Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Du Vãn Thừa Ngôn

Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 20



"Cứ theo đà này, chắc chắn sẽ rất có lợi cho tuổi thọ."

Tâm trạng tốt, ăn uống được, ngủ cũng ngon giấc hơn, đó đều là những tín hiệu đáng mừng.

Không dám mong chàng sống đến trăm tuổi, nhưng nếu sống thêm vài năm nữa thì chắc chắn là có thể.

Nghĩ đến đó là ta vui mừng khôn xiết.

Cố phu nhân cũng rất vui, bà hào phóng vung tay lên một cái rồi lại cho ta một hộp hạt dưa bằng bạc, bảo ta cầm lấy mà chơi.

Cái hộp này ít thì cũng vài trăm lượng bạc, nhiều thì cả ngàn lượng chứ chẳng chơi.

Vậy mà cứ thế đưa cho ta cầm chơi sao?

Ngoài ra, bà còn cho ta một hộp toàn những viên ngọc trai lớn nhỏ không đều, nhưng viên nào viên nấy cũng sáng bóng và có chất lượng cực tốt.

"Mấy thứ này con có thể dùng để kết dây, phối hợp lại với nhau. Bên chỗ ta còn một ít đồ ngọc vụn vặt, đợi ta sai người thu dọn lại rồi đưa hết cho con."

“Đa tạ mẫu thân."

Ta chỉ là không ngờ, lại nhìn thấy viên đá Vũ Hoa mà ta đã tặng cho người khác trong bụi cỏ ở hoa viên.

Thật ra thì ta tặng cho ai viên đá hình gì, chữ gì, trong lòng ta đều nhớ rất rõ.

Viên này là ta tặng cho đại phòng, cũng chính là đại tẩu của Cố Thừa Ngôn.

Nếu nàng ta đã không thích thì thôi, lần sau ta sẽ không chuẩn bị cho nàng ta nữa.

Ta lại kết một cái dây mới, rồi treo ở bên cửa sổ.

Cố Thừa Ngôn nhìn thấy thì khẽ cau mày, hiển nhiên là chàng vẫn còn nhớ rõ, ta đã tặng viên đá Vũ Hoa này cho ai.

Bây giờ nó lại được treo ở chỗ này, chắc chắn không thể nào là ta đi đòi lại.

"Du Vãn..."

"Dạ?"

"Nàng giận sao?"

Ta lắc đầu: "Không giận. Ta với nàng ta vốn dĩ cũng chẳng có mối quan hệ gì, lại càng không thân thiết, việc nàng ta không ưa ta cũng là điều bình thường."

Trên đời này có biết bao nhiêu là người, mà ta thì cũng đâu phải là vàng bạc châu báu gì cho cam, làm sao mà ai ai cũng sẽ yêu thích ta được chứ.

Chỉ cần Tam gia yêu thích ta là đủ rồi.

Cố Thừa Ngôn không nói gì nhiều, chỉ sai Thanh Việt ra ngoài một chuyến.

Đến khi Thanh Việt trở về thì ta đã có hộ tịch riêng.

"..."

Mắt ta trợn tròn ngạc nhiên.

Có hộ tịch rồi, ta đã là người tự do, muốn đi đâu cũng được.

Không ai có quyền giam cầm ta nữa.

Chỉ cần ta có đủ tiền bạc, ta có thể mua rất nhiều nhà cửa, cửa hàng, trang trại.

Ngày mười bảy tháng Chạp có cung yến, ta cũng không ngờ là mình cũng có thể được đi cùng để mở mang kiến thức.

Lúc này ta mới biết, thì ra đại tỷ của Cố Thừa Ngôn đã gả cho Nhị hoàng tử hiện tại, có điều là Nhị hoàng tử đang ở ngoài làm việc nên không thể về tham dự.

Những chuyện này trước giờ không có ai từng kể cho ta nghe.

Nhị hoàng tử đã hồi kinh trước chúng ta vài ngày.

Nghe đâu lần làm việc này làm rất tốt, và Nhị hoàng tử phi cũng góp công không nhỏ.

“Nếu nàng muốn đi thì cứ đi cùng với mẫu thân, còn nếu không muốn đi thì cũng chẳng sao."

Ta nhìn sang Cố Thừa Ngôn: "Vậy Tam gia, chàng có đi không?"

"Ta không đi."

"Tam gia không đi thì ta cũng không đi."

Cung yến năm ấy ta và Cố Thừa Ngôn đều không tham dự, chỉ ở nhà cùng nhau ăn lẩu.

Chàng không ăn được cay, còn ta thì lại rất thích món này, ăn đến chảy cả nước mắt nước mũi, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả người, nhưng lại thấy vô cùng sảng khoái.

"Nếu không ăn được cay thì sao nàng không ăn đồ thanh đạm một chút cho rồi?"

"Thì cũng phải thử chứ sao. Với cả thật sự rất ngon mà. Đợi đến khi nào thân thể chàng khỏe hơn, chàng cũng có thể thử chút chút."

"..." Cố Thừa Ngôn đặt đũa xuống.

Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có cây mai đang chớm nở những nụ hoa đầu tiên, trong giọng nói mang theo một nỗi niềm cô đơn khó tả: "Trên đời này, có lẽ cũng chỉ có mình nàng là tin rằng ta có thể giải được độc, và sống thật lâu."

Ta cũng không hiểu vì sao chàng lại bi quan đến như vậy.

Muốn khuyên chàng nhưng lại chẳng biết phải khuyên như thế nào cho đúng.

"Du Vãn, hay là đợi đến mùa xuân sang năm, chúng ta chuyển ra ngoài ở riêng nhé?"

"Dạ."

Chẳng cần biết là ở đâu, chỉ cần có Tam gia ở bên cạnh là được.

Ta chỉ không ngờ là còn chưa kịp ăn bữa cơm tất niên thì đã xảy ra chuyện.

Khởi nguồn là do đại tẩu gọi ta qua nói chuyện.

Trong phòng lúc đó chỉ có ta và nàng ta, còn Tứ Nguyệt thì bị mấy nha hoàn khác gọi đi sang phòng bên cạnh nói chuyện riêng.

Nàng ta lấy ra một chiếc trâm cài tóc bằng vàng, rồi hỏi ta xem nó có đẹp không.

Cây trâm này không đẹp, ít nhất là không đẹp bằng mấy cây trâm mà ta đang cất trong hộp trang sức.

Nhưng để không đắc tội với người khác, ta đành phải nói dối lòng mình mà đáp: "Đẹp ạ."

Thế là nàng ta nhất quyết đòi tặng nó cho ta.

"Ta không dám nhận."

"Có gì đâu mà không dám nhận chứ. Cầm lấy đi, cũng chẳng phải là món đồ gì quý giá cho cam."

Nàng ta cứ cố nài ép nhét chiếc trâm vào tay ta bằng được.

Ta nghĩ bụng, dù sao thì nó cũng là một chiếc trâm vàng, sau này có thể dùng để đổi lấy bạc, cũng mua được kha khá gạo đó chứ.

Thế là ta đành nhận lấy.

Để tỏ vẻ tôn trọng, ta ngỏ ý muốn cài thử lên tóc, nhưng nàng ta lại bảo kiểu tóc hiện tại của ta không hợp với chiếc trâm này, đợi lần sau búi một kiểu tóc nào đó phù hợp rồi cài cũng chưa muộn.

Ta thấy nàng ta nói cũng có lý nên đành cất chiếc trâm vào tay áo.

Nhưng ta không ngờ là, ta vừa ra khỏi viện của nàng ta thì ngay lập tức có mấy bà tử hớt hải chạy tới chặn ta lại.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 21



"Tam thiếu phu nhân, xin hãy dừng chân một chút. Phu nhân nhà chúng ta bị mất một chiếc trâm vàng."

Bọn họ áp giải ta, lấy chiếc trâm từ trong tay áo ta ra, rồi còn làm bộ làm tịch nói: "Thật không ngờ Tam thiếu phu nhân lại là người như vậy. Phu nhân nhà chúng ta là người rộng lượng, bao dung nhất.”

“Tam thiếu phu nhân cứ vào đó xin lỗi nàng ấy một tiếng là mọi chuyện sẽ xong thôi. Còn chiếc trâm kia nếu người đã thích thì đương nhiên phu nhân cũng sẽ tặng cho người mà."

Ta ngẩn người một hồi thì cũng hiểu ra.

Bọn họ muốn vu oan giá họa cho ta.

"Các ngươi đừng có ăn nói hàm hồ, rõ ràng là chính nàng ta đã tặng cho ta chiếc trâm này. Ta không hề ăn trộm, dựa vào cái gì mà bắt ta phải xin lỗi?"

Bọn họ định bịt miệng ta lại rồi kéo ta vào trong viện.

Ta vùng vẫy kháng cự, giơ tay lên cào vào mặt bọn họ.

Ta không hề ăn trộm đồ đạc gì cả, dựa vào cái gì mà ta phải chịu đựng sự ức h**p, vu khống từ bọn họ chứ?

Những ngày gần đây, ta quả thật đã được Cố Thừa Ngôn nuông chiều nên cũng có chút tính khí tiểu thư.

Hay cũng có thể nói là do được chàng sủng ái nên ta cũng sinh ra một chút kiêu ngạo.

Tóm lại là bọn họ muốn dùng cái cớ ta ăn trộm trâm vàng để vu oan hãm hại ta, rồi sau đó gọi ta quay trở lại viện để muốn làm gì thì làm.

Nhưng bọn họ lại không ngờ là ta sẽ trực tiếp làm ầm lên như vậy, ra tay một cái là đã làm người bị thương.

Tứ Nguyệt đứng hình mất một lúc rồi cũng chạy lên giúp ta.

Hai chúng ta đấu với ba bốn người, đương nhiên là không thể nào thắng được.

Nhưng ta dù sao cũng là chủ tử, bọn họ cũng không dám thật sự làm ta bị thương.

Nhất là khi ta la hét ầm ĩ lên như vậy thì bọn họ cũng hoảng hốt cả lên.

"Tam thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân..."

Sự việc náo loạn ầm ĩ đến mức Cố phu nhân phải phái người đến.

Đến khi chúng ta được mời qua thì ta đã trong bộ dạng y phục xộc xệch, đầu tóc rối bù.

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"

“Rõ ràng là chính nàng ta đã tặng cho con chiếc trâm vàng kia, con đã từ chối không nhận nhưng nàng ta cứ nhất quyết ép con cầm lấy.”

“Đến khi con vừa ra khỏi viện thì mấy bà tử đã lao ra chặn con lại, vu cho con cái tội ăn trộm trâm vàng của phu nhân nhà họ, còn nói muốn con quay trở lại để nói cho ra lẽ.”

“Con không hề ăn trộm gì cả, dựa vào cái gì mà con phải nói rõ ràng chứ? Chỉ là một chiếc trâm vàng bỏ đi mà thôi, con có cả đống."

Cố phu nhân xoa xoa vầng trán.

Rồi bà nhìn sang Cố đại thiếu phu nhân.

Nàng ta vội vàng đáp: "Mẫu thân, tất cả đều là lỗi của con. Con quả thật đã tặng chiếc trâm vàng kia cho Tam đệ muội, chỉ là nhũ nương không hiểu rõ chuyện nên mới hiểu lầm là Tam đệ muội ăn trộm..."

Ta lập tức cắt ngang lời nàng ta: "Ngươi ăn nói cho sạch sẽ một chút. Ta không hề ăn trộm, đừng có cố tình gán cái tội danh ăn trộm ăn cắp lên người ta."

Vốn dĩ ta cũng chẳng ưa gì nàng ta cho lắm.

Chuyện nàng ta vứt bỏ viên đá vũ hoa mà ta tặng đã là một chuyện.

Lần này nàng ta lại còn vu oan giá họa cho ta nữa thì ta càng không thể nào ưa nổi.

"Mẫu thân..."

Nàng ta vừa nói vừa quỳ sụp xuống trước mặt Cố phu nhân.

Bộ dạng uất ức, như thể là ta đã ức h.i.ế.p nàng ta vậy.

"Mẫu thân, tất cả đều là lỗi của con. Con đã không quản lý tốt người trong phủ, xin mẫu thân hãy trách phạt con."

"..."

Cố phu nhân cau mày.

Rồi bà quay sang hỏi ta: "Du Vãn, con nghĩ thế nào?"

"Người hầu làm sai thì phải trừng trị đích đáng. Theo con thì sao?"

"..."

Ta biết nói gì đây?

Hơn nữa, đây vốn dĩ đâu phải là lỗi của đám người hầu.

Rõ ràng là do chính nàng ta, với tư cách là chủ tử, đã đứng sau giật dây.

"Chẳng lẽ mẫu thân thật sự cho rằng đám hạ nhân kia gan lớn đến mức dám làm càn như vậy sao?”

“Chẳng lẽ không phải là đại tẩu cố tình hãm hại, muốn dùng chuyện này để nắm thóp Du Vãn sao?"

Giọng nói của Cố Thừa Ngôn từ ngoài cửa vọng vào.

Ta cảm nhận được rõ ràng không khí trong sảnh lập tức thay đổi, và ta cũng cảm thấy ấm ức vô cùng.

Thế là ta nhào vào lòng Cố Thừa Ngôn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Nàng yên tâm, ta sẽ không để ai vô cớ ức h.i.ế.p nàng đâu. Chuyện hôm nay ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."

Giọng nói của Cố Thừa Ngôn vẫn rất nhẹ nhàng, rất ân cần.

Nhưng Cố đại thiếu phu nhân lại hốt hoảng kêu lên: "Tam đệ, là lỗi của đại tẩu. Xin hãy nể mặt ta mà..."

Cố Thừa Ngôn chẳng thèm để ý đến lời nàng ta.

Chàng kéo ta đến một bên ngồi xuống, lấy khăn tay đưa cho ta, ý bảo ta lau nước mắt.

Ta vừa lau nước mắt vừa nghe Cố Thừa Ngôn nói với Cố phu nhân: "Mẫu thân, người nghĩ sao về chuyện này?"

"Chuyện này..."

"Mẫu thân, Du Vãn nàng ấy còn nhỏ, không hiểu rõ những vòng vo này, chẳng lẽ ngay cả người cũng không nhìn ra vì sao hôm nay lại có chuyện này sao?”

“Chẳng qua cũng chỉ là do người đã cho Du Vãn một trang trại, lại còn cho nàng một hộp hạt dưa bằng bạc, một hộp ngọc trai. Có người trong lòng ghen ghét, nên mới nghĩ cách ức h**p, nắm thóp Du Vãn để hả cơn giận trong lòng mà thôi."

Cố phu nhân đứng dậy nhìn Cố Thừa Ngôn, rồi lại nhìn Cố đại thiếu phu nhân đang quỳ dưới đất, sau đó bà lại từ từ ngồi xuống.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 22



"Chuyện này..."

Cố Thừa Ngôn lại một lần nữa cắt ngang lời mẫu thân mình: "Mẫu thân, tẩu ấy dám ghen tức mà tính kế, ức h.i.ế.p Du Vãn như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì tẩu ấy nghĩ con, Cố Thừa Ngôn này đã là phế nhân, sống chẳng được bao lâu nữa.”

“Du Vãn lại không có nhà mẹ đẻ để nương tựa, càng không có ai chống lưng cho nàng. Vậy người xem tẩu ấy có dám tính kế nhị tẩu như vậy không?"

Sắc mặt của Cố phu nhân trong nháy mắt trở nên vô cùng nặng nề. Còn có cả đau lòng, hối hận và xấu hổ.

"Vậy con nói phải làm sao?"

Cố Thừa Ngôn nói: "Đem nha hoàn, bà tử trong viện của tẩu ấy lôi xuống thẩm vấn, chân tướng rốt cuộc là gì, thế nào cũng sẽ rõ ràng. Một người có thể nghiến răng chịu đựng, con không tin cả đám người trong một nhà dưới cực hình, đều có thể chống đỡ được."

Sắc mặt Cố đại thiếu phu nhân trắng bệch, toàn thân run rẩy, vội vàng nói: "Không, không..."

Nàng ta van xin nhìn về phía Cố phu nhân: "Mẫu thân, con dâu biết sai rồi, đều là lỗi của con dâu, cầu xin người, cầu xin người."

Cố phu nhân vẫn còn do dự. Cố Thừa Ngôn lại đứng dậy nắm lấy tay ta: "Mẫu thân, đợi đến sang năm, con và Du Vãn sẽ chuyển ra phủ ở riêng, sẽ không ở lại Cố phủ để người khác chướng mắt, cũng sẽ không cho người khác cơ hội tính kế khinh thường Du Vãn nữa. Chỉ lần này thôi, con nhẫn nhịn! Chỉ là con phải nhắc nhở mẫu thân một câu, người tâm tư bỉ ổi độc ác như vậy, thật sự xứng đáng làm con dâu nhà họ Cố sao?"

Chúng ta đi ra khỏi phòng, trong phòng truyền đến tiếng khóc.

Cố Thừa Ngôn mặt không biểu cảm ngồi trở lại trên xe lăn.

Ta cho rằng chuyện này coi như xong rồi, cho đến khi đại ca của Cố Thừa Ngôn đến.

Hai người không biết nói gì, trong thư phòng phát ra tiếng tranh cãi.

Ta đứng ở xa, không nghe rõ. Sau đó Cố Thừa Ngôn liền gọi Thanh Việt bảo người thu dọn đồ đạc. Cũng bảo ta thu dọn đồ đạc.

"Không ở nhà ăn Tết sao?" Ngày mai là trừ tịch rồi.

Cố Thừa Ngôn xoa xoa đầu ta: "Có Du Vãn ở bên, ở đâu ăn Tết cũng vậy."

"Vậy chúng ta chuyển đi thôi."

Nhưng lần này vẫn không thể thuận lợi chuyển đi.

Nhị ca của Cố Thừa Ngôn đến khuyên ngăn.

Ta lại đi nghe trộm, mới nghe được Cố Thừa Ngôn nói: "Nàng ta vừa ác độc vừa ích kỷ, còn muốn đẩy trách nhiệm lên đầu Du Vãn, lấy chuyện Du Vãn khắc cha khắc mẹ ra nói. Người như vậy không phân biệt đúng sai, ta khinh thường không muốn ở c*̀ng."

“Vậy đệ cũng không thể hôm nay liền dọn ra ngoài. Nếu đệ thật sự dọn đi rồi, người ngoài lại nói về đệ muội như thế nào? Đệ vốn luôn bình tĩnh ổn trọng, sao đến chuyện của đệ muội, lại loạn mất phương hướng như vậy?

Rất lâu sau, Cố Thừa Ngôn mới nói: "Phu quý thì thê vinh, ta trúng độc, mạng chẳng còn bao lâu, coi như là phế bỏ rồi, cho nên bọn họ cảm thấy dù có ức h**p, chế nhạo Du Vãn thì sao? Cho dù ta có ra tay bảo vệ Du Vãn thì có tác dụng gì?”

“Ta đã không còn là Cố Tam Lang phong quang vô hạn, tiền đồ vô lượng nữa rồi. Bọn họ không thu được bất kỳ lợi ích nào trên người ta, càng cảm thấy ta đã rơi vào vũng bùn lầy lội.”

“Nàng ta khóc lóc vài câu nói mình sai rồi, sau đó cha mẹ liền chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, người chịu ấm ức lại ngay cả một câu công đạo cũng không nhận được. Bọn họ khi dễ chính là Du Vãn sao? Bọn họ khi dễ chính là ta, sỉ nhục cũng chính là ta.”

"Tam đệ..." Giọng nói của Cố Nhị ca mang theo vài phần run rẩy.

"Nhị ca không cần khuyên nữa, cha mẹ đã như vậy, huynh đệ cũng như vậy, ta nhận. Nhưng ta sẽ không vì thế mà nhận mệnh, ta chỉ là không thể đi lại, chứ không phải đầu óc hỏng rồi, tay chân hỏng rồi, chung quy có một ngày, dù ta c.h.ế.t rồi, bọn họ cũng không dám, không thể hành sự như hôm nay.”

“Lăng nhục thê tử của ta, cũng như lăng nhục ta. Muốn nắm thóp Du Vãn, trừ phi bước qua xác ta. Chuyện hôm nay vốn dĩ ta định bỏ qua, nhưng các người hết người này đến người khác ép ta phải nhượng bộ.”

“Đã không phải ta sai, cũng không phải Du Vãn sai, cớ gì bắt chúng ta phải nhượng bộ? Hôm nay nếu không cho xong chuyện này, ta, Cố Thừa Ngôn, sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố này. Nhị ca, lời này, ta mong huynh chuyển lời cho bọn họ."

Lời nói của Cố Thừa Ngôn khiến lòng ta vô cùng đau khổ, ta chỉ biết vùi mình trong phòng mà khóc như mưa.

Đến tối, cả viện của chàng đèn đuốc sáng choang.

Chàng không cho ta bước chân ra khỏi phòng, lại càng cấm ta bén mảng đến tiền viện.

Tứ Nguyệt chạy đi chạy lại, vội vã báo tin rằng, Cố phu nhân đã tới, Cố lão gia cũng đã đến rồi.

Không những thế, mấy vị huynh đệ bên nhà mẹ đẻ của Cố phu nhân cũng tới, ngay cả ngoại tổ phụ của Cố Thừa Ngôn cũng đích thân đến thăm.

Ngay cả người nhà bên ngoại của vị đại thiếu phu nhân kia cũng không vắng mặt.

Không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì?

Dù sao thì tối giao thừa này, cả nhà vẫn ngồi vào bàn ăn bữa cơm tất niên.

Mọi người đều im lặng, gắp thức ăn mà như nuốt phải chì, không ai còn tâm trạng ăn uống.

Cố đại thiếu phu nhân thì hai má sưng húp, chắc chắn là bị ai đó đánh, nhưng không biết là ai đã ra tay.

Chỉ có Cố Thừa Ngôn là gắp cho ta thêm mấy đũa thức ăn.

Ta cũng chỉ dám gật đầu nhẹ nhàng, đến thở mạnh cũng không dám.

Ta cảm thấy bữa cơm tất niên này, ăn mà ta đau cả bụng.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 23



Sau khi ăn xong, ta và Cố Thừa Ngôn định trở về viện của mình thì Cố lão gia đột nhiên lên tiếng gọi: “Tức phụ lão tam."

Ta vội vàng đáp lại: "Cha."

"Con lại đây."

Ta nhìn Cố Thừa Ngôn, chàng khẽ gật đầu.

Ta cẩn thận tiến lên phía trước, lòng run run hỏi: "Cha có gì căn dặn ạ?"

"Chuyện mấy ngày trước, cha đã điều tra rõ ràng, là đại tẩu của con làm sai, ta sẽ để nó xin lỗi con, chuyện này coi như bỏ qua, ý con thế nào?"

Ý ta thế nào?

Đương nhiên là không thể bỏ qua.

Giống như Cố Thừa Ngôn đã nói, nàng ta bắt nạt là ta sao?

Nàng ta muốn gián tiếp bắt nạt Cố Thừa Ngôn.

Nếu ta bị nàng ta nắm thóp, có phải sẽ trở nên cẩn trọng dè dặt, còn có thể vô tư cười, vô tư ở bên Cố Thừa Ngôn sao?

Chắc chắn là không thể.

Khi mà ta còn sợ chết, đâu còn tâm trí mà lo cho Cố Thừa Ngôn?

Nàng ta muốn mạng sống của Cố Thừa Ngôn.

Vậy nên ta càng không thể tha thứ cho nàng ta.

Không cần phải xin lỗi làm gì, dù sao thì nàng ta cũng không thật lòng biết lỗi.

Với cả, ta với nàng ta vốn dĩ cũng chẳng có mối quan hệ tốt đẹp gì, sau này cũng không qua lại, vậy nên miễn cho xong.

“Cha, con đã bàn với Tam gia rồi, sang xuân sẽ chuyển ra ngoài ở. Khi đó, chúng con sẽ thường xuyên về thăm người, người và mẫu thân cũng có thể qua bên con ở ít ngày, ngắm nghía mấy cây hoa cỏ mà con trồng."

"..." Cố lão gia nghe vậy thì im lặng.

Một lúc lâu sau, ông ấy mới đáp: "Thôi cũng được, vậy thì hai con cứ dọn ra ngoài ở riêng. Miễn là hai con sống hạnh phúc bên nhau là cha cũng yên lòng."

Ta thật sự không ngờ, Cố lão gia lại muốn sang tên căn nhà năm gian ở Nam thành cho Cố Thừa Ngôn.

Nhưng Cố Thừa Ngôn lại từ chối: "Cha để lại cho Du Vãn đi. Con cũng chẳng sống được bao lâu nữa, để lỡ khi con mất rồi, nàng ấy bị người khác ức h.i.ế.p đuổi ra khỏi nhà thì cũng chẳng biết kêu ai."

"..."

Sắc mặt Cố lão gia liền tối sầm lại.

Cố phu nhân vội vàng nói: "Vậy thì cứ cho Du Vãn đứng tên. Căn nhà rộng như vậy, có thể phá bớt vài cái viện để trồng hoa, rất hợp lý."

Chuyện này ta đã từng hỏi Cố Thừa Ngôn.

Sao tự nhiên lại tính toán chi li vậy?

Cố Thừa Ngôn cười đáp: "Nếu ta không bướng bỉnh một chút, thì người khóc bây giờ đã là nàng rồi."

Ta nghĩ cũng đúng.

Nếu không có Cố Thừa Ngôn mạnh tay bảo vệ, thì không biết sự việc này sẽ bị thêu dệt thành cái gì nữa.

Lần này coi như ta chịu thiệt trước, nhưng giờ lại vớ được một căn nhà to đùng, từ nay tha hồ làm chủ gia đình.

Vừa có thể trồng hoa, vừa trồng chút dược liệu quý hiếm, bán đi cũng đủ sống.

Coi như được lợi rồi, ta cũng không muốn so đo thêm làm gì.

Đến mùng hai Tết, Nhị hoàng tử phi về nhà ngoại.

Còn ta thì không đi đâu, chỉ ở nhà cùng Cố Thừa Ngôn bàn tính xem sẽ phá dỡ mấy cái viện để trồng hoa và dược thảo.

Ở kinh thành này, hai năm nay loại hoa cỏ nào đang được giá?

Chúng ta sẽ mua rẻ từ nơi khác về, rồi ta lại cẩn thận chăm sóc, đến lúc bán lại chắc chắn sẽ có lời.

Cố Thừa Ngôn nói chàng cũng muốn viết chữ, vẽ tranh để bán, còn muốn viết thêm mấy cuốn thoại bản nữa.

"..."

"Trước kia luôn tự cao tự đại, coi tiền bạc là thứ phù phiếm, nhưng sau này ta cũng phải lo cho gia đình nữa chứ."

"Vậy thì chàng viết một cuốn thoại bản về một người từ con cưng của trời rớt xuống đáy xã hội, rồi từng bước từng bước leo l*n đ*nh vinh quang đi."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Thừa Ngôn: "Tam gia, ta tin chàng , nhất định sẽ có một ngày chàng đứng lên được, rồi lại trở về đỉnh cao."

"Trên đời này, ai cũng thương tiếc cho ta, nghĩ ta chắc chắn sẽ c.h.ế.t sớm, chỉ có mình nàng là tin ta có thể sống lâu, còn có thể quay trở lại đỉnh cao."

"Tam gia của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ làm được thôi."

Ta không hề biết, Nhị hoàng tử phi đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta ngoài cửa, nàng lặng lẽ rời đi như khi đến.

Cố Thừa Ngôn thì nhìn ra ngoài một cái.

Trước khi chúng ta dọn đi, Cố phu nhân đã gọi ta đến, trước mặt hai vị tẩu tử của Cố Thừa Ngôn, đưa cho ta mấy cái rương. Ôi chao, chúng lấp lánh vàng son, rực rỡ châu ngọc.

"Ta định đem những vật này cho Du Vãn, hai người có ý kiến gì không?"

"Đồ của mẫu thân, dĩ nhiên là muốn cho ai thì cho." nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố nhanh nhảu đáp lời.

"Con dâu cả, con cũng nghĩ vậy sao?"

"Bẩm mẫu thân, vâng."

Nhận được mấy rương đồ tốt, ta liền cười híp mắt tạ ơn.

Chúng ta dọn ra khỏi phủ nhà họ Cố vào ngày mười tám tháng Giêng.

Bảng hiệu nhà ta vẫn đề là Cố phủ.

Với người ngoài, nhà họ Cố giải thích rằng, để chữa độc cho Thừa Ngôn, ta cần một căn nhà lớn để trồng dược liệu, nên mới dọn ra ở riêng.

Về chuyện ta bị vu oan, Cố Thừa Ngôn suýt chút nữa thì trở mặt với người nhà, không hề để lộ ra ngoài.

Sau khi dọn nhà mới, ta và Cố Thừa Ngôn bàn bạc, phá bỏ mấy cái sân, những xà, cột, ngói đó chúng ta còn bán lấy được một ít tiền.

Ồ, những tiền này, hiện tại đều do ta quản lý.

Cố Thừa Ngôn nói, ta bây giờ là đương gia chủ mẫu, việc lớn việc nhỏ trong nhà, tiền lớn tiền nhỏ, đều phải giao cho ta quản lý.

Chữ và tranh của chàng bán rất chạy, dù sao thì chưởng quỹ bên thư tứ mỗi ngày đều đến một lần, mang đầy hy vọng đến, ôm tranh chữ vui vẻ rời đi.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 24



Thoại bản của chàng viết cũng rất thuận lợi, chưởng quỹ thư tứ nói lần in đầu ít nhất là năm nghìn cuốn, nếu dùng đến tên tuổi lớn Cố Thừa Ngôn của chàng, thì ít nhất là vạn cuốn.

Tiền Cố Thừa Ngôn bán tranh chữ để trong rương, có bao nhiêu ta cũng không đếm, dù sao cũng rất nhiều, đối với ta mà nói là rất nhiều.

Trong nhà đào ra rất nhiều đất, cũng có người mang dược liệu đến bán.

Ta không nhận ra dược liệu, nhưng Thanh Việt nhận ra một ít, nhưng lại không biết giá cả, bèn đến hiệu thuốc tìm một đại phu đến.

Chúng ta chỉ cần dược liệu quý hiếm, loại mà hiệu thuốc không bán, hoa cỏ cũng được.

Mồng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.

Ta cùng Cố Thừa Ngôn cắt tỉa tóc cho nhau, chàng khen tóc ta đen mượt, ta cũng khen tóc chàng dày rậm.

Cuối cùng nhìn nhau cười, rồi cùng nhau đến tửu lâu ăn một bữa ngon.

Lại mua một đống đồ lung tung về.

Hiện tại ta mỗi ngày đều rất bận rộn, ngoài việc đọc sách luyện chữ, còn phải trồng hoa trồng cỏ, còn phải học cách xoa bóp, châm cứu, buổi tối nhìn Cố Thừa Ngôn ngâm chân, sau đó xoa bóp chân cho chàng.

Dần dần, tay ta khỏe hơn.

Chậu "Thập bát học sĩ" của ta cũng đã nở hoa, đẹp không kể xiết.

Đệ đệ c*̉a Cố Thừa Ngôn đến xem xong thì khen không ngớt lời, còn muốn hỏi ta mượn ra ngoài khoe khoang.

Ta đã đồng ý, nhưng Cố Thừa Ngôn lại không đồng ý, dù sao thì hiện tại đặt ở thư phòng của chàng, dĩ nhiên là do chàng quyết định.

"Vậy ta dẫn người đến chỗ tam ca được không?"

"Ừ."

Cố Thừa Ngôn miễn cưỡng đồng ý.

Kết quả mang đến mười mấy người, đối diện chậu "Thập bát học sĩ" bình phẩm từ đầu đến chân, còn đối diện nó vẽ tranh.

Cách hai ngày, cả kinh thành đều biết nhà ta có một chậu hoa trà "Thập bát học sĩ" nở bảy tám chục bông hoa.

Những người yêu hoa đều đến.

Đành phải chuyển ra đại sảnh.

Ta nằm mơ cũng không ngờ tới, Cố Thừa Ngôn chàng lại ngồi ở cửa thu tiền.

Mười lượng bạc một người.

Khi chàng buổi tối đưa bạc cho ta, ta đã kinh ngạc đến ngây người.

Hơn một nghìn lượng, tức là hôm nay có cả trăm người, bỏ tiền ra xem chậu hoa trà của ta?

...

“Thu tiền có phải là không tốt lắm không?"

"Bọn họ đến, chúng ta có cần trà ngon điểm tâm ngon để chiêu đãi không?”

“Muốn vẽ tranh chúng ta còn phải chuẩn bị bút mực giấy nghiên, vậy màu vẽ không cần tiền sao? Nha hoàn, tiểu tư hầu hạ bưng trà rót nước, có người vẽ chậm còn phải lo cả bữa cơm, chúng ta là kiếm được, nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu.”

“Ta hiện tại như thế này, bọn họ còn muốn đến cửa để ăn không trả tiền sao?"

Cố Thừa Ngôn trước kia hình như không phải như thế này.

Ít nhất là lúc mới thành thân với ta thì không phải như thế này.

Cố Thừa Ngôn nhìn ta rồi lại nói: "Chậu hoa trà này, không giữ được bao lâu nữa đâu."

Ta không hiểu lắm ý của câu này.

Kết quả đến ngày thứ ba, người trong cung đến, nói Hoàng thượng muốn thưởng hoa.

Sau đó Cố Thừa Ngôn vung tay lên, bảo người trong cung mang hoa trà đi.

"Cứ như vậy mang đi rồi?"

"Hoàng thượng thấy đẹp, sẽ có thưởng, nếu thấy không đẹp......"

Chính là không thu hoạch được gì.

Ta chỉ là không ngờ tới, Hoàng thượng lại thưởng cho ta mấy chậu hoa trà mấy năm không nở hoa, nói nếu chăm nở hoa hết thì sẽ có thưởng lớn.

"Nếu ta nuôi chúng c.h.ế.t thì sẽ như thế nào?"

"Một khi Hoàng thượng đã thưởng cho nàng, thì chính là của nàng. Nuôi nở hoa thì nổi danh thiên hạ, sau này nhà ai có cây hoa không nở hoa, tám chín phần sẽ mời nàng đến xem. Nếu nuôi chết, người đời cũng sẽ nói nàng khoe khoang lừa bịp."

Vừa tốt vừa xấu.

Cố gắng là được.

Ta cảm thấy hoa trà về cơ bản là không có vấn đề gì, cho dù trồng trong chậu hoa, nó cũng không chết.

Hơn nữa chậu hoa lớn, đất nhìn cũng không có vấn đề.

Ta dứt khoát thay đất cho chúng, bỏ vào bên trong một ít bột vỏ trứng rửa sạch.

Lại tìm đến một ít xương gia súc, để trong chậu sắt đốt, sau đó đập vụn rải một ít lên đất, thỉnh thoảng tưới cho nó một ít nước, những thứ khác thì đành nghe theo số phận.

Mồng mười hai tháng ba là ta đến tuổi cập kê, tức là mười lăm tuổi.

Cố Thừa Ngôn hỏi ta có muốn mở tiệc đãi khách không?

"Không cần đâu, chỉ cần ta với chàng cùng nhau ăn một bát mì trường thọ là được. Bên nhà họ Vương ta không muốn mời, bên nhà họ Cố...thôi, cũng không cần vì ta mà làm linh đình như vậy. Có Tam gia ở bên cạnh, chính là món quà tốt nhất cho lễ cập kê của ta rồi."

Ta nghĩ trên đời này, ngoài nhũ nương và A huynh, bây giờ có thêm một Cố Thừa Ngôn, e là không có ai nhớ ngày cập kê của ta.

Giống như là bên nhà họ Cố, đối với Cố Thừa Ngôn lúc ban đầu còn quan tâm hỏi han vài câu, đến sau thì dần dần cũng không có động tĩnh gì nữa.

Cố Thừa Ngôn vẫn là Tam thiếu gia nhà họ Cố, con trai ruột của lão gia phu nhân mà còn có thể dần dần bị lãng quên, huống chi là ta, một nàng dâu gả vào cửa không có bất kỳ chỗ dựa nào.

Giống như ta dự đoán, A huynh dẫn theo nhũ nương, tẩu tử, cháu trai vào ngày mồng sáu tháng ba thì đến kinh thành, tốn chút công sức mới tìm được đến nhà.

"Nhũ nương."

"Tiểu thư của ta ơi."

Nhũ nương ôm ta, sau đó nhìn ta kỹ càng một lượt, rất hài lòng nói: "Cao hơn rồi, sắc mặt cũng tốt hơn."

"Nhũ nương, chúng ta mau ngồi xuống nói chuyện."

Nhũ nương có chút câu nệ nhìn xung quanh, ta nhỏ tiếng nói với bà: "Trong nhà này con làm chủ, người cứ thoải mái đi."

"Thật sao?"

Ta gật đầu thật mạnh.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 25



Nhũ nương cười ngồi xuống, nắm tay ta rồi kể chuyện sau khi ta rời đi, cả nhà lại quyết định đến kinh thành.

"Chúng ta cũng không đi ở căn nhà kia, chỉ cần phủ đệ của con cho chúng ta một cái viện nhỏ là được, chuyện bên ngoài của con cũng cần thu xếp, để huynh trưởng của con đi, trong nhà có chỗ dùng đến ta và tẩu tử của con, cứ việc sắp xếp cho chúng ta làm. Còn thằng bé kia, phải làm phiền cô gia."

"Nhũ nương, chúng ta là một nhà, không nói lời khách sáo."

Nhũ nương nghe vậy cười càng vui hơn: "Tiểu thư gả đi rồi, không giống như trước nữa, tốt hơn trước nhiều, thật tốt."

Nhũ nương, A huynh, tẩu tử, cháu trai đến rồi, ta cũng thấy rất tốt.

Vườn thuốc, vườn hoa hiện giờ đều đã có quy mô ban đầu, những dược liệu đó phần lớn đều là vật quý hiếm, có một số chỉ có thể sống ở rừng sâu núi thẳm, nhưng không ngờ ta lại tùy ý trồng ở dưới gốc cây, hoặc là góc xó. Đều phát triển rất tốt.

Những dược liệu, hoa cỏ quý hiếm không biết tên đó, thì càng không phân biệt, cứ thế mà trồng.

Nhũ nương nhìn thấy thì chỉ toàn là khen.

Chỉ riêng việc tưới nước này, cũng là thỉnh thoảng mới tưới một lần.

Trong vườn thuốc, vườn hoa, trừ khi xác định là cỏ dại thì mới nhổ bỏ, nếu không đều để mặc nó mọc, chúng ta cũng sợ phí, vạn nhất nó chính là thuốc dẫn giải độc mà Cố Thừa Ngôn cần.

Có lẽ bởi vì ta có thể trồng sống một số dược liệu quý hiếm, thậm chí có đại phu đưa rễ thuốc đến, nhờ ta trồng giúp.

Ta cứ thế đơn giản trồng vào chậu hoa, tưới nước cố định gốc, đặt ở dưới mái hiên, mỗi ngày xem một chút, đợi đến khi xác định nó sống rồi, sẽ cho người mang về.

Thu một hai lượng bạc tiền công.

Nhà người khác ta sẽ không đi, chỉ nhận những dược liệu đưa đến tận cửa để nuôi trồng, nếu không yên tâm, có thể để một người trông coi.

Đúng là có người không yên tâm, phái tiểu tư đến trông giữ.

Như loại này, phần lớn đều là dược liệu cứu mạng, người ta coi trọng cũng là điều dễ hiểu.

Còn có người đưa hạt giống đến nhờ ta giúp trồng, nói chỉ cần có thể trồng ra, thù lao sẽ rất hậu hĩnh.

Loại này người khác làm được hay không ta không biết, ta trồng xuống ba năm ngày là bắt đầu nảy mầm, sau đó phát triển mạnh mẽ.

Đợi gần như là được thì sẽ cho vào chậu, nuôi lớn thêm một chút, là có thể mang đi.

Nhũ nương mỗi ngày theo ta bận rộn, ngay sau đó chính là ngày ta cập kê.

Quả thực không có ai nhớ chuyện ta cập kê, ngoại trừ Cố Thừa Ngôn, nhũ nương, A huynh.

Nhũ nương chải tóc cho ta, Cố Thừa Ngôn cài trâm cho ta, tẩu tử nấu mì trường thọ cho ta, A huynh tặng cho ta một khối ngọc bài Thọ tinh.

Cháu trai giọng nói ngọng nghịu chúc mừng ta trường thọ khang ninh.

Người ta yêu thương đều ở bên cạnh, vậy là rất tốt, rất tốt rồi.

Cơm trưa là do tẩu tử và nhũ nương chuẩn bị, buổi chiều ta cũng tham gia vào, nhào bột, gói bánh bao, sủi cảo, xào vài món rau, hầm một nồi canh, chúng ta ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa cười.

Cố Thừa Ngôn bữa này hình như ăn hơi nhiều.

Ta lo lắng dạ dày chàng khó chịu, buổi tối đi ngủ, chàng lại hỏi ta: "Du Vãn ngày mai còn xuống bếp không?"

"Tam gia muốn ăn gì?"

"Bánh bao, sủi cảo hôm nay không tệ."

"Nếu Tam gia thích, vậy ngày mai ta lại làm."

Ta lại càng bận rộn hơn, dù sao cũng phải học nấu ăn.

Nhanh nhất vẫn là hầm canh, đem nguyên liệu rửa sạch, bỏ vào nồi đất nhỏ lửa hầm từ từ là được.

Lúc hầm canh, Tứ Nguyệt trông lửa, ta thì ở một bên học thuộc sách, cũng là làm nhiều việc không sai sót.

Hiện nay chuyện Tam thiếu phu nhân nhà họ Cố biết trồng hoa trồng cỏ đã lan truyền khắp nơi, thường có đại phu từ nơi khác đến, trong giỏ tre mang theo, đều là những rễ thuốc mà ta chưa từng thấy.

Bọn họ đến, ta thậm chí nguyện ý trồng miễn phí, chỉ cầu bọn họ bắt mạch xem bệnh cho Cố Thừa Ngôn.

Dược liệu trồng ra nếu số lượng sống sót nhiều, giữ lại một cây cho ta là được, bọn họ nếu không muốn, ta cũng không miễn cưỡng.

Nhưng về cơ bản đều là đồng ý.

Có một số đại phu đối với độc mà Cố Thừa Ngôn trúng phải, còn có thể nói ra đầu đuôi, phương pháp giải độc cũng nguyện ý thử nghiệm.

Mặc dù đều thất bại. Nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn thất bại, Cố Thừa Ngôn nói đã không còn đau như vậy, ít nhất là lúc bắt đầu đi bộ nửa khắc đồng hồ sẽ không đau đến mức khó thở, đây chính là chuyện tốt.

Đợi đến tháng tám, những chỗ trong nhà có thể trồng đều đã trồng hết, chúng ta quyết định ra ngoài thành mua một trang trại để trồng thảo dược.

Những ngày này chúng ta cũng kiếm được một ít tiền, mua một trang trại, và xây một bức tường cao cao, là đủ.

Trang trại mua xong trải qua một đợt tu sửa, nhà ở và tường cao đã xây xong, người bên phủ nhà họ Cố đến nói mời chúng ta về phủ ăn Tết Trung thu.

Nghĩ lại chúng ta dọn ra ngoài cũng đã hơn nửa năm rồi, cũng chưa từng quay về, bên đó cũng không phái người đến mời.

"Vậy thì về thôi."

Chúng ta là ngày mười ba tháng tám trở về, người phủ nhà họ Cố lần đầu tiên nhìn thấy ta đều ngây người ra.

"? "

Ta biết mình là có thay đổi, cao hơn rồi, cũng trưởng thành hơn.

Nhũ nương nói ta là tiểu nương tử xinh đẹp nhất mà bà từng gặp.

Cố Thừa Ngôn chưa từng khen ngợi dung mạo của ta, cũng không nhìn ta thất thần ngẩn ngơ.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 26



Những người phủ nhà họ Cố này, quá khoa trương rồi.

Hiện nay trong phủ vẫn là Đại thiếu phu nhân nhà họ Cố quản gia, con người của nàng ta vẫn là như vậy, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, tính c.h.ế.t không đổi.

Cũng may là chúng ta chỉ về ở hai ba ngày, mười sáu tháng tám là ra cửa đi thẳng đến trang trại.

Có người nói muốn giới thiệu một đại phu cho chúng ta, còn khen người này y thuật tinh xảo, có thể gọi là thần y đệ nhất đương thời.

Khoảng ngày hai mươi tháng tám sẽ đến kinh thành, khi đó sẽ trực tiếp đến trang trại.

Bất kể thật giả, ta và Cố Thừa Ngôn đều giữ thái độ bình thường.

Không ôm hy vọng quá lớn, sẽ không có thất vọng, nên chuyện này cũng không nói với người nhà họ Cố.

Hai viện nhỏ mà chúng ta ở được dọn dẹp rất sạch sẽ, bởi vì đồ đạc của chúng ta đã chuyển đi gần hết, bây giờ trong phòng vô cùng trống trải.

Đặc biệt là thư phòng của Cố Thừa Ngôn, càng trống hơn.

Cố Thừa Ngôn nhìn thấy thì nhếch mép, lộ ra một nụ cười giễu cợt rồi ở cùng ta trong phòng ở hậu viện, cùng ta đọc sách, hoặc là chàng đọc sách cho ta nghe, ta thì ở một bên làm việc may vá.

Tài may vá của ta rất tệ, chỉ biết khâu vải lại với nhau, nhưng gần đây ta nổi hứng muốn làm một cái túi gấm cho chàng , nghĩ đến lúc đó bên trong đựng một ít hoa quế, không thì đựng một ít dược liệu cũng được.

Chàng đọc là một cuốn du ký, viết khá hài hước thú vị, ta mấy lần nghe đến nhập thần, liền dừng lại nghe.

Cuối cùng dứt khoát vứt bỏ kim chỉ, đi đến bên cạnh chàng nằm xuống, đầu gác lên đùi chàng, chàng vừa đọc sách, một tay rút chiếc trâm cài trên tóc ta, nới lỏng búi tóc, ngón tay khuấy động mái tóc dài.

Trong phòng chỉ có ta và chàng.

Chúng ta đều quen với việc hai người ở chung, cũng không cần Tứ Nguyệt bọn họ hầu hạ.

Bọn họ về phòng nghỉ ngơi cũng được, đi vườn hoa phủ nhà họ Cố hái hoa quế cũng được, nói chung là tùy ý bọn họ.

Cố Thừa Ngôn một tay cầm chén trà một tay vuốt tóc ta.

Ta nửa nằm trong lòng chàng, đọc du ký cho chàng nghe.

Cuốn du ký này viết thực sự rất hay, nhưng có rất nhiều chữ khó đọc, ta vẫn chưa nhận hết chữ.

Mà Cố Thừa Ngôn đọc thì sẽ tránh nặng tìm nhẹ, nếu ta đọc thì có thể bình tâm tĩnh khí đem cái mây mưa triền miên của người ta, đọc ra một mùi vị thanh thủy.

Cố Thừa Ngôn liền cười.

Ta liền cùng chàng đùa giỡn.

Khi nhị tẩu đến, vừa lúc nhìn thấy chúng ta đang đùa nghịch thành một đống.

Nàng ấy đứng ở cửa trợn mắt há mồm.

Là hoàn toàn không ngờ tới, Cố Thừa Ngôn lại cùng ta đùa nghịch thành một đôi, y phục của ta thì không rối loạn, nhưng tóc thì xõa hết.

"Ấy, ta thật sự là đến không đúng lúc."

"Nhị tẩu, tẩu đừng đi, đợi ta một lát."

Ta lập tức đứng dậy chân trần chạy đến kéo nàng lại.

Cố Thừa Ngôn thì sắc mặt bình thường đứng dậy, khom lưng nhặt đôi giày trên mặt đất, đi đến trước mặt ta, ngồi xổm xuống mang giày cho ta.

"......"

Vốn dĩ những chuyện này, đều đã làm quen rồi.

Nhưng lúc này, ta không biết vì sao, đột nhiên đỏ mặt.

Cố Thừa Ngôn hành lễ với nhị tẩu: "Chào nhị tẩu, tẩu nói chuyện với Du Vãn, ta xin phép ra tiền viện trước."

"Tam đệ cứ đi đi."

Cố Thừa Ngôn vừa đi, nhị tẩu liền trêu chọc: "Không ngờ muội và tam đệ lại ân ái như vậy."

“Tam gia là phu quân tốt nhất trên đời."

Đây là nhũ nương nói với ta.

Bà nói Tam gia là người lang quân tốt nhất trên đời, đương nhiên cũng là phu quân tốt nhất của ta.

Nhị tẩu cười cười, nói chuyện lan man với ta.

Ta không biết rốt cuộc nàng ấy muốn nói gì?

Ta tuy không phải rất thông minh, nhưng những ngày này cũng nghe Cố Thừa Ngôn đọc không ít sách, phân tích qua những ẩn dụ thầm kín trong lời nói, việc làm của người trong sách.

Ta cảm thấy nhị tẩu không đơn thuần là đến để nói chuyện phiếm với ta.

Nàng ấy không nói, vậy ta sẽ cáo trạng vậy.

Dựa vào cái gì mà ức h.i.ế.p Tam gia chứ?

Chàng cũng là con trai ruột của lão gia, phu nhân, cho dù chàng không thể mang lại vinh quang cho gia tộc nữa, nhưng chàng cũng chưa từng làm hoen ố gia tộc.

"Nhị tẩu, tẩu có gì cứ nói thẳng, thư phòng ở tiền viện không có gì cả, Tam gia chàng không có chỗ nào để đi, ta lát nữa phải đi tìm chàng về."

"......" Nhị tẩu ngây người ra.

"Ý muội là trong viện của Tam gia không có gì sao?"

"Phòng khác thì có, nhưng thư phòng ở tiền viện của Tam gia lại trống rỗng, tuy rằng chúng ta đã chuyển đi một số đồ đạc, nhưng cũng không chuyển hết, lần này trở về lại trống không. Giống như phòng của ta vậy, khắp nơi đều trống trải, những đồ đạc đó đã đi đâu rồi? Lúc đầu ta đâu có chuyển hết."

"Tam đệ muội, ta cùng muội đi xem."

"Vậy thì đi thôi."

Khi ta và nhị tẩu qua đó.

Cố Thừa Ngôn liền kéo một chiếc ghế bành, ngồi dưới mái hiên, nhắm mắt đu đưa.

Nghe thấy tiếng bước chân, chàng mở mắt nhìn về phía chúng ta.

Chỉ một cái nhìn, chàng liền biết nhị tẩu vì sao mà đến, bèn nhìn ta thở dài bất lực.

"Nhị tẩu, không cần phải đi xem đâu, xin mời về."

"Tam đệ......"

"Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, chúng ta ở hai ngày rồi sẽ rời đi, lần sau có thể sẽ không quay về ăn Tết nữa."

Ta nghĩ Cố Thừa Ngôn lần sau không phải là có thể không quay về, mà là nhất định sẽ không quay về.

Chàng chắc chắn sẽ đưa ta đến chỗ khác, sau đó lấy đủ loại lý do để không quay về.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 27



"Đã như vậy, vậy ta xin phép về trước." nhị tẩu nhìn ta: "Tam đệ muội, ta hôm khác sẽ tìm muội nói chuyện."

"Vâng, nhị tẩu."

Nhị tẩu đi rồi.

Cố Thừa Ngôn véo mũi ta: "Thật ra nàng không cần thiết phải cho nhị tẩu biết."

"Ta chính là đau lòng cho Tam gia, dựa vào cái gì mà đối xử với chàng như vậy? Lúc chàng có thể mang lại vinh quang cho nhà họ Cố, từng người từng người nâng niu chàng, hiện giờ chàng chỉ là tạm thời sa cơ thất thế, lại đối xử với chàng như thế này......"

"Nàng bị nhà họ Vương đối xử tệ bạc như vậy, cũng không thấy nàng tức giận uất ức."

"Không giống nhau."

"Chỗ nào không giống nhau?"

Ta rất nghiêm túc suy nghĩ: "Bọn họ chưa từng hưởng thụ vinh quang mà ta mang lại cho họ, cũng chưa từng hưởng thụ những gì ta ta cho họ, càng chưa từng nhận được bất kỳ lợi ích nào từ ta. Bọn họ không yêu ta, ta cũng không yêu họ, họ đối xử tệ bạc với ta, ta cũng chưa từng trơ trẽn đòi hỏi họ yêu thương."

Ta ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Ngôn, "Tam gia, chàng và ta không giống nhau."

Cố Thừa Ngôn rất lâu sau mới thở dài: "Từ ngày nàng đến bên ta, ta đã không để ý nữa rồi."

Vậy thì trước đây vẫn là để ý.

Để ý sự thay đổi của cha mẹ, huynh trưởng, từ đau đớn lúc ban đầu, đến tê dại, đến sau này là từ bỏ.

Khó trách chàng sau khi nói chuyện với ta, lại đồng ý cưới ta.

Chàng đang cứu ta, cũng đang cứu chính chàng.

Ta ôm chặt lấy eo chàng, nghẹn ngào nói: "Tam gia, ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh chàng."

"Đừng khóc."

"Ta không khóc."

“Ừ, Du Vãn nhà ta không khóc."

Cố Thừa Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai ta an ủi.

Ta hít hít mũi, cọ cọ vào y phục chàng, mới ép nước mắt trở về.

"Tam gia, chúng ta về nhà tiếp tục đọc sách. Chuyện không vui thì chúng ta không nghĩ đến. Những người đó không có mắt nhìn, rồi sẽ có một ngày, Tam gia nhà ta nhất định sẽ lại nổi danh thiên hạ, phong quang trở về vả mặt bọn họ."

"Du Vãn có chí hướng tốt."

------------

Cố phu nhân xử lý sự tình như thế nào?

Cho ta vàng bạc châu báu, cửa hàng, ruộng đất, đất đai, trước mặt tất cả mọi người nhà họ Cố.

Về phần tại sao cho, ta nghĩ đại tẩu chắc là rõ.

“Lão đại con cũng đừng cảm thấy mình là trưởng tử, không nhận được phần lớn của hồi môn của mẫu thân mà ấm ức, lão tam tại sao lại thành ra như thế này, năm xưa là vì cứu con, mới bị tên b.ắ.n lén làm bị thương mà trúng độc.”

“Là một người mẹ, ta tự hỏi bản thân không thể nào chia đều bát nước được, nhưng cũng không thiên vị đến mức vô độ. Thế mà con xem lại những việc mình đã làm mấy năm nay? Thê tử mà con bảo vệ, nàng ta đã làm gì? Lương tâm của con bị chó ăn rồi sao?"

Đại ca của Cố Thừa Ngôn "bịch" một tiếng quỳ xuống, liên tục tát vào mặt mình, nói: "Mẫu thân, là lỗi của con, là con bất hiếu."

Ta bỗng nhiên cảm thấy thật vô vị.

Họ biết sai rồi, nhưng họ không thay đổi.

Cố phu nhân mỗi lần đều là sau khi mọi chuyện xảy ra mới nổi giận, bồi thường, Cố Thừa Ngôn không phải trẻ con, càng không thể nào bởi vì cha mẹ dỗ dành mà tha thứ.

Chàng đã là người lớn rồi.

Thông minh và tâm tư sâu sắc, Cố phu nhân muốn làm gì, ta không hiểu, chàng còn không hiểu sao?

Vả lại Cố lão gia đến giờ vẫn không nói một lời.

Bọn họ, vừa cảm thấy mình thương yêu con trai thứ ba, lại không nỡ thật sự quản con trai trưởng, người sau này phải gánh vác gia tộc, còn có cô con dâu cả ngu ngốc kia.

Vừa muốn cái này vừa muốn cái kia.

Thế là Cố Thừa Ngôn nắm tay ta lặng lẽ rời đi.

Mặc kệ bọn họ muốn đánh nhau hay mắng nhau ở đó, hắn đều không muốn để ý tới.

"Mấy thứ mẫu thân cho, chúng ta có nên lấy không?"

"Phải lấy chứ, sao lại không lấy? Cầm lấy rồi ra ngoài sống cho thoải mái, không cần phải dè sẻn từng chút một. Chúng ta không lấy, cũng sẽ lọt vào tay người khác."

Ta gật đầu mạnh mẽ: "Ta cũng nghĩ vậy."

Sáng sớm ngày mười sáu tháng tám, chúng ta thu dọn đồ đạc xong xuôi, đến từ biệt cha mẹ.

Mắt Cố phu nhân đỏ hoe.

Cố lão gia cũng có vẻ tiều tụy, chắc là đêm qua không ngon giấc.

"Ra ngoài nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, thiếu tiền thì cứ sai người về báo một tiếng. Thừa Ngôn, tất cả là do mẫu thân sơ suất..."

Cố phu nhân vừa nói vừa kéo tay Cố Thừa Ngôn, chực khóc.

"Cha mẹ đều khỏe mạnh, con và Du Vãn ở bên ngoài mới có thể yên tâm."

"Vậy sinh thần của con thì sao?"

"Đến lúc đó cứ để Du Vãn nấu cho con một bát mì trường thọ là được, dạo này tay nghề nấu nướng của nàng ấy cũng khá lên nhiều rồi."

Ta thì có tài nấu nướng gì chứ? Ngay cả bánh bao, bánh màn thầu còn làm chẳng xong, nói gì đến gói sủi cảo cho đẹp mắt.

Nhân bánh thì nêm nếm sai vị, mỗi lần xuống bếp lại có cả tá người phụ giúp, làm hết những việc quan trọng rồi mới xong.

Nhưng Cố Thừa Ngôn đã nói vậy, ta cũng đành thuận nước đẩy thuyền: "Mẫu thân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho chàng."

Ta biết sinh thần Cố Thừa Ngôn là vào cuối tháng tám, và ta cũng rất sẵn lòng tổ chức sinh thần cho chàng.

Ta vốn lo chàng sẽ buồn bã sau khi trở về từ nhà họ Cố, ai ngờ chàng vẫn làm thơ, vẽ tranh, viết chữ, đọc thoại bản chẳng thiếu thứ gì, lúc vui vẻ còn hát nghêu ngao vài câu.

Được, hóa ra là ta lo lắng vu vơ.

Vị được gọi là thần y kia cũng chỉ độ bốn năm mươi tuổi, trông không hẳn là già nhưng cũng không trẻ trung gì.

Ông ta đã đến sớm hơn hai ngày, mấy cây thuốc mang theo có vài lá đã héo rũ, ta chưa từng thấy loại nào như vậy bao giờ.
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 28



"Để ta mang đi trồng trước đã."

Thần y lại bảo muốn xem ta trồng.

Có gì ghê gớm chứ? Ta trồng cây thuốc đơn giản lắm, chỉ cần một cái chậu, cho ít đất vào, đặt gốc thuốc vào rồi lấp đất lên, cuối cùng tưới ít nước là xong, đem để dưới gốc cây nữa là xong.

"Xong rồi á?"

Ta gật đầu lia lịa: "Vâng, chắc tầm hai ba ngày là cây hồi lại thôi."

Ông ta mím môi, bắt mạch cho Cố Thừa Ngôn.

Bắt tay trái một lúc rồi lại đổi sang tay phải, cứ thế đổi qua đổi lại.

Ông ta chẳng hề đả động gì đến việc có chữa được hay không.

Bỗng dưng ông ta hỏi một câu chẳng liên quan: "Phu nhân có bằng lòng theo ta đến vùng Vân Nam để trồng dược liệu giúp ta không?"

Ta lắc đầu: "Phu quân ta ở đâu, ta ở đó."

"Nếu ta có thể giải được độc cho phu quân ngươi thì sao?"

"..."

Ta và Cố Thừa Ngôn cùng nhìn nhau, trong mắt vừa có chút vui mừng, lại vừa hoài nghi.

Ta thật sự không tin vào lời của người này.

"Giúp ông trồng sống mấy cây thuốc kia vẫn chưa đủ sao?"

"Còn lâu mới đủ. Phu nhân của ta theo ta vào núi hái thuốc, bị trúng độc. Thuốc ta mang đến vừa là độc dược, cũng vừa là thuốc giải. Đợi đến khi hoa nở, lấy nh** h** làm thuốc dẫn thì mới có thể giải được loại kịch độc đang ngấm vào người phu quân ngươi.”

“Nhưng loài hoa này lại nở cực kỳ bé, mỗi bông chỉ thu được một chút xíu phấn hoa, mà nó lại vô cùng khó tìm, càng khó trồng hơn. Ta nghe nói phu nhân nhà họ Cố ở kinh thành rất giỏi trồng hoa cỏ, nên mới nhờ người đến thăm dò tin tức. Ta vốn không tin lắm, nên quyết định thân chinh một chuyến."

"Cố phu nhân, cả phu quân của ngươi và phu nhân của ta đều cần giải độc. Nói thật, hiểu biết về độc của ta không bằng một phần mười của nàng ấy. Nếu hai người bằng lòng theo ta đến Vân Nam, ta chắc chắn sẽ giải được độc cho phu quân của ngươi trong vòng một năm."

Có rung động không?

Sao ta có thể không rung động chứ.

Nhưng ta vẫn chưa thực sự tin tưởng người này.

Ai ngờ Cố Thừa Ngôn lại lên tiếng: "Chúng ta sẽ đi cùng ông."

"?"

Đã quyết định luôn rồi ư?

Không cần suy nghĩ thêm sao?

"Du Vãn, chúng ta sẽ đi."

Cố Thừa Ngôn lại một lần nữa khẳng định, ta cũng chẳng còn lý do gì để từ chối.

"Vậy chúng ta đi."

Ta còn bảo thần y đi xem khắp viện, xem có loại dược liệu nào có thể dùng để giải độc cho Cố Thừa Ngôn, hoặc có thể dùng cho phu nhân của ông ta không.

Sau khi xem xét một vòng, ông ta trịnh trọng nói: "Dược liệu để giải độc cho Cố tam gia, từ những cây thuốc này đã có thể phối đủ."

Ta và Cố Thừa Ngôn nghe vậy thì nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, lòng ngập tràn niềm vui sướng và xúc động.

"Ta có thể kê cho Cố tam gia một liều thuốc giải độc đầu tiên, rồi sẽ đưa đơn thuốc cho các ngươi. Vậy các ngươi có bằng lòng theo ta đến..."

"Chúng ta đương nhiên bằng lòng. Cho dù là Tam gia hay là ta, chúng ta đều giữ chữ tín, đã hứa là sẽ không bao giờ nuốt lời. Vẫn câu nói đó, ông cần dược liệu gì cứ việc đào, chúng ta sẽ mang theo. Đừng chần chừ gì nữa, cứ thế mà lên đường. Đến Vân Nam sớm ngày nào, ta sẽ bắt tay vào trồng thuốc sớm ngày đó, như vậy cũng sớm giải được độc cho phu nhân của ông."

Việc Cố Thừa Ngôn có thể giải độc, đối với chúng ta mà nói, đã là một chuyện vô cùng quan trọng.

Một khi đã chắc chắn là có thể chữa được, thì việc đi sớm hay muộn vài ngày cũng đâu có sao.

"Trong thung lũng của ta dược liệu đúng là rất nhiều, nhưng về độ quý hiếm thì không thể so với vườn của ngươi được. Ta xin phép đào một ít mang về, đến lúc đó ngươi thích cây gì trong vườn thuốc của ta thì cứ tự nhiên mà lấy."

Thần y lập tức bắt tay vào việc đào thuốc. Loại cần bào chế thì đem đi bào chế, loại không cần thì cứ thế ném vào giỏ rồi lên đường.

Cố Thừa Ngôn không cho người về nhà họ Cố báo tin chàng có thể giải độc, để tránh đến lúc không giải được lại khiến mọi người mừng hụt.

Ta cũng dặn bà tử và Triệu nhũ nương không được để lộ tin tức này ra ngoài, đợi đến khi chúng ta giải độc xong trở về rồi tính.

Nhũ nương muốn A huynh đi cùng chúng ta, nhưng ta đã từ chối.

Trong nhà cần một nam nhân đáng tin cậy để xử lý những việc vặt vãnh.

Hơn nữa, chuyến đi này của chúng ta ngoài Thanh Việt ra thì còn có những người mà Cố Thừa Ngôn vẫn thường dùng, tổng cộng mười mấy người, ai nấy đều có võ nghệ cao cường.

Còn nha hoàn thì ta chỉ mang theo Tứ Nguyệt.

Ta có tay có chân, rất nhiều việc có thể tự mình làm được, nếu thật sự cần người, thì đến lúc đó mua thêm cũng không muộn.

Chuyến đi này có thể kéo dài một năm rưỡi, cũng có thể là ba đến năm năm.

Chúng ta quyết định không nói với người nhà họ Cố về việc có thể giải độc, nhưng cũng cần cho họ biết lý do vì sao chúng ta rời đi.

Ta bảo Thanh Việt trở về báo với cha mẹ một tiếng là được.

Dù sao thì họ cũng chẳng còn hy vọng gì ở Cố Thừa Ngôn nữa.

Về phía nhà họ Vương, ta nghĩ đi nghĩ lại cũng nên đến gặp nhị thẩm một lần.

Bà là người duy nhất trong nhà họ Vương đối xử tốt với ta.

Nhưng ta không đến thẳng nhà nhị thẩm mà hẹn bà ra quán trà gặp mặt.

Nhị thẩm nhìn thấy ta thì cười rất hiền từ: "Nhìn con sống tốt là nhị thẩm yên lòng rồi."

Sau khi hàn huyên một lát, nhị thẩm nhắc đến nhà họ Vương: "Vương Du Hân đã gả cho tam hoàng tử làm trắc phi rồi."

Tam hoàng tử?
 
Du Vãn Thừa Ngôn
Chương 29



Ồ, hóa ra cái gọi là "gả cao" thật ra chỉ là đi làm thiếp.

Thật sự là quá bất ngờ.

"Cha con bị biếm quan rồi, nhà họ Vương dạo này không được tốt lắm, con có muốn về thăm không?"

"Nhị thẩm à, con sẽ không về đâu. Hơn nữa con sắp phải đi xa rồi, ngắn thì một năm rưỡi sẽ về, dài thì ba năm, có khi là năm năm.”

“Lúc sinh con ra, họ chưa từng hỏi ý kiến con có muốn làm con gái của họ hay không, đã đem con vứt ở trang trại dưới quê nuôi nhốt, mười năm trời chẳng hỏi han, càng không hề đối xử tử tế với con.”

“Con nghe lời gả đi, xem như đã trả hết ơn sinh thành và dưỡng dục rồi, con và nhà họ Vương đã không còn mối quan hệ gì nữa."

"Con thừa hưởng sự tàn nhẫn và vô tình của họ, nên nhị thẩm không cần khuyên con đâu."

"Hôm nay con hẹn gặp nhị thẩm, thực ra là để nói lời từ biệt. Chúc nhị thẩm từ nay về sau những năm tháng luôn được bình an, thuận lợi, mọi sự đều không phải lo lắng."

Nhị thẩm đỏ hoe mắt: "Mong Du Vãn cũng được thuận buồm xuôi gió, mọi điều như ý."

Điều ta mong muốn nhất chính là Cố Thừa Ngôn có một sức khỏe tốt, sống lâu trăm tuổi.

Cho nên lời này của nhị thẩm, coi như đã chạm đúng nỗi lòng ta.

"Cảm ơn nhị thẩm."

Ngày chúng ta rời đi, tiết trời đẹp, nắng ấm chan hòa, ta hỏi Cố Thừa Ngôn: "Khi trở về, coi như là một cuộc đời mới, chàng cảm thấy thế nào?"

"Ông trời sẽ không bạc đãi ta."

Chàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Giờ thì ta đã hiểu, vì sao khi xưa tổ phụ lại định hôn sự này cho ta với nhà họ Vương, còn dặn là bất kể là cô nương nào, cũng đừng vội kết luận, đợi đến khi thời cơ đến, người xuất hiện trước mặt ta, chính là cô nương định mệnh của ta.”

“Trước kia ta không hiểu, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu ra. Chướng ngại lớn nhất của ta chính là sự chán chường của bản thân. Cô nương định mệnh của ta chính là Du Vãn nàng."

Lời ngon tiếng ngọt, nhưng ta rất thích.

Ta không biết sự ra đi của ta và Cố Thừa Ngôn có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Cố và nhà họ Vương.

Nhưng đối với chúng ta, đó là hy vọng, là một sự khởi đầu mới.

Nhưng ta cũng lo sợ lòng người hiểm ác, nên đã bàn với Cố Thừa Ngôn mua thật nhiều đồ đạc không có giá trị lắm nhưng số lượng lớn để mang đến Vân Nam, sau đó thuê người áp tiêu bảo vệ.

Trên danh nghĩa là vận chuyển hàng hóa để buôn bán kiếm lời, nhưng thực chất là để bảo vệ chúng ta.

Ta tìm hai người và bí mật gặp các đầu lĩnh của họ, dặn dò nếu có chuyện gì xảy ra thì phải bảo vệ Tam gia

Điều mà ta không hề hay biết là Cố Thừa Ngôn cũng âm thầm tìm gặp họ, dặn dò nếu có chuyện gì thì phải bảo vệ ta, và còn đưa thêm cho họ một khoản tiền riêng.

Người ta thường nói "đồng nghiệp là oan gia", nhưng những tiêu sư này lại sống với nhau rất hòa thuận, không hề có chuyện cãi vã chứ đừng nói là đánh nhau.

Thần y đi cùng chúng ta được một ngày thì đã không thể kiên trì được nữa.

"Hai vị cứ từ từ, lão phu xin phép đi trước."

Ta biết ông ấy chắc chắn là đang lo lắng cho thê tử của mình.

"Thần y cứ đi trước đi ạ."

Ông ấy đi rồi, chúng ta cũng có thể không cần đi theo lộ trình mà ông ấy đã định sẵn nữa.

Chúng ta đi đường vòng qua những thị trấn khác, bán những đồ vật đang có trong tay, đổi lấy những thứ khác. Không ngờ lại kiếm được một khoản kha khá.

Số tiền kiếm được này, ta và Cố Thừa Ngôn bàn bạc rồi quyết định chia một nửa cho các tiêu sư để cảm ơn họ đã đi đường vòng cùng chúng ta.

"Cảm ơn Tam gia, chuyến này trở về chúng ta có một cái Tết ấm no rồi."

"Ta muốn mua cho mẫu thân một chiếc áo bông mới, còn mua thêm hai đôi giày bông nữa."

"Thế còn dư thì sao?" Có người cười hỏi.

"Ta sẽ dành dụm để cưới thê tử."

Các tiêu sư cười ồ lên.

Ta và Cố Thừa Ngôn cũng bật cười.

Đời người vốn dĩ là vậy, nữ nhân thì mong lấy được phu quân tốt, nam nhân thì mong cưới được thê hiền.

Ai cũng muốn có một mái ấm gia đình và không ngừng nỗ lực vì điều đó.

"Ở ngoài đường, chúng ta càng phải cẩn trọng và kín đáo hơn."

Ngoài hai tiêu cục đã thuê, Cố Thừa Ngôn còn nhờ Thanh Việt tìm đến một tiêu cục khác ở địa phương.

Họ là người nắm rõ nhất ngọn núi nào có phỉ, và làm cách nào để đi qua đó một cách thuận lợi nhất.

Có lẽ họ cấu kết với nhau.

Nhưng với chúng ta, quan trọng là bỏ tiền mua bình yên, miễn sao đến được Điền Nam là tốt rồi.

Nhất là khi Cố Thừa Ngôn lại bất tiện như vậy.

Chúng ta đã may sẵn ngân phiếu trong áo, và hẹn ước với nhau cách tìm lại đối phương nếu chẳng may bị lạc.

Chàng dặn dò, nếu có chuyện chẳng lành xảy ra, ta phải lấy tính mạng mình làm trọng.

Ta hiểu, "lấy tính mạng làm trọng" có nghĩa là, giữa trinh tiết và tính mạng, ta phải chọn cái sau.

Chuyện này không cần chàng nhắc, ta cũng biết phải làm thế nào.

Tuy rằng đã phải chi một ít tiền để giải quyết đám sơn phỉ, nhưng bù lại chúng ta đã đến Điền Nam một cách suôn sẻ.

Điền Nam có nhiều khí độc, thần y đã cho người ra tận cửa thành chờ, và đợi đến khi chúng ta bán xong hết số hàng.

Thanh Việt cũng đã dò la về thân thế của thần y, xem là thật hay giả, cũng như tìm hiểu về nhân phẩm và tiếng tăm của ông ta.

Nghe ngóng thì biết đúng là có người như vậy, tiếng tăm cũng không tệ, người dân quanh vùng hay cả những nhà buôn giàu có đều tìm đến ông ta để chữa bệnh.
 
Back
Top Bottom