Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Du Vãn Thừa Ngôn

Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 10



Ta hai mắt ướt át nhìn Cố Thừa Ngôn.

Thật ra ta rất ít khi khóc.

Ngoại trừ lần bị Vương Du Hân đánh vào lòng bàn tay kia, thật sự quá đau, ta không nhịn được.

Bị người nhà họ Vương ngấm ngầm chèn ép, ta cũng không khóc.

Ăn không ngon, ta cũng không khóc, vì dù sao cũng có cái để ăn.

Tiền lương tháng ban đầu là năm lượng, lấy được một tháng sau thì hết, ta cũng không khóc, vì ta biết rất nhanh sẽ thoát khỏi cái lồng kia.

Trong tay ta còn có hai mươi lượng bạc nhũ nương, A huynh cho ta, có thể dùng để ứng phó.

Nhưng giây phút này, ta rất muốn khóc.

Đặc biệt là khi bàn tay lớn của Cố Thừa Ngôn đặt lên đầu ta, nhẹ nhàng vỗ về, như an ủi, lại như thương xót.

Lúc nước mắt rơi xuống, ta vội vàng lau đi.

"Khóc gì?" Cố Thừa Ngôn không nhịn được hỏi.

"Đây không phải là khóc, càng không phải là thương tâm, là nước mắt vui mừng, càng là nước mắt c*̉a sự tái sinh."

Ta nói lý lẽ rất rành mạch.

Ta vốn không phải người ngu dốt, chỉ là thiếu tầm nhìn và chưa từng thấy thế giới bên ngoài, bị một ngôi nhà và ân sinh dưỡng trói buộc mà thôi.

Cố Thừa Ngôn bất đắc dĩ lấy khăn đưa cho ta: "Đã là vui vẻ, thì đừng rơi lệ, cô nương nhà người ta cứ rơi lệ cũng không hay."

Ta lập tức nhận lấy khăn lau nước mắt, vô cùng nghiêm túc nói: "Ta biết, sẽ khóc hết phúc khí."

Ta không có ý định ba ngày về nhà mẹ đẻ.

Cố Thừa Ngôn cũng không nói gì về chuyện này, ngược lại bà mẫu Cố phu nhân gọi ta qua, hỏi vài câu.

"Phu nhân không thích con, trước khi xuất giá cũng đã nói rồi, bảo con có việc gì cũng đừng về, tránh làm phiền. Thân thể Tam gia không tốt, đi lại chẳng may mệt mỏi thì sao? Hay là thôi, không về nữa."

Cố phu nhân trầm mặc một lát rồi mới hỏi: "Bà ấy đối xử với con thật sự rất khắc nghiệt sao?"

"Con cũng không biết có tính là khắc nghiệt hay không, bà ấy cũng không giấu giếm ai, chỉ cần hơi tìm hiểu là biết."

Ta vốn không muốn nhắc đến chuyện của Cố Thừa Ngôn.

Nhưng sau này ta cũng không thường xuyên đến viện chính, liền hỏi một câu: "Mẫu thân, Tam gia bị thương như thế nào? Độc trên người chàng thật sự không có cách nào giải được sao?"

"Haiz, cũng không thể nói là không có cách giải, chỉ là thuốc dẫn khó tìm, mấy năm nay phái bao nhiêu người đi, tốn không biết bao nhiêu bạc, cũng không tìm được. Nó bảo chúng ta đừng bận tâm nữa, nhưng... con à, con ngồi bên cạnh ta, ta nói chuyện với con."

Ta ngồi bên cạnh Cố phu nhân.

Bà nói: "Con chưa từng thấy bộ dạng nó khí chất bất phàm, phong thái cao ngạo, nếu đã từng thấy, sẽ biết nó từ trên trời rơi xuống bụi trần. Thật đáng thương cho con trai ta..."

Khi Cố phu nhân rơi lệ, ta luống cuống lau nước mắt cho bà.

"Để duy trì được bộ dạng như ngày hôm nay của nó, thật sự là quá khó khăn.”

“Vị đại tiểu thư nhà họ Vương kia không có tâm, chuyện hôn nhân do các bậc trưởng bối định đoạt, thật sự không thể dễ dàng huỷ hôn, nhưng Tam Lang nó xảy ra chuyện, chúng ta đã từng đến từ hôn, nhưng nàng ta không chịu, vì sao không chịu, chẳng phải là sợ chúng ta lừa gạt nàng ta sao?”

“Nàng ta liền lấy đủ loại lý do để trì hoãn con trai ta, thấy Tam Lang thật sự không có thuốc chữa, nàng ta liền thẳng thừng nói không gả nữa."

"Đáng hận, đáng ghét." Ta phẫn hận mắng ra tiếng.

Cũng trách ta đánh không lại nàng ta, nếu không nhất định phải đánh nhau với nàng ta một trận.

Cố phu nhân ngược lại bật cười: "Cũng may nàng ta mù quáng, nhà họ Vương đổi con đến. Chúng ta biết nhà họ Vương còn một cô con gái, đưa ra ngoài hơn mười năm, ta muốn cho Tam Lang cưới một cô con dâu, nó nhất quyết phải tự mình gặp con một lần, hỏi ý kiến của con.”

“Sau khi gặp con, nó về nhà im lặng hai ngày, liền bắt đầu sai người thu dọn viện trống, đem tất cả sách vở thời trẻ của nó ra chỉnh lý phơi phong. Chúng ta không sợ tốn nhiều tiền cho nó, cũng không tin con khắc cha khắc mẹ, chúng ta càng hy vọng sau khi con gả đến nhà họ Cố, nó có việc để làm, mỗi ngày bận rộn, để nó không có thời gian buồn bã, sớm ngày đi ra khỏi bóng tối kia.”

“Độc, không giải được thì có thể làm dịu..."

Ta bỗng nhiên đau lòng vô cùng.

Đau lòng cho những nỗ lực mà Cố Thừa Ngôn đã bỏ ra vì ta.

"Nhất định có thể giải độc được. Không có thuốc dẫn, chúng ta sẽ tự đi tìm, sai người vào núi đào, dán cáo thị đi mua, chỉ cần là hiếm có, trong hiệu thuốc chưa từng xuất hiện, chúng ta đều cần, mua về rồi con sẽ trồng, mẫu thân, con rất biết trồng hoa cỏ, người tin con, con nhất định sẽ trồng được thuốc dẫn có thể giải độc cho Tam gia."

Cố phu nhân nhìn ta một lúc, kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta: "Được được được, từ nay về sau Tam Lang giao cho con."

Ta gật đầu thật mạnh.

Chẳng phải là để chàng bận rộn sao, ta mỗi ngày đọc sách nhận chữ không đủ cho chàng bận, vậy ta sẽ năn nỉ chàng dạy ta vẽ tranh, dẫn ta ra phủ chơi.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 11



Đi thu dọn một mảnh vườn, chuyên trồng dược liệu quý hiếm.

Những thứ này không cần sợ tốn tiền, chỉ cần dược thảo trồng tốt, sớm muộn gì cũng sẽ kiếm lại gấp mười, gấp trăm lần.

Ta chỉ là không ngờ Cố phu nhân lập tức cho ta một trang viên.

“Trang viên này phía sau dựa vào núi lớn, phía trước có khe nước, có hơn bốn trăm mẫu ruộng, hơn một ngàn mẫu đất núi, còn có hai khu rừng, ta bây giờ giao nó cho con, sau này con cứ dùng để trồng dược thảo... Du Vãn, Tam Lang giao cho con."

Ta ngơ ngác gật đầu.

Một trang viên lớn như vậy, phải bao nhiêu bạc?

Là của ta sao?

Nhẹ bẫng như không thể không thật vậy.

Lúc ta nói chuyện này với Cố Thừa Ngôn, chàng cười nói: "Mẫu thân giàu hơn nàng tưởng tượng nhiều, người có thể dùng cũng không ít. Chuyện của nàng ở nhà họ Vương không thể gạt được bà ấy."

Ta chớp chớp mắt: "Vậy nên bà ấy đã sớm tìm hiểu rõ ràng rồi sao?"

Vậy còn hỏi ta làm gì?

Sợ ta không thành thật ư?

"Chỉ là tìm hiểu rõ ràng thôi sao, e là biết rất tường tận. Còn một chuyện nữa, ta phải nói với nàng, đó là của hồi môn của nàng… Ngoại trừ sính lễ nhà họ Cố đưa tới, nhà họ Vương thật ra không chi một xu nào cho nàng, số bạc dùng để mua những thứ đó đều là do nhà họ Cố chi ra, hơn nữa ta đã nhờ nhũ nương tính toán qua, chúng ta đưa cho họ một vạn lượng, nhà họ Vương chỉ mua đồ năm ngàn lượng."

"Cái gì?" Ta hét lớn.

“Sao bọn họ có thể vô liêm sỉ như vậy?"

Ta tức giận chạy loạn khắp phòng, còn không ngừng dậm chân, nghiến răng nghiến lợi mắng bọn họ lòng dạ đen tối, tâm địa thối nát.

Âm thầm nguyền rủa nhà họ Vương sớm muộn gì cũng lụy bại, năm ngàn lượng kia để bọn họ mua quan tài.

Nhưng ta đau lòng quá.

Vì vậy mà tối qua ta ăn thêm nửa bát cơm. Khiến Cố Thừa Ngôn bật cười, cũng uống thêm nửa bát canh.

Vì không cần lại mặt, buổi sáng cũng không có ai gọi ta dậy.

Triệu nhũ nương nói với nha hoàn rằng ta vẫn còn đang tuổi lớn, có thể ngủ thì cứ ngủ thêm một lát, đợi ta tỉnh dậy thì lần đầu tiên ta được uống yến sào.

Ngọt ngào, không tính là rất ngon, cũng không khó uống, chủ yếu là lần đầu tiên được uống, ta liền đặc biệt thích.

Bữa trưa ăn cùng Cố Thừa Ngôn, cơ bản là ta ăn rất nhiều, chàng thỉnh thoảng gắp cho ta hai đũa thức ăn.

Chàng ăn không nhiều, phần lớn thời gian là uống canh, ăn lại càng thanh đạm.

Triệu nhũ nương nói, lúc chàng biết độc của mình không thể giải được, đã từng hơn một tháng không nói chuyện, mấy tháng trời ngoài uống chút canh, chưa từng ăn cơm thịt. Gầy đến da bọc xương.

Sau này nghĩ thông rồi, mới từ từ ăn lại.

Thật sự quá đáng thương. Tam gia tốt như vậy mà.

Ta nhất định nhất định sẽ trồng thật nhiều thật nhiều dược thảo quý hiếm, từ đó trồng ra loại thuốc dẫn mà chàng cần.

Trong viện của Cố Thừa Ngôn, ta có một thư phòng, bút mực giấy nghiên trên bàn là do Cố Thừa Ngôn dẫn ta đến kho đồ nhà họ Cố, tự ta chọn.

Đủ màu sắc, rất tinh xảo và đẹp mắt, ta thích vô cùng.

Ngày mai là ngày ta chính thức giác ngộ, ta ngủ còn sớm hơn ai hết, trên giường lật tới lật lui không ngủ được.

Mãi mới ngủ được, tỉnh dậy hỏi Tứ Nguyệt: "Canh mấy rồi? Trời sáng chưa?"

Thức dậy dĩ nhiên cũng sớm hơn ai hết.

Mặc y phục chỉnh tề, ăn sáng xong, đến thư phòng ngồi chờ.

Lúc không thể ngồi yên được, ta liền sờ chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, cầm khăn lau chỗ này một chút, lau chỗ kia một chút.

Đợi đến khi Cố Thừa Ngôn thức dậy, ta đã lau dọn thư phòng một lượt.

Nghiên mực và chén đựng mực đều đã được rửa sạch mấy lần rồi.

"Tam gia. Chúng ta bắt đầu thôi."

Chàng đứng sau lưng ta, nắm lấy tay ta, viết tên ta lên giấy Tuyên.

"Du Vãn. Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên."

Chàng nói tên ta, hẳn là xuất từ câu thơ này.

Ta không hiểu ý gì, chàng liền giải thích cho ta, nói đừng bỏ dở nửa chừng, cho dù là già rồi, cũng có thể tạo nên sự khác biệt.

Lại nắm tay ta, viết mấy câu khác: "Nữ nhân cũng nên tự tôn tự ái, tự cường không ngừng, kiên trì vươn lên.”

“Du Vãn, đây là kỳ vọng của ta dành cho nàng, ta hy vọng nàng có thể làm được như mấy câu này, tự tôn tự ái, tự cường không ngừng, kiên trì vươn lên. Bởi vì ta không thể ở bên nàng nhiều năm, cũng không thể bảo vệ nàng cả đời, sau khi ta không còn, nàng phải dựa vào chính mình. Những thứ ta để lại cho nàng, cũng phải có bản lĩnh mới giữ được."

Ta ôm chặt lấy chàng, hu hu khóc lớn trước n.g.ự.c chàng: "Vậy chàng nhất định phải sống thêm vài năm nữa, ta hơi ngốc, không thể học nhanh được. Chàng phải sống thêm vài năm nữa, dạy ta xong mới được, chàng phải chịu trách nhiệm với ta."

Một lúc lâu sau chàng thở dài: "Được."

Ta sai người đóng khung chữ mà Cố Thừa Ngôn viết treo trong phòng, mỗi ngày đều xem, để khích lệ bản thân.

Trí nhớ của ta rất tốt.

Học Tam Tự Kinh cũng rất nhanh, Cố Thừa Ngôn giải thích một lần là ta hiểu.

Chàng nói ta rất có tuệ căn, coi như là khen thưởng, dẫn ta ra ngoài chơi.

"Ra ngoài chơi sao?"

Mắt ta trợn tròn, khóe miệng nhếch đến tận mang tai, căn bản không giấu được lòng vui mừng và kích động.

"Đi thu dọn một chút, mang theo vài bộ y phục thay, chúng ta sẽ ở lại vài ngày."

Không chỉ đơn giản là ra ngoài chơi, mà là ra ngoài ở vài ngày...

Ta chạy như bay về viện tử, bảo Tứ Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Còn mang theo một ít tiền.

Triệu nhũ nương vừa dặn dò ta ra ngoài không được chạy lung tung, phải đi theo Cố Thừa Ngôn , vừa chỉ huy người thu dọn đồ đạc

Bọn họ bận rộn, ta cũng không rảnh rỗi.

Biết được Cố Thừa Ngôn đến trang viên ở tạm, rất có thể sẽ vẽ tranh.

"Vậy giấy mực phải mang nhiều một chút."
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 12



Chuyến đi này, có mấy cỗ xe ngựa, nha hoàn, bà tử, hộ vệ lại mấy chục người.

Ta ngồi trong xe ngựa vừa rộng vừa lớn vừa ấm áp của Cố Thừa Ngôn, hai mắt sáng lên nhìn chàng.

"Đợi ra khỏi thành nàng có thể vén rèm lên nhìn xem." Cố Thừa Ngôn cười nói.

"Vâng vâng."

Đợi ra khỏi thành, ta vén rèm lên, gió lạnh thổi đến, ta nhắm mắt lại ra sức hít hà.

Có một mùi vị không nói nên lời.

Có thể là tự do, cũng có thể là hoan hỉ và hạnh phúc .

Ta nhìn Cố Thừa Ngôn: "Cảm ơn Tam gia."

Cố Thừa Ngôn cười nhấp một ngụm trà, hỏi: "Có muốn cưỡi ngựa không?"

“Ta không biết."

"Ta dạy nàng."

Tiểu tư Thanh Việt của chàng dắt đến một con ngựa trắng cao lớn uy vũ, mắt ngậm lệ nhìn chàng.

Ta nghĩ Cố Thừa Ngôn trước đây, hẳn là phong lưu tuấn lãng đến mức nào.

Sau khi xảy ra chuyện e là chưa từng cưỡi ngựa, hôm nay là vì ta.

Ngựa cách vị trí đánh xe rất gần, Cố Thừa Ngôn dáng người cao lớn, chàng ấy trèo lên rất dễ, chắc là vì đau, mày chàng ấy hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh ánh mắt lại ôn hòa đưa tay về phía ta.

"Du Vãn, lên đây."

Chàng ấy muốn cưỡi ngựa, muốn đứng lên lần nữa, ta không thể lúc này lại làm chàng ấy mất hứng, càng không thể từ chối.

Ta đưa tay qua, đặt vào lòng bàn tay chàng, được chàng kéo lên ngựa, ngồi phía trước chàng.

"Oa..."

Ta kinh hô thành tiếng: "Tam gia, Tam gia, cao quá."

Chàng khẽ thúc ngựa chạy, ta nghe được tiếng rên khe khẽ của chàng.

"Tam gia, chàng đau lắm sao?"

"Vẫn chịu được."

Chẳng bao xa, chàng liền dừng ngựa, thong thả bước đi.

Ta nép mình trong lòng chàng, nắm lấy bàn tay chàng: "Tam gia, chàng nhất định sẽ khỏe lại thôi."

Nhất định rồi.

"Ừ, nhất định sẽ khỏe lại."

Cố Thừa Ngôn vừa nói, vừa khẽ cọ cằm l*n đ*nh đầu ta.

Ta nghiêng đầu nhìn chàng, cười ngây ngô.

Chàng ngẩn người nhìn ta một lúc rồi mới lên tiếng: "Thanh Việt, chuẩn bị bút mực, Tam gia ta muốn vẽ tranh."

"Vâng."

Chỉ với mực đen đơn giản trên nền giấy trắng tinh, một con ngựa, một nam nhân cao lớn ôm lấy một cô nương nhỏ nhắn, cô nương ngửa mặt nhìn, nam nhân hơi cúi đầu.

Trong mắt cả hai đều ánh lên niềm vui, một niềm vui thuần khiết, trong trẻo như nhìn thấy hy vọng, thấy tương lai.

"Tam gia, đây là chàng và ta sao?"

"Đúng vậy."

"Tam gia vẽ thật đẹp!"

Mãi sau này ta mới hay tin từ Thanh Việt, rằng từ sau sự cố, Cố Thừa Ngôn chưa từng cưỡi ngựa, cầm bút chứ đừng nói đến chuyện đọc sách hay vẽ tranh.

Lòng chàng chìm trong u uất, chẳng màng đến điều gì.

Chính ta, với sự nhiệt huyết như ngọn lửa, từng chút một sưởi ấm trái tim đang c.h.ế.t lặng của chàng .

Chúng ta đến trang viên mà Cố phu nhân đã tặng cho ta.

Bên ngoài trời tuy lạnh nhưng chưa có tuyết, cũng may dạo này trời không mưa.

Đường đất tuy gập ghềnh, nhưng ít ra bánh xe ngựa cũng không bị lún sâu trong bùn lầy.

Ta ngồi trong xe xóc nảy mà vẫn thấy lòng vui phơi phới.

Cố Thừa Ngôn tuy không thể thường xuyên cùng ta cưỡi ngựa, nhưng ta có thể nhờ Thanh Việt dắt ngựa, ta ngồi trên lưng ngựa, ngắm nhìn những thôn làng, hàng cây, dòng sông trôi qua chậm rãi.

Ta vui mừng đến toàn thân khẽ run.

Ta nhất định phải dũng cảm hơn, học cưỡi ngựa, không sợ té gãy chân, cũng chẳng sợ bị ngựa đá.

Cảm giác phi nước đại trên lưng ngựa hẳn là tuyệt vời lắm.

Chúng ta đi chậm rãi, tá túc nhờ nhà dân.

Người dân quê chất phác, đồ ăn không tinh tế, nhưng ta thấy rất ngon.

Cố Thừa Ngôn ăn không nhiều, chàng vẫn thích uống canh, món canh gà hầm nhừ trên lửa nhỏ, thêm chút mì, chút rau xanh, vậy là có một bữa khuya ngon lành.

Ta có thể ăn cả bát lớn, còn chàng chỉ ăn nửa bát nhỏ.

Chàng kể rằng trước kia chàng rất nghiêm khắc với bản thân, sau giờ nào là không ăn không uống gì, bữa khuya lại càng không bao giờ đụng tới.

Còn bây giờ thì...

Thấy ta ăn ngon lành, chàng cũng không kìm được mà muốn nếm thử.

Sống tùy hứng như ta cũng có cái thú vị riêng.

Ở nhờ nhà dân, chăn đệm được thay bằng loại ta thích, mềm mại thơm tho, ta ngủ ngon giấc lạ thường.

Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, ngồi trong xe ngựa, đối diện Cố Thừa Ngôn ngâm nga Tam Tự Kinh.

Ta thuộc làu rồi, nhưng chàng vẫn muốn ta đọc đi đọc lại.

"Đọc sách trăm lần, nghĩa tự hiểu."

Mấy đạo lý của chàng nghe thì rất đúng.

Vậy thì cứ đọc thôi.

Chúng ta đi chậm rãi, qua các trấn nhỏ còn dừng lại nghỉ ngơi, trọ lại ở quán trọ trong trấn.

Cố Thừa Ngôn thấy ta nhìn ra ngoài quán trọ thì hỏi: "Muốn ra ngoài dạo một chút không?"

Ta gật đầu lia lịa.

"Thu xếp xong xuôi, ta sẽ đưa nàng đi xem."

“Cảm ơn Tam gia."

Phòng của ta và chàng ở hai gian liền kề. Ta định bụng tắm qua loa cho xong, thì Tứ Nguyệt nhỏ giọng khuyên ta, đừng để Cố Thừa Ngôn lúc nào cũng sạch sẽ thơm tho, còn ta thì lôi thôi lếch thếch. Ở lâu rồi, có khi lại bị chê đấy.

"..."

Ta thấy lời Tứ Nguyệt nói cũng có lý.

Tuy rằng ta thấy mình cũng không đến nỗi bẩn, nhưng ai mà chẳng thích một cô nương sạch sẽ, thơm tho, đáng yêu cơ chứ?

Trấn nhỏ không lớn lắm, cửa hàng chỉ có vài cái, đi dạo một lát là đến cuối, nhưng ở đầu ngõ có một bà cụ bán bánh nướng và vằn thắn.

Nghe mùi thôi đã thấy thơm.

"Tam gia." Ta nuốt nước miếng, kéo kéo tay áo chàng .

Cố Thừa Ngôn bảo Thanh Việt đẩy chàng tới.

Chúng ta gọi mười mấy cái bánh nướng, mấy bát vằn thắn.

Cố Thừa Ngôn chỉ ăn một miếng bánh nướng, hai miếng vằn thắn, húp vài ngụm canh.

Chàng hiếm khi khen đồ ăn, nhưng lần này lại nói một câu "vị không tệ".

Ta thì khác, ta ăn hai cái bánh nướng, một bát vằn thắn.

Nếu không sợ đầy bụng, ta còn muốn ăn nữa.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 13



"Bà ơi, ngày nào bà cũng bán ở đây ạ?"

“Đúng vậy, nhà ta ở ngay hẻm phía sau. Chỉ cần trời không mưa gió là ta lại bày bán ở đây, cũng mấy chục năm rồi."

Bà cụ nói xong thì cười rất hiền từ.

Vừa nói chuyện thì lại có một ông lão đến, mang đến ít hành lá đã thái sẵn.

Ông lão cười vui vẻ nhận lại bát đũa rồi đi sang một bên rửa.

Rõ ràng là một đôi phu thê già.

"Bà ơi, thế gần đây có nhiều người đến trấn bán thuốc không ạ?"

"Ngày mai là phiên chợ rồi. Người dân ở các làng quanh đây đều sẽ đến bán thuốc, các hiệu thuốc ở huyện cũng sẽ đến thu mua. Vui lắm đấy. Cô nương nếu không vội thì có thể ở lại xem cho vui."

Ta nhìn Cố Thừa Ngôn.

Chàng nói: "Vậy chúng ta ở lại thêm một ngày, ngày kia hãy đi."

Ta vẫn là lần đầu tiên đi chợ quê, nên rất mong chờ.

Vì đã ăn bánh nướng và vằn thắn rồi nên cũng không đói lắm, nhưng chủ quán trọ rất biết cách buôn bán, ông ta bảo trong quán có một người hầu nướng thịt rất ngon. Hỏi chúng ta có muốn thử không?

"Tam gia..."

"Vậy thì nếm thử đi."

Thịt nướng Cố Thừa Ngôn không ăn một miếng nào, còn ta, Tứ Nguyệt và Thanh Việt thì ăn đến căng cả bụng.

Đến nỗi đi đường cũng phải vịn vào nhau, thật sự quá ngon.

Ta nói với Cố Thừa Ngôn, tối mai lại nướng thêm lần nữa, khi chúng ta trở lại, phải ăn thêm một lần nữa.

Hy vọng khi chúng ta trở về, chàng cũng có thể ăn một vài miếng.

Cố Thừa Ngôn thấy chúng ta ăn no căng bụng thì bất lực lắc đầu, chỉ nói: "Lần sau không được ăn như thế nữa, ăn no quá không tốt cho dạ dày đâu."

"Vâng vâng."

Ta gật đầu lia lịa.

Chỉ là lần đầu tiên được ăn thịt nướng ngon như vậy, ta thật sự không thể kiềm lòng được.

Vừa thèm ăn, vừa tham ăn, lại thêm tâm trạng vui vẻ nữa, nên lúc nào không hay đã ăn quá nhiều.

Để không bị đầy bụng, ta và Tứ Nguyệt phải đi loanh quanh trong phòng cả buổi, đến mức buồn ngủ.

Lúc nằm xuống, ta nói với Tứ Nguyệt: "Sau này nhất định không ăn uống vô độ nữa."

Buổi sáng, chủ quán chuẩn bị cháo gà, vừa tươi vừa mềm, ăn kèm với dưa muối tự làm c*̉a họ, quả thực rất ngon.

Ta ăn một bát, đang chuẩn bị lấy bát thứ hai thì Cố Thừa Ngôn nhìn ta với ánh mắt rất nhẹ nhàng.

"Vậy thì xin thêm nửa bát nhỏ vậy."

Cố Thừa Ngôn từ tốn lên tiếng: "Hôm nay có chợ, chắc chắn sẽ có đủ loại đồ ăn vặt, nàng thật sự còn muốn ăn cháo sao?"

Phải ha.

Sao ta lại quên mất chuyện quan trọng này chứ?

Cũng tại ta chưa từng đi chợ bao giờ, ngay cả việc ở chợ có bán đồ ăn cũng không biết.

Ta chậm rãi đặt bát đũa xuống.

Lòng dạ sớm đã bay đến phiên chợ...

Chợ trấn này không lớn, nhưng người đến chợ lại rất đông.

Đồ bán đều là những thứ ta chưa từng thấy bao giờ, đồ đan bằng tre nhìn rất lạ.

Nếu không phải không mang đi được, ta thật muốn mua mỗi thứ một ít.

Những con cóc làm từ gốc tre được mài nhẵn, khảm mắt trông rất sống động, giá cả lại không đắt, ta nhìn Cố Thừa Ngôn: "Tam gia, ta có thể mua hết được không?"

"Thích thì cứ mua thôi."

Ta phát hiện ra một điều, lúc ta mua đồ ăn ,Cố Thừa Ngôn sẽ cau mày, nhưng khi ta mua mấy món đồ linh tinh này, chàng lại chưa bao giờ phản đối.

Hộ vệ đi theo chúng ta thì đang gánh hai cái giỏ lớn, bên trong toàn là mấy món đồ lặt vặt mà Cố Thừa Ngôn mua cho ta.

Đây là niềm vui mà ta chưa từng có được kể từ khi có ký ức.

Một nam nhân bày mấy thứ trong giỏ ra đất, nói là thuốc nam đào được từ trong núi sâu.

Nhưng không ai biết đó là loại thuốc gì, có người thấy lạ thì hỏi han vài câu, có lẽ do ông ta hét giá cao nên không ai mua.

Ta nhìn Cố Thừa Ngôn.

Chúng ta hiện đang thiếu gì? Chính là thiếu những loại thuốc quý hiếm như thế này.

"Thanh Việt!"

Thanh Việt lập tức tiến lên hỏi giá, ta tò mò cũng đi theo.

"Thứ này là ta phải vất vả lắm mới đào được từ trong rừng sâu đấy. Đến mùa xuân nó nở hoa rất đẹp, lại còn thơm nữa. Mùa xuân năm nay ta đã bán được vài cụm rồi, nhưng không có cụm nào lớn như thế này đâu. Nếu ngài thấy ưng mắt thì hai lượng bạc là được."

Ta vội hỏi: "Nó nở hoa màu gì?"

"Ban đầu là màu trắng phớt hồng, sau đó sẽ dần dần chuyển sang màu hồng đậm."

Cố Thừa Ngôn bảo Thanh Việt mua lại.

Ta lại hỏi: "Ngài hay đi rừng sâu như vậy, chắc là biết nhiều loại dược liệu lắm nhỉ?"

"Không dám giấu tiểu thư, ta đúng là sống bằng nghề hái thuốc. Mấy loại dược liệu hái được mấy hôm trước đã bán hết rồi. Còn cụm này thì ta cũng không biết là cây gì, hiệu thuốc không mua nên ta đành bán như hoa cảnh."

"Vậy chắc là ngài từng thấy nhiều loại cây cỏ quý hiếm trong rừng sâu lắm nhỉ? Nếu lần sau còn gặp thì có thể đào mang ra được không? Chỉ cần giá cả hợp lý là chúng ta sẽ mua."

Nam nhân nghe vậy thì mừng rỡ khôn xiết.

"Thật sự muốn sao? Bất kể là gì sao?"

Ta gật đầu.

Cố Thừa Ngôn cũng gật đầu.

"Vậy thì tốt quá rồi. Các vị không biết đấy thôi, trong rừng sâu có rất nhiều loại cây cỏ có hoa đẹp lắm, nhưng chúng lại không giống như dược liệu. Hiệu thuốc không mua nên ta cũng không dám đào hết. Nếu các vị thật sự muốn mua tất cả, ta gặp được là sẽ đào mang về. Các vị cứ yên tâm, ta tuyệt đối không hét giá trên trời đâu."

Thanh Việt đã thỏa thuận với ông ta về thời gian giao dịch và dặn dò cách bảo quản cây trồng.

Cố Thừa Ngôn đưa ta đi một vòng quanh chợ, thu hoạch đầy ắp.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 14



Về đến quán trọ, ta bắt đầu sắp xếp những món đồ lặt vặt đã mua.

Ai mà ngờ được, ta còn mua cả một hộp đá ngũ sắc, lấp lánh, tuyệt đẹp nữa chứ.

Cố Thừa Ngôn nói đó là vũ hoa thạch.

Ta cũng không biết vũ hoa thạch là gì, nhưng dù sao thì nó cũng rất đẹp. Đẹp đến mức ta chưa từng thấy bao giờ.

"Viên này ta sẽ dùng làm trâm cài tóc."

"Còn viên này thì để đính lên túi thơm."

"Đôi này ta sẽ làm hoa tai."

Chọn một viên trông khá trang nhã, ta cầm đến trước mặt Cố Thừa Ngôn rồi nói: "Tam gia, viên này ta sẽ làm quạt treo cho chàng, đến mùa hè thì treo lên quạt nhé."

"Vậy thì phải có một cái quạt thật lớn mới xứng." Cố Thừa Ngôn nói xong thì bật cười.

Ta nghĩ bụng viên vũ hoa thạch này hình như hơi lớn thật, nếu làm quạt treo thì...

"Vậy ta tự làm để chơi thôi, không làm cho chàng nữa."

"Tuy không thể làm quạt treo, nhưng nếu đan lại rồi treo trên tường hoặc bên cửa sổ thì chắc cũng rất đẹp. Du Vãn nếu không ngại mệt thì có thể đan thêm vài cái nữa."

"Tam gia thật sự thích sao?"

“Nàng làm thì ta đương nhiên thích rồi."

Ta cười, lại chọn tới chọn lui, trong đầu đã có rất nhiều ý tưởng.

Ta lấy ra những sợi chỉ đủ màu sắc, phối chúng lại với nhau rồi nhanh tay đan một cái thắt lưng đưa cho Cố Thừa Ngôn xem.

"Tam gia, chàng xem có đẹp không? Có hợp với bộ y phục này của chàng không?"

Cố Thừa Ngôn nhận lấy, ngắm nghía một hồi rồi khẽ gật đầu.

"Rất hợp."

"Để ta đeo cho chàng."

Thắt lưng của chàng là một khối ngọc bích cực phẩm.

Ta thấy dây đeo của nó đã cũ nên muốn đan cho chàng một sợi dây mới.

Cố Thừa Ngôn khen ta: "Du Vãn thật khéo tay."

"Ta có thể đan được nhiều kiểu lắm, Tam gia cứ chờ mà xem."

Chỉ với một hộp đá vũ hoa, ta đã làm xong dây đeo cho đám Tứ Nguyệt mỗi người một chiếc, các vệ sĩ thì không cần, đều là nam nhân cả.

Thanh Việt thì xin thêm hai cái cho muội muội hắn, ngoài ra ta đều cất riêng, định bụng về kinh thành sẽ chia cho người nhà.

“Món này chẳng đáng giá gì, tặng nhau cũng là chút lòng thành, chủ yếu là để làm đẹp thôi."

Tứ Nguyệt thích thú được hai ngày rồi cũng cất vào, chẳng buồn ngó tới nữa.

Chỉ có cái thắt lưng của Cố Thừa Ngôn là chàng luôn mang theo bên mình.

Còn dặn ta làm thêm mấy kiểu, mấy màu cho chàng thay đổi.

Vốn chỉ đi vài ngày là tới nơi, nhưng do chúng ta vừa đi vừa nghỉ nên mất gần mười ngày mới đến.

Cũng may là trời thương, dọc đường không mưa, đợi đến gần trang viên mới bắt đầu lất phất mưa phùn.

Mưa mùa thu, gió lạnh theo từng ngày, càng gần mùa đông, mưa này ta cảm giác có tuyết lẫn trong đó, ta kéo rèm lên, mở cửa sổ gỗ, một luồng khí lạnh ập vào, ta vội vàng đóng cửa sổ lại, chỉnh lại rèm cho gọn.

"Bên ngoài lạnh quá!"

"Đến trang viên rồi có địa long và lò sưởi, lúc đó có thể nướng khoai lang."

Nghe vậy, ta cảm thấy rất mong chờ.

"Tam gia đã từng đến chưa?"

"Ngày trước từng theo mẫu thân đến đây nghỉ mấy ngày. Nước suối ở cổng trang trại có cá rất tươi ngon, canh đậu hũ với cá cũng rất ngọt, đậu hũ hấp thụ hết cái ngọt của nước cá, lại mềm..."

Ta không nhịn được nuốt nước miếng, sợ mình thèm quá, vội vàng lau khóe miệng.

Cố Thừa Ngôn cười nói: "Nhìn nàng kìa, đợi đến trang trại sẽ bảo người đánh cá nấu cho nàng, chỉ nhớ đừng ăn tham quá."

Ta liên tục gật đầu, vòng tay qua cánh tay chàng làm nũng: "Tam gia thật tốt."

Trang viên này rất lớn, có mấy chục hộ dân, tạo thành một thôn.

Những người này đều sống bằng cách thuê đất của trang viên, giống như đất của chúng ta đều cho họ thuê, họ trả lại một phần lúa thóc.

Bọn họ là tá điền của nhà họ Cố chúng ta, sau này là tá điền của ta.

"Bọn họ có được coi là dân lành không?"

Cố Thừa Ngôn gật đầu.

Quản sự của trang viên là một ông lão gầy gò, đã ngoài tuổi sáu mươi, ba người con trai đã lập gia đình, có cháu trai cháu gái cũng không ít, tính ra là một gia đình đông đúc.

Cả nhà bọn họ đều ở trong cái viện nhỏ bên cạnh nhà chính.

Sớm đã nhận được tin Tam gia muốn đến, ông ấy đã sai người quét dọn trong ngoài nhà, địa long ở viện chính cũng đã đốt lên.

Lúc nhìn về phía ta, trước tiên là hành lễ, lại cung kính hỏi: "Thiếu phu nhân có vật gì kiêng kỵ không? Hoặc thích ăn gì?"

Ta nhìn về phía Cố Thừa Ngôn.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Đi ra suối nhỏ xem thử, có thể bắt được vài con cá không, hầm một nồi canh cá suối đậu phụ, thêm vài món rau. Thiếu phu nhân nàng không có vật gì kiêng kỵ, chỉ là không nên quá cay là được."

"Dạ."

Trang viên không chỉ có quản sự, còn có hai bà tử và người nhà của họ, coi như là phụ tá của quản sự vậy.

Trang viên ngược lại được thu dọn sạch sẽ khắp nơi, nhìn rất thoải mái, nhà chính đốt địa long, bước vào trong nhà liền ấm áp, an nhàn vô cùng.

"Căn nhà này thật thoải mái."

Ở mười năm tại biệt trang đó, ta cũng chưa từng ở qua căn nhà nào thoải mái như vậy.

Mấy bà tử đó đối với ta cũng chưa từng cung kính.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 15



Canh ngọt được mang lên từ trang trại ta cũng thấy ngon, bánh mạch nha làm cũng ngon.

Đặc biệt là đem bánh mạch nha đặt trên lửa than nướng, nướng bên ngoài cháy xém, ngọt trong ngoài giòn, rất thơm.

Cá suối hầm đậu phụ lại càng ngon, ta liên tục ăn hai bát, nếu không phải Cố Thừa Ngôn hừ mấy tiếng nhắc nhở ta, ta còn có thể ăn thêm một bát nữa.

"Hồ thúc, trưa mai chúng ta còn ăn cá suối hầm đậu phụ không?"

"Nếu thiếu phu nhân thích, lão nô sẽ bảo phòng bếp làm. Thiếu phu nhân cũng có thể thử món cá suối chiên giòn, đến cả xương cũng chiên giòn tan."

Ta nghe vậy liền vô cùng mong đợi. Ta đã từng ăn cá diêu hồng nhỏ mà A huynh mang từ bên ngoài về cho ta, cũng giòn tan, ăn vào một miếng, đến cả xương cũng có thể nhai nát.

“Vậy ngày mai Hồ thúc cứ xem mà sắp xếp đi."

Ta muốn ăn thử hết những món ngon ở trang viên, rồi sẽ quyết định món nào ta thích nhất và ăn thêm vài lần.

Ta và Cố Thừa Ngôn ở cạnh nhau trong hai phòng liền kề, nhưng trong trang viên này không có giường mà là giường đất.

Ta đã đi xem qua, ở phía sau phòng có đống củi, đốt lên làm cho giường đất ấm lên, trải chăn gối, cả đêm đều rất ấm áp.

Cũng chỉ là nhàn nhã một ngày, ta lại phải bắt đầu đọc sách học chữ rồi.

Trong căn nhà ấm áp, ta nâng quyển Tam Tự Kinh đọc một cách chăm chú, ghi nhớ mỗi một chữ trông như thế nào.

Cố Thừa Ngôn nói đợi ta đọc nhiều rồi, ghi nhớ dáng vẻ của chúng, sau đó từ từ bắt đầu tập viết theo, cuối cùng phải học thuộc lòng.

Ta đọc rất chăm chú, Cố Thừa Ngôn cũng ở một bên đọc sách.

Ta lật qua sách của chàng, chỉ nhận ra được vài chữ.

Chàng thật sự là tài cao bát đấu, thật lợi hại.

Ta cũng muốn nỗ lực đọc sách học chữ, giống như chàng vậy, nhận được thật nhiều chữ.

Ta chưa từng nghĩ đến việc trở thành tài nữ, ta chỉ nghĩ rằng có cơ hội đọc sách học chữ, nhất định sẽ không phụ thời gian, không phụ Cố Thừa Ngôn chịu đau truyền thụ.

"Du Vãn."

"Ừ?"

"Nàng đã đọc sách rất lâu rồi, ra ngoài chơi đi."

Ta lắc đầu, cũng không phải là rất muốn ra ngoài chơi.

Bên ngoài có những trò vui, nhưng ta đi ra ngoài rồi, trong căn nhà này chỉ còn lại một mình Cố Thừa Ngôn.

"Tam gia, chàng dạy ta chơi cờ đi."

"Thật sự không ra ngoài chơi sao?"

Ta kiên định lắc đầu: "Bên ngoài rất lạnh, chi bằng ở trong nhà ấm áp hơn."

"..."

Cố Thừa Ngôn trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn ta vô c*̀ng dịu dàng.

Chàng ôn hòa cười khẽ: "Du Vãn muốn đi chơi thì cứ đi chơi, nàng ở độ tuổi này nên vô tư mà vui đùa, là tiểu cô nương mà, sao có thể cứ mãi ở trong nhà. Cũng đi chơi đi, cũng để ta được yên tĩnh một chút."

"..."

Ta trừng chàng. Đây là ghét ta ồn ào sao?

Uổng công ta còn đau lòng cho chàng một mình cô đơn đáng thương.

"Vậy ta đi chơi đây."

Chàng ghét ta ồn ào, ta còn ghét chàng ít nói vô vị kia mà.

Mang theo Tứ Nguyệt, gọi thêm con trai nhỏ, con gái nhỏ nhà Hồ thúc, bọn họ nói dẫn ta đi ra bờ suối bắt cá.

Ta vẫn là lần đầu tiên dùng lồng tre để bắt cá, đặt lồng tre ở chỗ nước chảy xiết, rồi từ thượng nguồn lấy sào tre gõ gõ vào trong nước.

Ta tròn mắt nhìn cá vội vàng bơi tới, chui vào lồng tre. Thật sự quá thần kỳ.

"Vào rồi, vào rồi."

Ta không nhịn được tò mò, những con cá này đều là do chúng tự sinh sôi? Hay là cố ý nuôi dưỡng?

Hồ tiểu muội nói: "Đều là do chúng tự sinh sôi, cá trong ao bên kia mới là do chúng ta nuôi, thường xuyên cắt cỏ cho ăn."

Cá nuôi và cá suối về hương vị cũng không có gì khác biệt.

Nếu thật sự nói khác biệt, thì so với cá suối nhỏ, cá tự nuôi sẽ lớn hơn một chút.

Ta cũng không phải là nhà giám định ẩm thực, ăn một miếng thức ăn liền biết bên trong bỏ bao nhiêu gia vị, lửa nấu thế nào.

Ta chỉ là đơn giản thỏa mãn h*m m**n ăn uống, ngon hay không ngon, chỉ đơn giản vậy thôi.

Hồ tiểu muội nói với ta rằng nàng đã từng đi vào núi, trong rừng có đủ loại trái cây dại, còn có đủ loại thịt rừng.

"Thiếu phu nhân, người muốn đi vào núi không?"

Ta tò mò, nhưng không muốn mạo hiểm.

Đừng nói là rừng sâu núi thẳm, cho dù là cách xa căn nhà này, đến nhà dân ta cũng sẽ không đi.

Ta không ác ý đi suy đoán người khác xấu xa như thế nào.

Nhưng ta càng hiểu rõ, nhân tính là không thể thử thách.

Ta tay không tấc sắt, thật sự bị người xấu để ý tới, không khác gì là tự tìm đường chết.

Ta cũng không muốn tự tìm đường chết.

Lúc Hồ tiểu muội lần đầu tiên nói trong núi tốt thế này thế nọ, ta không nghi ngờ nàng có ý xấu.

Nhưng ta đã từ chối rồi, nàng vẫn còn nói trong núi tốt thế này thế nọ, ta liền biết, nàng không có ý tốt.

"Trời quá lạnh rồi, ta c*̃ng lười ra khỏi cửa, nếu đợi đến mùa xuân, ngược lại có thể đi vào núi dạo chơi."

Mùa xuân ta cũng có lý do. Ta chỉ là không hiểu, nàng ta tại sao lại có ý xấu với ta?

Ta không giải quyết được nàng ta, ta trở về phòng, đợi lúc xung quanh không có ai, liền nói chuyện này với Cố Thừa Ngôn.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 16



"Tam gia, chàng nói nàng ta có ý gì? Nàng ta có phải là muốn hại ta không?"

Cố Thừa Ngôn là một người ôn nhuận như ngọc, rất ít khi chìm mặt cau mày.

Chàng đọc sách nhiều, kiến thức rộng, tâm kế của Hồ tiểu muội ta không nhìn ra, nhưng chàng chắc chắn biết.

Chàng không nói một câu xấu nào về Hồ tiểu muội, cũng không bênh vực nửa câu. Chỉ ôn hòa nói với ta: "Ở thêm hai ngày nữa, đợi thời tiết tốt, chúng ta sẽ về."

"Tam gia, tại sao chàng không nói rõ với ta, chàng không nói ta vĩnh viễn sẽ không biết, cũng sẽ không hiểu, lần sau chưa biết chừng còn bị lừa gạt."

Cố Thừa Ngôn bảo ta đi đóng cửa sổ lại. Ta chạy nhanh đi đóng cửa sổ. Ngồi đối diện chàng, chăm chú nhìn chàng.

"Nàng biết Hồ tiểu muội muốn hại nàng, trong lòng khó chịu không?"

Ta lắc đầu: "Không khó chịu, ta với nàng ta vốn dĩ không có bất kỳ quan hệ nào, ở vài ngày ta sẽ rời đi, lần sau đến còn không biết khi nào.”

“Chúng ta không có tình cảm, cũng không có tình nghĩa, nàng ta muốn hại ta, cũng không thành công, ta sau này tránh xa nàng ta, không cho nàng ta cơ hội hại ta là được."

"Đã từng nghĩ đến việc báo thù lại chưa?" Cố Thừa Ngôn lại hỏi.

"..."

Ta gật gật đầu: "Ta không biết nên báo thù lại như thế nào, là đánh nàng ta một trận, hay là đi mách với cha nàng ta, nếu ta đi mách, nàng ta có bị phạt không... Ta chưa từng trải qua chuyện này."

"Chuyện này nàng không cần phải làm gì cả, sau này không có việc gì cũng đừng chạy loạn khắp nơi, ta dạy nàng chơi cờ."

"Được!"

Ta lập tức ngoan ngoãn gật đầu. Hồ tiểu muội lại đến gọi ta mấy lần, ta đều lấy lý do phải đọc sách học chữ, không đi ra ngoài với nàng ta.

Ánh mắt nàng ta nhìn ta lúc rời đi, đen tối nặng nề có chút đáng sợ.

Ta vì chuyện này mà buổi tối còn gặp ác mộng.

Mơ thấy ta bị ném vào rừng sâu núi thẳm, chó sói hổ báo luân phiên xé xác ta nuốt vào bụng.

"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân..."

Tứ Nguyệt gọi ta tỉnh lại. Ta ngơ ngác không thể hoàn hồn.

Mãi đến khi Cố Thừa Ngôn khoác áo bước vào phòng, ta mới nhào vào lòng chàng, nghẹn ngào nói: "Tam gia, chúng ta về nhà thôi."

Quá đáng sợ.

Ở lại nữa, nhỡ ta không nhịn được mà nói lời ác ý với Hồ tiểu muội, hoặc là đi mách với cha nàng ta, hoặc là ta ra tay trừng trị nàng ta, đều không phải là chuyện ta muốn làm.

Ta từ nhỏ đã biết nữ nhân không dễ dàng. Nếu Hồ tiểu muội là nam nhân, ta sẽ không nương tay.

"Ừ, chúng ta ngày mai sẽ về, chúng ta không đi đường cũ, đi đường vòng đến những nơi khác thăm thú, ta cũng tiện đường đi bái phỏng bạn tốt ."

"Vâng vâng."

Ta gật đầu thật mạnh. Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thừa Ngôn.

Chàng đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta: "Đừng khóc nữa, ngủ sớm một chút."

"Ta không ngủ được, mắt vừa nhắm lại, trong đầu toàn là chó sói hổ báo giơ vuốt sắc nhọn hung dữ lao về phía ta, sau đó từng miếng từng miếng ăn thịt ta."

"Vậy thì không ngủ nữa, bảo người hầu dọn dẹp đồ đạc, trời vừa sáng chúng ta liền đi."

Cố Thừa Ngôn là chiều ta, yêu thương ta.

Chàng nói ở cùng ta, liền thật sự ở cùng ta.

Cùng nhau ngồi bên cửa sổ, dưới ánh nến lay lắt, dạy ta chơi cờ đơn giản.

Ta vắt óc suy nghĩ cũng không thể thắng được chàng.

Ta chơi xấu từ năm quân đến mười quân, hai mươi quân, ba mươi quân, cuối cùng dứt khoát đổi quân cờ đen trắng, thậm chí ta còn thêm quân cờ lên trên.

Cuối cùng ta thua đến mức thật sự là thảm không nỡ nhìn.

"Tam gia, hay là chàng bịt mắt lại đi."

"..."

Ánh mắt Cố Thừa Ngôn nhìn ta, giống như là nhìn cái gì.

Chàng nói: "Bịt mắt lại, nàng có chắc chắn mình có thể thắng không?"

"Vậy nếu như thắng thì sao."

Tứ Nguyệt không biết chơi cờ, nhưng Thanh Việt biết, hắn biết phải nói với Cố Thừa Ngôn như thế nào, quân cờ của ta đặt ở đâu, quân cờ của hắn đặt ở đâu.

Ta so với Cố Thừa Ngôn nhiều hơn ba mươi quân cờ, chàng còn cho ta đi trước ba quân.

Sau đó... Còn có cái gì sau đó nữa.

Ta nhìn quân cờ cuối cùng trong tay, tức giận ném quân cờ lên bàn cờ.

"Không chơi nữa, không chơi nữa."

Ta tức giận hừ hừ lên xe ngựa, ngồi bên cạnh Cố Thừa Ngôn, cũng không thèm để ý đến chàng.

Chàng cười thầm ra tiếng. Ta trừng mắt nhìn chàng một cách hung dữ.

"Còn dám cười?"

Ta vắt óc suy nghĩ, chơi xấu còn trộm quân cờ cũng đều thua.

Lúc đó chàng thì nín được, Thanh Việt lại không nín được, vẻ mặt như thể công tử nhà ta sao có thể thua vậy.

Quá đả kích người khác. Cố Thừa Ngôn sờ sờ mũi: "Vậy lần sau ta lại cho nàng mấy quân nữa?"

"..."

Ta càng tức giận hơn. Chỉ là ta càng tức giận bản thân mình không đủ kiên trì, đi qua một trấn nhỏ, Cố Thừa Ngôn nói dẫn ta đi dạo, ta lập tức nhanh nhẹn xuống xe ngựa, vui vẻ đi theo bên cạnh chàng.

Tức giận ư? Đã sớm không tồn tại rồi!

Trấn nhỏ này hôm nay ngược lại náo nhiệt, nghe nói là con trai trấn trưởng thành thân, bày tiệc mừng.

Có tiền hoặc ngươi tặng chút lễ vật là có thể đi ăn một bữa, không có tiền ăn không cũng được.

Ta nhìn về phía Cố Thừa Ngôn: "Tam gia, chúng ta cũng đi ăn tiệc đi."
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 17



Ta còn chưa từng ăn qua tiệc mừng của người khác.

"Ừ."

Cố Thừa Ngôn mang theo ta, Thanh Việt, Tứ Nguyệt cùng đi, đưa một bức tranh sơn thủy có đề chữ và đóng dấu của chàng.

Cố Thừa Ngôn không đăng ký tên tuổi, người ghi nhận cũng không biết chàng là ai, liền tùy ý sắp xếp cho chúng ta một bàn.

Tiệc rượu tám người một bàn, chúng ta ngồi bốn người, lại đến bốn hán tử thô kệch.

Vốn dĩ bọn họ giọng rất lớn, vẻ mặt muốn ăn thả ga, kết quả sau khi ngồi xuống, liền im bặt.

Ăn thức ăn cũng không dám động đũa nhiều.

Trên bàn chín bát, đồ ăn bên trong là thứ ta chưa từng thấy, Cố Thừa Ngôn nói tiệc rượu bình thường đều như vậy, gọi là chín bát lớn.

Cố Thừa Ngôn cũng chỉ ăn một miếng, ngược lại là ta, Tứ Nguyệt, Thanh Việt ăn không ít.

Hương vị cũng không phải là quá ngon, nhưng nó là tiệc mừng mà.

Vì vậy, ta liền cảm thấy nó ngon.

Đợi chúng ta đặt đũa xuống, bốn hán tử kia lập tức quét sạch như gió cuốn mây tan, không giả vờ kiềm chế nữa, ăn với tốc độ chóng mặt.

Ta nhìn mà sợ bọn họ nghẹn.

"Chúng ta về thôi." Cố Thừa Ngôn nói.

Ta lập tức đứng dậy đi theo sau chàng, nhỏ giọng nói: "Bọn họ ăn nhanh thật."

"Nhìn thân hình của bọn họ, hẳn là người làm việc nặng, cho dù có thể kiếm tiền, cũng không nỡ ăn uống hoang phí, loại tiệc rượu nhiều thịt nhiều rau thế này, cả năm cũng không ăn được mấy lần, ăn uống thỏa thích là rất bình thường."

"Tam gia, chàng hiểu biết thật nhiều."

Cố Thừa Ngôn nghiêng người một chút, che cho ta khỏi gió lạnh thổi tới.

"Đợi nàng đi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn, tầm mắt mở rộng rồi, sẽ hiểu được thế nào là thế gian muôn màu muôn vẻ."

"Tam gia, tại sao chúng ta tặng tranh mà không tặng bạc?"

"Vàng bạc có giá, tình nghĩa vô giá, ta tặng bạc ba lượng năm lượng thì không đáng kể, một trăm tám mươi lượng lại có hiềm nghi hối lộ, ta tặng một bức họa của mình, đối với người khác mà nói, có thể đáng giá ngàn vàng, nhưng đối với ta mà nói, chỉ là một bức họa mà thôi."

Dáng vẻ thật cao thâm. Nhưng ta biết Cố Thừa Ngôn là người có phẩm hạnh cao quý, khinh thường làm những chuyện hối lộ, luồn cúi, đê tiện.

Ta sau này cũng phải làm người làm việc giống như chàng. Tâm rộng mở, kiên cường, và luôn giữ lòng thiện lành.

Ăn xong tiệc mừng thì ở lại trấn nhỏ một đêm, Cố Thừa Ngôn nói muốn đi một huyện thành bái phỏng đồng môn của chàng .

Vị đồng môn này lúc đầu có giao tình rất tốt với chàng, sau khi thi đỗ công danh, cầu được quan chức, bị hoàng thượng phái đến huyện thành làm huyện lệnh.

Ta từ trong lời nói của chàng , có thể nghe ra được sự hoài niệm của chàng đối với quá khứ, sự lo lắng của chàng đối với người bạn này.

"Tam gia."

"Ừ?"

"Chàng nhất định sẽ khỏe lại."

Cố Thừa Ngôn ngẩn người một lát sau cười xoa xoa đầu ta.

"Du Vãn nhà chúng ta, là cô nương đặc biệt nhất mà ta từng gặp."

Ta có gì đặc biệt? Cô nương giống như ta nhiều lắm.

Chẳng qua là chàng đã cho ta quyến luyến, khiến ta từng chút từng chút trở nên tốt hơn mà thôi.

Bạn của Cố Thừa Ngôn hẳn là một thanh quan, bởi vì huyện thành mà hắn cai trị, từ khi vừa bước vào liền cảm thấy khác biệt.

Bách tính cũng được, thương nhân qua lại cũng vậy, trong ánh mắt dường như có ánh sáng, đối với tương lai tràn đầy cảm giác hy vọng.

Mãi đến khi chúng ta gặp người. Đối phương một thân y phục nửa mới nửa cũ, khí chất thư sinh đầy mình, nhìn thấy Cố Thừa Ngôn, trước tiên là ngẩn người, sau đó đỏ mắt gọi: "Minh Dục đệ."

Cố Thừa Ngôn, tự là Minh Dục. Chàng lại nhìn về phía ta, cười hỏi Cố Thừa Ngôn: "Đây chính là đệ muội sao?"

"Là nội tử, Du Vãn, đây là Hàn đại ca."

Ta lập tức hành lễ: "Bái kiến Hàn đại ca."

Hàn huyện lệnh cười vỗ vỗ vai Cố Thừa Ngôn: "Tiểu tử ngươi thật có phúc. Đệ muội, mau vào trong."

Hàn huyện lệnh cười mời chúng ta vào trong, lại sai người đi mời phu nhân của hắn.

"Trước kia đã viết cho đệ mười mấy phong thư cũng không thấy đệ hồi âm, bây giờ đệ chịu ra ngoài đi dạo, nhìn xung quanh, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm. Nam nhân chúng ta vốn dĩ nên một lòng nhiệt huyết, sao có thể bị một chút trở ngại đánh bại. Đi bốn phương tám hướng, biết đâu cơ duyên sẽ đến, trên đời này năng nhân dị sĩ nhiều, đại phu có bản lĩnh cũng không ít.”

“Mấy người ta phái đến kinh thành trước đó không được, mấy huyện thành lân cận cũng phái người đi hỏi rồi, vừa khéo đệ đến, ta sai người đi mời bọn họ đến..."

"Hàn huynh." Cố Thừa Ngôn nắm lấy tay Hàn huyện lệnh: "Đa tạ."

"Giữa đệ và ta, nói lời cảm ơn thì khách sáo quá."

Hàn đại tẩu là một nữ nhân vô cùng sảng khoái lanh lợi, tiếng cười rất lớn, cười lên vô c*̀ng ấm áp.

"Đệ muội, đã đến rồi thì ở lại mấy ngày đi, ta dẫn muội đi khắp nơi dạo chơi. Để bọn họ cũng vui vẻ tụ tập."

Ta lần đầu tiên thấy bộ dạng Cố Thừa Ngôn nói chuyện hăng say, chàng không thể uống rượu, dùng nước trắng thay thế, cùng Hàn huyện lệnh từng chén từng chén chạm cốc.

Chàng rõ ràng không uống rượu, ta lại cảm thấy chàng dường như say rồi.

Lúc về khách viện, chàng ngồi trên xe lăn, Thanh Việt đẩy chàng.

Chàng đột nhiên nắm lấy tay ta, nhỏ giọng hỏi: "Du Vãn, nàng sẽ rời đi chứ?"

"Đương nhiên sẽ không, Tam gia ở đâu, ta ở đó."

Ta rời khỏi chàng thì có thể đi đâu? Trời đất bao la, ta một thân một mình không nơi nương tựa, có thể đi đâu?
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 18



Chàng cũng không phải là người lựa chọn qua rồi, mới miễn cưỡng chấp nhận. Mà là tất cả mọi thứ đều phải xếp ở phía sau, chàng là duy nhất, là bắt buộc, là sự tồn tại kiên định không lay chuyển.

"Ta tin Du Vãn."

"Nhất định phải tin ta nha."

Ta chỉ là không nghĩ tới, Hàn đại tẩu lại sắp xếp ta và Cố Thừa Ngôn ở chung một phòng.

"..."

Ta cũng không tiện nói, ta và Cố Thừa Ngôn còn chưa viên phòng, ta vẫn là một đứa trẻ. Chàng cũng không phải là cầm thú.

Nhưng Cố Thừa Ngôn nói: "Bây giờ đi nói với tẩu tử, chẳng phải là tự mình vạch áo cho người xem lưng sao. Buổi tối nàng ngủ giường, ta ngủ giường nhỏ."

"Vậy không được, thân thể chàng không tốt, còn không chịu được lạnh, chàng ngủ giường, ta ngủ giường nhỏ..."

Chỉ là giường nhỏ không dễ ngủ chút nào, cứng ngắc, trở mình đều đau, còn lạnh lẽo làm sao cũng không ngủ ấm được.

"Tam gia."

"Ừ?"

"Ta có thể cũng lên giường ngủ không?"

Bên trong giường Cố Thừa Ngôn trầm mặc rất lâu, mới thấp giọng nói: "Nàng qua đây đi."

Ta lập tức ôm gối, kéo chăn qua. Cố Thừa Ngôn hành động bất tiện, dĩ nhiên không thể để chàng ngủ bên trong, ta tự mình thu dọn giường chiếu xong, chui vào ổ chăn, vui vẻ nói với chàng: "Tam gia, chàng cũng ngủ sớm một chút."

Sau này rất nhiều năm, nghĩ lại bản thân mình lúc này vô tư vô lo, đều không nhịn được bật cười.

Ta vốn dĩ tâm rộng rãi, gần đây đi theo bên cạnh Cố Thừa Ngôn, lại được chăm sóc rất tốt, được chàng cưng chiều càng thêm vô tư, ăn no mặc ấm, vui vẻ lại hạnh phúc.

Dĩ nhiên rất nhanh đi vào giấc ngủ, hơn nữa ngủ rất ngon giấc.

Chỉ là nửa đêm lúc, cảm giác bên cạnh ấm áp, ngủ ngủ, liền bò đến ổ chăn của Cố Thừa Ngôn.

Chàng đẩy ta trở về ổ chăn của mình. Ta mơ mơ màng màng hỏi: "Tam gia, trời sáng rồi sao?"

"Còn chưa, nàng ngủ tiếp đi."

"Ồ."

Tuổi còn nhỏ như ta, sao hiểu được việc Cố Thừa Ngôn ngủ không được chứ.

Đợi ta tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai, ta cũng không để trong lòng, bảo Tứ Nguyệt lấy nước cho ta rửa mặt.

Tứ Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, người tối qua ngủ chung giường với Tam gia sao?"

"Ừ."

Tứ Nguyệt cười rất lạ, ta cũng không biết nàng ấy cười gì.

Hàn đại tẩu nói dẫn ta đi dạo phố, ta liền đem sự kỳ quái của Tứ Nguyệt ném ra sau đầu.

Chúng ta đi dạo phố, Cố Thừa Ngôn không đi, nhưng Thanh Việt đi theo ra ngoài, theo ý của Cố Thừa Ngôn, không thể để Hàn tẩu tử tiêu tiền cho ta, ta cũng không thể tặng nàng ấy đồ vật quá quý giá.

Dưới một trăm lượng chính là giới hạn cuối cùng.

Thích gì, có thể mua, nhưng phải tiêu tiền của mình.

Ta biết, Hàn huyện lệnh là làm quan, phàm là ta và Hàn đại tẩu mua đồ cho đối phương nhiều, chưa biết chừng sẽ bị người khác cho là hối lộ, nhận hối lộ.

Thật là không dễ dàng. Hàn đại tẩu hiển nhiên cũng biết điểm này. Lúc chọn đồ, không khỏi thở dài.

"Tẩu tử, như vậy cũng rất tốt, chúng ta đường đường chính chính làm người, chức quan c*̉a Hàn đại ca có thể càng làm càng lớn, càng đi càng cao."

"Mượn lời chúc tốt lành của Du Vãn."

Với ta mà nói, ra cửa chẳng cần mua sắm.

Chỉ cần được bước chân ra ngoài,chỗ này nhìn ngắm, chỗ kia dạo xem, đã là một niềm hạnh phúc lớn lao rồi.

Mỗi vùng đất đều mang trong mình những phong tục tập quán riêng biệt, lối ăn nói khác biệt, cả cách phục sức cũng không giống nhau.

Những điều ấy, ta đều lạ lẫm, Hàn tẩu tẩu bèn khẽ nhắc ta, cần lưu tâm điều chi, người ở huyện thành, có những điều gì cần tránh né?

Tuy chúng ta chỉ là khách qua đường, cũng nên tôn trọng tín ngưỡng của người khác.

Ta nghĩ bụng, sau này nếu có đi đến những nơi xa lạ, ắt sẽ tìm người địa phương hỏi han đôi điều.

Ta vốn không muốn tò mò chuyện riêng tư của người khác, chỉ là muốn biết thêm một chút, hiểu thêm một chút, ngày qua ngày, năm lại năm...

Những điều tai nghe mắt thấy sẽ làm phong phú thêm vốn sống của ta, để đến khi không thể ngao du được nữa, thì những hồi ức này cũng là quá đủ.

Đêm khuya thanh vắng, trong cơn mơ màng, ta chợt nghe thấy tiếng r*n r* nghẹn ngào, đau đớn từ bên gối truyền đến.

Ta chớp mắt, ngồi bật dậy.

"Tam gia? Có phải chàng bị đau ở đâu không?"

Cố Thừa Ngôn cố gắng chịu đựng cơn đau, đáp: "Độc trong người ta phát tác rồi, chân đau nhức khó chịu quá."

Ta vội vàng xuống giường châm đèn, lại gọi Tứ Nguyệt đi mời Thanh Việt đến.

Ta đỡ Cố Thừa Ngôn ngồi dậy dựa vào thành giường, vén chăn lên, định vén ống quần chàng.

Chàng liền nắm lấy tay ta: “Du Vãn, gọi Thanh Việt đến đây."

"Tam gia, để ta làm cho."

Chàng là nam nhân, ta là nữ nhân , người xưa có câu 'nam nữ thụ thụ bất thân', nhưng chàng quên mất, chàng là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng.

Ta vén ống quần chàng lên. Chân chàng vì ít vận động nên cơ bắp đã bị teo lại, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Ta đưa tay chạm vào. Cả ta và chàng đều kêu lên một tiếng.

"Lạnh quá!"

"..."

Cố Thừa Ngôn lại nói: "Du Vãn, nàng đặt tay lên lần nữa đi."

"?"

Ta không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời chàng .

Ta đặt cả hai tay lên, Cố Thừa Ngôn lúc đầu còn cố chịu được, về sau thì sắc mặt bắt đầu có chút vặn vẹo.

Trên trán còn rịn cả mồ hôi.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 19



"Tam gia?"

"Đôi chân này của ta từ khi trúng độc, đã không còn cảm nhận được hơi ấm nữa rồi. Lúc đầu thì lạnh đến khó chịu, sau đó thì lạnh đến buốt óc. Đến khi nàng chạm vào, ta mới cảm thấy được hơi ấm."

Thì ra là vậy… Vậy thì quá dễ.

Đợi đến khi Thanh Việt chăm sóc cho Cố Thừa Ngôn uống thuốc xong, thấy sắc mặt chàng đã khá hơn nhiều, chàng liền bảo Tứ Nguyệt và Thanh Việt đi nghỉ. Rồi cũng bảo ta đi ngủ.

Ta "vâng" một tiếng, leo lên giường, đổi gối sang đầu bên kia, rồi chui vào chăn.

Ta kéo chân Cố Thừa Ngôn lại, vén áo lên rồi bọc chân chàng vào lòng.

Cố Thừa Ngôn giật mình kêu lên: "Du Vãn, nàng đang làm gì vậy?"

"Ta ủ ấm chân cho chàng mà."

"Nàng nàng nàng..."

"Mau ngủ đi, ta buồn ngủ lắm rồi."

Bình thường giờ này là ta đã ngủ rất say rồi, tối nay tại chàng phát bệnh, ta phải thức dậy lo lắng một hồi, làm lỡ cả giấc ngủ của ta.

Ôm một đôi chân lạnh băng như vậy, lúc đầu cũng hơi khó chịu, nhưng đến khi dần dần ấm lên thì ta cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ, Cố Thừa Ngôn có ý rút chân ra, làm ta giật mình tỉnh giấc, ta liền ôm c.h.ặ.t c.h.â.n chàng hơn rồi ngủ tiếp.

Đến khi trời sáng, Cố Thừa Ngôn vẫn còn say giấc.

Thật là hiếm thấy.

Mọi khi chàng đều dậy sớm hơn ta rất nhiều, vậy mà hôm nay cũng ngủ nướng.

Dù sao thì dậy sớm cũng chẳng có việc gì quan trọng, thôi thì ngủ thêm một lát nữa.

Đến khi ta tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao quá đầu rồi.

Cố Thừa Ngôn đang một mình chơi cờ, lúc nhìn sang ta thì lại ấp úng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

"Tam gia tối qua ngủ có ngon giấc không?"

"Du Vãn, ta, chúng ta..."

"Chúng ta cái gì chứ? Tam gia đừng có nói mấy đạo lý cao siêu với ta, ta nghe cũng chẳng hiểu mà cũng chẳng muốn nghe đâu. Chàng cứ nói thẳng ra đi, tối qua ta ôm chân chàng, chàng có thấy ấm không? Ngủ có ngon giấc không?"

“Nhưng mà..."

"Chỉ cần chàng thấy thoải mái, dễ chịu là được, không cần phải 'nhưng' nhiều như vậy. Chàng là phu quân của ta, ta làm vậy chẳng phải là điều đương nhiên sao?"

Cố Thừa Ngôn im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Sau này nàng cũng sẽ phải gả đi."

"Gả á? Lấy ai chứ? Đã từng sống với người tốt như Tam gia đây rồi, sau này còn ai có thể lọt vào mắt ta nữa chứ? Ai có thể đối xử tốt với ta như Tam gia đây?"

Vừa không cần phải hiếu kính công công bà mẫu cũng chẳng cần phải hòa hợp với tỷ muội.

Lại càng không cần phải đối mặt với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường nhật.

Mỗi ngày chỉ cần đọc sách, học chữ, sống vui vẻ thoải mái, chẳng cần lo toan về sinh kế, lại càng không phải phiền muộn vì chuyện cơm ăn áo mặc.

Ta chỉ mong có thể ở bên Cố Thừa Ngôn thật tốt, để chàng sống thêm được vài năm nữa.

Đến khi chàng mất, ta sẽ tìm một nơi nào đó, sống một mình thật yên tĩnh qua ngày.

Đến khi nào cảm thấy chán chường, hoặc là quá nhớ chàng, ta sẽ đi tìm chàng.

Như vậy cũng là một cái kết viên mãn!

"Tam gia, về sau đừng nói mấy lời đó nữa, ta không thích nghe đâu."

Có rất nhiều chuyện, khi ta đã cố chấp thì Cố Thừa Ngôn cũng chẳng thể nào làm gì được ta.

Ví dụ như chuyện buổi tối bắt chàng ngâm chân nước nóng, xoa bóp chân cho chàng, hay là lúc ngủ thì phải ủ ấm chân cho chàng.

Ta muốn ôm chàng ngủ thì đương nhiên phải rửa cho chàng sạch sẽ thơm tho rồi.

Chứ để người chàng dơ dáy, hôi hám thì ta chịu sao được.

Chàng cũng từng từ chối.

Nhưng chàng từ chối cũng chẳng có ích gì, vì chàng có nỡ đẩy ta xuống giường đâu.

Hơn nữa, ta còn phát hiện ra là dạo này chàng ngủ ngon hơn rất nhiều, quầng thâm dưới mắt cũng dần dần biến mất.

Thế nên chàng cứ nói, còn ta thì vẫn cứ làm theo ý mình, chàng cũng chẳng thể nào làm gì được ta.

Chàng thì được lợi, còn ta thì cũng chẳng thiệt hại gì, vẫn cứ ăn ngon ngủ kỹ.

Thanh Việt cõng chàng trên lưng, còn quay sang giơ ngón tay cái khen ta.

Đến tháng Chạp rồi, ngày Tết cũng đang đến rất gần, cũng đến lúc chúng ta phải quay về nhà cũ để ăn Tết.

Cố Thừa Ngôn ngỏ ý muốn mua sắm một ít đồ Tết cho gia đình, thế là ta liền nhận luôn cái việc này.

Thanh Việt là người có nhiều kinh nghiệm trong mấy chuyện này nên cần mua sắm những gì, hắn đều sớm nói lại với ta.

Rồi cách lựa chọn đồ đạc như thế nào cho tốt, ta cũng đều học theo hắn.

Lúc đầu thì cũng hơi vụng về, làm tới làm lui rồi cũng quen.

Tiểu trấn không có nhiều đồ tốt, huyện thành thì kém hơn một chút, nhưng phủ thành thì lại có nhiều đồ tốt.

Đặc biệt là khi đến Đa Bảo Các.

Những món đồ trang sức vàng bạc trong đó vừa đẹp lại vừa bắt mắt, nhưng giá cũng không hề rẻ.

Cố Thừa Ngôn chọn cho ta rất nhiều trang sức, chẳng quan tâm ta hiện tại có thể đeo được hay không.

"Nữ nhân chẳng phải ai cũng thích những thứ này sao?"

Ta cũng thích chứ.

Nhưng ta vẫn chưa cập kê, những thứ như bộ diêu ta không thể đeo được.

Để đó trước cũng được, đợi đến khi ta đủ tuổi, có thể chải tóc lên rồi đeo cũng không muộn.

Chúng ta trở lại kinh thành vào ngày 17 tháng Chạp, đến phủ Cố gia.

Cố phu nhân nhìn thấy Cố Thừa Ngôn sắc mặt tốt lên rõ rệt, bà vui vẻ hơn rất nhiều.

"Trở về là tốt rồi."

Cố Thừa Ngôn dặn ta đem đồ Tết đã mua về giao cho Cố phu nhân, rồi đem lễ vật biếu cho các phòng, còn có cả mấy viên đá Vũ Hoa mà ta đã kết thành dây nữa.

Nhà còn đặc biệt mời cả ngự y về để khám bệnh, bắt mạch cho Cố Thừa Ngôn.

Ngự y nói độc trong người Cố Thừa Ngôn tuy vẫn chưa giải hết, nhưng mà cơ thể của chàng đang dần dần hồi phục tốt lên.
 
Back
Top Bottom