Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 70



Điền Thanh đắc ý đến mức dùng điện thoại quay video, còn chụp ảnh mình đang ăn mì lạnh đăng lên trang cá nhân, kèm câu: “Cùng ăn mì lạnh của Quán ăn vặt nhà họ Lâm nào!”

Bình luận lập tức hiện lên:

Thím hai: Đến thị trấn Liễu Giang à?

Chú hai: Phần chú một miếng, đợi chút chú tới ngay.

Anh họ: Cả anh nữa.



Điền Thanh đặt điện thoại xuống, lập tức hối hận vì sự đắc ý của mình.

Có hối hận cũng đã muộn, cô ấy vội vàng bổ sung thêm cho mình nửa bát nữa.

Phương Siêu một lần nữa trở thành thợ quay phim miễn phí, vừa bóc vải cho bạn gái vừa hưởng thụ những nụ hôn và cái ôm, trên mặt cười đến sắp tê liệt.

Bà Táo trong phòng kích động nhảy cẫng lên: “A a a, fan lại tăng lên rồi.”

Lâm Hoài Hạ cũng nhìn thấy, bởi vì không gian của cô lại có thêm hai mảnh đất, cô đã có hai mảnh làm trắng dưỡng da.

Nhanh chóng trồng khoai trên mảnh đất này.

Mảnh làm trắng dưỡng da trước đó cô

trồng nấm tuyết dại, đã lấy ra một ít phơi khô, dạo này quán ăn bận rộn nên cô chưa có thời gian ăn thử.

“Ngày mai hầm một nồi ăn thử xem.”

Sáng hôm sau, vừa rời giường cô đã cho nấm tuyết ngâm sẵn vào nồi hầm, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị bánh bao, mì lạnh, bún gạo bán ăn sáng.

Còn chưa đến giờ mở cửa, đã có rất nhiều người xếp hàng ngoài cổng. Bà Dịch vào nhà bằng cửa sau.

Bà Dịch: “Ôi, ngoài cổng nhà chúng ta đã có hơn hai mươi người xếp hàng rồi, còn có bao nhiêu rất gương mặt mới.”

Lâm Hoài Hạ suy nghĩ: “Có lẽ là người hôm qua xem video, đặc biệt tới đây ăn mì lạnh.”

Bà Dịch nhìn lướt qua số lượng mì lạnh: “Vậy chắc mì lạnh của chúng ta không đủ bán rồi.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Không chỉ mì lạnh, đồ ăn nhà ta có bao giờ đủ bán đâu.”

“Ha ha ha, cũng phải nhỉ.”

Đến giờ mở cửa, cổng vừa mở, một đám người ùa vào trong, còn chưa ngồi xuống đã bắt đầu gọi món.

“Bà chủ, cho một bát mì lạnh, phần lớn.”

“Tôi muốn hai bát mì lạnh.”

Một thanh niên hét lớn: “Tôi muốn năm phần, đóng gói mang đi.”

Một nhóm ông bà già không chịu: “Các người còn có đạo đức công cộng không? Ai cũng như cậu, đóng gói mang đi thì những người đến xếp hàng từ sáng sớm như chúng tôi ăn cái gì?”

“Đúng vậy, giới trẻ ngày nay thật vô lý!”

“Con nhà ai đấy, cha mẹ không biết dạy con à?”

Thanh niên bị một nhóm ông bà mắng đến mức không dám lên tiếng, Lâm Hoài Hạ vui vẻ nói nhanh: “Mì lạnh nhà chúng tôi không đủ bán, từ hôm nay trở đi, mua về nhiều nhất chỉ một phần, xin mọi người hiểu cho.”

“Đúng vậy, bà chủ nhỏ nói hay lắm.”

Từng bát mì lạnh, cháo, bún, bánh bao được dọn lên bàn, mọi người vùi đầu ăn uống chăm chỉ, ăn xong vẫn chưa hài lòng, vội vàng gọi thêm một phần nữa.

Người đến sau cũng không dám gọi mang đi, nếu không sẽ bị người đến sau không ăn được ghét bỏ bàn tán.

Video ngày càng thu hút người hâm mộ, có người ăn mì lạnh của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, tiện tay chụp ảnh đăng lên mạng, ngoại hình của Lâm Hoài Hạ cũng bị lộ ra, cũng khiến rất nhiều người hâm mộ bàn tán.

Cứ tưởng blogger chỉ lộ tay không xinh đẹp, ai ngờ lại là một tiểu tiên nữ.

Hina

Có fan bình luận trêu chọc: Cái tên Quán ăn vặt nhà họ Lâm chẳng đặc biệt chút nào, gọi thẳng Quán ăn của tiên nữ có phải là chính xác hơn không.

Có người hâm mộ địa phương ở thị trấn Liễu Giang phản đối: Đừng nói lung tung, tổ tiên nhà họ Lâm làm đầu bếp cung đình, bảng hiệu này là do tổ tiên truyền lại.

Sau sự kiện Màu vàng truyền thuyết, Quán ăn vặt nhà họ Lâm lại trở nên nổi tiếng, mặc dù không dám động đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhưng dựa hơi hot một chút cũng không có vấn đề gì mà.

Chỉ sau vài ngày, nhiều video ẩm thực liên quan đến mì lạnh xuất hiện khắp nơi trên nền tảng, Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã tạo ra một xu hướng khác.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 71



Sau khi Lâm Hoài Hạ trở nên nổi tiếng, mọi người nhớ mãi không quên món dầu ớt mê người, nhiều cư dân mạng đã bình luận yêu cầu cô bán dầu ớt, Lâm Hoài Hạ cảm thấy việc kinh doanh này không tệ.

Trực tiếp gọi điện cho bác ba, hỏi bác ba có muốn mở cửa hàng bán dầu ớt online không?

“Dầu ớt là công thức truyền thống nhà chúng ta, nhưng loại ớt cháu dùng hơi khác một chút, cháu có thể cung cấp cho bác ba.”

Bác ba không đồng ý ngay mà hỏi ý kiến cha và con trai.

Lâm Tùy Tâm cảm thấy việc kinh doanh này rất tốt, nhưng muốn chia cổ phần cho Lâm Hoài Hạ.

Ông ba cảm thấy cháu trai mình nói đúng: “Phải chia!”

Lâm Hoài Hạ không muốn.

Lâm Tùy Tâm nói thẳng: “Em phải biết rõ hơn ai hết, dầu ớt của em thơm hơn chủ yếu là do loại ớt em dùng ngon hơn. Em nắm giữ con đường sản xuất ớt chính là nắm giữ cốt lõi của việc kiếm tiền. Hơn nữa em là người quản lý bảng hiệu quán ăn nhà họ Lâm, chia cho em một chút chẳng có vấn đề gì.”

Ông ba đưa ra quyết định cuối cùng: “Cứ quyết định vậy đi, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.”

Chuyện đã đến nước này, Lâm Hoài Hạ cũng không còn lời nào từ chối.

Lâm Hoài Hạ: “Nếu đã quyết định mở cửa hàng online mà chỉ bán dầu ớt thì hơi lãng phí, bán cả thịt kho nhà bác cả đi.”

Lâm Tùy Tâm sờ cằm: “Anh thấy cũng được, thịt kho là đồ ăn liền, đóng gói gửi chuyển phát nhanh cũng tiện.”

Lâm Diên Đông: “Vậy chúng ta có cần mở nhà máy không?”

Lâm Tùy Tâm: “Mới đầu không cần làm gian hàng lớn như vậy, khi nào ổn định rồi nói chuyện nhà máy sau.”

Cuộc gọi video kéo dài một tiếng, cả nhà thống nhất Lâm Tùy Tâm sẽ xử lý mọi giấy tờ, hợp đồng mở cửa hàng, vợ chồng Lâm Diên Đông cuối tuần được nghỉ sẽ về nhà giúp gia đình chuẩn bị ớt dầu và thịt kho. Lâm Hoài Hạ chịu trách nhiệm quản lý tài khoản, kiểm tra tình hình và đăng video quảng cáo cửa hàng trực tuyến.

Ba anh em không ai là người lề mề, Lâm Tùy Tâm nhanh chóng có được các giấy tờ cần thiết, ba anh em về quê một chuyến, sau khi ký hợp đồng, cửa hàng online của Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã được khai trương.

Ba ngày sau đó, Lâm Hoài Hạ đăng một đoạn video quay mọi thứ sử dụng dầu ớt, bao gồm cà tím hấp sốt cay, salad trộn, đậu đũa sốt cay, miến trộn, gỏi dưa chuột… tổng cộng là 12 món.

Phía dưới khu vực bình luận có link dẫn trực tiếp đến cửa hàng online, kèm theo bình luận: Tôi làm dầu ớt, bạn làm đồ ăn! Có dám hay không!

Một nghìn phần dầu ớt miễn phí, ai đến trước có trước.

Không giành đồ miễn phí thì đúng là kẻ ngốc.

Với lượng fan hiện tại của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, chỉ trong vòng mười phút sau khi gắn link, cả nghìn suất dầu ớt đã hết hàng.

“Ha ha, cướp được rồi, cướp được rồi.”

“Tôi là người cùng thành phố, chắc sáng mai sẽ tới được, lát nữa đi siêu thị mua thức ăn chuẩn bị.”

“Ai da ai da, không thể chờ đợi được nữa.”

“Chết tiệt, chậm mất một giây.”

“Bổn cô nương không thiếu tiền, mua luôn mười chai.”

“Phú bà lầu trên có l.i.ế.m nắp chai không? Nếu không thì cho tôi cái nắp được không? Hu hu~”

“Ha ha ha, một chai dầu ớt giá năm mươi đồng, cũng không quá đắt!”

“Chỉ có tôi hoả nhãn kim tinh nhìn thấy năm mươi đồng là giảm giá 50% à?”

“Giá gốc một trăm? Mèo trợn tròn mắt jpg.”

“Đỉnh thật, tôi quá đỉnh.”

Các đồng nghiệp và nhà quảng cáo vẫn luôn chú ý đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm từ khi nổi tiếng đều bày tỏ cảm xúc giống nhau: Quả là thế!

Nhìn xem, làm gì có người không ham tiền?

Hina

Không nhận quảng cáo, người ta tự mở cửa hàng online.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 72



Chỉ trong vòng một tiếng kể từ khi gắn link, số lượng đơn đặt hàng dầu ớt đã vượt quá hai nghìn. Cho dù tặng miễn phí một nghìn suất thì doanh thu cũng rất khả quan.

Không bao gồm quà tặng, mới qua hơn một tiếng, doanh thu đã vượt quá năm mươi nghìn. Đây còn chưa kể những người hâm mộ mua dầu ớt tiện thể đặt cả thịt kho.

Tuy nhiên, vẫn chưa rõ đây là sự thịnh vượng ngắn hạn dựa vào lưu lượng truy cập thu hút fan hâm mộ, hay có thể là thành công lâu dài.

Mấy bà chủ A yêu thích Quán ăn vặt nhà họ Lâm cũng lập tức đặt mua dầu ớt, thậm chí còn tự bỏ tiền túi chọn chuyển phát nhanh, dự định sẽ đăng video đánh giá ngay khi nhận hàng.

Ba anh em Lâm Hoài Hạ không lo lắng về việc tiêu thụ sau này, chất lượng dầu ớt thế nào, bọn họ chính là người biết rõ nhất.

Lâm Tùy Tâm lên kế hoạch, chờ sau khi lô dầu ớt giảm giá 50% đầu tiên được bán hết và trở về giá gốc, thì sẽ tung ra loại dầu ớt thông thường với giá năm mươi đồng.

Xem như cung cấp cho cả thị trường cấp cao và cấp thấp.

Bên kia nông trường, loại bắp cải có thời gian sinh trưởng ngắn nhất đã trưởng thành, hiện tại chính là thời điểm có vị ngon nhất.

Lâm Hoài Hạ bận rộn với nông trường và quán ăn nhà họ Lâm nên đã giao lại cửa hàng online cho anh cả và anh hai.

Đỗ Duy: “Tổng giám đốc Lâm, lô bắp cải đầu tiên nặng khoảng năm nghìn cân, đã thương lượng với ba siêu thị, ngày mốt sẽ đến nông trường lấy rau.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Giá cả thế nào?”

“Giá bán buôn thương lượng là mười đồng một cân.”

Mùa này nhiều rau củ, rau xanh ở chợ nông sản thị trấn Liễu Giang chỉ bán giá một đồng một cân, có thể mua được một tệ một cân, giá mười đồng một cân này là cao ngất ngưởng rồi.

Lâm Hoài Hạ và Đỗ Duy rất tự tin về rau của nông trường nhà mình, có báo cáo kiểm nghiệm đầy đủ, thuộc thị trường cao cấp.

Đỗ Duy: “Tôi tin chắc rằng sau khi lô rau đầu tiên được bày lên kệ, giá rau ở nông trường chúng ta sẽ còn tiếp tục tăng lên.”

Lâm Hoài Hạ tiện tay hái một cái bắp cải trên đồng, định mang về nhà nấu canh rau cho bữa trưa.

“Giá cả là một chuyện, đưa thương hiệu của chúng ta ra ngoài mới là quan trọng nhất.”

“Tổng giám đốc Lâm yên tâm, đã thương lượng xong, các siêu thị nhất định phải treo biển ‘Bé tươi xanh’ của chúng ta lên, mỗi bó rau cũng phải có nhãn hiệu của nông trường chúng ta trên đó, tất cả đều được ghi trong hợp đồng.”

“Anh làm việc tôi rất yên tâm.”

Rau trong nông trường đã ăn được, Lâm Hoài Hạ gọi điện cho Điền Thanh, hỏi bao giờ cô ấy đến hái rau.

Điền Thanh rất hưng phấn: “Ngày kia, ngày kia là thứ bảy, cả nhà tớ đều tới.”

Lâm Hoài Hạ lại thông báo cho người nhà, hỏi bọn họ có muốn nếm thử lô bắp cải đầu tiên của nông trường không.

Anh hai là người đầu tiên trả lời cô: Đợi đấy, thứ bảy anh đến tìm em.

Anh cả và chị dâu cũng phải về quê, cũng nói thứ bảy sẽ rảnh.

Ông nội và bác ba cũng nói sẽ đến.

Dứt khoát tập hợp mọi người lại với nhau, cô gọi Từ Thanh Trúc và Lục Nghiễn cùng tới, coi như liên hoan.

Vẫn đang trong giờ làm việc, Lục Nghiễn tựa người vào ghế sofa, cầm điện thoại nói chuyện hồi lâu mới gửi tin nhắn.

“Người nhà và bạn bè em đều tới à?”

Bình thường khi được hỏi về gia đình và bạn bè, Lâm Hoài Hạ không có suy nghĩ gì.

Nhưng khi Lục Nghiễn hỏi cô, cô lại cảm thấy khác.

Lục Nghiễn nhìn thấy góc trên bên trái màn hình cứ hiện đang nhập nhưng không có tin nhắn nào gửi tới.

Hina

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cô cũng nhận ra sao?

Lâm Hoài Hạ: “Đúng vậy, người nhà và bạn bè em đều sẽ tới, nếu anh không tiện thì có thể tới vào ngày khác.”

Tin nhắn vừa gửi đi, còn chưa đầy nửa giây, Lục Nghiễn đã trả lời: Tiện!

Lục Nghiễn: “Thứ bảy anh sẽ tới ăn sáng.”

“Được.”

Đặt điện thoại di động xuống, Lâm Hoài Hạ kích động đi dạo vài vòng trong sân.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 73



“Nói không phải điêu chứ đây này là loại dầu ớt ngon nhất tôi từng nếm thử trong đời.”

“Để tôi xem bảng thành phần, ớt, hạt tiêu, hồi, quế... đều là nguyên liệu thông thường, không thấy có gì đặc biệt, quan trọng nhất là tỷ lệ kết hợp.”

“Trên web taobao còn có báo cáo kiểm nghiệm các thứ, mọi người quan tâm thì có thể tự nghiên cứu xem sao, tôi không nhịn được.”

Trước camera bày một loạt bảy tám món trộn, món nào cũng hấp dẫn. Lúc ăn mì lạnh, Sành ăn Lưỡng Giang nhíu mày: “Đúng là dầu ớt rất ngon, nhưng mì lạnh tôi mua không ngon bằng mì lạnh của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nếu mọi người có thời gian, tôi khuyên mọi người nên đến quán ăn thử một lần.”

Sành ăn Lưỡng Giang vừa nhận được dầu ớt đã lập tức tung ra một video đánh giá, những bà chủ A khác cũng tranh thủ làm theo.

Dưới sự lôi kéo của mọi người, toàn bộ dầu ớt trong cửa hàng online của Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã cháy hàng, ngay cả thịt kho cũng hết sạch.

“Dầu ớt rất hợp với mùa hè!”

“Bạn xứng đáng có được dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm!”

“Cả nhà tôi đều thích ăn dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm!”

“Mỗi ngày tranh thủ đi dạo ghé qua Quán ăn vặt nhà họ Lâm mua dầu ớt, cả nhà tôi đều rất vui!”

Nhóm cư dân mạng đầu tiên dùng thử dầu ớt xong tự động giới thiệu, dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng đến mức khó mua nổi một chai, ngay cả những con buôn nhanh tay cũng tham gia tranh giành.

Lâm Tùy Tâm đi làm vẫn không quên liên lạc với gia đình để sản xuất, Lâm Diên Đông thậm chí còn trực tiếp nghỉ việc, về quê giúp làm dầu ớt.

Đến giờ ăn trưa, Lâm Tùy Tâm đặt một phần mì lạnh.

Ăn mì lạnh không có gì đặc biệt, nhưng thấy anh ấy kiêu ngạo đặt chai dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm lên bàn, phú nhị đại bên cạnh cũng vội vàng nối bước anh Lâm của mình gọi một phần mì lạnh.

Đồ ăn được giao đến, anh ta l.i.ế.m mặt cười he he không ngừng: “Anh Lâm, chia cho em một ít nhé.”

Lâm Tùy Tâm có ý định quảng cáo, trực tiếp lấy từ trong túi ra một chai khác, nhét vào tay anh ta: “Cầm lấy ăn dần đi!”

“He he, cảm ơn anh Lâm, anh Lâm tốt với em quá.”

“Ôi, ăn gì ngon thế?”

Văn phòng khá lớn, lại có máy điều hòa trung ương chạy quanh năm nên không khí lưu thông đều đặn. Trong không gian nửa kín, mùi thơm nồng nàn của dầu ớt lập tức thắp sáng tâm hồn ẩm thực của người dân Tứ Xuyên.

Hai chai dầu ớt hết sạch không còn một giọt, mọi người chia nhau ăn hết vẫn chưa hết thèm.

Lần này không cần Lâm Tùy Tâm giới thiệu, mọi người đều lấy điện thoại di động ra tìm kiếm Quán ăn vặt nhà họ Lâm.

Xong, cả dầu ớt lẫn thịt kho đều hết sạch.

Lâm Tùy Tâm: “Sáng mai sẽ có hàng, nếu thích ăn thì ủng hộ nhiều hơn nhé.”

“Lâm Tùy Tâm, anh quen chủ cửa hàng này à?”

Ha ha, đâu chỉ quen biết?

Một đợt đa cấp dầu ớt thành công, ẩn chứa cả công đức và danh vọng.

Tối đến về nhà, Lâm Tùy Tâm hiếm khi không lười biếng nằm ngủ, mà bắt đầu học hỏi những người bạn sở hữu nhà máy cách xây dựng nhà máy nhanh nhất có thể, đồng thời giới thiệu thiết bị sản xuất.

Lâm Tùy Tâm cảm thấy thị trấn Liễu Giang là một địa điểm xây dựng nhà máy tốt, vừa gần thị trấn Thanh Long vừa gần thành phố, dễ dàng cung cấp nguyên liệu hơn.

Anh ấy có linh cảm, sau này nông trường Bé tươi xanh của Lâm Hoài Hạ sẽ còn sản xuất nhiều sản phẩm nông nghiệp chất lượng cao hơn. Hoàn toàn có thể chế biến thành thức ăn nhanh bán trên cửa hàng online. Ví dụ như cải ướp dầu ớt cũng rất ngon.

Gần đây Lâm Hoài Hạ rất bận rộn, ngay cả cải ướp phục vụ khách ăn sáng cũng không đủ, nếu như có máy móc sản xuất, cô thật sự sẽ giơ cả hai tay hai chân tán thành.

Hina

Lâm Hoài Hạ: “Xây dựng nhà máy bao nhiêu tiền, để em bỏ ra.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 74



Lâm Tùy Tâm tính toán con số đại khái: “Em đồng ý là được, lát nữa anh sẽ bàn bạc với anh cả, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ nhanh chóng xây dựng nhà máy.”

Lâm Hoài Hạ: “Thứ bảy tới nói chi tiết.”

Tính cả người thân, bạn bè đến vào thứ bảy thì có gần hai mươi người, lúc này cô đã bắt đầu chuẩn bị thực đơn trước.

Trong nhà cần chuẩn bị thêm vải, táo, anh đào và các loại trái cây khác, có thể đoán được, trái cây linh điền sản xuất, chắc chắn mọi người sẽ vừa ăn vừa mang về.

Thực đơn thì có gà, vịt, ngỗng nuôi trên núi, thịt hai con gà mái, một con nấu canh gà nấm, một con làm gà kho. Thịt thêm hai con vịt, một con nấu canh chua vịt củ cải, một con kho. Ngỗng béo hơn gà vịt nên chỉ cần thịt một con làm ngỗng quay là được.

Về rau củ, dưa leo muối, măng tây xào thịt băm, ớt xanh xào thịt, cá hấp, đậu hà lan xào tôm bóc vỏ, rau xanh xào khoai, trứng tráng xơ mướp, cà tím xào tỏi, ngó sen xào.

Những loại rau này cô trồng rất nhiều trong không gian, sản xuất thêm cũng không biết bán đi đâu, còn rất nhiều hàng tồn, đến lúc đó có thể chia cho mọi người một ít mang đi.

Ngoài ra cô còn chuẩn bị ba nguyên liệu làm trắng dưỡng da: nấm tuyết, khoai mỡ và ý dĩ, nghiền thành bột, đến lúc đó cho bác gái và Điền Thanh mỗi người một lọ.

Lâm Hoài Hạ vui vẻ đến nông trường tìm Đỗ Duy, nhờ anh ấy giao gà, vịt và ngỗng đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm vào sáng thứ bảy.

Đỗ Duy vừa đi khảo sát nông trường về, mặt đỏ bừng vì nắng, lau mồ hôi nói: “Thứ bảy không kinh doanh sao?”

“Ừm, không kinh doanh, nghỉ ngơi một ngày, nếu bạn gái anh rảnh thì đưa cô ấy đến ăn cơm trưa cùng, tiện thể cho cô ấy thấy tôi là một bà chủ rất đáng tin cậy.”

Đỗ Duy cười: “Được, tôi sẽ đưa cô ấy đi cùng.”

“Bạn gái anh làm việc trong lĩnh vực tài chính phải không?”

“Đúng vậy, làm việc ở một công ty kế toán.”

“Tôi chuẩn bị mở một nhà máy chế biến nông sản ở thị trấn Liễu Giang, nếu bạn gái anh có hứng thú thì có thể nộp hồ sơ cho anh hai tôi, nếu được nhận thì hai người không cần phải sống ở hai nơi nữa. Mặc dù chúng ta cách thành phố không xa nhưng đi một chuyến cũng khá phiền phức, đúng không?”

Hai mắt Đỗ Duy sáng lên, anh ấy biết việc kinh doanh cửa hàng online của bà chủ thịnh vượng đến mức nào.

“Chắc chắn cô ấy sẽ hứng thú, để thứ bảy tôi bảo cô ấy mang theo hồ sơ tới.”

Công ty kế toán ít tiền, nhiều việc lại cách xa anh ấy, bạn gái anh ấy đã muốn chuyển việc từ lâu nhưng chưa tìm được công việc thích hợp.

Phải nói trong tình hình dịch bệnh, muốn tìm được việc làm phù hợp thực sự rất khó, không bằng đi theo tổng giám đốc Lâm hào phóng này.

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Tôi đi trước, anh làm việc đi.”

Đỗ Duy nhìn bà chủ đi xa, vội vàng gọi điện cho bạn gái: “Tiểu Vũ, mau chuẩn bị hồ sơ của em đi…”

Chạng vạng tối thứ sáu, Từ Thanh Trúc rất lâu không gặp đã trở về.

Hina

“Lâm Hoài Hạ, mai tớ muốn ăn thịt!”

Lâm Hoài Hạ đẩy cổng ra ngoài, nhìn thấy một chiếc ô tô nhỏ cùng kiểu dáng với cô đang đậu trước nhà họ Từ.

Từ Thanh Trúc kín đáo đưa cho cô một cái túi: “Nước hoa với son môi kiểu mới nhất, cầm đi không phải ngại. Ngày mai có món gì ngon thế?”

Lâm Hoài Hạ không khách sáo nhận quà: “Gà kho, vịt kho, ngỗng quay, canh gà nấm, canh chua vịt củ cải, cá hấp…”

“Đợi đã, sao lại không có thịt heo?”

Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Cậu thì biết cái gì? Gà, vịt, ngỗng tớ thịt đều là của nông trường, ai ăn thì biết.”

“Cậu không nuôi heo à?”

“Nuôi, nhưng heo còn bé tí.”

“Hay là làm heo sữa quay đi?”

“Cậu cút cho tớ!”

Lâm Hoài Hạ khiến anh ấy hoàn toàn từ bỏ việc ăn heo sữa quay, hai người trò chuyện một lúc lâu mới ai về nhà nấy.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 75



Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lục Nghiễn ăn mặc chỉnh tề, bỏ một thùng tôm hùm nhập khẩu vào cốp xe, chuẩn bị ra ngoài.

Ông Lục đang tập thể dục trong hoa viên chạy tới: “Đợi đã, cháu đi đâu sớm thế?”

Quần tây đen dài, áo sơ mi trắng, trông không khác gì thường ngày, nhưng nhìn mái tóc được anh cố ý tạo kiểu, râu cạo sạch sẽ và chiếc đồng hồ đặc biệt trên tay, ông cụ nhận ra có gì đó sai sai.

“Cháu hẹn ăn trưa với bạn, bây giờ chuẩn bị đi ra ngoài.”

“Bây giờ mới bảy giờ thôi.” Ông cụ phát hiện hôm nay cháu trai mình không thành thật lắm.

Ông cụ đứng ở đầu xe không cho đi, Lục Nghiễn đành phải nói mình cần đến thị trấn Liễu Giang.

“Gặp cô gái thường xuyên gửi trái cây và gạo cho cháu à? Chờ chút, ông cũng phải đi.”

Không cho giải thích, ông cụ thay quần áo, ngồi vào ghế phụ, liếc nhìn cháu trai: “Ngây ra làm gì? Lái xe đi!”

Lục Nghiễn đành phải gửi tin nhắn cho Lâm Hoài Hạ, nói sẽ đưa ông nội đi cùng.

Lâm Hoài Hạ: Không sao đâu, ông bà nội Điền Thanh cũng tới, vừa vặn cho người già bọn họ có chuyện để nói. Ông nội anh có đặc biệt thích ăn món gì không, em sẽ chuẩn bị trước.

Lục Nghiễn: Không cần chuẩn bị gì đặc biệt, cái gì ông ấy cũng thích ăn.

Ông cụ nhà họ Lục vươn cổ nhìn thấy tin nhắn, không khỏi gật gật đầu, cô gái này khá tốt! Mỗi tội thằng cháu này của ông ấy không có tâm, chậc chậc, nuôi tốn cơm tốn gạo.

Tám giờ sáng, Đỗ Duy mang gà, vịt, ngỗng đến, bà Vương và ông Từ giúp cô xử lý gia cầm, anh cả, anh hai và ông ba đều đến.

Ngay sau đó, cả nhà Điền Thanh và ông cháu Lục Nghiễn cũng đến.

Lâm Hoài Hạ tươi cười đứng chờ bọn họ ở cổng: “Mọi người tới vừa kịp lúc, cháu đang chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Lâm Tùy Tâm nhéo má em gái mình: “Sáng nay ăn cái gì?”

“Có cháo rau xanh, cháo bí đỏ, bánh bao thịt sốt măng, bánh bao tôm sốt đậu, sủi cảo chiên, bún dưa chua.”

“Oa, chuẩn bị phong phú quá.” Điền Thanh xuống xe chạy tới.

Lâm Hoài Hạ cười chào mọi người: “Ông Điền, bà Điền, chú Điền, dì Điền, đã lâu không gặp ạ.”

Vợ chồng Điền Chính bế con trai đến: “Ơ, sao không chào anh.”

Tử Tử hất tay cha mẹ ra, chạy tới ôm chân cô, ngẩng đầu lên, nũng nịu nói: “Chị Hoài Hạ, người ta muốn ăn vải thiều.”

Lâm Hoài Hạ xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé: “Ăn sáng xong rồi ăn trái cây nha.”

Người nhà họ Điền và người nhà họ Lâm đều quen biết nhau, ông Điền cũng từng trò chuyện với ông ba rồi.

“Hoài Hạ bây giờ giỏi thật, cái gì cũng biết làm, nhà họ Lâm các anh có người kế nghiệp rồi.”

Ông ba cười lớn: “Cháu gái ông cũng giỏi, vừa hiếu thảo vừa thông minh, Hoài Hạ nói Thanh Thanh đã giúp đỡ nó rất nhiều, chuyện kiểm tra thóc gạo lần trước còn phải cảm ơn nhà ông nhiều.”

“Ông anh này khách sáo quá.”

Lúc hai ông cháu Lục Nghiễn tới nơi đã thấy hai ông cụ nịnh bợ lẫn nhau. Ông cụ Lục xuống xe, cũng không thèm để ý đến cháu trai mà chủ động tham gia cùng.

“Ông Điền à, chúng ta đã nhiều năm không gặp, còn nhớ ra tôi không?”

Ông Điền nhìn ông già quen mắt này một lượt, sau đó dậm chân vỗ tay: “A, ông Lục, bao nhiêu năm không gặp, tôi còn tưởng rằng…” Ông ấy đã đi rồi.

Hina

Ông cụ Lục nhanh chóng ngắt lời ông ấy: “Ai da, là tôi đây, thằng cháu tôi không chịu thua kém, mấy năm nay đều nhờ nó xử lý sản nghiệp trong nhà, tôi mới có thời gian thoải mái về hưu dưỡng lão.”

“Lục Nghiễn, lại đây, ông nội giới thiệu cho con.”

Vừa đi tới anh vừa tranh thủ liếc nhìn Lâm Hoài Hạ, hôm nay cô gái nhỏ mặc váy dài màu trắng, trông rất ngoan ngoãn dịu dàng. Khoé miệng Lục Nghiễn hơi nhếch lên, lễ phép chào hỏi hai vị trưởng bối.

Ông ba hỏi ông Điền: “Ông quen Lục Nghiễn à?”

Từ “à” cuối cùng, với giọng điệu kéo dài, có ý nghĩa sâu sắc.

Bọn họ đều là những con cáo già sống đến mấy chục tuổi, nghe xong liền biết có vấn đề.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 76



Ông cụ Lục nháy mắt với ông cụ Điền, đối phương lập tức hiểu ra: “À, Lục Nghiễn, biết chứ, tôi nói ông nghe, trong số những người cùng lứa, thằng nhóc Lục Nghiễn này khá đáng tin cậy, ngay cả Điền Chính nhà tôi cũng không sánh bằng.”

Điền Chính vô tội bị ông nội cắm đao, cũng không nói nên lời.

Điền Thanh đi tới bên cạnh anh cả: “Anh, Lục Nghiễn này là ai vậy?”

“Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Lục thị, sao em biết cậu ấy?”

Điền Thanh bĩu môi: “Coi như người theo đuổi Hạ Hạ đi.”

Điền Chính nhìn hai người, được, nam đẹp trai nữ xinh gái, nhìn bề ngoài rất xứng đôi.

Chị dâu Điền Thanh thì thầm: “Ông cụ Lục là người tốt, nhưng bà mẹ kế kia của Lục Nghiễn không phải đèn đã cạn dầu, sau này cũng khó nói.”

Nếu không phải cha của Lục Nghiễn quá không đáng tin, thì sao khối tài sản khổng lồ của nhà họ Lục có thể bỏ qua con trai mà trực tiếp truyền cho cháu trai chứ?

“Không còn sớm nữa, chúng ta ăn sáng trước đi, vừa ăn vừa từ từ nói chuyện.”

“Vào nhà ngồi, vào nhà ngồi.”

Những người đến hôm nay đều là người quen, Lâm Hoài Hạ không cần tự mình làm gì, mọi người đều xắn tay áo giúp đỡ làm việc, người bưng bát, người dọn bàn ghế.

Trong lúc ăn cơm, Lục Nghiễn chậm một bước, hai chỗ ngồi bên cạnh Lâm Hoài Hạ đã bị Điền Thanh và đứa bé tên Tử Tử chiếm mất.

Lâm Hoài Hạ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh, nhìn anh một cái rồi lặng lẽ quay đi.

Cô cũng hết cách rồi!

Vui vẻ ăn xong bữa sáng, theo thực đơn cô đề ra, hiện tại có thể bắt đầu chuẩn bị kho thịt gà, thịt vịt và món hầm, phải mất mấy tiếng đồng hồ.

Lâm Diên Đông đuổi Lâm Hoài Hạ ra khỏi phòng bếp: “Em ra ngoài chơi đi, hôm nay có anh trong bếp rồi.”

Trong thực đơn có món cá hấp, cô vẫn chưa kịp mua thì ông Điền đã đảm nhận việc này, tiện thể ghé qua chợ dạo chơi, tiêu cơm một chút.

Ông ba: “Tôi đi với, tôi biết chọn cá.”

Ông cụ Lục: “Vậy tôi cũng đi xem thử.”

Ba ông cụ vừa rời đi, Lâm Hoài Hạ liền đi vào phòng, mấy phút sau, xe hàng nhỏ chở đồ ăn đã tới.

Điền Thanh: “Hạ Hạ, giao hàng tới, mau ra ký nhận.”

“Đến đây!”

Lâm Tùy Tâm, Điền Chính và Lục Nghiễn đang nói chuyện chính sách tài chính thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, đứng dậy ra ngoài nhìn xem.

Bạn nhỏ Tử Tử kích động đến dậm chân: “Ôi ôi, nhiều vải thiều quá!”

Năm thùng vải thiều từ trên xe hàng chuyển xuống khiến đứa bé sướng phát điên.

Ngoài vải ra, còn có táo, quýt, anh đào và các loại trái cây khác, thêm cả mấy giỏ rau củ.

Lâm Hoài Hạ lưu loát ký tên, hai người giao đồ ăn lập tức lên xe rời đi.

Điền Chính vốn muốn trò chuyện với bọn họ để hỏi thăm chuyện mua rau quả, nhưng lại bị người ta phớt lờ.

Điền Thanh trợn mắt nhìn anh trai: “Anh còn muốn câu trộm của Hạ Hạ? Ở đấy mà mơ đi.”

Điền Chính nghiến răng nghiến lợi: “Có tin anh đánh em không!”

Điền Thanh lè lưỡi trêu anh trai mình, cô ấy không hề sợ hãi.

Điền Chính bất lực, quay sang nói với Lâm Hoài Hạ: “Anh không có ý câu trộm của em, chỉ tò mò không biết cơ sở sản xuất của bọn họ ở đâu thôi?”

Lâm Hoài Hạ cười: “Từ bỏ đi, anh không tìm được đâu, bọn họ chỉ hợp tác với em thôi.”

Điền Thanh ôm cánh tay cô nũng nịu: “Chị gái ơi, cầu bao nuôi.”

“Đơn giản đơn giản.”

Trong lòng Lục Nghiễn lại bắt đầu sôi trào.

Đống rau củ quả này không nhiều cũng không ít, chắc chắn trưa nay không ăn hết, không ăn hết thì có thể mang về được không?

Lâm Hoài Hạ: “Hôm nay gọi bọn họ đưa tới là để chuẩn bị cho mọi người, mọi người tự chia nhau đi.”

“Hạ Hạ thật tốt!”

Hina

Tử Tử ghé vào một giỏ vải: “Đây là của con.”

Chị dâu Điền bế con trai lên nói: “Vỏ vải sần sùi, con không sợ bị cọ xước à?”

“Không sợ, vải ăn ngon mà!” Vừa rồi nhào mạnh quá, trên mặt cậu nhóc cũng in hình quả vải.

Lâm Hoài Hạ bị đứa nhóc ham ăn này chọc cười.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 77



Hơn mười giờ trưa, Đỗ Duy tiễn khách mua hàng xong đưa bạn gái Tiểu Vũ đến.

Đỗ Duy hào phóng giới thiệu: “Bà chủ, đây là Tiểu Vũ bạn gái tôi.”

Tiểu Vũ có chút câu nệ cười: “Chào tổng giám đốc Lâm.”

Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Không cần khách sáo, Đỗ Duy anh đưa bạn gái vào phòng khách ăn vải đi, lát nữa tôi gọi anh tôi đến tìm hai người.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.” Cô ấy đã chuẩn bị sẵn hồ sơ trong túi.

Sau khi hai người đi vào, Tưởng Đình bước tới: “Nghe em hai nói nhà máy chuẩn bị tuyển kế toán à?”

“Đúng vậy, hôm nay bạn gái Đỗ Duy tiện đường tới phỏng vấn.”

Hina

Tưởng Đình vỗ vai cô: “Vừa vặn chị cũng định tìm em hai phỏng vấn.”

Lâm Hoài Hạ kinh ngạc nói: “Chị dâu, chị muốn từ chức à? Công ty của chị là công ty lớn nổi tiếng mà.”

Tưởng Đình xấu hổ cúi đầu: “Hết cách rồi, anh cả em về quê, chị ở lại thành phố, mỗi tuần chỉ được gặp anh ấy một lần, tình cảm sẽ bị ảnh hưởng.”

Lâm Hoài Hạ hiểu ý chị dâu, nhanh chóng bày tỏ thái độ: “Chị dâu đã làm việc ở bộ phận tài chính của một công ty lớn nhiều năm như vậy, em tin tưởng năng lực làm việc của chị. Nhưng anh hai phụ trách điều hành, anh cả phụ trách sản xuất, em không được quyết định chuyện này.”

“Chị biết quy củ, nhưng cái gì cần nói vẫn phải nói ra. Dù sao cũng là cả nhà hợp vốn, nhân viên trong nhà máy toàn là người nhà, chị sợ em lại suy nghĩ.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Em cũng không còn là một cô bé mới ra ngoài xã hội, nếu đã đồng ý hợp vốn làm ăn với người nhà, tức là em đã đặt đủ niềm tin. Cho dù sau này nhà máy có xảy ra tranh chấp nội bộ, em cũng chấp nhận.”

Lâm Diên Đông đến nhà kho bên phải lấy đồ, nghe hai người nói chuyện thì nhíu mày: “Nói cái gì đấy? Ba anh em chúng ta sao có thể vì tiền mà chia rẽ tình cảm, em đang coi thường anh cả em hay anh hai em?”

“Em có nói thế đâu.”

Lâm Hoài Hạ chột dạ vội vàng lủi mất.

Mười một giờ, Từ Thanh Trúc ngủ nướng mới dậy nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa bên nhà hàng xóm, đi ra ban công nhìn sang nhà họ Lâm.

“Lâm Hoài Hạ, cậu đang ăn vải à?”

Điền Thanh quay đầu nhìn sang: “Ô, thanh mai trúc mã của cậu.”

Lục Nghiễn nhạy bén nắm bắt câu này.

Lâm Hoài Hạ nuốt miếng vải trong miệng: “Muốn ăn thì mau qua đây.”

“Chờ tí tớ sang ngay.”

Từ Thanh Trúc bịch bịch bịch chạy đến nhà họ Lâm, vừa bước vào sân trước đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, anh ấy chạy vào bếp: “Anh cả Lâm đang nấu món gì thế?”

Là bạn từ nhỏ hàng thật giá thật của Lâm Hoài Hạ, anh ấy rất quen thuộc với hai anh trai nhà họ Lâm.

Lâm Diên Đông múc vịt kho ra đĩa: “Vịt kho, hôm nay còn có gà kho, ngỗng quay, canh chua vịt củ cải em thích cũng hầm rất vừa miệng.”

Từ Thanh Trúc thèm ch** n**c miếng, tham quan nhà bếp xong thì đi bộ về sân sau.

Lâm Hoài Hạ hất cằm ra hiệu cho anh ấy: “Vải trên bàn, tự lấy.”

“Tớ không ăn, để dành bụng ăn cơm trưa.”

Lâm Hoài Hạ ghét bỏ bĩu môi: “Vô dụng!”

Mười hai giờ, chị dâu Tưởng Đình tuyên bố: “Ăn cơm thôi!”

Bà Vương và ông Từ đã đến từ hơn mười phút trước, một nhóm người chạy ra sân trước bưng thức ăn.

Cho gà, vịt, ngỗng ăn lá rau và cám ngũ cốc từ linh điền, hương vị thật sự quá tuyệt vời. Nếm thử một miếng là không bỏ được đũa xuống.

Trong phòng bật điều hòa nhưng mọi người vẫn đổ đầy mồ hôi vì ăn uống.

Đỗ Duy ăn mạnh đến mức mồ hôi chảy xuống cằm, kinh ngạc nói: “Bà chủ, gia cầm chúng ta nuôi nhất định sẽ bán chạy.”

“Lô đầu tiên không có nhiều, tôi thấy không nên bán, để mấy nhà chúng ta ăn dần thôi.”

“Đúng đúng đúng, ông nội nói không sai.”

Bạn nhỏ Tử Tử đưa cái bát bị l.i.ế.m sạch sẽ cho Lâm Diên Đông: “Chú Lâm, Tử Tử muốn ăn trứng trứng nữa.”

Lâm Diên Đông cười nhẹ: “Hết trứng hấp rồi, để tối ăn tiếp được không?”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 78



Hôm nay chỉ có một đứa bé là Tử Tử, thấy trong bếp có trứng gà nên Lâm Diên Đông tiện tay hấp một bát canh trứng gà cho cậu nhóc.

“Được ạ.” Bé con cũng không đòi hỏi, cầm nĩa lên tấn công miếng thịt gà thơm ngon.

Chị dâu Điền cười nói: “Đầu bếp Lâm không hổ là đầu bếp, ở nhà Tử Tử ghét trứng gà nhất, lần nào muốn cho nó ăn một chút cũng tốn rất nhiều công sức.”

Lâm Diên Đông khiêm tốn nói: “Cũng không phải là tay nghề tôi tốt, tôi cảm thấy do quả trứng này rất ngon.”

Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Trong bếp còn mấy chục trứng gà, lát nữa nhà chị mang hết đi đi.”

“Vậy chị cũng không khách sáo với em.”

Bạn nhỏ Tử Tử biết trứng trứng là cho mình ăn, còn chưa kịp lau cái miệng nhỏ bóng nhẫy đã cười với Lâm Hoài Hạ: “Cảm ơn chị Hạ Hạ.”

“Không có gì, Tử Tử phải ăn uống đầy đủ nha.”

“Dạ.” Tử Tử dùng sức gật đầu, trứng trứng ngon như vậy, chắc chắn cậu bé sẽ ăn mỗi ngày.

Số lượng thức ăn hôm nay rất lớn, cứ tưởng không ăn hết, không ngờ sức chiến đấu của mọi người lại mạnh như vậy, toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Ông cụ Lục ăn quá no, hai tay chống eo ưỡn bụng đi dạo tiêu cơm trong sân. Ông cụ liếc nhìn thằng cháu ít nói, ôi, chán c.h.ế.t thôi, bao giờ mới theo đuổi được người ta đây.

Đúng là sầu c.h.ế.t mất.

Bữa liên hoan này tất cả khách mời đều vui vẻ, ăn xong cơm tối lúc sáu giờ chiều, chia nhau rau củ quả gà vịt Lâm Hoài Hạ cho mang về, vô cùng vui vẻ.

Đúng vậy, bọn họ còn mang về không ít gà vịt do mấy người Từ Thanh Trúc, Điền Thanh tự lên núi bắt buổi chiều.

Chậc chậc, tình hình lúc đó đúng là loạn xì ngầu, Lâm Hoài Hạ không tham gia, ở một bên nhìn cười ha ha.

Lục Nghiễn cũng không tham gia, đứng xem cùng Lâm Hoài Hạ, anh cũng nhận ra tên thanh mai trúc mã kia rất ngốc nghếch, không phải là mối đe dọa của mình.

Ông cháu Lục Nghiễn và nhà họ Điền về trước, người nhà họ Lâm ở lại cuối cùng.

Sau khi tiễn hết khách, ba anh em vào nhà bàn việc xây dựng nhà máy.

Mảnh đất bọn họ xin vẫn đang chờ phê duyệt, nhưng có lẽ không phải là vấn đề lớn. Phía Tây thị trấn giao thông thuận tiện, trước đây cũng có một số nhà máy cũ nhưng đã ngừng hoạt động do quản lý kém.

Nghe nói nhà họ Lâm muốn xây nhà máy ở thị trấn Liễu Giang, chính quyền thị trấn lập tức tiến cử mảnh đất kia. Nhìn chung Lâm Tùy Tâm khá hài lòng với việc xây dựng nhà máy tại địa điểm đó.

Nhưng một khi đất được phê duyệt, cần phải có người quản lý xây dựng nhà máy. Còn phải mua thiết bị, thông báo tuyển dụng các thứ, người không chuyên nghiệp thật sự khó mà làm được.

Lâm Tùy Tâm hạ quyết tâm: “Trở về thành phố con sẽ xin từ chức.”

Lâm Diên Đông vội nói: “Cũng không nhất thiết phải từ chức. Tình hình kinh tế hiện tại không tốt, dù em có đốt đèn cũng khó mà tìm được công việc lương cao như hiện tại.”

Lâm Tùy Tâm cười cười: “Có bản lĩnh, sau này muốn tìm việc gì chẳng được? Bây giờ quán ăn nhà họ Lâm làm ăn tốt như vậy, nếu không nắm bắt cơ hội này, em sợ mình sẽ hối hận.”

Hina

Lâm Tùy Tâm quay đầu hỏi cha mình: “Con từ chức, cha mẹ có ý kiến gì không?”

Vợ chồng bác ba đều lắc đầu: “Chuyện của con con tự quyết định.”

Lâm Tùy Tâm gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi.”

Anh ấy cũng suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này, nhà có ba anh em, tính cách, chuyên môn của anh cả và chị dâu đều không nằm ở quản lý, em gái thì có năng lực, nhưng cô còn phải quản lý nông trường và quán ăn, không đủ sức làm chuyện này.

Tính đi tính lại, tất cả chuyện ở nhà máy đều phải đến tay anh ấy.

Lâm Tùy Tâm bên này quyết định thứ hai sẽ quay lại công ty từ chức, Bạch Vũ bên kia cũng quyết định từ chức vào tuần sau.

Bạch Vũ kéo tay Đỗ Duy, vô cùng kích động: “Anh may mắn thật đấy, sao lại gặp được một bà chủ hào phóng như thế?”

Khóe môi Đỗ Duy cong lên: “Đúng là rất may mắn.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 79



Tiểu Vũ cười he he: “Trong tình hình dịch bệnh, có thể tìm được công việc trả lương đúng hạn đã không dễ dàng, nói gì đến được tăng lương. Anh biết không? Bà chủ trực tiếp tăng gấp đôi tiền lương cho em!”

Bắt đầu từ tháng này, rau trong nông trường bắt đầu được bán, Đỗ Duy tính toán giá rau trong nông trường, sau đó nghĩ đến tiền hoa hồng bà chủ hứa cho mình, có khi tiền lương tháng này sẽ vượt quá sáu con số.

Đỗ Duy cũng không nhịn được vui mừng. Trồng rau, một năm kiếm được một triệu tiền lương không phải là mơ, nói ra chắc chắn người khác sẽ bảo anh ấy khoác lác.

Bạch Vũ: “Ai da, em muốn đến thị trấn Liễu Giang làm việc quá đi.”

Đỗ Duy nắm tay bạn gái đi xuống dưới lầu phòng trọ: “Bây giờ bà chủ đang tiết kiệm chi tiêu, từ chức chắc chưa đến một tháng, em làm xong thủ tục thì đến.”

“Ừm.”

Nhà ở thị trấn Liễu Giang rất rẻ, anh ấy dự định cuối tháng nhận được lương thưởng sẽ mua một mảnh sân nhỏ ở thị trấn Liễu Giang, như vậy có thể sống thoải mái hơn một chút.

Bạch Vũ vội vàng gật đầu: “Sân nhà tổng giám đốc Lâm cũng rất đẹp, chúng ta chọn nhà nào như thế, thoải mái hơn nhà lầu nhiều.”

“Chờ cuối tháng anh có tiền lương thì mua!”

Đôi tình nhân trẻ đều mong mỏi quán ăn vặt nhà họ Lâm ngày càng phát triển và kiếm được nhiều tiền hơn, như vậy bọn họ cũng có thể có một tương lai tươi sáng.

Thứ hai, chín giờ sáng, lãnh đạo công ty nhận được đơn từ chức của Lâm Tùy Tâm đúng giờ, hội chứng thứ hai lập tức sợ hãi biến mất.

Trời đất, chuyên gia tạo thu nhập trong nhóm muốn từ chức? Là vì tiền không đủ hay vì công việc không vui? Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.

Lâm Tùy Tâm nhún nhún vai: “Không liên quan gì đến công ty, tôi dự định khởi nghiệp, nếu làm ăn thất bại còn phải xin lãnh đạo thu nhận lại.”

Lãnh đạo đau lòng không thôi: “Tiểu Lâm à, cậu làm chuyến này phải biết chứ? Tình hình dịch bệnh toàn cầu tồi tệ, nền kinh tế suy thoái trầm trọng, bây giờ khởi nghiệp lấy đâu ra lãi?”

Hina

Lâm Tùy Tâm tươi cười lộ ra tám chiếc răng: “Lãnh đạo, tôi là người không nhìn thấy thỏ không thả chim ưng.”

Cũng tốt, trước khi từ chức quảng cáo Quán ăn vặt nhà họ Lâm cho các lãnh đạo, đồng nghiệp thêm một lần đi.

Hóa ra Lâm Tùy Tâm đã quảng cáo dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm cho mọi người, mặc dù Lâm Tùy Tâm không nói rõ nhưng mọi người đều biết anh ấy có quan hệ thân thiết với chủ cửa hàng, ai mà ngờ đây là cả nhà bọn họ hợp vốn kinh doanh.

Lâm Tùy Tâm từng thực hiện nhiều dự án đầu tư mạo hiểm, biết rõ cách thực hiện một dự án thành công, xét từ nhiều chỉ tiêu đánh giá khác nhau, tương lai phát triển của Quán ăn vặt nhà họ Lâm rất tươi sáng.

“Trái cây và gạo tơ vàng lần trước cậu mang đến…”

“Là nông trường của em gái tôi sản xuất.”

Có sản phẩm chủ lực, sản phẩm chủ lực còn có mức độ phổ biến nhất định trên thị trường, mấu chốt chính là sản phẩm độc quyền. Ánh mắt lãnh đạo sáng rực lên: “Tiểu Lâm, nếu không còn là đồng nghiệp thì vẫn có thể là nhà đầu tư mà, sao rồi, Quán ăn vặt nhà họ Lâm có cân nhắc bỏ vốn đầu tư không?”

Đầu tư bỏ vốn thì không, em gái anh ấy đang ôm một con gà mái vàng, không thiếu tiền.

Lâm Tùy Tâm hành động nhanh chóng, bàn giao khách hàng và thông tin, sau khi rời công ty, anh ấy cống hiến hết mình vào việc xây dựng nhà máy.

Khoảng thời gian này, anh ấy sống ở thị trấn Liễu Giang. Mỗi buổi sáng Lâm Hoài Hạ thức dậy chuẩn bị mở cửa, anh ấy cũng rời giường, ăn sáng xong liền đến công trường.

Tưởng Đình và Bạch Vũ từ chức xong cũng đến đây.

Tưởng Đình là người có kinh nghiệm, cô ấy không chỉ quản lý sổ nợ chung của nhà máy mà còn chịu trách nhiệm tuyển dụng nhân viên.

Sau khi nhà máy được xây dựng và vượt qua đợt kiểm tra nghiệm thu, các loại thiết bị khác nhau lần lượt được đưa vào làm việc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back