Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh

Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 20: Chương 20



Đến khi tôi tỉnh lại, đầu óc đã không còn hỗn độn như trước nữa.

Tôi nhìn xung quanh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ.

Bên bàn trong phòng, cha và Quách Thanh An đang ngồi ở đó.

Quách Thanh An... Anh ta không chết?

"Tỉnh rồi sao?" Giọng nói cha tôi vang lên, giọng điệu không giận tự uy.

"Cha, con..." Tôi há miệng, nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Con nghiện từ lúc nào?" Ông ta hỏi.

"Nghiện... nghiện cái gì?" Tôi khó hiểu hỏi.

"Hả, giả vờ, tiếp tục giả vờ sao."

Thu Vũ Miên Miên

Cha tôi như bị chọc giận mà bật cười: "Cha đưa bác sĩ Tôn đến, ông ấy nhờ bạn bè lén làm kiểm tra cho con, nói trong m.á.u con có thể kiểm tra được nồng độ A... A gì đó rất cao. Thứ đó là thuốc tâm thần, con không có bệnh thì uống nó làm gì?"

Ông ấy đứng dậy, đi đến trước mặt tôi:

"Bắt đầu hít thuốc phiện từ khi nào?"

Thuốc phiện?

Trong đầu tôi mơ hồ có một phỏng đoán:

"Cha, con thật sự không hít thuốc phiện... Cha, con hỏi cha một chuyện, sau khi thuốc này tiến vào trong cơ thể, con người sẽ có đặc điểm gì?"

"Thích ngủ, dễ xuất hiện ảo giác, vọng tưởng, ươn nữa tư duy sẽ hỗn độn, khi bộc phát trong lúc phê thuốc rất dễ dàng nghe theo chỉ thị của người khác mà làm theo. Nước ngoài có một số người làm có thể thôi miên bất hợp pháp, chính là nhờ loại này." Ông ấy nói.

"Con hiểu rồi, con hiểu rồi!"

Tôi bừng tỉnh đại ngộ: "Cha, con bị người ta bỏ thuốc."

Ông ấy có chút kinh ngạc nhìn tôi:

"Có người bỏ thuốc con, sau đó sai con đi tự thú?"

"Đúng vậy." Tôi khẳng định nói.

Rất nhiều manh mối trong đầu trong nháy mắt xuyên qua.

Đúng vậy, lão Từ...

Tôi vẫn quên, hiềm nghi của ông ta, thật ra mới là lớn nhất.

"A, giám đốc Trần, tôi nói rồi, bình thường tôi vẫn nhìn A Tấn, biết chắc chắn anh ta không nghiện."

Quách Thanh An cười cười nói.

Cha tôi lắc đầu:

"Ha ha, còn tự thú tự thú, cha biết trình độ này của con làm sao có thể g.i.ế.c ba người mà không bại lộ được chứ?"

"Cho nên cha mới cảm thấy khả năng con hít thuốc phiện lớn hơn một chút, ngược lại quên mất con cũng có thể bị hạ độc... Nói đi, ai làm?"

Ta nhắm mắt lại, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, hồi đáp:

"Bảo vệ tiểu khu chúng ta - lão Từ. Người là ông ta giết, bỏ thuốc con, điều khiển con đi tự thú cũng là ông ta."

"Tôi cũng cảm thấy những chuyện này chỉ có thể là ông ta làm."

"Nơi nào ở tòa nhà có camera giám sát hư hỏng, ông ta đều biết. Thậm chí tôi nghi ngờ chính là ông phá hỏng."

"Thang máy rơi xuống là có người động tay động chân bên trong, lắp thiết bị gì đó. Chỉ cần ông ta muốn thì nhấn điều khiển từ xa một cái sẽ khiến thang máy rơi xuống."

"Lão Từ đợi ở phòng bảo vệ, hoàn toàn có thể thông qua camera trong thang máy xác nhận Trịnh Đại Tài đã vào thang máy hay chưa, sau đó lại ấn nút điều khiển từ xa, như vậy có thể chắc chắn khiến Trịnh Đại Tài ngã chết."

“Ông ta biết xe của cậu là chiếc nào, cho nên thừa dịp buổi tối động tay động chân với xe của cậu, cũng hoàn toàn không dễ bị người ta phát hiện."

"Còn nữa, ông ta Từ lúc trước từng đề xuất muốn làm chân chạy vặt mua đồ, ai cần có thể để bảo ông ta tới hỗ trợ."

"Tôi đoán thuốc tim mà Phó Yến uống là do lão Từ mua cho, nhưng lão Từ có thể dùng biện pháp gì đó thay thế thuốc bên trong, cho nên Phó Yến vừa phát bệnh tim rồi lập tức chết."

"Có khả năng ông ta có biện pháp nào đó có thể xác nhận sống c.h.ế.t của Phó Yến, lúc này mới có thể kịp thời dán dự báo tử vong lên."

"Về phần chiếc xe đ.â.m tôi xuống sông kia, giám đốc Trần đã điều tra, là xe của một đồng nghiệp cũ của lão Từ."

"Hắc, nhưng tôi không phải không biết bơi, nếu xe trực tiếp rơi xuống sông cùng tôi thì khả năng tôi không thể thoát được, nhưng chỉ đẩy tôi xuống sông, xe kẹt ở trên bờ, tôi muốn chạy trốn còn không dễ dàng sao?"

"Cho nên tôi đã tương kế tựu kế, sau khi lên bờ lập tức nhờ tiểu Lý nghĩ cách chuẩn bị thuyền tiện đường đón tôi từ công viên Đông Giang, như vậy lão Từ sẽ cho là tôi đã chết."

"Ông ta giấu... cũng kĩ quá rồi."

"Đúng vậy."

Quách Thanh An phân tích rất đúng, tôi rất tán thành: "Còn nữa, sữa của tôi là lão Từ đưa lên, mỗi ngày sau bữa cơm chiều tôi đều uống một cốc sữa. Có thể ông ta đã bỏ loại thuốc tâm thần đó vào sữa của tôi."

"Bởi vì lượng thuốc đã tích lũy đến lượng nhất định, cho nên sáng sớm hôm nay ông ta tìm tôi để cho tôi uống hết sữa tươi, lúc đó tôi mới có thể bị ông ta dùng lời nói thao túng."

"Lượng thuốc mới tiến vào trong cơ thể, lại kết hợp với lượng đã tích lũy trước đó, ông ta mới thành công truyền thụ cho tôi ý nghĩ ‘Tôi là kẻ g.i.ế.c người’."

"Dưới tác dụng của thuốc, đại não của tôi tự động bổ sung phương pháp g.i.ế.c người mà ông ta miêu tả, khiến tôi thật sự cho rằng sự việc là do tôi làm."

"Sau đó, ông ta lại dẫn dắt tôi đi tự thú, muốn tôi chịu tội thay..."

"Nhưng mà tôi có một vấn đề thắc mắc, làm sao mọi người đưa tôi từ trong tay Lưu Chính trở về được?"

"Ha ha."

Quách Thanh An nở nụ cười: "Cậu căn bản không rơi vào tay Lưu Chính."

"Người cậu gặp là tôi, cậu vẫn gọi tôi là 'cảnh sát Lưu', nói mình muốn tự thú. Tôi thấy tình huống không đúng thì nhanh chóng mang cậu đi trước, thuận tiện liên lạc với giám đốc Trần, để ông ấy xử lý."

"Vậy cũng tốt... "

Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng... Tôi cảm giác lão Từ này biết cái gì đó."

"Ông ta nói ông ta là cấp dưới của tôi lúc còn ở thành phố Lệ Hà, còn nói vì lợi ích của giám đốc Trần, tôi phải đi vào... cốt cuộc ông ta là ai?”

"Cậu không nhận ra ông ta sao?" Quách Thanh An hỏi.

"Không có. Ông ta... Rốt cuộc là ai?" Tôi tò mò.

Nghe giọng nói Quách Thanh An, có vẻ anh ta biết thân phận thật sự của lão Từ.

"Đó chính là tên năm ấy khiến cho con phải đi tránh nạn."

Cha tôi nói: "Quách Thanh An nhờ cha điều tra thân phận của ông ta. Con còn nhớ đôi vợ chồng kia không, họ Từ chính là người chồng kia, vợ ông ta bị con đánh trọng thương."

Tôi trợn tròn mắt:

"Thì ra là ông ta..."

"Mấy năm nay ông ta già nua hơn nhiều, đầu tiên tôi cũng không nhận ra."

Quách Thanh An lắc đầu: "Cũng là sau khi Trần tổng tra ra mọi chuyện thì tôi mới biết, chẳng trách tôi thấy quen mắt.”

"Nhưng ông ta nhớ cậu, hơn nữa còn nhớ rất kỹ. Nếu không, ông ta không thể nào biết cậu đã làm gì ở thành phố Lệ Hà."

"Ngày tôi đánh đập vợ ông ta, ông ta không có ở đây, nhưng trước đó, tôi cũng từng dẫn người đi gặp vợ chồng bọn họ."

Chỉ sợ sau khi vợ ông ta nói với ông ta người đánh mình là ai, ông ta lập tức nhớ lại vẻ ngoài của tôi.

Cũng đúng, lúc đó hai anh em kia ôm tội ác này, cuối cùng để cho tòa án phán quyết, ông ta cùng con gái hết lần này đến lần khác xin tái thẩm hoặc là đi thăm tội.

Từ công tố pháp đến văn phòng thư tín, bọn họ đều chạy qua một lần, nhất quyết yêu cầu thẩm tra xử lý lại vụ án này.

Xem ra, bọn họ là biết vụ án này là bị người gánh tội thay.

Chỉ là cha đã sớm sắp xếp người cho tôi chứng cứ giả ngày đó không ở đây, hơn nữa chứng cứ hiện có cũng khó chỉ ra liên hệ rõ ràng với tôi, bởi vậy tất nhiên bọn họ không thể thành công.

Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, mấy kiểm sát viên tiếp nhận vụ án liên quan kia rất nghiêm túc điều tra, bắt đầu hoài nghi vụ án kia là gánh tội thay.

Nhưng xem ra lão Từ đã không muốn chờ đợi nữa, vì thế đi đến cực đoan, muốn tự mình g.i.ế.c c.h.ế.t tôi...

Nhưng tôi không hiểu, Trịnh Đại Tài và Phó Yến có liên quan gì đến vụ án này?

“Rốt cuộc mục đích của ông ta là gì?” Tôi ngẩng đầu, khó hiểu hỏi.

"Báo thù." Quách Thanh An nói.

"Nhưng mà, Trịnh Đại Tài và Phó Yến tại sao lại dính dáng đến chuyện này?"

"Tôi đại khái biết là vì sao."

Quách Thanh An nói xong thì nhìn về phía cha tôi, sau đó lại quay đầu lại: "Trước khi cậu dọn vào, tiểu khu chúng tôi từng xảy ra một trận hỏa hoạn. Lần đó bởi vì đường đi bị ùn tắc tắc, dẫn đến xe cứu hỏa không thể vào kịp, khiến một hộ gia đình c.h.ế.t trong đám cháy. Người c.h.ế.t kia... là con gái của lão Từ."

Chuyện trận hỏa hoạn này, tôi cũng biết, bởi vì trước đó tôi có nghe người khác bàn tán chuyện này.

Nhưng chuyện này... liên quan gì đến Trịnh Đại Tài và Phó Yến?

"Có bốn chiếc xe chặn lối thoát hiểm. Một chiếc là của bác cậu, cũng chính là chiếc cậu đang lái, một chiếc là của tôi, hai chiếc còn lại là của Trịnh Đại Tài và Phó Yến."

Quách Thanh An giải thích thêm:

"Tôi nghi ngờ, lão Từ cho rằng lúc đó người chặn lối thoát hiểm khiến con gái ông ta không kịp cứu chính là kẻ thù g.i.ế.c người, mà kế hoạch báo thù lần này của ông ta chính là để báo thù cho con gái. Cậu và tôi chỉ là niềm vui ngoài ý muốn của ông ta, để ông ta có thể nhân tiện báo thù cho vợ."

Mọi chuyện... Lại là như vậy sao?!

"Nhưng động cơ của ông ta không phải trọng điểm. Bây giờ điều quan trọng là con nên làm gì tiếp theo."

Cha châm một điếu thuốc: "A Tấn, cha... cha đề nghị con đi Canada trốn một thời gian."

"Vì sao?"

Tôi không hiểu: "Nếu người bị giết, vậy chúng ta giao tin tức này cho cảnh sát là được rồi."

Ông ấy nhìn tôi, lắc đầu thở dài:

"Vô dụng thôi."

"A Tấn, điều cha lo lắng không phải là ông ta g.i.ế.c con. Cha lo chính là... chuyện kia của con không giấu được."

"Cậu không xử lý chuyện của công ty, có thể không rõ lắm."

"Mấy ngày nay... Ngụy Cục và Vương Xử đều bị giám sát ủy giữ lại."

"Phía trên quyết tâm muốn tiêu diệt chúng ta."

"Thuế, phòng cháy chữa cháy, xây dựng nhà ở, công an, hết lần này đến lần khác đến điều tra công ty."

"Không có hai vị kia, những người khác trở mặt không nhận người, không muốn giúp chúng ta làm cái gì hết."

"Vạn Giang chúng ta... sắp ngã rồi."

"Nếu cảnh sát bắt tên họ Từ kia, chuyện của con sẽ bại lộ nhanh hơn."

"Đến lúc đó, con muốn chạy cũng không chạy thoát."

"Công ty... đã đến nước này rồi sao?" Lời nói của cha khiến tôi kinh ngạc.

"Đúng vậy." Ông ấy nhẹ nhàng gật đầu.

"Nhưng mà..."

Lúc này, Quách Thanh An chen vào: "Xuất ngoại chỉ là một trong những lựa chọn. Còn có một biện pháp, có thể khiến chuyện kia của cậu có thể bị giấu diếm, nhưng...phần thắng rất nhỏ."

"Biện pháp gì?" Tôi hỏi.

"Để cho lão Từ chịu tội cho cậu."

Lời Quách Thanh An nói ra khiến tôi câm nín.

"Ý cậu là gì?"

"Ý của luật sư Quách là, dùng camera tàng hình trước cửa nhà con, quay được hình ảnh người kia đến nhà con động tay động chân, sau đó dùng hình ảnh này, đi uy h.i.ế.p lão Từ."

Cha tôi ở một bên giải thích: "Nhưng ông ta đã sớm nhận ra con, cho nên trước khi động thủ với con lần đầu tiên, đã chuẩn bị đường lui. Mà đường lui của ông ta tất nhiên là thông qua thuốc phiện, hình ảnh theo dõi không nói lên được gì."

"Cũng may, nếu chúng ta đã biết mỗi một lần g.i.ế.c người ông ta dùng thủ đoạn gì, vậy điều tra sâu một chút, muốn tìm được chứng cứ định tội cho ông ta cũng không khó."

"Con đừng nhìn ông ta Từ giống như dáng vẻ chân trần không sợ mang giày, thật ra vợ ông ta còn thương tật ở trên giường, nhất định ông ta không muốn mình phải vào tù."

"Ý tưởng của luật sư Quách chính là lấy vợ ông ta ra uy h.i.ế.p ông ta."

"Con gái ông ta đã chết, nếu như chính ông ta phải vào tù, vậy người vợ sẽ không có ai chăm sóc cũng không có tiền chữa trị."

"Trừ khi có người nguyện ý ra tay hỗ trợ."

"Vì vậy, chúng ta lên kế hoạch thực hiện một thỏa thuận với ông ta, để ông ta giải thích toàn bộ vết thương của vợ là do bạo lực gia đình gây ra."

"Mà hai anh em kia từng chịu tội thay thừa nhận bọn họ nhớ lầm."

"Đổi lại, Vạn Giang chúng ta sẽ bỏ tiền đưa vợ ông ta đến viện an dưỡng tốt nhất Lệ Hà, để bà ta có thể an hưởng tuổi già."

"Nếu ông ta thực sự yêu vợ thì nhất định sẽ không từ chối đề nghị này."

"Bởi vì bất kể ông ta từ chối hay đồng ý, chúng ta đều sẽ tống ông ta vào tù."

"Thay vì đấu tranh với chúng ta dẫn đến vợ không có người chăm sóc, không bằng lựa chọn thỏa hiệp, như vậy còn có thể đổi lấy ngày lành của vợ."

"Con nói xem phải không?"

Tôi suy tư một lát, hỏi:

"Dù sao thì Vạn Giang cũng sẽ sụp đổ, đúng không?"

Cha tôi nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.

"Con muốn đánh cược một phen, để lão Từ gánh vác." Tôi nói.

"Như vậy không có lợi."

Cha tôi khuyên can: "Chỉ càng thêm nguy hiểm thôi."

"Nếu rời đi, con sẽ không có cơ hội trở về nữa."

Tôi ngồi dậy: "Cha, con muốn ở lại đây.”

"Tôi không muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình ở một đất nước xa lạ, lắng nghe những gì tôi không hiểu và làm những gì tôi không muốn... Tôi muốn ở lại."

Cha nhìn tôi, lại nhìn Quách Thanh An.

Quách Thanh An vỗ nhẹ tay:

"Được, vậy cậu... Theo tôi một chuyến đi."
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 21: Chương 21



Cha quay về Lệ Hà xử lý chuyện công ty, mà Quách Thanh An thì lái xe đưa theo tôi đi tới thôn Thành Trung trong thành phố.

Chúng tôi đi qua những con hẻm hẹp và những con đường chất đầy phế liệu.

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, giống như không có ai ở.

Đi năm sáu phút, Quách Thanh An đưa tôi tới trước một gian phòng nhỏ rách nát.

Cửa sổ phòng nhỏ bị người ta dùng ván gỗ đóng đinh, từ bên ngoài nhìn vào, gian phòng này giống như một cỗ quan tài thật lớn.

"Khu này đã sớm lên kế hoạch phá bỏ và dời đi nơi khác, những người khác đều đã dọn đi nhưng nhà họ Từ vẫn còn ở lại."

Quách Thanh An hất cằm về phía căn phòng:" Theo tin tức Trần tổng tra ra, căn phòng này chính là phòng ông ta thuê. Có thể là bởi vì thiếu tiền, không thuê nổi phòng ở nơi khác nên ông ta sống c.h.ế.t không chịu dọn đi."

"Cuộc sống còn rất khổ." Tôi nói.

"Hừ hừ.”

Quách Thanh An lấy ra một cây bút máy giống như trước cửa nhà tôi, vẫy vẫy về phia tôi: "Đây là camera tàng hình, nhưng mà không có thiết bị thu âm, không thể thu âm thanh nói chuyện."

Thu Vũ Miên Miên

"Lát nữa tôi sẽ thử mua chuộc ông ta trước, nếu như không thành công, tôi sẽ tìm cách chọc giận ông ta."

"Nếu ông ta động thủ với tôi hoặc cậu, trước hết cậu giả vờ giãy dụa một phen, sau đó tìm cơ hội g.i.ế.c ông ta."

“Có băng ghi hình này, ngụy biện thêm một chút, tôi có thể giúp cậu nói là phòng vệ chính đáng.

"Ý của anh là... nếu như không thể thuyết phục ông ta hợp tác cùng chúng ta thì sẽ g.i.ế.c ông ta sao?"

Trước khi đến anh ta không nói với tôi chuyện này.

"Đúng vậy. Tên này không phối hợp với chúng ta, giữ lại chính là mối họa."

"Nhưng khiêu khích phòng vệ không tính là phòng vệ chính đáng, anh chọc giận ông ta lại g.i.ế.c ông ta... trên pháp luật cũng không làm được gì."

"Bọn họ sẽ không có chứng cứ chứng minh chúng ta là phòng vệ châm ngòi."

Quách Thanh An nói xong thì đưa cho tôi một con dao: "Đây là d.a.o của cậu, tôi mang đến cho cậu rồi."

"Cất d.a.o cho kỹ, đừng để ông ta nhìn thấy."

Nói xong anh ta làm làm gì với cây "Bút máy" rồi cài nó ở phía trên túi áo của chính mình.

Chúng tôi cùng nhau đến trước cửa.

Quách Thanh An gõ cửa phòng.

Cửa mở ra.

Bên kia cửa, quả nhiên là lão Từ.
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 22: Chương 22



Lão Từ mở cửa xong thì xoay người, đi vào trong phòng.

Tôi cùng Quách Thanh An đi vào.

Điểm dừng chân của lão Từ chỉ có một phòng.

Trong căn phòng nhỏ bé này, các loại đồ vật chất đống lộn xộn.

Giường, bếp gas, tủ lạnh và xe điện, toàn bộ chen chúc trong không gian nhỏ hẹp này.

Trong phòng có mùi hóa chất nồng nặc, không biết là thứ gì phát ra.

Lão Từ đi tới trước bếp gas, tắt ngọn lửa đang cháy.

Sau đó, ông ta vòng qua chúng tôi và đóng cửa phòng lại.

"Nói đi, chuyện gì?"

Giọng nói của ông ta Từ vô cùng lạnh nhạt, không còn nhiệt tình như ngày xưa nữa, rõ ràng là nhìn ra người đến có ý không tốt.

"Nói chuyện giao dịch."

Quách Thanh An đi thẳng vào vấn đề: "Đi báo cảnh sát, nói vết thương của vợ ông là do ong say rượu bạo hành gia đình."

"Đổi lại, Vạn Giang chúng tôi sẽ bảo đảm vợ ông được an dưỡng tốt nhất."

"Về phần cái c.h.ế.t của Trịnh Đại Tài và Phó Yến, ông có nhận hay không thì đối với chúng tôi không quan trọng."

Lão Từ nhìn chằm chằm vào mắt Quách Thanh An, ánh mắt lạnh lùng.

Sau khi im lặng nửa phút, ông ta mới cười nhạo một tiếng:

"A, khi đó tôi còn tưởng rằng cậu biện hộ cho hai tên kia là do thật sự không biết chuyện, mà chỉ nghe lời bọn họ nói."

"Hiện tại xem ra, các người là một bọn rồi?"

"Ông nói đúng, chúng tôi là một phe." Khóe miệng Quách Thanh An lộ ra một nụ cười.

"Thật không biết xấu hổ, các người muốn tôi giúp người làm vợ tôi bị thương gánh vác mọi chuyện, chỉ vì để cho súc sinh thật sự có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?!"

"Không sai, chúng tôi chính là muốn như vậy. Nhưng ông không có lựa chọn khác."

Quách Thanh An nói: "Bất luận như thế nào ông cũng phải vào ngục giam, không phải sao?"

"Như vậy, đổi một cuộc sống an ổn của vợ thì có gì không tốt?"

"Ông cũng không muốn sau khi mình vào tù, vợ một mình tê liệt trên giường, không ăn không uống, c.h.ế.t khát c.h.ế.t đói dần chứ?"

"Chúng tôi đã điều tra, vì tới nơi này báo thù mà ông lấy ra gần như tất cả tiền tiết kiệm, mời một bảo mẫu chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày của vợ."

"Nhưng số tiền đó còn có thể chống đỡ bao lâu nữa chứ, trong lòng ông hẳn là có tính toán."

"Không có tiền, vợ ông sẽ sống thế nào? Hiện tại, cơ hội giải quyết đang ở trước mắt ông."

Nhưng không như chúng tôi nghĩ, lão Từ lạnh lùng cười, nói ra:

"A, các người tra cũng không tra ra hết đâu. Vợ tôi đã mất tuần trước, các người không biết sao?"

Nghe nói như thế, tôi và Quách Thanh An đều sửng sốt.

"Nếu như không phải các người khiến bà ấy thương tích thành như vậy, bà ấy cũng sẽ không qua đời ở cái tuổi này."

"Bà ấy có thể sống khỏe mạnh, bình an và tự do thêm hai, ba mươi năm nữa..."

"Chứ không phải nằm trên giường và rời đi mà không có gì!"

"Các người cho rằng các người có thể uy h.i.ế.p tôi sao?"

"Tôi nói cho các người biết, các người không có năng lực này đâu!"

Quách Thanh An sửng sốt vài giây, sau đó mở miệng nói:

"Haiz, nén bi thương đi, vợ của ông không còn nữa, con gái cũng không, vậy thành người cô đơn thật rồi."

Hai tay lão Từ nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Quách Thanh An, tôi và cậu... quả thực là kiếp trước có thù oán."

"Nhờ cậu mà tên súc sinh đánh vợ tôi đã trốn thoát được."

"Cũng bởi vì cậu mà con gái tôi đã c.h.ế.t trong hỏa hoạn..."

"Tôi muốn g.i.ế.c cậu."

Quách Thanh An ngả ngớn nói: "À đúng rồi, nhân tiện nói cho ông biết một chuyện, cái c.h.ế.t của con gái ông... Cũng không phải là ngoài ý muốn đâu!"

"Cậu nói cái gì?" Lão Từ mở to hai mắt, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ trừng Quách Thanh An.

"Tôi nói, con gái của ông bị mưu sát."

Quách Thanh An âm trầm cười cười: "Cô ta quá cố chấp, cũng có chút năng lực đấy."

"Cô ta theo dõi Vạn Giang chúng tôi, hơn nữa khác với ông, cô ta đả kích chúng tôi, cũng có liên quan đến chuyện vợ ông bị đánh đấy."

"Cô ta tìm kiếm chứng cứ khắp nơi, cũng coi như tìm được một ít nhược điểm của Vạn Giang."

"Tuy nhiên Vạn Giang ở Lệ Hà rất có thế lực, cô ta sợ ở Lệ Hà điều tra Vạn Giang sẽ gặp phải khó khăn nên mới chuyển đến Nghiêm Châu."

"Đúng là Vạn Giang từng có một dự án lớn ở Nghiêm Châu, cô ta muốn bắt đầu điều tra từ dự án này. Cô ta suy nghĩ hoàn toàn chính xác nhưng đã sai một chuyện, dù ở Nghiêm Châu chúng tôi cũng có thể xử cô ta."

"Năm đó bác cả của A Tấn từng mua hai căn hộ ở khu Thu Hoạch."

"Sau khi biết con gái ông đến Nghiêm Châu, tôi cố ý tiếp cận cô ta, sau đó dưới thân phận bạn bè mà cho cô ta thuê căn hộ 605 kia."

"Chuyện phía sau thì tốt rồi."

"Tôi cho con gái ông uống thuốc ngủ, sau đó dùng chút biện pháp khiến căn hộ đó cháy."

"Tôi đã định để dấu vết mấu chốt ở hiện trường hoàn toàn bị thiêu hủy, khiến cảnh sát không thể phát hiện ra chuyện tôi làm trong vụ hỏa hoạn, đại khái cần 13 phút, mà nếu tôi động thủ vào giờ cao điểm buổi tối, như vậy xe cứu hỏa chạy tới thì ít nhất cũng cần 10 phút."

"Vậy làm thế nào để bù đắp cho 3 phút còn lại?"

"Đương nhiên là chặn lối thoát hiểm rồi."

"Ngoài cửa tiểu khu là đường một chiều, trường trung học cơ sở gần đó lại vừa vặn tan học vào giờ đó, cho nên xe cứu hỏa chỉ có thể đi lối thoát hiểm vào tiểu khu."

"Vì vậy, trước khi ra tay, tôi phải chặn lối thoát hiểm lại."

"Tôi đã tính toán nếu muốn đạt được hiệu quả trì hoãn ba phút thì ít nhất phải dừng bốn chiếc xe ở lối thoát hiểm."

"Phó Yến vốn thích đỗ xe ở đó, tôi lại xúi giục Trịnh Đại Tài, người đang khó khăn vì không có chỗ đậu xe, dừng xe lại, cộng thêm chiếc của tôi và chiếc xe của bác cả A Tấn, vừa vặn là bốn chiếc."

"Sau khi đỗ xe lại, tôi lên châm một mồi lửa... như này đủ khiến con gái ông c.h.ế.t rồi."

"Ông không biết tôi đốt lửa nên cảm thấy chủ nhân của bốn chiếc xe đậu ở lối thoát hiểm là kẻ thù g.i.ế.c người đúng không?"

"Ông muốn tạo ra chuyện ngoài ý muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bốn người đã đỗ xe ở đó, rồi lại liều mạng đi g.i.ế.c A Tấn, như vậy đại thù được báo, vì đã mất đi con gái và vợ nên ông bất chấp làm liều."

"Nhưng ông không ngờ A Tấn cũng ở trong tiểu khu này, hơn nữa lại là một trong những mục tiêu đó, tuy rằng chiếc xe kia lúc ấy còn không phải của cậu ta, nhưng cậu ta cũng liên quan đến việc này. Như vậy quá trình báo thù của ông lập tức trở nên đơn giản hơn."

"Cho nên ông đã động thủ, ông lên kế hoạch để g.i.ế.c c.h.ế.t bốn người chúng tôi."

"Ông cũng thực hiện mọi chuyện gần như thuận lợi."

"Nhưng... ông vẫn không thành công, phải không?"

"Chúng tôi vẫn còn sống, mà ông… Cho dù ông có c.h.ế.t ở chỗ này cũng sẽ không có người biết."

Sau khi Quách Thanh An nói xong, tôi khẩn trương nhìn chằm chằm lão Từ, tay phải đã đưa vào trong túi quần, cầm con d.a.o kia.

Nhưng lão Từ chỉ cười nhạt, không tức giận, càng không tiến hành công kích chúng tôi.

"Thì ra con gái của tao, là bị chúng mày cố ý hại chết."

Ông ta chua xót nói: "Cũng tốt, trước khi tao c.h.ế.t còn có thể c.h.ế.t cho rõ ràng."

"Chết? Ông đoán mình sắp c.h.ế.t sao?" Quách Thanh An nhìn lão Từ, cười như không cười.

"Lúc có người gõ cửa thì tao đã biết là chúng mày tới."

Lão Từ nói: "Hai kẻ thù còn lại cùng nhau tìm tới cửa, cơ hội thật tốt."

"Mày xem, bếp gas nhà tao là kiểu cũ, tính an toàn cũng không tốt lắm, tao tắt, nhưng lại không tắt đến cùng, cho nên lửa tắt nhưng gas vẫn còn bốc lên."

Quách Thanh An nghe vậy, trong nháy mắt biến sắc, trực tiếp chạy ra cửa định kéo cửa ra.

Nhưng cánh cửa kia lại không hề nhúc nhích!

"Cửa phòng nhà tao cũng không tốt lắm, rất dễ kẹt chết, kẹt c.h.ế.t thì không mở ra được."

Lão Từ tiếp tục mỉm cười nói: "À, còn có cửa sổ, nhưng nó đều bị bịt kín rồi."

Thu Vũ Miên Miên

"Ông đang gạt tôi."

Nghe ông ta nói như vậy, tôi cũng đoán được tính toán của ông ta, tay cầm d.a.o bất giác run rẩy: "Ngộ độc carbon monoxide rất nhanh, nếu như khí gas thật sự bốc lên thì hiện tại chúng ta đã đã hôn mê rồi."

"Ha ha ha ha, mày muốn thử xem có phải tao đang lừa mày hay không ư?" Lão Từ điên cuồng cười, móc từ trong túi ra một cái bật lửa.

"Tỉnh táo lại đi!" Quách Thanh An quát to.

Nhưng lão Từ vẫn ấn bật lửa...
 
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch Xanh
Chương 23: Chương 23 (Hoàn)



Ngày 1/7, c*̣c Quản lý khẩn cấp thành phố Nghiêm Châu, tỉnh Đông Giang ra thông báo:

"Vào khoảng 18:00 ngày 30 tháng 6 năm 2024, một vụ nổ đã xảy ra ở làng Sili, quận Jiande, thành phố Nghiêm Châu, khiến ba người thiệt mạng. Sau vụ tai nạn, các bộ phận công an, khẩn cấp, cứu hỏa, vệ sinh và các bộ phận khác đã vội vã đến hiện trường và nỗ lực hết mình để cứu hộ tại chỗ và các công việc khác. Hiện tại, công tác điều tra tai nạn và khắc phục hậu quả đang được tiến hành."

"Ngoài ra, theo những người liên quan đến vấn đề này, theo kế hoạch quy hoạch phát triển đô thị của thành phố Nghiêm Châu, thôn Tứ Lý đã sớm được đưa vào phạm vi giải phóng mặt bằng, công tác di dời trong thôn cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn lại một hộ vẫn ở trong thôn. Vụ nổ này có thể liên quan đến hộ gia đình đó."

"Theo thông tin của Ủy ban kỷ luật tỉnh Đông Giang: Phó Trưởng ban giám sát điều tra tài nguyên thiên nhiên của Sở Tài nguyên thiên nhiên tỉnh Đông Giang, điều tra viên cấp 3, ông Vương Đức Phát bị tình nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, hiện đang tiếp nhận thẩm tra kỷ luật và điều tra giám sát của Ủy ban kỷ luật tỉnh Đông Giang."

"Theo thông tin của Ủy ban kỷ luật tỉnh Đông Giang: Nguyên ủy viên Đảng ủy, Phó cục trưởng Cục công an thành phố Lệ Hà, tỉnh Đông Giang, ông Ngụy Thành bị tình nghi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, qua sự chỉ định quản lý của Ủy ban giám sát tỉnh Đông Giang, hiện đang tiếp nhận điều tra giám sát của Ủy ban giám sát thành phố Dũng Ninh; cơ quan công an tiến hành lập án điều tra."

"Theo nguồn tin tiết lộ, người điều khiển thực tế của Công ty TNHH Công trình xây dựng Vạn Giang tỉnh Đông Giang là ông Trần Bình và chủ tịch Trần Tiệp Quân đã bị cơ quan công an bắt giữ, nhiều quản lý cấp cao của công ty bị điều tra. Nguồn tin cho biết, Trần Bình và Trần Tiệp Quân là cha con, hai người đồng thời kiêm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc của một số công ty như Công ty TNHH Khai thác cát Vạn Giang Lệ Hà, Công ty TNHH Quản lý dự án Nghiêm Thành Thịnh Phủ... Tính đến khi phóng viên gửi bản thảo, Cục Công an thành phố Lệ Hà tạm thời chưa trả lời tin đồn."

Thu Vũ Miên Miên

(Hết toàn văn)
 
Back
Top Bottom