đầu, bắt đầu phân tích tính cách của từng người trong Tống gia, nàng cảm thấy hơi đau đầu, nhưng cũng may, mặc dù là thân thích nhưng bọn họ cũng không can thiệp vào chuyện nhà người khác quá sâu, giống như Diêu thị vậy, đều là người để ý đến thể diện, vậy nên sẽ không làm ra chuyện gì quá phận.

Trong vô thức, Tống Anh đã đi đến mảnh ruộng của nhà mình.

Vị trí mảnh đất của nhị phòng không tốt lắm, ở dưới chân núi, âm thịnh dương suy.

Ông nội Tống Lão Căn đúng là quá bất công.

Đại phòng và Tứ phòng được hưởng rất nhiều đồ tốt.

Lão Tam nhiều con trai nhất, đứa nào cũng cường tráng khỏe mạnh, khó tránh khỏi việc Tống Lão Căn yêu thích tam phòng hơn, chỉ còn lại cha nàng - lão nhị là không được lòng người.

Tuy nhiên, mẫu đất này cũng không phải là hoàn toàn không có ưu điểm, gần đấy có một dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuống, tạo thành một con sông nhỏ cách đó không xa.

Việc tưới nước hằng ngày vô cùng thuận tiện.

Phong thủy của thôn Hạnh Hoa quả thực không tồi.

Tống Anh nghĩ đến không gian của mình, nếu có thể múc nước từ hồ nước trong không gian ra rồi tưới lên mảnh ruộng nhà mình, không biết sẽ có hiệu quả như thế nào.

Tống Anh nghĩ sao thì làm vậy.

Cha mẹ đã trồng lúa trên ruộng nước rồi, mảnh đất nhỏ dùng để ủ mạ ban đầu thì được rắc lên một ít mầm rau cải.

Lương thực rất quan trọng với người nông dân, Tống Anh không dám tùy tiện thử nghiệm trên ruộng lúa, vậy nên chỉ tập trung vào mảnh ruộng cạn ở rìa ruộng vốn dùng để ươm cây con, ở đó có một thùng nước và một cái muôi múc nước cũ nát, Tống Anh múc ít nước từ dưới sông lên trước, sau đó thử thông qua suy nghĩ của mình xem có thể múc một muôi nước ra khỏi hồ không.

Sở dĩ nàng nghĩ đến việc sử dụng tâm trí là vì trực giác do mối liên hệ giữa mình với không gian này tạo ra.

Quả nhiên, trực giác của nàng không sai.

Chỉ cần nàng suy nghĩ một chút, trong tay tự nhiên có một ít nước trong hồ chảy ra, không nhiều lắm, vừa đủ một muôi. Tống Anh đổ nước này vào xô, sau đó bắt đầu tưới.

Vườn rau này còn hơi ẩm ướt, chắc là đã được cha mẹ nàng tưới rồi.

Tống Anh cũng sợ rằng mình sẽ làm hư toàn bộ vườn rau, vậy nên pha loãng nước trong hồ ra rồi tưới một nửa lên vườn rau.

Mảnh đất ở khá xa nhà, nhưng xung quanh là những cánh đồng nối liền nhau, Tống Anh sợ người khác phát hiện có chỗ nào đó không ổn, sau khi tưới xong thì không dám ở lại quá lâu, lập tức rời đi.

Đi dạo một vòng, nàng quay về nhà lấy một cái cuốc nhỏ và một thùng gỗ, đi đến mảnh đất mùn ven bờ sông.

Là một thành viên trong gia đình, nàng không thể ăn chùa uống chùa, ít nhất cũng phải làm được việc gì đó có ý nghĩa.

Ở mảnh đất mùn ven bờ sông này có thể đào được không ít giun, dù sao thì Tống Anh cũng biết cách nuôi giun đất nên có thể mang một ít về, cho đám gà con có thêm khẩu phần lương thực.

Nàng cảm thấy có một vầng hào quang của phụ nữ thôn quê đang tỏa sáng trên người mình.

Kiếp trước, nàng là một nhà nghiên cứu, tuy rằng những thứ mà nàng nghiên cứu không liên quan gì đến nông nghiệp, nhưng mà… Đầu óc cũng xem như khá tốt, đời này muốn làm địa chủ chắc cũng không khó lắm ha?

Những con giun bên trong đất mùn quả thực rất to béo.

Tống Anh đào được không ít giun và đất mùn.

Là cô nương nông thôn chất phác, việc nuôi giun để mở rộng quy mô chuồng gà chính là điều cơ bản nhất!

Nhưng mà, lúc này Tống Anh không chú ý tới có một bóng người đang chậm rãi tiến lại gần.

Hơn một tháng qua, cuộc sống của Lý Tiến Bảo không được vui vẻ lắm, bởi vì trong đầu của hắn ta chỉ toàn nghĩ về Tống Anh, nhị nha đầu Tống gia.

Đương nhiên không phải là vì hắn ta nhớ nhung Tống Anh, mà là sợ Tống Anh mặt dày bám lấy hắn ta!

Quả nhiên, lần trước gặp Tống Anh ở bờ sông một lần, đến giờ cũng không lâu lắm, Tống Anh lại đi tới bờ sông rồi!

Trước đây, lúc nàng được một gia đình giàu có đón về, một năm có thể hẹn gặp nàng đôi ba lần đã là tốt lắm rồi, nhưng bây giờ thì sao? Nàng bị gia đình đó vứt bỏ, dung nhan bị hủy hoại, không ngờ lại trở nên không biết xấu hổ như thế!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 14: Không nhận ra


Lý Tiến Bảo nghĩ đến những lời trêu chọc của huynh đệ bằng hữu trong thôn, vẻ mặt liền trở nên khó coi.

Trước đây, hắn ta học chung một trường tư thục với Tống Tuân, Tống Anh đưa cơm tới cho ca ca.

Khi đó, hắn ta thật lòng thích Tống Anh.

Mặc dù nàng cũng giống như những cô nương khác, da hơi đen một chút, tóc cũng hơi vàng, nhưng đôi mắt kia lại giống như biết nói, ngũ quan cũng đẹp hơn những cô nương khác, tính tình cũng hiền lành.

Nhờ Tống Tuân, hắn ta và Tống Anh mới quen nhau, xem như là thanh mai trúc mã, nhưng khi đó, hắn ta không nhìn ra Tống Anh chính là loại người đứng núi này trông núi nọ.

Rõ ràng miệng đã bằng lòng với hôn sự của gia đình hắn ta, nhưng ngay khi biết mình sẽ đến sống với một gia đình giàu có ở kinh thành, nàng lại thề thốt phủ nhận sự thật về việc đính hôn.

Hắn ta ở nhà đợi nàng hai năm, nhưng ngay cả một phong thư cũng chưa bao giờ nhận được!

Bây giờ người đã trở về, nhưng nàng đã biến thành một con quái vật xấu xí, lại còn không biết xấu hổ mà bám lấy hắn ta!

Một cơn giận dữ dâng lên trong lòng Lý Tiến Bảo, thấy Tống Anh ngồi chồm hổm dưới đất không biết đang làm gì, hắn ta đi thẳng tới: "Tống Anh!"

Tống Anh giật mình hoảng sợ, quay đầu lại nhìn.

Nàng nhớ ra đây là người có khúc mắc tình cảm với nguyên chủ… Lý Tiến Bảo?

"Có chuyện gì?" Tống Anh trả lời.

Trước khi đến Hầu phủ, quả thực Tống Anh đã có tình cảm với Lý Tiến Bảo, nhưng lúc đó còn nhỏ, hơn nữa nguyên chủ rất thông minh, biết rằng sau này không thể tự làm chủ hôn sự của mình, vậy nên không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.

Sau khi trở về thì càng xa cách với Lý Tiến Bảo.

"Ngươi đang làm gì ở đây?" Lý Tiến Bảo có hơi cáu kỉnh: "Tống Anh, chuyện giữa hai chúng ta đã qua rồi, hiện giờ ta đã đính hôn, cuối năm nay sẽ thành thân. Ngươi có thể đừng lúc nào cũng xuất hiện trước mặt ta được không?"

Trước đây, hắn ta vẫn nghĩ Tống Anh là nữ nhi nhà người khác, vậy nên không tiện buông lời cay đắng!

Tuy nhiên, hôm nay Tống Anh lại chạy đến bờ sông! Ồ, nàng vẫn mong đợi hắn ta bày tỏ nỗi lòng với mình sao?

Tống Anh vô cùng ngạc nhiên: "Ta xuất hiện trước mặt ngươi lúc nào? Ngươi có chắc là đầu óc mình không bị bệnh không?"

"Ngươi có ý gì?" Mặt Lý Tiến Bảo đỏ bừng: "Tống Anh, ngươi thực sự làm ta quá thất vọng, trước đây ngươi không phải là người như thế, hiện tại dung nhan đã bị hủy, nhân cách của ngươi cũng mục rữa theo rồi!"

Tống Anh nghe vậy thì không khỏi bật cười.

Nàng đứng lên: "Con sông này là tài sản riêng của Lý gia các người sao?"

"Dĩ nhiên không phải…" Lý Tiến Bảo nhướng mày.

"Nếu không phải, tại sao ta không thể đến đây? Ồ, lần trước đúng là gặp ngươi ở đây một lần, nhưng lần đó là ta tới trước ngươi tới sau, nếu nói vậy thì người mặt dày phải là ngươi mới đúng chứ?" Tống Anh cạn lời, cũng mười bảy mười tám tuổi rồi mà cứ như con nít, lúc nào cũng tự cho mình là đúng.

"Ngươi, ngươi còn không chịu thừa nhận sao?" Lần trước vừa nhìn thấy ta ở đây, chính ngươi đã lao đến muốn ôm ta…" Lý Tiến Bảo chỉ cảm thấy buồn nôn.

Gương mặt này, càng nhìn càng thấy đáng sợ.

Tống Anh nghe xong, đúng là không còn gì để nói.

Tên Lý Tiến Bảo này hiểu lầm nghiêm trọng rồi, hôm đó nàng chỉ vì đứng không vững mà cơ thể nghiêng ngả, hắn ta liền cho rằng nàng có suy nghĩ không trong sạch.

"Sức khỏe của ta không tốt, ngày đó ngồi xổm quá lâu, sau đó muốn rời đi ngay lập tức nên lúc đứng lên có hơi hoa mắt chóng mặt, ngươi cho rằng là ta có ý với ngươi sao?" Tống Anh chê bai: "Không biết ngươi đã đọc được bao nhiêu cuốn sách rồi mà tâm tư lại xấu xa như vậy, đúng là tên cặn bã!"

"Ta biết là ngươi chỉ đang làm bộ làm tịch thôi! Tống Anh, ta thực sự đã nhìn lầm người rồi, nếu như ngươi trực tiếp thừa nhận, có thể ta sẽ an ủi ngươi vài câu, nhưng ta thực sự không ngờ…. Lời người khác nói đều là sự thật, ngươi chắc chắn đã làm chuyện gì đó đáng xấu hổ, vậy nên cha mẹ ruột mới không thể chấp nhận ngươi, đuổi ngươi quay về cái thôn nghèo đói này!" Lý Tiến Bảo cảm thấy mình bị sỉ nhục, chỉ vào Tống Anh rồi mắng chửi rất to tiếng.

Trước kia Tống Anh sẽ không sắc sảo như thế, còn nói nàng không thay đổi ư?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 15: Thấy chết mà không cứu


Tống Anh thực sự bàng hàng trước mấy câu nói của Lý Tiến Bảo.

Từ trước đến nay chỉ nghe nói Lý Tiến Bảo là kiểu người nói như rồng leo, làm như mèo nửa*, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn ta lại là người không biết nói lý lẽ như vậy.

*nói thì mạnh mồm nhưng chẳng làm được gì nên hồn

Hắn ta nghĩ, diện mạo của nàng xấu xí mà vẫn muốn tìm một lang quân như ý sao? Hơn nữa, hắn ta còn tự cho rằng mình chính là lang quân như ý đó?

Ha ha…

Nghĩ đến cái chết tức tưởi của nguyên chủ, ánh mắt Tống Anh trở nên lạnh lẽo.

Nàng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện quanh đây không có người, hơn nữa, bởi vì đây là khu vực đất mùn nên có đám cỏ dại phát triển tươi tốt bao quanh, là một nơi yên tĩnh.

Tống Anh nhếch miệng cười.

Lý Tiến Bảo nhướng mày: "Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười vì Lý ca ca nói đúng rồi đó." Tống Anh nhấc chân đi về phía hắn ta: "Dung mạo ta xấu xí như vậy, muốn được gả ra ngoài là chuyện không thể rồi, ca ca Lý gia và ta cũng có chút tình cảm với nhau, sao ta có thể chịu đựng được việc ngươi cưới người khác chứ? Vậy nên, ta sẽ luôn để ý đến ngươi…"

Nói rồi, Tống Anh tiếp tục tiến lại gần, Lý Tiến Bảo chán ghét đến tột cùng.

"Ngươi mà còn bước tới nữa thì đừng trách ta động thủ!" Hắn ta hét lên.

Tống Anh cũng không sợ.

Thân thể hiện tại của nàng khác với nguyên chủ, vô cùng khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, kiếp trước cũng học một ít kĩ năng tự vệ, đối phó với một con gà yếu ớt như Lý Tiến Bảo không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Thù mới hận cũ, thừa dịp không có ai phải giải quyết ngay thôi!

Lúc Tống Anh đã đi đến trước mặt, Lý Tiến Bảo nhìn thấy khuôn mặt được phóng đại kia mà cảm thấy ruột gan cồn cào, không hề do dự mà giơ tay lên định đánh nàng, Tống Anh liền duỗi chân đá vào hạ bộ của Lý Tiến Bảo.

"A!" Lý Tiến Bảo hét lên một tiếng, phần th*n d*** cảm nhận được cơn đau đớn tột cùng sau cú đá vừa rồi.

Nhân cơ hội này, Tống Anh đè người đàn ông xuống, sau đó vung tay đấm thật mạnh vào nơi mà Lý Tiến Bảo không thể cho người khác nhìn thấy.

Giết người là phạm pháp.

Phải ngồi tù.

Tuy là nàng cũng muốn hủy hoại khuôn mặt tự cho mình là đúng của Lý Tiến Bảo, nhưng như vậy không được, sẽ dễ bị người khác nắm được điểm yếu.

Vậy nên Tống Anh ra tay rất dứt khoát, cảm thấy đấm đánh người vẫn chưa đã ghiền nên còn nhéo miệng hắn ta một cái thật mạnh.

Tình thế đảo ngược ba trăm sáu mươi độ.

Lý Tiến Bảo gào khóc ầm ĩ.

Tống Anh cau mày: Có phải nam nhân không vậy? Làm gì đau đến mức gào khóc lớn tiếng như thế?

Nhưng mà âm thanh của hắn ta to như vậy, Tống Anh cũng biết mình nên dừng lại ở đây thôi.

Sau khi nhéo thêm mấy lần nữa, nàng vội vã ôm lấy thùng gỗ của mình rồi nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng khi nàng nhấc thùng gỗ lên… Tống Anh cảm giác dường như cái thùng này rất nhẹ, nàng nhấc một thùng đất mà chẳng cần dùng chút sức lực nào.

Nàng trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ thế?

Sức mạnh của nguyên chủ cũng không quá lớn phải không?

Chẳng lẽ là tác dụng của trái cây trong không gian kia?

Vậy nên không phải Lý Túng Bảo cố ý kêu gào, mà là thực sự rất đau sao?

Tống Anh đột nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng, đáng đời cái tên Lý Tiến Bảo!

"Anh thư nhi! Xung quanh đây xảy ra chuyện gì thế? Vừa rồi chúng ta nghe thấy có tiếng người la hét…" Có một thôn dân chạy tới, vừa nhìn thấy Tống Anh liền vội vàng hỏi thăm vài câu.

Lúc này, Tống Anh mới bày ra vẻ mặt hốt hoảng: "Thúc thúc, tẩu tẩu, ta, vừa nãy ta đang đào giun, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lý Tiến bảo nằm trên mặt đất gào khóc thảm thiết, làm ta sợ muốn chết, có phải hắn bị bệnh gì đó không? Thật đáng sợ! Mọi người nhanh qua đó cứu hắn đi!!"

Nàng vừa nói xong, những người khác cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vàng đi xem thử.

Quả nhiên nhìn thấy Lý Tiến Bảo đang nằm trên mặt đất, bàn tay lúc thì ôm bụng, lúc thì ôm bắp đùi, trông vô cùng kì quái.

"Nhanh, nhanh lên, đưa hắn về nhà…" Thôn dân vội vàng nói.

Lúc này, Lý Tiến Bảo thực sự rất đau đớn!

Cảm giác giống như thịt trên người mình sắp bị Tống Anh nhéo ra hết rồi!

"Tống, Tống Anh…" Lý Kim Bảo khó khăn kêu lên.

"Ôi, Lý đại ca, ngươi không cần cảm tạ ta đâu! Đều là người trong thôn, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được, ngươi dưỡng bệnh cho tốt nhé!" Tống Anh châm chọc vài câu, sau đó biến lẹ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 16: Là ta cứu hắn một mạng mà


Không chỉ mạnh mẽ hơn, Tống Anh còn cảm thấy tốc độ hiện tại của mình cũng rất đáng sợ.

Bờ sông cách Tống gia một khoảng khá xa, nhưng sau khi chạy về nhà, Tống Anh thậm chí không hề thở gấp lấy một hơi, sắc mặt bình thường, chính nàng cũng cảm thấy không thể tin được.

"A Anh?" Nguyễn thị giật mình, vội vàng đỡ lấy thùng gỗ trong tay nàng, hai cánh tay bị kéo xuống vì thùng gỗ quá nặng, suýt nữa ngã xuống đất: "Sao lại nặng như vậy?!"

Tống Anh cười toe toét: "Nương, sân sau nhà ta còn chỗ trống không? Đây là giun mà con bắt được, mang về cho gà con ăn."

Nguyễn thị bất đắc dĩ nhìn nàng: "Hài tử này, sao con có thể làm công việc nặng nhọc như vậy được? Nhìn tay con kìa, bẩn hết rồi, mau đi rửa tay đi!"

Tống Anh lại cười, không cần Nguyễn thị nhắc nhở, nàng cũng sẽ rửa mà!

Nguyễn thị nhìn thấy dáng vẻ vội vàng trở về nhà của nàng cũng không nghĩ gì nhiều.

Nhưng chẳng bao lâu sau đã có người của Lý gia kéo đến đây.

Là Lưu thị, mẹ ruột của Lý Tiến Bảo, trong thôn có rất nhiều người mang họ Lưu, lúc ở nhà mẹ đẻ, Lưu thị ở hàng ba, gả vào Lý gia cũng là thê tử của tam phòng, vậy nên người khác hay gọi bà ta là Lưu tam tẩu hoặc là Lưu tam nương.

Lưu tam nương có dáng người tròn vo, vẻ mặt phúc hậu, đây cũng là điều hiếm thấy ở trong thôn.

Bà ta chống hông, đứng trước cửa chính của Tống gia, chưa nói gì đã bắt đầu mắng chửi: "Tống Anh đâu? Con đ**m Tống Anh nhà ngươi mau ra đây cho ta! Uổng công ta lúc đầu còn cảm thấy ngươi rất tốt, không ngờ ngươi lại là cái loại tiện nhân lòng dạ độc ác như thế. Khốn kiếp! Dù sao thì con trai ta và ngươi cũng cùng nhau lớn lên, ngươi có thể không có lương tâm như vậy sao? Tống Anh, ngươi ra đây cho ta! Nếu như con ta mà xảy ra chuyện gì, ngươi xem ta có l*t s*ch da trên người ngươi không!"

Nguyễn thị vừa nghe thấy liền lật đật chạy ra.

Tống Anh cũng đoán trước sẽ có người của Lý gia tới, nhưng không ngờ bọn họ lại tới nhanh như vậy.

Lưu tam nương to tiếng như vậy đã thu hút không ít thôn dân kéo tới.

Mặc dù hai ngày nay đang là vụ đông xuân nhưng cũng không thể ngăn cản được chuyện dân làng ra đây góp vui, nhất là mấy lão bà tử suốt ngày ở nhà với tiểu tức phụ mới gả vào cửa, không có việc gì làm, ở nhà mãi cũng chán nên thích nhất là xem náo nhiệt.

"Mọi người đến đây mà xem đi! Đứa con hoang này cứ bám lấy con trai ta không chịu buông, vừa rồi bày tỏ tình cảm không thành nên động thủ với con ta, hiện tại con ta vẫn đang nằm trên giường gào khóc kia kìa! Trời ơi là trời! Nếu bảo bối nhà ta xảy ra chuyện gì bất trắc, ta biết phải sống làm sao đây!" Lưu tam nương tiếp tục gào to.

Thật ra Lưu tam nương cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ biết là sau khi con trai được khiêng về nhà, luôn miệng nói rằng chính Tống Anh đã đánh mình.

Mặc dù bà ta cảm thấy rất kì lạ nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt con trai tái nhợt vì khó chịu, trong lòng lập tức hoảng sợ, sợ con trai sinh bệnh nên chạy tới Tống gia trước tiên.

Nếu như con trai thật sự mắc bệnh nghiêm trọng, vậy thì cũng dễ giải thích là tại Tống Anh lây bệnh cho hắn ta!

Ban đầu, nha đầu này cứ bám dính lấy Tiến Bảo không chịu buông ra, hiện tại phải giáo huấn nàng ta một trận nên hồn!

"Lưu thị, ngươi nói bậy bạ gì thế!" Nguyễn thị tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Bên phía Tống gia, vì chuyện xảy ra lúc sáng nên trong lòng Diêu thị vẫn còn bực bội, vậy nên chỉ đứng trước cửa sổ xem náo nhiệt, không định ra mặt giúp đỡ.

Tam phòng vẫn đang làm việc ngoài đồng, vốn dĩ Nguyễn thị cũng giúp tam phòng một tay, nhưng mà giờ đã trưa rồi nên quay về nấu cơm, còn tứ phòng…

Tiểu Diêu thị tứ phòng có mối quan hệ thân thiết với đại phòng, luôn ở chung một phe, bây giờ cũng trốn trong nhà chăm con cái.

Lão gia tử và lão thái thái cũng mới ra ruộng phụ giúp tam phòng, không có ở đây.

Chỉ còn một mình Nguyễn thị cô đơn lẻ bóng, không có ai giúp đỡ, thấy con gái mình bị sỉ nhục mà hai mắt đỏ hoe.

"Lưu tam thẩm, thẩm đang nói gì vậy? Lúc nãy ta đào giun ở bờ sông, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lý Tiến Bảo nằm trên mặt đất, gào khóc thảm thiết, lúc đó ta rất sợ hãi, vội vàng chạy đi tìm người, sau đó mới đưa hắn quay về, xem như là ta đã cứu hắn một mạng, tại sao thẩm… lại chạy tới đây quở trách ta thế?" Tống Anh không hề nóng nảy hay tức giân, vẻ mặt có hơi oan ức.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 17: Trời đất chứng giám


Lưu tam nương nghe vậy, lông mày nhíu lại: "Ngươi cứu con trai ta ư? Không thể! Rõ ràng là nó bị ngươi đánh ngã xuống đất! Đây chính là nguyên văn lời con trai ta nói!"

"Ta? Ta đánh Lý Tiến Bảo á?" Tống Anh kinh ngạc nhìn bà ta, sau đó cúi đầu nhìn tay chân mảnh khảnh của mình: "Lưu tam thẩm, mặc dù ta… Tuổi của ta không nhỏ, không thể coi là trẻ con, nhưng… Lý Tiến Bảo tốt xấu gì cũng là đàn ông mà? Ta đây… Sao có thể đánh hắn ta? Hắn ta có nói cụ thể hơn không?"

"Dù sao cũng chính là do ngươi đánh! Nó nói ngươi véo nó, đánh nó, nếu không phải ngươi, con trai ngoan của ta sẽ biến thành như vậy sao?" Thật lòng mà nói, Lưu Tam Nương quả thật không tin tưởng lời con trai nói, nhưng không tin cũng phải tin!

Tống Anh thở dài.

"Hôm nay ta mới mắng Đạt ca nhi nhà ta không hiểu chuyện một trận, từ khi ta nghe Đạt ca nhi nói, Lý đại ca sống không tốt, nhưng lại nói hươu nói vượn với bên ngoài, nói ta theo đuổi hắn ta không chịu từ bỏ… Trời đất chứng giám, từ sau khi ta trở về nhà, chỉ một lòng mong muốn sau này sống hiếu thuận với cha mẹ, tuyệt đối không nghĩ tới chuyện dựng vợ gả chồng, mặc dù ta rời nhà đã lâu, nhưng trước đây ta là người như thế nào, mọi người đều biết, Lý đại ca là loại người gì, mấy năm nay… Mọi người càng biết rõ, đúng không?"

"Ta rất đau lòng, nhưng lại cảm thấy có lẽ có hiểu lầm gì đó, vậy nên cũng không dám mời cha nương ta đến cửa phân rõ trái phải, hôm nay ta ra ngoài bắt giun đất, không ngờ lại gặp phải tai bay vạ gió này."

"Ta muốn hỏi Lưu Tam thẩm một chút, con trai thẩm chẳng lẽ có bệnh kín gì đó, cho nên không thể chống trả được một nữ tử như ta sao? Có thể bị ta đánh đến mức nằm quằn quại trên đất sao?"

"Hắn ta nói ta véo hắn ta, đánh hắn ta… Lời này…" Tống Anh uyển chuyển cười một cái: "Các thẩm thẩm nãi nãi nhà khác chắc là cũng từng véo người đúng không? Vậy nên ta hỏi mọi người, véo như thế nào mới có thể khiến nam nhân khóc lóc thảm thiết như vậy…"

Kiểu gì thì nàng cũng không chịu thừa nhận chuyện này.

Từ đầu tới cuối, Tống Anh chỉ thản nhiên trần thuật lại "sự thật", không khóc, không làm loạn, thậm chí vẻ mặt còn hơi sợ hãi.

Nhưng chính bởi vì nàng bình tĩnh như vậy, những lời này nàng nói lại càng đáng tin hơn.

Hơn một tháng qua, mọi người đều rất tò mò về Tống Anh.

Rất nhiều người muốn biết, nàng bị đưa đi đâu, Tống gia cũng không nói gì với bên ngoài, cha nương ruột của nàng là người như thế nào, cho nên mọi người đều tò mò.

Nhưng, về quá khứ của Tống Anh, mọi người đều biết rõ.

Là một cô nương hiểu chuyện.

Nghe nói gia đình quyền quý thường có nhiều quy củ, không thể dạy cô nương nhà mình đánh người ta đúng không? Huống hồ, nhìn cả người Tống Anh tao nhã như vậy, mặc dù bây giờ dung nhan đã bị hủy hoại, nhưng khí chất vẫn còn đó!

Nói nàng đánh người ư? Cái đó... Quả thật là chuyện vô lý!

"Lý Tam gia, ngươi đúng là bịa đặt lung tung, thân hình Lý Tiến Bảo nhà ngươi giống như cục đá, đừng nói là Tống Nhị Nha, cho dù là đại tôn tử nhà ta thì cũng không đánh lại hắn ta!"

"Còn không phải sao, đều là hàng xóm với nhau, Nhị Nha gặp phải chuyện không hay, ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng bối, không an ủi hai tiếng thì thôi đi, vậy mà còn tìm tới tận cửa gây phiền phức, thật đúng là không có lương tâm!"

"Ta thấy Nhị Nha nói rất đúng, không chừng tên Lý Tiến Bảo đó quả thực có bệnh kín gì đó, nếu không thì tại sao hôn sự này lại kéo dài tới tận bây giờ?"

Mọi người bàn tán xôn xao, bắt đầu nói đến Lý Tiến Bảo.

Lý Tiến Bảo mấy năm nay... Đúng là hơi có vấn đề.

Có rất nhiều trưởng bối làm mai cho hắn ta, có người vào cửa qua lại mười lần, chuyện hôn sự vẫn chưa thành.

Sau khi Tống Anh trở về, Lý Tiến Bảo đã chết tâm, lúc này mới quyết định.

Hơn nữa, trước đây Lý Tiến Bảo này cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mấy năm nay... Làm việc thật sự không thỏa đáng, thường hay chạy qua Tống gia, bọn họ đều biết rõ hắn ta có chủ ý gì.

Chẳng qua là muốn Tống gia tiết lộ tung tích của Tống Anh, để hắn ta dễ tìm được người.

Nếu thật sự tìm được gia đình phụ mẫu ruột của nàng thì sẽ ăn vạ một trận, nói mình và nàng đã đính hôn từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, thậm chí còn nói gạo đã nấu thành cơm, nhà quyền quý kia chắc cũng phải bất đắc dĩ chấp nhận thôi?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 18: Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh


Đáng tiếc, Tống gia không hề mắc bẫy của Lý Tiến Bảo, về chuyện của Tống Anh, bọn họ vẫn luôn ngậm miệng không nhắc tới.

Bây giờ, các thôn dân chỉ biết cha nương thân sinh của Tống Anh sống ở kinh thành, những chuyện khác đều không biết.

Các thôn dân cũng biết Tống gia có người thân làm quan lớn, chỉ là nhân khẩu của gia tộc Tống thị không nhiều lắm, cho dù có người biết quan hệ họ hàng giữa Tống gia và Hầu phủ thì cũng tuyệt đối không cho rằng nhà giàu có kia chính là Hầu phủ.

Dù sao thì, nếu thật sự là Hầu phủ... Sao có thể đưa con gái của họ cho một gia đình nông dân nuôi dưỡng chứ?

Cùng lắm thì xuất thân từ một gia đình giàu có và đông người ở kinh thành mà thôi.

Tống gia không phải là người không biết thân biết phận, tự biết quan hệ với hầu phủ quá xa, vậy nên không dám khoe khoang với người trong thôn, năm đó khi chạy nạn cũng chỉ nói là vào sống nhờ ở nhà của người thân trong kinh thành, không dám nói là hầu phủ, sợ người khác cũng muốn nhờ cậy, khiến cho hầu phủ cảm thấy bọn họ quá phiền phức.

Lúc này có rất nhiều người lên tiếng bênh vực Tống Anh.

Cũng đồng cảm với chuyện nàng còn nhỏ tuổi mà đã bị hủy dung nhan, sau này sợ là lão già góa vợ cũng không muốn cưới nàng vào cửa.

Khó trách bây giờ Lý Tiến Bảo lại tránh né nàng như vậy.

"Tiến Bảo nhà chúng ta không có bệnh! Chắc chắn là bị nàng ta đánh!" Lưu Tam Nương tức giận muốn chết.

Bà ta chưa bao giờ ngờ rằng tài ăn nói của Tống Nhị Nha lại lợi hại như vậy, chỉ cần nói mấy câu mà đã khiến người ta chỉ chỉ trỏ trỏ nhà bà ta!

"Sở dĩ tam thẩm đổ oan cho ta, đơn giản là vì sợ ta bị hủy dung nhan rồi quay ra ăn vạ Lý Tiến Bảo…" Tống Anh thở dài: "Một khi đã như vậy, nhân tiện ở trước mặt mọi người, ta xin thề, nếu sau này ta và Lý Tiến Bảo có nửa điểm dính líu, Tống Anh ta sẽ bị thủng ruột thối bụng, chết không được tử tế!"

Lời này của nàng thốt ra, trong lòng những người khác đều chấn động.

Thật là một nha đầu đáng thương!

"Ngươi, ngươi, con đ**m này! Đừng tưởng rằng nói hai ba câu thề độc thì ta sẽ tin ngươi! Ngươi đánh con trai ta, vậy thì phải bồi thường tiền thuốc men cho nhà ta!" Lưu thị tức giận đến mức muốn bùng nổ.

Đây mới là mục đích mà bà ta tới đây.

Bà ta đã đi mời đại phu, ai biết tốn bao nhiêu tiền chứ?

Tống Anh cau mày: "Ta không liên quan gì đến Lý Tiến Bảo cả, sao lại bắt ta phải trả tiền thuốc men thay hắn ta? Tam thẩm, thẩm thật vô lý!"

Những người khác cũng không nhìn được.

"Lưu Tam Nương, ngươi nói đủ rồi đấy, nếu ngươi thật sự lo lắng cho con trai thì còn không mau về nhà xem hắn ra sao đi! Cứ quấn lấy Nhị Nha làm cái gì?"

"Nhìn Nhị Nha xem, ngươi còn không biết xấu hổ mà bắt nạt nó sao? Trước đây nó đã rất khách sáo với ngươi, mặc dù chuyện hôn sự lúc ấy không thành, nhưng cũng không thể kết thù được!"

"Còn không phải sao, dáng vẻ của tên Lý Tiến Bảo này không đàng hoàng, nếu là ta, ta cũng sẽ không gả khuê nữ cho con trai ngươi!"

...

Ngươi một lời ta một lời, khuôn mặt già nua của Lưu thị không còn chỗ nào để giấu đi.

Bà ta tức giận đến mức dậm chân, nhưng bà ta vội vàng tới đây, quả thật vẫn rất lo lắng về tình hình của con trai, ngón trỏ chỉ vào người Tống Anh nhưng một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời, đành phải hầm hừ rời đi.

"Nhị Nha đầu à, sau này ngươi phải hiếu thuận với nương của ngươi, đừng có nghĩ nhiều như vậy!" Có lão thái thái thở dài, nói với Tống Anh.

Tống Anh thẳng thắn gật đầu: "Tam bà bà, ta hiểu ạ, tính tình nương ta yếu đuối, nhưng khi ta gặp phải chuyện như thế này, nương cũng biết đứng lên bảo vệ ta, sau này ta chắc chắn sẽ hiếu thuận với bà ấy."

Những người hàng xóm không khỏi nhìn sang mấy phòng còn lại của Tống gia vài lần.

Mấy phòng khác... Có người ở nhà đúng không?

Nhưng Lưu Tam Nương đã đánh tới tận cửa nhà, vậy mà không có người ra nói đỡ một tiếng sao?

Cho dù đã phân nhà nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã mà?

Đúng là... Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Tống Anh an toàn rút lui, trong lòng Nguyễn thị vẫn còn sợ hãi.

Sau khi về phòng còn không quên hỏi Tống Anh một lượt, rốt cuộc chuyện của Lý Tiến Bảo là như thế nào.

Tống Anh cũng sợ nói thật sẽ làm Nguyễn thị áy náy, nên nàng trực tiếp nói: "Nương, thật sự là Lý Tiến Bảo kia vô duyên vô cớ nằm trên đất gào thét, con sợ tới mức quay đầu chạy."

Lý Tiến Bảo không thành thật, cũng không thể trách nàng ra tay tàn nhẫn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 19: Oan ức


Nguyễn thị tin tưởng nữ nhi, nhìn nữ nhi một cách âu yếm: "Bị dọa sợ rồi đúng không? Cũng may năm đó con và hắn ta chưa bàn bạc đến bước gả vào cửa nhà hắn, bằng không với loại mẹ chồng như thế này, con bị hành hạ là chuyện không thể tránh được."

"Đúng vậy, cho nên nương à, người đừng nghĩ đến việc gả con cho người khác nữa, con như thế này, liệu nhà nào sẽ đồng ý chứ?" Tống Anh vội vã nói.

Nàng sợ Nguyễn thị nghĩ không thông, lại định gả nàng cho người khác làm thiếp.

Dù cho nhân phẩm của đối phương tốt đến mấy đi chăng nữa, nàng cũng không chấp nhận nổi.

"A Anh của ta thật sự thay đổi rồi." Nguyễn thị thở dài.

Trong lòng Tống Anh run lên, ngước mắt nhìn nàng.

"Con trước đây ấy à… không nóng không lạnh, nương vẫn luôn lo sợ con bị người khác ức h**p, con đến Hầu phủ hai năm… bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, cũng lợi hại hơn so với trước đây, cũng là chuyện tốt." Nguyễn thị rất buồn bực.

Nếu như không có Hầu phủ thì tốt biết mấy.

Nữ nhi trải qua nhiều chuyện ở Hầu phủ như vậy, cho nên bây giờ mới có năng lực nhìn thấu lòng người tốt hơn trước đây, tài ăn nói tốt hơn, khí thế cũng lớn hơn, mặc dù là chuyện tốt nhưng mà bà ấy vẫn cảm thấy đau lòng.

Tình nguyện để nữ nhi ngây thơ đơn thuần cả một đời.

Tống Anh thở phào nhẹ nhõm, nói thực, mặc dù nàng có ký ức của nguyên chủ, tạm gác lại kiếp trước của mình sang một bên, nàng chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là nàng, nhưng mà vẫn sợ bản thân sẽ bị lộ tẩy, bị người ta coi là yêu quái rồi đem đi thiêu chết.

Làm gì có ai muốn chết đâu?

Càng chưa nói đến, bây giờ nàng đã có phụ mẫu thân nhân, còn có không gian trong bình ngọc, nàng còn mong đợi bản thân sau này kiếm được thật nhiều tiền, mua nhà mua đất, nằm trong nhà hưởng thụ cuộc sống nữa mà.

"Nương, con người đều phải lớn lên, con ở Hầu phủ học được không ít thứ, sau này con nhất định mang đến cho người một cuộc sống tốt đẹp." Tống Anh lập tức nói.

Nguyễn thị cảm động không thôi.

Mà giờ phút này, Lý gia đã loạn cào cào…

Lý Tiến Bảo đau đến mức cắn nát cả miệng!

Nếu không phải bản thân biết được chắc chắn là do Tống Anh ra tay, hắn ta đã nghi ngờ bản thân mình thật sự có bệnh gì đó rồi!

Đại phu rất nhanh đã đến.

Nhưng mà bắt mạch rất lâu cũng không phát hiện có vấn đề gì lớn, đại phu liền nói muốn nhìn vết thương trên người Lý Tiến Bảo, Lý Tiến Bảo chú ý rất nhiều đến chỗ đó, đành phải vén quần áo lên để cho đại phu xem thử.

Xanh xanh tím tím, quả thực rất nghiêm trọng.

"Ngoài da bị thương rất nghiêm trọng, có điều may là không tổn thương đến gân cốt, không có gì đáng ngại, chịu đau hai ngày, xoa chút thuốc tan máu bầm là ổn thôi." Đại phu nói.

Lý Tiến Bảo cũng còn khá may mắn, đúng lúc Tống Anh đạp vào bộ phận sinh con đẻ cái thì lanh lẹ tránh thoát, mặc dù vẫn trúng chiêu, nhưng chỉ đau đớn trong chốc lát, nếu không thì…

Hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ nữa!

"Đại phu, ngài xem, đây là… do con người gây ra phải không?" Lưu thị vừa quay lại liền lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, đây chính là do con nha đầu chết tiệt Tống Anh kia làm!" Lý Tiến Bảo gào lên nói.

Đại phu dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn Lý Tiến Bảo: "Tiểu ca này có thể đừng ăn nói bậy bạ được không… vết thương của ngươi nhìn thế nào cũng không thể do một nha đầu gây ra được, ngoại thương nặng như thế này, sợ là do tự mình té ngã hoặc là gặp phải thú dữ, đúng chứ? Một nha đầu…. sợ là không ra tay được đến mức này đâu."

Lý Tiến Bảo khá bất ngờ: "Chính là nàng ta mà!"

"Không thể nào." Đại phu rất cố chấp.

Hắn ta cũng là người của thôn này, chỉ là cách hơi xa một chút, nhưng lúc vừa vào cửa cũng nghe ngóng được chút chuyện.

Một nha đầu mười mấy tuổi sao có thể đánh một nam nhân trở thành bộ dạng này? Haiz, cũng không phải do yêu quái biến thành, sao có thể có sức mạnh lớn như vậy được.

Lý Tiến Bảo chỉ cảm thấy tức sùi bọt mép.

Thật là oan ức!

Mà người hán tử cùng thôn đưa hắn ta về nhà cũng không thể nhìn nổi hành vi của hắn ta nữa, đại nghĩa hào hùng nói: "Tiến Bảo, sao ngươi có thể không nói đạo lý như vậy, lúc ngươi nằm kêu gào trên đất, may mắn là có Nhị Nha người ta gọi chúng ta tới, ta biết, ngươi đang sợ người ta vịn vào ân tình này mà quấn lấy ngươi không chịu buông, nhưng Nhị Nha không phải là người như vậy."

"Đúng vậy, ta khuyên ngươi nên đi tìm Nhị Nha rồi xin lỗi cho đàng hoàng, một đại nam nhân mà lại đi đổ oan một tiểu nha đầu tay trói gà không chặt, không thấy hổ thẹn với lòng mình sao!?"
 
Back
Top Bottom